• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196: Quản lý sợ mất mật

“Anh Diệp, là người của tôi tự cao tự đại đã xúc phạm đến anh, mong anh Diệp thứ lỗi, tôi xin nhận lỗi với anh và bạn gái anh!”

Nói xong, giám đốc mặt đầy mồ hôi cúi người với Diệp Viễn.

Nhưng Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Không cần, tôi chỉ là một tên giao hàng nhỏ bé, không nhận nổi lời xin lỗi của anh!”

“Người của anh nói tôi không mua nổi quần áo ở đây, hôm nay tôi muốn cho cô ta xem cuối cùng tôi có mua nổi quần áo ở chỗ các anh hay không”.

Nói xong, Diệp Viễn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.

Lúc lấy thẻ ra, tấm thẻ VIP của Lâm Vỹ Phong bị rơi xuống đất.

Tên quản lý đang cúi người lập tức nhìn thấy chữ “VIP” lấp lánh ánh vàng trên tấm thẻ.

Sau khi nhìn thấy chữ đó, tên quản lý sợ đến quỳ thẳng xuống đất.

Bởi vì buổi sáng, tất cả nhân viên quản lý cấp quản lý trở lên của các chi nhánh bọn họ đều được Lâm Vỹ Phong triệu tập mở cuộc họp.

Trong cuộc họp, ông cụ Lâm, gia chủ nhà họ Lâm nhiều năm không xuất hiện đích thân chủ trì cuộc họp và dặn dò tất cả mọi người.

Bắt đầu từ hôm nay, tất các các chi nhánh, khi gặp người có thẻ VIP, đặc biệt là người họ Diệp.

Tất cả bọn họ đều phải nghênh đón với thái độ lịch sự tiêu chuẩn nhất.

Sau khi anh ta họp xong, lập tức quay về, muốn thông báo chuyện này cho tất cả nhân viên.

Không ngờ mình vừa quay về đã nhìn thấy tấm thẻ VIP, hơn nữa người này còn họ Diệp.

Không cần nghĩ, quản lý liền biết, người này chính là anh Diệp mà ông cụ Lâm nói.

Còn bây giờ, người mà ông cụ Lâm cũng phải đối xử cung kính bị nhân viên cấp dưới của mình chọc giận.

Nghĩ đến đây, toàn thân quản lý không nhịn được run lên.

“Anh Diệp, xin lỗi, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, là tôi dạy bảo không nghiêm khắc, xin anh thứ lỗi cho tôi!”

Quả lý vô cùng sợ hãi không ngừng dập đầu trước Diệp Viễn.

“Trời ơi, đó là… đó là thẻ VIP của nhà họ Lâm!”

Lúc này có người nhận ra tấm thẻ VIP của nhà họ Lâm rơi dưới đất.

“Thẻ VIP nhà họ Lâm? Thế là sao?”

Đương nhiên, cũng có những người không hiểu thẻ VIP của nhà họ Lâm nghĩa là thế nào.

Lúc này có người giải thích công dụng và ý nghĩa của thẻ VIP nhà họ Lâm xong, tất cả mọi người đều hiểu ra.

Ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng không còn có ý chế nhạo như trước đó, mà biến thành cung kính và ngưỡng mộ.

Đương nhiên nhân viên phục vụ đó cũng đã nghe thấy lời giảng giải ý nghĩa về thẻ VIP, rồi nhìn thái độ của quản lý nhà mình, liền sợ đến ngất xỉu.

“Không thể nào chứ?”

Sau khi Hồ Vĩ và Từ Văn thấy Diệp Viễn lại có thẻ VIP của tập đoàn Lâm thị, hai ngươi như bị điểm huyệt, hoàn toàn ngẩn người tại chỗ.

Trước đây bọn họ còn nghi ngờ tại sao cậu ấm hào môn như Sở Vân Phi lại hay đi cùng Diệp Viễn, còn rất cung kính với Diệp Viễn.

Bây giờ cuối cùng bọn họ đã biết tại sao.

Lúc này, Vương Vũ Hàm cũng chấn hãi đến không khép được mồm, tuy trước đó cô ta đã đoán ra Diệp Viễn không đơn giản, không ngờ lại không đơn giản đến mức này.

Sở Vân Phi ở một bên cũng kinh ngạc, không ngờ Diệp Viễn lại có thẻ VIP của nhà họ Lâm.

Lúc này, Diệp Viễn đưa tay ra đỡ tên quản lý sợ đến mất mật đứng lên.

“Không liên quan đến anh, tôi không trách anh, làm cho cô ta tỉnh lại đi, hôm nay tôi phải để cô ta thấy tôi có mua nổi mấy bộ quần áo không”.

Tên giám đốc như được đại xá, vội vàng bò lên, đạp một cái cho nhân viên phục vụ tỉnh lại.

Nhân viên phục vụ vừa tỉnh lại liền xin lỗi Diệp Viễn.

Nhưng Diệp Viễn lạnh lùng nói.

“Đừng, người đẳng cấp như cô đừng xin lỗi một kẻ thấp hèn như tôi, tôi không nhận nổi!”

Diệp Viễn nói xong lại nói với giám đốc.

“Mấy bộ này bao nhiều, tôi mua!”

“Anh Diệp, làm sao chúng tôi thu tiền của anh được, mấy bộ này và tất cả quần áo trong cửa hàng, anh đều có thể lấy!”

“Đừng, tuy tôi là người giao hàng, nhưng mỗi một đồng tiền đều là tôi tự kiếm được, nếu không trả tiền, thì lại bị người khác cười nhạo!”

Bất đắc dĩ, giám đốc đành run rẩy cầm máy quẹt đến.

Vô cùng cung kính quẹt thẻ giúp Diệp Viễn.
Chương 197: Khó xử

Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn Phùng Tiêu Tiêu nói.

“Tiêu Tiêu, đi thử áo đi!”

“Ồ, được!”

Phùng Tiêu Tiêu cũng phản ứng lại, lấy váy đi vào trong phòng thử đồ.

Khi Phùng Tiêu Tiêu vừa đi vào phòng thử đồ, thì ở cửa đột nhiên có một người phụ nữ mập xông vào.

Người phụ nữ mập này vừa xông vào đã trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, không ngừng dập đầu xin lỗi Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, tôi cầu xin anh, anh tha cho Vạn Kim nhà chúng tôi đi!”

Người phụ nữ mập này không phải ai khác, chính là vợ của Hoàng Vạn Kim.

Tối qua đột nhiên công ty nhà mình bị tập đoàn nhà họ Lâm phong sát, chồng bà ta cũng bị bắt.

Bà ta đã nhờ vả rất nhiều người, mới gặp được chồng bà ta.

Chồng bà ta nói với bà ta, tất cả đều do Diệp Viễn làm, và bảo bà ta nhất định phải tìm Diệp Viễn, xin Diệp Viễn tha cho bọn họ.

Vì vậy, bà ta mới đi khắp nơi tìm tung tích của Diệp Viễn.

Cuối cùng, lúc nãy gặp được một nhân viên của công ty ở cửa trung tâm thương mại, nói là thấy Diệp Viễn đi vào trung tâm thương mại.

Bà ta mới tìm được Diệp Viễn.

Phần lớn mọi người có mặt đều thuộc tầng lớp trung lưu của Giang Châu, đương nhiên đều nhận ra vợ của Hoàng Vạn Kim.

Bọn họ cũng đều biết chuyện Hoàng Vạn Kim đắc tội với một nhân vật lớn, bị nhân vật lớn đó sai khiến tập đoàn Lâm thị phong sát công ty của ông ta.

Bọn họ vốn đang thắc mắc nhân vật lớn đó là ai, mà có thể ra lệnh được cho tập đoàn Lâm thị.

Bây giờ thấy đột nhiên vợ của Hoàng Vạn Kim tìm đến cầu xin Diệp Viễn, khiến bọn họ hiểu ra.

Thì ra nhân vật lớn sai khiến tập đoàn Lâm thị làm công ty giao hàng của Hoàng Vạn Kim phá sản chính là Diệp Viễn.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Hồ Vĩ và Từ Văn lại biến sắc.

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ, Diệp Viễn lại chính là người sai khiến tập đoàn Lâm thị ra tay, phong sát công ty giao hàng của Hoàng thị.

Đặc biệt là Hồ Vĩ, trước đó anh ta đã bốc phét không biết ngượng mồm trước mặt người trong cuộc như Diệp Viễn rằng mình chính là nhân vật lớn đó.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hồ Vĩ đỏ như đít khỉ.

Nếu ở đây có lỗ nẻ nào thì anh ta nhất định sẽ chui xuống ngay lập tức.

Đồng thời, trong lòng Hồ Vĩ cũng vô cùng căng thẳng và run sợ, trước đó anh ta vẫn muốn chiếm bạn gái Diệp Viễn.

Nếu Diệp Viễn muốn xử lý anh ta, thì cái siêu thị nhỏ của anh ta chắc chắn sẽ phá sản trong nháy mắt.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hồ Vĩ lại từ đỏ biến thành trắng bệch.

Hai chân run rẩy, trực tiếp ngã xuống đất, đũng quần ướt một mảng.

Từ Văn ở bên cạnh cũng sợ đến ngồi phệt xuống đất.

“Hừ, lúc trước bà và lão già háo sắc đó ức hiếp tôi và Tiêu Tiêu, sao bà không nghĩ sẽ có ngày hôm nay hả, bây giờ mình bị đè bẹp thì biết sai rồi hả, tiếc là đã muộn rồi!”, Diệp Viễn lạnh lùng nói một câu xong, liền mặc kệ bà ta.

“Người đâu, ném người này ra cho tôi!”

Quản lý lập tức gọi người, lôi vợ của Hoàng Vạn Kim và cả nhân viên phục vụ đó ra ngoài.

Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn sang Hồ Vĩ đã bị dọa sợ đến tè ra quần ngồi dưới đất.

Nói với vẻ chế nhạo: “Hai người làm sao vậy? Sao lại ngồi đưới đất!”

“Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên có ý đồ với bạn gái của anh, xin anh tha cho tôi!”

Hồ Vĩ sợ đến mất mật, không ngừng dập đầu với Diệp Viễn.

Từ Văn ở một bên cũng dập đầu như giã tỏi.

“Anh Diệp, tôi sai rồi, xin anh niệm tình tôi và Tiêu Tiêu là bạn học mà tha cho chúng tôi đi!”

“Cút đi!”

Với loại người như này, Diệp Viễn cũng không thèm xử lý.

Hai người lập tức như được đại xá, vừa lăn vừa bò chạy mất.

Diệp Viễn tha cho hai người này, không có nghĩa là những người khác không muốn xử lý họ.

Sau khi hai người rời khỏi, quản lý nháy mắt với hai tên cấp dưới, hai tên cấp dưới lập tức rời khỏi theo.
Chương 198: Anweier

Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu đã thay xong quần áo từ phòng thử đồ đi ra.

Người ta thường nói người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

Lúc này Phùng Tiêu Tiêu đúng là đẹp hơn bao giờ hết.

Khuôn mặt tinh tế, dáng người hoàn hảo, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Lại giống như công chúa trong lâu đài cổ, cao quý, nho nhã, uyển chuyển duyên dáng như ngọc.

Lập tức tất cả mọi người có mặt đều bị hút hồn.

Đặc biệt là Diệp Viễn, nhìn mà thẫn thờ.

“Thế nào?”

Lúc này Phùng Tiêu Tiêu thấy Diệp Viễn thẫn thờ ngẩn người, trong lòng cô ta cũng vui thích.

Có câu mỹ nữ trang điểm vì người trong lòng, có lẽ là nói đến cô ta lúc này.

Lúc này, Diệp Viễn cũng không biết phải hình dung Phùng Tiêu Tiêu như thế nào.

Chỉ ngẩn người gật đầu.

“Tiêu Tiêu, cô đẹp quá!”

Vương Vũ Hàm cũng lập tức giơ ngón tay cái với Phùng Tiêu Tiêu.

Quản lý và những người ở đó cũng đều lên tiếng khen ngợi Phùng Tiêu Tiêu.

Mọi người khen đến mức Phùng Tiêu Tiêu cũng hơi xấu hổ.

Sau khi Phùng Tiêu Tiêu thử mấy chiếc váy, mọi người mới hiểu thế nào là ma nơ canh biết đi.

Những chiếc váy này được mặc trên người Phùng Tiêu Tiêu giống như được may dành riêng cho Phùng Tiêu Tiêu vậy.

Sau khi Phùng Tiêu Tiêu thử xong tất cả quần áo, Diệp Viễn cũng chọn ra được mấy bộ.

Diệp Viễn vốn thường xuyên tập luyện, dáng người gần như hoàn hảo, lại kết hợp với khuôn mặt vô cùng anh tuấn cùng với khí chất của anh.

Lúc này, Diệp Viễn cho người ta cảm giác anh cao quý như thần tiên phóng khoáng thoát tục, chỉ xuất hiện trên tiên giới.

Đặc biệt là khi Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu đứng cạnh nhau, giống như kim đồng ngọc nữ trời sinh một cặp.

Khiến tất cả mọi người đều phải giơ ngón tay cái ra, cảm thấy hai người này quả thực quá đẹp đôi.

Sau khi chọn được mấy bộ, Diệp Viễn vốn còn muốn quẹt thẻ, nhưng quản lý nói không dám thu tiền của Diệp Viễn.

Cuối cùng Diệp Viễn cũng không khách sáo, trực tiếp mang hai bộ rời đi.

Nhưng khi hai người vừa ra khỏi cửa, một ông già tóc vàng xông vào như phát điên.

Mắt lóe ánh vàng chặn Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu lại.

“Hai vị dừng bước! Hai vị dừng bước!”

“Đại sư Anweier, sao ông lại đến đây?”

Quản lý lập tức nhận ra ông lão tóc vàng này.

Người này chính là Anweier, bậc thầy thiết kế hàng đầu nổi tiếng lừng lẫy trên thế giới.

Cũng là nhà thiết kế đã thiết kế ra trang phục mà Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu mặc.

Sở dĩ Anweier xuất hiện ở đây, là vì ông ta được mời đến Hoa Hạ tham gia một cuộc thi thiết kế thời trang.

Hôm nay ông ta rảnh rỗi, muốn ra ngoài tìm cảm hứng.

Nhưng vừa đến đây, mới chỉ nhìn lướt qua đã thấy hai người Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

Lúc nhìn thấy hai người, ông ta chỉ cảm thấy trong đầu mình ‘ầm’ một tiếng.

Toàn thân nổi da gà điên cuồng xông ra ngoài.

“Tác phẩm nghệ thuật, đúng là tác phẩm nghệ thuật!”

Lúc này, Anweier giống như kẻ điên, không ngừng xoay quanh Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, miệng cảm thán liên tục.

“Anh Diệp, xin giới thiệu với anh, đây là đại sư Anweier, cũng là nhà thiết kế của những trang phục này!”, quản lý giới thiệu với Diệp Viễn.

Diệp Viễn hơi gật đầu, anh cũng rất hiểu về Anweier, người này là nhà thiết kế hàng đầu nổi tiếng thế giới.

Là khách quý của hoàng thất các nước, các đại minh tinh siêu cấp và những nhãn hiệu thương hiệu xa xỉ siêu cấp.

Ngoài ra, Anweier cũng có bối cảnh vô cùng không đơn giản, là người thừa kế của gia tộc Aldrin của tập đoàn tài chính hàng đầu nước Anh.

Ông ta vốn có thể thừa kế tài sản kếch xù của gia tộc ông ta.

Nhưng ông ta lại thích thiết kế, cuối cùng trở thành nhà thiết kế hàng đầu nổi tiếng thế giới.

Trước đây, khi Diệp Viễn ở điện Thiên Thánh, đã từng qua lại với người của gia tộc Aldrin, cho nên mới biết đến ông ta.
Chương 199: Hội bạn học 1

“Chào hai cô cậu, tôi là Anweier, tôi muốn mời hai người làm người mẫu riêng cho tôi và làm người đại diện cho trang phục này!”

Anweier trực tiếp mở lời.

Ban đầu khi thiết kế trang bộ này, ông ta đã từng tìm và cho rất nhiều đại minh tinh, ca sĩ, người mẫu hàng đầu nổi tiếng thế giới mặc thử.

Nhưng điều khiến ông ta thất vọng là không có một ai có thể thể hiện ra khí chất mà ông ta muốn.

Vì vậy, ông ta vẫn chưa quyết định người đại diện của bộ này.

Cho đến bây giờ, khi ông ta nhìn thấy Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

Cuối cùng ông ta đã nhìn thấy được hiệu quả mà ông ta mong muốn.

Hai người đúng là đã biến hai bộ này thành một tác phẩm nghệ thuật.

Thậm chí, ông ta cảm thấy, ngoại trừ Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, thì bất kỳ ai mặc hai bộ này, đúng là làm bẩn tác phẩm của ông ta.

Khi nghe thấy đại sư Anweier muốn mời hai người làm người mẫu riêng, và còn muốn mời họ làm người đại diện, mọi người đều ngây người.

Đương nhiên những người có mặt ở đây đều biết Anweier là người thế nào, được Anweier đích thân lên tiếng mời, đúng là một bước lên trời.

Đúng lúc tất cả mọi người cho rằng Diệp Viễn sắp đồng ý, thì không ngờ Diệp Viễn lại từ chối dứt khoát.

“Không cần, tôi không có hứng làm người mẫu!”

Diệp Viễn từ chối dứt khoát khiến Anweier ngẩn người tại chỗ.

Rất không hiểu nhìn Diệp Viễn.

Diệp Viễn mỉm cười nói: “Tôi không đồng ý, nhưng bạn gái tôi thì được!”

Sau khi Phùng Tiêu Tiêu tốt nghiệp, cũng chưa tìm được công việc tốt, công việc hiện tại dù sao cũng không thể làm lâu dài.

Đương nhiên, với năng lực của Diệp Viễn, có thể tìm được công việc tốt cho Phùng Tiêu Tiêu, thậm chí Phùng Tiêu Tiêu không cần đi làm cũng được.

Nhưng Diệp Viễn biết tính cách của Phùng Tiêu Tiêu, nếu anh làm vậy, Phùng Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ không đồng ý.

Vừa hay nhân cơ hội này, giúp Phùng Tiêu Tiêu.

“Thưa anh, xem ra tôi nói chưa rõ ràng, chỉ cần anh đồng ý với bạn gái anh làm người mẫu riêng của tôi, tôi bảo đảm, trong vòng một tháng, sẽ đưa anh và bạn gái anh lên thành người mẫu nổi tiếng nhất toàn thế giới”.

“Thậm chí, nếu anh đồng ý, tôi còn có thể cho anh vào giới giải trí, đưa anh và bạn gái anh lên thành ngôi sao hàng đầu”.

Anweier hoàn toàn không nói khoác, gia tộc của nhà ông ta kiểm soát rất nhiều công ty điện ảnh đẳng cấp, muốn nâng đỡ một người, thực sự là chuyện nhỏ cỏn con.

“Tôi nói rồi, tôi không có hứng”, Diệp Viễn lại từ chối.

Vì thế, Anweier lại đưa ra điều kiện hậu đãi hơn, bất luận điều kiện nào cũng khiến mọi người có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.

Nhưng cuối cùng Diệp Viễn từ chối tất cả.

Cuối cùng, Anweier chỉ có thể chấp nhận, đành ký hợp đồng với Phùng Tiêu Tiêu.

Có thể hợp tác với đại sư hàng đầu như Anweier, đương nhiên Phùng Tiêu Tiêu cũng rất muốn.

Anweier vốn kích động, bây giờ định kéo Phùng Tiêu Tiêu đến công ty ở Hoa Hạ ký hợp đồng.

Nhưng vì buổi tối có buổi liên hoan bạn học, cuối cùng, hai bên cùng lưu lại số điện thoại của nhau, hẹn sáng ngày mai đi ký hợp đồng.



Chẳng mấy chốc đến buổi tối.

Lúc này, đã có rất nhiều xe đỗ trước cửa câu lạc bộ Thịnh Thiên khu mở rộng Giang Châu.

Hội bạn đại học đoàn người Phùng Tiêu Tiêu gần như đã đến đông đủ, tất cả đứng ở cửa túm năm tụm ba trò chuyện.

Lúc này, Sở Vân Phi lái xe dừng trước cửa câu lạc bộ.

Ba người Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu cùng Vương Vũ Hàm lần lượt xuống xe,

Diệp Viễn vốn không định tham gia liên hoan bạn học của Phùng Tiêu Tiêu, nhưng Phùng Tiêu Tiêu cứ kéo Diệp Viễn đi cùng bằng được.

Sau khi đôi kim đồng ngọc nữ Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu xuống xe, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Đặc biệt là đám con gái.

Khi bọn họ nhìn thấy soái ca vô cùng khí chất như Diệp Viễn, đôi mắt như sắp bốc lửa.

“Soái ca này đẹp trai quá!”

“Đẹp trai quá, đúng là hoàng tử bạch mã trong mơ của tôi!”

Rất nhiều đàn ông xung quanh đều bị hút hồn, dồn ánh mắt sang Phùng Tiêu Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK