• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261: Liên quan

Diệp Viễn suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu.

Tuy anh rất muốn nhận em gái, cho em gái biết anh vẫn còn sống, nhưng giống như Vũ Đông Thanh nói, nếu làm vậy, có thể sẽ gợi lên đoạn ký ức đau khổ của cô ấy.

Anh thương em gái, đương nhiên sẽ không để em gái chịu chút đau khổ nào.

“Đúng rồi, chú Vũ, chú vừa nói có người tìm em gái cháu, rốt cuộc bọn họ là ai?”

“Chuyện này, đợi sau này chú giải thích tỉ mỉ cho cháu! Bây giờ chúng ta đưa Tiểu Vũ về trước đã!”

Diệp Viễn gật đầu, nơi này cũng đúng là không phải nơi để nói chuyện.

Sau đó, Diệp Viễn nhẹ nhàng cõng Tiểu Vũ lên, còn Vũ Đông Thanh đưa Lâm Hàn Tuyết rời khỏi tầng thượng.

Khoảng nửa tiếng sau, mấy người đã đến khu nhà họ Lâm.

Vừa đến cổng của khu nhà họ Lâm, thì nhìn thấy Lâm Vỹ Phong đang lo lắng đứng ở cổng.

Diệp Viễn vừa xuống xe, Lâm Vỹ Phong không nhịn được hỏi.

“Anh Viễn? Con gái tôi không sao chứ?”

“Không sao, ông đưa vào nhà đi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai có thể tỉnh lại!”

Nhìn thấy con gái của mình nguyên vẹn lành lặn quay về, Lâm Vỹ Phong hoàn toàn nhẹ nhõm.

“Cảm ơn anh Diệp, cảm ơn anh Diệp!”

Lâm Vỹ Phong xúc động cứ muốn mời Diệp Viễn vào nhà, rất cảm kích ơn cứu mạng của Diệp Viễn.

Nhưng bây giờ Diệp Viễn chỉ muốn đoàn tụ vui vẻ với Vũ Đông Thanh, bèn từ chối thẳng.

Sau khi mấy người vừa rời khỏi khu nhà họ Lâm, Lâm Hàn Tuyết vốn hôn mê đột nhiên tỉnh lại.

“Hàn Tuyết, con có sao không?”, Lâm Vỹ Phong vội vàng hỏi.

“Bố, con không sao!”

Lâm Hàn Tuyết khẽ lắc đầu, muốn nói lại dừng mấy lần.

Đương nhiên Lâm Vỹ Phong nhìn ra hình như Lâm Hàn Tuyết có điều muốn nói.

Bèn hỏi: “Con sao thế, Hàn Tuyết?”

Lâm Hàn Tuyết lại do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Bố, bố biết anh Diệp là ai không?”

“Là ai?”

“Anh ta chính là người bị nhà họ Tiêu đuổi đi năm đó”.

Nghe xong, vẻ mặt Lâm Vỹ Phong lập tức biến sắc.

“Cái gì? Con chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn, tận tai con nghe thấy!”

Lâm Hàn Tuyết vô cùng chắc chắn nói.

Thực ra, lúc đó khi Diệp Viễn vừa giết người áo choàng đen đó, Lâm Hàn Tuyết đã tỉnh lại.

Kết quả nhìn thấy Diệp Viễn quỳ trước mặt Vũ Đông Thanh, cô ta mới biết, Diệp Viễn chính là người bị nhà họ Tiêu đuổi đi năm đó.

Thông tin này thực ra khiến cô ta vô cùng chấn hãi, bởi vì nói ra thì giữa cô ta và Diệp Viễn còn có chút liên quan.

Hồi nhỏ, ông nội cô ta quen biết ông nội Diệp Viễn, hơn nữa sau khi hai người họ được sinh ra, thì ông nội của hai người đã định hôn ước cho bọn họ.

Ban đầu cô ta không biết rõ chuyện này, cho đến năm đó sau khi nhà họ Tiêu đuổi Diệp Viễn ra khỏi nhà, lúc đó ông nội cô ta cũng âm thầm ra tay giúp đỡ cả nhà Diệp Viễn.

Đáng tiếc thực lực của nhà họ Tiêu quá mạnh, sự giúp đỡ của ông nội cô ta vốn không có ích gì.

Sau đó, nhà họ Tiêu biết được chuyện này, cũng vì vậy, ông nội cô ta dần dần bị cô lập ở bộ tác chiến Hoa Hạ.

Còn ông nội cô ta cũng cảm thấy vậy, lập tức chủ động rời khỏi bộ tác chiến về hưu sớm.

Sau này, để bảo vệ nhà họ Lâm bọn họ, ông nội cô ta bèn rời khỏi vùng đất thị phi thủ đô, định cư ở Giang Châu.

Sau khi đến Giang Châu, cô ta mới biết mình có chồng chưa cưới.

Vốn cho rằng Diệp Viễn đã rời khỏi thủ đô, chắc chắn đã chết, vì vậy cô ta cũng không quan tâm chuyện này nữa.

Không ngờ, hôm nay lại bất ngờ được biết, Diệp Viễn, chồng chưa cưới của cô ta vẫn còn sống.

Hơn nữa còn cứu cô ta mấy lần.

Cũng vì vậy, cô ta mới nói chuyện này cho bố mình.

“Chắc chắn, hơn nữa em gái anh ta cũng còn sống, chính là cô bé tên là Tiểu Vũ bên cạnh Hiên Viên Thừa Thiên đó!”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Lâm Vỹ Phong lại biến sắc, vội vàng suỵt một cái.

Liền vội kéo Lâm Hàn Tuyết vào trong nhà.
Chương 262: Tổ chức thần bí

Hơn nữa Diệp Viễn không hề biết Lâm Hàn Tuyết đã biết thân phận của anh.

Lúc này, anh đang ở trong xe kể hết tất cả các việc mấy năm nay với Vũ Đông Thanh.

Đương nhiên, Diệp Viễn không nói ra chuyện mình là điện chủ của điện Thiên Thánh, bởi vì chuyện này liên quan quá lớn, anh không thể nói cho bất kỳ ai biết chuyện này.

Chỉ lúc sau, mấy người đã đến một tứ hợp viện vô cùng vắng vẻ yên tĩnh.

Nơi này là nơi ẩn cư của Vũ Đông Thanh và Tiểu Vũ.

Về đến tứ hợp viện, sau khi sắp xếp xong cho Tiểu Vũ còn đang hôn mê.

Diệp Viễn mới lưu luyến rời khỏi phòng Tiểu Vũ.

Sau khi vào phòng khách ngồi, Diệp Viễn liền hỏi rốt cuộc là ai muốn bắt Tiểu Vũ.

Lúc này Vũ Đông Thanh mới từ từ kể lại cho Diệp Viễn chuyện xảy ra sau khi Diệp Viễn rời khỏi nhà họ Tiêu năm đó.

Thì ra năm đó sau khi Vũ Đông Thanh hộ tống Diệp Viễn rời khỏi thủ đô.

Vũ Đông Thanh lại nhận được tin, có một người của tổ chức thần bí đến nhà họ Tiêu bắt bố mẹ của Diệp Viễn đi.

Trước khi bố mẹ Diệp Viễn bị bắt đi, đã nhận được tin báo, cho nên đã đưa Tiểu Vũ đi trước một bước.

Hơn nữa còn nói chuyện này cho Vũ Đông Thanh, nhờ Vũ Đông Thanh giúp đỡ đưa Tiểu Vũ rời khỏi thủ đô, và nói với Vũ Đông Thanh, nhất định không được cho Tiểu Vũ tu luyện.

Sau khi Vũ Đông Thanh nhận được tin của bố Diệp Viễn, liền lập tức chạy đến thủ đô.

Vừa đến thủ đô, mới phát hiện cả thủ đô bị giới nghiêm.

Người của các gia tộc siêu cấp cả thủ đô hình đều xuất quân, tìm kiếm Tiêu Vũ khắp chốn.

“Những người đó rốt cuộc là ai? Lại có thể chỉ huy tất cả gia tộc siêu cấp của cả thủ đô”.

Diệp Viễn vô cùng kinh ngạc.

Phải biết rằng, những gia tộc siêu cấp thủ đô đó đều là gia tộc đẳng cấp nhất của Hoa Hạ, đứng đầu Hoa Hạ.

Không ngờ lại còn có người có thể chỉ huy những gia tộc siêu cấp này.

Vũ Đông Thanh lắc đầu nói: “Chú không rõ, chú có nghe bố cháu từng nói, những người này không phải người của thế giới phàm tục!”

Diệp Viễn suy đoán nói: “Không phải người của thế giới phàm tục, chẳng lẽ là người của gia tộc ẩn thế?”

Vũ Đông Thanh lại lắc đầu nói: “Cũng không phải, lúc đó người của gia tộc ẩn thế cũng xuất quân, hình như cũng nghe theo mệnh lệnh của người trong tổ chức đó!”

“Hơn nữa lúc đó thánh địa nhà họ Tiêu cũng phái ra mấy cường giả siêu cấp giúp đỡ tìm kiếm Tiểu Vũ!”

Nghe vậy, Diệp Viễn lại kinh ngạc, vốn tưởng rằng người của tổ chức thần bí đó chỉ là một tổ chức bình thường.

Nhưng bây giờ xem ra mình đã coi thường những người này.

Hình như những người này có lai lịch không đơn giản.

Vũ Đông Thanh nói tiếp: “Bố cháu còn nói với chú, mẹ của cháu cũng là người của tổ chức này, hơn nữa còn là người rất quan trọng trong tổ chức này, năm đó không biết tại sao bỏ chạy khỏi tổ chức đó, đến thế giới phàm tục, mới quen và kết hôn với bố của cháu”.

“Mẹ cháu ư?”

Diệp Viễn lại kinh ngạc, anh chưa từng nghe mẹ nói về chuyện này.

Trước đây chỉ nghe bố nói mẹ là người bình thường thôi.

“Đúng, sở dĩ những người đó muốn bắt mẹ cháu và Tiểu Vũ về, hình như muốn hai bọn họ quay về kế thừa cái gì đó”.

Mẹ cháu hình như rất không muốn cho Tiểu Vũ quay về cùng bọn họ, nên lén đưa Tiểu Vũ đi”.

“Sau đó chú đến thủ đô, dưới sự giúp đỡ của gia tộc Hiên Viên, cho Tiểu Vũ trở thành người của gia tộc Hiên Viên, nhưng vì lo sợ những người này phát hiện ra, chú mới đưa Tiểu Vũ đến Giang Châu ẩn cư!”

“Thì ra là vậy!”

Nghe Vũ Đông Thanh giải thích, cuối cùng Diệp Viễn mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.

“Chú Vũ, chú yên tâm, bây giờ cháu về rồi, có cháu ở đây, tuyệt đối sẽ không để Tiểu Vũ chịu thêm tổn hại gì!”

Đối với tổ chức thần bí cường mạnh đó, Diệp Viễn không hề sợ hãi.

Chỉ cần bọn họ đến thì anh không ngại giết sạch bọn họ.

Đồng thời Diệp Viễn cũng quyết định, đợi giải quyết xong chuyện của nhà họ Tiêu, anh sẽ đi tìm người của tổ chức thần bí đó và đón bố mẹ anh.
Chương 263: Tiểu Vũ

Một đêm trôi qua thật nhanh, cả đêm nay Diệp Viễn vẫn luôn túc trực ở bên Tiểu Vũ.

Sáng sớm ngày hôm sau, cuối cùng Tiểu Vũ cũng tỉnh lại.

Khi cô ấy mở mắt thì đã nhìn thấy Diệp Viễn ngồi bên giường, đang dịu dàng ngắm cô ấy, cô ấy liền ngẩn người.

“Anh nhỏ, sao anh lại ở phòng em?”

Diệp Viễn mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của Tiểu Vũ, dịu dàng nói.

“Tiểu Vũ bị ốm, anh đến thăm em!”

Hành động đột ngột của Diệp Viễn khiến Tiểu Vũ đỏ cả mặt.

Nhưng không biết tại sao, khi cô ấy nhìn thấy Diệp Viễn lại có cảm giác thân thiết vô cùng quen thuộc.

Hơn nữa hành động vừa nãy của Diệp Viễn hình như cũng vô cùng quen thuộc.

Lập tức khiến cô ấy có cảm giác như đã quen biết từ lâu, trong đầu đột nhiên như có hình ảnh gì đó lóe lên.

Chỉ đáng tiếc hình ảnh đó lóe lên rồi vụt tắt, cô ấy vốn không nhớ ra được gì.

Nghĩ một hồi cũng không nhớ ra gì, nên cũng không nghĩ nữa.

Sau đó lại nói với Diệp Viễn.

“Anh nhỏ, em nghe chú Vũ nói, anh là cao thủ, anh có thể dạy em tu hành không?”

Nhìn khuôn mặt đầy kỳ vọng của Tiểu Vũ, khi Diệp Viễn đang định đồng ý.

“Không được!”

Cửa phòng bị đẩy mở, Vũ Đông Thanh đi vào.

Vẻ mặt kỳ vọng của Tiểu Vũ lập tức xẹp xuống.

Cái miệng nhỏ cũng chu lên.

“Chú Vũ, chú thật đáng ghét, cháu mặc kệ chú đấy! Hừ!”

Nhìn Tiểu Vũ giống như trẻ con, Vũ Đông Thanh và Diệp Viễn đều mỉm cười.

“Tiểu Vũ, bây giờ anh không thể dạy em tu hành, nhưng anh có thể đưa em đi chơi, em có đi không?”

“Thật không?”

Tiểu Vũ thường xuyên bị Vũ Đông Thanh hạn chế ở trong biệt thự, mấy tháng liền mới được ra ngoài một chuyến.

Vừa nghe thấy được đi chơi, trong đôi mắt Tiểu Vũ lóe lên ánh sáng, vẻ mặt hào hứng.

Khi Vũ Đông Thanh đang định lên tiếng, thì Diệp Viễn nói trước.

“Yên tâm đi, chú Vũ, có cháu ở đây, không ai có thể làm hại được Tiểu Vũ đâu!”

Vũ Đông Thanh do dự một lúc mới gật đầu.

“Vậy được!”

“Yeah! Tốt quá, cuối cùng cũng được đi chơi rồi!”

Vũ Đông Thanh gật đầu đồng ý, Tiểu Vũ lập tức phấn khởi nhảy cẫng lên thật cao.

Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Vũ thay bộ quần áo mà mình thấy đẹp nhất và còn trang điểm cẩn thận tỉ mỉ.

Thực ra chiếc áo đẹp nhất chính là chiếc áo da mà Tiểu Vũ mặc khi lần đầu tiên Diệp Viễn gặp Tiểu Vũ ở câu lạc bộ Thừa Thiên.

Trang điểm cẩn thận tỉ mỉ cũng là kiểu trang điểm khói đen đậm như lần trước.

Vốn dĩ nhan sắc của Tiểu Vũ chắc chắn không kém gì bất kỳ mỹ nữ nào Diệp Viễn từng gặp, nhưng bây giờ Tiểu Vũ ăn mặc và trang điểm như này khiến Diệp Viễn cười không được khóc không xong.

Bởi vì bây giờ Tiểu Vũ trông quá đi ngược xu hướng thời trang rồi.

“Tiểu Vũ, tại sao em phải biến mình thành thế này?”

Diệp Viễn hơi nghi hoặc hỏi.

“Thế này không đẹp ư? Nhưng chú Vũ và anh Thừa Thiên nói em như này là đẹp nhất!”, Tiểu Vũ bày vẻ ngây thơ.

Nghe xong, cuối cùng Diệp Viễn hiểu ra, sở dĩ Vũ Đông Thanh muốn Tiểu Vũ hóa trang thành như vậy, còn nói như này là đẹp nhất, có lẽ là để bảo vệ Tiểu Vũ.

Nghĩ đến em gái mình từng giống như công chúa, mà bây giờ mỗi ngày đều phải khác người thường như vậy, Diệp Viễn lại đau lòng.

“Không đẹp, em đi tẩy trang đi, thay quần áo nữa, hôm nay anh dẫn em ra ngoài mua mấy bộ quần áo”.

Nghe vậy, trong mắt Tiểu Vũ lại lóe sáng.

Là con gái, đâu thể không thích quần áo mới chứ.

Mấy năm nay, Tiểu Vũ vẫn luôn trang điểm như vậy, quần áo cũng chỉ mấy bộ đó.

Bây giờ vừa nghe Diệp Viễn muốn mua quần áo mới cho cô ấy, lập tức kích động hỏi.

“Thật không? Thế thì tuyệt quá!”

“Đương nhiên là thật, trước nay anh chưa từng lừa ai!”

“Ôi, đi mau quần áo mới thôi!”

Tiểu Vũ vui sướng lập tức nhảy chân sáo vào phòng của mình.
Chương 264: Gặp lại Thẩm Tiểu Tiểu

Nửa tiếng sau.

Phố trung tâm thành phố Giang Châu.

Trong một cửa hàng KFC, Diệp Viễn và Tiểu Vũ ngồi trên ghế, trên chiếc bàn trước mặt hai người lại có một đống đồ ăn.

Diệp Viễn không hề có hứng thú với đồ ăn nhanh, còn Tiểu Vũ lại vô cùng hào hứng mạnh tay với đồ ăn trên bàn.

Chỉ một lúc, khuôn mặt và tay đều dính đầy dầu mỡ và vết bẩn, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự ham ăn của Tiểu Vũ.

Nửa tiếng sau, toàn bộ đống đồ ăn trên bàn đều vào trong bụng của Tiểu Vũ.

“Ăn no chưa?”

“Chưa, em ăn thêm cái kem được không?”

Nhìn mấy cô bé ở chỗ không xa cầm kem, Tiểu Vũ vẫn chưa hết hứng nói.

Không biết tại sao, Tiểu Vũ thích ăn kem, trong nửa tiếng này đã ăn không dưới mười cái kem rồi.

Diệp Viễn thân mật cười nói: “Được chứ, em muốn ăn bao nhiêu cũng không vấn đề!”

Sau khi được Diệp Viễn cho phép, Tiểu Vũ lập tức lao đi mua mấy que kem liền.

Sau khi ăn hết số kem vào bụng, cuối cùng Tiểu Vũ cũng thỏa mãn.

Sau khi ra khỏi cửa hàng KFC, Diệp Viễn kéo Tiểu Vũ định đi mua quần áo cho Tiểu Vũ.

Nhưng khi Tiểu Vũ đi qua một cửa hàng kẹo hồ lô, lại không nhấc chân nổi.

“Anh Diệp Viễn, em ăn một xiên kẹo hồ lô được không? Chỉ một xiên thôi!”

Tiểu Vũ hơi xấu hổ nói, dù sao trước đó cô ấy đã ăn rất nhiều thứ, tuy Diệp Viện không nói gì.

Nhưng cô ấy vẫn lo sợ chẳng may Diệp Viễn nói chuyện này với chú Vũ, chú Vũ sẽ trách mắng cô ấy.

Bởi vì từ trước đến nay, chú Vũ đều không cho cô ấy ăn những thứ không sạch sẽ này.

Nhìn vẻ căng thẳng của Tiểu Vũ, Diệp Viễn nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Vũ nói.

“Muốn ăn thì cứ ăn, không cần lo lắng, anh sẽ không nói với chú Vũ đâu!”

“Thật không, anh Diệp Viễn thật tốt!”

Tiểu Vũ kích động hoan hô, sau đó bèn hỏi ông chủ mua mấy xiên kẹo hồ lô.

Diệp Viễn trả tiền xong liền kéo Tiểu Vũ đến trung tâm thương mại.

Vừa đến trước cửa trung tâm thương mại, thì nhìn thấy mấy tên lực lưỡng áo đen đang kéo một cô gái vào trong chiếc xe BMW.

“Cứu tôi với, cứu tôi với!”

Cô gái rất hoảng loạn, điên cuồng kêu cứu mạng, nhưng người xung quanh đều chỉ khoanh tay đứng nhìn, không một ai dám tiến lên.

Chỉ vì bọn họ nhận ra, chủ nhân của chiếc BMW đó là con trai của cục trưởng cục thanh tra Giang Châu.

Tất cả mọi người đều biết rõ, chủ tịch thành phố Giang Châu dựa vào quyền thế của bố mình, làm xằng làm bậy ở cả Giang Châu.

Chuyện như cướp phụ nữ, hình như rất thường gặp.

Thấy sắp bị kéo vào trong xe, cô gái hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Viễn bỗng tiến lên, tung mấy cú đá, đá bay toàn bộ mấy tên vệ sĩ.

“Tiểu Tiểu, cô không sao chứ?”

Đúng thế, cô gái này chính là Thẩm Tiểu Tiểu.

Gặp được Diệp Viễn, Thẩm Tiểu Tiểu lập tức như gặp được cứu tinh, trực tiếp nhào vào lòng Diệp Viễn òa khóc.

Hôm nay cô ta từ Sở Châu đến Giang Châu để sinh nhật một người bạn học của cô ta.

Kết quả lên máy bay liền gặp phải một cậu ấm trẻ.

Cậu ấm trẻ này cứ muốn có số điện thoại của cô ta bằng được, nhưng cô ta không đồng ý.

Sau khi xuống máy bay, cô ta định đi tìm bạn học của cô ta.

Hai người đã hẹn gặp nhau ở đây, không ngờ bạn học của cô ta vẫn chưa đến, cậu ấm trẻ đó lại đuổi đến.

Hơn nữa những người này còn ép đưa cô ta đi, dọa Thẩm Tiểu Tiểu sợ hết hồn.

Bây giờ gặp được Diệp Viễn, cô ta cũng không kiềm chế được.

Cảm nhận thấy Thẩm Tiểu Tiểu run sợ trong lòng, Diệp Viễn nhẹ nhàng an ủi nói.

“Không sao, có tôi ở đây!”

“Mẹ kiếp, mày là ai, dám đánh người của tao hả?”

Lúc này, cánh cửa của xe BMW được đẩy mở, một thanh niên trẻ gày gò, khoang mắt thâm quầng, vừa nhìn là biết nghiện rượu chơi gái quá độ từ trên xe đi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK