• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 249: Cũng chỉ như vậy

Ngọc Lâm Phong nhìn Diệp Viễn giống như nhìn người chết.

Từ trong miệng Lý Thiên Vũ biết được.

Diệp Viễn chỉ là một tên phế vật ở rể mà thôi.

Nhưng không ngờ phế vật ở rể này lại nhảy vọt trở thành cậu Diệp vang danh toàn bộ Giang Bắc.

Kết quả này quả thật khiến anh ta rất khiếp sợ.

Nhưng lúc này nghĩ đến người được gọi là cậu Diệp này sắp chết, nội tâm anh ta rất hả hê.

Lúc này, lão tổ nhà họ Tôn cũng giận dữ, vốn dĩ đã nói rõ thân phận.

Không ngờ Diệp Viễn năm lần bảy lượt coi thường ông ta, còn dám đánh công chúa nhà họ Tiêu ngay trước mặt mình.

“Nhóc con, mày chết đi!”

Lão tổ nhà họ Tôn quát một tiếng, ông ta cong ngón tay bắn ra, một ngọn lửa màu vàng từ ngón tay bay đến, mang theo nhiệt độ kinh khủng, bay về phía Diệp Viễn.

Nhìn thấy lão tổ nhà họ Tôn vừa ra tay liền dùng lửa nội khí, tất cả mọi người đều khẽ lắc đầu.

“Ầm!”

Một giây tiếp theo, lửa nội khí kia đánh vào người Diệp Viễn, trong nháy mắt liền nổi lên ngọn lửa cháy hừng hực, hoàn toàn bao lấy cơ thể anh.

Cảnh tượng này hoàn toàn khiến đám người Thẩm Tư Phàm, Phạm Thống và Liễu Khánh Phi tuyệt vọng.

Quả nhiên, Diệp Viễn không phải đối thủ của những người này.

Chỉ là vừa đối mặt liền bị người ta giết chết trong nháy mắt.

“Aiz!”

Liễu Hạo Long thở dài đầy bi thương, một người vừa mới quật khởi, tương lai có thể sẽ vượt qua yêu nghiệt Tiêu Thiên Minhh, vậy mà lại chết như thế.

Ngay khi mọi người cho rằng Diệp Viễn đã chết.

Ngọn lửa hừng hực kia đột nhiên truyền ra một giọng nói khinh thường.

“Ngọn lửa nội khí của Võ Vương đỉnh phong chỉ có hiệu quả nhỏ như vậy thôi sao?”

Tiếng nói vừa dứt, ngọn lửa hừng hực cháy trong nháy mắt liền bị dập tắt.

Mà Diệp Viễn vẫn hoàn hảo đứng tại chỗ không chút tổn hao gì, ngay cả một sợi tóc cũng không thiếu.

Vừa rồi sở dĩ anh để lửa nội khí của lão tổ nhà họ Tôn bao lấy mình.

Chính là vì anh muốn thử cường độ thân xác của mình, có thể trải qua công kích lửa nội khí của võ giả Võ Vương đỉnh phong được hay không.

Đáng tiếc, lửa nội khí của lão tổ nhà họ Tôn này ngay cả bình phong che chở cơ thể anh còn không phá được, chứ đừng nói đến cơ thể anh bị thương.

“Sao có thể?”

Lúc này, lão tổ nhà họ Tôn mặt đầy nghi ngờ và khiếp sợ, ngọn lửa nội khí của ông ta bao hàm 3/10 nội khí.

Dù cường giả Võ Vương sơ kỳ gặp phải cũng sẽ bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt không còn thừa mảnh nào.

Nhưng bây giờ, một thanh niên trẻ tuổi Diệp Viễn lại bình an vô sự sau khi trải qua hơn một phút.

Mà đám người tại chỗ cũng ngẩn ra, vốn tưởng rằng Diệp Viễn chết chắc rồi, không ngờ lại có kết quả như vậy.

“Cậu Diệp, cậu không sao chứ?”

Đám người Liễu Hạo Long vừa mừng vừa sợ.

“Chỉ dựa vào đám rác rưởi này mà muốn giết tôi, đúng là nực cười!”, Diệp Viễn khinh thường nói.

Mọi người nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, đặc biệt là lão tổ nhà họ Tôn.

Một cường giả cảnh giới Võ Vương đỉnh phong lúc này lại bị một thanh niên hậu bối mắng là rác rưởi, điều này khiến mặt mũi của ông ta không biết giấu đi đâu.

“Chết đi cho tao!”

Lão tổ nhà họ Tôn phẫn nộ quát một tiếng, một chưởng ác liệt cấp tốc đánh vào đầu Diệp Viễn.

Lần này, lão tổ nhà họ Tôn tập trung nội khí trong lòng bàn tay, muốn dùng một kích đánh chết Diệp Viễn.

“Ầm!”

Một tiếng vang phát ra, một chưởng dùng toàn lực của lão tổ nhà họ Tôn hung hãn đánh vào ‘đầu’ Diệp Viễn.

Nhưng lại không có tạo ra bất kỳ tổn thương gì đến Diệp Viễn.

Ngược lại, lão tổ nhà họ Tôn hét thảm một tiếng.

Giây tiếp theo, cả cánh tay ông ta nổ tung, toàn thân ông ta bay ngược lại, hung hãn đập lên trên mặt đất cứng ngắc.

Cảnh tượng đột ngột này khiến tất cả mọi người ngơ ra.

Trên mặt mỗi người đều mang đầy vẻ không thể tin nổi.

Lão tổ nhà họ Tôn, một cường giả cảnh giới Võ Vương đỉnh phong dùng toàn lực ra tay, nhưng không gây tổn thương đến Diệp Viễn.

Ngược lại cả cánh tay ông ta lại bị lực phản chấn đánh nát.

“Võ Vương cũng chỉ như vậy thôi!”

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Diệp Viễn truyền khắp mọi nơi.
Chương 250: Lão tổ nhà họ Tôn tử vong

“Sao có thể chứ?”

Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Diệp Viễn giống như nhìn quái vật.

Mà lão tổ nhà họ Tôn ngã xuống đất mặt đầy kinh hoàng.

Vừa rồi một chưởng kia của ông ta đánh về phía đầu Diệp Viễn, ông ta đã hoàn toàn hiểu ra.

Diệp Viễn là một cường giả, cường giả siêu cấp không biết mạnh hơn ông ta bao nhiêu lần.

“Anh ta là cường giả cảnh giới Võ Hoàng?”

Lúc này, trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện suy nghĩ này.

Bởi vì ngoài cường giả trên cảnh giới Võ Hoàng ra, không ai có thể ngăn được một kích dùng toàn lực của võ giả cảnh giới Võ Vương đỉnh phong.

Mà Diệp Viễn chặn lại được, chỉ có một kết quả, đó chính là Diệp Viễn đã đạt đến cảnh giới Võ Hoàng.

Nếu không thì một chưởng của lão tổ nhà họ Tôn sao có thể không phá nổi phòng ngự của Diệp Viễn.

“Sao có thể chứ, anh ta trẻ tuổi như vậy, sao có thể trở thành cường giả cảnh giới Võ Hoàng?”

Lúc này, Ngọc Lâm Phong không muốn tin, anh ta và Diệp Viễn tuổi tác không kém hơn bao nhiêu.

Mà anh ta từ nhỏ tu luyện bên cạnh ông nội, đến bây giờ cũng sắp gần hai mươi năm, lúc này, anh ta mới chỉ là cường giả cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong.

Mà Diệp Viễn lại là một cường giả siêu cấp cảnh giới Võ Hoàng.

Hơn nữa, anh ta biết tình hình của Diệp Viễn, một tháng trước Diệp Viễn vẫn chỉ là một phế vật, một tên rác rưởi bị người ta tùy ý bắt nạt làm nhục.

Nhưng chưa đến một tháng, Diệp Viễn từ một người bình thường trở thành cường giả cảnh giới Võ Hoàng.

“Chưa đến một tháng từ một người bình thường thăng cấp trở thành một cường giả cảnh giới Võ Hoàng?”

“Sao có thể chứ? Không thể nào!”

“Trên đời này tuyệt đối không thẻ nào tồn tại loại yêu nghiệt này”.

Mặc dù Ngọc Lâm Phong không muốn tin, nhưng sự thật chính là như vậy.

Diệp Viễn quả thật không cần đến một tháng, từ một người bình thường, lại một lần nữa trở thành cường giả siêu cấp trong nháy mắt có thể tùy ý giết chết cảnh giới Võ Vương đỉnh phong.

Lúc này, đám người Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống cũng bị dọa sợ đến mức không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể giơ một ngón tay cái lên với Diệp Viễn.

Mà Liễu Hạo Long mặt đầy kinh hãi nhìn Diệp Viễn, vốn cho rằng thực lực của Diệp Viễn là cảnh giới Thánh Giả, nhưng bây giờ nhìn lại, ông ta đã đánh giá quá thấp Diệp Viễn.

Đám người có mặt tại đây liền đờ đẫn, Diệp Viễn tiện tay cử động, một đan hỏa màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay anh.

“Quả nhiên, anh ta thật sự là cường giả cảnh giới Võ Hoàng!”

Nhìn thấy ngọn lửa trong lòng bàn tay Diệp Viễn, sau đó cảm nhận được sức mạnh khủng bố của ngọn lửa này mạnh hơn gấp nhiều lần so với ngọn lửa nội khí của lão tổ nhà họ Tôn trước đó.

Tất cả mọi người đều chắc chắn.

Diệp Viễn chính là một cường giả cảnh giới Võ Hoàng.

Cảm nhận được uy lực khủng khiếp của ngọn lửa kia, lão tổ nhà họ Tôn vội vàng nói.

“Xin cậu hãy tha mạng cho tôi!”

Nhưng Diệp Viễn làm như không nghe thấy, tiện tay vung lên, đan hỏa tỏa ra uy lực khủng khiếp bay về phía lão tổ nhà họ Tôn.

Lão tổ nhà họ Tôn muốn tránh, nhưng phát hiện cơ thể ông ta đã bị mấy đường khí cơ phong tỏa chặt chẽ, không cách nào nhúc nhích.

Cuối cùng đan hỏa kia hoàn toàn bao phủ lão tổ nhà họ Tôn.

Trong chốc lát, lão tổ nhà Tôn liền bị tiêu hủy gần như không còn, đan hỏa vụt tắt, trên đất xuất hiện thêm một cái hộp nhỏ.

Diệp Viễn tiện tay cử động, cái hộp liền bay lên rơi vào tay anh.

Không có bất kỳ ngoại lệ, trong cái hộp này chứa một khối hắc linh thạch.

Nhìn thấy Diệp Viễn phất tay đã giết được lão tổ nhà họ Tôn, điều này khiến nội tâm đám người Ngọc Kỳ Lân hoảng hốt.

Sau khi Diệp Viễn cất cái hộp kia đi, mắt nhìn về phía đám người Ngọc Kỳ Lân.

Lần này, đám người Ngọc Kỳ Lân đều cuống cuồng.

Gần như đồng thời, tất cả đều ngã quỵ trên đất.

“Cậu Diệp tha mạng, chúng tôi sai rồi!”

“Hừ, chó nhà họ Tiêu tôi cũng không tha!”

Diệp Viễn hừ lạnh, tiện tay vung lên, đan hỏa lại xuất hiện.
Chương 251: Diệt vong

“Đi!”

Diệp Viễn khẽ quát, đan hỏa kia giống như thông linh bay nhanh về phía đám người Ngọc Kỳ Lân.

Đám người Ngọc Kỳ Lân thậm chí không có bất kỳ hành động gì đã bị đan hỏa khủng khiếp cắn nuốt.

Trong chốc lát, mấy người Ngọc Kỳ Lân liền biến mất không còn tung tích, ngay cả tro bụi cũng không còn.

“Ông nội!”

“Tao liều mạng với mày!”

Ngọc Lâm Phong rên rỉ, điên cuồng liều chết xông đến.

“Thứ rác rưởi như mày tao khinh không thèm giết! Cút!”

Diệp Viễn vung tay, Ngọc Lâm Phong đang xông đến chỉ cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ trực tiếp hất bay anh ta.

“Đây chính là thực lực cảnh giới Võ Hoàng sao?”

Đám người Liễu Hạo Long nhìn Diệp Viễn, mặt đầy chấn động.

Vốn dĩ hôm nay bọn họ tưởng rằng Diệp Viễn đối mặt với một đám cao nhân của vùng đất ẩn thế Giang Bắc.

Diệp Viễn sẽ phải chết không cần nghi ngờ, nhưng kết quả là Diệp Viễn lại cho bọn họ ngạc nhiên bất ngờ lớn như vậy.

Mà Tiêu Thiến Thiến và Thượng Quan Thiên Thần ở bên cạnh mặt đầy kinh hoàng, trước đó bọn họ cũng cho rằng Diệp Viễn chỉ là phế vật mà thôi.

Nhưng bây giờ mới biết là bọn họ sai rồi, sai hoàn toàn.

Diệp Viễn cũng không phải phế vật gì, mà là một cường giả siêu cấp cảnh giới Võ Hoàng.

Buồn cười là bọn họ còn muốn thu phục Diệp Viễn, hơn nữa còn muốn đan dược của thuộc hạ anh, đây quả đúng là tìm cái chết.

Ngọc Lâm Phong đã bị bay đi rất xa, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiến Thiến và Thượng Quan Thiên Thần.

Trong nháy mắt Diệp Viễn nhìn đến, hai người chỉ cảm thấy mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ trên đất.

“Xin anh tha mạng, xin anh tha mạng!”

Hai người lúc này thật sự đã sợ rồi, không ngừng dập đầu xin lỗi.

Đáng tiếc, Diệp Viễn vốn không để ý hai người, bàn tay khẽ động, đan hỏa nhảy nhót lại xuất hiện.

“Cậu Diệp, đừng ra tay!”

Đúng lúc này, Liễu Hạo Long đột nhiên nói.

Ngay sau đó, Liễu Hạo Long kéo Diệp Viễn sang một bên và nói.

“Cậu Diệp, những người khác nói giết thì giết được, nhưng hai người này là người nhà họ Tiêu và nhà Thượng Quan ở thủ đô, tốt nhất là cậu đừng giết bọn họ, nếu không nhà Tiêu và nhà Thượng Quan sẽ điên cuồng trả thù, tôi biết với thực lực của cậu, đương nhiên không sợ bọn họ, nhưng bên cạnh cậu vẫn còn bạn bè và người thân nữa”.

Sở dĩ Liễu Hạo Long không cho Diệp Viễn giết hai người là vì lần này nhà họ Tiêu ở thủ đô và tổng bộ của Lục Phiến Môn đã ra lệnh cho ông ta, bảo ông ta chăm sóc hai người.

Đương nhiên ông ta không thể để Diệp Viễn giết bọn họ.

Hơn nữa, mặc dù Diệp Viễn mạnh, nhưng đối mặt với sự trả thù của hai gia tộc lớn siêu cấp là nhà Thượng Quan và nhà họ Tiêu, e rằng Diệp Viễn vẫn chưa đủ nhìn.

Dù Diệp Viễn có thể chống cự sự trả thù điên cuồng của hai nhà này, nhưng bên cạnh Diệp Viễn còn có người thân bạn bè, bọn họ có thể chịu được sự trả thù của nhà họ Tiêu và họ Thượng Quan hay không?

Nghe xong, cuối cùng Diệp Viễn đã tỉnh táo hơn chút.

Đúng vậy, trước đó giống như Á Bá, anh muốn giết thì giết, nhưng Tiêu Thiến Thiến và Thượng Quan Thiên Thần thì khác, hai người bọn họ đều là người gia tộc lớn giàu có ở thủ đô.

Nếu anh giết hai người này, e rằng sẽ dẫn đến trả thù điên cuồng của nhà họ Tiêu và nhà Thượng Quan.

Đương nhiên, nếu như chỉ một mình anh thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ bên cạnh anh còn có bạn bè.

Nếu nhà họ Tiêu và nhà Thượng Quan ra tay với bạn bè và người thân của anh, vậy thì với sức của một mình anh, e rằng thật sự không có cách nào bảo vệ tất cả mọi người.

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát!”

Nói xong, Diệp Viễn vung tay, một đường linh khí Thiên Địa đi vào người Thượng Quan Thiên Thần.

Đường linh khí Thiên Địa này sau khi đi vào cơ thể Thượng Quan Thiên Thần, dễ dàng phá hủy hết kinh mạch của anh ta.

Ngay sau đó, Diệp Viễn lại đưa một đường linh khí Thiên Địa vào cơ thể Tiêu Thiến Thiến.

Sau đó mới nhàn nhạt nói với hai người.

“Tôi đã giáng cấm chế vào cơ thể các người rồi, nếu muốn báo thù thì cứ bảo người của gia tộc các người đến tìm tôi, nhưng nếu người của gia tộc các người dám động đến bạn tôi, tôi đảm bảo hai người sẽ chết rất thảm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK