• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276: Kẻ thù

Sau khi Diệp Viễn đến liền đi thẳng vào phòng làm việc của Liễu Khánh Phi

Vừa vào liền nhìn thấy trong phòng làm việc ngoài đám người Liễu Khánh Phi, Thạm Thống, Thẩm Tư Phàm ra.

Liễu Hạo Long và Lâm Hùng Phi cũng ở đây.

Lúc này, hai người đang nói gì đó với mấy người nhìn giống như ở phủ nha Giang Bắc.

Khi đám người Liễu Hạo Long và Lâm Hùng Phi nhìn thấy Diệp Viễn đi vào, tất cả đều cung kính đứng dậy.

“Chào cậu Diệp!”

Nhìn thấy Lâm Hùng Phi và đám người Liễu Hạo Long đều khom lưng chào Diệp Viễn, điều này khiến mấy người ở phủ nha Giang Châu đều giật mình.

Trước đó bọn họ cũng đã nghe qua sự tích về Diệp Viễn, bọn họ còn tưởng rằng Diệp Viễn là người lớn tuổi, từ phong thái đến cốt cách đẹp đẽ cao thượng như tiên.

Không ngờ rằng Diệp Viễn lại trẻ như vậy.

“Chào cậu Diệp!”

Mấy người cũng không dám thất lễ, cũng vội vàng khom người chào hỏi Diệp Viễn.

Mặc dù bọn họ là người phụ trách phủ nha Giang Châu, như so với cường giả siêu cấp như Diệp Viễn, vẫn không đủ nhìn.

“Mấy người này là?”, Diệp Viễn có chút nghi ngờ nhìn mấy người.

Liễu Hạo Long vội vàng nói: “Giới thiệu với cậu Diệp, vị này là người đứng đầu phủ nha Giang Bắc, chủ phủ Vương Khôn!”

Nhờ lời giới thiệu của Liễu Hạo Long, Diệp Viễn mới biết, những người này đều là nhân vật quan trọng của phủ nha Giang Bắc.

Bởi vì hôm qua Hắc Bạch Song Sát đột nhiên xuất hiện, còn khiến rất nhiều người vô tội bỏ mạng, đây chính là chuyện lớn.

Lục Phiến Môn và phủ nha Giang Bắc đương nhiên phải xử lý chuyện này đầu tiên.

Cộng thêm ngày hôm qua Diệp Viễn cũng gọi điện thoại cho Liễu Khánh Phi, bảo ông ta bỏ tiền bồi thường những người vô tội kia.

Vì vậy, người của phủ nha Giang Bắc hôm nay đã đến thương lượng chuyện này với Liễu Khánh Phi và người nhà họ Lâm.

Hơn nữa, hôm nay công ty dược liệu Liễu Thị muốn đấu giá đan dược, người đến đây lại càng tốt xấu lẫn lộn.

Người của phủ nha Giang Bắc đương nhiên cũng sợ lại xuất hiện chuyện hôm qua, vì vậy bọn họ cũng muốn làm tốt công tác an toàn.

Sau khi quen biết mấy người phủ nha, Liễu Khánh Phi liền tiến lên nói với Diệp Viễn.

“Cậu Diệp, hay là buổi đấu giá ngày hôm nay cậu chủ trì?”

Sở dĩ Liễu Khánh Phi muốn Diệp Viễn chủ trì đại hội đấu giá này là muốn dùng danh tiếng của Diệp Viễn để áp chế những người đó, ông ta lo lắng trong buổi đấu giá sẽ có người quậy phá.

Dù sao những đan dược này cũng có sức hấp dẫn rất lớn với các võ giả đó.

Khó trách sẽ có người bí quá hóa liều.

Diệp Viễn khẽ lắc đầu nói: “Không sao, các ông đến là được, tới lúc đó tôi sẽ ở đấy, hơn nữa cũng có cả đội trưởng Liễu, không xảy ra được chuyện gì đâu!”

“Vậy được”.

Sau khi dặn dò đơn giản đám người Liễu Khánh Phi xong.

Diệp Viễn rời khỏi phòng làm việc của Liễu Khánh Phi, đến phòng đấu giá tầng một.

Vừa xuống tầng một liền nhìn thấy Lâm Hàn Tuyết và Thẩm Tiểu Tiểu đang bị một đám cậu ấm trẻ tuổi đẹp trai vây quanh.

Từ lúc hai người đến đây đã hấp dẫn sự chú ý của các cậu ấm của các gia tộc nổi tiếng ở khắp nơi.

Những người này liên tục khoe khoang gia thế và thân phận của mình.

Ngay lúc hai người từ chối lời đề nghị của không biết bao nhiêu người, Thẩm Tiểu Tiểu đã nhìn thấy Diệp Viễn.

Lập tức cô ta kéo Lâm Hàn Tuyết, kích động chạy đến bên cạnh Diệp Viễn.

Thẩm Tiểu Tiểu khoác tay Diệp Viễn đầu tiên.

“Diệp Viễn, anh đến rồi!”

Lâm Hàn Tuyết thật ra cũng rất muốn kéo cánh tay Diệp Viễn giống như Thẩm Tiểu Tiểu, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí này.

Dù sao trước đó Diệp Viễn cũng không có ấn tượng tốt với cô ta cho lắm.

“Ừ!”

Diệp Viễn khẽ gật đầu.

Nhìn thấy người đẹp mình nhìn trúng lại thân thiết với Diệp Viễn như vậy, đám cậu ấm kia lập tức dùng ánh mắt thù địch nhằm vào Diệp Viễn.

Nhưng bởi vì không xác định được thân phận của Diệp Viễn, bọn họ cũng không dám ngông cuồng.

Diệp Viễn cũng không thích cảm giác bị nhiều người nhìn chăm chú, anh dẫn hai cô gái đến một góc yên tĩnh hơn chút và ngồi xuống.

Nhưng ngay lúc ba người vừa ngồi xuống, ở một góc cách đó không xa.

Có người nhận ra Diệp Viễn.

“Cậu Lý, cậu nhìn xem, người đó có phải tên khốn lần trước đánh anh không!”

Một thanh niên thân hình gầy gò, hốc mắt lõm sâu, dưới mắt có một quầng thâm, trên người quấn băng vô cùng tức giận nói.

“Con mẹ nó, đúng là cái thằng khốn đáng chết này rồi!”

Không sai, nam thanh niên này chính là con trai của cục trưởng cục tuần tra Giang Châu, lần trước muốn đưa Thẩm Tiểu Tiểu đi nhưng lại bị Diệp Viễn đánh.

Lý Thiên.
Chương 277: Kẻ thù gặp nhau

Trong ngực Lý Thiên còn đang ôm một người phụ nữ, chính là Lâm Oánh Oánh.

Còn hai người đang đứng bên cạnh là Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi.

Vốn dĩ trước đó Lý Thiên Vũ còn muốn dựa vào mối quan hệ với anh họ mình là Lý Tử Hàn, bám víu vào cây cổ thụ Ngọc Lâm Phong nhà họ Ngọc.

Nhưng kết quả khiến anh ta không sao ngờ đến.

Mạnh như ông nội Ngọc Kỳ Lân của Ngọc Lâm Phong, nhân vật lớn trong bảng xếp hạng võ đạo nước Hoa Hạ cũng bị Diệp Diệt Tiêu của Giang Bắc giết chết.

Mặc dù Ngọc Lâm Phong còn sống, nhưng vừa về nhà họ Ngọc, tất cả nhà họ Ngọc đều biến mất trong vòng một ngày.

Sau khi mất đi cây cổ thụ nhà họ Ngọc, Lý Thiên Vũ chỉ có thể đi tìm chỗ dựa khác.

Không ngờ hôm qua lúc theo Lâm Phi Phi đến bệnh viện kiểm tra.

Lại đụng phải Lý Thiên, mà tên Lý Thiên này khi ấy đang muốn đùa giỡn Lâm Oánh Oánh, thời điểm anh ta muốn ra tay giúp Lâm Oánh Oánh dạy dỗ Lý Thiên.

Kết quả biết được Lý Thiên là con trai cục trưởng cục tuần tra Giang Châu, thái tử của Giang Châu này.

Lý Thiên Vũ lập tức tính toán, bảo Lâm Oánh Oánh chủ động đến gần Lý Thiên.

Mà Lâm Oánh Oánh biết được Lý Thiên này lại chính là thái tử của Giang Châu thì vô cùng kích động đồng ý.

Sau khi Lâm Oánh Oánh chủ động hiến thân, bọn họ đã dễ dàng lôi kéo được Lý Thiên.

Hôm nay Lý Thiên còn dẫn bọn họ đến tham gia buổi đấu giá này, còn nói muốn giúp bọn họ quen biết nhiều hơn các cậu ấm ở Giang Châu.

Chỉ là không ngờ vừa đến đây lại nhìn thấy Diệp Viễn.

Càng không ngờ Diệp Viễn lại có thù với Lý Thiên.

Điều này khiến Lý Thiên Vũ kích động chết mất, lần trước anh ta bị Diệp Viễn đánh cho thảm.

Anh ta luôn muốn tìm cơ hội báo thù, vốn muốn dựa vào Ngọc Lâm Phong, nhưng Ngọc Lâm Phong đến bản thân còn khó bảo toàn.

Mà bây giờ Diệp Viễn này và Lý Thiên có thù oán, anh ta hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này, để Lý Thiên dạy dỗ Diệp Viễn một trận.

Vì vậy, Lý Thiên Vũ giả bộ khiếp sợ nói.

“Cậu Lý, anh và tên phế vật thần kinh Diệp Viễn kia có thù oán?”

“Trước kia tên khốn đó đánh tôi!”, Lý Thiên khó chịu nói.

Hôm trước sau khi Lý Thiên bị Diệp Viễn trừng trị, mấy ngày nay hắn vẫn luôn tìm Diệp Viễn.

Chỉ là tìm hơn nửa Giang Châu cũng không thấy Diệp Viễn, không ngờ hôm nay lại đụng phải anh ở đây.

Lý Thiên Vũ lập tức giả bộ càng khiếp sợ hơn: “Cái gì? Tên phế vật khốn kiếp kia lại dám đánh cậu Lý?”

“Anh quen hắn?”, Lý Thiên lúc này mới phản ứng lại.

“Quen, hóa thành tro cũng quen!”

Lúc này Lý Thiên Vũ mới giải thích cho Lý Thiên thân phận của Diệp Viễn.

Sau khi biết được thân phận của Diệp Viễn, Lý Thiên càng thêm khó chịu, vốn tưởng rằng mình bị nhân vật nào đó đánh.

Nhưng kết quả không ngờ đến lại bị một tên phế vật ở rể bị thần kinh đánh.

Chuyện trước kia mình bị đánh đã truyền ra khắp Giang Châu, đều này khiến Lý Thiên cảm thấy mặt mũi mình mất hết rồi.

Bây giờ sau khi biết thân phận của Diệp Viễn, hắn càng thêm nổi giận.

Lý Thiên giận dữ lập tức nói với vệ sĩ sau lưng.

“Đi, theo tôi đi bắt tên khốn đó, hôm nay ông đây phải giết chết hắn! Chơi chết đám phụ nữ kia!”

Vệ sĩ có chút do dự nói: “Cậu Lý, hôm nay e rằng không đi được đâu, dù sao nơi này chính là công ty dược liệu Liễu Thị, sau lưng chính là anh Diệp Diệt Tiêu danh chấn Giang Châu!”

Vệ sĩ cũng có hiểu biết về chuyện trong võ đạo.

Cũng biết người sau lưng tập đoàn Liễu Thị này không phải người anh ta có thể đắc tội nổi.

Dù là Lý Thiên cũng sợ không đủ nhìn.

Nhưng lúc này Lý Thiên cũng không để ý đến những thứ này, vô cùng giận dữ hét.

“Sợ cái gì, nơi này là Giang Châu, là địa bàn của ông đây, ông đây ngược lại muốn nhìn xem ai dám quả tôi!”

Lý Thiên Vũ cũng ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, cậu Lý là ai chứ, chính là thái tử Giang Châu”.

Mà Lâm Oánh Oánh bên cạnh cũng mở miệng trước.

Dùng giọng điệu vô cùng oan ức nói: “Cậu Lý, tên phế vật này trước kia cũng đánh em, anh cũng phải báo thù cho em!”

“Yên tâm, hôm nay tên khốn đó chết chắc!”

Nói xong, Lý Thiên bị giận dữ làm mờ mắt, dẫn mấy tên vệ sĩ xông về phía chỗ Diệp Viễn.

Lý Thiên giận dữ xông đến, tức giận mắng Diệp Viễn.

“Tên khốn kiếp, ông đây tìm mày mấy hôm rồi!”
Chương 278: Lý Thiên

Mọi người ở đây cũng bị tiếng mắng đột ngột này hấp dẫn, tất cả đều rối rít nhìn về phía chỗ mấy người Diệp Viễn.

Thời điểm một đám thanh niên Giang Châu nhìn thấy Lý Thiên, tất cả đều giật mình.

Bọn họ cũng biết, Lý Thiên này không phải hạng tốt đẹp gì ở Giang Châu, tên nhãi này dựa vào quyền thế của bố hắn, tác oai tác quái bao nhiêu năm ở Giang Châu.

Lần nào hắn cũng có thể biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn của cả thành phố, nhưng vì quan hệ của bố hắn, cuối cùng tất cả mọi chuyện không còn gì nữa.

Có thể nói, ở Giang Châu, Lý Thiên này chính là thái tử danh xứng với thực.

Cho dù là một vài cậu ấm nhà giàu cũng không dám động vào Lý Thiên, dù sao bối cảnh phía sau của bố Lý Thiên rất mạnh, nghe đồn bố hắn có quan hệ rất tốt với gia tộc siêu cấp ở thủ đô là nhà họ Tiêu.

Cũng chính vì vậy Lý Thiên mới hoành hành bá đạo không kiêng kỵ gì ở Giang Châu.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Lý Thiên lại đi tìm Diệp Viễn gây sự, một vài người biết được thân phận của Diệp Viễn, ánh mắt bọn họ nhìn Lý Thiên tràn đầy khinh bỉ.

Đương nhiên, còn có rất nhiều người không nhận ra Diệp Viễn, khi bọn họ nhìn thấy Lý Thiên tìm Diệp Viễn gây sự, lập tức chuẩn bị tinh thần xem kịch hay.

Nhất là những cậu ấm trước đó bắt chuyện viwus Lâm Hàn Tuyết và Thẩm Tiểu Tiểu.

Ai nấy cũng đều tiến đến gần chuẩn bị xem kịch hay.

Có người thậm chí còn cảm thấy sau khi Diệp Viễn bị trừng trị, bọn họ xuất hiện trừng trị lại Lý Thiên, như vậy nói không chừng còn lấy được thiện cảm của Lâm Hàn Tuyết và Thẩm Tiểu Tiểu.

Ba người Lý Thiên Vũ đứng cách đó không xa nhìn thấy Lý Thiên xông đến, mấy người đều không chờ được chuẩn bị đón xem kết cục thảm hại của Diệp Viễn.

“Ngu đần, lần này xem anh chết thế nào!”

Lâm Hàn Tuyết đi cùng với Diệp Viễn đương nhiên biết Lý Thiên, cô ta thấy Lý Thiên này thật xấu xa, hơn nữa còn vô lễ với Diệp Viễn, cô ta quát lên.

“Lý Thiên, anh muốn làm gì?”

Mặc dù Lâm Hàn Tuyết là người của nhà họ Lâm gia tộc đệ nhất Giang Châu, nhưng Lý Thiên vốn chẳng sợ gì cô ta.

“Nơi này không có việc của cô, cút đi cho ông!”

Bị Lý Thiên chửi mắng một câu, sắc mặt Lâm Hàn Tuyết lập tức biến đổi.

Cô ta lạnh lùng nói: “Lý Thiên, anh nói cái gì?”

“Con mẹ nó, lỗ tai nhà cô điếc à, ông đây bảo cô cút! Nếu không ông đây trừng trị cả đám nhà họ Lâm các người đấy!”

Sắc mặt Lâm Hàn Tuyết thay đổi, lúc sắp ra tay.

“Ầm!”

Diệp Viễn trực tiếp dùng một cước đạp bay Lý Thiên.

Sau khi vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, Lý Thiên hung hãn ngã trên sàn nhà.

Mấy tên vệ sĩ vội vàng xông tới, muốn đỡ Lý Thiên dậy.

Nhưng Lý Thiên lúc này chồng chất tức giận, hắn hoàn toàn mất lý trí, giận dữ hét lên với đám vệ sĩ.

“Giết tên khốn này cho tao!”

Mấy tên vệ sĩ đứng im tại chỗ, không có bất kỳ hành động nào khác, bởi vì bọn họ biết rõ mình không phải đối thủ của Diệp Viễn.

Thấy mấy vệ sĩ không dám cử động, Lý Thiên hoàn toàn nổi giận, trực tiếp lấy ra một khẩu súng từ trong ngực!

Nhìn thấy Lý Thiên rút súng, người ở đây đều kinh hãi.

Một số người bị dọa sợ tránh sang một bên.

Chỉ có Diệp Viễn vẫn ngồi im tại chỗ, thản nhiên.

Lý Thiên tức giận đến cực điểm giãy giụa bò dậy từ dưới đất.

Ngắm họng súng vào đầu Diệp Viễn.

Gương mặt chỗ xanh chỗ tím của hắn lại càng méo mó.

Hắn dùng âm thanh gào thét vô cùng thê lương nói: “Khốn kiếp, chết đi cho tao!”

Ngay lúc tay Lý Thiên sắp bóp cò súng.

Một giọng nói vô cùng tức giận đột nhiên vang lên.

“Đồ khốn, dừng tay cho tôi!”

Mọi người quay đầu liền nhìn thấy một nhóm các ông lớn Liễu Khánh Phi và Lâm Hùng Phi đi xuống từ tầng hai.

Nhưng giọng nói này đã xuất hiện quá muộn.

“Ầm!”

Một tiếng súng chát chúa tiếng vang lên, rất nhiều người theo bản năng cũng nhắm mắt lại.

Không muốn nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết Diệp Viễn bị súng bắn bể đầu.

“A!”

Một nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tiếng kêu đột ngột đó khiến bọn họ mở mắt.

Sau đó kinh ngạc phát hiện Diệp Viễn vẫn ngồi im tại chỗ.

Mà Lý Thiên vừa nổ súng, cánh tay cầm súng kia lại rời khỏi cơ thể của hắn.
Chương 279: Xin lỗi

Lúc này, trước mặt Lý Thiên xuất hiện thêm một bóng người.

Chính là chú Lý, ánh mắt nhìn về Lý Thiên giống như đang nhìn một người chết.

Nếu không phải kiêng kỵ bố của Lý Thiên, vừa rồi ông ta đã dùng một chưởng đánh chết Lý Thiên chứ không phải phế một cánh tay hắn.

Lúc này, bố của Lý Thiên là Lý Tự Cường từ trong đám người cũng vội vàng xông ra.

“Bố, bố báo thù cho con, con muốn mấy tên này đều phải chết!”

Lý Thiên đau đớn tức giận đến cùng cực, nhìn thấy bố đến, hắn giống như gặp được cứu tinh.

Thấy Lý Tự Cường đi ra, tất cả mọi người đều đang chờ xem kịch vui, bởi vì bọn họ đều biết, Lý Tự Cường chỉ có một cậu con trai.

Từ nhỏ đã rất cưng chiều, hôm nay hắn lại bị đánh ngay trước mặt ông ta, với tính cách của Lý Tự Cường, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người làm con trai mình bị thương.

Dù đứng sau chú Lý là nhà họ Lâm Giang Châu.

Dù nơi này là địa bàn của cậu Diệp Diệt Tiêu Giang Châu.

“Lần này xem mày chết thế nào!”

Cách đó không xa, đám người Lý Thiên Vũ mặt đầy hưng phấn.

“Bốp!”

Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ đến là Lý Tự Cường lại giáng một cái tát hung hãn vào mặt Lý Thiên.

Cái tát này của Lý Tự Cường không chỉ khiến Lý Thiên ngơ ngác, đám người ở đây vẫn đang ngồi xem náo nhiệt cũng ngơ ngác theo.

Còn đám người Lý Thiên Vũ và Lâm Oánh Oánh mặt đầy ngây ngốc.

Vốn dĩ bọn họ nhìn thấy bố Lý Thiên đi ra, tưởng rằng Lý Tự Cường sẽ báo thù cho Lý Thiên, trừng trị nhà họ Lâm và Diệp Viễn.

Nhưng không ngờ Lý Tự Cường lại đột nhiên tát con trai mình.

“Đồ khốn, ông đây nói với mày bao nhiêu lần rồi, con mẹ nó đừng gây chuyện thêm nữa, mẹ kiếp vậy mà còn dám gây chuyện ở đây, xem ông đây hôm nay đánh chết mày!”

Lý Tự Cường vừa giận dữ gào lên, vừa đá Lý Thiên mấy cước bay ra ngoài cửa lớn.

Sau khi hung hãn đạp Lý Thiên ra ngoài cửa, ông ta liền quay đầu gào lên với đám vệ sĩ của Lý Thiên.

“Mang thằng khốn này về cho tôi, giam một năm!”

Nói xong, Lý Tự Cường lén nhìn Diệp Viễn, phát hiện Diệp Viễn vẫn ngồi tại chỗ, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Ông ta hoàn toàn yên tâm.

Lúc này, mấy tên vệ sĩ lập tức phản ứng lại, vội vàng đánh ngất Lý Thiên mang đi.

Sở dĩ Lý Tự Cường muốn chủ động dạy dỗ con trai Lý Thiên của mình, chính là đang bảo vệ hắn.

Bởi vì ông ta biết rõ thân phận của Diệp Viễn, biết Diệp Viễn chính là cậu Diệp Diệt Tiêu danh chấn nước Hoa Hạ.

Con trai ông ta lại dám nổ súng vào Diệp Viễn ở ngay trước mặt mọi người, điều này nghiễm nhiên đang tự đâm đầu vào chỗ chết.

Mà ông ta mặc dù là người của nhà họ Tiêu, nhưng đối mặt với cường giả võ đạo như Diệp Viễn, nếu ông ta thật sự dám báo thù cho con trai mình, e rằng sẽ chết rất thảm.

Bởi vì nhà họ Tiêu sẽ không vì mình mà đắc tội với cường giả võ đạo như Diệp Viễn.

Cho nên, cách tốt nhất chính là chủ động dạy dỗ con trai, sau đó nhân cơ hội để hắn rời đi.

Bây giờ Diệp Viễn không nói gì, vậy thì về sau Diệp Viễn cũng không thể bất chấp thân phận đi giết con trai mình.

Đương nhiên, Lý Tự Cường tự cho rằng mình đã bảo vệ được con trai mình.

Nhưng ông ta không biết, vừa rồi Diệp Viễn đã âm thầm lưu lại một tia linh khí Thiên Địa trên người Lý Thiên.

Cuộc sống về sau, Lý Thiên sẽ chết trong đau khổ.

Đối với người dám nổ súng vào mình, Diệp Viễn nhất định sẽ không tha thứ.

Con trai mình rời đi rồi, Lý Tự Cường chuẩn bị qua xin lỗi Diệp Viễn, nhưng anh không thèm nhìn ông ta một cái, điều này khiến Lý Tự Cường có hơi lúng túng.

Mà Liễu Khánh Phi đương nhiên không muốn Diệp Viễn bại lộ thân phận, ông ta nói với Lý Tự Cường.

“Cục trưởng Lý, chuyện này tôi hy vọng sau này sẽ không xảy ra nữa!”

Lý Tự Cường vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ông Liễu, đều là do tôi dạy con không đúng cách mới gây chuyện ở chỗ của ông, sau này tôi sẽ cố gắng dạy dỗ tên khốn đó thật tốt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK