• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 255: Gặp quỷ

Lâm Vỹ Phong vội vàng giải thích.

Hóa ra, hai ngày trước cơ thể ông cụ Lâm và Lâm Hàn Tuyết xuất hiện dị thường, trực tiếp bị hôn mê.

Lâm Vỹ Phong lo lắng bệnh tình của ông cụ không ổn, nên vội vàng muốn mời Diệp Viễn qua xem.

Chỉ là hai ngày nay Diệp Viễn vẫn luôn luyện đan, điện thoại tắt máy.

Không biết làm sao, Lâm Vỹ Phong đành tìm một bác sĩ kiểm tra trước, phát hiện chức năng trong cơ thể hai người hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng vẫn không thể nào tỉnh lại.

Hai ngày nay, Lâm Vỹ Phong lại liên tục tìm rất nhiều bác sĩ từ khắp nơi trong cả nước, nhưng những người này vẫn bất lực trước tình hình của hai người.

Có người nói với ông ta, hai người này khả năng là trúng tà rồi, vì vậy Lâm Vỹ Phong đã mời đại sư Ngô Thanh Phong này đến.

Nhưng Ngô Thanh Phong cũng không nhìn ra triệu chứng của hai người, Ngô Thanh Phong đã đề cử đại sư phong thủy Diệp Viễn còn lợi hại hơn ông ta gấp mấy lần đến xem.

Vì vậy, ba người bọn họ liền vội vàng đến tìm Diệp Viễn.

Chỉ là vừa đến cửa biệt thự của Diệp Viễn, bọn họ lại rơi vào trong ảo trận.

Sau khi nghe Lâm Vỹ Phong giải thích, Diệp Viễn mới hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Được rồi, tôi theo các người đi xem!”

Mười mấy phút sau, mấy người đi tới nhà họ Lâm.

Vừa xuống xe, chân mày Diệp Viễn hơi nhíu lại.

Bởi vì anh cảm nhận xung quanh nhà họ Lâm có sát khí rất nghiêm trọng.

“Tại sao lại có sát khí nặng như vật, vừa rồi lúc chúng ta xuất phát còn chưa có mà!”

Ngô Thanh Phong ở bên cạnh cũng nhìn thấy sát khí nồng nặc ở xung quanh nhà họ Lâm, vô cùng kinh dị.

“Cậu Diệp, xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Viễn cũng không nói lời nào, sau khi đi một vòng xung quanh nhà họ Lâm, anh liền nói với Lâm Vỹ Phong.

“Ông cụ nhà ông đang ở đâu?”

“Ở phòng ngủ, tôi lập tức đưa cậu đi!”

Diệp Viễn vừa vào phòng ngủ của Lâm Hùng Phi, nhìn thấy Lâm Hùng Phi đang nằm trên giường, sắc mặt đen lại, trên trán có một luồng sát khí nồng nặc đang không ngừng tỏa ra ngoài.

“Chút tài mọn!”

Diệp Viễn hừ lạnh, anh vung tay, cắm một cây kim bạc vào giữa trán ông cụ Lâm.

“A!”

Trong miệng ông cụ Lâm phát ra một tiếng vô cùng thê lương, giống như ác quỷ ở địa ngục.

Ngay sau đó, ông cụ Lâm đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, cả người giống như kẻ điên, đập một chưởng về phía Diệp Viễn.

Trong miệng phát ra một giọng nói nam không ra nam nữ không ra nữ, vô cùng chói tai.

“Tiểu tặc đáng chết, dám phá hỏng chuyện tốt của lão tổ, chết đi cho tao!”

“Tao thấy người nên chết là mày mới đúng!”

Diệp Viễn cười lạnh, đập một chưởng vào trán ông cụ Lâm.

“Ầm!”

Một chưởng đập ra, trong miệng ông cụ Lâm lại phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Sau lưng ông cụ Lâm đột nhiên xuất hiện một màn sương đen, ngưng kết thành một bóng người.

Nhìn thấy màn sương đen này ngưng kết thành một bóng người, cơ thể hai người Lâm Vỹ Phong và Lâm Vạn Phi không nhịn được run rẩy.

Bọn họ cho rằng mình gặp quỷ rồi, theo bản năng trốn phía sau lưng Diệp Viễn.

Mà Ngô Thanh Phong lúc này cũng hơi kinh hoàng, ông ta liền rút ra một lá bùa và một thanh kiếm gỗ đào, sẵn sàng có thể đánh bất cứ lúc nào.

“Tiểu tặc, tao nhớ mối thù hôm nay rồi, chờ sau khi lão tổ tao thần công đại thành thì sẽ là ngày giỗ của mày!”

“Cho mày đi chưa?”

Diệp Viễn hừ lạnh, tay cử động, một viên đan hỏa xuất hiện giữa ngón tay.

Nhìn thấy đan hỏa kia, bóng người liền giống như thấy vật gì đó kinh khủng, lập tức hóa thành sương đen, muốn tháo chạy.

“Đi!”

Diệp Viễn vung tay, đan hỏa kia với tốc độ nhanh hơn đã đánh trúng màn sương đen đang chuẩn bị chạy trốn.

“A!”

Trong nháy mắt, trong sương đen lại xuất hiện từng tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Nhưng chưa đến hai giây, âm thanh dừng lại, sương đen kia bị đan hỏa thiêu hủy sạch sẽ.
Chương 256: Thuật con rối

Nhìn thấy bóng quỷ kia bị thiêu chết, lúc này Lâm Vỹ Phong mới thở phào nhẹ nhõm, kiềm chế giọng nói run rẩy hỏi Diệp Viễn.

“Cậu Diệp, đó… đó là thứ gì vậy? Quỷ sao?”

Thân là người trong thể chế, từ trước đến nay Lâm Vỹ Phong chưa bao giờ tin quỷ thần gì cả, nhưng những gì mắt thấy tai nghe mấy ngày gần đây đã khiến ông ta có nhận thức mới hơn về thế giới này.

Mà hôm nay lại tận mắt nhìn thấy bóng quỷ biết nói, ông ta cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn bị lật đổ.

Lâm Vạn Phi ở bên cạnh cũng như vậy.

Diệp Viễn khẽ lắc đầu: “Không phải, đây là một loại thuật con rối của thuật sĩ, có người muốn lơi dụng cơ thể ông cụ nhà ông để tu luyện tà công”.

Sở dĩ Diệp Viễn chắc chắn như vậy là vì trong truyền thừa Quỷ Môn đã ghi chép một vài công pháp tu luyện tàn nhẫn.

Trong đó có loại khai thác hai khí âm dương trên người, dùng tà công để tu luyện.

Chủ nhân của bóng đen vừa rồi chắc chắn đã tu luyện tà công, mà bóng đen vừa rồi chính là con rối.

Sở dĩ nó biết nói chuyện là vì trên con rối có kèm theo một tia lực tinh thần của chủ nhân ở phía sau.

Loại thuật con rối này ở trên người ông cụ Lâm đã khai thác dương khí tinh thuần của ông ta.

Hơn nữa lợi dụng những dương khí tinh thuần này dùng để thay thế sát khí mà tu luyện tà công sinh ra.

“Thuật con rối? Dùng cơ thể ông cụ nhà tôi tu luyện?”

Lâm Vỹ Phong càng thêm nghi ngờ.

Diệp Viễn giải thích: “Chính là một loại phương pháp tu luyện, ông cụ nhà ông là cơ thể chí dương, trong cơ thế có dương khí tinh thuần hùng hậu, mà con gái ông là cơ thể chí âm, vì vậy mới bị người ta để mắt tới!”

Lúc này, Lâm Vỹ Phong mới hiểu ra.

“Ông cụ nhà tôi không sao chứ?”

“Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn! Dẫn tôi đi gặp con gái ông?”

Lúc Lâm Vỹ Phong chuẩn bị đưa Diệp Viễn đi tìm Lâm Hàn Tuyết, chú Lý mặt đầy vết máu xông vào.

“Ông Lâm, không xong rồi, tiểu thư bị người ta bắt đi!”

Nói xong, chân chú Lý mềm nhũn, ngất đi.

Diệp Viễn vội vàng ngồi xổm người xuống, kiểm tra vết thương của chú Lý.

Phát hiện chú Lý bị nội thương rất nghiêm trọng, hiển nhiên bị cao thủ đánh.

Anh cắm mấy cây kim bạc vào người chủ Lý, rồi lại nhét một viên thuốc vào miệng ông ta, xem như đã giữ được tính mạng.

Lâm Vỹ Phong hoảng hốt, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, cầu khẩn.

“Cậu Diệp, xin cậu mau cứu con gái tôi!”

“Ông Lâm, đứng dậy đi, tôi sẽ đi cứu con gái ông!”

Thật ra thì Lâm Vỹ Phong không cầu xin anh thì Diệp Viễn cũng sẽ đi tìm người đó.

Bởi vì anh vừa phát hiện sát khí này cùng một mạch với hắc khí trong chuỗi vòng đeo tay trước đó Vương Tử Hiên đưa cho ông cụ Lâm.

Chắc hẳn người này có chút liên quan đến Lục Thiên Hành.

Đối với người có quan hệ với Lục Thiên Hành, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không bỏ qua.

Diệp Viễn nói xong, bóng người liền biến mất tại chỗ.

Khoảng mấy phút sau, Diệp Viễn đã xuất hiện tại tầng cao nhất của một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô Giang Châu.

“Quả nhiên ở chỗ này!”

Ở tầng cao nhất của công xưởng khác đối diện với Diệp Viễn, một bóng đen tay xách theo hai người hạ xuống.

Mặc dù cách rất xa, hơn nữa ở trong đêm tối, nhưng Diệp Viễn vẫn nhìn thấy rõ, một người trong đó chính là Lâm Hàn Tuyết.

Mà người còn lại chính là cô gái tên Tiểu Vũ anh đã từng gặp ở câu lạc bộ Thừa Thiên.

Khi Diệp Viễn chuẩn bị ra tay giải cứu hai người.

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nói phẫn nộ.

“Tên ăn cắp đáng chết, dám bắt cóc em gái tao!”

Diệp Viễn quay đầu liền thấy Hiên Viên Thừa Thiên mình từng gặp ở câu lạc bộ Thừa Thiên mặt đầy phẫn nộ xông đến.

Sau khi bóng đen trên tầng nghe thấy giọng nói, gã liền đặt hai cô gái xuống đất, bóng người di chuyển, xuất hiện trước mặt Hiên Viên Thừa Thiên.
Chương 257: Chuyện cũ năm đó

Bóng người đột nhiên xuất hiện dọa Hiên Viên Thừa Thiên giật mình.

Nhưng sau khi nghĩ đến em gái mình chính là bị tên này bắt đi, mặt Hiên Viên Thừa Thiên hừng hực tức giận.

Không chút nghĩ ngợi, anh ta đập một chưởng ác liệt về phía người đó.

“Hừm, một tên rác rưởi mà cũng dám ra tay với tao, đúng là tự đâm đầu vào cái chết!”

Đối mặt với một chưởng khí thế hung hăng của Hiên Viên Thừa Thiên, tên áo đen cười lạnh.

Gã vừa vung tay liền có một đường khí cơ cường hãn đánh về phía Hiên Viên Thừa Thiên.

Cảm nhận được khí cơ mạnh mẽ này, sắc mặt Hiên Viên Thừa Thiên lập tức thay đổi, vội vàng lui về phía sau.

Nhưng tốc độ anh ta quá chậm, khí cơ mạnh mẽ kia hung hãn đánh vào người anh ta.

“Ầm!”

Cơ thể Hiên Viên Thừa Thiên giống như diều đứt dây, bay ngược ra.

Sau khi vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, hung hãn đập xuống đất.

“Ọc!”

Hiên Viên Thừa Thiên phun một ngụm máu đỏ thẫm từ trong miệng, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Một kích tùy ý của tên áo đen khiến Hiên Viên Thừa Thiên bị nội thương rất nặng.

“Cường giả cấp Thánh!”

Sắc mặt Hiên Viên Thừa Thiên hoàn toàn cứng đờ, nội tâm lại nổi lên sóng gió kinh hoàng.

Vốn tưởng rằng người bắt em gái mình là một võ giả bình thường, nhưng không ngờ lại là một cường giả siêu cấp cảnh giới Thánh Giả.

Điều này khiến anh ta không khỏi nhớ lại một chuyện.

“Rốt cuộc mày là ai?”

Hiên Viên Thừa Thiên chăm chú nhìn tên áo đen.

Nhưng tên áo đen cũng không trả lời câu hỏi của Hiên Viên Thừa Thiên, mà xoay người chuẩn bị đi lên tầng cao nhất.

Ngay lúc gã vừa di chuyển, lập tức cảm giác được sau lưng truyền đến nguy hiểm.

Gã vừa xoay người, một chưởng đánh đến.

Sau lưng gã cũng xuất hiện một bàn tay thô ráp, hung hãn đập vào bàn tay kia.

“Ầm!”

Gần như cùng lúc đó, người sau lưng và gã lùi hai bước.

“Chú Vũ!”

Nhìn thấy Vũ Đông Thanh đến, cuối cùng Hiên Viên Thừa Thiên đã thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, tên áo đen cũng nhận ra người đến, gã kinh ngạc nói.

“Vũ Đông Thanh?”

“Không ngờ ông vẫn còn sống? Năm đó ông vì một tên tạp chủng nhà họ Tiêu mà nhận một chưởng của tôi, vậy mà không chết”.

Vũ Đông Thanh nhìn tên áo đen, trong mắt lóe lên sát ý.

Năm đó, sau khi Diệp Viễn bị nhà họ Tiêu đuổi đi, ông ta mở đường hộ tống Diệp Viễn rời khỏi thủ đô.

Chỉ là vừa ra khỏi thủ đô đã bị người nhà họ Tiêu phái đến đuổi giết.

Mà dẫn đầu chính là tên áo đen này.

Lúc ấy, ông ta vì tranh thủ thời gian cho Diệp Viễn chạy trốn.

Nên đã một mình chống lại những người này, cuối cùng bị dính một chưởng của tên áo đen này.

Mà chưởng đó gần như khiến kinh mạch ông ta đứt từng khúc, khả năng sống suy yếu.

Có thể sẽ không sống tiếp được nữa.

Vốn tưởng rằng ông ta sẽ chết, nhưng vào giây phút cuối cùng, người nhà Hiên Viên đã cứu ông ta một mạng.

Sau đó, dưới sự giúp đỡ của nhà Hiên Viên, ông ta đã giải cứu em gái của Diệp Viễn, còn biết được một vài chuyện liên quan đến em gái anh.

Hơn nữa ông ta biết được có một tổ chức thần bí vẫn luôn tìm em gái của Diệp Viễn.

Để bảo vệ em gái anh, ông ta đã bảo người của gia tộc Hiên Viên tung tin, nói em gái của Diệp Viễn đã chết.

Hơn nữa sắp xếp cho em gái của Diệp Viễn một thân phận mới, trở thành người của gia tộc Hiên Viên.

Mặc dù tin tức này đã được tung ra, nhưng người của tổ chức thần bí kia không tin, mấy năm gần đây vẫn đi tìm em gái của Diệp Viễn.

Ngoại trừ người của tổ chức thần bí này ra, còn có võ giả của giới võ đạo cũng đang tìm Tiểu Vũ.

Chỉ vì tổ chức thần bí kia mãi vẫn không tìm được Tiểu Vũ, nên đã công bố treo giải thưởng.

Thu hút vô số võ giả muốn có được khoản tiền thưởng kếch xù kia.

Sau khi Vũ Đông Thanh biết được tin tức này.

Để đề phòng người của tổ chức thần bí kia tìm thấy em gái của Diệp Viễn, ông ta đã đưa cô ta rời khỏi thủ đô, ẩn cư ở Giang Châu.

Hôm nay em gái của Diệp Viễn bị bắt đi, ông ta tưởng rằng tổ chức thần bí kia đã tra ra được cái gì.

Bây giờ nhìn thấy tên áo đen kia chỉ là cao thủ năm đó được nhà họ Tiêu phái đi, không phải người của tổ chức thần bí kia, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Chương 258: Em gái

Vũ Đông Thanh không quan tâm đến tên áo đen kia, mà xoay người đỡ Hiên Viên Thừa Thiên.

“Đi cứu Tiểu Vũ!”

Hiên Viên Thừa Thiên gật đầu, chuẩn bị lên tầng.

Mà lúc này, tên áo đen lại nói.

“Vũ Đông Thanh, ông quan tâm đến đứa con gái kia vậy, chẳng lẽ nó chính là tàn dư của nhà họ Tiêu năm đó?”

Nghe vậy, sắc mặt Vũ Đông Thanh hơi biến đổi.

Sắc mặt Vũ Đông Thanh thay đổi đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của tên áo đen.

“Ha ha, quả nhiên là vậy, tôi còn tưởng rằng đứa con gái đó đã chết rồi, không ngờ còn sống, tin tức này quá tốt!”

“Chờ tôi giải quyết ông xong sẽ mang đứa con gái kia đi đổi tiền thưởng!”

Mấy năm gần đây, tổ thức thần bí kia vẫn không tìm thấy Tiểu Vũ, nên đã công bố treo giải thưởng kếch xù trong toàn bộ giới võ đạo nước Hoa Hạ, chỉ cần có người có thể cung cấp đủ tin tức về Tiểu Vũ.

Thì sẽ nhận được đan dược, vũ khí và công pháp vô cùng có lợi cho võ giả.

Giải thưởng vừa được ban ra, lập tức khiến toàn bộ giới võ đạo chấn động.

Vô số võ giả rối rít hành động, bắt đầu dò tìm tin tức của Tiểu Vũ khắp nơi.

Chỉ là mấy năm gần đây, Vũ Đông Thanh bảo vệ Tiểu Vũ rất tốt, hơn nữa còn ẩn cư ở Giang Châu, ít giao du với bên ngoài, đương nhiên không bị người ta phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Vũ.

Nhưng khoảng thời gian này, tổ chức thần bí kia lại treo giải thưởng tăng lên gấp mấy lần.

Điều này càng chọc cho vô số võ giả đỏ con mắt.

Tên áo đen cũng không ngờ, hôm nay mình chỉ muốn bắt mấy cô gái đẹp để tu luyện, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn này.

“Đâm đầu vào chỗ chết!”

Vũ Đông Thanh biết bây giờ thân phận của Tiểu Vũ đã bị phát hiện, vậy thì ông ta sẽ không để người này tiết lộ tin tức ra bên ngoài.

Mà cách tốt nhất không tiết lộ tin tức chính là chết!

Nhìn thấy Vũ Đông Thanh tấn công tới, tên áo đen hừ lạnh.

“Hừm, năm đó ông không phải đối thủ của tôi, mà bây giờ thần công của tôi đã thành rồi, ông lại càng không phải đối thủ của tôi, tôi sẽ giết chết con cá lọt lưới năm đó là ông trước, sau đó bắt đứa con gái kia về lĩnh tiền thưởng”.

Nói xong, tên áo đen hành động, tiến lên nghênh đón Vũ Đông Thanh.

Lại nói đến Diệp Viễn, khi nhìn thấy Hiên Viên Thừa Thiên xuất hiện, anh liền đi đến tầng cao nhất đối diện.

Tìm thấy Lâm Hàn Tuyết và Tiểu Vũ, trên người bọn họ lại bị điểm một vài bùa chú đặc biệt.

Sau khi Diệp Viễn giải trừ bùa chú, anh chuẩn bị đi giúp đỡ Hiên Viên Thừa Thiên một tay, dù sao quan hệ giữa Hiên Viên Thừa Thiên và chú Vũ không tệ.

Lúc Diệp Viễn chuẩn bị xuống tầng đánh thức hai cô gái.

Lại nghe thấy cuộc đối thoại giữa tên áo đen và chú Vũ.

Khi tên áo đen nói ra Tiểu Vũ là tàn dư năm đó của nhà họ Tiêu.

Diệp Viễn chỉ cảm thấy đầu vang lên một tiếng ‘ầm’.

Trống rỗng.

Vốn tưởng rằng em gái và bố mẹ anh ở trong tay người nhà họ Tiêu chắc chắn đã không còn sống nữa.

Từ trước đến nay, anh đã ngầm thừa nhận bố mẹ và em gái mình đã chết trong tay nhà họ Tiêu.

Nhưng không ngờ, số mạng lại quá ưu đãi với anh, em gái anh có khả năng chưa chết.

Qua một lúc lâu, Diệp Viễn kích động, vội vàng chìa bàn tay đang run rẩy vén cổ tay áo Tiểu Vũ lên.

Khi nhìn thấy vết bớt hình thoi màu đỏ trên cổ tay của Tiểu Vũ, cơ thể anh liền kích động đến run rẩy.

Nước mắt càng không nhịn được trào ra khỏi hốc mắt.

Tiểu Vũ này thật sự là em gái anh.

“Ha ha ha, Tiểu Vũ chưa chết, Tiểu Vũ chưa chết, ha ha ha…”

Lúc này, Diệp Viễn như phát điên.

Bây giờ, cuối cùng anh đã hiểu, tại sao trước đó gặp Tiểu Vũ mình lại có một loại cảm giác rất kỳ quái.

Đó là tình cảm ruột thịt không thể tách rời.

Dưới tầng, tên áo đen đang đánh nhau với Vũ Đông Thanh nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của Diệp Viễn, gã lập tức kinh hãi.

Sau khi dùng một chưởng đánh lui Vũ Đông Thanh, bóng người chợt lóe, biến mất ngay tại chỗ.

Mà Vũ Đông Thanh lúc này mặt biến sắc, ông ta không ngờ trên tầng còn có người.

Lo lắng cho an toàn của Tiểu Vũ, Vũ Đông Thanh cũng vội vàng xông lên tầng.
Chương 259: Chết cho tao

Lúc này, trên tầng cao nhất, sau lưng Diệp Viễn xuất hiện một làn sương dày đặc.

Sương dày đặc ngưng tụ trong nháy mắt, tên áo đen hiện ra, đồng thời một chưởng ác liệt hung hãn đánh phía sau lưng Diệp Viễn.

Nhưng lúc này Diệp Viễn vẫn điên cuồng, vừa khóc vừa cười, không hề để ý đến một chưởng của tên áo đen đang cấp tốc đánh đến.

“Cẩn thận!”

Lúc này, Vũ Đông Thanh cũng đã xuất hiện ở trên tầng cao nhất, ông ta quát lớn một tiếng, muốn nhắc nhở Diệp Viễn.

Nhưng đã quá muộn.

Một chưởng dùng toàn lực của tên áo đen đã hung hãn ấn vào chính giữa lưng Diệp Viễn.

“Ầm!”

Nhưng điều khiến Vũ Đông Thanh bất ngờ chính là một chưởng của tên áo đen đánh xuống lại truyền đến âm thanh kim loại chồng chất.

“A!”

Giây tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Cánh tay tên áo đen nổ tung.

Còn Diệp Viễn vẫn đứng tại chỗ hoàn hảo không tổn hao.

“Chuyện này sao có thể?”

Tên áo đen mặt đầy kinh hoàng và đau đớn, trong mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Gã không phải võ giả, không tu võ đạo, gã là một võ giả tu luyện đặc thù, tu vi có thể sánh vai với Thánh Giả đỉnh phong.

Vừa rồi gã dùng toàn lực đánh ra, muốn một kích đánh chết vị khách không mời Diệp Viễn này.

Nhưng điều khiến gã hoảng sợ chính là, một chưởng toàn lực của gã không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Diệp Viễn.

Sau khi vừa đánh ra một chưởng, sau lưng Diệp Viễn lại hình thành một bức bình phong bảo vệ, hơn nữa lực phản chấn của bức bình phong bảo vệ này đã phế một cánh tay của gã.

Điều này khiến gã hiểu ra, Diệp Viễn là một võ giả cảnh giới trong truyền thuyết.

Sở dĩ gã chắc chắn như vậy là vì công pháp anh tu hành cùng cấp vô địch.

Bất kỳ võ giả cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong dù không bị một chưởng kia của gã đánh chết thì cũng sẽ bị thương nặng.

Mà Diệp Viễn thì không chút hư hại, hơn nữa còn khiến một cánh tay bị phế hỏng.

Vậy chỉ có một khả năng, Diệp Viễn chính là một võ giả có cảnh giới trong truyền thuyết.

Một võ giả cảnh giới trong truyền thuyết chưa đến ba mươi tuổi, đây là yêu nghiệt gì thế?

Vũ Đông Thanh bên cạnh lúc này mặt đầy chấn động, ông ta cũng nhận ra Diệp Viễn chính là chàng thanh niên trước kia ở câu lạc bộ Thừa Thiên.

Lúc trước ông ta chỉ cảm thấy Diệp Viễn là một người tu hành đặc thù, thực lực cùng lắm đạt tới cảnh giới Thánh Giả, nhưng lúc này ông ta đã hiểu ra, mình sai rồi, sai thê thảm.

Thực lực của Diệp Viễn đã đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết.

Mà lúc này, Diệp Viễn cuối cùng đã bình tĩnh này, chậm rãi xoay người nhìn về phía tên áo đen.

Trong mắt mang theo sát ý nồng nặc.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Diệp Viễn, tên áo đen lập tức cảm thấy mình giống như đang bị một con thú hung dữ theo dõi.

Dưới lòng bàn chân sinh ra một luồng khí lạnh, trong nháy mắt lan tràn toàn thân.

“Mày! Phải! Chết!”

Từng chữ Diệp Viễn nói ra, ngữ khí lạnh băng đến cực điểm.

Em gái anh bị người này bắt cóc, hơn nữa người này còn mang em gái mình đi đổi tiền thưởng.

Đồng thời người này năm đó còn đánh chú Vũ bị thương.

Dù thế nào cũng không thể tha thứ.

Cảm nhận được sát ý của Diệp Viễn, tên áo đen không chút nghĩ ngợi, bóng người hành động, toàn thân hóa thành sương dày đặc, muốn chạy khỏi nơi này.

Gã chắc chắn mình không phải đối thủ của Diệp Viễn, vì vậy gã muốn chạy trốn, chỉ cần gã chạy thoát được.

Nói tin tức này cho người của tổ chức thần bí kia, đến lúc đó gã có thể thu được một khoản tiền thưởng kếch xù kia.

Mặc dù mình không phải đối thủ, nhưng bản lĩnh chạy thục mạng của gã thì không ai có thể địch được.

Một giây tiếp theo, làn sương dày đặc kia tỏa ra tứ phía.

“Không ổn!”

Vũ Đông Thanh đương nhiên nhìn ra tên áo đen muốn chạy trốn, ông ta đánh một chưởng về phía lớp sương dày đặc.

Nhưng một chưởng vừa đánh ra, làn sương dày đặc lập tức tiêu tán.

“Muốn đi cũng không dễ vậy đâu, chết cho tao!”

Diệp Viễn vung tay lên, một viên đan hỏa bay về phía lớp sương dày đặc cuối cùng.

Lớp sương dày đặc kia trong nháy mắt bị thiêu đốt.

Một giây tiếp theo, toàn bộ tầng cao nhất lập tức nổi lên biển lửa.

Toàn bộ đêm tối đen được chiếu thành một vùng đỏ rực.

Đi kèm theo đó là tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.

“A…”
Chương 260: Nhận nhau

“Trời ơi, đây là ngọn lửa gì vậy?”

Vũ Đông Thanh nhìn biển lửa ngút trời, mặt mày vô cùng sợ hãi và chấn động.

Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng uy lực của ngọn lửa này, e là không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với lửa nội khí của cảnh giới Võ Vương.

Sợ rằng Võ Vương bình thường cũng không sống nổi trong biển lửa đầy trời này.

Hiên Viên Thừa Thiên vừa leo lên đến tầng cao nhất, lúc này cũng bị cảnh tượng này chấn động.

Trước đó, khi Vũ Đông Thanh nói anh ta không phải đối thủ của Diệp Viễn, thật ra nội tâm anh ta vẫn có chút không cam lòng.

Nhưng lúc này nhìn thấy Diệp Viễn thi triển ra thủ đoạn khủng khiếp, anh ta hoàn toàn bị dọa cho giật mình.

Nhớ lại khi đó còn muốn ra tay với Diệp Viễn, mồ hôi lạnh lúc này ướt đẫm toàn thân anh ta.

Nếu như khi đó anh ta quả thật muốn ra tay với Diệp Viễn, e rằng mình sẽ chết rất thảm.

Sau vài giây, ngọn lửa ngút trời kia hoàn toàn tiêu tán, trên đất lại còn thêm mấy món đồ.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, ánh mắt Diệp Viễn nhìn về phía Vũ Đông Thanh

Vũ Đông Thanh lập tức kinh hãi, cho rằng Diệp Viễn sẽ ra tay với mình.

Lúc ông ta chuẩn bị lên tiếng thì nhìn thấy Diệp Viễn mặt đầy nước mắt quỳ xuống trước mặt mình.

Điều này khiến Vũ Đông Thanh có chút bối rối.

“Vị tiền bối này là?”

Diệp Viễn dập đầu một cái.

“Chú Vũ, cháu là Tiểu Phong, cháu còn sống!”

“Tiểu Phong?”, Vũ Đông Thanh sửng sốt, có chút không phản ứng kịp.

Nhưng giây tiếp theo, ông ta lập tức nhớ ra gì đó.

Có chút không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn.

“Tiểu Phong, cháu thật sự là Tiểu Phong?”

“Chú Vũ, là cháu, cháu là Tiểu Phong, cháu quay về rồi!”

Diệp Viễn lại dập đầu, nước mắt chảy giống như vỡ đê, điên cuồng trào ra.

Trước kia Diệp Viễn không muốn bại lộ thân phận, không dám nhận Vũ Đông Thanh, nhưng hôm nay sau khi biết được Tiểu Vũ là em gái mình, anh không nhịn nổi nữa.

Lúc này, Vũ Đông Thanh cũng không nhịn nổi, ông ta kéo Diệp Viễn lên, ôm anh thật chặt trong ngực.

Trong hai mắt cũng trào nước, nhưng lại cười rất lớn.

“Tiểu Phong, ha ha ha, tốt tốt tốt, Tiểu Phong của chú còn sống, ha ha ha…”

Giờ phút này, hàng ngàn từ ngữ đều được diễn tả trong cái ôm chặt này!

Hiên Viên Thừa Thiên ở bên cạnh cũng lau khóe mắt đang nhòe nước.

Anh ta biết rất rõ mấy năm nay Vũ Đông Thanh có bao nhiêu khó khăn.

Khổ sở đến nhường nào.

Bây giờ Diệp Viễn vẫn còn sống, đây có thể là một tin tức tốt, một lời an ủi lớn nhất của Vũ Đông Thanh.

Một lúc sau, Vũ Đông Thanh mới buông lỏng Diệp Viễn.

Ông ta lòng đầy vui mừng đánh giá Diệp Viễn.

“Ha ha ha, Tiểu Phong của chú trưởng thành rồi, cũng đẹp trai, lại còn mạnh hơn nữa!”

Còn Diệp Viễn thì vô cùng áy này nhìn Vũ Đông Thanh và nói.

“Xin lỗi, chú Vũ, mấy năm này chú cực khổ rồi!”

“Đứa bé ngốc này, chỉ cần các cháu có thể còn sống, dù chú chơi trò may rủi với cái mạng này cũng không sao!”

Nói xong, trong hai mắt Vũ Đông Thanh lại trào nước mắt.

Nhưng rất nhanh đã được ông ta lau sạch.

“Chú Vũ, chú yên tâm, bây giờ cháu về rồi, sau này không có bất kỳ ai có thể chia cắt chúng ta được nữa, cũng không có bất kỳ ai có thể làm tổn thương đến chú và Tiểu Vũ!”

Nói xong, Diệp Viễn chuẩn bị đánh thức Tiểu Vũ, nhận lại em gái.

Nhưng lúc này, Vũ Đông Thanh lại ngăn cản Diệp Viễn.

“Tiểu Phong, bây giờ tạm thời không được nhận lại Tiểu Vũ!”

“Tại sao?”, Diệp Viễn vô cùng nghi ngờ nhìn Vũ Đông Thanh.

Lúc này Vũ Đông Thanh mới giải thích: “Năm đó khi cháu bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu, bố mẹ cháu thì bị nhà họ Tiêu nhốt vào thiên lao, Tiểu Vũ đã bị kích động rất lớn, sau khi chú cứu Tiểu Vũ ra, cả ngày con bé đều đau khổ, quả thật chú không đành lòng nhìn thấy một đứa bé như nó phải chịu loại đau đớn này”.

“Vì vậy chú tìm người, nhờ người đó đánh mất tất cả ký ức trước kia của con bé, hơn nữa còn nói cho con bé biết, nó là người của gia tộc Hiên Viên!”

“Một là để về sau con bé có thể sống không lo nghĩ. Hai là có thể bảo vệ con bé tốt hơn, không cho mấy người đó tìm thấy nó!”

“Bây giờ nếu cháu nói mình là anh trai con bé, e rằng sẽ lại khơi dậy ký ức phủ đầy bụi của nó, khiến con bé nó lại chịu đựng đau đớn một lần nữa”.

“Vì vậy, tốt hơn là đừng nói cho nó biết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK