• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96: Tiến hành bắt cóc

Bàn về Diệp Viễn, lúc này anh không biết Vương Kỳ Văn đã cử người đi bắt cóc Lâm Vãn Tình.

Bấy giờ, anh đang dẫn Lâm Vãn Tình ra khỏi một nhà hàng.

Hai người đang chuẩn bị quay về khách sạn thì đột nhiên trên đường cái đã có hơn mười chiếc xe đi tới, bao vây Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.

Xe nhanh chóng dừng lại.

Hơn mười người cầm gậy gộc từ trên xe lao xuống với khí thế hừng hực.

Vừa mới xuống xe họ đã vung cây gậy trong tay lên, rít gào lao về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn chỉ nở nụ cười lạnh lùng, chủ động đón đòn của những người đó.

Quyền đấm cước đá, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Chưa đến một phút, đám côn đồ đó đã ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.

Mà cùng lúc đó.

Trên mái nhà đối diện có một người mặc quần áo đen kín mít đang nằm úp sấp, không chút do dự bóp cò.

“Soạt!”

Một âm thanh trầm đục vang lên, viên đạn lao tới với tốc độ tên lửa bắn về phía đầu Diệp Viễn.

“Ừm!”

Diệp Viễn chuyển sự chú ý, chợt lùi về sau từng bước.

Viên đạn nhanh chóng lướt qua chóp mũi Diệp Viễn.

Thậm chí Diệp Viễn còn có thể ngửi thấy mùi thuốc súng mà viên đạn để lại.

“Phụt!”

Cuối cùng viên đạn cũng va chạm mạnh vào sàn nhà cứng rắn.

Sau khi va vào sàn nhà, nó lại chợt nổ mạnh, tạo thành cái hố sâu chừng hai mươi centimet.

“Đạn nổ giáp!”

Diệp Viễn cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía mái nhà đối diện.

“Soạt!”

Lúc này, một viên đạn nhanh chóng lao về phía đầu anh.

Diệp Viễn hừ lạnh, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Khoảnh khắc Diệp Viễn biến mất.

Sát thủ trên mái nhà đối diện đột nhiên nở nụ cười lạnh, nhanh chóng cất súng ngắm đi, nhảy xuống từ tầng cao nhất.

Mà cùng lúc đó.

Khi Diệp Viễn vừa mới rời đi thì bên cạnh Lâm Vãn Tình lại đột nhiên xuất hiện hai người áo đen.

Một người trong số đó vỗ nhẹ vào gáy Lâm Vãn Tình, cô ta trực tiếp chìm vào hôn mê.

Hai người nhanh chóng vác cô ta lên, vội vàng biến mất.

Khoảnh khắc hai người biến mất, Diệp Viễn lại đột ngột xuất hiện ở nơi Lâm Vãn Tình vừa đứng.

“Mưu hèn kế bẩn!”

Diệp Viễn hừ lạnh, lập tức đuổi theo hai người đó.

Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Vãn Tình bị hai người áo đen mang ra một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô.

Trong căn nhà bỏ hoang đó có thêm ba người nữa, trong đó có sát thủ đã núp trên mái nhà đối diện lúc nãy.

Hai người còn lại chính là hai ninja bên cạnh Vương Kỳ Văn.

“Người đã mang đến rồi, thù lao của bọn tôi đâu?”, sát thủ kia lạnh lùng nói.

Hai kẻ kia nhìn nhau một cái, trong tay đột nhiên xuất hiện hai con dao găm, hung hăng đâm vào cổ ba tên sát thủ.

Ba tia sáng lóe lên, ba tên sát thủ đã bất lực ngã xuống.

Hai ninja kia tiện tay xử lý ba cái xác, sau đó vác Lâm Vãn Tình lên biến mất trong màn đêm.

Sau khi hai ninja kia biến mất không bao lâu, thì bóng dáng Diệp Viễn đã xuất hiện.

Nhìn thấy xác của ba tên sát thủ đã hóa thành một vũng máu, Diệp Viễn nhếch miệng cười khẽ.

“Thú vị đấy!”

Ngay sau đó, Diệp Viễn lại chậm rãi theo sau hai tên ninja kia.

Nửa giờ sau đó, hai kẻ nọ đến một khách sạn năm sao ở Sở Châu.

Cùng nhau tiến vào phòng Vương Kỳ Văn.

“Đường chủ, đã bắt được người về rồi!”

Vương Kỳ Văn ngước lên nhìn Lâm Vãn Tình, lại nói.

“Không để lại dấu vết gì đấy chứ?”

“Yên tâm, đám sát thủ kia cũng đã giải quyết cả rồi, xác của chúng đã được xử lý, sẽ không có ai biết!”, người kia trả lời.

“Ừm, làm rất tốt! Được rồi, hai người ra ngoài trước đi!”

“Rõ!”

Hai người xoay lưng rời đi, nhưng khi họ vừa mở cửa thì đã sững sờ tại chỗ.

Bởi vì Diệp Viễn đã bất ngờ xuất hiện ngay cửa.

Đi theo Diệp Viễn là hơn mười người trang bị vũ khí đầy đủ.

Mà dẫn đầu là người phụ trách quản lý Lục Phiến Môn ở Giang Bắc, Liễu Hạo Long.
Chương 97: Một lưới tóm hết

“Mọi người đến Hoa Hạ, đến Sở Châu của tôi mà sao lại không nói với tôi tiếng nào vậy?”

Mặt Liễu Hạo Long đầy ý cười nhìn hai người kia.

Hai người đó cũng phản ứng cực kỳ nhanh chóng, gần như là để lộ ra dao găm trong tay cùng một lúc.

Hung hăng đâm tới Diệp Viễn và Liễu Hạo Long đứng gần bọn họ nhất.

Liễu Hạo Long đang định ra ngay ngăn cản, nhưng lại nghe thấy Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng.

Khí thế cực kỳ mạnh mẽ đánh văng hai người đó bay ngược trở về.

“Bốp bốp!”

Hai tiếng vang vọng, hai người họ rơi mạnh xuống sàn nhà, mất đi khả năng chiến đấu.

“Lợi hại!”

Một màn đó khiến Liễu Hạo Long có cảm xúc lâng lâng.

Thánh Giả quả nhiên Thánh Giả, chỉ một tiếng hừ lạnh đã có thể đánh người bị thương rồi.

Vương Kỳ Văn trong phòng cuối cùng cũng phản ứng lại, cô ta nhìn Diệp Viễn và mấy người Liễu Hạo Long nối đuôi đi vào thì cực kỳ kinh hãi.

Cô ta nhìn quanh, thấy bản thân không còn chỗ nào để trốn bèn tóm lấy Lâm Vãn Tình bị ném trên sô pha, kề dao găm lên cổ Lâm Vãn Tình.

“Không được bước vào, nếu không tôi sẽ giết cô ta!”

Nhưng lúc này, “Lâm Vãn Tình” trong tay cô ta lại đột ngột lên tiếng.

“Đòi giết tôi hả, cô còn hơi non!”

Một giây sau đó, chỉ thấy trong tay “Lâm Vãn Tình” cũng xuất hiện một con dao găm lướt nhanh qua cổ tay Vương Kỳ Văn.

Vương Kỳ Văn hoàn toàn không ngờ con tin trong tay mình lại một cao thủ.

Cô ta không hề đề phòng, cổ tay lập tức bị thương, tay buông lỏng, con dao cũng bất lực rơi xuống.

“Cô…”

Vương Kỳ Văn khiếp sợ nhìn “Lâm Vãn Tình”, cô ta không hiểu một cô gái như “Lâm Vãn Tình” thì sao có thể làm cô ta bị thương.

“Cảm thấy khó tin lắm phải không!”

“Lâm Vãn Tình” cười lạnh, tiện tay xé đi lớp mặt nạ da người, lộ ra dáng vẻ thật.

Đó chính là Liễu Hiểu Kỳ, con gái Liễu Hạo Long.

Thật ra khi đám Vương Kỳ Văn xuất hiện ở Sở Châu, người của Lục Phiến Môn đã biết rồi.

Bọn họ vẫn chưa thu lưới, vây bắt đám người này là vì muốn xem rốt cuộc mục đích của bọn họ khi đến Sở Châu này là gì.

Mà hôm nay, Liễu Hạo Long nhận được tin tức, Vương Kỳ Văn này muốn tìm sát thủ bắt cóc Lâm Vãn Tình để dâng lên cho Anderson.

Chuyện liên quan đến sự an toàn của Lâm Vãn Tình nên Liễu Hạo Long nhanh chóng tìm đến Diệp Viễn, báo chuyện này lại cho anh.

Sau khi Diệp Viễn biết chuyện, anh cũng muốn xem coi đám người của phái Bát Kỳ cứ năm lần bảy lượt xuất hiện ở Hoa Hạ vì kế hoạch to lớn gì.

Vì thế, bọn họ đã thương lượng với nhau một phen, cho Liễu Hiểu Kỳ giả làm Lâm Vãn Tình, để đám sát thủ thuận lợi bắt cóc đi.

Bọn họ thì âm thầm theo dõi và bám đuôi, muốn một lưới tóm gọn đám người đó.

“Thì ra là thế!”

Vương Văn Kỳ nở nụ cười sầu thảm.

Lúc này cô ta mới hiểu ra được, bản thân mình đã sớm bị người của Lục Phiến Môn theo dõi sát sao.

Bây giờ thì đã bị người chặn cửa, cô ta biết hôm nay mình chắc chắn sẽ bị tóm.

Không chút do dự, cô ta lại lấy ra một cây dao găm cứa mạnh qua cổ mình.

Cô ta muốn tự sát.

Nhưng khi Vương Kỳ Văn vừa mới lấy con dao ra thì đã thấy một cây ngân châm bay tới, cắm vào người cô ta.

Khiến cô ta hoàn toàn mất đi khả năng hành động.

“Còn định tự sát nữa hả, nằm mơ đi!”

Liễu Hạo Long cười lạnh, vung tay lên, người của ông ta lập tức khống chế Vương Kỳ Văn.

“Dẫn đi! Thẩm vấn suốt đêm!”

“Cậu Diệp, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu thì e là hôm nay chúng tôi đã không thể bắt được lũ khốn này dễ dàng như thế!”

“Ông Liễu không cần phải khách sáo quá!”

Diệp Viễn mỉm cười, anh biết rõ, với năng lực của Lục Phiến Môn thì tóm Vương Kỳ Văn vẫn là một chuyện đơn giản.

Liễu Hạo Long nói thế cũng chỉ để khen ngợi anh mà thôi.

“Dù thế nào, hôm nay chúng ta có thể bắt được lũ khốn này cũng có một phần công lao của cậu Diệp, chờ tôi tra khảo xong rồi sẽ báo lên trên, để khen thưởng cho cậu Diệp!”

Diệp Viễn cười cười, không từ chối ý tốt của Liễu Hạo Long.

“Ông Liễu, nếu như ổng thẩm vấn được thông tin gì từ đám người đó, có thể nói cho tôi biết được không!”

“Yên tâm, chỉ cần nắm được thông tin thì tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết!”
Chương 98: Gia tộc Carlo

Sau khi nhóm Liễu Hạo Long rời đi, Diệp Viễn không đi theo bọn họ.

Mà di chuyển sang cánh cửa phòng tổng thống xa hoa bên cạnh.

Anh biết rõ, hôm nay Vương Kỳ Văn muốn tìm sát thủ bắt cóc Lâm Vãn Tình đều là vì tên Anderson này.

Dám tơ tưởng người phụ nữ của anh, thù này Diệp Viễn nhất định phải báo.

Vừa đến trước cửa, Diệp Viễn đã nghe thấy tiếng gầm gừ đầy tức giận của Anderson.

Cùng với tiếng bạt tai vang dội.

“Vô liêm sỉ, một lũ vô dụng làm mãi mà vẫn không nên hồn!”

Qua con mắt xuyên thấu, Diệp Viễn thấy rất rõ trên sô pha của phòng khách, Anderson đang ngồi đó.

Thấy thế, Diệp Viễn cười lạnh.

Dù Anderson có tìm hết tất cả người đẹp trên đời đến hầu hạ mình, thì anh ta cũng không thể làm gì được.

Hôm nay trên máy bay, Diệp Viễn đã ném ra mấy cây ngân châm, ngoài trừng phạt bọn Anderson thì còn khiến họ hoàn toàn mất đi khả năng của đàn ông.

“Vô dụng, một lũ rác rưởi!”

Anderson thở hổn hển, tát mấy cô gái xinh đẹp kia thật mạnh khiến họ ngã lăn ra đất.

Mà mấy cô nàng đó lại không dám tỏ thái độ gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi dậy, sau đó quỳ xuống trước mặt Anderson, tiếp tục giúp anh ta.

“Đúng là cái loại dâm dục, lại tìm nhiều người như thế!”

Diệp Viễn khẽ lắc đầu, giơ chân đá văng cửa phòng.

Anderson trong phòng lập tức giật mình vì âm thanh quá lớn.

Vệ sĩ ngoài cửa cũng nhanh chóng vọt tới.

Khi đám vệ sĩ nhìn thấy người tìm đến là Diệp Viễn đã đánh mình trên máy bay thì lập tức bùng lên ngọn lửa giận.

“Loại rác rưởi thấp kém, bọn tao không tìm mày mà bản thân mình lại tự tìm tới cửa, giết nó cho tao!”

Anderson tức giận, trực tiếp há miệng quát lớn.

Đám vệ sĩ cũng không hề do dự, rút ra súng trong tay, bóp cò nhắm về phía Diệp Viễn.

Cứ tưởng chỉ cần vài phát súng là có thể giải quyết Diệp Viễn, nhưng điều khiến đám vệ sĩ không thể tin nổi là tất cả đều không thể bắn trúng anh.

Bởi vì toàn bộ đều dừng lại một cách quỷ dị cách mười centimet trước mặt anh.

“Đến phiên tao rồi nhỉ!”

Diệp Viễn cười lạnh, vung tay lên, viên đạn lơ lửng giữa không trung lập tức đổi chiều, nhanh chóng bay về phía đám vệ sĩ.

“Phập phập phập…”

Cùng với âm thành đạn ghim vào da thịt, đám vệ sĩ đó đều ngã xuống đất, trên người họ là đống đạn ghim vào chi chít như cái lưới.

Mà Diệp Viễn thì không thèm nhìn tới họ dù chỉ một lần, khoanh tay đi tới chỗ Anderson đã sợ tới mức ngây người.

Khi anh đến gần thì cuối cùng Anderson cũng kịp phản ứng.

“Mày… Mày… Là người hay ma?"

Anderson sợ hãi, nói chuyện cũng lắp bắp.

Đừng nói là Anderson, dù là người nào nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị ban nãy cũng sẽ bị dọa sợ mất mật.

“Tất nhiên là người, nhưng mà mày dám tơ tưởng đến người phụ nữ của tao, nên mày sẽ thành ma ngay thôi!”

Nói xong, Diệp Viễn búng tay, một ngân châm ghim vào cơ thể Anderson.

Anderson chỉ cảm thấy hai chân tê rần, lập tức tê liệt ngã xuống, anh ta nhanh chóng phát hiện hai chân đã mất đi cảm giác.

Ngay sau đó, Anderson phát hiện hai tay mình cũng gặp tình trạng tương tự.

Vài giây sau, toàn thân anh ta cũng chỉ còn mỗi đầu là cảm nhận được tri giác, còn lại đã mất hết.

“Mày… Mày… Đã làm gì với tao?”, Anderson đã hoàn toàn kinh hãi.

Nhưng Diệp Viễn chẳng thèm nói gì, tiện tay lấy ra con dao găm.

Nhìn thấy con dao Diệp Viễn đang cầm, Anderson sợ hãi.

“Mày không được giết tao, tao là người thừa kế duy nhất của gia tộc Carlo nước Tinh Điều, mày giết tao rồi gia tộc Carlo sẽ không bỏ qua cho mày!”

“Gia tộc Carlo?”

Diệp Viễn thoáng sửng sốt, anh biết giá tộc Carlo đó chính là một trong những người đầu tư cho đoàn hiệp sĩ nước Tinh Điều.
Chương 99: Người của tổ chức Thiên Tân?

Lẽ ra Diệp Viễn đang muốn tra tấn tên Anderson này một phen, sau đó mới giải quyết.

Nhưng không ngờ tên khốn này lại là người của gia tộc Carlo, điều đó làm anh nghĩ ra một kế hoạch.

Thấy Diệp Viễn có vẻ đã sợ khi biết được thân phận của mình, Anderson vội vàng nói.

“Này anh, chỉ cần anh thả tôi ra, sau khi tôi kế thừa quyền lực của gia tộc, tôi sẽ gửi tiền cho anh, dù anh muốn bao nhiêu tiền cũng được!”

Anderson thật sự sợ hãi, anh ta vẫn còn chưa tận hưởng đủ thú vui trên đời, vẫn chưa thừa kế gia tộc Carlo, anh ta không muốn chết đi dễ dàng như vậy.

“Ha ha, bao nhiêu tiền cũng được hả?”, Diệp Viễn cười ha ha.

Anderson vội vàng trả lời: “Anderson vội vàng trả lời: “Đúng vậy! Dù muốn bao nhiêu tiền cũng được, gia tộc Carlo chúng tôi không thiếu tiền!”

Diệp Viễn lại cười: “Tiếc là tao không thiếu tiền, nhưng mà muốn tao bỏ qua cho mày thì cũng được thôi, mày phải giúp tao một chuyện!”

“Chuyện gì?”, Anderson vội vàng hỏi.

“Cũng không phải chuyện gì to tát, chính là muốn mày giúp tao truyền một tin về cho gia tộc của mày!”

“Là gì vậy?”

Anderson có chút tò mò hỏi.

“Chính là con dao găm này, cùng với cơ thể của mày!”

Nói xong, dao găm của Diệp Viễn đã hung hăng cắt qua da thịt Anderson.

Anderson đang định kêu rên thì lại kinh ngạc phát hiện ra bản thân không thể nói được, toàn bộ cơ thể đã mất đi khống chế.

Mười mấy phút sau, Diệp Viễn rời khỏi phòng Anderson.

Khi Diệp Viễn vừa rời khỏi khách sạn không lâu.

Thì người của đồn cảnh sát Sở Châu đã tìm tới.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Viễn vừa mới rời giường thì Liễu Hạo Long đã gọi tới.

Trong điện thoại, Liễu Hạo Long báo cho Diệp Viễn.

Trải qua thẩm vấn, Vương Kỳ Văn đã chịu khai, bọn họ là người của tổ chức Thiên Tân nước Uy.

Lần này bọn họ đến Hoa Hạ chú yếu là vì lấy được mỏ quặng đá quý của nhà họ Sở ở Sở Châu.

Bọn họ bèn bắt tay với Anderson, để Anderson giúp nhà họ Hứa ở Sở Châu, muốn lợi dụng nhà họ Hứa để ép nhà họ Sở phải giao ra mỏ quặng đá quý.

Sau khi biết được điều này, Diệp Viễn lại thấy hơi khó hiểu, Vương Kỳ Văn phải là người của phái Bát Kỳ nước Uy mới đúng chứ, tại sao lại thành người của tổ chức Thiên Tân gì đó rồi?

Hơn nữa, Diệp Viễn có cảm giác Vương Kỳ Văn vẫn chưa khai hết toàn bộ, dường như vẫn còn điều bí ẩn gì đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Viễn vẫn không thể tìm ra được lý do.

Nên dứt khoát không nghĩ nữa.

Cúp điện thoại của Liễu Hạo Long, Diệp Viễn lại trông thấy một tin tức trên TV, nội dung của bản tin đó cực kỳ đơn giản.

Đó chính là Anderson gặp phải ám sát của cao thủ nước Uy, đang bị thương rất nặng, đang được cứu chữa trong bệnh viện.

Mà gia tộc Carlo của nước Tinh Điều cũng đã cử người sang đón Anderson.

Nhìn thấy tin tức đó, khóe miệng Diệp Viễn cong cong nụ cười mỉm.

Dường như kế hoạch của anh rất thành công.

Kế hoạch của Diệp Viễn rất đơn giản, đó là đổ cái chết của Anderson lên đầu phát Bát Kỳ, để đoàn hiệp sĩ và phái Bát Kỳ làm chó cắn chó.

Đêm qua Diệp Viễn không trực tiếp giết chết Anderson, mà giữ lại cho anh ta nửa cái mạng, cũng làm giả vết thương như thể đó là do cao thủ nước Uy tấn công.

Anh muốn Anderson đích thân nói cho người của gia tộc Carlo biết rằng người của phái Bát Kỳ đã giết anh ta.

Chỉ cần Anderson vừa nói tin tức này cho người của gia tộc Carlo, thì anh ta sẽ chết đi ngay lập tức.

Còn mấy cô gái bên cạnh Anderson, Diệp Viễn đã thay đổi một vài thứ trong đầu họ.

Bọn họ sẽ là những nhân chứng đáng tin nhất, mà con dao găm đó chính là vật chứng.

Sau khi ăn sáng với Lâm Vãn Tình, hai người chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Thì Sở Vân Phi lái ô tô đến, vừa dừng xe lại, Sở Vân Phi vẻ mặt đầy lo lắng đã bắt lấy tay Diệp Viễn nói.

“Anh Diệp, bố tôi xãy ra chuyện rồi!”

“Sao thế?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng và kinh hoảng của Sở Vân Phi, Diệp Viễn khá là kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh thấy Sở Vân Phi thế này.

Sở Vân Phi vội vàng giải thích một chút.
Chương 100: Chôn thuốc nổ

Chuyện là, sáng sớm hôm nay bố Sở Vân Phi, ông Sở Trung Nam đã nhận được điện thoại của người quản lý nhà máy mỏ quặng của nhà họ Sở.

Người đó báo với Sở Trung Nam rằng nhà máy mỏ quặng đá ngọc của bọn họ đã bị người nhà họ Hứa bao vây.

Sở Trung Nam vừa nghe tới đó đã vội vàng dẫn người đi giải quyết.

Mà Sở Vân Phi lo bố mình xảy ra chuyện bất trắc nên vội vàng tới nhờ Diệp Viễn giúp đỡ.

Đối với chuyện của Sở Vân Phi, Diệp Viễn không từ chối.

Hơn một giờ sau, Sở Vân Phi lái xe chở Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đến dưới chân một ngọn núi cách thành phố Sở Châu ba mươi cây số.

Nơi đó là một mỏ quặng đá ngọc rất lớn, chính là nơi khai thác ngọc của nhà họ Sở.

Bấy giờ, ngoài cửa nhà máy đang có vô số tên lưu manh cầm gậy gộc bao vây xung quanh, chật như nêm cối.

Cùng lúc đó, trong một phòng họp bên trong nhà máy khai thác.

Gia chủ của các gia tộc lớn ở Sở Châu đều tập trung về đó.

Ở ghế chủ vị, Hứa Thiên Long của nhà họ Hứa và đại ca thế giới ngầm Giang Bắc tên Lưu Hoành đang ngồi chễm chệ trên đó.

Bên cạnh bọn họ là gia chủ và người nắm quyền của các gia tộc lớn Sở Châu.

Đối diện hai người chính là Sở Trung Nam vẻ mặt đầy nản chí, mặt nhăn mày nhó.

Mà người của Sở Trung Nam thì mặt mũi bầm dập đứng sau lưng Sở Trung Nam.

Lúc này, giọng của Hứa Thiên Long vang lên.

“Thế nào, Sở Trung Nam, ông đã suy nghĩ kỹ chưa? Có muốn giao nhà máy khai thác quặng đá quý này cho nhà họ Hứa không?”

“Nếu ông chịu giao nó cho nhà họ Hứa chúng tôi, thì chúng tôi có thể bảo đảm cho gia đình ông bình an sống hết nửa đời còn lại, nếu không, tôi nghĩ ông nên lường trước hậu quả!”

Lời Hứa Thiên Long nói khiến Sở Trung Nam nhíu mày càng chặt.

Ông ta biết Hứa Thiên Long đủ sức làm chuyện đó, nếu không ông ta đã chẳng thể vùng dậy trong khoảng thời gian vài ngày ngắn ngủi như thế.

Cộng thêm lão cáo già Lưu Hoành đứng bên cạnh giúp đỡ ông ta nữa, nói gì cũng nghe.

Hơn nữa mấy ngày nay không biết nhà họ Hứa đã sử dụng thủ đoạn gì mà lại khiến người của các gia tộc lớn ở Sở Châu đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ.

Chỉ mới lúc nãy thôi, Hứa Thiên Long vừa nói hai ba câu đã khiến đối tác từng hợp tác với nhà họ Sở mấy chục năm đều quay lưng, đứng về phía nhà họ Hứa.

Những đối tác làm ăn hợp tác đều quay lại phản chiến khiến công ty nhà họ Sở tổn thương nghiêm trọng.

Lúc nãy Sở Trung Nam nhận được điện thoại, tổng công ty của tập đoàn Sở Thị đã bị các gia tộc lớn liên hợp tấn công, e là không thể chống đỡ được bao lâu.

Hơn nữa những việc kinh doanh khác của tập đoàn Sở Thị cũng đang bị các gia tộc khác tấn công, chìm trong nguy cơ.

Sở Trung Nam biết, e là nhà họ Hứa và các gia tộc lớn khác muốn mượn cơ hội lần này để đẩy nhà họ Sở bọn họ vào chỗ chết, xóa tên khỏi Sở Châu.

Sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Sở Trung Nam cũng đã mở miệng.

“Muốn tôi giao nhà máy khai thác mỏ này cho các người thì cũng được, nhưng tôi có một yêu cầu!”

“Yêu cầu gì?”

“Để cả nhà chúng tôi an toàn rời khỏi Sở Châu!”

“Điều đó là đương nhiên, Hứa Thiên Long tôi nói lời giữ lời! Chỉ cần ông giao nhà máy khai thác này cho nhà họ Hứa chúng tôi, thì nửa đời sau nhà các người không phải lo gì nữa!”

“Chủ tịch, đừng đồng ý với bọn họ”.

Lúc này, người quản lý mỏ quặng đột ngột đứng dậy.

Cùng đứng lên với quản lý chính là vài công nhân lớn tuổi, bọn họ đã làm việc trong nhà máy khai thác này hơn nửa đời người.

Đã sớm xem nhà máy này như ngôi nhà của mình, bây giờ nhà đã bị người ta giật mất, sao bọn họ có thể nhịn được cơ chứ.

“Mọi người, thật lòng nói cho tất cả mọi người biết hôm nay tôi đã chôn thuốc nổ xuống khắp nhà máy quặng này”.

“Lượng thuốc nổ đó đủ để những người ở đây thịt nát xương tan, nếu như các người dám ép buộc gia chủ nhà tôi nữa, tôi bảo đảm sẽ lôi hết tất cả các người cùng xuống địa ngục với tôi!”

Nói xong, người quản lý nhà máy quặng đã lấy đâu ra một cái điều khiển từ xa.

Xì xào!

Gần như là trong nháy mắt, mọi người ở đó đều đứng bật dậy, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Ở đó chỉ còn mỗi Hứa Thiên Long và Lưu Hoành là giữ được bình tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK