• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116: Xin tha

Ánh mắt của tên mặt sẹo lập tức thuận theo hướng chỉ tay của cậu Lưu nhìn sang Diệp Viễn.

Thấy Diệp Viễn vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản.

Dường như không coi bọn họ ra gì, việc này khiến tên mặt sẹo vô cùng không vui.

“Đến đây, bắt tên khốn này trước cho tôi!”

Đúng lúc đám thuộc hạ của tên mặt sẹo định ra tay, ở cửa đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn.

“Tất cả dừng tay hết cho tôi!”

Mọi người vội quay đầu thì nhìn thấy một đám người từ cửa đi vào.

Những người này không phải ai khác, chính là người phụ trách của các gia tộc ở Sở Châu.

Vốn sĩ hôm nay sau khi bị Diệp Viễn xử lý, bọn họ sẽ làm theo yêu cầu của Diệp Viễn.

Bọn họ lập tức về nhà mình bắt đầu sắp xếp gia sản của nhà mình, chuẩn bị giao cho nhà họ Sở.

Buổi chiều, cuối cùng bọn họ đã chuẩn bị xong gia sản nhà mình.

Bọn họ liền chủ động hẹn nhà họ Sở, muốn lập tức giao một nửa tài sản nhà mình cho nhà họ Sở để thể hiện thành ý của mình.

Đồng thời cũng muốn xin lỗi người nhà họ Sở.

Nhưng kết quả bọn họ vừa tập trung lại với nhau, lại được biết Diệp Viễn xuất hiện ở hội trường buổi đấu giá Long Hưng, còn có người gây chuyện với Diệp Viễn.

Dọa bọn họ sợ vội vàng chạy đến, chỉ sợ người nhà mình chọc đến sát tinh Diệp Viễn này.

Khi gia chủ nhà họ Lưu nhìn thấy vệ sĩ của con trai mình đang dẫn một đám người bao vây Diệp Viễn.

Gia chủ nhà họ Lưu sợ đến hai chân mềm nhũn, bất giác toát mồ hôi khắp người.

“Các người đang làm gì hả?”

“Gia chủ, có người đánh cậu chủ, tôi dẫn người đến xử lý tên khốn này!”, tên mặt sẹo liền trả lời.

Lời này khiến gia chủ nhà họ Lưu cảm thấy trời xoay đất chuyển, trước mắt tối sầm.

Nhìn bộ dạng của gia chủ nhà họ Lưu, người phụ trách của gia tộc khác cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt vui trên nỗi khổ của người khác.

Nhưng cậu ấm Lưu không hề chú ý đến bộ dạng của bố anh ta, lập tức xông đến, ôm chân bố anh ta, khóc lóc nói.

“Bố, bố, bố phải báo thù cho con, tên khốn này đánh con, còn đánh cả cậu Vương và cậu Hồ!”

Lúc này, cậu Vương và cậu Hồ cũng đến bên cạnh bố của bọn họ, cũng khóc lóc kể lể, muốn bố của họ báo thù cho họ.

Không hề chú ý đến vẻ mặt của bố bọn họ âm trầm đến sắp nhỏ ra nước.

Cũng không chú ý đến người phụ trách của các gia tộc khác sắp phì cười ra tiếng, vẻ mặt cười trên nỗi khổ người khác.

Mấy người nhìn thấy vẻ mặt của bố bọn họ tối sầm đến dọa người, đều cho rằng bố bọn họ nổi giận, muốn báo thù cho họ.

Lúc này, một số người không quen biết Diệp Viễn có mặt cũng có suy nghĩ này, bọn họ đều cảm thấy mấy người này muốn báo thù cho con trai của họ.

“Nhãi con, lần này tao xem mày chết thế nào!”

Ánh mắt Tô Minh ở chỗ không xa sắc lạnh, yên lặng đợi Diệp Viễn bị xử lý.

“Xong rồi, xong rồi, lần này xong thật rồi!”

Lần này, Thẩm Tiểu Tiểu hoàn toàn hoảng sợ.

Trong lòng vô cùng hối hận, lúc đó nên đưa Diệp Viễn đi từ sớm.

Bây giờ thì hay rồi, những người này đến, muốn đi cũng không đi được.

Bây giờ chỉ có Diệp Viễn và một số người ở đây trước đó và biết Diệp Viễn tỏ vẻ mặt bình thản.

Đúng lúc tất cả mọi người đợi ba người nhà họ Lưu, nhà họ Vương và nhà họ Hồ sẽ xử lý Diệp Viễn thế nào.

Lại không nghĩ, ba người này như đã bàn bạc trước, dường như đồng thời giơ chân đạp mạnh lên người con trai nhà mình.

Cảnh này khiến toàn bộ người có mặt đều ngẩn người.

Lúc này, ba người cậu Vương, cậu Lưu và cậu Hồ cũng thộn mặt.

Bọn họ đều không hiểu, tại sao bố của họ không chỉ không báo thù cho họ, ngược lại còn đánh bọn họ.

Đúng lúc tất cả mọi người thất thần, gia chủ ba nhà lại không dừng lại.

Trực tiếp bước nhanh lên trước, đến trước mặt Diệp Viễn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.

“Đại sư Diệp, xin lỗi đều là lỗi của chúng tôi, là chúng tôi không dạy dỗ tốt mấy tên khốn này mới khiến mấy tên khốn này quấy rầy đại sư Diệp, xin đại sư Diệp đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho chúng tôi!”

Lần này tất cả mọi người hoàn toàn trố mắt.

“Thế này là sao?”

Lúc này tất cả mọi người đều có chung câu hỏi.

Tất cả mọi người cho rằng gia chủ ba nhà chắc chắn sẽ tìm lại thể diện cho con trai mình, nhưng kết quả, gia chủ ba nhà không những không báo thù cho con trai mình.

Ngược lại ra tay đánh con trai mình, bây giờ còn quỳ trước mặt Diệp Viễn xin tha thứ.
Chương 117: Đấu giả bắt đầu

Lúc này Tô Minh cũng thộn mặt, vốn tưởng mượn tay của ba nhà dạy cho Diệp Viễn một bài học, cho Diệp Viễn biết phụ nữ của mình không phải là người anh có thể động vào.

Nhưng kết quả này khiến anh ta khó mà chấp nhận.

Lúc này Thẩm Tiểu Tiểu, Vương Văn Quân và Tôn Lăng Tuyết cũng thộn mặt.

Bọn họ chỉ nghĩ Diệp Viễn là người có chút võ công lợi hại thôi, bây giờ xem ra, thân phận và bối cảnh của Diệp Viễn tuyệt đối không đơn giản.

Nếu không sao lại khiến gia chủ của ba nhà Vương, Lưu, Hồ sợ đến như vậy.

Hơn nữa, bọn họ cũng chú ý đến, ánh mắt của người phụ trách của các nhà đến cùng gia chủ của ba nhà này nhìn Diệp Viễn tràn đầy sợ hãi và kiêng nể.

Những người có mặt ở đây đều là người thông minh.

Lúc này bọn họ ít nhiều cũng hiểu ra.

Có thể khiến nhà họ Lưu, nhà họ Vương, và nhà họ Hồ sợ hãi như vậy,

Thì chỉ có một cách giải thích, cho thấy thân phận của thanh niên được gọi là đại sư Diệp này tuyệt đối không bình thường.

Diệp Viễn cũng không quan tâm trong lòng mọi người có mặt ở đây nghĩ gì.

Anh thờ ơ lướt nhìn gia chủ của ba nhà một cái, rồi mới thản nhiên nói.

“Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau, các ông không cần sống ở Sở Châu nữa!”

“Vâng vâng vâng, đại sư Diệp, bảo đảm sẽ không có lần sau!”

Ba người như được đại xá, liên tục bảo đảm.

“Được rồi, đưa người của các ông cút đi!”

Ba người không dám nói thêm một câu, vội vàng tóm con trai của mình rời khỏi hội trường buổi đấu giá.

Sau khi người ba nhà rời đi, người phụ trách của các gia tộc vội vàng tiến lên chào hỏi Diệp Viễn.

Thấy người phụ trách của các gia tộc Sở Châu đều vô cùng cung kính chào hỏi Diệp Viễn, khiến mọi người có mặt càng hiếu kỳ về thân phận của Diệp Viễn.

Nhưng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, lại không có ai dám hỏi thăm.

Thấy những người của các gia tộc đó chào hỏi Diệp Viễn xong đều vội vàng rời đi, chỉ sợ làm phiền Diệp Viễn.

Lập tức, ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Viễn đều tràn đầy nghi hoặc và kiêng sợ.

Người duy nhất ở hội trường không sợ anh là Thẩm Tiểu Tiểu.

Sau khi tất cả mọi người đều đi khỏi, cô ta bèn chủ động hỏi.

“Anh Diệp, rốt cuộc chuyện này là sao, sao những người này đều sợ anh?”

Sau khi Thẩm Tiểu Tiểu hỏi vấn đề này, những người xung quanh đều dựng tai, nghe ngóng Diệp Viễn giải thích.

“Không có gì, trước đây tôi từng xử lý bọn họ, cho nên bọn họ mới sợ tôi!”

Diệp Viễn tùy tiện tìm một lý do.

Đương nhiên Thẩm Tiểu Tiểu nghe ra Diệp Viễn không nói thật, cô ta cũng biết có thể Diệp Viễn không muốn nói, cô ta cũng biết ý, không hỏi hiều thêm.

Cùng với thời gian trôi, rất nhanh, đã đến tám giờ tối, buổi đấu giá bắt đầu.

Lúc này, chỉ thấy Tô Minh giả bộ vẻ mặt thản nhiên đi đến, nói với Thẩm Tiểu Tiểu.

“Tiểu Tiểu, buổi đấu giá bắt đầu rồi, chúng ta lên hàng trước đi!”

“Không cần đau, em muốn ngồi ở đây!”

Nói xong, Thẩm Tiểu Tiểu còn cố ý sát lại gần bên cạnh Diệp Viễn.

Cảnh này khiến vẻ mặt Tô Minh biến sắc, nhưng cuối cùng cũng không dám làm gì.

“Tiểu Tiểu, ở đây đông người, cũng không nhìn thấy vật đấu giá, hay là lên trước đi, phía trước có thể nhìn rõ hơn!”

Khi Thẩm Tiểu Tiểu vừa định từ chối lần nữa, Diệp Viễn đột nhiên đứng lên.

“Đúng thế, ở đây đông người quá, Tiểu Tiểu, nếu mọi người không chê, thì theo tôi lên tầng hai đi, phòng khách vip ở tầng hai nhìn rõ hơn, cũng khá yên tĩnh!”

Nghe vậy, Thẩm Tiểu Tiểu lập tức vui mừng!

“Đương nhiên là đồng ý rồi!”

“Đi thôi!”

Diệp Viễn mỉm cười, quay người đi lên tầng hai.

Thẩm Tiểu Tiểu vội đi theo bước chân của Diệp Viễn.

Vương Văn Quân và Tôn Lăng Tuyết do dự một lúc, rồi cũng đi theo bước chân của Diệp Viễn và Thẩm Tiểu Tiểu.

Chỉ để lại Tô Minh với sắc mặc tái nhợt.

Mấy người Diệp Viễn đến phòng khách vip tầng hai, vừa ngồi xuống, dưới tầng, Long Tân Quốc đi bên bục đấu giá, tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Chương 118: Đấu giá

Khi Long Tân Quốc xuống sân khấu thì thầy đấu giá lên sân khấu, món đồ đầu tiên nhanh chóng được đưa lên.

Chính là đan dược chữa trị chức năng đàn ông do Diệp Viễn luyện chế.

Viên đan dược này của Diệp Viễn nhờ tuyên truyền của đám người Liễu Khánh Phi, bây giờ có thể nói đã vang dội Giang Bắc.

Nhưng hiện tại quy mô tiêu thụ vẫn chỉ giới hạn ở Giang Châu.

Những nơi khác gần như đều dựa vào đấu giá để tiêu thụ, hơn nữa muốn mua cũng không có hàng, trong đó không thiếu đồ giả mạo.

Vì vậy, khi mọi người biết được món đồ đấu giá đầu tiên của buổi đấu giá Long Hưng chính là viên thuốc này, lập tức dẫn đến náo động.

“Hai trăm ngàn!”

“Ba trăm ngàn!”

Rất nhanh, tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng kêu giá.

Giá khởi đầu một trăm ngàn, nhanh chóng được kêu lên đến một triệu.

Sau khi giá lên đến hai triệu, có rất nhiều người không còn ham muốn tiếp tục kêu giá nữa.

Dù sao giá tiền cao nhất của viên thuốc này cũng chỉ khoảng một triệu.

“Năm triệu!”

Đúng lúc này, trong phòng VIP cách vách chỗ đám người Diệp Viễn đang ở, có một người kêu giá trên trời.

Giá cao năm triệu này hoàn toàn khiến xung quanh chìm vào im ắng.

Một lúc sau, không còn ai kêu giá nữa, cuối cùng viên thuốc được đấu giá năm triệu.

“Đúng là có tiền”.

Không ít người nhìn về phía phòng VIP tầng hai, muốn nhìn xem ai đã ra tay bá đạo như vậy.

Lại dùng cái giá cao ngất ngưởng đấu giá viên thuốc này.

Nhưng tiếc là bọn họ không nhìn thấy được tình hình trong phòng VIP.

Món đồ đấu giá tiếp theo phần lớn là một vài tranh chữ đồ cổ, Diệp Viễn cũng không cảm thấy hứng thú.

Ngoại trừ giữa buổi Diệp Viễn đấu giá được một cây nhân sâm trăm tuổi, các món đồ khác anh cũng không có tham dự đấu giá.

Mà người ở phòng VIP cách vách kia cũng không đấu giá thêm gì nữa.

“Tiếp theo xin mời món đồ đấu giá áp chót!”

Giọng nói của thầy đấu giá vừa vang lên, món đồ đấu giá thứ hai ra sân, đó là một loại thực vật năm lá màu đen.

“Cỏ Hạm Linh!”

Nhìn thấy thảo dược này, lòng Diệp Viễn khẽ động.

Loại cỏ này chính là thứ anh cần, một trong những dược liệu chính có thể giúp đỡ Hàn Phong chữa trị hai chân.

Mà người có mặt ở đây khi nhìn thấy món đồ đấu giá áp chót chỉ là một loại thực vật bọn họ không biết, lập tức mất đi hứng thú.

Dù thầy đấu giá nói đây là thảo dược trị thương, nhưng mọi người không có thêm bao nhiêu hứng thú.

Kết quả này khiến Diệp Viễn rất hài lòng.

Như vậy thì không có ai cạnh tranh với anh.

Sau khi người chủ trì nói giá khởi điểm của loại cây này là một triệu, mọi người tại đây lập tức im lặng.

Thậm chí còn có người than vãn, một cây thực vật như vậy mà cũng có giá một triệu, quả đúng là hại người.

“Một triệu không trăm mười ngàn!”

Im lặng hồi lâu, phòng VIP cách vách Diệp Viễn đột nhiên truyền đến một giọng nói.

Mọi người lập tức nhìn về phía phòng VIP bằng ánh mắt hiếu kỳ, đáng tiếc vẫn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Người này lại một lần nữa ra tay khiến Diệp Viễn có chút kinh ngạc, anh cho rằng người này cũng nhìn thấu giá trị của thảo dược.

Ngay sau đó, Diệp Viễn ra một cái giá.

“Một triệu một trăm ngàn!”

“Hai triệu!”

Nhưng không ngờ người cách vách cũng kêu giá, lại nâng cao giá lên đến hai triệu.

“Năm triệu!”

Ngay sau đó Diệp Viễn lại nâng lên đến năm triệu.

“Mười triệu!”

Cách vách lại truyền tới một giọng nói nhàn nhạt, giống như nhất định phải có được vật này.

“Hai mươi triệu!”

Diệp Viễn lại nâng giá lên gấp đôi.

“Năm mươi triệu!”

Người cách vách cũng rất tàn nhẫn, trực tiếp nâng giá lên đến năm mươi triệu.

Mà giá tiền năm mươi triệu này cũng kinh động tất cả mọi người.

Chỉ là một loài thảo dược không biết tên thôi mà, sao lại đấu giá cao như vậy.

Chẳng lẽ thảo dược này có chỗ nào thần kỳ sao.

Thậm chí có rất nhiều người trong lòng kích động, muốn tăng giá theo.

Giá tiền này khiến Diệp Viễn khẽ nhíu mày, ngược lại không phải anh không mua nổi thứ thuốc này, mà anh cảm giác tên kia dường như đang cố ý tăng giá.

Cố ý nâng giá thảo dược lên, để anh phải trả nhiều tiền hơn.
Chương 119: Vật phẩm cuối cùng

“Sáu mươi triệu!”

Ngay sau đó Diệp Viễn lại hét một giá cao khác.

Sau khi kêu giá xong, Diệp Viễn ngưng tụ linh khí đến đôi mắt, mở bí thuật nhìn thấu ra, nhìn về phía căn phòng cách vách.

Dưới mắt nhìn thấu, anh đã nhìn rõ tình hình của phòng cách vách.

Trong gian phòng cách vách có bốn người.

Một người đàn ông trẻ tuổi thấp bé và một người đàn ông trung niên mặt ngăm đen, vóc dáng cao lớn.

Mà trên người đàn ông trung niên còn mang theo một vài tà khí âm hối.

Thoạt nhìn giống như hoạt động quanh năm ở vùng đất hội tụ âm hối, từ đó dính phải tà khí âm hối này.

Ngay lập tức Diệp Viễn liền nghĩ đến kẻ trộm mộ trước đó Triệu Cổ nói với anh, cho rằng đồ vật này chắc hẳn là của kẻ trộm mộ.

Ngoại trừ người này, ở bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi thấp lùn còn có hai mỹ nữ tuyệt sắc.

Diệp Viễn nhìn lướt qua, phát hiện trên người hai mỹ nữ tuyệt sắc này nội khí mãnh liệt, vừa nhìn liền thấy chính là cao thủ võ đạo.

Còn người thanh niên kia, Diệp Viễn cũng không phát hiện ra một tia sóng nội khí nào trên người anh ta.

Trong khoảnh khắc Diệp Viễn đang quan sát người thanh niên, ánh mắt anh ta đột nhiên nhìn về phía vách tường bên này.

Giống như đã phát hiện ra có người đang dòm ngó.

Cảnh tượng này khiến lòng Diệp Viễn hơi chấn động, bí thuật mắt nhìn thấu này chính là bí thuật truyền thừa của Quỷ Môn, người bình thường căn bản không phát hiện được.

Không ngờ người thanh niên không phải võ giả này lại giống như cảm nhận được anh đang dòm ngó.

Điều này khiến anh càng thêm tò mò về thân phận của người thanh niên kia.

“Sao vậy thiếu chủ?”

Hai mỹ nữ tiến lên hỏi trước tiên.

“Không sao!”

Người thanh niên hơi nhíu mày, sau đó khẽ lắc đầu.

“Tiếp tục kêu giá đi!”

“Cậu Vu, giờ kêu giá bao nhiêu?”, kẻ trộm mộ ở bên cạnh cung kính hỏi.

“Một trăm triệu, cũng xem như là thù lao của ông!”

“Một trăm triệu?”

Kẻ trộm mộ mặt đầy mừng rỡ, một trăm triệu này đủ cho ông ta phung phí nửa đời còn lại.

Ngay sau đó, kẻ trộm mộ có chút lo lắng hỏi.

“Nhưng nếu đối phương không chịu tăng giá thì sao?”

Người thanh niên vô cùng chắc chắn nói: “Yên tâm đi, đối phương nhất định nhận ra giá trị của thảo dược này, ông kêu giá một trăm triệu, người đó hẳn sẽ còn tăng giá!”

Kẻ trộm mộ lúc này mừng rỡ gật đầu liên tục, ngay sau đó hét giá một trăm triệu.

Một bên khác, mặc dù Diệp Viễn nghe thấy tất cả, nhưng anh không biết làm sao, bởi vì thảo dược này anh nhất định phải giành được.

Vì vậy, sau khi biết rõ đối phương đang cố ý gài bẫy anh, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ngay sau đó, anh liền hét giá trên trời một trăm triệu một trăm ngàn.

Nếu không phải mỗi lần đấu giá phải tối thiểu là một trăm ngàn, Diệp Viễn cũng sẽ không muốn trả thêm một phần tiền.

Dù sao tiền của anh cũng không phải gió lớn thổi tới.

Sau khi nghe thấy Diệp Viễn hét giá trên trời một trăm triệu một trăm ngàn, mọi người ở đây đều im lặng.

Thầy đấu giá chờ đợi một lúc lâu, sau khi không còn ai kêu giá, cuối cùng gõ búa xuống.

“Chúc mừng quý khách ở phòng VIP số một đã đấu giá được loại thảo dược này!”

Sau khi thầy đấu giá gõ búa, kẻ trộm mộ ở phòng VIP cách vách với Diệp Viễn vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.

Một trăm triệu, từ nay về sau ông ta chính là phú ông.

Nhìn thấy kẻ trộm mộ mừng rỡ như điên, hai mỹ nữ bên cạnh cậu Vu đều nhìn sang với ánh mắt khinh bỉ coi thường.

Còn cậu Vu chỉ khẽ mỉm cười, cũng không nói lời nào.

“Được rồi các vị, tiếp theo sẽ là vật phẩm cuối cùng của tối ngày hôm nay”.

Tiếng nói của thầy đấu giá vừa dứt, tất cả mọi người có mặt tại đây lập tức nín thở, muốn nhìn xem thứ đồ cuối cùng này là gì.

Một người hầu nhanh chóng bưng một cái khay lên.

Sau khi thầy đấu giá mở tấm vải đỏ trên khay ra.

Vật đấu giá cuối cùng đã được lộ ra trước mắt mọi người.

Một cuộn da dê tràn đầy dấu vết tháng năm.
Chương 120: Hàng giả

Khi nhìn thấy món đồ đấu giá cuối cùng này lại là một cuộn da dê, rất nhiều người tại đây đều thất vọng.

Bọn họ chờ cả một đêm, vốn tưởng rằng thứ đồ cuối cùng này chắc hẳn vô cùng quý báu, nhưng không ngờ chỉ là một cuộn da dê.

Mà trong phòng VIP số một trên tầng hai, Diệp Viễn nhìn thấy cuộn da dê này, anh liền kinh hãi.

Bởi vì cuộn da dê này giống y đúc cuộn da dê lần trước anh lấy được từ trong tay Lâm Vãn Tình.

Từ sau khi Diệp Viễn lấy được cuộn da dê kia, anh vẫn chưa nghiên cứu kỹ càng.

Không ngờ hôm nay ở đây lại có một cuộn da dê giống y hệt.

Nhưng rất nhanh Diệp Viễn đã phát hiện, cuộn da dê này có vấn đề, có dấu vết bị người ta sửa đổi.

Hơn nữa bề ngoài cuộn da dê này thoạt nhìn như đã trải qua theo năm tháng, giống như thứ đồ thuộc về thời đại trước.

Nhưng nội dung bên trong rõ ràng có dấu vết của người nào đó sửa đổi.

Mặc dù thứ đồ này làm giống như thật, bề ngoài trông không có bất kỳ vấn đề gì, thậm chí cũng có thể lừa được một vài nhân viên giám định chuyên nghiệp.

Nhưng lại không lừa được đôi mắt của Diệp Viễn.

Mà cùng lúc đó, trong phòng VIP số hai.

Khi người thanh niên được gọi là cậu Vu nhìn thấy cuộn da dê này.

Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên cười.

“Cậu Vu, thật sự người ngoài sẽ không nhìn ra cuộn da dê kia sao?”

Kẻ trộm mộ có chút lo lắng, thật ra thì cuộn da dê thật đang ở trong tay cậu Vu.

Ông ta không chỉ thu hoạch được cỏ Hạm Linh từ trong mộ cổ kia, mà còn thu hoạch được cả cuộn da dê.

Vốn dĩ ông ta định bán hết hai món đồ này, thông qua liên lạc, ông ta đã tìm thấy khách hàng.

Nhưng vào lúc này, cậu Vu kia đột nhiên xuất hiện, mua cuộn da dê trong tay ông ta với giá cao.

Sau khi cậu Vu mua cuộn da dê này, đồng thời cũng lấy ra cuộn da dê giả cho ông ta, bảo ông ta giao cuộn da dê giả này cho phòng đấu giá Long Hưng, đấu giá cùng với cỏ Hạm Linh kia.

Ban đầu ông ta cũng không muốn làm như vậy.

Dù sao chuyện làm giả này nếu để phòng đấu giá Long Hưng biết được, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng cậu Vu đã nói cho ông ta biết, anh ta đã mời một cao nhân chế tạo cuộn da dê đó, sẽ không bị người ta phát hiện ra sơ hở.

Hơn nữa hai thứ đồ đấu giá cuối cùng này toàn bộ đều thuộc về anh ta.

Trong lúc đấu giá, cậu Vu cũng sẽ giúp ông ta đẩy giá cao lên.

Lợi nhuận kếch xù đã hoàn toàn khiến ông ta rung động, lúc này mới đồng ý làm như vậy.

“Yên tâm đi, không vấn đề!”, cậu Vu cười nhạt.

“Thiếu chủ, anh nói rằng người trước đó lấy được một phần ba tấm bản đồ kia, hôm nay liệu có xuất hiện không?”

Lúc này, một mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh cậu Vu nói.

“Nhất định, cuộn da dê này liên quan đến truyền thừa của cường giả võ đạo, chắc hẳn người kia sẽ tham dự đấu giá!”, cậu Vu hết sức bình tĩnh nói.

“Vậy chúng ta nên làm thế nào?”, mỹ nữ lại hỏi.

“Cứ tiến hành theo như kế hoạch!”

Cùng lúc đó, dưới sân, nhìn thấy đám người không hề hứng thú với thứ đồ này, thầy đấu giá vội vàng giới thiệu lai lịch liên quan đến cuộn da dê.

Giới thiệu của thầy đấu giá cũng không khác gì so với phần giới thiệu lần trước của Lâm Vãn Tình.

Chính là một tấm bản đồ ghi lại con đường đến ngôi mộ cổ của một vị cường giả võ đạo đỉnh phong.

Ngay khi sau khi mọi người biết được khả năng đây chính là bản đồ mộ cổ của một cường giả võ đạo đỉnh phong, tất cả lập tức hưng phấn.

Một số người chuẩn bị rời đi cũng rối rít ở lại.

Rất nhanh, buối đấu giá chính thức bắt đầu.

“Năm triệu!”

Lúc này có người kêu giá năm triệu.

“Mười triệu!”

Nhưng giá này nhanh chóng bị đám người nội tâm mang đầy tính toán nâng cao lên đến chục triệu.

“Năm mươi triệu!”

Lúc này, Diệp Viễn mở miệng, lại tăng giá lên năm mươi triệu.

“Một trăm triệu!”

Trong phòng VIP số hai tầng hai, đám người cậu Vu liền đẩy giá lên một trăm triệu.

Điều này khiến tất cả mọi người càng tăng thêm tò mò, rốt cuộc người trong phòng VIP số hai tầng hai là ai mà ba lần bốn lượt kêu tăng giá vùn vụt.

Đáng tiếc, tính bảo mật của phòng VIP tầng hai vô cùng tốt, mọi người không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Sau khi hét giá một trăm triệu, xung quanh liền chìm vào yên tĩnh.

Khiến cho rất nhiều người mất hứng thú đấu giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK