• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 246: Tát vào mặt

Lúc này, Diệp Viễn cũng đã đến trước mặt Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống.

Kiểm tra sơ lược vết thương của hai người, Diệp Viễn thở phào nhẹ nhõm, hai người chỉ là bị thương ngoài da, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

“Không sao chứ?”

“Không sao!”

Hai người vội vàng lắc đầu.

Sau khi kéo hai người qua, Diệp Viễn lại đến bên cạnh gia chủ nhà họ Ngô, cầm máu cho ông ta xong, anh dẫn ba người đi đến chỗ Thượng Quan Thiên Thần.

“Ai đánh hai ngươi?”

Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống liền chỉ vào Thượng Quan Thiên Thần ở trên đất và Tiêu Thiến Thiến ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng.

“Bọn họ đánh các anh thế nào, các anh trả lại gấp mười!”

Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống có chút do dự, dù sao bọn họ cũng nghe thấy hai người này đến từ gia tộc lớn ở thủ đô.

Mặc dù bọn họ cũng tính là người nhà giàu ở Giang Bắc, nhưng đối mặt với người ở thủ đô, bọn họ vẫn có phần khiếp sợ.

Đương nhiên Diệp Viễn biết hai người lo lắng cái gì, anh nhẹ nhàng vỗ vai hai người.

“Không sao, có tôi ở đây!”

Lời này của Diệp Viễn giống như thuốc kích thích, lập tức cho hai người có thêm dũng khí.

Phạm Thống mập mạp cắn răng, trực tiếp di chuyển thân hình béo mập đi về phía Thượng Quan Thiên Thần.

Mặc dù Thượng Quan Thiên Thần bị chấn động bởi sự hùng mạnh của Diệp Viễn, nhưng rốt cuộc anh ta vẫn là người của tộc Thượng Quan, cho dù Diệp Viễn mạnh, nhưng anh ta không sợ.

“Tên mập chết bầm, nếu mày dám động đến tao, tao đảm bảo trong vòng một tiếng đồng hồ, cả nhà mày đều sẽ chết!”

Điều này khiến Phạm Thống lại dừng bước, có chút do dự nhìn về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn cong ngón tay bắn ra, một chiếc kim bạc bắn vào người Thượng Quan Thiên Thần.

Thượng Quan Thiên Thần lập tức phát hiện mình không nói được nữa, mà cơ thể cũng không động đậy được.

Lúc này, bàn tay mập mạp dài rộng của Phạm Thống cũng hung hãn đập xuống, giáng vào mặt Thượng Quan Thiên Thần.

“Vù!”

Trong miệng Thượng Quan Thiên Thần phát ra một tiếng nghẹn ngào, bởi vì không nhúc nhích được, cũng không thể nào nói được.

Thượng Quan Thiên Thần vô cùng giận dữ chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Diệp Viễn và Phạm Thống.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này Phạm Thống và Diệp Viễn đã bị giết chết trăm ngàn lần.

Thượng Quan Thiên Thần không thể đánh lại, Phạm Thống cũng hoàn toàn thả tay.

Bàn tay giống như không mất tiền mua, trái phải bắn cung, không ngừng giáng vào mặt Thượng Quan Thiên Thần.

Bình thường Phạm Thống đi bộ cũng mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng khi đánh người lại vô cùng linh hoạt.

Thẩm Tư Phàm thấy vậy cũng hoàn toàn không quan tâm gì nữa, anh ta đến gần, bàn tay và bàn chân lớn bất chấp đập vào mặt và người Thượng Quan Thiên Thần.

Lúc này, Tiêu Thiến Thiến ở bên cạnh cuối cùng mới phản ứng, cô ta giận dữ hét.

“Đồ khốn, dừng tay lại cho tôi, nếu không tôi diệt cả nhà các người!”

“Bốp!”

Chỉ là lời Tiêu Thiến Thiến vừa dứt, cô ta liền bị Diệp Viễn tát một cái vào mặt.

Cái tát này của Diệp Viễn đã hoàn toàn khiến Tiêu Thiến Thiến ngơ ngác.

Thân là thiên chi kiêu nữ nhà họ Tiêu gia tộc đệ nhất thủ đô, từ nhỏ sống trong nhung lụa, được vô số người nịnh nọt.

Dù đi đến đâu cũng nhận được tất cả sự tôn kính của mọi người, cho dù là những gia chủ khác ở thủ đô khi nhìn thấy cô ta cũng phải cung kính gọi một tiếng công chúa Tiêu.

Nhưng hôm nay ở nơi chật hẹp Giang Châu này lại bị người ta tát.

Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, dù cô ta phạm sai lầm lớn thế nào.

Bố mẹ cô ta bao gồm cả đám người trong gia tộc cũng sẽ không trách phạt, thậm chí ngay cả nói nặng lời cũng không có, chứ đừng nói là đánh cô ta.

Nhưng hôm nay, cô ta đường đường là công chúa nhà họ Tiêu lại bị người ta đánh.

“Anh biết tôi là ai không? Dám đánh tôi?”

Tiêu Thiến Thiến ôm mặt, không thể tin nổi nhìn Diệp Viễn.

“Bốp!”

Diệp Viễn không nhiều lời, lại hung hăng giáng một cái tát vào mặt Tiêu Thiến Thiến.

Tiêu Thiến Thiến không phải võ giả, sao có thể chịu được cái tát đầy uy lực của Diệp Viễn.

Cô ta lập tức ngã ngồi trên đất.
Chương 247: Ngọc Kỳ Lân

“Đồ khốn, dám động vào công chúa nhà họ Tiêu, tự tìm cái chết!”

Lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng gầm ngút trời cách đó không xa.

Chỉ thấy một bóng đen vội vàng chạy như bay tới, mang theo một chưởng đầy sức mạnh đánh về phía đầu Diệp Viễn.

“Hừm, không biết tự lượng sức mình!”

Diệp Viễn quát lạnh, xoay người đánh một chưởng, hung hãn đánh về phía người đến.

“Ầm!”

Hai chưởng đụng nhau, thân thể người đến lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt đỏ ửng.

Nội tâm càng chấn động.

“Ông nội, ông không sao chứ?”

Lúc này, phía xa có một người đi đến chính là Ngọc Lâm Phong.

Mà bóng đen này chính là ông nội của Ngọc Lâm Phong, võ giả siêu cấp ở Lâm Châu, Ngọc Kỳ Lân.

Nhìn thấy Ngọc Kỳ Lân, Tiêu Thiến Thiến giống như nhìn thấy rơm rạ cứu mạng, oán độc chỉ vào Diệp Viễn nói.

“Ngọc Kỳ Lân, mau giết tên khốn đáng chết này cho tôi!”

Nhưng Ngọc Kỳ Lân không có bất kỳ hành động gì, mà nhìn chằm chằm Diệp Viễn.

Một chưởng vừa rồi đã khiến ông ta bị thương rất nặng, lúc này ông ta đã là nỏ mạnh hết đà.

“Ha ha ha, đã nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến nay chưa từng thấy lão già Ngọc Kỳ Lân ông chịu thua thiệt lớn như vậy!”

Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền tới, một lão giả mặc áo dài xám tro, vóc dáng thấp nhỏ lóe sáng hạ xuống bên cạnh Ngọc Kỳ Lân.

Sắc mặt Ngọc Kỳ Lân khẽ biến đổi, không nói gì nhiều.

“Đúng vậy, nhiều năm qua, lần đầu tiên nhìn thấy lão già Ngọc Kỳ Lân chịu thiệt như vậy!”

Lúc này, lại một bóng dáng rơi xuống bên cạnh Ngọc Kỳ Lân.

Đây là lão giả thân hình cao gầy, tuổi khoảng hơn năm mươi.

“Soạt soạt!”

Ngay sau đó, lại năm bóng dáng lần lượt xuất hiện bên cạnh Ngọc Kỳ Lân.

Bốn người này đều là lão giả tuổi chừng năm mươi, cùng mặc áo dài màu đen.

“Chào ông Tôn, chào ông Hô Diên, chào năm ông Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ”.

Ngọc Kỳ Lân chào hỏi lão giả mặc áo dài xám trước tiên, rồi đến lão giả cao gầy và năm người xuất hiện cuối cùng.

Những người này đều là người ngang hàng với ông nội ông ta, đồng thời là võ giả siêu cấp trong gia tộc ẩn thế Giang Châu.

“Mấy lão già các ông còn ngây ra đó làm gì, còn không mau giết chết tên khốn kiếp này cho tôi, tôi muốn hắn rút gân lột da, nghiền xương cốt thành bụi”.

Lúc này, Tiêu Thiến Thiến tức giận quát mấy người.

Cô ta rất rõ ràng, những người này đều là môn khách của nhà họ Tiêu bọn họ, mỗi năm nhà họ Tiêu đều cho bọn họ rất nhiều tài nguyên tu luyện.

Cũng vì vậy, cô ta đối với bọn họ không chút khách sáo.

Bị mắng là lão già, sắc mặt mấy người đều hơi biến đổi, nhưng nghĩ đến Tiêu Thiến Thiến này là công chúa là họ Tiêu, bọn họ cũng không dám nói gì nhiều.

“Công chúa Tiêu yên tâm đừng nóng”.

Lúc này, lão giả áo dài xám chủ động nói.

“Yên tâm cái rắm, không nghe thấy bà đây nói à?”

Tiêu Thiến Thiến vô cùng tức giận mắng lão giả.

Điều này khiến sắc mặt lão giả mặc áo dài xám trở nên khác thường.

Mà mấy người khác không khỏi tức cười.

Phải biết rằng lão giả mặc áo dài xám là lão tổ tông đứng đầu nhà họ Tôn, một trong những gia tộc ẩn thế ở Giang Châu.

Một cường giả cảnh giới Võ Vương đỉnh phong, tồn tại thứ tám trong bảng xếp hạng võ đạo nước Hoa Hạ.

Nhưng bây giờ lại bị người ta chửi cho mất mặt.

Sau khi lão giả áo dài xám khẽ liếc nhìn Tiêu Thiến Thiến, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Diệp Viễn.

“Tiểu tử, tôi hỏi cậu, trước đó cậu đã từng gặp người của gia tộc ẩn thế chúng tôi phái đi chưa?”

Nhưng Diệp Viễn cũng không để ý đến lão giả áo dài xám, mà một lần nữa đi đến trước mặt Tiêu Thiến Thiến.

Lại một cái tát thật mạnh giáng vào mặt Tiêu Thiến Thiến.

Điều này khiến sắc mặt lão giả mặc áo dài xám trở nên lạnh lẽo.

Nhiều năm qua, ở giới Giang Bắc chưa từng có ai dám coi thường ông ta.

Nhưng không ngờ hôm nay lại bị một tên nhãi ranh non nớt làm như không thấy.

Hơn nữa tên nhãi phách lối này còn dám đánh người nhà họ Tiêu ở ngay trước mặt mình.
Chương 248: Xong rồi

“Đồ khốn, mày tự tìm cái chết!”

Ngay lúc lão giả mặc áo dài xám chuẩn bị ra tay đánh chết Diệp Viễn, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.

“Tiền bối Tôn xin hãy dừng tay!”

Liễu Hạo Long dẫn theo một đám cao thủ Lục Phiến Môn vội vàng chạy đến.

Sau khi Liễu Hạo Long gọi cho Diệp Viễn không bao lâu.

Thì ông ta nhận được tin tức, người nhà họ Tiêu ở thủ đô sắp đến Giang Châu.

Ông ta lại còn nhận được tin tức Ngọc Kỳ Lân và người của vùng ẩn thế cũng xuất hiện.

Hơn nữa người ở vùng đất ẩn thế đi ra, dẫn đầu là lão tổ nhà họ Tô.

Những người này cùng xuất hiện chỉ để giúp nhà họ Tiêu thu phục Diệp Viễn.

Liễu Hạo Long cũng xem như hiểu Diệp Viễn, biết anh tuổi trẻ hừng hực, đoán chắc sẽ không coi ai ra gì.

Mặc dù Diệp Viễn mạnh, đánh bại được đám người Cổ Thông Thiên.

Nhưng Cổ Thông Thiên so với những người này thì không biết yếu hơn bao nhiêu bậc.

Chỉ với một Ngọc Kỳ Lân, Diệp Viễn e rằng không phải đối thủ, Ngọc Kỳ Lân này mười năm trước đã bước chân vào Vũ Vương.

Hơn nữa còn là tồn tại đứng thứ chín trong bảng xếp hạng nước Hoa Hạ.

Ngoại trừ Ngọc Kỳ Lân còn có một lão tổ nhà họ Tôn cực kỳ cường hãn, đứng thứ tám trong bảng xếp hạng nước Hoa Hạ.

Lão tổ nhà họ Tôn hai mươi năm trước đã bước vào cảnh giới Võ Vương, bây giờ e rằng đã đạt đến cảnh giới Võ Vương hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.

Muốn trừng trị Diệp Viễn, chỉ sợ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Mà Diệp Viễn có ơn với nhà họ, ông ta thật sự không muốn thiên tài Diệp Viễn này chết.

Vì vậy, Liễu Hạo Long liền chạy đến trước, hy vọng mấy người này nể mặt ông ta, bỏ qua cho Diệp Viễn.

Liễu Hạo Long vừa đến gần đã chủ động khom người hỏi thăm Ngọc Kỳ Lân và đám người lão giả áo dài xám.

“Liễu Hạo Long của Lục Phiến Môn chào các vị tiền bối”.

Mấy người đương nhiên quen biết tổng quản vùng Giang Bắc Liễu Hạo Long của Lục Phiến Môn này.

Ngọc Kỳ Lân và những người khác chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Liễu Hạo Long, xem như lời chào hỏi.

Lão tổ nhà họ Tôn thì không vui vẻ gì nhìn Liễu Hạo Long.

“Họ Liễu kia, vì sao lại ngăn cản tôi?”

Liễu Hạo Long vội vàng nói: “Tiền bối Tôn, cậu Diệp có ơn với tôi, tiền bối Tôn có thể nể tình tôi bỏ qua cho cậu ấy được không!”

Lão tổ nhà họ Tôn hừ lạnh: “Hừm, bỏ qua cho hắn, hắn đã đánh công chúa nhà họ Tiêu, ông đi mà hỏi công chúa nhà họ Tiêu xem có chịu tha cho hắn không!”

Nghe xong, sắc mặt Liễu Hạo Long biến đổi, Diệp Viễn lại đánh công chúa nhà họ Tiêu, vậy lớn chuyện rồi.

Tiêu Thiến Thiến vừa bị Diệp Viễn đánh lúc này đã tức giận đến cực điểm.

Mà lúc này, mấy người vẫn đang lải nhải mãi không xong, cô ta lập tức không nhịn nổi nữa.

“Mẹ kiếp, tên họ Tôn kia, con mẹ nó ông vẫn còn phí lời làm gì, giết chết tên tạp chủng đáng chết này đi!”

Chỉ là lời Tiêu Thiến Thiến vừa dứt, cô ta trực tiếp bay thẳng ra ngoài.

Sau khi tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung, cô ta nặng nề đập xuống đất.

Trực tiếp ngất đi.

“Xong rồi!”

Thấy Diệp Viễn lại đá bay công chúa nhà họ Tiêu, trái tim Liễu Hạo Long hoàn toàn chìm xuống đáy vực.

Thẩm Tư Phàm, Phạm Thống và đám chủ sự các gia tộc Giang Bắc lúc này sắc mặt như tro tàn.

Vừa rồi bọn họ đã rõ, người bị Diệp Viễn đánh lại là công chúa nhà họ Tiêu, gia tộc siêu cấp ở thủ đô.

Mày những lão giả này chính là lão quái vật ở vùng ẩn thế Giang Bắc.

Sau khi Diệp Viễn biết rõ thân phận của đối phương, anh lại còn dám ra tay đánh công chúa nhà họ Tiêu.

Dù Diệp Viễn rất mạnh, nhưng có thể mạnh hơn nhân vật khổng lồ nhà họ Tiêu hay không?

Có thể mạnh hơn các lão quái vật trước mắt không biết đã sống được bao nhiêu tuổi?

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn hôm nay chết chắc rồi.

Hơn nữa sau khi Diệp Viễn chết, bọn họ sợ rằng cũng sẽ chẳng có kết cục gì tốt.

Dù sao bây giờ bọn họ cũng xem như là người của Diệp Viễn.

Sợ rằng không bao lâu nữa, bọn họ sẽ phải chịu đựng lửa giận của nhà họ Tiêu.

Những nhà được xem như giàu có tại vùng Giang Bắc như bọn họ ở trước mắt nhân vật khổng lồ nhà họ Tiêu, căn bản không đáng nhắc tới.

Nhà họ Tiêu muốn tiêu diệt bọn họ, cũng chỉ là một câu nói mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK