Nghe thấy những lời này của Triệu Bắc Lâm, mấy đệ tử bên cạnh liên tục gật đầu.
Ông ta nói tiếp: “Người đó đúng là có chút thực lực, nhưng lại đánh giá mình quá cao”.
“Biết rõ thầy có tiếng tăm ở tỉnh đã hai mươi mấy năm còn ở đó kêu gào, nói năng lỗ mãng”.
“Nếu không phải vì cậu ta nói chuyện quá khó nghe, thầy cũng sẽ không chém đứt hai tay của cậu ta, để cậu ta làm ăn mày năm năm ở tỉnh”.
“Đây là vì sư phụ nhân từ, nếu đổi lại là con thì con đã ném hắn ta vào sông cho cá ăn rồi”, bên cạnh có một đệ tử vội nói.
Triệu Bắc Lâm cười lạnh dạy dỗ mấy đệ tử.
“Mấy đứa phải nhớ kỹ, tra tấn một người, khiến người đó sống trong sự nhục nhã còn thú vị hơn giết chết người đó nhiều”.
Mấy đệ tử vội gật đầu: “Sư phụ nói đúng”.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Bốn đệ tử của Triệu Bắc Lâm bị người ta ném từ bên ngoài vào như túi rác.
Sau khi rơi xuống, cả đám đều xụi lơ dưới đất, thân thể vặn vẹo, có vẻ tay chân đều đã bị người ta đánh gãy.
Triệu Bắc Lâm thấy thế vội gầm lên: “Là ai làm?”
Lúc này, Lý Phong dẫn một đám đàn em chậm rãi đi vào.
Lúc đối diện với Lý Phong, Triệu Bắc Lâm không nhịn được nhíu mày.
Ánh mắt thật sắc bén!
Triệu Bắc Lâm như nhìn thấy người trẻ tuổi không biết sống chết trước mặt mình năm đó từ trên người Lý Phong, không nhịn được cười lạnh ra tiếng.
“Cậu là tay sai thân tín kia của Lưu Đức Luân à?”, trong câu hỏi của Triệu Bắc Lâm mang theo ý khẳng định.
“Lưu Đức Luân chỉ là một đàn em của tôi mà thôi”.
Nghe thấy lời này, Triệu Bắc Lâm không khỏi giật mình.
Triệu Bắc Lâm và rất nhiều nhân vật lớn trong thế giới ngầm ở tỉnh đều cho rằng bây giờ Lưu Đức Luân đang thao túng thế giới ngầm của Đông Hải.
Cuối cùng không ngờ Lý Phong vừa đi lên đã nói, Lưu Đức Luân là đàn em của mình.
Lý Phong nhìn đồng hồ một cái, lạnh nhạt nói: “Trên đường đến kẹt xe mất một lúc, đã mười lăm phút trôi qua rồi”.
“Mười phút nữa tôi phải về đến nhà, chỉ cho ông năm phút thôi”.
“Tôi cũng không nói gì nhiều nữa, đi thẳng vào vấn đề luôn, đầu tiên là tôi phải cảm ơn ông”.
Triệu Bắc Lâm cười lạnh: “Tôi còn tưởng cậu hùng hổ đi vào là muốn hỏi tội tôi, thì ra là đến xin tha à”.
“Chỉ là cậu đánh gãy tay chân của đệ tử tôi, bây giờ lại đến xin tha có phải quá muộn rồi không?”
Lý Phong như không nghe thấy lời của Triệu Bắc Lâm, tự ý nói.
“Thế giới ngầm của Đông Hải rất lớn, có vô số ngóc ngách không xử lý được. Bây giờ các người xuất hiện, thoáng chốc đã xử lý sạch sẽ giúp chúng tôi rồi”.
“Nhưng đệ tử của ông đánh em vợ tôi, bây giờ tôi sẽ tính món nợ này với ông”.
Nói xong, Lý Phong lập tức đi về phía Triệu Bắc Lâm.
Anh đi không nhanh, bước từng bước về phía ông ta như một người bình thường vậy.
Lúc này, bên cạnh Triệu Bắc Lâm có một đệ tử đứng ra.
Gã quát lên với Lý Phong: “Dám thách thức sư phụ của tôi á, vậy phải hỏi xem nắm đấm của tôi có đồng ý không đã?”
“Chát!”
Lý Phong đáp lại đệ tử này bằng một cái tát.
Đệ tử bị đánh đến mức xoay tròn 360 độ ngay tại chỗ.
Sau khi xoay mấy vòng, gã nặng nề đụng trúng vách tường.
Hai người bên cạnh quát to muốn xông lên, nhưng Triệu Bắc Lâm đột nhiên giơ tay.
Hai đệ tử lập tức lùi về sau.
Một người trong đó híp mắt hung ác nói: “Ranh con, mày chết chắc rồi”.
“Sư phụ của tao là con dao sắc bén đứng đầu tỉnh đấy”.
“Ngoài mấy sư huynh đệ tụi tao, những người từng thấy sư phụ rút dao không đứt tay thì cũng đứt chân, thậm chí còn có người mất mạng luôn nữa”.
Triệu Bắc Lâm nghiêm túc đứng trước mặt Lý Phong, gằn giọng nói.
“Nhóc con, cậu là một hạt giống không tệ”.
“Nhìn ra được cậu từng luyện võ”.
“Tôi cho cậu một cơ hội cuối”.
“Nếu bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu ba cái, bái tôi làm thầy, tôi sẽ bỏ qua cho cậu”.
“Nếu không, dao của tôi sẽ chém đứt hai tay cậu!”
“Tôi cũng cho ông một cơ hội cuối!”, Lý Phong không nhanh không chậm nói.
“Nếu bây giờ ông quỳ xuống dập đầu với tôi ba cái, hơn nữa phải hứa sau này không bao giờ đến Đông Hải gây chuyện nữa”.
“Thì tôi sẽ để ông và những đệ tử này rời khỏi Đông Hải”.
“Nếu không, các người sẽ phải đi nhờ xe về tỉnh như Trương Toàn Vũ đấy”.
“Ngông cuồng!”
Triệu Bắc Lâm quát một tiếng.
Bắt đầu hành động!
Chương 102: Đó là tên của ai vậy?
Hai con dao, hai lưỡi dao loé lên ánh sáng lạnh.
Chỉ trong nháy mắt như cắt ngang qua không khí!
“Vèo!”
Ánh dao loé lên!
Như một con bọ ngựa đang vung dao!
Chém về phía Lý Phong từ hai bên trái phải!
Lý Phong bắn ra hai hạt dưa!
“Keng!”
“Keng!”
Sau hai tiếng lanh lảnh, hai lưỡi dao sắc bén đến nghẹt thở kia đột nhiên văng ra!
Tay, tay của Lý Phong.
Như đám mây quay cuồng, như dòng nước bắt đầu chuyển động.
Nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vị trí trên rốn của Triệu Bắc Lâm một cái.
“Ầm!”
Âm thanh này nghe thì rất nặng, nhưng thân thể của Triệu Bắc Lâm cũng không thật sự bay ra ngoài.
Ông ta nhìn Lý Phong với ánh mắt khiếp sợ.
Hai con dao chưa bao giờ rời khỏi ông ta, hai con dao vẫn luôn khiến ông ta kiêu ngạo, cứ thế rơi xuống đất.
Ông ta lùi về sau, ánh mắt đầy vẻ khó tin, đồng thời còn có sự sợ hãi nồng đậm!
Sắc mặt Triệu Bắc Lâm tái nhợt như một ông lão bị bệnh nặng mới khỏi, người lung lay như sắp ngã xuống đến nơi.
“Cậu, cậu phế tôi!?”
“Sao cậu không giết tôi luôn đi!”
Lý Phong lấy một hạt dưa từ trong túi ra.
Anh vừa ăn hạt dưa vừa nói: “Khi nãy lúc đi vào không phải ông đã nói rồi sao?”
“Cách tốt nhất để tra tấn một người là để người đó sống không bằng chết”.
“Trước kia ông dựa vào hai con dao mà thu nhận không ít đệ tử, cũng dựa vào nó mà giết không ít người”.
“Đợi ông về tỉnh rồi, chắc chắn những kẻ thù từng bị ông dùng hai con dao này làm hại sẽ tìm đến ông trả thù”.
“Giết ông chỉ làm bẩn tay tôi thôi, ông, vẫn không xứng”.
Nói xong, Lý Phong lại nhìn đồng hồ.
Anh xoay người nói với Trương Bằng Phi: “Những người còn lại giao cho các anh”.
Mấy người Trương Bằng Phi vốn đang rất ngứa tay: “Đại ca cứ yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này!”
Mãi đến lúc này, Triệu Bắc Lâm mới nhớ đến lời cảnh cáo của Hổ Gia.
Ông ta không ngờ người trước mặt đã đạt tới cảnh giới đáng sợ mà ông ta hoàn toàn không thể với tới.
Bây giờ đừng nói là Đông Hải, dù nhìn khắp cả tỉnh, e rằng chỉ còn người kia mới có thể so cao thấp với chàng trai trẻ trước mắt mà thôi!
Triệu Bắc Lâm thấy Lý Phong vội vã muốn rời khỏi thì vội la lên: “Đợi đã!”
“Tôi muốn biết cậu vội vã rời đi như thế vì phải làm chuyện quan trọng hơn à? Có phải cậu muốn đi đối phó với người còn mạnh mẽ hơn tôi không?”
Lúc này Lý Phong đã đi tới cửa, anh hơi dừng chân, không thèm quay đầu nói một câu.
“Về nhà ăn cơm, tối nay có đậu hũ Tây Thi”.
Triệu Bắc Lâm ngơ ngác nhìn Lý Phong đi xa.
Đậu hũ Tây Thi? Đó là tên của ai vậy? Hay là một nơi đặc biệt nào đó của Đông Hải?
E rằng Triệu Bắc Lâm sẽ chẳng bao giờ được biết rằng đậu hũ Tây Thi chỉ là món ngon sở trường trên bàn cơm của Liễu Ngọc Phân mà thôi.
Lúc Lý Phong đang ăn uống ngon lành ở nhà, trong một phòng bao đặt riêng của nhà hàng cao cấp nào đó ở tỉnh.
Tô Phương Hoa đang ăn cơm với một ngôi sao cả người đều là đồ hiệu.
Mỗi một hành động của Tô Phương Hoa đều lộ ra sức quyến rũ vô cùng đặc biệt của đàn ông.
Mỗi hành động cử chỉ của anh ta đều khiến ngôi sao trước mắt phải si mê.
Lúc này, có người gõ cửa.
Thư ký đi vào từ bên ngoài.
Hắn nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa cười nhạt: “Ở đây không có người ngoài, cậu nói thẳng đi”.
Thư ký lùi về sau mấy bước, đứng thẳng người nói với Tô Phương Hoa.
“Triệu Bắc Lâm thất thế rồi”.
“Ông ta tự mình dẫn tám đệ tử và mấy chục cao thủ đến Đông Hải”.
“Cuối cùng tất cả đều bị đánh gãy tay chân ở đó, ném vào trong một chiếc xe chở heo đưa về tỉnh”.
Nghe đến đó, Tô Phương Hoa không khỏi cười khẽ: “Xem ra Lưu Đức Luân này rất đáng gờm”.
“Có thể xử lý Triệu Bắc Lâm một cách nhẹ nhàng như thế, chứng tỏ bên cạnh anh ta có người còn mạnh mẽ hơn cả Triệu Bắc Lâm nữa”.
Chương 103: Vợ ơi ngủ thôi
Thư ký nói: “Theo hiểu biết của chúng ta, rất có khả năng người này là người đã đánh Hắc Long và Trương Toàn Vũ đến mức tàn phế”.
Tô Phương Hoa hỏi tiếp: “Bên phía nhà họ Hoàng có biết chuyện này không?”
Thư ký lắc đầu: “Chúng ta đã chặn hết tất cả tin tức trước rồi”.
“Bây giờ người nhà họ Hoàng còn đang tập trung đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu, ngày mai bọn họ sẽ bắt đầu tổng tiến công”.
“Kế hoạch của bọn họ là gì?”, Tô Phương Hoa tao nhã bưng ly rượu vang đỏ lên, cụng ly với ngôi sao nữ ở đối diện.
“Bọn họ đã âm thầm mua lại rất nhiều công ty nhỏ có hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Đồng thời còn sử dụng con đường kinh doanh của mình để chặn một vài vụ hợp tác của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Ngày mai chỉ cần ra sức cùng một lúc, mắt xích tài chính của tập đoàn Lăng Tiêu sẽ bị đứt trong nháy mắt”.
“Chưa đến hai ba ngày, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ phá sản”.
“Chiêu này cũng là chiêu cũ của Hoàng Chấn, năm đó ông ta sử dụng cách này đấu với các tập đoàn ở nhiều địa phương nhỏ, rất có hiệu quả”.
Tô Phương Hoa lắc lư ly thuỷ tinh: “Ngày mai tập đoàn Lăng Tiêu có bao nhiêu lỗ hổng tài chính?”
“Tôi có tính sơ qua, chắc khoảng một tỷ hai”.
Vừa nghe thấy số tiền lên đến một tỷ hai, trong mắt ngôi sao nữ ngồi đối diện Tô Phương Hoa vô thức hiện lên sự ngạc nhiên.
Còn Tô Phương Hoa vẫn chậm rãi nói: “Một tỷ hai cũng không nhiều lắm”.
“Quan hệ của tập đoàn Lăng Tiêu và liên minh ngân hàng Đông Hải cũng không tệ”.
“Bọn họ có thể vay được khoản tiền này rất dễ dàng’.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc Hoàng Chấn này còn có chiêu khác nữa”.
“Cậu lập tức kêu bên tài vụ chuẩn bị hai tỷ, đến lúc đó chúng ta sẽ ra chiêu giúp người khi gặp nạn”.
Trong đầu Tô Phương Hoa đã hiện lên hình ảnh mình xuất hiện một cách đầy khí phách khi cả nhà Hứa Mộc Tình bị đẩy đến bước đường cùng.
Đến lúc đó anh ta sẽ bộc lộ hết khí thế oai phong của mình, nhẹ nhàng đưa hai tỷ ra khiến cả nhà bọn họ phải ngoan ngoãn nghe theo.
Hứa Mộc Tình đó sẽ nhoài người trước mặt, liếm thứ đó của mình như một con chó nhỏ.
Nghĩ đến đây, Tô Phương Hoa lập tức cảm thấy khô nóng.
Anh ta dùng khăn tay lau miệng, duỗi tay ra với ngôi sao nữ đang mơ màng trước mặt.
Cậu chủ đứng đầu Giang Châu tràn đầy khí phách này đã sớm khiến ngôi sao nữ ngứa ngáy khó nhịn rồi.
Cái cô ta đang vui vẻ chờ mong chính là khoảnh khắc này.
Cô ta ngoan ngoãn mặc cho Tô Phương Hoa kéo thân thể đã mềm nhũn của mình đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
…
Lý Phong ăn uống no đủ vui vẻ nằm xuống chỗ của mình.
Anh bắt chéo chân xem truyện tranh tìm lấy từ trong phòng của Hứa Hạo Nhiên, vẻ mặt ung dung thoải mái.
Hứa Mộc Tình thì đang cầm một xấp tài liệu, ngồi trước bàn làm việc cố gắng xử lý.
Không bao lâu sau, Lý Phong ngáp một cái, nói với Hứa Mộc Tình: “Vợ ơi ngủ thôi!”
“Muốn ngủ thì anh ngủ đi, em còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong đây”.
“Bây giờ trong tập đoàn cũng chỉ có vấn đề xoay vòng vốn thôi mà”.
“Nếu em thiếu tiền thì lấy thẻ đen ra quẹt một cái, không phải sẽ xử lý xong rồi sao”.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên nghiêm túc nhìn Lý Phong: “Em biết anh rất có tiền, nhưng em và bố đã nói rõ rồi”.
“Nếu bây giờ em và bố là người quản lý của tập đoàn, thì hai chúng em không thể xin tiền anh như một đứa trẻ được”.
“Chúng em phải kinh doanh tập đoàn theo năng lực của mình”.
“Nếu không…”
Lời tiếp theo Hứa Mộc Tình cũng không nói tiếp nữa.
Cô sẽ không nói với Lý Phong là cô sợ mình làm việc không xong sẽ trở thành một gánh nặng, không xứng với anh.
Lý Phong cố ý hỏi: “Nếu không thì sao?”
Hứa Mộc Tình đột nhiên đứng dậy, “cạch” một tiếng tắt đèn trong phòng đi.
“Ngủ!”
Sau khi tắt đèn, trong phòng có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Lúc này, chợt nghe Lý Phong run rẩy nói.
“Vợ ơi, lạnh quá!”
“Nếu lạnh thì thêm một cái chăn”.
“Chăn để đắp trên người mà, nhưng bên dưới anh lạnh, sàn nhà lạnh quá!”
“Vậy lật chăn lại làm đệm lót đi”.
Lý Phong cạn lời, chỉ có thể hát một bài ca thê lương trong bóng đêm.
“Trăng lặn quạ kêu,
Là nghìn năm gió sương,
Tiếng sóng như xưa,
Nhớ lại đôi môi ấm áp.
Người hôm nay, còn nhớ hay đã quên chuyện xưa năm đó?"
Chương 104: Có cần ông xã giúp không?
Hộp sắt cũ của ta, có thể bước lên giường nhỏ của người không…”
Sáng hôm sau.
Đêm qua Hứa Mộc Tình ngủ thiếp đi trong tiếng hát của Lý Phong, nên bây giờ rất có tinh thần, đang muốn bắt đầu làm việc tiếp.
Kết quả phát hiện tập đoàn của bọn họ bị người ta công kích!
Vô số chuyện ào ào kéo đến như thuỷ triều!
Người nhà họ Hoàng bắt đầu tấn công tập đoàn Lăng Tiêu.
Bọn họ chặn đứng tất cả con đường tiêu thụ dưới trướng tập đoàn Lăng Tiêu.
Khiến cho các nhà cung ứng đều đến cửa đòi nợ.
Đồng thời, bọn họ còn sử dụng các thủ đoạn thấp hèn khiến rất nhiều dự án hợp tác của tập đoàn không còn giá trị.
Trực tiếp đẩy tập đoàn Lăng Tiêu mới phát triển xuống vực sâu vạn trượng.
Cùng lúc đó, chủ nhà họ Hoàng là Hoàng Chấn đang uống trà tán gẫu với Quan Hữu Kỳ - Tổng giám đốc của liên minh ngân hàng tỉnh.
Quan Hữu Kỳ thề thốt vỗ ngực mình, nói với Hoàng Chấn: “Sếp Hoàng cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo”.
“Tôi sẽ lập tức khiến tất cả ngân hàng dừng hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu.
“Tôi chẳng những có thể rút hết vốn trong hôm nay, đóng băng tài khoản của bọn họ”.
“Còn có thể tự dẫn người đến cửa nói lý lẽ với bọn họ nữa”.
Hoàng Chấn trò chuyện với Quan Hữu Kỳ mấy câu rồi tiễn ông ta rời khỏi phòng.
Quan Hữu Kỳ vừa rời khỏi, Hoàng Chấn lập tức gọi thư ký đến.
“Bên phía Đông Hải hành động thế nào rồi?”
Thư ký nói: “Thưa ông hai, đã hành động hết theo lời dặn của ông rồi ạ”.
“Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã bị bao vây tứ phía, hết đường để đi”.
“Chỉ cần tổng giám đốc chuỗi ngân hàng đến Đông Hải, đóng băng tài khoản của bọn họ”.
“Người của chúng ta có thể trực tiếp xông vào toà nhà của bọn họ, chiếm lấy cả tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Đến lúc đó có thể khiến cả nhà Hứa Hiếu Dương quỳ xuống trước mặt ông chủ nhận lỗi!”
Hoàng Chấn cười ngang ngược, ông ta ngẩng đầu: “Chỉ là một tập đoàn Lăng Tiêu mà cũng dám đấu với tôi á, đúng là tự tìm đường chết!”
“Nghe người tên Hứa Thiên Tứ kia nói con gái của Hứa Hiếu Dương rất đẹp”.
“Tối nay cậu kêu người đặt một phòng ở Đông Hải, tôi muốn đích thân đến đó”.
Thư ký nói tiếp: “Ông chủ, một Đông Hải nho nhỏ cũng cần ông tự mình làm sao?”
Hoàng Chấn cười lạnh: “Nếu bọn họ đã biến con tôi thành phụ nữ”.
“Vậy tôi sẽ khiến con gái của Hứa Hiếu Dương sinh ra cho tôi một đứa con trai khác!”
…
Cả buổi sáng Hứa Mộc Tình bận rộn đến muốn sứt đầu mẻ trán.
Hứa Hiếu Dương vừa chữa khỏi chân xong còn đang dưỡng bệnh đã hối hả ngược xuôi.
Dù chân đau đến đầu đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng ông ấy vẫn kiên trì như cũ.
Nhưng lúc này, các ông chủ bình thường có quan hệ không tệ đều đóng cửa không gặp.
Gọi điện thoại tới cũng thẳng thừng cúp máy, hoặc dứt khoát tắt nguồn luôn.
Hai người Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình mệt mỏi ngồi xụi lơ trong phòng làm việc của chủ tịch.
Lúc này, Lý Phong cầm một bình nước đi tới.
Anh rót cho Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương một ly nước đường mới vừa nấu xong.
“Gặp chuyện cũng đừng nôn nóng quá, uống ly nước đường thư giãn đi”.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Phong, càng vào lúc quan trọng thế này, cô càng sẽ không nhờ anh giúp đỡ.
Tuy cô biết lúc này nếu mình nhờ Lý Phong giúp đỡ, với khả năng của anh chắc chắn có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Dù sao bây giờ Lý Phong vẫn còn cười hì hì, vừa nhìn đã biết không để tâm đến khó khăn trước mắt.
Trương Hiểu Bình vội chạy vào: “Chủ tịch, tổng giám đốc, anh rể, không xong rồi!”
“Bên liên minh ngân hàng vốn đồng ý cho chúng ta vay, giờ đột nhiên huỷ bỏ rồi!”
“Hơn nữa bọn họ còn đóng băng tài khoản của chúng ta nữa!”
Khoản vay của ngân hàng vốn là cọng rơm cứu mạng tập đoàn Lăng Tiêu.
Chỉ cần khoản vay ngân hàng có thể bổ sung vào, bọn họ có thể giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
Còn có thể giúp cả tập đoàn trở về quỹ đạo ban đầu trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Nhưng bây giờ ngân hàng chơi trò rút củi dưới đáy nồi thế này, tập đoàn Lăng Tiêu xong rồi!
Lý Phong vẫn cười tươi rót cho Hứa Mộc Tình một ly nước đường: “Bà xã, có cần ông xã giúp không?”
Đôi môi mỏng ướt át của Hứa Mộc Tình hơi vểnh lên.
“Không phải đã nói với anh rồi sao? Chuyện của công ty, anh không cần phải xen vào”.
“Em và bố nhất định sẽ dựa vào sự cố gắng của bản thân để vượt qua khó khăn này”.
“Nếu chút sóng gió như thế cũng có thể nhấn chìm chúng em”.
Chương 105: Tôi là chồng của cô ấy
“Vậy sau này đến tỉnh, thậm chí là mở rộng ra nước ngoài, sao tụi em có thể đối mặt với sự tấn công của mấy con quái vật lớn kia đây?”
Lý Phong liên tục gật đầu.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng uống cạn ly nước đường Lý Phong rót cho mình, xoay người dẫn Trương Hiểu Bình đến tổng bộ của liên minh ngân hàng.
Đến sảnh lớn của liên minh ngân hàng, Hứa Mộc Tình yêu cầu gặp tổng giám đốc chuỗi ngân hàng.
“Tổng giám đốc của chúng tôi không ở đây”, nhân viên ở sảnh lớn lạnh lùng nói.
“Tổng giám đốc không ở đây sao? Ông ta đi đâu rồi?”
Vừa nghe thấy Cố Hưng Thuận không ở đây, Hứa Mộc Tình luống cuống.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Cố Hưng Thuận, nhưng điện thoại của ông ta lại trong trạng thái tắt nguồn.
Hứa Mộc Tình vội nói với nhân viên: “Xin hỏi phòng làm việc của tổng giám đốc ở đâu? Tôi có thể đến phòng làm việc đợi ông ấy về không?”
Lúc này, Quan Hữu Kỳ dẫn mấy cấp cao của liên minh ngân hàng đi tới.
Hắn ta nói với Hứa Mộc Tình: “Cô không cần đợi ông ta, tôi mới giao nhiệm vụ cho ông ta, ông ta ra nước ngoài rồi, bây giờ đang ở trên máy bay”.
Hứa Mộc Tình thấy Quan Hữu Kỳ thì lễ phép chào hỏi ông ta: “Chào ông, tôi là…”
“Tôi biết cô là ai, giám đốc Hứa Mộc Tình của tập đoàn Lăng Tiêu phải không”.
“Tôi tên Quan Hữu Kỳ, là tổng giám đốc của liên minh ngân hàng tỉnh”.
“Tôi đã nghe nói chuyện tập đoàn của các cô rồi”.
“Vì tập đoàn các cô kinh doanh không tốt, còn có khả năng sẽ đóng cửa bất cứ lúc nào”.
“Cho nên tôi đã ra lệnh đóng băng tài khoản ngân hàng của các cô”.
“Tổng giám đốc Quan, chắc chắn có hiểu lầm gì đó trong chuyện này rồi, trạng thái kinh doanh của tập đoàn chúng tôi vẫn luôn rất tốt đẹp, hôm nay chúng tôi chỉ gặp phải kẻ thù giở trò mờ ám thôi”.
“Cô Hứa, ngân hàng của chúng tôi không phải tổ chức làm từ thiện”, giọng nói của Quan Hữu Kỳ trở nên nặng nề.
“Ngân hàng luôn đặt lợi nhuận lên hàng đầu, tất cả việc chúng tôi làm đều là vì lợi nhuận”.
“Bây giờ tập đoàn của các cô đã đứng bên bờ vực”.
“Chỉ cần là người có chút đầu óc đều sẽ không tiếp tục cho các người vay tiền ngân hàng”.
“Tôi cho cô biết, tôi đã ra lệnh rồi, sẽ không có ngân hàng nào ở Đông Hải cho các cô vay nữa đâu!”
“Cô hết hy vọng đi!”
Lúc Quan Hữu Kỳ nói những lời này còn cố ý quan sát Hứa Mộc Tình từ trên xuống dưới.
Trên mặt ông ta dần hiện lên nụ cười xấu xa.
Quan Hữu Kỳ đột nhiên đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình, nhỏ giọng nói: “Nhưng chuyện gì cũng có thể thay đổi mà”.
“Nếu tối nay cô Hứa rảnh, hai chúng ta có thể vào một phòng khách sạn bàn về chuyện này”.
Chát!
Hứa Mộc Tình vung tay tát một cái!
“Cô! Cô dám đánh tôi!!”
“Một giám đốc của tập đoàn nho nhỏ cũng dám tát tôi sao!”
“Cô có biết mặt tôi có giá trị bao nhiêu không hả?”, Quan Hữu Kỳ gào thét trước mặt mọi người.
“Tôi cho cô biết, chỉ vì một cái tát này của cô mà tập đoàn cô chết chắc rồi! Bây giờ dù là ai đến đây cũng không cứu được cô đâu!”
“Nói chuyện như vậy nghe sao được, trên thế giới này làm gì có chuyện nào là tuyệt đối chứ”.
Lý Phong vừa nói vừa lạnh lùng đi tới.
Hứa Mộc Tình vừa nhìn thấy anh đã vô thức đến gần.
Cô hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại đến đây?”
“Nếu anh không đến, chẳng phải bà xã tốt mà anh cưng chiều sẽ bị người ta ức hiếp sao”.
“Làm… Làm gì có, em đâu có dễ bị ức hiếp thế”.
Hứa Mộc Tình mím đôi môi mỏng, trên mặt cũng hiện lên vẻ uất ức.
Cô vẫn luôn rất cố gắng thể hiện trước mặt Lý Phong, không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Nhưng dù cô có cố gắng đến mắng vẫn sẽ gặp phải một vài khó khăn không thể giải quyết.
Quan Hữu Kỳ trừng Lý Phong: “Cậu là ai?”
“Tôi là chồng của cô ấy”.
Nghe thấy lời này, Quan Hữu Kỳ bật cười.
“Thì ra cậu là thằng con rể ăn bám kia, nghe nói cậu còn là một tên thần kinh đúng không”.
Nói xong, Quan Hữu Kỳ gọi bảo vệ tới.
Mười mấy bảo vệ lập tức xông đến.
Ông ta vung tay: “Đuổi tên thần kinh này ra ngoài ngay cho tôi!”
“Còn người phụ nữ này, cô ta dám tát lên mặt tôi trước mắt nhiều người như vậy”.
“Đưa cô ta đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn dạy cô ta nên làm người thế nào!”
Lúc mấy bảo vệ vây tới, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng quát to của Cố Hưng Thuận.
“Đợi đã!”
Chương 106: Tôi chính là quy tắc
Sau đó, Cố Hưng Thuận dẫn theo hai cấp dưới vội vàng chạy vào.
Nhìn cái đầu đầy mồ hôi của ông ta là biết ngay ông ta gấp gáp đến mức nào.
Quan Hữu Kỳ nhìn thấy Cố Hưng Thuận thì lập tức nhíu mày, nói với ông ta:
“Sao ông lại về đây rồi? Không phải tôi đã gửi công văn kêu ông ra nước ngoài khảo sát sao?”
Cố Hưng Thuận nhìn thoáng qua Lý Phong, sau đó liên tục hít sâu mấy hơi.
Ông ta rất căng thẳng, phải nói là vô cùng căng thẳng.
Đây là lần ông ta căng thẳng nhất từ khi nhậm chức ở ngân hàng đến nay!
Dù năm đó khi đến ngân hàng phỏng vấn cũng không căng thẳng như lúc này.
Vì bây giờ Cố Hưng Thuận đang phải tiến hành một ván cược lớn.
Đến bây giờ ông ta vẫn không biết rõ rốt cuộc Lý Phong có thân phận gì?
Điều duy nhất ông ta biết là bối cảnh của Lý Phong rất sâu xa.
Cố Hưng Thuận có thể ngồi vào vị trí bây giờ đều dựa vào việc mấy năm nay ông ta cố gắng phấn đấu, cộng thêm một chút may mắn để đi lên.
Ông ta hiểu rất rõ với xuất thân của mình cũng chỉ có thể làm đến vị trí này thôi, hơn nữa còn có thể bị người khác thay thế bất cứ lúc nào.
Ông ta muốn leo lên cao hơn, muốn đi xa hơn, thì nhất định phải dựa vào Lý Phong.
Nếu ván cược này thắng, từ nay về sau cuộc đời ông ta sẽ vô cùng tươi sáng.
Nếu ông ta thua, vậy ông ta sẽ rơi vào vực sâu, từ nay về sau không còn cách nào ngẩng đầu lên nữa.
Mà bây giờ Cố Hưng Thuận đứng ở đây đã nói rõ lựa chọn cuối cùng của ông ta rồi.
Cố Hưng Thuận nói với Quan Hữu Kỳ: “Tổng giám đốc, trước giờ bên Đông Hải đều là tôi chịu trách nhiệm”.
“Tuy cấp bậc của ông cao hơn tôi, nhưng ông rút đi khoản vay của tập đoàn Lăng Tiêu, còn đóng băng tài khoản ngân hàng của bọn họ, như thế không đúng với quy tắc”.
“Tôi hoàn toàn có thể nêu ý kiến về chuyện này với cấp trên”.
Quan Hữu Kỳ cười lạnh: “Chỉ dựa vào ông sao? Cố Hưng Thuận, chẳng lẽ ông đã quên mình dựa vào ai mới ngồi lên được vị trí này rồi à?”
“Chẳng lẽ ông đã quên nếu tôi muốn đá ông xuống từ vị trí này thì chỉ cần nói mấy câu là xong ư?”
Cố Hưng Thuận nuốt một ngụm nước miếng, lén nhìn thoáng qua Lý Phong.
Lúc này ông ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Ông ta siết chặt tay cứng rắn nhìn Quan Hữu Kỳ.
“Tôi biết ông là cấp trên của tôi”.
“Tôi biết ông có thể đuổi tôi đi một cách dễ dàng, khiến tôi sa sút như một kẻ lang thang”.
“Nhưng từ khi ông viết đơn thông báo đến đuổi việc tôi cũng cần ít nhất ba ngày”.
“Ba ngày này, tôi nhất định sẽ bảo vệ tập đoàn Lăng Tiêu chu toàn”.
Nói xong, Cố Hưng Thuận bèn nói với hai người đằng sau: “Hai người lập tức mở khoá tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu, hơn nữa phải gửi lại khoản tiền đã rút về”.
Hai người đứng sau Cố Hưng Thuận chuẩn bị hành động.
Quan Hữu Kỳ khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: “Tôi đã sớm biết ông có thể sẽ trở về mà, cho nên hôm nay tất cả các ngân hàng ở Đông Hải đều dừng việc cho vay lại rồi”.
“Bây giờ ông có thể mở khoá tài khoản của bọn họ”.
“Nhưng việc cho vay, dù là một phần ông cũng đừng hòng gửi vào trong tài khoản của bọn họ!”
Cố Hưng Thuận duỗi tay chỉ vào Quan Hữu Kỳ: “Ông! Ông như thế là đang làm trái quy tắc!”
Quan Hữu Kỳ quát lên: “Ở Đông Hải, trong các ngân hàng ở tỉnh, tôi chính là quy tắc!”
Quan Hữu Kỳ ngang ngược quát, mắt trừng to, tay giơ cao, khí thế chẳng khác nào đại ca giang hồ!
Trong mắt những nhân viên nhỏ của ngân hàng lúc này, ông ta như một ngọn núi khó mà vượt qua vậy.
Cao vút sừng sững!
Vô cùng cao lớn!
“Cạch!”
Đúng lúc này, Lý Phong đột nhiên lấy một tấm thẻ đen từ trong túi ra để lên quầy.
“Phiền chuyển chút tiền vào tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Vào lúc nghe thấy những lời Lý Phong nói, Quan Hữu Kỳ cất tiếng cười to.
“Cậu bị ngu hả? À, không đúng, không đúng, tôi quên, cậu là một tên thần kinh mà”.
“Tôi hỏi cậu, cậu định chuyển vào tài khoản ngân hàng của bọn họ bao nhiêu tiền? Một trăm tệ hay mấy nghìn tệ?”
“Trong tấm thẻ nát này của cậu có bao nhiêu tiền chứ?”
“Chẳng lẽ mấy kẻ lang thang các người xin ăn cũng có thể xin được mấy trăm triệu à?”
Lúc này nhân viên trước quầy run rẩy cầm lấy tấm thẻ đen, quẹt một cái lên máy quẹt thẻ.
Sau đó, nhân viên đó chậm rãi há hốc miệng, vô cùng ngạc nhiên!
Lý Phong hờ hững nói: “Không cần chuyển nhiều lắm, chuyển 20 vào trong tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu là được”.
“Ha ha ha… Tôi không nghe nhầm chứ, 20?”
“Mẹ kiếp, cậu bị não tàn à!?”
Lý Phong vẫn lạnh nhạt nói với nhân viên ngân hàng: “Sau 20 thêm tám số không”.
Nhân viên ngân hàng hơi run rẩy hỏi: “Anh chắc chắn muốn chuyển nhiều như thế ạ?”
Chương 107: Cách chức
Khóe môi Lý Phong cong cong, anh vặc lại: “Anh cảm thấy 2 tỷ trong tấm thẻ này có nhiều không?”
Nhân viên ngân hàng lắc đầu như trống bỏi.
Bởi vì nhìn con số hiển thị, 2 tỷ trong tấm thẻ này chỉ là số lẻ mà thôi!
Vào lúc này, nhân viên ngân hàng nhanh chóng làm ra một loạt thao tác.
Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Phong với vẻ mặt khinh thường: “Sao hả? Có tấm thẻ đen thì hếch mặt lên trời rồi sao?”
Quan Hữu Kỳ cầm lấy một chiếc túi trong tay tùy tùng của mình.
Ông ta mở túi tiền ra, tiện tay rút ba tấm thẻ đen, ném xuống mặt đất.
“Thẻ đen, ông đây cũng có!”
Rất nhiều nhân viên bên cạnh đều nhìn Quan Hữu Kỳ với vẻ mặt hâm mộ và sùng bái.
Người bình thường có tấm thẻ như thế này đã đắc ý lắm rồi.
Phải biết rằng, tấm thẻ đen là vật tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Người ta có thể tùy tiện rút ra vài tấm thẻ đen trong túi. Ôi chao, đây mới là ông lớn thật sự!
Nhân viên đứng quầy làm việc với Lý Phong vội vàng vẫy tay rồi nói: “Không phải thế, không phải thế, tổng giám đốc, tấm thẻ đen này…”
“Bớt nói xàm đi! Nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện sao? Cậu chỉ là một nhân viên quèn mà dãm cãi lời tôi hả?”
Nhân viên ngân hàng đứng quầy tủi thân cúi đầu xuống.
Thật ra anh ta muốn nói, tấm thẻ đen của Quan Hữu Kỳ khác với tấm thẻ đen của Lý Phong.
Tấm thẻ đen của Quan Hữu Kỳ có được là thẻ được ngân hàng trong nước phát cho khách hàng quan trọng.
Nhưng tấm thẻ của Lý Phong lại khác!
Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Phong với vẻ mặt kiêu ngạo: “Cho dù cậu gửi 2 tỷ cho tập đoàn Lăng Tiêu thì có làm sao?”
“Đó cũng chỉ là hạt muối bỏ bể mà thôi”.
“Sáng ngày hôm nay, tôi đã cho tập đoàn Hoàng thị vay 5 tỷ”.
“Bọn họ muốn thôn tính tập đoàn nho nhỏ của cậu cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi”.
“Nếu như cậu thức thời thì mau quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi”.
“Nói không chừng tâm trạng của tôi vui vẻ, còn tha cho các cậu một con đường sống”.
“Để tôi nói rõ cho cậu biết, chỉ cần tôi là giám đốc của liên minh ngân hàng tỉnh một ngày, tập đoàn Lăng Tiêu của cậu đừng hòng hoạt động tiếp!”
Lý Phong bất thình lình hỏi một câu: “Ông tên là Quan Hữu Kỳ, đúng không?”
“Đúng thế, tôi tên là Quan Hữu Kỳ, khắp cả tỉnh không có ai là không biết tên tôi!”
Lý Phong lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Phong gọi điện thoại với vẻ đắc ý, ông ta cười ha hả không ngớt.
“Ha ha ha ha! Bây giờ cậu có gọi điện thoại lên trời thì cũng không có ai cứu được cậu đâu!”
Sau khi nối máy, Lý Phong hờ hững mà nói: “William, đã lâu không gặp”.
Quan Hữu Kỳ cười sằng sặc: “William? Còn là tên nước ngoài nữa à”.
“Khá đấy, đến người nước ngoài cũng quen, nhưng thế thì sao? Người nước ngoài có nhúng tay vào chuyện của tôi nổi không?”
Người đàn ông mang tên ‘William’ ở đầu dây bên kia vô cùng kích động khi nhận được cuộc điện thoại của Lý Phong.
“Trời ạ, Phong, không ngờ cậu lại gọi điện thoại cho tôi, Đây là thần chỉ mà Thượng Đế ban cho tôi hay sao?”
Người đàn ông bên kia bập bẹ nói tiếng Hoa Hạ một cách kích động.
“Thượng Đế thế nào thì tôi không biết, thế nhưng tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho anh”.
“Cậu nói đi! Chỉ cần cậu dặn dò là được!”
“Liên minh ngân hàng ở chỗ tôi có một tổng giám đốc tên là Quan Hữu Kỳ, cách chức ông ta đi, ngoài ra thông báo với ngân hàng trên toàn thế giới vĩnh viễn không được sử dụng người này nữa”.
“Không thành vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”
Lý Phong vừa mới cúp máy.
Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Phong chăm chú như thể đang nhìn một thằng ngốc.
“Đầu óc thằng này có vấn đề hả?”
“Cậu ta thật sự cho rằng chỉ bằng một cú điện thoại là có thể cách chức tổng giám đốc của chúng ta sao?”
“Khi nãy cậu không nghe giám đốc nói gì à? Cái thằng này bị điên, đầu óc đâu có bình thường”.
“Tinh tinh tinh…”
Vào lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Điện thoại của tất cả nhân viên trong ngân hàng có mặt ở đây đều đổ chuông cùng một lúc!
Trong số đó cũng bao gồm Cố Hưng Thuận.
Nhưng mà, chỉ có điện thoại của Quan Hữu Kỳ lại không có động tĩnh gì!
Cố Hưng Thuận kích động mở loa ngoài.
“Liên minh ngân hàng thông báo khẩn”.
“Tổng giám đốc Quan Hữu Kỳ vi phạm quy tắc của liên minh ngân hàng thế giới, vì chuyện cá nhân mà phạm pháp, đút túi riêng…”
“Bây giờ lập tức cách chức giám đốc của Quan Hữu Kỳ ngay”.
Chương 108: Thích cô ấy
“Đồng thời, thông báo với toàn thể nhân viên liên minh ngân hàng, sau này vĩnh viễn không được thuê Quan Hữu Kỳ về làm việc nữa!”
Lặng phắt như tờ!
Nơi này im lặng đến đáng sợ!
Không ai ngờ rằng người đàn ông bị chế giễu là thằng điên này chỉ gọi một cuộc điện thoại.
Thế mà đã có thể cách chức giám đốc liên minh ngân hàng tỉnh của bọn họ!
Cùng lúc đó, những bảo vệ đang vốn đang vây quanh Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhanh chóng đi đến bao vây Quan Hữu Kỳ!
“Các người làm gì thế? Các người muốn làm gì? Tôi là Quan Hữu Kỳ, tôi là giám đốc của các người, không ngờ các người lại dám bắt tôi!”
Nhóm bảo vệ dứt khoát khống chế Quan Hữu Kỳ, lôi ông ta lên một căn phòng đặc biệt trên lầu, nhốt ông ta lại.
Rồi sau đó, thứ đang chờ đợi Quan Hữu Kỳ là sự xử lý nghiêm ngặt từ liên minh ngân hàng!
Ngoài ra, vẫn còn mấy chục năm tù đang chờ đợi ông ta!
Cố Hưng Thuận dẫn Lý Phong và Hứa Mộc Tình vào phòng mình.
Vừa mới ngồi xuống, Cố Hưng Thuận đã nói chuyện với Lý Phong với vẻ thành khẩn.
“Lúc đến đây, tôi đã hay tin gia tộc Hoàng thị đã vay rất nhiền tiền từ liên minh ngân hàng tỉnh”.
“Bọn họ dùng số tiền này để tấn công tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho liên minh ngân hàng tỉnh ngay, lập tức bảo bọn họ ngừng chuyển tiền cho gia tộc nhà họ Hoàng”.
Rồi sau đó, Lý Phong chỉ hờ hững mà nói một câu.
“Để cho bọn họ vay tiếp đi, hơn nữa bọn họ cần bao nhiêu thì cho bấy nhiêu”.
Câu nói của Lý Phong khiến cho hai mắt Cố Hưng Thuận không khỏi bừng sáng, ông ta lờ mờ đoán được Lý Phong muốn làm gì tiếp theo!
Liên minh ngân hàng đã khống chế những nhân viên có liên quan đến Quan Hữu Kỳ.
Bởi thế những chuyện xảy ra trong ngân hàng của bọn họ không hề bị lan truyền ra ngoài.
Hoàng Chấn vốn không biết có một lưỡi dao đang treo trên đầu ông ta.
Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đang từng bước thất bại.
Nhìn từ phía bên ngoài, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ không gượng được đến sáng ngày mai nữa.
Bây giờ Hoàng Chấn đã đến Đông Hải.
Mặc dù Đông Hải không lớn, nhưng vị trí địa lý của nơi này rất thuận lợi.
Chỉ cần khai phá hợp lý và được rót nhiều vốn thì Đông Hải sẽ nhanh chóng phất lên thôi.
Đến lúc ấy, nhà họ Hoàng bọn họ sẽ vượt qua những gia tộc khác ở trên tỉnh, trở thành gia tộc hàng đầu thật sự trong Giang Châu!
Hoàng Chấn quay lại hỏi Hoàng Kha: “Tập đoàn Lăng Tiêu có ngày hôm nay, có lẽ là vì Hứa Mộc Tình bán thân cho Lưu Đức Luân để đổi lấy”.
“Bây giờ Lưu Đức Luân đang làm gì?”
Hoàng Kha đáp: “Lưu Đức Luân chẳng làm gì cả, cứ như không hề biết đến chuyện này vậy”.
Hoàng Chấn cười lạnh: “Đúng như những gì anh nghĩ”.
“Đàn bà ấy à! Cho dù có đẹp hơn nữa, vóc dáng có ngon hơn nữa thì cũng chỉ là đồ chơi của đàn ông mà thôi”.
“Với đàn ông, tiền mới là quan trọng nhất”.
“Chỉ cần có tiền, dạng phụ nữ nào mà không chiếm được kia chứ?”
“Lưu Đức Luân cũng là một người thông minh! Xem ra sau này chúng ta có thể bắt tay hợp tác với anh ta được rồi!”
Hoàng Chấn nói tiếp: “Chú lấy 5 tỷ mà chúng đem đến trong khoảng thời gian trước đi đầu tư đi”.
“Nhân cơ hội này, chúng ta cũng phải nuốt tất cả mọi tập đoàn của Lưu Đức Luân”.
“Nếu làm thế, Đông Hải sẽ thuộc về nhà họ Hoàng của chúng ta!”
Hoàng Kha hơi do dự: “Anh cả, làm vậy có mạo hiểm quá không?”
“Chú hiểu cái mẹ gì! Đông Hải là một miếng thịt ngon, bây giờ ai cũng muốn nuốt Đông Hải đấy”.
“Chúng ta đã chiếm được cơ hội mang tính quyết định về thời gian và địa thế, chỉ cần thôn tính tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất của Lưu Đức Luân”.
“Chúng ta có thể đứng vững gót chân ở Đông Hải trong thời gian ngắn nhất!”
“Đến lúc ấy, cho dù những gia tộc khác có muốn xen vào thì bọn họ cũng chỉ có thể húp canh thừa của chúng ta mà thôi!”
Nghe Hoàng Chấn nói thế, Hoàng Kha tỏ vẻ sùng bái: “Anh cả nói chí phải, em nghe theo lời anh!”
Đã xây dựng xong kế hoạch tương lai rồi.
Bây giờ ấy à, Hoàng Chấn chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống của ông ta.
Hoàng Chấn nhìn thư ký, ông ta hỏi: “Cô gái tên Hứa Mộc Tình ấy đang ở nơi nào?”
“Thưa ông chủ, bây giờ Hứa Mộc Tình đang đợi ông ở trong khách sạn”.
“Ồ? Không ngờ người phụ nữ này lại thức thời đến như thế, xem ra lời đồn là thật rồi”.
“Gia đình bọn họ có thể phát triển như thế đều là nhờ cô ta bán thân”.
Hoàng Chấn vui vẻ đi đến khách sạn.
Ông ta từng chơi không ít phụ nữ.
Nhất là gái trẻ.
Từ sau khi có tuổi, ông ta càng lúc càng thích những cô gái xinh đẹp và trong sáng.
Chỉ mới nhìn tấm hình của Hứa Mộc Tình thôi, ông ta đã thấy thích cô rồi.
Chương 109: Đến đàm phán với ông
Ông ta cho rằng chơi người phụ nữ như thế này trên giường chắc chắn sẽ rất sướng.
Hoàng Chấn mở cửa phòng tổng thống.
Hứa Mộc Tình ngồi im trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cô không mặc đồ hở hang quyến rũ như người khác.
Mà mặc đồ rất lịch sự như thể đến đây đàm phán vậy.
Điều khiến cho Hoàng Chấn hơi ngạc nhiên là Hứa Mộc Tình còn dẫn theo một cô gái khác.
Mặc dù cô gái ấy không xinh đẹp như Hứa Mộc Tình nhưng vóc dáng cũng khá, trông cũng có vẻ rất trẻ trung.
Trẻ trung là tốt, trẻ trung sẽ có sức sống, lúc ở trên giường cũng sẽ giãy giụa sung sức như cá chạch vậy.
Ôi ôi ôi, chỉ nghĩ thôi đã thấy hương vị ấy tuyệt vời biết bao.
Hoàng Chấn tỏ ra điềm tĩnh, ông ta chắp tay sau lưng, ngẩng đầu đứng thẳng, chậm rãi đi về phía hai người Hứa Mộc Tình.
Bây giờ hai người Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình đã đứng dậy, Hứa Mộc Tình lịch sự gật đầu với Hoàng Chấn.
“Chủ tịch Hoàng, rất vui vì gặp được ông, hôm nay tôi đến đây là vì…”
Hứa Mộc Tình vẫn còn chưa nói dứt lời, Hoàng Chấn đã xua tay.
“Không cần nói nữa, bây giờ cho dù hai cô có nói gì cũng không bằng lột đồ, ngoan ngoãn nằm trên giường”.
Hoàng Chấn vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình là không nhịn nổi nữa.
Hứa Mộc Tình trong hình đã đẹp lắm rồi, sau khi nhìn thấy người thật, ông ta cảm thấy cô còn trắng trẻo và xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của mình nữa.
Giọng nói của cô rất êm tai, giống như tiếng gió thổi ra từ trong thung lũng, như tiếng suối chảy róc rách.
Càng giống như yêu tinh trong rừng sâu, lảnh lót êm ái.
Hoàng Chấn đã phác họa cảnh ông ta đè Hứa Mộc Tình xuống giường, cô sẽ cất lên những tiếng rên rỉ dịu ngọt.
Còn cô gái trẻ bên cạnh Hứa Mộc Tình, ông ta xem như là món điểm tâm ngọt sau bữa cơm.
Hứa Mộc Tình hoàn toàn không giống với những gì Hoàng Chấn nghĩ.
Bây giờ cô lạnh mặt, giọng nói hết sức nghiêm túc.
“Chủ tịch Hoàng, hôm nay tôi đến đây là để đàm phán với ông”.
“Đàm phán?”, Hoàng Chấn không khỏi phì cười: “Cô bé, bây giờ cô có tư cách gì để đàm phán với tôi? Thứ duy nhất mà cô có thể dùng để đàm phán với tôi chính là cơ thể của cô đó”.
“Xin ông tôn trọng tôi, bây giờ tôi là người đại diện cho tập đoàn Lăng Tiêu đến đây đàm phán với ông”.
“Đồng thời, tôi đến đây cũng để cảnh cáo ông”.
“Nếu như tập đoàn của các ông không lập tức rút vốn khỏi Đông Hải ngay, qua hết đêm nay sẽ không còn kịp nữa”.
Bây giờ Hứa Mộc Tình nói chuyện đanh thép hơn trước kia đôi chút.
Cô cũng không còn sợ hãi khi đối mặt với ông lớn như Hoàng Chấn.
Chuyện này đủ để chứng minh cô đã trưởng thành sau một thời gian rèn luyện ngắn ngủi.
Nhưng Hoàng Chấn không hề có hứng thú với những lời Hứa Mộc Tình nói.
Bây giờ ông ta chỉ muốn đè Hứa Mộc Tình xuống dưới thân mình.
Thế là, Hoàng Chấn đi thẳng về phía Hứa Mộc Tình với khuôn mặt béo nục nịch.
“Cô Hứa, diễn xuất của cô cũng không tệ? Bình thường cô đều chơi với Lưu Đức Luân như thế này hay sao?”
“Làm ra vẻ nghiêm túc trước tiên rồi đợi sau khi lên giường, cô sẽ vặn vẹo lẳng lơ như một con hồ ly tinh vậy”.
“Ôi trời, cô thật có kinh nghiệm, khiến cho tôi ngứa ngáy không yên”.
“Nào nào nào, mau sà vào lòng tôi, để cho tôi hôn cô…”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên vào lúc này.
Hoàng Chấn nhíu mày, lúc ông ta định lên tiếng thì người bên ngoài đã mở cửa đi vào trong.
Chỉ nhìn thấy Lý Phong bưng một cái dĩa, bên trên dĩa có chiếc lồng bàn sắt hình bán nguyệt.
Lý Phong đặt dĩa lên trên bàn, anh nói với Hoàng Chấn: “Đây là thức ăn mà ông đặt, mời ông dùng”.
“Cút đi, bây giờ tôi không có tâm trạng ăn uống”
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Chấn duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
Nhưng tay của ông ta bị Lý Phong chụp lại.
Lý Phong vặn nhẹ, Hoàng Chấn lập tức gào lên thảm thiết.
“Cái thằng đê tiện, không ngờ chúng mày dám…”
“Bốp!”
Hoàng Chấn vẫn còn chưa nói dứt lời đã trúng một cái tát của Lý Phong.
Lý Phong lạnh lùng nhìn Hoàng Chấn: “Nếu như ông dám bất kính với vợ của tôi, thế thì ông đừng hòng bước chân ra khỏi Đông Hải nữa”.
Hoàng Chấn ôm nửa gương mặt của mình, ông ta chỉ tay vào người Lý Phong rồi quát lớn.
“Con mẹ mày, mày là cái thá gì? Mày dám đánh tao à, mày có biết tao là ai không!”
“Bây giờ chỉ cần tao gọi một tiếng thì mấy mươi bảo vệ ở bên ngoài sẽ vào trong ngay!”
“Ông gọi đi, tùy ý gọi!”
Nghe Lý Phong nói thế, Hoàng Chấn không khỏi sững sờ.
Chương 110: Xong đời rồi
Ông ta vội vàng gọi tên của thư ký vài lần nhưng không có ai ở bên ngoài đáp lại ông ta.
Hoàng Chấn ý thức được có điều là lạ, ông ta lập tức quay lưng bỏ chạy ra ngoài.
Nhưng lúc ông ta vừa chạy ra khỏi phòng tổng thống mới nhìn thấy tất cả bảo vệ của mình đều nằm la liệt trên mặt đất.
Bây giờ có vài người đàn ông vạm vỡ đang xử lý đám bảo vệ.
Vào giây phút Hoàng Chấn nhìn thấy đám người đó, thậm chí ông ta nảy sinh ảo giác
Bọn họ giống hệt như thú dữ chạy ra từ trong rừng rậm!
Hoàng Chấn lập tức lùi vào trong phòng tổng thống, ông ta vội vàng lấy điện thoại gọi điện cho Triệu Bắc Lâm.
Nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc mà Triệu Bắc Lâm cũng không bắt máy.
“Không cần phải gọi nữa, Triệu Bắc Lâm và tám tên học trò của ông ta đã lên đường về tỉnh rồi”.
“Khốn nạn! Không ngờ lão già đó lại dám lừa tôi!”, Hoàng Chấn tức giận.
“Ông ta chẳng lừa ông đâu, vé xe về là tôi mua cho ông ta”.
“Mặc dù phân heo hơi nhiều một chút nhưng cũng đủ để đến thẳng biệt thự nhà họ Hoàng của ông”.
Nghe thấy thế, Hoàng Chấn nhìn Lý Phong chăm chú.
“Hóa ra mày là tay đấm đi theo Lưu Đức Luân à!?”
Hoàng Chấn vừa nhắc đến Lưu Đức Luân, Lưu Đức Luân đã đi từ ngoài cửa vào.
Lưu Đức Luân chào hỏi Lý Phong một cách cung kính trước mặt Hoàng Chấn, anh ta lên tiếng gọi: “Đại ca”.
“Đã xử lý xong lũ lâu la bên ngoài rồi, có cần gọi chiếc xe chở heo nữa để đưa chúng nó về tỉnh không?”
“Không cần gấp, chẳng phải ở đây vẫn còn một con heo sao?”, Lý Phong nói từ tốn.
Đại ca?
Hoàng Chấn ngơ ngác nhìn Lưu Đức Luân.
Ông ta không ngờ rằng hóa ra Lý Phong mới là kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện.
Không phải cậu ta chỉ là một thằng ở rể thôi sao?
Còn là một thằng lang thang có lịch sử bị điên nữa.
Làm sao một thằng lang thang có thể khiến cho Lưu Đức Luân cúi đầu xưng thần?
Hoàng Chấn hoang mang.
Bởi vì chuyện này đã vượt qua dự liệu của ông ta!
Vào lúc này, đột nhiên vài chiếc điện thoại đổ chuông.
Lý Phong cười nhạt, anh nói với Hoàng Chấn: “Thức ăn ông đặt đã có rồi”.
Sau khi nói dứt lời, Lý Phong mở lồng bàn sắt hình bán nguyệt ấy ra.
Kết quả, không ngờ bên trong lại có bảy, tám cái điện thoại.
Lưu Đức Luân túm cổ áo Hoàng Chấn, đè ông ta xuống bên cạnh bàn: “Sếp Hoàng nghe máy đi!”
Hoàng Chấn nhìn Lý Phong và Lưu Đức Luân với gương mặt hung hãn.
Mặc dù không biết rốt cuộc bọn họ đang giở trò gì, thế nhưng ông ta vẫn cầm một trong số những chiếc điện thoại ở đây lên.
Vào lúc này, giọng nói của Hoàng Kha, em trai ông ta vang lên trong điện thoại.
Giọng nói của ông ta đong đầy vẻ sợ hãi và hoang mang.
“Anh cả, không xong rồi. Tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất của Lưu Đức Luân bắt đầu phản kích rồi!”
“Chúng ta đã trúng độc kế của bọn họ! Anh cả, phải làm sao bây giờ? Em đã đầu tư hết 5 tỷ như anh cả dặn rồi!”
“Bây giờ nếu không rút lui thì chúng ta xong đời!”
Hoàng Chấn ném điện thoại sang một bên, ông ta cầm chiếc điện thoại vẫn luôn đổ chuông khác lên.
Lúc ông ta kề sát điện thoại vào tai, gương mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch!
Ông ta liên tục nhận vài cuộc gọi, gương mặt mỗi lúc một nhợt nhạt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra.
Cuối cùng, cơ thể ông ta bắt đầu run rẩy.
Xong rồi!
Xong rồi xong rồi!
Bây giờ Hoàng Chấn ngồi phịch trên mặt đất.
Ông ta nhìn Lý Phong với ánh mắt sợ hãi tột cùng.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Lý Phong hờ hững nói vài chữ: “Ông không xứng được biết”.
Rồi sau đó, Lý Phong búng ngón tay.
Trương Hiểu Bình lập tức lấy một xấp văn kiện trong cặp ra, đặt lên bàn.
Lý Phong nhìn Hoàng Chấn chăm chú rồi nói: “Nếu như ông và em trai ông không muốn ngồi xe chở heo về biệt thự trên tỉnh thì hãy ký tên vào những văn kiện này”.
Hoàng Chấn vội vàng cầm lên xem.
Nếu như ông ta ký tên vào những văn kiện này thì tập đoàn của bọn họ sẽ tổn thất ít nhất là 3 tỷ!
Nhưng nếu như ông ta không ký mà cứ tiếp tục dây dưa, tất cả tiền vốn của bọn họ đều sẽ bị chôn ở Đông Hải!
Hoàng Chấn cắn răng, cuối cùng đành ôm hận ký tên của mình.