Lúc rời khỏi nơi này, Hoàng Chấn trợn mắt nhìn Lý Phong: “Cậu đợi đó đi! Nhất định tôi sẽ quay lại!”
“Bớt nói xàm đi, mau cút!”
Lưu Đức Luân nhét Hoàng Chấn vào trong xe.
Sau khi Hoàng Chấn rời khỏi nơi này, Lưu Đức Luân quay đầu nhìn Lý Phong.
“Đại ca, để cho Hoàng Chấn đi về như thế này, sẽ không thả hổ về rừng chứ?”
“Dù gì nhà họ Hoàng cũng là một trong sáu gia tộc đứng đầu Giang Châu”.
“Mặc dù xếp hạng cuối nhưng thế lực nhà bọn họ hùng mạnh, tôi lo sau này sẽ xảy ra biến cố”.
Lý Phong lại nói hờ hững: “Trong mắt tôi, sáu gia tộc lớn ở Giang Châu cũng chỉ là vài công xưởng mà thôi”.
“Với lại bắt đầu từ ngày hôm sau, nhà họ Hoàng đã bị loại trừ”.
“Năm ấy Hoàng Chấn có thể chống đỡ được một gia tộc nhỏ là nhờ một chữ ác”.
“Nhưng ông ta không biết rằng sau lưng mình còn có một vài người trẻ tuổi ác hơn cả ông ta nữa”.
“Bây giờ nhà họ Miêu đã phân chia gần xong tài sản của Hoàng thị rồi”.
Lưu Đức Luân nhìn Lý Phong đăm đăm.
Ánh mắt anh ta toát ra vẻ sùng bái.
Giỏi thật, đúng là giỏi thật!
Không những Lý Phong có thân phận bí ẩn và sự mạnh mẽ đến mức gần như vô địch.
Anh còn có đầu óc hơn hẳn người bình thường.
Chỉ trong ngày một ngày hai, không ngờ tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất đã thâu tóm một phần năm doanh nghiệp của Đông Hải trong lòng bàn tay!
Quan trọng hơn nữa là, thậm chí anh đã đoán được bước đi của kẻ địch của kẻ kịch.
Kể từ lúc ban đầu, anh đã gieo xuống cạm bẫy liên hoàn!
Không ngờ những ông lớn trên tỉnh còn liên tục bán mạng nhảy xuống!
Phục sát đất!
Bây giờ Lưu Đức Luân nhìn Lý Phong với vẻ sùng bái như thể đang nhìn một vị thần!
…
Sáng ngày hôm sau, Tô Phương Hoa luôn có thói quen dậy sớm đã ăn mặt tươm tất.
Anh ta đặt một tấm thẻ vàng lên trên chiếc tủ đầu giường, nhìn nụ cười hài lòng của ngôi sao nữ trên ở trên giường, Tô Phương Hoa bước ra khỏi phòng với vẻ mặt kiêu ngạo.
Anh ta luôn có thủ đoạn hơn người để đối phó với các cô gái.
Anh ta cho rằng trên đời này không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể thoát khỏi ải của mình.
Bây giờ anh ta vô cùng trông đợi ngày gặp mặt Hứa Mộc Tình.
Thế là anh ta gọi điện thoại kêu thư ký đến.
“Có phải tập đoàn Lăng Tiêu đang rối nùi như nồi cháo không?”
Nhưng điều khiến cho Tô Phương Hoa bất ngờ là thư ký lại lắc đầu mà nói: “Hoàng Chấn thất bại rồi”.
“Tối ngày hôm qua, bọn họ đã rút hết tất cả số vốn và nhân viên ra khỏi Đông Hải”.
“Hơn nữa bọn họ còn nhượng tất cả doanh nghiệp của mình trong Đông Hải cho tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất”.
Sau khi Tô Phương Hoa ngập ngừng một lúc, anh ta không khỏi thở dài: “Xem ra Lưu Đức Luân là một người tài ba, có thể nuốt hết vài tỷ của nhà họ Hoàng một cách đơn giản như thế”.
“Cậu chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao ạ?”
Tô Phương Hoa ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu lập tức đem hết tất cả văn kiện trong tập đoàn Thái An bán cho Mã Nam Lăng ở An Hải!”
Vừa nghe thấy cái tên Mã Nam Lăng, thư ký giật mình hoảng hốt: “Cậu chủ, Mã Nam Lăng là kẻ có số má nhất ở An Hải đó”.
“Hắn hoạt động trong cả hắc bạch đạo, nếu như bán tập đoàn Thái An cho hắn, đồng nghĩa việc bắc cho hắn một cây cầu”.
“Với phong cách làm việc của hắn, hắn sẽ nhanh chóng thâm nhập và chiếm đoạt hết cả Đông Hải!”
Tô Phương Hoa nở nụ cười khó dò: “Mã Nam Lăng đúng là kẻ có số má nhất ở vùng đất An Hải”.
“Nhưng ra khỏi An Hải, hắn chỉ là một con chó biết cắn người mà thôi”.
“Hơn nữa, nếu như tôi không đẩy tập đoàn Lăng Tiêu vào chỗ chết thì làm sao có thể khiến cho Hứa Mộc Tình lấy thân báo đáp đây chứ?”
Nói đến đây, gương mặt Tô Phương Hoa trở nên u ám.
“Đồng thời, tôi cũng muốn xem xem cái tên Lưu Đức Luân và Mã Nam Lăng lấy cứng đối cứng thì kết quả sẽ ra sao?”
Thư ký lập tức nói ngay: “Cậu chủ, tôi còn một việc muốn báo cáo với cậu”.
“Nhân lúc nhà họ Hoàng dồn hết toàn sức lực vào việc xâm chiếm Đông Hải, Miêu Lạc của nhà họ Miêu đã đâm lén Hoàng Chấn một nhát”.
“Đại đa số tài sản của nhà họ Hoàng ở trên tỉnh đều bị nhà họ Miêu ác ý mua rồi”.
“Bây giờ nhà họ Hoàng đã đi tong, tỉnh chúng ta chỉ còn lại năm gia tộc lớn mà thôi”.
“Còn nhà họ Miêu, vì thôn tính được đại đa số thế lực của nhà họ Hoàng nên thứ hạng hiện tại có thể sẽ thay đổi”.
“Miêu Lạc?”
Tô Phương Hoa nở nụ cười khinh thường: “Chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, cứ để cho anh ta nhảy trước đi”.
“Anh ta nhảy nhót càng hăng say, đợi đến lúc tôi bóp chết anh ta thì sẽ càng cảm thấy kích thích hơn nữa”.
Chương 112: Tặng xe
An Hải, trong căn phòng VIP của câu lạc bộ giải trí.
Mã Nam Lăng tiếp đón người Tô Phương Hoa phái đến.
Hắn nhìn xấp văn kiện dày cộp trong tay, lông mày hơi giần giật, rồi hỏi người nọ.
“Cậu Tô thật sự muốn bán lại những tập đoàn này cho tôi bằng nửa giá sao”.
“Trước giờ cậu chủ nhà chúng tôi luôn giữ chữ tín, lời anh ấy nói ra còn thật hơn cả vàng thật”.
“Ngoài ra, cậu chủ nhà chúng tôi nói, Mã Nam Lăng của An Hải là một con hổ dũng mãnh”, thư ký đột ngột thay đổi chủ đề: “Nhưng bây giờ gặp mặt rồi tôi mới thấy không giống như trong lời đồn”.
“Bốp!”
Mã Năm Lăng đập mạnh xuống bàn.
Hơn hai mươi tên đàn em xung quanh lập tức đứng dậy, trông ai nấy đều có vẻ hung hãn.
Mã Nam Lăng cười cười rồi nói: “Mặc dù tôi không biết rõ cậu chủ của nhà họ Tô làm như thế vì mục đích gì?”
“Nhưng ban nãy cậu nói đúng, tôi chính là một con hổ dũng mãnh, có người đưa mồi đến tận miệng tôi, cậu nói xem tôi có thể không ăn không?”
“Người đâu!”, Mã Nam Lăng vẫy tay.
“Có em!”, một đám đàn em bên cạnh lập tức đáp lời.
“Đi chuyển tiền cho cậu Tô ngay, ngoài ra, kêu lão nhị dẫn theo một nhóm người đến Đông Hải ngay lập tức!”
…
Lý Phong dẫn Hứa Mộc Tình đến cửa hàng ô tô.
Lần này không phải để mua xe cho Hứa Mộc Tình.
Mà là mua một chiếc xe chuyên dụng dành cho chủ tịch để tặng bố vợ.
Kể từ lúc thôn tính sản nghiệp của tập đoàn Hoàng thị trong Đông Hải, tập đoàn Lăng Tiêu lập tức trở nên lớn mạnh hơn.
Bây giờ các dự án trong tay rất nhiều.
Hứa Hiếu Dương là chủ tịch, ngày nào cũng tới lui những nơi sang trọng.
Vào thời đại ‘chỉ xem trọng tiền bạc không xem trọng nhân phẩm’ này, xe hơi là thứ mà một người đàn ông thành đạt nhất định phải có.
Cũng là cửa hàng Mercedes – Benz.
Trong chiếc xe Mercedes – Benz ở góc khuất, hai nguời Phùng Thúy Lan và Bao Tiểu Dũng đang làm một vài chuyện không đứng đắn.
Bao Tiểu Dũng húc vào người Phùng Thúy Lan như một con heo.
Phùng Thúy Lan đang hưởng thụ thì chợt nhìn thấy Lý Phong và Hứa Mộc Tình dắt tay nhau đi vào trong phòng trưng bày của tiệm 4S.
Hai người bọn họ lập tức chỉnh trang quần áo, vội vàng xuống xe đi theo.
Lần trước Bao Tiểu Dũng cho Hắc Báo rất nhiều tiền để hắn ta đi đối phó với Lý Phong.
Nhưng cuối cùng Báo Đen lại bị Lưu Đức Luân xử lý, điều này khiến cho Bao Tiểu Dũng thấy phiền muộn rất lâu.
Mấy ngày nay, anh ta đang định tìm người gây rắc rối cho gia đình Lý Phong.
Không ngờ Lý Phong lại chủ động dâng mình đến tận cửa.
Bao Tiểu Dũng vội vàng gọi điện thoại kêu đàn em sang, anh ta và Phùng Thúy Lan cũng đứng bên cạnh phòng trưng bày nhìn Lý Phong và Hứa Mộc Tình chăm chú.
Nhân viên bán hàng cho Lý Phong và Hứa Mộc Tình lần trước đã lên chức thành nhóm trưởng.
Vừa nhìn thấy Lý Phong và Hứa Mộc Tình, cô ta vội vàng mỉm cười đi đến gần bọn họ.
Cô ta thật lòng cảm kích Lý Phong.
Tiền hoa hồng từ hai chiếc xe Lý Phong mua đã giúp cô ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống.
“Anh Lý, cô Lý, hai người lại đến rồi, lần này hai người muốn mua xe gì vậy?”
Vừa nghe thấy người khác gọi mình là cô Lý, gò má của Hứa Mộc Tình không khỏi đỏ ửng.
Cô nhìn Lý Phong đang cười xấu xa mà hờn dỗi hừ một tiếng.
Hứa Mộc Tình chủ động nói: “Chúng tôi muốn mua một chiếc xe phù hợp với chủ tịch, cô có chiếc nào để giới thiệu cho chúng tôi không?”
“Nếu là xe cho chủ tịch đi thì đương nhiên cấp S sẽ tốt hơn”.
“Nhưng mà xe cấp S có giá cả tương đối cao, hơn 2 triệu lận”.
Lý Phong còn chưa lên tiếng, Hứa Mộc Tình đã kêu nhân viên bán hàng dẫn cô đi xem xe Mercedes – Benz cấp S.
Hứa Mộc Tình ngắm nghía một lúc rồi đi vào trong thử xe.
Vào lúc này, Lý Phong nhỏ giọng thầm thì với nhân viên bán hàng.
Sau khi nghe anh nói, nhân viên bán hàng lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Anh Lý, anh chắc chắn muốn mua chiếc này chứ?”
Lý Phong cười cười rồi đưa thẻ đen cho cô ta.
Nhân viên bán hàng vội vàng chạy ra quầy.
Lần này tốc độ chạy của cô ta còn nhanh hơn cả thỏ.
Hứa Mộc Tình vừa mới bước xuống xe, cô không khỏi đảo mắt nhìn xung quanh rồi hỏi Lý Phong: “Nhân viên bán hàng đâu rồi?”
“Cô ấy đi ra quầy trả tiền giúp anh rồi”.
“Sao anh lại chủ động trả tiền nữa thế? Chiếc xe này là tài sản của tập đoàn, cứ mua bằng thẻ của tập đoàn là được rồi”.
Lý Phong cười cười rồi nói: “Xem như anh mua xe này tặng cho bố vợ đi”.
Chương 113: Maybach
Hứa Mộc Tình nói nhỏ: “Lúc thì anh lấy lòng mẹ em, lúc thì anh lấy lòng bố em, anh sắp cướp bọn họ khỏi tay em rồi đó”.
“Sao em lại ghen thế?”
Chiếc mũi xinh xắn của Hứa Mộc Tình hơi động đậy.
Vào lúc này, nhân viên bán hàng mỉm cười đi đến bên cạnh bọn họ.
Cô ta nói với Lý Phong và Hứa Mộc Tình: “Anh Lý, cô Lý, hai ngày trước chiếc xe này mới được vận chuyển từ trên tỉnh về tiệm 4S của chúng tôi đấy”.
“Trước mắt cả thành phố Đông Hải chỉ có hai chiếc mà thôi, đều ở trong tiệm của chúng tôi”.
Hứa Mộc Tình hơi sững sờ, bình thường cô cũng hay nhìn thấy xe Mercedes – Benz cấp S chạy trên đường, sao nhân viên bán hàng lại nói quá như thế?
Lúc nhân viên bán hàng dẫn Hứa Mộc Tình và Lý Phong đi xem xe.
Có một đám lưu manh đang đứng bên cạnh chiếc xe, Lý Phong cũng nhìn thấy Bao Tiểu Dũng.
Bao Tiểu Dũng đang ngồi trên mũi xe của chiếc ô tô trông có vẻ rất sang trọng ấy.
Thân xe dài và rộng rãi hơn những chiếc xe Mercedes – Benz cấp S bình thường.
Hơn nữa đúng là rất ít khi nhìn thấy mẫu xe này ở ngoài đường.
Logo của chiếc xe vẫn còn chưa kịp gắn lên.
Bao Tiểu Dũng đang giơ tay đập mạnh xuống mui xe mấy lần.
Rồi nói với Lý Phong: “Ê nhóc con, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây”.
Lý Phong khẽ nhíu mày lại: “Anh muốn làm gì?”
“Tao muốn làm gì à? Ha ha, không phải tụi mày tới đây mua xe sao? Hôm nay tao muốn đập vỡ con xe mày muốn mua!”
Sau khi nói dứt lời, Bao Tiểu Dũng gào lên với bọn lưu manh.
“Các anh em, giúp tao đập vỡ chiếc xe này đi!”
Mấy tên lưu manh phấn khởi hò hét.
Bọn chúng cầm búa, cầm rìu hoặc gậy gỗ đập lung tung vào những chiếc xe trông có vẻ rất sang trọng này.
“Không thể đập! Không thể đập!”
Nhân viên bán hàng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cô ta vội vàng xông lên cản bọn chúng lại.
“Cút đi!”
Bao Tiểu Dũng đẩy nhân viên bán hàng ra.
Anh ta nhìn Lý Phong: “Thằng nhóc này tông vào xe của tôi, hôm nay tôi phải đập bù!”
Nhân viên bán hàng sắp bật khóc đến nơi: “Chiếc xe này còn chưa mua bảo hiểm mà! Anh Lý đã ký hợp đồng đâu, bây giờ anh đập thì sẽ tính tiền anh đó!”
Bao Tiểu Dũng hơi ngẩn người, anh ta lập tức vỗ ngực rồi nói: “Chẳng phải chỉ là chiếc Mercedes – Benz rách đáng giá 2 triệu thôi sao?”
“Ông đây muốn đập thì đập! Ông đây có tiền! Bây giờ cô lấy tấm thẻ này đi quẹt đi”.
“Ôi má ơi!”
Vào lúc này, tiếng rít gào của Phùng Thúy Lan vang lên trước cửa nhà vệ sinh ở góc cuối hành lang.
Khi nãy Phùng Thúy Lan mắc nên vội vàng chạy đi vệ sinh.
Cô ta vừa bước ra đã nhìn thấy đám lưu manh đang quơ vũ khí, đập mạnh vào chiếc Mercedes – Benz ‘Maybach’ vừa mới được vận chuyển từ tỉnh về!
“Trời ơi, trời đất ơi!”
Phùng Thúy Lan nhảy dựng lên, cô ta vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh Bao Tiểu Dũng.
Cô ta gào lên với anh ta: “Không được đập! Không thể đập được!”
“Anh Bao, chiếc xe này mới được vận chuyển từ trên tỉnh về đấy, cả cửa hàng 4S của bọn em chỉ có hai chiếc thôi, không thể đập được!”
“Hừ! Đúng là đồ nhà quê chưa trải sự đời, chẳng phải chỉ là Mercedes – Benz thôi sao? Đập thì đập, có gì nghiêm trọng đâu?”
Bao Tiểu Dũng nhìn nhân viên bán hàng đang ngồi trên mặt đất: “Cô gì kia, mau cầm thẻ vàng lên đi ra quầy tính tiền”.
“Chỉ có 2 triệu thôi, món tiền mọn ấy mà”.
“Anh nói cho em biết, anh có một căn nhà sắp sửa được giải phóng mặt bằng rồi đó!”
“Lần giải tỏa mặt bằng này, anh phải nhận được ít nhất là 30 triệu!”
Nghe thấy thế, Lý Phong không khỏi nhướn mày, anh hỏi: “Không biết giải tỏa mặt bằng ở khu nào?”
Bao Tiểu Dũng đọc địa chỉ nhà mình một cách đắc ý.
“Nhóc con, mày có hâm mộ không! Một người chưa tốt nghiệp cấp ba, từ nhỏ đã đánh nhau với người khác như tao”.
“Nhưng thế thì sao? Tao may mắn như vậy đó!”
“Tao có ba tòa nhà, số tiền bồi thường lần này đã đủ cho tao tiêu tiền như nước cả đời rồi”.
“Nhìn mày xem, mua chiếc xe rách Mercedes – Benz 2 triệu mà thôi, mày là cái thá gì?”
“Có nhìn thấy chiếc Ferrari đậu ngoài cửa của tao không, chiếc đó phải 8 triệu đấy!”
Bao Tiểu Dũng tiếp tục đắc ý: “Tao nói cho mày biết, hôm nay tao không những đập xe của mày mà còn phải đập đầu mày vào thân xe này nữa!”
Sau khi nói dứt lời, Bao Tiểu Dũng gọi mấy tên đàn em của mình tiếp tục đập phá.
“Không thể đập! Không thể đập được!”
Phùng Thúy Lan vội vàng kéo tay của bọn lưu manh lại, cô ta la làng: “Đây không phải là Mercedes – Benz bình thường đâu”.
“Đây là mẫu xe đắt nhất trong họ nhà Mercedes – Benz!”
“Nó tên là Maybach, chiếc xe này là mẫu mới nhất, đáng giá 20 triệu lận đó!”
Chương 114: Không đồng trong tài khoản
Lặng phắt như tờ!
Bầu không khí im lặng chết chóc!
Nhưng âm thanh hỗn tạp xung quanh đều biến mất ngay tức khắc.
Bây giờ chỉ có thể nghe tiếng hít thở của mọi người ở nơi này.
Đương nhiên còn có tiếng tim đập thình thịch của Bao Tiểu Dũng!
Bao Tiểu Dũng chậm rãi ngẩng đầu Phùng Thúy Lan.
“Em mới nói gì? Em đang đùa với hai đứa nhà quê này chứ gì?”
“Maybach là xe rách nát gì? Sao ông đây chưa từng nghe nhắc đến bao giờ?”
Phùng Thúy Lan nhìn chiếc xe sang bị đập tan tành trước mắt rồi nói với gương mặt đau lòng.
“Anh Bao, đây là dòng cao cấp nhất của Mercedes – Benz”.
“Mười năm trước, có vài chiếc xe được bán trong nước nhưng vì một vài lý do nên sau đó không bán nữa”.
“Mẫu xe này vừa mới nhập khẩu từ nước ngoài về, còn chưa có bán đâu”.
“Cái, cái, cái, cái, cái gì, thật sự đắt đến như vậy à!?”
Lúc Bao Tiểu Dũng ấp a ấp úng, quản lý trong tiệm 4S đã dẫn bảo vệ đến.
Vừa nhìn thấy nhóm bảo vệ, đám lưu manh vội vàng bỏ chạy tán loạn.
Chỉ còn lại một mình Bao Tiểu Dũng đứng bên cạnh đống lộn xộn.
Vài người bảo vệ xông lên đè Bao Tiểu Dũng xuống đất.
Bao Tiểu Dũng vội vàng gào thét: “Thả tao ra! Mau thả tao ra!”
“Không phải chỉ đáng giá 20 triệu thôi sao, tao có thể bồi thường!”
“Bây giờ trong thẻ ngân hàng của tao còn mười triệu!”
“Nhà tao sắp sửa được giải tỏa mặt bằng rồi, sau khi giải phóng mặt bằng xong thì tao sẽ bồi thường cho chúng mày mười triệu nữa là xong”.
Quản lý cầm thẻ vàng dưới đất đưa cho nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng vội vàng chạy ra quầy xác nhận.
Bao Tiểu Dũng phủi bụi trên người mình, anh ta chỉ tay vào người quản lý với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Mẹ, có phải mày không muốn làm việc nữa không mà dám gọi bảo vệ đánh tao?”
“Mày có biết tao có bao nhiêu căn nhà, có bao nhiêu miếng đất không?”
“Một tòa nhà một miếng đất của tao được giải tỏa mặt bằng một cách tùy tiện thôi thì đã đủ để mày phấn đấu mấy đời rồi”.
Bao Tiểu Dũng chỉ tay vào người quản lý.
Vào lúc này, điện thoại trong túi Bao Tiểu Dũng đổ chuông.
Bao Tiểu Dũng lấy điện thoại từ trong túi ra, phía giải tỏa mặt bằng gọi đến cho anh ta.
Anh ta lập tức cười lạnh, nói với nhóm người quản lý và Lý Phong.
“Có nhìn thấy chưa? Tao lập tức lấy được tiền ngay đây”.
Sau khi nói dứt lời, Bao Tiểu Dũng đắc ý mở loa ngoài.
“Xin hỏi anh có phải là anh Bao, Bao Tiểu Dũng không?”
“Tôi chính là Bao Tiểu Dũng”.
“Chào anh, anh Bao! Bây giờ có một vài chuyện, tôi phải xác nhận lại với anh”.
Sau khi nói dứt lời, đối phương đọc địa chỉ hai tòa nhà của Bao Tiểu Dũng rồi hỏi: “Xin hỏi hai tòa nhà này đứng tên anh Bao đúng không?”
“Đúng thế, là của tôi”.
“Anh Bao, chào anh! Mời anh lên phòng làm việc của chúng tôi một chuyến”.
Hai mắt Bao Tiểu Dũng sáng bừng.
“Ha ha, nhanh như vậy mà đã trả tiền rồi à?”
Nhân viên nói: “Chúng tôi không dỡ nhà nữa! Anh trả hết số tiền còn lại trong tài khoản ngân hàng cho chúng tôi!”
“Cậu nói cái gì?”
Bao Tiểu Dũng nhảy dựng lên: “Nói xằng! Nhà của tôi giống hệt với nhà của người khác, sao lại không dỡ?”
Đối phương không đáp mà nói thẳng thừng: “Nếu như anh không trả lại tiền thì chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp”.
Nhân viên bán hàng vừa cầm thẻ vàng đi ra quầy hồi nãy cũng vội vàng quay ngược về.
Anh ta đưa thẻ vàng cho quản lý rồi nói với vẻ căng thẳng: “Quản lý, thẻ này không có tiền!”
“Không thể nào! Rõ ràng trong thẻ của tao có hơn mười triệu!”
Bao Tiểu Dũng vừa nói vừa nhảy dựng lên
Anh ta muốn xông ra cánh cửa nhỏ ở bên cạnh.
Vài người bảo vệ vội vàng kéo anh ta lại.
Nhưng Bao Tiểu Dũng lại gào lớn: “Ferrari của tôi! Ferrari của tôi!”
Hóa ra nhân viên ngân hàng nhanh chóng đến lấy chiếc xe của Bao Tiểu Dũng đi.
Một nhân viên ngân hàng đi đến đưa một tờ đơn cho Bao Tiểu Dũng với vẻ mặt nghiêm túc, anh ta nói với Bao Tiểu Dũng.
Chương 115: Vượt qua khó khăn
"Anh Bao Tiểu Dũng, tài khoản của anh đã bị đóng băng, chúng tôi sẽ sớm bán đấu giá tất cả tài sản của anh”.
"Nếu tiền bán đấu giá không đủ trả nợ, chúng tôi sẽ đệ đơn kiện lên tòa án!"
"Không phải như vậy đâu! Tôi thật sự có tiền mà! Tôi thật sự có rất nhiều tiền đấy!"
"Nhà tôi còn rất nhiều đất! Họ hàng của tôi có rất nhiều nhà, để tôi nói họ đưa tiền cho các anh!"
Điện thoại của Bao Tiểu Dũng vẫn chưa ngắt kết nối.
Trong điện thoại, nhân viên đột nhiên nói: "Chúng tôi nhận được lệnh của cấp trên, không dỡ nhà của anh! Tất cả những ngôi nhà có liên quan đến họ hàng anh cũng không dỡ!"
...
Lý Phong và Hứa Mộc Tình cuối cùng đã lái về một chiếc Maybach mới toanh.
Cả cái Đông Hải bây giờ, chỉ có mỗi một chiếc này.
Sau khi rời cửa hàng 4S, Lý Phong lái chiếc Maybach mới mua đến đón Hứa Hiếu Dương.
Hứa Mộc Tình đi đến trụ sở công trình mà cô đã giành được từ tay Hứa Thiên Tứ.
Bây giờ công trình này gần như đã hoàn thành.
Ban đầu, những tên xã hội đen bị Lý Phong uy hiếp mà ở lại làm việc để chuộc thân đã trở thành nhân viên chính thức của tập đoàn Lăng Tiêu.
Tất cả số tiền mà họ kiếm được bây giờ đều là những đồng tiền chân chính.
Vì vậy, họ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Khi đưa những đồng lương này cho vợ con, cha mẹ già, trong lòng họ cảm thấy rất yên tâm.
Lúc này, có vài người đang làm việc trên công trường.
Một người trong số họ nhìn về phía sân tập cách đó không xa, nói: "Ồ, lạ thật, tại sao mấy ngày vừa rồi Lý Nhị Ngưu với đám điên kia không huấn luyện nhỉ?"
Có người vội vã kéo ống tay áo đối phương: "Be bé cái mồm thôi, không thể tùy tiện mà nói ra cái tên Lý Nhị Ngưu được đâu”.
"Tại sao?"
"Anh không biết sao? Bây giờ ông chủ của thế giới ngầm Đông Hải chúng ta là Lý Nhị Ngưu đấy!"
Đang nói chuyện, thì một vài chiếc xe hơi và một chiếc xe buýt nhỏ cách đó không xa chạy tới.
Khi mọi người còn đang hoang mang thì đột nhiên có rất nhiều người từ xe bước xuống.
Họ chẳng nói chẳng rằng, cầm gậy lao về phía công nhân đang thi công.
Sau đó, tiếng kêu la vang lên thảm thiết!
Mạnh Tiểu Quân, người được Mã Nam Lăng phái đến Đông Hải, châm một điếu thuốc.
Hắn cười lạnh lùng, nói: "Từ nay về sau Đông Hải này thuộc về đại ca của chúng ta rồi!"
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, hai ba trăm người trên công trường đều đã bị hạ gục.
Những người này bị trói lại với nhau.
Còn người phụ trách công trình thì bị bắt vào trong văn phòng.
Trong văn phòng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng la hét của người phụ trách công trình vang lên.
Lúc này, xe của Hứa Mộc Tình đến.
Vừa đến cổng công trường, Hứa Mộc Tình liền không khỏi thắc mắc: "Kỳ lạ, sao hôm nay công trường lại vắng lặng thế này?"
Ngay sau đó, mười mấy tên côn đồ lao tới.
Chúng lập tức bao vây chiếc xe lại.
Một tên đàn ông cầm gậy sắt trên tay, không nói không rằng đập vỡ cửa kính của chiếc xe.
Lúc tấm kính bị vỡ, một mảnh vỡ nhỏ văng ra.
Cứa một đường vào mu bàn tay trắng nõn nà của Hứa Mộc Tình khiến tay cô chảy máu.
Tuy rằng vết thương không sâu, nhưng rõ ràng là có vệt máu đang từ từ chảy xuống.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đâu có thời giờ mà chăm sóc vết thương.
Vì đối phương đang cầm một cây gậy sắt, chỉ vào cô và nói: "Dừng xe! Xuống!"
Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình bị đối phương ép xuống xe.
Mặc dù đối phương có mười mấy người, Hứa Mộc Tình vẫn ngẩng cao đầu, trợn mắt nhìn chằm chằm vào chúng: "Các anh là ai?"
Người đàn ông đập vỡ kính vừa rồi thấy vẻ đẹp của Hứa Mộc Tình, không khỏi nhìn từ trên xuống dưới một lượt.
Hắn chợt bật cười.
"Anh em chúng ta nay ăn may rồi”.
"Không ngờ lại một cô em xinh tươi tự mình mò đến đây thế này”.
Lúc này, những công nhân bị trói bên cạnh đều rất kích động.
Nhiều người muốn thoát khỏi sợi dây, lao ra bảo vệ Hứa Mộc Tình.
Hầu hết những người này đều là những người đã bị Lý Phong đánh trước đó.
Ban đầu, họ là vì sợ Lý Phong, nhưng sau đó, họ thực sự đã cảm nhận được lòng tốt và sự bao dung của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình đối xử với họ bình đẳng như nhau.
Không chỉ trả lương mà họ còn cho họ một số phúc lợi.
Quan trọng nhất là, khi vợ con của họ có ốm đau bệnh tật.
Hứa Mộc Tình đã bí mật chuyển một ít tiền vào tài khoản bệnh viện của họ để giúp họ vượt qua khó khăn.
Chương 116: Lý Phong đến rồi
Đây là ân tình cứu mạng!
"Lũ khốn nạn! Buông giám đốc của chúng tao ra ngay! Có giỏi thì đến mà đấu với ông mày đây này! Đến đây!"
Ngay khi tên cầm đầu nghe thấy Hứa Mộc Tình là giám đốc, mắt hắn sáng rực lên.
"Ngon! Giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu tự dẫn xác tới”.
Tên côn đồ nói với Hứa Mộc Tình: "Giám đốc Hứa, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không nhận ra cô”.
"Ông chủ của chúng tôi đang đợi cô trong văn phòng, mời cô đi theo chúng tôi”.
Lúc nãy Hứa Mộc Tình xuống xe vội quá.
Nên điện thoại di động của cô vẫn đang sạc trên xe.
Lúc này, điện thoại di động của Hứa Mộc Tình vang lên.
ID người gọi là của Lý Phong.
Chuông điện thoại trong xe không ngừng reo.
Lúc này, trong nhóm người bị trói, có một cậu thanh niên đã lén lút nới lỏng được sợi dây trói trên người.
Cậu ta nhân lúc vài tên bên cạnh không chú ý, bí mật đi vòng đến bên cạnh chiếc xe Mercedes-Benz của Hứa Mộc Tình.
Cậu ta vội vã nhấc máy, hét lên với Lý Phong ở đầu dây bên kia: "Anh mau đến công trường giải cứu giám đốc Hứa đi! Cô ấy bị bắt đi rồi, ây da!"
Cậu ta chưa kịp nói xong thì bị một tên côn đồ phía sau cầm gậy đánh cho nhừ tử.
Hắn nhặt điện thoại lên, cười nói: "Thằng kia! Vợ mày bị đưa đến văn phòng của sếp tao rồi”.
"Mày đến chậm vài phút nữa có khi sẽ bị cắm cho mấy cái sừng luôn đấy”.
Bên cạnh còn có một tên côn đồ khác, hắn nói đế vào: "Mấy cái đã là gì? Chúng tao có tận mấy chục người lận đó”.
"Cơ bản thì tụi tao cũng chả phải người hẹp hòi gì, chờ sếp chơi xong rồi chúng tao chia mỗi đứa một lượt cũng được!"
"Lúc đó, đầu mày ‘sừng’ thôi là chưa đủ, mày sẽ thành chú tuần lộc xinh xắn đấy!"
Lý Phong cúp điện thoại di động trong tiếng cười nhạo báng của tên côn đồ.
Tuy nhiên, không lâu sau, bên ngoài công trường bất ngờ phát ra một âm thanh lớn.
Âm thanh đó nghe như tiếng hàng vạn con ngựa phi trên thảo nguyên!
Mạnh Tiểu Quân vốn đang ung dung ngồi trong văn phòng.
Đột nhiên, cảm thấy trần của văn phòng tạm thời này rung lên.
Tách trà trên bàn cũng vang lên âm thanh "lạch cạch".
"Chuyện gì đây!?"
Mạnh Tiểu Quân cau mày, hắn lập tức bước ra cửa.
Mạnh Tiểu Quân vừa mở cửa ra thì có một đám người không ra người ma chẳng ra ma ở cổng công trường xông vào!
Trang phục trên người những người này rất kỳ lạ.
Tay và chân của họ dường như bị trói bằng một thứ gì đó rất nặng.
Khi họ chạy, chân giẫm xuống, sẽ có một dấu chân hằn sâu xuống mặt đất!
Người thanh niên vừa trả lời cuộc gọi của Lý Phong liếc mắt một cái đã thấy ngay Trương Bằng Phi.
Cậu ta hô to: "Anh Phi, anh Phi!"
Trên thực tế, đám người Trương Bằng Phi không hề đi quá xa khỏi doanh trại.
Bởi vì hầu hết bọn họ đều đã hoàn thành chương trình huấn luyện giai đoạn đầu của Lý Phong.
Người bình thường không thể hoàn thành chương trình huấn luyện mà Lý Phong lập nên ban đầu trong vòng mười phút.
Sở dĩ nói mười phút là để cho bọn họ cảm nhận được sự áp chế mạnh mẽ.
Thúc đẩy họ ra sức huấn huyện.
Trên thực tế, chỉ cần họ hoàn thành nó trong vòng hai mươi phút, thì đã được coi là đạt tiêu chuẩn rồi.
Dự án huấn luyện thứ hai rất đơn giản, rất thô bạo.
Có nghĩa là mỗi người mang theo quả tạ 100 kg.
Chạy cự li dài theo lộ trình do Lý Phong thiết kế trong vòng hai ngày.
Trong quá trình này, họ có thể tự tìm nguồn nước.
Nhưng ngoại trừ nước ra thì không được ăn bất cứ thứ gì khác!
Lúc này, đám người Trương Bằng Phi giống như những kẻ hoang dã chạy từ trên núi xuống.
Tiếng gầm của mỗi người bọn họ đều giống như một con thú!
Họ rống lên, giang hai tay ra, lao vào kẻ thù một cách điên cuồng!
La hét! Kêu la đau đớn thảm thiết!
Lần này đám người Trương Bằng Phi ra tay ghê gớm hơn tất cả những lần trước đó.
Đấm, xương cốt vỡ vụn!
Đá, người bay đi!
Mạnh Tiểu Quân chỉ có thể trơ mắt nhìn mười mấy cao thủ mà hắn đem từ An Hải tới bị hạ gục.
Giống như bao cát, mặc cho đám người kia điên cuồng đánh đấm!
Chương 117: Một viên đá
Chúng là cái thứ gì vậy chứ?
Chúng từ đâu đến?
Mạnh Tiểu Quân sốc nặng.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy đám người nào kinh khủng như vậy.
Nếu những thứ này xuất hiện trên Internet, thì thậm chí hắn sẽ nghĩ rằng đây là những bóng ma từ địa phủ ấy chứ!
"Anh Phi, anh Phi! Không được đánh thằng này!"
Người thanh niên vừa nói chuyện điện thoại với Lý Phong vội hét về phía Trương Bằng Phi.
Lúc này, Trương Bằng Phi đang nắm lấy cổ áo của tên côn đồ trong tay, nhấc cả người hắn lên.
Nắm đấm của Trương Bằng Phi sắp sửa đánh vào mặt đối phương đến nơi rồi.
Lãnh phải cú đấm này, thì ít nhất sống mũi cũng sẽ bị gãy đấy!
Trương Bằng Phi quay đầu nhìn cậu thanh niên: "Vương Tiểu Thất, tại sao ông đây không thể đánh hắn?"
"Vừa rồi thằng này gọi điện cho Lý Phong, nói rất nhiều lời xúc phạm giám đốc của chúng ta, phải giao thằng này cho Lý Phong!"
Trương Bằng Phi nghe thấy thế, liền cảm thấy rất hợp lý!
Vì vậy, anh ta lập tức dùng dây trói tên này vào chiếc cột bên cạnh.
Sau đó dẫn thuộc hạ lao thẳng về phía văn phòng!
"Đừng tới đây!"
Lúc này, Mạnh Tiểu Quân hét lên một tiếng.
Mấy tên thuộc hạ trong văn phòng đã ngay lập tức bắt Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình lại.
Mạnh Tiểu Quân thậm chí còn rút một con dao ngắn từ thắt lưng, kề lưỡi dao sắc bén vào cổ Hứa Mộc Tình.
"Nếu đứa nào dám tiến lên một bước, tao sẽ cứa một đường vào cổ giám đốc Hứa xinh đẹp ngay lập tức”.
Nghe thấy thế, đám người Trương Bằng Phi lập tức dừng lại.
Lúc này, tất cả bọn họ đều thở hồng hộc.
Họ giống như những con thú trên bờ vực của sự điên cuồng, nhìn chằm chằm vào chúng!
"Nếu chúng mày dám đụng đến một sợi lông tơ của chị dâu chúng tao, thì đừng thằng nào mong được sống”.
Nghe thấy tiếng gầm như dã thú của Trương Bằng Phi, Mạnh Tiểu Quân lại bật cười.
"Đồ ngu, mày có biết tao là ai không?"
"Tao là em của Mã Nam Lăng ở An Hải, mọi người ở An Hải ai cũng phải gọi tao là cậu hai đấy!"
"Lũ người hoang dã chúng mày dám uy hiếp tao. Tao chỉ cần gọi một cú điện thoại thì hàng trăm anh em ở An Hải sẽ tới đây ngay lập tức, chém chúng mày thành trăm mảnh”.
"Còn chị dâu của chúng mày nữa, hahahaha, đến lúc đó tao sẽ để cho hàng trăm người anh em của tao chăm sóc cô ta!"
Lúc này, tiếng cười của Mạnh Tiểu Quân đột ngột dừng lại.
Hắn chợt thấy lạnh sống lưng.
Cảm giác đó giống như là bị rơi vào một hố băng giữa thời tiết tháng mười hai!
Một cái lạnh chưa từng thấy, từ chân lan lên đến trán.
Ngay sau đó Mạnh Tiểu Quân cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Nó giống như bị khóa chặt bởi một thứ gì đó vô hình.
Sợ vãi!
Nỗi sợ hãi chưa từng có khiến lưỡi hắn bất giác run lên, nhịp thở cũng trở nên bất thường.
Chuyện gì vậy?
Tại sao lại như vậy?
Ngay khi Mạnh Tiểu Quân đang bối rối, thì Trương Bằng Phi và tất cả các thành viên trong đội đồng loạt quay lại, hướng về phía cổng công trường.
Đúng lúc này, có một người đang đứng ở cổng công trường!
Lý Phong, anh đến rồi!
Lý Phong không nói lời nào, anh chỉ chậm rãi cúi người nhặt một viên đá trên mặt đất lên.
Anh cân hòn đá trong tay.
Ngay lập tức, anh vặn người, ném hòn đá đi.
Biến mất!
Viên đá ném đi nhanh đến mức không thể nhìn thấy!
Gần như trong nháy mắt, tên cầm đầu bên cạnh Mạnh Tiểu Quân đột nhiên hét lên một tiếng!
Viên đá đập mạnh vào mắt tên cầm đầu với tốc độ mà mắt thường không thể thấy được!
Khoảnh khắc Mạnh Tiểu Quân bị tiếng la hét của tên bên cạnh phân tâm, Lý Phong hành động.
Chân phải Lý Phong nhẹ nhàng phóng đi.
Ngay khi mũi chân phải của Lý Phong giẫm xuống đất.
Nơi anh giẫm lên đột nhiên lõm xuống!
Cơ thể Lý Phong như một cái bóng đen trong không khí!
"Vù!"
Chương 118: Chiếm lãnh địa
Anh lao đi giống như một viên đạn!
Anh dường như cắt đôi không khí!
Mạnh Tiểu Quân thậm chí còn chưa phản ứng kịp trước việc tên côn đồ bên cạnh mình bị thương.
Thì tay của Lý Phong đã ở trước mắt hắn.
Năm ngón tay của Lý Phong nắm lấy cổ tay Mạnh Tiểu Quân cực kỳ chính xác, bẻ một phát!
"Rắc rắc!"
Tay phải đang cầm dao của Mạnh Tiểu Quân giống như cành cây khô, bị Lý Phong bẻ gãy ngay lập tức!
Lý Phong nhẹ nhàng ôm Hứa Mộc Tình vào lòng.
Đồng thời, anh đá một phát vào bụng Mạnh Tiểu Quân.
"Bốp!"
Giống như tiếng nổ lớn khi hai chiếc xe đang chạy quá tốc độ va chạm vào nhau.
Cả người Mạnh Tiểu Quân bị Lý Phong đá bay đi ngay lập tức, đập vào thẳng vào bức tường của văn phòng.
Bởi vì sức mạnh quá lớn, đã tạo thành một lỗ hổng trên bức tường của văn phòng tạm thời!
Người Mạnh Tiểu Quân tiếp tục bay va vào thân hai cây đại thụ bên cạnh văn phòng.
Cuối cùng rơi xuống cỏ, không biết sống hay chết.
Đám người Trương Phi Bằng, hừng hực khí thế đang chực chờ, lao vào văn phòng như một đàn sói, hạ gục tất cả những tên côn đồ còn lại.
Lý Phong nhanh chóng cúi xuống, kiểm tra Hứa Mộc Tình.
Anh nhìn thấy vết xước trên mu bàn tay của Hứa Mộc Tình.
Vết thương đã ngừng chảy máu nhưng vết máu trên mu bàn tay vẫn rất rõ ràng.
Hứa Mộc Tình phát hiện ra Lý Phong đang nhìn xuống mu bàn tay của mình, trong mắt anh hiện lên một tia dịu dàng, là loại cô chưa từng thấy bao giờ.
Ánh mắt thật mềm mại, thật ấm áp.
Nó trông giống như một dòng suối dưới ánh nắng tháng Ba, rực rỡ và trong trẻo.
"Em không sao, khi họ đập vỡ cửa kính ô tô, thì mảnh vỡ cứa vào một tí thôi”.
Hứa Mộc Tình cười nhẹ với Lý Phong.
Lý Phong quay đầu nói với Trương Bằng Phi nói: "Tìm kẻ đập vỡ cửa kính, đánh gãy tay chân, ném xuống hố phân”.
"Vâng!"
Vương Tiểu Thất vội vàng đi tới, chỉ vào người đàn ông đang bị trói vào cột, nói với Lý Phong.
"Anh Lý Phong, tên đó là người đã lỗ mãng với giám đốc khi anh gọi điện tới vừa rồi. Anh định xử lý thế nào?"
Lý Phong liếc nhìn Vương Tiểu Thất trước, sau đó nói: "Đào hố chôn hắn, để lộ đầu”.
"Đợi khi cỏ bên cạnh mọc cao ngang đầu hắn rồi thì hẵng thả hắn đi”.
"Vâng! Để chuyện này cho tôi”.
Nhìn thấy Vương Tiểu Thất nhanh nhạy hoạt bát, Lý Phong đột nhiên nói với Vương Tiểu Thất: "Có muốn tới trại huấn luyện không?"
"Có! Tất nhiên là có rồi ạ!"
"Ngày mai đến chỗ của Trương Bằng Phi đăng kí”.
Sau đó, Lý Phong gọi cô gái duy nhất trong đội tới.
Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Cô ấy là Trần Quả, từ nay cô ấy sẽ là vệ sĩ kiêm tài xế của em”.
"Từ nay về sau, dù là đi đâu thì em cũng phải dẫn cô ấy theo”.
Hứa Mộc Tình không từ chối lòng tốt của Lý Phong, đưa tay về phía Trần Quả.
Trần Quả nhanh chóng tháo hết tất cả những vật nặng trên người cô ấy xuống.
Khi hai vật nặng trên tay cô ấy rơi xuống đất, đã phát ra tiếng “bộp”!
Âm thanh này khiến Hứa Mộc Tình bị sốc.
Cô không ngờ một cô gái trông thì có vẻ gầy gò mềm yếu như Trần Quả lại mang trên mình một thứ nặng nề như vậy!
Sau khi Trần Quả chùi sạch tay vào người, cô ấy mới bắt tay Hứa Mộc Tình, nở một nụ cười ngốc nghếch.
...
Mã Nam Lăng vẫn đang ngồi nhà chờ đợi tin tức từ Mạnh Tiểu Quân.
Thấy trời đã tối, mà Mạnh Tiểu Quân vẫn chưa gọi điện về.
Theo dự đoán của hắn, thì Mạnh Tiểu Quân lẽ ra đã phải gọi từ hơn hai giờ trước rồi.
Nhưng đợi lâu như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì.
Điều này khiến Mã Nam Lăng nghi ngờ.
Đúng lúc này, một tên thủ hạ vội vàng chạy vào.
"Cậu chủ, cậu hai bị người ta bắt đi rồi! Những người mà cậu chủ dẫn theo đều đã bị hạ gục hết rồi!"
“Cái gì!?”, Mã Nam Lăng không tin vào tai mình, yêu cầu tên đó nhắc lại lần nữa.
Cho đến khi nghe rõ, hắn hoài nghi hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Những người mà Lão Nhị dẫn theo đều là cao thủ cơ mà!"
"Những người này cộng lại đủ để chiếm một lãnh địa của riêng mình trong thế giới ngầm ở Đông Hải đấy!"
Chương 119: Lắm lời quá rồi đấy
"Tại sao ngay cả một công trường nhỏ tí hin mà cũng không xử được thế?"
Tên thuộc hạ vội vàng nói: "Chi tiết thì không rõ, nhưng chúng đã thả một người của chúng ta về, giờ anh ta đang ở bên ngoài ạ”.
Mã Nam Lăng bước nhanh ra khỏi phòng.
Khi đến đại sảnh, hắn không khỏi lập tức đưa tay bịt mũi lại.
Vì lúc này, trong đại sảnh đang bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.
Tên côn đồ làm Hứa Mộc Tình bị thương lúc này đã bị liệt toàn thân, chỉ còn lại mỗi cổ là có thể cử động được.
Vừa nhìn thấy Mã Nam Lăng, hắn vội vã hét lên: "Cậu chủ!Cậu chủ! Mau đi cứu các anh em đi!"
"Bọn khốn nạn đã đào một cái lỗ và ném tất cả các anh em vào đó rồi!"
"Chúng còn cho người đi đại tiện và đi tiểu tiện vào trong hố nữa!"
Mã Nam Lăng giờ đây cuối cùng cũng hiểu được tại sao tên này lại hôi như vậy rồi?
Hóa ra đó là mùi phân người.
Mã Nam Lăng lập tức nổi giận gầm lên: "Gọi tất cả các anh em lại đây, cầm vũ khí đến Đông Hải!"
Toàn bộ An Hải rung chuyển.
Mã Nam Lăng, trùm của thế giới ngầm An Hải, tập hợp tất cả anh em của mình.
Tổng cộng có hơn hai mươi mấy xe ngựa chạy về phía Đông Hải!
Công trường về đêm rất yên tĩnh.
Chỉ có tiếng chó sủa ở các thôn xa, nối tiếp nhau.
Không lâu sau, xe này nối đuôi xe khác rẽ vào từ con đường đằng xa, phóng nhanh về phía cổng công trường.
Những chiếc xe dừng lại thành hàng.
Cửa xe đồng loạt mở ra, một đám côn đồ hung hãn có trang bị hung khí lao xuống.
Một trăm.
Hai trăm.
Lần này ra quân ít nhất phải ba trăm người!
"Người đâu? Chết ở só nào rồi?"
Trong đám đông vang lên tiếng hét của một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông này lúc này đang đứng bên cạnh Mã Nam Lăng.
Mã Nam Lăng quắc mắt nhìn chằm chằm mọi thứ trước mặt, hắn dẫn người chậm rãi đi về phía trước.
Lúc này, đèn phía trước đột nhiên bật sáng.
Một chùm sáng rọi từ trên xuống đất.
Lý Phong lúc này đang đứng trong ánh đèn.
Mã Nam Lăng cười lạnh một tiếng khi thấy Lý Phong chỉ có một mình.
"Nhóc đừng có ở đó cố làm ra vẻ bí ẩn nữa, mau gọi ông chủ Lưu Đức Luân của mày ra đây”.
Lý Phong không đáp, Mã Nam Lăng nói tiếp: "Lưu Đức Luân, tao là Mã Nam Lăng đến từ An Hải. Hôm nay tao đến đây chỉ có hai việc”.
"Thứ nhất, cứu em trai. Thứ hai, đánh gãy tay chân của mày”.
"Đông Hải có một tẹo, mày muốn làm con rùa rụt đầu, đợi đấy, tao đây sẽ lôi đầu mày ra, lột ra mày ra cho coi”.
Hung dữ và độc đoán!
Đây là trùm của An Hải!
Ngay khi Mã Nam Lăng vừa nói xong, thì đám người phía sau hắn bắt đầu la hét, hô chém hô giết.
Mã Nam Lăng lập tức giơ tay lên.
Lúc này hắn đã nhìn thấy Lưu Đức Luân đi ra cách đó không xa, giống như đứng sau lưng Lý Phong.
"Lưu Đức Luân, mày đứng sau một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch là có ý gì?"
"Sao, sợ rồi à? Nếu sợ thì quỳ xuống”.
Lưu Đức Luân đứng sau lưng Lý Phong lạnh lùng nói: "Mã Nam Lăng, mày ở An Hải là một con chó dữ chuyên đi cắn người”.
"Nhưng mày chỉ là một con chó bông biết ngoe nguẩy cái đuôi trước mặt đại ca của tao thôi”.
"Thằng chó, muốn chết à!"
Đám thuộc hạ phía sau Mã Nam Lăng rất kích động.
Mã Nam Lăng khẽ giơ tay ra, chúng liền im bặt.
Mã Nam Lăng cau mày nhìn Lưu Đức Luân rồi nói.
"Vừa rồi mày nói, thằng oắt con kia là đại ca của mày?"
Lưu Đức Luân đang định mở miệng nói, thì Lý Phong lúc này mới nhẹ giọng nói: "Lắm mồm quá rồi đấy”.
Lưu Đức Luân ngậm miệng ngay lập tức.
Mã Nam Lăng cho tới lúc này mới coi trọng Lý Phong: "Nhóc, nếu mày là đại ca của Lưu Đức Luân, thì tao sẽ nói thẳng, thả em tao ra ngay”.
"Và giao nộp mảnh đất này cho tao. Bằng không, tao đánh cho nát người ra đấy!"
Mã Nam Lăng nói tiếp: "Công tử nhà họ Tô đã bán hết tài sản của tập đoàn Thái An cho tao rồi”.
"Khu đất này cũng thuộc tài sản của tập đoàn Thái An”.
Chương 120: Xung quanh không còn ai nữa
"Nếu biết điều thì đem hợp đồng ra đây”.
"Bằng không thì hahahaha, nghe nói mày có một cô vợ vô cùng xinh đẹp…”
Mã Nam Lăng chưa kịp nói xong, Lý Phong đột nhiên trừng mắt.
Vào lúc mà Mã Nam Lăng và Lý Phong nhìn nhau, Mã Nam Lăng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Hắn là trùm ở An Hải cơ mà!
Thế mà lúc đối mặt với một thằng nhóc như Lý Phong, hắn lại sợ hãi!
Lưu Đức Luân đột ngột vỗ tay.
Đột nhiên, cách tay phải của Lý Phong không xa phát ra ánh sáng.
Một hố đất xuất hiện ở đó.
Lúc này có một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ cái hố.
Mã Nam Lăng cử hai tên đàn em đến kiểm tra.
Hai tên đó vừa tới gần, thì lập tức lùi lại, vừa bịt mũi, vừa hô to.
"Ông chủ! Cậu hai đang ở dưới đó, thối quá! Trong đó toàn là phân thôi!"
Mã Nam Lăng chỉ vào Lý Phong: "Nhóc, mày muốn gì?"
Lý Phong cuối cùng cũng lên tiếng.
"Rất đơn giản. Tao sẽ đứng ở đây. Nếu mày và người của mày có thể chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể tao, tao sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của mày”.
"Nếu mày không thể chạm vào…”
Trong nói, anh búng tay một cái, thêm mấy ngọn đèn bên cạnh anh sáng lên.
Ánh sáng rọi vào mấy cái hố sâu mới đào, bên trong tràn ngập mùi hôi thối.
"Hố này là cho mày đấy”.
"Đậu má! Giết chết hết chúng nó cho tao", cùng với tiếng hô vang của người đàn ông cường tráng bên cạnh Mã Nam Lăng.
Lập tức, đám người lao về phía Lý Phong và Lưu Đức Luân.
Ngay khi nhóm người đông đảo này lao về phía Lý Phong và Lưu Đức Luân, có một nhóm người chậm rãi bước ra khỏi bóng tối phía sau họ.
Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi lần lượt dẫn đầu hai đội, đón đầu chúng từ bên trái và bên phải.
Họ như những con sói hung ác lao ra từ khu rừng nguyên sinh.
Ai nấy đều mang một vẻ hoang dã dữ tợn.
Ngay khi vừa mới giao chiến, bên Mã Nam Lăng đã bị thương.
Thuộc hạ do Lý Phong huấn luyện không kiêng nể gì lao vào đội của chúng như xe bọc thép.
Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi giống như hai cỗ xe tăng, tiện tay cũng có thể vật một con người.
Nắm đấm của họ, nệm hết quả này đến quả khác vào mặt đối phương.
Ngay lập tức, sống mũi bị gãy! Xương cũng gãy! Răng bay ra!
Như chốn không người.
Nắm đấm, vô số nắm đấm, nện liên tiếp vào cơ thể đám người An Hải.
Tiếng la hét, tiếng than khóc này đến tiếng than khóc khác vang lên khắp công trường.
Chỉ nhìn thấy, đấm đến nát thịt!
Chỉ nghe thấy, tiếng kêu rên!
Đây đâu phải đánh hội đồng, đây rõ ràng là một cuộc thảm sát!
Mã Nam Lăng sợ hãi.
Là trùm của An Hải, hắn thực sự hoảng sợ.
Bởi vì hắn nhận thấy rằng thuộc hạ của mình ngày càng ít đi.
Tốc độ giảm xuống giống như ai đó đang dùng liềm để cắt bó rau hẹ!
Đúng thế, họ chính là rau hẹ!
Họ là đám rau hẹ tự dẫn xác tới cho Lý Phong thu hoạch!
Trong vòng chưa đầy mười phút, không ai trong số hơn ba trăm người còn đứng vững.
Còn Lý Nhị Ngưu và các thành viên trong nhóm, mặc dù ai cũng bị thương.
Mặc dù tất cả đều dính đầy máu của kẻ thù, nhưng không ai trong số họ ngã xuống.
Mỗi người trong số họ đều tỏa ra một loại thú tính mà con người không thể cảm nhận được.
Đây là bầy sói ăn thịt người không nhả xương.
Và Lý Phong đang đứng yên bất động ở kia mới là vua sói thực sự!
Mã Nam Lăng rốt cuộc cũng hiểu tại sao vừa rồi Lưu Đức Luân nói Lý Phong là đại ca của anh ta!
Chỉ là bây giờ muốn đi, thì cũng đã quá trễ rồi!
Mã Nam Lăng giống như một cái cây trong sa mạc, một mình đứng đó lẽ loi trơ trọi.
Không còn ai xung quanh hắn nữa.
Chân hắn đang run lẩy bẩy.