Mục lục
Một Lời Hứa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Cảm giác thất bại

“Bố mẹ tôi không liên quan gì đến chuyện này, tại sao mấy người lại đánh bọn họ? Vì sao vậy!”

Trong điện thoại, giọng nói u ám của Lại Tranh Hồng phát ra.

“Ha ha ha, đây là kết cục của đám kiến hèn mòn chúng mày khi dám cả gan động vào cậu Lương”.

“Phương Văn Văn, bây giờ tao cho mày một con đường sống, cũng cho bố mẹ mày một con đường sống”.

“Mày lập tức nghĩ cách lừa Cố Ngôn Hi đến Thành Hải cho tao”.

“Nếu như nó không tới, thì mày cứ đợi nhận xác bố mẹ đi”.

Nói xong, Lại Tranh Hồng liền cúp máy.

Điện thoại trong tay Phương Văn Văn rơi xuống đất.

Cô ta quay đầu nhìn Cố Ngôn Hi: “Làm sao bây giờ, chúng ta rốt cuộc phải làm gì bây giờ?”

“Tại sao chúng ta lại xui xẻo như vậy chứ? Chúng ta chỉ muốn yên phận làm ca sĩ sống qua ngày thôi mà”.

“Vì sao bọn chúng lại cứ luôn ức hiếp chúng ta như vậy!?”

“Là bởi vì hai người chưa đủ mạnh”.

Lúc này, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.

Lý Phong đưa theo hai đàn em bước vào.

Nhìn thấy Lý Phong, Phương Văn Văn lập tức quỳ phịch xuống trước mặt anh.

“Anh Phong, cầu xin anh, cầu xin anh cứu bố mẹ tôi!”

“Bọn họ vất vả cả một đời, cuộc sống của gia đình tôi mới tốt hơn được một chút, bọn họ thậm chí còn chưa được hưởng một chút phúc nào”.

Không đợi Lý Phong lên tiếng, Vương Tiểu Thất ở phía sau đã bước tới đỡ Phương Văn Văn đứng dậy.

“Cô đừng lo lắng, có đại ca của chúng tôi ở đây, chúng tôi nhất định sẽ lo chuyện này”.

Sáng sớm hôm sau, Lý Phong chuẩn bị di chuyển đến Thành Hải.

Hứa Mộc Tình tự tay mặc áo khoác cho Lý Phong.

Cô cắn chặt môi bằng hàm rằng răng trắng nõn, khẽ nhíu mày, nhìn Lý Phong nói: “Chồng à, có phải em rất vô dụng không? Em toàn gây phiền phức cho anh”.

“Ngốc này! Anh sinh ra là để giải quyết rắc rối cho em mà”.

Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt yêu chiều, sờ đầu cô: “Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về nhé”.

Nói xong câu này, Lý Phong cố ý nhướn mày trái, chớp mắt với Hứa Mộc Tình, liếc mắt đưa tình với cô.

Câu nói của Lý Phong khiến cho gương mặt Hứa Mộc Tình nóng bừng lên: “Đáng ghét, cô Cố đang ở bên cạnh nhìn đấy”.

“Không sao, chồng em da mặt dày mà”.

Hứa Mộc Tình hờn dỗi nhìn Lý Phong: “Da mặt anh dày, nhưng da mặt người ta mỏng”.

Trước khi đi, Lý Phong còn cố ý hếch hai má lên.

Ở trước mặt mọi người, Hứa Mộc Tình mím môi đỏ mọng gợi cảm của mình, hôn nhẹ lên má anh.

Nhận được sự khích lệ của Hứa Mộc Tình, Lý Phong quay người lại nói với Vương Tiểu Thất đang đứng trước mặt: “Xuất phát!”

Đây là lần đầu tiên Lý Phong dẫn một mình Vương Tiểu Thất ra ngoài.

Cậu ta rất căng thẳng.

Trong lúc căng thẳng, cậu ta thường xuyên liếc nhìn Phương Văn Văn ở phía sau.

Phương Văn Văn vô tình ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cậu ta, sau đó vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Lý Phong ngồi một bên quan sát, cười khẽ.

Thành Hải, anh tới rồi!

Lần này tới Thành Hải, mục đích của Lý Phong không chỉ là đối phó với một mình nhà họ Lương.

Tỉnh Giang Châu bây giờ về cơ bản là yên bình, thế lực gia tộc khác cũng khó có thể xâm nhập.

Cuộc sống của người dân ở Giang Châu ngày càng ổn định.

Mục tiêu thứ hai của Lý Phong là Thành Hải, một đô thị quốc tế.

Thứ nhất, giết gà dọa khỉ, khiến cho toàn bộ thế giới ngầm ở Thành Hải trở nên hỗn loạn.

Thứ hai, anh phải giải quyết mọi trở ngại để Hứa Mộc Tình có thể thuận lợi tiến vào Thành Hải.

Phạm vi kinh doanh hiện tại của tập đoàn Lăng Tiêu ngày càng lớn mạnh.

Bắt buộc phải tiến vào Thành Hải để tiếp cận các tiêu chuẩn quốc tế.

Chỉ bằng cách này, mới có thể mở ra một thị trường lớn hơn.

Để vợ yên tâm mở rộng kinh doanh ở Thành Hải.

Lý Phong sẽ diệt sạch tất cả mối nguy cơ tiềm ẩn!

Ngoài ra, nơi này đã hỗn loạn trong mười mấy năm, cũng đã đến lúc dọn dẹp sạch sẽ rồi.

“Bạch, bạch, bạch...”

Trong phòng ngủ ở biệt thự của Lương Hàn Thần, anh ta đang khỏa thân, chơi trò xếp hình với hai người đàn bà.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của hai người đàn bà dưới thân.

Lúc này, Lương Hàn Thần không còn cảm giác chinh phục mạnh mẽ như mọi khi.

Thay vào đó là cảm giác thất bại khiến anh ta chán ghét.

Trước đây, anh ta cho rằng những người đàn bà này thật sự bị anh ta chinh phục.

Nhưng bây giờ, họ càng la hét, tỏ ra sung sướng, Lương Hàn Thần càng cảm thấy giả tạo.

Giả tạo! Mọi thứ đều là giả tạo.

Anh ta dùng chân đẩy hai người đàn bà đó ra, trần như nhộng đi ra cửa.

Bên ngoài, người đại diện Lại Tranh Hồng và vài tên vệ sĩ đang đứng tán gẫu với nhau.

Nhìn thấy Lương Hàn Thân đột nhiên xuất hiện, Lại Tranh Hồng vô cùng sửng sốt, nhanh chóng cởi áo khoác và khoác lên người Lương Hàn Thần.

“Không cần đâu. Tôi bây giờ không hứng thú với bất kỳ thứ gì”.

“Cố Ngôn Hi đã đến chưa? Con đàn bà đê tiện đó đã đến chưa?”

“Tôi bây giờ chỉ muốn chơi cô ta, chơi cô ta đến chết!”

Lại Tranh Hồng vội vàng nói: “Phương Văn Văn vừa gửi tin nhắn cho tôi”.

“Bọn chúng đã ra khỏi biên giới Đông Hải, và sắp đến đây rồi”.

“Vậy mấy người còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng chuẩn bị cho tôi, hôm nay tôi phải chơi cô ta một trận”.

Lại Tranh Hồng nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra và gửi tin nhắn cho một số ngôi sao nhỏ trong công ty.

“Nhanh lên, trò chơi của cậu Lương sắp bắt đầu rồi”.

Ngay sau đó, những chiếc xe thể thao khác lần lượt tập trung tại một kho chứa hàng ở bến tàu ngoại ô Thành Hải.

Có người dùng các container để làm thành những căn phòng đặc biệt.

Trong các căn phòng này, có nhiều dụng cụ và thuốc men bẩn thỉu.

Bố mẹ của Phương Văn Văn bị nhốt trong một thùng nhỏ.

Trước mặt họ, có một con chó rất hung dữ đang bị xích.

Con chó trợn trừng mắt nhìn chẳm chằm hai người, mồm chảy nước miếng.

Lúc này, Lại Tranh Hồng bước vào một không gian hạn chế được tạo thành bằng bốn container.

Nơi đây được bài trí vô cùng sang trọng.

Bên trong còn đặt rất nhiều các loại nệm sofa.

Đồng thời, các dụng cụ khó coi khác nhau được treo đầy trên bức tường bên cạnh.

Đứng trước mặt Lại Tranh Hồng là bảy tám tên minh tinh nổi tiếng.

Bọn chúng đều là minh tinh lưu lượng do công ty giải trí của Lương Hàn Thần đào tạo ra.

Chỉ là những tên này bình thường nhìn rất ngoan ngoãn.

Lúc này giống như bầy sói hoang trong rừng, hai mắt sáng rực lên.

Lương Hàn Thần lúc này mới bước vào.

Anh ta mặc một chiếc áo choàng rất lớn, cả người chìm trong bóng tối.

Anh ta cười lạnh: “Mấy người nếu như muốn nâng cao địa vị”.

“Muốn trở thành siêu sao nổi tiếng quốc tế như tôi”.

“Tối hôm nay cứ chơi thoải mái cho tôi!”

Tất cả mọi người đều kích động vui mừng.

Vừa được chơi đàn bà, lại vừa có thể nâng cao địa vị, việc tuyệt vời như vậy, ai lại không làm?

Bọn họ vốn dĩ không phải thứ tốt đẹp gì, cuộc sống riêng tư vô cùng đồi bại hư hỏng.

Yêu cầu này của Lương Hàn Thần hoàn toàn phù hợp với bọn họ!

“Anh Lương, anh yên tâm, tối nay anh bảo chúng tôi làm cái gì, chúng tôi sẽ làm cái đó”.

“Đúng, đúng, đúng, chúng tôi đều là chó do anh Lương nuôi, chúng tôi rất nghe lời”.

“Gâu! Gâu!”

“Két!”

Kèm theo tiếng phanh gấp, một chiếc Audi sedan màu đỏ cũng nhanh chóng dừng lại.

Lại Tranh Hồng quay đầu lại, nhìn biển số xe quen thuộc, cười nói: “Đã đến rồi đây”.

Sau đó, cửa trước xe mở ra.

Phương Văn Văn từ trong bước xuống.

Cô ta đứng trước đầu xe, hét lớn vào mặt Lại Tranh Hồng: “Bố mẹ tôi đâu!?”

Lại Tranh Hồng chỉ ngón tay về phía một thùng hàng không xa phía bên phải.

Lúc này, cửa container được mở ra.

Phương Văn Văn nhìn thấy bố mẹ mình ngồi co ro trong góc, người nào cũng bầm dập và sưng tấy, tức đến phát khóc.

“Mấy người là một lũ khốn nạn. Mấy người nhất định sẽ gặp quả báo!”

“Ha ha ha! Quả báo?”

“Cho dù sét từ trên trời đánh xuống cũng không thể đánh trúng tao được đâu”.

“Bởi vì xung quanh tao có rất nhiều con chó thay tao gánh hết”.

Lời nói kiêu ngạo của Lương Hàn Thần chợt thay đổi: “Nói đến quả báo, hôm nay những quả báo này sẽ rơi vào người mày và Cố Ngôn Hi!”

Vừa dứt lời, hơn hai mươi vệ sĩ hùng hổ lao ra khỏi những góc tối tăm bên cạnh.

Chương 252: Trò chơi bắt đầu

Bọn chúng lập tức bao vây xe của Phương Văn Văn.

Lúc này, trên bục cao ở phía xa.

Cố Ngôn Hi và Lý Phong đứng đón gió.

Đứng sau lưng Lý Phong là một hàng người ngay ngắn.

Bọn họ giống như những trụ sắt vững chắc đứng phía sau anh.

Nhìn thấy Phương Văn Văn bị rất nhiều người vây quanh, Cố Ngôn Hi lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Anh Phong, Lương Hàn Thần có nhiều thuộc hạ như vậy, hai người bọn họ sẽ không sao chứ?”

Cố Ngôn Hi nghiêng đầu nhìn Lý Phong.

Cô ta phát hiện trong bóng tối đôi mắt của Lý Phong sẽ phát ra ánh sáng.

Ánh sáng này giống như ngọn hải đăng trên biển, thu hút mọi sự chú ý của Cố Ngôn Hi.

Lý Phong nhẹ giọng nói: “Hiếm khi bọn họ mới có cơ hội ở riêng cùng nhau, hãy để bọn họ từ từ thưởng thức trò chơi này đi”.

Lúc này, Phương Văn Văn đã quay người đi vào trong xe.

“Brừm, brừm!”

Động cơ của chiếc xe Audi màu đỏ đột nhiên phát ra âm thanh rất dữ dội!

Lại Tranh Hùng tiến đến gần xem, phát hiện ra người đang điều khiển chiếc xe Audi không phải là Cố Ngôn Hi.

Mà là một người đàn ông anh ta chưa từng nhìn thấy!

Người này là Vương Tiểu Thất!

Vương Tiểu Thất hét lớn: “Trò chơi bắt đầu!”

Về số.

Đạp ga hết tốc lực.

Đột nhiên, chiếc xe Audi màu đỏ này như một con dã thú điên cuồng, lao thẳng về phía trước.

“Mẹ ơi, mau chạy đi!”

“Điên rồi, tên này điên rồi!”

“Mau chạy đi!”

Đám người Lương Hàn Thần sợ đến mất mật, anh ta vội vàng kéo Lại Tranh Hồng và đẩy anh ta lên phía trước.

Đồng thời đưa theo hai vệ sĩ nhanh chóng rút vào phòng container.

Những tên tiểu thịt tươi đang ở trước mặt anh ta đều bị kéo ra đằng sau để che chắn khi chiếc Audi lao tới.

“Binh!”

“Binh!”

“Binh!”

Vương Tiểu Thất chưa kịp nhả ga, chiếc xe đã lao thẳng đến cuối cùng.

Lại Tranh Hồng và đám tiểu thịt tươi trước mặt bị tông bay lên không trung.

Chiếc Audi lao thẳng vào phòng và tông trực diện vào giường.

Vương Tiểu Thất mỉm cười và vẫy tay với Lương Hàn Thần đang run lẩy bẩy trên giường.

Ngay lập tức, tay phải lùi số.

Chiếc xe nhanh chóng lùi lại, tông vào từng tên vệ sĩ lao lên từ phía sau!

Nếu một người bình thường lái xe đụng phải người hoặc động vật nhỏ sẽ cảm thấy kinh hồn khiếp vía.

Nhưng bây giờ Vương Tiểu Thất lái xe tông vào từng tên khốn này lại là một cảm giác vô cùng đã!

Một chiếc ô tô Audi màu đỏ rực như ngọn lửa, sau khi tông liên tiếp vào hơn chục người.

Cuối cùng dừng lại ở cửa container nơi bố mẹ Phương Văn Văn đang bị giam giữ.

“Ra đây!”

“Ra khỏi xe cho tao”.

Mấy tên vệ sĩ vừa nãy bị dọa sợ chết khiếp, lúc này liền cầm gậy gộc gào thét đòi giết.

Một tên vệ sĩ cầm gậy sắt trên tay chuẩn bị đập thằng vào chiếc ô tô Audi.

Cửa xe đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong, đột nhiên có một lực rất lớn đâm vào người hắn ta.

Tên vệ sĩ này kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó bay ra đằng sau, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Cửa rở ra, Vương Tiểu Thất từ trong bước xuống.

Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ.

Lương Hàn Thần bị dọa tới mức hai chân mềm nhũn, anh ta đang đứng ở cách đó không xa, được một nhóm vệ sĩ bảo vệ.

Anh ta phẫn nộ chỉ tay vào Vương Tiểu Thất: “Thằng chó chết cười cái đéo gì, bây giờ tao sẽ đánh cho mày khóc không ra tiếng!”

“Lên cho tao! Đánh gãy một cánh tay thưởng năm trăm nghìn tệ!”

Từng tên vệ sĩ mắt đỏ hoe xông đến.

Vương Tiểu Thất từ từ rút hai con dao bếp giắt sau lưng ra.

Hai con dao làm bếp này vẫn chưa mở ra, dù cho tay bị cọ vào cũng sẽ không bị thương.

“Còn tưởng là con trai của thế gia lớn chứ, mẹ nó, không ngờ lại keo kiệt như vậy!”

“Đại ca nhà tao nói rồi, nếu hôm nay tao chém gãy cái chân chó của mày, anh ấy sẽ thưởng cho tao một chiếc BMW trị giá một triệu!”

Vừa nói, Vương Tiểu Thất cầm hai con dao lao tới.

Nhanh quá!

Tất cả các vệ sĩ đều không thể tin vào mắt mình.

Tốc độ của Vương Tiểu Thất nhanh đến mức mắt của bọn chúng không thể phán đoán được.

Và hai con dao trong tay cậu ta.

Vừa nãy rõ ràng vẫn còn ở trong tay cậu ta, nhưng vì sao lại có cảm giác như chúng đã biến mất vậy?

Khi con dao biến mất liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mấy tên vệ sĩ. Lúc con dao biến mất cũng là lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám vệ sĩ.

“Á á á!”

“Cứu mạng!”

“Đừng qua đây, đừng qua đây!”

Vương Tiểu Thất trên tay cầm hai con dao giống như một sử giả tới từ địa ngục.

Cậu ta tới để kết liễu mạng sống của đám người này!

Hai con dao làm bếp trong tay cậu ta đều chưa mở.

Dù có dùng sức chém cũng sẽ không bị thương.

Nhưng bất cứ nơi nào cậu ta đi qua, không một ai có thể đứng vững.

Mỗi một tên ngã gục đằng sau cậu ta, trên người có ít nhất mười ba vết thương!

Dao dính đầy máu!

Cậu ta cầm chắc con dao chưa mở, uy lực hùng dũng.

Nếu như mở ra rồi thì ai có thể ngăn được?

Vương Tiểu Thất từng bước ép Lương Hàn Thần và những người khác quay trở về căn phòng.

Lý Phong đứng ở trên cao khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút không vừa ý.

Cố Ngôn Hi ở bên cạnh chú ý quan sát từng cử chỉ của Lý Phong, cô ta vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

“Tiến bộ quá chậm rồi!”

Lý Phong lại không hài lòng?

Cố Ngôn Hi chưa bao giờ nghĩ rằng, người lợi hại như Vương Tiểu Thất lại khiến Lý Phong không hài lòng.

Yêu cầu của Lý Phong đối với đàn em của mình rốt cuộc cao như thế nào?

Lúc này, khuôn mặt Cố Ngôn Hi đột nhiên biến sắc, bởi vì cô ấy nhìn thấy một người.

Người đó lúc này đã đứng trước mặt Vương Tiểu Thất.

Cố Ngôn Hi vội vàng nói: “Anh Phong, anh mau nói cho Vương Tiểu Thất biết người này rất lợi hại, bảo cậu ta nhất định phải cẩn thận”.

“Hắn ta tên là Quách Lâm, là vệ sĩ thân cận của nhà họ Lương”.

“Tôi nghe người ta nói, hắn ta có danh tiếng rất lớn ở Thành Hải”.

Lý Phong bình thản cười nhẹ: “Đừng lo lắng, hôm nay Vương Tiểu Thất đến đây là vì tên Quách Lâm này”.

Chương 253: Mười bảy nhát

Lúc này, trong mắt Vương Tiểu Thất, Quách Lâm không phải là người, mà là một quả táo!

Hít thở, lại hít thở.

Vương Tiểu Thất tiếp tục điều chỉnh nhịp thở của mình.

Cậu ta nhớ rõ từng lời Lý Phong nói với mình!

“Nhát gan thì suốt đời làm chuột, cậu cứ trốn tránh như vậy thì có tác dụng gì? Có bản lĩnh thì tiếp một đòn của tôi đi!”

Quách Lâm lúc này cũng bị Vương Tiểu Thất chọc giận.

Cây gậy đen trong tay vụt bay trong gió!

Luồng khí cuồn cuộn thổi bay các vệ sĩ xung quanh khiến chúng thậm chí không thể đứng vững!

Lúc này, cơ thể Vương Tiểu Thất đột nhiên khẽ nhúc nhích.

“Đi chết đi!”

Quách Lâm gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt cây gậy, đập xuống.

“Keng!”

Thanh sắt rơi xuống, vụn đá bay tứ tung!

Giữa lúc luồng không khí cuồn cuộn trong không trung, Vương Tiểu Thất cuối cùng cũng ra tay.

Con dao lóe sáng.

Tia sáng cắt xuyên qua bóng tôi.

Một nhát!

Hai nhát!

Mười bảy nhát!

Mười bảy nhát dao lóe vụt qua người Quách Lâm.

Bóng Vương Tiểu Thất và Quách Lâm lướt qua nhau.

Cậu ta từ từ ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin.

Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất nhét hai con dao làm bếp vào chiếc túi da bò trên lưng.

“Leng keng!”

Thanh sắt màu đen rơi xuống đất.

Quách Lâm tiến về phía trước hai bước, cơ thể cường tráng ngã xuống đất.

Máu đỏ tươi chảy ra lênh láng từ mười bảy vết thương hằn sâu trên người hắn.

“Mày đừng có qua đây! Mày đừng có qua đây! Tao là người nhà họ Lương, mày dám động vào tao, tao sẽ....”

“Bốp!”

Vương Tiểu Thất tát Lương Hàn Thần một cái thật mạnh: “Bây giờ tao đã động vào mày rồi đấy, tiếp theo mày định thế nào?”

Vương Tiểu Thất dí dỏm pha trò chơi đùa Lương Hàn Thần.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian với những tên này, nhanh chóng làm việc đi”.

Vương Tiểu Thất đang chơi đùa vui vẻ, sau khi nghe thấy giọng nói lạnh buốt như gió của Lý Phong đằng sau, đột nhiên giật mình.

Cậu ta đổ hết số ma túy trong phòng vào miệng Lương Hàn Thần, Lại Tranh Hồng cùng những minh tinh lưu lượng khác.

Sau đó, đặt hơn mười mấy cái điện thoại ở xung quanh, tiến hành phát trực tiếp ở mọi hướng.

................

Sau khi Vương Tiểu Thất cứu bố mẹ của Phương Văn Văn, Cố Ngôn Hi theo lên xe.

Lúc rời đi, Cố Ngôn Hi cứ do dự muốn nói thêm với Lý Phong vài câu, nhưng không biết nên tìm chủ đề gì.

“Cốc cốc cốc”.

Lúc này, Lý Phong đột nhiên tiến đến, vươn tay gõ cửa kính.

Cố Ngôn Hi hạ cửa kính xe xuống, chớp chớp đôi mắt trong veo với hàng mi mảnh mai.

“Nếu như cô cảm thấy không vui khi làm việc ở công ty giải trí đó, ngày mai xin nghỉ việc đi”.

Nghe xong những lời này của Lý Phong, Cố Ngôn Hi cười khổ.

“Bọn chúng sẽ không đồng ý đâu. Theo hợp đồng, tôi còn phải làm việc cho bọn chúng thêm năm năm”.

“Trước khi đến đây, vợ tôi đã nói với tôi rằng, cô đã ký hợp đồng mười năm với công ty này”.

“Tất cả số tiền kiếm được trong mười năm đều phải giao cho công ty”.

“Cô chỉ nhận được một mức lương cố định ít ỏi, hơn nữa còn phải chia đều cho người đại diện”.

“Số tiền thu được sau khi trừ thuế không khác mấy so với những nhân viên văn phòng bình thường”.

Cố Ngôn Hi từ từ cúi đầu xuống.

Cô ta tuy bề ngoài hào nhoáng nhưng thực chất cô ta cũng không khác gì những nhân viên văn phòng bình thường.

Hơn nữa, cuộc sống đau khổ này sẽ tiếp tục trong năm năm tới.

Nhưng cô ta có thể làm gì đây?

Không cha không mẹ, không nơi nương tựa.

“Sáng mai đến công ty giải trí chấm dứt hợp đồng”.

“Nếu như bọn chúng không đồng ý, thì gọi điện cho tôi”.

“Tôi giúp cô”.

Lời của Lý Phong rất bình thản.

Nhưng lại khiến Cố Ngôn Hi vô cùng kinh ngạc.

Cô ta cúi đầu, mím môi nói: “Cám ơn anh! Ngày mai chúng tôi sẽ đi chấm dứt hợp đồng!”

“Cố lên! Cả nhà chúng tôi đều thích nghe cô hát, vợ tôi nói, cô ấy hi vọng cô có thể vui vẻ hát tiếp”.

“Ừm, tôi nhất định sẽ như vậy!”

Khóe mắt Cố Ngôn Hi đã ngấn lệ.

Cô ta cúi đầu, không muốn Lý Phong nhìn thấy những giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt.

............

Trong vòng chưa đầy vài phút, toàn mạng internet đã bùng nổ.

Một số tiểu sinh lưu lượng đang hot.

Một ngôi sao tầm cỡ quốc tế.

Còn có một người đàn ông hèn mọn, gầy gò ốm yếu như một bộ xương.

Chơi thuốc cùng nhau trong một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy.

“Hey!”

“Ha!”

“Hey!”

“Ha!”

Âm thanh lúc trầm lúc bổng, không ngừng dội vào tai người hâm mộ, làm ô nhiễm mắt của họ.

“Trời ơi, tôi đã nhìn thấy những gì thế này!?”

“Chuyện này là thật sao? Bọn họ vì sao lại có thể làm ra những chuyện kinh tởm như vậy?”

“Quá bẩn thỉu, sao trên đời lại có những loại người bẩn thỉu như vậy, yêu cầu đuổi bọn chúng ra khỏi giới giải trí!”

Trên mạng, mọi người đồng loạt chửi mắng đám người Lương Hàn Thần.

Nhà họ Lương nhanh chóng lên đường!

Những chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau phi đến!

Những tên vệ sĩ cao thủ đều được trang bị vũ khí đầy đủ!

Người đứng đầu nhà họ Lương, Lương Thế Thành bước từ xe xuống.

Khi vừa mở cửa phòng container, ông ta lập tức đưa tay bịt mũi.

Một mùi hôi thối nồng nàn tỏa ra từ bên trong.

Cảnh tượng bên trong còn khó coi hơn cả trong livestream ở trên mạng.

Phẫn nộ!

Sự phẫn nộ không thể kìm nén!

“Ơ? Lại có bạn đến à, nào nào nào, chúng ta cùng nhau chơi”.

Một tên tiểu thịt tươi mê sảng dang rộng hai tay về phía Lương Thế Thành.

Lương Thế Thành nắm lấy con dao trong tay vệ sĩ bên cạnh!

Vung dao lên!

Máu bắn ra!

Đầu của tên tiểu thịt tươi rơi xuống đất như một quả bóng, lăn xuống chân của Lương Thế Thành.

Tên vệ sĩ đẩy Lương Hàn Thần ra khỏi cơ thể của ba tên tiểu thịt tươi.

Lương Thế Thành chỉ liếc Lương Hàn Thần một cái: “Nhốt nó lại cho tôi!”

“Em trai à! Là ai hại em thành ra như thế này!?”

Anh trai ruột ở Quách Lâm, Quách Sâm ôm chặt cơ thể của hắn ta phẫn nộ hét lớn.

Lương Thế Thành cau mày nhìn cơ thể Quách Lâm được người ta nhấc lên.

“Quách Lâm vẫn chưa chết, nhưng hắn ta đã bị tàn phế!”

Trên người bị đâm mười bảy nhát dao, mặc dù không một nhát nào đâm trúng chỗ hiểm trên cơ thể hắn, nhưng cả gân tay gân chân của Quách Lâm đều bị đứt hết!.

Những cao thủ như hắn ở gia tộc nhà họ Quách chỉ có sáu người.

Quách Lâm có thể đối đầu với với Hắc Hổ của gia tộc Tiền Thị.

Không ngờ lại thành ra như thế này!

Phẫn nộ!

Lửa giận bừng bừng cháy trong cơ thể, Lương Thế Thành bây giờ chỉ muốn giết người để trút giận!

Vệ sĩ bên cạnh hỏi: “Ông chủ, những người còn lại xử lý như thế nào?”

“Ném vào hố, đổ đầy xi măng vào”.

“Lấp lại!”

Trong số những người này chỉ còn Lại Tranh Hồng vẫn còn tỉnh táo.

Chương 254: Giở thói ngang ngược

Lúc này, anh ta bò đến chân Lương Thế Thành, liên tục dập đầu cầu xin ông ta.

“Ông chủ xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi mà! Mọi chuyện đều do Lý Phong gây ra, không liên quan gì đến tôi cả!”

“Lý Phong? Lý Phong nào?”

Khi nghe đến cái tên Lý Phong, Lương Thế Thành cảm thấy có chút quen tai , nhưng lại không nhớ được là ai đã nhắc đến người này với mình.

Lại Tranh Hồng khóc nói: “Lý Phong Đông Hải, chính người của hắn ta đã khiến bọn tôi trở thành như thế này”.

Thì ra là Lý Phong ở vùng đất cấm Đông Hải.

Lương Thế Thành trước đây đã nghe nói về Lý Phong từ nhừng người khác, nhưng lúc đó ông ta chỉ cười lạnh.

Cho rằng đây chỉ là một nhóm côn đồ nhỏ trong làng, vì muốn nổi tiếng nên mới bày ra mánh khóe này.

Nhưng Lý Phong vừa đến Thành Hải, đã hạ gục toàn bộ trợ thủ đắc lực của bọn chúng.

Cục tức này Lương Thế Thành làm sao có thể nuốt trôi được!

Lương Thế Thành gầm lên với Quách Sâm: “Lập tức phong tỏa mọi con đường quay về Đông Hải!”

“Ngày mai trước khi trời sáng, chặt đầu Lý Phong mang đến chỗ tôi!”

Quách Sâm lúc này cũng vô cùng tức giận, hắn ta thề rằng nhất định phải báo thù cho em trai.

Quách Sâm dẫn một đám người bắt đầu đi lùng sục khắp nơi.

Làm sao có thể để người khác coi thường thực lực của mười gia tộc lớn ở Thành Hải được?

Tìm!

Dù cho có phải lật tung Đông Hải lên cũng phải tìm bằng được Lý Phong!

Lương Thế Thành mệt mỏi dẫn người quay về biệt thự của gia đình mình.

Khi xe của ông ta đến cửa biệt thự, phát hiện ra cửa đang mở toang.

Ngày thường sẽ có bốn vệ sĩ đứng ở ngoài cổng, nhưng bây giờ không thấy ai cả.

“Chuyện gì thế này?”

Lương Thế Thành phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Đúng lúc này, bãi cỏ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, bò rạp trên cửa kính xe của Lương Thế Thành.

“Lão gia, lão gia! Tên Lý Phong Đông Hải đến rồi, hắn đang ở trong nhà chúng ta”.

“Gì cơ?”

Sau một thoáng kinh ngạc, Lương Thế Thành đột nhiên cười lớn.

“Ha ha ha ha! Không cần tốn công tìm kiếm mà đã tự vác xác tới!”

“Thằng chó Lý Phong Đông Hải này, thì ra dùng kế điệu hổ ly sơn!”

Lương Thế Thành tỏ ra khinh thường, ông ta còn cho rằng Lý Phong có chút đầu óc, không ngờ rằng lại là một tên ngốc bốc đồng.

Vì để đi cứu con trai, ông ta đưa theo hai cao thủ ra ngoài.

Nhưng trong biệt thự vẫn luôn có ba cao thủ canh giữ.

Ba vị cao thủ này cũng chỉ kém tông sư một bước.

Bọn họ cũng là chỗ dựa lớn nhất của gia tộc Lương Thị ở đất Thành Hải này!

Đừng nói là tên lưu manh Lý Phong đến từ Đông Hải nhỏ bé.

Cho dù là bất kỳ gia tộc lớn nào ở Thành Hải cũng không dám xông vào đây một cách liều lĩnh như vậy.

Chỉ có một kết cục duy nhất khi bước chân vào đây.

Chết!!

Khi nghĩ đến cảnh Lý Phong đã bị đánh thừa sống thiếu chết ở bên trong, nội tâm Lương Thế Thành vô cùng sảng khoái.

Ông ta sải bước hết cỡ, dắt theo một đám người tiến vào đại sảnh.

Vừa lúc tiến vào đại sảnh.

Trố mắt ngạc nhiên!

Năm mươi cao thủ bảo vệ biệt thự của bọn họ ngã sõng soài trên mặt đất!

Tay chân của bọn chúng đều bị đãnh gãy.

Lúc này giống như những con rối được xếp thành một hàng ngay ngắn.

Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế sofa làm bằng da ở trung tâm phòng khách.

Sắc mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị.

Lông mày kiếm, mắt sao.

Ngay cả khi anh đang yên lặng ngồi ở đó, trên người anh toát ra một khí chất mạnh mẽ.

Một đám đàn ông đứng ngay ngắn sau lưng Lý Phong.

Những người này sắc bén như dao, sát khí đằng đằng!

Không nhìn thấy bóng dáng của ba vị cao thủ, Lương Thế Thành mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta cho rằng Lý Phong nhất định đã dùng thủ đoạn đê hèn nào đó để dụ ba vị cao thủ đi chỗ khác.

Ông ta tiến lên hai bước, tức giận chửi bới: “Con chó đến từ Đông Hải này, mày lại dám cả gan giở thói ngang ngược trong nhà tao”.

“Mày thật sự cho rằng những thủ đoạn bỉ ổi của mày có thể chống lại nhà họ Lương chúng tao sao?”

“Ai cho mày cái gan chó đấy?”

“Ông già, hôm nay tôi đến đây để nói lí với ông”.

Lý Phong dửng dưng nói: “Con trai ông phạm lỗi ở Đông Hải, vì vậy tôi thay ông dạy dỗ anh ta”.

“Nhưng anh ta lại tiếp tục phạm lỗi ở Thành Hải, tôi từ ngàn dặm xa xôi tới đây, lại thay ông dạy dỗ anh ta”.

“Người xưa có câu “nuôi con mà không biết dạy dỗ, ấy là lỗi của người cha”, ông nói xem việc này, tôi có phải là nên đến tìm ông nói lý không?”

“Dựa vào mày mà cũng dám lên đời dạy dỗ tao!?”

“Quách Phong, lên bẻ từng cái răng của hắn xuống cho tao, để tao xem không còn mấy cái răng chó, hắn ta còn dám sủa bậy không!”

Quách Phong là anh cả trong ba anh em nhà họ Quách và là người mạnh nhất.

Hắn ta thành danh sớm nhất, mười năm năm trước, dựa vào những cú đấm sắt, đã đánh dấu địa phận của mình ở miền Nam Thành Hải.

Hắn ta đã từng là nhà vô địch của thế giới ngầm ở Thành Hải, vô số người đã chết dưới tay hắn ta.

Quách Phong chính là một huyền thoại.

Hôm nay, huyền thoại này sẽ đích thân giết chết cái tên nhỏ bé đến từ Đông Hải này.

Quách Phong tiến lên trước vài bước, càng đến gần Lý Phong, xương cốt trên người hắn ta phát ra những tiếng kêu “rắc rắc”.

Đồng thời, sức mạnh trong người khiến quần áo của hắn phồng lên.

Khí thế mạnh mẽ khiến Quách Phong trông vô cùng to lớn.

Ánh mắt hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Phong.

Khi còn cách Lý Phong khoảng mười mét, Quách Phong đột nhiên đứng yên, cười lạnh: “Mày đã phạm sai lầm chết người”.

Lý Phong nhìn rất ung dung, anh dửng dưng cười “Nói đi tao nghe”.

“Sau khi mày đánh bại em trai của tao, mày sẽ ngu ngốc cho rằng thực lực của ba anh em bọn tao hẳn là không chênh lệch bao nhiêu”.

“Bây giờ tao nói rõ ràng cho mày biết rằng, hai em trai của tao hợp sức lại cũng không đánh thắng được cánh tay phải của tao”.

“Tao là Quách Phong, tao từng là nhà vô địch của thế giới ngầm, và bây giờ vẫn thế!”

“Sau này thì không phải nữa rồi!” Lý Phong hời hợt nói một câu.

“Kiêu ngạo! Sự ngu dốt của mày dẫn đến sự kiêu ngạo của mày, và sự ngu xuẩn ấy sẽ chôn vùi cái mạng chó của mày!”

Quách Phong đột nhiên gầm lên một tiếng phẫn nộ, lập tức nguồn năng lượng mạnh mẽ trực tiếp xé nát tất cả quần áo trên người của hắn ta.

Một thân hình với cơ bắp rắn chắc như thép xuất hiện trước mặt Lý Phong.

Quách Phong chậm rãi giơ một ngón tay ra: “Đối phó với mày, tao chỉ cần ba chiêu”.

“Để mày có thể chết một cách rõ ràng, tao sẽ nói cho mày biết, ba chiêu này của tao ra tay như thế nào?”

“Chiêu thứ nhất, nắm đấm của tao sẽ đập thẳng vào ngực mày, và tao sẽ làm gãy ít nhất mười bảy chiếc xương sườn của mày, và một trong số chúng sẽ xuyên thủng bụng mày!”

“Chiêu thứ hai, tao sẽ đồng thời nắm lấy hai cánh tay của mày, vặn đứt chúng rời ra khỏi bả vai”.

“Chiêu thứ ba, nắm đấm của tao sẽ đánh gãy sống mũi mày, đánh lõm xương mặt mày!”

“Sau khi não bị chấn động mạnh, mày sẽ nghe thấy rất nhiều loại âm thanh”.

“Sau đó những âm thanh này sẽ biến mất hoàn toàn và mắt mày ngay lập tức tối sầm lại”.

“Cuối cùng, chết!”

Lý Phong lúc này mới chậm rãi đứng lên: “Nếu mày đã thành tâm giải thích như vậy thì tao sẽ rộng lòng từ bi để chơi đùa cùng mày”.

“Mày nói ba chiêu đúng không? Nào cho tao xem ba chiêu này của mày ra như thế nào?”

“Chết đến nơi rồi mà còn già mồm!”

Khí thế trên người Quách Phong lại tiếp tục tăng thêm.

Khí thế mạnh mẽ giống như một đợt sóng biển, cuồn cuộn dâng trào về phía Lý Phong!

“Rầm!”

Khi chân phải của Quách Phong đặt xuống mặt đất, đá hoa lập tức nứt đôi.

Khí thế vô cùng mãnh liệt xông thẳng đến chỗ Lý Phong.

“Bụp!”

Một đòn công kích mạnh!

Một tiếng động vang trời!

Âm thanh dữ dội khiến chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên đỉnh phòng khách khẽ đung đưa.

Hừ!”

Lương Thế Thành đứng ở lối vào phòng khách, cười lạnh.

Quách Phong đã ở bên cạnh ông ta hơn mười năm, ông ta hiểu quá rõ thực lực của Quách Phong.

Nhà vô địch thế giới ngầm không phải là một cái danh hão!

Hả?

Chuyện gì vậy!?

Lương Thế Thành không nghe thấy tiếng hét của Lý Phong.

Giọng Lý Phong vẫn đều đều, như đang bàn chuyện thời tiết hôm nay thế nào với hàng xóm.

“Đây là chiêu đầu tiên của mày?”

Không chỉ Lương Thế Thành, ngay cả Quách Phong lúc này cũng nhìn chằm chằm Lý Phong với ánh mắt kinh hãi tột cùng.

Chương 255: Chiêu thức sát thủ

Bởi vì nắm đấm của hắn ta đã đấm mạnh vào ngực Lý Phong!

Với cú đấm này, hắn ta đã dùng ít nhất bảy mươi phần trăm sức lực của mình!

Quách Phong lập tức lùi về sau hai bước, nhảy lên cao lại quay về chỗ ban đầu.

Quách Phong nắm chặt nắm đấm, khí thế hừng hực.

“Vận may của mày thật tốt! Đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm tao phải sử dụng toàn bộ sức lực!”

“Được chết dưới toàn bộ sức lực của tao là vinh dự của mày”.

Vừa dứt lời, Quách Phong đột nhiên gầm lên giận dữ: “Bôn Lôi quyền!”

Tiếng sấm!

Âm thanh đùng đoàng tựa như tiếng sấm vang vọng trong không khí!

Mọi người xung quanh quan sát thấy Quách Phong như biến thành một cái bóng lao thẳng về phía Lý Phong với năng lượng hủy diệt!

Cú đấm!

Cú đấm này nhất định sẽ đập nát ngực Lý Phong!

“Bụp!”

Âm thanh dữ dội khiến chiếc đèn pha lê trên trần phòng khách rung chuyển dữ dội!

Tiếng đèn pha lê va đập vào nhau vẫn chưa dừng lại.

Lại nghe thấy giọng nói đều đều của Lý Phong: “Đây là chiêu thứ hai của mày đúng không?”

Lương Thế Thành sợ hãi vội vàng lùi lại hai bước!

Toàn bộ đòn đánh của Quách Phong không có tác dụng gì đối với Lý Phong!

Làm sao có thể?!

Nhất định là nhìn nhầm rồi!

Lúc này, Quách Phong lại nhảy bật lên, đáp xuống vị trí ban đầu.

“Ha ha ha, mày đã hoàn toàn chọc giận tao!”

“Cho tới nay, tất cả những kẻ chọc giận tao đều đã chết!”

“Tối hôm nay mày cũng không ngoại lệ”.

Khí thế trên người Quách Phong bùng nổ!

Mọi cơ bắp ở phần trên cơ thể hắn ta đều nở ra theo đó!

“Tao sẽ dùng chiêu thức sát thủ mạnh nhất của tao để đối phó với mày”.

“Mày nên cảm thấy may mắn khi được chết dưới chiêu này đi!”

“Đi chết đi!

Quách Phong như một cỗ xe tăng hạng nặng uỳnh uỳnh lao về phía Lý Phong.

“Bốp!”

Tiếng vỗ tay giòn giã.

Chiêu cuối cùng lợi hại nhất của Quách Phong bất ngờ bị một cái vỗ tay của Lý Phong giải được.

Lúc này, nghe thấy Lý Phong mất kiên nhẫn nói.

“Hai đứa em trai của mày có nói cho mày biết, mồm của mày rất thối không?”

“Tối nay ăn tỏi à?”

“Ngoài ra, Bôn Lôi quyền không phải như vậy”.

Trong lúc nói chuyện, năm ngón tay của Lý Phong đột nhiên xoắn lại thành nắm đấm.

“Vút!”

“Đùng đoàng!”

Bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sấm!

Tiếng sấm và tia chớp lập tức bao trùm tiếng hét của Quách Phong.

Tuy nhiên, mọi người trong phòng đều thấy cơ thể của vua thế giới ngầm bất ngờ cong lên.

Giống như một con tôm bị luộc chín!

Cơ bắp ở phía sau lưng hắn ta đột ngột phát nổ!

Máu bắn tung tóe!

Quách Phong không thể tin được!

Hắn ta không hiểu tại sao người đàn ông vô danh trước mặt lại có thể đánh bại hắn ta một cách dễ dàng như vậy.

“Mày, mày rốt cuộc là ai?”

Lý Phong vươn tay túm đầu Quách Phong, ném hắn ta qua một bên.

Lý Phong nhìn thấy Lương Thế Thành hai chân run lẩy bẩy.

“Lão già, bây giờ chúng ta có nên tiếp tục chủ đề đó không?”

Mặc dù Lương Thành Hải bị sốc trước sức mạnh vừa Lý Phong vừa thể hiện, nhưng ông ta vẫn cố chấp.

“Đừng tưởng rằng mày đánh bại được Quách Phong, nhà họ Lương tao sẽ không còn ai!”

“Nhà họ Lương còn ai nữa không?”

“Nếu như còn, ông mau gọi hắn ra đây, gọi điện thoại kêu hắn qua đây cũng được”.

“Tôi bây giờ quay về khách sạn để video call với vợ. Sau mười giờ vợ tôi sẽ đi ngủ”.

Lương Thế Thành trợn mắt phẫn nộ: “Mày cho rằng mày lừa ba vị cao thủ nhà tao đi chỗ khác thì thủ đoạn của mày sẽ thành công sao? Tao sẽ gọi bọn họ về ngay bây giờ!”

“Ba cao thủ mà ông nhắc đến, có phải bọn họ không?”

Lý Phong vừa dứt lời, ba tên đàn em lập tức nhấc ba người đàn ông trung niên lên.

Hành động đó giống như đang nhấc một con thỏ.

Tên đàn em ném ba người đàn ông trung niên bị thương khắp người, cơ thể mềm nhũn về phía Lương Thế Thành.

Lương Thế Thành kinh ngạc đến độ miệng không thể khép lại được!

Không thể tin được!

Đây không phải là sự thật!

Đây nhất định là đang nằm mơ!

Lương Thế Thành quay người tát người quản gia một cái tát đau đớn!

Nghe thấy tiếng than khóc của người quản gia và cảm giác nóng ran từ lòng bàn tay, Lương Thế Thành toàn thân đổ sụp xuống.

“Lão gia, lão gia!”

Lý Phong bước đến trước mặt Lương Thế Thành, ông ta hiện giờ đang được vệ sĩ đỡ.

Anh lấy ra một bản hợp đồng nhàu nát từ trong tay mình và nói: “Ông chỉ cần ký hợp đồng này, việc này coi như đến đây là xong”.

Lương Thế Thành chỉ nhìn lướt qua rồi nhắm mắt tuyệt vọng.

Đây là loại hợp đồng gì?

Đây rõ ràng là các điều khoản bá vương.

Trên hợp đồng viết rõ ràng Lý Phong dùng một đồng để mua lại công ty giải trí mà nhà họ Lương đã vất vả gây dựng!

Một đồng!

Công ty giải trí nhà họ Lương của ông ta có giá trên thị trường ít nhất là hơn mười tỷ.

Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, nếu như không ký, nhà họ Lương bọn họ sẽ bị diệt vong.

…….

Sáng sớm hôm sau, Cố Ngôn Hi và người đại diện của cô ta đến công ty giải trí “Tinh Duyên”.

“Cố Ngôn Hi, con đàn bà đê tiện này, mày vẫn còn mặt mũi đến đây à!”

Vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc, tổng giám đốc Nguyễn Đại Bảo lập tức đập bàn và chửi bới.

“Nhìn xem mày đã gây ra chuyện tốt đẹp gì, mày là đồ ăn cháo đá bát!”

Nguyễn Đại Bảo tức giận đi về phía Cố Ngôn Hi.

Phương Văn Văn lập tức dang hai tay ra đứng chắn trước mặt Cố Ngôn Hi.

Phương Văn Văn lớn tiếng nói: “Tổng giám đốc, hôm nay chúng tôi tới đây không phải để cãi nhau với ông!”

Trong khi nói chuyện, Phương Văn Văn lấy trong túi ra một bản hợp đồng dày cộp.

Cô ta lấy hết can đảm đối mặt với Nguyễn Đại Bảo: “Đây là hợp đồng giải ước giữa Ngôn Hi nhà tôi và công ty của ông!”

“Giải ước?” Nguyễn Đại Bảo sau khi nghe xong đột nhiên cười lớn.

“Ha ha ha! Não mày bị nhúng nước rồi à!”

“Cố Ngôn Hi là người mà công ty bọn tao từng bước từng bước kéo từ dưới đáy lên, không có công ty này thì cô ta vẫn chỉ là một con nhỏ quê mùa làm việc trong một nhà hàng nhỏ mà thôi!”

Nguyễn Đại Bảo từng bước tiến lại gần.

Phương Văn Văn đang che chắn cho Cố Ngôn Hi cũng lùi lại từng chút một.

“Bây giờ mày muốn chấm dứt hợp đồng với công ty chỉ bằng một vài mảnh giấy rách nát, có chuyện đơn giản như vậy sao?”

“Mày có biết bọn tao đã chi bao nhiêu tiền cho cô ta không?”

Nguyễn Đại Bảo bước tới và đẩy Phương Văn Văn sang một bên, nhìn thẳng vào Cố Ngôn Hi.

“Tao nói cho mày biết, hiện tại trừ phi mày có thể bán được thịt trên người mày, bán được một tỷ thì tao sẽ chấm dứt hợp đồng ngay lập tức”.

Cố Ngôn Hi hai tay nắm chặt nắm đấm: “Mấy năm nay tiền tôi làm cho công ty vẫn chưa đủ sao?”

“Ông dựa vào đâu mà bắt tôi phải đưa nhiều tiền như vậy? Ban đầu bọn ông không hề chi một đồng nào cho tôi cả!”

Nguyễn Đại Bảo cười khinh thường, lấy một tập tài liệu từ trong ngăn bàn ra.

“Bộp!” Ông ta vứt xuống bàn trà.

“Những khoản này là những khoản chi phí khác nhau mà công ty đã chi cho mày trong thời gian qua, mày có thể tự xem”.

Phương Văn Văn nhanh chóng mở tập tài liệu ra xem rồi hét lên kinh ngạc.

“Không thể nào! Không thể nào nhiều như vậy được!”

“Những khoản này đều là giả mạo, đều là do ông cố tình tạo ra”.

“Khi Cố Ngôn Hi mới vào công ty, mấy ông không hề xem trọng cô ấy”.

“Cô ấy đã bí mật đi dự một cuộc thi ca hát, và sau khi cô ấy lấy được giải thưởng mấy người mới quấn lấy cô ấy”.

“Cô ấy có được thành công như hiện tại là hoàn toàn dựa vào bản thân cô ấy!”

Phương Văn Văn chỉ vào một tờ giấy: “Những bài hát trên đây đều là do chúng tôi tự sáng tác”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK