Bác sĩ lắc đầu: "Tôi cũng không chắc”.
Sau đó, bác sĩ kiểm tra đơn giản cho Hứa An Thái rồi cùng y tá rời đi.
Nhìn Hứa An Thái trên giường bệnh, trong lòng Hứa Hiếu Dương trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Lúc này, cánh cửa vừa đóng lại được đẩy ra.
Hứa Hiếu Dương quay đầu lại, nhìn thấy ngoài cửa có mấy người đàn ông đi vào.
"Các người là ai? Các người định làm gì?"
Những người này cao lớn, dũng mãnh, nhìn có vẻ hung dữ, không mấy thiện cảm.
Ngay khi Hứa Hiếu Dương vừa nói xong, thì tiếng cười của Hứa Hải Phong từ ngoài cửa truyền đến.
Hứa Hải Phong tươi cười bước vào: "Chủ tịch Hứa, đã lâu không gặp, mày thay đổi nhiều đấy!"
"Nhìn bộ quần áo trên người của mày kìa, nhãn hiệu nổi tiếng, còn đắt hơn của tao nữa”.
“Anh, anh định làm gì?”, Hứa Hiếu Dương khẽ cau mày, trầm giọng ngắt lời.
"Ôi, đứa em trai tốt của tao! Đến khi nào mày mới khôn ra được đây?"
"Hay có thể nói là, cả nhà mày là một lũ ngu”.
"Từ nhỏ tao chỉ giả bộ ngoan ngoãn thôi, tao muốn gì, ông già đều cho tao hết”.
"Còn mày, rõ ràng là con ruột đấy nhưng đồ ăn đồ dùng đều là đồ thừa của tao”.
Trong khi nói chuyện, Hứa Hải Phong trực tiếp ngồi lên giường bệnh của Hứa An Thái.
"Anh xuống khỏi giường bệnh đi, có chuyện gì thì nói với tôi, đừng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bố”.
“Nghỉ ngơi?”, Hứa Hải Phong chế nhạo: “Lão già này hôm nay không cần nghỉ ngơi. Hôm nay mày và ông ta sẽ chết ở đây”.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Hứa Hải Phong đập đập Hứa An Thái trên giường bệnh vài cái: "Nhìn xem, lão già đã cứng như đá rồi”.
"Đồ khốn, xuống mau!"
Trong lúc gầm thét, Hứa Hiếu Dương vươn tay ra định kéo Hứa Hải Phong xuống.
Thì một người đàn ông to lớn lao lên và đá mạnh vào người Hứa Hiếu Dương.
Hứa Hiếu Dương ngã lăn quay vào trong góc.
Hứa Hải Phong tiến lên, nhìn Hứa Hiếu Dương trịnh thượng nói: "Tao nói cho mày biết, là tao đưa lão già đến viện, vết thương trên trán lão cũng do tao làm đấy”.
"Tại sao? Tại sao anh lại trở nên như thế này?"
Không thể tin được!
Hứa Hiếu Dương chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Hải Phong lại trở nên như thế này.
Trên đường tới đây vừa rồi, ông ấy vẫn muốn cùng Hứa Hải Phong ngồi xuống nói chuyện vui vẻ.
Gần đây, ông ấy biết được từ một số đối tác kinh doanh rằng tình hình hiện tại bên Hứa Hải Phong không tốt lắm.
Nên ông ấy vốn là muốn sử dụng các nguồn lực hiện có của mình để giúp đỡ họ.
Nhưng ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Hải Phong lại điên như vậy!
"Tao thành như thế này, không phải đều tại mày sao!"
Gầm!
Hứa Hải Phong gầm lên như một kẻ điên!
"Hôm nay mày đã đến đây rồi thì vào quan tài với lão già kia luôn đi!"
Nghe vậy, vài tên đàn ông to con ở cửa cười gằn vây lấy ông ấy.
Hứa Hiếu Dương đứng lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Hải Phong nói: "Anh cho rằng nếu đánh gục tôi, thì tập đoàn Lăng Tiêu sẽ sụp đổ sao?"
"Tôi nói cho anh biết, tập đoàn Lăng Tiêu không phải của riêng tôi, con gái tôi, con rể tôi và con trai tôi đều sẽ thừa kế nó!"
"Hahahaha …”, Hứa Hải Phong cười lớn: "Đừng có nói đến thằng con rác rưởi của mày nữa đi”.
"Tao đương nhiên cũng sẽ không tha cho Lý Phong, năm đó tao là người đưa hắn vào nhà mày, nên tao đương nhiên sẽ đuổi cổ hắn đi”.
"Chỉ là khi đá hắn ra ngoài, thì hắn đã là một cái xác rồi”.
"Về phần con gái và bà vợ quê mùa của mày”.
"Gần đây, tao và con trai tao đã chơi chán mấy đứa lòe loẹt diêm dúa rồi. Thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng tốt".
"Bây giờ mày tưởng tượng đi. Tao sẽ lột sạch quần áo chúng, vắt kiệt chúng trên giường, sau đó ném xuống tầng hầm cho chúng chết đói vài ngày”.
"Phương pháp này giống như nuôi chó vậy. Khi đói quá, chúng sẽ quỳ xuống cầu xin tao cho chúng ăn".
"Cầu xin tao cho chúng mặc quần áo, ngoan ngoãn như những con chó”.
"Nếu tao rộng lượng, có lẽ tao sẽ để con gái của mày sinh cho tao một đứa con trai”.
"Chỉ tiếc là lúc đó mày đã xanh cỏ rồi! Hahaha, hahahaha …”
Tiếng cười như điên dại!
"Ách!"
Đột nhiên cổ họng của Hứa Hải Phong bị túm lấy từ phía sau!
Tiếng cười của ông ta đột ngột dừng lại.
Hứa Hiếu Dương ngạc nhiên khi thấy Lý Phong đứng sau Hứa Hải Phong!
Cùng lúc đó, Triệu Tứ cũng từ bên ngoài vội vàng đi vào.
Chương 192: Muốn hưởng dụng ngay bây giờ
“Chủ tịch, ông không sao chứ?”
Triệu Tứ vừa nói ra câu này, mấy người đàn ông cao lớn đã gào thét xông về phía Lý Phong và Triệu Tứ.
Mấy người này nhìn thì cao lớn cường tráng, nhưng đến tay Triệu Tứ rồi thì chẳng khác nào mấy con dê con đợi đồ tể làm thịt cả.
Vì có thể trở thành vệ sĩ xứng chức cho Hứa Hiếu Dương, bình thường Triệu Tứ cũng vất vả luyện tập không ít.
Anh ta ra tay rất tàn nhẫn, tay chân của mấy gã đàn ông cao to này đều bị anh ta bẻ gãy.
Sau đó bị anh ta ném ra ngoài cửa phòng bệnh.
Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hứa Hải Phong.
“Em trai, tôi là anh của chú mà, đừng đánh tôi, nể mặt bố, đừng đánh tôi!”
Hứa Hải Phong vội vàng cầu xin tha thứ.
Lý Phong tiện tay ném Hứa Hải Phong xuống đất, để ông ta cho Hứa Hiếu Dương và Triệu Tứ xử lý, còn mình thì rời khỏi phòng bệnh.
Đám đàn ông cao to trước cửa đã bị Vương Tiểu Thất xử lý.
Vương Tiểu Thất cung kính nói với Lý Phong: “Đại ca, bên phía nhà họ Tống đã có động tĩnh rồi”.
Lý Phong tựa lên lan can ngoài phòng bệnh, ngẩng đầu ngắm trăng.
“Có bao nhiêu người đến?”
“Người của Mã Nam Lăng ở An Hải đều đã được điều động! Có hai ông lớn thế giới ngầm cấp địa khu cũng dẫn theo tinh anh nồng cốt của bọn họ đến tấn công Đông Hải”.
Lý Phong gật nhẹ đầu.
“Xem ra Đông Hải sẽ rất náo nhiệt, tối nay sẽ là một thử thách lớn cho Nhị Ngưu, Bằng Phi và cả thế giới ngầm của Đông Hải”.
“Nếu qua được thử thách lần này, thực lực của bọn họ sẽ tăng vọt”.
Vương Tiểu Thất vội nói: “Đại ca cứ yên tâm, chắc chắn các anh em sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh đâu!”
Lúc này, trong phòng làm việc ở nhà họ Tô.
Tống Đình Kiệt đang nhàn nhã uống hồng trà, Tống Viễn yên lặng đứng bên cạnh anh ta.
Nhiệm vụ của Tống Viễn là bảo vệ Tống Đình Kiệt.
Theo hắn thấy, Tống Đình Kiệt hoàn toàn không cần hắn bảo vệ.
Dù gì Tống Đình Kiệt cũng là một cao thủ.
Tuy công lực không bằng hắn, nhưng nhìn khắp cả tỉnh Giang Châu, chỉ sợ không ai có thể khiến anh ta bị thương.
Hành trình đến Giang Châu lần này chắc chắn sẽ nhàm chán vô vị giống hệt như đi du lịch.
“Cậu hai đúng là túc trí đa mưu, nhìn xa trông rộng!”
Tô Chính Quốc liên tục nịnh hót Tống Đình Kiệt.
Từ đầu đến cuối Tống Đình Kiệt vẫn giữ nụ cười nhạt, anh ta đã tính sẵn trong lòng cả rồi.
“Lý Phong chỉ là một tên hề đang nhảy nhót mà thôi”.
“Tuy giang hồ đồn rằng anh ta rất có bản lĩnh, nhưng cũng chẳng thông minh được bao nhiêu!”
“Tối nay, các thế lực lớn của tỉnh Giang Châu tập trung lại, sẽ tàn sát cả Đông Hải”.
“Đợi khi anh ta về đến Đông Hải, tôi sẽ cho người lần lượt để đầu của mấy tên đàn em kia ngay trước cửa nhà anh ta!”
“Cậu hai bày mưu tính kế thật sự quá hay, khâm phục khâm phục”, lúc nói chuyện, Tô Chính Quốc lại rót cho Tống Đình Kiệt một tách trà.
Tống Đình Kiệt bắt chéo chân, thoải mái lấy một điếu thuốc ra.
“Lý Phong, một nhân vật nhỏ mà thôi. Sở dĩ người nhà họ Nguỵ thua trong tay anh ta, chỉ có thể nói là do người của nhà họ Nguỵ quá ngu ngốc!”
Tô Chính Quốc nịnh hót một lát rồi nói: “Đêm dài đằng đẵng, khó mà đi vào giấc ngủ”.
“Trước khi đàn em báo tin chiến thắng đến, cậu Tống có muốn lên giường lớn hưởng thụ một phen không?”
“Trong nhà tôi có hai cô nhóc thông minh khéo léo cực kỳ nghe lời”.
“Ý tốt của chủ nhà Tô tôi xin nhận, nhưng con ngươi tôi thích sạch sẽ, không có hứng thú với thứ người ta đã sử dụng”.
Tống Đình Kiệt đổi hướng câu chuyện: “Nhưng tôi nghe nói cháu gái của Đao Gia xinh đẹp, hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai”.
Tô Chính Quốc lập tức vỗ đùi: “Đúng, đúng, đúng, cậu hai nói thế tôi mới nhớ ra”.
“Diêu Nhược Nam này chẳng những xinh đẹp, dáng người cũng rất hoàn mỹ”.
“Đặc biệt là bộ ngực kia, có lẽ một bàn tay cũng không nắm được hết, khiến người ta nhìn vào đã thấy thèm”.
Nói đến đây, Tô Chính Quốc hơi khựng lại: “Chỉ tiếc bây giờ hội quán Kim Đao vẫn đang đóng cửa”.
“Lần trước người của tôi muốn vào bàn chuyện với bọn họ”.
“Kết quả lập tức bị đánh gãy chân ném ra ngoài, người phụ nữ này thật sự rất bá đạo”.
Nghe thấy câu này của Tô Chính Quốc, Tống Đình Kiệt lập tức thấy cực kỳ hứng thú: “Bá đạo càng hay”.
Anh ta thích nhất phụ nữ không nghe lời.
Nghĩ đến những người phụ nữ này không ngừng chống cự, giãy dụa trong ngực mình.
Tống Đình Kiệt lập tức cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn.
Anh ta lập tức quay đầu nói với Tống Viễn: “Anh đi bắt Diêu Nhược Nam kia về đây cho tôi, tôi muốn hưởng dụng ngay bây giờ”.
Tống Viễn gật đầu, xoay người bước đi!
Hắn vừa mới đi tới cửa, bên ngoài đột nhiên có một người vội vã chạy vào.
Chương 193: Tiêu diệt toàn bộ
“Ông chủ ơi không xong rồi, không xong rồi!”
Người đến là quản gia.
Tô Chính Quốc tiến lên, đạp quản gia một cước: “Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, phải điềm tĩnh, phải điềm tĩnh”.
“Thái độ của ông bây giờ còn giống quản gia của nhà họ Tô sao? Trông chẳng khác nào con chó bên đường cả”.
Quản gia ngồi phịch xuống đất, không dám tự ý đứng lên, ông ta nhỏ giọng nói: “Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi”.
“Có cậu Tống ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết, ông hoảng hốt cái gì?”
Quản gia vội nói: “Nhưng mà, nhưng mà lần này là bên phía cậu Tống xảy ra chuyện rồi!”
Tống Đình Kiệt vốn còn đang tươi cười lập tức sa sầm mặt.
Anh ta cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản gia vội vàng đứng dậy từ dưới đất, nói một câu không đầu không đuôi: “Hết rồi, hết sạch rồi”.
“Chát!”
Tô Chính Quốc tát mạnh lên mặt quản gia một cái: “Ông nói tiếng người cho tôi!”
Quản gia che khuôn mặt bị đánh sưng, uất ức nói: “Mã Nam Lăng ở An Hải dẫn hơn hai trăm tinh anh tấn công vào Đông Hải từ phía Đông Bắc”.
“Nhưng chưa đến nửa tiếng, bên phía chúng ta đã mất liên lạc với bọn họ, gọi điện thoại qua cũng không ai nghe”.
Tống Đình Kiệt vội hỏi: “Mã Nam Lăng đâu, hắn đâu rồi?”
“Không biết ạ, hoàn toàn không liên lạc được, hơn nữa người ở phía Tây và phía Nam cũng không có tin tức”.
“Trước khi bọn họ tiến vào Đông Hải còn cố ý gửi video ngắn qua, nhưng video phát được một nửa đã xảy ra vấn đề”.
Nói xong, quản gia vội vàng chiếu video trong điện thoại lên trên màn hình tivi.
Trong tivi là một chàng trai trẻ tóc vàng, vừa tuỳ ý vừa ngông cuồng.
“Quản gia Tô, chúng tôi sắp tiến vào Đông Hải rồi”.
“Nghe nói phụ nữ ở Đông Hải rất xinh đẹp”.
“Tối nay, các anh em nhất định sẽ cố gắng hết sức, muốn bộc lộ uy phong trên giường! Đông Hải, chúng tôi tới rồi!”
Video chiếu đến đây thì hình ảnh trên màn hình đột nhiên run lên dữ dội.
Sau đó, màn hình bị đảo lộn 360 độ.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Vì ống kính điện thoại đã rơi xuống đất.
Cho nên trong màn hình không hề có hình ảnh, chỉ có tiếng kêu la thảm thiết.
Âm thanh này vang lên chừng mười phút, sau đó mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.
Cuối cùng, điện thoại được nhặt lên.
Trong màn hình xuất hiện khuôn mặt của một người đàn ông.
Khuôn mặt này trông rất trẻ trung.
Cậu ta là Vương Tiểu Thất!
Lúc này, trên mặt và người Vương Tiểu Thất đều đang dính máu.
Nhưng máu này đều là của người khác!
Vương Tiểu Thất lè lưỡi trước màn hình điện thoại, cười hì hì nói: “Nghe nói cậu hai của nhà họ Tống đã đến rồi”.
“Sao lại co đầu rụt cổ ở tỉnh không tới Đông Hải chơi thế?”
“Đông Hải của chúng tôi rất thú vị, ở đây có gái xinh, còn có hải sản rất ngon, rảnh thì tới đây chơi nhé”.
“Chúng tôi đã chuẩn bị món ngon rượu cay rồi, cả những cô gái rất nhiệt tình nữa đấy!”
Nói xong, Vương Tiểu Thất trực tiếp bóp nát điện thoại!
“Khốn kiếp! Khốn kiếp!”, Tống Đình Kiệt tức giận đến mức run rẩy.
Ba đội ngũ này đã là tất cả tinh nhuệ của nhà họ Tống ở tỉnh Giang Châu rồi!
Đặc biệt là Mã Nam Lăng, sở dĩ Mã Nam Lăng có thể trở thành ông trùm của An Hải đều nhờ có nhà họ Tống đứng sau lưng ủng hộ.
Mấy năm nay, nhà họ Tống bỏ tiền bỏ sức trên người Mã Nam Lăng, tốn biết bao nhiêu tâm huyết trải đường cho hắn.
Kết quả hắn cứ thế mất mạng ở Đông Hải.
Rốt cuộc là ai chém giết với bọn họ?
Tống Đình Kiệt chưa từng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nào giống như trong video khi nãy cả.
Âm thanh này là sự sợ hãi phát ra từ sâu trong lòng.
Tựa như không phải bọn họ đang đối mặt với con người, mà là một đám chó sói, một đám dã thú vậy!
Lúc này Tống Viễn vẫn còn đứng trước cửa.
Hắn đã cất đi suy nghĩ ngây thơ khi nãy rồi.
Mặc dù thực lực của nhà họ Nguỵ và nhà họ Tống có sự chênh lệch.
Nhưng lần này bọn họ không thu hoạch được gì cũng không phải vì bọn họ ngu.
Mà là vì thực lực của nhóm người Lý Phong quá mạnh mẽ!
Mấy trăm người tiến vào Đông Hải theo ba hướng.
Vậy mà chưa đến một tiếng đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Chương 194: Ngâm Phong Nhất Kiếm
Chẳng lẽ Đông Hải này thật sự là đầm rồng hang hổ sao?
Lúc này, có một đầy tớ bước vào.
Cậu ta ôm một hộp chuyển phát nhanh, nói với Tô Chính Quốc: “Ông chủ, chúng ta mới nhận được một món hàng chuyển phát nhanh”.
Tống Đình Kiệt và Tống Viễn đưa mắt nhìn nhau.
Tô Chính Quốc thì đá quản gia một cước nữa, mắng to: “Còn ngơ ngác cái gì, mau mở ra cho tôi”.
Quản gia run rẩy mở cái hộp ra.
Vừa mở ra, ông ta lập tức hoảng sợ đến mức hét to, sau đó ngồi phịch xuống đất.
Tô Chính Quốc mọi khi luôn khoác lác dù núi Thái Sơn sụp đổ vẫn không biến sắc cũng sợ tái mặt.
Đầu… Đầu người!
Một cái đầu người máu chảy đầm đìa nằm trong hộp!
Kinh khủng đáng sợ!
Sắc mặt của cậu hai nhà họ Tống thông minh sáng suốt, mưu trí hơn người, thần cơ diệu toán kia cũng trở nên trắng bệch ngã ngồi trên sofa.
Anh ta trợn to mắt, há hốc mồm nhìn cái đầu trong hộp.
Mã Nam Lăng.
Ông trùm của An Hải này.
Vậy mà đã chết rồi!
Hơn nữa đầu người còn bị chuyển tới nhà họ Tô!
Lúc này, quản gia phát hiện trong hộp còn có một tờ giấy.
Ông ta run rẩy mở giấy ra, thấy mấy dòng chữ màu đỏ xuất hiện trước tầm mắt.
Cấm địa Đông Hải, kẻ muốn xông vào, đều phải chết!!
“Cậu chủ, bây giờ tôi sẽ đi xách đầu Lý Phong về đây!”
Tống Viễn cũng nổi giận rồi!
Hơi thở sắc bén lập tức bao phủ cả căn phòng, khiến việc hít thở của những người bên cạnh đều trở nên vô cùng nặng nề.
“Tôi sẽ không để anh ta chết quá dễ dàng, tôi sẽ khiến anh ta trở thành một tấm gương sáng! Đó là, tất cả những người chống lại nhà họ Tống đều phải có kết cục này!”
Tàn nhẫn.
Gian xảo.
Đây là cậu hai Tống Đình Kiệt của nhà họ Tống bây giờ.
Trong mắt Tống Đình Kiệt không ngừng loé lên ánh sáng hung ác.
Anh ta quay đầu nói với Tô Chính Quốc: “Ông lập tức đi gửi thư khiêu chiến cho tôi. Ba ngày sau, đấu một trận sống chết với Tống Viễn ở tỉnh”.
“Tôi muốn người của cả thế giới ngầm đều nhìn thấy Lý Phong bị Tống Viễn đánh chết.
“Tôi muốn bọn họ biết kết cục của việc cãi lời nhà họ Tống chúng ta!”
Chẳng mấy chốc, cả thế giới ngầm Giang Châu đều bùng nổ.
Cao thủ Tống Viễn đứng đầu nhà họ Tống khiêu chiến Lý Phong.
Thư khiêu chiến vừa mới gửi đi, bên phía Đông Hải lập tức đáp trả.
Chiến!
Một viên đá tạo nên muôn vàn gợn sóng!
Thế giới ngầm tỉnh Giang Châu sôi trào!
Tống Viễn và Lôi Vũ Giáp cũng không phải cao thủ cùng cấp bậc!
Nếu so sánh Lôi Vũ Giáp như một đứa trẻ, thì Tống Viễn chính là một người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh.
Tống Viễn không chỉ là cao thủ đứng đầu nhà họ Tống.
Dù là ở phương Bắc cao thủ như mây, hắn cũng có thực lực không hề yếu kém.
Lúc rất nhiều người đối mặt với Tống Viễn, ngay cả can đảm ngẩng đầu lên cũng không có.
Càng khỏi nói đến việc đứng trước mặt hắn vung dao nổ súng.
Từ khi xuất hiện tới nay, Tống Viễn đã gửi thư khiêu chiến cho tổng cộng hai mươi mấy cao thủ.
Chưa từng thua cuộc.
Hắn có một thanh kiếm.
Tên là kiếm Phong Ngâm.
Hai mươi mấy cao thủ kia đều chết dưới thanh kiếm này.
Hơn nữa đều là một kiếm cắt đứt cổ họng.
Cho nên ở thế giới ngầm, Tống Viễn còn có một cái biệt hiệu gọi là Ngâm Phong Nhất Kiếm!
Kiếm Phong Ngâm chém ra, ai cũng phải chết chắc!
Người của thế giới ngầm vừa nghe thấy tin này, trong đầu đều xuất hiện một suy nghĩ, chính là chết!
Chẳng những Lý Phong sẽ bị Tống Viễn đánh chết, mà còn bị sỉ nhục đến chết nữa.
Không ít người trong thế giới ngầm bắt đầu kích động.
Chương 195: Lo lắng vì gia đình chúng ta
Nếu Lý Phong chết, thì có nghĩa thế giới ngầm tỉnh Giang Châu sẽ nghênh đón một rung chuyển vô cùng lớn.
Đao Gia đã mất rồi.
Lý Phong sắp thay thế Đao Gia trở thành ông lớn của thế giới ngầm tỉnh Giang Châu, nếu cũng bị Tống Viễn xử lý.
Như vậy, cơ hội của những ông lớn trốn trong chỗ tối của thế giới ngầm kia đã đến rồi.
Ai cũng biết nước trong không có cá.
Chỉ khi nước đục rồi, mới có thể mò được cá.
Đối với người đứng đầu các thế lực nhỏ của thế giới ngầm tỉnh Giang Châu, nhà họ Tống là một con quái vật lớn.
Nhưng dù bàn tay của nhà họ Tống có vươn xa đến mức nào, bọn họ cũng không có khả năng thâu tóm thế lực của cả tỉnh Giang Châu vào tay mình.
Lúc này, chỉ cần đuổi theo chiều gió, ai cũng có thể bắt được cá!
Hơn nữa bây giờ rất nhiều người đều đang nhằm vào Đông Hải.
Khoảng thời gian gần đây, tỉnh Đông Hải thay đổi rất lớn.
Không biết là bị cái gì kích thích, rất nhiều nhà đầu tư đều đầu tư vào Đông Hải.
Cơ sở vật chất của Đông Hải cũng được cải thiện nhiều.
Rất nhiều vùng ngoại thành trước đây cỏ mọc thành bụi liên tiếp xuất hiện công trường xây dựng.
Rất nhiều dự án khổng lồ cũng dần dần hoàn thành.
Dân cư ở Đông Hải cũng tăng lên rất nhanh, nếu tiếp tục như thế, Đông Hải sẽ không chỉ là một miếng thịt béo, còn là một cái bánh ngọt rất lớn.
Nó sẽ trở thành một thành phố vô cùng quan trọng khác ngoài tỉnh!
Ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội được chia một miếng bánh ngọt!
…
“Cái gì? Ông thả ông ta rồi á!?”
Liễu Ngọc Phân đập bàn đứng dậy, bà ấy trợn to mắt, nhìn Hứa Hiếu Dương với vẻ khó tin.
“Ông ta muốn giết ông đó! Hôm nay nếu không nhờ có con rể đuổi theo, e rằng ông đã…”
Đến đây, Liễu Ngọc Phân không nói tiếp nữa, nhưng bà ấy vẫn rất lo lắng.
“Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ này nghĩ đủ mọi cách hại chúng ta, còn phát điên đánh bố con thành như vậy”.
“Con thân là con trai lại tuỳ tiện thả ông ta đi, vậy nếu ông ta trở về trả thù thì phải làm sao đây?”
Hứa Hiếu Dương cúi đầu, im lặng ngồi trên sofa.
Một lúc sau, ông ấy mới nhỏ giọng nói một câu: “Dù sau ông ta cũng là anh trai của tôi mà”.
“Anh trai cái khỉ gió! Ông xem ông ta như anh trai, nhưng ông ta có coi ông là em mình không? Biết bao nhiêu năm nay, ông ở trong mắt ông ta còn không bằng một con chó nữa!”, Liễu Ngọc Phân tức giận đến mức đỏ cả mắt.
Hứa Mộc Tình ở bên cạnh vội vàng trấn an Liễu Ngọc Phân: “Mẹ đừng kích động, chuyện không khủng khiếp như mẹ nghĩ đâu”.
“Sau này chỉ cần chúng ta đề phòng bọn họ hơn là được”.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh chen vào một câu: “Đúng vậy, dù bố có hiền hơn nữa cũng không thể sẽ bị người ta lừa hai lần bằng một cách giống nhau được”.
Liễu Ngọc Phân trừng Hứa Hạo Nhiên một cái, bà ấy quay đầu nhìn về phía Lý Phong.
Vô hình trung, Lý Phong đã trở thành trụ cột trong gia định.
Xảy ra chuyện lớn, tất cả mọi người đều sẽ theo phản xạ có điều kiện đi hỏi anh.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lý Phong hờ hững nói: “Không cần lo lắng chuyện nhà của bác cả, quan trọng là bên phía ông nội phải xử lý thế nào?”
Nhắc tới Hứa An Thái, Liễu Ngọc Phân sa sầm mặt.
Hứa Hiếu Dương nắm lấy tay Liễu Ngọc Phân: “Bà xã, dù thế nào ông ấy cũng là bố tôi”.
“Tôi đã chuyển ông ấy đến bệnh viện của Đông Hải chúng ta rồi, đợi ông ấy tỉnh lại, tôi muốn…”
Liễu Ngọc Phân như đã sớm đoán ra người đàn ông của mình muốn làm gì, bà ấy duỗi tay chỉ vào mấy căn phòng trong nhà: “Nhà chúng ta chỉ rộng chừng này, ông đón ông ấy về, ông ấy nghỉ ngơi ở đâu?”
“Vấn đề này thì dễ giải quyết lắm, trên đường về, con đã bàn bạc xong với bố rồi, chúng ta mua một căn nhà mới”, Lý Phong chen vào một câu.
“Oh, yeah, anh rể, anh là anh rể ruột của em”.
Vừa nghe thấy mua nhà mới, Hứa Hạo Nhiên lập tức nhảy cẫng lên, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
“Anh rể, lần này chúng ta nhất định phải mua một căn nhà rộng một chút”.
“Em muốn có phòng vệ sinh và phòng tắm riêng”.
“Phòng của em phải có một cái ban công thật lớn nữa”.
“Em còn muốn một căn phòng nhỏ để nhạc cụ, cả…”
Liễu Ngọc Phân bên cạnh đạp Hứa Hạo Nhiên một cước.
Bà ấy nói với Lý Phong: “Thật ra chen chúc một chút cũng ở vừa rồi, không cần thiết phải mua nhà mới đâu, bây giờ giá nhà ở Đông Hải cũng rất cao”.
“Mẹ, phòng bếp của nhà chúng ta bây giờ quá nhỏ”.
“Mẹ hoàn toàn không thể phát huy tài nấu nướng được”.
“Con định làm một phòng bếp rộng năm mươi mét vuông cho mẹ, trang bị lò vi ba, lò nướng cho mẹ luôn”.
Lý Phong biết Liễu Ngọc Phân rất thích nấu nướng.
Một người cần kiệm như mẹ vợ mà thỉnh thoảng vẫn sẽ bỏ tiền mua một vài dụng cụ và sách nấu ăn.
Liễu Ngọc Phân vốn còn hơi do dự, sau khi nghe thấy lời của Lý Phong, trong mắt vô thức hiện lên sự chờ mong.
“Thằng nhóc Tiểu Phong này, chuyện gì cũng lo lắng vì nhà chúng ta, người không biết còn tưởng là con trai ruột của chúng ta nữa ấy”.