Giờ phút này.
Một chiếc xe Hồng Kỳ phổ thông nội địa đỗ ở cửa khách sạn.
Có ba người từ trên xe bước xuống.
Ba người ăn mặc rất bình thường.
Nhưng nhìn cả ba người đều rất chính trực.
Vẻ mặt trang nghiêm.
Uy phong lẫm liệt.
Bọn họ bước đi như gió.
Chỉ bước mấy bước đã đến thang máy rồi.
"Đợi một chút!"
Ngay khi cửa thang máy sắp đóng, thì một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest vội chạy tới giơ tay chặn cửa thang máy lại.
Hắn ta còn chưa kịp nhìn ba người trong thang máy đã cúi đầu cong lưng với người đàn ông trung niên phía sau.
"Chủ tịch La, mời vào thang máy ạ".
"Ừ!"
La Văn Huy là chủ tịch tập đoàn La Thị ở Thiên Môn, cũng là người đứng đầu nhà họ La.
Nhà họ La cũng là gia tộc đứng đầu ở Thiên Môn.
Một đoàn người đi theo phía sau ông ta.
Ông ta nghênh ngang bước đến cửa thang máy.
Ngay khi ông ta vừa bước chân vào thang máy.
Ông ta trợn trừng hai mắt.
Môi run rẩy.
Ông ta liếc mắt đã nhận ra thân phận người đàn ông đứng bên phải trong ba người bọn họ.
Sợ hãi!
Há hốc mồm kinh ngạc.
Người đàn ông đứng bên phải dửng dưng nói với La Văn Huy: "Ông muốn vào à?"
La Văn Huy làm gì dám.
Tuy ở Thiên Môn nhà họ La là gia tộc đứng đầu nhưng trước mặt người này cũng chả là cái thá gì.
Bình thường bọn họ trốn vị sát thần này còn không kịp nữa là.
Ai dám vào cùng chứ, có khác nào muốn chết đâu.
La Văn Huy còn chưa kịp nói gì, người đàn ông giữ cửa thang máy thấy ba người này ăn mặc bình thường thì nổi cáu.
Hắn ta lạnh lùng nói: "Ba người này!"
"Không biết đây là chủ tịch La à?"
"Còn không mau ra ngoài đi".
"Mấy người sao xứng đi cùng thang máy với chủ tịch La chứ".
La Văn Huy sợ đến mức trái tim suýt nữa văng ra ngoài.
Ông ta vội vàng đạp mạnh hắn ta sang một bên.
Sau đó nhanh chóng cúi người.
"Tách...tách...tách..."
Tay ông ta liên tục ấn lên nút đóng cửa thang máy.
"Nhanh lên!"
"Nhanh lên!"
Cửa mau đóng lại đi.
Ông ta cực kì sợ hãi.
Nhưng vẫn tươi cười với ba người trong thang máy: "Mọi người lên trước đi, tôi đợi lượt sau vậy".
Thấy cửa thang máy đã đóng lại cuối cùng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta giơ tay lên lau trán mới phát hiện trán mình đã đổ mồ hôi đầm đìa từ lâu.
Tuy thang máy đã đi lên nhưng trái tim ông ta vẫn đập "thình thịch".
Trong ba người vừa nãy ông ta nhận ra một người.
Mà người đó mới chỉ được đứng bên tay phải thôi.
Trời đất ơi!
Vị sát thần ấy mà mới chỉ đứng một bên.
Thì người đứng ở giữa sẽ là ai được chứ.
La Văn Huy sợ tới mức hai chân run cầm cập.
Ông ta lập tức chỉ tay vào người mặc vest nói: "Giờ cậu rời khỏi Thiên Môn ngay cho tôi".
"Từ nay về sau nếu cậu còn dám quay lại thì tôi đánh gãy chân cậu".
La Văn Huy vừa lau mồ hôi vừa rút điện thoại gọi về nhà.
"Bố ơi hỏng rồi! Vị sát thần ở thủ đô đến đây rồi".
Trong điện thoại, trưởng tộc La Thị - La Tắc Tân không hiểu chuyện gì.
"Con nói chậm một chút đi, bố không nghe rõ".
"Bố ơi, Cao Kiếm đến Thiên Môn rồi".
"Gì cơ? Cao...Cao.... Kiếm á!"
Giọng điệu La Tắc Tân vừa nãy vốn còn thoải mái.
Vừa nghe thấy cái tên Cao Kiếm đã lắp ba lắp bắp rồi.
"Gã…gã...gã đến Thiên Môn làm gì chứ?"
"Con không biết!"
La Tắc Tân là trưởng tộc trong gia tộc, vội vàng phát ra cảnh báo cao nhất trong tộc.
"Mau thông báo cho tất cả mọi người trong tộc".
"Mấy ngày này ngoan ngoãn ở im trong nhà, đừng có mà ra ngoài gây chuyện nữa".
"Nếu ai dám gây chuyện sẽ bị đánh gãy tay gãy chân, đuổi khỏi gia tộc".
"Vâng!"
La Văn Huy nhanh chóng làm theo lời dặn của La Tắc Tân, không dám rề rà.
Cao Kiếm được các gia tộc lớn gọi là "sát thần".
Bởi vì gã lúc nào cũng nhằm vào đám con em quý tộc thế gia.
Nếu ai mắc lỗi mà rơi vào tay gã.
Thì gã sẽ nhổ cả gốc gác cái gia tộc đó lên.
Không chừa một ai!
Cùng lúc đó, sếp lớn nhất của Thiên Môn là sếp Lỗ dẫn theo mấy người vội vàng chạy tới khách sạn Lý Phong đang ở.
Mấy sếp lớn lần này coi như là đang âm thầm đi khảo sát.
Bọn họ không để ai biết, đến phòng khách sạn Lý Phong đang ở, hiện giờ đang đứng bên ngoài.
Trong số bọn họ có một sếp tự mình bước lên gõ cửa.
Cửa nhanh chóng mở ra.
Là Cao Kiếm.
Vị sếp này thấy Cao Kiếm tự mình mở cửa thì sợ đến mức giật lùi về phía sau vài bước.
Không dừng lại được.
Đập thẳng vào bức tường phía sau.
Cao Kiếm đứng sừng sững trước cửa như một ngọn núi.
Ánh mắt gã sắc bén lướt qua đám người trước mặt lạnh lùng hỏi: "Mấy ông muốn làm gì?"
"Cao...Cao thiếu tướng..."
"Hử?", ông ta vừa mới mở miệng, ánh mắt Cao Kiếm đã liếc qua, ông ta sợ đến câm nín.
"Là thế này, chúng tôi đến khách sạn này thị sát, nghe nói ngài đang ở đây nên đến thăm hỏi chút".
Sếp Lỗ là sếp lớn nhất ở Thiên Môn, làm chuyện gì cũng công minh chính trực.
Lúc ông ấy nói chuyện thái độ rất đúng mực.
"Đã thăm hỏi xong, các ông đi được rồi".
Nói xong Cao Kiếm xoay người đóng cửa.
"Rầm!"
Bên cạnh có một ông sếp không hiểu về Cao Kiếm cau mày nói: "Người này ngông cuồng quá".
Một sếp khác đứng cạnh vội kéo tay ông ta nói: "Lúc mà gã thật sự ngông cuồng thì ông còn chưa thấy đâu".
"Lần trước gã đến Thiên Môn, xử lí một gia tộc và đám cặn bã cứ như đang bắt châu chấu ý, cứ thế xử đẹp từng xiên từng xiên thôi".
Sếp Lỗ trán đầy mồ hôi.
Ông ấy từng gặp Cao Kiếm mấy lần.
Nhưng lần nào gặp Cao Kiếm cũng như này.
Ông ta thở dài một hơi nói: "Trên đời này chỉ sợ không ai có thể khiến vị Đại Ma Vương này đối xử hòa nhã".
Trong giới bọn họ Cao Kiếm có biệt danh là “Đại Ma Vương”.
Từ lúc gã từ Hồng Hải trở về, một đường vượt khó.
Lúc đã làm nhiệm vụ thì không nể mặt một ai cả.
Không biết có bao nhiêu người bị gã tóm được lúc đang ở quê hương thân yêu.
Rồi tống vào nhà tù lạnh lẽo.
Sau thời gian đó mọi người đã đặt cho gã biệt danh là “Đại Ma Vương”.
Nếu lần này chỉ có một mình Cao Kiếm đến thì sếp Lỗ cũng không lo lắng đến thế.
Ông ấy sợ là sợ hai người đi cùng Cao Kiếm ấy.
Nhóm ba người Cao Kiếm chủ động đi vào phòng này.
Lẽ nào trong phòng còn có người ở trên ba người họ à?
Lúc này một ông sếp nói: "Chúng ta cứ đứng như trời trồng ở đây cũng chẳng giải quyết được chuyện gì".
"Hay là ai đó lên gõ cửa đi".
Mấy người xung quanh vội lắc đầu, không ai muốn lên gõ cửa.
Sếp Lỗ thở dài nói: "Mặc kệ ba người họ muốn làm gì?"
"Dù sao chúng ta cây ngay không sợ chết đứng".
"Chuyện này cứ để vậy đi, đến đâu hay đến đấy".
"Cạch!"
Sếp Lỗ vừa dứt lời thì cửa phòng mở ra.
Vẫn là Cao Kiếm mở cửa.
Cao Kiếm vẫn giống hệt vừa nãy, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng như một khối sắt thép.
Gã dùng giọng điệu cứng rắn lạnh lùng nói: "Đại ca của tôi nói nếu mấy ông đến rồi thì vào trong ngồi uống chén trà đi".
Đại ca của Cao Kiếm á?
Chương 382: Tôi chỉ giỏi làm cho người khác khóc thôi
Mấy sếp lớn vừa nghe thấy Cao Kiếm xưng hô thế thì nghiêm túc hẳn lên.
Đại ca của Cao Kiếm là ai?
Bọn họ chưa từng nghĩ đến việc Đại Ma Vương như Cao Kiếm sẽ gọi người khác là đại ca.
Nếu có thật thì đó chắc chắn không phải người.
Mà là thần!
Hơn nữa mọi người thấy rõ ánh mắt của Cao Kiếm lúc nhắc đến vị đại ca này cực kì kính nể.
Một tiếng "đại ca" cũng không phải là gọi bừa.
Nếu chưa từng sống chết có nhau.
Chưa từng kề vai sát cánh.
Thì người cứng rắn như Cao Kiếm chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ mặt ấy.
Đám người sếp Lỗ theo Cao Kiếm vào phòng.
Lúc này có một người ngồi bên trong.
Còn có hai người đàn ông rắn rỏi đứng như trời trồng cạnh đó.
Lúc sếp Lỗ nhìn rõ hai người đàn ông đó, mắt ông ấy trợn to.
Sao hai người này cũng ở đây thế.
Tên tuổi hai người này tuy không vang danh như Cao Kiếm.
Nhưng sức ảnh hưởng và thân thế của họ cũng chẳng kém cạnh gì Cao Kiếm.
Thậm chí còn trên cơ Cao Kiếm là đằng khác.
Vốn dĩ Cao Kiếm khiến cho người ta sợ hãi là vì tính cách gã lì lợm, lại căm ghét cái ác.
Còn thân thế của hai người này cũng rất nặng kí.
Lĩnh vực họ xử lí càng làm người khác kính sợ.
Đám người sếp Lỗ đồng loạt quay đầu nhìn Lý Phong đang ngồi trên sô pha.
Dáng ngồi của anh rất thoải mái.
Giống như đang ngồi nói chuyện cùng anh em bạn bè trong nhà mà thôi.
Lý Phong cười nói với mấy sếp lớn: "Mọi người đến đây ngồi xuống uống chén trà đi".
Vẻ mặt sếp Lỗ thay đổi xoành xoạch.
Thiên Môn là thành phố trực thuộc Trung Ương.
Cách thủ đô gần nhất.
Sếp Lỗ có tìm hiểu được một vài tin tức.
Nhưng bọn họ không nhận được tin gì về đại ca của Cao Kiếm hết.
Mà lúc này Lý Phong thì ngồi, còn Cao Kiếm cũng giống như hai người khác sừng sững đứng đó.
Cảnh tượng này đáng sợ quá.
Mọi người hiểu rõ Cao Kiếm và hai người này chỉ là đàn em của Lý Phong mà thôi.
"Mọi người cứ ngồi tự nhiên".
"Các anh em của tôi đứng quen rồi".
"Mọi người thấy vẻ mặt bọn họ lạnh lùng thế thôi chứ tiếp xúc mới thấy bọn họ thoải mái lắm".
Nói xong Lý Phong nói với Cao Kiếm: "Cậu đừng có mà suốt ngày xị mặt ra thế, cười một cái thì chết ai đâu chứ".
Nghe thấy Lý Phong thoải mái nói chuyện như thế.
Đám người sếp Lỗ sợ mất mật.
Trái tim bé nhỏ của họ như đang đối mặt với mưa giông bão đạn vậy.
Như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn.
Trôi nổi dập dềnh!
Sớm nắng chiều mưa!
Nhưng điều làm bọn họ bất ngờ hơn là Đại Ma Vương Cao Kiếm thế mà nở nụ cười nhìn còn xấu hơn là khóc.
Mà hai người đàn ông đang nghiêm túc đứng đấy cũng che miệng cười trộm.
Nhờ có khung cảnh này mà cuối cùng bọn họ cũng cảm nhận được chút hơi ấm con người rồi.
Còn trước đó bọn họ giống như một con dao.
Một khẩu súng!
"Đại ca, anh đừng trêu tôi nữa".
"Anh biết thừa tôi không quen tươi cười với người khác mà".
"Tôi chỉ giỏi làm người khác khóc thôi".
Cao Kiếm nói những lời này làm cho mấy sếp lớn bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Bọn họ lại được nghe Cao Kiếm nhắc đến xưng hô "đại ca" này.
Ở trước mặt Lý Phong, Cao Kiếm giống như một gã đàn em biết nghe lời vậy.
Cách bọn họ nói chuyện thấy rõ tình anh em thắm thiết.
Còn có một sự ràng buộc mà mãi mãi cũng không thể đứt đoạn.
Tình cảm khăng khít này.
Sự ràng buộc này.
Chỉ có cùng nhau kề vai chiến đấu, sống chết có nhau.
Mới có được.
Lý Phong mở miệng mời, mấy sếp lớn chỉ có thể lúng túng ngồi xuống sô pha.
Bọn họ nghe cách bốn người Lý Phong nói chuyện với nhau rất đặc biệt.
Tuy là bọn họ dùng tiếng Hoa Hạ gốc để giao tiếp.
Là tiếng phổ thông.
Nhưng không hiểu sao mấy sếp lớn nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.
Ví dụ như giờ Lý Phong đang nói: "Con gà mà ông Vương hàng xóm nuôi béo quá".
"Mấy cậu nghĩ cách nhổ hết lông của nó đi".
"Xong rồi cắm ở trong vườn ý".
"Lúc cắm thì phải cắm cho đều vào".
"Nếu không lần sau trời mưa gió lại bị ngập".
Lão Vương là ai?
Gà tượng trưng cho cái gì?
Nhổ lông gà có phải ám chỉ hành động đặc biệt nào không?
Cắm trong vườn cho đều nghĩa là gì?
Mấy sếp lớn nghe thấy thế, người nào người nấy đều ngơ ngác.
Lúc bọn họ đang bồn chồn như đứng đống lửa như ngồi đống than, không biết phải làm gì.
Thì Vũ Đại Quân gióng trống khua chiêng dẫn theo bốn chiếc xe bấm còi inh ỏi suốt đoạn đường đến khách sạn.
Nhóm người này lần lượt xuống xe.
Cả đám vênh váo.
Tác oai tác quái!
Bọn chúng hùng hổ!
Mọi người lo lắng không yên.
Vừa nhìn thấy đám người đó vội tránh đi.
Có không ít người nhỏ giọng buôn chuyện.
“Vũ Đại Quân đến khách sạn làm gì thế?"
"Uầy, chắc lại có ai chọc phải Vũ Thạc rồi".
"Mới tháng trước không phải Vũ Đại Quân mới bắt một doanh nhân đến từ phía Nam đi đánh đập hành hung à".
"Bọn chúng cạnh tranh với nhau, nếu không đối phó được thì sẽ dùng một vài cách dơ bẩn, xấu xa hạ gục đối thủ thôi".
"Tôi nghe nói, người doanh nhân đến từ phía Nam kia cuối cùng phải bỏ ra mấy triệu tệ, chuyện này mới êm xuôi đấy".
"Thâm thế! Trái tim của bọn chúng đứa nào cũng thâm đen cả rồi".
"Hôm nay không biết ai đen đủi thế nữa..."
"Ting!"
Cửa thang máy từ từ mở ra.
"Cốp cốp!"
"Cốp cốp!"
"Cốp cốp!"
Tiếng giày da đạp trên đất không ngừng vang vọng cả hành lang.
Vũ Đại Quân cứ như một đại tướng quân oai phong lẫm liệt, dẫn theo một đám đàn em không coi ai ra gì, đi đến đâu phá đến đấy.
Bọn chúng nhanh chóng đứng trước cửa một căn phòng.
Vũ Đại Quân hỏi tên đàn em đứng cạnh: "Là phòng này à?"
Tên đàn em gật đầu nói: "Là phòng này ạ! Tập đoàn Lăng Tiêu bao hết các phòng ở dãy này rồi ạ".
Chương 383: Nghe theo đại ca
Vũ Đại Quân cười khẩy: "Bao hết rồi càng tốt".
"Bao được nhiều phòng thế chứng tỏ bọn chúng có nhiều tiền lắm".
"Đám khỉ gió phương Nam này trong túi đầy tiền".
"Lần này phải bắt chẹt bọn chúng nhiều chút".
Vũ Đại Quân quay đầu nhìn gã đàn ông trung niên phía sau hỏi: "Lão Trương này, nếu tôi nhớ không nhầm thì con gái ông sắp ra nước ngoài du học rồi nhỉ?"
Lão Trương cười gật đầu: "Vâng, vâng! Hơn tháng nữa con bé sẽ đi".
"Lần này ông cho con gái đi du học chắc cũng tốn không ít tiền đâu nhỉ?"
"Mấy cái trường ở nước ngoài học phí một năm đúng là rất đắt".
"Hì hì hì, các anh em đều biết là đi theo đại ca sẽ chả thiếu tiền tiêu đâu mà.", vẻ mặt lão Trương nịnh hót hùa theo.
Vũ Đại Quân lại nhìn về phía một người đàn ông trẻ tuổi.
"Tiểu Triệu này, thằng nhóc nhà cậu đến giờ còn chưa cưới vợ, chắc là đang để dành tiền mua cái biệt thự nhỏ tầm mấy triệu cho xứng với con xe thể thao mấy triệu của cậu đấy à".
Hắn ta cười, gật đầu lia lịa: "Em nghe theo đại ca hết, đại ca nói thế nào thì em làm thế ấy".
Mấy người đứng cạnh lập tức cùng hùa vào nịnh nọt: "Đúng đấy ạ, đúng đấy ạ".
"Các anh em chỉ cần đi theo đại ca lăn lộn, không cần lo thiếu ăn thiếu uống nữa".
"Muốn cái gì có cái đấy".
Mặt Vũ Đại Quân vênh lên tận trời.
Hắn kiêu ngạo tự hào nói: "Chứ còn gì nữa".
"Mấy người cũng không ngẫm lại mà xem, nhà họ Vũ là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô".
"Trên địa bàn của chúng ta, có chuyện gì mà chúng ta không làm được chứ".
"Trên địa bàn của chúng ta, có ai mà chúng ta không bắt được?"
Nói xong, hắn đá mạnh vào cửa phòng.
Hắn gầm lên giận dữ: "Mở cửa!"
Vũ Đại Quân vừa thô lỗ đá xong liền quay sang hỏi mấy tên đàn em bên cạnh nói: "Cơ hội lập công lần này ai lên đây?"
Người đàn ông trẻ tuổi tên Tiểu Triệu ban nãy lập tức ghé sát lại.
Hắn ta nói với Vũ Đại Quân: "Đại ca, em đang tính mua một căn biệt thự riêng biệt".
"Nhưng giờ vẫn chưa gom đủ tiền, lần này anh để em làm tiên phong dẫn trước đi".
"Chờ chuyện này xong, anh nhớ nói giúp em vài câu tốt đẹp trước mặt cậu Vũ nhé".
"Chuyện nhỏ! Cậu Vũ từ trước đến nay đều rất hào phóng, sẽ không để các anh em chịu thiệt đâu".
Nghe thấy Vũ Đại Quân nói thế, Tiểu Triệu lập tức ngẩng cao đầu, giờ chân đá mạnh mấy phát lên cánh cửa.
Hắn ta vừa đá vừa hét to.
"Người ở bên trong nghe kĩ đây".
"Chúng mày không cần chống cự, vô ích thôi".
"Bây giờ ngoan ngoãn mở cửa ra ngoài đi".
"Nếu không thì đừng trách tao không khách khí".
Nói xong hắn ta còn diễu võ giương oai đạp thêm mấy phát nữa.
"Két!"
Cửa bỗng mở ra.
Cao Kiếm đứng ở cửa.
Gã lạnh nhạt nhìn đám người trước mặt.
Tuy Tiểu Triệu so ra thì thấp hơn Cao Kiếm.
Nhưng hắn ta phô trương thanh thế hơn Cao Kiếm nhiều.
Cả người hắn ta dí sát đến trước người Cao Kiếm.
Ngẳng đầu hung ác nói: "Bọn tao nhận được tin báo chúng mày có mang theo hàng cấm".
"Giờ ngoan ngoãn phối hợp để bọn tao kiểm tra, nếu không là đẹp mặt đấy".
Nói xong Tiểu Triệu đẩy Cao Kiếm ra.
Dẫn theo đám anh em lập tức ùa vào trong.
Vũ Đại Quân đứng ngoài cửa.
Hắn châm một điếu thuốc nhởn nhơ cười.
Bên trong phòng thỉnh thoảng lại vọng đến tiếng quát của Tiểu Triệu.
"Giơ hết tay lên".
"Tất cả mọi người ngồi xổm xuống, dựa vào sát tường".
Trước đó Vũ Thạc dặn dò Vũ Đại Quân rồi.
Vũ Đại Quân vẫn luôn muốn có một chiếc du thuyền, chờ lần này xong chuyện Vũ Thạc sẽ cho hắn.
Ánh mặt trời, sóng biển!
Những cô em mặc bikini!
Lái du thuyền ra biển.
Hì hì hì...
Cái cảm giác này, giờ cứ nghĩ đến là lại thấy sướng.
Lúc này trong phòng khách sạn.
Mấy sếp lớn đang ngồi.
Đầu cúi xuống.
Đám người Tiểu Triệu nóng lòng lập công.
Vào thẳng việc chính!
Lục tung đồ đạc!
Hoàn toàn không thèm nhìn đến mấy người đang ngồi trên sô pha là ai.
Lý Phong ngồi trên sô pha bình tĩnh nhìn Tiểu Triệu.
Mấy tên đàn em của hắn ta lục tung mọi thứ lên, không quan tâm đến quyền riêng tư của người khác.
Thấy vali của mình bị lục tung lên.
Lý Phong thản nhiên hỏi: "Xin hỏi mấy người lục tìm gì thế?"
"Còn tìm cái gì? Mày làm gì mà còn không tự biết à".
Lý Phong ngạc nhiên nói: "Tôi đã làm gì đâu, chỉ ngồi uống trà với bạn bè mà thôi".
Lúc Lý Phong nói chuyện còn liếc nhìn đám sếp lớn một cái.
Tiểu Triệu chả thèm chửi nhau với anh.
Khóe mắt cũng chả buồn liếc nhìn về phía mấy sếp lớn.
Hắn ta nghĩ thầm lập công rồi.
Mua biệt thự thôi!
"Chưa làm gì à? Thằng chó mày lừa ai thế?"
"Tao nói cho mày biết, bọn tao nhận được tin báo từ người dân đấy".
"À, còn cái vali hồng nhạt này của mày nữa, mau mở ra cho tao xem".
Vali mà đám anh em của Tiểu Triệu vừa lục là của Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.
Vali màu hồng nhạt này là của Hứa Mộc Tình.
Bên trong là một ít đồ cá nhân của cô.
Lý Phong đã kéo chiếc vali lại gần mình.
Anh khẽ lắc đầu nói: "Những cái khác thì được còn cái này thì không".
"Ha ha ha! Mọi người đến đây mà nghe này".
"Thằng cha này chết đến nơi rồi mà còn trả treo với tôi này".
Chương 384: Ngông cuồng, hống hách
"Mày tưởng đây là phương Nam, là địa bàn nhà mày nên muốn làm gì thì làm à?"
"Tao nói cho mày biết đây là Thiên Môn".
"Ở đây đại ca của tao mới là người có tiếng nói".
"Đại ca cậu là ai?", Lý Phong đột nhiên hỏi.
"Đại ca tao là..."
Tiểu Triệu khựng lại, sau đó gầm lên: "Tên của đại ca tao cái loại khố rách áo ôm như mày biết làm sao được?"
"Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì mở cái vali này ra cho tao kiểm tra".
"Cái vali này không mở được".
Lý Phong vẫn dửng dưng như cũ.
"Hơn nữa tôi có thể khẳng định thứ mấy cậu muốn tìm không có ở đây".
"Không có?"
Tiểu Triệu bỗng cười khẩy.
Hắn ta lôi từ trong túi mình ra một món đồ.
Ném lên cái bàn trước mặt Lý Phong "bịch" một tiếng.
"Vậy mày nói cho tao nghe xem đây là cái gì?"
Vẻ mặt Lý Phong vẫn dửng dưng nói: "Tôi không biết".
"Ha ha ha! Cái thứ này tìm thấy trên người mày mà mày lại nói không biết à".
Chẳng nể nang ai!
Vu oan giá họa!
Ngông cuồng!
Hống hách!
Lỗ mũi Tiểu Triệu sắp hếch lên trời đến nơi rồi.
Giờ ở đây hắn ta là to nhất.
Muốn ai sống thì người đó sống!
Muốn ai chết thì người đó phải chết!
"Cái này không phải cậu vừa lấy từ trên người mình ra à?", Lý Phong nói lại một câu.
"Á thằng chó này, mày còn dám vu oan hãm hại tao à".
"Tội của mày lại thêm một bậc".
"Xem hôm nay ông đây xử lí mày thế nào".
Lúc này Tiểu Triệu mới phát hiên có mấy người đàn ông đang cúi đầu ngồi bên cạnh.
Hắn ta vênh váo bước đến.
Giờ hắn ta đang đứng trước mặt sếp Lỗ.
Hắn ta nói với sếp Lỗ: "Mày giơ tay ra ngay".
Sếp Lỗ không nói gì.
"Mày không giơ ra chứ gì?"
"Mày mà dám ngoan cố thì sẽ chết thảm hơn đấy".
Nói xong hắn ta lôi từ trong túi mình ra một gói đồ nhỏ.
Sau đó cứ thế ngang ngược nhét vào túi sếp Lỗ.
Làm xong hắn ta vỗ tay nói: "Thôi được rồi, giờ tang chứng vât chứng đã có đủ cả, chúng mày mau đi theo bọn tao".
"Bộp! Bộp! Bộp!"
Cao Kiếm vẫn luôn đứng phía sau đột nhiên vỗ tay.
Gã giơ ngón tay cái với Tiểu Triệu nói: "Giỏi lắm! Giỏi lắm đó!"
"Tao lớn như vậy rồi nhưng lần đầu tiên thấy cái kiểu gắp lửa bỏ tay người như chúng mày đấy".
Tiểu Triệu lạnh lùng nói: "Mày đừng điêu! Tao chả làm gì cả".
"Đám chó má chúng mày lại dám làm mấy chuyện này ở Thiên Môn".
"Dẫn hết đi cho tao".
Nói xong Lão Trương rút đồ nghề giắt bên hông ra, đặt trước mặt sếp Lỗ nói: "Nào, giờ mày tự làm hay để tao còng tay mày vào".
Sếp Lỗ không nói gì nhưng hai tay ông ấy đã nắm chặt lại.
Không chỉ sếp Lỗ mà mấy sếp lớn bên cạnh cũng như thế.
Bọn họ giận sôi máu.
Nhục nhã quá!
Dưới sự điều hành bọn họ mà lũ côn đồ mày dám làm mấy chuyện xấu ca bẩn thỉu như thế.
Lão Trương thấy sếp Lỗ hai tay nắm chặt thì nhe răng cười nói.
"Làm sao? Còn dám ngoan cố à? Còn cúi đầu cái gì, ngẩng lên cho tao xem mặt mũi thế nào!"
Lúc này sếp Lỗ mới từ từ ngẩng đầu lên.
Lúc Lão Trương nhìn thấy sếp Lỗ, ông ta bỗng ngây người.
Sau đó mấy sếp lớn bên cạnh cũng đồng loạt ngẩng đầu lên.
“Chủ...chủ....chủ..."
Đầu lưỡi Lão Trương líu lại.
Ông ta sợ hãi lùi về phía sau.
Bởi vì lùi vội quá nên cả người loạng choạng ngã phịch xuống đất.
"Lão Trương làm trò gì thế?"
"Mấy thằng chó này có xấu cũng không dọa ông đến mức này chứ".
Tiểu Triệu cũng quay đầu lại nhìn, nhưng người hắn ta nhìn đến đầu tiên không phải là sếp Lỗ.
Mà là vị sếp ngồi gần hắn ta nhất.
Hắn ta chết đứng người.
Trợn to!
Hai mắt hắn ta trợn to!
Sợ hãi!
Vẻ mặt hống hách dần biến thành hoảng sợ!
"Cục...cục...cục..."
Tiểu Triệu cũng lắp ba lắp bắp.
Hắn ta ngồi thẫn thờ trên mặt đất.
Chết rồi!
Chết thật rồi!
Sếp Hà đang ngồi là sếp lớn nhất trong nghành của bọn Tiểu Triệu.
Ngày thường chỉ khi nào có hội nghị thì mới được thấy sếp.
Bọn Tiểu Triệu còn chẳng có tư cách nói chuyện với ông ấy nữa là.
Sếp Hà vỗ mạnh lên bàn hét ra bên ngoài: "Vũ Đại Quân! Cậu mau vào đây cho tôi".
Vũ Đại Quân đang thảnh thơi đứng ngoài cửa hút thuốc, thấy có người hét tên mình thì giận dữ.
"Thằng chó nào gọi tên ông đấy?"
"Con mẹ nó! Coi trời bằng vung rồi à?"
Vũ Đại Quân tức giận chửi bới, vênh váo bước vào phòng.
Nhưng bước chân của hắn lập tức khựng lại.
Bởi vì hắn thấy một gương mặt quen thuộc.
Điếu thuốc!
Điếu thuốc mà Vũ Đại Quân đang ngậm rơi xuống đất.
Hắn há hốc miệng.
Sợ hãi!
Khó tin!
Hắn giơ tay lên dụi mắt.
Dụi mạnh!
Mắt đỏ lòm!
Chảy cả nước mắt!
Nhưng sau khi mắt sưng lên.
Mấy người trước mặt chẳng có gì thay đổi cả.
Vũ Đại Quân quỳ "bụp" xuống.
Chết rồi!
Chết thật rồi!
...
Công ty trách nhiệm hữu hạn mĩ phẩm Đông Phương.
Sau khi đám người Hứa Mộc Tình bị bắt đi, người quản lí cùng nhóm công nhân ai cũng mặt mày ủ ê.
Triệu Côn là quản lí kiêm giám đốc công ty đang vắt tay lên trán ngồi than thở.
Ông ta vừa gọi cho người quen muốn giúp Hứa Mộc Tình.
Nhưng sau khi nghe những lời người đó nói thì lòng ông ta nặng trĩu.
"Người anh em à, chuyện này ông đừng nhúng tay vào".
"Cho dù ông phá sản thì vẫn tốt hơn là chọc phải nhà họ Vũ".
"Vũ Đại Quân là đàn em của Vũ Thạc, mà Vũ Thạc ở Thiên Môn một tay che trời, có chuyện gì mà hắn không dám làm đâu".
"Tốt nhất là ông đừng có dính líu gì đến tập đoàn Lăng Tiêu đấy".
"Nếu không rước họa vào thân là xong đời luôn đấy".
Triệu Côn ngồi trong phòng làm việc than thở.
Khó khăn lắm mới tìm thấy một tập đoàn lớn có hứng thú với sản phẩm của công ty.
Sao lại gặp phải chuyện không đâu này cơ chứ?
Chẳng lẽ không có ai chỉnh đốn lại Vũ Đại Quân à?
Lúc này thư kí của Triệu Côn vội vàng chạy từ bên ngoài vào.
"Không xong rồi quản lí ơi, bọn chúng lại tới rồi".
Triệu Côn giật mình.
Khi ông ta vừa chạy ra thì thấy bên ngoài đã có mấy chiếc xe dừng lại rồi.
Vừa nhìn thấy đèn còi hú trên nóc xe, lòng ông ta nặng trĩu.
Sao lại quay lại rồi?
Chẳng lẽ Vũ Thạc vì đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu mà ngay cả công ty cỏn con của ông ta cũng không tha à?
Lúc này cửa xe mở ra.
Đôi chân dài trắng nõn của Hứa Mộc Tình từ trên xe bước xuống.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp chẳng chút tỳ vết của Hứa Mộc Tình, Triệu Côn bỗng sững người.
Sau đó ông ta chẳng hiểu sao cô đã bị Vũ Đại Quân bắt đi mà giờ lại được thả về rồi.
Chương 385: Lời nói thay đổi cục diện
Ngoài ra Triệu Côn còn thấy có một người đàn ông đứng bên cạnh cô.
Người đàn ông này rất cao.
Cũng rất đẹp trai.
Trên người anh có một loại khí chất đặc biệt mà người bình thường không có.
Nếu liếc nhìn lần đầu thì thấy bình thường.
Nhưng liếc nhìn lần hai sẽ bị khí chất đặc biệt trên người anh thu hút.
Dù là đàn ông nhưng Triệu Côn cũng không nhịn được liếc mắt nhìn anh mấy lần.
Sau đó tròng mắt ông ta suýt thì bắn ra ngoài.
Vì ông ta thấy sếp lớn nhất ở Thiên Môn.
Sếp Lỗ đến đây.
Hình tượng của sếp Lỗ lúc nào cũng công chính liêm minh, sao lại đến công ty bé cỏn con này của ông ta chứ.
Ông ta còn phát hiện sếp Lỗ quyền cao chức trọng là thế nhưng lại rất kính trọng người đàn ông đứng cạnh Hứa Mộc Tình.
Tuy là anh không nói không rằng, thảnh thơi ngồi một chỗ.
Nhưng lúc các sếp nói chuyện vẫn luôn đưa mắt nhìn về phía anh.
Anh là ai?
Vì sao sếp lớn thế mà chỉ có thể làm nền cho anh.
Triệu Côn rất muốn biết thân thế của người đàn ông đứng cạnh Hứa Mộc Tình.
Nhưng ông ta không có cơ hội đến gần.
Chuyện tiếp theo khiến ông ta còn tưởng mình đang nằm mơ.
Dưới sự chứng kiến của sếp Lỗ, tập đoàn Lăng Tiêu và công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Đông Phương đã kí hợp đồng thu mua.
Đây là hạng mục đầu tiên của tập đoàn Lăng Tiêu ở phía Bắc.
Tập đoàn Lăng Tiêu vừa đến Thiên Môn, hạng mục đầu tiên kí kết thành công dưới sự chứng kiến của sếp Lỗ.
Tiếp đó ai có thể ngăn cản bước chân của bọn họ nữa chứ.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, người đàn ông cạnh Hứa Mộc Tình bỗng đứng lên.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, dường như trên đời này chẳng có thứ gì khiến anh bận tâm.
Giờ đây trong mắt anh chỉ có Hứa Mộc Tình.
Người thần bí này cuối cùng cũng nói chuyện.
Giờ phút này ai ai cũng căng thẳng.
Không chỉ riêng Triệu Côn mà sếp Lỗ cũng thế.
Mặc dù từ đầu đến giờ Lý Phong chưa nói câu gì.
Nhưng trái tim của mấy sếp lớn giống như đang lơ lửng giữa không trung.
Đến giờ bọn họ vẫn chưa biết thân thế thật sự của anh.
Chỉ biết Đại Ma Vương Cao Kiếm cũng phải gọi anh là đại ca.
Người như thế ai dám làm gì sơ suất chứ?
Câu mà anh nói.
Chắc chắn sẽ cực kì chấn động.
Hô mưa gọi gió.
Nói rồi!
Cuối cùng anh cũng nói rồi.
Trong sự chờ mong của mọi người.
Lý Phong nói.
"Vợ ơi anh đói rồi, nghe nói ở Thiên Môn có món bánh bao 'chó không thèm', chúng mình đi ăn thử đi".
Hả?
Không chỉ có Triệu Côn mà ngay cả sếp Lỗ cũng sững sờ.
Bọn họ còn tưởng Lý Phong sẽ nói ra câu long trời lở đất, quỷ thần khiếp sợ gì cơ.
Chuyện hôm nay xảy ra ít nhất anh cũng phải nhận xét hoặc phê bình mấy câu chứ.
Nhưng anh vẫn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có thứ nóng bỏng và sâu sắc.
Là ánh mắt anh nhìn Hứa Mộc Tình, sự quan tâm để ý của anh với cô.
Ngày hôm nay Hứa Mộc Tình cảm thấy rất thú vị.
Tuy là bị thẩm vấn hơn mười phút.
Nhưng đối với cô đây là một loại trải nghiệm mới lạ.
Cô coi như đây là một bài học kinh nghiệm.
Chỉ có tích lũy kinh nghiệm cô mới dần trưởng thành.
Để đối đầu nữ hoàng phố Wall.
Thậm chí là vượt qua cô ấy.
"Ừ, em cũng đói rồi".
Hai ngày nay Vũ Thạc cảm thấy cực kì bứt rứt.
Đói khát!
Mỗi lần hắn bế Raven lên giường.
Cô ta lại có rất nhiều cách để lờ đi.
Nhất là đôi tay của cô ta mỗi khi chạm vào người hắn đều khiến hắn sướng rên.
Chỉ cần hắn nằm trên giường để cô ta mát xa là chẳng đến mấy phút sẽ ngủ say như chết.
Cảm giác mát xa ấy sướng muốn chết.
Nhưng càng thế hắn lại càng bứt rứt khó chịu.
Đã mấy ngày nay hắn không động vào đàn bà rồi.
Hắn cảm thấy nhịn càng lâu.
Thì lúc lên giường với Raven càng thêm sung sướng.
Mà giờ cũng đến lúc rồi.
Lúc Vũ Thạc đang định nhào tới chỗ Raven thì di động kêu.
"Gì cơ? Cái thằng vô dụng Vũ Đại Quân vào tù rồi á?"
Vũ Thạc cầm chén rượu bên cạnh ném mạnh xuống đất.
"Thằng chó vô dụng!"
Vẻ mặt Vũ Thạc thay đổi, hắn lo lắng bồn chồn đi đi lại lại một chỗ.
Vũ Đại Quân đi theo Vũ Thạc nhiều năm, nắm được rất nhiều bí mật của hắn.
Mà Vũ Đại Quân lại nhát gan sợ chết.
Người khác chỉ cần đe dọa mấy câu.
Chắc chắn hắn sẽ khai không sót một chữ.
Tới lúc đó thì rắc rối to rồi.
Nghĩ thế, hắn lập tức nói với người bên kia đầu dây: "Cậu lập tức cho người xử lí thằng chó đấy đi".
Thâm!
Độc!
Đối với Vũ Thạc, một khi con chó hết giá trị lợi dụng thì sẽ xử lí sạch sẽ để trừ khử hậu họa về sau.
Sau khi cúp máy hắn càng nghĩ càng tức.
Đánh chó phải nể mặt chủ chứ!
Ở Thiên Môn này thế mà lại có người dám đánh chó của hắn.
Muốn khiêu khích hắn hả.
Được! Được lắm!
Vũ Thạc một cước đá bay cái ghế.
Vẻ mặt hắn dữ tợn.
Ánh mắt hắn sắc bén, độc ác.
"Đám khỉ gió đến từ phía Nam chứ gì, mấy cái trò vặt vãnh của chúng mày mà cũng dám chơi với tao à".
"Giờ tao sẽ khiến chúng mày chết hết cả lũ".
Hắn vừa hầm hừ vừa rút điện thoại ra gọi.
"Con ranh Hứa Mộc Tình đang ở đâu?"
"Mày đi truyền tin cho tao".
"Để toàn bộ thế giới ngầm ở Thiên Môn này biết".
"Vũ Thạc tao muốn đầu của giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu".
"Nếu ai lột sạch được quần áo của con ranh này, chơi chết nó thì tao đây thưởng cho mười triệu".
Cả thế giới ngầm ở Thiên Môn vừa nghe thế thì dậy sóng.
Đám côn đồ bình thường ngày ngủ đêm chơi cũng bắt đầu đi lang thang khắp nơi tìm kiếm lịch trình của Hứa Mộc Tình.
Trong những người này còn có cả người của những gia tộc hạng hai tham gia cùng.
Bọn chúng đương nhiên không phải vì tiền.
Mà muốn nhân cơ hội này ôm chân Vũ Thạc mà thôi.
Tập đoàn Lăng Tiêu?
Chưa từng nghe qua.
Vùng đất cấm Đông Hải?
Hừ, trò đùa.
Ở thủ đô và khu vực xung quanh, bọn họ chỉ biết bốn gia tộc lớn thôi.
Còn lại thì chỉ là đám tép riu mà thôi.
Giờ Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang ở nhà hàng Lão Nhai.
Hứa Mộc Tình là người có tâm hồn ăn uống.
Đây là chuyện thật.
Bình thường dù Hứa Mộc Tình ở đâu, công việc bận thế nào, Lý Phong cũng sẽ lén lút mua đồ ăn ngon về cho cô.
Vịt quay, khoai chiên, hamburger.
Tôm hùm đất, bề bề, cua hoàng đế.
Bánh bao, bánh chưng, đậu phụ thối.
Chỉ cần đó là món ngon thì Lý Phong sẽ đặt lên bàn cho Hứa Mộc Tình.
Nói hay thì là để khao vợ.
Nhưng thực ra anh có ý đồ xấu.
Nuôi vợ béo lên thì lúc anh sờ nắm mới cảm giác có da có thịt.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang ăn ở một nhà hàng có lịch sử hàng trăm năm.
Lúc này bỗng có một người bước nhanh tới.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói với Hứa Mộc Tình: "Xin hỏi cô có phải cô Hứa Mộc Tình không?"
Hứa Mộc Tình gật đầu: "Đúng rồi!"
Hắn đè thấp giọng nói: "Tôi tên là Mã Đằng".
"Xin hãy đi theo tôi, hiện giờ cô đang gặp nguy hiểm".
Chương 386: Ở cạnh chồng tôi là an toàn nhất
Hứa Mộc Tình chớp chớp đôi mắt sáng ngời của cô nói: "Chồng tôi sẽ bảo vệ tôi".
Mã Đằng liếc nhìn Lý Phong.
Tuy là cơ thể Lý Phong rất rắn chắc.
Nhưng hắn không nghĩ một mình Lý Phong đánh được với toàn bộ thế giới ngầm ở thành Thiên Môn.
Lúc này vẻ mặt của hắn rất nôn nóng: "Bây giờ tất cả đám côn đồ ở thành Thiên Môn đang tìm cô đấy".
"Có người bỏ tiền ra mua mạng của cô".
"Cậu chủ tôi muốn đưa cô đến một nơi an toàn".
Hứa Mộc Tình vẫn cười tươi như thế, chủ động cầm tay Lý Phong.
"Anh Mã, rất cảm ơn anh đã nói cho tôi biết chuyện này".
"Nhưng với tôi mà nói, nơi có chồng tôi là nơi an toàn nhất trên thế giới này".
Ngay lúc đó bỗng có tiếng một người đàn ông hét lên: "Cô ta ở đây này".
Vừa dứt lời bỗng có ba mươi mấy người chạy vọt vào.
Bao vây Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
Cầm đầu là một gã đầu trọc.
Gã cầm di động.
Trên màn hình có ảnh của Hứa Mộc Tình.
Gã cầm điện thoại giơ ra trước mặt cô.
Gã cong lưng.
Nở nụ cười.
Một nụ cười dâm dê.
"Hì hì hì!"
"Người đẹp à, người trên ảnh là cô đúng không?"
Gã đầu trọc trịch thượng nhìn Hứa Mộc Tình, ánh mắt và vẻ mặt của gã như muốn đem cô ăn sạch.
"Cô tên Hứa Mộc Tình đúng không?"
Có Lý Phong ở cạnh, Hứa Mộc Tình chẳng chút sợ hãi.
Cô ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào gã trọc nói: "Tôi là Hứa Mộc Tình, có chuyện gì không?"
"Ha ha, nếu cô đã nhận thì đi cùng tôi mau".
Gã dí sát vào trước mặt Hứa Mộc Tình.
"Nếu cô dám ngoan cố tôi sẽ lột sạch quần áo của cô trước mặt mọi người đấy".
"Lột sạch đồ à, cách này hay đấy".
Lý Phong vẫn ngồi một bên đột nhiên nói.
Đến giờ gã đầu trọc mới nhìn sang Lý Phong.
"Người đẹp à, đây là thằng đàn ông của cô đúng không? Nhìn bình thường quá".
"Người thì không lùn nhưng không cường tráng được như tôi, cô nhìn người tôi này".
Lý Phong dửng dưng nói: "Mấy người này xấu xí quá, ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi. Lột sạch quần áo rồi ném cả lũ xuống sông đi".
Lúc Lý Phong nói mấy câu này, không có ai đáp lời anh. Nhìn cứ như anh đang lẩm bẩm nói một mình vậy.
"Thằng ranh ở đâu đến, câm mồm cho tao".
Gã đầu trọc vung tay tát Lý Phong.
"Bốp!"
Trong nháy mắt trên mặt hắn đã hằn vết một bàn tay rất lớn.
Không ai thấy rõ Lý Phong đánh kiểu gì.
Gã đầu trọc giận điên lên.
"Còn đứng ngây ra đó nữa à?"
"Mau đánh què thằng này rồi ném xuống sống cho tao".
"Còn con đàn bà này thì dẫn về nhà tao".
"Giờ tao chỉ muốn chơi nó, ..."
Gã đầu trọc còn chưa nói xong.
Tay Vương Tiểu Thất đột nhiên duỗi ra bịt kín miệng gã lại.
Sau đó cậu ta ghé sát vào bên tai gã đầu trọc.
"Này, đây là nơi công cộng đấy, có thể nói nhỏ chút không? Có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói tiếp".
Nói xong tay cậu ta dùng sức, lập tức ném gã đầu trọc ra ngoài cửa.
Sau đó Vương Tiểu Thất vỗ tay nói: "Mấy anh em, vừa nãy có nghe thấy đại ca nói gì không?"
"Nghe thấy".
Mấy khách đang ngồi ăn cơm trong quán đồng thanh nói.
"Lên! "
Cả đám côn đồ còn chưa kịp hiểu gì.
Đám người Vương Tiểu Thất đã nhào về phía bọn chúng như bầy sói đói.
Nhanh!
Gọn, lẹ!
Chỉ trong nháy mắt.
Cả đám côn đồ hùng hổ lao vào đã bị đám người Vương Tiểu Thất xử lí sạch sẽ.
Mà còn làm theo lời Lý Phong, lột sạch quần áo của bọn chúng ném xuống sông.
Mã Đằng vẫn luôn đứng một bên nhìn Vương Tiểu Thất.
Đám người này hành động làm cho hắn thấy khiếp sợ.
Gia tộc bọn họ đúng là có không ít cao thủ.
Bản thân anh ta cũng có thực lực nhất định.
Nhưng vừa nãy hắn hoàn toàn không nhìn rõ đám người Vương Tiểu Thất ra tay kiểu gì.
Cảm giác này giống như ban đầu có rất nhiều lá cây trên đất.
Một trận gió thổi qua!
Trong chớp mắt đã bị thổi bay sạch!
Quá nhanh!
Đám người Vương Tiểu Thất ra tay độc ác, động tác nhanh gọn.
Vừa nhìn đã biết là cao thủ rồi!
Người nào cũng giỏi.
Lúc Mã Đằng hoàn hồn lại thì Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã cầm tay nhau đi rồi.
Lý Phong cầm bàn tay non mềm của cô cười hì hì nói: "Vừa nãy có nhiều người đứng trước mặt thế, có phải vợ căng thẳng lắm không?"
Hứa Mộc Tình gật đầu nói: "Đúng ạ, mấy người đó nhìn dữ quá".
"Giờ tim em vẫn còn đập thình thịch đây này".
"Thật không? Sao anh không nghe thấy nhỉ?"
Vừa nói Lý Phong vừa cúi đầu xuống, đưa tai ghé sát vào ngực Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình giận dữ đẩy đầu anh ra: "Anh cái đồ xấu xa này, giữa ban ngày ban mặt đấy".
Lý Phong nói nhỏ bên tai Hứa Mộc Tình nói: "Ý của vợ anh là, đợi trời tối anh có thể làm vậy đúng không?"
"Ghét! Em không thèm nói chuyện với anh nữa".
Ánh mắt Hứa Mộc Tình trốn tránh, khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết của cô đỏ bừng quyến rũ.
"Hứa Mộc Tình ở đâu?"
Lúc này phía trước lại có mấy chục người nhào đến.
Tự dưng có nhiều người như vậy, Hứa Mộc Tình hoảng sợ.
Lý Phong thấy thế nói: "Nếu em sợ anh sẽ bảo Tiểu Thất đuổi đám người này đi".
Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu.
Cô nắm chặt tay Lý Phong.
Ánh mắt kiên định.
"Chồng à, em sẽ cố gắng gan dạ lên".
"Em không dễ bắt nạt thế đâu".
Vẻ mặt của Hứa Mộc Tình khiến Lý Phong nghĩ đến rất nhiều kí ức quen thộc.
Anh cười nhẹ.
Thực ra lúc Vũ Thạc truyền tin đuổi giết Hứa Mộc Tình thì Lý Phong cũng nhận được tin này rồi.
Anh có thể bóp chết cái mệnh lệnh này từ trong trứng.
Hơn nữa còn có thể lấy cái đầu chó của Vũ Thạc xuống.
Nhưng ngẫm lại Lý Phong thấy đây là một cơ hội rất tốt để Hứa Mộc Tình rèn luyện.
Nếu Hứa Mộc Tình muốn trở thành một nữ hoàng thương mại đứng trên vạn người.
Thì nhất định phải rèn luyện.
Chỉ cần có Lý Phong ở đây thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Vì vậy Hứa Mộc Tình rất vui vẻ luyện tập "gan dạ" mà Lý Phong nói.
Hôm nay Lý Phong muốn bắt toàn bộ thế giới ngầm ở Thiên Môn ra cho vợ anh luyện tập "gan dạ".
Mã Đằng chạy về một khu biệt thự cao cấp.
Nhà họ Mã ở Thiên Môn là gia tộc hạng hai.
Bọn họ dám đối đầu với Vũ Thạc.
Bởi vì gia tộc đứng sau lưng bọn họ cũng là một trong bốn gia tộc lớ nhất ở thủ đô – nhà họ Hậu.
Trong phòng sách.
Cậu hai nhà họ Mã - Mã Hoành đang cầm một cái kính lúp to soi lên món đồ cổ trên bàn, cực kì say mê.
Thấy Mã Đằng ngoài cửa đi vào.
Mí mắt anh ta giật một cái: "Về rồi à, chuyện Hứa Mộc Tình sắp xếp ổn thỏa chưa?"
"Có phải bây giờ cô ta rất biết ơn tôi, cực kì muốn gặp tôi không?"
Chương 387: Vương Tiểu Thất là ai
Mã Đằng nói với Mã Hoành: “Cậu chủ, thằng chồng ở rể của Hứa Mộc Tình không vô dụng như người ta nói đâu”.
"Hắn có hơn chục tên cao thủ bên cạnh để bảo vệ cho hắn đấy”.
"Có những cao thủ này, thì người trong thế giới ngầm của Thiên Môn hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn”.
"Hơn nữa, chúng dường như rất tôn trọng thằng chồng ở rể của Hứa Mộc Tình và luôn gọi hắn là đại ca”.
"Hừ!"
Mã Hoành cười lạnh: "Cái này chỉ có thể chứng tỏ thằng đó cho chúng nhiều tiền thôi”.
"Đứng trước tiền, đừng nói là gọi đại ca, ngay cả gọi là bố cũng chả có vấn đề gì”.
Mã Hoành từ từ đặt chiếc kính lúp trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Mã Đằng.
"Cậu đến đó chuyến nữa, mang năm triệu qua đó”.
"Nói với những người được gọi là cao thủ rằng đây chỉ là quà gặp mặt”.
"Nếu họ trở thành người của tôi, làm việc cho tôi”.
"Thì mỗi tháng tôi cho họ năm triệu!"
"Vâng! Tôi đi ngay đây ạ!"
Nhìn bóng Mã Đằng đi xa, khóe miệng Mã Hoành hơi nhếch lên.
Anh ta cầm những món đồ cổ quý giá trên bàn bằng hai tay, cầm lên và thẩm định cẩn thận.
"Trên đời này làm gì có thứ gì mà tiền không mua được?"
"Hừm, Hứa Mộc Tình chỉ là một tấm chiếu mới thôi”.
"Với thủ đoạn và nhân phẩm của ta đây thì việc có được cô ta dễ như trở bàn tay vậy”.
"Đến khi cô ta trở thành người phụ nữ của ta, thì gia tộc ta có thể vươn tới Thành Hải xa xôi rồi”.
"Đến khi đó, hehehe…”
"Gia tộc ta sẽ ngày càng giàu có, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành gia tộc đứng đầu thôi!"
Khi Mã Hoành đang tràn đầy tự tin về tương lai của mình.
Thì thư ký từ cửa bước vào và kính cẩn nói: "Cậu chủ, Thang Chiêu Đệ nói rằng mẹ của người họ hàng cô ta bị ốm phải nằm viện nên cần gấp một khoản tiền”.
Mã Hoành sốt ruột nói: "Tôi vừa bỏ ra hai trăm triệu mua bốn món đồ cổ mới. Tôi lấy đâu ra tiền cho cô ta? Bảo cô ta lướt đi!"
"Cậu chủ, chúng ta đã ba tháng không trả lương cho cô ta rồi. Tôi sợ rằng cô ta sẽ nghỉ việc”.
"Thang Chiêu Đệ này đánh cũng được lắm”.
"Đã thu về cho chúng ta vài địa bàn”.
"Nếu không phải có cô ta chống lưng, thì đám người kia nhất định sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta”.
Mã Hoành hơi nhíu mày, hỏi: "Thang Chiêu Đệ mà cậu nói đến là người phụ nữ giỏi đánh đấm chúng ta thuê sáu tháng trước à?"
"Tôi nhớ cô ta hình như có thể phá đá bằng nắm đấm đấy”.
Thư ký gật đầu: "Là cô ta đấy ạ”.
Mã Hoành xua tay nói: "Bảo tài vụ đưa cho cô ta 20.000 tệ”.
"Cậu chủ, không đủ. Cô ta nói rằng đó là một ca phẫu thuật sọ não, cần 200.000 nhân dân tệ”.
"Lấy đâu ra 200.000 tệ, nói với cô ta rằng tôi bây giờ chỉ có 20.000 tệ trong tay. Cô ta lấy thì lấy! Không lấy thì biến đi!"
"Vâng”.
Thư ký gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc này, Mã Hoành lại nói.
"Cậu theo tôi lâu như vậy rồi, mà sao mãi không biết cách làm việc thế?"
"Với những người như Thang Chiêu Đệ thì cứ giống như nuôi một con chó là được rồi”.
"Cậu không nên cho chúng ăn no”.
"Một khi chúng đã no đủ, chúng sẽ muốn nhiều đồ tốt hơn”.
"Hôm nay cô ta yêu cầu cậu đưa 200.000, ngày mai cô ta có thể yêu cầu cậu đưa hai triệu”.
"Tôi đây có cần tốn nhiều tiền như vậy để nuôi một con chó không?"
"Vâng, thuộc hạ biết rồi ạ”.
Mã Hoành phẩy tay: "Đi đi!"
Thư kí chân trước vừa rời đi thì chân sau Mã Đằng đã quay lại.
Trên mặt xuất hiện một dấu tay sâu, nửa khuôn mặt sưng tấy.
"Làm sao vậy? Ai đánh cậu thế này?"
"Ở Thiên Môn này lại có kẻ dám đánh người của nhà Mã Thị, chán sống rồi chắc?"
“Là Vương Tiểu Thất.”, Mã Đằng cố chịu đựng cơn đau trên mặt nói.
"Vương Tiểu Thất là ai?"
"Là tay chân của Lý Phong”.
"Tôi đã làm theo những gì anh nói, tôi tìm đến họ”.
"Khi tôi đặt năm triệu tiền mặt trước mặt họ, Vương Tiểu Thất này đã tát tôi ngay lập tức!"
“Hắn đánh cậu sao?”, Mã Hoành lại hỏi: “Cậu không nói cho hắn biết, cậu là người nhà họ Mã tôi à?”
"Cậu chủ, tôi nói rồi”.
Mã Đằng ôm lấy nửa khuôn mặt sưng tấy: "Hắn nói nhà họ Mã là cái thá gì, nếu lại xuất hiện trước mặt bọn họ, hắn sẽ đích thân tới…”
“Tới sao?”, Mã Hoành nhìn chằm chằm, thấy Mã Đằng do dự, lập tức mắng: “Nói! Nói mau!
"Hắn nói nếu còn có lần sau thì hắn sẽ tới chặt đứt cái chân chó của cậu chủ”.
"Thằng khốn!"
Mã Hoành nắm lấy món đồ cổ trong tay định ném thẳng xuống đất.
Tuy nhiên, lúc cầm lên, anh ta chợt nhận ra mình đang cầm một món đồ cổ thời Đường trị giá hàng chục triệu.
Mã Hoành lại cẩn thận đặt món đồ cổ lên bàn.
Sau đó, anh ta nắm lấy chiếc kính lúp rồi ném bộp nó xuống đất.
"Lũ khỉ hoang đến từ phương Nam này!"
"Chúng dám xúc phạm đến ông đây thế đấy!"
"Vốn còn muốn cho chúng có cơ hội được làm chó cho ông đây một lần!"
"Chúng đã không biết trân trọng như thế thì đừng trách ông đây không khách khí!"
"Đi gọi Thang Chiêu Đệ đến đây!"
Lúc này có một người phụ nữ trang điểm đậm, lắc lắc cặp mông to lớn bước vào.
"Cậu hai, chuyện gì mà khiến anh tức giận như vậy?"
"Có gì tức giận thì cứ trút lên người em đây này”.
Trong khi nói chuyện, người phụ nữ này liền dụi/dựa sát vào Mã Hoành.
Một nụ cười bỉ ổi xuất hiện trên khuôn mặt của Mã Hoành.
Anh ta nắm đầu người phụ nữ và bắt người phụ nữ ngồi xổm dưới bàn làm việc.
Bản thân anh ta thì thoải mái ngồi trên ghế, để cho đôi tay khéo léo của người phụ nữ cởi dây thắt lưng của anh.
Người phụ nữ này trước giờ luôn là người ‘giải khuây’ cho anh ta.
Mỗi khi Mã Hoành tức giận, cô ta luôn là người gánh.
Người phụ nữ dùng lưỡi phục vụ Mã Hoành tận tình.
Chờ sắc mặt Mã Hoành tràn đầy sự dễ chịu đồng thời phát ra âm thanh run rẩy.
"Oh!"
Thì người phụ nữ mới ngẩng đầu lên hỏi Mã Hoành: "Cậu hai, em vừa nhìn thấy một chiếc túi Hermes”.
"Phiên bản giới hạn, không đắt, chỉ 800.000 thôi”.
Mã Hoành đẩy đầu người phụ nữ xuống.
Hơi nheo mắt lại, cười nói: "Không, có mỗi 800.000 thôi chứ gì, chuyện nhỏ”.
"Chỉ cần cô phục vụ tôi tốt, tôi sẽ mua cho cô!"
Không bao lâu sau.
Thư ký bước vào cùng một người phụ nữ mặc quần bò và tóc ngắn.
Người phụ nữ này rất trắng.
Chưa nói đến đại mỹ nhân gì đó nhưng nhìn cũng rất xinh.
Thang Chiêu Đệ ở trước Mã Hoành lúc này trông rất nhỏ bé.
Hai chân của cô ấy khép sát lại, cả người khom xuống.
Giống hệt như một người nông dân lương thiện gặp tên địa chủ gian ác.
"Cậu hai, xin anh”.
"Mẹ người họ hàng của tôi thật sự mắc bệnh rất nặng”.
"Giờ đang chờ 200.000 để cứu mạng”.
Mã Hoành liếc mắt ra ý với thư ký và yêu cầu thư ký lấy tách trà trên bàn.
Thư ký đưa tách trà cho Thang Chiêu Đệ.
Mã Hoành hỏi: "Cô có thấy gì trong tách trà của tôi không?"
Thang Chiêu Đệ nhìn kỹ nói: "Trà”.
"Đúng là trong tách này có trà nhưng cô có thấy nó hơi ít không?"
"Tôi pha trà, không bao giờ cho quá nhiều lá trà”.
"Cô có biết tại sao không?"
"Bởi vì tôi tiết kiệm!"
Mã Hoành đang ngồi trên ghế, tận hưởng sự phục vụ của một người phụ nữ quyến rũ.
Anh ta vừa kiềm chế tiếng rên nơi cổ họng vừa nói.
"Gia tộc chúng tôi, mặc dù có vẻ rất giàu có, nhưng chúng tôi cần chi tiền cho rất nhiều thứ”.
"Cô có biết nhà tôi một ngày phải chi ra bao nhiêu không?"
Chương 388: 'Vắt cổ chày ra nước' phiên bản hiện đại
"Không phải chỉ có mình cô, mà tất cả mọi người làm việc trong gia tộc đều cần tiền”.
"Cho dù là con chó nuôi trước nhà, cô cũng phải cho nó ăn hai bữa một ngày đúng không?"
"Tiền lương hàng tháng của người họ hàng cô là bao nhiêu?"
Thang Chiêu Đệ cúi đầu, không dám nhìn Mã Hoành.
Cô ấy đến từ nông thôn.
Từ khi còn nhỏ, bố mẹ và những người lớn tuổi đã dặn cô ấy.
Khi gặp những người có chức sắc, con phải kính nể.
Không được nói to, càng không được nhìn vào mắt đối phương.
Phải tôn trọng họ.
Thang Chiêu Đệ nói nhỏ: "Người anh em của tôi làm vệ sĩ trong nhà máy do cậu chủ làm chủ, lương tháng là 2500”.
"Lương tháng của hắn chỉ có 2500”.
"Bây giờ cô mở mồm ra đòi tôi 200.000”.
"Sau đó hắn coi như nhịn ăn nhịn uống đi thì khi nào mới trả được?"
Thang Chiêu Đệ cúi đầu: "Cậu chủ, tôi không đi học, tôi không biết tính”.
Mã Hoành sững sờ.
Trước đó, anh ta nhìn thấy vẻ ngoài giỏi đánh đấm của đám người Thang Chiêu Đệ mà thu nhận họ về làm thuộc hạ cho mình.
Chỉ nghĩ đám này vừa quê vừa gà, sẽ rất dễ kiểm soát.
Không ngờ họ còn "ngu" hơn anh ta tưởng.
"Cô không biết tính thì để tôi tính cho cô nghe”.
"Lương của hắn là ba mươi nghìn một năm”.
"Bây giờ muốn một phát 200.000 tệ, thì sẽ bằng hắn làm việc hơn sáu năm không ăn không uống!"
Thang Chiêu Đệ càng ngày càng cong lưng xuống, đầu càng cúi thấp hơn.
Cô ấy thì thầm: “Vậy thêm tiền lương của tôi thì được bao nhiêu?"
"Lương của cô có bao nhiêu? 2500, hay 3500?”.
"Ba, ba ngàn”.
"Hai người cộng lại, không ăn không uống thì sẽ phải làm việc cho tôi ba năm!"
Lúc này, Thang Chiêu Đệ như sắp khóc đến nơi rồi.
"Nhưng, nhưng tính mạng của mẹ anh tôi không thể không cứu được!"
"Về phần tôi, trước giờ tôi vẫn luôn là một người lương thiện, không thể thấy chết mà không cứu được”.
Nghe vậy, Thang Chiêu Đệ nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Hai tay chắp trước ngực, cô ấy gần như quỳ xuống lạy Mã Hoành: "Cậu chủ, cảm ơn, cảm ơn anh!"
"Đừng cảm ơn tôi bây giờ vội”.
"Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng”.
"Mặc dù gia tộc chúng tôi làm ăn lớn, nhưng không gì là miễn phí cả”.
"Tôi cần cô giúp tôi một việc”.
"Bây giờ có một người đàn ông rất rất tồi tệ đã cướp đi người phụ nữ mà tôi để mắt đến”.
"Nếu cô có thể dạy cho hắn một bài học, tôi sẽ cho cô vay hai 200.000”.
"Sau này hai người trả dần dần cũng được, thế nào?"
Thấy Thang Chiêu Đệ do dự.
Mã Hoành liền lạnh lùng nói.
"Không muốn thì tìm người khác đi”.
"200.000 không phải là một số tiền nhỏ”.
"Nhìn cả cái Thiên Môn này, không có ai tốt bằng tôi đâu”.
Thư ký lúc này cũng ở gần đó nhanh chóng thuyết phục: "Người đàn ông cô đánh rất rất xấu, chuyên đi lừa tiền của phụ nữ đấy".
"Hơn nữa ca phẫu thuật không thể trì hoãn. Nếu chậm trễ, mẹ của anh trai cô sẽ chết đấy!"
Sau khi Thang Chiêu Đệ im lặng một lúc, mới gật đầu: "Được, tôi sẽ làm!"
Thư ký đưa Thang Chiêu Đệ đi.
Không lâu sau, toàn thân Mã Hoành đột nhiên run lên, sau đó anh ta nhũn người ngồi xuống ghế.
Người phụ nữ quyến rũ lau miệng sạch sẽ và mỉm cười đứng lên.
"Cậu chủ, em đi mua túi nhé”.
"Đi đi, tối nay đến phòng anh, ngày mai anh sẽ mua cho em một chiếc xe thể thao ba triệu”.
"Vâng, tối nay em sẽ gọi thêm một cô em nữa đến, đảm bảo cậu chủ sẽ phê tận nóc!"
Nhìn thấy người phụ nữ quyến rũ xoay người rời đi, khuôn mặt Mã Hoành đầy mãn nguyện.
Phải biết rằng nửa tháng trước, người phụ nữ này vẫn còn lớn tiếng “đừng đừng” trước mặt anh ta.
Nhưng chỉ sau vài ngày như vậy, cô ta đã đổi giọng điệu và hét lên "đừng dừng lại".
Mã Hoành giờ đây tràn đầy tự tin rằng anh ta chắc chắn có thể huấn luyện Hứa Mộc Tình như cách anh ta đã làm với người phụ nữ quyến rũ này.
Khi đó gia tộc họ sẽ chính thức tiến vào phía Nam!
Trời ngày càng tối.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã chơi cả một ngày, họ cũng muốn về khách sạn rồi.
Bắt đầu từ ngày mai, cô và nhóm của mình sẽ chính thức tiến vào thành Thiên Môn!
Bây giờ Hứa Mộc Tình có thể bình tĩnh ngay cả khi bị hàng trăm người vây quanh.
Việc rèn luyện lòng dũng cảm này có ý nghĩa rất lớn đối với Hứa Mộc Tình.
Vừa rồi Vương Tiểu Thất đang đánh nhau với một đám rất đông người, Hứa Mộc Tình thậm chí còn vung nắm đấm bé nhỏ của mình lên định tiến lên giúp đỡ.
Lý Phong lúc đó như nhìn thấy một cây gậy nhỏ đang quơ quơ vậy.
Mặc váy hoa.
Buộc tóc hai bên.
Cái bóng của cô gái nhỏ.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình rời phố đi bộ.
Khi chuẩn bị lên xe, thì một bóng đen đột ngột lao ra từ con hẻm bên cạnh.
Nhanh quá!
Bóng đen lao đến rất nhanh.
Nắm đấm lao đi theo gió.
Đánh thẳng vào mặt Lý Phong!
Đúng lúc này, Hứa Mộc Tình đã làm một động tác mà Lý Phong không ngờ tới.
Hứa Mộc Tình, người rõ ràng là không biết võ thuật, không rõ đó là người hay thứ gì khác.
Lúc này.
Cô đã giang hai tay đứng trước mặt Lý Phong.
"Bùm!"
Cú đấm đánh mạnh vào lòng bàn tay của Lý Phong.
Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình đứng yên tại chỗ.
Tuy nhiên, con đường đá dưới chân anh bất ngờ bị lún xuống hơn chục phân.
Phiến đá giống như một cái mạng nhện, nhanh chóng nứt ra.
"Hừm?"
Lý Phong không ngờ người phụ nữ có vẻ ngoài bình thường trước mặt này lại có một quả đấm nặng như vậy!
Để tránh cho Hứa Mộc Tình bị thương, tay phải của Lý Phong hơi xoay.
"Bùm!"
Một âm thanh nặng hơn lúc trước vang lên.
Người phụ nữ tấn công Lý Phong bị bay ngược trở lại, đụng phải một bức tường cách đó không xa.
Một nửa bức tường sụp đổ ngay lập tức!
Người phụ nữ đứng lên khỏi đống gạch vỡ.
Đó không phải là ai khác.
Chính là Thang Chiêu Đệ, người bị Mã Hoành xúi giục.
Ngay khi Thang Chiêu Đệ đứng lên, Vương Tiểu Thất đã đứng trước mặt cô ấy.
Thang Chiêu Đệ khẽ phát ra một tiếng, cô ấy và Vương Tiểu Thất vật lộn trên mặt đất.
Nắm đấm của Thang Chiêu Đệ rất nặng.
Tốc độ đấm cũng rất nhanh.
Nhưng Vương Tiểu Thất còn nhanh hơn Thang Chiêu Đệ.
Lần nào cô ấy cũng đấm hụt.
Hai người đang chiến đấu rất kịch liệt.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.
"Reng reng reng…”
Thang Chiêu Đệ nhanh chóng lùi lại, lấy ra một chiếc điện thoại di động rẻ tiền và nghe máy.
"Alo, đợi thêm chút nữa nhé, em sắp lấy được tiền rồi ... sao!?"
Vẻ mặt của Thang Chiêu Đệ trông rất căng thẳng.
"Giờ bệnh viện bảo cần tiền luôn sao?"
"Vậy, phải làm sao đây?"
Thang Chiêu Đệ cuống lên!
"Em, em sẽ gọi cho cậu hai!"
Thang Chiêu Đệ vội vàng gọi cho Mã Hoành: "Cậu hai, bệnh viện nói giờ cần 200.000 tệ luôn!"
"Anh có thể đưa tôi trước được không?"
"Tôi tìm được Lý Phong rồi, tôi sắp đánh bại được hắn rồi!"
Trên điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Mã Hoành truyền đến: "Thang Chiêu Đệ, tôi rất thất vọng về cô”.
"Nãy trong thư phòng chúng ta đã thỏa thuận xong rồi cơ mà, cô cũng đồng ý rồi, sao bây giờ lại lật lọng như vậy?"
"Nếu tất cả mọi người trên thế giới này đều không giữ chữ tín, thì thế giới này sẽ loạn mất”.
Thang Chiêu Đệ cuống lên: "Nhưng không có 200.000 này, bệnh viện sẽ không mổ! Không thể chậm trễ hơn nữa! Nếu còn chậm trễ, bà ấy sẽ chết mất!"
Giọng Mã Hoành thờ ơ và lạnh lùng.
"Dưới trướng tôi có hàng trăm nhân viên. Nếu ai cũng như cô, thì tôi phải làm sao đây?"
Chương 389: Điều kiện là làm bạn gái tôi
"Thôi, nếu như cô giỏi thì giết thằng Lý Phong cho tôi, tôi sẽ đưa tiền cho cô”.
"Nếu cô không thể, thì chứng tỏ rằng cô không đủ năng lực”.
"Mẹ anh trai cô chết là do cô!"
Mã Hoành nói xong liền tự động cúp máy.
Vào lúc này, mắt Thang Chiêu Đệ ngân ngấn nước.
Cô ấy như một người cô đơn, chỉ biết đứng đó.
Nếu cô ấy là một kẻ nhẫn tâm.
Thì lúc này, cô ấy nhất định sẽ vung nắm đấm lên, điên cuồng lao về phía Lý Phong.
Nhưng Thang Chiêu Đệ không làm thế.
Ngay khi Thang Chiêu Đệ cúi đầu, xoay người rời đi.
Thì Vương Tiểu Thất đột nhiên tùy tiện nói một câu: "Này, nếu cô thực sự cần tiền, tôi sẽ cho cô vay. "
"Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn cô làm bạn gái của tôi”.
Vương Tiểu Thất chỉ nói chơi thôi.
Nói trắng ra, cậu ta chỉ nói đại thôi, được thì được không được thì thôi.
Kết quả thì sao?
Khi Thang Chiêu Đệ nghe vậy, cô ấy đột ngột quay lại.
Đột nhiên!
Một cơn gió thổi qua.
Thang Chiêu Đệ nhanh chóng chạy đến trước mặt Vương Tiểu Thất.
Cô ấy trực tiếp dùng tay kéo cổ áo của Vương Tiểu Thất, nhấc bổng cậu ta lên khỏi mặt đất.
Thang Chiêu Đệ không cao. Vóc dáng cũng tương đối nhỏ nhắn.
Tuy nhiên, sức mạnh của cô ấy rất lớn.
Vương Tiểu Thất trong tay cô ấy, lắc lư từ bên này sang bên kia như một con búp bê.
Thang Chiêu Đệ nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất với đôi mắt như thiêu đốt và hỏi: "Thật sao? Anh thực sự sẽ cho tôi vay tiền sao?"
Vương Tiểu Thất sửng sốt, vội vàng xua tay nói: "Tôi chỉ đùa thôi”.
"Đừng tưởng thật chứ”.
"Tôi không có nhiều tiền như vậy đâu”.
"Tôi có”.
Lý Phong, người đứng bên cạnh, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tôi cho cô mượn 500.000, và cô sẽ là bạn gái của người anh em của tôi trong năm ngày”.
"Nếu có thể quản chặt cậu ta trong năm ngày này, thì cô không phải trả 500.000 tệ nữa”.
“Thật, thật sao?”, Thang Chiêu Đệ có chút hoài nghi.
Năm trăm nghìn!
Đối với cô ấy, đó là một số tiền quá lớn!
"Tôi trước giờ không nói láo”.
"Hơn nữa cô có thể không biết rằng thằng nhóc mà cô đang giữ bây giờ có thể kiếm 100.000 nhân dân tệ một tháng”.
"Số tiền này chưa bao gồm tiền thưởng cuối năm”.
"Nếu cô trở thành vợ của cậu ta, tất cả tiền của cậu ta trong tương lai sẽ là của cô”.
Mắt Thang Chiêu Đệ đột nhiên sáng lên.
Trên thực tế, khi cô ấy đối đầu với Vương Tiểu Thất vừa rồi, cô ấy không hề ra sát chiêu.
Hơn nữa, khi Vương Tiểu Thất đánh nhau với cô ấy, cậu ta cũng không ra tay mà luôn nhường cô ấy.
Điều này khiến cô ấy cảm thấy một cảm giác rất lạ trong lòng.
Thang Chiêu Đệ thầm nghĩ nếu có thể trở thành bạn gái của Vương Tiểu Thất, thì gia đình cô ấy sẽ không phải khổ cực nữa!
Tiền học của em trai cũng đỡ được phần nào.
Quan trọng hơn, Vương Tiểu Thất này trông cũng không đến nỗi nào.
Nhìn kỹ lại, còn có một chút đẹp trai!
"Được rồi, tôi đồng ý!"
Lý Phong dường như đã đoán được Thang Chiêu Đệ sẽ đồng ý, ngay sau khi Thang Chiêu Đệ nói vậy, điện thoại di động của Vương Tiểu Thất liền báo có tin nhắn đến.
Lý Phong cười nói: "Tôi đã chuyển 500.000 tệ vào tài khoản của Vương Tiểu Thất. Cô có thể đưa cậu ta đến bệnh viện rồi”.
Vương Tiểu Thất sửng sốt, không ngờ Lý Phong lại làm mọi việc dứt khoát như vậy.
Cậu ta nhìn Lý Phong cầu xin: "Đại ca, anh định bán đứng em à?"
Lý Phong bĩu môi: "Này người ta gọi là kết duyên”.
"Lần trước, cậu nói chuyện với mẹ cậu, bà ấy bảo lúc nào về thì dẫn bạn gái về còn gì”.
"‘Cục súc’ như cậu thì bao giờ mới kiếm được bạn gái?"
Vương Tiểu Thất đang định mở miệng nói, thì Thang Chiêu Đệ đã kéo Vương Tiểu Thất đi.
Cả hai nhanh chóng lao vào con hẻm nơi Thang Chiêu Đệ đến lúc nãy.
Trong con hẻm thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của Vương Tiểu Thất.
"Này! Này!"
"Chậm lại! Chậm lại!"
"Quần áo của tôi rách mất!"
Hứa Mộc Tình mím môi cười với Lý Phong: "Tiểu Thất cuối cùng cũng gặp được đối thủ rồi”.
Lý Phong lạnh nhạt nói: "Cô gái này rất tốt bụng”.
"Vừa rồi em ở trước mặt anh, lực đấm và tốc độ ra tay của cô ấy đều rất chậm”.
"Nếu anh không đỡ quả đấm của cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ không làm tổn thương em”.
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu, đang định nói, thì Lý Phong đột nhiên giang hai tay ra, ôm chặt Hứa Mộc Tình vào lòng.
Lý Phong cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình trìu mến, âm thầm: "Bà xã, cảm ơn em lại bảo vệ anh lần nữa”.
Dịu dàng như nước.
Ấm áp ngọt ngào.
Ánh mắt Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình khiến cô bất giác như lọt thỏm vào trong đó.
"Anh là chồng của em, em bảo vệ anh là điều nên làm mà”.
"Lúc nhỏ, em đã nói với anh rằng em sẽ luôn bảo vệ anh mà”.
"Đúng vậy, để đổi lại sự bảo vệ của em đối với anh, kẻ kiết xác này sẽ trao cho em một nụ hôn nhé”.
Vừa nói, Lý Phong vừa hôn lên đôi môi gợi cảm và ẩm ướt của Hứa Mộc Tình.
"Ưm!"
Hứa Mộc Tình đã đánh giá thấp sự lưu manh của Lý Phong rồi.
Không ngờ anh lại dám hôn cô ngoài đường.
Cô muốn cự tuyệt.
Nhưng mà, nụ hôn của Lý Phong càng ngày càng sâu.
Cơ thể của hai người cũng ngày càng ôm chặt hơn.
Hôn.
Tách ra.
Hứa Mộc Tình mặt đỏ tim run vì nụ hôn của Lý Phong, khuôn mặt cô như một trái táo chín, khiến người ta thèm chảy dãi.
Mặt khác, mặt Lý Phong lại chẳng hề đỏ, tim anh cũng chẳng run, như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, anh nhìn Hứa Mộc Tình với ánh mắt rất mơ hồ, ghé miệng vào tai Hứa Mộc Tình, thì thầm.
"Bà xã, buổi tối đừng đi làm, ngày mai hẵng chính thức đi làm”.
"Tại sao chúng ta không làm một cái gì đó thú vị vào tối nay nhỉ?"
Lời nói của Lý Phong khiến Hứa Mộc Tình đỏ mặt.
Cô tức giận lườm Lý Phong một cái.
"Không, lần trước em suýt nữa đã không thể xuống khỏi giường vì anh đấy”.
"Hơn nữa, không mang theo thứ đó. Nhỡ có thai thì sao?"
Lý Phong khẽ há miệng, ra bộ kinh ngạc.
"Vợ, em muốn đi đâu? Tối nay, chúng ta đi làm gì đó thú vị đi”.
Nghe đến đây, Hứa Mộc Tình mới biết mình đã bị Lý Phong lừa.
Cô giơ nắm đấm nhỏ hồng hào đánh Lý Phong vài cái: "Đáng ghét! Anh lại trêu em rồi!"
"Haha, bà xã, em háo sắc quá nha!"
"Hừ, em về khách sạn đây, em không đi nữa!"
Hứa Mộc Tình xoay người rời đi.
Lý Phong liền dùng hai tay ôm Hứa Mộc Tình vào lòng.
"Haha, em đã lên tàu của anh rồi, muốn xuống mà được à!"
...
Đêm ấy trăng mịt mù, gió lớn.
Sau khi Lý Phong thuyết phục Thang Chiêu Đệ, anh yêu cầu Thang Chiêu Đệ bí mật đưa anh và Hứa Mộc Tình đến bên ngoài dinh thự của Mã Hoành.
Đúng lúc này, Vương Tiểu Thất đột nhiên từ trên ngọn cây trên đầu đáp xuống.
Cậu ta giống như một con mèo, khi đáp xuống, không hề phát ra tiếng động quá lớn.
Thang Chiêu Đệ không khỏi giật mình khi thấy Vương Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện.
"Anh đến từ khi nào thế?"
Vương Tiểu Thất liếc nhìn Thang Chiêu Đệ và há hốc mồm.
Mặc dù Thang Chiêu Đệ trông khá ổn.
Nhưng điều mà Vương Tiểu Thất thực sự thích hơn cả là những người đẹp với ‘tâm hồn’ to đẹp.
Cho dù người đẹp quyến rũ xem thường anh ta.
Nhưng ít nhất hai quả bồng đào trên ngực phải đầy đặn một chút.
Tuy nhiên, Thang Chiêu Đệ mặc một bộ bò vô cùng bình thường.
Màn hình phẳng.
Vương Tiểu Thất nhìn mà lắc đầu thở dài.
"Sao, anh coi thường tôi à! Tôi còn chưa chê anh thấp hơn tôi đấy”.
Chương 390: Quyết chí làm trộm
Lời nói của Thang Chiêu Đệ có thể coi là giẫm vào đuôi Vương Tiểu Thất, khiến cậu ta lập tức nhảy dựng lên.
"Cô đúng là người phụ nữ vừa không có ngực lại còn lùn”.
"Tôi lùn thì sao? Tôi lùn nhưng tôi giỏi!"
"Chỉ cần đi theo đại ca thì tôi chả thiếu gì tiền”.
"Anh, anh nói ai không có ngực? Ai lùn?"
"Em gái ở ký túc xá nói, tôi, tôi cup C đấy!"
"C, Cô tính lươn với ai vậy? Ngực của cô, nhiều nhất cũng chỉ là cup A thôi, tôi có thể lái máy bay trên đó luôn đấy”.
"Đó là bởi vì tôi dùng vải quấn! Nếu không, khi đánh nhau sẽ rất phiền!"
“Thật sao?”, hai mắt Vương Tiểu Thất đột nhiên sáng lên.
"Cho tôi sờ thử đi”.
"Á! Đừng đánh! A! A!"
Thang Chiêu Đệ đấm lia lịa!
Đánh cho Vương Tiểu Thất kêu trời kêu đất.
Nhưng Vương Tiểu Thất vẫn tiếp tục cười "hehehe".
Nụ cười ngày càng hèn mọn hơn.
Đứng bên cạnh, Lý Phong cũng ghé đầu vào tai Hứa Mộc Tình.
"Vợ à, lần trước anh dùng tay đo của em, hình như là cup E nhỉ?"
Hứa Mộc Tình nhanh chóng vươn tay bịt miệng Lý Phong.
Đánh chết cũng không để cho Lý Phong tiếp tục nói nữa.
Mắc cỡ chết được!
Trở lại chuyện chính, Vương Tiểu Thất, như thể nhặt được một kho báu, mỉm cười nói lại những gì cậu ta đã nghe thấy.
Theo Vương Tiểu Thất, nhà Mã Hoành này chuyên kinh doanh đồ cổ.
Hơn nữa, 70% đồ cổ của họ là hàng giả.
Họ lợi dụng danh tiếng và hình ảnh của gia tộc mình để bán lại đồ cổ giả khắp nơi.
Những món đồ cổ thật đều được cất giấu dưới tầng hầm của dinh thự này.
"Đại ca, nhà họ Mã này làm mấy chuyện không ngửi được”.
"Tổ tiên của nhà bọn họ là kẻ trộm mộ”.
"Sau này, tự tẩy trắng, quy về làm thuộc hạ của nhà họ Hậu, trở thành một con chó của gia tộc họ Hậu”.
"Bán đồ cổ và mở đấu giá để giúp nhà họ Hậu rửa tiền”.
Nhà này thực sự có thể nói là nhà dột từ nóc.
Từ trước đến nay trong cả cái gia tộc, chưa có ai làm được việc gì tốt.
Nhất là Mã Hoành này, hắn đơn giản chính là một thằng vắt cổ chày ra nước!
Thằng này rất rành việc chơi gái, đánh bạc.
Tuy nhiên, hắn lại cực kỳ keo kiệt với chính nhân viên của mình.
Keo kiệt bủn xụn.
Nhiều nhân viên của họ, hầu hết là bị lừa tới.
Một số thậm chí còn bị đe dọa tính mạng.
Dường như chả có ai thật tâm mà làm việc cho nhà họ cả.
Vương Tiểu Thất đã nói rất nhiều về Mã Hoành.
Thang Chiêu Đệ ở bên cạnh lắng nghe.
Cô ấy đã ở đây được một thời gian rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nghe nói về những sự kiện có thật liên quan đến Mã Hoành.
Cô ấy đã mơ hồ suốt thời gian qua.
Cô ấy không ngờ rằng cậu hai lại là loại như vậy.
Hứa Mộc Tình lúc này đang nắm chặt nắm đấm nhỏ bé của cô, hừng hực khí thế hỏi Lý Phong: "Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"
Lý Phong nhếch môi, cười nói: "Trả lại những gì hắn đã làm”.
"Người ta gọi là đánh rắn thì phải đánh dập đầu”.
"Để đối phó với những người như vậy, những gì chúng ta cần là tấn công chính xác”.
"Chúng ta sẽ phá hủy những gì hắn quan tâm nhất”.
Ngay khi Lý Phong nói lời này, Thang Chiêu Đệ không chút nghĩ ngợi nói: "Cậu hai yêu nhất là đồ cổ”.
Lý Phong búng tay, cười nói: "Đúng vậy!"
"Vì hắn rất quan tâm đến những thứ này”.
"Vậy thì, nhiệm vụ của chúng ta tối nay là đập những món đồ cổ này ra thành từng mảnh”.
Nói xong, Lý Phong dẫn đầu đưa Hứa Mộc Tình đến chân tường.
Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Vợ ơi, bây giờ có hai kiểu vượt tường rất thú vị”.
"Cái đầu tiên là hồi hộp kích thích, cái thứ hai là nhẹ nhàng ân cần”.
"Em chọn cái nào?"
Hứa Mộc Tình chớp chớp đôi mắt sáng ngời.
Vào ngày thường, Lý Phong luôn đối xử với người khác một cách bình tĩnh và tỉnh táo.
Chỉ có khi ở với Hứa Mộc Tình là anh luôn thích bày trò.
Hơn nữa, anh còn bắt nạt cô, thỉnh thoảng lợi dụng cô để kiếm một chút lợi về cho mình.
Tình cảm vợ chồng ngày càng khăng khít.
Nhưng Hứa Mộc Tình biết rằng Lý Phong sẽ không bao giờ phật ý vì mấy câu nói của cô.
Thậm chí không cần suy nghĩ, cô nói: "Cho dù là kiểu gì đi nữa thì rồi anh cũng sẽ làm mấy trò xấu xa với em thôi”.
"Nếu vậy thì chọn hồi hộp kích thích nhé”.
Nói rồi, Lý Phong liền nhanh chóng đưa tay ra quấn lấy cơ thể Hứa Mộc Tình như một cây leo.
Sau đó, Lý Phong phóng lên.
Giống như một quả tên lửa xuyên qua bầu trời, anh mang theo Hứa Mộc Tình nhanh chóng trèo qua bức tường và rơi vào trong.
Toàn bộ quá trình được thực hiện một mạch.
Nhanh đến mức như thể chỉ trong một hơi thở.
Đợi đến khi Hứa Mộc Tình phản ứng kịp, thì cô đã đứng dưới gốc cây bên trong bức tường rồi.
Nhanh, nhanh quá!
Nhanh đến mức khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy như vừa cưỡi trên tên lửa vậy!
“Vù!” một cái, vị trí cô đứng đã thay đổi.
Lúc này, Vương Tiểu Thất và Thang Chiêu Đệ cũng đã vượt qua bức tường.
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình và dẫn họ đến bên phải của một cái cửa sổ.
"Cửa sổ bị khóa rồi, chúng ta không vào được”.
Hứa Mộc Tình vừa dứt lời, thì Vương Tiểu Thất liền xắn tay áo bước lên.
Cậu ta làm hai ba động tác đã mở được cửa sổ, rồi nhướng mày với Thang Chiêu Đệ, đắc thắng.
Kết quả, Thang Chiêu Đệ nói: "Anh từng là trộm, phải không?"
Vương Tiểu Thất vội xua tay, muốn phủ nhận.
Thấy vậy, Lý Phong không khỏi khẽ lắc đầu thở dài.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vương Tiểu Thất nói: "Uổng công cậu nói cậu là đồ đệ của siêu trộm quá, xem tôi đây này”.
Sau đó, Lý Phong yêu cầu Hứa Mộc Tình lặp lại những gì Thang Chiêu Đệ vừa nói.
Hứa Mộc Tình biết Lý Phong sẽ làm mấy trò xấu xa, nhưng cô vẫn hợp tác.
Bởi vì cô rất muốn biết Lý Phong sẽ làm gì.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong, đôi mi thanh mảnh khẽ chớp.
Lúc này, đôi môi gợi cảm của Hứa Mộc Tình khẽ mở, cô thì thào nói: "Anh từng là một tên trộm đúng không?"
Lý Phong gật đầu: "Đúng vậy, từ nhỏ anh đã muốn làm trộm rồi”.
"Vì anh muốn đánh cắp trái tim của em”.
"Sau đó đặt nó ở đây này”.
Nói xong, Lý Phong nắm lấy bàn tay dịu dàng của Hứa Mộc Tình, sau đó nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.
Khuôn mặt trắng nõn của Hứa Mộc Tình đỏ ửng lên.
Vương Tiểu Thất nhìn như muốn nuốt mấy lời của Lý Phong vào.
Đợi khi Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình nhảy vào cửa sổ rồi.
Vương Tiểu Thất ngay lập tức quay sang phía Thang Chiêu Đệ.
Tình cảm.
"Tôi đã muốn làm trộm từ khi còn nhỏ rồi”.
Vừa nói, cậu ta vừa đưa tay về phía ngực Thang Chiêu Đệ.
"Bốp!"
Một cái bạt tai giòn giã!
"Lưu manh!"
Vương Tiểu Thất sờ sờ khuôn mặt đỏ ửng, sững sờ.
Quái lạ, sao đại ca lại làm được.
Mà mình thì lại không được.
Vừa rồi ...
Giống như……
Ouch, đậu!
Trình tự sai rồi!
Sau khi vào biệt thự của Mã Hoành, Lý Phong dẫn ba người đến thẳng một tầng hầm.
Tầng hầm được trang trí giống như một phòng làm việc với rất nhiều sách.
"Chồng, ở đây chẳng có gì cả?"
Hứa Mộc Tình vừa mới nói xong, thì Vương Tiểu Thất liền cười nói.
"Chị dâu, chị phải tin vào đại ca chứ, cho dù cả thế giới sai, thì đại ca cũng sẽ không sai”.