Ngay sau đó, Tô Chính Trạch nhìn thấy phía trước cách đó không xa có mấy người đi tới.
Chỉ cần nhìn thấy một trong số họ thôi, cũng làm cho ông ta sợ cứng đờ cả người.
Lãnh đạo Tề!?
Tại sao lãnh đạo cao cấp nhất của thành phố Đông Hải lại đến đây?
Hơn nữa tay họ còn cầm cả vòng hoa.
Người thế nào mới có thể tác động được đến cả lãnh đạo của thành phố?
Làm lãnh đạo bao năm nay nhưng ông ta chưa từng thấy cảnh tượng nào hoành tráng như thế này cả!
Tô Chính Trạch bây giờ thậm chí còn không có dũng khí để tiến lên phía trước. Chân ông ta đã mềm nhũn ra rồi.
Đám người Lãnh đạo Tề dần dần tiến lại gần.
Lúc này Tô Chính Trạch mới chạy đến.
Nhưng chẳng chờ ông ta đến gần, các lãnh đạo cao cấp nhất của tỉnh đã lao đến, đạp cho ông ta một cái làm ông ta ngã lộn nhào ra đất.
Họ chỉ vào Tô Chính Trạch, chửi bới: "Nhìn mấy việc mà ông đã làm đi!"
"Tên khốn vô lương tâm, cấu kết với nhà họ Tô làm bao chuyện độc ác!"
"Giờ còn muốn phá mộ của người anh hùng chiến đấu có công với tổ quốc nữa!"
Anh hùng chiến đấu!?
Tô Chính Trạch sợ đến mức đái cả ra quần!
Ông ta không hề biết đó là ngôi mộ của một vị anh hùng chiến đấu!
Lãnh đạo Tề đưa mọi người tiến đến dâng vòng hoa.
Lần trước, ông ta đã đến chúc mừng sinh nhật bà ngoại.
Lần này, ông ta đến để dâng hoa cho ông ngoại.
Lúc này, Lãnh đạo Tề, bước ra từ quân đội, rơm rớm nước mắt.
Dưới gò đất nhỏ trước mặt là linh hồn của một người anh hùng thẳng thắn cương nghị!
Thật đáng xấu hổ!
Là quan phụ mẫu của Đông Hải, thế mà ông ta lại không biết dưới trướng mình có một tên cặn bã như Tô Chính Trạch!
Lãnh đạo Tề nhìn Tô Chính Trạch hỏi: "Lúc trước ông kiêu căng ngạo mạn, coi mạng người như cỏ rác, lại còn hỏi người ta có biết ông là ai không à?"
"Vậy bây giờ tôi hỏi ông, ông có biết dưới nấm mồ này là ai không!?"
Ông nội, từng là một người lính tình nguyện rất bình thường.
Trong một trận chiến vô cùng khốc liệt, ông ấy không chỉ giết hơn chục tên địch mà còn cứu được hàng chục đồng đội.
Lần đó, viên đạn bắn xuyên qua chân trái và cũng xuyên qua cổ họng, làm đứt thực quản ông ấy.
Thế là ông ấy chỉ có thể ăn "thức ăn lỏng" như cháo loãng trong suốt cuộc đời của mình.
Ông ngoại cưới bà ngoại khi ông ấy bốn mươi tuổi.
Vì bà ngoại, vì gia đình này, ông ấy đã bỏ ra tất cả những gì mà mình có.
Ông ấy, giống như bà ngoại, đều là người tốt.
Hồi đó, ông cậu vẫn là một tay xã hội đen vô danh tiểu tốt.
Ông ta đã mượn danh tiếng của ông ngoại để có một công việc tốt.
Về vấn đề này, ông ngoại không nói gì cả.
Ông ấy vô cùng kín tiếng.
Ở huyện này, có rất nhiều người biết rằng có một anh hùng chiến đấu.
Chỉ là tất cả mọi người đều không biết anh hùng chiến đấu này không phải là ông cậu, mà là ông ngoại.
Biệt danh của ông ấy là Cẩu Đản.
Tên thật là Liễu Vi Quốc!
Trong gió lạnh.
Lý Phong như súng, như kiếm!
Anh ngẩng đầu lên và hét lớn: "Giơ súng lên!"
Đội danh dự ngay lập tức giơ súng lên.
"Kính lễ!"
"Bang! Bang! Bang!"
Viên đạn bay lên trời, bay theo những năm tháng khói lửa chiến tranh.
Đây là con cháu của hậu thế đang bày tỏ lòng thành kính chân thật nhất, thuần khiết nhất đối với người anh hùng trận mạc đã khuất!
...
"Lão gia, lão gia không ổn rồi!"
Quản gia vội vàng chạy vào đại sảnh.
Lúc này, Tô Chính Quốc đang uống trà và nói chuyện phiếm với Tống Đình Kiệt.
Tô Chính Quốc tức giận nhìn quản gia: "Gì mà cuống lên thế? Ông ở với tôi hơn hai mươi năm rồi đấy. Đường đường là quản gia nhà họ Tô, sao có thể cuống lên như thế chứ?"
"Quy tắc nhà họ Tô là dù núi Thái Sơn có đổ sụp trước mặt thì tâm vẫn phải tĩnh lặng như mặt hồ”.
Chương 187: Gai trong mắt
"Làm gì cũng phải bình tĩnh, dù trời có sập xuống thì cũng không được hấp tấp”.
"Cử chỉ phải nho nhã, ăn nói phải thanh tao, biết chưa?"
Quản gia thở ra một hơi: "Vâng, lão gia, tôi sai rồi. Tôi không nên hấp tấp như vậy”.
"Nhưng việc này rất khẩn cấp ạ”.
Tô Chính Quốc cười nhạt một cái, phô ra phong thái của tộc trưởng, nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Nhị lão gia bị bắt rồi ạ”.
“Cái gì?”, Tô Chính Quốc đứng phắt dậy, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào quản gia như thiêu như đốt: “Từ khi nào?"
“Hôm qua ạ”, quản gia nói.
"Hôm qua bị bắt mà sao nay mới nói? Câm à?"
Vừa nghe tin em trai mình bị bắt, phong thái điềm tĩnh của Tô Chính Quốc cũng đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Bây giờ, trong mồm Tô Chính Quốc toàn là những câu chửi thề.
Lão kéo cổ áo quản gia, hung dữ hỏi: "Ai dám bắt em trai tao, ai mà to gan thế!?"
"Lão gia, là người họ Tề ở Đông Hải. Chuyện này dường như có liên quan đến khu biệt thự Bán Sơn mà chúng ta đã phát triển ở Đông Hải".
Ngay khi nghe tin lãnh đạo Đông Hải đã bắt em trai mình, Tô Chính Quốc liền đứng ngồi không yên.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt!
Nhà họ Tô luôn nói với người ngoài họ là những người kinh doanh đứng đắn.
Nhưng thực tế là đều dùng những thủ đoạn bẩn thỉu và lươn lẹo.
Một khi những thứ này được phanh phui ra, thì nhà họ Tô sẽ đứt ngay.
Không được, không thể ngồi đây chờ chết được!
Tô Chính Quốc nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại di động trông rất bình thường từ ngăn kéo trong góc.
Trong chiếc điện thoại này, chỉ lưu số điện thoại của ba người.
Lão lần lượt gọi vào ba số đó.
Kết quả là chả có ai không trả lời lão hết.
Sao thế này? Tô Chính Quốc cuống lên.
Ngay sau đó, lại có một người khác từ ngoài cửa vội vàng bước vào.
"Lão gia không ổn rồi, một số dự án của chúng ta ở Đông Hải đã bị niêm phong rồi!"
Chết tiệt chết tiệt, chết tiệt!
Tô Chính Quốc và em trai lão đã tốn hơn một năm để lên kế hoạch cho những dự án này ở Đông Hải.
Rất nhiều nhân lực và vật lực đã được đầu tư vào đó.
Việc đóng cửa các dự án này đồng nghĩa với việc tập đoàn Tô Thị của họ sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Lúc này, quản gia ở bên cạnh thận trọng nói: "Lão gia, chuyện này còn liên quan đến tập đoàn Lăng Tiêu ở Đông Hải nữa”.
"Tập đoàn Lăng Tiêu! Lại là tập đoàn Lăng Tiêu chết tiệt!"
Tiếng gầm thét của Tô Chính Quốc vang vọng khắp phòng khách.
Gầm thét!
Nóng nảy!
Cả khuôn mặt của Tô Chính Quốc đỏ bừng hết cả lên.
Lúc này, Tống Đình Kiệt, người đang ngồi bên cạnh, từ tốn nói: "Kẻ đứng sau việc này chắc chắn là tập đoàn Lăng Tiêu”.
Quản gia gật đầu: "Đúng, chính là bọn họ”.
“Nếu đã như vậy, tốt hơn hết nhổ cái gai tập đoàn Lăng Tiêu trong mắt đi”, Tống Đình Kiệt lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Tô Chính Quốc vốn đang rất tức giận, đột nhiên khựng lại.
Lão nhanh chóng quay đầu lại nhìn Tống Đình Kiệt: "Cậu hai có cách gì hay sao?"
Tống Đình Kiệt trước nay luôn là một kẻ túc trí đa mưu.
Cho dù đó là tranh đấu trong gia tộc hay là cạnh tranh thương nghiệp, anh ta đều có thể chơi được.
"Thuộc hạ của lão gia có người tên Hứa An Thái đúng không?"
"Hứa An Thái này là cha ruột của Hứa Hiếu Dương, tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Chỉ với vài câu đơn giản, đôi mắt của Tô Chính Quốc đã sáng rực lên.
"Ý của cậu hai là dùng Hứa An Thái để uy hiếp Hứa Hiếu Dương sao”.
“Uy hiếp?”, Tống Đình Kiệt cười, lắc đầu: "Uy hiếp làm cái gì? Việc đã đến nước này, đã làm thì làm dứt điểm luôn đi”.
"Ông nói xem nếu chủ tịch của một tập đoàn không còn nữa, thì tập đoàn đó còn có thể tiếp tục phát triển không?"
“Ngon!”, Tô Chính Quốc vỗ đùi: “Cậu hai quả là tính toán như thần, Gia Cát Lượng tái thế!
Mười phút sau.
Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ kính cẩn bước vào phòng làm việc của Tô Chính Quốc.
Hai người chào Tô Chính Quốc một cách cung kính.
Tô Chính Quốc hờ hững xua tay hỏi Hứa Hải Phong: "Nghe nói ông có một người em trai, mà quan hệ giữa hai người không được tốt lắm thì phải”.
Chương 188: Chuốc thuốc ngủ
Ngay khi vừa nghe đến Hứa Hiếu Dương, Hứa Hải Phong đã nghiến răng: "Không chỉ là không tốt thôi đâu, nếu có cơ hội, tôi còn muốn lóc thịt lột da nó ra nữa cơ”.
Tô Chính Quốc cười lạnh: "Nếu tôi để ông tự tay giết chết em trai của ông thì sao?"
Hứa Hải Phong khựng lại một chút, rồi liền phô ra vẻ mặt nịnh nọt: "Ông bảo tôi giết ai cũng được hết”.
Tô Chính Quốc rất hài lòng với biểu hiện của Hứa Hải Phong: "Được lắm, tôi là tôi thích cái thái độ đó của ông đấy”.
"Tôi đảm bảo với ông, sau khi Hứa Hiếu Dương chết, tôi sẽ chia cho ông một nửa cổ phần của tập đoàn Lăng Tiêu”.
"Hơn nữa còn cho ông quay lại Đông Hải, phụ trách tập đoàn Lăng Tiêu, lấy lại tập đoàn Thái An của ông nữa!"
"Cảm ơn ông, cảm ơn ông”.
Việc làm ăn của nhà Hứa Hải Phong ở tỉnh dạo gần đây không được tốt lắm.
Một thời gian trước, công việc kinh doanh mà Tô Chính Quốc giao lại cho họ đã bị họ làm cho rối tung hết cả lên.
Giờ có cơ hội tốt như thế ở ngay trước mắt.
Đừng nói đến việc giết Hứa Hiếu Dương.
Cho dù giết chết gia đình Hứa Hiếu Dương, ông ta cũng sẵn sàng làm!
Nói gì thì nói, ông ta đã muốn giết Hứa Hiếu Dương từ hơn mười năm trước rồi.
Về nhà, Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ len lút bàn cách đưa Hứa An Thái vào bệnh viện.
"Bố, hay là chúng ta chuốc say ông nội?"
Hứa Hải Phong lắc đầu: "Ông ít khi uống rượu lắm”.
"Hơn nữa tửu lượng của ông tốt hơn cả hai chúng ta gộp lại đấy”.
"Đừng nói đến việc đưa ông vào viện, có mà hai chúng ta vào trước ấy”.
Hứa Thiên Tứ lại nói: "Vậy thì chuốc thuốc ngủ ông nội rồi cho ông đến bệnh viện rửa ruột thì sao”.
“Được đấy”, Hứa Hải Phong gật đầu.
"Bố, lần này không được nương tay đâu đấy”.
"Chỉ cần chú hai chết, thì nhà chúng ta có thể trở lại Đông Hải”.
"Với sự chống lưng của nhà họ Tô phía sau, chúng ta nhất định sẽ lên như diều gặp gió, có thể trở thành vua của Đông Hải”.
"Về sau ở Đông Hải, chúng ta sẽ nở mày nở mặt, muốn làm gì thì làm!"
Nghe vậy, Hứa Hải Phong không khỏi nói: "Chuyện này không cần con nói, bố cũng biết”.
"Đáng nhẽ ông nội và chú hai của con đã chết lâu rồi!"
"Chú hai của con bị tai nạn xe, bố là người đứng sau chỉ điểm, vốn là muốn giết chết ông nội con cơ”.
"Bố chỉ không ngờ rằng chú hai của con lại cứu được ông con vào lúc nguy cấp”.
Trong mắt Hứa Hải Phong lộ ra vẻ dữ tợn: "Tuy nhiên, lần này thì nó không còn cơ hội nữa đâu!"
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bật mở.
Hứa An Thái tức giận bước vào, tay run rẩy chỉ vào Hứa Hải Phong: "Nghịch tử! Tao nuôi mày bao nhiêu năm nay, thế mà mày lại nỡ đối xử với tao như thế đấy!"
Nhìn thấy Hứa An Thái đột ngột đi vào, Hứa Hải Phong sửng sốt, nhưng ông ta liền cười lạnh một tiếng.
"Đúng, không sai, ông đã nuôi tôi bao nhiêu năm thế đấy nhưng vậy thì sao?"
"Số tiền ông lập nghiệp lúc đầu đều là của bố tôi mà ra”.
"Nếu không có bố tôi thì ông vẫn chỉ là một thứ rác rưởi bán hàng vỉa hè trong góc thôi!"
Hứa Thiên Tứ sửng sốt.
Anh ta ngây người nhìn Hứa Hải Phong: "Bố, như vậy là sao?"
Sự việc đã đến nước này, Hứa Hải Phong cũng không muốn giấu giếm nữa.
Ông ta nhìn Hứa Thiên Tứ: "Thiên Tứ, để bố nói cho con biết, ông già này không phải là ông nội của con đâu”.
"Ông của con đã mất hơn bốn mươi năm trước rồi”.
"Ông già trước mặt này là anh em kết nghĩa với ông nội ruột của con”.
"Sau khi ông nội con mất, bố bị ông ta bắt về nuôi, còn đổi cả họ của bố”.
Nghe vậy, Hứa Thiên Tứ đột nhiên đưa tay ra vỗ đùi một cái: "Thì ra ông không phải là ông nội ruột của tôi, thế thì mọi chuyện càng dễ hơn!"
Hứa Thiên Tứ kích động nói: "Bố, giờ chúng ta cho ông ta uống thuốc ngủ đi, nhiều nhiều vào!"
Mồm nói, Hứa Thiên Tứ đã kéo Hứa An Thái vào trong, đồng thời đóng cửa rồi khóa lại.
Hứa An Thái tay run run chỉ vào hai người bọn họ: "Chúng mày, chúng mày…”
Ông ta nói không ra câu, chỉ lặp đi lặp lại mấy từ đó, tất cả đều là sự hối hận và nỗi phẫn nộ!
Hứa An Thái bị Hứa Hải Phong ép vào góc tường.
"Bao nhiêu năm qua, tao luôn coi mày như con ruột”.
"Tao cũng đã định giao cả tập đoàn cho mày và Thiên Tứ”.
"Sao mày lại làm vậy với tao chứ? Bao năm qua tao đối xử không tốt với hai cha con chúng mày sao?"
Hứa Hải Phong cười lớn: "Tốt, quá tốt luôn, nhưng thế thì sao?"
"Ông chưa chết, tập đoàn cũng sẽ chưa về tay tôi!"
Hứa Thiên Tứ lúc này đã lấy ra hai lọ thuốc ngủ từ ngăn kéo bên cạnh.
Chương 189: Kiệt tác của con trai tôi
Dạo gần đây anh ta ngủ không ngon, đêm nào cũng bị ác mộng đánh thức.
Nhưng anh ta biết rằng từ nay sẽ không như thế nữa!
Hứa Thiên Tứ cười toe toét đi về phía Hứa An Thái: "Ông à, từ nhỏ ông đã rất thương cháu rồi, bây giờ thương cháu thêm một lần nữa nhé, ngoan nào, mở miệng ra, uống hết chỗ thuốc ngủ này đi nào”.
Hứa An Thái không dám tin nữa.
Đây có còn là đứa cháu ngoan ngoãn của ông ta không?
Từ nhỏ, Hứa An Thái đã coi anh ta như báu vật.
Ông ta đối xử với cháu gái mình chả khác nào cỏ rác.
Con trai ruột thì vì cứu ông ta mà bị tàn tật, cả gia đình người con trai ấy phải chịu sự chế giễu từ người ngoài.
Vậy mà ông ta chưa từng quan tâm đến, thậm chí còn mắng cả nhà người con trai ấy là rác rưởi.
Hứa Thiên Tứ đưa tay ra, Hứa An Thái không ngừng chống cự: "Đừng qua đây! Tao không uống! Chết cũng không uống!"
Trong lúc giằng co, Hứa An Thái đã dùng tay tát vào mặt Hứa Thiên Tứ một cái.
Mặc dù cái tát này không đau nhưng đã làm cho Hứa Thiên Tứ nổi giận.
Anh ta giơ tay đập vào trán Hứa An Thái một cái.
Hứa An Thái kêu lên thảm thiết, ông ta bị Hứa Thiên Tứ đánh ngã xuống đất.
"Lão già này, rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt!"
"Nhìn cái bộ dạng hiện giờ của ông đi, ông còn tưởng mình là chủ tịch của tập đoàn Thái An chắc?"
"Ông bây giờ chả khác nào một lão phế vật đang nằm chờ chết đâu, ông chỉ là giòi bọ trong hố phân thôi!"
Hứa Thiên Tứ nắm lấy một cái gạt tàn bên cạnh.
Chiếc gạt tàn này được làm bằng thủy tinh, rất nặng.
"Đồ khọm, giờ tôi cho ông hai lựa chọn”.
"Một, uống thuốc, hai là tôi đánh ông bằng cái gạt tàn này rồi đưa ông vào bệnh viện”.
“Không, mày không thể đối xử với tao như thế được, tao là ông nội mày đấy”, đôi mắt đục ngầu của Hứa An Thái chứa chan nước mắt.
"Tôi nhổ vào! Ông không nghe bố tôi vừa nói gì sao?"
"Ông nội của tôi đã chết rồi, chết đã bốn mươi năm rồi”.
"Ông giờ chỉ là một lão già phế vật thôi”.
Sau đó, Hứa Thiên Tứ định cho Hứa An Thái uống thuốc ngủ một lần nữa.
Hứa An Thái vội vàng bò sang bên cạnh, đồng thời vung tay một cái làm đổ lọ thuốc trên tay Hứa Thiên Tứ.
Nhìn thấy Hứa An Thái đứng dậy định bỏ chạy.
Hứa Thiên Tứ lập tức cầm chiếc gạt tàn lên, đập mạnh vào trán Hứa An Thái.
"Bốp!"
Lực đập rất mạnh.
Hứa An Thái lập tức nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Lúc này, ông ta không ngừng thở dốc, máu đỏ tươi chảy dài trên trán ông ta.
Hứa Hải Phong lạnh lùng: "Lão già, mấy năm nay ông hưởng phúc đủ rồi”.
"Không phải ông nói luôn coi tôi như con ruột sao?"
"Vậy thì bây giờ hãy hy sinh bản thân cho con trai ruột của ông là tôi đi”.
Thống khổ!
Hối hận!
Nhìn đứa con trai thường ngày luôn kính trọng ông ta và đứa cháu trai luôn quấn quýt bên ông ta như chú cún nhỏ.
Những giọt nước mắt đục ngầu của Hứa An Thái chảy ra trong vô thức.
Cho đến giờ phút này, Hứa An Thái mới hiểu rằng những gì nhặt được sẽ không bao giờ tốt hơn những gì tự mình sinh ra.
Vào lúc này, Hứa Hải Phong ở bên cạnh nói một câu khiến Hứa An Thái ức chết.
"Việc đã đến nước này, thì tôi cũng không giấu nữa”.
"Còn có một chuyện rất thú vị, nhân tiện nói cho ông biết”.
"Ông không phải vẫn còn một đứa con trai sao? Cái đứa giữa Hứa Hiếu Dương và Hứa Phi Phi ấy”.
"Thật không may, nó đã qua đời ngay sau khi được sinh ra”.
"Vậy nó đã chết như thế nào nhỉ?"
Đồng tử của Hứa An Thái ngay lập tức giãn ra.
Ông ta tức giận nhìn Hứa Hải Phong: "Là mày! Mày đã giết chết con trai tao!"
Nếu không phải Hứa Hải Phong đích thân nói ra, Hứa An Thái có chết cũng không tin vì Hứa Hải Phong lúc đó mới chỉ là một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi!
"Không chỉ con trai của ông thôi đâu, tôi đã cố gắng giết tất cả mọi người trong gia đình ông rất nhiều lần, chỉ là số họ khá đỏ thôi”.
"Ví dụ như Hứa Mộc Tình, khi còn nhỏ có phải cô ta đã bị rơi xuống nước không? Đó cũng là kiệt tác của con trai tôi đấy”.
"Nếu lúc đó Hứa Phi Phi không cứu cô ta, thì bây giờ sẽ chả có nhiều chuyện như vậy!"
Nói đến đây, nét mặt Hứa Hải Phong càng trở nên hung dữ và ác độc hơn.
"Tuy nhiên, những điều này rồi cũng sẽ qua thôi”.
Chương 190: Chỉ là đồ thừa
"Tôi và con trai sẽ đạt đỉnh cao ngay sau đây thôi”.
"Còn ông, hãy trở thành bàn đạp để tôi và con trai vươn tới đỉnh cao nhé!"
Nói đến đây, thì thấy Hứa Thiên Tứ đã cầm cái gạt tàn và từ từ ngồi xổm trước mặt Hứa An Thái.
"Đồ khọm, nhẹ không nghe cứ ưa nặng cơ, không trách tôi được!"
Nói xong, Hứa Thiên Tứ giơ cái gạt tàn lên và lại nệm nó xuống một lần nữa!
...
Lúc này Hứa Hiếu Dương đang ăn cơm ở nhà đột nhiên cảm thấy tức ngực.
“Làm sao thế?”, Liễu Ngọc Phân ở bên cạnh thấy thế, vội vàng lo lắng hỏi.
Hứa Hiếu Dương vỗ ngực, lắc đầu nói: "Không biết, không biết làm sao nữa, tự nhiên thấy tức ngực”.
Hứa Hạo Nhiên, người vừa trở về từ tỉnh, đang ngồi ăn tối bên cạnh, đột ngột nói.
"Bố, ở cái tuổi này rồi thì bố nên tiết chế!"
"Mẹ và bố buổi tối nên bớt bớt chút đi”.
“Mẹ bây giờ như sói như hổ, nhưng bố bây giờ là con bò già không cày nổi ruộng nữa rồi”.
Liễu Ngọc Phân đập cho Hứa Hạo Nhiên một cái: "Nói vớ nói vẩn?"
Hứa Hạo Nhiên cong môi: "Con không nói vớ vẩn. Mấy ngày trước Triệu Tứ còn lén hỏi con mua ‘ba con sói’ thì nên mua loại siêu mỏng hay siêu dày mà?"
"Con nói với anh ta rằng nếu mua cho bố thì mua loại siêu dày, còn cho anh rể thì mua loại siêu mỏng ấy”.
"Phụt”.
Hứa Hiếu Dương phun hết nước canh trong miệng ra.
Cả ông ấy và vợ đều đỏ mặt.
Hứa Mộc Tình đá mạnh cho Hứa Hạo Nhiên một cái.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hứa Hiếu Dương vang lên.
Mở ra xem thì thấy đó là một số lạ, hơn nữa còn đến từ tỉnh.
Ông ấy không nghĩ nhiều, nhấn nút trả lời.
Ngay sau đó, giọng nói của Hứa Hải Phong liền vang lên trong điện thoại.
"Chủ tịch Hứa, đã lâu không gặp!"
Hứa Hiếu Dương hơi biến sắc, bình tĩnh hỏi: "Sao anh lại gọi đến vào giờ này?"
"Ồ, nghe kìa, thứ phế vật trước kia giờ đã trở thành chủ tịch, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi rồi”.
"Người này ấy mà, một khi có tiền, thì rất dễ quên mất gốc gác, ngay cả bố của mình nằm viện, sắp chết rồi cũng không thèm quan tâm”.
“Anh nói cái gì?”, Hứa Hiếu Dương đột ngột đứng lên: “Bố sao rồi, sao lại nhập viện?
Hứa Hải Phong khịt mũi lạnh lùng nói: "Đừng có ở đó mà giả vờ nữa. Nếu mày thực sự quan tâm đến bố, thì tự mình đến bệnh viện tỉnh gặp ông ta đi”.
Hứa Hải Phong nói xong liền cúp máy.
Hứa Hiếu Dương là một người con hiếu thảo, như mọi người đã biết.
Sau khi nhận được cuộc gọi, ông ấy đứng ngồi không yên.
Liễu Ngọc Phân đã ở bên Hứa Hiếu Dương gần như cả cuộc đời, bà ấy lại chả quá rõ về tính cách của người đàn ông của mình.
Bà ấy nắm lấy tay Hứa Hiếu Dương, nhẹ nhàng nói: "Nếu anh thực sự lo lắng, thì đến tỉnh một chuyến nhé, cả nhà chúng ta cùng đi”.
Liễu Ngọc Phân vừa nói xong, thì Hứa Hạo Nhiên đã quay đầu đi chỗ khác: "Con không đi”.
Liễu Ngọc Phân nhíu mày: "Thằng bé này, con đang nói cái gì vậy? Ông ấy là ông nội của con đấy”.
"Ồ, giờ ông ta bị bệnh rồi thì ông ta là ông nội con cơ đấy”.
"Lúc ông ta còn khỏe như vâm, mắng con là đồ rác rưởi, thì ông ta không phải ông nội con chắc?"
"Giờ không phải ông ta đang ở cùng đứa cháu trai ngoan Hứa Thiên Tứ đó sao? Không có con cũng chả có gì khác biệt”.
"Đối với ông ta, con cũng chỉ là đồ thừa mà thôi”.
Liễu Ngọc Phân đang định dạy dỗ Hứa Hạo Nhiên, thì Hứa Hiếu Dương đã giữ lấy bà ấy, lắc đầu: "Anh đến đó trước. Mọi người ở nhà chờ tin tức của bố nhé”.
Hứa Hiếu Dương lúc này cũng không đợi được, ông ấy chỉ dặn dò đơn giản vài câu, rồi mặc quần áo xuống lầu, lên xe để Triệu Tứ lái đến tỉnh.
Bệnh viện Nhân dân số hai của tỉnh.
Hứa Hiếu Dương vội vàng cùng Triệu Tứ tới phòng bệnh.
Khi ông ấy đẩy cửa phòng ra, thì thấy Hứa An Thái đang nằm yên lặng ở đó.
Trong phòng bệnh, không thấy Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ đâu.
Đầu của Hứa An Thái được quấn băng gạc, sắc mặt của ông ta tái nhợt.
Lúc này, một bác sĩ đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy Hứa Hiếu Dương, bác sĩ sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Anh là ai?"
Hứa Hiếu Dương vội hỏi: "Bác sĩ, bố tôi thế nào rồi ạ?"
Bác sĩ thở dài nói: "Thể chất bệnh nhân vẫn bình thường, nhưng não hơi chấn động, trán cũng bị vật nặng đập vào”.
"Người đưa ông ấy đến nói rằng có vẻ như ông ấy đã vô tình va vào tường khi đang đi bộ”.
“Vậy thì khi nào ông ấy mới tỉnh lại ạ?”, Hứa Hiếu Dương hỏi.