Mục lục
Một Lời Hứa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 426: Tôi không bắt tay với người khác

Lý Phong thản nhiên nói.

Sau đó, liền đuổi theo Hứa Mộc Tình.

Mặc dù tối nay Hứa Mộc Tình không phải là khách mời chính.

Nhưng sự xuất hiện của cô cũng thu hút sự chú ý của nhiều người.

Nhiều ông trùm trong giới kinh doanh Thiên Môn đã chủ động tiếp cận Hứa Mộc Tình để trao đổi một số việc làm ăn.

"Ở đây náo nhiệt quá, mọi người đang nói gì vậy?"

Lúc này, một người đàn ông bước tới.

Nhiều lãnh đạo doanh nghiệp cau mày khi nghe thấy giọng nói này.

Trong mắt một số người còn ẩn chứa sự khinh bỉ và xem thường.

Thậm chí còn có cả ghê tởm!

Người đến là Nghê Quang Văn.

Vừa rồi Nghê Quang Văn vẫn luôn đứng ở bên cạnh quan sát.

Hắn thấy rằng Hứa Mộc Tình từ đầu đến cuối đều không bắt tay với các lãnh đạo doanh nghiệp này.

Chi tiết này càng khiến Nghê Quang Văn thích thú hơn.

Hắn cho rằng Hứa Mộc Tình chắc là một người phụ nữ thích sạch sẽ.

Trong xã hội ngày nay, không hiếm những người phụ nữ không thích tiếp xúc với người khác như Hứa Mộc Tình.

Nghê Quang Văn cách đây một thời gian từng chơi một một nữ sinh đại học.

Lúc đầu, nữ sinh đại học này trong sáng như một đóa hoa huệ nở rộ.

Trong lần gặp đầu tiên, Nghê Quang Văn muốn bắt tay cô ta, lúc đó cô ta vẫn còn ngượng ngùng.

Nhưng dưới sự tấn công mạnh mẽ của hắn, bông hoa huệ này đã hé mở những cánh hoa xinh đẹp trước mặt hắn.

Mãi cho đến khi Nghê Quang Văn tiến vào nhụy hoa, hắn mới biết đó là lần đầu tiên của nữ sinh đại học này.

Kể từ ngày đó, hắn ra sức chơi nữ sinh đại học này, đem hạt giống của mình trải khắp người cô ta!

Sau khi chơi xong, hắn giới thiệu đại cho nữ sinh đại học này một công việc với mức lương hàng tháng 10.000 nhân dân tệ.

Nghê Quang Văn lại bước vào cuộc hành trình hái hoa mới!

Mặc dù chi phí chơi Hứa Mộc Tình sẽ cao hơn.

Tuy nhiên, Nghê Quang Văn không quan tâm.

Đối với hắn, niềm vui lớn nhất của cuộc đời chính là được chơi với đủ loại phụ nữ.

Hắn thích nghe tiếng rên rỉ của những người phụ nữ dưới thân hắn.

Âm thanh đó rất sướng tai!

Ngay khi Nghê Quang Văn xuất hiện, những ông lớn trong giới kinh doanh này đã giấu đi sự khinh bỉ và coi thường trong mắt.

Các ông lớn đều mỉm cười với Nghê Quang Văn và chào hỏi hắn.

Lúc này, Nghê Quang Văn đứng trước mặt Hứa Mộc Tình, hắn đưa tay ra.

Nghê Quang Văn tin rằng Hứa Mộc Tình nhất định phải biết hắn.

Bởi vì toàn bộ bữa tiệc này, không ai là không biết hắn!

Tương tự, trong cái không gian rộng lớn này cũng không có ai dám đắc tội với hắn cả!

Cho dù Hứa Mộc Tình có mắc chứng nghiện sạch sẽ đi nữa, thì cô cũng sẽ phải đưa tay ra thôi!

Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình đã không làm như những gì Nghê Quang Văn nghĩ.

Cô chỉ gật đầu với Nghê Quang Văn, mỉm cười, đáp lại bằng một câu rất đơn giản.

Một nhân viên kinh doanh bên cạnh nhanh chóng nói nhỏ nhắc nhở Hứa Mộc Tình: "Giám đốc Hứa, cô nên bắt tay anh Nghê một chút đi chứ hả”.

"Đúng đó, đúng đó, đó là phép lịch sự tối thiểu”.

Trên khuôn mặt thanh tú và hoàn mỹ của Hứa Mộc Tình nở một nụ cười dịu dàng.

"Xin lỗi, tôi không có thói quen bắt tay người khác”.

Sau khi nói xong, Hứa Mộc Tình tìm cớ xoay người rời đi.

Nghê Quang Văn đột nhiên hô lên: "Cô vẫn không biết tôi là ai đúng không?"

Cô nhìn Nghê Quang Văn: "Vừa rồi tôi đã biết rồi”.

Sắc mặt Nghê Quang Văn trở nên lạnh lùng, trong mắt hiện lên tia sắc bén, càng lúc càng dữ tợn hơn!

Như một con hổ, hắn tiến lên vài bước, muốn dùng khí thế của mình để áp đảo Hứa Mộc Tình.

"Bây giờ tốt hơn hết là cô nên ngoan ngoãn đưa tay ra”.

"Nếu không, cô và tập đoàn của cô sẽ chịu những hậu quả khó lường đấy!"

Nụ cười trên mặt Nghê Quang Văn ngày càng trở nên hung dữ.

"Cô có biết người đã đắc tội với tôi lần trước có kết cục như nào không?"

Mọi người trong phòng tiệc lúc này đã đổ dồn ánh mắt vào họ.

Nhưng không ai đứng ra ngăn cản.

Nghê Quang Văn tràn đầy quyền lực!

Hắn như một con hổ trong rừng rậm.

Hắn là vua ở đây!

Ở đây, tiếng nói của hắn có trọng lượng nhất!

Một doanh nhân bên cạnh nhanh chóng nói nhỏ: "Giám đốc Hứa, cô mau bắt tay nhận lỗi đi”.

"Lần trước, có người vô tình đắc tội với anh ta. Trong vòng ba ngày, công ty của người đó đã phá sản!"

"Cuối cùng, còn bị mấy kẻ đòi nợ chém chết trên đường, vợ và con gái thì bị bọn buôn người bắt cóc đến Đảo Quốc!"

Trước khi Hứa Mộc Tình kịp phản ứng, Nghê Quang Văn lại tới gần lần nữa!

Đầy quyền uy!

Cái nhìn đó.

Như muốn nuốt chửng Hứa Mộc Tình!

Ăn sạch!

"Đưa tay ra, ngoan ngoãn bắt tay tôi đi, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra!"

Mạnh mẽ!

Lời nói của hắn mang một sức mạnh không thể cự tuyệt được!

Như thể hắn là chủ nhân của Hứa Mộc Tình!

Nắm trong tay mọi thứ của Hứa Mộc Tình!

Kể cả sự sống và cái chết!

Cuối cùng.

Một bàn tay vươn ra.

Năm ngón tay nắm lấy tay Nghê Quang Văn.

Tuy nhiên, bàn tay này không phải của Hứa Mộc Tình.

Chủ nhân của nó.

Là Lý Phong!

Sắc mặt Nghê Quang Văn thay đổi, tức giận nhìn chằm chằm vào Lý Phong: "Bỏ cái đôi tay dơ bẩn, mày…”

"Rắc!"

Tiếng xương gãy!

Khi Nghê Quang Văn mới nói được nửa câu, hắn đột nhiên hét lên dữ dội!

"Á !!"

Tiếng la hét vang lên không ngừng!

"Rắc!"

"Rắc!"

Năm ngón tay của Lý Phong giống như chiếc kìm thép!

Tàn phá mọi dây thần kinh của Nghê Quang Văn!

Nghiền nát từng khúc xương của Nghê Quang Văn!

"Rất vui được gặp anh, tôi là chồng của Hứa Mộc Tình, tên tôi là Lý Phong”.

Nói xong, Lý Phong buông tay ra.

Lúc này, mọi người đều trợn tròn mắt!

Nhãn cầu lồi ra!

Tay của Nghê Quang Văn đã bị gãy!

Bị bóp nát rồi!

Trở thành một đống thịt mềm!

"A! Tao giết mày, tao giết mày!"

Nghê Quang Văn nắm chặt bàn tay phải bị bóp nát của mình.

Hung tợn nhìn chằm chằm vào Lý Phong.

Trong đôi mắt trừng trừng kia, tất cả đều là sự độc ác!

Hắn đã nhớ kỹ khuôn mặt của Lý Phong.

Ngày mai!

Hắn sẽ giết anh!

Vẻ mặt của Lý Phong lạnh nhạt, giống như vừa mới làm một chuyện nhỏ rất đỗi bình thường.

Giống như đập muỗi.

Đập ruồi.

Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nhẹ nhàng nói: "Bữa tiệc này quá chán, đồ ăn cũng không ngon”.

"Đi, chúng ta xuống lầu đi ăn chỗ khác đi”.

Nói xong, Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Về đêm, một góc chợ đêm Thiên Môn.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình nắm tay nhau, trong chợ đêm, vừa nếm thức ăn vừa ngắm nhìn dòng người.

So với những người đàn ông giàu có trong bộ vest và giày da, đeo mặt nạ và cười giả lả với người khác.

Hứa Mộc Tình lại thích nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ xuất phát từ trong trái tim của mọi người ở đây hơn.

Ở đây, dù gia cảnh hay địa vị ra sao, niềm vui của mọi người đều xuất phát từ trong trái tim.

Không có mặt nạ.

Mọi khuôn mặt cô nhìn thấy đều chân thật nhất.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình đến trước một quầy bánh kếp.

"Ông chủ, cho tôi hai cái bánh kếp”.

"Một phần không có rau mùi, một phần có hành và rau mùi, thêm hai quả trứng”.

Ngay sau khi Lý Phong nói xong, Hứa Mộc Tình đã vươn tay kéo tay áo của anh thì thào.

"Ăn rau mùi rồi thì buổi tối không được hôn em đâu đấy”.

Nghe vậy, Lý Phong vội vàng nói: "Được, được rồi, thế thì không lấy rau mùi nữa”.

Lúc Lý Phong đang ngẩng đầu cười toe toét, định nói với chủ quầy hàng, thì anh không khỏi sững người.

Chương 427: Tôi có một người bạn giống anh

Cùng lúc đó, Hứa Mộc Tình cũng nhìn chủ quầy bánh kếp với ánh mắt rất ngạc nhiên.

Chủ quầy bánh kếp này mặc một chiếc áo phông rất bình thường.

Tuy đầu tóc hơi rối nhưng con mắt rất sáng, gương mặt cũng mang theo nụ cười rất tươi.

Chỉ là Lý Phong và Hứa Mộc Tình rất quen thuộc với khuôn mặt này.

Bởi vì, bọn họ vừa mới gặp mặt hơn nửa tiếng trước.

Lý Phong cũng bóp nát tay phải của chủ nhân khuôn mặt này!

Nghê Quang Văn!

Người đàn ông trước mặt anh trông gần giống hệt như Nghê Quang Văn!

Nhưng Lý Phong nhanh chóng phân biệt được bọn họ không phải cùng một người!

Vì đôi mắt.

Ông chủ quầy bánh kếp trước mặt có đôi mắt rất sáng.

Hơn nữa, nụ cười của anh ấy rất ấm áp và cuốn hút.

Ngay cả những người đang có tâm trạng tồi tệ cũng sẽ tự nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng sau khi nhìn thấy nụ cười này.

Hứa Mộc Tình nắm lấy tay Lý Phong, nói nhỏ: "Em không hoa mắt đấy chứ?"

Lý Phong mỉm cười, hỏi chủ nhân của quầy bánh kếp:"Ông chủ, họ của anh là Nghê à?"

Chủ quầy mỉm cười gật đầu.

Giọng anh ấy hơi khàn: "Vâng! Sao anh biết?"

"Tôi có một người bạn trông rất giống anh”.

Ngay khi Lý Phong nói lời này, sắc mặt của ông chủ có chút thay đổi.

Anh ấy lúng túng cười: "Mặt tôi rất phổ biến nhỉ”.

"Nhiều người nói rằng tôi trông giống bạn của họ”.

"Mặt tôi mà có rơi giữa đường, e rằng cũng không ai nhận ra ấy”.

Khi người chủ quầy hàng nói chuyện, trong mắt anh ấy có chút gì đó mập mờ.

Nhưng cả Lý Phong và Hứa Mộc Tình đều không lật tẩy nó.

Chẳng bao lâu, thức ăn họ gọi đã làm xong.

Đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Hứa Mộc Tình khẽ mở và cắn một miếng nhỏ.

Chẳng mấy chốc, đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của Hứa Mộc Tình bất giác nhướng lên.

"Wow ông chủ, bánh của anh ngon quá”.

"Nước sốt bên trong rất đặc biệt, chua chua ngọt ngọt”.

Chủ sạp cũng rất bộc trực, không giấu giếm gì cả.

Anh ấy nói với Hứa Mộc Tình rằng nước sốt của anh ấy là công thức đặc biệt.

Bên trong có trái cây.

Vị chua chua ngọt ngọt đến từ chanh dây.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Lý Phong và Hứa Mộc Tình tay trong tay xoay người rời đi.

"Chồng à, họ có phải là anh em sinh đôi không nhỉ?"

Lý Phong gật đầu.

"Khả năng đó là rất cao”.

"Chỉ là, hai khuôn mặt gần như giống hệt nhau như vậy, tại sao địa vị và số phận của họ lại có khoảng cách lớn thế chứ?"

Nghe vậy, trên mặt Lý Phong tự nhiên nở một nụ cười lạnh lùng.

Chuyện này thú vị đấy.

Lý Phong nhờ Trần Quả chở Hứa Mộc Tình về.

Khi anh quay lại quầy bánh kếp, Vương Tiểu Thất từ trong góc bước ra.

"Đại ca, em đã điều tra ra rồi, người này tên là Nghê Quang Vũ”.

"Anh ấy và Nghê Quang Văn đúng là anh em sinh đôi”.

"Chỉ là khoảng cách số phận của hai anh em họ là quá lớn”.

"Hơn nữa, Nghê Quang Vũ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của Nghê Quang Văn”.

"Ngay cả cha mẹ của Nghê Quang Văn cũng chả giống hắn tí nào”.

Vừa rồi, sau khi Lý Phong gặp Nghê Quang Vũ, anh đã lập tức bảo Vương Tiểu Thất phái người đi điều tra thân phận của anh ấy.

Do thời gian gấp rút nên chỉ tìm hiểu được một số thông tin trên bề mặt.

Nhưng mà, lúc này, Lý Phong đột nhiên nghĩ tới một chi tiết, lạnh nhạt nói.

"Đi tìm ảnh vợ của Nghê Quang Văn”.

"In ra, càng sớm càng tốt”.

"Vâng!"

Nghê Quang Vũ vẫn đang làm việc chăm chỉ trước gian hàng.

Đúng lúc này, đột nhiên có vài người bước tới.

Những người này trông có vẻ nghiêm trang.

Trên người còn toát ra khí tức kinh người.

Ngay khi những người này xuất hiện, những vị khách đang định mua bánh lập tức giải tán.

Người dẫn đầu không phải ai khác, chính là Vương Tiểu Thất.

Vương Tiểu Thất cầm một bức ảnh của vợ Nghê Quang Văn, Vi Thắng Nam.

Chỉ vào bức ảnh của Vi Thắng Nam và nói: "Ông chủ, ông có biết người này không?"

Lúc nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt Nghê Quang Vũ thay đổi.

Đặc biệt là đôi mắt của anh ấy.

Trong mắt anh ấy là một cảm xúc rất phức tạp.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào bức tranh này trong ba giây.

Cuối cùng lắc đầu: "Tôi không biết cô ấy”.

"Thật sao? Nếu anh không biết người phụ nữ này thì hôm nay xui cho cô ta rồi”.

"Thằng chồng rác rưởi của cô ta, nợ người khác một khoản tiền lớn”.

"Giờ cô ta đã bị chúng tôi nhốt lại”.

"Nếu không đủ hai triệu trước mười một giờ tối nay”.

"Chúng tôi sẽ bán cô ta cho Đảo Quốc, mỗi ngày cô ta sẽ phải tiếp hàng chục tên đàn ông!"

“Tôi, tôi thực sự không biết cô ấy”, anh mắt Nghê Quang Vũ lộ ra vẻ lo lắng.

"Nếu anh đã không quen thì thôi”.

"Thực ra, chính người phụ nữ này đã yêu cầu chúng tôi đến tìm anh”.

"Cô ta nói, anh chắc chắn là có tiền”.

"Thật đáng tiếc, người phụ nữ này đã tin nhầm người rồi”.

Vương Tiểu Thất nói xong, đem người lập tức xoay người rời đi.

"Chờ một chút! Chờ một chút!"

Nghê Quang Vũ nhanh chóng bước ra từ phía sau gian hàng.

Ngay khi anh ấy bước ra khỏi quầy bánh, Lý Phong đứng cách đó không xa, đã phát hiện ra điểm khác biệt lớn nhất giữa Nghê Quang Vũ và Nghê Quang Văn.

Chân!

Sự khác biệt giữa Nghê Quang Vũ và Nghê Quang Văn nằm ở chân của họ.

Chân phải của Nghê Quang Vũ bị què!

Khi Nghê Quang Vũ bước đi, anh ấy có vẻ hơi vất vả.

Chân phải của anh ấy rõ ràng đã bị chấn thương nặng.

Vương Tiểu Thất lạnh lùng nhìn Nghê Quang Vũ: "Làm sao vậy?"

"Không phải anh nói không biết người phụ nữ này sao?"

"Đã không quen thì anh quan tâm đến cô ta làm gì?"

Lời nói của Vương Tiểu Thất khá là ngổ ngáo.

Nếu là người thường, e rằng lúc này đã run như cầy sấy rồi.

Tuy nhiên, cái chân què của Nghê Quang Vũ đã gắng gượng đỡ lấy cơ thể run rẩy của anh ấy, anh ấy căn răng nói.

"Tuy rằng tôi không biết người này, nhưng các anh làm vậy là sai rồi”.

"Sai? Vậy thì nói cho tôi biết, nên làm như nào đây?"

"Chồng cô ta nợ chúng tôi hai triệu”.

"Người đàn ông đó giờ đã trốn đi rồi”.

"Bây giờ vợ hắn đương nhiên phải gánh khoản nợ này”.

"Đừng lo lắng, chúng tôi không phải kẻ xấu, chúng tôi chỉ là người làm ăn thôi”.

"Người phụ nữ này trông khá được”.

"Sau khi cô ta đến Đảo Quốc, với nhan sắc của cô ta, chỉ cần hai ba năm là có thể trả hết nợ rồi”.

"Nếu kĩ thuật của cô ta tốt, chúng tôi sẽ cho cô ta đóng phim”.

"Nếu muốn, lúc đó tôi sẽ cho anh một bản, về nhà từ từ mà thưởng thức”.

Nhìn thấy Vương Tiểu Thất chuẩn bị rời đi, Nghê Quang Vũ nhanh chóng vươn tay kéo Vương Tiểu Thất lại.

Vương Tiểu Thất phất tay một cái.

Đột nhiên, Nghê Quang Vũ cảm thấy toàn thân như bị sét đánh, lui về phía sau mấy bước.

Ngay khi Nghê Quang Vũ sắp ngã xuống, Lý Phong đứng từ xa nhẹ nhàng đưa tay đẩy không trung một chút.

Trong khoảnh khắc, một cơn gió nhẹ thổi đến sau lưng Nghê Quang Vũ.

Dường như có một bàn tay đặt trên lưng Nghê Quang Vũ, đỡ lấy cơ thể anh ấy.

Nghê Quang Vũ vội vàng nói: "Phải làm như nào các anh mới tha cho cô ấy?"

Chương 428: Ai cả gan đánh chồng em

Vương Tiểu Thất duỗi ra hai ngón tay ra: "Hai triệu, không thiếu một xu”.

Nghê Quang Vũ choáng váng.

Anh ấy run run nói: "Nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy".

Vương Tiểu Thất bước đến trước mặt Nghê Quang Vũ.

Một nụ cười rất dữ tợn hiện trên khuôn mặt cậu ta.

"Anh không có tiền, không thành vấn đề”.

"Cơ thể anh có vẻ được đấy”.

"Tim, gan, lá lách, phổi và thận của anh có thể bán được nhiều tiền đấy”.

Lúc này, Vương Tiểu Thất đặt một tờ giấy vào lòng bàn tay Nghê Quang Vũ, vỗ vai anh ấy nói: "Tôi sẽ cho anh hai ngày để suy nghĩ về điều đó”.

"Nếu thật sự muốn cứu người phụ nữ này, thì hai ngày sau tới địa chỉ này tìm tôi”.

Vương Tiểu Thất nói xong, liền dẫn theo đám người rời đi.

Sau khi Vương Tiểu Thất rời đi, Nghê Quang Vũ dọn dẹp quầy hàng như người mất hồn.

Một mình anh ấy bước lên chiếc xe ba gác hỏng.

Anh ấy tuyệt vọng lái xe trên con phố tối.

Nơi Nghê Quang Vũ sống là một tòa nhà ống tương đối cổ.

Cách đó không xa, nhìn thấy Nghê Quang Vũ đang khập khiễng đi lên lầu, Vương Tiểu Thất thì thào nói với Lý Phong.

"Đại ca, bây giờ chúng ta đã biết thân phận của Nghê Quang Vũ và Nghê Quang Văn rồi”.

"Trực tiếp ra tay không được sao, sao phải phiền phức như vậy?"

Các thành viên trong đội đều biết Lý Phong làm việc luôn dứt khoát.

Không bao giờ dây dưa dài dòng.

Nhưng phong cách làm việc của Lý Phong bây giờ khiến Vương Tiểu Thất và những người khác cảm thấy rất khó hiểu.

Lý Phong nhìn bóng lưng Nghê Quang Vũ trên lầu, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần một bước là có thể giết một người”.

"Để cứu ai đó, lại cần ít nhất ba bước”.

"Đừng nóng, sắp có drama để xem rồi!"

Dưới ngọn đèn đường màu cam, đôi mắt sâu thẳm của Lý Phong lóe lên tia sáng nhè nhẹ.

...

Thành phố Thiên Môn, bệnh viện hàng đầu.

Một người phụ nữ rất thanh tú và quyến rũ, trên người đều là đồ của thương hiệu nổi tiếng, vội vã bước trong hành lang dài của bệnh viện.

Cô ấy đầy cửa phòng VIP ra.

Nghê Quang Văn đang nằm trên giường bệnh.

Nhìn thấy người phụ nữ bước vào, khuôn mặt hắn lập tức lộ ra vẻ tủi thân.

Người phụ nữ bước vào là vợ của Nghê Quang Văn, Vi Thắng Nam.

Với khóe mắt ngấn lệ, Nghê Quang Văn cúi đầu không nói gì.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Là ai? Là ai cả gan dám đánh chồng em!?"

Nghê Quang Văn tủi thân ngẩng đầu lên.

Hắn trông như một người vợ bé bị thương, lẩm bẩm với người vợ quyền lực trước mặt: "Anh không biết anh ta là ai”.

"Anh không biết mình đã làm gì sai”.

"Trong bữa tiệc tối nay, anh đang nói chuyện với một vài ông chủ”.

"Người đó đột nhiên lao tới và siết chặt tay anh rồi bóp thành thế này”.

"Vợ à, anh ta thật đáng sợ”.

Trong khi nói, Nghê Quang Văn liền vùi đầu vào vòng tay của Vi Thắng Nam.

"Em sẽ giết chết hắn!!"

Không nói thêm một lời nào, Vi Thắng Nam lấy điện thoại di động ra bấm gọi.

Trên điện thoại, cô ấy rất hung hăng: "Cậu lập tức điều động anh em đi bắt người cho tôi!"

Lúc này, Nghê Quang Văn ở bên cạnh nói nhỏ: "Người đàn ông đó tên là Lý Phong”.

Giọng nói của Vi Thắng Nam tràn đầy tức giận: "Em không quan tâm hắn là ai, ai chống lưng cho hắn!"

"Tại Thiên Môn, hắn dám bóp nát tay chồng em! Thì em sẽ bẻ gãy ba chân của hắn!!"

Sau khi Vi Thắng Nam cúp điện thoại, lửa giận vẫn còn chưa tiêu tan hết.

Còn Nghê Quang Văn giống như một cô vợ bé, trước mặt Vi Thắng Nam, đầy dịu dàng, chu đáo, đức hạnh và phẩm hạnh.

Giọng điệu thì vô cùng ngọt ngào, như thể để dỗ dành trẻ nhỏ vậy.

Vi Thắng Nam trông thì có vẻ ghê gớm trước mặt người khác, giống như một nữ hoàng độc đoán vậy thôi.

Nhưng với Nghê Quang Văn, hắn có thể khiến cô ấy trở nên dịu dàng đằm thắm chỉ với vài câu nói.

Thắng Nam nhìn Nghê Quang Văn bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, loại tình yêu khắc cốt ghi tâm!

Đối với Nghê Quang Văn, cho dù hắn chỉ là diễn.

Thậm chí nhỏ cả nước mắt vào mắt thì cũng chả có một chút tình yêu nào hiện lên trong mắt hắn cả.

Vi Thắng Nam nói với Nghê Quang Văn: "Bắt được tên đó rồi, anh định xử lý như nào?"

Đương nhiên, Nghê Quang Văn rất muốn chém Lý Phong ra thành trăm mảnh.

Tuy nhiên, hắn sẽ không nói điều đó ra.

Nghê Quang Văn bày ra điệu bộ "Bạch Liên Hoa" trong phim truyền hình.

"Anh sẽ không sai người bẻ gãy tay chân anh ta đâu”.

"Anh chỉ muốn biết, tại sao anh ta lại làm vậy thôi?"

"Rõ ràng là mới gặp nhau lầm đầu tiên thôi, nếu anh có chỗ nào không tốt, anh sẽ sửa”.

Cả trái tim Vi Thắng Nam như tan chảy.

Cao thượng quá.

Người đàn ông hoàn hảo như thế.

Là chồng của cô ấy.

Là tất cả của cô ấy!

Lúc đầu, bất chấp sự phản đối của gia đình, vứt bỏ tất cả để kết hôn với Nghê Quang Văn, là điều vô cùng đúng đắn!

Chỉ có người đàn ông này mới xứng đáng để cô ấy giao phó tất cả và cống hiến hết mình!

"Reng reng reng…”

Điện thoại di động của Vi Thắng Nam vang lên.

Khi Vi Thắng Nam chuẩn bị trả lời điện thoại, thì Nghê Quang Văn cố ý nói với Vi Thắng Nam: "Bà xã, bác sĩ nói tay anh không bị nặng quá đâu”.

"Chúng ta cũng không cần chuyện bé xé ra to”.

"Em sai người giam anh ta vào trong nhà kho của công ty anh”.

"Sáng mai, anh sẽ đến nhà kho và nói chuyện với anh ta”.

"Sau khi nói chuyện ổn thỏa rồi, anh sẽ để anh ta đi”.

Vi Thắng Nam cười gật đầu.

Trong mắt cô ấy, tất cả những gì người đàn ông của cô ấy làm đều đúng.

Cô ấy không nghi ngờ gì về Nghê Quang Văn, trong mắt cô ấy tràn đầy sự tin tưởng!

Vi Thắng Nam ấn nút trả lời, nói với người ở đầu dây bên kia: "Thế nào? Bắt được chưa?"

"Cái gì!? Sếp Lỗ, cậu nói sếp Lỗ đích thân hạ lệnh giải tán?"

"Tại sao? Tại sao!? Tên khốn này đã bóp nát tay chồng tôi”.

"Chồng tôi tốt như thế, lại bị tên khốn kiếp này đánh!"

"Chả nhẽ tôi không được trả thù sao!?"

Người ở đầu dây bên kia không biết đã nói gì.

Tuy nhiên, vẻ tức giận trên mặt Vi Thắng Nam ngày càng lộ rõ.

Cuối cùng, cô ấy quá tức giận nên đã đập ngay chiếc điện thoại xuống đất.

"Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!"

Vi Thắng Nam quay đầu lại và nói với Nghê Quang Văn: "Chồng, anh ở đây yên tâm dưỡng thương đi”.

"Em nhất định sẽ bắt được tên này, đến lúc đó, em sẽ để anh đích thân thẩm vấn hắn!"

"Bà xã, em đừng tức giận. Em tức giận không tốt cho cơ thể đâu”.

"Nào, ngồi đây, chúng ta nói chuyện nhé”.

"Chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ không thấy đau nữa”.

"Vâng”.

Chỉ với một câu nói của Nghê Quang Văn, biểu cảm trên mặt Vi Thắng Nam lập tức thay đổi.

Sự tức giận ban đầu.

Lập tức biến thành vẻ mặt ngượng ngùng, tiến về phía giường bệnh.

...

"Bộp!"

Một chiếc điện thoại di động mới tinh nặng nề rơi xuống đất.

"Thằng khốn!"

Trong văn phòng, Vi Thắng Nam tức giận thở hổn hển!

Vừa đi làm sáng nay, cô ấy đã gọi đi cả chục cuộc.

Bình thường, mọi việc có thể được giải quyết dễ dàng chỉ với một cuộc điện thoại.

Bây giờ lại chả có ai nhận điện thoại của cô ấy cả!

Mà mọi chuyện càng như thế này, lửa giận trong lòng Vi Thắng Nam lại càng không thể nguôi ngoai.

"Không coi ai ra gì nữa rồi!"

"Thật sự là càng ngày càng quá quắt rồi!"

"Chẳng lẽ tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn, chỉ cần một tay là có thể che trời sao?"

"Tôi không tin là không có cách giải quyết!"

Chương 429: Diễn viên xuất sắc

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

Thư ký đẩy cửa bước vào.

Vi Thắng Nam quay đầu nhìn sang, bất giác nhíu mày.

Bởi vì người tới chính là sếp Lỗ.

Sếp Lỗ là vị lãnh đạo lớn nhất ở Thiên Môn.

Tuy nhiên, khi Vi Thắng Nam nhìn thấy ông ấy, sắc mặt của cô ấy vẫn không thay đổi.

Bởi vì sếp Lỗ này là quân dưới trướng của ông nội Vi Thắng Nam!

Sếp Lỗ tươi cười bước tới trước mặt Vi Thắng Nam.

"Ây, sao mà cáu giận thế?"

Vi Thắng Nam hừ lạnh.

"Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho chú, chú không trả lời”.

"Tại sao bây giờ lại tìm đến tôi?"

"Phòng làm việc nhỏ của tôi không thể chứa được một sếp lớn như chú đâu!"

Sếp Lỗ là người nhìn Vi Thắng Nam lớn lên.

Tính ra thì, cô ấy cũng là cháu gái của ông ấy.

Vi Thắng Nam này mặt gì cũng tốt.

Chỉ có mỗi mắt nhìn người là kém thôi.

Trên thực tế, ít nhất một nửa số người ở Thiên Môn biết rằng chồng cô ấy Nghê Quang Văn là một tên cặn bã.

Một mặt, Vi Thắng Nam yêu Nghê Quang Văn sâu đậm.

Đối với cô ấy, Nghê Quang Văn là người đàn ông hoàn hảo duy nhất trên thế giới này!

Mặt khác.

Nghê Quang Văn cực kỳ xảo quyệt!

Một diễn viên xuất sắc!

Che giấu vô cùng tốt!

Mặc dù Vi Thắng Nam trông rất mạnh mẽ.

Nhưng thực tế, cô ấy rất đơn thuần.

Vi Thắng Nam là một người phụ nữ ngốc nghếch bị tình yêu làm cho lóa mắt!

Dường như chỉ có một người đàn ông trên thế giới này.

Người đàn ông này là Nghê Quang Văn.

Sếp Lỗ cố gắng thuyết phục.

"Vấn đề này không đơn giản như cháu nghĩ đâu”.

"Trước khi trách người khác, chú hy vọng cháu có thể hỏi kỹ về chuyện xảy ra lúc đó”.

Vi Thắng Nam xua tay, lạnh lùng nói: "Không cần hỏi, chồng tôi là người thế nào, tôi còn không rõ sao?"

"Người tốt như chồng tôi, không nói đến cả thiên hạ, ít nhất thì tìm cả cái Thiên Môn cũng không có người thứ hai đâu!"

"Người tên Lý Phong dám ra tay trước mặt bao người”.

"Cho thấy người này là một tên khốn ngang ngược, kiêu ngạo và độc đoán!"

"Chú Lỗ, nếu bây giờ chú không bắt hắn cho tôi”.

"Tôi nhất định sẽ làm mọi thứ có thể để bắt được hắn!"

"Nếu thật sự không được, tôi sẽ gọi điện thoại báo cho ông nội!"

Như đã đoán được Vi Thắng Nam sẽ nói lời này, sếp Lỗ cười nói: "Chú đến đây là để nói cho cháu một chuyện”.

"Ông nội cháu đã về nhà rồi, ông ấy đặc biệt sai chú đến đón cháu về”.

Kể từ khi Vi Thắng Nam kết hôn với Nghê Quang Văn, cô ấy đã có rất nhiều mâu thuẫn với gia đình mình.

Cô ấy đã dứt khoát dọn ra khỏi nhà, sống với một mình Nghê Quang Văn.

Ngày thường, dù gia đình có gặp nhau, họ cũng lờ nhau đi.

Bày ra biểu cảm cả đời này cũng chả cần nhau nữa.

Lần này, vì người đàn ông yêu quý của cô ấy.

Vi Thắng Nam bất kể làm gì cũng phải bắt được Lý Phong!

Vi Thắng Nam lên xe với sếp Lỗ.

Xe chuyển động chầm chậm trên đường.

Vi Thắng Nam vẫn sưng mặt lên.

Sếp Lỗ liên tục cười hỏi về quá trình quen nhau của Vi Thắng Nam và Nghê Quang Văn.

Ban đầu Vi Thắng Nam chả buồn quan tâm.

Tuy nhiên, cô ấy không thể chịu được sự tra hỏi liên tục của sếp Lỗ, cuối cùng cô đã kể câu chuyện hai người gặp nhau và yêu nhau.

Khi Vi Thắng Nam còn nhỏ, cô ấy luôn phải theo cha mẹ vào nam ra bắc.

Vì công việc của cha mẹ, cô ấy đã đến rất nhiều thành phố.

Vì bố mẹ cô ấy thường xuyên chuyển công tác, nên cô ấy có rất ít bạn thân xung quanh mình.

Cho đến năm thứ hai trung học, cô ấy gặp Nghê Quang Văn.

Vi Thắng Nam đã bị một số tên côn đồ bắt nạt khi mới vào trường.

Chính Nghê Quang Văn là người đã đứng ra giúp đỡ cô ấy.

Hôm đó, Nghê Quang Văn đã bị đánh đập dã man bởi những kẻ côn đồ đó.

Kể từ lúc đó, cuộc sống của Vi Thắng Nam đã có thêm hình bóng của một chàng trai.

Mặc dù, Vi Thắng Nam đã chuyển trường sau đó.

Nhưng, cô ấy và Nghê Quang Văn vẫn luôn viết thư cho nhau.

Họ hẹn nhau vào cùng một trường đại học.

Trong khuôn viên trường đại học, hai người họ chính thức yêu nhau.

Sau khi tốt nghiệp đại học, liền tiến đến hôn nhân.

Mặc dù lúc đó bị gia đình phản đối nhưng Vi Thắng Nam vẫn kiên quyết.

Nghe vậy sếp Lỗ đột nhiên hỏi: "Nhân tiện, chú nhớ cháu khi còn bé rất thích ăn bánh kếp nhỉ?"

Vi Thắng Nam gật đầu: "Món ăn yêu thích của cháu đúng là bánh kếp”.

"Thích vị chua chua ngọt ngọt của chanh leo đúng không?"

Lời nói của sếp Lỗ khiến Vi Thắng Nam không khỏi sửng sốt.

Bánh kếp thường là loại bánh mặn.

Muốn nó có vị chua ngọt, cùng lắm cũng chỉ cho một ít nước sốt cà chua vào thôi.

Nhưng chưa ai cho chanh dây vào cả.

Vi Thắng Nam chưa bao giờ ăn loại bánh kếp này.

Hơn nữa loại trái cây yêu thích của Vi Thắng Nam là chanh dây.

Nếu có thể thêm chanh dây vào bánh kếp.

Đối với Vi Thắng Nam, đó chắc chắn là thứ ngon nhất trên thế giới.

Sếp Lỗ nói với Vi Thắng Nam rằng ông ấy tình cờ biết rằng có một gian hàng bán bánh kếp có hương vị này.

Vì vậy, liền lái xe tới.

Hai người ngồi trong xe không hề xuống.

Mà đã để thư ký xuống mua nó.

Khi Vi Thắng Nam cắn một miếng, miếng bánh kếp tràn ngập hương thơm, vị chua ngọt của chanh dây.

Một sự ấm áp chưa từng có tràn qua cơ thể.

Không biết tại sao, lúc này nước mắt bất giác chảy xuống.

"Tại sao cháu lại khóc?"

Sếp Lỗ nhanh chóng đưa khăn ăn cho cô ấy.

Lúc này, Vi Thắng Nam không khỏi nhìn gian hàng nhỏ phía trước không xa.

Ở một khoảng cách xa, cô nhìn thấy một người.

Tóc của người đàn ông này hơi rối.

Anh ấy có hốc mắt trũng sâu và quầng thâm nặng.

Có vẻ như đã ngủ không ngon một hai ngày rồi.

Anh ấy trông rất mệt mỏi.

Nhưng khi đối diện với khách, anh ấy vẫn sẽ nở một nụ cười rất tươi.

Lúc này.

Trái tim của Vi Thắng Nam.

Giống như bị ai đó đấm cho một phát!

Cô ấy đã không nhìn thấy nụ cười đó trong nhiều năm rồi!

Vi Thắng Nam nhìn từ xa qua cửa kính.

Lúc này, sếp Lỗ nhìn Vi Thắng Nam nói: "Có phải người đó trông rất quen không?"

Hơn cả quen thuộc! ?

Người này là chồng cô Nghê Quang Văn!

Làm sao anh ấy có thể bán bánh kếp ở đây chứ?

Anh ấy không phải đang ở bệnh viện sao?

"Chủ của quầy hàng này tên là Nghê Quang Vũ. Cậu ấy và Nghê Quang Văn đến từ cùng một thành phố”.

Khi sếp Lỗ nói những lời này, Vương Tiểu Thất dẫn theo vài người bước đến gian hàng của Nghê Quang Vũ.

Sau khi Nghê Quang Vũ làm chiếc bánh kếp cuối cùng, anh ấy đã giao quầy hàng cho một bác gái.

Sau đó, theo đám Vương Tiểu Thất đi vào một con hẻm nhỏ.

Ngay khi Nghê Quang Vũ bước đi, Vi Thắng Nam đã nhận ra.

Đây không phải là chồng cô.

Tuy nhiên, ánh mắt của Vi Thắng Nam lại dán chặt vào Nghê Quang Vũ.

Không hiểu sao nước mắt cô lại giàn giụa.

"Những người đó là ai? Anh ta đi đâu vậy?"

Ánh mắt Vi Thắng Nam như thiêu đốt nhìn sếp Lỗ.

Sếp Lỗ cười nói: "Nếu như cháu hứa với chú, chỉ đứng xem, không xen vào, chú sẽ dẫn cháu đi xem”.

Vi Thắng Nam liên tục gật đầu.

Vi Thắng Nam đi theo sếp Lỗ vào trong ngõ.

Cách một khoảng nhất định, Vi Thắng Nam nhìn thấy Nghê Quang Vũ đi theo đám người Vương Tiểu Thất vào nhà kho của một nhà máy.

Cô ấy và sếp Lỗ đứng ngoài cửa sổ.

Mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng Vi Thắng Nam có thể nghe rõ giọng nói của Nghê Quang Vũ trong nhà kho.

Giọng Nghê Quang Vũ hơi khàn.

Nghe như cuống họng của anh ấy đã bị hỏng vậy.

"Các anh đã nói là phải giữ lời đấy”.

"Tôi sẽ giao cơ thể tôi cho các anh”.

"Không quan trọng là thận hay gan của tôi”.

"Nhưng các anh phải để cô ấy đi!"

Chương 430: Những người yêu nhau rồi sẽ trở về với nhau

Nghê Quang Vũ vào lúc này nắm chặt tay Vương Tiểu Thất.

Sắc mặt Vương Tiểu Thất lạnh lùng cứng rắn: "Người anh em, tôi muốn nói cho anh một tin tức rất xấu”.

"Tôi có một người bạn cũng là chủ nợ của Nghê Quang Văn”.

"Vì vậy, với món nợ của bạn tôi, ngoài việc cắt thận và gan của anh, tôi còn phải lấy tim của anh nữa”.

"Bằng không, đêm nay chúng tôi sẽ bán Vi Thắng Nam này đến Đảo Quốc”.

Nghê Quang Vũ tức giận nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất: "Các anh không giữ chữ tín!"

"Người không giữ chữ tín là anh đấy, em sinh đôi của Nghê Quang Vũ ạ!"

Câu nói đột ngột của Vương Tiểu Thất khiến Vi Thắng Nam sợ hãi che miệng.

Chuyện gì đây?

Không phải tên anh ta là Nghê Quang Vũ sao?

Tại sao anh ta lại trở thành Nghê Quang Văn thế này?

Và sau đó, cuộc trò chuyện giữa Vương Tiểu Thất và Nghê Quang Vũ cuối cùng đã giải đáp những bí ẩn.

Hóa ra người đàn ông có đôi chân què kia chính là Nghê Quang Văn thật!

Anh ấy là anh trong cặp sinh đôi.

Em trai sinh đôi của anh ấy tên là Nghê Quang Vũ.

Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã là một tay xã hội đen vô học.

Khi đó, Nghê Quang Vũ phải vào tù vì đánh một người đàn ông thành tàn tật.

Cha mẹ của cặp song sinh đã bảo người anh trai tốt bụng, học hành giỏi giang Nghê Quang Văn thay em trai mình ngồi tù!

Sau đó, đã để người em đốn mạt, độc ác thay thế người anh.

Vào thời điểm đó, Nghê Quang Văn và Vi Thắng Nam đã trao nhau tín vật sẽ bên nhau trọn đời rồi!

Điều khiến người ta phẫn nộ hơn cả là để cho người anh không bao giờ thay thế được mình.

Người em trai Nghê Quang Vũ đã sai người đánh gãy chân anh trai Nghê Quang Văn.

Hơn nữa, hắn còn đổ cả lọ thuốc vào miệng anh trai Nghê Quang Văn của mình!

Giọng của Nghê Quang Văn trở nên khàn đi, đôi chân của anh ấy cũng bị què.

Thay em trai vào tù, bị nhốt suốt năm năm!

Năm năm sau, cha mẹ anh ấy cũng bỏ rơi anh ấy.

Anh ấy đến thành phố này một mình.

Âm thầm ở thành phố này, bán loại đồ ăn mà người mình yêu nhất thích ăn.

Bánh kếp hương chanh dây.

Và bây giờ, anh ấy lại muốn dùng tim của mình.

Gan.

Thận.

Đổi lấy tự do của Vi Thắng Nam!

Những giọt nước mắt!

Nước mắt nóng hổi!

Nước mắt của Vi Thắng Nam lã chã rơi.

Không ngờ!

Cô ấy không ngờ người đàn ông mấy năm chung sống với cô ấy lại là giả!

Còn người đàn ông mà cô ấy thực sự yêu thương, lại ở một nơi hẻo lánh, âm thầm bảo vệ cô ấy!

Vi Thắng Nam không còn kìm nén được cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Cô ấy đứng ngoài cửa sổ và đột nhiên gọi lớn tên của Nghê Quang Văn.

Nghê Quang Văn hiện đang sử dụng tên và thẻ căn cước của em trai mình là Nghê Quang Vũ.

Tuy nhiên, thời điểm anh ấy nghe thấy tên thật của mình.

Anh ấy quay đầu lại.

Sau khi đột nhiên quay đầu lại, Nghê Quang Văn nhìn thấy Vi Thắng Nam.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó.

Khoảnh khắc nhìn thấy Vi Thắng Nam, Nghê Quang Văn vội vàng hô to với Vi Thắng Nam: "Chạy đi! Mau chạy đi!"

Vi Thắng Nam đúng là đã chạy.

"Cộc!"

"Cộc!"

"Cộc!"

Tiếng gót giày cao gót chạm đất nghe vội vã.

Trong ánh mắt kinh hoàng của Nghê Quang Văn, Vi Thắng Nam đi vòng qua cửa sổ đến cửa chính.

Cô ấy gạt nước mắt, bất chấp tất cả lao về phía Nghê Quang Văn.

"Đồ khốn! Đồ khốn nạn!"

"Sao anh không nói cho em biết?"

"Tại sao anh không nói với em sớm hơn?"

Vi Thắng Nam ngoài miệng nói thế thôi, nhưng ánh mắt khi nhìn Nghê Quang Văn thì lại tràn đầy tình yêu mãnh liệt.

Người đàn ông trước mặt cô ấy, người sẵn sàng dùng cả trái tim mình vì cô ấy, mới là tình yêu đích thực của cô ấy!

Cảm xúc của Nghê Quang Văn không dạt dào như vậy.

Anh ấy vội vàng bảo vệ Vi Thắng Nam, không ngừng cầu xin sự thương xót của Vương Tiểu Thất.

"Làm ơn, tha cho cô ấy đi! Lấy hết mọi thứ trên cơ thể tôi đi!"

Ngay cả Vương Tiểu Thất, người đang đóng giả một kẻ xấu, cũng cảm động trước sự chân thành của Nghê Quang Văn.

Vương Tiểu Thất nhanh chóng nói ra sự thật, sau đó, Vương Tiểu Thất và những người khác rời đi, để lại cho hai người thời gian yên tĩnh bên nhau.

Không lâu sau, Vi Thắng Nam và Nghê Quang Văn bước ra khỏi nhà kho với đôi mắt đỏ hoe.

Hai người bước tới chỗ sếp Lỗ, Vi Thắng Nam liên tục cảm ơn ông ấy.

Sếp Lỗ xua xua tay, cười nói: "Chú cũng chỉ là diễn viên quần chúng thôi”.

"Người mà cháu thực sự phải cảm ơn chính là anh ấy”.

Nhìn theo hướng ngón tay của sếp Lỗ, Nghê Quang Văn và Vi Thắng Nam nhìn thấy Lý Phong.

Vi Thắng Nam trong nháy mắt đã nhận ra Lý Phong.

Dù sao, để đối phó với Lý Phong, cô ấy đã gọi hàng chục cuộc, cũng tốn rất nhiều công sức.

Vi Thắng Nam vẫn nắm chặt lấy tay Nghê Quang Văn.

Cô ấy sợ rằng nếu cô ấy buông tay, Nghê Quang Văn sẽ đi mất.

Cô ấy đưa Nghê Quang Văn đến chỗ Lý Phong và hỏi Lý Phong: "Làm sao anh biết chuyện này?"

Lý Phong bình thản nói.

"Tôi biết rất nhiều chuyện”.

"Còn có những chuyện cô muốn biết, nhưng luôn bị giấu trong bóng tối cơ”.

"Hai người có hứng thú muốn cùng tôi đi xem một chút không?"

Nói xong, Lý Phong, Vi Thắng Nam và sếp Lỗ lần lượt đi theo sau.

Ngay sau đó, Lý Phong dẫn mọi người đến một cửa phụ của nhà kho.

Dường như không có gì đặc biệt về cánh cửa này.

Nhưng sau khi cánh cửa được mở ra, tất cả mọi người đều bị sốc.

Bởi vì, có mười mấy người bị nhốt bên trong!

Lý Phong giải thích với mọi người: "Nhà kho này vốn là do nhóm người này quản lý, chủ nhân của nhà kho là Nghê Quang Vũ”.

Vi Thắng Nam lập tức cau mày hỏi: "Tôi biết rất rõ các vụ làm ăn của công ty tập đoàn Nghê Quang Vũ”.

"Tại sao tôi lại không biết hắn ở đây, còn có một nhà kho như vậy?"

Lý Phong lạnh nhạt nói.

"Nhà kho này do một công ty dệt may đứng tên”.

"Nó được chia thành hai lớp. Lớp ngoài là các sản phẩm dệt thông thường”.

"Đối với lớp bên trong…”

Trong lúc nói chuyện, Lý Phong lập tức búng tay một cái.

"Cạnh”.

Kèm theo âm thanh búng tay giòn giã.

Trong nhà kho nhỏ này, một cánh cửa khác đã được mở ra từ bên trong.

Sau khi mở ra, một mùi máu tanh nồng nặc bốc ra.

Sếp Lỗ bất giác nhíu mày.

Hỏi: "Gì đây? Mùi máu tanh nồng như vậy từ đâu ra vậy?"

"Mặc dù vừa rồi chúng ta chỉ diễn kịch với anh Nghê thôi”.

"Nhưng nhà kho này thật sự là nơi Nghê Quang Vũ dùng để mua bán nội tạng người”.

Ngay khi nghe Lý Phong nói vậy, sếp Lỗ vội vàng tiến vào bên trong phòng.

"Thằng khốn!" Đọc thêm tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264

Ngay khi sếp Lỗ bước vào, liền gầm lên một tiếng!

Ông ấy tức giận bước ra ngoài, nhìn Lý Phong hỏi: "Nghê Quang Vũ đã làm gì vậy?"

"Rất nhiều. Việc bán nội tạng người chỉ là một phần nhỏ trong công việc kinh doanh của hắn”.

"Ngoài ra, hắn cũng liên kết với nhiều công ty trong gia tộc họ Hậu”.

"Miễn là những doanh nghiệp gia tộc họ Hậu này có liên quan đến Nghê Quang Vũ thì đều là kinh doanh và buôn bán bất hợp pháp”.

"Trốn thuế, gian lận thương mại, buôn người, buôn bán nội tạng, v.v”.

"Nguyên nhân tại sao hắn lại có thể làm nhiều chuyện tày trời như thế”.

"Ngoài sự hậu thuẫn của nhà họ Vi, còn có sự chống lưng của nhà họ Hậu”.

Sếp Lỗ tức giận đến mức nắm chặt nắm đấm.

Ông ấy vốn là người ngay thẳng, không sợ cường quyền.

Bình thường khi nhìn thấy mấy báo cáo bất hợp pháp, ông ấy đã đập bàn giận dữ rồi.

Bây giờ tận mắt chứng kiến, lửa giận trong lồng ngực của ông ấy càng hừng hực hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK