Lúc này, tiếng của Lâm Hổ cách đó không xa vọng lại.
“Đại ca của chúng mày bị đánh đến mức này, đám đàn em chúng mày đứng bên cạnh làm cái gì thế hả?”
“Xông lên hết cho tao, đập chết hai đứa nó cho tao!”
Khi Lâm Hổ hét lên như vậy, đám đàn em của Cá Sấu vội rút gậy sắt từ xe máy ra.
Gào lên phi về phía Lý Phong và Cường Đầu Trọc.
Lúc này, cửa xe Mercedes benz mở ra.
Lý Phong không đánh nhau với đám người đang hùng hổ xông về phía anh. Anh giống như một viên đạn vừa được bắn ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng “vù!” anh lao thẳng đến chỗ Lâm Hổ!
“Bụp”
Lý Phong đấm mạnh lên bụng của Lâm Hổ!
Tức khắc, Lâm Hổ giống như bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm vào, cả người bay vèo ra xa!
Hắn ta đập liên tiếp vào hai bức tường rồi rơi xuống một con hẻm sâu.
Không rõ còn sống hay đã chết!
Đám người vốn đang định xông lên đánh Lý Phong và Cường Đầu Trọc đều sững sờ.
Mạnh quá đi!
Thật là đáng sợ!
Không ai ngờ rằng Lý Phong đã ra tay thì trời long đất lở.
Cú đấm khi nãy đâu phải là người bình thường có thể làm được!
Lúc này đến đám Cá Sấu đang bò trên đất cũng kinh hãi sợ sệt nhìn Lý Phong.
Hắn ta không ngờ rằng, Ninh Châu lại xuất hiện một cao thủ đáng sợ như vậy!
Lúc này, Lý Phong đi đến trước mặt Cường đầu trọc, giống như một người sư phụ kể lại cho đệ tử mình nghe quá trình đánh nhau với Cá Sấu, chỉ ra một số ưu khuyết điểm.
Mỗi điểm mà Lý Phong nói đều rất chuẩn xác.
Cho dù là người chưa từng học hết cấp hai như Cường Đầu Trọc cũng nghe hiểu hết.
Cá Sấu ở bên cạnh cũng đã đứng lên, nhìn Lý Phong bằng ánh mắt thù hằn.
Hắn còn định nói vài câu hằn học.
Thế nhưng dường như Lý Phong không để ý đến sự tồn tại của hắn, hoàn toàn không để ý đến hắn ta.
Sau khi nói chuyện với Cường Tầu trọc, Lý Phong mới quay sang nói với Cá Sấu.
“Lão đại của mày hình như là Hắc Long nhỉ, phiền mày giúp tao nói với ông ta”.
“Bảo ông ta tối nay, tao sẽ đến địa bàn của ông ta làm một trận, ông ta cứ chuẩn bị nghênh đón nhé”.
“Gọi hết những cao thủ mà chúng mày có thể gọi được đi, đại sư này, tông sư này hoặc là những thứ khác, đều gọi hết đến cho tao”.
“Để cho tao tiện một lần giải quyết cho xong”.
“Đến lúc một hai con cá lọt lưới suốt ngày khoác lác, làm trò sau lưng tao”.
Nói xong, Lý Phong quay người bước lên xe Mercedes Benz.
Cường Đầu Trọc hớn ha hớn hở lái xe chở Lý Phong đi.
Mà lúc này ở một con hẻm nhỏ cách đó không xa.
Có một đôi mắt tràn đày vẻ kinh ngạc xem lẫn hứng khởi nhìn theo bóng chiếc xe Mercedes Benz đang rời đi.
Người này lại chính là em vợ của Lý Phong - Hứa Hạo Nhiên.
Hai con mắt Hứa Hạo Nhiên lấp lánh sáng rực.
Cậu ta không ngờ rằng cậu shipper của nhà mình lại giả heo ăn thịt hổ!
Không những thực lực mạnh mẽ, mà lại còn đi xe Mercedes Benz.
Thế nhưng, Hứa Hạo Nhiên không kể cho Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân nghe câu chuyện mà mình đã chứng kiến.
Cậu ta luôn âm thầm quan sát Lý Phong.
Cứ mỗi ngày giao hết đơn hang, quán ăn nghỉ bán.
Hứa Hạo Nhiên lại âm thầm theo dõiLý Phong.
Sau khi quán ăn đóng cửa, Lý Phong đi xuyên qua hai con ngõ.
Ở đầu ngõ, có một chiếc xe Mercedes Benz đang đỗ ở đó.
Cường Đầu Trọc đứng bên cạnh hút thuốc.
Nhìn thấy Lý Phong đi đến, Cường Đầu Trọc lập tức tắt thuốc, tiến lên cười he he.
“Đại ca”.
Lý Phong khẽ gật đầu, nói: “Chúng ta đi thôi”.
Hứa Hạo Nhiên lái xe điện đi theo chiếc xe Mercedes Benz, đi theo từ xa phía sau.
Mặc dù cậu ta không có bất cứ biểu hiện gì đặc biệt.
Hơn nữa luôn luôn giữ khoảng cách tương đối xa.
Thế nhưng cậu ta vẫn bị Cường Đầu Trọc phát hiện.
Cường Đầu Trọc nhìn Hứa Hạo Nhiên qua gương chiếu hậu.
Ban đầu chỉ nghĩ đó là một người bình thường.
Nhưng đến khi rẽ mấy lần rồi phát hiện Hứa Hạo Nhiên vẫn đi theo, khiến cho gã bắt đầu nghi ngờ.
Cường Đầu Trọc nói với Lý Phong: “Đại ca, ở đằng sau cách chúng ta không xa có một tên nhóc đi xe đạp điện luôn đi theo chúng ta, có thể là người của Hắc Long”.
Lý Phong không cần xoay đầu lại cũng biết người mà Cường Đầu Trọc đang nói đến là ai.
Anh bình thản nói: “Đó không phải là người của Hắc Long.
Bây giờ Cường Đầu Trọc vô cùng sùng bái Lý Phong.
Bất luận Lý Phong nói gì, gã đều nghe theo răm rắp.
Cùng lúc đó, Hắc Long đang huy động tất cả lực lượng ở Thiên Thượng Nhân Gian của mình.
Sau khi ông tabiết hai tên đệ đắclực cdưới trướng ông ta đều bị đánh trọng thương.
Việc đầu tiên Hắc Long làm là sắp xếp tất cả lực lượng đã mua chuộc điều động đến Thiên Thượng Nhân Gian.
Thiên Thượng Nhân Gian là căn cứ của Hắc Long ở Ninh Châu.
Đây cũng cũng là nơi buôn bán vàng lớn nhất Ninh Châu, bên trong có tất cả mọi thứ.
Mỗi buổi tối ở đây đều diễn ra các loại hình giao dịch buôn bán vô cùng đa dạng.
Hắc Long là một người đàn ông là năm mươi tuổi.
Ông ta đã có những dấu hiệu của tuổi già.
Trong đôi mắt sắc bén của ông ta hiện lên sự ủ rũ.
Bây giờ Hắc Long đang ngồi gác chân lên ghê xô pha, trên người mặc bộ vest đen, tay cầm điếu xì gà hút phì phò.
Mặc dù sắc mặt ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng đang có rất nhiều chuyện không vui.
Lúc này Cá Sấu dẫn mấy người đi nhanh đến.
Hắn ta đứng bên cạnh Hắc Long không dám nói gì.
Hắn ta đi theo Hắc Long nhiều năm rồi rồi, hắn ta rất hiểu tính cách của ông ta.
Mười mấy năm qua, Hắc Long rất ít khi có vẻ mặt như thế này.
Trong tiềm thức của Cá Sấu và đám đàn em, dường như không có gì Hắc Long không thể làm được.
Ở Ninh Châu to lớn này, không có người nào có thể chống đối lại Hắc Long.
Mặc dù mọi người đều biết còn có một người là Hổ Gia.
Thế nhưng Hổ Gia đã ở ẩn nhiều năm không quan tâm thế sự nữa rồi.
Bây giờ cả Ninh Châu này đều là địa bàn của Hắc Long.
Ở Ninh Châu, không có chuyên gì mà Hắc Long không thể giải quyết được.
Càng không có ai mà Hắc Long không xử lý được.
Hắc Long rút điếu xì gà trong miệng ra, ngẩng đầu lên nhìn Cá Sấu hỏi.
“Điều tra được xuất thân của tên Lý Phong chưa?”
Cá Sấu lắc đầu: “Hoàn toàn không điều tra được thông tin gì, hắn ta giống như xuyên không đến đây vậy”.
Hắc Long lạnh lùng nói: “Trên đời này làm gì có ai chui từ lỗ nẻ ra cả”.
“Điều tra cho rõ đi, chỉ có hai lý do”.
“Thứ nhất, thân thế của hắn ta, sau lưng rất là hùng hậu”.
“Dựa vào thủ đoạn của chúng ta cơ bản không thể moi được thông tin gì”.
“Thứ hai, chính là giống với những gì chúng ta nhìn thấy”.
“Tên này chỉ là một tên lưu manh từ quê mới lên”.
Hắc Long nhìn Cá Sấu hỏi: “Mày nghĩ thằng nhóc này là loại nào?”
Cá Sấu nghĩ một lúc rồi nói: “Em thấy nó là loại thứ hai”.
“Ở Ninh Châu chúng ta, không có chuyện gì mà anh Long không điều tra ra được”.
“Hơn nữa có một thằng đệ nói với em, bây giờ thằng nhóc này đang làm shipper cho một quán ăn.
“Nếu hắn ta thực sự là một công tử của gia tộc nào đó, sao có thể làm công việc đó được”.
Hắc Long mỉm cười, đưa tay vỗ vai Cá Sấu nói.
“Quả nhiên, xem ra thất bại cũng cho mày bài học kinh nghiệm đấy”.
“Chí ít bây giờ làm việc gì mày cũng đã biết động não rồi đấy”.
Chương 732: Hắn nhất định phải chết
Rõ ràng Hắc Long coi thường thân thế của Lý Phong.
Ông ta nghe Cá Sấu nói Lý Phong đánh nhau rất khá.
Giờ chuyện ông ta phải làm không phải là bóp chết Lý Phong ở Thiên Thượng Nhân Gian.
Mà phải biến Lý Phong thành người của mình.
Hắc Long nói với Cá Sấu.
"Giờ sức khỏe của Lâm Hổ thế nào rồi?"
"Vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trong viện ạ".
"Bác sĩ nói hắn ta gãy xương hơn mười chỗ".
"Xương đùi phải hầu như gãy hết rồi".
"Cho dù có đứng lên được thì cũng chỉ là kẻ tàn phế mà thôi".
Nghe thấy thế, trong mắt Hắc Long hiện lên tia hung ác.
"Mày đi theo tao nhiều năm như vậy, tiếp theo đã biết phải làm gì chưa?"
Cá Sấu gật đầu.
Tuy là hắn đã đoán được số phận của Lâm Hổ.
Nhưng ít nhiều vẫn có chút sợ hãi.
Bởi vì hắn biết Lâm Hổ không thể sống qua đên nay.
Từ trước đến nay Hắc Long không cần phế vật.
Lúc ông ta nói người nào đó đã trở thành phế vật.
Thì người này chắc chắn phải chết.
"Mày nghĩ tối nay cái thằng Lý Phong đấy có đến không?"
Hắc Long lại hỏi Cá Sấu.
"Hắn chắc chắn sẽ đến, thằng ranh đấy cực kỳ ngông cuồng".
"Hình như hắn nghĩ rằng chỉ cần nắm đấm là giải quyết được mọi thứ vậy".
"Mà hắn cũng coi thường thực lực của đại ca".
Hắc Long cười khẩy: "Không phải hắn coi thường thực lực của tao".
"Mà hắn không biết thế giới này ghê gớm, khắc nghiệt đến nhường nào".
"Thằng nhóc nhà quê này chắc lúc nhỏ từng được cao thủ dạy cho mấy chiêu".
"Nên mới có thực lực mạnh như thế".
"Nhưng dù thế cũng không có nghĩa là hắn có thể đánh bại tao, cướp Thiên Thượng Nhân Gian của tao".
"Giờ tao sẽ cho hắn biết sự khắc nghiệt của thế giới này".
"Đồng thời cũng sẽ thuần phục hắn, để hắn biết nghe lời hơn".
"Lâm Hổ chết rồi, giờ cần có người thay thế vị trí của hắn ta".
"Tiếp đó để Lý Phong trở thành một con chó của tao đi".
Dường như Cá Sấu đã sớm đoán được Hắc Long sẽ làm thế.
Mặc dù hắn không vừa lòng nhưng không dám nói ra.
Hắc Long nhìn Cá Sấu nói: "Mày không thấy bất công à?"
"Em không dám ạ!"
"Không dám hay không bất công?"
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Hắc Long, Cá Sấu nói.
"Đại ca, cái thằng Lý Phong đấy đúng là rất giỏi".
"Nhưng dù sao hắn cũng đã đánh Lâm Hổ bị thương".
"Còn đánh rất nhiều anh em của chúng ta".
"Nếu để hắn về dưới trướng của mình, em sợ mất lòng các anh em khác".
Lúc này Hắc Long đột nhiên đứng lên vỗ vai Cá Sấu.
"Cá Sấu à, bao nhiêu năm vậy rồi mà mày vẫn không hiểu à?"
"Tao rất hào phóng với các anh em".
"Nhưng mày phải phân biệt được giữa các anh em và chó có gì khác nhau chứ".
"Tao cũng chỉ coi thằng Lý Phong là một con chó hơi dữ mà thôi".
"Chó đã lợi dụng xong rồi, đến mùa hè thì làm thịt ăn thôi".
Mặc dù Cá Sấu không thông minh lắm nhưng hắn vẫn hiểu lời mà Hắc Long nói.
"Đại ca, em hiểu rồi".
Hắc Long cười tự tin: "Giờ bảo các anh em chuẩn bị kỹ càng đi".
"Chuẩn bị bắt con chó dữ này lại".
"Chuẩn bị cả dây thừng nữa".
"Cuốn vài vòng quanh cổ nó".
"Nó sẽ trở thành chó nhà chúng ta ngay ý mà".
"Vâng ạ!"
Không lâu sau, Lý Phong ngồi trong một chiếc ô tô đen dừng trước cửa Thiên Thượng Nhân Gian.
Tối nay Thiên Thượng Nhân Gian vẫn giống mọi hôm, đông vui nhộn nhịp.
Ở bãi đỗ xe có mấy chiếc xe giá lên đến cả trăm nghìn tệ.
Cả đám trai xinh gái đẹp đi ra đi vào, người nào người nấy mặc đồ hàng hiệu, cực kỳ giàu có.
Nhưng Lý Phong mặc một bộ quần áo rất bình thường.
Cho dù là lái xe của các sếp lớn cũng không ăn mặc xuề xòa như anh.
Lý Phong chả quan tâm đến ánh mắt mọi người xung quanh.
Dẫn theo Cường Đầu Trọc bước vào cửa Thiên Thượng Nhân Gian.
Cá Sấu đã dẫn theo hai tên đệ chờ từ lâu.
Hắn nhìn thấy Lý Phong bước đến, mặt lạnh như tiền nói: "Không ngờ thằng ranh mày có gan đến thật".
Lý Phong dửng dưng cười: "Thế giới này chả có nơi nào tao không dám đến cả".
Cá Sấu hừ lạnh một tiếng: "Mày cứ mạnh miệng đi, lát nữa mày sẽ phải quỳ xuống xin tha ngay thôi".
Cá Sấu dẫn Lý Phong đến tầng năm.
Hắn đứng trước cửa một căn phòng, giơ tay lên gõ.
Cửa mở ra từ bên trong.
Nhưng không thấy người mở cửa.
Cánh cửa này cứ như tự động mở ra vậy.
Cá Sấu nói với Lý Phong: "Mày muốn gặp đại ca tao thì phải bước qua cánh cửa này".
"Nếu mày mà không dám thì cúp đuôi cút ngay cho tao".
Lý Phong cười: "Thảo nào Hắc Long chỉ có thể dậm chân ở Ninh Châu".
"Bao nhiêu năm mà chả làm được trò trống gì?"
"Hóa ra là do có quá nhiều đàn em tầm thường như mày".
"Mày nói gì cơ?"
Cá Sấu trợn to hai mắt, đằng đằng sát khí, nếu không phải vì hắn đánh không lại Lý Phong thì hắn đã lao vào đánh nhau từ lâu rồi.
Lý Phong không thèm dây dưa với hắn, bước vào trong.
Sau khi vào trong, anh quay đầu lại hơi liếc nhìn Cá Sấu nói.
"Mày sẽ hiểu ý tao ngay thôi".
Lúc vào trong phòng, ở đây cũng không có người, trống hốc trống hoác".
Phòng này trang trí không khác gì những phòng khác.
Cường Đầu Trọc nhìn xung quanh nói: "Đại ca, bọn chúng đang giở trò gì thế, sao không thấy một bóng người nào".
Gã vừa dứt lời, mặt đất dưới chân bọn họ bỗng rung lên dữ dội.
Sàn nhà như bị người ta đập lún xuống.
Hai chân Lý Phong và Cường Đầu Trọc nhẹ bẫng.
Sau đó cả hai người cùng rơi xuống dưới.
Bọn họ không rơi xuống một tầng mà rơi xuống một cái hố sâu thăm thẳm.
Chiều cao của cái hố phải bằng mấy tầng lầu.
Lúc rơi xuống, tay Lý Phong nắm chặt lấy áo Cường Đầu Trọc.
Sau đó từ từ rơi xuống.
Hai người rơi xuống một nơi tối đen như mực.
Cường Đầu Trọc ngẩng đầu nhìn thì thấy trần nhà phía trên bọn họ nhanh chóng khép lại.
Giờ bọn họ đã bị nhốt trong một không gian kín mít.
"Hắc Long, ông là đồ khốn, ông dám chơi tôi".
Trong không gian tối đen như mực, Cường Đầu Trọc không hét lớn như người bình thường.
Mà gã quát tháo inh ỏi.
Gã chửi bới xung quanh, càng chửi càng tục.
Cường Đầu Trọc dùng hết những câu chửi nhau của đám đàn bà con gái quê hắn ra chửi.
Gã định chửi đến khi Hắc Long không nhịn được nữa, phải thò mặt ra.
Nhưng Hắc Long không xuất hiện.
Chương 733: Bẫy
Lúc này từ trong bóng tối truyền đến giọng nói khàn khàn của một người đàn ông.
"Mày tên Cường Đầu Trọc à, tao còn định tha cho cái mạng chó của mày".
"Dù sao tao nuôi một con chó thì cũng chỉ tốn hai bữa cơm một ngày thôi".
"Nhưng cái miệng của mày thối quá".
"Nuôi loại chó hạ đẳng như mày sẽ ảnh hường đến hình tượng của tao".
Cường Đầu Trọc khạc ra một cục đờm: "Có đéo".
"Cái thằng già nhà ông, tôi nghe nói tóc ông rụng nhiều đến mức sắp hói rồi nhỉ".
"Ở quê tôi nói, đàn ông mà hói chứng tỏ thận không tốt".
"Năm nay ông cũng hơn năm mươi rồi, nếu thận mà không tốt thì đi viện chữa đi".
Trình độ chửi người của Cường Đầu Trọc đúng là đáo để.
Gã vừa chửi hăng thế, trong bóng tối lập tức truyền đến giọng nói giận dữ của Hắc Long.
"Con chó miệng thối tha, lát nữa tao sẽ vặn hết răng mày ra".
Cường Đầu Trọc cười to.
"Tôi thấy ông nên đổi tên thành Chuột Đen thì hơn".
"Chỉ có con chuột hôi hám mới trốn ở trong tối bới móc thôi".
"Ông có giỏi thì đứng ra đây xem nào".
"Đại ca tôi gửi thư thách đấu cho ông đấy".
"Theo như quy tắc của giang hồ thì cho dù có nhát gan như chuột nhắt thì cũng phải ra mặt một lát chứ".
"Cứ như ông bây giờ có mất mặt không cơ chứ".
Hắc Long đứng trong bóng tối đã giận đến điên người rồi.
"Miệng chó không mọc được ngà voi, thằng chó, mày cứ chờ tao đến xử đẹp mày đi".
Nói xong, giọng điệu của ông ta cũng hơi thay đổi.
Ông ta dùng giọng điệu trịch thượng, hống hách, tràn đầy tự tin nói với Lý Phong.
"Mày tên là Lý Phong đúng không?"
"Mày có biết bây giờ mình đang bị nhốt ở đâu không?"
"Tao nói cho mày biết, giờ chúng mày đang bị nhốt trong một cái lồng sắt".
"Tao từng dùng cái lồng sắt này để xử lí nhiều người rồi".
"Kể cả cao thủ cấp bậc tông sư cũng có".
Hắc Long bỗng nhiên cười to: "Chắc thực lực của mày cũng sắp đến cảnh giới tông sư rồi".
"Đáng tiếc mày là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển".
"Biết ở đây có bẫy mà còn cố tình vào trong, chứng tỏ mày vẫn còn non và xanh lắm".
Lý Phong đứng sừng sững trong bóng tối, không lên tiếng.
"Sao không nói gì? Mày đang sợ chứ gì?"
"Còn chưa bắt đầu mà mày đã sợ rồi à, hahaha".
"Bốn phía xung quanh rắn chắc như tường đồng vách sắt".
"Căn phòng chúng mày đang đứng tao đã đổ bê tông cốt thép dày hơn năm mét đấy".
"Trừ khi mày là siêu nhân, nếu không mày mãi mãi không có cách nào thoát khỏi đây".
"Mày chỉ có thể chết đói chết khát trong này thôi".
Hắc Long càng nói càng kích động.
"Không chỉ thế".
"Tao còn đặt sẵn thiết bị trong này".
"Chỗ chúng mày đang đứng gần bằng một cái xe ô tô".
"Nhưng sau khi tao khởi động thiết bị thì không gian sẽ không ngừng thu nhỏ lại".
"Bốn bức tường sẽ dịch chuyển đến gần chỗ mày".
"Sau đó ép chúng mày thành thịt vụn".
"Tao cho mày một cơ hội sống".
"Nếu mày quỳ xuống lạy tao ba cái, thề từ giờ trở đi sẽ coi tao là đại ca thì tao sẽ tạm thời tha chết cho mày".
Lúc này Lý Phong đột nhiên ngáp một cái.
"Nói xong chưa thế?"
"Nói xong rồi thì đến lượt tôi".
Lý Phong từ từ bước lên trước.
Anh đi từng bước lại gần chỗ phát ra giọng nói của Hắc Long.
Không gian tối đen như mực bắt đầu vọng đến giọng nói của Lý Phong.
"Vừa nãy Cường Đầu Trọc nói một câu rất chuẩn".
"Ông nên đổi tên thành Chuột Đen đi".
"Ông nói tôi biết thừa trong này có bẫy mà vẫn cố tình vào, không phải vì tôi ngu mà vì tôi rất tự tin về sức mạnh của mình".
Lúc này Lý Phong đã đứng cạnh bức tường.
Tay anh đặt nhẹ lên trên.
"Ha ha, chết đến nơi rồi".
"Mà còn dám khoác lác trước mặt tao".
"Tự tin về sức mạnh của mình, cho tao xem mày mạnh thế nào đi?"
"Giờ ông đây đang đứng sau bức tường đấy, mày có giỏi thì đấm xuyên tường đi, tao sẽ quỳ xuống dập đầu với mày ngay".
Dù thế nào thì Hắc Long cũng là người từng trải.
Nhưng liên tục bị Lý Phong và Cường Đầu Trọc khích đểu.
Giờ ông ta tức xanh mặt rồi.
Mà ông ta cũng ấn vào nút khởi động thiết bị.
Sau đó, căn phòng mà Lý Phong và Cường Đầu Trọc đang đứng cũng dần bị thu hẹp lại.
"Thằng ranh, không đến nửa tiếng bức tường của căn phòng này sẽ ép chặt lại đấy".
"Giờ mày xin tha vẫn còn kịp".
Lý Phong không trả lời.
Anh hỏi Cường Đầu Trọc đứng gần đó: "Mấy giờ rồi?"
Trong bóng tối, Cường Đầu Trọc rút điện thoại ra.
Mặc dù điện thoại không có tín hiệu nhưng vẫn hiển thị chính xác thời gian.
Cường Đầu Trọc trả lời Lý Phong.
"Đại ca, sắp mười giờ rồi".
"Cũng sắp đến giờ tôi tắm rửa đi ngủ rồi".
"Giải quyết ông trong vòng ba mươi giây thôi".
Lý Phong vừa dứt lời, Hắc Long hơi sửng sốt.
Sau đó, ông ta cười như được mùa.
"Hắc Long tao lăn lộn giang hồ mấy chục năm mà chưa thấy đứa nào ngu như mày".
"Mày bị dọa cho ngu người hay bị điên sẵn rồi thế".
"Mày không biết mạng mình đang nằm trong tay tao à?"
"Thế mà còn dám kiêu căng hống hách nói giải quyết tao trong vòng ba mươi giây á?"
Đối mặt với sự quát tháo của Hắc Long, Lý Phong dửng dưng nói: "Còn hai mươi giây nữa".
Lúc này, anh giơ tay đè lên bức tường đang chuyển động.
Bức tường vốn dĩ đang di động đột nhiên dừng lại.
Cùng lúc đó cũng nghe thấy tiếng thiết bị bị kẹt lại.
"Rắc!"
"Rắc!"
"Rắc!"
Ngay lúc này anh đột nhiên dùng lực.
Anh dùng sức mạnh của mình để đẩy cả bức tường.
Ở đầu bên kia bức tường, Hắc Long dẫn theo Cá Sấu và mười mấy tên đàn em đắc lực của mình.
Ông ta nhìn vào màn hình trên tường.
Trong bóng tối lờ mờ có thể nhìn thấy vẻ mặt của Cường Đầu Trọc và Lý Phong.
Ông ta còn đang định cười nhạo Lý Phong.
Nhưng bức tường trước mắt thế mà lại chuyển động.
Mà tốc độ nó di chuyển cũng rất nhanh.
Dường như trong chớp mắt nó đã đến trước mặt Hắc Long.
Thực lực của Hắc Long đã là tông sư rồi.
Nhưng lúc này ông ta lại nhận ra mình không xử lí kịp tình huống này.
Ngay khi trong đầu ông ta lóe lên hai từ bỏ chạy thì bức tường đã đập mạnh lên người ông ta rồi.
Đồng thời cũng đẩy Hắc Long và đám đàn em đứng bên cạnh ông ta đập mạnh vào bức tường sau lưng bọn họ.
Hét thảm thiết!
Cá Sấu và đàn em của hắn kêu oai oái.
Trong nháy mắt bọn chúng đã bị dọa sợ.
Lúc bức tường đập mạnh vào người, bọn chúng không chỉ đau điếng người.
Mà còn sợ hãi đến tận xương tủy.
Chương 734: Đây mà là người à?
Giờ cuối cùng bọn họ đã biết, mình không đối mặt với một con người.
Mà là quái vật!
Thử hỏi trên đời này có ai đẩy lùi được bức tường nặng mấy tấn không?
Lúc hai bức tường chỉ còn cách nhau mấy chục centimet thì Lý Phong đột nhiên dừng lại.
Giờ phút này, ngực và lưng đám người Cá Sấu đã dính đét vào giữa hai bức tường rồi.
Lý Phong ở phía trước chỉ cần hơi dùng chút lực nữa thôi.
Bọn họ sẽ trở thành hamburger có thêm cả tương cà nữa rồi.
Sợ hãi!
Sự sợ hãi trước nay chưa từng có lan khắp toàn thân bọn họ.
Hắc Long và đám đàn em của ông ta thở hồng hộc.
Sợ quá đi!
Cảm giác suýt chết khiến đám đàn em của Hắc Long sụp đổ.
Mà ngay cả Hắc Long lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm như thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông ta thấy sợ hãi như vậy.
Sau đó, Lý Phong làm một chuyện khiến Hắc Long chết đứng người.
Chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng.
Hắc Long phát hiện bức tường được làm bằng bê tông cốt thép trước mặt mình bị Lý Phong đấm một cái nát vụn.
Sau khi bức tường sụp đổ, khuôn mặt cương nghị của Lý Phong xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.
Hắc Long vừa nãy to mồm lắm nhưng giờ đối mặt với Lý Phong.
Hai chân ông ta mềm nhũn, khuỵu xuống.
Giờ Lý Phong trước mặt bọn họ như một pho tượng thần từ trên trời rơi xuống.
Toàn thân anh tràn ngập khí tức mạnh mẽ kinh người.
Trước mặt anh, Hắc Long cảm thấy bản thân mình cực kỳ nhỏ bé.
Lý Phong trịch thượng nhìn Hắc Long và đám đàn em của ông ta.
Anh dửng dưng nói.
"Cho mấy người hai con đường".
"Một là sống".
"Hai là chết".
Sức ép nặng nề mà Lý Phong phóng ra khiến Hắc Long và đám người Cá Sấu nằm bò ra đất.
Giờ phút này sao bọn chúng có gan đối mặt với Lý Phong mạnh kinh người thế chứ?
Cái đầu kiêu ngạo của Hắc Long giờ cũng run cầm cập.
Mà những chuyện tiếp theo khá dễ dàng.
Lý Phong không để Cường Đầu Trọc tiếp nhận toàn bộ tài sản của Hắc Long.
Hắc Long vẫn quản lí Thiên Thượng Nhân Gian như trước.
Còn bến cảng Kim Sắc sẽ do Cường Đầu Trọc quản lí.
Nếu là Lý Phong lúc trước chắc chắn anh sẽ xử sạch đám người Hắc Long.
Nhưng đây cũng chỉ là giấc mơ của Hứa Mộc Tình mà thôi.
Lý Phong không cần tốn thời gian vào chuyện này.
Giờ điều anh phải làm là dựng lên một môi trường an toàn cho Hứa Mộc Tình.
Dù sao trong mơ có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
Có mộng đẹp chắc chắn cũng sẽ có ác mộng.
Hoàn cảnh trong mơ không giống như thế giới bên ngoài.
Giống như lúc này một mình anh đang đi bộ trong con ngõ nhỏ tối đen như mực.
Cách đó không xa là khu nhà mà cả nhà Hứa Mộc Tình đang ở.
Lúc Lý Phong đang đi qua đường tắt, đột nhiên cảm giác sau lưng có thứ gì vừa vụt qua, cuốn theo luồng không khí lạnh như băng.
Lý Phong hơi khựng lại, anh nhìn bốn phía xung quanh.
Nhưng cái cảm giác lạnh lẽo thoáng vụt qua nhanh chóng biến mất.
Lý Phong bất giác nhìn về phía khu nhà Hứa Mộc Tình.
Anh nhăn mày.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộc Tình vẫn đúng giờ đến nhà ăn, ngồi xuống.
Lý Phong tự mình mang bữa sáng lên đặt trên bàn cho cô như hôm qua.
Làm xong, anh hơi gật đầu với cô rồi xoay người đi ship đồ.
Hứa Mộc Tình dùng đũa gắp một cái bánh áp chảo.
Nếu hôm qua chỉ là trùng hợp thì hôm nay cô phát hiện cái bánh này đúng là không phải do mẹ cô làm.
Bởi vì cho dù Liễu Ngọc Phân có kinh nghiệm nấu nướng mấy chục năm cũng không làm ra được cái bánh ngon như vậy.
Hứa Mộc Tình nhìn bóng lưng Lý Phong đi xa, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên sự hoang mang khó hiểu.
Ăn sáng xong Hứa Mộc Tình bắt đầu đi bắt xe buýt.
Hôm nay xe buýt đến muộn hơn mọi ngày một chút.
Lúc Hứa Mộc Tình lên thì xe hết ghế ngồi rồi.
Cô nắm lấy tay vịn trên xe.
Xe hơi xóc nảy, người xung quanh cũng ngày càng đông.
Hứa Mộc Tình cảm thấy xung quanh hơi chật chội.
Lúc này có hai tên thanh niên đầu tóc vàng khè cũng lên xe.
Bọn chúng liếc mắt nhìn Hứa Mộc Tình.
Hai tên đó nhìn nhau, trong mắt lóe lên sự dâm dê, bỉ ổi.
Bọn chúng dựa sát vào người Hứa Mộc Tình.
Trong đó có một tên thò tay về phía cơ thể đẹp đẽ của cô.
Lúc hắn ta sắp sờ được vào người cô thì trong nháy mắt cảm thấy nhói lên một cái.
Cảm giác này cứ như có ai đó cầm kim đâm vào tay hắn ta vậy.
Nhưng lúc hắn ta xòe tay ra trước mặt mình nhìn kĩ thì lại không thấy lỗ kim.
Sau đó, vẻ mặt tên tóc vàng ngày càng trở nên sợ hãi.
Bởi vì hắn ta phát hiện cả bàn tay của hắn ta tê rần.
Tên đi cùng thấy hắn ta mãi không làm gì, nhìn hắn ta khinh thường.
Vẻ mặt như đang cười nhạo hắn ta nhát gan vậy.
Vì thế hắn ta đã lợi dụng lúc xe buýt phanh gấp để lao vào người Hứa Mộc Tình.
Đúng lúc này có một bàn tay thò ra túm lấy áo tên tóc vàng.
Đến khi tên này quay lại thì thấy một người có vẻ mặt hung ác.
Đã thế, gã còn là một tên đầu trọc nữa chứ.
Tên tóc vàng thấy gã đầu bóng loáng này thì sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Bởi vì gã là Cường Đầu Trọc.
Giờ tiếng tăm của Cường Đầu Trọc như mặt trời giữa trưa.
Đám côn đồ quanh đây có ai mà không biết gã chứ.
Cho dù chưa từng gặp Cường Đầu Trọc.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy cái đầu trọc lóc như cái bóng đèn của gã là nhận ra ngay.
Xe buýt nhanh chóng đến bến.
Cường Đầu Trọc và mấy tên đàn em lập tức túm hai tên này lôi xuống.
Từ đầu đến cuối Hứa Môc Tình không biết có chuyện gì xảy ra.
Giờ cô đang rất hồi hộp.
Vì sắp đi làm ở công ty mới.
Dù sao cô cũng là thực tập sinh.
Trước đây Hứa Mộc Tình từng nghe bạn bè nói, thực tập sinh mới làm ở công ty sẽ bị nhân viên cũ bắt nạt.
Cho nên cô cũng chuẩn bị trước tinh thần rồi.
Hứa Mộc Tình vừa xuống xe buýt thì một chiếc Mercedes SUV màu đen cũng lao tới.
Xe đỗ vào một chỗ đỗ xe ngay cạnh công ty.
Người trên xe cũng không bước xuống ngay.
Hắn tháo kính râm xuống nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình.
Phía sau có hai người trẻ tuổi bước đến.
Lúc bọn họ nhìn thấy chiếc Mercedes SUV thì cực kỳ lễ phép.
"Cậu Hồ ạ".
Tên cậu chủ Hồ này ngoắc tay ra hiệu với hai người kia.
Hắn chỉ tay vào Hứa Mộc Tình nói: "Người đẹp kia làm ở công ty nào thế, sao trước kia tôi chưa từng gặp nhỉ?"
Chương 735: Cậu Hồ
Cậu chủ Hồ tên đầy đủ là Hồ Ngụy Cường, gia đình hắn ở Ninh Châu, tuy cũng không có thế lực lớn lắm.
Nhưng sau ba đời chịu khó làm ăn.
Đến giờ trong tay cũng có chút tiền.
Tuổi còn trẻ nhưng cũng đã làm giám đốc công ty.
Bình thường ngoài lúc làm việc hắn thích nhất là lái con xe Mercedes của mình đi đến đâu tán gái đến đấy.
Hồ Ngụy Cường là kiểu người cứ thấy gái đẹp là sấn tới làm quen.
Vừa nãy lúc lái xe đến, vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình hắn đã bị cô hớp hồn.
Nhưng trước khi ra tay tán gái hắn phải hiểu rõ thân thế của cô đã.
Tuy Ninh Châu này không lớn cũng không nhỏ.
Nhưng Hồ Ngụy Cường biết rất rõ vị trí của gia đình mình ở đâu.
Nên hắn làm việc gì cũng có chừng mực.
Nếu thân thế của Hứa Mộc Tình rất lớn thì hắn chắc chắn sẽ không dám ra tay.
Nhưng nếu cô chỉ là một người bình thường thì, ái chà chà, hắn giỏi nhất là trò này.
Không đến ba ngày hắn sẽ lôi được Hứa Mộc Tình lên giường mình.
Trùng hợp là hai người kia biết Hứa Mộc Tình. Bọn họ cũng là nhân viên công ty mỹ phẩm.
Để lấy lòng Hồ Ngụy Cường, bọn họ khai hết mọi chuyện liên quan đến Hứa Mộc Tình ra.
Trong đó có một tên nói: "Cô gái này hình như là thực tập sinh mới đến công ty chúng tôi làm thì phải".
Vừa nghe thấy Hứa Mộc Tình là thực tập sinh, mắt Hồ Ngụy Cường sáng rực lên.
Hắn nói tiếp: "Có biết rõ điều kiện nhà cô ta thế nào không?"
Một tên cười nói: "Cậu chủ Hồ có ý với cô em này à?"
Hồ Ngụy Cường cười khẩy: "Chứ còn gì nữa. Chả nhẽ tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên nói chuyện tán phét với hai người chắc?"
Nói xong, hắn rút ra mấy tờ tiền trong túi ra.
Hắn vung vẩy mấy tờ tiền nói: "Kể hết những thông tin liên quan đến cô ta cho tôi, tôi cho hai người chút tiền này".
Một tên vội vàng nói: "Tôi có nhìn qua sơ yếu lí lịch của cô ta".
"Hoàn cảnh gia đình nhà Hứa Mộc Tình rất bình thường".
"Người thân trong nhà cũng chẳng có ai giàu có cả".
"Dù sao nếu nhà cô ta mà có người giàu thì đã không đến công ty chúng tôi ứng tuyển rồi".
Hồ Ngụy Cường nhìn Hứa Mộc Tình vào tòa nhà, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự tin.
"Người đẹp có gia cảnh vừa trong sạch vừa đơn giản chính là gu mà cậu đây thích nhất, hì hì hì".
Hồ Ngụy Cường lên đến công ty, vừa mới ngồi vào ghế giám đốc đã có cô thư kí xinh đẹp bước đến.
Cô thư kí này hắn mới tuyển hai tháng trước.
Lúc trước còn thấy cô ta trông cũng xinh đẹp mĩ miều đấy.
Vì thế mà hắn đã tốn không ít tiền tán tỉnh cô ta, hai người suốt ngày sến sẩm với nhau.
Giờ Hồ Ngụy Cường nói gì cô ta cũng nghe răm rắp.
Nhưng bình thường cô ta trông xinh đẹp là thế mà giờ Hồ Ngụy Cường lại cảm thấy trông thật bình thường.
Lại nghĩ đến khuôn mặt xinh tươi mơn mởn của Hứa Mộc Tình, trong lòng hắn lại thấy ngứa ngáy khó chịu.
Lúc không so sánh thì nhìn Thị Nở cũng chả khác gì Thúy Kiều.
Giờ nhìn thấy Thúy Kiều thật rồi.
Hồ Ngụy Cường cảm thấy Thị Nở là Thị Nở, còn Thúy Kiều vẫn mãi là Thúy Kiều.
Nữ thư kí bên cạnh bày đủ trò mà vẫn không khơi dậy nổi hứng thú của Hồ Ngụy Cường.
Hắn nói với cô ta: "Tôi nhớ hình như mấy ngày trước công ty mỹ phẩm ở tầng bảy muốn hợp tác với chúng ta nhưng bị tôi từ chối đúng không?"
Thư kí gật đầu nói: "Vâng ạ, tổng giám đốc công ty mỹ phẩm đấy keo kiệt chết đi được".
"Cậu Hồ chê quà người ta tặng rẻ tiền nên đã hoãn kế hoạch hợp tác lại rồi".
Hồ Ngụy Cường cười khẩy: "Cậu đây mà là loại người như vậy à? Cậu đây thiếu tiền chắc?"
"Tôi chỉ đang thử ông ta mà thôi".
"Nếu ông ta không chịu được thử thách".
"Thì công ty lớn như chúng ta sao có thể hợp tác với công ty nhỏ thế chứ?"
"Cô mau thông báo cho bộ phận hành chính soạn một cái hợp đồng".
"Rồi gọi tổng giám đốc của công ty mỹ phẩm đến đây".
Lúc Dương Khải Hạ nhận được thông báo thì đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu.
Công ty mỹ phẩm của ông ta còn quá nhỏ, mà còn đang ở giai đoạn khởi đầu.
Mặc dù công ty của họ đã tự phát triển công nghệ và công nhân.
Nhưng vấn đề tiền vốn vẫn luôn rất khó khăn.
Vì thế sau lưng nhất định phải có nhà đầu tư.
Mặc dù hôm qua Lý Phong tới đã mang đến cho Dương Khải Hạ một niền tin lớn.
Nhưng với một doanh nhân thì chuẩn bị cho mình thêm một sự lựa chọn chắc chắn sẽ càng tốt hơn chứ.
Dương Khải Hạ cầm quà đến văn phòng của Hồ Ngụy Cường.
Hai người vừa mới ngồi xuống nói chuyện được mấy câu, Hồ Ngụy Cường đã nói có thể kí hợp đồng với công ty của ông ta.
Để chúc mừng hai công ty bắt tay hợp tác, Hồ Ngụy Cường mời tất cả nhân viên công ty Dương Khải Hạ tối nay ăn mừng.
Ông ta tất nhiên cực kỳ vui sướng đồng ý.
Còn thông báo với tất cả mọi người trong công ty.
Bao gồm cả thực tập sinh như Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình từ thời đi học đã rất ngoan rồi.
Thường thì khi trời tối cô rất ít khi đi lại bên ngoài.
Nhưng tối nay thì khác, dù sao cũng là hoạt động của cả công ty.
Cô là thực tập sinh, chắc chắn phải tham gia.
Hứa Mộc Tình không về nhà, cô gọi điện nói với Liễu Ngọc Phân một tiếng, sau đó cùng đồng nghiệp đến nhà hàng mà Hồ Ngụy Cường đã đặt sẵn.
Trong bữa tiệc, ánh mắt của Hồ Ngụy Cường vẫn dán chặt lấy Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt hắn nóng rực như lửa, rất nhiều người nhìn ra.
Bình thường Hồ Ngụy Cường ra tay rất có chừng mực.
Nhưng đứng gần Hứa Mộc Tình như vậy, ánh mắt hắn tràn đầy dục vọng.
Hắn nhất định phải có được cô em này.
Sau khi cơm no rượu say, Hồ Ngụy Cường rủ mọi người đi đến KTV hát.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Thông thường để hùa theo sở thích của sếp lớn.
Kẻ yếu thế như Dương Khải Hạ chắc chẳn sẽ cố hết sức phối hợp.
Dưới sự sắp xếp của Hồ Ngụy Cường, chỉ còn Hứa Mộc Tình và ba cô gái xinh đẹp khác ngồi hát cùng với Hồ Ngụy Cường và Dương Khải Hạ.
Trong phòng KTV, Hứa Mộc Tình thấy không thoải mái lắm.
Cô là một cô gái ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn rất ít khi đến nơi như này.
Mà Hồ Ngụy Cường lại đánh trúng vào điểm này của cô.
Thấy trước đó Hứa Mộc Tình đã bị nữ đồng nghiệp chuốc cho mấy chén rượu.
Giờ cô thấy hơi choáng váng.
Cô thẫn thờ ngồi trên sô pha, nhìn những người xung quanh đi tới đi lui.
Đám nhân viên bên cạnh biết thừa tính tình sếp nhà mình rồi.
Thế là người nào người nấy kéo đồng nghiệp ngồi xung quanh Hứa Mộc Tình ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn có Hứa Mộc Tình ngồi cạnh Hồ Ngụy Cường.
Hồ Ngụy Cường ngồi cạnh đưa cho cô một lon nước ngọt chưa mở, cười nói.
"Bình thường em ít khi uống rượu, giờ chắc chắn cảm thấy đầu óc quay cuồng nhỉ".
"Đây là triệu chứng sau khi uống rượu, em uống chút nước ngọt giải rượu đi".
Chương 736: Bảo vệ Hứa Mộc Tình
Hứa Mộc Tình vội xua tay, cô không nhận lấy đồ uống trong tay Hồ Ngụy Cường.
"Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ về nhà".
Hồ Ngụy Cường mở lon nước ngay trước mặt Hứa Mộc Tình.
Sau đó uống một ngụm trước mặt cô.
"Em yên tâm đi, tôi không bỏ thuốc trong nước đâu mà lo".
Nói xong, hắn lấy một lon còn nguyên trên bàn đưa cho Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình không làm sao được, đành nhận lấy sau đó uống một ngụm nhỏ.
Hồ Ngụy Cường nhìn đồng hồ nói: "Sắp đến mười giờ rồi".
"Giờ mà em về nhà một mình thì không an toàn, để tôi đưa em về nhé?"
Hứa Mộc Tình định từ chối nhưng dù sao Hồ Ngụy Cường cũng là đối tác làm ăn.
Ngay cả tổng giám đốc Dương cũng phải khách sáo với hắn.
Nói gì đến Hứa Mộc Tình chỉ là thực tập sinh chứ.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng cùng Hồ Ngụy Cường đi ra khỏi KTV.
Bọn họ vừa mới ra đến cửa.
Sau lưng cô đã truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Em Hứa, sao em lại ở đây?"
Hứa Mộc Tình quay lại nhìn, thấy gương mặt quen thuộc của Lý Phong.
Trên đầu anh đội mũ bảo hiểm.
Nhìn là biết anh đến đây giao đồ ăn.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong nói: "Anh đi xe điện đi giao hàng à?"
Lý Phong gật đầu: "Ừ!"
"Vậy tôi về cùng với anh".
So với Hồ Ngụy Cường thì Hứa Mộc Tình tin tưởng Lý Phong hơn.
Dù sao cũng là người quen.
Ngoài ra, theo bản năng Hứa Mộc Tình tin Lý Phong.
Hồ Ngụy Cường đang định nói thêm nhưng Hứa Mộc Tình nhanh miệng hơn.
Cô nói trước một tiếng cảm ơn với Hồ Ngụy Cường.
"Cảm ơn giám đốc Hồ, tôi về trước đây".
Thế là đại mỹ nữ như Hứa Mộc Tình lại ngồi sau yên xe điện của Lý Phong.
Cô ngồi vắt chân sang một bên.
Nhưng ngồi như thế không giữ thăng bằng được.
Hứa Mộc Tình bám đôi tay mảnh mai của mình lên vai Lý Phong.
Hồ Ngụy Cường đứng ở cửa nhìn tên shipper Lý Phong chở người đẹp Hứa Mộc Tình rời đi, ánh mắt trở nên độc ác.
"Chó má!"
Hồ Ngụy Cường ném mạnh cái chìa khóa xe Mercedes xuống đất.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng Lý Phong đi xa.
"Thằng chó chết, dám giành gái với ông đây".
Hồ Ngụy Cường lập tức rút điện thoại ra gọi.
"Lão Lưu, tôi nhớ lúc trước ông nói với tôi ông có quen xã hội đen, lập tức giúp tôi đánh tiếng một chút".
Lão Lưu là quản lí tiêu thụ.
Quan hệ xã giao khá rộng, loại bạn bè gì cũng có.
Lão Lưu nghe thấy giọng nói giận dữ của Hồ Ngụy Cường.
Ông ta cười nói: "Giám đốc, bạn tôi là nhân vật máu mặt khét tiếng ở khu này đấy".
"Chỉ cần có tiền thì chuyện gì hắn ta cũng dám làm".
Hồ Ngụy Cường cười khẩy: "Từ khi tôi sinh ra đã không thiếu tiền rồi".
"Trên đời này những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì đối với tôi không thành vấn đề".
"Nếu giám đốc đã nói thế thì tôi sẽ gọi cho Cá Sấu".
"Giám đốc cứ chờ tin tốt của tôi đi".
Hồ Ngụy Cường giờ đang tức điên người.
Hắn lập tức gọi điện bảo thư ký tới.
Hai người cứ thế làm một trận mây mưa ngay trong xe.
Khoảng một hai phút sau, Hồ Ngụy Cường đã thở hồng hộc ngồi trong xe.
Hắn vừa hưởng thụ nữ thư ký phục vụ vừa đợi điện thoại của lão Lưu.
Lão Lưu hiểu rất rõ thực lực của Hồ Ngụy Cường.
Tuy bình thường hắn không trụ quá ba phút.
Nhưng để Hồ Ngụy Cường đỡ lúng túng.
Ông ta vẫn đợi khoảng tầm mười phút sau mới gọi lại.
"Giám đốc, tôi đã đánh tiếng trước với Cá Sấu rồi".
Mắt Hồ Ngụy Cường sáng rực lên hỏi: "Tốn bao nhiêu tiền?"
"Hắn ta đòi giá hơi cao".
"Nếu chỉ đánh cho một trận thì Cá Sấu chỉ lấy hai mươi nghìn tệ thôi".
"Còn nếu đánh què tay què chân thì một cánh tay giá năm mươi nghìn tệ".
Hồ Ngụy Cường nhếch miệng cười lạnh.
"Nếu chỉ đánh gãy tay chân nó thì tôi còn phải gọi đến ông à, tôi gọi người của mình mà chả được".
"Ông bảo với Cá Sấu tôi trả hắn ta năm trăm nghìn".
"Hắn ta dìm chết thằng ranh đấy cho tôi".
"Sau đó dẫn con đàn bà Hứa Mộc Tình đến khách sạn của tôi".
Lão Lưu ở đầu bên kia hiểu rõ cách làm việc của Hồ Ngụy Cường.
Đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta giúp Hồ Ngụy Cường làm chuyện này.
Thế nên ông ta cũng không bất ngờ.
Mà cười nhạt nói: "Vâng, cứ để tôi lo".
Việc mà Lão Lưu làm Hồ Ngụy Cường rất yên tâm.
Thế là hắn thoải mái hưởng thụ nữ thư kí phục vụ mình.
Sau đó lái xe đến khách sạn năm sao mà hắn thường tới.
Thư ký biết điều rời đi.
Hồ Ngụy Cường tắm rửa sạch sẽ choàng áo tắm ngồi ở trên sô pha vừa xem TV giết thời gian, vừa nóng lòng chờ Hứa Mộc Tình đến.
"Cốc cốc cốc".
Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa".
Hồ Ngụy Cường đã bứt rứt từ lâu, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì đứng bật dậy.
Hắn vội vàng lao đến mở cửa.
Mà ngay khi cửa vừa được mở ra, hắn không nhìn thấy Hứa Mộc Tình đâu.
Chỉ thấy một gã đàn ông mặt mày hung dữ.
Người này không phải ai khác mà là Cá Sấu.
"Hứa Mộc Tình đâu? Cô ta đâu?"
"Sao các anh không dẫn Hứa Mộc Tình đến đây?"
"Cô ta đã uống nước mà tôi chuẩn bị sẵn rồi".
"Giờ cả người cô ta như thiêu đốt, chẳng nhẽ các anh chơi cô ta rồi à?"
"Bốp!"
Cá Sấu tát mạnh một cái.
Cái tát này cực kỳ mạnh.
Ba cái răng văng ra khỏi miệng Hồ Ngụy Cường.
Mà bản thân hắn cũng quay cuồng mấy vòng, cuối cùng ngã bệt xuống đất.
Cá Sấu dẫn theo một đám đàn em vào trong.
Trong đó có một tên đóng cửa lại.
"Anh định làm gì?"
Hồ Ngụy Cường hoảng sợ, cả người run như cầy sấy.
Hắn bò đến chỗ bàn nước.
Điện thoại hắn đặt ở đó.
Hắn phải gọi ngay cho người nhà.
Nhưng hắn còn chưa kịp cầm lấy điện thoại đã có một tên đệ cầm lấy điện thoại của hắn rồi ném mạnh xuống đất, sau đó giơ chân lên nghiền thành bột.
Cá Sấu cũng đã đứng bên cạnh Hồ Ngụy Cường.
Hắn giơ tay nhấc bổng cả người Hồ Ngụy Cường lên.
Hai mắt hắn trợn to như hai cái chuông đồng, hung ác nói.
"Thằng ranh! Mày đen thật đấy".
"Mày động phải người cả đời này không nên động vào rồi".
"Mày cho tao năm trăm nghìn rồi nhỉ, giờ số tiền này tao sẽ dùng để xử mày".
Nói xong, hắn ném mạnh Hồ Ngụy Cường xuống đất.
Chương 737: Ngượng quá đi
Cá Sấu nhe răng cười, sau đó vung tay đấm.
"Á aaaaaa!"
Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Ngụy Cường vang vọng khắp khách sạn.
Sáng hôm sau Hứa Mộc Tình đi làm như bình thường.
Vì tối qua uống rượu nên giờ đầu cô vẫn hơi choáng váng.
Quan trọng hơn là tối qua cô nằm mơ.
Mà giấc mơ này từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ mơ đến.
Giờ chỉ cần cô nghĩ lại cảnh trong mơ là mặt đỏ tai hồng.
Trong mơ thế mà lại xuất hiện một người đàn ông.
Người này là Lý Phong!
Lúc Hứa Mộc Tình bước vào quán ăn, Lý Phong đặt bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cô lên bàn.
Giờ Hứa Mộc Tình không dám nhìn mặt anh.
Cô cúi đầu tập chung ăn sáng.
Giấc mơ đêm qua đúng là ngượng quá đi mất.
Hứa Mộc Tình ăn qua loa bữa sáng, sau đó xách cặp vội vàng chạy đi.
Lúc ra khỏi quán ăn cô còn không kịp chào Liễu Ngọc Phân một tiếng.
Chuyện này khiến Liễu Ngọc Phân nhìn bóng dáng Hứa Mộc Tình chạy đi xa, hơi nhíu mày.
"Con bé kia sao thế, đi làm mà cũng không chào một tiếng".
"Hì hì hì".
Tiếng cười bỉ ổi của Hứa Hạo Nhiên từ bên cạnh truyền tới.
"Mẹ à, mẹ phải hiểu là giờ chị con lớn rồi".
"Mà một cô gái xinh đẹp mới lớn thì trong lòng chắc chắn giấu rất nhiều bí mật".
"Chắc chị con làm gì .... Úi, mẹ đánh con làm gì chứ? Con nói thật mà".
Liễu Ngọc Phân trợn mắt nói: "Làm nhảm ít thôi, còn không đi ship đồ đi".
Hứa Hạo Nhiên hậm hực rời đi.
Liễu Ngọc Phân hỏi Lý Phong.
"Phong à, đêm qua cháu đèo con bé về, có xảy ra chuyện gì không?"
Lý Phong lắc đầu.
"Quái nhỉ, sao hôm nay con bé khác hẳn mọi hôm thế".
Lúc Liễu Ngọc Phân còn đang thắc mắc, Lý Phong đã xoay người đi ship đồ.
Cho dù là trong mơ thì Lý Phong cũng phải bảo vệ Hứa Mộc Tình.
Dù là xe buýt, ngõ tắt hay trong công ty thì Lý Phong cũng đã sắp xếp người bảo vệ cô an toàn.
Bất cứ ai dù chỉ có một thoáng nghĩ tới việc động đến Hứa Mộc Tình.
Đều bị Lý Phong phát hiện sau đó bóp chết suy nghĩ đó từ trong trứng.
Cùng lúc đó trong phòng VIP của bệnh viện.
Hồ Ngụy Cường nằm trên giường bệnh, trên người băng bó mấy chỗ.
Trên mặt hắn lúc này hừng hực sự hận thù.
Một gã đàn ông trung niên đứng cạnh hắn.
Trên mặt ông ta cũng cực kỳ giận dữ.
"Con mau nói cho bố biết đêm qua rốt cuộc làm sao? Sao con lại chọc phải người của Hắc Long?"
Ông ta là bố của Hồ Ngụy Cường, Hồ Hải Thành.
Tuy Hồ Hải Thành ở Ninh Châu cũng không phải một doanh nhân rất thành đạt.
Nhưng nhờ thế lực gia tộc giúp đỡ nên những năm gần đây ông ta làm ăn cũng xuôi chèo mát mái.
Cũng có một thế lực nhất định.
Có thể nói ở Ninh Châu ông ta không thèm kiêng nể ai.
Sáng nay Hồ Hải Thành vội vàng chạy về Ninh Châu.
Ông ta vốn đang tiếp đón mấy nhân vật máu mặt trên tỉnh.
Hồ Ngụy Cường ngẩng đầu nhìn Hồ Hải Thành, trong mắt lóe lên sự hận thù mãnh liệt.
"Bố, bố phải giúp con chuyện này".
"Con muốn báo thù, con nhất định phải báo thù, con muốn bọn chúng chết sạch".
Hồ Hải Thành đặt nhẹ tay lên vai hắn vỗ vài cái nói.
"Thế lực của Hắc Long ở Ninh Châu này không phải dạng vừa đâu".
"Nếu đối phó với ông ta thì phải tốn kha khá sức đấy".
Hồ Ngụy Cường lắc đầu nói: "Không phải Hắc Long, con chả có thù gì với Hắc Long cả".
Thực ra sau khi bị đánh gãy tay chân, Hồ Ngụy Cường nằm trong viện cả đêm nhưng không ngủ.
Hắn cứ nghĩ mãi xem có phải mình chọc phải Hắc Long không?
Nếu không Cá Sấu là đàn em đắc lực dưới trướng Hắc Long sẽ không làm thế với hắn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn đâu có gặp Hắc Long.
Hơn nữa bình thường hắn làm gì cũng rất cẩn thận.
Sẽ không chọc phải nhân vật máu mặt như vậy.
Nghĩ kỹ thì chỉ có một khả năng.
Chắc chẵn cũng có người thích Hứa Mộc Tình.
Mà người này cho Hắc Long nhiều tiền hơn hắn.
Hồ Ngụy Cường nói với Hồ Hải Thành: "Hắc Long cũng chỉ là một tay đấm mà thôi".
"Tất cả những việc này là do người khác làm, chắc chắn hắn cho Hắc Long nhiều tiền hơn".
Nghe Hồ Ngụy Cường nói thế, trong lòng Hồ Hải Thành thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra ông ta cũng không muốn đối đầu với Hắc Long.
Tuy là ông ta đủ sức để cứng đối cứng với Hắc Long, có thể gọi người từ tỉnh về để đối phó Hắc Long.
Nhưng làm thế sẽ dẫn theo rất nhiều rắc rối không cần thiết.
Là người làm ăn, Hồ Hải Thành không muốn làm thế.
"Nếu thế, bố sẽ lập tức điều tra xem kẻ nào đứng sau giở trò?"
Hồ Hải Thành vừa dứt lời, một gã vệ sĩ mặc vest bước nhanh đến.
Hồ Hải Thành và Hồ Ngụy Cường cùng quay đầu lại nhìn gã vệ sĩ.
Hồ Hải Thành cau mày, nói với gã: "Cậu vào đây làm gì?"
"Ông chủ, chuyện mà cậu chủ bảo tôi điều tra đã có đầu mối rồi".
Hồ Ngụy Cường sửng sốt.
Sáng nay hắn mới nghĩ thông suốt.
Hơn nửa tiếng trước hắn cho vệ sĩ đi điều tra xem ai là người đã mua chuộc Cá Sấu.
Không ngờ vệ sĩ hắn dùng tiền thuê về bình thường cứ như thần giữ cửa mà hôm nay làm việc lại hiệu suất thế.
Trong thời gian ngắn vậy đã điều tra ra.
Hồ Ngụy Cường vội hỏi: "Rốt cuộc là ai làm?"
"Là một gã tên Lý Phong làm".
Hồ Ngụy Cường hơi nhăn mày.
"Lý Phong, sao chưa từng nghe thấy tên người này thế?"
Vệ sĩ nói: "Thực ra thân thế người này rất bình thường, chỉ là một shipper thôi".
"Không thể nào, một shipper sao sai khiến được Cá Sấu chứ".
Hồ Ngụy Cường nghe thế thì rất kích động.
Là một cậu ấm như hắn mà lại bị một thằng shipper đánh.
Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì từ nay hắn sống ở Ninh Châu thế nào nữa.
Hắn sẽ thành trò cười ở đây, mãi cũng không ngóc đầu lên nổi.
Vệ sĩ nói tiếp: "Gần đây Lý Phong hay qua lại với một gã tên là Cường Đầu Trọc".
"Cường Đầu Trọc hay gọi Lý Phong là đại ca".
Hồ Hải Thành đứng cạnh hỏi: "Cường Đầu Trọc là ai?"
Vệ sĩ trả lời: "Gã cầm đầu một đám côn đồ".
"Gã cũng chỉ là một tên nhà quê, dẫn theo mười tên đàn em ở dưới quê lên".
"Hai ngày trước không hiểu sau gã lại trở thành đàn em nòng cốt của Hắc Long".
"Giờ Hắc Long giao bến cảng Kim Sắc cho gã quản lí".
"Chúng tôi phát hiện hôm qua Cường Đầu Trọc cho Cá Sấu một triệu tệ".
"Vì số tiền này nên hắn mới đánh cậu chủ".
"Chó má!"
Hồ Hải Thành vỗ mạnh một cái xuống bàn.
"Thằng chó Cường Đầu Trọc này dám đánh con tao à".
Chương 738: Một cuộc điện thoại có thể khiến họ chết ngay
“Còn cả tên Cá Sấu kia, chỉ có một triệu mà hắn đã ra tay với con trai tôi”.
“Chẳng có lẽ bây giờ người của Hắc Long đều nghèo như ăn xin rồi à?”
Tên vệ sĩ rút mấy tấm ảnh trong túi áo ra để trước mặt Hồ Ngụy Cường.
Sau khi xem ảnh, Hồ Ngụy Cường phát hiện trong ảnh chính là người đàn ông hôm qua dẫn Hứa Mộc Tình đi.
Hắn vô cùng tức giận, đột nhiên đứng bật dậy.
“Bố, việc này bố có lo hay không?”
“Bố mà không giúp con, con gọi điện cho bác cả đấy!”
Người bác cả mà Hồ Ngụy Cường nhắc đến chính là anh em kết nghĩa của Hồ Hải Thành.
Năm đó khi Hồ Hải Thành làm ăn ở nước ngoài trong lúc vô tình đã cứu một người đàn ông.
Vốn dĩ chỉ nghĩ đối phương chỉ là một tên lưu manh bình thường.
Nhưng không ngờ rằng, ông ta lại là người có máu mặt trong tỉnh.
Những năm qua, gia tộc ông ta không phát triển mấy ở Ninh Châu.
Thế nhưng dựa vào sự giúp đỡ của người anh em kết nghĩa này mà tất cả mọi việc trong tỉnh luôn suôn sẻ không có trở ngại gì hết.
Hai năm nay phát triển rất thuận buồm xuôi gió.
Hồ Hải Thành hung dữ nói: “Việc này cần làm phiền đến bác cả của con sao?”
“Bất kể là Lý Phong hay cái tên đầu trọc kia, chỉ cần một cú điện thoại của bố chúng nó sẽ bỏ mạng ngay”.
Lúc Hồ Hải Thành nhấc điện thoại lên định gọi điện, Hồ Ngụy Cường lại nói một câu.
“Còn Hứa Mộc Tình nữa, con muốn có cô ta ngay lập tức”.
“Con muốn cô ta làm nô lệ của con, mỗi ngày bưng trà rót nước hầu hạ con”.
Hồ Hải Thành cười lạnh lùng nói: “Đối với một con đàn bà không có người chống lưng, điều đó chẳng phải quá là đơn giản sao?”
......
Hứa Mộc Tình vừa mới đến công ty, tổ trưởng liền đưa cho cô một tập tài liệu.
Tổ trưởng muốn Hứa Mộc Tình đem tài liệu đến văn phòng Hồ Ngụy Cường.
Khi Hứa Mộc Tình bước vào văn phòng Hồ Ngụy Cường, phát hiện bên trong không có ai.
Cô đợi ở trong văn phòng hơn mười phút, vẫn không thấy Hồ Ngụy Cường.
Cuối cùng, cô đứng dậy nói với thư kí sau đó rời đi.
Quầy thư kí bên ngoài văn phòng Hồ Ngụy Cường có hai cô thư kí rất xinh đẹp.
Họ nhìn Hứa Mộc Tình rời đi, thì thầm với nhau.
“Lạ thật, lúc nãy khi tôi vào bên trong phòng giám đốc rõ ràng nhìn thấy mấy người mà”.
“Sao khi Hứa Mộc Tình vào lại không thấy ai?”
Mặc dù họ cảm thấy kỳ lạ, nhưng họ cũng không đi vào phòng giám đốc.
Dù sao, không có lệnh của Hồ Ngụy Cường.
Những người làm việc dưới trướng hắn đều rất rõ.
Ông chủ của họ không chính trực ngay thẳng như vẻ bề ngoài.
Ngược lại còn là một người tâm địa gian xảo.
Nếu không vì lương cao, làm gì có ai muốn làm ở công ty này.
Thế nhưng những cô gái nhan sắc tầm thường, chàng trai bình thường này.
Họ không băn khoăn nhiều như vậy.
Hứa Mộc Tình vừa mới rời đi không lâu, một bức tường trong văn phòng Hồ Ngụy Cường chầm chậm mở ra.
Hóa ra trong văn phòng của Hồ Ngụy Cường còn có một bức tường kép.
Bên trong đó là một căn phòng.
Trong phòng trang trí rất lộng lẫy.
Đồng thời còn có một nhà vệ sinh.
Hơn nữa bên trong căn phòng này còn có mười mấy người đàn ông nằm la liệt trên sàn nhà.
Có một người đàn ông mặc vest đang đứng.
Mắt hắn lóe lên tia sắc bén.
Người đàn ông mặc vest này không phải ai khác mà chính là Lý Phong.
Nếu Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành ở đây, nhất định sẽ nhận ra ngay người đàn ông này, anh mặc vest giống tên vệ sĩ của cha con họ Hồ.
Sáng nay, Lý Phong cải trang thành vệ sĩ của Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành đến dụ rắn ra khỏi hang.
Mà Hồ Ngụy Cường và Hồ Hải Thành không nhận ra Lý Phong.
Vì Lý Phong đã sử dùng thuật biến hóa khuôn mặt.
Các đường nét trên khuôn mặt anh có phần thay đổi so với ngày thường.
Anh sử dụng kĩ thuật hóa trang cao cấp, thay đổi các đường nét trên khuôn mặt.
Hồ Ngụy Cường không nhận ra vệ sĩ của mình, bởi vì ngày thường hắn cũng không để ý đến mấy tên vệ sĩ mà mình thuê về.
Trong mắt hắn, đám vệ sĩ này chỉ là công cụ mà thôi.
Hắn tình nguyện tốn nhiều thời gian để tìm được người đẹp đã lướt qua hắn.
Cũng sẽ không tốn công sức để ý đến mấy tên bảo vệ có hay không cũng được này.
Lý Phong rút điện thoại gọi cho Cường Đầu Trọc.
“Bên phía cậu có thể hành động rồi”.
“Vâng! Đại Ca!”
Bậy giờ có thể nói đám người Cường Đầu Trọc phục sát đất Lý Phong.
Cho dù bình thường, Hắc Long luôn bày mưu tính kế, ông ta luôn biết rõ tất cả kế hoạch của Lý Phong.
Bởi vì trong kế hoạch của Lý Phong cũng có ông ta.
Càng hiểu rõ thủ đoạn của Lý Phong, Hắc Long càng cảm thấy mình thật may mắn khi không chống đối lại Lý Phong.
Cảm thấy may mắn khi trước đây ông ta ra tay không quá ác độc.
Nếu không thì bấy giờ đã chết không có chỗ chôn rồi.
Hắc Long không hề lo lắng khi Lý Phong chống đối với thế lực trong tỉnh.
Bởi vì ông ta biết rắng, Lý Phong có thực lực khác người thường.
Không chỉ là kỹ thuật đánh nhau.
Lý Phong còn có khả năng tính toán không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Cùng lúc khi Cường Đầu Trọc và Hắc Long hành động, Lý Phong đang ngồi thong dong trên sofa trong văn phòng của Hồ Ngụy Cường.
Nếu là trước đây còn ở thế giới thực tại, Lý Phong sẽ không chủ động ra tay như vậy.
Bình thường toàn đợi kẻ địch đánh đến tận cửa.
Như vậy anh cũng đỡ tốn công sức.
Thế nhưng, từ sau khi Hứa Mộc Tình hôn mê, Lý Phong liền thay đổi cách làm việc của mình.
Kẻ thù của anh ở khắp mọi nơi.
Vì muốn giảm thiểu số lượng kẻ thù.
Đồng thời cũng muốn tạo cho Hứa Mộc Tình một môi trường an toàn.
Lý Phong cần phải loại bỏ tất cả nguy hiểm khi nó còn trong trứng.
Bởi vì bây giờ thực lực vẫn còn yếu.
Vì vậy, cần phải sử dụng những phương pháp trực tiếp đơn giản.
Khi Lý Phong ngồi trên sofa, ánh mắt luôn nhìn xung quanh.
Văn phòng của Hồ Ngụy Cường rõ ràng đã tốn không ít thời gian để sửa lại.
Trừ căn mật thất kia.
Lý Phong cho rằng ở đây vẫn còn thứ gì đó khác nữa.
Trong chớp mắt, Lý Phong nhìn về phía giá sách sau bàn làm việc của Hồ Ngụy Cường.
Những quyển sách trên giá sách có quyển giả quyển thật.
Có một số quyển sách chỉ để trang trí, chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi, bên trong trống rỗng.
Lý Phong cầm lấy quyển sách màu trắng, kéo nhẹ.
Lúc đó chỉ nghe thấy tiếng “cạch”.
Giá sách giống như cánh cửa tự động mở ra.
Sau giá sách, Lý Phong nhìn thấy một cái két bảo mật.
Lý Phong khẽ nhếch mép.
Anh lạnh lùng nói: “Bận bịu cả một buổi sáng, cũng có chút thu hoạch rồi”.
......
Có sự can thiệp của Hồ Hải Thành, Hồ Ngụy Cường yên tâm hơn nhiều.
Hồ Ngụy Cường biết rằng, với thủ đoạn của bố hắn, đối phó với Lý Phong dễ như trở bàn tay.
Lúc Hồ Ngụy Cường đang nghĩ xem có cần gọi hai y tá đến phục vụ mình không.
Điện thoại hắn đột nhiên reo lên.
Hồ Ngụy Cường rút điện thoại ra, mặt cười tươi như hoa.
“Thế nào, có phải đã giải quyết mọi việc xong hết rồi không?”
“Hứa Mộc Tình đâu? Cô ta đâu?”
“Mau đem cô ta đến đây, tôi đang nằm trên giường rồi, chán chết đi được”.
Chương 739: Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng
Từ sau khi gặp Hứa Mộc Tình, Hồ Ngụy Cường cảm thấy hứng thú của hắn với đàn bà ngày càng giảm.
Dường như giờ chỉ có Hứa Mộc Tình mới làm hắn thấy có hứng thú.
Mà đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hốt hoảng của quản lí tài vụ.
"Giám đốc ơi, hỏng rồi, hỏng thật rồi".
"Toàn bộ vốn lưu động của công ty chúng ta không hiểu sao bị mang đi quyên góp hết rồi".
"Gì cơ?"
Mắt Hồ Ngụy Cương trợn to, vẻ mặt giận dữ.
"Thế ông còn ngây ra đó làm gì? Nhanh! Mau lấy tiền về cho tôi".
Quản lí tài vụ ở đầu dây bên kia mặt mày méo xệch.
"Không lấy được, số tiền này được chuyển đi theo đường đặc biệt, quyên góp nặc danh cho quỹ tình thương bên Châu Phi rồi ạ".
"Giờ chúng ta không có cách nào lấy lại số tiền này".
Hồ Ngụy Cường chết đứng, sau đó hắn gào lên.
"Ai? Là ai dám làm thế với tôi?"
Ngay khi hắn đang gào thét, cửa phòng bệnh VIP bị người ta đẩy ra.
Hồ Ngụy Cường nhìn tên vệ sĩ mặc vest bước vào.
Hắn chỉ vào tên đó quát to.
"Cậu mau đi gọi người ngay cho tôi".
"Đốt quán ăn nhà Hứa Mộc Tình trước".
"Sau đó bắt con đàn bà đó về đây cho tôi".
"Cho dù ông đây không có tiền thì cũng có thể chơi cô ta".
Hồ Ngụy Cường thở hổn hển nói.
Nhưng tên vệ sĩ vẫn đứng sững ở đó như trời trồng.
Vẻ mặt anh ta vô cảm nhìn Hồ Ngụy Cường.
"Mẹ nó, mày còn đứng sững ở đấy làm gì?"
"Đi ngay, đi bắt Hứa Mộc Tình về đây cho tao".
Lúc này, Lý Phong xoa nhẹ mặt mình mấy cái.
Anh nhanh chóng lột một cái mặt nạ ra.
Sau khi nhìn thấy Lý Phong, mắt Hồ Ngụy Cường trợn to.
Tay hắn run rẩy chỉ vào Lý Phong nói: "Là mày à?"
"Hóa ra là mày! Thằng chó! Mày dám làm thế với tao".
"Bố tao với bác tao sẽ không tha cho mày đâu".
Lý Phong bước từng bước đến bên giường bệnh của Hồ Ngụy Cường, trịch thượng nhìn hắn.
Lúc này, giọng Lý Phong lạnh như băng.
"Dù sao đây cũng chỉ là mơ, tao không cần phải làm quá".
"Nhưng tao phát hiện dù ở đâu cũng sẽ có những khối u ác tính như mày tồn tại".
"Nếu đã là u ác tính thì phải nhổ tận gốc, không thể để lại".
"Mày định làm gì? Mày định làm gì tao?"
Lý Phong kéo cổ áo Hồ Ngụy Cường, dí sát mặt hắn lại gần mặt anh.
Hai người nhìn nhau.
Ban đầu Hồ Ngụy Cường còn hét to chửi bới.
Nhưng hắn nhanh chóng đuối dần.
Trong con ngươi Lý Phong lộ ra một loại ánh sáng rất quỷ dị.
Hồ Ngụy Cường nhìn vào mắt Lý Phong được một lúc, cơ thể hắn đột nhiên run lên kịch liệt, sau đó mắt hắn trở nên trắng dã.
Người hắn mềm nhũn như không xương, từ từ gục xuống giường bệnh.
Lý Phong nhìn xác Hồ Ngụy Cường đang lạnh dần.
Anh lạnh lùng nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng".
"Nếu cây không muốn bị gió thổi lay thì phải đặt nó trong nhà kính để gió không thổi được".
"Mà tôi sẽ dựng cái nhà kính này lên".
Cùng lúc đó, trong một con ngõ sâu hút.
Có một gã đàn ông chầm chậm bước ra từ trong bóng tối.
Đầu tiên hắn liếc nhìn xung quanh.
Sau đó ngẩng đầu nhìn lên không trung, miệng cười khẩy.
"Không ngờ cảnh trong mơ của Hứa Mộc Tình lại chân thật như thế".
Vừa nói, hắn vừa giơ tay ra vẫy trong không khí mấy cái.
Sau lưng hắn lập tức hiện ra hai cái bóng đen.
Hai bóng đen này bay lơ lửng.
Dù là ban ngày ai nhìn thấy cũng sẽ sởn tóc gáy.
"Nhưng cảnh trong mơ yên bình quá đi".
"Giờ để tao cho mày thêm ít gia vị nhé".
Hắn bước ra từ trong bóng tối, giờ lại nhanh chóng biến mất trong không gian đen kịt.
Sau khi hắn biến mất, trên đỉnh Thiên Thượng Nhân Gian nằm ngay cạnh con ngõ.
Lý Phong đội mũ bảo hiểm, mặc đồ của shipper, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía ngõ nhỏ.
Lý Phong nhìn vào bóng đêm lẩm bẩm.
"Ai cũng nằm mơ".
"Có mộng đẹp".
"Cũng có ác mộng".
"Trong ác mộng sẽ có rất nhiều chuyện kỳ lạ".
"Nếu người ta đã hao công tốn sức vào giấc mơ để gây chuyện".
"Mình cũng không thể phụ lòng tốt của người ta được".
"Giờ cũng đến lúc hành động rồi".
Lý Phong biết rõ anh ở trong giấc mơ của Hứa Mộc Tình càng lâu thì càng có hại cho cơ thể mình.
Giờ anh đã dọn sạch sẽ môi trường sống xung quanh của Hứa Mộc Tình.
Lý Phong định nhân cơ hội này gợi lại trí nhớ của Hứa Mộc Tình.
Nghĩ thế, anh nhảy thẳng từ trên tầng tám của Thiên Thượng Nhân Gian xuống dưới.
Hai chân anh vừa chạm đấy, anh đã nhanh chóng hóa thành một cái bóng rồi biến mất.
Giấc mơ của mỗi người là bất quy tắc.
Chứ không xoay theo một cái khung sẵn có.
Lúc Lý Phong đến chỗ Hứa Mộc Tình.
Cả nhà bọn họ đã chuẩn bị về nhà bà ngoại rồi.
Lý Phong chỉ là người làm công, không thể đi cùng gia đình Hứa Mộc Tình về quê.
Nhưng vì quán ăn đóng cửa anh cũng không có việc gì để làm, cũng thu xếp về quê một chuyến.
Lúc Lý Phong ứng tuyển đã nói với Hứa Mộc Tình, quê anh là một ngôi làng ngay kế bên quê bà ngoại cô.
Thế là cả nhà ngồi xe buýt cùng đi về quê bà ngoại.
Trong mơ không có khái niệm về thời gian.
Lúc Lý Phong và cả nhà Hứa Mộc Tình lên xe, trời vẫn còn sáng.
Nhưng sau mấy lượt đón khách thì không biết trời sẩm tối từ lúc nào.
Mà người trên xe buýt cũng thưa thớt dần.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Phong và cả nhà Hứa Mộc Tình.
Lý Phong ngồi giữa xe.
Còn cả nhà Hứa Mộc Tình ngồi phía cuối xe.
Sau khi xe trống người, Liễu Ngọc Phân vẫy tay gọi Lý Phong đến bên cạnh.
Bà ấy hỏi thăm mấy chuyện quê nhà anh.
Lý Phong đã chuẩn bị sẵn rồi, trả lời rất trôi chảy.
Vốn dĩ anh cũng hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh nhà bà ngoại Hứa Mộc Tình.
Vì thế Liễu Ngọc Phân cũng không nghi ngờ đến thân thế của anh.
Lại vì cùng là đồng hương nên càng trở nên thân thiết với anh hơn.
Không lâu sau, xe đi qua đầu làng.
Lúc này bến xe buýt ở làng không có ai đứng chờ xe.
Nếu là bình thường lái xe cũng chỉ dừng một cái lấy lệ.
Nhưng lái xe đã dừng ở đây được một lúc rồi.
Hứa Hạo Nhiên sốt ruột, gào lên với lái xe: "Bác tài ơi, sao còn chưa lái xe đi thế?"
"Ở bến này đâu có ai đâu, bác dừng ở đây làm gì chứ".
Lái xe không quay đầu.
Lúc này, ông ta nói một câu khiến đám người Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc.
"Đằng sau vẫn còn trống đấy, người đằng trước mau ngồi xuống phía sau đi, xe sắp chạy rồi".
Chương 740: Xe buýt kỳ lạ
Lời của lái xe khiến Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hiếu Dương liếc mắt nhìn nhau.
Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào xung quanh.
"Lái xe có phải bị ngốc không thế? Trong xe đâu có ai đâu".
Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong thì thấy rùng mình.
Cậu ta giơ tay che miệng hắt xì mấy cái.
"Ôi mẹ ơi, chuyện gì thế? Trời mùa hè mà sao tự nhiên lạnh thế nhỉ?"
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời thì xe buýt bắt đầu lái đi.
Chiếc xe lắc lư chạy trên đường làng.
Ban đầu cả nhà Hứa Hạo Nhiên còn có thể câu được câu không trò chuyện với nhau.
Nhưng bọn họ dần cảm thấy nhiệt độ trong xe ngày càng thấp.
Hứa Hạo Nhiên vỗ vai Lý Phong nói: "Người anh em, anh có cảm thấy bây giờ rất lạnh không?"
Lý Phong quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên cười: "Đến nông thôn rồi thì đừng tùy tiện vỗ vai người khác".
"Vùng này có thể hơi lạnh".
"Nhưng đợi đi qua ngọn núi phía trước là ổn".
Hứa Hạo Nhiên trợn mắt hỏi: "Ý anh là sao?"
Lý Phong chỉ cười không nói.
Hứa Hạo Nhiên đang định hỏi tiếp thì xe buýt đột nhiên dừng lại.
Mà chỗ nó dừng rất đặc biệt.
Ở đây có một điểm dừng.
Nhưng chữ viết trên tấm biển làm Hứa Hạo Nhiên sau khi nhìn thấy thì cả người run lên.
Nghĩa địa Đàm Sơn.
Cửa sau của xe từ từ mở ra.
Cả nhà Hứa Hạo Nhiên vốn đang nói chuyện, không có ai để ý đến xung quanh.
Nhưng giờ vì bọn họ đang tập trung tinh thần.
Nên mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân trên xe đi về phía cửa xuống.
Đợi đến lúc tiếng bước chân từ trên xe chạm đất thì cửa sau của xe mới từ từ đóng lại.
"Ực!"
Hứa Hạo Nhiên bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Mà không chỉ Hứa Hạo Nhiên nhận ra điều này, Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân cũng biết.
Hình như Liễu Ngọc Phân nhận ra điều gì đó, bà ấy vội nói lảng sang chuyện khác với Hứa Mộc Tình.
Hứa Hiếu Dương nói với Hứa Hạo Nhiên: "Con lấy điện thoại ra nghịch đi, đừng để ý đến xung quanh, cứ tập trung nghịch điện thoại ý".
Xe buýt tiếp tục lăn bánh.
Xe đi được một đoạn, lúc xe buýt đi qua một cây cầu, bên cạnh cái cầu lại có một điểm dừng.
Điểm dừng không có ai nhưng xe vẫn dừng lại.
Lúc này có một tiếng động lạ truyền đến từ cửa trước của xe.
Nghe giống như có người đi chân đất lên xe.
Mà lúc chân đất giẫm lên sàn nhà ốp tôn trên xe còn phát ra tiếng "bộp bộp".
Tuy là Hứa Hiếu Dương dặn Hứa Hạo Nhiên nghịch điện thoại nhưng cậu ta vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía đầu xe buýt.
Lúc này, mắt cậu ta trợn to lên.
Bởi vì cậu ta phát hiện trên đất thế mà có dấu chân sũng nước.
Mà đáng sợ hơn là dấu chân đó đang bước đến gần chỗ ngồi của cả nhà Hứa Hạo Nhiên.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Không riêng gì Hứa Hạo Nhiên, cả nhà Hứa Mộc Tình bất giác rụt cổ cúi đầu không dám nói gì.
Tiếng bước chân ngày càng gần, dấu chân trên mặt đất cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Lý Phong ngồi trước Hứa Hạo Nhiên đột nhiên mở miệng nói.
"Phía sau hết chỗ rồi, anh lên phía trước ngồi đi".
"Dù sao thì ở đây cũng có người già và phụ nữ, anh lớn bằng đấy rồi mà còn trần truồng đi lại, không thấy mất lịch sự à?"
Lý Phong vừa nói thế, tiếng bước chân lập tức dừng lại, sau đó vòng về phía giữa xe ngồi xuống.
Xe buýt tiếp tục lắc lư chạy trên đường, cả nhà Hứa Mộc Tình phát hiện chỗ đấy có nước nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.
Hứa Hạo Nhiên ngồi sau định giơ tay vỗ vai Lý Phong như vừa nãy.
Nhưng cậu ta nhanh chóng nhớ ra lời anh dặn.
Thế nên không vỗ vai anh mà vỗ lên cánh tay anh.
Đợi Lý Phong quay đầu lại, Hứa Hạo Nhiên nói nhỏ: "Này người anh em, đây là sao thế?"
Lý Phong cười nhạt.
"Có mấy thứ khó nói lắm, dù sao cậu cứ coi những gì hôm nay nhìn thấy là đang nằm mơ đi".
Hứa Hạo Nhiên bĩu môi: "Dù có mơ thì giấc mơ cũng không thật được như thế".
Lý Phong giơ tay ra nói với Hứa Hạo Nhiên: "Hay là tôi tát cậu một cái xem đây có phải mơ không nhé?"
Hứa Hạo Nhiên vội xua tay: "Thôi đi, tôi vẫn nên nghịch điện thoại thì hơn".
Qua cầu, đằng trước có một khúc cua khá rộng.
Chiều dài khúc cua phải đến cả trăm mét.
Sau đoạn cua có một điểm dừng nữa.
Phía sau điểm dừng này có một con đường.
Sau con đường có một khu rừng.
Xe buýt lại dừng lại.
Cửa trước mở ra, cả nhà Hứa Mộc Tình lại nghe thấy tiếng bước chân.
Lần này có vẻ đông người hơn.
Mà không khí cũng tràn đầy một mùi rất hắc.
Mùi này như mùi gỗ bị đốt cháy.
Nếu ngửi kĩ còn ngửi thấy mùi thịt cháy khét nữa.
Trong xe nhanh chóng ngập tràn mùi khói.
Hứa Hạo Nhiên bịt miệng, vừa ho khan vừa nói: "Không được, cái mùi này cay mũi quá".
Nói xong cậu ta giơ tay định mở cửa sổ.
Lý Phong nắm lấy tay cậu ta khẽ lắc đầu.
"Mấy thứ này nhẹ lắm, gió thổi sẽ tan mất".
"Nhịn một chút, sắp đến rồi".
Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn Lý Phong.
"Người anh em này, anh nhìn thấy thật đấy à?"
Lý Phong hơi gật đầu.
Hứa Hạo Nhiên nói: "Vậy anh có thể để tôi nhìn một chút không?"
Có câu nói tò mò hại chết mèo, Hứa Hạo Nhiên đúng là tên ngốc.
Bình thường cậu ta rất giỏi bày trò.
Giờ khó khăn lắm mới gặp chuyện kỳ lạ thế này đã khơi dậy sự tò mò của cậu ta.
Lý Phong cười nói: "Giờ tôi không có đồ trong tay, đợi đến làng rồi sẽ cho cậu xem".
Hứa Hạo Nhiên cảm giác trong xe buýt đã ngồi đầy người rồi.
Mặc dù mấy thứ này không phát ra tiếng gì.
Nhưng càng yên tĩnh thế này càng khiến người ta sởn tóc gáy.
Lúc này Lý Phong nói với Liễu Ngọc Phân.
"Bà chủ, nếu cô thấy yên tĩnh quá thì có thể mở vài bài hát".
Lời nói của Lý Phong làm Hứa Mộc Tình tò mò.
Hứa Mộc Tình chủ động hỏi Lý Phong: "Mở bài gì?"
Lý Phong lấy chiếc điện thoại rẻ tiền từ trong túi ra, ấn bừa vào app mp3.
Di động lập tức truyền đến một bài hát có giai điệu sôi động, giọng hát cực cao.
"Đất trời mênh mông là tình yêu của ta, dưới chân đồi xanh hoa đua nhau nở rộ, nhịp điệu thế nào mới là vui tươi nhất..."