Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô đang chuẩn bị thư giãn rồi đi ngủ, thì Lý Phong đột nhiên nói.
"Em không ngủ được à, có muốn anh hát ru không?"
Hứa Mộc Tình chưa kịp nói gì thì Lý Phong đã hát ru bằng một chất giọng hết sức nhẹ nhàng khiến Hứa Mộc Tình đỏ mặt tía tai.
"Vợ ngoan, mau ngủ đi, anh vỗ lưng cho em nhé”.
"Xoa chân, thơm môi, chúng ta sát cánh cùng nhau bay đi”.
A, xấu hổ chết đi được!
...
Đao Gia tỉnh lại rồi.
Tuy nhiên, giới ngầm của tỉnh cũng chưa thể vì Đao Gia đã tỉnh lại mà thở phào nhẹ nhõng được.
Giờ phút này, tất cả mọi người trong thế giới ngầm đều như con rùa rụt cổ, tất cả đều im hơi lặng tiếng, đến đầu cũng không dám thò ra.
Bởi vì, nhà họ Ngụy đến rồi!
Nhà họ Ngụy là gia tộc lớn ở Bắc Phương.
Có thế lực rất lớn ở mấy tỉnh, thành.
Họ cũng là những kẻ thao túng đằng sau anh em nhà Lôi Thị.
Người quản gia do Tô Chính Quốc phái đi đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình.
Gia tộc nhà họ Ngụy đã cử Nguỵ Hàn Siêu, nhân tài mới nổi của gia tộc, dẫn theo một đám thuộc hạ và mấy cao thủ gia tộc đến.
Nếu chỉ là đám người bình thường thì sẽ không khiến người ta sợ hãi như vậy.
Tuy nhiên, trong số mấy cao thủ này, có một người thực sự rất mạnh!
Ngụy Tiêu Dương!
Đứng thứ ba trong thập đại cao thủ nhà họ Ngụy!
Khi còn trẻ, hắn đã trải qua khóa huấn luyện quân sự chính thống.
Ở cao nguyên Siberia, hắn đã tranh thức ăn với sói.
Thậm chí còn sống sót trong môi trường khắc nghiệt âm hàng chục độ!
Nhìn toàn bộ tỉnh Giang Châu, không có quá hai người có thể địch nổi hắn.
Một là Hổ Gia đã được tẩy trắng, hai là Đao Gia mới hồi phục!
Tỉnh, dinh thự nhà họ Tô.
Ngụy Hàn Siêu ngồi trên ghế sô pha.
Bên trái và bên phải của hắn là hai người phụ nữ xinh đẹp mang theo từ gia tộc.
Trên mặt Ngụy Hàn Siêu đang ôm hai người đẹp trong tay, ngoài nụ cười tự tin, còn có sự ngông cuồng của con em nhà đại gia!
Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Chính Quốc: "Ông Tô, bây giờ chỉ còn lại có bốn trong sáu đại thế gia”.
"Tài sản của nhà Miêu và nhà họ Hoàng trước kia nên thuộc về tôi”.
Tô Chính Quốc ở bên cạnh gật gật đầu: "Không sao, chỉ cần cậu Ngụy có thể giúp tôi giết Lý Phong”.
"Tôi sẽ đưa hết tài sản thuộc sở hữu của hai gia tộc này cho cậu”.
Ngụy Hàn Siêu cười xấu xa: "Trang viên biệt thự của ông được đấy, tôi thích, đưa cho tôi luôn đi”.
Sắc mặt Tô Chính Quốc hơi thay đổi, nhanh chóng nói: "Căn nhà này là do ông nội để lại cho tôi. Đã nhiều năm rồi. Tôi ở nơi khác..”.
"Ầm!"
Trái tim của Tô Chính Quốc run lên vì tiếng vỡ đột ngột.
Ngụy Hàn Siêu đã giẫm mấy viên đá cẩm thạch dưới chân hắn thành từng mảnh.
Hắn giống như một con sói hung dữ, nhìn thẳng vào Tô Chính Quốc với đôi mắt đầy dục vọng và tham lam.
"Ông Tô, tôi không thích nói hai lần”.
"Hoặc là ông đưa cho tôi chìa khóa ngôi nhà này hoặc tôi sẽ lấy nó từ xác của ông”.
Tàn bạo!
Hống hách!
Tham lam!
Đây là Ngụy Hàn Siêu!
Cùng lúc đó, tại nhà hàng cao cấp của Hổ Gia.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã trở thành khách hàng thường xuyên của nhà hàng này.
Không chỉ bởi nhà hàng này gần với tòa nhà trụ sở tập đoàn.
Mà quan trọng hơn là, Lý Phong và Hứa Mộc Tình sẽ được giảm giá 40% khi đến ăn tại đây.
Lý Phong chống tay lên mặt bàn, mỉm cười nhìn Hứa Mộc Tình trước mặt.
“Sao anh cứ nhìn em mãi vậy?”, hai má Hứa Mộc Tình đỏ bừng lên khi cô bị Lý Phong nhìn.
Khi con người xấu xa này nhìn cô, ánh mắt anh không chút nao núng luôn khiến cô liên tưởng đến cảnh tượng ngọt ngào của hai người.
"Vợ anh không chỉ xinh đẹp, làm việc chăm chỉ, hiền lành lương thiện, mà còn đảm đang. Một người vợ đức hạnh như vậy thì tìm đâu cho được cơ chứ".
Chương 172: Gọi em là nương tử nhé?
Hứa Mộc Tình nhìn anh không chút thiện cảm: "Mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi."
Sau khi ăn vài miếng, Lý Phong đột nhiên cảm thấy hơi mắc tiểu, liền đi vào toilet.
Anh vừa đi khỏi, thì một người đi tới, ngồi vào vị trí của Lý Phong.
Hứa Mộc Tình không khỏi sững người khi nhìn thấy người vừa tới, lúc này cô có vẻ rất câu nệ.
Cô chào người trước mặt một cách lễ phép.
"Hổ Gia, chào ông!"
Hổ Gia cười hiền với Hứa Mộc Tình.
"Cô Hứa, làm phiền rồi”.
"Lần trước, anh Lý đã giúp tôi rất nhiều”.
"Để đáp lễ, tôi định tặng cho cô một công ty giải trí điện ảnh và truyền hình ở tỉnh”.
Sau khi nghe những lời Hổ Gia nói, Hứa Mộc Tình vội xua tay: "Không cần đâu, không được đâu! Chúng tôi không thể nhận một món quà đắt tiền như vậy”.
"Cô Hứa, về cơ bản tôi đã từ bỏ tất cả các ngành ở tỉnh rồi”.
"Công ty giải trí điện ảnh và truyền hình này tôi ban đầu vốn là định bán nó”.
"Nhưng tôi nghe nói tập đoàn Lăng Tiêu có kế hoạch lấn sân vào ngành công nghiệp giải trí”.
"Nên tôi muốn giao công ty này cho hai người”.
“Nhưng, vậy có vẻ không được ổn lắm”, Hứa Mộc Tình dừng lại một chút: “Hay là ông ra giá đi, tôi sẽ về bàn bạc với bố”.
"Cô Hứa, tôi không thiếu tiền. Hơn nữa, tôi cũng hy vọng có thể thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với gia đình cô. Công ty này còn là bằng chứng cho tình hữu nghị giữa chúng ta”.
"Nhưng……"
Lúc Hứa Mộc Tình còn đang do dự, giọng nói của Lý Phong đột nhiên vang lên sau lưng.
"Nó là tấm lòng của Hổ Gia nên em cứ nhận đi”.
Khi nghe thấy giọng nói của Lý Phong, trái tim của Hổ Gia bỗng đập loạn nhịp.
Căng thẳng!
Ông ta không ngờ Lý Phong lại quay lại nhanh như vậy!
Khi Lý Phong đi tới, Hổ Gia nhanh chóng nhường lại chỗ ngồi cho anh.
"Lão Hổ, sau này nếu có chuyện muốn nói thì cứ nói thẳng, tôi không thích vòng vo”.
"Vâng vâng”.
Trán Hổ Gia đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Lý Phong không nói to, nhưng Hổ Gia loáng thoáng cảm nhận được một luồng sát ý!
Ông ta biết chỉ cần thuyết phục được Hứa Mộc Tình, Lý Phong nhất định sẽ không từ chối.
Nhưng đồng thời, Hứa Mộc Tình cũng là quả bom của Lý Phong.
Ai đụng tới sẽ chết! !
Lý Phong hỏi: "Công ty giải trí điện ảnh và truyền hình mà ông nhắc tới ở đâu?"
Hổ Gia vội nói địa chỉ ra, lúc này khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên.
"Chỗ mà ông nói chắc là ở cạnh hội quán Kim Đao nhỉ”.
Hổ Gia vội vàng cúi đầu, mồ hôi trên trán lập tức rơi xuống đất.
"Toong”.
"Toong”.
Lý Phong duỗi ngón tay ra, gõ hai lần trên mặt bàn: "Lần sau đừng có lặp lại như này nữa đấy, ông đi đi”.
Hổ Gia như được đại xá, xoay người rời đi.
Hứa Mộc Tình nhìn theo bóng lưng Hổ Gia vội vàng rời đi, nói nhỏ với Lý Phong: "Anh không thể khách khí hơn với người già một chút sao?"
"Được thôi, bà xã”.
Hứa Mộc Tình khẽ mím đôi môi đỏ mọng: "Đừng gọi thế chứ, em đâu có già thế”.
"Vậy thì ... đổi nhé?"
Khóe Miệng Lý Phong nhếch lên.
Lúc này, anh ngẩng mặt lên, vẻ mặt mơ hồ: "Vậy gọi là nương tử thì sao?"
Chao ôi!
Hứa Mộc Tình nổi da gà!
"Thôi, gọi là bà xã đi”.
"Được, thế gọi là bà xã nhé”.
"Không vấn đề gì, bà xã”.
...
Ngụy Hàn Siêu đã có một khoảng thời gian tuyệt vời với hai người phụ nữ xinh đẹp trên chiếc giường lớn của Tô Chính Quốc.
Sau đó hắn kéo quần lên, thắt lại thắt lưng, từ trên lầu đi xuống, vẫy vẫy tay với Ngụy Tiêu Dương: "Đi thôi! Chúng ta đi tới hội quán Kim Đao!"
Vào lúc này, mọi người trong hội quán Kim Đao đang hết sức căng thẳng.
Mặc dù độc dược của Điền Nhất Đao đã được hóa giải hoàn toàn.
Chương 173: Để tối chơi
Tuy Đao Gia mới khỏi bệnh, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Lúc này, ông ta giống như một con sư tử già bị thương ngồi trên sô pha.
Dù sắc mặt hơi phờ phạc và mấy ngày nay sút hơn chục ký.
Nhưng đôi mắt ông ta vẫn sáng quắc. Từ đó có thể thấy, tuy cơ thể có thể già đi theo thời gian nhưng uy phong của nhà vua sẽ trường tồn mãi.
Có một khoản đao trên bàn trà trước mặt Đao Gia.
Đây là một thanh phác đao (*phác đao: một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay).
Hình dạng của nó không ghê gớm mà rất cổ điển.
Từ cán kiếm đến bao kiếm đều trông vô cùng u ám.
Nhưng nó có một cái tên mà thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu ai cũng phải khiếp sợ - Kim Đao.
Diêu Nhược Nam và Điều Minh Cường lần lượt đứng bên trái và bên phải Đao Gia.
Lúc này, có mấy chục tinh nhuệ đang đứng trong đại sảnh ở hội quán Kim Đao.
Ai nấy đều cầm vũ khí, như thể họ đang đối mặt với kẻ thù.
Sau một tiếng nổ lớn, cổng của hội quán Kim Đao bị hất tung ra.
Sau đó, Ngụy Hàn Siêu nghênh ngang xông vào cùng với Ngụy Tiêu Dương và một nhóm cao thủ.
"Đao Gia đâu? Ra đây cho tao”.
Ngay khi Ngụy Hàn Siêu vừa xuất hiện, giọng nói kiêu ngạo của hắn vang vọng khắp đại sảnh.
Điền Minh Cường vội vàng mắng: "Mày bị mù à? Đao Gia đang ngồi ở ngay đây này”.
Ngụy Hàn Siêu soi xét Đao Gia một lượt, sau đó đột nhiên bật cười.
"Tao cứ tưởng ông vua của thế giới ngầm ở tỉnh Giang Châu oai phong như nào. Hóa ra chỉ là một lão già sắp xuống lỗ”.
“Mày muốn chết à!”, Điền Minh Cường tức giận gầm lên một tiếng, lập tức lao về phía Ngụy Hàn Siêu.
Nắm đấm của Điều Minh Cường, mang theo một luồng gió mạnh, đập thẳng vào mặt Ngụy Hàn Siêu.
Tuy nhiên, trước khi nắm đấm của Điều Minh Cường chạm được vào Ngụy Hàn Siêu, thì gã ta bất ngờ nhận một cú đấm siêu mạnh.
Sau đó, cả người gã bay ra phía sau và đập mạnh vào tường.
Người ra tay là một cao thủ bên cạnh Ngụy Hàn Siêu.
Hắn nhìn Điền Minh Cường bằng ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nói: "Đồ rác rưởi yếu ớt”.
"Ông đây liều mạng với mày!"
Sau tiếng gầm của Điền Minh Cường.
Hàng chục tinh nhuệ trong hội quán Kim Đao cùng hét lên, cầm binh khí xông tới.
Hai bên ngay lập tức lao vào đánh nhau ác liệt.
Lập tức, nổ ra một cuộc chiến kinh thiên động địa, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Đao Gia vẫn lặng lẽ ngồi đó.
Ánh mắt của ông ta chưa từng rời khỏi đối phương từ lúc hắn bước vào đến giờ, ông ta đã sớm khóa chặt Ngụy Tiêu Dương, người đang đứng bên trái Ngụy Hàn Siêu.
Đại sảnh tráng lệ của hội quán Kim Đao đã thấm đẫm máu tươi.
Hai bên đánh nhau vô cùng ác liệt.
Ban đầu, bên Ngụy Hàn Siêu liên tục lùi dần về phía sau, nhưng từ khi ba cao thủ bên cạnh hắn ra tay.
Điều Minh Cường và Diêu Nhược Nam cũng lần lượt bị thương.
Một trong những cao thủ thậm chí còn cầm dao định đâm vào cổ Diêu Nhược Nam.
"Chờ đã! Để người đẹp này cho tao chơi đêm nay”.
Ngụy Hàn Siêu vừa nói xong những lời này, Đao Gia vốn đang ngồi yên bất động đột nhiên đứng dậy.
Không biết từ bao giờ, thanh phác đao đã nằm trong tay Đao Gia.
Ông ta hành động.
Khí tức giống như áp lực trên đỉnh Thái Sơn lập tức khiến những người đang chiến đấu trong đại sảnh đồng loạt dừng lại.
Cả hai bên đều cảm thấy hơi thở hơi ngưng đọng lại.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Đao Gia.
Đao Gia đã đứng giữa đại sảnh.
Ba tên cao thủ đã bao vây lấy ông ta.
Nhưng Đao Gia như thể không nhìn thấy ba tên đó, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ngụy Tiêu Dương.
"Mày không xuất chiêu sao?"
Giọng Đao Gia có chút thô ráp, thậm chí hơi khàn khàn.
Tuy nhiên, mỗi từ ông ta thốt ra đều mang theo uy lực ghê gớm.
Ngụy Tiêu Dương cười lạnh: "Mười năm trước, tôi nghe nói trong tay ông có một thanh Kim Đao”.
"Đáng tiếc là tôi chưa có cơ hội nhìn thấy nó. Hôm nay để tôi mở mang tầm mắt trước đã”.
Ngụy Tiêu Dương vừa nói xong, ba tên cao thủ đồng loạt ra tay!
Chúng tấn công Đao Gia từ ba góc độ và ba cách thức khác nhau.
Chương 174: Ông đã cứu mạng cháu
Đúng lúc đó, thanh đao được tuốt ra khỏi vỏ.
"Keng——"
Một âm thanh inh tai nhức óc vang lên.
Trog không khí chợt lóe lên một vệt ánh sáng vàng!
Ba tên cao thủ không dừng lại nhưng đầu của chúng lại lần lượt rơi khỏi cổ.
Chết rồi!
Nhìn thấy ba tên cao thủ mình dẫn theo chết một cách lãng xẹt như vậy, Ngụy Hàn Siêu không khỏi kinh ngạc thốt lên.
"Ngon đấy!"
"Thanh đao này chưa cùn cũng như ông già rồi còn chưa chịu chết đấy”.
Lúc này Ngụy Tiêu Dương ở phía sau Ngụy Hàn Siêu chầm chậm đi lên phía trước.
Hắn chắp tay sau lưng nhìn Đao Gia: "Cuối cùng cũng hiểu được tại sao nó được gọi là Kim Đao rồi”.
"Nhưng tiếc là chiêu lúc nãy đã lấy đi khá nhiều sức của ông đấy”.
"Cộng thêm lúc trước ông còn bị trúng độc nữa, xem ra ông sắp tạch đến nơi rồi”.
"Để tôi đóng quan tài cho ông luôn nhé”.
“Đừng nói nhảm nữa, lên đi!”, Đao Gia tức giận hét lên.
Hai người đồng loạt ra tay, ánh sáng từ khoản đao lóe lên, nắm đấm liên tiếp tung ra!
Những người bên cạnh hoàn toàn không thấy động tác của họ.
Chỉ có thể cảm nhận được đao khí khủng khiếp, cùng nắm đấm khiến tai người ta ù đi!
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã tách ra.
Ngụy Tiêu Dương lúc nãy còn đang chắp hai tay sau lưng, lúc này hai tay hắn đã buông xuống.
Hắn quay lưng lại với Đao Gia và đối mặt với Ngụy Hàn Siêu.
Đột nhiên, Ngụy Tiêu Dương chạy tới bên cạnh Ngụy Hàn Siêu.
"Đi!"
Nói xong, Ngụy Tiêu Dương dẫn theo Ngụy Hàn Siêu nhanh chóng rời đi.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói khó hiểu của Ngụy Hàn Siêu: "Sao lại đi? Lao lên giết lão già kia cho tao!"
Lúc này, Diêu Nhược Nam mới phát hiện ra chỗ Ngụy Tiêu Dương vừa đứng có một vũng máu trên mặt đất.
Cái này chắc là máu của Ngụy Tiêu Dương nhỉ!
Hắn đã bị Đao Gia chém trúng rồi!
Nhưng mọi người chưa kịp hoan hô thì Đao Gia đang đứng yên đột nhiên khẽ lay người.
Ngay lập tức, ông ta ngã xuống.
“Ông ơi!”, tiếng hét hoảng sợ của Diêu Nhược Nam vang khắp đại sảnh.
Đao Gia bị hạ gục rồi.
Ông ta mặt mày tái nhợt nằm trên giường bệnh, với đôi tay run rẩy, nắm chặt lấy cánh tay của Diêu Nhược Nam.
"Nhược Nam, mọi người mau rời khỏi tỉnh đi”.
"Ông ơi, cháu không đi đâu. Đây là nhà của cháu. Cháu sẽ không đi đâu cả, cũng không bỏ ông lại đâu!"
Đao Gia gọi Điền Minh Cường đến bên cạnh: "Đại Cường, ông dẫn Diêu Nhược Nam rời khỏi đây đi, đến Đông Hải, tìm Lý Phong”.
Điền Minh Cường vội vàng nói: "Đao Gia, Ngụy Tiêu Dương đã bị ông đánh bại rồi, sao chúng tôi lại phải đi chứ? Hơn nữa còn có ông ở đây nữa…”
Điền Minh Cường còn chưa kịp nói xong, thì Đao Gia đã ho dữ dội.
Ho khan, Đao Gia ho ra máu đen.
Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường giật mình kêu lên.
"Ông ơi ông làm sao thế?"
"Ông sắp không xong rồi. Lúc trước ông luôn cố áp chế khí tức, vì không muốn Ngụy Tiêu Dương nhìn ra sơ hở của mình”.
"Tuy rằng Ngụy Tiêu Dương bị ông làm bị thương, nhưng vết thương của hắn không nghiêm trọng, hắn sẽ sớm bình phục thôi”.
"Khi chúng đến đây lần nữa, lúc đó mọi người muốn đi cùng không kịp nữa rồi!"
"Đi, mau đi đi!"
Nhưng bất kể Đao Gia nói gì, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường vẫn đứng bên cạnh ông ta, bất động.
Hơn nữa không chỉ có hai người bọn họ, mà tất cả tinh nhuệ của hội quán Kim Đao cũng đứng im như bị đóng cọc xuống đất.
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Đao Gia.
Bọn họ đứng thẳng, ánh mắt kiên định!
Diêu Nhược Nam đỡ Đao Gia lên ghế sô pha, cô ta trực tiếp quỳ xuống: "Ông ơi, ông đã cứu mạng cháu”.
"Nếu không phải năm đó ông xông vào biển lửa cứu cháu”.
"Thì cháu đã theo bố mẹ lâu rồi”.
"Hôm nay dù ông nói gì đi nữa, cháu cũng sẽ không đi đâu cả”.
“Tất cả mọi người ở hội quán Kim Đao chúng cháu sống cùng sống chết cùng chết!
"Sống cùng sống chết cùng chết!!"
Chương 175: Mày không phải là con chó duy nhất tao nuôi đâu
Tiếng nói kiên định của mọi người vang vọng khắp đại sảnh.
Đao Gia ứa nước mắt nhìn Diêu Nhược Nam.
Ông ta đưa tay ra lau vết máu đen trào ra từ khóe miệng: "Được rồi, không hổ danh là cháu gái của ông”.
"Nếu đã như vậy, thì chúng ta sẽ chiến với bọn chúng đến cùng!"
Đao Gia vừa nói xong, thì ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của Ngụy Tiêu Dương.
"Không ngờ, đường đường là Đao Gia mà lại giở trò lừa đảo”.
"Nếu tao không kịp phản ứng, thì e rằng hôm nay đã đứt rồi”.
Ngụy Tiêu Dương dẫn theo đám thuộc hạ quay lại.
Diêu Nhược Nam đứng lên, chỉ vào Ngụy Tiêu Dương: "Các người muốn thế giới ngầm của tỉnh, tôi có thể cho các người. Tại sao lại phải đuổi cùng giết tận đến thế cơ chứ?"
Ngụy Tiêu Dương cười lạnh một tiếng: "Cô bé à, cô không hiểu câu nói một núi không thể có hai hổ sao?"
"Chỉ cần ông nội cô chưa chết, thì thế giới ngầm của tỉnh sẽ không bao giờ yên ổn”.
"Vì vậy hôm nay, tất cả người ở đây đều phải chết”.
Dứt lời, tất cả tinh nhuệ của hai thế lực lớn đều hừng hực khí thế, giương vũ khí lên, chuẩn bị lao vào đánh chém lẫn nhau.
Bên trong chiếc xe đỗ bên ngoài hội quán Kim Đao.
Ngụy Hàn Siêu ngồi trong chiếc xe sang trọng với vẻ mặt không vui.
Bên cạnh hắn là hai tên vệ sĩ bảo vệ hắn.
Ngụy Hàn Siêu thực sự muốn vào xem trận đấu.
Hắn muốn tận mắt chứng kiến Đao Gia bị Ngụy Tiêu Dương giẫm lên.
Diêu Nhược Nam chạy đến như một con chó con, quỳ xuống trước mặt hắn, cầu xin sự thương xót.
Lúc này, một chiếc ô tô Mercedes-Benz màu trắng cách đó không xa chạy tới, đậu đối diện với chiếc ô tô hạng sang của hắn.
Ba người xuống xe.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà khiến Ngụy Hàn Siêu vốn đang chán nản, lập tức trở nên hừng hực khí thế.
Hắn dí sát người vào cửa sổ, hai con mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình đang bước xuống xe.
Nhìn thấy ba người từ bên kia đường đi tới, Ngụy Hàn Siêu cao hứng vươn tay ra, định mở cửa.
“Cậu chủ, cậu không được xuống xe”, một vệ sĩ bên cạnh Ngụy Hàn Siêu vội nói.
Ngụy Hàn Siêu giơ tay ra tát vào mặt hắn một cái thật mạnh.
"Dương Thiện Tề, mày chỉ là một con chó tao nuôi thôi, mày dám ra lệnh cho tao à!?"
Sắc mặt của Dương Thiện Tề vẫn không thay đổi: "Cậu chủ, cậu không được xuống xe”.
"Mày muốn chết phải không?"
Ngụy Hàn Siêu phát điên lên.
Bởi vì hắn sợ rằng Hứa Mộc Tình sẽ rời khỏi tầm mắt của hắn.
Một người đẹp thuần khiết, duyên dáng và có khuôn mặt thanh tú như vậy thường rất khó kiếm được!
Ngụy Hàn Siêu không thể bỏ lỡ được!
Hắn vội vàng gầm lên: "Nếu tao đây đã không thể xuống thì chúng mày phải xuống, bắt người đẹp kia lại cho tao".
"Tao muốn chơi cô ta trong xe ngay bây giờ”.
Nhưng Dương Thiện Tề, người chặn Ngụy Hàn Siêu lại, vẫn lắc đầu.
"Cậu chủ, giờ đang là ban ngày. Cậu hãy kiềm chế một chút đi. Buổi tối, tôi sẽ đến hộp đêm chọn giúp cậu một cô gái tốt nhất”.
"Mày muốn chết phải không?"
"Tao là chủ của mày, mày chỉ là một con chó tao nuôi thôi”.
"Thân là chó mà dám làm trái ý tao!"
"Tao cảnh cáo mày, hoặc mày đi ra ngoài, bắt người phụ nữ kia về cho tao, hoặc tao sẽ giết mày ngay lập tức”.
Trong khi gầm lên, Ngụy Hàn Siêu đã nắm lấy một con dao găm, dí vào cổ Dương Thiện Tề.
Dòng máu đỏ tươi nhỏ từng giọt dọc theo cạnh sắc của con dao găm.
Tên vệ sĩ bên cạnh cũng không chịu nổi nữa, nhanh chóng mở cửa xe bước nhanh về phía ba người Hứa Mộc Tình.
Thấy vậy, Ngụy Hàn Siêu mới bỏ con dao xuống.
Hắn thè lưỡi, liếm vết máu đỏ tươi trên lưỡi kiếm rồi chế nhạo.
"Mày không phải là con chó duy nhất được tao nuôi đâu”.
"Nếu mày không nghe lời tao, sớm muộn gì tao cũng sẽ giết mày!"
"Giờ thì xuống xe, nhường chỗ cho tao, tao cần không gian để hành sự”.
Ngụy Hàn Siêu vừa dứt lời, Dương Thiện Tề đột nhiên đè cả người Ngụy Hàn Siêu xuống ghế xe.
Lập tức, "rầm" một tiếng.
Cánh cửa bên cạnh Ngụy Hàn Siêu bất ngờ bị đập mạnh, kính xe vỡ ngay lập tức.
Những mảnh kính vỡ đã được Dương Thiện Tề dùng lưng chặn lại.
Ngụy Hàn Siêu kinh hoàng lùi lại, phát hiện ra rằng đó là tên vệ sĩ vừa rời đi để bắt Hứa Mộc Tình.