Nhưng cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào đại sư Cung với ánh mắt kiên cường.
Có một sự khinh bỉ sâu sắc trong mắt đại sư Cung.
Ông ta chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: "Có vài chiêu như mèo cào mà cũng ra cái vẻ”.
"Phụ nữ là phụ nữ, ngoài việc mua vui cho đàn ông ra thì còn làm được gì nữa?"
"Đã được cậu Tô để mắt tới, thì các cô nên dang rộng hai chân ra mà phục vụ cậu Tô cho tốt mới phải”.
Lúc này, Tô Phương Hoa dẫn người chậm rãi đi tới: "Đại sư Cung nói đúng, phụ nữ, chỉ là để cho đàn ông chơi thôi”.
"Tôi đã chuẩn bị một chiếc camera full HD 360 độ không góc chết”.
"Nó sẽ ghi lại rõ ràng mọi động tác của hai cô trên giường”.
"Đến lúc đó, tôi sẽ dùng rạp chiếu phim ngoài trời chiếu cho chồng cô xem”.
Hứa Mộc Tình lạnh lùng nói: "Chồng tôi nhất định sẽ tới cứu tôi!"
"Hahaha!", Tô Phương Hoa ngửa cổ lên trời hô lớn: "Chồng của cô đâu? Hắn đâu? Cô bảo hắn ra đây đi!"
Tiếng động lạ!
Tô Phương Hoa bị cắt ngang bởi một tiếng động bất thường.
Gió!
Gió thổi tới dữ dội!
Cây cối nghiêng ngả!
Gió!
Gió to!
Mấy tên vệ sĩ nheo cả mắt lại.
Tô Phương Hoa lảo đảo!
"Gió ở đâu tới đây!?"
Tô Phương Hoa nóng nảy chửi bới.
Lúc này, anh ta vô thức ngẩng đầu lên.
Máy bay trực thăng!
Không biết từ khi nào, trên đầu họ, xuất hiện một chiếc trực thăng bọc thép.
Chiếc máy bay trực thăng không rời đi hay hạ xuống.
Thay vào đó, nó lơ lửng trên đầu họ.
"Nhìn đi! Có người ở đó", một vệ sĩ hô lên.
Bởi vì máy bay trực thăng tương đối cao, luồng không khí tạo ra khiến cho tất cả mọi người phải nheo mắt, nhìn không rõ người đó là ai.
Khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy dáng hình này, cô mỉm cười.
Là anh ấy!
Anh ấy đến rồi!
Một sợi dây bất ngờ được thả xuống từ chiếc trực thăng.
Sau đó, người trên trực thăng nhanh chóng nắm lấy sợi dây, tuột xuống.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, ‘bộp’ một tiếng!"
Anh, giống như một vị thần!
Dáng người cao lớn, uy nghiêm!
Một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc nhìn về phía Hứa Mộc Tình.
"Vợ, anh đến rồi đây”.
Anh cười khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình.
Khoảnh khắc anh quay lại, luồng không khí hỗn độn ban đầu bỗng trở nên lạnh như băng!
Một cái nhìn, chỉ một cái nhìn.
Những tên vệ sĩ đang đứng ở đó lùi lại hai bước!
Không ai dám nhìn thẳng vào mắt anh!
“Tình Tình, em lên xe trước đi, chỗ này cứ giao cho anh”, Lý Phong nhẹ giọng dặn.
“Hừ, ra cái vẻ!”, nói rồi đại sư Cung đột ngột nhảy lên cao.
Quay tròn.
Cơ thể ông ta xoay tròn vài vòng trên không trung.
Chân phải của ông ta tạo thành một vòng cung sắc nét.
Điên cuồng đá vào trán Ly Phong!
Ầm!
Đại sư Cung cảm thấy rõ ràng bàn chân của mình đã đá trúng, ông ta ở trên không trung cười lạnh một tiếng.
"Không đỡ nổi một đòn”.
Vào lúc cơ thể của đại sư Cung chuẩn bị tiếp đất, ông ta đột nhiên cảm thấy chân mình đau nhói.
"Rắc rắc!!"
Chương 147: Ông ơi cứu cháu với
Có tiếng xương cốt vỡ vụn.
Đại sư Cung đột nhiên quay đầu lại, ông ta liền phát hiện ra chân của mình đã bị Lý Phong nắm chặt.
Đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt ông ta.
Kèm theo đó là tiếng xương cốt liên tục vỡ vụn.
Chân phải của đại sư Cung đã bị Lý Phong bẻ quặt!
"Á!!"
Nhãn cầu của đại sư Cung lồi ra, cơ thể của ông ta run rẩy. Ông ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị đá một cú vào ngực.
Lập tức, cả người ông ta bay lên như một quả bóng.
Bay qua hàng rào, bay qua các ngọn cây, bay qua cột điện, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người!
"Á!!!"
Đại sư Tống đứng bên cạnh Tô Phương Hoa đột nhiên gầm lên một tiếng.
Lúc này, Trần Quả đã lái xe chở Hứa Mộc Tình rời khỏi biệt thự.
"Muốn đi à!?"
Đại sư Tống giống như một chiếc xe tải, sải bước nặng nề, ‘vù vù’ lao đến.
Khi đại sư Tống lao đến phía trước chiếc xe Mercedes-Benz và định chặn nó lại.
Lý Phong hành động!
"Vù!"
Di chuyển thần tốc.
Trong nháy mắt, Lý Phong đã đến bên cạnh đại sư Tống.
"Bùm!"
Đấm!
Chỉ bằng một cú đấm, Kim Chung Tráo mà đại sư Tống đã khổ luyện hơn hai mươi năm.
Vỡ rồi!
Nát rồi!
Tất cả các xương sườn trong ngực ông ta đã bị gãy!
Cơ thể của đại sư Tống trực tiếp xuyên thủng bức tường của biệt thự phía sau.
Lập tức, trong phòng truyền ra tiếng ‘ầm rầm’.
Hàng trăm nghìn chiếc ghế sofa đã bị phá hỏng!
Ba triệu chiếc bình hoa cổ bị vỡ!
Hai mươi triệu bức tranh nổi tiếng thời cổ đại bị rách!
Tô Phương Hoa sốc nặng.
Sợ hãi.
Anh ta vội vàng lùi lại, quay người bỏ chạy.
Chỉ là anh ta vừa chạy được vài bước, thì đột nhiên cảm thấy cổ áo mình bị ai đó xách lên.
Vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng cương nghị của Lý Phong.
Tô Phương Hoa sợ hãi hét lên: "Buông tao ra! Thả tao ra!"
Sợ vãi đái!
Sợ mất mật!
Tô Phương Hoa chưa từng thấy ánh mắt ai đáng sợ đến vậy.
Anh ta run lên vì sợ hãi, cùng lúc đó, có một thứ chất lỏng màu vàng đục, hôi tanh từ đũng quần anh ta chảy xuống.
"Dừng tay!"
Lúc này, giọng nói của một người đàn ông vang lên từ cửa biệt thự.
Khi Tô Phương Hoa nhìn thấy ông nội Tô Chính Quốc đang đi tới, liền vội vàng kêu lên: "Ông nội, cứu cháu với!!"
Tô Chính Quốc lạnh lùng nói: "Cậu kia, tôi sẽ cho cậu một cơ hội sống sót”.
"Bây giờ cậu đặt cháu trai của tôi xuống, tôi sẽ bỏ qua chuyện lúc nãy, để các cậu sống sót rời khỏi tỉnh”.
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên.
Anh cười.
Đột nhiên, năm ngón tay của Lý Phong nắm lấy cổ họng của Tô Phương Hoa.
"Mày định làm gì? Mày định làm gì? Ông ơi, cứu cháu với! Cứu cháu với!"
Tô Phương Hoa liên tục la hét, vùng vẫy, khóc lóc.
Tô Chính Quốc dẫn theo một đám người, vội vã chạy đến.
"Nếu mày dám động vào một sợi lông của cháu trai tao, tao sẽ giết cả nhà mày!"
"Tô Chính Quốc tao nói được làm được!"
"Rắc!"
Chương 148: Chả quan tâm là sói hay là hổ
Cổ Tô Phương Hoa vẹo sang một bên.
Chết rồi.
Lý Phong ném Tô Phương Hoa xuống đất như ném một bao rác.
"Hoa Nhi, Hoa Nhi !!!"
Tô Chính Quốc vội vàng chạy tới, ôm Tô Phương Hoa đã chết ngắc, lắc anh ta liên tục.
“Tao sẽ không tha cho mày, không tha cho người nhà mày!
"Cả nhà mày phải chôn cùng cháu trai tao!!"
"Mày đừng hòng sống sót rời khỏi tỉnh!!"
Lý Phong trừng mắt.
Tiếng gào thét của Tô Chính Quốc đột ngột dừng lại.
Lập tức cảm thấy sau lưng ớn lạnh, hai chân lão run lên.
Ánh mắt đáng sợ quá.
Rốt cuộc hắn là ai!?
Đúng lúc này, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới.
Cửa xe nhanh chóng mở ra, Hứa Hạo Nhiên hô lớn với Lý Phong: "Anh rể, lên xe đi!"
Sự xuất hiện bất ngờ của Hứa Hạo Nhiên nằm ngoài dự đoán của Lý Phong.
Bình thường cậu ta thích khoác lác, lại nhát gan, thế mà hôm nay dám lái xe vào đây thế này.
Thằng em vợ này thú vị thật đấy.
Lý Phong cười nhạt, lững thững bước lên xe.
Lúc Lý Phong đóng cửa lại, Tô Chính Quốc nhìn chằm chằm Lý Phong với vẻ mặt đầy oán hận.
"Chạy à! Tao xem xem mày có thể chạy đi đâu!!"
"Khi lệnh truy sát được ban hành, cho dù mày có chạy đến chân trời góc bể thì cũng có người đem đầu chúng mày về cho tao!"
Hứa Hạo Nhiên lái xe như bay đi.
Cậu ta vừa nhấn ga vừa hét lên trong xe: "Toi rồi, toi rồi!"
"Chúng ta đã xúc phạm đến gia tộc lớn nhất của tỉnh rồi. Lần này toi thật rồi!"
Lý Phong vươn tay ra vỗ vai Hứa Hạo Nhiên: "Đừng căng thẳng, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi”.
Sự hợp tác giữa tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Tô Thị đã không thành do cái chết của Tô Phương Hoa.
Khi đám người Hứa Mộc Tình rời khách sạn và quay trở lại Đông Hải, Tô Chính Quốc đã ngồi trong hội quán Kim Đao của Đao Gia.
"Cái gì, Dao Gia không muốn gặp tôi?"
Tô Chính Quốc đột nhiên đứng lên, nói với Rắn Độc trước mặt: "Ông không nói cho với Đao Gia, tôi là Tô Chính Quốc của nhà họ Tô sao?"
Rắn Độc cười nói: "Tôi nói rồi, nhưng Đao Gia không muốn gặp ai cả”.
"Nếu Đao Gia đã không muốn gặp tôi, thì ông có thể giúp tôi phát lệnh truy sát giang hồ được không? Bao nhiêu tiền cũng được, tôi nhất định phải giết được cả nhà Lý Phong!"
"Ông Tô, chuyện này không có sự đồng ý của Đao Gia. Mấy người thuộc hạ chúng tôi đâu dám tùy tiện. Hay là khi khác ông lại đến nhé?"
"Tôi không thể đợi được nữa, nếu còn đợi nữa, thì lũ khốn kiếp kia sẽ về Đông Hải mất!"
Bất kể Tô Chính Quốc nói thế nào, Rắn Độc cũng chỉ khách khí nói đôi ba câu gọi là cho có.
Tô Chính Quốc không nhịn nổi, đập vỡ chén, xoay người bước ra khỏi hội quán Kim Đao.
Tô Chính Quốc vừa lên xe, đang định đóng cửa lại.
Thì đột nhiên, một bóng đen nhảy vào.
Tô Chính Quốc sửng sốt, khi định thần lại, thì ra là Điền Nhất Đao, cao thủ hàng đầu dưới trướng của Đao Gia.
Tô Chính Quốc nhìn Điền Nhất Đao: "Cậu làm gì ở đây?"
Điền Nhất Đao nói: "Ông Tô, tôi muốn làm một cuộc trao đổi với ông. Không biết ông có hứng thú không?"
Tô Chính Quốc chưa kịp nói gì, thì Điền Nhất Đao lại nói tiếp: "Đao Gia đã già rồi, làm việc gì bây giờ cũng thiếu dứt khoát”.
"Hơn nữa, người chống lưng cho Đao Gia đang bất mãn với ông ấy”.
Tô Chính Quốc đột nhiên nghe được một tin tức khác trong câu nói của Điền Nhất Đao.
Lão trầm giọng nói: "Vậy cậu dự định thay thế ông ta à”.
"Tôi là một chiến binh, không biết nói vòng vo. Từ lâu tôi đã muốn ngồi vào vị trí của Đao Gia rồi”.
"Tôi đã liên hệ với Lôi Vũ Giáp rồi”.
Tô Chính Quốc kêu lên khi nghe đến tên của Lôi Vũ Giáp.
"Lôi Vũ Giáp? Đó chẳng phải là tên trùm đã điều hành thế lực ngầm tỉnh bên cạnh tận 20 năm sao?"
Điền Nhất Đao cười nói: "Không ngờ ông Tô cũng biết ông chủ Lôi”.
Tô Chính Quốc lắc đầu: "Tôi không biết ông ta, nhưng tin đồn về ông ta rất nhiều”.
"Lần này cậu gọi ông ta đến tỉnh của chúng ta khác nào cõng rắn cắn gà nhà”.
"Không đúng, chúng không phải sói, chúng là lũ hổ ăn thịt người không nhả xương!"
Điền Nhất Đao cười toe toét: "Thế thì có sao? Chỉ cần có thể đạt được mục tiêu, tôi chả quan tâm ông ta là sói hay là hổ!"
"Về phần Lý Phong kia, đợi tôi khử xong Đao Gia thì tôi sẽ đem đầu của cả nhà hắn về cho ông!"
Chương 149: Tôi sẽ làm chó cho ông
Không lâu sau khi đám Lý Phong trở về Đông Hải, hội quán Kim Đao đã đóng cửa.
Quả là một tin sốc!
Thế giới ngầm vững trãi hơn 20 năm đã hứng chịu một tổn thất lớn!
Đao Gia bị người ta hạ độc, bệnh nặng!
Cùng lúc đó, toàn bộ thế giới ngầm đều đang đồn thổi.
Ông chủ Lôi đến rồi!
Tên thật của ông chủ Lôi là Lôi Vũ Giáp, ông ta cũng đến từ tỉnh Giang Châu.
Gia đình có năm anh em, tất cả đều là những kẻ khét tiếng tàn nhẫn.
Khi còn trẻ, chúng lộng hành khắp chốn, không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Vì tiền, vì tranh giành địa bàn, nhiều người đã chết dưới tay chúng.
Về sau, Đao Gia đã đích thân ra tay, giết chết hai anh em nhà chúng, và đuổi ba người còn lại ra khỏi tỉnh Giang Châu.
Sau khi rời tỉnh Giang Châu, chúng đến nhờ cậy một nhân vật có quyền thế ở Bắc Phương, chiêu mộ quân ở tỉnh lân cận để chờ thời cơ.
Những năm gần đây, thế giới ngầm cũng được gọi là khá yên bình, cùng lắm cũng chỉ có một vài cơn sóng nhỏ.
Tất cả đều là nhờ có Đao Gia.
Bây giờ Đao Gia bị bệnh nặng, Lôi Vũ Giáp nhất định sẽ quay trở lại!
Hai mươi chiếc ô tô và ba mươi chiếc xe buýt, như lũ thú hoang, từ tỉnh bên cạnh xông vào tỉnh Giang Châu một cách hung hãn!
Thế giới ngầm của tỉnh trở nên cực kì hỗn loạn!
Đổng Bưu, một trong Tứ đại thiên vương, như một đứa cháu trai, lịch sự mời ông chủ Lôi vào tỉnh.
Thế giới ngầm của tỉnh vốn dựa vào thế lực nhỏ bé của Đao Gia.
Chỉ cần nói một từ 'không' thôi thì sẽ bị xóa sổ ngay!
Gió tanh mưa máu sẽ quét sạch toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh!
Trương Toàn Vũ và hai anh em Hắc Long và Hắc Báo hiện đang dưỡng sức tại một bệnh viện ở tỉnh.
Cơ thể của họ đã hồi phục được một chút.
Cả Trương Toàn Vũ và Hắc Long đều đã có thể xuống giường đi bộ.
Đúng lúc hai anh em Trương Toàn Vũ và Hắc Long đang lên kế hoạch cho tương lai.
Thì có một nhóm người hùng hổ bước vào.
"Các người làm gì vậy? Có biết đây là nơi nào không?", Hắc Long gầm lên.
Lúc này, một người đàn ông rất gầy, như thể gió thổi qua cũng sẽ ngã, đi đến.
Khi Trương Toàn Vũ nhìn thấy người này, đồng tử hắn đột nhiên run lên.
Hắn đang định cảnh cáo Hắc Long bên cạnh thì loáng một cái, một con dao sắc bén từ trong tay áo người đàn ông kia rơi xuống.
Người đàn ông cầm con dao lên, cứa một đường.
Lập tức, cổ Hắc Long xuất hiện một vết hở lớn.
"Phụt!"
Giống như một đường ống nước bị cắt đứt, máu tươi phun ra tung tóe, Hắc Long ngửa đầu ngã xuống.
Chết không nhắm mắt.
Hắc Long, đao thủ hàng đầu ở Đông Hải, đã chết như vậy đấy, đến lúc chết hắn cũng không biết tên người đã ra tay là ai.
Lôi Vũ Ất!?
Trương Toàn Vũ kinh hãi gọi tên đối phương.
Lôi Vũ Ất cười lạnh một tiếng.
Ông ta nhìn Trương Toàn Vũ một cách trịnh thượng: "Tao sẽ cho mày một con đường sống, dập đầu quỳ lạy, từ nay về sau làm chó của tao”.
"Mẹ mày, mơ đi, ông đây có chết cũng không làm chó của mày”.
Trương Toàn Vũ rít lên một tiếng.
Hắn nhanh chóng lấy một con dao từ dưới gối của mình ra.
Dùng tất cả sức lực còn lại của mình, vung một phát nhanh nhất về phía Lôi Vũ Ất.
"Keng!"
Lôi Vũ Ất đón lấy dễ dàng, chế nhạo: "Tứ đại thiên vương cũng chỉ đến thế!"
Con dao trong tay Lôi Vũ Ất lóe lên một tia sắc bén.
Trong phút chốc, đầu của Trương Toàn Vũ khẽ lay động, rồi lập tức rơi khỏi cổ.
“A!A!", Hắc Báo ở bên cạnh hét ầm lên như con gái.
"Đừng giết tôi! Tôi sẽ làm chó cho ông, tôi sẽ làm chó của ông, đừng giết tôi!"
Hắc Báo quỳ xuống, không ngừng dập đầu lạy Lôi Vũ Ất.
Lôi Vũ Ất giơ chân giẫm lên đầu Hắc Báo, con dao trong tay ông ta đâm xuyên qua đầu Hắc Báo từ đằng sau!
Rút dao ra, máu bắn tung tóe.
Chương 150: Đừng trách tôi vô tình
Lôi Vũ Ất lau vết máu của Hắc Báo trên con dao, lạnh lùng nói: "Mày còn không có tư cách làm một con chó!"
Lúc này, hội quán Kim Đao đã đóng cửa hoàn toàn.
Diêu Nhược Nam đi đi lại lại trong đại sảnh tiệc rượu được trang trí cao cấp, vẻ mặt lo lắng.
Lúc này, Điền Minh Cường vội vàng bước vào.
"Cô chủ, cháu mau đưa Đao Gia đi đi!"
"Thế giới ngầm Đông Hải loạn cả rồi!"
"Hai anh em Trương Toàn Vũ và Hắc Long đã bị giết, Triệu Bắc Lâm cũng đã chết ở nhà rồi!"
"Làm sao lại vậy chứ? Những kẻ này còn là người không? Địa bàn của đám Trương Toàn Vũ không phải đã bị Miêu Lạc cướp hết rồi sao? Tại sao lại phải giết hết bọn họ?"
Điền Minh Cường thở dài nói: "Đó là cách làm việc của anh em nhà Lôi Vũ Giáp”.
"Lúc trước chúng đến tỉnh bên cạnh, lao tới chiếm địa bàn, cũng giết chết người đứng đầu của đối phương”.
"Việc này một mặt làm cho đám thuộc hạ không dám trả thù”.
"Mặt khác, ba tên này bị thần kinh, giết người không gớm tay”.
Diêu Nhược Nam sau khi nghe thấy vậy, càng lắc đầu: "Không, cháu không thể đi được!"
"Nếu ông nội và cháu đi rồi, chúng sẽ không tha cho chú đâu!"
Diêu Nhược Nam suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nhân tiện, ông hai đi đâu rồi? Từ sáng đến giờ cháu không thấy ông ấy”.
Điền Minh Cường đang định nói thì ngoài cửa có người hốt hoảng chạy tới.
"Không ổn rồi, không ổn rồi! Lôi Vũ Giáp đến rồi!"
Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường vội vã bước ra ban công, cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy ngoài cửa có mấy chiếc ô tô đậu trên đường, có hai người từ chiếc xe sang trọng đỗ đầu tiên bước xuống.
Người đàn ông cầm đầu, mặc một chiếc áo gió, miệng ngậm một điếu xì gà thô.
Ông ta đeo một chiếc bịt mắt màu đen ở mắt trái, còn có một vết sẹo dài trên mặt, trông rất dữ tợn.
Lúc này, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn lại Diêu Nhược Nam.
Vào khoảnh khắc đối mặt với người đàn ông, tim Diêu Nhược Nam đập nhanh hơn.
Có cảm giác như ai đó đang cầm một con dao găm và dí nó vào cổ cô ta.
Diêu Nhược Nam cảm thấy mình giống như một con thỏ, còn người kia là một con sói đói!
"Cô bé, phiền cô xuống mở cửa cho tôi được không. Tôi có quà cho cô đây”.
Bên kia vừa dứt lời, Điền Minh Cường đã vội vàng nói nhỏ với Diêu Nhược Nam.
"Đừng nghe lời ông ta, người này là Lôi Vũ Giáp đấy”.
Nhìn thấy Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường không nói gì.
Ông ta liền ra hiệu cho người phía sau.
Ngay sau đó, một trong những thuộc hạ của ông ta bưng một chiếc hộp gỗ đi tới.
Ông ta đặt chiếc hộp gỗ này ở cổng hội quán Kim Đao.
"Cô bé, món quà này là dành cho Đao Gia”.
“Ông ta đang bệnh nên nhờ cô nhận giúp nhé”.
Lôi Vũ Giáp vừa nói xong, thì người của ông ta liền mở nắp chiếc hộp gỗ ra.
Khoảnh khắc chiếc nắp được mở ra, Diêu Nhược Nam chết lặng.
Bên trong hộp gỗ, là một cái đầu người.
Đầu của Rắn Độc!
"Ông hai!"
Gầm lên giận dữ, Diêu Nhược Nam lập tức nhảy từ tầng ba xuống.
"Tôi giết ông!"
Diêu Nhược Nam dùng toàn bộ sức lực để tung ra một loạt đòn tấn công vào Lôi Vũ Giáp.
Tuy nhiên, dù nắm đấm của Diêu Nhược Nam có nhanh đến đâu, Lôi Vũ Giáp vẫn có thể tránh được nó một cách dễ dàng.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đá vào bụng Diêu Nhược Nam.
Ngay lập tức, cơ thể của Diêu Nhược Nam bay về phía sau và đập vào cổng của hội quán Kim Đao.
Cánh cửa vỡ tan, Diêu Nhược Nam bị ngã vào trong.
Điền Minh Cường dẫn theo một đám người, vội vàng lao ra.
Gã ta đứng ở cổng, trừng mắt nhìn Lôi Vũ Giáp: "Ông chủ Lôi, Đao Gia đang nghỉ ngơi”.
"Nếu muốn tới thăm thì phải đợi đến khi Đao Gia của chúng tôi tỉnh lại đã”.
"Trong thời gian này, nếu ông tự tiện xông vào hội quán Kim Đao, thì người đứng sau lưng chúng tôi sẽ không để yên cho ông đâu!"
Lôi Vũ Giáp cười to: "Đừng căng thẳng, mọi việc tôi làm hoàn toàn phù hợp với quy tắc của giang hồ”.
"Quà đã tặng rồi. Tôi đợi phản hồi của Đao Gia”.
"Nếu bảy ngày sau ông ta không xuất hiện, thì đừng trách tôi nhẫn tâm”.
Nhìn thấy Lôi Vũ Giáp cười cười rồi lên xe rời đi, Diêu Nhược Nam nắm chặt tay, nặng nề nện xuống đất.
"Ầm!"