Bây giờ giọng nói của Lôi Vũ Giáp vô cùng nặng nề.
Trong sự nặng nề còn mang theo hơi lạnh.
Chú Hai Lôi Vũ Ất chịu trách nhiệm bảo vệ con trai ông ta đã nằm trong quan tài.
Vậy còn người trong cái quan tài khác là ai?
Tuy Miêu Lạc đang sợ chết khiếp, nhưng vẫn chậm rãi mở nắp quan tài ra.
Anh ta mở nó ra xong lại đột nhiên đóng nắp quan tài lại.
“Ầm!”
Miêu Lạc sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, nước tiểu đục ngầu vô thức chảy ra từ trong đũng quần.
Xong rồi! Xong rồi!
Người trong quan tài không phải ai khác.
Mà chính là Lôi Nhất Minh!
Lôi Vũ Giáp tự mình xách Miêu Lạc từ dưới đất lên, ông ta bóp cổ Miêu Lạc, gằn từng chữ hỏi.
“Là ai? Rốt cuộc là ai giết con và em trai tôi?”
Miêu Lạc không ngờ Lôi Vũ Ất lợi hại đến thế lại bị Lý Phong giết chết.
Cũng không ngờ rằng Lý Phong to gan đến thế.
Lôi Nhất Minh là con trai của Lôi Vũ Giáp đấy.
Trong cả tỉnh Giang Châu này có ai dám động vào con trai ông ta chứ.
Kết cục chỉ có một, chính là chết!!
Trong lúc nguy cấp, Miêu Lạc cái khó ló cái khôn vội vàng la to: “Là Lý Phong! Nhất định là Lý Phong làm!”
“Lý Phong là ai? Nói! Nói mau!”
Cơn giận của Lôi Vũ Giáp đã hoàn toàn dâng lên.
Mỗi một chữ đều như nổ tung trong khoang miệng của ông ta.
Người xung quanh giơ tay che tai mình lại, ngay cả cửa sổ thuỷ tinh cũng chấn động.
Miêu Lạc cho rằng lúc này phải đổ tất cả thù hận lên trên người Lý Phong.
Anh ta bắt đầu không ngừng nói xấu Lý Phong, còn giũ bỏ hết tất cả trách nhiệm.
Nhưng Miêu Lạc vừa nói được một nửa, bàn tay đang bóp cổ anh ta của Lôi Vũ Giáp đột nhiên dùng sức.
Miêu Lạc liều mạng giãy dụa.
“Lôi đại ca đừng giết tôi, Lôi đại ca, tôi vẫn còn tác dụng mà!”
“Gia tộc của chúng tôi vẫn còn không ít tiền, chỉ cần chúng tôi ở sau lưng ủng hộ, nhất định ông sẽ càng trở nên lớn mạnh hơn ở tỉnh Giang Châu, á!!”
Cổ họng của Miêu Lạc bị Lôi Vũ Giáp siết chặt.
Mặt Miêu Lạc đã hoàn toàn đỏ lên, gân xanh xuất hiện.
“Cậu tưởng tôi là kẻ ngốc hả?”
“Nếu không phải cậu ở sau lưng xúi giục, sao con trai tôi có thể đi Đông Hải được?”
“Vì sao nó có thể biết đến một người tên Lý Phong chứ?”
“Nếu chuyện này không liên quan đến cậu, vì sao Lý Phong lại đưa quan tài đến nhà cậu?”
“Răng rắc!”
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Lôi Vũ Giáp cứ thế bóp gãy cổ Miêu Lạc.
Ông ta lúc này như một con dã thú sắp nổi điên vậy.
Trong mắt ông ta như có ngọn lửa sắp phun ra.
Miêu Hướng Đông đứng bên cạnh sợ tới mức liên tục lùi về sau.
Khi nhìn thấy Lôi Vũ Giáp nhìn về phía mình, Miêu Hướng Đông vội vàng la to: “Không liên quan đến tôi, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi!”
Lôi Vũ Giáp quét mắt nhìn mọi người, cười lạnh, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Thấy Lôi Vũ Giáp xoay người rời đi, mọi người kể cả Miêu Hướng Đông đều không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều thấy may mắn vì người chết chỉ có mỗi Miêu Lạc, không liên quan gì đến bọn họ.
Nhưng Lôi Vũ Giáp ngoài cửa đột nhiên nói một tiếng.
“Những người trong nhà này, không một ai được sống sót!”
“Tôi muốn bọn họ phải chôn cùng con trai và em tôi!”
Trong nháy mắt, biệt thự trong nhà họ Miêu vang lên tiếng kêu thảm thiết!
Lôi Vũ Giáp nói với Lôi Vũ Bính bên cạnh: “Gọi tất cả mọi người đến, tối nay tôi muốn tàn sát Đông Hải!”
Lôi Nhất Minh là ai?
Một tiếng trước, các thế lực lớn của thế giới ngầm ở tỉnh Giang Châu đều rất xa lạ với cái tên Lôi Nhất Minh này.
Nhưng bây giờ mọi người đều đã biết.
Lôi Nhất Minh là đứa con trai duy nhất của Lôi Vũ Giáp.
Chương 162: Hiên ngang đứng thẳng
Hơn nữa hắn ta đã chết rồi, chết ở Đông Hải!
Đông Hải là nơi nào?
Là địa bàn của Lưu Đức Luân!
Đối với những nhân vật lớn trong thế giới ngầm ở Giang Châu, Đông Hải là một vùng cấm!
Tên ác bá đứng đầu Đông Hải chịu thiệt hại nặng nề ở Đông Hải!
Tứ đại thiên vương của tỉnh có hai người bị phế ở Đông Hải!
Ngay cả Lang Gia từng giành quyền với Hổ Gia cũng ngã ngựa ở Đông Hải!
Nhưng vùng cấm này đã sắp bị phá vỡ rồi.
Vì Lôi Vũ Giáp đã đến!
Lôi Vũ Giáp không chỉ là một con mãnh hổ.
Bên người ông ta còn có một đàn hổ con nữa!
Lần này, tất cả đàn em tinh anh của Lôi Vũ Giáp đều ra trận!
Ông ta điều hết tất cả đội ngũ dùng để tấn công hội quán Kim Đao của Đao Gia đến Đông Hải!
Diêu Nhược Nam nhận được tin tức đầu tiên vội vàng dẫn người đến nhà Lý Phong.
Tối nay có món sườn kho tàu, một mình Lý Phong đã ăn hơn nửa đĩa.
Hứa Hạo Nhiên ngay cả một miếng thịt cũng không được ăn.
Hứa Hạo Nhiên ra vẻ đáng thương nhìn Lý Phong, trong mắt chứa đầy sương mù.
Cuối cùng Hứa Hiếu Dương thấy cậu ta đáng thương nên chia cho cậu ta một miếng.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Hứa Hạo Nhiên theo phản xạ có điều kiện đứng lên muốn đi mở cửa.
Còn Lý Phong thì chậm rãi đứng dậy.
“Mọi người ăn đi, người ngoài cửa đến tìm con”.
Lúc Lý Phong xoay người đi mở cửa, Hứa Hạo Nhiên vội vàng đến gần nhỏ giọng nói bên tai Hứa Mộc Tình.
“Chị, giác quan thứ sáu cho em biết người ngoài cửa chắc chắn là đại mỹ nữ ở trên tỉnh kia!”
Hứa Mộc Tình vờ như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Lý Phong vừa mở cửa, Diêu Nhược Nam ở bên ngoài đã căng thẳng nói với anh.
“Lôi Vũ Giáp sắp đến rồi, các anh mau chạy đi”.
Lý Phong điềm tĩnh nói với người trong nhà: “Bố, mẹ, bà xã, con ra ngoài đi một vòng, chắc một tiếng nữa sẽ về”.
Nói xong, Lý Phong bèn đóng cửa lại đi ra ngoài.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng tặc lưỡi: “Chị, chị nhìn kìa, người ta vừa đến nhà thì anh rể đã đi ra ngoài rồi, chuyện này chắc chắn có…”
“Bốp”.
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Liễu Ngọc Phân đã vỗ lên đầu cậu ta một cái.
“Mẹ, con là con trai ruột của mẹ mà”, Hứa Hạo Nhiên che đầu mình, uất ức nói.
“Nếu con còn nói xấu anh rể thì sau này thì không còn là con trai mẹ nữa đâu!”
…
Đến rồi! Lôi Vũ Giáp thật sự đến rồi!
Tổng cộng mấy chục chiếc xe, hơn bốn trăm tay sai giỏi giang cường tráng hùng hổ kéo đến!
Khi bọn họ sắp bước vào Đông Hải, đột nhiên phát hiện trên đường trước mặt có một chiếc xe thương vụ Toyota.
“Bọn họ đến rồi!”
Diêu Nhược Nam vô cùng căng thẳng!
Cô ta siết chặt tay, cả người thắt chặt như dây cung.
Lúc này, Lý Phong kéo cửa xe bước xuống.
Lúc xuống xe, Lý Phong đột nhiên hỏi: “Có hạt dưa không?”
Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường bên cạnh đều ngơ ngác lắc đầu.
Cần hạt dưa làm gì?
“Cho tôi mượn một đồng tiền xu”.
Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường càng sửng sốt hơn.
Anh lại cần một đồng tiền xu làm gì?
Diêu Nhược Nam khó hiểu đưa một đồng tiền cho Lý Phong.
Lý Phong nhận lấy tiền xu: “Dùng xong rồi sẽ trả cho cô”.
Sau đó, Lý Phong đứng ở giữa đường lớn.
Có gió thổi qua góc áo Lý Phong.
Có gió lướt qua mái tóc ngắn của anh.
Anh, ở giữa dòng xe.
Hiên ngang đứng thẳng.
Chương 163: Tự tay chém cái đầu chó của cậu ta xuống
Ánh mắt của Lý Phong lúc này vô cùng kiên định.
Trong sự kiên định đó còn ẩn chứa một mũi nhọn vô cùng sắc bén.
Anh đứng sừng sững ở giữa đường lớn bằng phẳng tựa như một ngọn núi.
Sắp rồi, sắp rồi!
Lúc này, một chiếc xe việt dã đi đầu đoàn xe của Lôi Vũ Giáp chỉ cách Lý Phong không đến mấy trăm mét!
“Đại ca, có một tên ngốc đang đứng giữa đường lớn phía trước”.
Lúc nghe thấy đàn em báo cáo, Lôi Vũ Giáp cười lạnh.
“Tông chết”.
“Vâng!”
Con trai đã chết, em trai cũng đã chết, lúc này Lôi Vũ Giáp máu lạnh đến mức đáng sợ.
Dưới tình huống này, ông ta càng trở nên máu lạnh thì càng chứng tỏ trong lòng ông ta đã sớm có sóng to gió lớn cuộn trào!
Xe ngày càng gần.
Lý Phong di chuyển!
Lúc xe việt dã cách anh chưa đến trăm mét.
Lý Phong đột nhiên bắn đồng xu trong tay ra ngoài.
Đó là một viên đạn sao?
Nhưng lại không nghe thấy tiếng súng!
Diêu Nhược Nam chỉ nhìn thấy một thứ giống hệt như viên đạn bắn ra.
Cực kỳ chuẩn xác bắn trúng bánh phải của chiếc xe việt dã .
Sau đó một tiếng “ầm” vang lên!
Lốp xe việt dã nổ mất.
Trong khoảnh khắc lốp xe bị nổ, tài xế vội vàng giẫm lên phanh xe, xoay tay lái.
Chiếc xe lật ngửa!
Liên tục lật đổ mấy cái mới nặng nề đập trúng một tảng đá lớn bên cạnh quốc lộ.
“Ầm!”
Xe phát ra tiếng nổ mạnh.
Khí nóng quay cuồng cuốn lấy ống tay áo và tóc của Lý Phong.
Mà sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh như trước.
Tiếng nổ mạnh của chiếc xe đằng trước khiến cả đoàn xe đều dừng lại.
Ngay sau đó, người trong xe đều chạy ra ngoài như kiến ra khỏi tổ!
Những người này trông như đám thú dữ bị bỏ đói mấy ngày vậy, trong mắt lộ ra ánh sáng khát máu!
Đây là đàn em dòng chính của Lôi Vũ Giáp, một bầy sói khiến người ta sợ hãi!
Bọn họ đứng ngay ngắn, khí thế chồng lên nhau chèn ép tới, khiến người ta không thể hô hấp được!
Trong đám người có hai hàng người tự động nhường đường.
Lôi Vũ Giáp bước ra từ trong đám người!
Âm u, kiêu ngạo!
Ông ta đứng trước đội ngũ, lạnh lùng nhìn Lý Phong.
“Cậu là ai?”
“Người ông muốn tìm”.
Lý Phong hờ hững nói, giống như không phải đang đối mặt với một con hổ dữ.
Mà là một con mèo mướp mới biết cách đi đường.
Lôi Vũ Giáp giận dữ trợn to mắt!
Khí thế mạnh mẽ cuồn cuộn như sóng biển: “Là cậu giết con trai và em trai của tôi đúng không!”
Lý Phong nhếch môi: “Bọn họ đáng chết”.
“Tuỳ tiện nghe mấy câu xúi giục của người khác đã chạy tới kiếm chuyện”.
“Lúc bọn họ đến, cũng giống như các người bây giờ vậy”.
Nghe thấy câu này của Lý Phong, Lôi Vũ Bính bên cạnh Lôi Vũ Giáp đột nhiên quát to một tiếng: “Cậu muốn chết à!”
Một con dao đột nhiên xuất hiện trong tay gã ta!
Sau tiếng quát to, gã ta đã điên cuồng xông về phía trước!
“Chú ba, giữ cái mạng chó của cậu ta lại, tôi muốn tự tay chém cái đầu chó của cậu ta xuống!”
“Anh cả cứ yên tâm, em…”
“Bịch!”
Lôi Vũ Bính còn chưa nói xong, Lý Phong trước mặt gã ta đột nhiên di chuyển.
Một quyền!
Chương 164: Cậu ta là ai?
Chỉ một quyền mà thôi.
Lôi Vũ Bình cứ thế bay thẳng ra ngoài.
Khi gã ta rơi xuống, Lý Phong tung người đá một cước lên ngực gã ta.
“Răng rắc!”
Xương ngực vỡ vụn!
Xương sống lồi ra!
Lôi Vũ Bính bay người như viên đạn!
Lướt qua từ bên cạnh Lôi Vũ Giáp!
“Ầm!”
“Ầm!”
Cứ thế đụng trúng xe của bọn họ!
Sau đó không còn tiếng động nữa.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ!
Lôi Vũ Giáp trợn mắt há mồm, thật mạnh! Thật nhanh! Thật cường thế!
Ông ta trợn mắt nhìn Lý Phong: “Chẳng trách cậu kiêu ngạo đến vậy, thì ra là có bản lĩnh như thế”.
“Nhưng cậu cho rằng một mình cậu có thể đấu với mấy trăm người bên tôi ư?”
“Không biết lượng sức, chết đi!”
Sau tiếng ra lệnh của Lôi Vũ Giáp, mấy trăm người nhanh chóng tấn công!
Bầy sói bắt đầu hành động!
Bọn họ chạy nhanh, bọn họ gào thét, bọn họ hung ác vung vũ khí trong tay.
Bọn họ muốn đánh chết Lý Phong, muốn chém anh thành từng mảnh nhỏ!
Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã bao vây lấy Lý Phong, vung vũ khí trong tay về phía anh!
“Giết!!”
Tiếng giết rung trời!
“Bịch!”
“A!”
Đột nhiên có một người bay ra ngoài từ trong đám đông, sau đó lại thêm một người nữa!
Âm thanh liên tiếp tựa như tiếng pháo nổ.
Tiếng pháo không ngừng vang lên, đám người cũng liên tục bay ra ngoài!
Có người muốn đánh lén!
Một con dao muốn xuyên qua khe hở giữa hai người đâm lên lưng Lý Phong.
“Keng!”
Dao, đứt rồi.
Tay, cũng gãy rồi!
Mọi người cùng vung gậy bóng chày trong tay đâm đầu tới.
“Rắc!” “Rắc!” “Rắc!”, gậy bóng chày vỡ vụn.
Xương tay của bọn họ cũng theo đó gãy lìa!
Bầy sói đang dần ít đi.
Lúc đầu bốn trăm người rất hùng hổ, tiếng giết rung trời.
Nhưng bây giờ bọn họ đều nằm rải rác bên quốc lộ.
Tầm nhìn của Lý Phong đã không còn vật cản nữa, anh nở nụ cười nhìn Lôi Vũ Giáp trước mặt.
Không có sự khinh thường, châm chọc và chế giễu.
Ánh mắt Lý Phong nhìn Lôi Vũ Giáp vô cùng bình thản.
Mà thái độ bình thản này lại khiến Lôi Vũ Giáp cảm thấy vô cùng nhục nhã!
Ông ta là ai chứ?
Ông ta là Lôi Vũ Giáp!
Ông ta là vua của thế giới ngầm, tôn nghiêm của vua không thể xem thường được!
Lôi Vũ Giáp giận dữ gào lên.
Ông ta trút ra hết tất cả phẫn nộ.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Lôi Vũ Giáp chạy nhanh tới.
Mỗi một bước ông ta đạp lên xi măng đều tạo ra tiếng vang nặng nề.
Khí thế cuồn cuộn xuất hiện trên người ông ta, ánh mắt sắc bén, cả người tràn đầy sát khí.
Ông ta xoay khớp tay phải, âm thanh răng rắc vang lên.
Chương 165: Không thể đụng vào
Cơ bắp của ông ta nhanh chóng nổi lên cuồn cuộn, mang theo sức mạnh ghê gớm và khí thế trước nay chưa từng thấy, điên cuồng lao về phía Lý Phong!
“Ầm!”, một đòn đánh mạnh mẽ giáng xuống!
Bay! Lôi Vũ Giáp thực sự đã bay!
Ông ta tức giận lao đến, nhưng lại giống như một con diều bị đứt dây, bay ngược trở lại.
Ông ta đập mạnh vào một chiếc ô tô, làm lõm nửa thân xe!
Lúc này, Lý Phong hành động.
Anh tiến lên một bước.
Khoảnh khắc ngón chân của Lý Phong giẫm xuống nền xi măng.
"Rắc" một tiếng, nền xi măng nhanh chóng lún xuống, nứt toác ra!
Nứt! Vết nứt nhanh chóng lan rộng ra như một cái mạng nhện.
"Vù!"
Cơ thể Lý Phong lao thẳng về phía Lôi Vũ Giáp.
Lôi Vũ Giáp vừa ra khỏi vết lõm của chiếc xe, thì đồng tử ông ta lập tức giãn ra.
Ông ta còn chưa kịp nhìn rõ bóng người trước mặt thì một nắm đấm đã đập mạnh vào trán ông ta.
"Ù—"
Ông ta không nghe thấy gì nữa!
Trong đầu chỉ nghe thấy tiếng ong ong.
Trong tầm mắt của Lôi Vũ Giáp, ông ta chỉ thấy Lý Phong chậm rãi đưa tay phải ra.
Tay anh như mây cuộn trên bầu trời xanh trên đỉnh đầu, mềm dẻo và chậm rãi.
Tay của Lý Phong nhẹ nhàng, từ từ đập vào ngực của Lôi Vũ Giáp.
"Thụp!"
Bay!
Cơ thể Lôi Vũ Giáp không hề di chuyển.
Tuy nhiên, chiếc xe địa hình phía sau ông ta lại như bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm trúng, lập tức bay sang bên cạnh, lăn liên tục rồi rơi xuống ruộng cách đó hàng chục mét!
"Khục khục!"
Sau vài tiếng ho khan, hai chân của Lôi Vũ Giáp từ từ mềm nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Lý Phong.
Ông ta gục đầu xuống, máu từ khóe miệng tràn ra, hai mắt từ từ nhắm lại.
Lúc này, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ!
Vua của thế giới ngầm Lôi Vũ Giáp - đã chết!
Vào lúc này, tất cả những người còn sống sót đều chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Đông Hải thật sự là một cấm địa!
Lý Phong, là một kẻ không thể đụng vào!
...
"Cái gì? Bị tiêu diệt hết rồi sao!?"
Trong biệt thự ở trang viên của nhà họ Tô, Tô Chính Quốc kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha.
"Làm sao có thể thế được? Đó là Lôi Vũ Giáp đấy!"
"Làm sao mà vua của thế giới ngầm, người mà khiến Đao Gia cũng phải kiềng mặt, lại bị hạ gục ở cái Đông Hải bé tẹo thế được?"
Người quản gia đứng bên cạnh cúi đầu, ông ta không biết phải nói gì, bởi vì sự thật đã ở ngay trước mắt.
"Lôi Vũ Giáp và em trai của ông ta đã chết rồi”.
"Bốn trăm quân tinh nhuệ ông ta dẫn theo cũng đã bị quét sạch trên đường đi rồi ạ".
"Những người sống sót, mỗi khi nghe đến hai chữ ‘Đông Hải’ lại run lên cầm cập”.
Nghe vậy, Tô Chính Quốc cầm lấy tách trà, ném mạnh xuống đất: "Đúng là tức chết mà, tôi nhất định phải xử thằng Lý Phong đó!"
Sắc mặt Tô Chính Quốc ngày càng xấu đi.
Ông ta nóng lòng muốn chém cơ thể Lý Phong ra thành nhiều mảnh.
Ông ta nhanh chóng nói với quản gia bên cạnh: "Ông mau đến Bắc Phương tìm gia tộc chống lưng cho Lôi Vũ Giáp nhanh lên”.
"Nói với họ là Lôi Vũ Giáp chết rồi, chết ở Đông Hải”.
"Đồng thời, báo cho bọn họ biết tin Đao Gia bị bệnh nặng”.
"Nếu bọn họ không tới vào lúc này, thì thế giới ngầm tỉnh chúng ta sẽ giống như một chiếc bánh gato, sẽ bị người khác xâu xé mất”.
Quản gia nghe vậy không khỏi giật mình, toát mồ hôi lạnh: "Lão gia, không thể làm thế được đâu ạ, quá nguy hiểm”.
"Nhà họ Ngụy Thị sau lưng Lôi Vũ Giáp là gia tộc không biết nương tay bao giờ đâu”.
"Nếu đưa họ vào, tỉnh chúng ta sẽ thành một bãi chiến trường đấy”.
"Đến lúc đó, sản nghiệp của nhà họ Tô chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng”.
Tô Chính Quốc ảm đạm nói: "Tôi biết là vậy, nhưng Lý Phong lại giết cháu của tôi. Tôi nhất định phải trả thù!"