Một người đàn ông vạm vỡ đứng ra.
Ngô Hải là con trai thứ hai của lão và vợ lẽ.
Vua của thế giới ngầm thành Cô Tô.
Đòng thời, cũng là người có năng lực mạnh nhất bên cạnh trưởng tộc.
Tên Ngô Hải này giống như một đám mây đen treo lơ lửng trên bầu trời thành Cô Tô.
Mọi người bình thường chỉ cần nghe đến cái tên Ngô Hải là sợ mất mật rồi.
Nếu con cái không ngoan, bố mẹ sẽ lấy cái tên Ngô Hải ra để dọa chúng!
“Trước khi trời tối, hãy tập hợp toàn bộ lực lượng để nhuốm máu Đông Hải!”
Nhận được mệnh lệnh của Ngô Chí Vinh, Ngô Hải nở một nụ cười hung tợn.
Thành Cô Tô này, hắn đã chơi chán rồi.
Ngô Hải như một con hổ đói bị nhốt trong chuồng.
Hắn chỉ mong sao được giải thoát, nhe nanh vuốt sắc nhọn của mình.
Tunh hoành khắp nơi! Gào thét núi rừng!
Đông Hải, tao tới đây!
Lũ lớn!
Sóng thần!
Lúc này, tất cả anh hùng khắp nơi trong thế giới ngầm ở thành Cô Tô đều tập hợp tại đây.
Đồng thời, cũng có rất nhiều cao thủ tinh thuệ do gia tộc Ngô Thị tốn nhiều công sức nuôi dưỡng.
Một nhóm hàng mấy trăm người tập trung tại một công trường xây dựng ở ngoại ô phía Nam thành Cô Tô.
Bọn chúng sát khí đằng đằng, khí thế bức người.
Trước khi xuất phát, Ngô Hải đến đọc tuyên thệ.
Ngô Hải đứng trên bục cao, trên tay hắn không có loa.
Nhưng từng câu từng từ mà hắn nói ra đều vang vọng như sấm.
“Mọi người đều biết rằng cháu trai của tôi đã chết”.
“Với tư cách người làm chú, tôi nhất định phải báo thù cho nó”.
“Chỉ giết Lý Phong và những người thân bên cạnh hắn, thật sự không đủ cho nhiều người chúng ta như vậy”.
“Một nhóm người đông đúc như chúng ta chạy tới đó”.
“Chỉ có nhóm người phía trước có thịt để ăn, còn nhóm người phía sau thì giương mắt lên nhìn, như vậy thì không được, đúng không?”
Vừa dứt lời, lập tức có người lên tiếng.
“Lão đại, dù sao lần này chúng ta cũng thâu tóm toàn bộ Đông Hải, chi bằng làm một trận đến cùng đi”.
“Thuận tiện xử lý hết bọn nhãi dám chống lại chúng ta, mang về làm quà cho ông Ngô”.
“Hơn nữa, chúng ta từ vạn dặm xa xôi chạy đến đó”.
“Hay là bắt thêm vài người phụ nữ về chơi đùa, được không?”
“Lấy việc giết người làm niềm vui, đây không phải châm ngôn sống của chúng ta hay sao?”
Nói xong câu này, đám đông trở nên phấn khích!
Bọn chúng giống như những con thú dữ xổng chuồng.
Trong tiếng gầm rú, tháo sợi dây xích tên cổ.
Chuẩn bị toàn bộ lực lượng công kích Đông Hải.
Giải phóng tính hoang dã mạnh mẽ của bọn chúng!
Trút hết những thú tính trong người bọn chúng!
Lúc này, Ngô Hải mới liếc mắt nhìn bốn xung quanh, hỏi thuộc hạ bên cạnh.
“Chờ lâu như vậy rồi, sao vẫn còn hai nhóm người nữa chưa tới! Mau gọi điện thoại giục, các anh em ở đây đã đói khát lắm rồi!”
Brừm! Brừm!
Đột nhiên, một chiếc xe khách đường dài chạy tới.
Chậm rãi dừng lại ở cổng công trường.
Hàng chục người xuống xe.
Bọn họ chia thành ba đội.
Người dẫn đầu không phải ai khác.
Chính là Lý Nhị Ngưu, Dương Thiện Tề và Tang Cẩu.
Còn có Vương Tiểu Thất khiêm tốn đứng sau.
Ngô Hải thấy những người này rất lạ, liền hỏi: “Từ đâu tới?”
Lý Nhị Ngưu: “Từ Đông Hải tới”.
Tang Cẩu: “Hố đã đào xong rồi”.
Vương Tiểu Thất: “Tiễn chúng mày lên đường!”
Dương Thiện Tề: “......”
Thấy Dương Thiện Tề không lên tiếng, Vương Tiểu Thất dùng cùi trỏ huých vào người hắn: “Này Dương Thiện Tề, nói cho đàng hoàng nhé!”
Dương Thiện Tề nghĩ một hồi, hắn thật sự không nghĩ ra được câu gì.
Nói cũng không xong.
Lập tức xông lên cùng các thành viên trong đội.
“Giết!”
Lúc này, Dương Thiện Tề đang ngậm chặt miệng đột nhiên gầm lên một tiếng.
“Giết!”
Máu bắn tung tóe, tiếng hét vang trời!
“Ha ha ha! Bọn tao còn chưa tới đó, chúng mày đã tự daaxnn xác đến! Các anh em, mau chặt xác chúng cho tôi!”
Chiến!
Chiến đấu ác liệt!
Vừa mới bắt đầu.
Thắng bại đã rõ!
Nhà họ Ngô với lợi thế tuyệt đối về số lượng.
Nhưng toàn bộ bị đánh bại!
Lũ lượt ngã xuống như rơm rạ!
Cười, bọn chúng không thể cười được nữa.
Khóc, bọn chũng không có thời gian lau nước mắt.
Kêu gào thảm thiết!
Tiếng hét ai oán!
Nhóm người do Lý Nhị Ngưu đưa tới chính là đội quân tinh nhuệ nhất trong số những người tinh nhuệ!
Ba người bọn họ chiến đấu, xếp thành đội hình tam giác này đến tam giác khác, như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào kẻ thù ở phía trước.
Bọn họ bất khả chiến bại!
Bọn họ không chút sợ hãi!
Tuy nhiên, Ngô Hải nhàn nhã ngồi trên ghế nhìn đám đàn em từng người từng người bị đánh ngã.
Hắn vắt chéo hai chân, mặt không cảm xúc.
Lúc này, ánh mắt hắn tập trung vào chiếc Mercedes-Benz màu trắng ở đằng xa.
Một người bước xuống xe.
Lý Phong!
Anh vừa xuất hiện, Ngô Hải lập tức bật dậy.
“Ha ha, nhân vật chính cuối cùng cũng đến!”
“Nếu mày đã nóng lòng muốn chết thế, vậy tao sẽ cho mày toại nguyện!”
Ngô Hải đột nhiên nhảy lên cao.
Xuyên qua khoảng trống trên đầu mọi người”.
“Bụp!”
Chương 237: Giết hết không bỏ sót một ai
“Ồ! Đến rồi!”, trong đám người, đột nhiên vang lên tiếng cảm thán của một tên đàn em.
“Lão đại cuối cùng cũng dùng đến tuyệt chiêu rồi”.
“Mọi người cùng lão đại xông lên giết chết bọn chúng, cùng nhau đi Đông Hải chơi phụ nữ của bọn họ!”
“Bụp!”
Bàn tay của Ngô Hải đặt trên ngực của Lý Phong.
“Rắc rắc!”
Tiếng xương gãy lập tức vang lên.
“Ôi! Tuyệt chiêu của lão đại quả nhiên lợi hại, nhìn hắn không dám động đậy, sắp nôn ra máu rồi”.
“Bộp!”
Đột nhiên, Ngô Hải toàn thân co giật, sau đó phun ra một ngụm máu.
Một luồng năng lượng mạnh mẽ bộc phát từ trong cơ thể Lý Phong.
Ngô Hải liên tục lùi về phía sau.
Lúc này, hai tay hắn giống như cái giẻ nhúng nước lắc qua lắc lại, không có chút sức lực nào!
Cho đến giờ phút này, mọi người mới phát hiện vừa rồi không phải Lý Phong bị gãy xương.
Mà là hai tay của Ngô Hải!
“Lý Nhị Ngưu”.
“Có!”
“Giết hết không bỏ sót một ai”.
Nói xong, Lý Phong xoay người đi về phía chiếc Mercedes Benz.
Giọng của Ngô Hải từ phía sau truyền đến: “Đợi đã! Trận chiến của tao với mày vẫn chưa kết thúc!”
Vừa dứt lời, đằng sau vang lên tiếng bước chân của Ngô Hải.
Lý Phong thậm chí không thèm quay lại.
Anh chỉ nhẹ nhàng giơ tay phải lên.
Làm một động tác giống y hệt động tác của Lý Hải vừa rồi.
Ngay sau đó, Lý Phong bất ngờ ra tay.
“Pặc!”
Một chưởng của Lý Phong bay trong không trung!
Khi Ngô Hải và Lý Phong cách nhau hơn mười mét.
Ngô Hải giống như bị một chiếc xe tải hạng nặng tông phải, ngã sõng soài trên mặt đất.
Trong không trung, máu trong miệng Ngô Hải phun ra thành một đường hình cung!
Cuối cùng, hắn giống như một chiếc túi bị bục, nặng nề ngã xuống dưới đất.
Mấy tên đàn em đứng bên cạnh, tên nào cũng cúi đầu nhìn xuống.
Trố mắt ngạc nhiên!
Ngô Hải, vua thế giới ngầm thành Cô Tô.
Thịt nát xương tan!
Đã chết!
Trong thành Cô Tô, tại biệt thự nhà họ Ngô.
Không biết vì sao, Ngô Chính Đức bây giờ trông vô cùng bồn chồn.
Ông ta cảm thấy tim can mình như có thứ gì đó chặn lại.
Lại dường như cảm thấy cổ họng mình bị ai đó bóp nghẹt, khiến ông ta cảm thấy việc hô hấp trở nên khó khăn.
“Chính Đức, trong số mấy đứa con trai, con là người bố xem trọng nhất, nhưng bây giờ bố rất thất vọng về con”.
Ngô Chí Vinh ngồi ở chính diện, tư thế đứng đắn, vẻ mặt uy nghiêm.
“Một Đông Hải nhỏ bé đã khiến con sợ hãi như vậy. Con nhát gan như thế này, bố làm sao có thể giao cả gia tộc nhà họ Ngô cho con được đây?”
“Bố! Mặc dù vị trí của Đông Hải rất tốt”.
“Hiện tại tốc độ tăng trưởng quả thực rất nhanh, nhưng bố không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
“Một Đông Hải bé nhỏ lại được người ta gọi là vùng đất cấm?”
Ngô Chí Vinh cười nhạo: “Vùng đất cấm cái thá gì chứ, chỉ là rung cây dọa khỉ mà thôi!”
“Vậy bố giải thích thế nào về nhà họ Tống và nhà họ Tiền ở Thành Hải?”
“Hừ! Điều này cho thấy thời của bọn chúng đã hết!” Ánh mắt Ngô Chí Vinh tràn đầy tự tin, “Gia tộc chúng ta có thể có được vị trí vững vàng ở thành Cô Tô như bây giờ, không chỉ do làm việc thận trọng.
“Mà còn do thực lực mạnh mẽ và dũng khí quyết chí tiến lên của bố đây!”
“Nhưng bố à....”
“Đừng nói nữa, bây giờ nhìn thấy con bố cảm thấy rất phiền. Đợi thôn tính xong Đông Hải, vị trí này của con cũng nên nhường lại đi”.
Ngô Chính Đức vô cùng kinh ngạc, biểu cảm khó tin nhìn Ngô Chí Vinh.
Ông ta hai mươi mấy tuổi đã bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc.
Những năm qua luôn chăm chỉ cần mẫn, làm việc gì cũng đặt lợi ích của gia tộc lên đầu.
Nhưng không ngờ rằng, thứ ông ta nhận được lại là câu nói đó của bố!
Tổn thương!
Thất vọng!
Khi Ngô Chính Đức quay người bước ra khỏi đại sảnh, đột nhiên có người vội vàng chạy vào từ bên ngoài.
“Không hay, không hay rồi”.
Người này thở hổn hển, nói không ra hơi.
Ngô Chí Vinh đập bàn, chỉ vào Ngô Chính Đức nói: “Nhìn xem con đã nuôi ra loại người gì rồi?”
“Xảy ra chuyện gì vậy, có cần phải hoảng hốt kinh sợ đến vậy không?”
“Nhà họ Ngô uy nhiêm lừng lẫy, là một gia tộc nổi tiếng với hàng trăm năm lịch sử”.
“Dù cho gặp chuyện gì, cũng phải oai phong lẫm liệt, làm việc phải thong dong điềm tĩnh, đứng trước gian nguy cũng không hề run sợ!”
Ngô Chính Đức đỡ lấy người chạy vào, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Ông chủ, xong đời rồi!”
“Cậu nói gì cơ?”
Người báo tin mặt tái mét, biểu cảm kinh hãi, anh ta thở hổn hển nói: “Người của Đông Hải tới rồi!”
Nghe xong câu này, Ngô Chính Đức mặt biến sắc.
Ông ta không ngờ rằng Lý Phong lại đưa người đến thành Cô Tô.
Đây rốt cuộc là dũng cảm hay ngu dốt?
Ngô Chí Vinh đang ngồi ở ghế chính diện, nghe xong câu này, đột nhiên cười lớn.
Cùng lúc đó, các trưởng lão của gia tộc ngồi bên cạnh cũng lần lượt bật cười.
Chúng cho rằng Lý Phong trẻ người non dạ, thiếu kinh nghiệm, ngu si dại dột.
Ngô Chính Vinh nói to: “Lập tức gọi điện cho Ngô Hải, bảo bọn họ không cần đi Đông Hải nữa”.
Bây giờ quay trở về, chặt đứt tay chân Lý Phong cho tôi”.
“Tôi sẽ nghiền nát chúng ra thành từng mảnh để đắp mộ cho cháu trai tôi!”
“Không đến được nữa rồi! Đám người bọn họ, đều, đều......”. Người báo tin kinh hãi, lắp bắp nói không ra câu.
“Đều làm sao?”, Ngô Chính Đức hét lớn.
“Đều chết hết ở công trường phía Nam rồi! Lão đại cũng chết rồi, chết hết rồi!”
Ầm!
Sét đánh ngang tai.
Làm sao có thể? Sao lại thế được?
Đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao lại trở thành như vậy?
Tin tức đột ngột này khiến tất cả mọi người có mặt lúc đó đều cảm thấy choáng váng.
“Con trai, con trai của tôi!”
Trong đại sảnh, tiếng kêu thảm thiết của Ngô Chí Vinh vang lên!
“Lý Phong đâu? Thằng Lý Phong đâu? Tao muốn giết hắn! Tao phải tự mình giết chết hắn!”
Lúc này, có vài bóng người đi bộ qua khu vườn được trang trí cẩn thận, đứng ở lối vào đại sảnh.
Khi Ngô Chí Vinh nhìn thấy Lý Phong, lão đã xác định được thân phận của anh.
Ngô Chí Vinh đứng phắt dậy, chỉ tay về phía Lý Phong, hai mắt sáng rực lên như muốn chém chết Lý Phong bằng một ngàn thanh kiếm.
“Lý Phong, mày giết cháu tao, còn giết cả con trai tao, mối thù này không đội trời chung.”
"Trước khi tao ra tay, tao hỏi mày một câu, người đứng sau lưng mày rốt cuộc là ai!”
Lý Phong đứng ở cửa, nét mặt bình thản nhìn Ngô Chí Vinh.
“Lão già, tao hôm nay không phải đến đây nghe mày nói nhảm”.
“Nếu như đã không dám nói, tao sẽ chặt đứt tay chân mày, rồi từ từ hỏi sau!”
“Tao phát hiện ra chúng mày đều có một vấn đề, năng lực thì chẳng ra làm sao nhưng mấy lời xằng bậy thì vô cùng nhiều”.
“Mày muốn chết à!”
Ngô Chí Vinh gầm lên một tiếng, giơ chân lên.
Lúc chân lão vừa tiếp đất, một luồng năng lượng cực mạnh thoát ra, phát nổ!
Giống như từng viên đại bác được phóng ra.
Cuồn cuộn trong không khí.
“Bịch!”
Lúc mọi người nghe thấy âm thanh.
Một bóng đen vụt qua.
“Bốp!”
“Bốp!”
Chương 238: Tuyệt đối không bước chân vào Đông Hải
“Bốp!”
Nhanh!
Thật sự quá nhanh!
Không kịp nhìn!
Tốc độ nhanh như chớp!
Âm thanh va chạm liên tiếp dội vào tai mọi người.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì thấy trưởng tộc nhà họ Ngô mười năm phút trước còn là người bất khả chiến bại giờ đã bị đánh xuyên qua ba bước tường.
Cuối cùng va trúng vào bài vị của tổ tiên nhà họ Ngô!
Nơi đó thờ cúng bài vị của hàng chục vị tổ tiên của dòng họ Ngô.
Lúc này, những tấm bài vị đều bị vỡ nát.
Trưởng tộc gia tộc Ngô Thị, cao thủ số một của nhà họ Ngô, ngã trong đống bài vị vỡ nát tan tành, máu chảy lênh láng.
Xương ngực của lão hoàn toàn bị lõm xuống.
Ngô Chí Vinh run rẩy giơ tay chỉ vào Lý Phong: “Mày, mày, mày....”
Chưa nói xong từ thứ ba, Ngô Chí Vinh buông thõng tay xuống.
Ngô Văn Xương vội vàng chạy đến, bắt mạch cho Ngô Chí Vinh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu vỡi Ngô Chính Đức.
Run rẩy!
Khiếp sợ!
Ngày thường, những vị tiền bối và những người tài hoa xuất chúng của gia tộc Ngô Thị cao ngạo tự mãn.
Bây giờ, người nào cũng giống như một con khỉ co ro trong gió lạnh.
Bọn chúng cúi gằm, không một ai dám nhìn thẳng vào Lý Phong.
Lý Phong bình thản liếc bọn chúng một cái rồi xoay người rời đi.
“Đợi đã!”
Ngô Chính Đức đột nhiên hét lớn, ông ta vội vã chạy ra cửa.
“Xin hỏi vì sao cậu làm vậy? Phía sau lưng cậu có phải gia tộc lớn nào ở phía phía Nam không?”
Lý Phong quay đầu nhìn Ngô Chính Đức: “Ông là người thông minh, có những việc không cần nói, trong lòng ông chắc cũng biết rõ”.
“Con người tôi, từ trước đến giờ đều lấy đức thu phục lòng người”.
“Phì”.
Khi Lý Phong thốt ra câu đó, Vương Tiểu Thất đứng phía sau vội vàng lấy tay che miệng cười.
Lý Nhị Ngưu nhanh chóng đá vào chân Vương Tiểu Thất.
Lý Phong nói tiếp: “Người khác không gây thù chuốc oán với tôi, tôi cũng sẽ không động vào người đó”.
“Trước đây tôi đã nói rất rõ ràng rồi”.
“Đông Hải là vùng đất cấm, không có sự cho phép của tôi, bất kỳ người của gia tộc nào cũng không được phép bước chân vào”.
“Không sợ chết thì cứ đến, nếu như không để lại cái gì, tôi sẽ không bao giờ tha cho bọn họ đi”.
“Tôi hi vọng gia tộc Ngô Thị các ông có thể nhớ kỹ những lời tôi vừa nói”.
“Nếu như có kẻ đần độn nào vẫn muốn gây chuyện”.
“Tôi không ngại xóa xổ toàn bộ gia tộc ông đâu”.
Lý Phong bình thản nói một câu khiến Tô Chính Đức lạnh toát sống lưng, mồ hôi chảy ròng ròng.
Khi đối mặt với Lý Phong, ông ta cảm giác như mình đang đứng dưới chân một ngọn núi cao ngất.
Ông ta chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn Lý Phong.
Người như vậy, Ngô Chính Đức chưa từng thấy qua!
Gia tộc Ngô Thị đã bị tổn thất quá nhiều.
Bây giờ với tư cách là người đứng đầu gia tộc, điều duy nhất ông ta phải làm là giảm thiểu thiệt hại.
Suy nghĩ một hồi, ông ta vội vàng thề thốt: “Tất cả con cháu gia tộc Ngô Thị chúng tôi từ nay sẽ không bao giờ bước chân vào đất Đông Hải nửa bước!”
“Cậu Lý, xin cậu cứ yên tâm!”
Lý Phong dửng dưng đáp một tiếng rồi cùng đám người Lý Nhị Ngưu rời đi.
Đi được mấy bước, Lý Phong đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người.
Ngô Chính Đức vốn nghĩ đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, đột nhiên thần kinh căng như dây đàn.
Lẽ nào hắn vẫn muốn đưa ra yêu cầu quá đáng nào nữa?
Lẽ nào hắn tạm thời thay đổi ý rồi?
Không định bỏ qua cho nhà họ Ngô?
Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào mới có thể ngăn chặn gia tộc không bị diệt vong?
Trong lúc Ngô Chính Đức lòng rối như tơ vò nghĩ biện pháp để đối phó.
Chỉ nghe thấy Lý Phong bỗng dưng hỏi một câu: “Đúng rồi, thành Cô Tô của mấy ông có món ăn vặt đặc biệt nào cho phụ nữ ăn đêm không?”
“Hả?”
Ngô Chính Đức và tất cả mọi người trong nhà đều mắt chữ O mồm chữ A.
Nửa tiếng sau.
Lý Phong cùng một đám người cầm theo những chiếc hộp giữ nhiệt, bên trong có vài món ăn nhẹ đặc biệt nổi tiếng ở thành Cô Tô.
Cả đám vui vẻ quay về Đông Hải.
Thấy hai chiếc xe dần dấn khuất bóng.
Ngô Chính Đức cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, trầm giọng nói với Ngô Văn Xương phía sau: “Nhớ kỹ, từ nay về sau đừng bao giờ để xảy ra xung đột với đám người Lý Phong!”
“Đặc biệt là người phụ nữ của hắn, tuyệt đối, tuyệt đối không được động vào!”
Hứa Hạo Nhiên nhập viện hai hôm, cuối cùng cũng có thể xuất viện rồi.
Vừa về đến nhà, Hứa Hạo Nhiên giống như một con chó, dùng mũi để đánh hơi, ngửi ngửi, nhìn nhìn.
“Kỳ lạ, rất kỳ lạ”.
Liễu Ngọc Phân đi từ phía sau lên, đá Hứa Hạo Nhiên một cái rồi hỏi: “Cái gì kỳ lạ vậy?”
Hứa Hạo Nhiên giả vờ rất đau đớn, chớp chớp đôi mắt sáng, nhìn Liễu Ngọc Phân”.
“Mẹ, hiện tại con là bệnh nhân đấy, mẹ không thể đối xử với con tốt hơn một chút được à?”
“Không phải chỉ là gãy hai cái xương sườn thôi sao, có gì to tát đâu mà", Liễu Ngọc Phân trả lời một cách không thân thiện lắm.
Hứa Hạo Nhiên mặt chua xót: “Bố, bố không cảm thấy trong nhà chúng ta có bầu không khí kỳ quái gì sao?”
Liễu Ngọc Phân và Liễu Hứa Dương tròn mắt nhìn nhau, đều không hiểu Hứa Hạo Nhiên đang nói cái gì.
Hứa Hạo Nhiên tiếp tục nói: “Con cứ cảm thấy trong nhà chúng ta có thêm một mùi hương không rõ ràng nào đó”.
Câu nói đột ngột của Hứa Hạo Nhiên lại khiến Hứa Mộc Tình và Lý Phong nhìn nhau mờ ám .
Hai gò má thanh tú của Hứa Mộc Tình đột nhiên ửng hồng.
Cô nhìn vào mắt Lý Phong một cách ngọt ngào say đắm.
Kể từ đêm hôm đó, hai người đã hoàn toàn vượt qua rào cản và có những cử chỉ tiếp xúc cực kỳ thân mật.
Tình cảm của bọn họ đã được lấp đầy trong vô thức.
Đây có lẽ là “mùi đặc biệt” mà cái mũi thính như chó của Hứa Hạo Nhiên ngửi thấy.
Nhưng hai ngày nay Lý Phong đều không được chạm vào Hứa Mộc Tình.
Mỗi lần anh ghé môi qua.
Hứa Mộc Tình lại dùng bàn tay ấm áp của mình đẩy anh ra.
Cô giống như một chú mèo nhỏ e ấp, nép vào lòng Lý Phong.
Có thể hôn, ôm, bế.
Nhưng không được làm tiếp chuyện tối hôm đó.
Lý Phong đang nghĩ có nên tìm thêm một đối thủ lợi hại hơn, đâm một nhát dao vào người anh, để lừa vợ thêm một lần nữa.
Hứa Hạo Nhiên lại nói: “Cái mùi hương mơ hồ không rõ ràng này khiến con cảm thấy khó chịu”.
“Mẹ, mẹ bây giờ dù sao cũng là phu nhân rồi, có thể giúp con trai sắp xếp chuyện chung thân đại sự không”.
“Con không có yêu cầu gì to tát, chỉ cần tìm một cô gái ngực khủng, mông to, cao một mét bảy, chân dài đến nách là được rồi.
Liễu Ngọc Phân chỉ vào một biệt thự nhỏ nằm đối diện nhà họ và nói: “Cô Cố không phải thần tượng của con sao, con theo đuổi cô ta đi.”
Hứa Hạo Nhiên nằm viện hai ngày, Cố Ngôn Hi đến thăm cậu ta hai lần.
Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương đều có ấn tượng rất tốt với Cô Ngôn Hi.
Hai vợ chồng còn nghĩ thầm có nên tác hợp cho Hứa Hạo Nhiên và Cố Ngôn Hi đến với nhau hay không.
Kết quả, Liễu Ngọc Phân vừa dứt lời.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng xua tay: “Mẹ, thần tượng và vợ là hai chuyện khác nhau”.
“Thần tượng chỉ để treo ảnh lên tường nhìn ngắm mỗi ngày thôi”.
“Còn vợ là để đặt trên giường. Ối, mẹ, đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Ngay sau đó, Liễu Ngọc Phân nấu vài bát mì trứng với rau.
Hứa Hạo Nhiên nhìn nước dùng có nhiều váng mỡ nổi lên, cảm thấy không có hứng thú.
“Mẹ, ở bệnh viện hai hôm, miệng con đã mất khẩu vị rồi”.
“Hôm nay nhà chúng ta không mua thức ăn, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi?!”
Liễu Ngọc Phân suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lí.
Vì vậy, bà ấy đứng dậy đưa bát mì cho Hứa Hạo Nhiên, đặt đôi đũa xuống, kéo cậu ta ra ngoài sân.
Sau đó, trước mặt Hứa Hạo Nhiên, bà ấy từ từ đóng cửa kính và khóa chặt lại.
“Con ở bên ngoài từ từ ăn nhé”.
Hứa Hạo Nhiên: “Mẹ! Đừng như vậy, con là con ruột, con trai ruột của mẹ đó!”
Lúc này, khu VIP của một bệnh viên tư nhân ở Cô Tô.
Ngô Chí Vinh, người đã hôn mê hai ngày, cuối cùng cũng từ từ mở mắt.
“Bố, bố tỉnh rồi”.
Chương 239: Một sống một còn
Ngô Chính Đức ngồi bên cạnh vội vàng đứng lên khỏi ghế.
Thái độ ân cần hỏi han: "Bố, bố thấy trong người có chỗ nào khó chịu không? Con đi gọi bác sĩ ngay".
Lúc Ngô Chính Đức xoay người chuẩn bị đi gọi bác sĩ, Ngô Chí Vinh đột nhiên bắt lấy cánh tay ông ta.
Ngô Chính Đức quay đầu lại, thấy ánh mắt của Ngô Chí Vinh lóe lên một tia sắc bén.
Tức giận.
Căm hận.
Nhục nhã.
Ngô Chí Vinh khàn giọng nói với Ngô Chính Đức: "Bố không cần bác sĩ, con mau đến Hàn Sơn tìm nhị sư bá đi".
Lúc này, Ngô Chính Đức nheo mắt, vẻ mặt kinh hãi.
Ngô Chí Vinh dường như cũng hiểu được suy nghĩ của Ngô Chính Đức, lạnh lùng nói: "Nếu con không đi, bây giờ bố sẽ sửa lại di chúc!"
Ngô Chính Đức âm thầm cắn răng, gật đầu rồi xoay người rảo bước rời đi.
Hàn Sơn nằm ở ngoại thành Cô Tô.
Ở đây phong cảnh tươi đẹp, cây cỏ tươi tốt.
Dưới chân núi có một trang viên tư nhân, không giao lưu với thế giới bên ngoài.
Ngô Chính Đức lái xe đến trước cửa trang viên, sau khi nói vài câu đơn giản với người gác cổng rồi đứng chờ ở cổng.
Rõ ràng ông ta là người đứng đầu của gia tộc Ngô Thị mà đến cái cửa cửa trang viên cũng không được vào, chỉ có thể đứng ở cổng chờ như bao người thường khác.
Có thể thấy chủ nhân của trang viên này có thân phận và địa vị không hề tầm thường.
Ngô Chính Đức lo lắng đi qua đi lại ở trước cổng.
Người mà ông ta muốn gặp bây giờ là Chung Vô Thất.
Người bình thường chắc chắn không quen thuộc với cái tên này.
Nhưng ở giới thượng lưu nghe đến cái tên Chung Vô Thất, những người đứng đầu của các danh gia vọng tộc cũng phải khiếp sợ.
Lúc Chung Vô Thất năm tuổi đã bái sư học đạo ở phái Hàn Sơn, theo sư phụ của ông ta là tông sư Tàn Kiếm học nghệ.
Mấy chục năm hành tẩu giang hồ, ông ta chưa từng bại trận.
Bây giờ lại là trưởng môn của phái Hàn Sơn, cũng trở thành tông sư võ thuật.
Mọi người thường quen gọi những người võ công cao cường là đại sư.
Ví dụ như cao thủ đứng đầu nhà họ Tống - Tống Viễn được gọi là Tống đại sư.
Nhưng cũng có người gọi tên ranh con trẻ người non dạ Trác Nhất Phàm là đại sư.
Dĩ nhiên danh xưng đại sư này có hơi nhập nhằng, chẳng ai có thể phân định rõ ràng những đại sư này năng lực ra sao.
Nhưng tông sư thì không giống như vậy.
Đầu tiên tông sư phải là người khai sơn lập phái!
Ông ta có một thế lực, một tổ chức của riêng mình, dưới trướng ông ta thậm chí còn có một nhóm cao thủ đi theo.
Năm bốn mươi tuổi Chung Vô Thất đã trở thành tông sư.
Một dải trung và hạ du sông Trường Giang không có ai dám khiêu chiến với uy quyền của ông ta.
Càng chẳng có ai biết rõ thực lực bây giờ của ông ta đến đâu, đã đạt đến trình độ nào rồi.
Chỉ có thể ngước mắt nhìn ông ta.
Khoảng mười phút sau.
Ngô Chính Đức đi bộ vào trong trang viên.
Trên con đường nhỏ quanh co trong rừng, đi vòng vèo khoảng mười phút ông ta mới đến một gian biệt viện.
Trong sân, có hai ông lão, đang ngồi đối diện nhau dưới tán cây.
Vừa nhìn thấy họ, Ngô Chính Đức vội vàng đi lên phía trước cung kính cúi chào.
"Cháu xin bái kiến hai bá phụ".
Hai người đang ngồi đánh cờ, chẳng buồn ngẩng đầu.
Một người trong đó dửng dưng hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"
"Là bố cháu bảo cháu tới đây, Ông ấy nói có chuyện quan trọng muốn bàn với hai bá phụ".
Hai người nghe thấy thế cười nhạt nói: "Có liên quan đến Đông Hải chứ gì".
"Bá phụ tính toán như thần ạ, bố cháu mời bá phụ đến bệnh viện, đúng là vì chuyện Đông Hải".
"Không đi".
Giọng nói văng vẳng vừa dứt, một quân đen hạ xuống bàn cờ kêu "cộp" một tiếng.
Trong lòng Ngô Chính Đức bỗng thở phào một tiếng.
Thật ra Ngô Chính Đức không muốn dính dáng đến Lý Phong ở Đông Hải .
Cân nhắc từ góc độ của một người làm kinh doanh.
Làm căng với Lý Phong, là một quyết sách vô cùng sai lầm.
Người làm kinh doanh coi trọng lợi ích của cả hai bên, chứ không phải đánh nhau một sống một còn.
Ngô Chính Đức vội vàng chào hai người họ.
Nhưng ông ta mới xoay người rời đi được vài bước, sau lưng lại truyền đến một giọng nói từ tốn.
"Nói với bố cậu, muốn mượn sức của sư môn thì phải trả giá".
"Bây giờ, gọi thợ đến cắt tỉa hoa cỏ trong sân còn phải trả tiền công, nói gì là sư môn".
Ngô Chính Đức vâng một tiếng rồi vội vã rời đi.
Trước khi ông ta đi, ông lão đối diện hỏi Chung Vô Thất: "Ông nghĩ sư đệ của ông có đồng ý với điều kiện của ông không?"
"Người sư đệ này của tôi từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên".
"Cả gia tộc chiều chuộng, muốn gì được nấy, luôn tự cho mình là đúng".
"Danh gia vọng tộc như nhà họ từ trước đến giờ luôn coi trọng thể diện".
"Ai dám làm họ mất mặt, chuyện gì họ cũng có thể làm ra".
Ông lão cười nói: "Vậy tôi rửa mắt chờ xem kịch hay".
Ông lão dừng lại một chút, hỏi Chung Vô Thất: "Đúng rồi, phía Lý Phong ông đã điều tra kĩ chưa?"
Chung Vô Thất cười khinh thường: "Chỉ là một con dòi trong bãi cứt mà thôi".
"Chờ người của tôi ra tay với Đông Hải, việc đầu tiên sẽ giết hắn để hiến tế”.
Ngô Chính Đức quay về bệnh viện, kể lại toàn bộ mọi chuyện không sót câu nào cho Ngô Chí Vinh .
Ngô Chí Vinh sau khi nghe xong, vẻ mặt vốn dĩ còn kích động, đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Xem ra rất do dự.
Vừa do dự vừa giận dữ.
Ngô Chính Đức sợ Ngô Chí Vinh nổi điên, ở bên cạnh vội vã dò hỏi.
"Bố, điều kiện của Chung Vô Thất rốt cuộc là gì? Lẽ nào, ông ta muốn tranh giành chuyện làm ăn với nhà chúng ta?"
Ngô Chí Vinh hừ lạnh một tiếng: “Mọi chuyện trên đời này, tất cả đều không thể vượt qua được tình cảm và lợi ích."
"Nếu chỉ là sản nghiệp của gia tộc, bố chia cho ông ta một nửa thì có sao chứ?"
"Nhưng thứ mà ông ta muốn không chỉ có chút ít đó".
"Thứ ông ta muốn là nắm trong tay cả gia tộc Ngô Thị!"
Ngô Chính Đức kinh ngạc sợ hãi: "Chuyện đó không thể được".
"Nhà chúng ta đã chiếm giữ Cô Tô bao nhiêu năm nay, bình thường chèn ép đối thủ cạnh tranh rất ác liệt".
"Đừng nói đến giao quyền làm chủ gia tộc cho người khác, như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ biến thành chó nhà có tang sao?"
"Những điều con nói, chẳng lẽ bố không biết sao?", Ngô Chí Vinh lạnh giọng: "Nhưng con thấy tình hình gia tộc Ngô Thị bây giờ ra sao".
"Em con Ngô Hải chết rồi, những người ưu tú của gia tộc trong một đêm đã bị thắt cổ chết gần hết".
"Những người còn sót lại, đều là một lũ vô dụng".
"Đừng nói là mãnh hổ Bắc Phương, những gia tộc lớn ở Thành Hải chỉ cần cử một đám người đến thôi chúng ta cũng bị đánh tan tác".
"Tới lúc đó, nhà họ Ngô chúng ta đến cơ hội làm con chó cho kẻ khác cũng chẳng còn".
Ngô Chí Vinh lúc đó dường như đã hạ quyết tâm, biểu cảm trên khuôn mặt lão càng dữ tợn hơn.
"Bố vẫn chưa có cơ hội khiến gia tộc trở nên lớn mạnh hơn".
"Lần này cũng là cơ hội để chuyển mình bứt phá."
"Bố hiểu rất rõ tính cách sư huynh. Trong lòng ông ta nghĩ gì, bố càng hiểu rõ".
“Thứ ông ta xem trọng không chỉ là thành phố Cô Tô, thứ ông ta muốn là toàn bộ vùng đồng bằng châu thổ sông Trường Giang".
Ngô Chính Đức ngạc nhiên đến không nói nên lời.
Đồng bằng châu thổ sông Trường Giang, đó có lẽ là khu vực giàu có, trù phú nhất Trung Quốc.
Nơi đó thương nhân tụ hợp, các ngân hàng tư nhân đều ở đây để lưu chuyển dòng vốn kiếm lời.
Nếu có thể nắm trong tay cả đồng bằng châu thổ sông Trường Giang, thì tất cả những lợi ích được tạo ra có thể lớn mức làm chấn động cả thế giới.
Vào giây phút này, không chỉ có Ngô Chí Vinh, mà đến cả đôi mắt của Ngô Chính Đức cũng sáng lên.
…
Tòa nhà trụ sở tập đoàn Lăng Tiêu ở Đông Hải.
Trong hành lang, Hứa Hạo Nhiên lén la lén lút, dáo dác ngó nhìn.
Cậu ta vụng trộm nhướn đầu vào thăm dò một căn phòng.
Lúc này, ở trong phòng có mấy giám khảo đang tiến hành một vòng phỏng vấn mới.
Trưởng ban giám khảo buổi phỏng vấn là Hứa Mộc Tình.
Tập đoàn Lăng Tiêu tuyển dụng nhân sự, có một điểm rất quan trọng.
Hoàn toàn không quan tâm đến xuất thân, cũng không chấm điểm dựa vào thành tích học tập.
Mà xem xét tổng thể.
Trong đó điều quan trọng nhất là phẩm chất đạo đức của mỗi người.
Mà Hứa Hạo Nhiên vẫn luôn lén lút nhìn trộm ở ngoài cửa.
Bởi vì bây giờ nhóm người Hứa Mộc Tình đang phỏng vấn một cô gái.
Chương 240: Liệu giám đốc có đồng ý không?
Cô ấy tên Âu Dương Diểu Diểu.
Hôm nay Hứa Hạo Nhiên đến công ty thì thấy Âu Dương Diểu Diểu.
Mặc dù Âu Dương Diểu Diểu ăn mặc rất bình thường nhưng Hứa Hạo Nhiên đã thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Âu Dương Diểu Diểu cực kì phù hợp với gu chọn vợ của Hứa Hạo Nhiên.
Cô ấy cao một mét bảy mươi.
Có mái tóc đen dài.
Không chỉ xinh đẹp mà dáng người cũng tuyệt.
Quan trọng nhất là cô rất thương người.
Lúc này Hứa Hạo Nhiên còn căng thẳng hơn cả Âu Dương Diểu Diểu.
Có người bất ngờ đặt tay lên vai Hứa Hạo Nhiên.
Dọa cậu ta hết hồn.
Cậu ta quay đầu lại thì thấy Lý Phong và Vương Tiểu Thất đang đứng cạnh.
Còn có nữ thần Cố Ngôn Hi và người đại diện của cô ta cười gật đầu với cậu ta.
"Lén lút làm gì đấy?"
Lý Phong vừa nói Hứa Hạo Nhiên vội giơ tay lên suỵt với anh.
"Anh rể ơi, em tìm được tình yêu đích thực rồi, cô ấy phù hợp với tất cả tiêu chuẩn chọn vợ của em".
"Em không biết bản thân yêu cô ấy từ lúc nào".
Hứa Hạo Nhiên còn đang chìm đắm trong cảm xúc Lý Phong chợt hỏi một câu: "Cô ấy tên là gì?"
Hứa Hạo Nhiên nói ra tên cô ấy.
Lý Phong còn đỡ, Vương Tiểu Thất đứng cạnh đột nhiên nói: "Diểu Diểu nghĩa là nước mệnh mông, đúng là dâm".
Thấy ánh mắt Hứa Hạo Nhiên như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Vương Tiểu Thất che miệng đuổi theo Lý Phong.
Đợi đến lúc Hứa Hạo Nhiên quay đầu vào phòng chợt phát hiện tất cả mọi người đều xoay đầu nhìn cậu ta.
Ngay cả người cậu ta yêu thầm - Âu Dương Diểu Diểu cũng vậy.
Hứa Hạo Nhiên chớp mắt vội vàng giải thích: "Câu vừa nãy không phải tôi nói. Không phải tôi nói đâu".
Nhưng mọi người đều tỏ vẻ chính là cậu ta nói.
Đúng là nỗi oan Thị Kính mà.
Lý Phong và Cố Ngôn Hi đến phòng marketing của tập đoàn Lăng Tiêu.
Tất cả mọi người trong tập đoàn Lăng Tiêu đều biết ở đây có một sự tồn tại đặc biệt.
Chính là Lý Phong không có chức danh chính thức trong công ty.
Nhưng anh có thể điều hành tất cả các bộ phận của tập đoàn.
Đặc biệt là đội bảo vệ.
Tất cả bảo vệ trong công ty đều do anh huấn luyện đào tạo.
Họ đều là những người ưu tú trong ngành bảo vệ.
Người khác bỏ ra số tiền lớn mời họ về làm bọn họ cũng nhất quyết không đi.
Bởi vì họ coi nơi này như nhà của mình.
Nơi này có tín ngưỡng của họ.
Lý Phong là một người đàn ông chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Tất cả nhân viên trong tập đoàn đều biết những việc dũng cảm mà anh đã làm, cũng biết Đông Hải có thể thịnh vượng vẻ vang như ngày hôm nay phần lớn là nhờ vào anh.
Mọi người ngầm coi anh là vị thần bảo vệ Đông Hải.
Nhân viên nhàn rỗi Lý Phong bình thường chỉ pha trò cười đùa với các nhân viên khác.
Hiếm khi ngồi trong văn phòng bàn việc như bây giờ.
"Làm ơn đi mà anh Phong, quảng cáo ra mắt sản phẩm mới của chúng ta giờ chỉ thiếu mỗi hình tượng nhân vật giống anh thôi".
Hứa Mộc Tình phải đổi một nụ hôn sâu Lý Phong mới đến phòng Marketing.
Lý Phong không chịu được khi vợ nhìn anh bằng đôi mắt to tròn ngập nước, nhờ vả anh.
Anh không còn cách nào ngoài việc đồng ý.
"Nhưng tôi có một yêu cầu".
Lý Phong ngoắc đầu ngón tay với trưởng phòng marketing.
Ông ta thò đầu qua, anh ghé vào tai nói nhỏ mấy câu.
Hai mắt trưởng phòng marketing sáng rực lên.
"Nhưng liệu giám đốc có đồng ý không?"
Lý Phong nhếch miệng cười.
Hàn Sơn ở thành Cô Tô.
Ngô Chí Vinh ngồi đối diện với Chung Vô Thất.
Ngô Chí Vinh u ám nói: "Sư huynh, đệ đồng ý với những yêu cầu của huynh".
"Nhưng đệ cũng có điều kiện".
"Đệ muốn Lý Phong và tất cả người thân của hắn đều phải chết".
Chung Vô Thất mỉm cười, thờ ơ nói: "Nếu đây là yêu cầu của đệ thì sư huynh nhất định sẽ hoàn thành".
Ngô Chí Vinh vội hỏi: "Sư huynh định cử ai đến Đông Hải".
Chung Vô Thất giữ nguyên nụ cười nói: "Tuy Đông Hải chỉ bé bằng cái lỗ mũi nhưng giờ đã thành mục tiêu công kích của mọi người".
"Có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Đông Hải".
"Nếu giờ chúng ta cử người đi sẽ dẫn tới sự dòm ngó của các thế lực khác".
"Vậy thì hành động tiếp theo của chúng ta sẽ rất khó khăn".
"Thế chúng ta phải làm sao?"
Chung Vô Thất cầm lấy một quả quýt trên bàn, từ từ bóc vỏ.
"Làm chuyện gì cũng không được nóng vội".
"Giống như không thể nào đùng một phát bóc hết vỏ quýt được. Chúng ta phải từ từ".
"Không phải giờ mọi người đang truyền tai nhau nói Đông Hải là vùng đất cấm à?"
"Đầu tiên muốn phá vỡ lời đồn thì phải khiến cho người dân trong Đông Hải cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng".
Nói đến đây Chung Vô Thất đưa cho Ngô Chí Vinh quả quýt đã bóc vỏ xong.
Ông ta cười tự mãn, dửng dưng nói: "Đợi nội bộ chúng rối loạn chúng ta sẽ chặt đầu hắn và người thân hắn xuống".
"Chất thành một đống trước cửa Đông Hải".
"Nói với người khác từ nay Đông Hải là của chúng ta".
Nghe thấy thế hai mắt Ngô Chí Vinh sáng rực lên: "Hay lắm! Thế huynh định bao giờ ra tay?"
Chung Vô Thất chỉ vào quả quýt trong tay Ngô Chí Vinh nói: "Lúc đệ cầm quả quýt này thì người của huynh đã hành động rồi".
Ánh mặt trời, bờ cát, sóng biển.
Quảng cáo đã bắt đầu quay mà còn quay ở bờ biển Đông Hải.
Bán kính năm km ở địa điểm quay quảng cáo được dọn dẹp sạch sẽ.
Không phận sự miễn vào!
Ngay khi nhân viên công tác vừa vào vị trí, Lý Phong ngạc nhiên khi thấy Hứa Hạo Nhiên và người vừa mới thông qua phỏng vấn - Âu Dương Diểu Diểu.
Hứa Mộc Tình nói Âu Dương Diểu Diểu đã đưa ra rất nhều ý tưởng cho việc quay quảng cáo lần này.
Hứa Mộc Tình đến hơi muộn.
Cô vừa xuống xe đã có nhân viên vội chạy tới.
"Tổng giám đốc, trong lúc quay quảng cáo cô Cố say nắng ngất xỉu rồi”.
Hứa Mộc Tình vội hỏi: "Đã đưa đi viện chưa?"
"Đã đưa cô Cố đến viện rồi nhưng vì lí do này nên chúng ta sẽ chậm tiến độ quay quảng cáo".
"Vậy giờ phải làm sao?"
Hứa Mộc Tình vừa nói xong đã thấy Âu Dương Diểu Diểu cùng mấy người nhân viên đi tới.
Âu Dương Diểu Diểu học cùng trường với Hứa Mộc Tình.
Cô quen Âu Dương Diểu Diểu lúc ở trường học, học trên cô ấy ba khóa.
Âu Dương Diểu Diểu nói với cô: "Chị à, thực ra ý tưởng cho quảng cáo lần này lấy cảm hứng từ chị đấy".
"Chị á?", Hứa Mộc Tình bất ngờ.
"Lúc còn ở trường chị thường xuyên đại diện cho đội bơi lội của trường đi tham gia bơi cấp tỉnh mà".
"Còn được giải nhất mấy lần nữa mà, mọi người vẫn gọi chị là nàng tiên cá đấy".
"Chị ơi dù sao cũng chỉ quay mấy cảnh sau lưng thôi, không quay mặt đâu".
"Hay là chị đi thay đồ bơi quay thay cô Cố đi".
Trong công việc Hứa Mộc Tình từ trước đến giờ rất thoải mái.
Cô suy nghĩ rồi gật đầu: "Nhưng chị không mang đồ bơi".
"Đồ bơi của chị có rồi, chị đến phòng trang phục thay là được".
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh cười với cô.
Hứa Mộc Tình cảm thấy thấy nụ cười của cậu ta rất bỉ ổi.
Lúc Hứa Mộc Tình vào phòng thay đồ.
Cô thấy trên bàn đặt ba bộ đồ bơi.
Nhìn ba bộ đồ này cô xấu hổ đỏ mặt.
Cả ba bộ đều không to bằng một bàn tay.
Kiểu dáng này cho dù có một mình cô cũng không dám mặc, nói gì đến việc mặc nó trước mặt mọi người quay quảng cáo.
Lúc này tiếng nói chuyện của hai nhân viên vọng từ ngoài cửa vào.
"Uây, dáng người cô Cố đẹp quá, hâm mộ thật đấy".