Mục lục
Một Lời Hứa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 246: Học võ công

“Chỉ cần anh ta vui thì kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa rồi!”

“Vâng, tôi nhất định sẽ chiêu đãi tốt cho vị khách quý ấy, không để xảy ra sơ sót gì”.

Lúc này, dây câu lại rung lên.

Chung Vô Thất kéo nhẹ dây câu.

Những tia nước bắn lên từ mặt nước.

Một con cá to hơn, béo hơn, càng đẹp hơn con lúc nãy được kéo lên khỏi mặt nước.

Một đường vòng cung tuyệt đẹp vẽ lnên trên không trung.

Dưới ánh nắng mặt trời, thậm chí người ta có thể nhìn thấy được sắc cầu vồng tuyệt đẹp.

Khi nhìn thấy cầu vồng, Chung Vô Thất cười lớn.

“Ha ha ha ha, điềm tốt, điềm tốt nha!”

Tiếng ông ta cười giống như tiếng chuông vang vọng khắp cả khu rừng.

……

Đông Hải, căn cứ huấn luyện.

Căn cứ huấn luyện này mỗi ngày đều được mở rộng.

Nhưng số lượng người của căn cứ huấn luyện không ngừng thay đổi. Mỗi ngày đều có người cũ đi, người mới lại vào.

Mỗi ngày, trong sân huấn luyện đều có thể nghe tiếng đám người Lý Nhị Ngưu la hét.

Nhưng mà hôm nay, họ lại giống y hệt những người mới, đứng ngay ngắn trước mặt Lý Phong.

Vài ngày trước, đám người bọn họ đã gặp phải đả kích lớn nhất từ trước đến nay.

Trước đây cho dù đối mặt với ba con hổ do nhà họ Tiền phái tới, bọn họ cũng đủ sức đánh một trận.

Nhưng tối hôm qua, khi đối mặt với mười mấy người vô danh, họ lại bị đuổi đi dễ dàng như mấy kẻ ăn mày đầu đường xó chợ!

Nếu như lúc đó không phải Lý Phong ra tay, người phải chết chính là bọn họ!

Lúc này, Lý Phong đứng trước mặt bọn họ.

Anh nhìn họ chằm chằm hỏi: “Có phải là ai cũng đang hoài nghi cuộc đời, mất đi ý nghĩa sống của bản thân rồi?”

Không ai trả lời.

Nhưng tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.

Lý Phong đứng trước mặt Tang Cẩu hỏi: “Có gì muốn nói không?”

Tang Cẩu im lặng một lát, cuối cùng mở miệng nói: “Đại ca, thực ra chúng tôi có chút mờ mịt”.

“Tối hôm đó, thực lực của những người đó vì sao lại mạnh như vậy?”

“Trước mặt họ, chúng tôi giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy, không có chút sức phản kháng nào".

"Lẽ nào giống như họ nói, chúng tôi chỉ là một đống rác thôi sao?"

Tang Cẩu nói xong, Dương Thiện Tề lập tức bổ sung.

“Chúng tôi cảm thấy như bản thân mãi mãi không thể đuổi kịp được đại ca vậy”.

“Chúng tôi không muốn trở thành gánh nặng của đại ca”.

Lúc này đây, Lý Nhị Ngưu rốt cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Lý Phong nói: “Khi tôi ở Thiếu Lâm tự, sư phụ bảo tôi là con trâu ngốc”.

“Nói tôi chỉ có thể học một chút ngoại công, nội công thì cả đời này tôi cũng không thể học được”.

Ba người Lý Nhị Ngưu có thể nói là thủ lĩnh của đám người này.

Bọn họ nói như vậy, mọi người càng cúi thấp đầu hơn nữa.

“Anh rể!”

Nhưng vào lúc này, ở gần đó đột nhiên truyền đến tiếng hét của Hứa Hạo Nhiên.

Sau đó liền thấy Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy tới.

“Anh rể, em muốn học võ công với anh!”

“Em muốn bảo vệ Diểu Diểu!”

“Sau này em không muốn để bất kì ai ức hiếp cô ấy!”

Hứa Hạo Nhiên mấy ngày nay, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Một mặt, đây là lần đầu tiên cậu ta dùng đao chém người, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng.

Mặt khác, Âu Dương Diểu Diểu nhập viện, vì bị một cú đánh chí mạng vào đầu, bác sĩ nói sẽ để lại di chứng.

Với thân phận hiện tại của Hứa Hạo Nhiên, cậu ta hoàn toàn có thể bỏ Âu Dương Diểu Diểu đi tìm một tình yêu khác.

Hơn nữa, hai người bọn họ còn chưa bắt đầu yêu đương.

Nhưng mà, Hứa Hạo Nhiên vẫn ở bên cạnh bảo vệ cho Âu Dương Diểu Diểu.

Bây giờ, Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn hét lên trước mặt mọi người, miệng lúc nào cũng đòi học võ công.

Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên hỏi: “Em muốn học cái gì?”

Hứa Hạo Nhiên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Học võ công đó anh!”

“Võ công có rất nhiều loại, phải xem em muốn học cái gì”.

Nghe xong lời Lý Phong nói,. Hứa Hạo Nhiên đưa tay gãi trán.

Bình thường thành tích học tập của cậu ta luôn xếp bét, lần này cậu ta đã nhanh chóng hiểu rõ.

Hứa Hạo Nhiên nói: “Anh rể, anh nói em phù hợp với cái gì, em liền học cái đó”.

“Nói đúng rồi đó”.

Lý Phong quay đầu nói với Lý Nhị Ngưu: “Sư phụ của cậu nói, cậu là một con trâu ngốc, không phù hợp học nội công”.

“Theo lý mà nói, lời của ông ấy không sai”.

“Nhưng mà sư phụ cậu quên mất một điểm, dạy đồ đệ phải dựa theo năng lực của người đó”.

“Đầu tiên phải biết cậu phù hợp với cái gì, sau đó mới có thể truyền thụ cho cậu những loại võ công tốt nhất”.

Lý Phong biết rõ thể chất của đám người Lý Nhị Ngưu đã đạt tới tiêu chuẩn rồi.

Tiếp theo đây, điều bọn họ cần chính là huấn luyện nhắm vào đúng trọng điểm.

Lúc này, Vương Tiểu Thất đang phải băng bó toàn thân vì bị chém hai mươi mấy nhát dao cuối cùng cũng lên tiếng.

“Đại ca! Tôi muốn học đao!”

“Chính vào tối hôm đó, Phi Yên mười bảy đao tàn nhẫn.

Lý Phong cười một tiếng.

Anh bảo một thành viên trong đội mang tới một con dao làm bếp và một quả táo.

Anh đặt quả táo trên đỉnh đầu thành viên đó.

Ngay sau đó, con dao làm bếp trong tay Lý Phong dường như hoàn toàn biến mất.

Hàng chục ánh dao sắc lẹm lóe lên trong không trung.

Thật nhanh!

Nhanh như chớp vậy!

Chói lóa!

Bởi vì tốc độ quả thật quá nhanh, nhanh đến nỗi mọi người không ai đếm được Lý Phong đã chém bao nhiêu nhát dao!

Khi Lý Phong đặt con dao vào tay thành viên đó, quả táo trên đỉnh đầu thành viên đó giống như những lát khoai tây vậy, từng miếng từng miếng rơi xuống!

Lý Phong nhìn Vương Tiểu Thất hỏi: “Biết vừa nãy tôi chém bao nhiêu nhát dao không?”

Vương Tiểu Thất nghĩ một lát rồi nói: “Ba mươi mốt nhát dao?”

“Phi Yên mười bảy đao là hàng giả mạo, hàng thật là ba mươi ba đao, ở chỗ tôi đây, nó chỉ là đao pháp nhập môn”.

Nhập, nhập môn?

Trời ạ, đao pháp khủng khiếp như thế lại chỉ là đao pháp nhập môn!?

Tất cả đội viên chứng kiến Phi Yên mười mảy đao, nghe xong lời Lý Phong nói, ai nấy đều há hốc mồm, mặt đầy kinh ngạc.

Nhưng đồng thời, ý chí bị mất đi cũng dần dần quay trở lại.

Chiêu pháp cao siêu như vậy, những người bình thường như bọn họ cũng có thể học được!

Nếu nói đây là đao pháp nhập môn , vậy sau này sẽ còn lợi hại đến mức nào!?

Căng thẳng!

Kích động!

Tất cả mọi người đều cảm thấy máu nóng sôi trào!

Lý Phong lạnh nhạt nhìn Vương Tiểu Thất: “Nếu cậu muốn học loại đao pháp này, đầu tiên phải phải luyện nhãn lực của mình, sau đó mới đến đao pháp”.

“Bắt đầu từ bây giờ, cậu đến phòng bếp của căn cứ huấn luyện phụ giúp nấu ăn”.

“Đợi đến khi nào cậu có thể giống như lúc nãy, dùng ba mươi ba đao cắt quả táo thành nhiều mảnh, tôi sẽ dạy cậu làm sao dùng ba mươi ba đao chém người thành từng mảnh”.

“Vâng!”

Vương Tiểu Thất vẻ mặt hưng phấn, quay đầu chạy mất quay đầu chạy mất mà không để ý khi chạy, phần băng bó vết thương đã rỉ máu đỏ tươi.

Lý Nhị Ngưu im lặng một lúc, mở miệng nói: “Đai ca, tôi muốn mạnh hơn nữa!

“Đại ca, tôi cũng muốn mạnh hơn!”

“Tôi cũng muốn!”

Mọi người đều bước lên phía trước, nhìn Lý Phong với ánh mắt chờ đợi.

Bọn họ dường như đã trở lại bản tính ngang tàng, tàn nhẫn trước đây!!

Lý Phong sớm đã có chuẩn bị, búng tay một cái.

Vào lúc này, có một thành viên điều khiển chiếc xe cẩu đi tới.

Trên chiếc xe cẩu có một hộp gỗ.

Lý Phong lấy ra một bộ đồ bảo hộ đầu gối từ trong hộp gỗ.

Anh ném bộ đồ bảo hộ đến trước mặt Lý Nhị Ngưu.

Chương 247: Chọn cảnh quay cho bộ phim

Lý Nhị Ngưu giơ tay phải ra đỡ theo thói quen.

Nhưng khi anh ta dùng tay đỡ bộ đồ bảo hộ, cơ thể anh ta bất ngờ trùng xuống.

Ngay sau đó, anh ta trực tiếp ôm bộ đồ bảo hộ ngã xuống đất!

Nặng quá!

Bộ đồ bảo hộ này nhìn có vẻ bình thường nhưng thực tế cân nặng ít nhất phải đến một trăm kg!

Tiếp theo, Lý Phong lấy ra ba bộ còn lại từ trong hộp.

“Uỳnh uỳnh uỳnh”, ba bộ đồ bảo hộ rơi xuống đất.

Lý Phong nói với Lý Nhị Ngưu: “Bắt đầu từ bây giờ, cho dù là ăn cơm hay đi ngủ., Cho dù là ngủ cùng mụ ‘sư tử hà đông’ kia đi chăng nữa cũng phải mặc bộ này lên cho tôi”.

Vừa dứt lời, mọi người đã cười ầm lên

Hứa Phi Phi ở gần đó nghe được lời nói của Lý Phong, hai má ửng hồng.

Bà ấy và Lý Nhị Ngưu vẫn còn rất trong sáng mà.

Bà ấy muốn đẩy ngã Lý Nhị Ngưu, nhưng mà con trâu ngốc này lại cứng đầu vô cùng.

Lý Phong lấy một túi vải rất nặng từ trong hộp gỗ ra.

Anh ném túi vải ra trước mặt Tang Cẩu: “Hạt sắt bên trong này có đường kính một mi li mét”.

“Trên mỗi hạt sắt đều được đánh dấu bằng một số, tổng cộng có chín con số”.

“Nhiệm vụ mỗi ngày của cậu chính là nhặt các hạt sắt này”.

“Đợi khi nào cậu có thể phân biệt rõ ràng các hạt sắt này trong vòng 30 giây thì đến tìm tôi.”.

“Vâng!”

Tuy không biết Lý Phong làm như thế là có ý gì, nhưng Tang Cẩu vẫn nhận lệnh vô điều kiện!

“Dương Thiện Tề”.

“Có!”

“Trong những người ở đây, điều kiện và tố chất của cậu là tốt nhất”.

“Từ nhỏ cậu đã được đào tạo bài bản chính quy.”.

“Chỉ tiếc là, những phương pháp huấn luyện này đều sai rồi”.

“Điều cậu cần ghi nhớ bây giờ chỉ có một câu thôi, đó chính là bỏ đi những gì thừa thãi rườm rà, chỉ giữ lại những điều tinh túy nhất”.

“Đợi khi nào cậu hiểu ra thì đến tìm tôi”.

Nói xong, Lý Phong trức tiếp xoay người, kéo Hứa Hạo Nhiên đi về phía sân huấn luyện phía trước.

Thời gian sau đó, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên tại sân huấn luyện…

“Anh rể, anh rể! Chiều nay em có thể không đến sân huấn luyện không?”

Trải qua vài ngày huấn luyện, Hứa Hạo Nhiên đã dần dần có dáng vẻ mà một người đàn ông nên có.

Bụng bia đã biến mất, có thêm vài múi cơ bắp.

Trông trưởng thành hơn rất nhiều.

Chỉ là bây giờ, một khi nhắc đến các ngôi sao thần tượng, cậu ta lại biến thành một thanh niên với nhiều lý tưởng viển vông trong đầu.

“Có chuyện gì đặc biệt quan trọng không?”

“Đương nhiên là có rồi, anh rể, anh không biết đâu, lần này Đông Hải đã hoàn toàn bùng nổ rồi!!” Hứa Hạo Nhiên diễn tả vô cùng sinh động.

Cậu ta nói với Lý Phong, ngôi sao nam nổi tiếng Lương Hàn Thần đang đến Đông Hải rồi.

“Anh rể, cho dù anh không bao giờ xem phim và quan tâm đến các diễn viên nổi tiếng thì chắc cũng phải biết đến Lương Hàn Thần chứ ?”

Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên, không có một chút phản ứng nào.

“Không phải chứ, anh lại không biết Lương Hàn Thần cơ á! Đó chính là Lương Hàn Thần đấy!”

“Anh ta cũng nổi tiếng trên thế giới lắm đó! Có rất nhiều đạo diễn lớn của Hollywood đều mong muốn làm việc với anh ta”.

“Lần này, anh ta đến Đông Hải là để lấy bối cảnh cho một bộ phim nổi tiếng”.

“Trong đó có một cảnh chính là quay ở tập đoàn Lăng Tiêu chúng ta đấy”.

Hứa Hạo Nhiên nói đến thế, Lý Phong mới phản ứng lại.

Thảo nào chiều nay Hứa Mộc Tình không ở nhà ăn cơm, hóa ra là đi tiếp đón các ngôi sao và đạo diễn lớn.

Cho dù là ngôi sao hay đạo diễn, đối với Lý Phong, cũng chỉ là công việc mà thôi, không khác gì những người quét rác ngoài đường và nhân viên ship đồ ăn cả.

Ăn cơm xong, Hứa Hạo Nhiên thích thú đi ra ngoài.

Cậu ta không ngừng nói đến Lương Hàn Thần.

Mà lúc này, Lương Hàn Thần đang ngồi ở phòng tổng thống của khách sạn năm sao.

Anh ta mặc một bộ vest sang trọng phiên bản giới hạn, chiếc đồng hồ Rolex trên tay trị giá hai triệu và cặp kính râm trị giá hàng nghìn đô la.

Tự tin.

Thanh lịch.

Cao quý.

Toàn thân anh ta đều thể hiện sự ưu việt.

Nhìn giống như một báu vật sáng lấp lánh được trưng bày trong tủ kính vậy.

Lương Hàn Thần đặt tài liệu cầm trong tay để xuống, hỏi người bảo vệ bên cạnh: “Cố Ngôn Hi đến chưa?”

“Vừa mới nhận được cuộc gọi, bọn họ đã ở dưới hầm để xe, sắp tới nơi rồi”.

Lương Hàn Thần mở tài liệu, trang đầu tiên là ảnh Hứa Mộc Tình.

Trong tấm ảnh, Hứa Mộc Tình mặc một bộ đồ công sở, để kiểu tóc đuôi ngựa giản dị mà vô cùng xinh đẹp.

Trên mặt cô nở một nụ cười điềm tĩnh!

Lương Hàn Thần đưa một ngón tay lên chạm nhẹ vào bức ảnh Hứa Mộc Tình.

“Không ngờ tại một nơi hẻo lánh thế này, lại có thể bồi dưỡng một cô gái ưu tú như vậy”.

Nữ thần thương nghiệp của Đông Hải, hừm, người phụ nữ này càng ưu tú, thì nhu cầu trong lĩnh vực đó càng mạnh.

“Xem ra tối nay tôi lại được vui vẻ một phen rồi”.

“Thông thường những người phụ nữ trông thuần khiết như thế, trên giường lại càng thoáng, càng lộ vẻ đẹp mỹ miều, hừ hừ hừ…”

Trong phòng tổng thống, tiếng cười dâm đãng của Lương Hàn Thần vang lên.

Hứa Mộc Tình còn chưa xuất hiện, Lương Hàn Thần đã tự tin khẳng định việc này rồi.

Dựa vào thân phận và thực lực của anh ta, chỉ cần ngoắc một ngón tay, Hứa Mộc Tình cũng sẽ giống như những người phụ nữ khác, ngoan ngoãn nằm trên giường của hắn, vểnh mông lên chờ sự chiều chuộng của hắn.

Tập đoàn Lăng Tiêu hiện tại đang phát triển, một khi nắm giữ được Hứa Mộc Tình, lúc đó tập đoàn Lăng Tiêu sẽ thành một trợ thủ đắc lực cho gia tộc của bọn chúng.

Lợi dụng vẻ bề ngoài đẹp trai, danh tiếng vô cùng hot, còn có kỹ năng giường chiếu tuyệt vời của anh ta.

Lương Hàn Thần đã quyến rũ được nhiều người phụ nữ thành công.

Đám phụ nữ này, ai cũng yêu anh ta điên cuồng, chấp nhận vì anh ta mà sẵn sàng dâng hiến cơ thể, tiền bạc, thậm chí là tất cả mọi thứ!

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Lương Hàn Thần hai mắt sáng lên.

Đến rồi!

Anh ta chậm rãi đứng dậy, cửa vừa mở ra.

Ánh mắt đầu tiên, anh ta nhìn thấy Cố Ngôn Hi trang điểm xinh đẹp.

Đồng thời, còn có Hứa Mộc Tình đi ngay sau Cố Ngôn Hi.

Vốn dĩ, Lương Hàn Thần muốn tập trung vào Cố Ngôn Hi, anh ta không muốn nhiệt tình thái quá với Hứa Mộc Tình.

Nhưng mà, khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Mộc Tình, ánh mắt của anh ta không thể rời đi chỗ khác được.

Người phụ nữ này là cực phẩm nha!

Bất kể ngoại hình, dáng người hay là khí chất, quần áo ăn mặc rất bình thường, nhưng có một gu ăn mặc vô cùng đặc biệt so với Cố Ngôn Hi.

Hai bên sau khi giới thiệu về nhau liền ngồi xuống.

Cố Ngôn Hi và Lương Hàn Thần vừa gặp mà như đã quen lâu rồi, khi hai người nói chuyện, tiếng cười vang lên không ngớt.

Lương Hàn Thần trông rất lịch thiệp và ga lăng, khác hoàn toàn so với những tên cậu ấm chỉ biết chơi gái và lái xe thể thao.

Trên người anh ta có rất nhiều điểm tốt mà những người đàn ông khác không có, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến anh ta được mệnh danh là kẻ “sát gái”.

Nụ cười của anh ta khiến rất nhiều cô gái phải điên cuồng.

Nhưng không biết vì sao, Hứa Mộc Tình lại không thích Lương Hàn Thần, đặc biệt là ánh mắt của anh ta khi nhìn cô.

Hứa Mộc Tình cảm thấy ánh mắt này vừa quen vừa khó chịu.

Đôi bên rất nhanh đã bàn đến chuyện quay phim ở Đông Hải.

Lương Hàn Thần lịch thiệp nói với Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, nhà sản xuất bộ phim của chúng tôi là một công ty lớn của nước ngoài, cũng đã mời đến một đạo diễn Hollywood".

“Từ đầu bọn họ không muốn đến Đông Hải”.

“Chắc cô cũng biết, quay một bộ phim cần rất nhiều nhân viên để lên lịch quay, như thế sẽ gây ra sự lãng phí thời gian và tiền bạc”.

Đây là mánh khóe nói chuyện mà Lương Hàn Thần hay dùng.

Trước tiên đề cao bản thân mình, làm mọi chuyện trở nên vô cùng khó khăn.

Bằng cách này, đợi khi mọi việc được hoàn thành, Hứa Mộc Tình sẽ ngưỡng mộ anh ta theo bản năng, sau đó, lại sử dụng một chút thủ đoạn, liền có thể khiến Hứa Mộc Tình say đắm anh ta.

Chương 248: Anh muốn làm gì?

Lúc này, Lương Hàn Thần tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt được giới truyền thông gọi là “đôi mắt sáng như ngọc”.

Anh ta cười nhẹ với Hứa Mộc Tình.

“Lần này bộ phim lấy bối cảnh ở tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Một khi bộ phim ra mắt công chúng nhất định sẽ mang lại danh tiếng cao cho tập đoàn của cô”.

Tuy nhiên nụ cười hớp hồn bao thiếu nữ của Lương Hàn Thần chẳng có tác dụng gì với Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình lúc này hoàn toàn coi chuyện này như một dự án kinh doanh.

Cô ngồi trên sofa, vẻ mặt bình thản.

Không biết tại sao trong đầu Hứa Mộc Tình lúc này lại xuất hiện hình bóng của Lý Phong.

Cô bất giác học theo giọng điệu của Lý Phong, bình thản nói.

“Anh Lương, thật vinh dự cho tập đoàn chúng tôi khi bộ phim của anh lấy bối cảnh trong tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu”.

Lương Hàn Thần càng cười lớn hơn: “Lúc đến đây, tôi đã nghe Ngôn Hi nói, cô Hứa đây là một đại mỹ nhân”.

“Bây giờ gặp được rồi mới thấy, cô Hứa ngoài đời còn đẹp hơn trong hình”.

“Cám ơn anh Lương đã dành lời khen, so với cô Cố, tôi chẳng qua chỉ là một con vịt xấu xí mà thôi”.

Lương Hàn Thần biết rằng phụ nữ càng tỏ ra khiêm tốn là lúc cô ta đang muốn người khác khen ngợi mình.

Một người phụ nữ như Hứa Mộc Tình, tuổi còn trẻ đã có chức vụ và địa vị xã hội cao như vậy lại càng khao khát được khen ngợi.

Anh ta nhìn Hứa Mộc Tình, bày ra dáng vẻ và nụ cười tao nhã nhất, cao quý nhất, chói lóa nhất.

“Không biết tối nay tôi có vinh hạnh được mời cô Hứa đi ăn không?”

Hứa Mộc Tình không cần suy nghĩ liền từ chối: “Thật sự xin lỗi, tối nay tôi phải về nhà ăn cơm rồi”.

“Ồ? Chẳng lẽ tối nay nhà cô Hứa có một vị khách rất quan trọng đến chơi, không biết cô có thể giới thiệu giúp tôi được không?”

Lương Hàn Thần tự tin cho rằng nhất định có một nhân vật vô cùng quan trọng đến nhà Hứa Mộc Tình tối nay.

Tuy nhiên, câu tiếp theo của Hứa Mộc Tình lại khiến Lương Hàn Thần choáng váng.

“Anh Lương hiểu nhầm rồi, chủ yếu là do chồng tôi nói mấy tiếng rồi chưa được gặp tôi, bảo tôi buổi tối nhất định phải về nhà ăn cơm”.

“Hả?”

Nụ cười đông cứng.

Vẻ mặt kinh ngạc.

Lương Hàn Thần cho rằng mình nghe nhầm rồi.

Chỉ vì một lời nói của chồng mà cô lại từ chối mình?

Không thể tin được!

Sau khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi rời đi, Lương Hàn Thần nghi ngờ gu thẩm mỹ của Hứa Mộc Tình hình như có vấn đề.

Nhưng ngay sau đó, anh ta phát hiện ra một chiếc túi da của phụ nữ ở chỗ Hứa Mộc Tình vừa ngồi.

Nhìn thấy chiếc túi này, Lương Hàn Thần lại nở nụ cười rạng rỡ.

Thì ra là như vậy.

Người phụ nữ này cũng thật nhiều thủ đoạn!

Vừa nãy mới nói là phải quay về nhà với chồng.

Nhưng lại cố tình để lại cái túi này.

Điều này có nghĩa là cô sẽ còn quay lại đúng không?

Khi Lương Hàn Thần định với tay lấy cái túi, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Ồ?

Không ngờ lại nhanh như vậy!

Có vẻ như vừa rồi không dám lộ bộ mặt thật trước mặt Cô Ngôn Hi.

Lương Hàn Thần lập tức nháy mắt với hai vệ sĩ bên cạnh, ý bảo họ đi sang căn phòng nhỏ bên cạnh ngồi đợi.

Trong ánh mắt nóng bỏng và đầy mong đợi của Lương Hàn Thần, Trương Hiểu Bình bước vào.

Lương Hàn Thần vừa nãy đã gặp Trương Hiểu Bình, cô ấy là thư ký của Hứa Mộc Tình, luôn đứng sau lưng Hứa Mộc Tình.

Lúc Trương Hiểu Bình bước vào, Lương Hàn Thần cuối cùng cũng hiểu.

Có vẻ như Hứa Mộc tình thật sự phải gặp một khách hàng rất quan trọng ở nhà tối nay.

Nhưng để bù đắp cho anh ta nên đã cử cô thư ký thân cận của mình đến.

Coi như là món khai vị trước bữa ăn, để anh ta nếm thử trước, rồi sau đó mới đến món ăn chính là cô sau.

Nghĩ đến đây, Lương Hàn Thần bắt đầu cẩn thận quan sát Trương Hiểu Bình.

Anh ta thấy Trương Tiểu Bình cũng rất xinh đẹp.

Vì vậy lập tức bước đến.

Trương Hiểu Bình chỉ là bước vào để lấy chiếc túi mà Hứa Mộc Tình bỏ quên.

Nhưng khi nhìn thấy Lương Hàn Thần vội vàng xông tới, cô ấy không khỏi bàng hoàng.

Thấy Lương Hàn Thần vội vã đẩy mình vào trong góc, Trương Hiểu Bình đưa tay ôm ngực, nhỏ giọng hỏi.

“Anh Lương, anh muốn làm gì vậy?”

Nụ cười trên mặt Lương Hàn Thần càng trở nên rạng rỡ.

Nhìn Trương Hiểu Bình ở khoảng cách gần như vậy, anh ta phát hiện ra người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp.

Mặc dù không cùng đẳng cấp với Hứa Mộc Tình, nhưng đã lâu rồi anh ta không chơi một người phụ nữ giản dị đơn thuần như vậy.

Anh ta duỗi một ngón tay, hất cằm của Trương Hiểu Bình lên.

Anh ta nở một nụ cười làm mê mẩn hàng nghìn cô gái: “Không ngờ cô Hứa cũng khá chu đáo đó”.

Như bình thường, Trương Hiểu Bình lúc này có lẽ nhất định đã phải mê mẩn nụ cười tuyệt đẹp và rạng rỡ của anh ta.

Lương Hàn Thần cúi đầu xuống, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của Trương Hiểu Bình.

“Bốp!”

Một cái tát đột ngột ập đến, âm thanh vang vọng cả căn phòng.

“Anh làm cái gì vậy? Đồ lưu manh!”

Trương Hiểu Bình tát Lương Hàn Thần một cái tát đau đớn.

Cô ấy vươn tay đẩy Lương Hàn Thần ra, sau đó vội vàng bước đến chỗ ghế sofa, nhặt chiếc túi mà Hứa Mộc Tình không cẩn thận làm rơi, định rời đi.

Nhưng lúc này, Lương Hàn Thần đã đứng chặn ở cửa.

Giờ phút này, gương mặt Lương Hàn Thần đã không còn nụ cười tỏa nắng ban nãy.

Hung ác!

Nham hiểm!

“Con điên này, mày dám đánh tao, mày có biết khuôn mặt này đáng giá bao nhiêu tiền không?”

“Mày có biết mỗi đêm có bao nhiêu phụ nữ muốn dạng hai chân ra chờ tao cưng chiều không?”

“Dám không nể mặt tao!”

Nói xong, Lương Hàn Thần liền vỗ tay.

Hai vệ sĩ trốn trong căn phòng nhỏ nhanh chóng bước ra.

Lương Hàn Thần chỉ vào Trương Hiểu Bình, nói: “Hai cậu đè cô ta lên bàn cho tôi”.

“Ông đây vừa mới bị Hứa Mộc Tình chọc giận, bây giờ tao sẽ dùng mày để trút giận”.

Vừa dứt lời, hai vệ sĩ nhanh chóng chạy tới.

Trương Hiểu Bình sợ hãi lùi lại phía sau.

Khi hai tên vệ sĩ giương nanh múa vuốt xông tới, cô ấy lập tức trong túi ra một bình xịt cay.

“Xì!”

“Xì!”

“Á! Mắt của tôi!

Hai vệ sĩ kêu gào thảm thiết.

Trương Hiểu Bình nhanh chóng lướt qua bọn chúng, đẩy Lương Hàn Thần đang đứng chặn ở cửa, vội vàng chạy ra ngoài.

“Hai tên phế vật! Mau chóng đuổi theo cho tao!

“Tinh!”

Cửa thang máy của nhà để xe dưới tầng hầm mở ra.

Trương Hiểu Bình cầm theo túi của Hứa Mộc Tình hốt hoảng chạy ra ngoài.

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đang trò chuyện trong xe, nhìn thấy Trương Hiểu Bình với bộ dạng hớt hải, hai người vội vàng xuống xe.

“Hiểu Bình, em sao vậy?”

Trương Hiểu Bình sợ đến mức ứa nước mắt.

Cô ấy vội vàng chạy đến chỗ Hứa Mộc Tình, đúng lúc đang định nói.

Vài tên vệ sĩ của Lương Hàn Thần hùng hổ lao ra khỏi thang máy.

Đồng thời, còn có Lương Hàn Thần với vẻ mặt u ám.

Những vệ sĩ này bao vây ba người Hứa Mộc Tình.

Khi Lương Hàn Thần đến gần, anh ta nói với Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, thư ký của cô rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Tôi có nhã ý muốn giúp cô ấy lấy túi. Cô ấy không chỉ từ chối mà còn tát tôi một cái”.

Lương Hàn Thần chỉ vào khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Cố Ngôn Hi không khỏi bị sốc khi nhìn thấy cảnh này.

Cô ta biết rằng Lương Hàn Thần không chỉ là ngôi sao quốc tế nổi tiếng.

Mà còn là con trai của nhà họ Lương, một trong những thế gia lớn nhất ở Thành Hải!

Cô Ngôn Hi vội vàng hòa giải: “Chuyện này chắc là có hiểu nhầm gì đó, anh đừng tức giận, từ từ nói chuyện”.

“Nói gì mà nói? Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám tát vào mặt tôi, cô có biết khuôn mặt của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không?”

“Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi phải đưa người phụ nữ này lên lầu, nghiêm khắc dạy dỗ cô ta”.

Nói xong, Lương Hàn Thần túm lấy tay Trương Tiểu Bình.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đã kéo Trương Tiểu Bình ra sau lưng.

Cô nhìn chằm chằm Lương Hàn Thần bằng ánh mắt sáng quắc.

Hứa Mộc Tình lúc này, nghiêm mặt nói: “Anh Lương, tôi hiểu rất rõ thư ký của mình”.

Chương 249: Vận dụng linh hoạt

“Cô ấy là người như thế nào? Tôi hiểu rất rõ”.

“Tôi biết rõ cô ấy không phải là người có thể tùy tiện đánh người”.

"Tôi muốn biết trên lầu vừa xảy ra chuyện gì, khiến cô ấy phải ra tay đánh anh?”

“Hừ, sao cơ, lẽ nào cô cho rằng tôi là người ra tay trước sao?”

“Tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, loại phụ nữ như thế nào mà chẳng có, chẳng lẽ lại có hứng thú với loại phụ nữ quê mùa này sao?”

Trương Hiểu Bình vội vàng nói: “Chị Tình, hắn ta định sàm sỡ em, còn bảo vệ sĩ đè em lên bàn!”

Trương Hiểu Bình sợ đến mức nước mắt trào ra, cô ấy co rúm lại trốn sau lưng Hứa Mộc Tình.

“Đồ đàn bà hôi hám, dám vu oan giá hoại cho tao! Mày dám huỷ hoại thanh danh của tao! Theo tao lên lầu!”

Nói xong, Lương Hàn Thần lập tức hành động, vồ lấy Trương Hiểu Bình từ phía sau Hứa Mộc Tình.

Lúc này, Hứa Mộc Tình nhanh chóng ra tay.

Cô vươn tay trái ra giữ lấy cánh tay của Lương Hàn Thần.

Ngay lập tức, cùi chỏ phải của cô áp vào ngực Lương Hàn Thần, quật anh ta ngã về đằng sau!

“Rầm!”

Lương Hàn Thần ngã rầm xuống đất.

Hứa Mộc Tình lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Lương Hàn Thần: “Anh Lương, xin anh nhớ kỹ đây là Đông Hải”.

“Anh làm gì ở đâu, tôi không quan tâm”.

“Nhưng ở Đông Hải, không ai có đặc quyền gì cả!”

“Nếu như anh tiếp tục như vậy, đừng trách tôi không khách khí!”

Lạnh lùng!

Ngầu!

Mấy ngày nay bị nhiễm Hứa Hạo Nhiên, lúc ở trong phòng Hứa Mộc Tình cũng bảo Lý Phong dạy một số kỹ thuật tự vệ cơ bản.

Trước đây, những thủ thuật mà Trần Quả dạy cho cô không hữu dụng lắm.

Xét cho cùng, sức lực của Hứa Mộc Tình kém rất xa Trần Quả.

Còn những gì Lý Phong dạy là kỹ năng cơ bản.

Không đòi hỏi dùng quá nhiều lực.

Hứa Mộc Tình có thể dễ dàng sử dụng linh hoạt.

Chỉ có điều đây là lần đầu tiên cô dùng với người khác.

Không ngờ hiệu quả rất tốt.

Lúc này, trong mắt Cố Ngôn Hi, Hứa Mộc Tình chính là nữ chính ngầu lòi trong truyền thuyết”.

Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi đã nhanh chóng phản ứng lại.

Cô ta vội vàng kéo Hứa Mộc Tình sang một bên: “Anh ta là con trai nhà họ Lương, chúng ta không nên đắc tội với anh ta, xin lỗi anh ta trước đi”.

“Không cần thiết”.

“Chồng tôi nói rồi, ở Đông Hải mọi người đều bình đẳng, bất kỳ ai cũng không được phép dùng thân phận của mình để áp bức người khác!”

“Người nên xin lỗi là anh ta”.

Giọng nói lanh lảnh của Hứa Mộc Tình vang vọng khắp trong không trung, từng câu từng chữ truyền đến tai tất cả mọi người có mặt ở đây không sót chữ nào.

“Con điên này, mày dám đánh tao!”

Lương Hàn Thần phẫn nộ gào lên.

Anh ta nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt hung tợn như một con thú.

“Một giám đốc tập đoàn nhỏ bé như mày lại dám động tay với tao”.

“Hôm nay tao sẽ dạy cho mày cách làm người!”

“Đem cả hai đứa chúng nó lên lầu cho tao, lên đó để tao dạy dỗ chúng nó cẩn thận!”

Cố Ngôn Hi vội vàng giang tay chặn trước mặt Lương Hàn Thần.

Cô ta biết thế lực phía sau Lương Hàn Thần mạnh như thế nào, cho dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn đứng ra không chút do dự.

Bởi vì Hứa Mộc Tình là bạn của cô ta.

Cô ta phải bảo vệ Hứa Mộc Tình.

“Anh Lương, Hứa Mộc Tình là bạn của tôi, anh nể mặt tôi….”

“Bốp!” Lương Hàn Thần trừng mắt rồi tát Cố Ngôn Hi một cái.

“Nể mặt mày! Mày là cái thá gì?”

“Mày chỉ là một ca sĩ nhỏ do công ty chúng tao đào tạo ra, lại thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi à!”

“Hôm nay mày cũng phải lên lầu phục vụ tao!”

Vào lúc những vệ sĩ này hùng hổ xông lên, Trần Quả đang ngồi trên ghế lái bước xuống xe”.

“E hèm”.

Trần Quả siết chặt nắm đấm, đột nhiên như biến thành cơn gió, lao thẳng về phía những tên vệ sĩ này!

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Trước khi những tên vệ sĩ này có thời gian phản ứng lại, từng người một bị Trần Quả đánh bay lên không trung.

Trong nháy mắt, mười mấy tên vệ sĩ lăn lộn trên mặt đất kêu gào thảm thiết.

Lương Hàn Thần tái mặt vì sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.

Lúc Trần Quả định xông lên, Hứa Mộc Tình ở phía sau nói: “Thôi bỏ đi, không cần chấp loại cặn bã này!”

Lương Hàn Thần vội vàng chạy vào trong thang máy trở về phòng tổng thống.

Vừa nãy, anh ta bị dọa một phen hết hồn.

Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào hung dữ như vậy, lại dám ra tay đánh anh ta!

Lương Hàn Thần càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng phẫn nộ.

Anh ta vớ lấy chiếc cốc và ném mạnh xuống đất, đồng thời đá chân vào bàn trà.

“Con đàn bà khốn nạn!”

“Tao đường đường là con trai thứ ba nhà họ Lương, lại bị ức hiếp ở một nơi nhỏ bé như vậy!”

“Hứa Mộc Tình, mày đợi đấy cho tao, tao sẽ lập tức gọi người tới!”

“Buổi tối hôm nay, tao nhất định sẽ đè mày xuống giường và chơi một trận đã đời!”

“Cộc cộc cộc!”

Ngay khi Lương Hàn Thần định lấy điện thoại ra gọi điện, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Lương Hàn Thần lập tức quay đầu hét to: “Ai!”

“Phục vụ phòng”.

Từ ngoài cửa giọng một người đàn ông vọng vào.

Lương Hàn Thần mất kiên nhẫn nói: “Tôi không gọi phục vụ phòng!”

“Thưa anh, tôi chắc chắn rằng anh đã gọi phục vụ phòng”.

Lương Hàn Thần tức giận mở cửa phòng: “Tôi đã nói rồi, tôi không có gọi phục vụ phòng”.

Tuy nhiên, Lương Hàn Thần vừa nói xong.

Anh ta lại phát hiện ra đứng ở ngoài cửa lại là sáu người đàn ông cao lớn.

Người đẫn đầu chính là Lưu Đức Luân.

Lưu Đức Luân cười lạnh một tiếng: “Phục vụ phòng này là do anh tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh Lương đây”.

“Anh Lương, mời anh đi theo chúng tôi”.

Nói xong, người bên cạnh lập tức ụp bao tải lên đầu Lương Hàn Thần.

“Thả tao ra, thả tao ra”.

Lương Hàn Thần hét lên trong bao.

Lưu Đức Luân mất kiên nhẫn, đấm một nhát vào bụng Lương Hàn Thần.

Cuối cùng, Lương Hàn Thần đau đến mức không thể phát ra tiếng mới chịu dừng lại.

“Dắt đi”.

Mười lăm phút sau, ở một tiệm xăm ở trong thành phố.

Lý Phong lúc này đang ngồi trên ghế của tiệm xăm.

Anh cầm một cuốn sổ trên tay.

Trên đó có rất nhiều hoa văn.

Tang Cẩu đứng ở bên cạnh.

Lý Phong ngẩng đầu hỏi Tang Cẩu: “Nhiều hoa văn phức tạp như vậy, cậu cũng có thể xăm được à?”

Tang Cẩu vô cùng tự tin gật đầu: “Đại ca, lúc tôi còn rất bé đã làm nghề này rồi”.

“Mặc dù đã không luyện tập nhiều năm, nhưng vẫn có kỹ thuật”.

Lý Phong gật đầu, tiện tay vất cuốn sổ sang một bên, nói: “Những họa tiết này không được, cậu làm theo lời tôi nói đi”.

Nói xong, Lý Phong đứng dậy, quay đầu nhìn Lương Hàn Thần đang nằm bên cạnh.

“Mày muốn làm gì? Mày muốn làm gì? Mày biết tao là ai không, tao là…..”

“Bốp!”

Lý Phong cho anh ta một cái tát bay luôn hai chiếc răng cửa.

Câm miệng!

Chỉ với một ánh mắt, Lương Hàn Thần bị đã run lên vì sợ.

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy.

Khoảnh khắc đó, giống như rơi xuống hố băng lạnh lẽo.

Sau đó, Tang Cẩu tiêm thuốc mê cho Lương Hàn Thần rồi cầm lấy dụng cụ xăm hình chuyên nghiệp”.

Khi màn đêm sắp buông xuống, Tang Cẩu lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Cuối cùng cũng xong rồi”.

Tuy nhên, Lý Phong xoa xoa cằm: “Tại sao tôi cứ cảm thấy thiếu gì đó?”

Lúc này, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.

Chương 250: Trả thù tàn bạo

Hứa Hạo Nhiên phấn khích hét lên: “Anh rể, Lưu Đức Luân nói Lương Hàn Thần ở chỗ anh, anh ta đâu? Mau cho em gặp thần tượng của em với!”

Vừa nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên vừa xông vào phòng.

Khoảnh khắc cậu ta nhìn thấy Lương Hàn Thần, đột nhiên che miệng hét lên!

“Mẹ ơi!”

Lúc này, Lương Hàn Thần đã bị lột sạch quần áo.

Khắp người từ đầu cho tới chân.

Toàn cơ thể chỗ nào cũng có hình xăm.

Mà các hình xăm đều vô cùng kỳ quái.

Có cậu bé hồ lô, cảnh sát trưởng mèo đen, Shuke Beita, chuột da xanh và mèo mặt to, con đầu to bố đầu nhỏ, thậm chí xăm cả hình cừu vui vẻ và sói xám.

“Anh rể, anh ta là thần tượng của em đó!”

“Tại sao anh lại khiến thần tượng của em ra nông nỗi này!”

Tang Cẩu ở bên cạnh lập tức kể lại cho Hứa Hạo Nhiên nghe những chuyện đã xảy ra.

Hứa Hạo Nhiên đang cảm thấy rất thương xót cho anh ta, sau khi nghe tin Lương Hàn Thần dám ra tay với chị gái, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

Cậu ta không nói lời nào, cầm lấy một con dao ở bên cạnh và đi về phía Lương Hàn Thần.

Ngay sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của Lý Phong và Tang Cẩu, Hứa Hạo Nhiên cạo trọc đầu của Lương Hàn Thần.

Sau đó, Hứa Hạo Nhiên chỉ vào cái đầu trọc của Lương Hàn Thần và nói: “Bắt đầu từ cái đầu của anh ta trước, rồi đến mũi, đến mồm, cả khuôn mặt luôn!”

“Anh xăm “công cụ đàn ông” của anh ta lên đỉnh đầu đi, càng to càng tốt, xăm cả mấy cọng lông nữa”.

“Anh ta không phải rất thích chơi phụ nữ sao?”

“Nhưng vốn liếng của hắn quá nhỏ rồi, chúng ta giúp anh ta thỏa mãn cái thói hư hỏng biến thái này!”

Lý Phong cùng Tang Cẩu ở bên cạnh bốn mắt nhìn nhau, đồng thanh nói.

“Tuyệt vời!”

Trạm thu phí tại nút giao với đường cao tốc Đông Hải.

Lúc này, rất đông các cơ quan báo đài và phóng viên đã tập trung tại đây.

Mọi người đều rất mong chờ.

“Này, cậu nói xem ngôi sao nổi tiếng Lương Hàn Thần sẽ thật sự xuất hiện sao?”

“Ai mà biết được? Dù sao chỉ cần có một chút tin tức liên quan đến Lương Hàn Thần đều có thể bán được giá tốt”.

“Nghe nói bây giờ Lương Hàn Thần rất thân với ca sĩ Cố Ngôn Hi, cậu nói xem hai người này liệu có xảy ra scandal không?”

“Không phải chứ? Tôi nghe nói lần này Lương Hàn Thần đến Đông Hải chúng ta là để hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Với sức hút của Lương Hàn Thần, sợ rằng nữ thần thương nghiệp Hứa Mộc Tình của tập đoàn Lăng Tiêu sẽ sớm sa ngã thôi!”

“Mẹ kiếp!”

“Cậu dám cả gan phỉ báng nữ thần của tôi, mau rút lại câu nói đó cho tôi”.

“Cậu không biết Lương Hàn Thần có biệt danh là “cỗ máy thu hoạch nữ thần” sao? Không biết có bao nhiêu nữ thần đã gục ngã dưới chân anh ta rồi à?”

“Tôi đánh chết cậu bây giờ!”

Hai phóng viên nhỏ nhanh chóng lao vào cấu xé nhau, lăn lộn qua lại trên mặt đất.

Khi một nhóm người vừa hút thuốc vừa xem đánh nhau, đột nhiên có một chiếc tải phóng nhanh tới.

Cửa xe tải mở ra, có người ném ai đó xuống bồn hoa như ném một bao rác.

“Đó là cái gì vậy?”

“Không biết nữa, qua đó xem đi”.

Sau khi một số phóng viên gan dạ tiếp cận gần đó, họ phát hiện ra đây là một người đàn ông.

Quần áo của người đàn ông này đều bị lột sạch.

Nhờ ánh đèn đường bên cạnh, có thể thấy rõ được người đàn ông này có nhiều hình xăm kỳ lạ trên cơ thể.

Một phóng viên lật lại thi thể người đàn ông, cực kỳ hoảng hốt.

“Là Lương Hàn Thần!”

Anh ta vừa hét lên, hai phóng viên đang đánh nhau dưới đất lập tức bật dậy, lao tới như điên.

Mọi người đều kinh hãi và không thể hiểu được, ngoài một số hình xăm kỳ lạ, trên ngực Lương Hàn Thần còn có một dòng chữ.

Động vào người dân Đông Hải, đây chính là kết cục!

“Nhanh, nhanh, nhanh, mau chụp lại! Lập tức cho lên bản tin giật tít!”

“Thằng khốn đừng chặn camera của tao!”

“Đây có phải là “cỗ máy thu hoạch nữ thần” trong truyền thuyết không? Tại sao “công cụ làm việc” lại nhỏ như vậy?”

“Đừng có quay cái nhỏ phía dưới nữa, mau chóng quay cái to trên mặt đi kìa!”

Ánh đèn lập lòe, tất cả mọi người đều chĩa máy ảnh và máy quay về phía Lương Hàn Thần.

Bản tin tiêu đề!.

Siêu sao quốc tế Lương Hàn Thần đã động vào người dân Đông Hải và bị trả thù một cách tàn bạo.

Xăm hình! Từ đầu đến chân khắp người đều là hình xăm! Siêu sao quốc tế Lương Hàn Thần rốt cuộc đã đắc tội với ai?!

Vùng đất cấm Đông Hải! Nơi dân thường có thể an cư lạc nghiệp! Dù cho là siêu sao quốc tế, cũng sẽ gặp tai ương!

Đột nhiên, vô số các tiêu đề báo chí tung ra tin tức về Lương Hàn Thần.

Thành Hải, biệt thự của Lương Hàn Thần.

“Choang!”

Âm thanh giòn tan vang lên, chiếc bình gốm sứ trắng xanh thời nhà Minh trị giá hơn năm mười nghìn nhân dân tệ đã bị vỡ nát.

“Tao muốn báo thù, tao muốn báo thù!”

Tiếng gầm của Lương Hàn Thần vang vọng khắp phòng khách.

Lúc này, Lương Hàn Thần quấn băng khắp người, chỉ lộ ra đôi mắt và cái miệng, ngay cả mũi cũng bị quấn băng kín mít.

Từng tự hào về chiếc mũi cao thẳng tắp của mình, giờ đây lại trở thành nỗi nhục nhã của anh ta!

Vài người đàn ông ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào nhau.

Không ai nghĩ ra một chuyện như vậy sẽ xảy ra.

Vùng đất cấm Đông Hải, không ngờ người ở một nơi nhỏ bé như vậy lại dám động vào con trai của mười gia độc hàng đầu ở Thành Hải.

Rõ ràng là tự tìm đường chết!

Lương Hàn Thần tóm lấy một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh: “Anh lập tức dẫn người đến Đông Hải cho tôi”.

“Tôi muốn bọn chúng chết, tôi muốn bọn chúng phải chết”.

Người đàn ông vạm vỡ bình thản nói: “Cậu chủ, lão gia nói tạm thời không ai được phép bước chân vào vùng đất cấm Đông Hải, không có lệnh của lão gia, chúng tôi không dám động thủ”.

“Vùng đất cấm cái quái gì chứ! Tôi đã bị chúng nó chơi cho thành bộ dạng này rồi!”

“Bây giờ tôi ở nhà cũng phải mặc như thế này, ông nói xem sau này tôi phải sống như thế nào!!”

Lương Hàn Thần gầm lên đầy giận dữ.

Anh ta vừa gọi tới vài vị bác sĩ.

Các bác sĩ này đều nói rằng phải mất ít nhất ba đến năm năm mới có thể xóa được những hình xăm trên cơ thể anh ta!

Không những không thể ra ngoài, mà còn trở thành trò cười của mọi người.

Mối thù này nhất định phải báo! Báo ngay lập tức!

Lúc này, người đại diện của Lương Hàn Thần là Lại Tranh Hồng đứng lên.

Anh ta kính cẩn nói với Lương Hàn Thần: “ Anh Lương, những tên ở Đông Hải đó đều là rắn độc, chúng ta không tiện phái người đến đó”.

“Tuy nhiên, chúng ta có thể dụ chúng ra”.

Lương Hàn Thần kéo cổ áo của người đại diện: “Cậu nghĩ làm cách nào mới có thể dụ chúng ra”.

Người đại diện lộ ra một hàm răng vàng: “Ban đầu công ty chúng ta nâng đỡ Cố Ngôn Hi, đã điều tra rõ lai lịch của cô ta rồi”.

“Cô ta không có bố mẹ, không có mối bận tâm gì cả”.

“Nhưng người đại diện của Cố Ngôn Hi, Phương Văn Văn thì lại khác, cô ta và bố mẹ đều sống ở Thành Hải”.

“Chúng ta có thể sử dụng bố mẹ của cô ta để khống chế Phương Văn Văn”.

“Bảo Phương Văn Văn dụ Cố Ngôn Hi ra, sau đó lợi dụng Cố Ngôn Hi lừa Hứa Mộc Tình ra khỏi Đông Hải”.

“Chỉ cần bọn chúng ra khỏi Đông Hải, cậu chủ muốn làm gì chúng cũng được!”

“Được, cách này hay! Cứ làm như vậy đi!”

Phương Văn Văn đang ở trong tỉnh biết tin Cố Ngôn Hi đã đắc tội với Lương Hàn Thần, sợ hãi đến mức toát mồ hôi hột, vội vàng lái xe quay trở về Đông Hải trong đêm.

Trong phòng khách sạn nơi Cố Ngôn Hi ở.

Phương Văn Văn mặt tái mét, hỏi Cố Ngôn Hi: “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Lần trước chị đắc tội với cậu Tiền, chúng ta chút nữa chết trong tay hắn”.

“Bây giờ chị lại đắc tội cậu với Lương, cậu Lương này là con trai trong một gia tộc trong số mười gia tộc lớn đứng đầu ở Thành Hải đấy!”

“Thế lực nhà họ lớn hơn nhà họ Tiền rất nhiều lần!”

“Chúng ta nhất định sẽ chết, chúng ta nhất định sẽ bị hắn chơi đến chết!”

Phương Văn Văn lấy tay che trán, cô căng thẳng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.

Cố Ngôn Hi vươn tay nắm lấy tay Phương Văn Văn, nghiêm túc nói: “Người nào làm thì người đó chịu”.

“Chuyện này không liên quan gì đến em, chị sẽ tự mình xử lý”.

“Bây giờ em cứ quay về tỉnh, coi như không biết chuyện này”.

“Cùng lắm là chị sẽ tự mình quay về Thành Hải, bọn chúng muốn tùy ý giết chị thế nào cũng được, nhưng sẽ không để liên lụy đến em đâu”.

“Chị nói gì vậy? Hai chúng ta là chị em tốt của nhau, bao nhiêu năm nay cùng trải qua bao sóng gió thăng trầm, em làm sao có thể giương mắt nhìn chị đến Thành Hải chịu chết được chứ?”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Phương Văn Văn reo lên.

Khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến là người đại diện của Lương Hàn Thần, Lại Tranh Hồng, Phương Văn Văn lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh.

Cô ta có một dự cảm không lành rất mãnh liệt.

Cô ta run rẩy mở điện thoại, nhỏ giọng nói: “Alo”.

Lại Tranh Hồng ở đầu dây bên kia không thấy lên tiếng.

Nhưng Phương Văn Văn đã nghe thấy tiếng than khóc của bố mẹ mình.

Phương Văn Văn hoàn toàn sụp đổ.

Cô ta khóc to hét lớn: “Đừng như vậy mà, đừng như vậy mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK