Mục lục
Một Lời Hứa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 652: Nằm mơ đi

Đã đến nước này, Tần Vạn Hào cũng không giấu diếm nữa.

Ông ta cười một cách dữ tợn, khuôn mặt dần trở nên gớm ghiếc.

“Thế thì sao nào?”

“Đám chó chúng mày đều trúng độc hết rồi”.

“Nếu như không có thuốc giải của tao, chúng mày sống còn đau khổ hơn cả chết”.

Tần Trọng cười lạnh nói.

“Tần Vạn Hào, ông cho rằng, chúng tôi phải sống dựa vào số thuốc giải đó của ông sao?”

“Tôi nói cho ông biết, bắt đầu từ bây giờ, tất cả anh em chúng tôi sẽ trở thành người của tập đoàn Đông Hải”.

“Bây giờ chúng tôi chỉ có một ông chủ duy nhất!”

“Muốn chúng tôi bán mạng cho ông sao, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!”

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên che miệng, ngáp một cái, chán nản nói với Lý Phong.

“Anh rể, nghe bọn họ đấu võ mồm chán thật ấy!”

“Có mỗi chuyện cỏn con như vậy”.

Hứa Hạo Nhiên đến đây để tìm kiếm cảm giác kích thích.

Đương nhiên đó không phải là bức tượng khổng lồ làm bằng vàng ròng trước mặt cậu ta.

Lúc này, Lý Phong đưa tay ra vỗ nhẹ vào chân tượng.

Ngay lập tức, một lối vào xuất hiện ở chỗ chân tượng.

Lối vào này không lớn lắm.

Cao chưa đầy một mét.

Một người đàn ông nếu muốn đi vào thì nhất định phải khom lưng cúi đầu xuống.

Hứa Hạo Nhiên tò mò háo hức lập tức thò đầu vào quan sát xung quanh.

Hứa Hạo Nhiên chưa kịp phản ứng, Lý Phong đã trực tiếp giơ chân lên, đạp Hứa Hạo Nhiên một cái bay thẳng vào trong đó.

Ngay lập tức, tiếng kêu oai oái của Hứa Hạo Nhiên vang vọng toàn bộ mật đạo bên trong.

“Anh rể, anh rể! Bên trong là một cái cầu trượt, cao với nghiêng lắm!”

“Nhìn không thấy đáy luôn ấy! Anh rể mau đến cứu em đi”.

Ngay sau đó, Lý Phong vươn tay ôm chầm lấy Hứa Mộc Tình đang đứng bên cạnh.

Lưng Lý Phong chạm xuống đất, giống như một đứa trẻ đang chuẩn bị chơi cầu trượt.

Rồi sau đó trượt vào lối đi tối tăm mù mịt này.

Tốc độ trượt của Lý Phong rất nhanh, trong nháy mắt người đã biến mất rồi.

Phía sau anh, Edek và từng người trong đội của ông ấy cũng lần lượt trượt theo.

Hai người còn lại cuối cùng là Lý Đông Đông và Dương Thiện Tề.

Dương Thiện Tề liếc nhìn Tần Trọng, sau đó nói: “Đi thôi! Có ân oán gì thì đợi sau khi ra ngoài rồi giải quyết”.

Dương Thiện Tề nghiêm chỉnh làm theo mệnh lệnh của Lý Phong.

Bảo vệ Lý Đông Đông suốt cả chặng đường.

Cậu ta học theo tư thế của Lý Phong, ôm Lý Đông Đông vào lòng sau đó trượt vào trong.

Đây là lần tiếp xúc thân mật nhất giữa Lý Đông Đông và Dương Thiện Tề trong mấy ngày qua.

Khoảnh khắc cơ thể hai người tiếp xúc, Lý Đông Đông giống như một chú thỏ con, nép mình trong vòng tay của Dương Thiện Tề.

Hai má cô ấy nóng bừng và đỏ ửng.

Cô ấy không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể ngoan ngoãn rúc vào trong lòng của Dương Thiện Tề.

Sau khi hai người trượt một quãng đường dài trong mật đạo tối tăm.

Lý Đông Đông cảm giác cơ thể mình như bay lên.

Sau đó hai người vẽ một vòng cung dài trên không trung.

Cuối cùng, Dương Thiện Tề ôm Lý Đông Đông đáp xuống đất.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đã đội một chiếc mũ màu đen trên đầu.

Trên chiếc mũ màu đen này có gắn một chiếc đèn thợ mỏ rất sáng, ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi vào người Lý Đông Đông và Dương Thiện Tề.

Trong hai ngày qua, Hứa Hạo Nhiên là một cẩu độc thân không ngừng phản đối mối quan hệ của Lý Đông Đông và Dương Thiện Tề.

Lúc hai người đứng cạnh nhau, mặc dù không nói gì.

Tuy nhiên, khi hai người bị kẹt ở trong một không gian chật hẹp như vậy, bầu không khí nhất định sẽ vô cùng ám muội.

Hứa Hạo Nhiên luôn bày tỏ thái độ không muốn ăn cẩu lương.

Mà bây giờ, hai người đứng sát nhau như vậy.

Cậu ta lại ghen tị.

Bĩu môi nói: “Úi chà, ngưỡng mộ quá đi!”

“Vừa nãy ở trong cầu trượt dài hàng trăm mét, hai người thân mật gần gũi như vậy, nếu như được trải nghiệm cảm giác ấy, nhất định sẽ là một kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ trong đời người ấy nhỉ!”

“Hic! Kỷ niệm của em ở đâu rồi?”

Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong câu này, Hứa Mộc Tình đang định vươn tay nhéo tai cậu ta thì cậu ta đã vội im bặt.

Sau đó vội vàng lướt qua Hứa Mộc Tình, cười hi hi hỏi Lý Phong.

“Anh rể, bây giờ chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Tiếp theo chúng ta đi đâu thế?”

Những lời Hứa Hạo Nhiên vừa hỏi cũng là câu hỏi trong lòng của tất cả mọi người.

Bởi vì bọn họ phát hiện mình đang ở trong một không gian rất rộng lớn.

Không gian này giống như một hang động dưới lòng đất.

Lý Phong liếc nhìn xung quanh, nói: “Bảo tàng Sấm vương tuyệt đối không chỉ đơn giản là một pho tượng vàng khổng lồ”.

“Hồi đó ông ta đã rút sạch quốc khố, lấy đi hết toàn bộ những bảo vật quý hiếm trên đời”.

“Vàng chỉ là một phần nhỏ trong số các bảo vật của Sấm vương mà thôi”.

“Chúng ta cần tìm kiếm cốt lõi của bảo tàng Sấm vương”.

Lý Phong đột nhiên hỏi mấy người bên cạnh.

“Tôi ví dụ như này nhé, nếu như mấy người là Sấm vương Lý Tự Thành gian trá xảo quyệt”.

“Khi mấy người rút sạch quốc khố, mấy người sẽ giấu bảo vật ở nơi như thế nào?”

Khi bọn họ nghe thấy câu hỏi này của Lý Phong, ai nấy cũng rơi vào trầm tư.

Hứa Hạo Nhiên vỗ tay nói: “Anh rể! Nhất định là chôn dưới đất rồi”.

“Đào một cái hố thật sâu!”

“Xong rồi chôn hết vàng bạc trang sức đá quý, các bức tranh thư pháp xuống dưới đất! Như vậy thì không ai có thể tìm thấy được rồi”.

Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong câu này, Hứa Mộc Tình lại tức giận nói.

“Nếu như đào hố thật sâu vậy thì sau này muốn tìm lại bảo vật đã chôn không phải càng thêm khó à”.

“Chuyện không hời như vậy thì sẽ có rất ít người làm”.

Edek sau khi nghe xong cũng gật đầu.

“Cô Lý nói rất đúng”.

“Nếu như đổi thành người khác cũng sẽ không chỉ đơn giản đào một cái hố thật sâu rồi chôn bảo vật xuống đâu”.

“Ông ấy nhất định sẽ đặt bảo vật ở nơi dễ cất giữ, hơn nữa phải dễ dàng đào được, sau đó có thể thuận tiện vận chuyển ra ngoài”.

Cả đoạn đường Edek luôn gọi Hứa Mộc Tình là cô Lý.

Xưng hô vô cùng đặc biệt này khiến Hứa Mộc Tình mỗi khi nghe thấy đều bất giác đỏ ửng mặt lên.

Ở nước ngoài, sau khi một người phụ nữ kết hôn với một người đàn ông, cô ấy thường sẽ dùng họ của chồng, giống như ở thời Trung Quốc cổ đại.

Chỉ là đến bây giờ đã khác rồi

Từ khi gặp mặt đến bây giờ, Edek luôn miệng gọi Hứa Mộc Tình là ‘cô Lý’.

Điều này khiến cho Hứa Mộc Tình càng thêm ngại ngùng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút tự hào.

Hứa Mộc Tình có thể nhìn ra, Edek và học sinh của ông ấy một lòng sùng bái Lý Phong.

Cho dù bọn họ không nói gì, nhưng từ thái độ thường ngày và ánh mắt nhìn Lý Phong.

Có thể nhìn thấy một sự ngưỡng mộ sâu sắc.

Điều này cũng khiến Hứa Mộc Tình có suy đoán sâu xa khác về thân phận của Lý Phong.

Cô rất tò mò, chính xác thì anh làm nghề gì?

Vì sao anh lại toàn năng giống như siêu nhân vậy!

Thậm chí còn khiến chuyên gia nổi tiếng hàng đầu trên thế giới tâm phục khẩu phục.

Lúc này Lý Phong nói: “Bây giờ mọi người cẩn thận nghe kỹ, có thể nghe được một chút động tĩnh”.

Lý Phong vừa dứt lời.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt ở cách đó không xa.

Âm thanh này truyền từ xa tới gần.

Chương 653: Tiếng khóc của trẻ con

Còn có tiếng vọng lại.

Những tảng thạch nhũ chồng chéo lên nhau.

Lý Phong nói với mọi người.

"Bởi vì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nên mọi người nhất định phải cẩn thận".

"Càng đến gần bảo tàng càng có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra".

Thấy mọi người gật đầu, Lý Phong dẫn theo đoàn người tiếp tục đi về phía trước.

Bốn phía xung quanh tối đen như mực.

Nhưng lại cảm thấy không gian xung quanh vô cùng trống trải.

Nhiều lúc chiếu đèn lên trên nhưng ánh sáng lại không thể chiếu đi xa.

Cảm giác giống như tất cả mọi người đang bước đi trên cánh đồng mênh mông rộng lớn.

Chỉ lúc mọi người ngẩng đầu lên mới thấy, ánh đèn chỉ chiếu được lên vách đá trên đầu bọn họ.

Đi mãi, phía trước bỗng truyền đến một âm thanh kỳ lạ.

Hứa Hạo Nhiên nói trước.

"Ơ, mọi người có nghe thấy tiếng gì kỳ lắm không?"

Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời.

Ngay phía trước cách chỗ bọn họ đứng không xa bỗng truyền đến tiếng khóc trẻ con.

Nếu tiếng khóc này ở thành phố hay ở một một ngôi làng từ xa vọng lại thì rất bình thường.

Nhưng dưới lòng đất âm u thế này lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đúng là làm cho người ta dựng tóc gáy.

Theo bản năng Hứa Hạo Nhiên dựa sát vào người Lý Phong.

"Anh rể, đây là tiếng gì thế?

"Nghe mà ghê người quá".

Tiếng khóc này ban đầu mới nghe thì giống tiếng khóc của trẻ con.

Nhưng giờ lại thêm chút bén nhọn.

Tiếng khóc thê lương.

Càng nghe càng khiến người ta sởn da gà.

Hứa Hạo Nhiên vừa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình vừa nói với Lý Phong.

"Anh rể, đây rốt cuộc là đâu thế?"

"Sao em cảm thấy mấy thứ xung quanh ngày càng ghê vậy".

Lý Phong cười nói: "Không phải bình thường em hay nói trên đời này ngoài mẹ thì không có thứ gì ghê hơn à?"

Hứa Hạo Nhiên xoa trán, cười nhăn nhó.

"Anh rể, anh không được nói ra như thế, chị em đứng đây mà".

"Nếu mẹ em mà biết thì bà ấy lột một lớp da của em ra mất".

Đoàn người càng đi xa, tiếng khóc của trẻ con càng to hơn.

Hơn nữa tiếng khóc vọng lại giống như đang nó quanh quẩn trong bóng tối xung quanh bọn họ vậy.

Nhưng dù mọi người chiếu đèn pin bốn phía cũng không thấy sinh vật sống nào cả.

Bởi vì xung quanh bọn họ ngoài thạch nhũ thì chỉ có vài vũng nước đọng.

Mấy vũng nước đọng rất sâu, dù chiếu đèn xuống cũng không nhìn thấy đáy.

Hứa Hạo Nhiên nghe mà sởn da gà.

Cậu ta giơ hai tay lên bịt kín tai mình nhưng vẫn nghe thấy tiếng khóc.

"Anh rể ơi rốt cuộc đây là thứ gì chứ?"

Lúc này Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh một vũng nước.

"Giờ em tắt đèn trên đầu đi".

Ngay khi cậu ta tắt đèn, trước mặt tối đen như mực.

Mà mắt cậu ta cũng quen dần với bóng tối.

Hứa Hạo Nhiên phát hiện trên những tảng đá bên cạnh le lói ánh sáng.

Ánh sáng của nó giống như ánh sáng đom đóm nhưng số lượng rất nhiều.

Mà nhờ ánh sáng le lói của nó, Hứa Hạo Nhiên phát hiện ở những vũng nước đọng hình như có thứ gì đang nhúc nhích.

Thứ đó nhích một chút thì tiếng khóc trẻ con lại càng rõ hơn.

"Ối giời!"

"Ối giời!"

"Trong nước có gì ý".

Trong vũng nước sâu có thứ gì đó đang chuyển động.

Hứa Hạo Nhiên phát hiện có một loại sinh vật màu xám trắng đang bò từ vũng nước lên.

Thân mình nó dài khoảng một mét, nhìn như thằn lằn.

"Con này là kỳ nhông à?"

"Nhìn nó to quá đi".

Sau tiếng hét của Hứa Hạo Nhiên, cuối cùng mọi người cũng hiểu tại sao trong không gian rộng rãi như vậy lại nghe thấy tiếng trẻ con nỉ non khóc.

Đây chính là tiếng kêu đặc biệt kỳ nhông kêu.

"Được rồi, đi thôi, đám người sau lưng sắp đuổi kịp rồi".

Nghe tiếng Lý Phong thúc giục, mọi người nhanh chân sải bước về phía trước.

Đi mãi, phía trước bỗng có tiếng thác nước chảy.

Sau đó, không gian trước mắt cũng sáng dần lên.

Ngay khi mọi người tắt hết đèn pin đeo trên đầu đi.

Bọn họ đã nhìn rõ bốn phía xung quanh.

Lúc này, đoàn người Lý Phong đang đứng phía sau một thác nước.

Cái hang này vì bị thác nước che mất nên không thấy rõ khung cảnh bên ngoài.

Bỗng nhiên, học trò của Edek hét lên một tiếng.

"Giáo sư ơi, ở đây có một cái hang".

Thác nước này rất rộng.

Phía sau thác nước có rất nhiều hang tự nhiên.

Trong những cái hang tự nhiên này đặt vô số thứ làm cho người ta thèm thuồng muốn chết - bảo tàng Sấm Vương.

Trong mỗi cái hang đều được đặt kín những cái hòm đựng bảo vật.

Bên trong có vàng bạc châu báu mã não đá quý gì cũng có.

Hứa Hạo Nhiên vỗ tay nói: "Em hiểu rồi".

"Bọn họ giấu đồ sau thác nước để người khác tìm không thấy".

"Sau này đợi có ngày vùng lên thì cũng có thể lợi dụng dòng nước, dễ dàng chuyển đồ ra ngoài".

"Thế nên quẻ mà anh rể tính có em có liên quan đến nước".

Lúc này Lý Phong đứng trước một cái hang.

Anh không nghe bất kì một tạp âm nào.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào thứ trước mắt.

Đây là một cái Transformers được làm từ nhựa chuyên dành cho con trai chơi.

Một thứ như này xuất hiện ở bào tàng Sấm vương rõ ràng rất lạ.

Nhưng Lý Phong vừa nhìn thấy nó, không chút chần chừ bước vào trong.

Anh nắm chặt lấy Transformers, đôi mắt đỏ hoe.

Dù đã bao nhiêu năm qua đi nhưng Lý Phong liếc một cái đã nhận ra nó.

Đây là thứ đồ chơi mà hồi nhỏ Lý Phong rất thích.

Cũng là anh trai Lý Mộc dùng tiền mừng tuổi mua cho Lý Phong.

Transformers xuất hiện ở đây chứng tỏ anh trai Lý Mộc từng đến đây.

Lúc cầm lấy Transformers anh phát hiện bên dưới có một bức thư.

Tay Lý Phong hơi khựng lại.

Sau đó anh cầm bức thư lên.

Mở thư ra, màu giấy bên trong đã ngã vàng.

Chữ viết bên trong Lý Phong nhận ra.

Đây là chữ của anh trai.

Nội dung trong thư rất đơn giản.

Nhìn chữ viết này, dường như thấy một thanh niên nho nhã lễ phép, khiêm tốn dịu dàng đang đứng trước mặt Lý Phong.

Trong ấn tượng, khuôn mặt đẹp trai của Lý Mộc dường như lúc nào cũng nở nụ cười hiền lành.

Lúc anh cười tươi, khóe miệng còn có lúm đồng tiền nữa.

"Lúc em nhìn thấy lá thư này, anh đã không còn nữa".

"Em có thể đứng ở đây chứng tỏ em đã trở thành một người đàn ông rất tài giỏi".

"Nhưng tiếc là anh không được thấy dáng vẻ của em lúc này".

Nội dung bức thư giống như chỉ đang cùng Lý Phong trò chuyện bình thường.

Lý Mộc cũng không để lộ ra tin gì.

Giống như chỉ nói với Lý Phong mấy chuyện lặt vặt thường ngày.

Nhưng khi Lý Phong đọc xong bức thư, anh từ từ nhắm chặt hai mắt lại.

Chương 654: Phong thủy tốt

Lý Mộc vẫn là người luôn chăm sóc anh.

Cho dù giờ Lý Phong đã đứng ở đây, tìm được bức thư mà Lý Mộc để lại.

Nhưng vì lo Lý Phong không thể đối đầu với kẻ thù nên anh ấy không nói cho Lý Phong biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng nhìn nội dung bức thư, Lý Phong cảm nhận được những uất ức và nhục nhã năm đó Lý Mộc phải chịu.

Lý Mộc muốn thông qua lá thư này nói với Lý Phong đừng tiếp tục điều tra nữa.

Chuyện năm đó, ngay khi Lý Mộc vừa tự sát đã là dấu chấm hết rồi.

Nhưng người anh mà Lý Phong kính trọng từ nhỏ đến lớn bị người ta giết chết.

Là em ruột, sao Lý Phong có thể để cho đám kẻ thù ấy thoải mái, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ.

"Ha ha, đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, lúc tìm thấy lại chẳng tốn công".

"Hóa ra bảo tàng Sấm vương ở đây".

Lúc này, trong bóng tối bỗng truyền đến tiếng cười sung sướng của Tần Vạn Hào.

Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Tần Vạn Hào và Mallory dẫn theo người của mình từ trong chỗ tối bước ra.

Không thấy Tần Trọng đâu.

Mà người bên cạnh Tần Vạn Hào đã được đổi mới một loạt.

Trên người bọn chúng ít nhiều cũng lấm tấm vết máu.

Rõ ràng đám người Tần Trọng không ngăn cản được đám người Tần Vạn Hào.

Mà giờ thực lực của đám người bên cạnh Tần Vạn Hào nhìn có vẻ mạnh hơn đám người Tần Trọng, sát khí trên người cũng dày đặc hơn.

Từ đầu đến cuối trên mặt Mallory lúc nào cũng nở nụ cười, giống như tất cả mọi chuyện đều trong lòng bàn tay hắn.

Mallory nhìn Edek nói: "Giáo sư Edek à, tôi chán cái trò mèo vờn chuột với ông lắm rồi".

"Từ nay về sau, chúng tôi sẽ không chạy theo ông đi khắp thế giới nữa".

"Dùng thuật ngữ chuyên ngành của Hoa Hạ thì phong thủy ở đây rất tốt".

"Ông cùng đám học trò chôn xác ở đây luôn đi".

Lúc này vẻ mặt giáo sư Edek không chút sợ hãi.

Kể cả đám học trò bên cạnh ông ấy cũng thế.

Bọn họ đều là những người nghiên cứu học thuật, tay trói gà không chặt. Nói gì đến việc đối phó đám cao thủ giết người không chớp mắt này.

Cho dù là đối mặt với đám côn đồ bọn họ cũng không làm gì được.

Nhưng lúc này mặt người nào người nấy cũng rất bình tĩnh.

Thậm chí có mấy học trò ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Lý Phong đang đứng trong hang.

Bọn họ chờ mong.

Bọn họ đang đợi.

Mallory và Edek quen biết mười mấy năm rồi.

Cái đồ chuột nhắt Edek làm chuyện gì cũng có sắp xếp sẵn.

Nhưng giờ đám người Edek đã không còn đường lui nữa rồi.

Độ cao chỗ bọn họ đang đứng đến mặt hồ chỗ thác nước chảy là hơn hai trăm mét.

Cho dù ai nhảy xuống cũng chỉ có đường chết.

Nhưng đang lúc cùng đường thế này mà vẻ mặt đám người Edek vẫn rất bình tĩnh làm Mallory hơi nhíu mày.

Nhưng Tần Vạn Hào lúc nào cũng huênh hoang như vậy.

Ông ta mở miệng hét tên Lý Phong: "Lý Phong, mày đi ra cho tao".

"Không phải mày vẫn luôn muốn biết anh trai mày chết thế nào à?"

"Dù sao thì giờ mày cũng phải xuống âm phủ với anh mày, tao mủi lòng nói cho mày nghe chuyện năm đó vậy"".

Tần Vạn Hào vừa dứt lời, Lý Phong tay cầm cái Transformers nhựa bước từ bên trong hang ra.

Lúc đi qua Hứa Mộc Tình, Lý Phong cẩn thận đưa nó cho Hứa Mộc Tình nói.

"Vợ ơi, giữ giúp anh một lúc".

Lý Phong đứng trước mặt Tần Vạn Hào, vẻ mặt bình tĩnh.

Giờ nhìn anh chẳng có gì ghê gớm, chỉ giống như một người qua đường bình thường mà thôi.

Tần Vạn Hào vênh váo nhìn Lý Phong: "Giờ tao đang vui nên tao sẽ nói cho mày biết".

"Năm đó anh trai mày chết vì hai nguyên nhân".

"Thứ nhất là hắn chọc phải cậu chủ nhà họ Long".

"Cậu chủ đấy là ai thì mày không cần biết".

"Cái loại rác rưởi như mày không có tư cách biết tên cậu chủ nhà họ Long".

Nói xong, Tần Vạn Hào xòe hai ngón tay ra.

"Thứ hai là vì bảo tàng Sấm vương".

"Không biết mày còn nhớ không, Lý Mộc có một người bạn gái, nghe nói là mối tình đầu thì phải".

Nghe Tần Vạn Hào nói thế, đôi mắt Lý Phong hơi mở to.

Trong đầu anh nghĩ đến một người con gái mặc bộ đồ trắng, mái tóc đen dài, nhìn rất dịu dàng.

Bạn gái Lý Mộc cũng là bạn học cấp ba của anh ấy.

Nhà Lý Phong không giống với những nhà giàu khác.

Dù biết nhà chị dâu ở nông thôn nhưng bố mẹ anh cũng không phản đối hai người yêu đương.

Nhưng trong trí nhớ mơ hồ của Lý Phong thì chị dâu không xuất hiện nhiều lắm.

Mà sau khi Lý Mộc chết chị ấy cũng biến mất theo.

"Con bé đó cũng họ Lý giống nhà mày".

"Tên là Lý Na, cũng là người ở làng gần đây".

"Mà nó còn là con cháu của Sấm vương Lý Tự Thành".

Nghe Tần Vạn Hào nói thế, Lý Đông Đông đột nhiên giơ tay che kín miệng mình.

"Chị họ! Người ông nói có phải chị họ tôi không?"

Lý Phong liếc mắt nhìn Lý Đông Đông.

Thảo nào lúc mới nhìn Lý Đông Đông Lý Phong lại thấy quen mắt thế.

Hóa ra cô ta có quan hệ chị em với chị dâu.

Tần Vạn hào cười to: "Hay thật đấy, đúng là hay thật đấy".

"Không ngờ thế giới nhỏ như vậy, đám chúng mày thế mà lại gặp nhau".

"Năm đó vì cậu chủ Long thích Lý Na nên đã xảy ra mâu thuẫn với Lý Mộc".

"Nhưng nhà họ Lý bé cỏn con chúng mày sao mà đối đầu được với nhà họ Long khổng lồ thế chứ".

"Cuối cùng, Lý Mộc chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu chủ Long bắt Lý Na đi".

"Nhưng tiếc thật đấy, nghe nói trên đường đi Lý Na đã uống thuốc độc tự sát rồi".

"Chuyện này cũng chọc giận cậu chủ Long".

"Trước mặt nhà họ Long thì nhà họ Lý chúng mày cũng chỉ là con kiến mà thôi".

"Vì cả gia tộc mà Lý Mộc phải đứng ra".

"Trước mặt các thế gia lớn, dùng dao tự rạch cổ mình".

"Ôi, hình ảnh này đẹp mắt quá, giờ trong đầu tao nghĩ lại..."

"Thịch thịch..."

"Thịch thịch..."

Đột nhiên Tần Vạn Hào ôm chặt lấy tim mình.

Vẻ mặt đang vênh váo của ông ta khựng lại, thay vào đó là vẻ mặt đau đớn.

Mà lúc này, Mallory cũng kinh ngạc nhìn Lý Phong.

Trong nháy mắt, Lý Phong thay đổi.

Vốn chỉ giống như một người bình thường nhưng giờ đây trên người anh có một luồng khí làm cho người ta phải sợ hãi.

Trong không gian rộng lớn này, Mallory và Tần Vạn Hào giơ tay ôm chặt tim.

Cho dù là Mallory cũng thấy tim đập không đều, cực kỳ khó thở.

"Thì ra mày luôn che giấu thực lực của bản thân".

Mallory sốc.

Lý Phong vốn chả coi đám người Mallory ra gì cả.

Vừa nãy Tần Vạn Hào nói Lý Phong và gia tộc của anh chỉ là con kiến.

Nhưng trong mắt Lý Phong, bọn chúng còn không bằng con kiến.

Lý Phong bước từng bước về phía Tần Vạn Hào.

"Tần Vạn Hào, ngoài hai tin tức ông vừa nói, vẫn còn một tin nữa ông chưa nói".

"Tôi cho ông một cơ hội, nói ra thì tôi tha chết cho ông".

Chương 655: Rốt cuộc mày là ai

Giờ phút này, Lý Phong giống như một mãnh thú từ thời xa xưa, toàn thân anh tràn ngập hơi thở mạnh mẽ khiến người ta phải quỳ rạp xuống vái lạy.

Tần Vạn Hào và đám sát thủ bên cạnh ông ta không thể đứng vững trước mặt anh.

Một gã da đen đứng cạnh Mallory bỗng nhiên hét lớn.

Ngay sau đó gã lao vút đến chỗ Lý Phong, tốc độ nhanh như tia chớp.

Nhưng dù tốc độ của gã nhanh thế nào, nắm đấm mạnh ra sao thì trước mặt Lý Phong cũng chả là gì.

Lý Phong nhấc tay trái lên, tùy ý nắm lại trong không trung.

Trong phút chốc, không gian giống như bị bóp méo, rung động.

Sau đó gã da đen bị Lý Phong bắt được.

"Rắc!"

Xương gã nát vụn.

Chết tươi!

Mallory trợn mắt há mồm.

Sao có thể chứ?

Sao lại vậy được?

Gã da đen là một tên đàn em cực mạnh dưới trướng Mallory.

Theo như cấp bậc thân chia ở Hoa Hạ thì ít nhất gã cũng là cao thủ cấp Vương.

Trong giới quốc tế gã được xưng là Chiến Vương!

Chiến Vương ở khắp mọi nơi trên thế giới đều có tầm ảnh hưởng rất lớn.

Ít nhất ở trong một vùng nào đó bọn họ cũng là nhất.

Là người đứng đầu một thế lực.

Hoặc cũng có thể được huấn luyện chuyên sâu bởi lực lượng đặc biệt của một quốc gia nào đó, đạt được nhiều danh hiệu và thành tích.

Nhưng Chiến Vương trước mặt Lý Phong cũng chỉ là đứa trẻ ba bốn tuổi mà thôi.

Vừa ra đòn đã bị Lý Phong giết chết.

Hai mắt Mallory trợn to, sự tự tin và ung dung lúc đầu của gã đã mất sạch.

Giờ gã giống như vừa nhìn thấy chuyện lạ trên đời.

"Mày là ai? Sao thực lực mày có thể mạnh thể được? Rốt cuộc mày là ai?"

Lý Phong tiện tay ném gã da đen sang bên cạnh.

Anh giống như không nghe thấy tiếng hét của Mallory, cũng chả thèm liếc nhìn bọn họ.

Lý Phong từng bước đến gần Tần Vạn Hào.

Tần Vạn Hào và đám người ông ta dẫn theo không ngừng lùi về sau.

Ông ta cũng bị dọa sợ mất mật.

Thấy Lý Phong ngày càng đến gần, ông ta vội hô to.

"Chúng mày lên hết cho tao, ai mà giết được Lý Phong thì tao thưởng cho một triệu tệ".

Đám người phía sau Tần Vạn Hào là những cao thủ hàng đầu trong gia tộc.

Có thể nói bọn họ là lực lượng nòng cốt của nhà họ Tần.

Lần này Tần Vạn Hào coi như là dốc hết vốn liếng ra.

Vốn định trong thời khắc mấu chốt thì đâm Mallory một dao, chiếm hết cái bảo tàng Sấm vương này.

Nhưng không ngờ đến nửa đường thì đám người Tần Trọng lại đột nhiên phản bội.

Tần Vạn Hào không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi hết lực lượng ông ta giấu trong tối ra.

Nghe thấy tiếng hét của Tần Vạn Hào, đám người bên cạnh ông ta rất nghe lời, cả đám lao lên như cơn lốc.

Nhưng ngay tức khắc, từng người một bị đánh bật trở về.

Bọn họ không ngừng văng sượt qua người Tần Vạn Hào.

Bay vun vút như những hồn ma màu đen.

Trong nháy mắt, bọn họ đã hoàn toàn biến mất trong không gian tối đen phía sau, không phát ra âm thanh gì nữa.

Giờ không gian trở nên cực kì yên tĩnh.

Chỉ có tiếng thác nước lúc gần lúc xa vọng đến.

Lúc này, ngoài tiếng thác nước, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.

Đám người Tần Vạn Hào và Mallory bị hơi thở mạnh mẽ của Lý Phong bao trùm lấy.

Giờ không nói đến việc phản kháng, bọn họ còn chẳng có gan quỳ xuống đất xin Lý Phong tha cho.

Đáng sợ quá.

Sức mạnh mà Lý Phong phô ra mạnh đến mức thân thể và linh hồn của bọn họ phải run rẩy.

Đến lúc này, giáo sư Edek - người quen biết Mallory mới nói.

Ông ấy nhìn Mallory: "Đám người các cậu giống như châu chấu".

"Đi đến nơi nào thì nơi đấy ngay cả một ngọn cỏ cũng không còn".

"Làm bao nhiêu chuyện ác".

"Người như các cậu, ông trời cũng không thể tha thứ".

Tim Mallory đập thình thịch.

Sức mạnh trên người Lý Phong làm gã không dám tiếp tục ở lại đây.

Hai tên đàn em dưới trướng gã vì sợ quá mà xoay người bỏ chạy.

Bọn chúng chạy vào bóng tối, rất nhanh liền mất hút.

Chỉ thỉnh thoảng truyền lại tiếng bước chân bọn chúng chạy trong bóng tối.

Lý Phong lấy ra hai đồng tiền xu.

Anh chẳng cần nhìn, bắn nhẹ vào trong bóng tối.

Hai đồng xu giống như hai mũi tên lao đi, ngay sau đó phía trước liền truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ cần nghe tiếng kêu của bọn chúng cũng biết, cả hai người đó không chết thì cũng tàn phế.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tần Vạn Hào.

"Tần Vạn Hào, tôi không phải là người kiên nhẫn đâu".

"Tôi cho ông cơ hội cuối cùng, nói hết ra những gì ông biết đi".

"Nếu không hôm nay ông sẽ chết ở đây đấy".

"Tất cả những thành viên nòng cốt của gia tộc ông sẽ không thấy ánh mặt trời ngày mai đâu".

Dù giờ Lý Phong chỉ có một mình, nhưng những gì anh nói ra lại khiến người khác không thể không tin.

Lúc này Tần Vạn Hào mới hiểu.

Ông ta đã hiểu sao trong một thời gian ngắn như thế mà nhà họ Viên lại sụp đổ.

Xử lí toàn bộ tài sản của gia tộc, sợ hãi rời khỏi thủ đô.

Sang phía bên kia đại dương sống những ngày tạm bợ.

Hóa ra đều là do Lý Phong làm.

Tần Vạn Hào rống lên với Lý Phong.

Tuy trong lòng rất sợ nhưng sau lưng ông ta vẫn còn nhà họ Sở ở Kinh Châu.

Đó là chỗ dựa vững chắc nhất của ông ta.

"Lý Phong, tuy là mày cũng có chút thực lực, có thể diễu võ dương oai ở đây".

"Nhưng tao nói cho mày biết, sau lưng tao là nhà họ Sở đấy".

"Một mình mày mà muốn đối đầu với một gia tộc gần nghìn năm á?"

"Trong mắt họ thì mày cũng chỉ là cỏ dại ven đường mà thôi".

"Cho dù bất kì người nào trong nhà họ Sở cũng có thể dẫm nát đầu mày, nghiền mày ra bã".

Lý Phong không nói gì.

Nhưng ánh mắt anh vẫn sáng quắc, nhìn chằm chằm Tần Vạn Hào.

Lúc này, giáo sư Edek nói với Mallory: "Mallory, cậu có nhớ lần trước chúng ta gặp nhau ở Nam Mĩ không?"

"Lúc đó, cậu dẫn theo hơn hai trăm người bao vây chúng tôi ở đầm cá sấu trong rừng mưa nhiệt đới".

"Giờ phút ấy, chúng tôi chẳng còn đường lui nữa”.

"Giống như ông bạn đứng cạnh cậu nói đấy".

"Lúc ấy trước mặt cậu, chúng tôi cũng như cỏ dại ven đường thôi, ai cũng có thể dẫm nát".

"Nhưng bỗng có một đoàn người từ trên trời xuống cứu chúng tôi".

Mallory đương nhiên nhớ rõ chuyện này.

Đối với gã, đoàn người mà lúc đấy gã gặp có thể xem là kẻ địch mạnh nhất, đáng sợ nhất trong đời gã".

Gã cảm nhận được hơi thở còn đáng sợ hơn cả thú hoang trên người bọn họ.

Nếu lúc ấy không nhờ Mallory chạy nhanh.

Thì giờ gã đã bị cá sấu Nam Mĩ nhai nát rồi.

Chương 656: Thể hiện sức mạnh

Cảnh tượng khi đó gã vẫn nhớ rất rõ nhưng lại không dám nghĩ lại, bởi vì đám người đó thật sự rất đáng sợ.

Bọn họ không phải người mà như quan sai đến từ âm phủ.

"Đợi đã!"

Mallory đột nhiên ngẩng đầu.

Gã nhìn chằm chằm Lý Phong.

Bởi vì gã phát hiện đoàn người làm gã sợ đến tận bây giờ.

Khí thế trên người bọn họ giống khí thế trên người Lý Phong.

Nhưng vẫn có điểm khác biệt.

Nếu đám người bọn họ ai ai cũng giống quan sai đến từ âm phủ.

Thì Lý Phong lại giống như diêm vương dưới âm phủ.

Hình như Mallory nghĩ đến cái gì đó?

Mặt mày tái nhợt, gã ngồi thẫn thờ trên đất.

Sau chuyện lần đó, Mallory đã mất thời gian nửa năm để điều tra về đám người từ trên trời rơi xuống đấy.

Sau khi tổn thất mấy chục trinh thám, cuối cùng gã cũng biết đám người đó là thuộc hạ của Chiến thần Hồng Hải.

Chiến thần Hồng Hải đứng trên đỉnh cao thế giới.

Toàn thế giới này có ai dám thách thức anh chứ?

Trước mặt anh, con người cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Con ngươi Mallory run rẩy, gã nhìn chòng chọc Lý Phong nói: "Mày! Mày là thuộc hạ của Chiến thần Hồng Hải?"

"Tao từng nghe nói, dưới trướng Chiến thần Hồng Hải có bốn thuộc hạ đắc lực".

"Trước kia bọn họ cũng chỉ là một đám vô danh tiểu tốt mà thôi".

"Sau khi được Chiến thần Hồng Hải huấn luyện, bọn họ đã trở thành Chiến Hoàng có thể khuấy đảo cả thế giới".

"Lẽ nào mày là một trong bốn Chiến Hoàng".

"Chiến Hoàng? Không thể nào!"

Tần Vạn Hào giãy nảy lên.

"Không thể nào có chuyện này".

"Nếu hắn là Chiến Hoàng thì tại sao mấy năm nay Lý Tấn vẫn luôn chết dí trong cái tứ hợp viện không chịu ra ngoài chứ".

"Giờ chẳng qua là hắn đang tỏ vẻ mà thôi".

"Cậu Mallory, giờ hai người chúng ta cùng ra tay".

"Chờ sau khi giết chết Lý Phong thì chúng ta sẽ chia đôi bảo tàng Sấm vương".

Mallory cười khẩy, gã rút ra một cái nỏ đen chỉ lớn bằng bàn tay từ sau lưng.

Gã bóp cò, một mũi tên màu đen bỗng bắn về phía Tần Vạn Hào.

Lý Phong hơi nhăn mày, anh nhanh chóng bắn đồng tiền xu trong tay ra ngoài.

Đồng tiền xu bắn trúng mũi tên màu đen.

Lý Phong cũng không bắn gãy mũi tên, chỉ làm nó bay lệch hướng.

"Á!"

Tần Vạn Hào hét lên một tiếng thảm thiết.

Mũi tên đó bắn trúng đùi phải của ông ta.

Bởi vì lực bắn rất mạnh, mũi tên xuyên qua đùi ông ta, cắm thẳng lên tảng đá phía sau, chỉ để lại trên đùi ông ta một cái lỗ.

Để Mallory không phá đám nữa, Lý Phong thờ ơ nói.

"Đánh què tay chân bọn chúng đi".

"Vâng!"

Lý Phong vừa dứt lời, Dương Thiện Tề vẫn luôn đứng như trời trồng phía sau đáp lời.

Cậu ta đằng đằng sát khí lao về phía đám người Mallory.

Dương Thiện Tề luôn khiến người ta cảm thấy cậu ta là một người rất thật thà, không nổi bật lắm.

Nhưng sau khi nhận được lệnh của Lý Phong, lúc cậu ta đánh về phía đám người Mallory đã bộc lộ ra sức mạnh và sự sắc bén của kẻ mạnh.

Trong chốc lát, đám người Mallory phải gắng sức đỡ lấy sự tấn công của Dương Thiện Tề, bọn chúng không ngừng kêu thảm thiết.

Mà lúc này Lý Phong đã đứng trước mặt Tần Vạn Hào.

Lẽ ra cái mạng này của ông ta đã không còn, nhưng Lý Phong đã cứu ông ta.

Tần Vạn Hào sợ chết, ông ta vội vàng cầu xin Lý Phong.

"Lý Phong, cậu đừng giết tôi".

"Cậu muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi, tôi sẽ trả lời ngay".

Lý Phong trịch thượng nhìn Tần Vạn Hào.

"Sau khi về nước, tôi đã để đàn em đi điều tra vài thứ".

"Về chuyện năm đó mẹ tôi bị đuổi ra khỏi nhà, tôi nghe thấy mấy tin tức".

"Trong đó có một tin tức khiến tôi rất băn khoăn".

"Trước kia tôi cứ nghĩ mẹ tôi xuất thân trong một gia đình bình thường".

"Lúc mẹ tôi còn nhỏ ông bà ngoại đã mất rồi".

"Nhưng lại có tin nói mẹ tôi xuất thân từ một gia tộc cực kì to lớn và bí ẩn".

"Năm đó, bà ấy và tôi bị đuổi ra khỏi nhà, anh trai tôi bị ép chết là vì gia tộc đó đứng sau lưng giở trò".

"Giờ tôi hỏi ông đó là gia tộc nào?"

"Gốc gác của gia tộc này ở đâu?"

Hai mắt Tần Vạn Hào trợn to.

Ông ta không ngờ Lý Phong lại biết được chuyện này.

Bởi vì chuyện này có rất ít người biết.

Lẽ ra Tần Vạn Hào cũng không có tư cách biết.

Nhưng vợ ông ta - Lý Thiên Kiêu nghe ngóng được ở nhà mẹ đẻ một tin.

Tần Vạn Hào do dự.

Giờ thực lực mà Lý Phong phô ra rất mạnh.

Ông ta hiểu rõ mình không thể làm căng với anh.

Ông ta tin câu nói vừa nãy của Lý Phong.

Như vừa nãy, Lý Phong dửng dưng ra lệnh.

Tên đàn em vốn chẳng có gì nổi bật đứng sau Lý Phong lại có thể đánh đám người của Mallory một trận nhừ tử, trong khi thực lực của bọn Mallory cũng chẳng phải dạng vừa.

Lúc đối đầu với Dương Thiện Tề, Mallory vốn còn vênh váo lắm.

Nhưng giờ gã cũng sợ mất mật.

Tần Vạn Hào suy nghĩ kĩ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Phong.

"Chuyện này vốn là bí mật, lẽ ra tôi cũng không có tư cách biết".

"Nếu tôi nói ra, gia tộc khổng lồ, bí ẩn đấy chắc chắn sẽ không tha cho tôi và người nhà tôi".

Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên: "Nếu ông không nói thì người nhà ông cũng không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu".

"Tôi không cần biết bọn chúng là ai".

"Cho dù là thế gia có lịch sử mấy trăm năm hay hàng nghìn năm đi chăng nữa".

"Bọn chúng từng đối xử với anh trai tôi ra sao, tôi sẽ trả lại cho chúng gấp trăm lần".

Lúc Lý Phong nói ra chữ cuối cùng, toàn thân anh bỗng phóng ra khí thế cuồn cuộn.

Tất cả mọi người kể cả Dương Thiện Tề bất giác ôm chặt tim mình.

Hơi thở mạnh mẽ quét qua bốn phía, khiến tất cả mọi người không thể nào hô hấp được trước mặt Lý Phong.

Từ trước đến nay, Dương Thiện Tề vẫn luôn luyện tập tất cả những kĩ năng mà Lý Phong dạy cho.

Mỗi một câu anh nói, Dương Thiện Tề đều nhớ kĩ trong đầu, luyện theo.

Giờ cậu ta đã trở thành một cao thủ mạnh.

Nhưng trước mặt Lý Phong, cậu ta cũng không chống lại được sát khí mà anh phóng ra.

Lúc này Tần Vạn Hào lại có thêm vết thương, ông ta đau đớn dùng hai tay nắm chặt lấy cổ họng mình.

Gân xanh nổi lên.

Cả khuôn mặt sưng phù như quả táo đỏ.

"Tôi nói!"

"Tôi nói!"

Nghe Tần Vạn Hào nói thế, Lý Phong bỗng thu lại sức mạnh trên người mình.

Mọi người xung quanh lập tức cảm thấy dễ hít thở hơn nhiều.

Trước mặt Lý Phong, Tần Vạn Hào cảm nhận được thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Ông ta chỉ mong mình có thể nhanh chóng rời khỏi đây.

Lúc này, ông ta lập tức đứng lên, căng thẳng nói với Lý Phong.

"Tin này tôi không thể nói cho nhiều người biết".

Vì vậy ông ta dè dặt bước đến bên cạnh Lý Phong.

Chương 657: Cười đến cuối cùng

Ông ta ghé sát miệng đến tai Lý Phong, nói nhỏ mấy câu.

Tất cả những gì Tần Vạn Hào nói là thật.

Nhưng lúc đang nói, mắt ông ta lóe lên sự sắc bén.

Nói xong, ông ta chợt ra tay đánh về phía Lý Phong.

Không biết từ lúc nào trong tay ông ta đã cầm một con dao cực kì sắc nhọn.

Tốc độ ông ta nhanh như chớp, con dao trong tay đâm mạnh về phía tim Lý Phong.

Ông ta còn lo một dao này không đâm chết được Lý Phong, nên đâm liên tiếp mấy phát.

Sau đó cười to: "Ha ha ha, lần này để tao xem mày có chết tươi không?"

"Chồng ơi!"

Hứa Mộc Tình đột nhiên hét to.

Nhưng Hứa Mộc Tình vừa mới chạy lên mấy bước đã bị Hứa Hạo Nhiên giơ tay ngăn lại.

"Chị à, chị không phải lo đâu".

"Cái khác thì không nói chứ anh rể là người ranh ma nhất mà em từng gặp đấy".

"Cái chiêu cũ rích mà ngu như thế sao có thể khiến anh rể bị thương được chứ".

Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Tần Vạn Hào đã sợ hãi xoay người bỏ chạy.

Đúng như Hứa Hạo Nhiên nói, ngay từ đầu Lý Phong đã biết Tần Vạn Hào định làm gì rồi.

Tần Vạn Hào đâm anh mười mấy nhát, nhưng nhát nào cũng bị anh dùng hai đầu ngón tay kẹp được.

Đến lúc ông ta thấy có gì sai sai, thì con dao trong tay chỉ còn có một nửa.

Lưỡi dao còn lại đã bị Lý Phong kẹp lấy, chả biết anh bẻ gãy nó từ bao giờ.

Kế hoạch thất bại, ông ta xoay người bỏ chạy.

Tần Vạn hào chạy được mười ấy bước, Lý Phong nhẹ nhàng vung hai ngón tay vào trong không khí.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên.

Tần Vạn Hào vốn đang bỏ chạy bỗng khựng lại, ông ta loạng choạng bước vài bước về phía trước rồi ngã rầm xuống đất.

Máu tươi từ từ chảy ra.

Giờ Lý Phong đã đạt được mục đích của mình.

Cuối cùng anh cũng biết năm đó xảy ra chuyện gì rồi.

Cũng biết rằng Lý Tấn vì sự an toàn của anh và mẹ anh nên mới đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc.

Còn cái chết của anh trai là do gia tộc của mẹ đứng ở sau lưng giở trò.

Cùng với nhà họ Long mơ ước đến bảo tàng Sấm vương.

Lý Phong đứng trước một hang chứa đầy tiền.

Anh nhìn những chiếc hòm được xếp ngay ngắn trong hang.

Khóe miệng nhếch lên, cười khẩy.

Anh bỗng giơ tay vỗ nhẹ lên vách đá bên cạnh.

"Rầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Cái hang trước mắt Lý Phong lập tức sụp xuống.

Những tảng đá rơi xuống đã vùi lấp toàn bộ báu vật.

Mấy học trò bên cạnh giáo sư Edek nhìn thấy, vội vàng định chạy lên khuyên can.

Nhưng giáo sư Edek lại lắc đầu với bọn họ.

Ông ấy nói: "Mấy thứ này đã chôn dưới đất nhiều năm như vậy".

"Việc khai quật đã không còn quan trọng nữa".

"Mục đích chính của những người làm khảo cổ như chúng ta là tìm hiểu về văn minh thời cổ đại".

"Khai quật những thông tin được giấu trong dòng chảy lịch sử".

"Những thứ trước mắt chúng ta tuy là vô giá".

"Nhưng cũng không có giá trị nghiên cứu cao, để nó tiếp tục chôn vùi dưới đất đi".

Quan điểm của Lý Phong và giáo sư Edek giống nhau.

Vì thế anh nhanh chóng ra tay, chôn vùi toàn bộ bảo tàng dưới đống sỏi đá.

Cùng chôn vùi dưới đất còn có đám người của Tần Vạn Hào và Mallory.

Lúc đoàn người Lý Phong đi ra khỏi mặt đất đến một đồng cỏ đầy nắng.

Đường đi vào bảo tàng Sấm vương đã bị anh phá hủy sạch.

Bảo tàng Sấm vương sẽ thật sự trở thành truyền thuyết.

Trên đường trở về, đoàn người Lý Phong lại có thêm mười mấy người.

Người dẫn đầu mười mấy người này là Tần Trọng.

Hắn đã bị thuộc hạ của Tần Vạn Hào đánh cho thừa sống thiếu chết.

Lúc Lý Phong trở về, tiện tay cứu bọn họ.

Lúc đó Tần Trọng và đàn em của mình vô cùng cảm động, đám người quỳ trước mặt Lý Phong.

"Đại ca, từ nay về sau cái mạng này của chúng tôi là của anh".

Hứa Hạo Nhiên hỏi Lý Phong: "Anh rể, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Lý Phong cười nhìn Hứa Hạo Nhiên: "Đã xem qua bộ phim 'Thiên Hạ Vô Tặc' chưa?"

Hứa Hạo Nhiên gật đầu: "Em xem rồi, là anh Hoa diễn".

Lúc này Lý Phong hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên.

Giọng anh đều đều nói ra một câu làm cho cả thế giới sợ hãi, run rẩy.

"Anh muốn trên đời này không còn thế gia".

Hai ngày sau, ở thủ đô.

"Mẹ ơi, con về rồi".

Hứa Hạo Nhiên hô to, đẩy cửa phòng khách sạn ra.

Bọn họ đạng ở tạm khách sạn này.

Trước khi công trình ở làng Ngưu Gia xây xong, bọn họ sẽ ở tạm đây.

Hứa Hạo Nhiên vừa mở cửa vào thì phát hiện không khí trong phòng khách có vẻ lạ.

Có hai người lạ bên trong.

Bọn họ ăn mặc rất bình thường.

Hai người họ giống như hai cái gậy trúc đứng sừng sững trong phòng khách.

Lúc ba người Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình và Lý Phong bước vào, bọn họ hơi nghiêng đầu nhìn.

Trong đó có một người, vừa nhìn thấy Lý Phong trong mắt liền hiện lên sự sắc bén.

Trong tay một người cầm một cái hộp đàn hương.

Lý Phong nhìn thấy cái hộp, anh nhếch miệng cười khẩy.

Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cùng bước đến trước mặt Lý Phong, Hứa Hiếu Dương nói nhỏ với anh.

"Không biết hai người này làm sao nữa, vừa mới đến đã nói mấy chuyện không đầu không đuôi rồi".

"Sau đó còn bảo bố mẹ nhận cái hộp trong tay họ nữa chứ".

Hứa Hiếu Dương vừa dứt lời, Liễu Ngọc Phân đã nói: "Con rể à, hai người bọn họ có phải đầu óc có vấn đề không?"

"Bọn họ nói nhà họ Viên sụp đổ rồi, nhà họ Tần cũng không còn".

"Còn nói có người vừa ý nhà chúng ta".

"Chỉ cần chúng ta nhận quà bọn họ tặng sẽ trở thành bốn thế gia lớn ở thủ đô".

"Bốn thế gia lớn ở thủ đô là cái gì thế?"

Thấy vẻ mặt bố mẹ vợ ngơ ngác, Lý Phong cười.

"Bốn thế gia lớn ở thủ đô là rảnh rỗi không có chuyện gì, rảnh hơi ý mà"

Nói xong, Lý Phong bước về phía hai người kia.

Nếu là một gia tộc khác ở đô, lúc đối mặt với hai người này chắc chắn sẽ rất lễ phép.

Chỉ có Lý Phong cười khẩy nhìn bọn họ.

"Từ khi nào mà Hắc Mộc Lệnh rẻ mạt thế?"

Hai người kia nhìn nhau, trong đó có một người thản nhiên nói.

"Lý Phong, cậu đã bị đuổi khỏi gia tộc Lý Thị".

"Giờ chắc chắn cậu rất muốn trở thành bốn thế gia lớn ở thủ đô đúng không?"

"Giờ tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu nhận lấy Hắc Mộc Lệnh, cậu có thể lập một cái Lý Thị mới ở thủ đô".

"Mà trở thành thế gia đứng đầu bốn thế gia lớn ở thủ đô, là thế gia dẫn đầu các thế gia ở thủ đô và vùng lân cận".

Lý Phong bĩu môi, vẻ mặt khinh khỉnh: "Nói hay thì là bốn thế gia lớn, nói khó nghe chút thì là chó trông nhà cho các ông mà thôi".

"Các ông mang đồ về đi, nói với hội trưởng lão".

"Từ giờ thủ đô không còn bốn thế gia lớn nữa".

"Tôi chuẩn bị nhổ tận gốc những thế gia trong gia danh sách những thế gia dưới trướng của hội trưởng lão rồi".

Chương 658: Trò chơi bắt đầu

Lý Phong nói rất dửng dưng.

Nhưng hai người kia nghe xong thì lông mày dựng ngược lên, toàn thân đều phóng ra hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.

Ánh mắt bọn họ nhìn chòng chọc Lý Phong, trong đó có một người nói: "Lý Phong, cậu có biết mình đang nói gì không?"

Một người nóng tính, ông ta nắm chặt tay, trong mắt dày đặc sát khí.

"Không biết trời cao đất dày".

"Nếu cậu còn dám nói ra câu nào láo toét nữa".

"Tôi sẽ đánh chết cậu trước mặt người nhà cậu đấy".

Lý Phong giơ một ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nói với Liễu Ngọc Phân.

"Mẹ ơi, trong phòng hơi nóng, mẹ mở cửa sổ ra đi"

Liễu Ngọc Phân cũng không nghĩ nhiều, lập tức mở hai cánh cửa sổ ra.

Cửa sổ vừa bị mở ra, Lý Phong đã ngoắc tay với hai người kia.

"Đến đây nào! Để tôi xem thử hai con chó của hội trưởng lão dữ thế nào?"

"Ranh con muốn chết à!"

Hai người cùng gầm lên.

Bọn họ giơ nắm đấm, vọt về phía Lý Phong như hai tia chớp.

"Rầm!"

"Rầm!"

Cùng với hai tiếng vang lớn.

Hai người đánh về phía Lý Phong cùng bật ngược về sau.

Trong nháy mắt, bọn họ văng ra khỏi cửa sổ mà Liễu Ngọc Phân vừa mới mở.

Lý Phong phủi tay, nhặt cái hộp gỗ trên đất lên.

Anh mở ra, bên trong là Hắc Mộc Lệnh.

Anh bước đến bên cạnh cửa sổ.

Bóp nát cái Hắc Mộc Lệnh nặng trĩu trong tay.

Lý Phong thả những mảnh gỗ đã bị nghiền nát xuống lầu, dửng dưng nói.

"Trò chơi chính thức bắt đầu".

Cùng lúc này, ở tứ hợp viện của nhà họ Lý.

Lý Lâm vội vàng bước vào trong.

Ông ấy thấy Lý Tấn không ngồi trong phòng sách múa bút luyện chữ như mọi khi.

Mà giống như một người thợ mộc đang ngồi trong sân.

Xung quanh ông ta có rất nhiều miếng gỗ.

Trong tay ông ta cầm một miếng gỗ, đang chăm chú đẽo gọt.

Lý Lâm bước nhanh đến bên Lý Tấn, nói với ông ta: "Lão gia ơi, không xong rồi".

Lý Tấn liếc mắt nhìn Lý Lâm nói: "Ông có thể đổi câu khác không?"

"Mỗi lần vội vã từ ngoài chạy vào ông cũng nói câu này, tôi nghe đến phát chán rồi".

Đối với Lý Tấn bây giờ, cả thủ đô này không có chuyện gì có thể làm ông ta cảm thấy bối rối cả.

Lý Lâm vội vàng nói: "Lão gia, tôi vừa nhận được một tin".

"Hội trưởng lão phái hai người đến đã bị cậu chủ đánh bay ra từ tầng mười rồi".

"Giờ hai người đó đã thành người tàn phế".

Lý Tấn đang đẽo gọt miếng gỗ, nghe thế thì sững người, sau đó ông ta lập tức cười to.

Tiếng cười của ông ta cực kì vui sướng.

"Không ngờ chuyện này đến nhanh thế".

"Tôi còn tưởng phải tháng nữa mới đến cơ".

"Xem ra phải thông báo cho đại ca năm đó một câu rồi".

Lý Mộc nói tiếp: "Lão gia không chỉ thế đâu, cậu chủ còn bóp nát Hắc Mộc Lệnh nữa".

"Giờ tất cả thế gia ở thủ đô đều biết chuyện này rồi".

"Lão gia, cậu chủ làm thế có khác nào đang thách thức hội trưởng lão đâu".

"Thế thì nguy hiểm quá".

Lý Tấn nghe Lý Lâm nói xong, hơi trầm tư.

Nhưng ông ta lại nhanh chóng tiếp tục khắc gỗ.

Ông ta vừa khắc gỗ, vừa cười nghiền ngầm.

"Xem ra thằng bé không định tiếp tục giấu diếm nữa rồi".

"Tốt lắm, con trai của Lý Tấn tôi nên thế.", Lý Lâm còn tưởng Lý Tấn sẽ hoảng sợ sau đó chủ động đến xin lỗi hội trưởng lão chứ.

Nhưng không ngờ người làm bố như Lý Tấn lại chẳng chút lo lắng cho hành động liều lĩnh này của Lý Phong.

Mà luôn thầm khen ngợi những gì Lý Phong làm.

Trong lòng Lý Lâm hơi cuống.

Giờ Lý Phong chọc phải hội trưởng lão đấy.

Hội trưởng lão khống chế toàn bộ thế gia ở thủ đô và vùng lân cận.

Chỉ cần bọn họ ra lệnh.

Lý Phong và gia đình nhỏ bé của anh sẽ bị giết ngay lập tức.

Chết không có chỗ chôn.

Lý Tấn nhanh chóng đẽo miếng gỗ từng chút từng chút một.

"Ông thấy tôi nên chuẩn bị quà cho cháu trai trước hay là cho cháu gái trước đây?"

"Hôm qua tôi nằm mơ, cảm thấy đứa cháu đầu tiên chắc là cháu gái".

Lý Lâm ngạc nhiên nhìn Lý Tấn: "Lão gia, giờ không phải lúc nói đùa đâu".

"Cậu chủ và nhà thông gia đang gặp nguy hiểm đó".

Lý Tấn vỗ vãi Lý Lâm, cười nói: "Giờ ông có sức mà nghĩ linh tinh".

"Thì thà cùng tôi chuẩn bị quà cho cháu gái còn hơn".

"Chúng ta làm cái nôi trước đi".

"Tôi cảm thấy cháu gái của tôi chắc năm sau là ra đời đấy".

Lý Lâm nhìn Lý Tấn, ông ấy từ nhỏ đã đi theo Lý Tấn, rất hiểu tính ông ta.

Lý Tấn là một người khôn ngoan, ông ta làm chuyện gì cũng sẽ tính toán sâu xa.

Thế nên lúc trước không ai có thể gây thiệt hại cho Lý Tấn và cả gia tộc Lý Thị ở thủ đô.

Cũng vì thế nên đối thủ mới gọi ông ta là đồ cáo già.

Thấy Lý Tấn vẫn bình chân như vại, dù trong lòng Lý Lâm còn nhiều điều khó hiểu nhưng cũng chỉ có thể cùng đẽo gỗ với Lý Tấn.

Trong căn nhà cổ mấy trăm năm ở thủ đô.

Ở giữa nhà có chín ông già ngồi trên ghế gỗ lim.

Trong đó có một người đập mạnh lên bàn.

Cả mặt đất cũng rung nhẹ lên.

"Nực cười, cái thằng Lý Phong dám đánh người của hội trưởng lão, đúng là muốn chết mà".

Một người ngồi ở giữa, trong mắt lóe lên sự sắc bén.

"Từ trước đến nay nhà họ Lý luôn là cái gai trong lòng chúng ta".

"Lúc trước Lý Tấn giống như cái xương mắc ngang cổ chúng ta".

"Dù làm thế nào cũng không thể khạc cái xương này ra được".

"Giờ lại đến thằng con thứ cả người toàn gai của ông ta".

"Xem ra muốn thủ đô hưng thịnh như trước".

"Thì phải làm theo kế hoạch lúc trước, nhổ tận gốc gia tộc Lý Thị".

Bên cạnh có một người nhìn hơi béo, ông ta sờ cái cằm bóng loáng của mình, hỏi.

"Làm theo kế hoạch lúc trước cũng được thôi".

"Nhưng giờ có gia tộc nào làm mới là vấn đề".

Mấy người nhìn nhau, sau đó một người hỏi: "Gia tộc Vũ Thị có được không?"

Có người lắc đầu: "Không được, tôi tìm bọn họ nói chuyện này rồi".

"Nhưng cũng không biết bên trong nhà bọn họ xảy ra chuyện gì".

"Thời gian gần đây đang chuyển dời tài sản ra nước ngoài".

Người bên cạnh lại nói: "Chuyện này tôi cũng có nghe nói".

"Tình hình cụ thể có lẽ liên quan đến Nữ hoàng phố Wall - Vũ Khuynh Mặc".

Chương 659: Lệnh truy sát

"Nhà họ Vũ có Nữ hoàng phố Wall - Vũ Khuynh Mặc chống lưng, cho dù đến nơi nào mà chả lập nghiệp được".

"Vì thế bọn họ sẽ không ra tay đâu".

"Mà từ trước đến nay Vũ Khuynh Mặc vẫn luôn yêu thầm Lý Phong, làm gì có chuyện cô ta ra tay đối phó với Lý Phong chứ".

Lúc này bỗng xuất hiện một cảnh tượng lạ.

Chín trưởng lão của hội trưởng lão cùng ngậm miệng lại.

Căn nhà có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, người ngồi ở vị trí chính giữa đột nhiên nói: "Nếu đã thế thì truyền lệnh truy sát đi".

Có người vẻ mặt kinh ngạc.

"Ra lệnh truy sát với nhà họ Lý á".

"Làm thế có qua loa lắm không?"

Người ngồi giữa cười khẩy.

"Đồ cáo già Lý Tấn mấy năm nay chắc chắn đã lén lút làm rất nhiều chuyện sau lưng chúng ta".

"Nếu bây giờ không suy tính kĩ càng mà ra tay với ông ta, thì ông ta lại càng làm căng hơn".

"Cho nên chúng ta phát lệnh truy sát để dụ rắn ra khỏi hang".

"Lệnh truy sát chủ yếu nhằm vào Lý Phong và người nhà họ Hứa".

"Khiến Lý Phong và cả nhà Hứa Hiếu Dương thành đối tượng bị đuổi giết, lập tức thực hiện đi".

Mấy người còn lại nhìn nhau rồi gật đầu nói: "Được rồi, cứ thế đi".

Ban đêm.

Cả nhà Hứa Hiếu Dương đang ngủ trong một khách sạn năm sao.

Trên hành lang.

Lý Phong đứng ở cửa sổ bên cạnh lối thoát hiểm.

Vương Tiểu Thất đứng sau lưng anh bình thường rất nhí nhảnh nhưng giờ vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

"Đại ca, nhận được tin hội trưởng lão đã phát lệnh truy sát đối với chúng ta".

Lý Phong cười nhạt: "Biết ngay bọn họ sẽ làm thế mà, tất cả cứ làm theo kế hoạch đi".

Vương Tiểu Thất cung kính gật đầu: "Vâng!"

"Anh rể, anh ở đâu thế? Cơm nấu xong rồi".

Lúc này Hứa Hạo Nhiên mở cửa sổ chỗ lối thoát hiểm ra.

"Ơ, Tiểu Thất cũng ở đây hả?"

"Đã ăn tối chưa? Vào ăn cùng đi?"

Vương Tiểu Thất tìm bừa một cái cớ rồi rời đi.

Cậu ta vừa đi, Hứa Hạo Nhiên đã thò đầu qua nói với Lý Phong: "Anh rể, lệnh truy sát là gì thế?"

Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói: "Tai em thính thế, đứng xa vậy mà vẫn nghe thấy".

Hứa Hạo Nhiên hếch đầu cười nói: "Đương nhiên rồi".

"Giờ em là thám tử của tập đoàn chúng ta đấy".

"Mọi chuyện trong vòng mười km quanh đây sao mà thoát khỏi lỗ tai của em được".

Hứa Hạo Nhiên lại hỏi: "Anh rể, cái lệnh truy sát mà anh nói là gì thế? Có phải có người định ra tay với nhà mình không?"

Lý Phong cười nói: "Không phải hai người hôm qua tới đây bị anh ném từ trên lầu xuống hả?"

Hứa Hạo Nhiên gật đầu.

"Bọn họ là người của hội trưởng lão".

"Hội trưởng lão là cái gì thế?", Hứa Hạo Nhiên hỏi lại.

"Một đám già đầu rảnh hơi lập nên ý mà".

"Bọn chúng khống chế các thế gia ở đây, ngay cả bốn thế gia lớn ở thủ đô cũng phải nghe bọn chúng sai khiến".

"Ủa ôi, ngầu thế á".

"Lệnh truy sát là dành cho những gia tộc hoặc những thế lực không nghe theo sự sai khiến của bọn chúng".

"Chỉ cần tung ra lệnh truy sát, tất cả những gia tộc khác ở đây sẽ nhằm vào gia tộc này".

Hứa Hạo Nhiên giật mình: "Ôi vãi, thế nghĩa là nhà chúng ta đang bị một đám người nhìn chòng chọc à?"

Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Sao thế, em sợ à?"

"Anh cứ đùa, em là ai chứ? Em là em vợ của anh Lý Phong nhé".

"Chỉ cần anh rể ở đây mà em phải sợ người khác á?"

Hứa Hạo Nhiên vừa nói vừa xoa tay.

Cậu ta cắn răng nói với Lý Phong: "Anh rể, giờ anh định đối phó với đám người này thế nào?"

Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: "Nếu chúng ta đánh phủ đầu, tống hết một đám người này vào quan tài thì chẳng bao lâu lại có nhóm khác đến thôi".

"Cho nên chúng ta phải làm từng bước một, diệt cỏ tận gốc, rút củi dưới đáy nồi".

"Em có biết nền móng của một gia tộc là gì không?"

Hứa Hạo Nhiên chẳng cần nghĩ đã nói: "Là tiền!"

"Không phải gia tộc nào cũng làm ăn kinh doanh à?"

"Nếu không có tiền thì dù bọn chúng là gia tộc khỉ gió gì cũng chỉ là một lũ ăn mày mà thôi".

Lý Phong gật đầu.

Cậu em vợ Hứa Hạo Nhiên này dù bình thường không đáng tin lắm, làm chuyện gì cũng hấp tấp.

Nhưng đầu óc khá nhanh nhạy.

"Anh hỏi em, nếu em muốn một gia tộc phá sản thì phải dùng cách nào?"

"Không dễ đâu, công ty nào mà chả dùng mánh khóe sau lưng".

"Bọn chúng có thể làm ăn lớn như thế chắc chắn là lén lút dùng cách dơ bẩn nào đó rồi".

"Chúng ta chỉ cần tìm ra được là bọn chúng xong đời ngay".

Nhưng Lý Phong chỉ cười lắc đầu.

"Không đúng".

Hứa Hạo Nhiên vò đầu bứt tai: "Anh rể, sao lại không đúng, lúc trước không phải chúng ta vẫn làm thế à?"

Lý Phong chưa kịp đáp lời, sau lưng Hứa Hạo Nhiên bỗng vang lên giọng nói của Hứa Mộc Tình.

"Đối phó với một hai thế gia chúng ta đương nhiên có thể dùng cách này".

"Nhưng nếu chúng ta đối đầu với tất cả thế gia ở đây".

"Làm như vậy chỉ chúng ta thiệt thôi".

"Bọn chúng mà bắt tay nhau phản công thì người chết sẽ là chúng ta đấy".

Hứa Mộc Tình bước đến bên cạnh Lý Phong, nhìn anh nói.

"Ý anh rể em là, nếu chúng ta đã nhổ cỏ tận gốc thì phải bắt đầu từ người trước".

"Người á?"

Hứa Hạo Nhiên ngớ người nhìn Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình tự tin nhìn Lý Phong, cười nói.

"Ừ, là người".

"Nền móng của tất cả các doanh nghiệp của gia tộc không phải là tầng lớp lãnh đạo mà là tầng lớp công nhân".

"Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Nếu chỉ có một người công nhân thì không nói nhưng nếu có nhiều công nhân thì sức ảnh hưởng sẽ không nhỏ đâu".

Hứa Hạo Nhiên vội nói: "Chị à, có phải chị có cách gì không? Chị mau nói đi".

Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhìn nhau, hai người trăm miệng một lời nói.

"Bí mật".

"Xì!"



Làng Ngưu Gia.

Dự án ở làng Ngưu Gia đã chính thức khởi công, hai nhóm kĩ sư cùng lúc rầm rộ xây dựng.

Dự án này kéo theo bốn làng gần đó được hưởng lợi.

Lúc bắt đầu khởi công, những người vô công rồi nghề trong làng cũng có việc làm.

Chuyện này làm người dân bốn làng xung quanh ngày nào cũng cười tươi, lúc ngủ cũng mơ là đang đếm tiền.

Nhưng ngoài làng Ngưu Gia và bốn làng xung quanh.

Nhưng nơi khác bắt đầu ghen tị.

Trong đó người tức tối nhất là Cao Vũ Quốc.

Hắn ta vốn là người của nhà họ Viên, quản lí tất cả các công trình ở khu vực làng Ngưu Gia này.

Thời kì đỉnh cao nhất của hắn ta dưới trướng cũng có hơn hai trăm người.

Nhưng sau khi nhà họ Viên sụp đổ, hắn ta như chó nhà có tang.

Đi đến đâu cũng bị người ta xa lánh.

Giờ chỉ có thể một mình dẫn theo hai tên đàn em ngồi ở một cái quán đầu làng uống bia.

Lúc này, có người đứng sau vỗ nhẹ lên vai Cao Vũ Quốc mấy cái.

Sau lưng hắn ta truyền đến giọng nói: "Cậu là Cao Vũ Quốc phải không?"

Cao Vũ Quốc bực tức hất ray người kia ra.

Hắn ta cũng không quay lại nhìn, chỉ lạnh lùng nói: "Đừng làm phiền ông đây, cút ngay đi".

Chương 660: Tập đoàn Hàn Thị

Người phía sau lại tiếp tục vỗ hai cái lên vai hắn ta.

"Đứng lên đi, tôi có việc tìm cậu".

"Ông bảo mày cút mày không nghe thấy à?"

"Mày tưởng giờ ông mày đến bước đường cùng nên muốn bắt nạt à?"

Nói xong, Cao Vũ Quốc đột nhiên đứng lên.

Nhưng vừa xoay người, nhìn thấy cảnh phía sau làm hắn ta sợ mất mật.

Trước mặt hắn ta có bảy tám người đang đứng.

Người vừa vỗ vai hắn ta là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này Cao Vũ Quốc từng nhìn thấy ở những biển quảng cao trên ti vi.

Hàn Vi Cường - chủ tịch của tập đoàn Hàn Thị.

"Sếp Hàn, sao ông lại đến đây?"

Cao Vũ Quốc không ngờ Hàn Vi Cường sẽ xuất hiện trước mặt hắn ta.

Trước kia lúc đi theo Viên Điền Hồng hắn ta đã gặp Hàn Vi Cường mấy lần.

Nhưng hắn ta cũng chỉ có thể đứng nhìn Hàn Vi Cường từ xa mà thôi.

Giờ bỗng nhiên lại được gặp sếp lớn như thế làm Cao Vũ Quốc hơi bối rối.

Hàn Vi Cường cười ha ha nói: "Cậu Cao à, tôi tìm cậu tốn công lắm đấy".

"Đến đây, chúng ta lên xe nói chuyện".

Nói xong, Hàn Vi Cường kéo tay Cao Vũ Quốc lên chiếc xe Rolls-Royce của ông ta nói chuyện.

Bên trong xe.

Hàn Vi Cường hỏi Cao Vũ Quốc: "Tôi nghe nói gần đây cậu nợ không ít tiền, cuộc sống khó khăn lắm hả?"

Cao Vũ Quốc cúi đầu.

Lúc trước làm việc cho nhà họ Viên, vì có chỗ dựa vững chắc phía sau nên Cao Vũ Quốc tiêu tiền như nước.

Hắn ta không có vợ nhưng vẫn luôn nuôi hai cô bồ xinh tươi.

Lúc đấy vì có thể trái ôm phải ấp mà hắn ta còn khoái chí mãi.

Nhưng sau khi nhà họ Viên sụp đổ, trong một đêm Cao Vũ Quốc đã mất sạch.

Hai cô bồ còn bán sạch mọi thứ trong nhà hắn ta đi.

Hàn Vi Cường nhếch miệng cười khẩy.

Ông ta giơ tay vỗ vai Cao Vũ Quốc.

"Con người ai chả có lúc này lúc kia".

"Nếu cậu không nản lòng thoái chí, hôm nay tôi tìm cậu là có việc muốn hợp tác".

"Hợp tác với tôi á?"

Cao Vũ Quốc sửng sốt.

Hắn ta nghĩ mãi cũng không ra giờ mình còn thứ gì để lợi dụng chứ.

"Sếp Hàn, ông có tìm nhầm người không thế?"

"Không nhầm, tôi tìm Cao Vũ Quốc cậu đấy".

"Tôi nghe nói ở đây cậu rất có tiếng tăm, trước kia còn có mấy trăm tên đàn em đi theo bên cạnh cơ mà".

Cao Vũ Quốc cúi đầu cười khổ.

"Sếp Hàn, đó là chuyện trước kia, giờ tôi chỉ là một kẻ vô công rồi nghề mà thôi".

Hàn Vi Cường nhìn chằm chằm Cao Vũ Quốc nói: "Tôi có thể giúp cậu làm lại từ đầu, nhưng tôi có một điều kiện".

Cao Vũ Quốc đột nhiên ngẩng đầy, nhìn chằm chằm Hàn Vĩ Cường nói: "Ông nói đi".

Hàn Vi Cường nói: "Cậu có biết tập đoàn Lăng Tiêu không?"

Cao Vũ Quốc gật đầu: "Giờ ở vùng này có ai mà không biết chứ?"

"Nghe nói ông chủ cũ của tôi cũng bị tập đoàn này đánh bại".

"Vớ vẩn!"

Hàn Vi Cường cười khẩy: "Một cái tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé lấy đâu ra thực lực đánh bại một trong bốn thế gia lớn ở thủ đô chứ?"

"Chẳng qua là nhà họ Viên chọc phải người không nên chọc mới ra nông nỗi này".

Hàn Vi Cường nhìn chằm chằm Cao Vũ Quốc.

"Hai chúng ta hợp tác đi".

"Giờ cậu cần người hay cần tiền tôi đều cho cậu".

"Cậu chỉ cần làm một việc, phá hủy hết các dự án của tập đoàn Lăng Tiêu ở khu này cho tôi".

"Dùng cách nào cũng được, miễn là dự án của tập đoàn này không thể tiếp tục thi công là được".

"Cậu có làm được không?"

"Sếp Hàn, ông cứ yên tâm đi".

"Không đến ba ngày, tôi sẽ khiến tập đoàn Lăng Tiêu và người của bọn họ cút khỏi nơi này".

Sau khi Cao Vũ Quốc xuống xe, Hàn Vi Cường dựa vào cửa kính, nhìn Cao Vũ Quốc đang nghênh ngang bước đi phía trước.

Trên mặt mở nụ cười thâm độc.

Lái xe của ông ta nói nhỏ: "Chủ tịch, nếu thằng ranh này mở miệng đòi hai triệu thì có cho không?"

"Hừ, lệnh truy sát vừa tung ra, thế gia ở thủ đô và vùng lân cận đều sẽ tập chung đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu".

"Giờ tất cả bọn họ đang nhìn chằm chằm vào dịch vụ nhà hàng của tập đoàn này".

"Đó chẳng qua chỉ là dự án mà bọn họ dùng để che mắt mà thôi".

"Nếu tôi đoán đúng, dự án chủ yếu của tập đoàn Lăng Tiêu chính là bất động sản ở đây".

"Hai triệu đúng là không phải con số nhỏ nhưng chỉ cần bỏ ra số tiền này, không đến nửa tháng chúng ta có thể kiếm về gấp bội".

Lúc xe Rolls-Royce của Hàn Vi Cường lái trên quốc lộ về nhà.

Trên một ngọn núi cách đó không xa.

Lý Phong chắp tay sau lưng, im lặng đứng nhìn.

Dương Thiện Tề đứng im sau lưng anh như trời trồng.

Lý Phong mở miệng hỏi: "Các cậu chuẩn bị đến đâu rồi".

"Các anh em đã chuẩn bị kĩ càng như những gì anh dặn rồi ạ".

Lý Phong khẽ gật đầu: "Ra tay đi".

"Nếu Hàn Vi Cường đã vội thế thì ra tay với tập đoàn của ông ta trước đi".

"Vâng!"

Sau khi Cao Vũ Quốc lấy được hai triệu từ chỗ Hàn Vi Cường, hắn ta rầm rộ kêu gọi người, liên tục dẫn người quấy phá dự án của tập đoàn Lăng Tiêu.

Cùng lúc đó các thế gia ở thủ đô cũng bắt đầu ra tay đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu.

Có người cắt đứt nguồn cung của tập đoàn.

Bịa ra những tin tức tiêu cực về tập đoàn.

Còn có người cầm tiền vênh váo vào tòa nhà văn phòng của tập đoàn, ra vẻ phải mua đứt cái tập đoàn này.

Các thế gia lớn tấn công dồn dập.

Trong nháy mắt sóng gió nổi lên.

Hai ngày sau, Hàn Vi Cường mới bước từ trên lầu xuống, vẫn như mọi khi vừa ăn sáng vừa đọc báo.

Chẳng bao lâu bên ngoài có người vội vã chạy vào.

"Chủ tịch ơi! Có tin tốt, có tin tốt".

Hàn Vi Cường hơi nhếch mày, cười nói: "Đừng nói vội, để tôi tự đoán".

"Chuyện này chắc chắn có liên quan đến cổ phiếu của tập đoàn chúng ta".

Người vừa chạy vào gật đầu lia lịa.

Hàn Vi Cường nói tiếp: "Chắc chắn có liên quan đến việc hai ngày này chúng ta ra tay đối phó với dự án bất động sản của tập đoàn Lăng Tiêu".

"Khiến người đầu tư tin tưởng công ty chúng ta, rất nhiều người bắt đầu mua cổ phiếu công ty đúng không?"

"Đúng thế, chủ tịch đúng là liệu sự như thần".

Người cấp dưới luôn mồm nịnh hót, Hàn Vi Cường cười khoái chí.

"Mấy cái này là chuyện nhỏ".

"Tôi nói cho cậu biết, tôi biết nhìn xa trông rộng hơn người khác nhiều".

"Tôi không chỉ nuốt trọn mấy cái dự án bất động sản của tập đoàn Lăng Tiêu".

"Mà còn phải khiến gia tộc chúng ta nhảy vọt".

"Tôi phải bước lên hang ngũ gia tộc hạng nhất, thậm chí là thế gia đứng đầu bốn thế gia lớn ở thủ đô".

"Chủ tịch đúng là nhìn xa trông rộng, giỏi giang quyết đoán.

"Bốn thế gia hàng đầu ở thủ đô chắc chắn sẽ có tên gia tộc của chúng ta".

Hàn Vi Cường cười ha hả, nói với cấp dưới.

"Chờ mà xem, không đến ba ngày tôi sẽ nuốt trọn hết dự án bất động sản của tập đoàn Lăng Tiêu".

Mà ngay lúc Hàn Vi Cường tham lam, muốn dùng tiền mua hết dự án bất động sản của tập đoàn Lăng Tiêu. Vào nhóm Zalo để đọc thêm chương mới nhất nhé : https://zalo.me/g/zivpdz264

Thì cổ phiếu trôi nổi của bọn họ cũng bị một công ty tài chính thu mua sạch.

Ban đầu Hàn Vi Cường còn chưa biết, ông ta đang cùng mọi người trong nhà chìm đắm trong niềm vui sướng.

Kẻ nào đang mơ mộng hão huyền.

Chương 661: Lời tuyên chiến của Lý Phong

Ước mơ có thể thoát khỏi gia tộc hạng hai và được thăng lên hàng ngũ gia tộc hạng nhất, thậm chí là siêu hạng nhất.

Tuy nhiên, đến ngày thứ ba.

Hàn Vi Cường ngồi vào bàn ăn tối như thường lệ, vừa đọc báo, vừa nhàn nhã ăn sáng.

Lúc này, thuộc hạ của ông ta vội vàng chạy tới.

"Chủ tịch, chủ tịch".

Thủ hạ còn chưa kịp nói xong, Hàn Vi Cường đã giơ tay lên.

Ông ta ung dung nhàn hạ, trên mặt nở nụ cười tự tin.

"Không cần phải nói, tôi biết rồi, nhất định là cổ phiếu của chúng ta lại lên giá đúng không?"

Thủ hạ bỗng nhiên lắc đầu: "Không! Không phải!"

"Không biết tại sao, sáng sớm hôm nay, cổ phiếu của tập đoàn chúng ta đột nhiên giảm mạnh!"

Tất cả các nhà đầu tư bán lẻ đồng loạt bán phá giá cổ phiếu của tập đoàn chúng ta.

"Hơn nữa, 40% cổ đông tập đoàn chúng ta đã bán đi cổ phần ban đầu của họ".

"Cậu nói cái gì!?"

Hàn Vi Cường không thể ngồi yên, đồng tử của ông ta giãn ra, toàn bộ khuôn mặt của ông ta hiện lên sự ngạc nhiên không thể tin được.

"Ngoài ra, đêm qua cậu cả cũng đã bán 15% cổ phần trong tập đoàn của mình đi rồi".

Con trai cả của Hàn Vi Cường là một con bạc.

Mỗi khi thua lỗ, bán thứ gì đó là điều không thể tránh khỏi, Hàn Vi Cường cũng đã quá quen với việc đó.

Nhưng ông ta không bao giờ có thể ngờ được rằng con trai mình thậm chí còn dám bán cả cổ phần trong tập đoàn.

Tay của Hàn Vi Cường run lên.

Ngay cả trẻ con cũng có thể tính ra được.

Tập đoàn của họ đã mất 55% cổ phần.

Nếu 55% cổ phần này được mua lại bởi một người.

Thì người này sẽ trở thành chủ sở hữu mới tập đoàn của họ!

Hàn Vi Cường sợ hãi nhảy dựng khỏi ghế, nói với vẻ hoảng hốt.

"Nhanh lên, nhanh lên! Thông báo cho bộ phận tài chính bảo họ làm mọi cách để lấy lại số cổ phần đã mất cho tôi!"

Cấp dưới ôm lấy mặt mình.

"Chủ tịch không kịp rồi".

"Người nắm giữ 55% cổ phần của tập đoàn chúng ta vừa tới tòa nhà công ty".

"Người đó đã mở cuộc họp cổ đông lâm thời, còn muốn cắt chức ông nữa!"

"Ai, là ai?"

"Ai dám to gan như vậy?!"

Cấp dưới run rẩy nói ra một cái tên.

"Giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu".

"Hứa Mộc Tình!"

...

Tập đoàn Lăng Tiêu đối địch với tất cả các thế gia giàu có trong khu vực thủ đô và các vùng lân cận!

Thông tin này nhanh chóng được lan truyền rầm rộ trên địa bàn.

Gia tộc nào có chút tiếng tăm đều nhận được tin này.

Trong thời gian ngắn, mọi người nhao nhao bàn luận, toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Đặc biệt là những gia tộc đã nhận được lệnh truy sát, càng hừng hực khí thế hơn.

Muốn thể hiện tài năng của mình trước mặt trưởng lão, cá chép hóa rồng, thoát khỏi gông cùm của chính mình, trở thành gia tộc bậc nhất, thậm chí là siêu cấp.

Tuy nhiên, chỉ mất chưa đầy mười ngày.

Tất cả những gia tộc giàu có đối đầu tập đoàn Lăng Tiêu đều trở thành những kẻ ăn xin chỉ sau một đêm.

Hoặc là lập tức mất đi danh tiếng, ai nấy đều tuân theo quy củ, không bao giờ dám làm ra chuyện kiêu ngạo, độc đoán nữa.

Lệnh truy sát do các trưởng lão ban hành rất nhanh đã trở thành một trò cười!

Cùng lúc đó, tập đoàn Lăng Tiêu đã gửi một thông điệp đến tất cả các gia tộc giàu có trong toàn khu vực thông qua một số kênh nhất định.

Lý Mộc, anh trai của Lý Phong, đã uống thuốc độc tự sát dưới sức ép của hơn một chục gia tộc.

Yêu cầu hơn chục gia tộc này phải quỳ lạy trước mộ của Lý Mộc trong vòng một tháng!

Khi thời hạn một tháng trôi qua, nếu những gia tộc này không thực hiện những gì Lý Phong đã nói.

Anh sẽ khiến những gia tộc này mất đi những gì quý giá nhất đối với họ!

Tuyên chiến!

Đây rõ ràng là Lý Phong đang tuyên chiến với hội trưởng lão! Trong sảnh của một ngôi nhà có tuổi đời hàng thế kỷ.

Tám ông già đang đứng ngồi không yên, trong đó có một vị trí đã trống không.

Một ông già đi đi lại lại trên nền gạch đá xanh của đại sảnh.

Trên mặt ông ta hiện lên một tia tức giận, đôi mắt ông ta sáng lên một cách sắc bén.

"Nhục".

"Đây quả thực là sự sỉ nhục đối với hội trưởng lão địa phương!"

Ông già vô cùng tức giận và gầm lên với tám người bạn khác xung quanh mình.

"Một cái tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé".

"Một thằng con ở rể".

"Hắn có tư cách gì mà dám lớn lối như vậy?"

"Có ai trong số các ông có thể cho tôi biết tại sao việc ban hành lệnh truy sát lại không có tác dụng gì không?"

"Ngược lại còn tạo ra cái tình huống éo le như hiện tại".

Một ông già có thân hình tương đối mập mạp thở dài: "Đại trưởng lão, cái vỏ của tập đoàn Lăng Tiêu thật sự quá cứng".

"Không biết có bao nhiêu nhà giàu đã tấn công bọn họ".

"Nhưng tập đoàn Lăng Tiêu này giống như một đầm lầy không đáy".

"Bất cứ ai bước vào liền chìm xuống trong nháy mắt".

"Ông có biết không, hơn chục gia tộc hạng hai đã phá sản!"

Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Gia tộc hạng hai giống như cỏ dại bên đường, cắt hết thì sang năm vẫn có thể mọc lại".

"Họ chỉ là bia đỡ đạn thôi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu".

"Điều tôi muốn biết bây giờ là, ai trong các ông có cách nhổ cái gai tập đoàn Lăng Tiêu ra khỏi mắt cho tôi!"

"Các ông có biết giờ có bao nhiêu người đang chê cười chúng ta không?"

Mọi người gần đó nhìn nhau.

Lúc này, có một ông già tương đối gầy, trông rất quỷ quyệt, lạnh lùng nói.

"Đại trưởng lão, nếu tôi đoán không lầm, người chống lưng cho tập đoàn Lăng Tiêu chắc chắn là nhà họ Lý".

"Chắc chắn là đồ cáo già Lý Tấn ở đằng sau dở trò".

Đại trưởng lão quay đầu, lạnh lùng nói: "Nhị trưởng lão, ông cho rằng tôi không biết sao?"

"Lý Tấn là kẻ gian xảo nhất trong số những người mà tôi từng thấy".

"Trong những năm qua, các trưởng lão chúng ta dốc sức để tiêu diệt ông ta tận gốc".

"Nhưng đã ai làm được chưa?"

Nhị trưởng lão cười nói: "Nếu là trước kia, chúng ta không có cách nào chống lại Lý Tấn".

"Con cáo này tinh ranh hơn bất kỳ ai trong chúng ta".

"Ông ta không có bất kì sơ hở nào".

"Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi".

Khi Nhị trưởng lão nói như vậy, vài trưởng lão ở gần đó cũng quay đầu lại.

Đại trưởng lão cũng nhìn thẳng vào nhị trưởng lão.

Chín trưởng lão có mặt ở đây đều là những người bạn tốt trên danh nghĩa.

Họ nằm trong vòng lợi ích, nơi mọi người hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau tiến bộ.

Nhưng trên thực tế, họ cũng ngấm ngầm đấu đá nhau.

Đặc biệt là giữa Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão luôn tồn tại mâu thuẫn không thể hòa giải.

Đại trưởng lão muốn trấn áp Nhị trưởng lão, để nhà bọn họ không thể vượt qua gia tộc mình.

Nhị trưởng lão đang có ý định kéo Đại trưởng lão khỏi vị trí của ông ta.

Hai gia tộc đang bí mật cạnh tranh với nhau.

Đại trưởng lão cười và nói với Nhị trưởng lão:

"Nghe ông nói, có vẻ là ông đã tìm ra cách đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu?"

Nhị trưởng lão tự tin cười nói: "Tôi đã nói rồi!"

"Trước đây, chúng ta không thể làm gì Lý Tấn, đó là bởi vì mấy năm nay ông ta luôn một mình".

"Xung quanh chỉ có vệ sĩ và quản gia, không có điểm nào để ra tay".

"Nhưng bây giờ đã khác. Con trai bị đuổi khỏi nhà của Lý Tấn đã trở lại".

"Con trai của Lý Tấn là vũ khí lớn nhất của chúng ta để chống lại ông ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK