Mục lục
Một Lời Hứa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156: Hay là đi chung với em?

Không, lần này không chỉ đơn giản như chém đứt tay chân nữa.

Hắn ta muốn chơi đùa cả nhà Lý Phong cho đến chết!

Lôi Nhất Minh nổi giận đùng đùng, hắn ta dẫn đám người Lôi Vũ Ức hùng hùng hổ hổ rời khỏi đây.

Rõ ràng Miêu Lạc cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Anh ta chỉ mong có thể đi theo, chính mắt nhìn thấy bọn họ đánh chết cả nhà Lý Phong.

Chỉ tiếc là bây giờ Miêu Lạc vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Bọn họ phải nhân cơ hội này để khiến nhà họ Miêu không ngừng lớn mạnh.

Rồi sau đó, vượt qua nhà họ Tô, trở thành gia tộc đứng đầu tỉnh Giang Châu thật sự!!



“Chị, không hay rồi!”

Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy vào trong phòng làm việc của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình đã quen với tính lớn giọng lải nhải của Hứa Hạo Nhiên.

Cô không ngẩng đầu lên, chỉ nói hờ hững: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phòng phải gõ cửa”.

“Ngày nào cũng bị em dọa mấy lần, chị sợ mình sẽ bị em dọa đến nỗi mắc bệnh tim luôn đó”.

Hứa Hạo Nhiên vội vàng đến bên cạnh Hứa Mộc Tình, chống tay lên bàn làm việc của cô.

“Chị, chị yêu dấu của em”.

“Bây giờ em trai đã bất chấp nguy hiểm về tính mạng để mật báo cho chị đấy”.

“Tình hình hiện tại của chị vô cùng nguy hiểm”.

Hứa Mộc Tình còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, cô vừa cúi đầu đọc văn kiện vừa nói.

“Thế em nói cho chị biết, tình hình hiện tại thế nào?”

“Chị, em hỏi chị này, có phải bây giờ chị và anh rể vẫn còn chưa ngủ chung giường không? Không có tắm chung, càng không có…”

Hứa Mộc Tình không để cho Hứa Hạo Nhiên nói tiếp nữa.

Cô ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên: “Em đang nói nhảm cái gì đó?”

“Chị, lẽ nào chị không biết bây giờ chúng ta đã gặp phải một đối thủ cạnh tranh rất mạnh sao?”

“Nếu như chị mà còn không giữ chồng thì anh rể sẽ bị người khác cướp đi một cách dễ dàng đó!”

Hứa Hạo Nhiên vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại ra, cậu ta mở một tấm hình, đưa đến trước mặt Hứa Mộc Tình.

Một người tóc ngắn xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Đó là một người phụ nữ có dung mạo xinh xắn, nước da trắng ngần, hơn nữa vóc dáng cũng rất đẹp.

Lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy cô ta, cô cảm thấy nguy hiểm từ trong bản năng.

Người trong tấm hình là Diêu Nhược Nam, Hứa Mộc Tình đã từng gặp cô ta một lần.

Lúc ấy, cô có ấn tượng rất sâu sắc về Diêu Nhược Nam, nhưng cô không biết rõ thân phận của cô ta.

Hứa Hạo Nhiên nói: “Cô gái này tên là Diêu Nhược Nam”.

“Cô ta là cháu gái của Đao Gia trong hội quán Kim Đao trên tỉnh”.

“Gia thế của nhà người ta lớn mạnh hơn nhà mình nhiều”.

“Sau khi anh rể đánh bại cô ta, cô ta cứ gào lên đòi cưới anh rể”.

“Hôm nay lúc em đến sân tập thì nhìn thấy cô ta đang ở đó, mồ hôi rơi như mưa”.

“Ôi ôi ôi, trời ơi, chị ơi, chị không nhìn thấy vóc dáng của người ta đâu, chậc chậc chậc…”

“Chị, chị có thể hình dung ra được cảnh tượng đó không?”

“Cô ta mặc quần áo mỏng, mồ hôi đã làm áo của cô ta ướt mèm”.

“Hai gò núi thoắt ẩn thoắt hiện, đôi chân dài thon thả trắng trẻo, ôi chao…”

“Nếu còn tiếp tục như thế, em sợ rằng anh rể không thể khống chế được chính mình nữa”.

Hứa Mộc Tình cảm thấy hơi hoang mang.

Bình thường cô chỉ lo tập trung làm việc, từ trước đến nay chưa từng ý thức đến vấn đề này.

“Thế em nói xem chị phải làm sao đây?”

“Còn làm sao được nữa?”, Hứa Hạo Nhiên nhướn mày: “Đương nhiên là gạo nấu thành cơm rồi!”

“Lưu Đức Luân vừa mở phòng xông hơi đấy”.

“Chúng ta bắt đầu từ đây, từng bước một dụ anh rể lọt bẫy”.

Vào giờ phút này, điện thoại của Lý Phong đổ chuông.

Anh lấy ra xem mới biết Hứa Mộc Tình gọi điện cho mình.

Lý Phong nhận cuộc gọi, anh trêu đùa Hứa Mộc Tình một câu theo thói quen.

“Vợ ơi, giờ này em gọi điện thoại cho anh, có phải muốn được hôn hôn, ôm ôm, nâng cao cao không?”

Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Hứa Mộc Tình đã hờn dỗi cằn nhằn anh một câu.

Nhưng mà bây giờ Hứa Mộc Tình lại ừm khe khẽ như tiếng muỗi vo ve.

Lý Phong không khỏi ngẩn người, anh chợt nghe Hứa Mộc Tình nói: “Làm việc liên tục mấy ngày, mệt rồi phải không, kế bên công ty có một phòng xông hơi mới mở, hay là anh đi chung với em đi?”

Chương 157: Thần cản giết thần

“Được!”, Lý Phong chợt đứng dậy.

Hai mắt anh lấp lánh, tỏa ra ánh sáng nóng rực.

Phòng xông hơi à, sau khi vào trong, cả người đều sẽ ướt mèm vì hơi nước.

Những giọt mồ hôi long lanh chảy dọc xuống theo gò má trắng trẻo của Hứa Mộc Tình, chầm chậm chảy xuống dưới.

Lướt qua chiếc cằm thon gọn của cô.

Dọc theo cần cổ mảnh mai của cô, chậm rãi nhỏ xuống.

Rồi chảy vào trong khe rãnh ở giữa hai gò núi.

Lại xuống dưới…

Ôi!

Lý Phong thầm rú lên như sói kêu trong lòng.

Anh dứt khoát quay người bỏ đi.

Vào lúc này, đột nhiên có mười mấy chiếc xe lao vút về phía anh.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Tiếng đóng sập cửa của một đám người liên tục vang lên.

Lôi Nhất Minh bước xuống xe, hắn ta ngẩng đầu lên: “Ai là Lý Phong? Lập tức cút lại đây cho tao!”

Lý Phong không nói gì, anh chỉ đi thẳng về phía Lôi Nhất Minh.

Bởi vì chiếc xe của Lý Phong đậu cách đuôi xe Lôi Nhất Minh không xa.

Thấy Lý Phong bước đến, Lôi Nhất Minh cười lạnh: “Hóa ra mày là Lý Phong”.

“Nếu bây giờ mày quỳ xuống dập đầu với tao ngay thì tao sẽ tha cho mày…”

Lôi Nhất Minh vẫn còn chưa nói dứt lời, Lý Phong đã nhanh chóng đi sượt qua người hắn ta.

“Muốn chạy à? Không kịp nữa rồi!”

Lôi Nhất Minh vươn tay muốn nắm cánh tay Lý Phong lại.

Nào ngờ Lý Phong còn chẳng buồn quay đầu, anh trở tay chụp lấy tay Lôi Nhất Minh rồi bẻ mạnh!

“Á!”

Kêu gào thảm thiết!

Lôi Nhất Minh còn chưa kịp làm màu đã bị Lý Phong phế đi cánh tay phải!

Lôi Vũ Ất nhìn thấy thế bèn gào lên, một thanh dao ngắn nhanh chóng rớt ra từ trong ống tay áo của ông ta.

Lưỡi dao sắc lẻm xẹt ngang không trung!

Nhát dao chứa đựng sự tự tin tràn trề của Lôi Vũ Ất nhắm thẳng vào sau đầu Lý Phong.

Gần rồi!

Gần rồi!

Thấy Lý Phong sắp bị chém chết, thậm chí Lôi Vũ Ất còn có thể tưởng tượng được cảnh tượng đầu của Lý Phong rơi ra khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe.

Nhưng mà!

Thanh dao của Lôi Vũ Ất dừng lại đột ngột.

Hai ngón tay!

Đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Lôi Vũ Ất!

Con dao còn có thể chém đứt cả ống thép lại bị ngón tay của Lý Phong kẹp chặt!

Ngón tay của anh bẻ nhẹ nhàng.

“Rắc!”

Con dao vỡ nát trong nháy mắt!

Còn hai ngón tay kia!

Cầm con dao gãy vẽ ra hình cong tựa vầng trăng khuyết giữa không trung.

“Á!”

Đột nhiên Lôi Vũ Ất đờ người ra.

Rồi sau đó, trái cổ của ông ta giần giật.

“Xoẹt!”

Máu tươi văng tung tóe từ yết hầu của ông ta!

Bắn lên cao ba bốn mét giống như vòi nước trên thảm cỏ ở công viên.

Lý Phong chẳng quay đầu lại mà tiếp tục đi về trước.

Vợ anh còn đang đợi anh ở phòng xông hơi kia kìa, ai cũng không tài nào cản nổi bước chân của anh!

Người cản giết người!

Thần cản giết thần!

“Chú Hai! Chú Hai!”

Chương 158: Vết sẹo

Lôi Nhất Minh nhìn thấy Lôi Vũ Ất cứ thế ngã xuống đất thì vội vàng la to.

Hắn ta ngạc nhiên, luống cuống, vô cùng phẫn nộ!

Hắn ta duỗi tay chỉ vào Lý Phong, giận dữ rống lên: “Cậu dám giết chú Hai của tôi, dám phế đi tay của tôi!”

“Bố tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, cậu chết chắc rồi!”

“Tôi muốn giết cậu, giết luôn cả nhà của cậu nữa!”

“Tôi muốn chặt đứt từng cái ngón tay và ngón chân của các người, sau đó ném vào trong biển cho…”

Lý Phong đã đi đến bên cạnh xe nhẹ nhàng vung ngón tay.

Lưỡi dao bị gãy kia loé lên một cái bóng trong không khí.

“Vèo!”

Trong nháy mắt, lưỡi dao nhanh chóng đâm vào cổ họng của Lôi Nhất Minh, xuyên qua gáy của hắn ta.

Lúc rơi xuống còn khiến tảng đá dưới đất bể ra làm hai.

Cắm sâu ba phần xuống đất!

Lôi Nhất Minh trợn mắt há mồm, đôi mắt nhanh chóng bị tơ máu che phủ.

Nước mắt cũng không ngừng chảy xuống từ khoé mắt.

Hối hận.

Sớm biết thế, hắn ta đã không đến đây.

Lôi Nhất Minh cứ thế ngã xuống đất, lúc này Lý Phong chỉ lạnh nhạt nói một câu.

“Ồn ào!”

Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường vội vàng chạy tới, bọn họ trợn mắt há mồm nhìn hình ảnh trước mắt.

Nhìn thấy Lôi Vũ Ất đã bỏ mạng thì đều không tin vào mắt mình.

Người trước mặt là Lôi Vũ Ất đấy!

Em trai ruột của Lôi Vũ Giáp!

Thực lực của ông ta không hề thua kém Điền Nhất Đao.

Nhưng ở trước mặt Lý Phong, ông ta cứ thế bị đánh bại chỉ với một chiêu!

Lúc này Lý Phong đã mở cửa xe, anh hờ hững nói với Lưu Đức Luân.

“Chuẩn bị hai cái quan tài, đưa đến nhà họ Miêu!”



Bây giờ Hứa Mộc Tình rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô đến phòng xông hơi.

Mà khiến cho cô căng thẳng không phải hoàn cảnh nơi này, mà là những lời Hứa Hạo Nhiên nói với mình.

Vào lúc Hứa Mộc Tình hơi hoảng hốt, một bàn tay to đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô vào trong một phòng bao đặt biệt.

Diện tích của căn phòng này rất lớn.

To chừng bốn năm phòng học.

Phòng bao này trang trí rất đẹp, có rất nhiều phương tiện giải trí, còn có thể xem tivi nữa.

Lý Phong dẫn Hứa Mộc Tình đến cạnh một cái bàn, hai người ngồi xuống.

Trong phòng vô cùng nóng.

Hứa Mộc Tình mới đi được một đoạn đã cảm thấy trên người mồ hôi đầm đìa.

Mồ hôi trong suốt khiến da thịt trắng nõn mềm mại của cô trở nên càng quyến rũ hơn.

Trong trắng lộ hồng, như một quả đào mật đã chín vậy.

Khiến người ta thấy rồi sẽ không nhịn được muốn đến gần hôn cô.

Xung quanh chỉ có một mình Lý Phong.

Lúc này anh đang dùng hai tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình cảm thấy tim mình đập càng nhanh hơn.

Quần áo trên người cô rất mỏng.

Sau khi bị mồ hôi thấm ướt, đương nhiên thân thể mềm mại lả lướt cứ thể hiện ra trước mặt Lý Phong.

Cô thật sự không chịu được ánh mắt như thế của Lý Phong, bèn nói với anh: “Chúng ta qua bên kia ngâm mình đi”.

“Được!”

Theo suy nghĩ của Hứa Mộc Tình, chỉ cần bước vào trong nước rồi thì tầm mắt sẽ bị che đi.

Nhưng kết quả là cô sai rồi.

Vì xuống nước thì phải cởi quần áo.

Tuy trước đó cô đã chuẩn bị một bộ áo tắm.

Nhưng cũng không biết thằng nhóc xấu xa Hứa Hạo Nhiên là cố ý hay không cẩn thận lấy sai kích thước cô muốn nữa.

Bộ áo tắm này trông rất chật.

Vào lúc Hứa Mộc Tình chần chừ có nên cởi quần áo không thì Lý Phong đã cởi áo xuống trước.

Khi nhìn thấy lưng của anh, Hứa Mộc Tình ngây người.

Vết sẹo!

Chương 159: Cơ hội nghìn năm khó gặp

Vết sẹo dữ tợn như những con rết đang bò trên lưng Lý Phong.

Trong đó có một vết sẹo dài đến mười mấy centimet!

Trong khoảnh khắc đó, trái tim Hứa Mộc Tình thoáng run rẩy.

Cô chậm rãi đến gần, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng sờ lên lưng anh.

Cô chưa từng gặp vết thương như vậy bao giờ.

Càng không tưởng tượng nổi Lý Phong đã bị thương trong tình huống nào.

“Có đau không?”

Hứa Mộc Tình ma xui quỷ khiến hỏi một câu.

Lý Phong hơi khựng lại, hờ hững nói: “Không đau”.

Đến bây giờ Hứa Mộc Tình mới biết, năm đó sau khi Lý Phong rời xa cô đã chịu bao nhiêu khổ cực.

Cô chậm rãi giang hai tay, từ phía sau ôm chặt lấy tấm lưng dày rộng rắn chắc của Lý Phong.

Hơi nước trong phòng dày đặc mông lung.

Trong mơ màng, Lý Phong nói một câu: “Bà xã, cúc áo của em hơi cấn, có thể cởi ra không?”

“Được”, Hứa Mộc Tình thản nhiên đáp lời.

Cùng với tiếng cởi quần áo “sột soạt”.

Lý Phong còn nói một câu: “Bà xã, anh đột nhiên thấy hơi lạnh, có thể ôm chặt anh thêm một chút không?”

Hứa Mộc Tình không nói gì, hai người càng dán sát vào nhau hơn.

“Bà xã, môi anh hơi khô rồi”.

“Em đi lấy nước cho anh”, Hứa Mộc Tình nói.

“Nước để xa quá, anh muốn uống ngay bây giờ, hay là em dùng miệng giúp anh đi?”

Lý Phong xoay người, cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình đã mơ màng.

Anh dùng hai tay nâng khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết của Hứa Mộc Tình lên, chậm rãi cúi đầu.

“Ầm!”

Cửa đột nhiên bị đẩy ra.

“Anh rể, chị, em đến rồi!”

Hứa Hạo Nhiên la to đi vào.

Hứa Mộc Tình bị doạ sợ theo phản xạ có điều kiện đẩy Lý Phong ra.

Khiến anh ngã ngửa vào trong nước.

Không bao lâu, trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên.

“Anh rể em sai rồi!”

“Anh rể, anh rể đừng đánh! Đừng đánh vào mặt, sẽ sưng lên đó!”

Trong lúc vui đùa ầm ĩ, không khí càng mờ ảo hơn.

Ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong cũng càng lúc càng mê ly.



Nhà họ Miêu ở tỉnh.

Hơn một tiếng trước, Miêu Lạc hùng hổ chiếm đoạt mấy gia tộc nhỏ.

Sau khi thắng lợi trở về, anh ta gọi một vài thân thích trực hệ trong nhà đến biệt thự.

Tối nay, bọn họ muốn tổ chức một buổi tiệc long trọng.

Một mặt là chúc mừng gia tộc của bọn họ sắp trở thành gia tộc đứng đầu tỉnh Giang Châu.

Một mặt khác là để nịnh bợ Lôi Nhất Minh.

Chẳng mấy chốc, thân thích của nhà họ Miêu đều đã ngồi xuống, bắt đầu vui vẻ nói chuyện phiếm.

Bây giờ một vài người trẻ tuổi trong gia tộc đều rất hăng hái.

Mở miệng ra đều là kiếm tiền như thế nào? Làm sao để mua xe thể thao bao nuôi ngôi sao, ngủ với người mẫu?

Miêu Lạc vừa đi xuống lầu, các khách khứa đều nịnh hót.

“Anh Lạc, anh thật sự là người có công lớn của gia tộc chúng ta mà”.

“Nếu tiếp tục thế này, đừng nói là gia tộc đứng đầu tỉnh, dù trở thành gia tộc lớn nhất khu phía Đông cũng không phải xa vời”.

“Anh Lạc thật sự đúng là thiên tài, khiến tụi em vừa hâm mộ vừa ghen tị đấy”.

“Sau này gia tộc chúng ta hưng thịnh phồn vinh, chuyện phát triển gia tộc đều phải dựa vào anh Lạc rồi”.

“Bây giờ tôi đề nghị mọi người đứng lên kính anh Lạc một ly”.

Lúc mọi người đang ồn ào, quản gia vội vàng đi vào.

Quản gia nói vứi Miêu Lạc: “Cậu chủ, Lôi đại ca đến rồi”.

Khi nghe thấy Lôi đại ca đến, Miêu Lạc vô cùng vui mừng.

Đây là cơ hội tốt nghìn năm khó gặp để nịnh bợ Lôi đại ca đấy!

Miêu Lạc biết Lôi Vũ Giáp cũng thích chơi đùa mấy người phụ nữ trưởng thành giống con trai ông ta.

Chương 160: Mở ra

Loại phụ nữ này, nhà họ Miêu hoàn toàn không thiếu.

Tối nay, trên buổi tiệc có không ít phụ nữ phong thái yêu kiều.

Miêu Lạc kích động vội vàng đón Lôi Vũ Giáp vào trong.

Khí thế mạnh mẽ!

Kiêu căng ngạo mạn!

Chính là Lôi Vũ Giáp!

Lôi Vũ Giáp khinh thường mọi thứ trước mắt, hỏi Miêu Lạc.

“Có một người nói với tôi là con trai tôi ở trong nhà các người. Thằng bé đâu? Bảo nó ra đây ngay”.

Nghe nói thế, Miêu Lạc lại cười thầm trong lòng.

Lôi Vũ Giáp xuất hiện ở đây chứng tỏ danh tiếng của nhà họ Miêu bọn họ bây giờ đã càng ngày càng cao, rất nhiều người bắt đầu chú ý đến bọn họ.

Đồng thời trong lòng Miêu Lạc cũng thầm nghĩ đợi lát nữa phải tìm cơ hội hỏi là ông bạn nào nói.

Anh ta cũng nên chủ động đến cửa nói cảm ơn, có qua có lại một phen, sau đó kết bạn cũng được.

Miêu Lạc cười nói: “Cậu Lôi và chú hai Lôi đến Đông Hải làm việc, tính toán thời gian thì bây giờ chắc cũng gần về rồi”.

“Bọn họ đến Đông Hải làm gì?”

Miêu Lạc đang muốn đáp lời, ngoài cửa lại có người vội vàng chạy vào.

“Cậu chủ, có công ty chuyển phát nhanh đưa hai thứ rất lớn tới đây”.

Ô, còn có người chủ động tặng quà à?

Hôm nay đúng là chuyện vui đến cửa mà!

Biết tối nay nhà bọn họ tổ chức tiệc có nhân vật lớn đến lập tức có người tặng hai phần quà to.

Vì khoe khoang thân phận của mình trước mặt Lôi Vũ Giáp, Miêu Lạc vội vàng nói: “Mau khiêng quà vào đây”.

Sau đó đã có mấy người khiêng hai cái thùng gỗ vừa dài vừa rộng vào trong.

Không ít người bên cạnh nhìn thấy thứ lớn như vậy đều không khỏi tặc lưỡi tò mò.

“Hai thứ lớn như thế, trông có vẻ rất nặng, đừng nói bên trong là tiền mặt nhé?”

“Tôi đoán bên trong là vàng”.

Lúc mọi người ở đây lo bàn tán, nhân viên công ty chuyển phát nhanh để đồ xuống xong thì không dám nói một câu, vội vàng xoay người bước đi.

Miêu Lạc lập tức kêu đàn em mở nắp hai thứ kia ra.

Hộp gỗ chậm rãi được mở ra dưới sự chờ mong của mọi người.

Nhưng bên trong không phải tiền cũng không phải vàng.

Mà là hai cái quan tài!

“Đây, đây, đây, đây là thứ gì thế?”

Miêu Hướng Đông bên cạnh Miêu Lạc sợ hết hồn.

Tuy Miêu Lạc cũng thấy căng thẳng, nhưng vẫn vội vàng cất tiếng cười to, nói với mọi người bên cạnh.

“Người bạn này của tôi thích làm mấy trò thế này, hai cái quan tài không phải có ý là thăng quan phát tài sao”.

Miêu Lạc vừa nói thế, người bên cạnh vội vàng vỗ tay: “Đúng vậy, thăng quan phát tài!”

“Nếu nói thế, chắc chắn trong quan tài có để tiền hoặc vàng đấy”.

“Anh Lạc mau mở ra đi! Cho chúng tôi có thêm kiến thức nào!”

Miêu Lạc tươi cười kêu đàn em mở quan tài ra.

Tiền?

Vàng?

Đều không có!

Lúc mọi người thấy rõ bên trong để thứ gì đều cực kỳ hoảng sợ!

Vì bên trong là một cái xác!

Sau khi nhìn thấy cái xác này, Lôi Vũ Giáp lập tức giận dữ quát to.

“Chú Hai!!”

Lôi Vũ Giáp vội vàng xông lên chạm vào người Lôi Vũ Ất, phát hiện thân thể ông ta đã trở nên lạnh lẽo.

Hơi thở khủng bố trước giờ chưa từng có bắt đầu tản ra từ trên người Lôi Vũ Giáp.

Đám người vốn đang tươi cười rạng rỡ lập tức như rơi vào hầm băng.

Mọi người đều lạnh cả sống lưng, lòng bàn chân cũng lạnh lẽo.

Sảnh tiệc vốn đang ồn ào cũng trở nên yên tĩnh!

Tất cả mọi người nhắm mắt lại, ai cũng câm như hến.

“Cậu, lại đây!”, Lôi Vũ Giáp chỉ vào Miêu Lạc.

Chỉ một cái chỉ tay đã khiến Miêu Lạc cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, thậm chí cả đứng cũng đứng không vững.

Một em trai khác của Lôi Vũ Giáp, đứng thứ ba trong nhà là Lôi Vũ Bính.

Nắm lấy cổ Miêu Lạc, đè anh ta lên một cái quan tài khác.

“Cậu mở cái quan tài này ra cho tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK