Hứa Mộc Tình thở dài một hơi, vừa nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Lý Phong, cô biết mình lại bị anh lừa rồi.
Hứa Mộc Tình đang định nói, thì nghe thấy Lý Phong nói một câu: “Anh cũng muốn ăn”.
Lý Phong duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng của Hứa Mộc Tình.
Lý Phong đưa sốt đỏ đó lên khóe miệng mình, nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm.
“Ừm, khá ngọt đó”.
“Đáng ghét”.
Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong.
“Vừa nãy anh làm em sợ chết khiếp”.
Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên.
“Sau này nếu như xảy ra chuyện như vậy, điều đầu tiên em cần làm là đặt tay lên ngực anh”.
“Như thế này”.
Nói xong, Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình đặt lên lồng ngực cường tráng của mình.
“Em xem, như vậy có phải em sẽ cảm nhận được nhịp tim của anh không?”
“Hừ, em chẳng cảm nhận được gì hết”.
Hứa Mộc Tình vẫn có chút tức giận, khẽ mím đôi môi gợi cảm.
“Vẫn chưa cảm nhận được à?”
“Vậy thế này thì sao?”
Trong lúc nói chuyện, cánh tay mạnh mẽ của Lý Phong đột nhiên vòng ra sau lưng Hứa Mộc Tình.
Sau đó, anh ôm chặt cả người cô vào lòng.
Lý Phong để cả cơ thể của Hứa Mộc Tình dựa vào người mình, đầu của cô cũng áp chặt vào lồng ngực của anh.
“Thình thịch”.
“Thình thịch”.
Hứa Mộc Tình nghe thấy tiếng trái tim đập mạnh trong lồng ngực của Lý Phong.
Nhưng đồng thời, cô cũng dường như nghe được tiếng tim mình đập dữ dội vì căng thẳng.
“Thình thịch”.
“Thình thịch”.
Cảm nhận được cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của Lý Phong, khuôn mặt của Hứa Mộc Tình đang áp chặt vào người Lý Phong lập tức đỏ bừng.
Cô muốn vùng ra, nhưng không có sức lực.
Cơ thể Lý Phong giống như một cái bếp lò rất lớn.
Thiêu đốt.
Khiến cô cảm thấy toàn thân nóng ran.
“Vợ à, dù sao người em cũng bị ướt rồi, hay là chúng ta cùng đi tắm đi”.
Nói xong, Lý Phong bế Hứa Mộc Tình lên một cách mạnh bạo rồi đi về phía bồn tắm.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy không ngừng vang lên.
Hơi nước cuồn cuộn.
Trong làn sương khói dày đặc, thỉnh thoảng lại truyền ra một âm thanh khiến người nghe cảm thấy toàn thân bứt rứt.
Tiếng nước dù lớn đến đâu vẫn có thể nghe được tiếng rên khẽ.
……..
“Cốc cốc cốc…”
Sáng sớm.
Cửa phòng Lý Phong đang khóa chặt bị ai đó gõ.
Khi người bên ngoài gõ cửa, người đó đã sử dụng một tần số rất đặc biệt.
Khi nghe thấy âm thanh này, Lý Phong lập tức mở mắt.
Lúc này, trên chiếc giường lớn mềm mại.
Hứa Mộc Tình giống như một con mèo con cuộn mình trong vòng tay của Lý Phong, cô đang ngủ rất say.
Lúc này, nếu đổi thành những cô gái cuồng công việc có lẽ là vẫn đang làm việc tăng ca.
Với tính cách của Hứa Mộc Tình, nhất định cô cũng sẽ làm như vậy.
Dù sao thì bây giờ phạm vi kinh doanh của tập đoàn Lăng Tiêu càng lúc càng được mở rộng.
Với tư cách là tổng giám đốc, Hứa Mộc Tình có rất nhiều việc phải làm.
Dù cho hầu hết mọi việc không yêu cầu cô phải tự mình làm.
Nhưng chỉ cần là họp video với cấp dưới cũng đã chiếm phần lớn thời gian của cô rồi.
Vì vậy Lý Phong mới dùng cách này để cho cô có thể yên giấc ngủ ngon.
Dù sao hai người đã dành hơn một tiếng ở trong phòng tắm.
Sau khi đi ra, Hứa Mộc Tình lại định mở laptop ra và tiếp tục gọi video với cấp dưới.
Lý Phong lại ‘ném’ Hứa Mộc Tình lên chiếc giường lớn.
Hai người lại tiếp tục thêm một tiếng nữa.
Cuối cùng khiến cho Hứa Mộc Tình cạn kiệt sức lực, ngã vào vòng tay của Lý Phong ngủ ngon lành.
Như người ta thường nói, khi một người mệt mỏi đến mức không còn sức để di chuyển các ngón tay nữa.
Nhất định có thể ngủ một giấc thật thoải mái.
Nhìn chiếc má lúm đồng tiền hằn sâu và đôi lông mày khẽ cong lại là biết rằng Hứa Mộc Tình đang có một giấc mơ đẹp.
Lý Phong nhẹ nhàng xuống giường.
Anh cẩn thận đắp chăn bông cho Hứa Mộc Tình.
Sau đó anh dùng chân, hất một làn gió ra phía cửa.
Cửa mở ra, lúc này Vương Tiểu Thất đang đứng ở bên ngoài.
Khi Lý Phong nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này Vương Tiểu Thất mới nhỏ giọng nói.
“Đại ca quả nhiên liệu sự như thần, đám người trong hội Long Giao đã có hành động rồi”.
“Đám rùa rụt cổ này không thể làm gì được chúng ta nên lại bắt đầu giờ trò sau lưng rồi”.
“Bây giờ bọn chúng đã chia làm hai đội xuất phát”.
“Một đội khoảng hai mươi người sẽ đến nhà hàng Hải Giác trong vòng mười phút nữa”.
“Số lượng của đội còn lại nhiều hơn, có khoảng ba mươi người”.
“Bọn chúng đang tiến về phía khách sạn của chúng ta, năm phút nữa là tới”.
Lý Phong bình thản nói: “Ở phía khách sạn này để tôi giải quyết”.
“Cậu dắt người vây quanh, chiếm lấy hang ổ của bọn chúng”.
“Mẹ vợ tôi đang muốn mở một nhà hàng”.
“Địa điểm của hội quán Hoa Hồng Đen của bọn chúng khá ổn, cải tạo một chút là có thể trở thành một nhà hàng cao cấp rồi”.
Vương Tiểu Thất lập tức gật đầu.
Trong lòng không ngừng giơ ngón tay ‘like”.
Đối với đại ca của mình, Vương Tiểu Thất có thể nói là ngưỡng mộ vô cùng.
Cậu ta chưa từng thấy người nào vừa có thực lực mạnh mẽ lại có tầm nhìn xa và mưu lược như vậy.
Dường như trên đời này không có việc gì mà Lý Phong không làm được.
Anh thường tính toán tất cả các đường đi của đối phương một cách chính xác trước khi đối phương kịp hành động, không có một chút sai lệch nào.
Tối hôm nay, trước khi vào khách sạn, Lý Phong đã bảo Dương Thiện Tề đưa các thành viên trong đội của mình đến đợi bên ngoài nhà hàng Hải Giác.
Đồng thời, Lý Phong cũng bảo Vương Tiểu Thất đặt máy quay lén ở một số vị trí.
Bất cứ khi nào hội Giao Long có động tĩnh gì, Vương Tiểu Thất có thể báo tin cho anh ngay lập tức.
Theo như lời của Lý Phong, chính là nếu như nửa đêm người khác đánh thức mình dậy, không cho mình và các anh em ngủ ngon một giấc, thì đổi lại chúng ta cũng phải báo đáp cho họ một chút gì đó.
Những người từ vùng đất cấm Ninh Châu, trước nay chưa bao giờ chịu thiệt thòi.
Cùng lúc đó.
Ở một chỗ cách khách sạn Hilton đoạn đường đi tầm năm sáu phút.
Một số xe tải đang đậu.
Bọn chúng đậu ở bên đường, trong xe chật kín người.
Bên trong một chiếc xe thương mại Toyota màu đen đỗ ở đầu.
Trình Bác vừa gọi một cuộc điện thoại.
Hắn ta cúp máy, trên mặt lộ ra một nụ cười rất nham hiểm.
Khi hắn ta cười, khóe miệng nhếch lên lộ ra một hàm răng đều tăm tắp.
Tài xế lái xe quay đầu nhìn Trình Bác: “Đại ca, đám người đến từ Ninh Châu đó thật sự giỏi như vậy sao?”
“Khiến cho anh tốn nhiều công sức như vậy, gọi cả đại sư phụ qua đây?”
Vị đại sư phụ mà người tài xế nhắc đến chính là sư phụ của Trình Bác.
Ông ta cũng là một trong số bốn cao thủ của hội Giao Long.
Người này tên là Trình Hóa Thịnh.
Trình Hóa Thịnh và Trình Bác cùng tới từ một nơi.
Tính ra thì bọn họ cũng là họ hàng xa.
Trình Bác theo Trình Hóa Thịnh học võ từ năm bảy tuổi.
Trình Hóa Thịnh có tổng cộng mười mấy đệ tử.
Mười mấy đệ tử này đều đi theo Trình Hóa Thịnh, cùng gia nhập vào hội Giao Long.
Trình Bác là đệ tử có thực lực đứng trong top đầu của Trình Hóa Thịnh.
Tối nay, Trình Bác đã gọi tất cả những người anh em của mình đến.
Để đề phòng, Trình Bác còn gọi cả sư phụ.
Trong tình huống bình thường, đương nhiên Trình Hóa Thịnh sẽ không tới.
Dù sao ông ta cũng là một trong bốn đại cao thủ của hội Giao Long!
Chương 542: Bốn đại cao thủ của hội Giao Long
Ngày thường, ngay cả hội trưởng của hội Giao Long cũng không thể dễ dàng gọi được ông ta tới.
Trình Bác cười lạnh một tiếng.
“Từ nhỏ sư phụ đã nói với tôi, trước khi làm việc nhất định phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng”.
“Không thể đánh một trận mà không nắm chắc phần thắng được, mặc dù người của chúng ta xông tới đó, nhất định có thể đánh cho đám chó má từ nơi khác đến kia một trận nhừ tử”.
“Tuy nhiên, vì để bảo đảm an toàn, vẫn nên gọi sư phụ của tôi tới”.
“Đám người đến từ Ninh Châu này, cả nhà cùng sống trong khách sạn năm sao Hilton”.
“Có nghĩa là bọn chúng rất giàu có!”
“Những gì hôm nay chúng ta phải làm đó là một miếng nuốt chửng tất cả bọn chúng!”
“Chúng ta không chỉ lấy cái mạng của bọn chúng, còn lấy hết tất cả số tiền trên người bọn chúng!”
Tài xế lái xe và mấy người đang ngồi trong xey khi nghe thế lập tức hô hào đồng ý, .
Nụ cười của Trình Bác càng lúc càng nham hiểm.
“Ha ha, thời gian gần đây sư phụ tôi đã chơi chán cô ca sĩ đó rồi”.
“Trong đám người đó có một người phụ nữ trông rất xinh đẹp”.
“Hôm nay do thời gian có hạn nên tôi không kịp nhìn rõ”.
“Nhưng chỉ liếc qua hai cái, đã cảm thấy người phụ nữ đó còn xinh đẹp hơn cả ngôi sao lớn”.
“Bình thường khó mà mời được sư phụ tới, nhưng chỉ cần nghe thấy có gái đẹp, sư phụ nhất định sẽ tới!”
“Chỉ cần có sư phụ ở phía sau trợ giúp, hôm nay chúng ta muốn làm gì mà chẳng được!”
Trong lúc đang nói chuyện, có một chiếc xe thể thao với kiểu dáng rất ngầu, từ cách đó không xa, bất ngờ lao tới, dừng lại bên cạnh chiếc xe thương mại Toyota.
Cửa số của chiếc xe thể thao dần dần được hạ xuống.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo thời thượng, đeo kính râm đen, ló đầu ra.
“Sư phụ!”
Trình Bác vội vàng xuống xe.
Chạy đến bên cạnh Trình Hóa Thịnh như một con chó.
Hắn ta mở cửa ghế phụ, nhanh chóng ngồi vào, nói với Trình Hóa Thịnh.
“Sư phụ, chiếc xe thể thao này của thầy trông ngầu quá! Hai ngày trước con không nhìn thấy, thầy mới mua à?”
Trình Hóa Thịnh hơi ngẩng đầu lên.
Ông ta nở một nụ cười gần giống với Trình Bác.
Mặc dù sư phụ và đệ tử trông không giống nhau, nhưng lúc cười lên trông vô cùng nham hiểm!
“Hai ngày trước, sư phụ giúp hội trưởng tiêu diệt một tỷ phú”.
“Hội trưởng vui, liền tặng cho sư phụ chiếc xe thể thao trị giá hơn sáu triệu này”.
“Sư phụ, xe thể thao thì phải có người đẹp ngồi bên cạnh mới được”.
“Mục tiêu ngày hôm nay là một đám người từ nơi khác đến”.
“Con đã phái người đi điều tra, đám người này không có lai lịch gì thâm sâu cả”.
“Bọn họ chỉ là một gia đình nhỏ, thậm chí không với tới được gia tộc hạng ba”.
Trình Hóa Thịnh khẽ cau mày, nói: “Một gia tộc không được tính là gia tộc hạng ba mà lẽ nào các con không đối phó được sao?”
“Dù sao con cũng là cao thủ cấp bậc tông sư rồi”.
“Sao có tí việc cỏn con này cũng không giải quyết được mà còn phải gọi sư phụ ra?”
Trong giọng nói của Trịnh Hóa Thịnh lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, Trình Bác vội vàng nói.
“Sư phụ đừng giận!”
“Không phải là đệ tử không giải quyết được”.
“Con phát hiện ra trong đám người này, có một cô gái đẹp cực kỳ”.
“Cô ta không chỉ vô cùng xinh đẹp, mà body cũng rất bốc lửa!”
“Đến ngôi sao lớn cũng không thể nào đọ được!”
Vừa nghe thấy người đẹp, ánh mắt của Trình Hóa Thịnh lập tức thay đổi.
Hai mắt ông ta sáng rực lên.
Kích động!
Phấn khích!
Ông ta ngay lập tức thay đổi thái độ, vội vàng hỏi Trình Bác.
“Con chắc chắn là cô ấy rất xinh đẹp chứ?”
“Con phải biết, mắt nhìn của sư phụ rất cao đấy nhé”.
“Sư phụ yên tâm đi, người đẹp này tuyệt đối xinh đẹp hơn rất nhiều so với đám ngôi sao trước đây mà sư phụ từng chơi qua”.
“Người đẹp này hoàn toàn đẹp tự nhiên, không hề phẫu thuật thẩm mỹ”.
“Đặc biệt là quả body ấy, ôi trời, con chỉ cần nghĩ đến thôi cũng muốn chảy nước miếng rồi!”
“Vậy còn đợi cái gì nữa, mau mau mau, mau đưa sư phụ đi xem!”
Xe thể thao vào số, đạp ga.
Cùng với tiếng gầm rú của động cơ, chiếc xe thể thao lao vút đi với tốc độ chóng mặt!
Đoàn xe tải ở phía sau lập tức chạy theo.
Một đám người hùng hùng hổ hổ tiến về phía khách sạn Hilton.
Ngay sau đó, những chiếc xe này dừng lại ở cửa sau của khách sạn.
Có một thanh niên ăn mặc như nhân viên phục vụ của khách sạn đã đợi ở đây từ lâu.
Nhân viên phục vụ thò đầu nhìn vào trong xe.
Khi phát hiện ra Trình Bác đang ngồi trong chiếc xe thể thao, lập tức chạy đến.
Anh ta mỉm cười gõ cửa kính ô tô.
“Ông chủ! Chúng tôi đã tính kỹ rồi, lúc này, đám người trên lầu chắc chắn đã ngủ rồi”.
“Chìa khóa đã chuẩn bị đủ rồi, có thể lập tức dắt mọi người lên phòng của bọn họ!”
Trình Bác đang định nói, Trình Hóa Thịnh đột nhiên hỏi một câu: “Người phụ nữ đó trông như thế nào, đẹp không?”
Ban đầu người phục vụ không để ý đến Trình Hóa Thịnh.
Nhưng khi Trình Hóa Thịnh tháo kính râm ra, người phục vụ đã bị sốc.
Vội vào cung kính chào Trình Hóa Thịnh.
“Sư phụ, sao sư phụ lại tới đây?”
Trình Hóa Thịnh cười lạnh: “Theo lời của tam sư huynh của con thì sư phụ đã chán ăn cơm nhà rồi, bây giờ muốn đổi khẩu vị một chút”.
“Sư phụ, lần này sư phụ đến là đúng”.
“Người phụ nữ đó trông vô cùng xinh đẹp!”
“Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình”.
“Lúc đi đường lắc bên này lắc bên kia, khiến cho trái tim của con cũng bứt rứt không thôi”.
Sau khi được hai đệ tử liên tiếp khẳng định, Trình Hóa Thịnh không nói thêm gì, trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.
“Đi thôi! Dẫn đường!”
Trình Hóa Thịnh hùng hùng hổ hổ đi vào cửa sau của khách sạn.
Trình Bác đi theo phía sau ông ta, trên mắt lóe lên sự nham hiểm.
Thật ra trước khi tới đây, Trình Bác đã phái người đi điều tra về thân phận của Lý Phong.
Tuy nhiên, hắn ta không cho Trình Hóa Thịnh biết kết quả điều tra của mình.
Nhóm người mà bọn họ sắp phải đối phó đến từ vùng đất cấm Ninh Châu.
Vùng đất cấm Ninh Châu này không có tên tuổi lớn ở thủ đô.
Số người biết đến không nhiều.
Tuy nhiên, Trình Bác trước nay làm việc luôn rất thận trọng.
Sau nhiều lần điều tra, hắn ta biết được cao thủ số một của gia tộc Tống Thị, Tống Nguyên cũng đã chết ở Giang Châu.
Chết dưới tay Lý Phong.
Lý Phong không chỉ giết chết Tống Nguyên, mà còn giết hết tất cả cháu trai của gia tộc Tống Thị ở Giang Châu.
Kể từ đó, gia tộc Tống Thị bắt đầu sa sút dần.
Bây giờ, gia tộc này đã bị các gia tộc lớn khác thôn tính từ lâu rồi.
Mặc dù thực lực của Tống Nguyên không được coi là mạnh, nhưng có thể khiến cho một gia tộc lâm vào bước đường này.
Rõ ràng cho thấy vùng đất cấm Ninh Châu này ít nhiều cũng có chút thực lực.
Vì vậy, để đảm bảo an toàn, Trình Bác đã gọi sư phụ của mình tới.
Đối với Trình Bác, đây là nhân đôi sức mạnh!
Hơn nữa, so với Hứa Mộc Tình trẻ trung xinh đẹp.
Trình Bác vẫn thích Liễu Ngọc Phân, mặc dù có hơi lớn tuổi nhưng có hương vị rất riêng.
Người phụ nữ này ở Thiên Môn ai cũng biết tới.
Trình Bác thích cưỡi trên cơ thể của người phụ nữ nổi tiếng với công chúng như vậy.
Điều này sẽ mang lại cho hắn ta một cảm giác rất thỏa mãn!
Hơn nữa, người phụ nữ có tuổi rất hiểu đàn ông muốn gì.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của người đàn ông đó.
Người phụ nữ ở độ tuổi này sẽ chủ động cúi đầu xuống, chổng mông lên.
He he he.
Nghĩ đến đây, Trình Bác không tự chủ được thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc của mình.
Hắn ta đã không thể đợi được nữa rồi!
Chương 543: Bứt rứt trong người
Nhờ có nhân viên phục vụ dẫn đường, đám người Trình Hóa Thịnh chia thành hai nhóm đi thang máy lên tầng mười bảy.
Đó là tầng mà gia đình Hứa Mộc Tình đang ở.
“Tinh!”
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Thang máy dừng ở tầng mười bốn.
Trình Bác liếc nhìn bên ngoài thang máy, phát hiện bên ngoài không có ai, khẽ nhíu mày.
“Tinh!”
Cùng lúc này, cửa thang máy của đám thuộc hạ của Trình Bác cũng mở ra.
Bọ họ cũng dừng ở tầng mười bốn.
“Chuyện gì thế này, sao cửa thang máy lại không đóng được thế này?”
Trình Hóa Thịnh có chút nóng lòng.
Hiện giờ ông ta đang rất gấp gáp.
Ông ta nóng lòng muốn nhìn thấy người đẹp mà hai đệ tử của mình đều hết lời khen ngợi.
“Sư phụ, thang máy này có lẽ là hỏng rồi”.
“Dù sao cũng chỉ có ba tầng, hay là chúng ta đi bộ lên đi”.
Nếu là bình thường, với thân phận của Trình Hóa Thịnh, đương nhiên sẽ không thể đi thang bộ được.
Nhưng bây giờ sự gấp gáp trong lòng ông ta không ngừng thôi thúc Trình Hóa Thịnh mau chóng gặp người đẹp đó.
Ông ta đã bứt rứt trong người lắm rồi!
Vì vậy, ông ta ngay lập tức ra khỏi thang máy và đi vào cầu thang bộ dọc theo lối đi an toàn bên cạnh.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Một đám người đi lên cầu thang, tạo ra những tiếng động vang vọng khắp không gian.
Bây giờ đã là nửa đêm.
Ngay cả ở thủ đô rực rỡ ánh đèn, không gian xung quanh cũng tương đối yên tĩnh.
Tiếng bước chân của bọn họ lan tỏa khắp không gian.
Đi được một lúc, nhân viên phục vụ của khách sạn đang đi dẫn đầu đột nhiên dừng lại!
Trình Hóa Thịnh và Trình Bác cũng đồng thời nhìn lên, phát hiện một người đang ngồi ở đầu cầu thang trên tầng mười sáu.
Không biết anh lấy đâu ra cái ghế đẩu, ngồi một mình ở đó.
Ánh trăng chiếu rọi từ cửa sổ le lói lên người anh.
Cũng phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của anh.
“Là mày?”
Khi Trình Bác nhìn thấy Lý Phong, hắn ta lập tức hét lên.
Hắn ta không thể ngờ rằng Lý Phong lại ngồi một mình ở đây.
Hơn nữa, từ tư thế hiện tại của anh có thể thấy được, ngay từ đầu anh đã tính toán được rằng đám người bọn họ hôm nay sẽ tới.
Trình Bác vội vàng nói với Trình Hóa Thịnh ở bên cạnh: “Sư phụ, thằng nhãi này có chút lợi hại”.
“Trước đây cái tên Vưu Khoát Hải đấy chỉ biết võ mèo cào thôi”.
“Nhưng sau khi hắn ta đến, cũng không biết đã nói gì với Vưu Khoát Hải”.
“Chỉ hai hai ba chiêu, Vưu Khoát Hải như biến thành người khác vậy”.
“Hơn nữa, thực lực của thằng nhãi này cũng rất mạnh, con không phải là đối thủ của hắn ta”.
Khi Trình Bác đang nói, hắn ta cố tình đưa bàn tay bị thương phải băng bó ra cho Trình Hóa Thịnh xem.
“Hừ!”
Trình Hóa Thịnh cười lạnh một tiếng.
“Sư phụ cảm thấy trong số bao nhiêu đệ tử, con cũng được coi là có tố chất tốt nhất”.
“Nhưng đáng tiếc, con không phải là người nhiệt huyết nhất”.
“Đi theo sư phụ lâu như vậy, một chút tinh thần cũng không học được”.
“Bị loại cặn bã như thế này đánh bại cũng không có gì lạ”.
Trong lúc nói chuyện,Trình Hóa Thịnh nhẹ nhàng vươn tay ra.
Trình Bác và những người phía sau ông ta vội vàng tách ra.
Trình Hóa Thịnh bước lên cầu thang, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người Lý Phong.
“Thằng nhãi, từ trước đến nay tao không giết mấy thằng vô danh tiểu tốt”.
“Mày là người đăng ký đầu tiên”.
Từ lúc đầu, Lý Phong vẫn luôn cúi thấp đầu, như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Anh không nói gì, như thể hoàn toàn không nghe thấy những lời nói kiêu căng ngạo mạn của Trình Hóa Thịnh.
Trình Hóa Thịnh đợi một lúc, thấy Lý Phong không phản ứng gì, không khỏi phẫn nộ.
“Thằng nhãi đến từ vùng đất nhỏ bé, thực lực yếu ớt mà dám ở trước mặt tao giả thần giả quỷ à”.
“Nếu như mày đã muốn chết, vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện”.
Trong lúc nói chuyện, Trình Hóa Thịnh bật người lên, duỗi tay phải về phía Lý Phong
“Khuê Xà Chưởng!”
Ngay lập tức, tiếng gầm của Trình Hóa Thịnh vang vọng khắp hành lang.
Chiêu này là tuyệt chiêu làm nên tên tuổi của Trình Hóa Thịnh.
Cho đến nay, chưa có ai mà sau khi trúng phải chiêu này có thể đứng dậy được.
Cách đây hai ngày, Trình Hóa Thịnh đã dùng chiêu này để đánh bại võ sĩ ngầm đến từ Thái Lan.
Và bây giờ, ông ta sẽ sử dụng chiêu này để nhẹ nhàng đối phó với tên nhóc vô danh tiểu tốt trước mặt này.
Lý do khiến Trình Hóa Thịnh sử dụng tuyệt chiêu của mình là bởi vì ông ta đã gấp gáp lắm rồi.
Ông ta nóng lòng muốn đi lên tầng mười bảy, hôn lên đôi môi mềm mại, ôm lấy cơ thể đầy đặn của người phụ nữ xinh đẹp ấy!
“Đi chết đi!”
“Bụp!”
Một tiếng động lớn!
Đột nhiên, Trình Hóa Thịnh lao tới như một viên đạn.
Trong tầm nhìn của mọi người, Trình Hóa Thịnh biến thành một cái bóng.
Bất ngờ bay ngược lại!
“Bụp!”
Cả một bức tượng sụp đổ trong tích tắc.
Cả người Trình Hóa Thịnh rơi vào cái lỗ trên tường.
Ngay lập tức rơi xuống đống gạch vỡ đổ nát.
Lúc này, cuối cùng Lý Phong cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Anh nhìn đám người đó, bình thản phun ra hai chữ: “Ồn ào”.
Lý Phong di chuyển.
Anh từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu nhỏ và bước từng bước xuống phía Trình Bác và những người khác
Trình Bác hoảng loạn.
Từ trước đến nay hắn ta chưa từng nghĩ đến việc sư phụ của mình lại bị một thằng nhãi đến từ nông thôn đánh bại chỉ trong một chiêu duy nhất!
Không thể nào?
Đây rõ ràng là đang nằm mơ mà thôi.
“Bịch!”
Đột nhiên, Trình Hóa Thịnh đứng lên từ đống đổ vỡ.
Phẫn nộ.
Căm hận.
Trình Hóa Thịnh nhìn chằm chằm vào Lý Phong bằng ánh mắt vô cùng căm hận.
Lúc này, có một luồng khí vô cùng mãnh liệt tỏa ra từ người của ông ta.
“Aaa!”
“Thằng nhãi, mày muốn chết đúng không!”
Trình Hóa Thịnh giận dữ gầm lên một tiếng.
Tuy nhiên, âm thanh mà ông ta vừa phát ra chưa được bao lâu lập tức dừng lại.
Bởi vì Lý Phong đã biến mất trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt, Lý Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt Trình Hóa Thịnh.
Anh mang theo một cơn gió lạnh khiến sống lưng người ta lạnh toát!
Lúc này, tay của Lý Phong bóp chặt cổ họng của Trình Hóa Thịnh.
Khiến cho Trình Hóa Thịnh không thể nào phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Trình Hóa Thịnh lúc này giống như một người yếu ớt không có chút sức lực.
Ông ta không ngừng dùng tay đập vào ngực và cánh tay của Lý Phong.
Nhưng ông ta như người sắp chết đuối.
Dù cho có vùng vẫy thế nào cũng không thể nào thoát ra được.
Lý Phong dường như có một thân hình thép.
Cứng rắn và mạnh mẽ, sức mạnh vô địch!
Lý Phong nhấc Trình Hóa Thịnh lên khỏi mặt đất.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lý Phong: “Bây giờ mấy giờ rồi, còn ở đây la hét ầm ĩ, có ý thức không thế?”
“Ông không ngủ thì cũng phải cho người khác ngủ chứ”.
“Ông không biết nếu như chất lượng giấc ngủ của một người không được tốt, tính khí của họ sẽ đặc biệt gắt gỏng sao?”
“Nửa đêm nửa hôm không ngủ còn chạy đến đây gây chuyện”.
“Ông cảm thấy tôi nên làm gì mấy người đây?”
Trong khi nói chuyện, Lý Phong bóp chặt cổ họng của Trình Hóa Thịnh, nhấc Trình Hóa Thịnh ra khỏi cửa sổ.
Bây giờ, hai chân của Trình Hóa Thịnh đang lơ lửng trên không trung.
Bây giờ ông ta đang treo lơ lửng trên không trung, ở độ cao mười mấy tầng so với mặt đất.
Trình Hóa Thịnh không ngừng vùng vẫy.
Sự vùng vẫy của ông ta trong mắt những người xung quanh trông vô cùng yếu ớt và bất lực.
Đây là một trong số bốn vị cao thủ của hội Giao Long sao?
Đây là Trình Hóa Thịnh thường ngày vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung sao?
Phải biết rằng ông ta đã là một cao thủ cập bậc đại tông sư rồi đấy!
Chương 544: Giết hết tất cả
Bình thường, ngay cả khi đối mặt với sự tấn công của hàng trăm người, ông ta vẫn có thể cười và giải quyết bọn chúng một cách dễ dàng.
Nhưng tại sao ở trước mặt Lý Phong lại thảm hại như một con chó giãy chết?
Lúc này, ánh mắt của Trình Hóa Thịnh như muốn cầu xin.
Ông ta dùng giọng nói run rẩy nói với Lý Phong: “Tha cho tôi, tha cho tôi”.
Lý Phong đang định nói, nhưng Trình Bác đang trốn trong đám người đột nhiên lên tiếng.
“Lý Phong, cái thằng chó má từ nơi khác đến nhà mày, mày có biết mày đang đánh ai không?”
“Ông ấy là sư phụ của tao, là một trong số bốn đại cao thủ của hội Giao Long!”
“Nếu như mày dám giết sư phụ của tao, hội Giao Long sẽ tha cho mày sao?”
“Đến lúc đó, hội Giao Long nhất định sẽ chém mày và người nhà của mày ra thành từng mảnh!”
“Bọn tao sẽ ở trước mặt bọn mày, chơi vợ mày với mẹ vợ mày cho thật đã!”
“Ừ, mày nói đúng”.
Lý Phong khẽ gật đầu.
Sau đó, anh kéo Trình Hóa Thịnh đang sợ hãi đến mức lồi cả hai mắt ra bên ngoài từ ngoài cửa sổ vào.
Tiện tay ném vào chỗ đám người đó.
“Ném đồ từ trên xuống là chuyện vô đạo đức”.
“Đồng thời, cũng sẽ ảnh việc đến việc kinh doanh khách sạn của người ta”.
“Tuy nhiên, câu vừa nãy mày nói rất đúng”.
“Hội Giao Long của chúng mày có rất nhiều người, cho dù một trong số bốn đại cao thủ chết thì vẫn còn ba người nữa”.
“Nếu như từng người ngày nào cũng dắt theo một đám người tới gây rối, vậy thì bọn tao cũng không dễ sống nữa rồi”.
Nhờ có các đệ tử dìu đứng dậy, Trình Hóa Thịnh rất nhanh đã thay đổi một biểu cảm cực kỳ nham hiểm!
Ông ta vừa nãy còn đang muốn cầu xin Lý Phong, bây giờ đột nhiên rút hai con rao găm từ sau lưng ra.
Hai con dao găm này, dưới ánh sáng của ngọn đèn trên cao, xuất hiện những cạnh sắc màu xanh lục!
Rõ ràng là hai con dao găm này có độc!
Trình Hóa Thịnh nhìn chằm chằm vào Lý Phong bằng ánh mắt độc như rắn, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thằng chó! Vừa rồi là do tao sơ suất”.
“Bây giờ tao sẽ cho mày nếm thử sự lợi hại thật sự của tao!”
Trong khi nói, Trình Hóa Thịnh lao về phía Lý Phong bằng tốc độ còn nhanh hơn trước.
Hai con gao găm giống như nanh của một con rắn độc, lao mạnh về cơ thể của Lý Phong từ hai phía trái phải.
“Bụp!”
Nhưng vẫn như vừa nãy, khi giữa Lý Phong và Trình Hóa Thịnh vẫn còn một khoảng cách ngắn.
Một cú đá bất ngờ đạp mạnh vào ngực của Trình Hóa Thịnh.
“Rắc!”
Ngay lập tức, bốn cái xương sườn trên ngực của Trình Hóa Thịnh bị Lý Phong đánh gãy!
“Phụt!”
Máu bắn ra tung tóe!
Trình Hóa Thịnh bay ngược lại về phía đám người đó!
Lúc này, Lý Phong bước từng bước xuống cầu thang.
Vừa đi anh vừa nói bằng một chất giọng rất bình thản, không chút cảm xúc.
“Để tránh việc chúng mày ngày nào cũng đến làm phiền tao”.
“Vậy thì tao sẽ diệt sạch cả lũ chúng mày là được rồi”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong giống như hổ trên núi nhảy xuống!
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Ngay lập tức.
Tiếng la hét không ngừng vang lên khắp hành lang!
Kèm theo tiếng la hét là tiếng xương gãy ‘răng rắc’ vang lên.
Những người mà Trình Bác dắt tới hầu hết đều đã bị Lý Phong đánh gãy tay gãy chân chỉ trong một thời gian ngắn.
Lý Phong không hề nương tay, thẳng thừng đánh vỡ nát xương tay xương chân của bọn chúng!
Không cho bọn chúng cơ hội hồi phục!
Dù cho là được thần y ra tay cứu chữa, việc đó chỉ có thể đảm bảo rằng bọn chúng vẫn có thể đứng được đi được, ngồi được, dùng tay ăn cơm được.
Còn muốn làm hại người khác, không thể nào!
Tuy nhiên, trên đời này chỉ có duy nhất một vị thần y!
Chính là Lý Phong!
Khi tiếng la hét trong hành lang dần yếu đi, Dương Thiện Tề dẫn theo người từ cầu thang tầng mười bốn đi lên.
Dương Thiện Tề nói với Lý Phong.
“Đại ca! Đám người bên đó đều đã giải quyết xong xuôi rồi, làm theo những lời anh nói, đánh gãy tay gãy chân rồi ném hết vào xe rác”.
Lý Phong khẽ gật đầu.
Anh nhẹ giọng nói: “Đống rác này cũng xử lý như vậy”.
“Vâng!”
Lý Phong xoay người đi lên lầu.
Trình Bác đang cuộn tròn trong góc, nhìn chằm chằm vào Lý Phong bằng ánh mắt căm hận vô cùng.
Hắn ta rít giọng nói.
“Mày dám động vào người của hội Giao Long, mày chết chắc rồi, hội trưởng của bọn tao nhất định sẽ không tha cho mày”.
“Đến lúc đó, mày và người phụ nữ của mày….”
Trình Bác chưa kịp nói xong, Lý Phong đột nhiên lấy một hạt dưa từ trong túi ra, nhẹ nhàng búng một cái.
“Xoẹt!”
“Ặc!”
Hạt dưa đó cắm thẳng vào cổ họng của Trình Bác như một viên đạn, xuyên qua sau đầu của hắn ta!
Trình Hóa Thịnh đang nằm ngắc ngoải trên mặt đất, nhìn thấy Lý Phong sử dụng chiêu này, con ngươi đột nhiên giãn ra!
Con ngươi gần như bật ra khỏi hốc mắt.
Kinh hoàng!
Nỗi sợ hãi cuối cùng cũng được giải tỏa.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lý Phong lại lợi hại như vậy!
Những cái khác không cần nói, chỉ cần một chiêu vừa nãy của Lý Phong, cũng tuyệt đối không phải loại kém cỏi như Trình Hóa Thịnh có thể đối phó được!
Hối hận!
Phẫn nộ!
Trình Hóa Thịnh hối hận vì đã nghe theo lời xúi giục của đệ tử mà tự mình tìm tới đây để nộp mạng!
Ông ta phẫn nộ vì mình có mắt mà như mù!
Lại không nhìn ra thực lực thật sự của Lý Phong.
Thủ thuật nhỏ mà vừa nãy Lý Phong sử sụng được gọi là là Đạn chỉ thần công.
Bình thường những người phải có thực lực rất mạnh, luyện tập bảy tám năm mới có thể đập một viên bi vào tường.
Nhưng đây là giết người bằng hạt dưa.
Đó không còn là Đạn chỉ thần công thông thường nữa!
Đó là, đó là….
“Phụt!”
Trình Hóa Thịnh đột nhiên cảm thấy có một luồng khí cuồn cuộn trong ngực.
Vừa nãy ông ta bị Lý Phong đánh hai lần, sau cú đánh ban đầu vẫn chưa kịp hồi phục lại.
Còn bây giờ, ông ta kinh hoàng phát hiện ra rằng tất cả các tĩnh mạch trong cơ thể ông ta đã bị vỡ hết!
Sức mạnh và vừa nãy Lý Phong đánh vào cơ thể ông ta không ngờ lúc này lại bộc phát!
Trình Hóa Thịnh run rẩy đưa tay ra.
Ông ta muốn quỳ xuống, dập đầu.
Nhưng ông ta không thể cử động được.
Ông ta muốn cầu xin.
Nhưng ông ta không thể mở miệng được.
Cánh tay đang giơ lên của ông ta rơi xuống đất.
Trước lúc chết ông ta nghe thấy một thành viên trong đội của Dương Thiện Tề nói bằng một giọng khinh bỉ.
“Vốn dĩ cứ tưởng người ở thủ đô có chút đầu óc, không ngờ đều ngu xuẩn như vậy”.
“Dám đối đầu với đại ca thì làm sao có kết cục tốt đẹp được?”
“Đại tông sư? Hừ!”
“Cho dù ‘Vương’ đến thì cũng chết hết!”
Ánh mắt Trình Hóa Thịnh lóe lên.
Ngất đi!
Lý Phong nhón chân.
Đi từng bước.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Khi cửa phòng được mở ra, một cơn gió thoảng qua.
Cứ nghĩ rằng Hứa Mộc Tình vẫn đang cuộn tròn nằm ngủ như một chú mèo con.
Nhưng điều mà anh không ngờ là Hứa Mộc Tình đã tỉnh dậy.
Cô mặc một bộ đồ ngủ mỏng.
Đứng lặng lẽ bên cửa sổ.
Ánh trăng sáng rọi chiếu vào người cô.
Toát lên vẻ xinh đẹp hoàn mỹ.
Gió về đêm có hơi lạnh.
Gió thổi bay rèm cửa và len lỏi vào phần đuôi tóc bồng bềnh của cô.
Hứa Mộc Tình đang đứng quay lưng lại với Lý Phong, dưới ánh trắng dáng người mảnh mai, làm say mê lòng người.
Đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn và mềm mại lấp ló sau chiếc váy xếp ly.
Thấp thoáng.
Lý Phong khẽ ho một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Hai tay của anh luồn qua vòng eo thon thả của Hứa Mộc Tình, ôm cả cơ thể mềm mại của cô vào lòng.
Nhỏ giọng hỏi: “Em tỉnh dậy lúc nào thế?”
“Không ngủ được à?”
Chương 545: Tâm tư của Hứa Mộc Tình
Hứa Mộc Tình hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lý Phong.
Cô không hỏi vừa nãy Lý Phong đã đi đâu.
Hứa Mộc Tình biết rằng cho dù bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, tất cả những gì Lý Phong làm đều là để bảo vệ cô.
Cũng giống như những việc anh đã làm khi hai người còn nhỏ.
Chỉ là, từ trước đến nay, Hứa Mộc Tình biết rất ít về Lý Phong.
Những gì cô biết về Lý Phong vẫn luôn đọng lại trong ấn tượng về cậu bé vô gia cư năm đó.
Cho đến hôm nay, nhìn thấy bức ảnh gia đình Lý Phong ở nhà hàng Hải Giác.
Thật ra, cho đến bây giờ, Hứa Mộc Tình vẫn luôn tự trách bản thân.
Bởi vì cô đã từng gặp bố mẹ của Lý Phong.
Nhưng cô lại không phản ứng kịp.
Dù sao bây giờ cẩn thận nghĩ lại, Lý Phong và bố anh trông cũng khá giống nhau.
Nếu như bản thân cô để ý kĩ hơn một chút, thì cô đã không bỏ lỡ cơ hội đó một cách dễ dàng như vậy.
Đồng thời, Hứa Mộc Tình cũng cảm thấy cô dành quá nhiều thời gian cho công việc.
Hiếm khi chủ động quan tâm Lý Phong.
Cô dường như đã quen với việc Lý Phong luôn chăm sóc cho cô.
Nhưng từ trước đến nay cô không chủ động quan tâm, tìm hiểu về quá khứ của Lý Phong.
Hôm nay nhìn thấy bức ảnh trên tường, thấy anh trai của Lý Phong xuất hiện.
Nhưng cô chưa từng nghe thấy Lý Phong nhắc đến anh trai mình.
Hơn nữa, Hứa Mộc Tình cẩn thận quan sát, khi Lý Hình nhìn ảnh anh trai của mình.
Một cảm xúc rất phức tạp hiện lên trong mắt anh.
Trong đó có một phần khiến Hứa Mộc Tình đến bây giờ vẫn cảm thấy đau đớn và buồn bã.
Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của Lý Phong.
Cô biết trong lòng Lý Phong có tâm sự, là vợ của anh nhưng cô chưa làm tròn trách nhiệm của mình.
Khoảnh khắc tự trách bản thân này khiến Hứa Mộc Tình bừng tỉnh giấc.
Khi tỉnh lại, phát hiện Lý Phong không nằm bên cạnh, cô liền biết rằng nhất định Lý Phong lại phải đi đối phó với kẻ thù rồi.
Lý Phong luôn chăm sóc cô và gia đình cô một cách cẩn trọng và tỉ mỉ như vậy.
Ngược lại bản thân cô.
Cô cảm thấy mình chưa làm đủ!
Chưa bao giờ là đủ!
Lúc này, Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong: “Em thấy mình còn nhiều thiếu xót quá”.
Lông mày Lý Phong khẽ giật, anh ôm chặt lấy Hứa Mộc Tình.
“Vì sao em lại nói như vậy”.
Hứa Mộc Tình nói hết những suy nghĩ của mình cho Lý Phong nghe.
Cô tự trách mình vì đã không làm tròn nghĩa vụ của người vợ, đã dành quá nhiều thời gian cho công việc.
Lý Phong cười.
Anh ôm chặt cơ thể mềm mại của Hứa Mộc Tình vào trong lòng.
Anh hôn lên vành vai cong như ánh trăng khuyết của Hứa Mộc Tình.
“Ngốc ạ, bây giờ em đã làm rất tốt rồi!”
“Sở dĩ anh chưa nói ra là bởi vì có một số chuyện, đến bản thân anh cũng chưa hiểu rõ”.
“Đợi khi anh tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi, anh nhất định sẽ nói với em”.
Hứa Mộc Tình quay người, nép chặt vào lòng của Lý Phong.
“Chồng, anh định khi nào quay về nhà?”
Hứa Mộc Tình mím chặt đôi môi đỏ mọng gợi cảm, nói nhỏ
“Cô con dâu xấu xí như em sắp phải gặp bố mẹ chồng rồi”.
Lý Phong cười.
“Không cần vội”.
“Chuyện của gia đình anh phức tạp hơn em nghĩ”.
“Khi nào anh tìm hiểu rõ mọi chuyện, đến lúc đó sẽ dắt em về gặp bố mẹ”.
Vừa nói, Lý Phong vừa duỗi một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc mũi thanh tú của Hứa Mộc Tình.
“Hơn nữa, cô con dâu này không xấu một chút nào cả”.
Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình nói: “Đúng rồi! Nếu em đã không ngủ được vậy thì hai chúng ta….”
“A, em buồn ngủ quá!”
“Ngày mai còn bao nhiêu việc phải làm nữa”.
Hứa Mộc Tình giống như một con thỏ con sợ hãi.
Vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Lý Phong, rồi lao thẳng lên giường.
Lý Phong chớp mắt.
Cười.
Thật ra, anh muốn nói, nếu không ngủ được, hai người có thể ra ngoài thư giãn, ăn chút đồ ăn vặt hoặc gì đó.
Nhìn dáng vẻ của Hứa Mộc Tình, hẳn là đã hiểu nhầm ý của Lý Phong rồi.
Hứa Mộc Tình đang trốn trên giường, nghe thấy nụ cười xấu xa của Lý Phong.
Liền thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, hỏi Lý Phong.
“Anh cười gì thế?”
“Không có gì, con thỏ con này nếu không chịu ngủ đi, vậy thì con sói lớn này sẽ ăn thịt em đó”.
“Đáng ghét! Rõ ràng anh đã ăn no rồi”.
Vừa nói xong câu này.
Hứa Mộc Tình mới nhận ra là cô lại nói sai rồi.
Cô co người trốn vào trong chăn với khuôn mặt ửng hồng, ngay sau đó, cơ thể ấm áp rắn chắc của Lý Phong áp sát tới.
Một lúc sau, Hứa Mộc Tình dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối.
Lý Phong ôm lấy cơ thể mềm mại của Hứa Mộc Tình trong lòng, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
…….
Buổi sáng ngày hôm sau.
Tổng bộ của hội Giao Long, câu lạc bộ giải trí Thủy Tinh.
“Bụp!”
Một bàn tay đeo một chiếc nhẫn to đùng ở ngón cái đập mạnh xuống bàn.
“Cậu nói cái gì?”
“Lặp lại những gì cậu vừa nói cho tôi nghe xem nào?”
Hội trưởng của hội Giao Long, Hà Bá Thiên nhổ một bãi nước bọt.
Ánh mắt ông ta như muốn ăn thịt người.
“Hội trưởng, những gì tôi nói đều là thật, hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen đã bị người ta chiếm rồi!”
“Là một thằng nhãi khốn kiếp không rõ từ đâu đến chiếm mất!”
Hà Bá Thiên đạp vào người tên thuộc hạ của mình.
“Khốn kiếp!”
“Ông đây đã trở thành hội trưởng của hội Giao Long hai mươi mấy năm rồi, chưa từng gặp phải chuyện mất mặt như thế này bao giờ!”
“Đường đường là lãnh thổ của hội Giao Long uy phong lừng lẫy lại bị một thằng chó hoang không rõ tên tuổi chiếm mất!”
“Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, thì cậu bảo tôi để mặt mũi ở đâu?”
Hà Bá Thiên hét vào mặt người đàn ông mặc đồ đen đứng ở gần đó.
“Cậu còn đứng đây làm gì? Mau gọi Trình Hóa Thịnh và ba vị cao thủ kia đến đây mau!”
“Để bọn họ đồng thời tấn công, không chỉ giành lại Hoa Hồng Đen cho tôi, tôi còn muốn cái đầu của lũ chó hoang ấy!”
Người đàn ông mặc đồ đen lập tức xoay người.
Vừa bước ra tới cửa, đột nhiên có một người nét mặt hoảng sợ, vội vội vàng vàng chạy tới.
“Hội trưởng, hội trưởng, không ổn rồi!”
“Hội trưởng, bên ngoài, bên ngoài cửa….”
“Bốp!”
Hà Bá Thiên tát người đó một cái tát rất mạnh!
Ngay lập tức, năm dấu tay đỏ như máu xuất hiện trên khuôn mặt của người đó.
“Ngày thường những lời tôi nói với cậu đều như gió thoảng qua tai thôi đúng không?”
“Vào văn phòng của tôi thì phải đi nhẹ nói khẽ”.
“Dáng vẻ của cậu bây giờ như thế nào?”
Người đó ôm lấy khuôn mặt sưng tấy.
Cậu ta nuốt nước bọt, sau đó nhỏ giọng nói.
“Hội trưởng, có một chiếc xe tải bên ngoài, trong xe mỗi người đều mặc, đều mặc…”
Người đó không dám nói tiếp, lại ngậm chặt miệng.
Cúi gằm đầu không dám nhìn thẳng vào Hà Bá Thiên.
Hà Bá Thiên đá cậu ta sang một bên, tức giận nói.
“Vô dụng! Nói cũng không xong!”
Nói xong, Hà Bá Thiên lập tức dẫn người, ngẩng cao đầu, bước chân ổn định, đi ra ngoài cửa của câu lạc bộ.
Như vừa nãy người đó đã nói, có một chiếc xe tải lớn đậu ở ngay trước cửa.
Khi Hà Bá Thiên và các anh em của mình bước tới đằng sau và nhìn vào phía khoang xe.