Đây là mà người ư?!
Lúc này đây, tất cả mọi người đều có chung một câu hỏi như vậy.
Lý Hùng chỉ đá đám người này có một cái nhưng toàn thân họ lại như vỡ vụn ra vậy.
Lý Hùng nhìn đám người này với vẻ khinh thường.
"Còn ảo tưởng muốn làm bảo vệ ở tập đoàn sao? Với chút sức này của mấy người thì có đi quét đường cũng không ai mướn".
"Tôi nhặt một con chó bên đường rồi cho nó mặc đồ bảo vệ có khi còn được việc hơn".
Lý Hùng nói xong, đám người đang nằm la liệt trên đất bỗng như bị kích thích.
Bọn họ hằn học kêu lên, trán nổi cả gân xanh, mặt đỏ lừ dốc hết sức đứng dậy.
Cuối cùng, có hơn năm mươi người loạng choạng đứng dậy.
Nhìn vẻ không khuất phục trong mắt họ Lý Hùng mới khẽ gật đầu.
Khi Lý Hùng rời đi, anh vỗ nhẹ vai Lý Nhị Ngưu.
Lý Nhị Ngưu chỉ vào những người vẫn đang đứng nói: "Những ai còn đứng thì qua vòng phỏng vấn".
"Những người ngã dưới đất tới bộ tài vụ mỗi người lĩnh hai nghìn tệ rồi về đi".
Những người thua cuộc nghe thấy được lĩnh hai nghìn tệ thì tâm trạng dịu hẳn đi.
Còn những người đang đứng mặt ai nấy đều vô cùng kích động.
Lúc này Lý Nhị Ngưu bỗng nhiên lại nói.
"Đừng vội vui mừng, còn khó khăn đang chờ mọi người đấy".
Đối với những người bảo vệ này, Lý Hùng có kế hoạch huấn luyện riêng.
Lý Nhị Ngưu sau khi thấy kế hoạch này thì sắc mặt cũng tái nhợt dù anh ta học võ từ bé.
Những kế hoạch này hoàn toàn không thể thực hiện được.
Nếu cứ cố làm thì sẽ chết người mất!
Lý Nhị Ngưu thực sự không hiểu sao Lý Hùng lại nghiêm khắc đối với nhân viên bảo vệ như vậy?
Còn Lý Hùng đã có tính toán của riêng mình.
Anh phải khiến gia đình bình thường của Hứa Hiếu Dương trở thành một gia đình danh giá bậc nhất.
Thậm chí là còn phải vượt qua cả gia tộc lớn nhất của thủ đô.
Lý Hùng phải cho tất cả những người đã bỏ rơi gia đình Hứa Mộc Tình biết rằng.
Muốn làm nên một gia tộc danh giá đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
Người như anh có thể hô mưa gọi gió.
Hứa Mộc Tình vừa mới lên làm giám đốc, vừa phải thích nghi với vị trí này lại vừa phải giải quyết một đống những chuyện khác.
Còn Lý Hùng thì trở thành cánh tay phải của cô, giải quyết mọi chuyện tạp nham trong tập đoàn.
Không lâu sau, Lý Hùng cầm một thanh kẹo hồ lô đỏ đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hứa Mộc Tình đang xử lý một đống giấy tờ.
Lý Hùng bước vào, cô còn chẳng ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, Lý Hùng đưa thanh kẹo hồ lô đó lại gần, chạm lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Hứa Mộc Tình mím môi rồi liếm nhẹ.
"Ngọt không?", Lý Hùng hỏi.
"Hơi lạnh, nhưng ngọt lắm", Hứa Mộc Tình nói.
"Ừ, anh vừa liếm, đúng là ngọt thật".
Thảo nào lúc chạm vàokẹo hồ lô thấy ướt, hóa ra là có người ngậm vào rồi.
Nghĩ tới đây, Hứa Mộc Tình chợt ngây ra.
Không đúng!
Hứa Mộc Tình hiểu ra xong thì lập tức đưa tay đánh Lý Hùng.
"A! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!"
Khi Hứa Mộc Tình đưa tay đánh Lý Hùng thì Hứa Hiếu Dương đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Hứa Mộc Tình lập tức dừng lại, quay nhìn ra cửa.
"Khụ khụ, hai đứa tiếp tục, lát nữa bố vào".
Nói rồi Hứa Hiếu Dương lại đóng cửa lại.
"Tại anh mà bố hiểu lầm đấy".
"Ôi dào, chúng ta là vợ chồng mà, hiểu nhầm thì sao chứ".
Nói rồi Lý Hùng nắm tay Hứa Mộc Tình.
"Chúng ta đi thôi".
"Đi đâu?"
"Ôi trời, tổng giám đốc của tôi ơi, em xem xem mấy giờ rồi?"
Lý Hùng đưa Hứa Mộc Tình đến nhà hàng của Hổ Gia.