Nói xong, Lý Phong rút cái thẻ đen trong túi ra ném cho Đường Quan Lễ.
Đường Quan Lễ run rẩy bắt lấy thẻ mà Lý Phong vứt ra.
Thẻ pha lê đen Alpine Edelweiss này được phát hành với số lượng có hạn trên toàn thể giới
Trên thế giới, số người sở hữu chiếc thẻ này không tới một trăm người!
Đến như thẻ đen Amex của ngân hàng so với nó cũng không tính gì!
Hứa Mộc Tình biết Lý Phong giàu có, tiền tiêu không hết, nhưng cũng không nên lãng phí như thế.
Hơn nữa, theo bản năng nghề nghiệp của mình, cô cảm thấy việc này có chỗ không thỏa đáng.
Hứa Mộc Tình đang định nói, Âu Dương Diểu Diểu vội vàng gọi cô ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, Hứa Mộc Tình còn cố ý nói với Lý Phong một câu, bảo anh đừng vội vàng mua đất, đợi cô về rồi cùng bàn bạc.
Đợi Hứa Mộc Tình và Âu Dương Diểu Diểu rời đi, Đường Quan Lễ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ây dà, làm tôi hết cả hồn, giám đốc thật lợi hại!”
“Tôi đã làm những giấy tờ này cẩn thận như thế rồi, mà cô ấy vẫn cảm thấy có gì đó không ổn”.
Lý Phong đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, cô ấy là vợ tôi”.
Đường Quan lễ cười nhăn nhó trước mặt Lý Phong: “Anh Phong, nếu không phải anh dặn dò tôi làm việc này, có đánh chết tôi cũng không dám làm chuyện bất lợi đến tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Chủ tịch và giám đốc đối xử với tôi tốt như vậy, cho dù người khác có cho tôi nhiều tiền hơn nữa, tôi cũng không thể làm việc tán tận lương tâm được”.
Lý Phong cười: “Đông Hải là trụ sở chính của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Còn Thành Hải là nơi khởi đầu của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Mặc dù là điểm xuất phát, tập đoàn Lăng Tiêu sao có thể thuê văn phòng trong tòa nhà của người khác chứ, nhất định phải bỏ tiền ra mua lại nó”.
“Anh cứ yên tâm, chuyện này để tôi lo”.
“Đi đi, mau làm đi”.
“Vâng”.
Đường Quan Lễ gật đầu lia lịa, quay người bước đi.
Lúc anh ta bước đến cửa, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liên quay ngoắt lại, nói với Lý Phong: “Đúng rồi, Hứa Thiên Tứ còn đưa cho tôi năm triệu, tôi nên xử lý khoản tiền này ra sao?”
“Không phải vợ anh sắp sinh à? Lấy hai triệu để mua bỉm sữa cho con, còn lại ba triệu chia đều cho mỗi người trong tổ của anh”.
“Nhưng khoản tiền này không sạch sẽ gì”.
“Trên đời này, chỉ có con người ô uế chứ không có đồng tiền ô uế”.
“Hơn nữa, có người đem tiền đến cửa cho mà không lấy, anh ngốc à?”
“Mau đi làm việc đi, nói với thành viên trong tổ của anh, chuyện này giải quyết ổn thỏa, mỗi người sẽ được thưởng thêm một con xe BMW”.
Hào phóng!
Có thể nói nhân viên thật may mắn khi có ông chủ tốt như Lý Phong.
Đông Hải ngay lúc này.
Liễu Ngọc Phân mời em chồng là Hứa Phi Phi đến nhà ăn cơm, tiện thể gọi cả cả Lý Nhị Ngưu đến.
Hứa An Thái không ở nhà của Hứa Hiếu Dương, mà đến sống ở viện dưỡng lão.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng Hứa An Thái cũng hiểu ra rằng, ai là người trung thành ai là kẻ gian trá, ai mới là người đối xử với mình tốt thực sự.
Ngoài Hứa Thiên Tứ, mối quan hệ trong gia đình họ Hứa cũng ngày càng ấm áp, họ sống ngày càng hòa thuận hơn.
Thời gian Hứa Phi Phi, Hứa Hiếu Dương cùng với Liễu Ngọc Phân bên nhau ngày càng nhiều
Thân là chị dâu, Liễu Ngọc Phân gặp Hứa Phi Phi ngày một nhiều hơn, tình cảm tự khác ngày một đi lên.
Hứa Phi Phi không còn trẻ nữa.
Người bình thường ở độ tuổi của bà, đã có con học tiểu học trung học rồi.
Còn bà ấy vẫn đơn thân một mình.
Điều này khiến cho Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân lo lắng.
Vì thế, hôm nay bà ấy cố tình gọi Hứa Phi Phi và Lí Nhị Ngưu đến ăn bữa cơm gia đình này.
Lý Nhị Ngưu ngồi trên ghế không được thoải mái.
Hứa Phi Phi ngồi bên cạnh liếc mắt đưa tình với Lý Nhị Ngưu, dường như trên đời này, bà ấy chỉ nhìn thấy chỉ có Lý Nhị Ngưu-người đàn ông này mới có thể lọt vào tầm mắt của bà.
Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân nhìn nhau.
Hai người đều nhìn ra, thực ra Lý Nhị Ngưu cũng thích Hứa Phi Phi.
Chỉ là, Lý Nhị Ngưu có chút băn khoăn lo lắng.
Với lại, anh ta cũng không được khéo ăn khéo nói, luôn luôn giấu trong lòng không nói ra.
“Ăn cơm xong rồi, hôm nay có cả anh trai và chị dâu tôi ở đâu, chúng ta bà chuyện hôn sự luôn đi, anh thấy thế nào?”
Câu nói này khiến cho Lý Nhị Ngưu không khỏi giật mình.
Anh ta ấp a ấp úng nói không nên lời.
Hứa Phi Phi là một người nóng nảy, thấy Lý Nhị Ngưu không nói gì, mặt bà ta lập tức lạnh như tiền.
“Thế nào, anh chê tôi, đúng không?”
“Anh chê tôi lớn tuổi hơn anh, lại yêu đương với mấy người đàn ông rồi, là hoa đã tàn có phải không?”
“Không phải, không phải như vậy, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ đó, tôi là..., tôi là...”
“Anh là gì? Nói đi?”
“Tôi chỉ là một thằng nông dân nghèo, tôi không xứng với cô”.
“Nói dối! Đây chỉ là lý do, rõ ràng anh không muốn lấy tôi, chê bai tôi!”
“Không có chuyện đó, thực sự tôi không có ý đó”.
Lúc hai người Lý Nhị Ngưu và Hứa Phi Phi đang tranh cãi.
“Bụp!”
Có người đột ngột đạp mạnh vào cánh cổng biệt thự!
Một luồng sát khí ập đến đột ngột như một cơn gió!
Lý Nhị Ngưu nhanh chóng bật dậy đỡ lấy cánh cổng.
Ánh mắt sáng quắc nhìn hai người bên ngoài cổng nói: “Các người là ai?”
Không ai khác chính là Điền Vong Hỉ và Uông Nghị Thừa.
Điền Vong Hỉ lạnh lùng nhìn Lý Nhị Ngưu.
Dưới ánh mắt sắc bén ấy, dường như Lý Nhị Ngưu đã biến thành xác chết.
“Mày là Lý Phong?”
“Tao là Lý Nhị Ngưu, đàn em của đại ca”.
Điền Vong Hỷ lạnh lùng nói: “Gọi Lý Phong ra đây”.
“Đại ca tao đi Thành Hải rồi”.
“Nói ra nơi hắn đang ở ở Thành Hải, tao tha mạng cho mày”.
Ánh mắt lạnh toát!
Sắt khí đằng đằng!
Lúc này, toàn thân Lý Nhị Ngưu như bị buộc chặt lại.
Anh tuyêt đối không phải là đối thủ của người đứng trước mặt này.
Nhưng anh ta không chùn bước.
Lý Nhị Ngưu nắm chặt hai tay, xông về phía trước, quát lên: “Muốn gặp đại ca tao, phải qua ải của tao trước đã”.
Hự hự!
Toàn thân Lý Nhị Ngưu toát ra luồng khí mạnh mẽ.
Nội công của anh ta khiến cho khung kính trên của sổ không ngừng rung lên.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Lý Nhị Ngưu giống như chiếc xe tăng, hung hăng lao về phía Điền Vong Hỉ.
“Bịch!”
Chỉ với một đòn.
Lý Nhị Ngưu bay về điểm xuất phát, xuyên tường, rơi vào bên trong phòng tập đàn ghi ta, dương cầm của Hứa Hạo Nhiên.
“Nhị Ngưu, anh không sao chứ?”
Hứa Phi Phi vội vàng chạy vào trong phòng, đỡ Lý Nhị Ngưu dậy khỏi đám gạch vỡ vụn
“Phụt”
Lý Nhị Ngưu hộc máu.
Ngực anh ta phập phồng, lập tức đưa tay lên lau máu trên mép.
Sau đó, anh ta đẩy nhẹ Hứa Phi Phi ra, bước từng bước đến chỗ Điền Vong Hỷ.
“Ồ?”
Nhìn thấy Lý Nhị Ngưu thế mà vẫn đứng dậy được, Điện Vong Hỉ cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng cũng chỉ là hơi bất ngờ mà thôi.
Khinh thường!
Thậm chí là chế giễu!
Ông ta đang cười nhạo Lý Nhị Ngưu không biết tự lượng sức mình.
“Nếu mày muốn chết, tao sẽ cho mày chết”.
Vừa nói dứt lời, Điền Vong Hỉ liền biến mất trước mắt Lý Nhị Ngưu.
“Xoẹt!”
Chớp mắt, Điền Vong Hỷ đột nhiên xuất hiện bên cạnh người Lý Nhị Ngưu.
Chương 322: Giữ lại cái mạng chó của mày
Ông ta đột ngột đưa tay ra nắm lấy cánh tay Lý Nhị Ngưu, kéo nhẹ.
“Hây a!”
Cánh tay Lý Nhị Ngưu đột nhiên trật khớp!
“Ồ? Không ngờ cơ thể mày đã được đả thông kinh mạch.”
“Khá lắm, khá lắm, đổi lại là người khác thì cánh tay này đã tàn phế rồi”.
Cuối cùng, Điền Vong Hỉ cảm thấy có phần hứng thú.
Ánh mắt ông ta toát lên sự cười đùa cợt nhả.
Giống như mèo vờn chuột.
“Vậy tiếp theo, cho tao xem người mày rốt cuộc có sức chịu đựng như thế nào?”
“Đừng có mà chết giữa chừng, nếu không tao sẽ giết sạch ững người ở đây”.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Khắp biệt thự vang lên tiếng Lý Nhị Ngưu bị đánh!
Hết đòn này đến đòn khác!
“Ha ha ha, khá lắm, khá lắm, mày là bao cát tốt nhất tao từng gặp!”
“Đứng dậy, mày đừng dậy cho tao!”
Lý Nhị Ngưu loạng choạng đứng dậy, mình đầy thương tích.
Vừa mới đứng dậy, Điền Vong Hỉ lại đấm một đòn rất mạnh vào bụng Lý Nhị Ngưu.
Toàn thân Lý Nhị Ngưu rung lên, trượt mấy mét trên đất, dừng lại cách tường chỉ còn mười mấy centimet.
Anh ta ôm bụng, từ từ khụy xuống thở hổn hển.
Hơi thở của Lý Nhị ưu đã trở nên khàn khàn.
Tầm nhìn của anh ta đã mờ dần, sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn.
Lý Nhị Ngưu khổ sở gắng sức đỡ lấy thân thể mình, từ từ ngẩng đầu lên.
Anh ta lờ mờ nhìn thấy Điền Vong Hỉ bước từng bước tới.
Điền Vong Hỉ tóm lấy tóc Lý Nhị Ngưu, ngửa đầu anh ta lên, nhìn từ trên cao xuống.
Cao ngạo!
Khinh thường!
“Vùng đất cấm Đông Hải?”
“Hừ! Cũng chỉ trò cười thôi”.
Nói rồi, Điền Vong Hỉ đập mạnh đầu Lý Nhị Ngưu xuống đất.
Ông ta dùng chân liên tục đạp mạnh lên đầu Lý Nhị Ngưu.
Ông ta quay đầu lại, nhìn ba người Hứa Hiếu Dương đang ở trong phòng.
“Bây giờ, ai có thể nói cho tao, Lý Phong đang ở đâu?”
Ngay lúc này, đột nhiên Điền Vong Hỉ hơi biến sắc.
Tay!
Đột nhiên xuất hiện một bàn tay xuất hiện chỗ mắt cá chân ông ta!
Ông ta phát hiện mắt cá chân bị Lý Nhị Ngưu tóm lấy.
Điền Vong Hỉ không ra tay nữa, mà cúi đầu khinh bỉ nhìn Lý Nhị Ngưu.
“Khá lắm, khá hơn một con chuột, nhưng tiếc là mày gặp phải tao”.
Vừa nói, chân phải Điền Vong Hỉ đạp mạnh.
“Bịch!”
Cú đạp này khiến cho đầu Lý Nhị Ngưu dí sát trên nền đất cứng.
“Mày đã muốn chết, tao sẽ cho mày toại nguyện”.
Ánh mắt Điền Vong Hỉ lóe lên sát khí ác liệt.
Ánh mắt lạnh lùng, nụ cười tàn nhẫn.
Đối với Điền Vong Hỉ, giết Lý Nhị Ngưu đơn giản như dí chết một còn kiến!
“Đừng!”
Ngay lúc chân Điền Vong Hỉ chuẩn bị đạp tiếp, Hứa Phi Phi vỗi vã hét lên: “Đừng! Tôi nói cho ông Lý Phong ở đâu!”
Hứa Phi Phi nói ra nơi ở của Lý Phong ở Thành Hải.
Điền Vong Hỉ nghe xong mới thu chân về.
Ông ta cười lạnh lùng nói: “Giữ lại cái mạng chó của mày đi”.
“Về sau thì hãy tìm một nơi yên ổn mà làm chó đi”.
Nói xong, Điền Vong Hỉ quay người rời đi.
Nhưng cũng chính lúc này, bỗng nhiên Lý Nhị Ngưu hét lên căm phẫn.
Anh ta hung hãn phi đến sau lưng Điền Vong Hỉ, định đâm vào ông ta.
Điền Vong Hỉ nhếch mép cười, xoay người đấm Lý Nhị Ngưu.
Trong phút chốc!
Có một bóng đỏ đột nhiên xuất hiện.
Nắm đấm hủy diệt của Điền Vong Hỷ.
Đấm mạnh vào cái bóng đỏ kia.
Lần này, là Hứa Phi Phi đỡ đòn thay Lý Nhị Ngưu.
Bà ta ngã vào lòng Lý Nhị Ngưu, hai người va mạnh vào nhau, lăn lông lốc.
“Hừ, đồ vô dụng”.
Điền Vong Hỉ lạnh lùng rời đi.
Lý Nhị Ngưu và Hứa Phi Phi ôm chặt nhau trên nền đất.
Hứa Phi Phi nằm trong lòng Lý Nhị Ngưu, không ngừng run lên.
Lý Nhị Ngưu không ngừng hét tên Hứa Phi Phi: “Cô đừng chết, bà đừng chết!”
“Anh là đồ ngốc, tôi hỏi anh, anh có muốn cưới tôi không?”
Trong thời khắc giữa sự sống và cái chết, Lý Nhị Ngưu vội vàng nói: “Tôi cưới, tôi cưới!”
Hứa Phi Phi miệng đầy máu, khuôn mặt nở nụ cười.
“Hi hi, ta đây thắng rồi”.
“Cuối cùng đồ ngốc anh đồng ý cưới tôi rồi”.
Nói xong, đầu Hứa Phi Phi nghiêng ra ngoài một chút, sau đó ngất trong lòng Lý Nhị Ngưu.
“Không được chết, cô không được chết!”
“Tôi đồng ý cưới cô rồi, chúng ta kết hôn ngay bây giờ!”
Lý Nhị Ngưu ôm chặt Hứa Phi Phi, nước mắt “tí tách” rơi xuống đất.
Liễu Ngọc Phân vội vã chạy đến, bà kiểm tra cơ thể Hứa Phi Phi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Phi Phi không chết, chỉ là ngất đi thôi.
Hứa Hiếu Dương vội vàng gọi điện cho Lý Phong, kể cho anh nghe sự việc đã xảy ra ở nhà.
Khi Lý Phong và Hứa Hiếu Dương nói chuyện điện thoại xong, bầu không khí ở Thành Hải lúc này đột ngột trầm xuống, căn phòng trở nên lạnh loát.
Không khí trong phòng giống như ngày đông lạnh lẽo.
“Kẹt”.
Hứa Mộc Tình từ ngoài cửa bước vào, lạnh rùng mình.
“Chồng ơi, anh mở điều hòa à?”
Lý Phong lập tức điều chỉnh tâm trạng, nở nụ cười thản nhiên nói: “Anh vừa mở của sổ một lúc”.
“Anh mua mảnh đất ấy rồi, chúng mình đi xem thôi”.
Hứa Mộc Tình không ngờ Lý Phong hành động nhanh thế.
Cô động đậy đôi môi gợi cảm, định nói điều gì đó.
Nhưng Lý Phong nhanh chóng nắm đôi tay mềm mại của cô, dẫn cô rời khỏi văn phòng.
Bộ dạng gấp gáp đó, giống như không thể chờ đợi được nữa, muốn tặng ngay cho vợ mình bảo bối vậy.
Mấy người Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhanh chóng đến khu đất đang thi công ở phía Nam thành phố.
Bốn hướng của mảnh đất này được bao quanh bởi bốn bức tường.
Kiến trúc bên trong, cũng mới thi công được một nửa, đi đến đâu đều là xi măng cốt thép, nhìn rất bừa bộn, tiêu điều, tan hoang.
Hứa Mộc Tình xuống xe, hơi cau mày.
Vị trí của mảnh đất này rất đẹp.
Xung quanh đến đâu cũng có nhà cao tầng.
Chỉ có một điều, ở đây có nhiều cao ốc quá.
Nếu chúng ta xây dựng cao ốc ở đây, có thể sẽ ảnh hưởng đến quan cảnh của cả khu.
Hứa Mộc Tình cảm thấy, nơi này không cách nào xây cao ốc được.
Cũng may là Lý Phong chi hai mươi tỷ, nếu là vốn của tập đoàn họ thì sẽ rất phiền phức.
Tập đoàn Lăng Tiêu đang ở giai đoạn mở rộng phát triển, mỗi khoản vốn đều cần dùng ở chỗ cần thiết.
Hai mươi tỷ, không phải là con số nhỏ.
Chương 323: Giữ chặt răng rồi hãy nói
Đó là vốn khởi đầu của sự án bất động sản Thành Hải.
Nếu số tiền đó dùng không hợp lí sẽ dẫn đến nhiều hệ lụy.
Tập đoàn của bọn họ sẽ có nguy cơ phá sản.
Hứa Mộc Tình nói cho Lý Phong nghe giải pháp của mình, cũng nói cho anh nghe điều mà cô đang lo lắng.
"Vị trí của miếng đất này rất tốt nhưng tại sao lâu thế mà không có ai mua nó".
"Anh xem, cỏ dại xung quanh đã mọc cao thế này rồi".
Lý Phong còn chưa đáp, phía trước bỗng truyền đến tiếng cười ngạo mạn của một gã đàn ông.
"Ha ha ha! Hứa Mộc Tình à, không phải mày luôn mồm nói mình tháo vát giỏi giang lắm mà?"
"Không ngờ mày lại phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy".
"Vị trí của miếng đất này đúng là rất tốt nhưng lại không thể xây nhà cao tầng".
"Nếu xây thì độ cao cũng không thể vượt quá mười mét".
"Ha ha, bỏ ra hai mươi tỉ để mua cái miếng đất rách nát này, cái tập đoàn nhỏ cỏn con đến từ nông thôn của mày xem chừng sắp phá sản rồi đấy".
Hứa Thiên Tứ vừa nói vừa dẫn theo một đám người nghênh ngang bước tới.
Hứa Thiên Tứ vênh váo hả hê, mũi cũng sắp hếch lên trời rồi.
"Hứa Thiên Tứ, tất cả mọi chuyện là do anh giở trò đúng không?"
"Đúng thì sao? Tao không chỉ muốn mày mua miếng đất này mà còn muốn tất cả các dự án của mày ở Thành Hải phải ngừng lại".
"Tao còn phải cảm ơn thím của mày đấy".
"Nếu không có cả nhà thím ấy giúp đỡ thì chuyện này khó chơi rồi đấy".
Nghe Hứa Thiên Tứ nói thế, Hứa Mộc Tình mới phát hiện trong đám người sau lưng Hứa Thiên Tứ có cả nhà Liễu Hồng Hoa.
Cả nhà họ học theo Hứa Thiên Tứ, cũng vênh váo bước tới.
Vênh váo hống hách!
Không coi ai ra gì!
Vẻ mặt khinh khỉnh!
Cáo mượn oai hùm!
Dáng vẻ như một đội chó săn!
Liễu Hồng Hoa chỉ vào Hứa Mộc Tình nói: "Tôi đã nói các người sẽ sớm hối hận mà".
"Nhưng giờ có hối hận thì cũng muộn rồi, ông trời muốn xử lí các người đấy".
"Nhanh thôi, nhà các người sẽ còn nghèo khó hơn trước kia".
"Đến lúc đấy cho dù mấy người quỳ trước cửa nhà tôi, ăn cứt chó nhà tôi cũng chẳng có ai thèm để ý".
Giờ Hứa Thiên Tứ cực kì vui sướng.
Mà vui sướng thì tự nhiên sẽ đắc ý vênh váo.
Thế là anh ta quên mất Lý Phong còn ở đây.
Anh ta liếm khóe môi.
Anh ta soi mói nhìn Hứa Mộc Tình đánh giá: "Tao phát hiện thời gian này mày ngày càng đẹp".
"Giờ mày đang thiếu tiền phải không, tao có cách để mày kiếm tiền".
"Tối nay mày ăn mặc xinh đẹp chút, tao dẫn mày đi gặp mấy vị sếp lớn".
"Chỉ cần trước mặt bọn họ mày ngoan như chó, dùng cơ thể mày để..."
"Bốp!"
Một cái tát trời giáng.
Dù cách đó một con đường nhưng vẫn nghe rõ.
Ba chiếc răng dính máu cùng lúc văng lên bãi cỏ.
Hứa Thiên Tứ ôm bên mặt bị đánh trợn mắt nhìn Lý Phong chửi bới: "Thằng chó! Mày còn dám đánh tao à".
"Mày tưởng tao vẫn là Hứa Thiên Tứ của trước kia à? Giờ ông đây là..."
"Bốp!"
Bàn tay còn lại vung lên tát, lại có ba cái răng nữa văng ra ngoài.
Lý Phong đánh rất chuẩn, răng bị gãy toàn là răng cửa của Hứa Thiên Tứ.
Bây giờ anh ta rơi vào tình cảnh môi hở gió lùa.
"Tao ...mày..."
Hứa Thiên Tứ bập bõm như trẻ con tập nói, nói không rõ.
"Bốp!"
Lại một cái tát nữa.
Lý Phong dửng dưng nói: "Giữ thẳng lưỡi, đi trồng răng rồi nói tiếp".
"Mày dám trợm mắp nhườm chao, mày chớc chắc dồi! Bọm mày sẽ sớm phá phản dôi".
Hứa Thiên Tứ đe dọa một câu rồi dẫn người rời đi.
Cả nhà liễu Hồng Hoa cũng vui sướng theo sau.
Lúc này Lý Phong búng tay một cái.
Lập tức có mấy chiếc xe thùng lái đến.
"Cạch!"
Cửa xe mở ra.
Một đám người lần lượt bước xuống.
Bọn họ ai ai cũng đội mũ sắt và mặc đồ bảo hộ.
Bọn họ hò hét "hây dô hây dô" để khiêng thuốc nổ và một số vật dụng cần thiết từ trên xe xuống.
Trong đám người đó Hứa Mộc Tình nhìn thấy một kiến trúc sư nổi tiếng trong nghành xây dựng, ông ấy là Châu Tồn Mậu.
Hứa Mộc Tình vội vàng bước đến chào hỏi.
Châu Tồn Mậu cười rồi chỉ vào Lý Phong nói: "Cô phải hỏi chồng cô ý".
"Cậu ta tốn bao nhiêu công sức để chuẩn bị phần quà này cho cô đó".
Phần quà?
Hứa Mộc Tình đang định quay đầu hỏi Lý Phong thì điện thoai của cô reo lên.
Vừa nghe điện thoại, vẻ mặt cô liền thay đổi.
Cô vội vàng nói với Lý Phong: "Hứa Thiên Tứ nói thật".
"Rất nhiều nhà cung cấp đang hợp tác với chúng ta đã ngưng hợp đồng".
"Bên phía vật liệu cũng muốn dừng hợp tác với chúng ta".
Thấy Hứa Mộc Tình tức đến nỗi đôi mắt đỏ bừng, Lý Phong cầm lấy bàn tay mềm mại của cô nói: "Bọn chúng bắt nạt em như thế, em có muốn phản đòn không?"
"Em muốn chứ, lũ đểu cảng đó tưởng tập đoàn Lăng Tiêu là giấy chắc".
"Giờ em muốn bọn chúng biết tay".
Nói xong Hứa Mộc Tình quay về công ty xử lí công việc.
Cô nói vài câu với Lý Phong rồi dẫn người của mình đi trước.
Châu Tồn Mậu đứng cạnh thấy cô dẫn người rời đi, cười nói: "Cô Hứa là một cô gái tốt".
"Đúng vậy, mười mấy năm trước tôi đã biết rồi".
"Bỏ ra thời gian mười mấy năm vì cô gái tốt như vậy cũng đáng giá".
Lý Phong nhìn Châu Tồn Mậu cười: "Tôi không rành về kinh doanh, mà nhất là mấy chuyện kiến trúc xây dựng, về sau đành nhờ cả vào ông rồi".
Châu Tồn Cậu cười sảng khoái: "Cái mạng già này của tôi là cậu Lý cứu".
"Mà mười năm này tôi sống cũng không uổng phí".
"Nhân tình thế thái, lòng người dễ đổi tôi đều trải qua rồi".
"Chủ tịch Hứa với cô Hứa đều là người tốt".
"Có bọn họ quản lí, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ không ngừng phát triển".
Đang nói chuyện thì một nhân viên kỹ thuật bước tới.
Anh ta chỉ tay vào mấy tòa nhà cao tầng nói.
"Ông Châu, chúng tôi đã chôn thuốc nổ vào mấy toàn nhà trong công trường rồi, thế sao không chôn cả vào bên kia nữa?"
Thực ra chuyện này Châu Tồn Mậu cũng muốn hỏi Lý Phong.
Lý Phong cười nói: "Toà bên đấy không thể dùng thuốc nổ, phải dùng sức người để dỡ bỏ".
Châu Tồn Mậu và anh chàng kỹ thuật nhìn nhau không hiểu.
Tòa nhà đấy dù chỉ có bảy tầng nhưng cũng xây bằng xi mắng cốt thép đấy.
Bình thường dùng máy móc phá dỡ đã rất khó khăn rồi.
Nói gì đến dùng sức người chứ.
Đang nói chuyện thì Châu Tồn Mậu và anh chàng kỹ sư cùng hắt xì một cái.
Bọn họ bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Cửa công trường lúc này có một chiếc xe dừng lại.
Có hai người đàn ông bước từ trên xe xuống.
Cả hai người mặt lạnh như tiền, kiêu căng ngạo mạn.
Khí tức cả người sắc bén.
"Ông Châu cứ làm việc của mình đi, tôi phải đi dỡ tòa nhà kia xuống rồi".
Chương 324: Làm bao cát
Vừa nghe thế Châu Tồn Mậu vội kéo anh chàng kỹ thuật sang một bên.
Châu Tồn Mậu tuy không biết thân thế thật sự của Lý Phong, nhưng ông ấy tận mắt thấy anh một mình giải quyết sạch mấy chục tên sát thủ.
Mà trong những tên sát thủ đấy có một tên tốc độ nhanh như đạn bắn vậy.
Nhưng bọn chúng vẫn bị Lý Phong đánh cho tan tác.
Kí ức ngày đó in sâu trong đầu Châu Tồn Mậu, không thể nào quên.
Mà hôm nay ông lại được nhìn thấy hình ảnh phấn khích ấy.
Dù đã ngoài sáu mươi nhưng ông vẫn cực kì hăng máu.
Điền Vong Hỉ bước từng bước tới gần Lý Phong.
Càng đến gần sức mạnh toàn thân ông ta càng mạnh.
Ánh mắt ông ta sắc bén, lạnh lùng nói: "Mày là Lý Phong?"
Lý Phong dửng dưng gật đầu: "Đúng vậy".
"Giỏi, có gan thừa nhận thì chết được rồi".
"Vút!"
Vừa dứt lời, bóng dáng ông ta lóe lên một cái, nhanh đến nỗi mắt thường không thấy được, lao về phía Lý Phong.
"Rầm!"
Một đòn mạnh mẽ!
Tiếng đánh nhau vang lên như tiếng thuốc nổ nổ mạnh.
Vang to!
Chấn động!
Một đòn này của ông ta đánh trúng tay Lý Phong.
Ông ta bất ngờ.
Không ngờ Lý Phong thế mà đỡ được đòn này.
Phải biết cho dù là đại tông sư cũng không thể đỡ một cách nhẹ nhàng thế.
Nhưng vẻ mặt Lý Phong vẫn vô cảm, ngay cả người anh cũng chẳng lung lay.
Tất cả sức mạnh của ông ta trong nháy mắt bị Lý Phong dễ dàng giải quyết, biến mất sạch sẽ.
Ánh mắt ông ta dần lạnh lẽo: "Không ngờ mày còn mạnh hơn tao tưởng".
Lý Phong thờ ơ nói: "Không ngờ ông còn vô dụng hơn tôi nghĩ".
"Khoác lác".
Điền Vong Hỉ tức giận gầm lên.
Ông ta bỗng biến mất trước mắt Lý Phong.
Một luồng khí mạnh chợt lao đến.
Trong chớp mắt ông ta đã đứng sau Lý Phong rồi.
Ông ta lại ra đòn!
Đòn này ầm ầm vang vọng.
Như tiếng sấm bên tai.
"Bộp!"
Nắm đấm của Điền Vong Hỉ bị Lý Phong đỡ lấy, anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Bàn tay anh hơi dùng sức nắm chặt.
"Răng rắc" một tiếng.
Điền Vong Hỉ đau đến toát mồ hôi, một dòng điện chạy khắp toàn thân ông ta.
Ngay khi ông ta muốn rút tay về, định đánh Lý Phong một đòn khác mạnh hơn.
Bàn tay bị nắm chặt.
Không động đậy được!
Điền Vong Hỉ giật mình nhận ra.
Nắm đấm bị Lý Phong bắt được ấy.
Dù có gồng lên thế nào cũng không giãy ra được.
Lúc này Lý Phong bỗng nói: "Nắm đấm của ông cũng khá lắm".
"Giờ xem tiếp sự dẻo dai của cơ thể nhé".
Vừa nói xong thì cả người Điền Vong Hỉ đã bị Lý Phong dùng sức nâng lên.
Cả người ông ta văng lên cao.
Xoay tròn.
Lý Phong coi ông ta như bao cát.
Nắm tay ông ta.
Vung ông ta trên không trung.
Xoay tròn!
"Vun vút!"
Điền Vong Hỉ bỗng cảm thấy mất trọng tâm.
Ngay sau đó cả người ông ta bay vút về phía tòa nhà, nện mạnh vào đó.
Khoảng cách với bức tường lởm chởm của tòa nhà kia.
Ngày một gần.
Điền Vong Hi vội vàng đưa tay ôm mặt bảo vệ.
"Rầm!"
Bức tường vỡ nát.
Điền Vong Hỉ đập vào tòa nhà.
Quằn quại như một con chó giãy chết.
Lý Phong từ từ bước về phía tòa nhà.
Lúc anh đến chân tòa nhà.
"Aaaaaaa!"
Bên trong tòa nhà trống trải bỗng vang lên tiếng Điền Vong Hỉ giận dữ hét lên.
"Tao phải giết mày, tao phải giết mày".
Uông Nghị Thừa vẫn luôn đứng nhìn từ xa lúc này bỗng nhiên cực kì kích động.
Anh ta biết Lý Phong chết chắc rồi.
Bởi vì nhị sư huynh của anh ta sắp dùng đến tuyệt chiêu rồi.
Bóng đen!
Bỗng nhiên có một bóng đen từ bên trong tòa nhà vọt ra.
Tốc độ di chuyển của nó cực kì nhanh.
Một giây trước nó còn đứng trước mặt, một giây sau nó đã đứng sau lưng rồi.
Ông ta vờn quanh người Lý Phong sau đó nhảy lên.
"Truy Phong Lang Nha".
Điền Vong Hỉ giận dữ hét lên một tiếng, ngón tay ông ta cong lại thành hình móng vuốt.
Tốc độ ông ta di chuyển ngày một nhanh.
Những chỗ ông ta đi qua đều để lại dấu năm móng vuốt in sâu xuống đất.
Trên đất!
Trên tường!
Ngay cả trên cột bê tông.
Trên năm dấu móng đó in rõ cả các khớp xương.
Theo hướng gió thổi vồ mạnh vào Lý Phong.
"Vút!"
Móng vuốt của ông ta xuyên qua không khí, phát ra tiếng vun vút.
Khí tức mạnh mẽ của ông ta thổi tới làm tóc anh tung bay.
"Rầm!"
Một tiếng vang mạnh.
Không ai thấy rõ Lý Phong đỡ thế nào.
Chỉ nghe thấy tiếng vang.
"Rầm!"
"Rầm!"
Tiếng đánh nhau liên tục vọng từ bên trong tòa nhà đến.
Đợi đến khi những người đứng nhìn từ xa nhìn lại đã thấy Điền Vong Hỉ bị đánh bay ra khỏi tòa nhà.
Cánh tay gãy nát!
Cột bê tông cũng nát vụn.
"Hự a a a a !"
Điền Vong Hỉ gầm gừ như hổ dữ.
Tiếng gầm của ông ta vô cùng mạnh mẽ.
"Rầm!"
Chương 325: Đập xuyên tường
Kính xe van đỗ phía xa lập tức vỡ nát.
Mà tòa nhà chỗ Lý Phong đứng cũng bị tiếng vang này vọng lại làm lung lay.
"Hồ gầm trên núi".
Miệng Điền Vong Hỉ đầy máu.
Đau đớn!
Cảm giác đau đớn vì nhục nhã càng làm trỗi dậy bản tính hung hăng trong người ông ta.
Ông ta giống như một con hổ dữ đang nổi điên.
Cùng với tiếng gầm gừ dữ dội, ông ta lại xông thẳng vào trong tòa nhà.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Từng đòn từng đòn mạnh mẽ được tung ra.
Giống như một chiếc máy đóng cọc cỡ lớn đang đóng ở móng tòa nhà, làm mặt đất rung chuyển.
Tiếng đổ vỡ!
Tiếng đánh nhau!
Vang mãi bên tai!
Cả tòa nhà lung lay sắp đổ.
"Rầm!"
Bức tường lại bị đập nát.
Lúc mọi người nhìn thấy cái bóng đen thì nó đã trượt dài trên đất mười mấy mét rồi.
Điều làm Uông Nghị Thừa sốc là người bị đánh văng ra ngoài không phải Lý Phong.
Mà là nhị sư huynh của anh ta.
Điền Vong Hỉ trong môn phái của anh ta đã là một cao thủ có tiếng rồi.
Hai năm trước ở đại hội võ lâm anh hùng đã đạt được thành tích cực kì xuất sắc.
Mà giờ lại bị Lý Phong đánh đến nỗi không thể phản kháng.
Lý Phong bước ra.
Anh bước từng bước một.
Bước chân nhẹ nhàng lững thững như đang đi dạo, nhìn hoa ngắm cỏ vậy.
Mà khi Lý Phong từng bước tới gần.
Điền Vong Hỉ sốc!
Luống cuống!
Kinh hoàng!
Sợ hãi!
Ông ta run cầm cập.
Không chỉ có đôi đồng tử mà linh hồn của ông ta cũng đang run rẩy theo.
Thấy Lý Phong ngày càng đến gần.
Ông ta vội vàng cầu xin tha thứ: "Tôi đánh không lại cậu, cậu tha cho tôi đi".
Lý Phong nhếch miệng cười.
Trong nháy mắt anh đã biến mất.
"Roẹt!"
Chớp mắt một cái anh đã đứng trước người Điền Vong Hỉ rồi.
Anh cúi người xuống.
Tay phải anh nắm nhẹ lấy chân Điền Vong Hỉ, nhấc từ dưới đất lên.
Anh lập tức xoay người kéo lê ông ta đến chỗ tòa nhà.
"Cộp!"
"Cộp!"
"Cộp!"
Bước chân anh ngày một nhanh, sải chân ngày một dài.
Lúc cách tòa nhà mười mấy mét anh bỗng nhảy vọt lên, quăng mạnh Điền Vong Hỉ về phía tòa nhà.
"Rầm!"
Cơ thể Điền Vong Hỉ xuyên qua tường.
Bởi vì anh dùng sức rất mạnh.
Nên ông ta xuyên qua bức tường phía đông rồi lại bật văng ra từ bức tường phía tây.
Trợn mắt há mồm!
Điền Vong Hỉ hoảng sợ khi nhận ra Lý Phong đã chờ sẵn ở bên ngoài bức tường phía tây.
Cơ thể ông ta lại bị Lý Phong nắm lấy.
Xoay trên không trung một vòng.
Lại quăng về phía tòa nhà.
"Rầm!"
"Rầm!"
Lúc này Châu Tồn Mậu và anh chàng kỹ sư mới hiểu tại sao Lý Phong nói dùng sức người để dỡ tòa nhà đấy.
Bọn họ không ngờ anh lại dùng cách này để phá dỡ.
Trên đời này cũng chỉ có Lý Phong mới làm thế được.
Điền Vong Hỉ không ngừng la hét thảm thiết.
Lý Phong sừng sững đứng đó đập ông ta.
"Uỳnh!"
Bỗng nhiên!
Cả tòa nhà rung lắc dữ dội.
Anh chàng kỹ thuật vội hét lên: "Tất cả mọi người lùi về sau đi, tòa nhà sắp sập rồi".
Tòa nhà đổ ầm xuống, bụi bay mù mịt.
Giữa đống bụi bặm ấy, mọi người thấy dáng người cao lớn của Lý Phong kéo cơ thể Điền Vong Hỉ từ từ bước ra.
Cả người Điền Vong Hỉ toàn máu.
Biến dạng hoàn toàn.
Cơ thể ông ta cong vẹo.
Không giống con người!
Mà giống đống rác hơn.
Lý Phong vung tay ném Điền Vong Hỉ xuống chân Uông Nghị Thừa.
Anh dửng dưng nói: "Cái thứ rác rưởi này tôi không lấy, anh mang về đi".
"À, còn nữa. Nhắn với ông anh tôi vốn không định giết hết mấy người".
"Nhưng mấy người đã vội vàng muốn chết thế thì tôi chiều".
Ánh mắt anh lạnh lùng sắc lẹm!
Uông Nghị Thừa vừa mới chạm mắt với Lý Phong.
Cả người đã run lên.
Ánh mắt này đáng sợ quá.
Giống như bị một con sư tử nhìn chằm chằm.
Không thể nhúc nhích.
"Xéo đi!"
Uông Nghị Thừa vội vàng nhét Điền Vong Hỉ vào trong xe.
Hoảng sợ rời đi.
...
Đêm hôm đó tại khách sạn Hilton.
Tiệc rượu ở sảnh khách sạn đông nghịt người.
Có rất nhiều người nổi tiếng, tay cầm ly rượu vang đắt tiền, đứng tụm năm tụm ba nói chuyện.
Một người nói: "Nghe tin gì chưa, lại có người bị nhà họ Chu hãm hại đấy".
Người khác tiếp lời: "Tôi nhớ mấy tháng trước có một tên nhà quê bị lừa mất mấy triệu tệ mà, lần này đến lượt đồ ngốc nào bị lừa thế".
Người kia đáp: "Là tập đoàn Lăng Tiêu bé cỏn con ở Đông Hải".
Một người nói chen vào: "À, tôi biết tập đoàn Lăng Tiêu đấy. Hôm nay mới bị lừa mất hai mươi tỉ".
Một người giật mình đáp: "Hai mươi tỉ! Trời đất! Người phụ trách tập đoàn bọn họ ăn phân đấy à?"
Ông ta nói tiếp: "Chỉ sợ giờ cũng sắp phá sản rồi".
Người đứng cạnh vội nói: "Chứ còn gì nữa. Tập đoàn bé bằng cái lỗ mũi đấy thì có bao nhiêu tiền chứ".
Ông ta tiếp tục nói: "Ác thật đấy! Nhà họ Chu làm ăn toàn chơi kiểu lừa gạt và hãm hại thôi, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn".
Một người khác tiếp lời: "Thôi, không nói đến cái bọn vô dụng đấy nữa. Tôi nói cho các ông biết tiệc rượu tối nay có một sếp lớn xuất hiện đấy".
"Ai thế?"
Chương 326: Châu Tồn Mậu
“Châu Tồn Mậu!”
Nhắc đến cái tên Châu Tồn Mậu, trong giới nhà giàu chỉ có một số những sếp lớn đã có tuổi và có sức ảnh hưởng lớn mới biết đến.
Còn thế hệ trẻ rất xa lạ với cái tên Châu Tồn Mậu này.
Trong lúc nói chuyện, một số người bắt đầu phổ cập kiến thức cho đồng nghiệp của mình rằng Châu Tồn Mậu giỏi đến mức như thế nào.
Ví dụ, Châu Tồn Mậu khi còn trẻ đã giành được một số giải thưởng trong các cuộc thi kiến trúc quốc tế.
Thư viện của Đại học Harvard nước Mễ là do ông ấy thiết kế và xây dựng.
Bảo tàng Vatican ở Pháp cũng do ông ấy thiết kế và xây dựng.
Ngay cả cung điện của một nước châu Âu nhỏ cũng do ông ấy thiết kế và xây dựng!
Những vinh dự lớn nhiều đến mức không sao kể xiết.
Mà sự trở lại của ông ấy tối nay cũng có nghĩa là Thành Hải, thậm chí là cả ngành xây dựng ở toàn bộ khu vực phía Đông sẽ nổi lên một trận sóng gió!
Khi mọi người đang bàn tán sôi nổi về Châu Tồn Mậu thì bất ngờ có một cuộc náo động ở lối vào hội trường.
Sau đó, trong đám đông vang lên tiếng cảm thán của một người phụ nữ.
“Wa, đẹp trai quá!”
Lúc này, vài người bước vào từ cửa của sảnh tiệc.
Người dẫn đầu là một thanh niên với khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo trong bộ vest xanh.
Nhóm người sau lưng anh ta được chia thành hai hàng ngay ngắn.
Tất cả đều là những gương mặt tuấn tú, tuổi trẻ tài cao.
Sự xuất hiện của những người này lập tức khiến đám đông náo loạn.
Đặc biệt là một số phụ nữ chưa lập gia đình.
Đám đông chen chúc nhau, ai cũng muốn xông lên phía trước để ngắm cho rõ.
Mọi người ở trong hội trường đều biết đến người đàn ông dẫn đầu mặc bộ vest xanh này.
Anh ta là Chu Hạn Văn, con trai thứ tư của trưởng tộc gia tộc nhà họ Chu.
Gia tộc Chu Thị là một gia tộc giàu có và nổi tiếng ở Hoa Hạ.
Mỗi người con trong gia đình đều được học hành tử tế.
Trong các lĩnh vực đều có thành tích xuất sắc.
Chu Hạn Văn được biết đến như một thiên tài kinh doanh từ khi còn trẻ.
Năm 18 tuổi đã tự mình thành lập công ty riêng.
Bây giờ công ty của anh ta đã được niêm yết với mức giá hơn hai trăm tỷ trên thị trường!
Anh ta trẻ tuổi như vậy, đẹp trai như vậy, giàu có như vậy nhưng lại chưa kết hôn.
Không biết có bao nhiêu người phụ nữ ôm gối mỗi đêm và tưởng tượng người nằm bên cạnh mình là Chu Hạn Văn.
Hứa Thiên Tứ đang đứng trong đám đông nói chuyện, khi nhìn thấy Chu Hạn Văn lập tức ngoan ngoãn vẫy đuôi như chó nhìn thấy chủ đi tới.
“Cậu tư, mấy ngày không gặp, anh càng ngày càng.....”
Hứa Thiên Tứ chưa kịp nói xong, Chu Hạn Văn đã dẫn người đi ngang qua anh ta.
Thậm chí không buồn liếc nhìn anh ta một cái.
Cao ngạo.
Lạnh lùng.
Khinh thường.
“Á á”.
Lúc này đột nhiên có một người phụ nữ ôm trán ngã xuống.
Vị trí cô ta ngã xuống là ở ngay bên cạnh Chu Hạn Văn.
Chu Hạn Văn lập tức đưa tay ra đỡ lấy người phụ nữ đó một cách rất lịch thiệp.
“Cô không sao chứ?”
Khôi ngô tuấn tú.
Dịu dàng ấm áp.
Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để khiến cho người phụ nữ này say như điếu đổ.
Toàn thân mềm nhũn.
Triệu Xương Hà đang đứng bên cạnh Hứa Thiên Tứ, nhìn theo bóng lưng của Chu Hạn Văn, cười nói: “Thái độ của cậu tư đối với nam và nữ hoàn toàn khác nhau nhỉ!”
“Quả là tên sát gái danh bất hư truyền”.
“Nghe nói có một cuộc khảo sát nghiên cứu cho thấy, số phụ nữ trong độ tuổi từ mười một, mười hai tuổi đến bảy tám mươi tuổi thì cậu tứ đây chính là người bạn đời lý tưởng nhất trong lòng bọn họ”.
“Nếu như tôi là phụ nữ có thể cũng bị cậu tư hớp hồn rồi cũng nên”.
Hứa Thiên Tứ cười lạnh, trong mắt anh ta ánh lên một tia xảo quyệt.
Anh ta tự hứa với lòng.
Cậu tư gia tộc họ Chu?
Mày cho rằng bản thân rất lợi hại sao?
Cứ đợi đấy đi.
Không lâu sau, tao nhất định sẽ cướp toàn bộ mọi thứ của gia tộc nhà mày!
Đến lúc đó, tao cũng sẽ giẫm đạp lên cả nhà mày, bắt chúng mày quỳ lạy dưới chân tao rồi liếm cứt cho tao xem giống như cách tao giẫm đạp lên gia đình Lý Phong!
Chu Hạn Văn đứng ở vị trí bắt mắt nhất trong đám đông, nói chuyện với một vài người giàu có.
Người đàn ông giàu có A nói: “Cậu Chu, Châu Tồn Mậu trở lại lần này chắc là để làm việc cho nhà họ Chu đúng không?”
Người đàn ông giàu có B: “Đúng vậy, cậu vừa mới về nước thì ông ta trở lại, tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp”.
Khi mọi người đang bàn tán về Châu Tồn Mậu, Chu Hạn Văn chỉ cười và không nói gì.
Mục đích tất cả những người giàu có nổi tiếng tham gia buổi tiệc tối nay đều là vì Châu Tồn Mậu.
Nhưng trong tiềm thức của Chu Hạn Văn, anh ta lại nghĩ rằng Châu Tồn Mậu đến tham gia buổi tiệc này là vì anh ta.
Chu Hạn Văn tự tin 100% rằng anh ta có thể khiến Châu Tồn Mậu trở thành người của anh ta và cống hiến toàn bộ sức lực cho tập đoàn bất động sản của anh ta.
Bữa tiệc diễn ra được một lúc thì Hứa Mộc Tình dắt theo một vài người nữa bước vào.
Sự xuất hiện của Hứa Mộc Tình không gây náo động như Chu Hạn Văn.
Nhưng có không ít đàn ông đổ dồn ánh mắt lên người cô.
Trong số đó bao gồm cả Chu Hạn Văn.
Chu Hạn Văn khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình dắt theo những người bên cạnh.
Anh ta hất nhẹ mái tóc của mình với nụ cười tự tin trên môi như trước đây anh ta vẫn luôn làm.
Nụ cười của anh ta khiến cho tất cả những người phụ nữ xunh quanh đều phải thốt lên vì kinh ngạc.
Nụ cười của anh ta khiến trái tim tất cả những người phụ nữ xung quanh đập thình thịch.
Nụ cười của anh ta khơi dậy tâm hồn thiếu nữ của tất cả những người phụ nữ xung quanh.
Khu vườn bí mật bên dưới đã ẩm ướt.
Nhưng nụ cười tự tin đó của Chu Hạn Văn không lưu lại trong mắt Hứa Mộc Tình dù chỉ hai giây.
Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi sau đó dẫn mọi người đi tiếp.
Coi như không nhìn thấy!
“Đợi đã!”
Hứa Mộc Tình vừa đi qua anh ta, Chu Hạn Văn đột nhiên thấp giọng gọi cô lại.
Hứa Mộc Tình ngoảnh lại nhìn.
Một nụ cười quyến rũ lại xuất hiện trên khuôn mặt Chu Hạn Văn: “Tôi tên là Chu Hạn Văn, là tổng giám đốc tập đoàn Mị Lực”.
“Xin chào, rất vui được gặp anh”.
Khi nghe thấy câu này của Hứa Mộc Tình.
Chu Hạn Văn đã nghĩ rằng Hứa Mộc Tình sẽ giống như những người phụ nữ khác.
Vẻ mặt kích động, kẹp chặt hai chân, chủ động giơ bàn tay trắng nõn mềm mại ra cho anh ta nắm.
Tuy nhiên.
Hứa Mộc Tình không làm như vậy.
Chỉ nói một câu ngắn gọn rồi quay người bước đi.
Đi rồi.
Bởi vì tối nay Lý Phong không đến tham gia bữa tiệc.
Bởi vì cô luôn nhớ rằng Lý Phong không thích cô nói chuyện với những người đàn ông khác.
Chưa kể đến người đàn ông có khuôn mặt đáng ghét này.
Ngoài ra, anh ta cười rất xấu.
Không bằng một phần mười của chồng cô.
Không, một phần một trăm!
Một phần một nghìn!
Chu Hạn Văn nhìn bóng lưng Hứa Mộc Tình, nắm chặt tay.
Đây là người phụ nữ đầu tiên phớt lờ anh ta.
Khát vọng chinh phục mãnh liệt khiến Chu Hạn Văn muốn bước tới và ôm chặt Hứa Mộc Tình vào lòng.
Cởi quần áo của cô.
Đè xuống, mạnh mẽ xâm chiếm cơ thể cô.
Khiến cô rên rỉ!
Khiến cô sung sướng!
Chương 327: Mắng chồng mình là kẻ điên
Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh chỉ cần liếc qua một cái là đã có thể nhìn thấu tâm tư bẩn thỉu của Chu Hạn Văn.
Anh ta khẽ nhếch khóe miệng cười chế nhạo.
Anh ta bước đến bên cạnh Chu Hạn Văn, cười nói: “Cô ta tên là Hứa Mộc Tình, là em họ tôi và là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Chu Hạn Văn chưa kịp lên tiếng, Hứa Thiên Tứ lại nói: “Tập đoàn Lăng Tiêu vừa bỏ hai mươi tỷ để mua một mảnh đất vô dụng”.
“Bây giờ nguồn vốn lưu động của tập đoàn đang bị hổng một lỗ rất lớn”.
“Trong tháng này có lẽ sắp tuyên bố phá sản rồi”.
“Cô ta đến bữa tiệc hôm nay là để tìm kiếm sự giúp đỡ”.
“Cậu Chu nếu như quăng cho cô ta một miếng bánh thơm, cô ta nhất định sẽ nhận lấy đó!”
Hai mắt Chu Hạn Văn lập tức sáng rực lên, sau đó anh ta lập tức ngoắc ngón tay về phía thư ký bên cạnh.
Khi thư ký đến gần, anh ta nói nhỏ vài câu với thư ký.
Thư ký lập tức gật đầu và đi về phía đám người Hứa Mộc Tình.
Thư ký bước đến trước mặt Hứa Mộc Tình, đưa một tấm danh thiếp cho cô rồi nói.
“Sau khi buổi tiệc kết thúc, cậu tư chúng tôi sẽ đợi cô Hứa ở phòng tổng thống”.
Hứa Mộc Tình nhíu mày: “Tại sao tôi phải đến đó?”
“Nếu như Cô Hứa đến thì vấn đề tài chính của tập đoàn cô sẽ được giải quyết”.
“Còn nếu như cô Hứa không đến thì ngày mai tập đoàn của cô sẽ chính thức phá sản”.
Nói xong, thư ký xoay người rời đi.
Đe dọa!
Đe dọa một cách trắng trợn!
“Không biết là chó nhà ai nuôi nữa”.
Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình, nhấp một ngụm.
Khi Hứa Mộc Tình nhìn về phía Chu Hạn Văn đã thấy anh ta đang cầm một ly rượu vang trong tay, nâng lên về phía cô một cách rất tao nhã.
Nụ cười ma mị.
Hứa Mộc Tình lúc này làm một hành động khiến tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.
Cô cầm tấm danh thiếp của Chu Hàn Văn.
Những ngón tay mảnh mai gấp tấm danh thiếp đó thành hai mảnh.
“Roẹt!”
Tấm danh thiếp bị xé làm đôi.
“Roẹt!”
Lại gấp đôi rồi lại xé thêm một lần nữa.
Sau đó, trong khi mọi người đang cảm thấy choáng váng thì cô vứt tấm danh thiếp bị rách ấy vào thùng rác.
“Người phụ nữ này có phải đồ ngốc không? Cô ta dám xé danh thiếp của cậu Chu?!”
“Tập đoàn Lăng Tiêu đúng là đến bước đường cùng rồi, chuyện điên rồ như vậy cũng dám làm”.
“Tôi phải nhanh chóng gọi điện thoại cho chủ tịch bảo ông ấy lập tức hủy bỏ tất cả hợp đồng với tập đoàn Lăng Tiêu thôi, lần này bọn chúng chết chắc rồi!”
Nụ cười của Chu Hạn Văn dần lạnh ngắt.
Ánh mắt anh ta ánh lên một tia hung ác.
Anh ta dắt người đi đến trước mặt Hứa Mộc Tình.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên dám xé danh thiếp của tôi”.
“Tôi muốn biết là ai đã cho lá gan lớn như vậy, dám xé danh thiếp của tôi”.
Giọng nói Hứa Mộc Tình sắc bén, từng câu từng chữ truyền đến tai tất cả mọi người một cách rõ ràng rành mạch.
“Chồng tôi nói rằng trên đời này không có việc gì mà tôi không thể làm hoặc không dám làm”.
Chu Hạn Văn sau khi nghe tin Hứa Mộc Tình đã kết hôn, ánh mắt anh ta càng trở nên ác liệt hơn.
“Chồng cô là ai?”
Hứa Thiên Tứ cười lớn: “Cậu Chu, chồng của cô ta là một tên rác rưởi”.
“Chỉ là một thằng ở rể ăn bám nhà vợ”.
“Hơn nữa còn là một thằng điên”.
Vừa dứt lời, cả hội trường ồ lên.
Tiếng cười vang lên không ngớt!
Chu Hạn Văn hừ một tiếng: “Sau khi lấy một thằng chồng điên thì con vợ cũng thần kinh nốt luôn rồi à”.
Chu Hạn Văn thái độ kiêu ngạo, giọng nói đầy đe dọa.
“Hứa Mộc Tình, tôi cho cô cơ hội cuối cùng”.
“Bây giờ trước mặt tất cả mọi người, tự mắng chồng mình là kẻ điên”.
“Sau đó quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ!”
“Nếu không, rạng sáng ngày mai, tập đoàn Lăng Tiêu của cô sẽ chính thức phá sản”.
Mười ngón tay mảnh khảnh của Hứa Mộc Tình nắm chặt thành nắm đấm.
Cô tức giận rồi.
Người khác nói cô như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép xúc phạm Lý Phong.
Hứa Mộc Tình cầm lấy ly rượu vang đỏ trong tay người bên cạnh hất mạnh về phía Chu Hạn Văn.
Hai vệ sĩ phía sau Chu Hạn Văn lập tức lao đến và chặn ở phía trước.
Mặc dù hầu hết chỗ rượu vang đó đều bắn lên người hai vệ sĩ.
Nhưng vẫn có vài giọt chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe lên trên khuôn mặt tuấn tú của Chu Hạn Văn.
“Được! Được lắm, tôi sẽ coi ly rượu vừa rồi là lời tuyên bố khai chiến của con đàn bà ngu ngốc này với tôi”.
“Chu Hạn Văn tôi đây tiếp nhận khiêu chiến”.
“Đồng thời, tôi cũng thông báo với tất người đang có mặt ở hội trường tối nay rằng, mọi người sẽ nhận được tin tức tập đoàn Lăng Tiêu phá sản ngay trong sáng mai!”
Hứa Mộc Tình bây giờ đã không còn là cô gái nhỏ bé yếu ớt dễ bị bắt nạt trước đây nữa rồi.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tràn đầy tự tin và có chút bướng bỉnh.
“Cùng chờ xem!”
Để bầu không khí bớt căng thẳng, người dẫn chương trình vội vàng bước ra từ cánh cửa nhỏ bên cạnh.
Đồng thời cũng phát một bản nhạc du dương vang vọng khắp trong hội trường.
Rất nhanh sau đó, Châu Tồn Mậu bước ra ngoài trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Châu Tồn Mậu mặc bộ đồ thời Đường với mái tóc nửa đen nửa trắng.
Châu Tồn Mậu đứng trên sân khấu trong ánh mắt háo hức của mọi người xung quanh.
“Chào mọi người, tôi là Châu Tồn Mậu”.
“Vừa nãy ở sau cánh gà gặp lại vài người bạn cũ”.
“Thời gian thấm thoát thoi đưa, chúng ta chẳng mấy chốc mà đã già hết rồi”.
“Hai ngày nay, rất nhiều người đều hỏi tôi một câu hỏi”.
“Tôi đã biến mất mấy chục năm rồi, tại sao lại đột nhiên xuất hiện?”
“Tôi ở đây để đưa ra câu trả lời chính xác cho mọi người”.
“Tôi không hề biến mất cũng không hề rời đi, mà là đang chờ đợi”.
Vừa dứt lời, đám đông lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Người đàn ông giàu có A nói: “Ông Châu nhất định là đang đợi cậu Chu đấy!”
Người đàn ông giàu có B: “Đúng vậy, mặc dù tối nay có rất nhiều đại gia giàu có ở đây, nhưng người duy nhất có thể làm hài lòng Châu Tồn Mậu chắc chỉ có mình cậu Chu thôi”.
Nghe thấy lời của mọi người xung quanh, Chu Hạn Văn cũng ngẩng cao đầu, sướng đến mức phổng cả mũi.
Châu Tồn Mậu lại nói: “Người này hôm nay cũng có mặt ở đây”.
Lời nói này khiến mọi người càng thêm khẳng định người mà Châu Tồn Mậu chờ đợi hơn mười năm nay chính là Chu Hạn Văn.
Lúc này, mọi người đều đứng tập trung xung quanh Chu Hạn Văn
Khu vực nhóm người Hứa Mộc Tình đang đứng hoàn toàn trống rỗng, không ai dám lại gần bọn họ.
Ngay cả những tập đoàn đang thảo luận về các dự án hợp tác với họ cũng vạch ra ranh giới rõ ràng.
Lúc này, Châu Tồn Mậu bước xuống sân khấu.
“Ông ấy đi sai hướng rồi sao?”
“Cậu Chu ở bên đây cơ mà?”
Lúc này, Châu Tồn Mậu đứng trước mặt nhóm người Hứa Mộc Tình.
Người dẫn chương trình muốn kéo ông ta lại.
Kết quả, Châu Tồn Mậu giật lấy mic trong tay người dẫn chương trình, nói với tất cả mọi người: “Để tôi giới thiệu với mọi người, cô Hứa đây chính là sếp của tôi”.
“Tôi đã chính thức gia nhập tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Cái gì!?”
“Không thể nào!”
“Tôi nhất định là nghe nhầm rồi!”
Gương mặt Chu Hạn Văn lập tức biến sắc, vẻ mặt lạnh tanh.
Anh ta nhìn chằm chằm Châu Tồn Mậu bằng ánh mắt như muốn thiêu sống: “Ông Châu, tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé này đã cho ông lợi ích gì rồi?”
Châu Tồn Mậu chỉ cười mà không nói gì.
Chu Hạn Văn lại nói: “Tôi sẽ cho ông lợi ích cao gấp mười lần bọn họ, bây giờ ông lập tức tới chỗ tôi”.
Nụ cười của Châu Tồn Mậu không thay đổi, ông ấy nhìn Chu Hạn Văn và những người xung quanh.
Chương 328: Nuôi ba con chó
“Trong mắt tôi, tập đoàn Lăng Tiêu vẫn chỉ là một đứa trẻ”.
“Và đang không ngừng trưởng thành”.
“Ngoài ra, tập đoàn Lăng Tiêu có một vũ khí bí mật mà cậu Chu đây không thể nào có được”.
“Vô lý!”
Chu Hạn Văn gầm lên.
Anh ta không thể kìm chế được cơn tức giận của mình, nét mặt anh ta càng lúc càng trở nên hung ác.
“Trước tiên không nói đến gia tộc phía sau tôi”.
“Chỉ riêng nguồn tài chính cá nhân và ảnh hưởng của tôi đều hơn tất cả những người có mặt ở đây”.
“Ông nói đám ăn xin này có một thứ vũ khí bí mật mà tôi không có, rõ ràng là đang nằm mơ giữa ban ngày”.
“Cậu thật sự rất giàu có, nhưng cậu thiếu mất một thứ, đó là tình người”.
Châu Tồn Mậu chậm rãi nói tiếp.
“Tập đoàn Lăng Tiêu giống như một đại gia đình, hòa thuận và đầm ấm”.
“Còn các cậu, giống như một đàn châu chấu”.
“Chỉ cần các cậu để ý thứ gì, các cậu sẽ nuốt chửng chúng ngay lập tức, không cho chúng cơ hội mọc lên”.
“Được! Được lắm!”
Trên trán Chu Hạn Văn lúc này đã hằn lên những tia máu.
Anh ta nắm chặt nắm đấm.
Vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác!
“Để tôi xem xem, lão già gần đất xa trời như ông làm cách nào để bảo vệ cái tập đoàn này!”
“Tập đoàn Lăng Tiêu không cần tôi bảo vệ”.
Châu Tồn Mậu dừng lại một lúc.
Rồi lại nói tiếp: “Người bảo vệ tập đoàn Lăng Tiêu hôm nay không đến”.
“Tuy nhiên, cậu ấy nhờ tôi chuyển lời tới cậu Chu đây và tất cả những người có mặt trong hội trường ngày hôm nay”.
Chu Hạn Văn vô cùng tức giận, anh ta bật cười.
“Được, nói đi! Ông nói to lên! Tôi nghe xem hắn ta muốn nói cái thá gì!!”
“Mọi người cùng nhau kiếm tiền, nhưng hễ ai dám gây phiền phức, động tay động chân thì nhà tan cửa nát!”
“Ha ha ha, thú vị, rất thú vị!”
Tiếng cười tự phụ của Chu Hạn Văn vang vọng cả hội trường.
“Không ngờ rằng tôi vừa mới về nước đã có người tặng tôi món quà lớn như vậy”.
“Giết gà dọa khỉ! Sáng sớm mai tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là lễ độ”.
“Cảnh cáo những kẻ coi trời bằng vung, cho bọn chúng biết được thực lực thật sự của cậu chủ đây!”
Nói xong, Chu Hạn Văn rời khỏi hội trường với một đám người đi theo sau.
Vì để phân chia rõ ràng hai phe, hầu hết tất cả mọi người đều đi theo sau Chu Hạn Văn.
Sảnh tiệc lớn lúc này bỗng trở nên trống vắng.
Hứa Mộc Tình cũng cảm thấy đau đầu vì hành động khiêu khích này của Chu Hạn Văn.
“Nếu biết trước mọi chuyện như thế này thì tối nay đã không đến, tự dưng không đâu lại thêm một kẻ địch”.
Châu Tồn Mậu cười nói: “Không sợ kẻ địch nhiều”.
“Nếu như kẻ địch không nhiều, đường đi quá bằng phẳng như vậy càng không có lợi cho tập đoàn chúng ta”.
“Bây giờ kẻ địch càng mạnh, chúng ta cũng sẽ càng mạnh!”
“Hơn nữa có cậu Lý ở đây, bọn chúng chỉ là mấy con cọp giấy mà thôi”.
..........
“Ha ha ha, vui quá, vui quá đi!”
Hứa Thiên Tứ vừa trở lại chiếc xe Bentley sang trọng, không ngừng vỗ đùi mình.
Anh ta vô cùng hưng phấn.
“Hứa Mộc Tình đúng là con đàn bà ngu ngốc, cô ta lại dám cả gan công khai thách thức Chu Hạn Văn. Tới đây bọn chúng sẽ chơi một trận thật sự rồi!”
Triệu Xương Hà ở bên cạnh nói: “Cậu Hứa, thế còn gia đình Liễu Hồng Hoa thì xử lý như thế nào?”
Trong đầu Hứa Thiên Tứ nghĩ đến những cảnh thân mật cùng với Trương Diệu Diệu trên giường.
Tối qua, hai người đã chơi đủ mọi tư thế ở trong phòng.
Trương Diệu Diệu mặc dù trông cũng bình thường, nhưng lại biết làm rất nhiều chuyện, kỹ năng gì cũng giỏi.
Khiến cho Hứa Thiên Tứ đắm chìm vào những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh hầu hạ khiến anh ta như tìm lại được tôn nghiêm và sĩ diện của một người đàn ông.
Hứa Thiên Tứ cười, nói: “Gia đình ba người Liễu Hồng Hoa vẫn còn có chút hữu ích, thôi coi như là bỏ tiền ra nuôi ba con chó đi”.
Triệu Xương Hà gật đầu, anh ta dường như nghĩ ra cái gì đó, vội vàng nói: “À, đúng rồi”.
“Tên Đường Quan Lễ đó đã đợi ở phòng tiếp tân lâu lắm rồi”.
“Cậu Hứa không phải trước đây đã từng đồng ý với hắn ta là cho hắn ta một chức vụ sao”.
Hứa Thiên Tứ cười lạnh: “Nuôi chó mà không được tích sự gì”.
“Hắn ta đến công ty của mình còn có thể phản bội được. Trong tương lai, chỉ cần người khác đưa tiền cho hắn ta, hắn ta lại sẽ phản bội tôi thôi”.
“Cậu tìm hai vệ sĩ đến đánh cho hắn ta một trận là được rồi”.
“Vâng!”
Triệu Xương Hà gọi điện thoại kêu hai vệ sĩ đến phòng tiếp tân đuổi Đường Quan Lễ đi.
Hai vệ sĩ vừa bước vào phòng phát hiện ra có ba người đã ngồi ở đó từ lúc nào không hay.
Ba người này là Lý Phong, Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ.
Hai tên vệ sĩ đang định nói, thì cơ thể Vương Tiểu Thất khẽ di chuyển.
Trong chớp mắt, Vương Tiểu Thất mang theo một cơn gió lạnh lao nhanh về phía hai tên vệ sĩ.
“Bụp! Bụp!”
Vương Tiểu Thất đã xử gọn gàng hai tên vệ sĩ này, trói chúng lại rồi ném vào góc tường bên cạnh.
“Đám người Hứa Thiên Tứ chắc cũng sắp quay lại rồi, chúng ta bắt đầu hành động thôi!”
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong dẫn Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ đến văn phòng của Hứa Thiên Tứ.
Họ hàng thân thích của gia tộc Chu Thị được chia thành ba tập đoàn lợi ích.
Tập đoàn lợi ích thứ nhất do Chu Minh Thiệu – trưởng tộc hiện tại của gia tộc Chu Thị lãnh đạo.
Khi lên làm trưởng tộc, ông ta nắm chắc trong tay toàn bộ công việc kinh doanh của cả gia tộc.
Gia tộc họ Chu đã bắt đầu kinh doanh buôn bán từ thời nhà Minh.
Bọn họ có hơn một chục tàu vận tải loại 10.000 tấn và đã mở ra tất cả các nhánh đường biển trên khắp nơi trên thế giới.
Mỗi năm đều có thu nhập lợi nhuận vô cùng lớn.
Các khoản thu nhập lợi nhuận này có cả mặt nổi và mặt chìm.
Mặt nổi chỉ cần thông qua các công ty kế toán là có thể xử lý một cách rõ ràng.
Còn về mặt chìm thì không thể hạch toán được.
Sử dụng một số kênh đặc biệt để rửa tiền.
Và người chịu trách nhiệm rửa tiền trong gia tộc Chu Thị chính là vợ của Hứa Thiên Tứ, người vừa bước qua sinh nhật bảy mươi tuổi, Chu Mỹ Trân.
Bề ngoài, Hứa Thiên Tứ quay trở về Thành Hải lần này là để trả thù tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhưng thật ra, Hứa Thiên Tứ còn đảm nhận một nhiệm vụ khác.
Đó chính là rửa số tiền một trăm tỷ.
Nhưng trước khi số tiền một trăm tỷ này được “làm sạch” thì sẽ không thể thông qua ngân hàng được.
Vì vậy chỉ có thể dùng tiền mặt.
Lý do Lý Phong để Đường Quan Lễ tiếp cận Hứa Thiên Tứ là để tìm ra nơi cất giữ một trăm tỷ tiền mặt này.
Đường Quan Lễ là một người chặt chẽ tỉ mỉ.
Qua vài ngày tiếp xúc với Hứa Thiên Tứ, sau khi quan sát cẩn thận, anh ta phát hiện ra số tiền này được giấu trong văn phòng của Hứa Thiên Tứ.
Chiều cao của một trăm nhân dân tệ là 0,0001 mét và diện tích là 0,011935 mét vuông.
Vậy một mét khối khoảng 8,38 triệu.
Để lưu trữ một trăm tỷ đồng ở một nơi cần ít nhất hơn 1.200 mét khối.
Đường Quan Lễ qua điều tra thấy rằng diện tích một tầng của tòa nhà văn phòng này rộng khoảng 1.600 mét vuông.
Hứa Thiên Tứ nếu muốn giấu toàn bộ số tiền này thì bắt buộc phải dùng cả một tầng.
Trong tòa bộ tòa nhà này chỉ có văn phòng của Hứa Thiên Tứ là đáp ứng được điều kiện này.
Văn phòng của Hứa Thiên Tứ nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, và bắt buộc phải sử dụng thang máy mới đi lên tầng đó được.
“Tinh”.
Cửa thang máy mở ra.
Sau khi ba người họ đi vào, Vương Tiểu Thất ấn vài lần ở nút tầng cao nhất nhưng lại phát hiện ra thang máy không có bất kỳ phản ứng gì hết.
Đường Quan Lễ nói: “Để lên tầng cao nhất thì bắt buộc phải có một tấm thẻ đặc biệt”.
“Ngoài Hứa Thiên Tứ thì chỉ có thư ký riêng của anh ta có, để tôi đi xuống lấy cái thẻ này lên”.
Nhưng không ngờ Lý Phong lại thản nhiên nói một câu: “Không cần phiền phức như vậy”.
“Rầm!”
Một cú đấm mạnh đập vào bảng thang máy.
Sau đó, thang máy tự động khởi động và từ từ đi lên tầng cao nhất.
“Tinh”.
Khoảnh khắc thang máy mở ra, Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ bốn mắt nhìn nhau.
Hai người nhìn theo bóng lưng Lý Phong, trong mắt tràn ngập sự sùng bái và ngưỡng mộ!
Quả nhiên là lão làng!
Quá đỉnh!
Văn phòng của Hứa Thiên Tứ thật ra không quá lớn.
Ở đây còn có một căn phòng chuyên dụng.
Lý Phong thản nhiên đi một vòng xung quanh phòng.
Sau đó anh dừng lại ở trước một tấm gương lớn.
Lý Phong dùng tay gõ nhẹ hai lần lên chiếc gương.
Sau đó, một nút ấn từ từ xuất hiện ở góc chiếc gương.
Ấn nút, gương tự động bật lên.
Trước mặt ba người họ, một bức tường chống trộm lớn bằng thép hiện ra.
Lý Phong ngoắc ngón tay: “Tiểu Thất, việc của cậu đấy”.
“Vâng ạ!”
Vương Tiểu Thất trước đây vốn là một tên trộm, vì thế việc phá bỏ bức tường chống trộm lớn kiên cố này không là gì so với cậu ta.
“Rầm!”
Kèm theo âm thanh sắc nét.
Bức tường chống trộm bị Vương Tiểu Thất từ từ đẩy ra.
Ngay khi ba người bước vào phòng, Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ không khỏi trợn tròn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên.
“Wa!!!”
Tiền!
Tất cả mọi thứ trước mặt đều là tiền!
Chương 329: Tiền từ trên trời rơi xuống
Số tiền này được xếp chồng lên nhau trên mặt đất như những viên gạch lớn.
Gọn gàng ngăn nắp.
Theo hình hộp chữ nhật.
Cả Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ đều xuất thân từ những gia đình nghèo khó.
Bọn họ chưa từng có khái niệm về một trăm tỷ.
Trước khi đến đây, hai người còn bàn bạc cách chuyển số tiền đó ra để giúp đỡ người nghèo.
Nhưng sau khi nhìn thấy nhiều tiền như vậy hai người bọn họ đều cảm thấy choáng váng.
Vương Tiểu Thất không kiềm chế được liền hỏi: “Đại ca, chúng ta làm sao để chuyển số tiền này ra ngoài đây?”
Lý Phong nhìn quanh một lượt, anh đi đến góc phòng và vỗ nhẹ lên tường.
Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số.
“Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu lái “Halo” đến đây”.
Đương Quan Lễ không hiểu ý trong câu nói của Lý Phong, anh ta huých khuỷu tay vào người Vương Tiểu Thất, hỏi: “ ‘Halo’ là cái gì thế?”
Vương Tiểu Thất cũng chỉ biết nhún vai.
Không lâu sau, Lý Phong nhẹ nhàng đặt tay lên trên tường.
Ngay sau đó, hai người cảm thấy mặt đất và bức tường dưới chân rung chuyển kịch liệt.
“Bùm!”
Một tiếng động lớn đột ngột vang lên.
Toàn bộ bức tường đã bị sụp đổ!
Gió!
Gió lớn!
Sau khi bức tường sụp xuống, một trận cuồng phong dữ dội thổi ầm ầm ở bên ngoài.
Trố mắt đứng hình!
Hai con ngươi trong mắt của Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ như sắp rơi ra ngoài!
Sốc!
Quá sốc!
Lúc này, một chiếc trực thăng khổng lồ đang bay lơ lửng trên đầu họ.
Chiếc trực thăng này có cả hai cánh trước và sau.
Luồng không khí tạo ra khi nó quay khiến người ta không thể nào mở mắt nổi.
“Máy bay trực thăng hạng nặng Mi-48 Halo có trọng lượng cất cánh tối đa đạt tám mươi tấn”.
Lý Phong thản nhiên nói ra số liệu cơ bản của chiếc trực thăng hạng nặng trước mắt.
Lúc này, Vương Tiểu Thất và Đương Quan Lễ đều chú ý đến chiếc giỏ rất lớn ở dưới máy bay.
Lý Phong nói với hai người bọn họ: “Thao tác nhanh lên chút, ném hết số tiền này vào giỏ”.
Đường Quan Lễ ngạc nhiên nói: “Anh Phong, nhỡ ném không chuẩn rơi xuống đất sao?”
Lý Phong khẽ nhếch khóe miệng lên cười.
“Không phải rất nhiều người thường nằm mơ mình đang đi đường thì có cục tiền từ trên trời rơi trúng đầu sao?”
“Vậy thì hôm nay ước mơ của những người đó sắp thành hiện thực rồi”.
Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ nhìn nhau cười lớn.
Lúc này, Lý Phong cũng bắt đầu tách tiền ra thành từng tờ, từng cộp.
Lúc này, Lý Phong nhẹ giọng nói: “Tiểu Thất, cậu dùng dao tách những đống tiền này ra”.
Thời gian gần đây Tiểu Thất luôn chăm chỉ tập dao pháp.
Ngay lập tức, khắp căn phòng ánh dao lóe sáng.
Rất nhanh sau đó, ba người cùng nhau ném tiền!
“Ha ha, hơn một nửa trong số hai trăm ngàn của tôi đã vào rổ rồi”.
“Một trăm ngàn đã rơi xuống dưới rồi”.
Vì đó không phải tiền của họ nên ba người bắt đầu vung tiền tùy ý.
Dưới ánh nắng vàng ươm, trong cơn gió mát rượi.
Những tờ tiền tung bay trong gió.
Chúng bay cao như những cánh chim bay sải cánh trong không trung.
Chúng bay thấp như thể muốn sà vào lòng người.
Chúng bay dập dờn, phơi phới, dáng vẻ uyển chuyển.
Chúng bay lượn tự do, rực rỡ sắc màu, hòa mình vào trong tia nắng.
Lúc này, gia đình Liễu Hồng Hoa đang đợi Hứa Thiên Tứ ở sảnh của tòa nhà.
Vừa nãy Hứa Thiên Tứ gọi điện cho Trương Diệu Diệu và bảo gia đình bọn họ lái xe đến lấy tiền.
Tiền mặt!
Đối với gia đình Liễu Hồng Hoa, trên đời này không có việc gì tuyệt vời hơn là lái xe đi lấy tiền về nhà.
Bọn họ ngồi đợi trong tâm thế vô cùng háo hức.
Lúc này, Liễu Hồng Hoa nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn ở ngoài đường.
Thấy những người bên ngoài có vẻ đang rất thích thú!
Ngay sau đó, bà ta thấy cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Một đám người mặc vest và đi giày da lao như điên ra khỏi sảnh.
Cửa thang máy chữa cháy cũng bị bật tung, một nhóm người chen lấn xô đẩy nhau lao ra đường.
Cùng lúc đó, qua cửa số kính của đại sảnh, Liễu Hồng Hoa nhìn thấy một vài tờ tiền từ trên trời rơi xuống.
“Tiền! Tiền!”
Liễu Hồng Hoa vội vàng đứng lên.
Ngay sau đó, bà ta nhìn thấy hết cơn mưa tiền này đến cơn mưa tiền khác từ trên trời rơi xuống.
“Mau, mau ra ngoài xem, hình như có rất nhiều người đang nhặt tiền”.
Khi ba người họ lao ra khỏi sảnh phát hiện ra ngoài đường đã loạn rồi.
Ít nhất là hàng trăm người.
Tất cả đều ngẩng mặt nhìn lên trời rồi vung tay, không ngừng bắt lấy những tờ tiền từ trên trời rơi xuống! Bọn họ rất phấn khích!
Bọn họ bùng nổ!
Bọn họ điên cuồng!
Liễu Hồng Hoa cũng nhanh chóng gia nhập nhóm giật tiền.
Tuy nhiên, bà ta vừa xông vào, đã bị người ta đẩy ra.
Trương Diệu Diệu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh thường: “Mẹ, đừng nhặt nữa!”
“Số tiền này cũng không nhiều đâu”.
“Chúng ta đợi Thiên Tứ tới, anh ta đã đồng ý cho chúng ta mấy triệu rồi mà”.
“Số tiền đó đủ mua cả một chiếc xe hơi!”
“Giành mấy đồng bạc lẻ với bọn nhà nghèo này làm gì?”
Đúng lúc này, chiếc xe sang trọng Bentley của Hứa Thiên Tứ cũng từ xa chạy tới.
Bọn họ đã bị chặn ở bên ngoài.
“Những người ở phía trước đang làm gì vậy?”, Hứa Thiên Tứ cau mày hỏi.
Triệu Xương Hà thò đầu ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: “Bọn họ hình như đang nhặt gì đó?”
Đúng lúc này có một tờ tiền bay đến.
Rơi vào trán của Triệu Xương Hà.
“Tiền, có người đang ném tiền à?”
“Tên ngốc nào nhiều tiền đi ném lung tung khắp nơi thế này?”
Hứa Thiên Tứ nhàn nhã ngồi ở hàng ghế sau cười chế giễu.
“Nhiều tiền? Bây giờ ai có nhiều tiền mặt hơn ông đây được chứ!”
“Ông đây có tiền, cho dù có rải suốt một ngày một đêm cũng không hết!”
Tầm nhìn của Triệu Xương Hà hướng lên cao.
Lúc này, hắn kinh ngạc!
Hai nhãn cầu lồi ra như mắt ếch!
“Cậu Hứa! Cậu Hứa!”
“Không đúng, không đúng! Số tiền này rơi xuống từ phòng làm việc của cậu!”
“Gì cơ!?”, Hứa Thiên Tứ nhảy dựng lên, đầu đập vào nóc xe!
Anh ta luống ca luống cuống nhảy khỏi xe.
Ngã nhào xuống đất.
Triệu Xương Hà dìu Hứa Thiên Tứ đứng dậy, hai người cùng ngẩng đầu lên.
Tầng cao nhất.
Bức tường ở đó đã bị phá vỡ.
Lý Phong!
Hứa Thiên Tứ trong nháy mắt nhìn thấy Lý Phong!
Hứa Thiên Tứ gào rống lên.
“Lý Phong, tên khốn kiếp, đó là tiền của tao, tiền của tao á á á á á á!”
Hứa Thiên Tứ hai mắt đỏ bừng đang định lao vào trong tòa nhà.
Nhưng anh ta bị chặn lại bởi đám đông đang điên cuồng nhặt tiền.
Anh ta không thể vào được.
Anh ta chỉ có thể la hét khản cổ trong đám đông.
Sau khi nghe những lời đó của Hứa Thiên Tứ, gia đình Liễu Hồng Hoa vô cùng hoảng sợ.
Lý Phong đang ném tiền từ tầng cao nhất, trong số tiền rơi xuống đó nhất định cũng có tiền của bọn họ!
Không được! Không được để người khác nhặt tiền của tôi!
Lúc này, gia đình ba người Liễu Hồng Hoa lao như điên vào đám đông.
Liễu Hồng Hoa giật tiền đến đỏ cả mắt, thậm chí còn ẩu đả với một người phụ nữ béo hơn một trăm kg!
Tuy nhiên, Trương Toàn Đức thường chỉ biết hút thuốc và uống rượu, không có nhiều sức lực, vừa xông vào đã bị người khác đẩy ra.
Đám đông vì tiền mà như phát điên, điên cuồng nhảy lên giành giật.
Trương Toàn Đức bị mọi người dẫm đạp lên người, kêu gào thảm thiết.
“Á! Mũi của tôi!”
“Á! Mặt của tôi!”
“Á! Ngực của tôi!”
Trong đám đông, Trương Diệu Diệu cũng không ngừng la hét.
Những người giật tiền không quan tâm xung quanh mình là đàn ông hay đàn bà, đã từng phẫu thuật thẩm mỹ hay chưa!
Chiếc trực thăng bay lên cao khiến cho luồng không khí phía dưới cuồn cuộn thành từng đợt, sau đó bay về phía thành phố Thành Hải.
Ba người Lý Phong đang đứng trong phòng, căn phòng bây giờ đã trống rỗng.
Thậm chí không còn một mảnh giấy nào trên mặt đất.
Toàn bộ số tiền, hoặc là rơi vào rổ, hoặc là đã bị ba người Lý Phong ném xuống dưới đất.
Không lâu sau, trên bầu trời thành phố Thành Hải.
Một chiếc máy bay trực thăng hạng nặng bay qua.
Vì chiếc trực thăng đang bay ở tầng trời thấp.
Luồng gió mạnh khiến mọi người không thể mở mắt.
Và khi bọn họ mở mắt ra, nhìn thấy trên trời có vài tờ giấy đang bay xuống.
Có người nhặt một tờ lên đặt trước mắt, nhìn kỹ một lượt.
Bọn họ há hốc mồm miệng.
Mắt mở trừng trừng.
Bọn họ hét ầm lên.
“Tiền!”
Bọn họ nhảy dựng lên!
“Mau nhặt tiền đi!!
“Ông trời cuối cùng cũng hiển linh rồi!”
“Ha ha ha, sính lễ kết hôn của con trai tôi cuối cùng cũng có rồi!”
“Mẹ ơi, mình có thể dùng tiền này để làm phẫu thuật rồi!!
“Tôi muốn mua xe!”
“Tôi muốn mua nhà!!”
“Tôi muốn kết hôn!!”
Chương 330: Nhìn thấy giết gà bao giờ chưa?
Trong phòng tổng thống khách sạn năm sao.
Hứa Thiên Tứ vội vàng thu dọn hành lý.
Lúc anh ta cầm chiếc vali có mật khẩu rời đi, ba người nhà Liễu Hồng Hoa đã đứng ở cửa.
“Hứa Thiên Tứ, cậu muốn đi đâu?”
“Cậu đồng ý đứa cho chúng tôi mấy triệu, đưa cho tôi ngay bây giờ”.
Trương Toàn Đức chặn Hứa Thiên Tứ, giơ tay đòi tiền.
Hứa Thiên Tứ đẩy Trương Toàn Đức ra, vội vội vàng vàng rời đi.
Hai mẹ con Trương Diệu Diệu và Liễu Hồng Hoa chặn trước mặt hắn.
Hứa Thiên Tứ nhìn khuôn mặt lệch của Trương Miêu Miêu, không kìm được giật mình.
Mũi của Trương Diệu Diệu bị lệch, quai hàm xệ xuống.
Cảm giác như thấy ma giữa ban ngày.
“Cậu xem! Cậu xem! Vì cậu mà mặt con gái tôi mới ra nông nỗi này”.
Liễu Hồng Hoa hai tay chống nạnh, hùng hổ nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không đưa tiền cho tôi, đừng hòng mà đi đâu hết”.
“Bốp!”
Hứa Thiên Tứ tàn nhẫn tát Liễu Hồng Hoa.
Anh ta bắt đầu chửi bới ầm ĩ.
“Đám ngu ngốc mấy người! Bây giờ là lúc nào rồi còn đến đây đòi tiền!”
“Mau trốn đi, không trốn nhanh đến mạng cũng không còn đâu!”
Nhưng cho dù Hứa Thiên Tứ có chửi bới la hét thế nào đi nữa.
Ba người nhà Liễu Hồng Hoa cũng bám riết không tha.
“Cậu không đưa tiền thì đừng hòng rời khỏi đây!”
Mặt Hứa Thiên Tứ đỏ bừng lo lắng vôi vàng.
“Mau đi đi, muộn một giây thôi, chết chắc đấy”.
“Vợ cậu không phải là cô chủ của Chu Thị à? Có cô ta chống lưng, ai dám làm gì cậu?”
Trương Diệu Diệu vừa nói hết câu, thang máy sau lưng cô ta đột ngột mở ra.
Tiếp lời, giọng nói của Chu Hạn Văn vọng tới.
“Tôi dám”
Vẻ mặt Chu Hạn Văn vô cùng trầm lặng.
Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng.
Tức khắc, có một đám người nhanh chóng phi đến, bao vây bốn người Hứa Thiên Tứ.
Chu Hạn Văn bước từng bước tới gần
Anh ta bước đến trước mặt Hứa Thiên Tứ, không nhiều lời, giơ chân đạp vào bụng Hứa Thiên Tứ một cách dã man.
Hứa Thiên Tứ bị đạp lăn hai vòng.
Lại có hai tên vệ sĩ nhấc cổ áo hắn ta lên, tóm hắn đến trước mặt Chu Hạn Văn.
“Hứa Thiên Tứ, lúc cô tôi đưa tiền cho anh , có nói với anh câu này không? Tiền còn thì người còn, tiền mất thì người sẽ chết”.
“Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi không cố ý! Đều là do Lý Phong, đều là do Lý Phong vứt tiền từ trên tầng xuống!”
“Ai là Lý Phong?”
“Lý Phong là thằng ở rể của tập đoàn Lăng Tiêu, tên khốn này làm không ít chuyện xấu, hắn ta có thể làm bất cứ chuyện gì”.
“Hắn ta nhân cơ hội lúc tôi dự tiệc, đã lấy mất tiền”.
“Chính hắn gây ra trận mưa tiền hôm qua”.
Chu Hạn Văn đưa tay lên trán, đột nhiên cười lớn.
“Ha ha ha ha...”
“Một trăm tỉ, một trăm tỉ tiền mặt, không cánh mà bay như vậy ư”.
“Anh đã sơ ý như vậy, sau đó đổ thừa cho một tên ở rể vô dụng là Lý Phong”.
“Anh nghĩ tôi sẽ tin những lời này sao?”
Chu Hạn Văn nói xong, lập tức ra hiệu cho hai tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ giơ nắm đấm, đấm đá Hứa Thiên Tứ.
Sau khi Hứa Thiên Tứ bị đánh dở sống dở chết, giống như con chuột sắp chết, lại bị xách dậy.
Lúc này, Chu Hạn Văn nắm trong tay một con dao găm sắc nhọn.
Con dao găm đó kề lên cổ Hứa Thiên Tứ.
“Anh thấy cảnh giết gà bao giờ chưa?”
“Chỉ cần dùng một con dao, giống như thế này, nhẹ nhàng cắt một nhát vào động mạch”.
“Sau khi vỡ mạch máu, máu tươi phun ra”.
“Lúc này, anh sẽ không cảm thấy đau nữa”.
“Anh chỉ cảm thấy cơ thể dần dần lạnh toát, sau đó là tê liệt”.
“Sau đó anh sẽ bắt đầu run rẩy co quắp, cảm thấy bản thân sắp đi vào cõi chết”.
Giây phút lưỡi dao sắc bén lạnh toát kề vào cổ, Hứa Thiện Tứ vội vàng hét to.
“Đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi!”
“Số tiền này, thực sự là do Lý Phong ném xuống”.
“Tôi vô tội”.
Lúc này, có một người đàn ông vội vàng đi tới, nói thầm vài câu với Chu Hạn Văn.
Chu Hạn Văn nghe xong, cau mày.
“Khoản tiền đó đúng là do Lý Phong ném xuống?”
“Đúng, đúng! Nếu cậu có cho tôi mười lá gan, mười cái mạng, tôi cũng không dám động đến số tiền ấy!”
Hứa Thiên Tứ bị dọa đến ướt đũng quần, nước tiểu đục ngầu hôi tanh chảy ròng ròng xuống.
Chu Hạn Văn bịt mũi, lùi về sau hai bước
“Tiền đã không còn rồi, nói gì cũng vô dụng”.
“Anh và ba người sau lưng anh hãy dùng cả đời này để kiếm lại số tiền đó đi”.
Nói đến đây, Chu Hạn Văn nhìn ba người nhà Liễu Hồng Hoa.
Hỏi thư ký đứng bên cạnh: “Ba người này đáng giá bao nhiêu?”
Gã thư ký tiến gần lại, quan sát tỉ mỉ ba người Liễu Hồng Hoa.
“Người đàn ông trung niên, nhìn thể trạng ông ta không được tốt, nội tạng không đáng mấy đồng”.
“Người đàn bà trung niên này, trang điểm một chút, đem đến mấy chỗ ăn chơi của Đảo Quốc, mỗi năm có thể thu về ít tiền”.
“Còn đứa con gái này, cho cô ta đi chỉnh hình, có thể ở dưới chướng cậu chủ, dùng để “quan hệ ngoại giao”.
Gã thư ký vừa nói vừa cúi đầu xuống ngửi Trương Diệu Diệu.
Hắn ta cúi đầu ngày càng thấp, càng ngửi càng cau mày.
Khi hắn ngửi đến chân của Trương Diệu Diệu, bỗng nhiên hắn bịt mũi, lùi lại vài bước.
Chu Hạn Văn hỏi: “Sao thế?”
“Có mùi cá chết, đứa con gái này rất bẩn!”
“Bên dưới cô ta đã hôi rồi.”
Ánh mắt Chu Hạn Văn lóe lên sự chán ghét khinh miệt.
Anh ta chỉ tay nói: “Đem ba người nhà họ bán hết đi Đảo Quốc”.
“Lão già này đem đi thiến cho tao, đằng kia có vài thằng thích mùi vị này”.
Ba người nhà Liễu Hồng Hoa vội vàng giãy dụa.
“Mấy người muốn làm gì? Mấy người muốn làm gì hả? Việc này không liên quan gì đến chúng tôi!”
“Chúng tôi chỉ đến đòi tiền!”
Mấy người nhà Liễu Hồng Hoa không ngừng giải thích sự việc này không liên quan gì đến họ.
Nhưng Chu Hạn Văn không thèm để ý tới.
Đã bị tổn thất, Chu Hạn Văn cần nghĩ mọi cách để bù lại.
Sau khi ba người nhà Liễu Hồng Hoa bị lôi đi, Chu Hạn văn nhìn trừng trừng Hứa Thiên Tứ: “Anh là người đàn ông của cô tôi, tạm thời tôi không động đến anh.”
“Nhưng, nếu tôi là anh, tôi sẽ không đợi cô tôi đến”.
“Thủ đoạn của bà ấy, chắc anh là người hiều rõ hơn”.
“Bà ấy nhất định sẽ khiến cho anh chết rất khó coi!”
......
“Ài, tập đoàn Lăng Tiêu đã phá sản chưa?”
Sáng sớm ngày thứ hai, rất nhiều gia đình giàu có ở Thành Hải gặp nhau đều hỏi câu này.
Họ đồng loạt nhận được tin giống nhau.
Tập đoàn Lăng Tiêu không những không phá sản, mà còn gióng trống khua chiêng đầu tư bất động sản.
“Rầm!”
“Rầm!”
Ngay lúc này, miếng đất Lý Phong bỏ hai mươi tỉ ra mua đã bị cho nổ dữ dội.
Trong nháy mắt, từng tòa nhà mới xây được một nửa lần lượt sập xuống, biến thành đám tro tàn!
Sau khi cao ốc bị nổ, nhanh chóng huy động rất nhiều người đến dọn dẹp
Tro tàn nhanh chóng được dọn sạch sẽ.
Tiếp đó, từng xe từng xe chở đất, cỏ, cây được đưa đến.
Không đến hai ngày, công trường bị bỏ hoang hơn một năm nay không ai đếm xỉa tới.
Vậy mà bây giờ biến thành một một vườn hoa, cây cỏ xanh mướt um tùm đẹp lộng lẫy.
“Cậu nói cái gì? Bọn hộ cho nổ cao ốc, sau đó xây vườn hoa?”
Chu Hạn Văn đang ngồi trong phòng làm việc, nghe được tin này, liền cảm thấy ngạc nhiên sau đó cười lớn.
“Một lũ ngớ ngẩn”.
Đọc thêm truyện hay cùng em Yến nhé , vào nhóm zalo truyện ạ : https://zalo.me/g/zivpdz264