Mục lục
Một Lời Hứa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 455: Hậu Thụy Niên sợ rồi

Hậu Thụy Niên nhìn Lý Phong, phán đoán của ông ta về cấp bậc của Lý Phong là đỉnh cấp của đại tông sư!

Thiên tài!

Đây mới chính là thiên tài thật sự.

Mặc dù tuổi còn trẻ mà đã có thực lực của đỉnh cấp đại tông sư.

Hậu Thụy Niên kinh hãi nhìn Lý Phong.

Hai tay ông ta đang run lên bần bật.

Sợ hãi!

Lần đầu tiên trong đời, ông ta cảm nhận được nỗi sợ hãi mạnh mẽ như vậy.

Ông ta không sợ Lý Phong của hiện tại.

Mà là sợ tương lai!

Một đại tông sư đỉnh cấp tuổi còn trẻ như vậy, đối với một gia tộc mà nói, có nghĩa là gia tộc đó sẽ phất lên rất nhanh!

Gia tộc Lý Thị có rất nhiều đối thủ.

Có thể nói Hậu Thụy Niên là một trong số những đối thủ không mong muốn gia tộc bọn họ phất lên nhất.

Ánh mắt ông ta sắc bén, tức giận nhìn chằm chằm Lý Phong.

Đối mặt với trưởng tộc của một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, vẻ mặt của Lý Phong vẫn bình thản.

Lạnh nhạt nói: “Tôi biết cô bồ nhí của ông ở đâu? Ông đi theo tôi”.

Nói xong, Lý Phong xoay người bước đi.

Hậu Thụy Niên nhìn bóng lưng của Lý Phong, trong mắt lộ ra sát khí bừng bừng.

Nhưng, ông ta không dám ra tay.

Bởi vì ông ta biết những người ông ta đưa tới lần này căn bản không phải là đối thủ của Lý Phong!

Hậu Thụy Niên theo sát Lý Phong, đi tới bên ngoài phòng tổng thống.

Lúc này, Hậu Thụy Niên đã nghe thấy âm thanh của Tôn Mỹ Trân phát ra từ trong phòng.

“Ư ư!”

“Sướng quá!”

“Mấy người đỉnh quá đi à!”

“Trước đây chưa từng biết được đâm cả trước và sau lại sướng đến như vậy!”

“Nhanh! Mạnh lên nữa đi!”

Những âm thanh khó chịu nhức tai khác nhau phát ra từ trong căn phòng.

Hậu Thụy Niên choáng váng.

Lúc này, Lý Phong đột nhiên giơ chân lên.

“Bụp!”

Lý Phong một cước đá tung cánh cửa.

Lúc này, ở trên ghế sofa ở trong phòng tổng thống.

Hai người đàn ông và một người đàn bà.

Đang nằm trên ghế sofa trong tư thế “trên – giữa – dưới” như chiếc bánh mì kẹp thịt!

Bẩn thỉu!

Khó coi!

Hai cha con Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn đang làm việc rất hăng say.

Bọn chúng thở hổn hển như hai con bò già đang chật vật kéo cày.

Ư ư!

Ư ư!

Còn Tôn Mỹ Trân, người đang bị kẹp ở giữa, không hề có bất kỳ biểu hiện đau đớn nào trên khuôn mặt.

Lúc này, những âm thanh mà cô ta phát ra, hành động mà cô ta làm.

Chỉ có thể dùng một từ để diễn tả.

Sướng!

Nếu như nhất định phải sử dụng ba từ.

Vô cùng sướng.

Lý Phong quay đầu nhìn Hậu Thụy Niên, lạnh nhạt nói: “Vừa nãy tôi đã xem qua camera giám sát”.

“Là người của trang viên Thiết Chưởng bế cô bồ nhí của ông vào đây”.

“Hai vị này hình như là khách do ông mời tới đúng không?”

“Nếu như mấy người đều quen biết, vậy thì không cần tôi phải nói nhiều nữa”.

Phẫn nộ!

Run rẩy!

Hai chiếc sừng đột nhiên mọc lên trên đầu Hậu Thụy Niên.

Đổi thành bất kỳ người đàn ông nào thì lúc này cũng sẽ nổi trận lôi đình.

Tuy nhiên, Hậu Thụy Niên lại nuốt cục tức này xuống.

Đôi mắt ông ta không ngừng hiện lên tia sắc bén dữ dội!

Chỉ là ánh nhìn đó tiêu tan ngay tức khắc.

Ông ta muốn chém ba người này thành từng mảnh.

Bằng hàng ngàn lưỡi dao!

Tuy nhiên so với chuyện này, người mà Hậu Thụy Niên muốn giết hơn hết bây giờ chính là Lý Phong.

Hậu Thụy Niên nhìn thẳng vào Lý Phong, sau đó xua tay, lạnh lùng nói: “Cậu đi đi”.

Lý Phong vẫn đứng yên, không hề có ý định di chuyển.

Hậu Thụy Niên cau mày hỏi: “Cậu có ý gì?”

Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, lộ ra một tia giễu cợt.

Lúc này, Hậu Thụy Niên nhìn thấy trong mắt Lý Phong lóe lên một tia lạnh lẽo.

Hậu Thụy Niên kinh hãi lùi lạc hai bước.

Ánh mắt thật đáng sợ!

Ngay lúc đó, trong đầu Hậu Thụy Niên chợt lóe lên một ý nghĩ khiến toàn thân ông ta run rẩy.

Ý nghĩ này là nếu như bây giờ Lý Phong ra tay, ông ta nhất định sẽ chết!

“Cậu còn muốn làm gì?”

Cảnh giác.

Đôi mắt Hậu Thụy Niên nhìn Lý Phong lúc này tràn ngập sự sợ hãi.

“Vừa rồi để đi tìm cô bồ nhí của mình, ông không phân biệt trắng đen, cắn bừa cắn bãi, đánh nhầm người của tôi”.

“Món nợ này tôi phải tính với ông chứ nhỉ”.

Hậu Thụy Niên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Phong: “Cậu lẽ nào vì một vệ sĩ nhỏ mà định ra tay với tôi sao?”

Hậu Thụy Niên vừa dứt lời, Lý Phong ở trước mặt ông ta chợt lóe lên như một bóng đen!

“Xoẹt!”

Bàn tay của Lý Phong xuyên qua không trung, giống như một bộ móng vuốt ma mị tới từ địa ngục.

Siết chặt cổ họng của Hậu Thụy Niên.

Nhấc cơ thể ông ta lên khỏi mặt đất.

Với một cú xoay người, toàn thân Hậu Thụy Niên bị đập mạnh vào tường.

“Bụp!”

Năm ngón tay của Lý Phong giống như một chiếc kìm, kẹp mạnh vào cổ Hậu Thụy Niên.

Năm nón tay siết chặt!

Lại siết chặt!

“Ặc!”

“Ặc!”

“Ặc!”

Một âm thanh khó chịu phát ra từ cổ họng của trưởng tộc gia tộc Hậu Thị.

Ông ta như một ông già sắp chết.

Nhìn vào mắt Lý Phong.

Sợ hãi.

Vô cùng sợ hãi!

Nhanh quá!

Dữ quá!

Mạnh quá!

Đây chính là thực lực của đỉnh cấp đại tông sư!

“Tao là Hậu Thụy Niên”.

‘Tao là trưởng tộc gia tộc Hậu Thị”.

“Mày dám giết tao, cả gia tộc Hậu Thị bọn tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Ánh mắt Lý Phong vẫn lạnh lùng như trước.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cười lạnh.

“Ông yên tâm, tôi sẽ không giết ông”.

“Giữ lại cái mạng chó của ông là bởi vì tôi không thèm giết ông”.

“Ngoài tôi ra nhất định còn có người còn muốn giết ông hơn tôi”.

“Cái mạng chó này của ông, tôi nhường lại cho ông ta đấy”.

“Còn bây giờ, tôi cảnh cáo ông”.

“Từ sau về sau, nếu như ông muốn ra tay thì cứ nhắm vào tôi”.

“Ông muốn chết thì tôi sẽ cho ông toại nguyện”.

“Tuy nhiên, nếu như không dám động vào những người bên cạnh tôi, thì..... ”.

Nói đến đây, Lý Phong cố ý dừng lại một lúc.

Ngay lập tức!

Khí tức trên người Lý Phong đột nhiên tăng vọt!

Rùng mình!

Toàn thân Hậu Thụy Niên bị bao phủ trong hơi thở nặng nề, khiến ông ta cảm thấy lạnh buốt sống lưng!

“Tôi không ngại việc tiêu diệt cả gia tộc nhà ông đâu”.

“Nhổ sạch tận gốc”.

Nói xong, Lý Phong buông tay, trong ánh mắt phức tạp của Hậu Thụy Niên, anh chậm rãi bước đi.

Kinh dị.

Khủng bố.

Sợ hãi.

Nhìn bóng lưng cao lớn của Lý Phong, Hậu Thụy Niên lập tức hạ quyết tâm.

Ông ta hít một hơi, lấy điện thoại ra gọi điện, gọi thêm hai cô bồ nhí khác của mình đến phòng tổng thống của khách sạn!

......

“Chị Tình, em không sao thật mà”.

“Chị yên tâm đi, da em dày lắm, mấy vết thương nhỏ này không đáng gì đâu”.

Một chiếc ô tô dừng lại ở cổng bệnh viện.

Trong xe, lần đầu tiên Trần Quả ngồi ở ghế sau.

Còn Lý Phong trở thành tài xế của cô ấy.

Hứa Mộc Tình đang ngồi bên cạnh cô ấy.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đang nắm chặt tay Trần Quả, vẻ mặt nghiêm trọng.

Hứa Mộc Tình rất ít khi nghiêm trọng như vậy.

Bây giờ cô giống như một người chị gái, ân cần nói với Trần Quả.

“Cho dù thế nào, em cũng phải đến bệnh viện kiểm tra với chị”.

Nói xong, Hứa Mộc Tình nhất quyết lôi Trần Quả ra khỏi xe.

Nhìn thấy Hứa Mộc Tình kéo Trần Quả vào bệnh viện, Lý Phong khẽ lắc đầu, cười nhẹ.

“Cô gái tốt bụng ngốc ngếch này”.

Lý Phong đỗ xe vào bãi.

Khi anh đi vào trong bệnh viện để tìm Hứa Mộc Tình và Trần Quả.

Chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.

Millay.

Chương 456: Trên đầu tự nhiên mọc thêm mấy cặp sừng

Lý Phong khẽ nhíu mày.

Trước đây, khi anh chuyển tiền cho Millay, cô ấy có nói mình sẽ dùng hai mười nghìn tệ đó để chữa bệnh.

Nhưng Millay không nói là cô ấy mắc bệnh gì.

Lý Phong nhìn theo bóng Millay và thấy cô ấy đi vào khoa ung thư.

Bác sĩ cau mày khi nhìn thấy Millay.

“Sao cháu lại chạy ra ngoài rồi?”

“Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, cháu nên nhập viện! Nhập viện!”

“Hiện tại tình hình sức khỏe của cháu như thế nào, lẽ nào cháu còn không biết sao?”

“Cháu đã đến giai đoạn hai rồi!”

“Nếu không xạ trị thường xuyên, cứ trì hoãn như thế này, cháu sẽ chết đấy!”

Lúc này, Lý Phong nhìn thấy Millay vươn tay lấy tóc xuống.

Thì ra Millay đang đội tóc giả!

Sau khi tóc giả được tháo xuống, hai mắt Lý Phong không khỏi trợn tròn lên.

Đầu trọc.

Millay hóa ra lại bị trọc!

Dù biết tin mình mắc bệnh ung thư, Millay vẫn mỉm cười hi hi nhìn bác sĩ.

“Bác sĩ, cháu ổn lắm, tình trạng của cháu không có vấn đề gì lớn cả”.

“Cháu tới để hỏi thăm tình hình của em trai cháu, em ấy bây giờ thế nào rồi?”

Bác sĩ thở dài một hơi.

“Tình hình của em trai cháu còn nghiêm trọng hơn cháu nhiều”.

“Trình độ y tế của bệnh viện chúng ta có hạn, bác nghĩ cháu nên chuyển cậu bé đến một bệnh viện chuyên khoa ung thư ở thủ đô”.

Millay từ từ cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt lấy mép quần áo.

“Như vậy ạ...”

Tinh thần của Millay vốn dĩ đang rất phấn chấn, lúc này lại trông có vẻ rất thất vọng.

Qua vài giây sau, cô ấy lại nhìn lên, cười nói: “Vâng ạ, cháu biết rồi”.

“Bác sĩ cho cháu thêm một ít thuốc đi”.

“Hai ngày nay thức dậy cháu toàn bị sổ mũi thôi”.

Thực tế, bác sĩ biết rằng buổi sáng Millay bị chảy máu mũi chứ không phải là chảy nước mũi như lời cô ấy nói.

Bác sĩ không vạch trần những lời nói dối của Millay.

Ông ấy nhìn cô bé mười tám tuổi trước mặt bằng ánh mắt xót xa.

Mặc dù ông ấy là bác sĩ.

Nhưng về phương diện này, ông ấy cũng không thể làm gì khác được.

Chỉ có thể thúc giục bệnh nhân điều trị càng sớm càng tốt.

Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng từ phía sau duỗi ra, đặt lên vai Lý Phong.

Khi quay đầu lại, Lý Phong nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và hoàn mỹ của Hứa Hộc Tình.

Hứa Mộc Tình đến từ vừa nãy rồi.

Cô cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bác sĩ và Millay trong phòng khám.

Lúc này, hai mắt Hứa Mộc Tình đã đỏ hoe.

Cô nhìn Lý Phong: “Có cách nào để giúp đỡ mấy đứa nhỏ không anh?”

Ngay cả khi đó là một người lạ, khi nhìn thấy đối phương đang gặp khó khăn, cô gái Hứa Mộc Tình lương thiện này sẽ là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.

Lý Phong còn chưa kịp lên tiếng, trong phòng đột nhiên tiếng hét ầm ĩ của Millay.

“A, ông thần tài!”

“Giám đốc Hứa, thật trùng hợp, sao mấy người lại ở đây thế?”

Millay đã đội tóc giả lên.

Chiếc kính gọng đen bản to cũng không thể giấu được nụ cười rạng rỡ của cô ấy.

Cô ấy cười rạng rỡ hơn.

Ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn cô ấy càng thêm phần dịu dàng ấm áp.

Chỉ là, trong sự dịu dàng ấm áp này cũng ẩn chứa một nỗi buồn.

Sự lương thiện của Hứa Mộc Tình chính là bản năng của cô.

Rất nhanh sau đó Hứa Mộc Tình và Millay đã trở nên thân thiết với nhau.

Sau đó, Millay dắt hai người bọn họ đến phòng bệnh của em trai.

Lý Phong phát hiện ra Millay và em trai cô ấy không cùng họ.

Em trai của Millay tên là Triệu Văn Lạc.

Sau đó, trong lúc nói chuyện, Lý Phong mới biết thì ra Millay và em trai của cô ấy đều là những đứa trẻ mồ côi.

Trong khi Hứa Mộc Tình và hai chị em Millay đang nói chuyện, Lý Phong lấy điện thoại di động, đi ra bên ngoài và bấm một cuộc điện thoại.

“James, trong vòng ba ngày, điều động một nhóm chuyên gia quốc tế về ung thư đến Thiên Môn cho tôi”.

Lúc này, trong phòng tổng thống của khách sạn Sheraton.

Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn ngồi trên sofa với vẻ mặt thư thái.

Trong phòng ngủ của phòng tổng thống, Tôn Mỹ Trân và hai người phụ nữ khác trong trạng thái mệt lử, quần áo xộc xệch.

Hậu Thụy Niên đang ngồi trước mặt Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn.

Lúc này, ông ta không quan tâm chút nào đến mấy cái sừng đã mọc trên đầu.

Sừng vừa dài vừa cứng!

Đã mọc trên đầu ông ta.

Từ bao giờ!

Ông ta nở nụ cười, nói chuyện với Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn.

Chỉ là thỉnh thoảng, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong khóe mắt ông ta!

“Hai người có hài lòng với ba người phụ nữ mà tôi đã sắp xếp không?”

Hậu Thụy Niên đã lên kế hoạch tặng ba người phụ nữ, trong đó có cả Tôn Mỹ Trân cho Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn.

Mặc dù Hậu Thụy Niên có chút tiếc nuối Tôn Mỹ Trân.

Nhưng con đàn bà đã bị người đàn ông khác chơi.

Ông ta làm sao có thể chơi lại được?

Cầu Tứ Hỉ gật đầu, mặc dù ba ả đàn bà này không phải là quá xinh đẹp, nhưng cũng có hương vị riêng.

Tuy nhiên, gương mặt Cầu Thiên Sơn vẫn lộ ra vẻ chưa đủ thỏa mãn.

Anh ta thích sử dụng những thủ đoạn khác thường để chơi đùa đám đàn bà này.

Những người đàn bà càng xinh đẹp.

Anh ta càng muốn tra tấn!

Theo quan điểm của anh ta, cảm giác sảng khoái do tra tấn đàn bà xinh đẹp còn thích hơn nhiều so với đụng chạm thể xác.

Đặc biệt là bây giờ, anh ta đang rất nóng lòng muốn được gặp Hứa Mộc Tình.

Nếu như cưới một người phụ nữ xinh đẹp như vậy về nhà.

Anh ta có thể đánh đập và nhỏ sáp lên người cô mỗi đêm.

Nghĩ thôi đã thấy thích rồi!

Cầu Thiên Sơn vội vàng nói với Hậu Thụy Niên: “Ông chủ Hậu, khi nào tôi mới có thể gặp được Hứa Mộc Tình?”

Nghe đến đây, Hậu Thụy Niên mỉm cười.

Ông ta không cười vì câu nói này.

Hậu Thụy Niên cười nói: “Tối nay có một bữa tiệc, tôi sẽ đặc biệt sắp xếp cho hai người gặp mặt".

“Được! Được! Tốt quá đi ý chứ!”

Cầu Thiên Sơn vô cùng hưng phấn.

Con ngươi gian xảo trong mắt Hậu Thụy Niên đảo qua đảo lại, sau đó cười nói: “Tuy nhiên....”

“Tuy nhiên cái gì?”, nét mặt của Cầu Thiên Sơn lo lắng hơn những gì Hậu Thụy Niên tưởng tượng.

Hậu Thụy Niên nói: “Việc này Hứa Mộc Tình chưa biết, là do bố của cô ấy, Hứa Hiếu Dương đơn phương muốn kết thông gia với gia đình cậu”.

“Vì vậy Hứa Mộc Tình không biết về buổi gặp mặt tối nay”.

“Cậu phải cho cô ấy một bất ngờ”.

“Ông yên tâm, tôi nhất định cho cô ấy một bất ngờ siêu to khổng lồ luôn”.

Cầu Thiên Sơn vừa nói vừa thè lưỡi liếm khóe miệng.

Biểu cảm của anh ta.

Biểu hiện của anh ta.

Tất cả đều đang thể hiện rõ nội tâm của anh ta lúc này.

Dâm dục!

Dơ bẩn!

Hậu Thụy Niên lại nói: “Ngoài ra, tôi muốn nhắc nhở cậu Cầu một chút”.

“Ông nói đi, ông muốn nói cái gì thì mau nói đi”.

Biểu cảm trên gương mặt Cầu Thiên Sơn càng hồi hộp, càng kích động.

Hậu Thụy Niên càng cảm thấy sảng khoái trong lòng.

Ông ta đã dự đoán được cảnh khi Lý Phong và hai người trước mặt gặp nhau nhất định sẽ xảy ra cuộc xung đột mạnh.

Mặc dù thực lực của Lý Phong vượt xa so với những gì Hậu Thụy Niên nghĩ.

Mặc dù bây giờ Lý Phong đã là đại tông sư đỉnh cấp cao thủ.

Nhưng thế thì sao nào?

Cầu Tứ Hỉ ở trước mặt ông ta đã là đại tông sư đỉnh cấp từ rất nhiều năm về trước rồi.

Ông ta sau mười năm đột phá bản thân, giờ đây đã trở thành “vương”!

Cầu Tứ Hỉ, giống như anh trai Cầu Tam Nguyên của mình, đều có một vị trí quan trọng trong giới giang hồ.

Biệt danh của Cầu Tam Nguyên là “Thiết Chưởng Khai Sơn”.

Và biệt danh của Cầu Tứ Hỉ là “Thiết Chưởng Phách Hải”!

Cho dù đại tông sư đỉnh cấp cao thủ ở trước mặt ông ta cũng chỉ có một kết cục.

Chết!

Chương 457: Cô gái ngốc lương thiện

Hậu Thụy Niên bịa ra kịch bản mà ông ta đã nghĩ ra trước đó.

Ông ta nói với Cầu Thiên Sơn rằng Hứa Mộc Tình là một mỹ nhân thật sự.

Không chỉ có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng.

Đồng thời, trong sự nghiệp, cô cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ quyền lực.

Bây giờ, phần lớn hoạt động kinh doanh của Tập đoàn Lăng Tiêu do Hứa Mộc Tình một mình đảm nhiệm.

Vì vậy, ở bên cạnh cô ấy, có rất nhiều doanh nhân thành đạt trẻ tuổi đang theo đuổi.

Trong số những người này, có một số người có ý đồ xấu xa, thủ đoạn dơ bẩn, bọn họ sẽ ngăn cản tuyệt đối đối thủ của mình xuất hiện.

“Vì vậy, tối nay nếu như cậu Cầu và Hứa Mộc Tình nói chuyện với nhau, nhất định phải chú ý đám người này nhé”.

“Ha ha, tôi còn nghĩ là chuyện gì cơ?”

“Thì ra là mấy tên cậu ấm nhà giàu, bọn chúng chỉ lũ chuột hôi hám mà thôi”.

Cầu Thiên Sơn đắc ý cười lớn.

Anh ta nhìn Hậu Thụy Niên, đột nhiên nói một câu: “Ông Hậu, nếu như tôi đánh què tay chân đám người này, ông có thể giúp tôi sắp xếp những chuyện sau đó không?”

Hậu Thụy Niên lập tức tiếp lời: “Cậu Cầu, cậu yên tâm, đừng nói là đánh què chân đám người này”.

“Cho dù cậu có giết chết chúng, tôi cũng sẽ đứng ra nhận hết giúp cậu!”

Nói xong, hai cha con Cầu Thiên Sơn và Hậu Thụy Niên cùng nhìn nhau, phá lên cười.

Toàn bộ phòng khách của căn hộ tổng thống này vang vọng tiếng cười điên cuồng không thể kiềm chế của ba người này!

......

“Bác sĩ, sức khỏe của em gái tôi như thế nào rồi?”

“Vết thương của cô ấy có phải là nặng lắm không?”

“Vừa rồi cô ấy nôn ra máu”.

Khi có kết quả khám bệnh, Hứa Mộc Tình lo lắng nhìn bác sĩ.

Cử chỉ đó, biểu cảm đó, cứ như thể Trần Quả là em gái ruột của cô vậy.

Trần Quả lúc này đang ngồi ổn định trên ghế.

Ánh mắt cô ấy nhìn Hứa Mộc Tình tràn đầy biết ơn và một tình cảm ấm áp đặc biệt.

Kể từ khi cô ấy trở thành vệ sĩ của Hứa Mộc Tình, Trần Quả cảm thấy như mình đang sống một cuốc sống khác.

Cô ấy xuất thân từ nông thôn.

Trong nhà có năm chị em gái và một em trai.

Cô ấy là con thứ năm trong nhà.

Tư tưởng ở nông thôn còn tương đối lạc hậu, bố mẹ của Trần Quả luôn muốn có con trai nên mới sinh ra tận năm chị em gái bọn họ.

Trước khi có em trai, điều kiện sống của năm chị em họ cũng khá tốt.

Nhưng khi em trai vừa ra đời, bố mẹ đã dồn toàn bộ tâm sức cho em.

Rõ ràng Trần Quả và em trai chỉ cách nhau một tuổi.

Như từ nhỏ cô ấy đã giống như một đứa con ghẻ trong nhà.

Nói khó nghe hơn một chút thì là nếu như Trần Quả rơi xuống sông, bị chết đuối.

Sợ rằng một hai ngày sau bố mẹ cô ấy cũng vẫn không phát hiện ra.

Nhưng từ khi đến nhà Hứa Mộc Tình, cô ấy từ một cô gái quê mùa, một người ngoài không liên quan gì đến gia đình họ.

Lại thực sự cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp chưa từng có.

Cả Hứa Mộc Tình, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đều coi cô ấy như người thân trong gia đình.

Ngay cả Lý Phong, người bình thường đối xử với cô rất nghiêm khác, vào thời khắc quan trọng, cũng sẽ thể hiện sự áp áp và che chở cho cô ấy giống như một người anh trai.

“Cô Hứa, đừng lo lắng. Sức khỏe của bạn cô rất tốt”.

Bác sĩ mỉm cười với Hứa Mộc Tình.

Cách ăn mặc của Trần Quả trông giống như một vệ sĩ hoặc một tài xế.

Hứa Mộc Tình là một người phụ nữ mạnh mẽ nóng bỏng ở Thiên Môn.

Bất kể đi đến nơi nào, cũng sẽ thu hút sự chú ý của giới truyền thông.

Bây giờ rất nhiều người ở Thiên Môn đều biết đến Hứa Mộc Tình.

Mọi người có thể tìm kiếm thông tin cửa Hứa Mộc Tình trên tivi hoặc trên mạng.

Các bác sĩ cũng không ngoại lệ.

Chỉ là ông ấy không ngờ rằng, một người phụ nữ quyền lực như này lại đối đãi tử tế với một nhân viên nhỏ bé bên cạnh mình đến như vậy.

Là một bác sĩ, ông ấy đã gặp qua đủ loại người.

Những người giàu có mà ông ta thường gặp, kẻ nào cũng cao cao tại thượng, kiêu ngạo hống hách.

Dáng vẻ lúc nói chuyện giống như coi cả thế giới này đều là đồ ngốc, chỉ có bọn họ mới là những người thông minh nhất.

Hứa Mộc Tình thì không như vậy.

Bác sĩ chưa từng thấy một người giàu có nào giống như Hứa Mộc Tình, đơn giản, bộc trực, mang đến cho người khác một cảm giác ấm áp lạ thường.

Tinh hoa của xã hội!

Chỉ có người giống như Hứa Mộc Tình mới được coi là người ưu tú thực sự!

Kết luận của bác sĩ khiến Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy Trần Quả bị đánh rất dã man trước đó, Hứa Mộc Tình cảm thấy rất khó chịu.

Những vết thương trên người Trần Quả đều do bảo vệ cô mà ra.

Mặc dù đây là trách nhiệm của Trần Quả.

Nhưng Hứa Mộc Tình tốt bụng sẽ không để tâm đến những điều này, cô nghĩ tất cả đều là trách nhiệm của mình.

Bây giờ nghe thấy bác sĩ chuẩn đoán như vậy, Hứa Mộc Tình cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng ngay cả khi bác sĩ nói Trần Quả không sao, Hứa Mộc Tình vẫn bảo Trần Quả ngồi ở ghế sau, để Lý Phong làm tài xế.

So với vừa nãy, bây giờ có thêm một người nữa trong xe của bọn họ.

Đó là Millay.

Nơi nhóm người Hứa Mộc Tình đến lúc này là trại trẻ mồ côi của Millay.

Tập đoàn Lăng Tiêu đã thực hiện rất nhiều hoạt động từ thiện ở Đông Hải và Thành Hải.

Điều mà gia đình Hứa Hiếu Dương đặc biệt chú ý khi làm từ thiện đó là họ thật thà và chân thành, không bao giờ dấm dúi che mắt thiên hạ.

Thái độ từ thiện của họ và tất cả các khoản chi tiêu sẽ được công khai rõ ràng để mọi người cùng theo dõi.

Điểm này đã được mọi người trong ngành công nhận.

Sau khi đến Thiên Môn, Hứa Mộc Tình đã đối đầu trực tiếp với tập đoàn Đương Quy.

Sự công kích của tập đoàn Đương Quy trong hai ngày này đã yếu đi nhiều.

Hứa Mộc Tình được dịp thở phào.

Hôm qua, Hứa Mộc Tình cũng đã bàn bạc với Lý Phong, lên kế hoạch làm từ thiện ở Thiên Môn để giúp đỡ những người thực sự cần giúp đỡ.

Sự xuất hiện tình cờ của Millay cũng phù hợp với tâm tư của Hứa Mộc Tình lúc này.

Trại trẻ mồ côi này ở ngoại ô thành phố.

Trại trẻ mồ côi này được tu sửa lại từ một trường tiểu học bỏ hoang, nhìn trông có vẻ rất cũ.

Vốn dĩ đây là một trại trẻ mồ côi vô danh, có thể nói là một trại trẻ mồ côi đã bị người ta lãng quên, cho vào dĩ vãng.

Nhưng vì sự xuất hiện của Hứa Mộc Tình ở đây, ngay lập tức đã được giới truyền thông chú ý đến.

Chẳng bao lâu, trại trẻ mồ côi đã được lên tivi .

Lúc này, trong phòng tổng thống của khách sạn Sheraton.

Cha con Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn đang chán nản ngồi trên ghế sofa xem tivi.

Khi Cầu Thiên Sơn muốn chuyển sang kênh khác, tay anh ta đột nhiên khựng lại.

Ngay sau đó, ánh mắt anh ta trợn tròn lên.

Anh ta thậm chí còn bò trên ghế sofa, hai mắt nhìn chằm chằm vào tivi.

Lúc này, cảnh quay Hứa Mộc Tình ở trại trẻ mồ côi đang được truyền hình trực tiếp trên tivi.

“Bố!”

“Bố!”

“Cô ấy là Hứa Mộc Tình?”

“Cô ấy có phải là Hứa Mộc Tình không?”

Cầu Tứ Hỉ gật đầu liên tục.

Mặc dù trước đây đã từng xem qua ảnh của Hứa Mộc Tình, nhưng khi nhìn thấy trên tivi, phát hiện ra người thật còn đẹp hơn trong ảnh gấp ngàn lần.

Ngay cả khi ông ta biết đây là vợ của con trai mình.

Cầu Tứ Hỉ không thể không liếc nhìn thêm một lúc.

Ông ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Hồi còn trẻ, ngay cả vợ anh trai mà ông ta cũng dám tò te.

Chưa kể, người này là chỉ là người phụ nữ của “cháu trai”.

Hai cha con đang dán mặt mắt vào màn hình tivi, trong ánh mắt bọn họ bất giác lóe lên những ánh nhìn giống nhau.

Dâm dục!

Dơ bẩn!

“Bố! Con không chịu được nữa rồi, bây giờ con muốn lập tức đi tìm Hứa Mộc Tình, con không thể chờ được đến tối nữa rồi!”

Chương 458: Hứa Mộc Tình bị bắt, Lý Phong bị giết

Đừng nói là Cầu Thiên Sơn tinh lực dồi dào.

Ngay cả bản thân Cầu Tứ Hỉ cũng cảm thấy có chút không kiểm soát được.

Nhưng trên mặt ông ta vẫn phải giả vờ.

Dù sao chỉ cần đưa Hứa Mộc Tình trở về sơn trang thì ông ta sẽ có rất nhiều thời gian để chơi đùa.

Nghĩ vậy, Cầu Tứ Hỉ lập tức đứng dậy và nhanh chóng đưa Cầu Thiên Sơn đến trại trẻ mồ côi.

“Nhanh!”

“Nhanh!”

Hai cha con Cầu Thiên Sơn và Cầu Tứ Hỉ liên tục thúc giục Hậu Tông Vĩ lái xe nhanh hơn vì sợ Hứa Mộc Tình sẽ chạy mất.

Chẳng bao lâu, trại trẻ mồ côi đã ở ngay trước mắt.

Khi nhìn thấy có rất nhiều chiếc xe đậu trên bãi cỏ bên ngoài trại trẻ mồ côi.

Hai cha con Cầu Thiên Sơn và Cầu Tứ Hỉ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn đó!

Hứa Mộc Tình vẫn còn ở đó!

Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn xuống xe, Hậu Tông Vĩ định đi theo sau.

Cầu Tứ Hỉ cười, nói: “Cậu cứ ở trong xe đi, không cần xuống đâu”.

“Không cần tắt máy, chúng tôi sẽ sớm đưa Hứa Mộc Tình ra đây, sao đó trực tiếp quay về khách sạn luôn!”

Hậu Tông Vĩ nhìn thấy ngọn lửa đang bừng bừng cháy trong mắt hai cha con bọn họ.

Dục vọng mạnh mẽ.

Cầu Tứ Hỉ cõng con trai trên lưng, ông ta bước nhanh về phía trại trẻ.

Hậu Tông Vĩ không nhịn được dựa vào cửa kính xe cười lạnh.

“Hứa Mộc Tình bị bắt, Lý Phong bị giết”.

“Như vậy, tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn cũng sẽ phải tuyên bố phá sản”.

“Hậu Thư Hạo, như vậy là tôi đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của anh rồi đúng không”.

“Hừ!”

“Anh là thiên tài cũng không bằng kẻ tầm thường như tôi đây”.

Trong khi nói chuyện, tia sáng ranh mãnh lướt qua mắt Hậu Tông Vĩ.

“Bố, Hứa Mộc Tình ở đó! Hứa Mộc Tình ở đó kìa!”

Khi hai cha con Cầu Tứ Hỉ vừa bước vào trong trại trẻ, bọn họ nhìn thấy Hứa Mộc Tình ở cách đó không xa, cô đang nói chuyện với người phụ trách trại trẻ mồ côi.

Cầu Tứ Hỉ lập tức cõng Cầu Thiên Sơn trên lưng và bước nhanh về phía trước.

Ông ta vụt đi như một cơn gió.

Cơn gió này đi đến đâu, tất cả mọi người đều bị cuốn bay đi hết.

Lúc này, Cầu Tứ Hỉ đã cõng Cầu Thiên Sơn, đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.

Ông ta nhìn Hứa Mộc Tình.

Ông ta nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình.

Từ trước đến nay ông ta chưa từng thấy một người phụ nữ nào đẹp như thế!

Vẻ đẹp của Hứa Mộc Tình không thể giải thích rõ ràng bằng một hai từ được.

Vẻ đẹp như thế này có thể chạm vào tim người khác chỉ trong tích tắc.

Khiến Cầu Tứ Hỉ không kìm được mà muốn dang rộng hai tay ra ôm Hứa Mộc Tình vào lòng.

Để ôm ấp.

Để hôn hít.

Để vuốt ve!

Cầu Thiên Sơn ở trên lưng Cầu Tứ Hỉ.

Anh ta nhìn thân hình của Hứa Mộc Tình, nước miếng không ngừng chảy xuống.

Lúc này, Cầu Thiên Sơn đã quên hết mọi thứ xung quanh.

Quên cả thân phận của mình.

Anh ta giống như bị bỏ bùa, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Hứa Mộc Tình.

Hai tay anh ta duỗi về phía Hứa Mộc Tình.

“Bố, bố tiến lại gần hơn chút nữa đi, con muốn sờ vào khuôn mặt của cô ấy”.

Cầu Tứ Hỉ gật đầu, lập tức bước về phía trước.

Bàn tay của Cầu Thiên Sơn càng ngày càng gần hơn với Hứa Mộc Tình.

Run rẩy!

Trái tim Cầu Thiên Sơn đang run lên vì phấn khích.

Sắp chạm đến rồi!

Sắp chạm đến rồi!

Lúc này.

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Đột nhiên một bàn tay duỗi ra.

Chặn bàn tay của Cầu Thiên Sơn đang chuẩn bị chạm vào gò má mọng nước của Hứa Mộc Tình.

Cầu Tứ Hỉ đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một người đang đứng bên cạnh mình.

Người này là Lý Phong.

Khi nhìn thấy Lý Phong, Cầu Tứ Hỉ cau mày, lập tức hét lên.

“Cút!”

Trong giọng nói của Cầu Tứ Hỉ mang theo khí thế dữ dội.

Nghe như tiếng bóp còi inh ỏi của một chiếc xe tải hạng nặng.

Những người xung quanh vội vàng lấy tay che tai lại, vẻ mặt đau khổ.

Sắc mặt Lý Phong không thay đổi.

Anh dùng sức nắm chặt tay Cầu Thiên Sơn.

“Rắc!”

Tiếng xương gãy.

“Á á!!”

Tiếng kêu gào thảm thiết!

Cầu Thiên Sơn vốn đang hưng phấn, nước dãi chảy ròng ròng, lúc này đột nhiên hét lên một tiếng đầy đau đớn!

Ngay sau đó, Cầu Tứ Hỉ đột nhiên cảm thấy sau lưng mình trống rỗng.

Trước khi Cầu Tứ Hỉ kịp phản ứng lại, Lý Phong đã lôi Cầu Thiên Sơn từ trên lưng ông ta xuống.

Sau đó, tiện tay ném cả người Cầu Thiên Sơn đi như ném một bao rác.

Cầu Thiên Sơn bay qua đầu mọi người, lại bay qua hàng rào.

Một hình parabol dài được vẽ trong không trung.

Sau đó, đập mặt vào trước đầu xe của Hậu Tông Vĩ.

“Bộp!”

Đầu xe bất ngờ bị sập làm đôi!

“Sơn Nhi!!”

Cầu Tứ Hỉ gầm lên một tiếng.

Ngay lúc ông ta định dùng hết sức để lao ra khỏi trại trẻ, hóa thành một cái bóng lướt qua người Lý Phong.

Vai của Cầu Thiên Hỉ bất ngờ bị một bàn tay giữ chặt lại.

Tất cả các luồng khí tức trên người ông ta lập tức biến mất!

Uy lực!

Một uy lực trước nay chưa từng có.

Như núi Thái Sơn đè trên vai.

Hai chân của Cầu Tứ Hỉ từ từ bị uốn cong dưới áp lực nặng nề!

Cơ thể của ông ta không ngừng khuỵu xuống!

“Rắc rắc!”

Sàn bê tông dưới chân bắt đầu nứt!

Vết nứt lan rộng như mạng nhện.

Cầu Tứ Hỉ kinh hãi nhìn Lý Phong.

Không thể tin được!

Hoàn toàn không thể tin được!

Ông ta là Vương!

Cả cái đất Thiên Môn này, ngoài anh trai Cầu Tam Nguyên ra, còn ai dám cao ngạo tự phụ trước mắt ông ta được chứ?

Cầu Tứ Hỉ đột nhiên gầm lên một tiếng.

Ông ta mạnh mẽ hất tay ra, thoát khỏi sự kiềm chế của Lý Phong.

Khí thế!

Như gió!

Bao trùm cơ thể Cầu Tứ Hỉ.

Như sương giá!

Hơi thở lạnh như băng khiến mọi người xung quanh run lên bần bật!

Đây chính là thực lực của “Vương”!

Cầu Tứ Hỉ trợn trừng mắt, nhìn thẳng vào Lý Phong.

“Thằng nhãi, tao không biết mày là ai, nhưng hôm nay mày nhất định phải chết!”

“Dù cho ai là người chống lưng cho mày đi chăng nữa, nhưng dám đánh con trai tao thì mày chết chắc rồi!”

Cầu Tứ Hỉ ra tay!

Chiêu này của ông ta giống như một trận cuồng phong.

Dời non lấp biển!

Chiêu này của ông ta nhanh như một tia chớp.

Lao về phía trước!

“Bụp!”

Chiêu này của Cầu Tứ Hỉ đã chiếm ít nhất 70% sức mạnh của ông ta.

Và chiêu này cũng chính là tuyệt chiêu làm nên danh tiếng cho ông ta.

Đừng nói là một đại tông sư trẻ tuổi như Lý Phong.

Cho dù là Cầu Tam Nguyên, anh trai ruột của Cầu Tứ Hỉ, cũng không thể nào đỡ được chiêu này của ông ta!

Nắm đấm của Cầu Tứ Hỉ đấm mạnh vào ngực Lý Phong.

Lý Phong không nhúc nhích.

Thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào.

Đương nhiên, Cầu Tứ Hỉ đã đoán trước được điều này.

Bởi vì chiêu này của ông ta sẽ làm tổn thương tất cả các nội tạng trong cơ thể.

Rất nhanh sau đó, toàn thân Lý Phong sẽ không ngừng run rẩy, hộc máu mà chết.

Cầu Tứ Hỉ thu tay về.

Ông ta quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình.

Ông ta sẽ bắt Hứa Mộc Tình đến bên cạnh con trai ông ta!

Ngay khi Cầu Tứ Hỉ quay lại và tiến một bước về phía Hứa Mộc Tình.

Bàn tay của Lý Phong lại đặt lên vai Cầu Tứ Hỉ.

Cầu Tứ Hỉ sửng sốt.

Ông ta quay đầu lại nhìn Lý Phong.

Ngạc nhiên!

Nhìn Lý Phong bằng ánh mắt không thể nào tin được.

Chuyện gì thế này?

Vì sao không có bất kỳ phản ứng nào?

Theo lý mà nói, các cơ quan nội tạng của anh đáng lẽ đã bị hư hại hoàn toàn rồi chứ.

Cho dù không hộc máu, nhưng cũng phải chết một cách rất thảm rồi mới đúng.

Tại sao nhìn có vẻ không có bất kỳ ảnh hưởng nào cả!!”

“Rắc!”

“Rắc!”

‘Rắc!”

Lúc này, xương vai của Cầu Tứ Hỉ phát ra âm thanh khiến người khác cảm thấy sởn gai gốc.

Cầu Tứ Hỉ biến sắc!

Sợ hãi!

Hoảng loạn!

Bởi vì lực của tay Lý Phong còn mạnh hơn lúc nãy.

Đây là tay gì vậy?

Đây là sức mạnh gì vậy?

Rõ ràng là Lý Phong chỉ nắm lấy vai Cầu Tứ Hỉ.

Nhưng Cầu Tứ Hỉ lại cảm thấy như đang bị Lý Phong bóp cổ vậy.

Ông ta muốn vùng vẫy.

Ông ta muốn kêu lên.

Nhưng bây giờ, Cầu Tứ Hỉ không còn chút sức lực nào để thực hiện những động tác dư thừa đó nữa”.

“Mày, mày không phải đại tông sư, mày là....”

Chương 459: Người đập vào tường bay ra ngoài

Quá mạnh.

Thật sự quá mạnh.

Toàn thân Cầu Tứ Hỉ đang run lên.

Không phải vì phấn khích.

Mà là vì sợ hãi.

Một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.

Lúc này, nghe thấy giọng nói bình thản của Lý Phong.

“Thiết Sa Chưởng của sơn trang Thiết Chưởng không phải như vậy”.

Nói xong, Lý Phong thả tay ra, sau đó chậm rãi nhấc lên.

Khi Lý Phong nhấc tay lên, trong đầu Cầu Tứ Hỉ lúc này chỉ hiện lên một từ.

Chạy!

Khi Lý Phong giơ tay lên, Cầu Tứ Hỉ có thể nhìn ra đây chính là thủ pháp của môn phái bọn họ.

Đây chính là chiêu cơ bản nhất của Thiết Sa Chưởng.

Tất cả các đệ tử trong môn phái đều biết chiêu này.

Nhưng kể cả Cầu Tứ Hỉ và anh trai Cầu Tam Nguyên của ông ta, không ai có thể tạo ra một luồng khí thế đáng sợ như vậy!

Không chạy thì nhất định sẽ chết!

Nhưng tay của Lý Phong thật sự quá nhanh.

Trước khi Cầu Tứ Hỉ kịp luồn lách để trốn thoát, bàn tay của Lý Phong đã đấm vào ngực ông ta!

“Bụp!”

“Bụp!”

Cơ thể của của Cầu Tứ Hỉ biến thành một cái bóng.

Nhanh!

Nhanh đến mức không nhìn rõ được!

“Bụp!”

Một bức tường của trại trẻ mồ côi đã bị đập tan trong tích tắc!

Tường vỡ rồi!

Không phải là một cái lỗ lớn.

Mà đổ sụp thành nhiều mảnh.

Cơ thể của Cầu Tứ Hỉ không bị tường chặn lại.

Tiếp tục bay!

Thành một cái bóng đen!

Lao vun vút!

Đột ngột!

Bất ngờ!

Lao về phía chiếc xe!

Trong xe, Hậu Tông Vĩ đang vô cùng sốc.

Đồng tử không ngừng giãn ra!

“Bụp!”

.....

Hậu Thụy Niên mới mua một căn biệt thự, vị trí này khá tốt.

Ông ta đã chán sống trong căn biệt thự cũ rồi.

Hơn nữa, con trai ruột của ông ta là Hậu Thư Hạo đã chết trong biệt thự đó.

Mỗi lần Hậu Thụy Niên quay về đại sảnh của căn biệt thự đó, vẻ mặt hấp hối của Hậu Thư Hạo lại hiện lên trong tâm trí ông ta.

Vì vậy, Hậu Thụy Niên phải thay đổi nơi ở, thay đổi tâm trạng.

Lúc này, Hậu Thụy Niên đang ngồi trên ghế sofa ở trong phòng khách.

Dang rộng hai tay hai chân, tựa lưng vào thành ghế sofa.

Toàn thân thoải mái thư giãn.

Có một người phụ nữ đang quỳ ở giữa hai chân ông ta.

Chăm chỉ làm việc gì đó.

Người phụ nữ này đang mặc một bộ quần áo nhân viên rất sáng sủa.

Cô ta có thân hình gợi cảm, vẻ ngoài tầm thường nhưng cái miệng của cô ta rất nóng.

Giống như một cái bếp nhỏ.

Đặt đồ vật vào đó giống như đang được ngâm trong suối nước nóng vậy.

Thoải mái!

Đặc biệt là cái lưỡi rất linh hoạt.

Người phụ nữ này là nhân viên bất động sản môi giới căn biệt thự này.

Vừa nãy khi cô ta giới thiệu biệt thự này cho Hậu Thụy Niên, Hậu Thụy Niên đã nhìn chằm chằm vào miệng cô ta.

Hứng lên, Hậu Thụy Niên đã mua lại căn biệt thự này.

Đương nhiên trong đó bao gồm cả dịch vụ chăm sóc đặc biệt của cô nhân viên này.

Đúng lúc này, cửa biệt thự đột nhiên bị mở ra.

Quản gia vội vàng chạy vào: “Lão gia không xong rồi!”

Sau khi quản gia đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trên sofa.

Ông ta lập tức quay người lại, nhưng không rời đi.

Cảnh tượng trước mắt này không phải là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.

Hậu Thụy Niên nhìn quản gia: “Nói đi, có chuyện gì?”

Cảm xúc của Hậu Thụy Niên lúc này rất ổn định.

Bởi vì mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.

“Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn bị thương rất nặng, đã được đưa đến bệnh viện rồi!”

“Còn, còn có cả cậu tư nữa, cậu ấy cũng bị thương rất nặng”.

Nghe xong câu này, Hậu Thụy Niên ngẩn người ra.

Cậu tư mà quản gia nhắc tới chính là Hậu Tông Vĩ.

Nhưng Hậu Thụy Niên có vẻ thờ ờ trước tin Hậu Tông Vĩ bị thương.

Điều khiến ông ta kinh ngạc đó chính là Cầu Tứ Hỉ cũng bị thương nặng rồi.

Hậu Thụy Niên cau mày.

Nếu như chỉ có mình Cầu Thiên Sơn, nghe vậy còn hợp lý.

Dù sao thì Cầu Thiên Sơn cũng chỉ là một thằng què.

Nhưng Cầu Tứ Hỉ là một cao thủ vô cùng mạnh.

Toàn bộ Thiên Môn này, những người có thể làm cho Cầu Tứ Hỉ bị thương chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Sau một thoáng ngạc nhiên, Hậu Thụy Niên đột nhiên bật cười.

Mọi chuyện đang tiến triển nhanh hơn ông ta tưởng.

Hậu Thụy Niên nghĩ rằng nhất định là cao thủ mà gia tộc Lý Thị phái đi bảo vệ Lý Phong, cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện rồi!

Với thực lực của đại tông sư đỉnh cấp như Lý Phong, không đủ để khoa chân múa tay trước mặt Cầu Tứ Hỉ.

Lời giải thích duy nhất đó là, cao thủ thật sự của nhà họ Lý cuối cùng cũng đã từ Đông Hải quay trở về bên cạnh Lý Phong.

Con ngươi khẽ đảo qua đảo lại, lập tức ông ta hét lên một tiếng sung sướng.

“Oh!”

Hậu Thụy Niên lập tức vươn tay ra túm lấy đầu cô nhân viên, dùng lực ấn mạnh đầu cô ta vào.

Cuối cùng, cơ thể Hậu Thụy Niên khẽ run lên, ông ta thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó ông ta hài lòng nói với quản gia: “Ông lập tức báo cho Cầu Tam Nguyên chuyện Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn bị thương nặng!”

Quản gia lập tức xoay người, vội vàng chạy đi.

Lúc này, Hậu Thụy Niên bế cô nhân viên đi lên lầu.

Khi nghĩ đến việc mình có thể diệt sạch tận ngọn gia tộc Lý Thị, Hậu Thụy Niên đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực.

Hậu Thư Hạo chết rồi.

Đứa con trai riêng luôn đi theo ông ta là Hậu Tông Vĩ cũng đã bị thương nặng.

Số lượng con trai có tác dụng ở bên cạnh ông ta ngày càng ít.

Nhân lúc bây giờ còn trẻ, cố gắng sinh thêm vài đứa.

Như vậy, thế lực của dòng họ mới ngày càng lớn mạnh, kéo dài qua hàng chục thế hệ.

......

Bệnh viện hàng đầu Thiên Môn, trong phòng VIP.

Cầu Tam Nguyên mặc một bộ độ rất bình thường, lặng lẽ đứng bên cạnh giường bệnh.

Trên giường bệnh, Cầu Thiên Sơn được quấn băng, cố định cơ thể.

Bây giờ, thứ duy nhất anh ta có thể di chuyển chính là đầu của mình.

Cầu Thiên Sơn nhìn Cầu Tam Nguyên, nước mắt mước mũi đầm đìa, kêu than: “Bố ơi, con sắp chết rồi, con sắp chết rồi”.

“Bố nhất định phải báo thù cho con, nhất định phải báo thù cho con”.

Cầu Tam Nguyên cũng là một cao thủ võ thuật ở phương Bắc.

Ông ta làm việc không cực đoan và kiêu ngạo giống như em trai Cầu Tứ Hỉ của mình.

Cầu Tam Nguyên khẽ cau mày, an ủi Cầu Thiên Sơn, nói: “Vừa rồi bác sĩ nói với bố tình trạng của con khá ổn định, chỉ cần kiềm chế cảm xúc là được”.

“Con không quan tâm, con nhất định phải giết chết tên đó!”

“Bố, bố lập tức phái người đi giết chết tên đó, sau đó đưa Hứa Mộc Tình về đây hầu hạ con!”

“Nếu như không có Hứa Mộc Tình, con chết cho bố xem!”

Cầu Thiên Sơn vẻ mặt gớm ghiếc, trong mắt anh ta tràn ngập tia sát khí.

Lúc này, anh ta trợn tròn mắt, răng miệng không ngừng va lập cập vào nhau.

“Bố còn ngây ra đó làm gì nữa? Mau đi đi! Mau đi đi chứ!”

“Lẽ nào bố trơ mắt đứng nhìn con trai mình bị người khác đánh cho thành bộ dạng như thế này sao?”

Cầu Tam Nguyên thở dài một hơi.

Mặc dù trong lòng ông ta cũng đang bừng bừng lửa giận.

Ông ta cũng rất tức giận vì em trai và con trai của mình bị người ta đánh trọng thương.

Nhưng là một cao thủ võ thuật, ông ta cần phải biết toàn bộ sự việc.

Không thể lấy được tin tức gì từ Cầu Thiên Sơn, Cầu Tam Nguyên ra khỏi phòng, đi sang phòng bên cạnh của Cầu Tứ Hỉ.

Tình hình của Cầu Tứ Hỉ nghiêm trọng hơn nhiều so với Cầu Thiên Sơn.

Cầu Thiên Sơn vẫn có thể gào thét đòi Cầu Tam Nguyên đi giết người.

Còn Cầu Tứ Hỉ, xương toàn thân vỡ vụn, động mạch bị phá hủy, ông ta đã luyện võ nửa cuộc đời, bây giờ lại bị một đòn của người ta đánh cho tàn phế.

Ngay cả khi sau này vết thương có thể chữa khỏi, Cầu Tứ Hỉ chỉ có thể sống như một người bình thường.

Không thể kiêu ngạo và độc đoán như trước được nữa.

So với Cầu Thiên Sơn, tâm trạng của Cầu Tứ Hỉ ổn định hơn.

Chỉ là, sâu trong đôi mắt ông ta, lửa hận cũng đang bùng cháy dữ dội.

Còn có sự nham hiểm thâm độc.

Chương 460: Bảo Hứa Mộc Tình xuống đây gặp tôi

“Anh à, thằng nhãi đánh em bị trọng thương không phải là người bình thường, thực lực của hắn rất mạnh”.

Cầu Tam Nguyên gật đầu, hỏi: “Việc này rốt cuộc là như nào?”

“Hai người đến Thiên Môn không phải là để kết thông gia với tập đoàn Lăng Tiêu sao?”

“Vì sao lại chọc phải một cao thủ lợi hại như vậy?”

Cầu Tứ Hỉ đã soạn sẵn trong đầu một kịch bản.

Câu chuyện bắt đầu, Hứa Mộc Tình và Cầu Thiên Sơn gặp nhau.

Mối quan hệ của hai người nhanh chóng trở nên thắm thiết.

Nhưng được nửa đường, một vị khách ngoài ý muốn bất ngờ xuất hiện.

Tên này thèm khát vẻ đẹp của Hứa Mộc Tình.

Để bảo vệ Hứa Mộc Tình, Cầu Thiên Sơn đã gây gổ một trận với tên này.

Kết quả ông ta và Cầu Thiên Sơn đã bị tên đó đánh cho trọng thương.

Sau khi nghe xong những lời này, Cầu Tam Nguyên chậm rãi đứng dậy, xoay người bước ra khỏi phòng VIP.

Khi bước đến cửa phòng VIP, Cầu Tứ Hỉ đột nhiên hỏi: “Anh, anh muốn đi đâu?”

Cầu Tam Nguyên hơi khựng lại.

Ông ta không quay người lại.

Chỉ lạnh lùng phun ra một câu: “Anh đi tìm hắn đòi lại công bằng”.

Thấy Cầu Tam Nguyên dần khuất bóng, khuôn mặt Cầu Tứ Hỉ nhanh chóng lộ ra vẻ nham hiểm!

Sự nham hiểm này không phải là dành cho Lý Phong, mà là tặng cho anh trai ruột của ông ta!

Sau khi Cầu Tứ Hỉ đấu với Lý Phong, ông ta biết rất rõ với thực lực của hai anh em bọn họ, căn bản không phải là đối thủ của Lý Phong.

Dù cho là hai anh em bọn chúng cùng nhau ra tay thì cũng sẽ bị đánh cho một trận tơi tả như vậy.

Thực lực của Lý Phong đã vượt xa hai anh em bọn họ!

Từ lời nói vừa rồi của Cầu Tam Nguyên, Cầu Tứ Hỉ đã nghe ra được sự tức giận và sát khí mạnh mẽ.

Tính cách của Cầu Tam Nguyên như thế nào, ông ta hiểu rõ hơn ai hết.

Mặc dù bên ngoài Cầu Tam Nguyên là một người rất điềm tĩnh.

Nhưng một khi ông ta thực sự tức giận, thì ông ta sẽ làm những việc còn điên cuồng hơn cả Cầu Tứ Hỉ.

Trong trường hợp này, Cầu Tam Nguyên nhất định sẽ chết!

Tòa nhà văn phòng chi nhánh Thiên Môn của tập đoàn Lăng Tiêu.

Lúc này, Cầu Tam Nguyên đang đứng ở lối vào của đại sảnh.

Khi hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy Cầu Tam Nguyên, vẻ mặt ông ta u ám, trên người mang một loại khí thế mạnh mẽ khiến không ai dám lại gần, hai nhân viên bảo vệ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Mặc dù người đàn ông trước mặt trông có chút đáng sợ.

Nhưng bọn họ vẫn đang trong thời gian làm việc, bọn họ có trách nhiệm đi lên hỏi: “Xin chào! Xin hỏi ông đến công ty của chúng tôi để giải quyết công việc hay là để tìm người vậy ạ?”

“Bảo giám đốc Hứa Mộc Tình xuống gặp tôi”.

Cầu Tam Nguyên trầm giọng nói.

Ông ta đang kiềm chế cảm xúc của mình.

Nhưng tất cả những ai quen biết với Cầu Tam Nguyên bây giờ đều có thể nhìn ra, cơn giận của ông ta sắp vượt qua tầm kiểm soát rồi.

Tập đoàn Lăng Tiêu trên dưới đồng lòng, tất cả các nhân viên trước khi vào làm đều đã được huấn luyện tâm lý kỹ càng.

Nhân viên bảo vệ ở đây không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài như những tập đoàn khác.

Nhưng bọn họ có những quy định và luật lệ rất nghiêm ngặt.

Ngay khi Cầu Tam Nguyên bước vào đã nói rằng muốn gặp giám đốc của bọn họ.

Đổi thành chỗ khác, e rằng các nhân viên bảo vệ đã dùng dùi cui đuổi đi ngay tức khắc.

Nhưng hai nhân viên bảo vệ ở bên cạnh vẫn kiên nhẫn nói: “Nếu như ông muốn gặp giám đốc của chúng tôi, xin vui lòng đăng ký ở quầy lễ tân”.

“Tôi đưa ông đến phòng tiếp tân, khi nào giám đốc của chúng tôi có thời gian, cô ấy sẽ xuống gặp ông”.

Nghe vậy, Cầu Tam Nguyên lập tức bước tới, đi xen qua hai nhân viên bảo vệ này.

Nếu là bình thường, Cầu Tam Nguyên có thể sẽ đợi.

Nhưng hôm nay, tuyệt đối không được.

Ông ta phải gặp Hứa Mộc Tình ngay lập tức!

“Thưa ông, xin vui lòng đợi một chút”.

Một trong những nhân viên bảo vệ nhanh chóng bước tới và đặt tay lên vai Cầu Tam Nguyên.

Khoảnh khắc nhân viên bảo vệ đó chạm vào vai Cầu Tam Nguyên, anh ta đột nhiên cảm thấy thế giới như quay cuồng.

Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ bật ra ngoài như bao cát.

“Bụp!”

Nhân viên bảo vệ đập mạnh vào tường, khi anh ta ngã xuống, đầu đập vào viên đá cứng, máu chảy đầm đìa.

Cầu Tam Nguyên không thèm liếc mắt, đi lướt qua người nhân viên bảo vệ đang bị thương.

Ông ta bước tới quầy lễ tân, đi ngang qua chiếc bàn làm bằng đá cẩm thạch, nói: “Nói cho tôi biết, văn phòng của Hứa Mộc Tình ở tầng mấy?”

Nhân viên lễ tân run cầm cập, bị dọa sợ tới mức không nói lên lời.

Cầu Tam Nguyên đặt tay lên mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch.

Đôi mắt ông ta đột nhiên trùng xuống, sau đó phát ra một âm thanh dữ tợn.

“Nói!’

Đột nhiên.

Cầu Tam Nguyên đập mạnh tay lên bàn đá cẩm thạch.

“Bụp!”

Mặt bàn bằng đá cẩm thạch cứng vỡ ngay lập tức.

“Tôi cho cô thêm một cơ hội”.

“Tôi đếm đến ba”.

“Nếu như cô vẫn không chịu nói Hứa Mộc Tình ở đâu?”

“Đòn này của tôi sẽ không chỉ đập vào bàn, mà sẽ đập vào người đấy!”

“Tinh!”

Ngay khi Cầu Tam Nguyên vừa nói xong, cửa thang máy cách đó không xa đột nhiên mở ra.

Lúc này, Lý Phong bước ra khỏi thang máy.

Cầu Tam Nguyên quay lại nhìn Lý Phong.

Khi nhìn thấy Lý Phong, Cầu Tam Nguyên khẽ cau mày.

Ánh mắt sắc bén!

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, Cầu Tam Nguyên đã có thể kết luận chắc chắn rằng Lý Phong, người vừa bước ra khỏi thang máy chính là người đã đánh em trai mình bị thương nặng.

Sắc mặt Cầu Tam Nguyên u ám.

Bước nhanh về phía Lý Phong, vẻ mặt ông ta thay đổi.

Vừa rồi ông ta đã cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, kiềm chế cảm xúc của mình.

Nhưng sau khi nhìn thấy Lý Phong, tất cả mọi cảm xúc của ông ta đều không thể tiếp tục che giấu được nữa.

Ông ta muốn bùng phát!

Ông ta muốn trút giận!

Ông ta muốn báo thù cho con trai và em trai của mình!

Đặc biệt là khi Lý Phong bước ra khỏi thang máy, nét mặt anh bình thản.

Sự bình thản này, trong mắt Cầu Tam Nguyên đó là một sự khinh thường sâu sắc!

Một võ sư lừng danh mấy chục năm lại bị một thằng nhãi khinh thường.

Nhục nhã làm sao!

Là ai cũng sẽ không nhịn được!

Cầu Tam Nguyên càng lúc càng đi nhanh hơn.

Ông ta lướt đi như gió, khí thế trên người ông ta tăng lên theo mỗi bước đi.

Ông ta ra tay rồi!

Đòn này, khí thế ngút trời!

Đòn này, long trời nở đất!

“Bụp!”

Cả đại sảnh vang lên một tiếng động lớn.

Ngay sau đó, rõ ràng Cầu Tam Nguyên vừa nãy đang khí thế hừng hực, xông đến định giết Lý Phong nhưng bây giờ cơ thể của ông ta lại giống như một quả bóng, bay ngược về phía sau!

“Bụp!”

Cầu Tam Nguyên đập vào tường giống như nhân viên bảo vệ ban nãy.

Vì đang ở công ty nên Lý Phong ra tay không nặng lắm.

Nhưng khi Cầu Tam Nguyên đứng lên khỏi mặt đất, khóe miệng ông ta đã rớm máu.

Sự tức giận trong mắt Cầu Tam Nguyên càng lúc càng dữ dội.

Đúng vậy, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này!

Trong lúc Cầu Tam Nguyên vừa ra đòn, Lý Phong cũng ra tay.

Động tác của Lý Phong quá nhanh.

Nhanh đến mức Cầu Tam Nguyên không thể phân tích được.

Kể từ khi thành danh trong mấy chục năm qua, đây là người mạnh nhất mà Cầu Tam Nguyên từng gặp!

Nhưng dù có đáng sợ như thế nào.

Ông ta là một người anh.

Là một người bố.

Là chưởng môn của một môn phái.

Cầu Tam Nguyên có lòng tự trọng.

Và quyết tâm chiến đấu đến cùng.

“A!”

Cầu Tam Nguyên gầm lên một tiếng.

Ông ta tập trung sức lực của cả cơ thể vào bàn tay.

Đòn này dùng tốc độ nhanh nhất.

Sức lực mạnh nhất, hung hãn đấm vào mặt Lý Phong!

Tuy nhiên, đòn đánh không phát ra tiếng.

Thầm lặng.

Bởi vì tay của Cầu Tam Nguyên đã bị chặn lại!

Nắm đấm của ông ta trong không trung bị Lý Phong dễ dàng đỡ lấy.

Trước khi Cầu Tam Nguyên kịp phản ứng lại, Lý Phong ra tay.

Nắm đấm của anh.

Đột nhiên!

Bất ngờ!

Mạnh mẽ.

Đấm về phía mặt của Cầu Tam Nguyên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK