Đòn này, khí thế ngút trời!
Đòn này, long trời nở đất!
Chiêu thức giống y hệt ban nãy.
Không ngờ Lý Phong trong thời gian ngắn như vậy.
Chỉ cần nhìn qua một lượt, đã học được chiêu thức của Cầu Tam Nguyên rồi.
Thấy nắm đấm của Lý Phong đang tới gần.
Cho đến lúc này, Cầu Tam Nguyên mới biết, khoảnh khắc lần đầu tiên khi ông ta nhìn thấy Lý Phong, nụ cười bình thản trên khuôn mặt Lý Phong lúc đó là có ý gì?
Không phải vì Lý Phong coi thường ông ta.
Không phải khinh bỉ.
Mà là chẳng là cái thá gì.
Bởi vì đối với Lý Phong, Cầu Tam Nguyên chẳng qua chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót mà thôi.
“Xoẹt!”
Nắm đấm của Lý Phong đang tới!
Cầm Tam Nguyên nhắm chặt hai mắt tuyệt vọng.
“Hả..?”
Tuy nhiên, nắm đấm này của Lý Phong không đấm thẳng vào mặt Cầu Tam Nguyên.
Khi còn cách khuôn mặt Cầu Tam Nguyên khoảng vài milimet, đột nhiên dừng lại.
Tuy nhiên!
Mặc dù bàn tay của Lý Phong đã dừng lại.
Nhưng cơn gió cuồn cuộn tỏa ra từ bàn tay của anh không vì thế mà dừng lại.
Chỉ là tiếng kêu của gió, nó đã tạo ra một âm thanh giống như tiếng khóc của quỷ!
Khí tức cuồn cuộn thổi bay mái tóc của Cầu Tam Nguyên.
Khiến toàn bộ cơ mặt của ông ta nhăn lại.
Thậm chí khiến Cầu Tam Nguyên còn không thể mở mắt được.
Cầu Tam Nguyên nhìn Lý Phong bằng ánh mắt không thể tin được.
Ông ta nhìn Lý Phong rút tay về.
Biểu cảm bình thản trên khuôn mặt Lý Phong lúc này trong mắt Cầu Tam Nguyên, mặc dù đã không còn sự khinh bỉ.
Thế nhưng, theo bản năng Cầu Tam Nguyên ngẩng đầu lên ngước nhìn Lý Phong.
Ông ta có cảm giác như mình đang đứng dưới chân một ngọn núi cao chót vót.
Ông ta bắt buộc phải ngước nhìn!
Ông ta chỉ có thể ngước nhìn!
Quá mạnh!
Thật sự quá mạnh!
Cầu Tam Nguyên từ nhỏ đã say mê học võ.
Bố của Cầu Tam Nguyên luôn nói với ông ta rằng ông ta là thiên tài võ thuật có một không hai.
Nhưng bây giờ, người tên Lý Phong đứng trước mặt ông ta đã chỉ cho ông ta biết rằng, ông ta chỉ là một kẻ ngốc.
Ông ta đã khổ luyện hơn bốn mươi năm, thế mà trước mặt Lý Phong, lại không tiếp được một chiêu.
Ông ta cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Lý Phong chưa sử dụng toàn bộ sức lực.
Sự nương tay này của Lý Phong.
Sự bình thản này.
Đến từ sức mạnh của anh!
Nhưng cho dù như vậy, Cầu Tam Nguyên vẫn trợn trừng mắt nhìn Lý Phong, ông ta lạnh lùng nói: “Vì sao cậu không giết tôi? Đòn vừa nãy có cậu có thể dễ dàng kết liễu mạng sống của tôi”.
“Đối với những kẻ ngu dốt, tôi cũng lười ra tay”.
“Cậu nói cái gì?”
Lý Phong nói ra những lời này khiến cho khí tức vốn đã buông xuôi của Cầu Tam Nguyên lại bộc phát mạnh mẽ.
Đôi mắt ông ta tràn ngập ngọn lửa giận dữ.
“Cậu nhóc, đừng nghĩ rằng tôi đánh không lại cậu thì tôi sẽ sợ cậu”.
“Tôi là chưởng môn của một môn phái, cũng có lòng tự trọng”.
“Tôi không cho phép cậu chà đạp lên lòng tự trọng của tôi!”
Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên, anh cười.
Nói với Cầu Tam Nguyên: “Ông Cầu, thường ngày ông thường nhốt mình ở trong căn phòng rộng rãi trống trải cả ngày, nghiên cứu cách đột phá thực lực của bản thân đúng không?”
“Hoặc là thường xuyên ra ngoài, rất ít khi gặp vợ”.
Lời nói của Lý Phong khiến lông mày Cầu Tam Nguyên nhíu chặt lại.
Cầu Tam Nguyên nhìn chằm chằm vào Lý Phong: “Câu này của cậu là có ý gì?”
“Hai vợ chồng ở bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều, chồng thì không hiểu ý vợ, chỉ biết đắm mình vào nghiên cứu võ thuật”.
“Ông nói xem một cô gái trẻ yểu điệu nũng nịu vừa mới kết hôn, lúc cô ấy cần người đàn ông an ủi vỗ về nhất, nhưng chồng lại không ở bên cạnh, vậy thì cô ấy sẽ làm như thế nào?”
Hai mắt của Cầu Tam Nguyên trợn trừng trừng.
Như Lý Phong đã nói, mặc dù Cầu Tam Nguyên đã ở lâu trong sơn viên.
Nhưng thực tế, ông ta không dành nhiều thời gian cho vợ.
Số lần hai người sinh hoạt vợ chồng chắc cũng chỉ đếm được ở trên đầu ngón tay!
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong đột nhiên búng tay.
“Pặc!”
Ngay sau đó, tivi treo trên tường ở đại sảnh đột nhiên chiếu lên một cảnh tượng.
Trên màn hình là cảnh Hứa Mộc Tình và Lý Phong đang ở trong trại trẻ mồ côi.
Lúc này, Cầu Tứ Hỉ đột nhiên xông vào, ông ta cõng theo Cầu Thiên Sơn ở trên lưng, hai người bọn chúng hung hãn, kiêu ngạo và độc đoán.
Nhìn thấy em trai và con trai trên màn hình tivi, Cầu Tam Nguyên ngẩn người ra.
Việc này khác hoàn toàn với những gì Cầu Tứ Hỉ đã nói!
Ông ta không thể ngờ rằng, em trai của mình lại lừa dối mình.
Việc mà ông ta càng không thể ngờ đến nữa đó là, trong màn hình, Cầu Thiên Sơn liên tục gọi Cầu Tứ Hỉ là “bố”!
Mỗi một lần Cầu Thiên Sơn hét lên như vậy, giống như một cái tát, tát thẳng vào mặt Cầu Tam Nguyên!
Lý Phong nói với Cầu Tam Nguyên: “Nói thật, nếu như tôi không cố ý điều tra cụ thể, tôi còn tưởng hai người trước đây chạy đến gây rắc rối này chính là hai cha con”.
“Sau này cho người đi nghe ngóng mới biết được rằng thì ra bọn họ là hai chú cháu!”
“Chỉ là con trai của ông rất thú vị, mở mồm ra là lại gọi chú là bố”.
“Hơn nữa ngoại hình của hai chú cháu bọn họ trông cũng khá giống nhau đấy”.
“Ngoài ra tôi muốn biết, không biết không đã từng xét nghiệm nhóm máu của mình chưa?”
“Báo cáo từ bệnh viện cho biết nhóm máu của con trai ông là nhóm máu AB”.
Bùm!
Lời vừa dứt, cơ thể Cầu Tam Nguyên đột nhiên bị chấn động kịch liệt.
Ông ta sửng sốt nhìn Lý Phong!
Ông ta giống như bị tát một cái vào mặt, cả người đứng ngây ra đó.
Ông ta nhìn Lý Phong bằng ánh mắt không thể tin được: “Cậu nói láo!”
Cầu Tam Nguyên gầm lên một tiếng.
Khi bất kỳ người đàn ông nào gặp phải vấn đề này e rằng cũng sẽ đều phản ứng như Cầu Tam Nguyên.
Đứa con mình vất cả cực khổ nuôi nấng, bảo vệ suốt hơn hai mươi năm lại là con của người khác?
Mặc dù Cầu Tam Nguyên từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương.
Sau khi trưởng thành, ông ta thậm chí còn bất khả chiến bại ở đất Thiên Môn.
Nhưng trước khi ra nước ngoài, ông ta đã từng xét nghiệm máu.
Nhóm máu của ông ta là nhóm máu O.
Theo như nhóm máu đó của ông ta, con trai căn bản không thể nào là nhóm máu AB được!
“Nói láo hay không, ông tự mình đi đến bệnh viện mà hỏi không phải là biết rồi sao”.
“Ngoài ra, hy vọng sau khi trở về, ông có thể làm việc tốt cho người dân”.
“Danh tiếng của sơn viên Thiết Chưởng các ông ở Kế Thành không được tốt lắm đâu đó”.
“Các thế hệ đời trước của nhà ông khổ cực vất vả, xây dựng danh tiếng bây giờ đã bị thằng con trai trên danh nghĩa của ông phá hủy rồi”.
“Đương nhiên còn có cả em trai của ông nữa”.
“Bố như thế nào thì tất nhiên cũng sinh ra đứa con như vậy”.
“Đạo lý này ông cứ tự mình suy nghĩ cẩn thận đi nhé!”
Nói xong, Lý Phong xoay người đi về phía nhân viên bảo vệ người bê bết máu.
“Đợi đã”, Cầu Tam Nguyên đột nhiên nói.
Cầu Tam Nguyên nhìn Lý Phong bằng ánh mắt nảy lửa: “Trước khi rời khỏi đây, còn có một chuyện tôi nhất định phải làm rõ”.
“Sư phụ của cậu là ai? Tại sao cậu lại nắm rõ bí kíp độc nhất vô nhị của sơn viên Thiết Chưởng bọn tôi đến như vậy?”
Lý Phong quay đầu nhìn Cầu Tam Nguyên.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Thiết Sa Chưởng một trăm năm trước, cũng chỉ là trò tung hứng của những nghệ sĩ đường phố biểu diễn để kiếm sống mà thôi”.
“Từ lúc nào lại biến thành bí kíp độc nhật vô nhị rồi?”
Đồng tử của Cầu Tam Nguyên lập tức giãn ra!
Ông ta cố gắng cả đời, chỉ hi vọng gạt bỏ được hoàn toàn bốn từ nghệ sĩ đường phố này ra khỏi Thiết Sa Chưởng.
Trong những năm qua, ông ta đã đi từ Bắc vào Nam, thậm chí chạy ra tận nước ngoài chỉ để thể hiện bí kíp độc nhật vô nhị của sơn viên bọn họ.
Vì muốn khiến cho Thiết Sa Chưởng phát triển hơn nữa.
Nhưng câu này của Lý Phong đồng nghĩa với việc đánh đổ hoàn toàn mọi nỗ lực bao nhiêu năm qua của gia đình ông ta!
Chương 462: Nhận của tôi một lạy
Lý Phong nhìn vẻ mặt kích động, toàn thân khẽ run lên, kìm nèn sự tức giận của Cầu Tam Nguyên.
Lạnh nhạt nói: “Trang chủ Cầu, không biết lúc ông còn bé, các trưởng lão trong nhà đã từng nói với ông câu này chưa”.
“Thiết Chưởng, có thể rẽ cát, đập đá”.
"Nhưng xét cho cùng cũng chỉ là xác thịt, sức người có hạn".
Cầu Tam Nguyên há hốc mồm miệng.
Bởi vì những lời Lý Phong thản nhiên nói ra chính là ý nghĩa sâu sa của sơn viên Thiết Chưởng bọn họ!
Cũng có thể nói, đó là câu nói cốt lõi của Thiết Sa Chưởng!
Bố của Cầu Tam Nguyên đã nghiên cứu suốt một đời cũng không thể tìm cách lý giải được.
Bản thân Cầu Tam Nguyên cũng vì để lĩnh hội được câu nói này mà cố gắng chật vật suốt hơn bốn mươi năm.
Ông ta không ngờ được rằng câu nói này là được thốt ra từ miệng Lý Phong.
“Thật ra câu này, vẫn còn vế sau”.
Cầu Tam Nguyên ngây người, choáng váng.
Cầu Tam Nguyên từ nhỏ đã biết việc câu nói này vẫn còn vế sau.
Tuy nhiên, gia đình bọn họ đã tìm kiếm khắp nơi và cũng cố gắng hết sức để tìm ra manh mối.
Ông của Cầu Tam Nguyên đã từng nói, chỉ cần biết được vế sau.
Thiết Sa Chưởng sẽ toàn vẹn!
Lúc này, Cầu Tam Nguyên dường như đã gạt việc Cầu Thiên Sơn thật sự không phải con trai ruột của mình sang một bên.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Phong bằng ánh mắt sáng rực.
“Cần điều kiện gì thì cậu mới nói cho tôi biết?”
Cầu Tam Nguyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù cho Lý Phong đưa ra điều kiện gì.
Ông ta đều sẽ đồng ý!
Điều khiến Cầu Tam Nguyên càng thêm trợn tròn mắt kinh ngạc đó là Lý Phong lại thản nhiên nói ra!
“Nước có thể chở thuyền, cát chìm xuống đáy, Trường Giang Hồ Bắc, sóng gió nổi lên”.
Lý Phong vừa nói xong, liền chậm rãi giơ tay phải lên.
Khoảnh khắc Lý Phong giơ tay lên, hai đồng tử trong mắt Cầu Tam Nguyên giãn ra!
Nhìn chằm chằm vào tay Lý Phong.
Ông ta cố gắng ghi nhớ tất cả mọi chi tiết trong cử chỉ của Lý Phong.
Lúc này, Lý Phong đột nhiên ra tay!
Đứng cách nhau vài mét, Lý Phong đột nhiên ra một đòn với Cầu Tam Nguyên.
“Bụp!”
Một đòn trong không trung!
Cơ thể của Cầu Tam Nguyên lập tức lùi ngược lại về phía sau!
Chân ông ta đạp xuống nền đất, đế giày trượt mạnh trên nên đá cẩm thạch tạo thành một âm thanh dài vang dội!
“Xẹt!”
Với đòn này, Lý Phong trực tiếp tiễn Cầu Tam Nguyên ra khỏi đại sảnh.
Cầu Tam Nguyên sau khi hoàn hồn.
Trước sự chứng kiến của rất nhiều người xung quanh, ông ta chắp hai tay, cúi người thật sâu làm lễ với Lý Phong.
“Ân nhân xin hãy nhận của tôi một lạy”.
“Ông không cần nói mấy lời thừa thãi đó với tôi, tôi cho ông một gợi ý”.
Cầu Tam Nguyên nét mặt nghiêm túc nhìn Lý Phong.
Lúc này, vị chưởng môn chiến công lẫy lừng từ nam ra bắc này, trước mặt Lý Phong chỉ như một tên đệ tử nhỏ bé.
Sắc mặt ông ta cung kính.
Hai mắt nhìn thẳng vào Lý Phong.
Ánh mắt nhìn Lý Phong.
Tràn ngập sự ngưỡng mộ!
Và sự kính trọng!
“Thiết Sa Chưởng được phát triển từ cuộc sống của người dân”.
“Cái gọi là lấy của dân, trả lại cho dân”.
“Một khi ông quay lưng lại với người dân, vậy thì khoảng cách của gia tộc ông đến bờ vực diệt vong cũng không còn xa đâu”.
Ngạc nhiên!
Cầu Tam Nguyên đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra!
Ông ta dường như lập tức hiểu được, lại làm lễ với Lý Phong một lần nữa, cung kính nói.
“Sau khi tôi trở về, sẽ triệu hồi tất cả các đệ tử đã phái ra bên ngoài”.
“Từ nay về sau, sơn trang Thiết Chưởng chúng tôi sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với các thế gia giàu có nữa!”
Lý Phong khẽ gật đầu, phẩy tay: “Đi đi”.
“Tạm biệt ân nhân!”
Cầu Tam Nguyên lại chào một cách kính cẩn, rồi quay người nhanh chóng rời đi!
Dáng vẻ Lý Phong trông giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh bước tới gần hai nhân viên bảo vệ, nói với bọn họ: “Hai người được nghỉ phép nửa tháng”.
Hai nhân viên bảo vệ này lập tức gục đầu xuống.
Nghỉ phép nửa tháng đồng nghĩa với việc bị sa thải.
Haiz!
Hai nhân viên này thở dài trong lòng.
Bọn họ không dễ dàng gì mới có được công việc bảo vệ này.
Bọn họ đều đến từ nông thôn.
Bởi vì gia cảnh nghèo khó nên không được học hành nhiều.
Ngoại trừ chút sức lực này thì không có năng lực nào khác.
Bọn họ căn bản không có chỗ đứng trong thành phố bon chen tấp nập này.
Một khi bị tập đoàn Lăng Tiêu sa thải, các tập đoàn khác cũng sẽ không bao giờ chịu nhận họ.
Vào lúc hai nhân viên bảo vệ này mất hồn mất vía, Lý Phong lại nói thêm một câu.
“Hai người lập tức đến bênh viện kiểm tra. Tôi sẽ thanh toán toàn bộ chi phí khám bệnh và thuốc men”.
“Ngoài ra, nửa tháng nghỉ phép này, tiền lương tăng gấp mười lần”.
Hai nhân viên bảo vệ sững sờ, ngơ ngác nhìn Lý Phong.
Không thể tin được!
Bọn họ thậm chí còn nghĩ là mình nghe nhầm rồi.
Trên đời làm sao lại có chuyện tốt như vậy được?
Lúc này, một nhân viên bảo vệ khác cười hi hi đi với, vỗ vai hai đồng nghiệp, nói: “Hai cậu may mắn thật ấy!”
“Anh Phong từ trước đến nay nói được làm được!”
Nhân viên bảo vệ bị thương trên trán, vội vàng ngẩng đầu nhìn Lý Phong: “Ông chủ, ông chủ, thật sự được tăng lương gấp mười sao?”
Lý Phong gật đầu.
Nhân viên bảo vệ nét mặt phấn khích, nắm chặt tay: “Tốt quá, tốt quá! Học phí kỳ sau của em trai tôi có rồi!”
Lý Phong mỉm cười, đang định nói thêm thì một chiếc xe ô tô đột nhiên dừng ở trước cửa tòa nhà.
Khi cửa sổ được hạ xuống, nghe thấy tiếng Hứa Hạo Nhiên ở bên trong hét lớn với Lý Phong: “Anh rể, đi với em, xảy ra chuyện rồi!”
Lý Phong khẽ cau mày, lướt đi như một cơn gió, nhanh chóng tiến vào trong xe.
Lý Phong vừa lên xe, Hứa Hạo Nhiên liền đạp mạnh chân ga.
Kèm theo đó là tiếng gầm rú của động cơ xe.
Hứa Hạo Nhiên phóng đi với tốc độ nhanh nhất, vội vàng lái xe lao về hướng trại trẻ mồ côi.
Lúc này, ở trước cổng chính của trại trẻ mồ côi.
Hơn mười chiếc xe tải đang đậu ở đây.
Phía trước xe là hàng chục tên côn đồ cầm vũ khí trên tay.
Ồn ào.
Khí thế hung hãn.
Kẻ cầm đầu là Lâm Đại Cường.
Lâm Đại Cường là một trùm xã hội đen nổi tiếng ở vùng ngoại ô phía Nam thành phố.
Lúc trước, gã đi theo một ông chủ của thế giới ngầm ở Thiên Môn, đã móc nối được không ít quan hệ.
Nhưng thời gian trước, những ông chủ này đột nhiên biến mất.
Thế giới ngầm nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Lâm Đại Cường với trí óc phi thường, tầm nhìn độc đáo và những thủ đoạn tàn nhẫn đã nhanh chóng lôi kéo được đám người này.
Gã là tên trùm ở vùng ngoại ô phía Nam Thiên Môn.
Chuyên phục vụ những doanh nhân lớn trên thế giới.
Lúc này, trước hơn chục chiếc xe tải này có một chiếc Rolls Royce màu đen đang đậu.
Ngồi trên xe là ông chủ của Lâm Đại Cường.
Nói đến ông chủ lớn này, người ở Thiên Môn không ai là không biết.
Hắn họ Hậu, tên là Hậu Lượng.
Hậu Lượng cũng là một thành viên trong gia tộc Hậu Thị, hắn điều hành ngành bất động sản ở Thiên Môn.
Toàn bộ Thiên Môn, không có mảnh đất nào mà Hậu Lượng không mua được, không có tòa nhà nào mà Hậu Lượng không xây được!
Bây giờ Hậu Lượng đã nhìn trúng trại trẻ mồ côi.
Bởi vì tối hôm qua, hắn vừa mới nhận được tin nội bộ mới nhất, nói rằng ngoại thành phía Nam Thiên Môn nhất định sẽ phát triển!
Điều quan trọng nhất trong kinh doanh chính là nắm bắt cơ hội.
Hậu Lượng luôn làm rất tốt điều này.
Ngay khi biết tin, hắn đã đưa rất đông người đến trại trẻ mồ côi.
Khu vực này có thể nói là vùng trọng điểm của vùng ngoại ô phía Nam thành phố.
Một khi vùng ngoại ô này được phát triển, nó sẽ trở thành một mỏ vàng!
Lúc này, cửa sổ chiếc xe Rolls-Royce từ từ hạ xuống.
Hậu Lương với khuôn mặt đầy đặn, mặc vest, mồm hút xì gà, dựa vào cửa sổ.
Hậu Lượng ngoắc ngón tay với Lâm Đại Cường ở bên cạnh.
Lâm Đại Cường lập tức ngoan ngoãn như con chó, vẫy đuôi tiến lại gần.
“Sếp, anh có việc gì căn dặn ạ?”
Chương 463: Ông đây là pháp luật
"Mày có biết một phút của ông đây là mấy triệu không hả?"
"Còn lằng nhằng cái gì?"
"Mau đuổi cái bọn ăn xin này đi cho tao".
"Vâng ạ, chúng em đuổi ngay đây ạ".
Lâm Đại Cường tay cầm gậy sắt, hét lớn với đám côn đồ phía sau.
"Các anh em, lên!"
Một đám người đồng thanh hét, cùng nhau lao lên.
Cửa trại trẻ mồ côi cách đó không xa vẫn đóng chặt.
Hứa Mộc Tình và tất cả mọi người trong trại trẻ mồ côi nấp sau bức tường.
Nhưng bức tường này hai ngày trước bị Lý Phong đập bể, giờ hời cho đám người Lâm Đại Cường rồi.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Lâm Đại Cường cầm gậy sắt trong tay.
Gã liên tục gõ một đầu xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Lúc phá được tường xông vào, gã cầm gậy sắt chỉ vào đám người trong trại trẻ mồ côi nói: "Đám ăn mày thối tha chiếm lấy vị trí tốt thế, đúng là phung phí của trời đấy chúng mày có hiểu không hả?"
"Tao nói cho chúng mày biết, giờ thu dọn chăn đệm rồi cuốn xéo ngay".
"Nếu không cái gậy sắt trong tay tao không khách khí với chúng mày đâu đấy".
Lâm Đại Cường đang đe dọa.
Hai mắt gã trợn to, ngửa đầu, vẻ mặt hung ác.
Gã thấy cái trại trẻ mồ côi rách nát này nên đập đi từ lâu mới phải.
Ai thèm quan tâm đến cái đám không cha không mẹ này chứ.
Bọn chúng không có người chống lưng.
Gã muốn làm gì bọn chúng thì làm.
Đám côn đồ nhanh chóng bao vây bọn họ.
Trong đám người láo nháo này, Lâm Đại Cường bỗng thấy một khung cảnh đẹp đẽ.
Gã liếc mắt thấy Hứa Mộc Tình.
Úi giời, đúng là người đẹp!
Lâm Đại Cường thề, gã lớn bằng này mà chưa từng thấy cô nào đẹp như thế.
Lúc này Hứa Mộc Tình đang đứng trong đám người.
Trần Quả lúc đầu đi theo bảo vệ cô nhưng cô vừa mới bảo cô ấy đi làm chuyện khác rồi.
Giờ bên cạnh cô không có ai bảo vệ nữa.
Nhưng cô không trốn đi.
Mà đối mặt với đám côn đồ hung ác này.
Hứa Mộc Tình trợn mắt nhìn Lâm Đại Cường: "Các người không coi pháp luật ra gì à?"
"Hahaha!"
Lâm Đại Cường cười to: "Ở chỗ này ông đây là pháp luật".
Bình thường Lâm Đại Cường không bao giờ xem tin thời sự, cũng không đọc báo.
Gã cầm điện thoại nếu không phải để chơi game thì cũng là xem phim ngắm người đẹp".
Vì thế gã cũng không biết người phụ nữ mạnh mẽ đang hô mưa gọi gió ở Thiên Môn là ai.
Theo quan điểm của gã, Hứa Mộc Tình giờ đứng ở đây chứng tỏ.
Cô cũng là trẻ mồ côi.
Dù lớn rồi nhưng thân thế của cô cũng không thay đổi.
Chỉ cần cô là trẻ mồ côi.
Gã muốn làm gì cô mà chả được.
Lâm Đại Cường là một gã lưu manh.
Gã làm việc gì cũng nhanh tay nhanh mắt, muốn làm gì thì làm.
Chẳng dễ gì mới gặp được người đẹp như thế, không nhanh tay sẽ bị ông chủ hớt mất tay trên.
Đến lúc đấy đừng hòng gã sơ múi được gì.
Vì thế gã vung vẩy gậy sắt trong tay, lao lên chỗ Hứa Mộc Tình.
"Hahaha!"
"Tránh hết ra cho ông đây".
"Con đàn bà này là của ông đây rồi".
"Giờ ông đây sẽ lột sạch quần áo của nó".
Hung tàn!
Chẳng nể nang ai.
Thấy đám trẻ con đứng trước mặt mình ngày càng thưa thớt.
Lâm Đại Cường càng cười tươi hơn.
Gã ném thanh sắt đi rồi xắn tay áo lên.
Gã há to miệng.
Lè lưỡi.
Nhào về phía Hứa Mộc Tình.
Xòe hai bàn tay.
Tay gã nhào thẳng đến bộ ngực khủng của Hứa Mộc Tình.
"Vút!"
Đúng lúc này một cơn gió thổi vút đến.
Một bóng người.
Bỗng dưng xuất hiện trước mặt Lâm Đại Cường.
Bàn tay trơ tráo của gã đột nhiên bị giữ chặt.
Ban đầu Lâm Đại Cường còn hơi choáng.
Lát sau nhìn thấy một người rất cao nhưng không cường tráng lắm đứng chắn trước mặt, mà còn đang giữ chặt tay gã.
Gã chửi rống lên: "Cút ngay cho ông. Nếu không đừng có trách ông đây ác độc".
"Rắc rắc!"
Lý Phong bất ngờ vặn ta gã một cái.
"Áaaaa!"
Kêu thảm thiết!
Hắn kêu như muốn rách cả họng.
Lý Phong nhấc chân đạp mạnh vào bụng gã.
Trong nháy mắt, tiếng kêu của gã vang vọng kéo dài trong không trung.
Cả người gã bay qua bức tường, bay qua ngọn cây.
"Rầm!"
Đập mạnh lên nóc xe Rolls-Royce đỗ bên ngoài bức tường.
Hậu Lượng sợ hãi lao ra khỏi xe: "Chuyện gì vậy?"
Miệng hắn ngậm điếu xì gà.
Ngay khi hắn vừa ngẩng đầu lên thì điếu xì gà ngậm trong miệng rơi xuống đất.
Hai mắt trợn to.
Há hốc miệng.
Hắn sốc.
Vì hắn thấy tay đấm Lâm Đại Cường mình thuê đến giờ đang nằm trên nóc xe.
Toàn thân cong vẹo.
Hai mắt trắng dã.
Chết tươi.
Hậu Lượng sợ mất mật, hắn vội vàng gọi vệ sĩ trên xe xuống.
Vệ sĩ vừa mới kéo được xác của Lâm Đại Cường từ nóc xe xuống.
Lại có một bóng người văng từ trong ra ngoài.
"Áaaaaa!"
Cùng với tiếng hét kéo dài.
"Rầm!"
Một tên côn đồ lao vào trại trẻ mồ côi với Lâm Đại Cường lại đập mạnh xuống nóc xe Rolls-Royce.
Hậu Lượng còn chưa kịp làm gì, lại có một tên cô đồ khác văng từ bên trong ra.
Những người này không chết hẳn hoi mà cứ đập lên nóc xe hắn.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Nóc xe lõm xuống.
Kính vỡ nát.
Cả chiếc Rolls-Royce chất đầy người.
Bọn chúng kêu oai oái, máu chảy lênh láng.
Ngay lúc này cửa trại trẻ mồ côi viện bỗng mở ra.
Lý Phong, Hứa Mộc Tình và người trong trại trẻ mồ côi đi ra.
Hậu Lượng không biết Lý Phong.
Nhưng khi hắn vừa thấy Hứa Mộc Tình liền sợ đến sững người.
Giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu Hứa Mộc Tình sao lại ở đây?
Hậu Lượng còn tưởng mình nhìn nhầm, cố tình đưa tay lên dụi mắt.
Nhưng chỉ thấy Lý Phong và Hứa Mộc Tình ngày càng đến gần.
Hắn nhìn càng rõ.
Hậu Lượng càng giật lùi về sau.
Ở Thiên Môn này đúng là không có đất nào hắn không mua được.
Nhưng có người mà hắn không thể chọc vào.
Tập đoàn Lăng Tiêu có thể đấu đá cùng tập đoàn Đương Quy của Nữ hoàng phố Wall mới thành lập.
Hậu Lượng sao dám đối đầu?
Hắn vội xoay người bỏ chạy.
Nhưng hắn chưa chạy được mấy bước cả người đã đập vào tường.
Hắn ôm trán ngã lăn ra đất.
Đến lúc ngẩng đầu hắn mới biết mình không đập vào tường mà đập vào người.
Giờ Vương Tiểu Thất dẫn theo một đám người, chặn luôn đường trốn của hắn.
"Mấy người định làm gì?"
"Có biết tôi là ai không?"
"Tôi là người nhà họ Hậu đó".
"Tôi là Hậu Lượng! Chú tôi là tộc trưởng nhà họ Hậu - Hậu Thụy Niên đó".
"Anh định làm gì?"
"Đừng có mà đến đây".
"Đừng đến đây".
Thấy đám người Vương Tiểu Thất ngày càng đến gần.
Hậu Lượng hét lên như đàn bà.
Lý Phong từ từ bước đến, trịch thượng nhìn hắn: "Ông chủ Hậu đó hả?"
"Cảm ơn đã đến thăm trại trẻ mồ côi nhé".
"Nhưng ông chủ lớn như cậu tay không đến thăm thế này thì không hay lắm đâu nhỉ?"
Chương 464: Mua đất
Vừa chạm mắt với Lý Phong, cả người Hậu Lượng run lên cầm cập.
Ánh mắt của Lý Phong rất đáng sợ.
Anh không cần làm gì cả, chỉ cần đứng im ở đó.
Hậu Lượng đã cảm thấy cực kì sợ hãi.
Cảm giác hoảng sợ như đang rơi từ trên cao xuống vậy.
Hắn sợ mất mật, vội vàng nói với Lý Phong: "Tôi tới vội quá nên không mang, hay giờ tôi về chuẩn bị ngay, mấy ngày nữa lại tới tặng quà?"
Hậu Lượng vừa dứt lời, Lý Phong bước lên một bước nhỏ.
Mà chỉ cần một bước này, hai chân Hậu Lượng đã mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.
"Cạch...cạch...cạch..."
Răng Hậu Lượng va vào nhau cầm cập.
Hắn cúi đầu nhắm chặt hai mắt.
Dù thế nhưng vẫn cảm nhận được sức ép từ Lý Phong.
Sợ, hắn thật sự thấy sợ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có một người đàn ông đáng sợ như thế. Đây mà là người à?
Hậu Lượng cảm thấy mình đang đối mặt với một con dã thú khổng lồ hung dữ.
Ánh mắt Lý Hung nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, nhai nát vụn từng khớp xương trên người hắn vậy.
Lúc này Lý Phong đang từ từ ngồi xổm xuống.
Anh nhếch miệng cười.
Người bình thường nhìn thấy nụ cười này chắc chắn sẽ nghĩ anh muốn làm lành.
Nhưng Hậu Lượng vừa nhìn thấy nụ cười này liền sợ hãi.
Đây là nụ cười của dã thú khi đối mặt với con mồi nhỏ của nó.
Con mồi nhỏ có thể không sợ sao?
"Có câu châm ngôn chọn ngày không bằng gặp ngày".
"Nếu hôm nay cậu đã đến đây rồi thì cần gì đợi ngày mai nữa".
"Dù sao tòa nhà văn phòng của cậu cũng gần đây".
"Vâng ạ! Vâng ạ! Tôi lập tức cho người mang tiền đến quyên tặng".
Hậu Lượng vừa nói xong, Lý Phong cười lắc đầu: "Tôi không cần tiền, cậu thấy tập đoàn Lăng Tiêu của tôi thiếu tiền à?"
"Không ạ, không ạ! Chắc chắn không thiếu tiền".
Giờ trong lòng Hậu Lượng hối hận xanh ruột.
Hắn chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, giờ đành van nài Lý Phong tha cho mình.
Vẻ mặt Hậu Lượng nhăn nhúm: "Anh à, anh muốn gì thì cứ nói thẳng đi".
"Chỉ cần tôi có tôi sẽ cho anh mà".
Khóe miệng Lý Phong càng nhếch cao hơn: "Quà là cậu tặng, đương nhiên cậu phải có rồi".
"Hình như tôi vừa nghe đám côn đồ nói cậu mua cả trăm mẫu đất của trại trẻ mồ côi rồi hả?"
Hậu Lượng vội gật đầu: "Vâng, tôi mua rồi".
"Tôi định mở rộng thêm cái trại trẻ mồ côi này".
"Sau đó sẽ để tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu chuyển tới đây".
"Một trăm mẫu đất này của cậu vừa đủ".
"Chúng tôi định mua mẫu đất này cho tập đoàn Lăng Tiêu".
Nghe thấy Lý Phong nói là mua chứ không định cướp, Hậu Lượng thở phào nhẹ nhõm.
Danh tiếng của tập đoàn Lăng Tiêu từ trước đến nay rất tốt.
Dù là chủ tịch Hứa Hiếu Dương hay giám đốc Hứa Mộc Tình đều là người thật thà.
Tất cả những người làm ăn đều biết điều này.
Hậu Lượng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nếu tập đoàn Lăng Tiêu đã có ý với mảnh đất này.
Mà đám người này lại hung ác thế.
Hắn cũng không muốn tranh cãi với bọn họ.
Hắn chỉ mong bán được một trăm mẫu đất này đi.
Vì thế hắn nhanh chóng gọi điện cho thư kí mang giấy tờ của mảnh đất này đến.
Thư kí của hắn sốt sắng cầm giấy tờ đến, đến lúc đưa cho Lý Phong xem.
Hậu Lượng mới thở phải nhẹ nhõm.
Hắn vội vàng nói với Lý Phong: "Giấy tờ đều ở đây hết, giá cả mảnh đất cũng ghi rõ trên giấy tờ rồi ạ".
Lý Phong gật đầu.
Tay anh với vào trong túi áo mò mẫm.
Cuối cùng nhận ra đồng xu một tệ trong túi anh hết mất rồi.
Thế là anh xoay người vẫy tay với Millay đứng cách đó không xa.
Millay vội vàng chạy tới, tươi cười nói với Lý Phong: "Đại ca anh có gì dặn dò ạ?"
Lý Phong nói: "Cho tôi vay chút tiền".
Vừa nghe đến chuyện vay tiền, mặt Millay tái mét.
Thầm nghĩ, không cho vay không được ý chứ.
Millay đang muốn nói.
Lý Phong đã nói thêm: "Đưa cái đồng một tệ lúc trước tôi cho cô đây, tôi vay tạm".
"Ớ?"
Millay ngẩn người nhưng vẫn đưa tiền cho Lý Phong.
Lý Phong cầm đồng xu đặt vào tay Hậu Lượng.
Sau đó vỗ vai hắn nói: "Tiền cho cậu, cậu xéo đi được rồi".
Sững người!
Há hốc mồm!
Không tin được!
Mảnh đất ba mươi tỉ mà Lý Phong lại dùng có một tệ để mua.
Có khác gì ăn cướp đâu.
Hậu Lượng nhìn Lý Phong, môi run rẩy.
Hắn muốn nói chuyện.
Nhưng đột nhiên ánh mắt Lý Phong trở nên cực kì sắc bén, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hậu Lượng sợ nảy người.
Hắn sợ đái ra quần, xoay người bỏ chạy.
Đáng sợ quá!
Người đàn ông này ghê quá.
Hậu Lượng không ngờ tập đoàn Lăng Tiêu ngoài người thật thà là chủ tịch Hứa Hiếu Dương.
Giám đốc Hứa Mộc Tình khôn khéo tháo vát.
Còn có một người đàn ông tuy không rõ chức vụ gì nhưng lại đáng sợ như thế.
Lúc trước hắn đang băn khoăn không biết, người ngay thẳng như Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình.
Làm sao để tập đoàn Lăng Tiêu từ một cái xưởng bé cỏn con.
Nâng lên một tầm cao mới.
Sánh ngang với những tập đoàn đã thành lập mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm chứ.
Giờ thì cuối cùng hắn cũng hiểu.
Ngoại trừ chữ tín trong kinh doanh, ánh mắt độc đáo, sự quyết đoán.
Thì sau lưng bọn họ còn có một người đàn ông đáng sợ như vậy.
...
"Lão gia ơi hỏng rồi".
Quản gia lại vội vàng chạy vào phòng khách biệt thự.
Ông ta đang định nói, Hậu Thụy Niên vội vàng xoay người 'suỵt' một tiếng với ông ta.
Quản gia vội ngậm miệng.
Ông ta chăm chú nghe Hậu Thụy Niên nói chuyện điện thoại.
Hậu Thụy Niên đang dùng tiếng anh nói chuyện với một người.
Mặc dù quản gia nghe không hiểu nhưng ông ta thấy được Hậu Thụy Niên đang dùng giọng điệu khiêm nhường, lại có ý lấy lòng với người kia.
"Rất xin lỗi ông Edman, lúc trước là do tôi sai sót".
Trong điện thoại truyền đến giọng khàn khàn của một người đàn ông.
"Ông Hậu à, tôi với chủ nhân của ông đã là bạn cũ mấy chục năm rồi".
"Chúng tôi vẫn luôn hợp tác chặt chẽ với nhau".
"Lúc còn trẻ cũng đã làm rất nhiều chuyện".
"Nhưng chưa từng để lộ ra chuyện gì".
Edman là tộc trưởng của gia tộc Nicolas.
Lúc ông ta nói chuyện giọng điệu rất cao ngạo.
Tuy trong lời nói không cố ý để lộ sự khinh thường.
Nhưng lúc nói chuyện cùng thì vẫn dùng giọng điệu của kẻ bề trên.
Giống như tộc trưởng của một gia tộc hạng nhất như Hậu Thụy Niên cũng giống như một con chó ông ta nuôi trong nhà mà thôi.
Mà Hậu Thụy Niên trước mặt Edman.
Dù là nói chuyện điện thoại thôi nhưng dáng vẻ vẫn cong mình khúm núm.
Dáng vẻ của kẻ hầu người hạ.
"Ông yên tâm, chuyện này sẽ không có lần sau đâu".
"Xin hỏi không biết khi nào thì ông sẽ cử vị cao thủ ấy đến bàn bạc với chúng tôi ạ".
Edman bỗng bật cười.
"Ông Hậu thân mến à, người này ông cũng không lạ gì, còn rất quen là đằng khác".
Chương 465: Tên điên kia trở về rồi
"Đó là con trai Hậu Thư Du của ông".
Hậu Thư Du sắp trở về rồi?
Hậu Thụy Niên sững người, sau đó mừng như điên.
Lúc trước ông ta đã cho người liên lạc với Hậu Thư Du.
Nhưng nó vẫn chưa cho câu trả lời thuyết phục.
Không ngờ nó đã sớm là người dưới trướng Edman rồi.
Nghĩ đến việc con trai mình bám víu được vào gia tộc lâu đời ở nước Anh.
Mà còn dùng thân phận cực oách quay về nước.
Hậu Thụy Niên nở mày nở mặt.
Sau khi cúp máy, ông ta không nhịn được cười tươi.
Ông ta nói với quản gia: "Lần sau cho dù có chuyện gì thì cũng đừng cuống lên như thế".
"Dù sao ông cũng là quản gia của tôi".
"Là thành viên của nhà họ Hậu thì làm việc gì cũng phải bình tĩnh.
"Đừng có mà vì chút chuyện nhỏ cũng thần hồn nát thần tính, rối rít lên thế".
Hậu Thụy Niên còn nói: "Ông đi chuẩn bị đi, mai cậu cả về nhà đấy".
Quản gia vừa nghe thấy Hậu Thư Du trở về.
Trên mặt chẳng những không chút vui mừng.
Mà sâu trong mắt là sự sợ hãi.
Cả nhà họ Hậu cũng chỉ có Hậu Thư Du khiến cho quản gia đi theo Hậu Thụy Niên nhiều năm như thế lộ ra vẻ mặt này.
Quản gia nhìn Hậu Thư Du lớn lên.
Ngay khi mới ba tuổi, anh ta đã cầm dao gọt hoa quả cắt đứt cổ con vẹt mà Hậu Thụy Niên nuôi rồi.
Lúc ấy lí do của Hậu Thư Du rất đơn giản.
Bởi vì con vẹt này ầm ĩ quá.
Quản gia cảm thấy anh ta là một người cực kì khát máu.
Từ nhỏ đến lớn không bao giờ ngồi im một chỗ.
Gây ra không biết bao nhiêu chuyện.
Sau đó Hậu Thụy Niên hết cách, đành để Hậu Thư Du ra nước ngoài.
Hậu Thư Du vốn đến một đất nước phát triển ở Châu Âu.
Anh ta sẽ giống như những cậu ấm cô chiêu khác, học đại học ở một trường tư nhân, sau đó đợi lấy bằng tốt nghiệp.
Cuối cùng ngày qua ngày lêu lổng với đám cậu ấm, lái xe thể thao chơi đàn bà.
Nhưng nửa đường anh ta lại đổi ý, vừa xuống máy bay.
Đã xoay người đến Châu Phi.
Châu Phi là một nơi nhốn nháo hỗn loạn, anh ta có thể tự do giết người.
Mấy năm gần đây nhà họ Hậu ít khi nhận được tin tức liên quan đến Hậu Thư Du.
Rất nhiều người hầu sau này mới đến thậm chí còn không biết nhà họ Hậu còn có cậu cả.
Mà đôi khi quản gia nhận được tin có liên quan đến Hậu Thư Du.
Mỗi lần nghe tin báo, tim ông ta lại đập nhanh hơn.
Bởi vì mỗi lần nghe tin gì về Hậu Thư Du.
Kiểu gì cũng sẽ nhắc đến máu me.
Xác chết.
Giờ Hậu Thư Du quay về rồi.
Nghĩa là gì?
Quản gia chẳng dám nghĩ thêm nữa.
Hậu Thụy Niên nhìn vẻ mặt sửng sốt của quản gia, đột nhiên nói: "À, vừa nãy ông vội vàng chạy tới, muốn nói chuyện gì thế?"
Lúc này quản gia mới hoàn hồn, vội nói: "Lão gia, tôi mới nhận được tin tất cả cao thủ của sơn trang mà Cầu Tam Nguyên phái đi đã gọi về hết rồi".
"Ông ta còn nói với mọi người rằng".
"Từ nay về sau, đệ tử của sơn trang Thiết Chưởng bọn họ sẽ không liên quan gì đến những gia tộc giàu có nữa".
Hậu Thụy Niên nghe thấy thế thì cau mày.
Ông ta vốn định nhân cơ hội lần này để mời hai đại tông sư của sơn trang Thiết Chưởng đến bảo vệ gia tộc".
Không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Hậu Thụy Niên hỏi lại: "Sao Cầu Tam Nguyên lại nói thế".
"Nếu làm vậy thì doanh thu của sơn trang bọn họ chắc chắn sẽ giảm xuống".
"Chẳng nhẽ ông ta không muốn kiếm tiền à?"
"Mà em trai và con trai ông ta bị thương nặng thế, sao đến giờ ông ta vẫn chưa tìm Lý Phong tính sổ vậy?"
Quản gia nuốt nước miếng.
Ông ta ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Hậu Thụy Niên thấy dáng vẻ của ông ta như thế thì bực mình: "Có chuyện gì nói nhanh lên".
Quản gia cẩn thận nói: "Cầu Tam Nguyên đã đến tập đoàn Lăng Tiêu ạ".
Mí mắt Hậu Thụy Niên giật giật: "Sau đó thì sao?"
"Cụ thể đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ nữa".
"Chỉ nghe thấy tin Cầu Tam Nguyên đánh nhau với một cao thủ của tập đoàn Lăng Tiêu ở ngay sảnh công ty thôi ạ".
"Xong hình như ông ta đánh không lại người ta nên xoay người rời đi rồi".
"Trước khi đi còn đứng ở cửa chắp tay cúi chào tên cao thủ đó nữa".
"Choang!"
Nghe thấy thế, Hậu Thụy Niên đột nhiên cầm chén trà.
Ném mạnh xuống đất.
"Vô dụng! Mẹ nó, một lũ vô dụng".
Là người đứng đầu gia tộc.
Từ nhỏ đã được dạy dỗ trong một môi trường giáo dục hàng đầu.
Nhưng giờ Hậu Thụy Niên cũng không nhịn được phải chửi tục.
Không thuận lợi.
Mọi chuyện không ra đâu vào đâu cả.
Hậu Thụy Niên không hiểu nổi vì sao từ lúc tập đoàn Lăng Tiêu đến Thiên Môn.
Lý Phong xuất hiện trong tầm mắt của ông ta.
Mọi chuyện của ông ta đều không thuận lợi.
Lý Phong là khắc tinh mà ông trời phái xuống đấy hả?
...
Cùng lúc đó lâu đài Nicholas ở nước Anh.
Tòa lâu đài được xây dựng đã mấy trăm năm vẫn đứng sừng sững như một ngọn núi.
Gia tộc Nicholas là gia tộc kiêu hãnh ở vùng này.
Là biểu tượng của cả vùng.
Rất nhiều người dân bản xứ tự hào khi có thể làm việc cho gia tộc Nicholas.
Chi chính của gia tộc Nicholas ở đây có địa vị cực kì cao.
Bọn họ là biểu tượng của sự cao quý và vinh quang.
"Cộp!"
"Cộp!"
"Cộp!"
Tiếng giầy da của một người đàn ông đang bước trên sàn nhà gỗ lâu năm.
Âm thanh vang vọng trên hành lang trống trải.
Hai đầu hành lang trưng bày rất nhiều chiến lợi phẩm.
Chiến lợi phẩm đó đều là đồ cổ mà gia tộc Nicholas cướp được từ khắp mọi nơi trên thế giới.
Người đàn ông đi đến trước cửa thì dừng lại.
Có hai gã bảo vệ đẩy cảnh cửa gỗ cổ xưa ra.
Sau khi cửa được mở ra, có một ông cụ tóc bạc đang ngồi bên trong.
Trong tay ông ta cầm một cái ba-toong.
Người đàn ông mặc vest cung kính bước đến trước mặt ông ta.
Dù ở bên ngoài có hào nhoáng bao nhiêu.
Dù có tài giỏi thế nào.
Thì đứng trước Edman - người đứng đầu gia tộc Nicholas.
Tất cả những người ưu tú trong gia tộc cũng phải cúi đầu.
Edman nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
"William, gia tộc Nicholas vĩ đại của chúng ta đã có hai người tài chết ở Phương Đông rồi đấy, cháu thấy thế nào".
William là cháu trai của Edman.
Cũng là một trong những người nối nghiệp tương lai của gia tộc Nicholas.
William lạnh lùng nói: "Ông nội à, Hoa Hạ là một nơi giàu có và đông đúc".
"Nơi có rất nhiều bảo vật".
"Một nơi tốt đẹp như thế lại bị lũ người da vàng thấp kém, đáng khinh, hèn hạ chiếm lấy".
"Đám khỉ Châu Á đó năng lực thì chẳng ra đâu vào đâu nhưng lại đầy mưu hèn kế bẩn".
"Người tài của gia tộc Nicholas vĩ đại lại bị đám khỉ da vàng đó giết chết".
Sắc mặt William âm trầm.
Mỗi một câu hắn ta nói ra đều tràn đầy sự chết tróc.
Mà sâu trong mắt hắn cũng là sự tham lam tột cùng.