Khi Edman đang bối rối.
Người đàn ông người phương Đông đứng trước mặt tên là Đường Quan Lễ này, cười nói.
“Lực lượng phòng thủ của lâu đài này đã bị chúng tôi diệt sạch rồi”.
“Ông Edman không cần phải tốn công tốn sức nữa”.
“Cậu nói cái gì?”
“Không! Điều này không thể nào!?”
Edman gầm lên một tiếng, ông ta vội vàng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của thuộc hạ thân cận với mình nhất.
Tuy nhiên, đầu dây bên kia không trả lời.
Ông ta lại gọi thêm mấy cuộc, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Chuyện gì thế này?
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này?
Edman sững sờ, hoảng sợ.
Lực lượng phòng thủ của lâu đài này có thể nói là lực lượng nòng cốt tinh nhuệ nhất của gia tộc Nicholas bọn họ.
Đặc biệt là bốn vị đại cao thủ của gia tộc Nicholas, nếu như bọn họ cũng xảy ra chuyện.
Điều đó có nghĩa là gia tộc bọn họ cũng gặp rắc rối lớn rồi!
Ngay sau đó, điện thoại di động của Edman đổ chuông.
Đường Quan Lễ nhìn Edman, nói: “Thời gian vừa đúng lúc”.
“Món quà mà cậu chủ nhà tôi gửi tặng cho ông đã được chuyển đến”.
Edman vẫn chưa bình tĩnh được.
Ông ta run rẩy cầm điện thoại lên, nhấn nghe.
Ngay lập tức, trong điện thoại vang lên giọng hét sợ hãi của một người đàn ông.
“Bố ơi, bố ơi, chuyện không ổn rồi, không ổn rồi!”
“Con đàn bà đáng chết Aurora đó chọc phải người không nên chọc rồi”.
“Gia tộc của chúng ta xong đời rồi! Xong đời rồi!”
“Căn cứ bên ngoài của gia tộc chúng ta đã bị phá hủy rồi!”
“Tất cả các tinh nhuệ đều chết hết rồi!”
Miệng của Edman mở càng lúc càng to.
Hai mắt trợn tròn.
Con ngươi run rẩy.
Trong cổ họng ông ta không ngừng phát ra một âm thanh kỳ quái.
“Không, không, không, không thể nào! Không thể nào như vậy được”.
“Aurora không phải đi tới phương Đông sao?”
“Mấy con khỉ da vàng ở phương Đông làm gì có bản lĩnh đối phó với gia tộc Nicholas chúng ta?”
“Gia đình Nicholas chúng ta đã kinh doanh hàng trăm năm, chúng ta là gia tộc lớn hạng hai ở vương quốc Anh!”
“Là ai? Rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn chưa lên tiếng.
Edman đột nhiên nghĩ đến một người.
Người đàn ông đứng trên đỉnh thế giới.
Khi nhìn thấy người đó, ông ta sẽ không tự chủ được mà lập tức quỳ rạp xuống, toàn thân run lên bần bật!
Edman đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào Đường Quan Lễ.
“Cậu, cậu, cậu, đến từ Hồng Hải sao?”
Đường Quan Lễ khẽ gật đầu.
Khi thấy Đường Quan Lễ gật đầu, Edman nhìn thấy ở trên cổ phía trái của Đường Quan Lễ có một hình xăm.
Hình xăm này rất lớn.
Một phần lớn của nó đã được che bởi lớp quần áo.
Nhưng nhìn phần lộ ra ở cổ có thể nhận ra được, hình xăm trên cổ của Đường Quan Lễ chính là một con rồng phương Đông.
Rồng.
Là thần thú của phương Đông.
Ở Hồng Hải, là một biểu tượng!
Dưới trướng người đàn ông đó có ba đội quân bất khả chiến đại, Long đội là một sự tồn tại ở đỉnh cao!
Bọn họ là đội quân tiếp cận gần với Thần nhất.
Nếu không có lệnh của người đàn ông đó, Long đội sẽ không rời khỏi Hồng Hải.
Bọn họ là những người canh gác của Hồng Hải!
Edman run rẩy!
Mọi tế bào trong cơ thể ông ta đều đang run rẩy.
“Aurora rốt cuộc đã làm gì?”
“Nó rốt cuộc đã làm gì rồi á á á á”.
Edman bật khóc.
Sự xuất hiện của Long đội đồng nghĩa với việc gia tộc Nicholas sẽ diệt vong hoàn toàn!
Nhà bọn họ xong đời rồi!
Không có ai có thể trốn thoát được!
Ánh mắt Đường Quan Lễ lóe lên một tia sắc bén như dao, đâm thẳng vào tim gan người đối diện.
“Cậu chủ của tôi bảo tôi chuyển lời đến gia tộc Nicholas các ông. Bắt đầu từ bây giờ, đất Hoa Hạ là vùng đất cấm với tất cả những kẻ săn mồi tham lam ở phương Tây”.
“Ai dám đến, đều phải chết!”
Vừa dứt lời, một ánh dao xoẹt qua.
Trên cổ Edman đột nhiên xuất hiện một vệt máu.
Khi Đường Quan Lễ quay người bước ra ngoài, trên cổ của trưởng tộc của gia tộc Nicholas có lịch sử hàng trăm năm - Edman Nicholas này có một lỗ thủng.
Máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ đó!
......
Sau khi Trần Quả bị thương, phải nhập viện, hầu như ngày nào Hứa Mộc Tình cũng đến bệnh viện thăm cô ấy.
Nhìn vết thương của Trần Quả chuyển biến tốt từng ngày, trái tim như bị thắt chặt lại của Hứa Mộc Tình lúc này mới có thể dần dần thả lỏng được.
Viện trưởng của bệnh viện tư nhân đã thuê một y tá giỏi nhất để chăm sóc cho Trần Quả.
Nhưng mỗi lần Hứa Mộc Tình đến, cô đều chủ động tự mình chăm sóc cho Trần Quả.
Bây giờ, bàn tay mảnh mai mịn màng của Hứa Mộc Tình đang vắt một chiếc khăn tay trắng trong chậu.
Cô vắt sạch nước ấm trong khăn rồi nhẹ nhàng lau người cho Trần Quả.
Khi Hứa Mộc Tình cẩn thận lau người cho Trần Quả, cô thấy rằng có nhiều vết khâu bằng kim trên người của Trần Quả.
Tuy nhiên, so với kỹ thuật khâu của các bác sĩ bình thường, vết thương mà Lý Phong khâu không chỉ rất nhỏ, đường chỉ trông rất tinh tế.
Điều này Hứa Hộc Tình hiểu rất rõ.
Dù sao thì trên ngực cô cũng có một vết sẹo nhỏ mà Lý Phong khâu cho cô.
Vết sẹo nhỏ này nếu không nhìn thật kỹ thì không thể nào phát hiện ra được.
Tuy nhiên, mỗi ngày, khi tắm, Hứa Mộc Tình luôn đứng trước gương và cẩn thận quan sát.
Bởi vì đây là thành quả hơn mười năm làm việc chăm chỉ của Lý Phong.
Năm đó, một mình anh rời đi, vì để có thể học y thuật ở bên ngoài rồi sau đó mới quay về.
Sự trở lại của Lý Phong đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của gia đình Hứa Mộc Tình.
Đối với Hứa Mộc Tình, mặc dù bây giờ mỗi ngày đều rất mệt mỏi, nhưng cô có một cuộc sống rất viên mãn.
Ngay cả Liễu Ngọc Phân trước đây chỉ là một bà nội trợ, bây giờ cũng đang bàn bạc với dì Dương Hồng cùng nhau mở một nhà hàng.
Chỉ là hai người vẫn chưa xác định được vị trí của nhà hàng.
Lúc này, Trần Quả đột nhiên ho một tiếng.
Hứa Mộc Tình sửng sốt, vội vàng hỏi: “Có phải chị làm em đau rồi không?”
Trần Quả đỏ mặt, khẽ lắc đầu.
“Chị Tình, cám ơn chị!”
Hứa Mộc Tình nhìn Trần Quả bằng ánh mắt ấm áp.
“Người nói cảm ơn phải là chị mới đúng”.
“Khi người phụ nữ đó ném em xuống lầu khiến chị sợ chết khiếp luôn”.
Nói xong, Hứa Mộc Tình lại cẩn thận lau người cho Trần Quả một lần nữa.
Trước đây Hứa Mộc Tình không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ tới vết sẹo trên ngực này.
Hứa Mộc Tình mới phản ứng lại, khi Lý Phong làm phẫu thuật cho Trần Quả, có phải đã nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể của Trần Quả không?
Mặc dù làn da của Trần Quả có hơi đen một chút, nhưng cô ấy vẫn là một cô gái rất xinh đẹp.
Làn da mềm mại tự nhiên.
“Trần Quả, da của em đẹp thật đấy”.
“Bình thường em toàn đi theo chị, không có thời gian yêu đương”.
“Em có người mình thích không, nói cho chị biết, chị giúp em đi nói chuyện”.
Giống như Liễu Ngọc Phân, Hứa Mộc Tình cũng là một cô gái đơn thuần tốt bụng.
Bọn họ thật lòng thật dạ muốn giúp đỡ những người xung quanh mình.
Khi Hứa Mộc Tình nói ra lời này, trong tâm trí của Trần Quả bất giác hiện lên một bóng người cao lớn.
Nhưng cô ấy lắc đầu.
Cô ấy biết rằng, mình chỉ có thể âm thầm thích người này.
Chỉ cần giống như bây giờ, có thể nhìn thấy người ấy là Trần Quả đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Sau khi Hứa Mộc Tình lau người cho Trần Quả xong, cô ngồi nói chuyện với Trần Quả thêm một lúc.
Sau khi Trần Quả uống thuốc và ngủ thiếp đi, Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Cách hành lang không xa, Lý Phong đang đứng bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Hứa Mộc Tình nhón chân, bước tới.
Khi Hứa Mộc Tình đi đến phía sau Lý Phong, cô đột nhiên đưa tay ra, che hai mắt của Lý Phong lại.
Cô cố ý trầm giọng xuống: “Đoán xem em là ai?”
Chương 527: Lại bắt nạt em
Với quan hệ của Lý Phong và Hứa Mộc Tình, dù cho Hứa Mộc Tình có cố tình thay đổi giọng nói như thế nào, anh vẫn có thể nhận ra.
Nhưng lúc này, Lý Phong giả vờ không nhận ra Hứa Mộc Tình.
Vừa nói: “Cô là ai? Vì sao lại che mắt của tôi?”
Vừa không ngừng dùng lưng cọ xát vào cơ thể mềm mại của Hứa Mộc Tình.
Ban đầu Hứa Mộc Tình có chút tự mãn.
Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ra hai ngọn núi cao ngất của mình đã bị Lý Phong đè chặt, nhô ra khỏi lớp áo.
Hơn nữa, khi da thịt cọ xát vào nhau mang đến cho Hứa Mộc Tình một cảm giác rất khó tả.
Hứa Mộc Tình đỏ mặt, vội vàng bỏ tay ra.
Thấy Lý Phong xoay người, Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong.
“Đáng ghét”.
“Lại bắt nạt em”.
Lý Phong cười hihi, áp sát mặt tới, nói: “Nếu như anh không bắt nạt em thì bắt nạt ai đây?”
Trong khi nói, hai tay của Lý Phong đã lần theo hai cánh tay mảnh mai của Hứa Mộc Tình, ôm cả cơ thể mềm mại thơm tho của cô vào lòng.
“Đáng ghét, người ta nhìn đấy!”
Lý Phong cúi đầu, thổi một làn gió ấm vào bên tai Hứa Mộc Tình.
“Anh đã chuyển hết mọi người ở tầng này đi rồi”.
“Cho dù hai chúng ta có làm chuyện xấu hổ gì đó ở đây cũng không có ai phát hiện ra đâu.
Nói xong, Lý Phong thè lưỡi liếm vành tai ngọc ngà của Hứa Mộc Tình.
Ngay khi Lý Phong định tiến thêm một bước thì điện thoại trong túi Hứa Mộc Tình đột nhiên vang lên.
Hứa Mộc Tình vội vàng đẩy Lý Phong ra, liếc nhìn Lý Phong bằng ánh mắt ngại ngùng.
Cô lấy điện thoại ra, thấy Liễu Ngọc Phân gọi tới liền vội vàng nhấn nghe.
Trong điện thoại, truyền đến giọng nói lo lắng của Liễu Ngọc Phân.
“Tình Tình, em trai con bị người ta đánh rồi”.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhanh chóng lái xe trở về nhà.
Lúc này, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hạo Nhiên đều đang ngồi trên ghế sofa.
Hứa Hạo Nhiên cúi đầu, tình trạng của cậu ta có vẻ không nghiêm trọng lắm.
Chỉ có một vết thương trên trán đã được băng bó tại bệnh viện công gần đó rồi.
Tuy nhiên, trạng thái của Hứa Hạo Nhiên không được tốt lắm.
Cậu ta cúi đầu, vẻ mặt có chút bực bội.
“Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Là ai đã đánh em ấy thành ra thế này, không phải là em ấy lại gây chuyện gì rồi chứ?”
Nếu như là bình thường, Liễu Ngọc Phân sẽ ngồi bên cạnh, dạy dỗ Hứa Hạo Nhiên một trận.
Nhưng hôm nay Liễu Ngọc Phân lại thở dài một hơi.
“Là người nhà Đa Đa ra tay đánh nó”.
Nghe đến đây, Lý Phong khẽ cau mày lại.
“Nhà họ Viên?”
Liễu Ngọc Phân lại nói: “Khi mẹ tới, đám người đó đã ra tay đánh em trai con rồi”.
“Khi bọn họ rời đi còn đe dọa rằng, không cho phép em trai con qua lại với Đa Đa nữa”.
“Nói cho cùng, là do người ta khinh thường một gia đình nhỏ như chúng ta”.
Lý Phong đi đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, đặt tay lên vai, nhẹ nhàng vỗ về hỏi.
“Em nghĩ thế nào?”
Hứa Hạo Nhiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
“Anh rể, em không cam tâm”.
Lúc này, trong mắt Hứa Hạo Nhiên xuất hiện trách nhiệm của một người đàn ông và một tham vọng mà một người thành công cần phải có.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Phong nhìn thấy ánh mắt này của Hứa Hạo Nhiên.
Thường ngày Hứa Hạo Nhiên mang đến cho mọi người cảm giác như một ông cụ non.
Cậu ta không có bất kỳ tham vọng to lớn nào cả.
Cái gọi là mong ước của cậu ta cũng chỉ là được trở thành một ngôi sao nhỏ có tầm ảnh hưởng.
Sau khi hoàn thành việc này xong.
Cậu ta lại trở nên nhàn rỗi.
Còn Hứa Hạo Nhiên bây giờ cuối cùng đã thể hiện được trách nhiệm và lòng dũng cảm mà một người đàn ông nên có.
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay.
Rít giọng nói.
“Anh rể, anh nói rất đúng, con gái béo đúng là có tiềm năng rất lớn”.
“Thời gian này, Đa Đa đã giảm được hơn mười năm kg!”
“Cứ tiếp tục như vậy, cô ấy thật sự sẽ trở thành một đại mỹ nhân”.
“Bây giờ bọn họ gọi Đa Đa về thì không phải những nỗ lực thời gian qua của em đều uổng phí rồi sao?”
“Em không cam tâm, em không cam tâm!”
“Mẹ, mẹ đừng kích động”.
Khi nghe thấy những lời này của Hứa Hạo Nhiên, Liễu Ngọc Phân ở bên cạnh đã bật dậy, xắn tay áo chuẩn bị đấm cho cậu ta vài cái.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng chạy đến giữ Liễu Ngọc Phân lại.
Hứa Hạo Nhiên vươn tay, nắm chặt lấy cánh tay Lý Phong.
Hai mắt cậu ta sáng rực, nói: “Anh rể, chúng ta đi thủ đô đi!”
“Em không chỉ muốn giành lại Đa Đa”.
“Em còn muốn cho nhà họ Viên bọn họ biết”.
“Nhà họ Hứa chúng ta không phải gia đình nhỏ mà ai cũng có thể ức hiếp được”.
“So với bốn thế gia lớn ở thủ đô nhà chúng ta còn cao cấp hơn!”
“Còn lợi hại hơn!”
Lý Phong mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Ngọc Phân, nói: “Mẹ, mấy ngày nay không phải mẹ với dì Dương Hồng vẫn đang bàn bạc chuyện mở nhà hàng sao?”
“Trọng tâm tiếp theo của tập đoàn Lăng Tiêu chúng ta sẽ chuyển sang ngành dịch vụ nhà hàng”.
“Vậy thì chúng ta mang mục tiêu này tiến thẳng vào thủ đô đi".
“Đúng vậy!”, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đứng dậy.
Cậu ta nắm chặt tay.
“Tập đoàn Lăng Tiêu chúng ta nhất định phải tạo ra một thương hiệu hàng đầu trong ngành thực phẩm”.
“Em phải giành lại Đa Đa từ tay của bọn họ!”
“Ư ư…”
Hứa Hạo Nhiên chưa kịp nói xong, Lý Phong đã dùng tay bịt mồm cậu ta lại.
Bởi vì nếu như cậu ta nói tiếp, Liễu Ngọc Phân nhất định sẽ đứng dậy, đi vào bếp để lấy dao!
Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Nhân dân coi lương thực là lộc trời cho.
Ngành nghề dịch vụ ăn uống đã phát triển mạnh mẽ từ thời cổ đại.
Sau khi Hứa Hiếu Dương nghe về chiến lược phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu, lần đầu tiên ông ấy một mình bay tới Thiên Môn.
Cả gia đình cùng nhau bàn bạc để mở ra một con đường mới, phát triển bên ngoài Thiên Môn.
Biệt vườn ở thủ đô.
Trên người bầm dập các vết thương, bàn tay trái đã bị gãy, bây giờ đang được băng bó bằng thạch cao, Phúc Thuận cúi đầu, kính cẩn quỳ gối trên phiến đá xanh ở trong sân.
Lúc này, cánh cửa đã đóng chặt suốt bao lâu nay cuối cùng cũng được mở ra.
Sau cánh cửa, một người đàn ông trung niên bước ra.
Vóc dáng của người đàn ông này không cao.
Ông ta phát triển theo chiều ngang.
Ông ta nặng hơn một trăm kg, nhìn trông giống như một quả bóng bằng thịt.
Ngoài luồng sát khí mạnh mẽ toát ra từ trên cơ thể.
Khuôn mặt của ông ta mang lại cho người khác một cảm giác rất thân thiện.
Thân hình béo béo mập mập mang lại cho người khác một cảm giác rất dễ gần.
Người đàn ông này trông rất béo.
Tuy nhiên, bước được hai bước, ông ta lập tức hóa thành một cái bóng, cuốn theo một cơn gió lạnh, đi đến bên cạnh Phúc Thuận.
Ông ta kéo cánh tay đang bó bột của Phúc Thuận ra.
Một tiếng ‘rắc’ vang lên!
Bàn tay bị gãy trong vụ tai nạn xe hơi của Phúc Thuận đã thật sự được nối lại!
Phúc Thuận đau đến mức toát mồ hôi hột.
“Cám ơn chủ nhân!”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Nếu như không phải bên cạnh giờ đang thiếu người, tôi chẳng cần loại vô dụng như ông!”
“Chủ nhân! Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, lần sau tôi nhất định sẽ giết chết Lý Phong!”
“Tình hình gia tộc Nicholas sao rồi?”
Phúc Thuận cúi đầu, do dự một lúc mới dám nói.
“Thưa chủ nhân, gia tộc Nicholas không biết tại sao lại đột nhiên cắt đứt liên lạc với chúng ta”.
“Tôi đã thử tất cả các phương pháp để liên lạc với bọn họ”.
“Tuy nhiên, người trung gian liên lạc của bọn họ đã biến mất không một dấu vết”.
“Phế vật, một đám phế vật!”
“Ông lập tức nghĩ cách liên lạc với gia tộc Nicholas cho tôi”.
“Bất kể như thế nào, nhất định phải khiến bọn họ phái thêm người đến thủ đô”.
“Ông sai người đến nói với trưởng tộc gia tộc Nicholas, ông Edman rằng, trong tay tôi có một món đồ cổ thời Đường”.
“Đó là món bảo vật mà Nữ hoàng của bọn họ rất muốn có”.
“Nếu như ông ta phái người ưu tú tới, tôi sẽ lập tức đưa món bảo vật này cho ông ta!”
“Vâng!”
Chương 528: Đứa trẻ mãi không chịu lớn
Lúc này, người đàn ông trung niên lại quay người đi vào nhà.
Sau khi đóng cửa phòng, ông ta lại bước ra từ một cách cửa khác, đi ra khỏi sân.
Sau cánh cửa này là một con đường không được rộng rãi lắm.
Có một chiếc Rolls Royce đang đậu ở đây.
Nhân viên bảo vệ mặc vest nhìn thấy người đàn ông trung niên bước ra liền nhanh chóng mở cửa.
“Ông chủ, cô chủ đã quay về rồi, đang ở trong nhà”.
Người đàn ông trung niên hỏi: “Tâm trạng của nó bây giờ thế nào rồi?”
“Tâm trạng của cô chủ không ổn định, đã đập nát mấy món đồ cổ ở trong nhà rồi”.
“Thật là một đứa nhỏ không chịu lớn!”
Chỉ khi người đàn ông trung niên nhắc đến con gái Viên Đa Đa, một sự ấm áp chợt lóe lên trong mắt ông ta.
Ông ta lập tức lên xe, đi về biệt thự của nhà họ Viên.
Thì ra ông ta chính là người đứng đầu nhà họ Viên, Viên Điền Hồng!
Trong ấn tượng của rất nhiều người, trưởng tộc của nhà họ Viên, một trong bốn đại gia tộc ở thủ đô là một người tốt.
Từ trước đến này ông ta luôn làm việc một cách thận trọng.
Hiếm khi xung đột với người khác chỉ vì một chút lợi ích.
Ngay cả khi một số người vô tình xúc phạm ông ta.
Nếu như chủ động đến nhà nhận sai và xin lỗi.
Ông ta đều sẽ khoan dung độ lượng, không ghi thù.
Ai mà biết được đằng sau vẻ mặt hiền lành của ông ta lại là một khuôn mặt quỷ dữ ăn thịt người không bỏ cả xương!
Khi Viên Điền Hồng trở về nhà, vừa đẩy cửa bước vào.
“Choang!”
Trong phòng khách vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Viên Điền Hồng khẽ nhíu mày.
Ông ta bước nhanh vào phòng khách.
Vẫn chưa kịp đứng vững thì đã nhìn thấy một chiếc bình thời nhà Minh đột nhiên lao thẳng vào mặt ông ta.
Bàn tay mập mạp của Viên Điền Hồng đột nhiên duỗi ra.
Ông ta bắt lấy với chiếc bình với tốc độ cực kỳ chính xác rồi sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Người hầu phía sau Viên Điền Hồng vội vàng dùng cả hai tay nâng chiếc bình bảo vật trị giá hàng triệu tệ này lên.
“Là ai chọc tức công chúa của nhà chúng ta thế này?”
Viên Điền Hồng cười, đi về phía Viên Đa Đa.
Viên Đa Đa quay đầu lại nhìn Viên Điền Hồng, hai tay chống nạnh, bĩu môi, hờn dỗi nói: “Bố, bây giờ con muốn đánh một người!”
Viên Điền Hồng cười tươi rói nhìn Viên Đa Đa, nói: “Được, con muốn đánh ai? Bố lập tức sai vệ sĩ đi đánh cho hắn ta một trận”.
“Con muốn đánh bố!”
Viên Điền Hồng ngây người ra.
“Công chúa thân yêu của bố, bố là bố của con đấy, làm gì có đứa con gái yêu quý nào lại muốn đánh bố mình chứ?”
“Hừ!”
Viên Đa Đa lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi xuống ghế sofa.
“Con không quan tâm, con cứ muốn đánh bố đấy”.
“Là ai bảo đám thuộc hạ ra tay đánh bạn trai của con”.
“Nhất định là bây giờ anh ấy đang đau lắm”.
“Híc, không biết bây giờ anh ấy có cần con nữa không!”
“Không được, nhất định con phải quay về Thiên Môn, con phải đi tìm anh ấy!”
Nói xong, Viên Đa Đa vội vàng rời đi.
Tuy nhiên, cô ấy mới đi được vài bước, vệ sĩ mặc vest cao lớn lập tức đứng chặn trước mặt cô ấy.
Viên Đa Đa quay đầu nhìn Viên Điền Hồng: “Bố!”
Nụ cười trên mặt Viên Điền Hồng vẫn không thay đổi.
Ông ta nắm lấy tay cô con gái quý giá của mình rồi kéo cô ấy ngội xuống ghế sofa.
“Đa Đà à, con có thấy, cái thằng nhóc tên Hứa Hạo Nhiên đó căn bản không xứng với con”.
“Nó chỉ là người đến từ một vùng đất hẻo lánh”.
“Con nghĩ con và nó có hợp nhau không?”
“Đông Hải mặc dù chỉ là một nơi nhỏ bé, nhưng bây giờ cả nhà bọn họ đều đã rời khỏi đó rồi”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu của bọn họ thậm chí đã đánh bại cả tập đoàn của chị Khuynh Mặc, hơn nữa, hơn nữa….”
Viên Đa Đa nói đến đây, âm thanh dần nhỏ đi.
Bởi vì suýt chút nữa cô ấy đã nói ra thân phận của Lý Phong.
Khi Vũ Khuynh Mặc rời đi, đã đặc biệt dặn dò Viên Đa Đa, bảo cô ấy dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không được phép nói ra thân phận thật sự của Lý Phong.
“Hơn nữa cái gì?”, Viên Điền Hồng vẫn mỉm cười nhìn con gái quý giá của mình.
“Hơn nữa, bạn trai của con là một người rất có chí tiến thủ, anh ấy ưu tú hơn tất cả mọi người”.
“Ha ha ha ha!”
Ngay sau khi Viên Đa Đa nói xong câu này, Viên Điền Hồng bật cười.
“Công chúa của bố à! Hai từ ‘ưu tú’ này không thể nào được sử dụng để miêu tả thằng nhãi đó được đâu!”
“Bố đã hẹn với con trai thứ ba của nhà họ Tiền rồi”.
“Cũng tầm này này, có lẽ cậu ấy sắp đến rồi”.
Đang nói chuyện thì người hầu mở cửa, một người đàn ông đẹp trai, mặc vest, đi giày da bước vào.
“Tiền Thiều Phong, anh tới đây làm gì?”
Tiền Thiều Phong là cậu chủ thứ ba của nhà họ Tiền.
Nhà họ Tiền mặc dù không phải là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, nhưng ở khu vực trung tâm và vùng lân cận, cũng là một gia đình hạng nhất, với khối tài sản vô cùng lớn.
Nhà họ Tiền là ông trùm trong ngành dịch vụ nhà hàng.
Các chuỗi cửa hàng lâu đời và nổi tiếng đều có hình bóng của bọn họ.
Nhà họ Viên có tầm ảnh hưởng rất lớn trên thế giới, nếu như hai gia tộc kết thông gia, đây đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
Tiền Thiều Phong nở nụ cười, bước đến trước mặt Viên Đa Đa.
Viên Đa Đa bày ra vẻ mặt phiền chết đi được nhìn anh ta.
Tiền Thiều Phong vẫn rất lịch lãm, mời Viên Đa Đa cùng ra ngoài ăn tối.
Dưới sự thuyết phục không ngừng của Viên Điền Hồng, mặc dù Đa Đa cực kỳ không muốn, nhưng ngoài mặt vẫn phải đồng ý.
Viên Đa Đa ngồi trong chiếc Ferrari của Tiền Thiều Phong, sốt ruột nói với anh ta.
“Tôi nói cho anh biết!”
“Tôi sẽ không bao giờ thích anh đâu”.
“Chúng ta không có khả năng ở bên nhau được đâu”.
“Tôi đã có người yêu rồi”.
Tiền Thiều Phong liếc mắt nhìn Viên Đa Đa.
Trong lòng anh ta đang không ngừng chửi rủa.
Cái con lợn béo này, cô thật sự nghĩ rằng cậu chủ đây thích cô sao?
Nếu như không phải bởi vì bố của tôi chặn hết thẻ tín dụng của tôi, ông đây còn lâu mới thèm để ý đến con lợn béo như cô.
Còn không tự mình soi gương đi.
Nhan sắc của cô làm sao có thể lọt vào mắt của cậu chủ đây được.
Tôi chọn bừa một người phụ nữ trong đám đông trông cũng đẹp hơn cô hàng chục lần!
Mặc dù trong lòng rất chán ghét Viên Đa Đa, nhưng bên ngoài, Tiền Thiệu Phong vẫn cười rất rạng rỡ.
Tiền Thiều Phong cười nói: “Đa Đa, hai người chúng ta đều là không tình nguyện”.
“Hay là hai người chúng ta học theo anh trai chị dâu của tôi, giả vờ kết hôn”.
“Rồi sau khi kết hôn, chúng ta sẽ tự tìm niềm vui cho riêng mình”.
“Đến lúc đó, cô muốn ở với ai cũng được, không sao cả”.
“Chỉ cần bề ngoài chúng ta cứ giả vờ một chút là được rồi”.
Viên Đa Đa hừ lạnh một tiếng: “Anh đừng có nằm mơ nữa, tôi không thèm giả bộ với anh!”
Nói xong, Viên Đa Đa vươn tay, vỗ hai lần vào cửa kính xe: “Đến phía trước kia thì anh dừng lại đi, tôi muốn xuống”.
“Cô đã lên xe rồi, làm sao có thể nói xuống là xuống được?”
“Buổi tối hôm nay, cô phải nể mặt tôi”.
“Chúng ta tìm một chỗ nào đó dùng bữa, sau đó nói chuyện một lúc”.
“Hết giờ, tôi lại đưa cô về, thế nào?”
“Cô phải biết rằng, nếu như bây giờ tôi đưa cô về, bố cô cũng sẽ dùng mọi cách để đẩy cô đi thôi”.
Viên Đa Đa đương nhiên biết rõ điều này, nếu không cô ấy đã không ra ngoài.
Con gái được sinh ra trong gia tộc lớn nghiễm nhiên đã trở thành công cụ kết thông gia của gia đình.
Từ nhỏ đến lớn, Viên Đa Đa đã chứng kiến quá nhiều quá nhiều người chỉ bởi vì lợi ích của gia tộc mà khiến bản thân phải chịu ấm ức.
Nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy!
Chương 529: Tình cảm anh em
Cô ấy cũng nhất định phải giống như chị Khuynh Mặc, dũng cảm đi tìm hạnh phúc của riêng mình.
Sau đó hoàn toàn kiểm soát cuộc sống của chính mình!
Chỉ là bây giờ cô ấy chỉ có thể chịu đựng.
Thấy Viên Đa Đa không lên tiếng, Tiền Thiều Phong mỉm cười: “Bây giờ chúng ta đến nhà hàng Hải Giác”.
“Tôi nhớ nhà hàng đó là nhà hàng yêu thích của cô đúng không?”
Cùng lúc này, tứ hợp viện ở sân nhà họ Lý.
Là trưởng tộc của gia tộc Lý Thị, Lý Tấn lại tự mình dọn dẹp cả căn phòng.
Căn phòng mà ông ta đang ở là một căn phòng quay mặt về phía Đông trong tứ hợp viện.
Đây từng là phòng của Lý Phong và Lý Mộc.
Tình cảm của hai anh em từ nhỏ đã rất tốt.
Lý Mộc lớn hơn Lý Phong mười ba tuổi.
Lý Mộc từ nhỏ đã là một thiên tài.
Dù muốn làm gì thì cũng chỉ cần học một lúc là đã biết.
So với Lý Mộc, tố chất của Lý Phong tương đối tầm thường.
Lý Phong khi còn nhỏ rất quấn anh trai.
Phòng của hai anh em ban đầu được ngăn cách.
Nhưng vì nửa đêm Lý Phong thường chạy vào phòng Lý Mộc.
Vì vậy nên để hai anh em ngủ chung luôn.
Lúc đó, bởi vì Lý Mộc là một thiên tài.
Vì vậy, mọi người trong gia tộc đều đổ dồn ánh mắt vào người Lý Mộc, hầu như quên mất sự tồn tại của Lý Phong.
Chính vì vậy mới có thể khiến Lý Phong thoát được một kiếp nạn.
Lý Tấn tìm thấy một món đồ chơi Transformers nhỏ từ đống đồ.
Món đồ chơi nhỏ này không phải là của Lý Phong, mà là quà sinh nhật năm ba tuổi của Lý Mộc.
Thật ra, Lý Mộc không khác những đứa trẻ bình thường khác là bao.
Anh ấy không phải là thiên tài.
Anh ấy chỉ hiểu chuyện sớm hơn những đứa trẻ khác mà thôi.
Trên lưng người được gọi là thiên tài này là bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu vất vả mà người khác không thể nào nhìn thấy được.
Lý Mộc từng là niềm tự hào của cả gia tộc Lý Thị ở thủ đô, nhưng bây giờ anh ấy đã trở thành một đống xương tàn.
“Bộp!”
Một giọt nước mắt rơi trên món đồ chơi Transformers.
Dần dần, một tia sáng cực kỳ sắc bén hiện lên trong mắt của Lý Tấn.
“Tiểu Mộc, em trai con sắp quay về rồi”.
“Cả gia đình chúng ta sẽ sớm đoàn tụ thôi”.
“Con yên tâm, lần này bố sẽ không để em trai con rời khỏi đây nữa đâu”.
“Nó đã không còn là đứa trẻ mít ướt hồi đó nữa rồi”.
“Nó đã trở thành một người đàn ông thực thụ rồi”.
“Bố thật vô dụng, bố không thể nào báo thù cho con”.
“Nhưng bây giờ, em trai con nhất định sẽ giết chết đám người năm đó, nợ máu phải trả bằng máu!”
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc cốc cốc”.
Lý Tấn lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Tia sắc bén lại hiện lên trong mắt ông ta.
Ông ta bình ổn cảm xúc, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Lão gia, cậu chủ đã đưa cả gia đình nhà vợ đến thủ đô rồi!”
“Ồ!”
Lý Tấn ngây ra một lúc, ông ta không thể ngờ rằng con trai của mình lại quay về thủ đô nhanh như vậy.
Vốn dĩ ông ta cho rằng Lý Phong sẽ chờ thêm một khoảng thời gian ngắn nữa.
Cất đồ đi, Lý Tấn nhanh chóng mở cửa, nhìn Lý Lâm đang đứng cung kính ở bên ngoài.
“Bọn họ đến đâu rồi?”
“Bọn họ trực tiếp lái xe đến đủ đô, hiện giờ đang ở khu vực phía Nam”.
Lý Tấn nhìn lên bầu trời rộng lớn lúc này đã ngả ánh hoàng hôn.
“Bây giờ, bọn họ định đi ăn cơm sao?”
“Vâng ạ, từ lộ trình của cậu chủ cho thấy, có lẽ là cậu ấy sẽ đi tới nhà hàng Hải Giác".
Vừa nghe đến nhà hàng Hải Giác, ánh mắt của Lý Tấn lóe lên những kỷ niệm cũ.
Nhà hàng Hải Giác này đã tồn tại mấy chục năm rồi.
Nhà hàng này là một trong những nơi mà Lý Phong muốn đến nhất khi còn nhỏ.
Ở đó có một mấy món mà Lý Phong thích ăn nhất.
Nhà hàng đó cũng là nơi mà gia đình bốn người bọn họ thường xuyên lui tới.
Ở đó cất chứa những kỷ niệm của gia đình bọn họ.
Nếu như tối nay Lý Phong thật sự đi tới nhà hàng Hải Giác dùng bữa.
Hương vị của các món ăn ở đó vẫn giống như cũ.
Trước đây, Lý Phong vẫn luôn cự tuyệt nhà họ Lý.
Dù sao năm đó, Lý Tấn vì muốn cứu con trai nên đã dùng một cách rất thô bạo để đuổi hai mẹ con bọn họ ra khỏi thủ đô.
Mặc dù Lý Tấn đã ám hiệu cho Lý Phong, nói cho anh biết rằng mẹ của anh vẫn chưa chết.
Lý Phong cũng đã nhận được tin tức này.
Nhưng Lý Phong vẫn muốn đến nhà hàng Hải Giác như vậy, điều đó cho thấy rằng anh đã gác lại sự việc bị đuổi khỏi nhà năm đó.
Bây giờ Lý Phong không còn thù hận gì với người bố Lý Tấn này, thậm chí là toàn bộ gia tộc Lý Thị.
Đối với Lý Tấn.
Thời cơ chín muồi đã sắp tới rồi!
Nghĩ đến đây, Lý Tấn lập tức xoay người, đi về phía cửa.
Lý Lâm vội vàng đi theo: “Lão gia, ông muốn đi đâu vậy?”
“Đi đến chỗ phu nhân”.
Khi nghe thấy Lý Tấn nói muốn đi đến chỗ mà mẹ Lý Phong đang ẩn náu, sắc mặt Lý Lâm liền thay đổi, vội vàng nói.
“Lão gia, bây giờ mọi nhất cử nhất động của ông đều nằm trong tầm mắt của kẻ thù”.
“Nếu như lúc này đi gặp phu nhân, không phải là sẽ làm lộ chỗ ở của bà ấy sao?”
Bước chân của Lý Tấn đột nhiên dừng lại.
Một luồng sát khí mạnh mẽ lập tức bao trùm!
Lúc này, hai mắt Lý Tấn sắc bén như ánh dao!
“Những năm này, vì để bảo vệ vợ tôi”.
“Tôi nuốt hận vào trong, cứ luôn co ro trong cái tứ hợp viện này”.
“Bây giờ con trai của tôi quay về rồi”.
“Con trai tôi tuyệt đối sẽ không để mẹ của nó phải chịu bất cứ tổn thương nào”.
Nói xong, Lý Tấn trợn trừng hai mắt!
“Con trai tôi là Chiến thần Hồng Hải!”
“Có nó ở đây, cho dù cao thủ của cả cái đất thủ đô này tới đây, cũng chính là tự đi nộp mạng!”
…….
“Anh rể, em đói rồi”.
“Vẫn chưa đến à?”
“Anh rể, nhà hàng Hải Giác này thật sự ngon thế sao?”
“Anh rể, sao em cảm thấy anh rất quen thuộc đường phố ở đây thế nhỉ?”
“Con đường này cứ vòng tới vòng lui, khắp nơi đều là các ngõ ngách nhỏ, anh đi hình như còn chuẩn hơn so với cả google map đấy”.
Hứa Hạo Nhiên ngồi đằng sau Lý Phong.
Cậu ta nằm dài ra ghế, liên tục nói chuyện với Lý Phong.
Trên xe, ba người Hứa Hiếu Dương, Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình cũng tập trung sự chú ý vào người Lý Phong.
Bởi vì mọi người cũng giống như Hứa Hạo Nhiên, rất tò mò về hành động hiện giờ của Lý Phong.
Hứa Hạo Nhiên nói rất đúng, Lý Phong dường như đã rất quen được với môi trường xung quanh.
Anh có thể lái xe đi khắp các con đường, ngõ hẻm.
Thật ra, những người trong gia đình Hứa Mộc Tình đều đang tìm hiểu thân phận thật sự của Lý Phong.
Lý Phong bây giờ đã là một thành viên trong gia đình bọn họ.
Tình cảm của Lý Phong và Hứa Mộc Tình cũng mặn nồng hơn các cặp vợ chồng bình thường khác.
Đối với hai người bọn họ, điều duy nhất bây giờ còn thiếu chỉ là một đám cưới.
Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân với tư cách là bề trên cũng rất muốn biết thân phận và tình hình gia đình của anh.
Chỉ là, nếu Lý Phong không nói, bọn họ sẽ không bao giờ biết được.
Hứa Mộc Tình cứ nhìn chằm chằm Lý Phong.
Nhìn nghiêng, mặc dù biểu cảm trên gương mặt của Lý Phong vẫn bình thản như một cốc nước.
Nhưng trong mắt Lý Phong cứ luôn hiện lên một thứ cảm xúc khó tả.
Giống như một người con xa quê nhiều năm đột nhiên quay trở về.
Nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trong mắt anh hiện lên những hồi ức.
Về một quá khứ ấm áp.
“Đến rồi”.
Lý Phong đột nhiên lên tiếng.
Chương 530: Nhà hàng Hải Giác
Cùng lúc đó, chiếc xe cũng dừng lại.
Mọi người phát hiện ra rằng nhà hàng Hải Giác này hóa ra là một tòa nhà nhỏ được xây dựng từ những năm 1920-1930.
Con đường nhỏ bên cạnh nhà hàng này cũng đều là những kiến trúc cổ kính.
Có một số tứ hợp viện đã có lịch sử hơn một trăm tuổi.
Ngoài ra còn có các tháp ống được xây dựng từ những năm bảy mươi, tám mươi.
Tổng thể có hơi rối và lộn xộn.
Lý Phong vừa lái xe vào chỗ đậu.
Đột nhiên, một chiếc ô tô Mercedes-Benz vượt lên phía trước.
Tài xế liên tục bấm còi, giục Lý Phong lái xe đi.
Rõ ràng là ông ta cũng muốn vị trí đậu xe này.
Lý Phong mặc kệ ông ta, nhanh chóng dừng xe.
Lúc này, một người đàn ông trung niên cả người đeo vàng bước xuống xe.
Trên cổ ông ta đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, tay trái tay phải cả năm ngón đều đeo nhẫn vàng.
Ông ta đến gần, vươn tay lên gõ mạnh hai lần vào cửa sổ buồng lái của Lý Phong.
“Thằng nhãi, lái cái xe rách nát của mày ra cho tao!”
“Chỗ đậu xe này là của ông mày rồi”.
Lý Phong chưa kịp nói gì thì Hứa Hạo Nhiên đã hạ cửa sổ xuống, chỉ vào một bãi đậu xe trống cách đó không xa.
“Ở đó không phải vẫn còn chỗ trống đấy sao?”
“Sao ông cứ nhất định phải tranh chỗ của chúng tôi vậy?”
“Hơn nữa, chúng tôi đi vào đây trước, dựa vào đâu mà phải nhường cho ông?”
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng trợn trừng mắt.
Đột nhiên một tiếng ‘bụp’ vang lên!
Ông ta đá vào cửa xe chỗ Hứa Hạo Nhiên!
“Mẹ kiếp! Mày biết ông là ai không?”
“Ông đây đang nói chuyện với mày rất lịch sự đấy”.
“Nếu như không cút khỏi chỗ này, có tin ông mày gọi người tới, đập nát cái xe của mày ra không!”
Người đàn ông này đeo một sợi dây chuyền vàng to đùng, hai tay chống nạnh, khuôn mặt đầy thịt, lộ ra vẻ hung ác.
Không biết điều!
Lúc này Lý Phong mở cửa, xuống xe.
“Mày muốn làm gì?”
Lúc Lý Phong bước xuống, người đàn ông đeo sợi dây chuyền vàng này vội vàng lùi lại hai bước.
Ông ta ngửa cổ lên, nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
“Dáng người gầy gò ốm yếu như mày mà dám ngạo mạn trước mặt ông mày à?”
Lý Phong đi tới, lướt qua người gã đàn ông đó.
Anh bước nhanh đến chỗ chiếc xe Mercedes-Benz S600 trị giá hơn hai triệu của gã đàn ông đó.
Sau đó.
“Bụp!”
Một đòn mạnh!
Lý Phong dùng một chân đá vào cửa chiếc xe Mercedes-Benz đó!
Lúc đó, chiếc xe này đã dừng lại.
Một chiếc xe nhập khẩu cao cấp nặng gần hai tấn.
Lại bị Lý Phong đá cho một nhát văng ra xa hơn mười mét.
Cuối cùng, chiếc xe đó dừng lại ở ngay vị trí đậu xe trống mà vừa này Hứa Hạo Nhiên nói.
Lý Phong xoay người.
Người đàn ông đeo dây cuyền vàng tròn mắt ngạc nhiên.
Sững sờ!
Ông ta há hốc mồm vì ngạc nhiên, một lúc sau cũng không thể ngậm lại được.
Lúc này, trên cửa xe ô tô Mercedes-Benz hơn hai triệu tệ của ông ta xuất hiện một vết lõm cực lớn!
Nhìn như bị một chiếc xe tải lớn đâm vào.
Nếu như, vừa rồi Lý Phong đá vào người ông ta.
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng này không dám nghĩ tiếp nữa.
Ông ta run rẩy nói với Lý Phong: “Đại, đại, đại, đại ca, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin, xin ,xin, xin,…”
“Xin lỗi?”, Hứa Hạo Nhiên xen vào.
“Vâng, đúng đúng đúng đúng đúng rồi, xin lỗi! Xin lỗi!”
Lý Phong không nói gì, nắm lấy bàn tay mềm mại ấm áp của Hứa Mộc Tình, dẫn cô đi về phía nhà hàng Giác Hải.
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng đó nhìn Lý Phong đang bước về phía nhà hàng Giác Hải, không ngừng gãi đầu gãi tai.
Ông ta muốn vươn tay ra ngăn cản Lý Phong, nhưng sau đó lại rút tay về.
Hứa Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh, vỗ vai gã đàn ông đó.
“Này!”
Gã đàn ông bị dọa chết khiếp, nhìn Hứa Hạo Nhiên: “Cậu làm gì vậy? Có biết hù người khác như thế có thể dẫn đến chết người không?”
Hứa Hạo Nhiên cười, nói: “Tôi nói này, ông làm gì vậy?”
Gã đàn ông vội vàng hỏi: “Này, mấy người định đến nhà hàng đó dùng bữa à?”
“Đúng vậy, thì sao?”
“Không cần đi nữa đâu, nhà hàng đó sắp đóng cửa đến nơi rồi!”
“Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng ai bảo bọn họ đắc tội với nhà họ Tiền chứ?”
“Nhà hàng của tôi ở gần đây, hay là đến chỗ của tôi ăn đi, tôi giảm giá 60% cho mấy người!”
Hứa Hạo Nhiên chớp mắt, cậu ta lấy tấm danh thiếp của gã đàn ông đó, sau đó nhanh chóng theo sát tốc độ của Lý Phong.
Đã rất nhiều năm rồi, Lý Phong chưa quay lại nhà hàng Hải Giác này.
Anh đã từng nhiều lần tưởng tượng rằng mình sẽ quay lại đây một lần nữa.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ nắm tay của Hứa Mộc Tình như bây giờ.
Dẫn nửa kia của mình đến nơi rất đặc biệt này.
Nhà hàng Hải Giác vẫn giống như trong ký ức của Lý Phong, không có quá nhiều thay đổi.
Ngay khi bước vào nhà hàng là có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương ở bên trong.
Tuy nhiên, điều khác biệt là đại sảnh của nhà hàng này không náo nhiệt như trong ký ức của anh.
Các bàn xung quanh đều trống không.
Chỉ có vài người tuyệt vọng, nằm gục trên bàn.
Bây giờ đã đến giờ ăn tối, theo mức độ nổi tiếng của nhà hàng Hải Giác, không thể xuất hiện tình trạng như vậy được.
Lý Phong khẽ cau mày.
Lúc này, một người đàn ông cường tráng, mặc bộ đồ đầu bếp bước tới.
Lý Phong vừa nhìn là đã nhận ra anh ấy.
Anh ấy là Vưu Khoát Hải, là con trai của ông chủ nhà hàng này.
Mười mấy năm không gặp, dáng vẻ của anh ấy vẫn hệt như trong trí nhớ của Lý Phong.
Chỉ là trên mặt anh ấy không còn nụ cười tươi sáng và nồng hậu nữa.
Hơn nữa cả khuôn mặt như vừa bị ai đánh, ấm ức buồn bực.
“Các vị khách hàng, thật lòng xin lỗi, nhà hàng của chúng tôi tạm thời đóng cửa một khoảng thời gian”.
Lý Phong nhìn Vưu Khoát Hải, hỏi: “Nhà hàng này bị sao vậy? Vì sao lại đóng cửa vào lúc này?”
Vưu Khoát Hải thở dài một hơi.
“Tình hình cụ thể thì tạm thời không nói nữa”.
“Dù sao trong khoảng thời gian ngắn, chúng tôi không có cách nào hoạt động bình thường…. Khụ! Khụ khụ!”
Vưu Khoát Hải vẫn chưa kịp nói xong, đột nhiên anh ấy bắt đầu ho dữ dội.
Lý Phong lập tức bước tới, vươn tay bắt mạch cho Vưu Khoát Hải.
Các ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch của Vưu Khoát Hải.
Lúc này, vẻ mặt Lý Phong rất nghiêm túc.
Trên người anh mang theo một loại khí tức rất kỳ dị.
Anh nói bằng giọng điệu khiến người ta không thể từ chối: “Mở miệng ra”.
Vưu Khoát Hải cảm nhận được khí thế tỏa ra từ người Lý Phong, lập tức mở miệng ra.
Sau đó, tay phải của Lý Phong đột nhiên áp vào xương ngực của Vưu Khoát Hải.
“Bụp!”
Tay của Lý Phong bất ngờ đập vào ngực của Vưu Khoát Hải một phát.
Đột nhiên, một luồng khí dồn nén trong ngực của Vưu Khoát Hải như muốn thoát ra.
Anh ấy che miệng, vội vàng lao tới thùng rác bên cạnh.
Sau đó anh ấy phun một ngụm máu lớn vào trong thùng rác.
“Phụt!”
“Anh Hải!”
“Anh Hải, anh làm sao vậy!”
Những người phụ việc ở cửa hàng đang bơ phờ như một quả cà tím héo, lúc này vội vàng chạy tới.
“Đám người khốn kiếp các người, rốt cuộc đã xong chưa?”
“Anh Hải của chúng tôi đã trở thành như vậy rồi, mấy người vẫn còn đến gây chuyện”.
Cùng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên trong phòng bếp cách đó không xa.
Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ trong phòng bếp.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên còn mập mạp hơn cả Viên Đa Đa, tay cầm chặt một con dao làm bếp vô cùng lớn, tức giận xông ra, cả người đằng đằng sát khí!