Mục lục
Một Lời Hứa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551: Kẻ lưu manh, người đểu cáng

Viên Đa Đa đứng sững lại.

Cô ấy từ từ xoay người.

"Bố ơi, bố có chuyện gì thì nói nhanh lên, con đang vội lắm".

"Nếu đến muộn các bạn con lại mắng đấy".

Viên Điền Hồng vẫy tay với Viên Đa Đa.

Viên Đa Đa không còn cách nào khác, chỉ có thể bĩu môi đi về phía Viên Điền Hồng.

"Con nhóc này, bố nuôi con lớn như thế rồi, sao ra ngoài cũng không thơm tạm biệt bố cái".

Nghe thấy thế, Viên Đa Đa thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy vội chạy đến thơm lên má Viên Điền Hồng một cái, xong vội vàng chạy ra cửa.

Viên Đa Đa vừa đi, Viên Điền Hồng liền gọi điện cho đàn em.

"Cậu cử người đi theo cô ba, xem nó có hẹn với ai?"

Viên Điền Hồng trầm giọng nói, trong mắt cũng lộ ra sát ý.

"Nếu là thằng khốn Hứa Hạo Nhiên thì giết nó ngay cho tôi".

"Băm nát, cho chó ăn".

"Hắt xì!"

"Hắt xì!"

Hứa Hạo Nhiên đang ngồi xổm đợi người ở bồn hoa cạnh nhà hàng Hải Giác thì bỗng nhiên hắt xì mấy cái.

Cậu ta đang lau mũi thì nhìn thấy một chiếc xe Van hãng Changan màu trắng lái đến.

Dương Thiện Tề lái xe, cậu ta vừa dừng lại thì Hứa Hạo Nhiên đã cười hì hì lao lên.

"Hì hì, anh Tề à".

Vừa thấy vẻ mặt cười hì hì của Hứa Hạo Nhiên, Dương Thiện Tề sởn da gà.

Bên cạnh Dương Thiện Tề có hai người mà cậu ta không dám động vào.

Một là Vương Tiểu Thất, người còn lại là Hứa Hạo Nhiên.

Bởi vì cả hai đều rất đểu.

Dưới trướng Dương Thiện Tề có một đàn em học hết cấp ba, nói một câu tả về Vương Tiểu Thất và Hứa Hạo Nhiên cực kì chuẩn.

Hứa Hạo Nhiên là lưu manh khó tránh.

Vương Tiểu Thất là đểu cáng khó phòng.

Tóm lại cả hai người này đều rất nguy hiểm.

"Thời gian gần đây em luyện tập lái xe vất vả lắm, giờ khả năng lái đã tiến bộ cực kỳ".

"Anh để em lái xe cho, em làm tài xế cho anh nửa ngày".

Nhìn vẻ mặt năn nỉ của Hứa Hạo Nhiên, Dương Thiện Tề đau khổ vò đầu bứt tai.

"Chuyện này tôi không quyết được".

Hứa Hạo Nhiên bĩu môi.

Cố tình tỏ vẻ chán nản.

"Anh Tề này, anh trả lời qua loa thế mà được à".

"Cái xe này của anh không phải chỉ dùng để mua rau thôi à, có gì mà anh không quyết được đâu".

Dương Thiện Tề quay đầu nhìn người ngồi ghế sau, hỏi.

"Chị dâu, chị đồng ý không?"

Hứa Hạo Nhiên sững người, lúc này cửa sau xe bỗng mở ra.

Hứa Hạo Nhiên giật mình khi thấy Hứa Mộc Tình đang ngồi im ở đằng sau.

"Ơ, sao chị lại ở đây?"

Giờ "Bách Vị Nguyên" đã bắt đầu trang trí rồi.

Lý Phong gọi ba đội thiết kế, ba đội thi công tới.

Anh yêu cầu bọn họ trong vòng năm ngày sửa lại toàn bộ nhà hàng.

Hai ngày này là lúc Hứa Mộc Tình bận nhất.

Cô vừa phải giải quyết chuyện của tập đoàn.

Vừa phải phát triển, mở rộng một ngành hoàn toàn mới.

Hứa Mộc Tình là giám đốc tập đoàn, bận tối tăm mặt mũi.

Hứa Hạo Nhiên không ngờ Hứa Mộc Tình lại ngồi trong cái xe Van nhỏ bé này.

Lúc này, Hứa Mộc Tình tức giận nhìn Hứa Hạo Nhiên nói.

"Giờ bọn chị định đến chỗ chợ bán buôn, cái kỹ năng của em có lái được xe không?"

"Có! Đương nhiên là có rồi".

Là chị gái, từ nhỏ Hứa Mộc Tình đã chiều Hứa Hạo Nhiên rồi.

Giờ điều kiện nhà cô ngày càng tốt hơn.

Nếu là nhà khác, con trưởng như Hứa Hạo Nhiên chắc có đã bỏ ra mấy triệu tệ để mua một chiếc xe sang rồi.

Ở mặt này thì Hứa Hạo Nhiên làm rất khá.

Giờ cậu ta chỉ có một mong ước bé nhỏ là mua một chiếc xe phổ thông mấy chục nghìn tệ mà thôi.

Không phải để khoe mẽ mà để tiện đưa đón Viên Đa Đa hơn.

Giờ hai người bọn họ đang yêu đương nồng nhiệt, một ngày không gặp như cách ba thu.

Chỉ là Liễu Ngọc Phân vẫn không cho Hứa Hạo Nhiên lái xe.

Bà ấy luôn nghĩ lái xe rất nguy hiểm.

Với tính cách của Hứa Hạo Nhiên, có khả năng sẽ xảy ra mấy chuyện khó mà đoán trước được.

Nhưng Hứa Mộc Tình lại cho rằng nếu cứ không cho Hứa Hạo Nhiên lái xe, em ấy chỉ càng có hứng thú với việc lái xe hơn mà thôi.

Nếu có một ngày em ấy vụng trộm lái xe đi, vậy còn nguy hiểm hơn.

Sau đó Dương Thiện Tề ra khỏi ghế lái.

Chiếc xe Van này là hộp số sàn.

Ban đầu Hứa Hạo Nhiên lái còn hơi gượng tay.

Sau khi tắt máy hai lần, cuối cùng xe cũng từ từ chạy ra đường lớn.

Trên đường đi, Hứa Hạo Nhiên cực kì kích động.

Hai tay lái xe của cậu ta run rẩy.

Vừa lái vừa nói: "Chị à, kỹ thuật của em được phết đúng không?"

Hứa Mộc Tình đang định trả lời thì bỗng có một chiếc Bentley màu đen lao ra từ đường bên cạnh.

Hứa Mộc Tình hét lên: "Phanh xe lại!"

Hứa Hạo Nhiên không xử lí kịp.

Cũng may Dương Thiện Tề ngồi ở ghế phụ.

Cậu ta nhanh chóng kéo cần phanh tay, sau đó tay phải xoay vô lăng, điều khiển chiếc xe Van sượt qua bên cạnh.

"Kít!"

Sau đó Hứa Hạo Nhiên mới phản ứng kịp, vội giẫm chân phanh.

Nhưng cuối cùng chiếc xe Van vẫn quệt vào đầu chiếc Bentley.

Cả hai chiếc xe cùng dừng lại.

Hứa Hạo Nhiên buồn bã ôm mặt.

Hứa Mộc Tình đang định nói thì cửa xe Bentley bỗng mở ra.

Một tên đàn ông mặc vest, đầu vuốt keo bóng loáng bước xuống.

Hắn dẫn theo hai tên vệ sĩ đến cạnh chiếc xe Van.

Bên cạnh có rất nhiều người qua đường đứng lại hóng chuyện.

Mọi người thấy xe Van va quệt với một chiếc xe sang nhập khẩu thì ngán ngẩm lắc đầu.

"Ui, cái xe Van này đen thật đấy".

"Cái xe sang này nhìn là biết rất đắt, giờ va quệt thế rồi, tính ra tiền bọn họ làm lụng vất cả cả năm trời phải bỏ ra mà đền thôi".

"Sao lại là một năm, ông không nhìn thấy người kia là Ngô Đức Khải à?"

"Hắn là cậu ấm của trung tâm thương mại Đại Hoa đấy, độc ác có tiếng rồi".

"Lần trước tôi thấy có một người không cẩn thận ngã, làm đổ trà sữa lên xe hắn, bị hắn đánh gãy chân đấy".

Ngô Đức Khải lập tức nhấc chân.

"Rầm!"

Đạp mạnh một cái vào cửa xe.

"Xuống xe!"

Hứa Hạo Nhiên vuốt mặt, tươi cười mở cửa xe bước xuống.

"Hì, xin lỗi anh, ngại quá, vừa nãy tôi..."

"Bốp!"

Hứa Hạo Nhiên vừa mới nói, Ngô Đức Khải đã vung tay tát cậu ta một cái thật mạnh.

"Mẹ nó, mày có biết cái xe này của tao bao nhiêu tiền không?"

Ngô Đức Khải duỗi một ngón tay chọc liên tiếp vào trán Hứa Hạo Nhiên.

"Tiền sửa xe bị va quệt của ông đây mày có làm cả đời cũng không trả được".

Ngô Đức Khải ngày càng vênh váo.

Hùng hổ đe dọa!

Dương Thiện Tề ngồi ở ghế phụ đang định mở cửa xe bước xuống.

Hứa Mộc Tình ngồi ở ghế sau vội gọi cậu ta lại.

"Chuyện này chúng ta đừng xen vào, để xem em ấy giải quyết thế nào".

Hứa Hạo Nhiên đã lớn rồi, Hứa Mộc Tình và Lý Phong không thể bao bọc cậu ta mãi được.

Giống như bây giờ, sau khi Hứa Hạo Nhiên có xe nhất định sẽ thường xuyên gặp phải chuyện thế này.

Là chị gái - Hứa Mộc Tình muốn nhìn xem Hứa Hạo Nhiên sẽ tự giải quyết chuyện này thế nào?

Chương 552: Đâm xe rồi

Tiếc là bình thường Hứa Hạo Nhiên làm chuyện gì cũng hay giở thói khôn vặt thế mà lúc này lại trở nên hiền như khúc gỗ.

Cậu ta vẫn mải mê nghĩ về việc vừa nãy không kịp phanh xe.

Cậu ta luôn cúi đầu, mặc kệ Ngô Đức Khải chửi bới.

Thấy thế, Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu, lập tức mở cửa xuống xe.

"Được rồi!"

Vẻ mặt cô lạnh tanh.

Cô vừa mở miệng nói đã phô ra khí chất của giám đốc một tập đoàn.

Ngô Đức Khải nghe thấy giọng Hứa Mộc Tình thì đột ngột quay đầu.

Hôm nay Hứa Môc Tình vẫn mặc một bộ đồ công sở bình thường giống mọi khi.

Quần áo cô đang mặc là được đặt may riêng.

Tuy là được làm từ chất liệu và thợ may hàng đầu.

Nhưng bởi vì không có mác nên người bình thường không biết giá một bộ cô đang mặc trên người là hơn trăm nghìn tệ.

Ngô Đức Khải vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình, hai mắt liền sáng rực lên.

Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha, hai chân thon dài.

Đúng là hoàn mĩ.

Ngô Đức Khải lập tức chuyển hướng sang Hứa Mộc Tình.

Hắn cười một tiếng, ngẩng cao đầu.

Ánh mắt liếc toàn thân cô, mang theo sự tự tin.

Còn tỏ vẻ bản thân ưu việt thượng đẳng lắm.

Ngô Đức Khải nói với Hứa Mộc Tình: "Cô là gì của hắn?"

"Tôi là chị của cậu ấy, có chuyện gì cứ nói với tôi đây này".

"Cộp cộp!"

Tiếng giày cao gót của Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng bước trên đất.

Đôi tất đen ôm lấy cặp chân thon dài thẳng tắp như chiếc đũa.

Ngô Đức Khải thấy mà chảy nước dãi.

Người đẹp đỉnh thế, sao Ngô Đức Khải có thể bỏ qua chứ.

Hắn giơ tay chỉ vào vết trầy trên xe quát: "Nhìn thấy chưa?"

"Xe Bentley này của tôi bị xe Van của cô quệt xước rồi".

"Giờ cô nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào đây?"

So với trước kia thì giờ đây Hứa Mộc Tình khôn khéo hơn nhiều.

Cô rút thẳng điện thoại trong túi xách ra, gọi cho công ty bảo hiểm.

Nói mấy câu, Hứa Mộc Tình cúp máy nhìn Ngô Đức Khải nói.

"Tôi gọi cho công ty bảo hiểm rồi, bọn họ sẽ lập tức đến đây".

Ngô Đức Khải trợn mắt, bỗng nhiên nắm lấy tay Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình vội vàng lùi về sau.

"Anh định làm gì?"

Ngô Đức Khải cười khẩy: "Tôi muốn làm gì hả?"

"Cái lũ khố rách áo ôm phải lái xe Van mà cũng dám làm trò trước mặt ông đây à?"

"Công ty bảo hiểm?"

"Tôi muốn xem công ty bảo hiểm nào dám nhúng tay vào chuyện của ông đây đấy".

"Tôi nói cho cô biết, chuyện hôm nay đừng nói là công ty bảo hiểm".

"Cho dù chủ tịch nước đến cũng vô dụng".

"Một phút tôi kiếm được những mấy trăm nghìn tệ mà giờ đứng đây dây dưa với mấy người mười mấy phút rồi, tiền đấy tính kiểu gì?"

Vừa nói Ngô Đức Khải vừa nhìn Hứa Mộc Tình soi mói.

Đôi mắt xảo trá của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bộ ngực to khủng của Hứa Mộc Tình.

Nếu bây giờ không phải ban ngày đang ở trên đường lớn.

Bàn tay hắn đã sớm vồ lấy rồi.

Xoa thật đã!

Bóp thật mạnh!

Cô em này ngon nghẻ thật.

Ngô Đức Khải chơi phụ nữ không đến hàng trăm nhưng cũng phải mấy chục người.

Nhưng chưa gặp được ai giống như Hứa Mộc Tình.

Giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ.

Phải lôi được cô em này vào trong xe.

Thế là hắn quay đầu ra hiệu cho hai tên đàn em đứng sau.

Hắn nói với Hứa Mộc Tình: "Chuyện này không phải là không có cách giải quyết".

"Giờ cô vào trong xe với tôi, chúng ta nghiên cứu tìm xử lí".

Nói xong hai tên đàn em đứng sau thò tay ra.

Nhưng ngay khi bọn chúng định động vào Hứa Mộc Tình.

Dương Thiện Tề đột nhiên xuất hiện, túm chặt lấy hai tay bọn chúng.

Sau đó chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc".

Hai tên đàn em bị Dương Thiện Tề đánh lui.

Khuôn mặt thật thà của cậu ta nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Bỏ cái tay dơ bẩn của chúng mày ra".

"Còn dám đến gần chị dâu thì đừng trách tao không khách khí".

Tay hai tên bảo vệ bị Dương Thiện Tề vặn đến méo xẹo.

Ngô Đức Khải không ngờ bên cạnh Hứa Mộc Tình còn có cao thủ.

"Reng...reng...reng..."

Hắn đang định nói thì điện thoại đổ chuông.

Ngô Đức Khải rút điện thoại ra xem, là Tiền Phủ Cương gọi đến.

Tiền Phủ Cương là cậu ruột của Ngô Đức Khải.

Cả nhà Ngô Đức Khải có được như ngày hôm nay chủ yếu là vì có nhà họ Tiền chống lưng cho.

Vì thế Ngô Đức Khải rất để ý đến cuộc gọi của Tiền Phủ Cương.

Hắn vội vàng đi sang một bên, lễ phép nghe máy.

"Cậu có gì dặn dò cháu ạ?”

"Cháu đang ở đâu thế?"

Giọng Tiền Phủ Cương trong điện thoại hơi lạnh lùng, khiến người ta đoán không ra tâm trạng của ông ta thế nào.

"Cháu đang trên đường, sắp đến trung tâm thương mại rồi ạ".

"Cháu không cần đến đó nữa, giờ đến chỗ ông Trương ngay".

"Ông Trương sẽ nói cụ thể mọi chuyện với cháu".

"Thời gian này cháu phải nghiêm túc làm theo lời cậu".

"Nếu làm tốt chuyện này thì cậu sẽ để cho cháu quản lí một chuỗi nhà hàng".

"Thật ạ?"

Hai mắt Ngô Đức Khải mở to, mặt cười tươi.

"Cảm ơn cậu!"

Cúp máy, hắn lập tức ngồi vào trong xe Bentley.

Dù hơi không nỡ nhưng giờ chuyện chính quan trọng hơn.

Ngô Đức Khải nói với một tên vệ sĩ: "Cậu ngồi taxi đi theo bọn họ".

"Đợi biết lai lịch của cô em này, nhà ở đâu thì tối nay dẫn người bắt cô ta về biệt thự cho tôi".

Ngô Đức Khải vẫn nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình đứng cách đó không xa. Cô em này hắn càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thấy ngứa ngáy.

"Vâng ạ!"

Ngô Đức Khải còn cố tình bày ra nụ cười tự tin với Hứa Mộc Tình.

Hắn nói với Hứa Mộc Tình: "Người đẹp, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi".

"Đến lúc đấy tôi sẽ để cô nếm thử sự lợi hại của tôi".

Ngô Đức Khải nhanh chóng đến một nông trại trồng rau.

Cái nông trại này cũng là tài sản của nhà họ Tiền.

Người quản lí tên Trương Gia Lương.

Sau khi gặp mặt, hai người lập tức ngồi trong văn phòng.

Ngô Đức Khải vắt chéo chân, ngồi trên bộ trường kỷ làm bằng gỗ lim.

"Ông Trương, cậu của tôi gọi điện làm tôi vội vàng chạy qua đây luôn".

"Rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu tôi lại để ý như vậy?"

Trương Gia Lương vội nói.

"Tôi cũng không rõ lắm mọi chuyện thế nào".

"Sáng nay chủ tịch gọi điện bảo tôi xử lý nhà hàng Hải Giác và một nhà hàng chuẩn bị khai trương tên Bách Vị Nguyên".

Ngô Đức Khải nhếch mày.

"Nhà hàng Hải Giác này tôi biết, lúc trước cậu tôi đã xử lý nó rồi".

"Giờ cái nhà hàng đấy chắc cũng sắp đóng cửa rồi".

"Nhưng sao tôi chưa từng nghe thấy cái tên 'Bách Vị Nguyên' nhỉ?"

"Từ khi nào mà khu phía Nam lại có một nhà hàng dám đối đầu với cậu tôi thế?"

Chương 553: Xem cô ta chạy kiểu gì

Trương Gia Lương cười nói.

“Mặc dù thủ đô là đất ngọa hổ tàng long, nhưng trong ngành dịch vụ nhà hàng vẫn chưa có ai xứng đáng trở thành đối thủ cạnh tranh với nhà họ Tiền”.

“Chống lưng cho gia tộc chúng ta là nhà họ Sở ở Kinh Châu”.

“Cho dù là bốn đại gia tộc ở thủ đô cũng không dám thách thức nhà họ Sở!”

Trong khi nói chuyện, Trương Gia Lương lấy một hộp trà từ trong ngăn kéo ra.

Anh ta đưa lá trà này cho Ngô Đức Khải.

Ngô Đức Khải liếc nhìn hộp trà này rồi sau đó bực dọc hất chiếc hộp ấy đi.

“Hộp trà tồi tàn này của ông tôi không có hứng thú”.

“Ông không biết thường ngày tôi đều uông một ly cà phê có giá hai nghìn tệ sao?”

Trương Gia Lương vẫn mỉm cười, các cơ trên khuôn mặt siết chặt vào nhau.

Trước mặt Ngô Đức Khải, ông ta cố tình lắc hộp trà vài lần.

Lúc này, nghe thấy tiếng ‘tinh tinh tang tang’ phát ra từ hộp trà.

Sau đó, Trương Gia Lương mở hộp trà ra.

Ngô Đức Khải liếc mắt nhìn vào bên trong, ngay lập tức hai mắt hắn trợn trừng lên!

Đồng thời, trong mắt hắn hiện lên vẻ tham lam!

Thì ra, hộp trà nhìn có vẻ bình thường này, bên trong ngoại trừ vài lá trà ra thì còn có mấy thỏi vàng!

Ngô Đức Khải giành lấy chiếc hộp.

Hắn tiện tay bỏ vào trong túi của mình, cười nói: “Hai người chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi, ông không cần phải khách sáo như vậy”.

“Lần sau nếu ông lại có trà ngon như vậy thì cứ trực tiếp gửi thẳng đến nhà tôi”.

“Tôi cũng mời ông uống cốc cà phê mấy nghìn tệ”.

Hai người nhìn nhau, trong mắt lộ ra ý cười.

Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.

Một người đàn ông đi vào, nói với Trương Gia Lương.

“Ông chủ, có ba người đến siêu thị”.

“Bọn chúng đến từ nhà hàng Bách Vị Nguyên mà trước đây ông đã từng nhắc tới”.

“Bọn chúng định mua đồ ở siêu thị của chúng ta, giải quyết chúng như thế nào ạ?”

Trương Gia Lương châm một điếu thuốc, cười lạnh.

“Còn phải nói sao? Đương nhiên là đuổi bọn chúng ra ngoài rồi”.

“Theo như chủ tịch nói, tất cả các nhà cung cấp rau trong toàn bộ khu vực thủ đô sẽ không giao dịch với người đến từ nhà hàng Bách Vị Nguyên”.

“Dù cho bọn chúng có trang trí nhà hàng xa hoa đẹp đẽ đến mức nào thì cũng chẳng có tác dụng gì!”

“Không mua được nguyên liệu, tôi xem nhà hàng của bọn chúng kinh doanh thế nào!”

Trương Gia Lương vừa dứt lời, một người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào.

Người đàn ông lực lưỡng này chính là vệ sĩ mà Ngô Đức Khải vừa cử đi để theo dõi đám người Hứa Mộc Tình.

Nhìn thấy vệ sĩ, Ngô Đức Khải không khỏi nhíu mày.

“Không phải tôi bảo cậu theo dõi người phụ nữ đó sao? Sao đã quay về rồi?”

Vệ sĩ nói: “Bọn họ đang ở trong siêu thị”.

“Hả!”

“Mau dẫn tôi đi!”

Nhờ có vệ sĩ dẫn đường, từ xa Ngô Đức Khải đã nhìn thấy bóng dáng của Hứa Mộc Tình, khiến cho toàn thân hắn bứt rứt vô cùng.

Nhờ những người bên cạnh Trương Gia Lương, Ngô Đức Khải mới biết rằng người phụ nữ mà hắn luôn thầm thương trộm nhớ lại là người của Bách Vị Nguyên.

“He he he, thật là trùng hợp!”

Ngô Đức Khải thè lưỡi liếm môi.

Đồng thời hắn cũng duỗi tay ra sờ vào chỗ nào đó đã cương cứng của mình.

“Cô em này đúng là càng nhìn càng khiến người khác không thể chịu nổi!”

Trương Gia Lương nhìn dáng vẻ của Ngô Đức Khải, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười xảo trá.

Ngô Đức Khải là cháu trai của Tiền Phủ Cương.

Ngày thường, Trương Gia Lương rất khó gặp được hắn.

Mà hôm nay hắn lại đến địa bàn của mình, nhất định phải tìm cách tiếp đãi hắn thật tốt.

Chỉ cần Ngô Đức Khải sung sướng.

Vậy thì Trương Gia Lương sẽ nhận thêm được càng nhiều lợi ích.

Con ngươi nằm trong hốc mắt của ông ta không ngừng đảo quanh, sau đó nói với Ngô Đức Khải.

“Cậu Ngô thích người phụ nữ này à?”

Ngô Đức Khải nuốt nước bọt, nhìn bóng lưng của Hứa Mộc Tình đang đi về phía xa.

“Một người phụ nữ tuyệt vời như vậy, có người đàn ông nào sau khi nhìn thấy mà không muốn chiếm lấy chứ”.

“Thành thật mà nói, tôi hận không thể ngay lập tức bắt cô ấy qua đây, đè cô ấy xuống đất và chơi cô ấy một trận thật đã”.

“Cảm giác khi chơi cô em này chắc chắn rất thích”.

Ngô Đức Khải càng nghĩ càng thấy khó chịu, hắn vội vàng nói với vệ sĩ của mình.

“Cậu mau đi gọi người tới đây, càng nhiều càng tốt”.

“Buổi tối hôm nay nhất định phải bắt người phụ nữ này đến biệt thự của tôi!”

“Bây giờ tôi không thể đợi thêm được một ngày nào nữa!”

Trương Gia Lương vội vàng ghé vào tai Ngô Đức Khải nói nhỏ.

“Văn phòng của tôi có một cái phòng nhỏ, bên trong có bồn tắm, còn có một cái giường rất lớn nữa”.

“Nếu như cậu Ngô muốn chơi thì sao phải đợi đến tối hôm nay chứ?”

“Tôi sẽ sai người đi bắt cô ta ngay bây giờ”.

Hai mắt của Ngô Đức Khải sáng rực lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào Trương Gia Lương.

“Ông Trương à! Tôi nói cho ông biết, bên cạnh người phụ nữ đó còn có một cao thủ, nhìn có vẻ không dễ đối phó đâu”.

“Ha ha ha ha!”

Trương Gia Lương cười lớn, ông ta vỗ ngực tự tin.

“Cậu Ngô à, cậu không nhìn xem nơi đây là nơi nào à?”

“Có hàng trăm gian hàng trong cái siêu thị này”.

“Vì để quản lý tốt đám người đó, chủ tịch đã giao cho tôi hơn một trăm người”.

“Bên cạnh người phụ nữ đó chỉ có một cao thủ”.

“Dù cho là một đám cao thủ chúng tôi cũng sẽ xử lý nhanh gọn!”

“Bây giờ chỉ cần cậu Ngô ra lệnh, tôi sẽ phái người khiêng người phụ nữ này vào phòng ngay lập tức”.

“Cậu muốn làm gì cô ta cũng được, hơn nữa trong căn phòng đó còn có tất cả mọi thứ nữa đấy nhé”.

Trong khi nói điều này, Trương Gia Lương khẽ nhướng mày với Ngô Đức Khải.

Trên mặt lộ ra một biểu cảm mà đàn ông đều có thể dễ dàng hiểu được.

Ngô Đức Khải vươn tay, vỗ vai Trương Gia Lương.

Hắn nói với Trương Gia Lương: “Ông Trương, nếu như ông có thể sắp xếp chuyện này ổn thỏa giúp tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với ông đâu”.

“Cậu tôi bảo tôi phụ trách một chuỗi nhà hàng mới, đến lúc đó, tôi sẽ chia cho ông một ít”.

Hai mắt Trương Gia Lương sáng rực lên!

Ông ta không nói gì, tự mình dắt người đi bắt Hứa Mộc Tình.

Lúc này, Hứa Mộc Tình không ngừng cau mày vì liên tục bị từ chối.

Mặc dù trước khi đến đây, Vưu Khoát Hải đã nói với Hứa Mộc Tình.

Bây giờ cả cái thủ đô này không ai muốn cung cấp rau cho bọn họ cả.

Nhưng Hứa Mộc Tình không tin.

Nhưng từ khi đến siêu thị này, mọi cửa hàng cung cấp rau đều từ chối quyết liệt yêu cầu của bọn họ

Ngay cả khi Hứa Mộc Tình đưa ra mức giá gấp đôi, bọn họ cũng không chấp nhận.

Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình đã phát hiện ra một điều trong quá trình nói chuyện với bọn họ.

Đó là khi cô đưa ra mức giá gấp đôi, trong ánh mắt của những người bán hàng này lộ ra một chút ham muốn.

Nói cách khác, trong lòng bọn họ rất muốn tiếp nhận đơn hàng này.

Nhưng ai đó đứng sau lưng ép bọn họ không được nhận đơn hàng này.

Sau khi đi một vòng, Hứa Mộc Tình cuối cùng đã bỏ cuộc.

Đúng lúc cả ba người chuẩn bị rời khỏi siêu thị.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người.

Đám người này đều cầm gậy.

Tên nào tên nấy trông cũng vô cùng dữ tợn!

“Chị ơi, đám người này hình như đang lao về phía chúng ta, chúng ta mau đi thôi”.

Hứa Hạo Nhiên vừa xoay người, phát hiện ra đằng sau cũng xuất hiện một đám người.

Chương 554: Anh rể, mau tới đây

Hai đám người này tấn công từ hai phía trước sau, chặn hoàn toàn lối ra của ba người Hứa Mộc Tình.

Lúc này, các cửa hàng bên cạnh lần lượt đóng cửa.

Không có ai dám ra mặt lúc này.

“Chị, chúng ta bị bao vây rồi!”

Hứa Hạo Nhiên giận dữ mắng.

“Này, tôi nói cho mấy người biết! Người bên cạnh tôi đây là cao thủ đấy!”

“Nếu như mấy người dám đến gần thì lát nữa đừng có trách tụi này không khách khí!”

Trước những lời quát tháo của Hứa Hạo Nhiên, Trương Gia Lương cười chế nhạo, trên mặt hiện lên vẻ khinh bỉ và coi thường!

Vừa nãy cách xa quá không nhìn rõ.

Lúc này sau khi đến gần, ông ta mới phát hiện ra người phụ nữ trước mặt thật sự rất xinh đẹp!

Thậm chí không thể dùng từ ‘xinh đẹp’ để miêu tả nữa rồi.

“Đây rõ ràng là một cực phẩm!”

Khuôn mặt hoàn hảo không góc chết!

Thân hình bốc lửa khiến người khác không thể kìm chế!

Thấy Trương Gia Lương và những người khác từng bước đến gần, Hứa Hạo Nhiên lập tức hỏi Dương Thiện Tề ở bên cạnh: “Anh Tề, một mình anh có thể xử lý được hết đám người này không?”

Dương Thiện Tề vẫn chưa kịp nói, điện thoại trong túi của cậu ta đột nhiên vang lên.

Sau khi Dương Thiện Tề nghe máy, trả lời vài câu, cậu ta liền quay đầu nói với Hứa Hạo Nhiên.

“Đại ca nói, đám người này giao cho cậu đối phó”.

“Cái gì vậy!”, Hứa Hạo Nhiên nhảy dựng lên.

“Đùa cái gì vậy trời!”

“Mặc dù em đã học được một chút võ công từ anh rể”.

“Nhưng đối phó với hai ba người còn được, còn ở đây nhiều người thế này anh bảo em phải làm sao đây?”

Khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, cậu ta lập tức thấy có gì đó sai sai.

“Không đúng!”

“Vừa nãy anh không nói chúng ta bị người ta tấn công, anh rể em làm sao biết được?”

“À, em biết rằng, anh rể của em nhất định là cũng đang ở đây”.

Hứa Hạo Nhiên lập tức bật dậy, đồng thời không ngừng vung tay phải lên, tìm kiếm khắp nơi.

“Anh rể, anh mau tới đây! Em và chị em bị đám người này bắt nạt này!”

“Brừm!”

“Brừm!”

“Brừm!”

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe rất lớn.

Âm thanh đó nghe như tiếng hổ gầm trong rừng!

Ngay sau đó, đám đông đang đứng trước mặt Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình đột nhiên tự động tản ra.

Có một chiếc xe địa hình cỡ lớn đang phi nước đại vào!

Nhìn thoáng qua, chiếc xe địa hình này trông chẳng khác gì một con thú dữ!

Kiểu dáng của nó rất thô, nó là loại xe địa hình quân sự mà chúng ta thường hay thấy trên tivi!

Xe địa hình này có kích thước rất lớn.

Phần thân xe gồ ghề, cứng như một tảng đá!

Chiếc xe địa hình này chính là niềm mơ ước của cánh mày râu!

Chiếc xe địa hình này lao thẳng tới trước mặt Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên.

Lý Phong bước xuống xe, anh đi tới trước mặt Hứa Hạo Nhiên, nói với cậu ta.

“Em lên lái xe đi”.

“Hả?”

Hứa Hạo Nhiên ngây người ra, vội vàng xua tay.

“Không không không, anh rể, em không được, em không lái được”.

Lý Phong nhún vai: “Nếu như em không lái, vậy thì vất nó lại đây cho bọn chúng đập nát ra cũng được”.

“Chiếc xe địa hình Kiêu Long này là anh đã đặc biệt yêu cầu nhà máy chế tạo riêng cho em, loại này không có sẵn trên thị trường đâu đấy”.

“Chiếc xe này trị giá năm triệu, mọi thứ từ lốp xe đến kính xe đều được đặt làm riêng”.

“Lốp chống nổ, kính chống đạn, đạn 9nm thông thường không thể xuyên thủng tấm kính của chiếc ô tô này được đâu”.

“Đập nát rồi thì có chút đáng tiếc đấy”.

Nói đến đây, Lý Phong còn cố ý đặt tay lên vai Hứa Hạo Nhiên, vỗ nhẹ mấy cái.

“À, đúng rồi, quên mất không nói với em, giấy tờ xe của chiếc xe này đều đã chuẩn bị đủ rồi, đứng tên em đấy”.

Vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên lập tức nhảy cẫng lên.

“A! Xe của em!!”

Hứa Hạo Nhiên lao lên chiếc xe.

“Brừm!”

“Brừm!”

Sau khi Hứa Hạo Nhiên lên xe, cậu ta đạp chân ga.

Hứa Hạo Nhiên thò đầu ra, nói với Lý Phong: “Chị, anh rể, mau lên xe đi!”

“Em đưa mọi người đi!”

Ba người Lý Phong nhanh chóng lên xe.

Không gian trong chiếc xe địa hình Kiêu Long này rất lớn.

Có ba hàng ghế ở phía sau.

Hứa Mộc Tình vốn dĩ muốn ngồi ở hàng ghế sau.

Nhưng Lý Phong lại mở hàng cửa ở ghế phụ lái ra, ngồi vào trước.

Sau đó, Lý Phong đưa tay về phía Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình ngây người ra.

Ghế phụ của chiếc xe này mặc dù rộng hơn những chiếc xe khác một chút.

Nhưng hai người ngồi không vừa mà.

Hứa Mộc Tình đang định nói thì Lý Phong đã ôm lấy vòng eo thon thả của cô.

Trực tiếp nhấc cả người Hứa Mộc Tình lên khỏi mặt đất.

Sau đó đặt cô ngồi vào trong lòng của mình.

Lúc này Hứa Mộc Tình đang ngồi trên đùi Lý Phong, hai người dính chặt vào nhau.

Hứa Mộc Tình chưa kịp nói gì, Lý Phong đã thắt chặt dây an toàn cho cả hai người.

Sau đó, Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên.

“Em có biết sự khác biệt giữa người mới và người cũ là gì không?”

Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.

Lý Phong lại hỏi.

“Em có biết vì sao những người mới lái xe thường hoảng sợ khi đi trên đường lớn không?”

Những người phía trước không ngừng tiến đến gần.

Bọn chúng đều cầm thanh sắt trong tay, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh lẽo.

“Anh rể, có thể đừng nói chuyện này nữa được không”.

“Anh mau nói cho em biết chiếc xe này lái như thế nào đi, những chuyện khác để tí nữa rồi nói”.

Lý Phong không hề gấp gáp.

Thực ra, Lý Phong đã thấy cảnh Hứa Hạo Nhiên lái xe Van, tạt đầu xe của Ngô Đức Khải.

Lúc đó, anh vẫn luôn đi phía sau chiếc xe Van.

Thời gian gần đây Trần Quả vẫn đang dưỡng thương trong bệnh viện.

Để đảm bảo sự an toàn của Hứa Mộc Tình.

Chỉ cần Hứa Mộc Tình ra khỏi nhà.

Lý Phong nhất định sẽ đi cùng cô.

Lý Phong có thể nhìn ra, kỹ năng lái xe của Hứa Hạo Nhiên cũng coi là tạm ổn.

Nhưng là một người mới lái xe.

Cậu ta cũng gặp phải vấn đề mà rất nhiều người khi mới lái xe đều gặp phải.

Chính là tâm lý chưa vững.

Lúc này, Lý Phong mỉm cưởi.

Lý Phong chỉ cười, không nói gì.

Mà bây giờ Trương Gia Lương đã đưa người bao vậy toàn bộ chiếc xe địa hình Kiêu Long này.

“Keng!”

“Keng!”

Trương Gia Lương cầm cây gậy sắt trên tay, gõ mạnh hai lần vào mui xe.

Ông ta muốn đập nát đèn xe.

Tuy nhiên, khi thanh sắt đó đập vào đèn pha ô tô.

Trương Gia Lương lập tức bị sốc, toàn bộ cánh tay của ông ta tê liệt!

Tiếng thanh sắt va vào kính nhưng lại phát ra âm thanh như đập vào thép!

Nhìn thấy kính ở chỗ đèn pha xe vẫn còn nguyên vẹn, không một vết tích!

“Mẹ mày, dám đập vào xe của bố à!”

Sau khi biết chiếc xe này đứng tên mình.

Tình yêu của Hứa Hạo Nhiên dành cho chiếc xe này dâng trào cuồn cuộn, nhiều đến mức không thể kể xiết được.

Đây là tình yêu to lớn của người đàn ông!

Bất kỳ người đàn ông thích lái xe nào cũng đều mơ ước sở hữu một chiếc xe ngầu bá cháy như thế này!

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đạp ga!

“Brừm!”

“Brừm!”

Tiếng xe địa hình nổ máy như tiếng dã thú gầm rú, khiến người khác kinh hãi lùi lại mấy bước.

Sau khi lùi lại mấy bước, Trương Gia Lương lập tức vung thanh sắt trong tay mình lên, quát tháo những người xung quanh: “Sợ cái gì chứ!?”

“Chúng ta là người, chẳng lẽ hắn dám tông sao!”

Trong lúc nói chuyện, Trương Gia Lương lại nắm lấy thanh sắt, đập hai lần vào đầu xe.

Cả người ông ta bò lên đầu xe, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Hứa Hạo Nhiên, người đang lái xe.

“Thằng nhãi, nếu mày có bản lĩnh, bây giờ tông chết bố mày đi!”

“Nếu như mày không tông chết tao, tao nhất định sẽ khiến mày hối hận vì đã đến thế giới này!”

Chương 555: Có bản lĩnh thì tông chết ông mày đi

Trong lúc nói chuyện, Trương Gia Lương đã leo lên mui xe địa hình.

Ông ta đứng trước mặt Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong.

Hai tay chống nạnh, trên tay cầm thanh sắt chỉ vào người Hứa Hạo Nhiên.

“Lái đi, có giỏi thì lái đi!”

“Hôm nay ông mày cứ đứng ở đây, mày có bản lĩnh thì tông chết ông mày đi”.

“Nếu không thì đổi thành ông đây xiên chết mẹ mày đấy!”

Khuôn mặt Trương Gia Lương càng lúc càng dữ tợn.

Hai mắt ông ta trợn trừng trừng.

Hai chữ to đùng được viết trên khuôn mặt của ông ta.

Ngạo mạn!

Sắc mặt Lý Phong bình thản, nhìn Hứa Hạo Nhiên, hỏi: “Tiếp theo em định làm gì?”

Hai tay cầm vô lăng của Hứa Hạo Nhiên run rẩy.

Tuy nhiên, run rẩy không phải là vì sợ hãi mà là vì tức giận.

Lý Phong nhìn thấy trong ánh mắt Hứa Hạo Nhiên bùng lên lửa giận.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên hạ quyết tâm.

Nhấn mạnh chân ga bằng chân phải.

“Bụp!”

Chiếc xe địa hình bất ngờ lao về phía trước vài mét.

Lúc này, Trương Gia Lương đang nằm bò ra trên mui xe.

Khi Hứa Hạo Nhiên phanh gấp, Trương Gia Lương lăn từ trên cao xuống đất.

Trương Gia Lương vội vàng bò dậy.

Ông ta túm lấy thanh sắt từ tên đàn em bên cạnh, đập mạnh vào phía trước chiếc xe địa hình.

“Tới đây, tới đây, mẹ nhà mày có bản lĩnh thì tới đây, đâm chết ông mày đi!”

Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên, bình thản nói ba từ: “Đạp chân ga”.

Hứa Hạo Nhiên ngây ra một lúc.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta liền làm theo lời Lý Phong nói.

Ngay lập tức, chiếc xe địa hình lại lao tới.

Trương Gia Lương sợ hãi ném thanh sắt đi.

Cả người ông ta nằm bò trên mui xe địa hình.

Chiếc xe càng lúc càng lao nhanh.

Những người chắn phía trước lập tức tản ra.

Chỉ có duy nhất Trương Gia Lương vẫn nằm bò trên mui xe, bị chiếc xe này đưa đi càng lúc càng xa.

“Á!!!”

Trong không khí vang vọng tiếng hét của Trương Gia Lương.

“Phanh lại!”

Lý Phong vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên lập tức phanh lại.

“Kít!”

Hệ thống phanh của chiếc xe địa hình này rất tốt.

Chiếc xe đang lao nhanh dừng lại ngay lập tức.

Trương Gia Lương kêu lên một tiếng thảm thiết.

Sau đó ông ta lăn liên tục hơn chục mét dưới mặt đất.

Trước khi Trương Gia Lương kịp bò dậy, Lý Phong lại nói.

“Đạp chân ga”.

Hứa Hạo Nhiên tuyệt đối tin tưởng Lý Phong.

Lý Phong bảo cậu ta làm gì, cậu ta tuyệt đối sẽ không có chút nghi ngờ hay do dự nào cả.

“Brừm!”

“Brừm!”

Tiếng động cơ xe như tiếng hổ gầm.

Con quái vật thép khổng lồ này tiếp tục lao về phía Trương Gia Lương.

Trong mắt Trương Gia Lương, xe địa hình càng lúc càng to.

Trương Gia Lương sợ hãi!

Hoảng loạn!

Ông ta căn bản không có thời gian để tránh!

“Á á á!!

Anh ta đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết.

Đưa hai tay ra che mắt.

“Phanh xe”.

Ngay khi Lý Phong vừa dứt lời, chiếc xe địa hình này lại lập tức dừng lại.

Hệ thống phanh mạnh mẽ đã khiến con quái vật khổng lồ bằng thép này dừng lại ngay trước mặt Trương Gia Lương.

Run rẩy!

Cơ thể của Trương Gia Lương không ngừng run rẩy.

Quá đáng sợ!

Khoảnh khắc vừa nãy, hơi thở của cái chết bao trùm một cách mạnh mẽ!

Nỗi sợ hãi trước cái chết đó khiến Trương Gia Lương vẫn chưa thể hồi phục tinh thần lại được.

Ngoại trừ cơ thể không ngừng run rẩy, đũng quần của ông ta đã ướt sũng.

Chất lỏng màu vàng đục chảy xuống đất.

Lúc này, Lý Phong quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên hỏi.

“Bây giờ em đã biết nên phanh như thế nào chưa?”

Hứa Hạo Nhiên gật đầu lia lịa.

Sau khi trải qua hai lần này, cậu ta đã xây dựng được sự tự tin nhất định.

Cậu ta cảm nhận được một cách rõ ràng rằng mình có thể điều khiển được chiếc xe địa hình khổng lồ này.

“Bây giờ đi thôi!”

Hứa Hạo Nhiên quay đầu xe lại.

Nhưng lần này, không ai trong số đám một trăm người đó dám xông lên, khoe khoang sức mạnh, chặn đầu xe của bọn họ lại.

Trơ mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên lái xe đi.

Ngô Đức Khải vốn dĩ đã nắm chặt vật cứng ngắc của mình, chuẩn bị chơi đủ trò với Hứa Mộc Tình, bây giờ giương mắt nhìn chiếc xe đó rời đi, nghiến răng căm hận!

“Đồ chó má! Chúng mày nghĩ như vậy là xong rồi à?”

“Chúng mày đợi đấy cho tao”.

“Không có nguyên liệu nấu ăn, để tao chống mắt lên xem chúng mày mở nhà hàng kiểu gì?”

“Đến lúc đó, tao sẽ bắt chúng mày quỳ rạp rồi cầu xin trước mặt tao!”

“Để con đàn bà đó liếm từng bộ phận trên cơ thể tao như một con chó!”

Trên đường lớn, Hứa Hạo Nhiên chăm chú lái xe.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình bây giờ đã ngồi ở hàng ghế sau.

Khuôn mặt Hứa Mộc Tình hiện lên vẻ buồn bã, lông mày khẽ cau lại.

“Chồng à, bây giờ các công ty cung cấp nguyên liệu ở thủ đô đều không chịu hợp tác với chúng ta”.

“Không có nguyên liệu thì làm sao chúng ta mở cửa hàng được đây?”

Kết quả, Lý Phong nói một câu khiến Hứa Mộc Tình cạn lời: “Trực tiếp đến chợ rau mua rau không phải là được rồi sao”.

Hứa Hạo Nhiên đang lái xe đột nhiên mỉm cười.

Cậu ta cười khổ.

“Anh rể, bọn em đã nghĩ tới cách đó rồi”.

“Anh Khoát Hải ngày nào cũng lái xe tải đi vòng quanh các chợ rau ở thủ đô”.

“Tuy nhiên, đến cổng chợ anh ấy cũng không vào được”.

“Chỉ cần nhìn thấy anh Hải, bọn họ lập tức cử người ra chặn anh ấy lại”.

“Có một lần, anh Hải lẻn vào bên trong chợ”.

“Những người bán rau đó đã được được nhắc nhở trước rồi”.

“Không ai dám bán rau cho chúng ta cả”.

Lúc này, Lý Phong chỉ tay vào một góc bên phải ở phía trước nói: “Tới chỗ đó rồi rẽ vào”.

“Rẽ trái ở ngã tư thứ ba”.

“Đi thêm năm mươi mét nữa sẽ có một chợ rau”.

Theo những gì Lý Phong nói, Hứa Hạo Nhiên đã lái xe đến trước cổng một chợ rau.

Lần này, Lý Phong không đi vào trong.

Mà bọn họ đi vòng quanh chợ rau.

Các quầy hàng trong chợ rau đều phải trả tiền.

Nguồn hàng của người bán hàng do các công ty chuyển phát cung cấp.

Mọi nguồn hàng của bọn họ đều nằm trong tay công ty chuyển phát.

Vì vậy chỉ cần người nhà họ Tiền không buông tha.

Đám người Lý Phong căn bản không thể mua được bất kỳ nguyên liệu nào.

Ở không gian thoáng đãng bên cạnh chợ rau, có vài cụ già đang ngồi xổm ở bên đường để bán rau.

Rau trong giỏ của những cụ già này đều là do họ tự trồng.

Khu chợ rau này tuy không gần nông thôn.

Nhưng vì để mưu sinh.

Những ông cụ này ngày nào cũng vất vả đạp xe từ lúc hai, ba giờ sáng đến đây để bán rau.

Hứa Hạo Nhiên cau mày, nói với Lý Phong: “Anh rể, ở đây chỉ có một loại rau duy nhất”.

“Hơn nữa mua về nấu lên hương vị cũng sẽ không được ngon lắm”.

“Chúng ta không thể chỉ dựa vào rau xanh và cà rốt để kinh doanh được”.

Lý Phong đang định nói, lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng quát tháo của một người đàn ông.

“Ông già này, tôi nói với ông bao nhiêu lần rồi!?”

“Không được phép bán rau ở đây!”

Quay đầu theo hướng phát ra âm thanh.

Thấy hai người bảo vệ của chợ rau, tay cầm gậy, hùng hùng hổ hổ đứng trước mặt một ông cụ da ngăm đen.

Một tên bảo vệ trong số đó cầm lấy quả cà chua, ném mạnh xuống đất.

“Này thì bán này, bán này!”

“Đống đồ thối nát của ông, vừa bẩn vừa xấu, ai thèm mua!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK