Mục lục
Một Lời Hứa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 711: Điên rồi

Bên trong hai cái hộp gỗ, có hai cái đầu người!

Một cái là của Long Thế Điển, cái còn lại là của người thừa kế nhà họ Long, con trai cả của Long Thế Điển!

Cơ thể Lý Thiên Sách khẽ run lên, sau đó cả người mềm nhũn ngồi xụi lơ trên mặt đất.

Lý Hán Chí thậm chí còn dùng cả hai tay ôm đầu.

Không thể tin được!

Khó mà tin được!

Anh ta gục xuống và không ngừng la hét.

"Không, đây không phải là sự thật!"

"Đây tuyệt đối không phải thật sự!"

"Tôi đang mơ, chắc chắn là đang mơ rồi!"

Lý Hán Chí bắt đầu la hét như một kẻ điên.

Anh ta ôm đầu và lao về phía cổng một cách điên cuồng.

Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên.

Sau đó, một hắc vệ lập tức đứng dậy, dưới ánh nhìn của mọi người, thân ảnh anh ta lóe lên.

Trong nháy mắt, đã chặn đường của Lý Hán Chí.

Lý Hàn Chí vốn đang điên điên khùng khùng, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo khi bị hắc vệ chặn lại.

Nhưng anh ta không dám để lộ ra ngoài mà tiếp tục giả ngu.

Lý Phong từng bước đi về phía Lý Hán Chí.

"Tao sẽ cho mày hai lựa chọn".

"Vì mày đã chọn thành người điên rồi, không sao, tao sẽ đáp ứng mày".

Khi đang nói chuyện, Lý Phong đột nhiên biến mất dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Mọi người còn chưa kịp chớp mắt.

Lý Phong đã đứng trước mặt Lý Hán Chí.

Anh vươn bàn tay của thần về phía Lý Hán Chí.

Tay Lý Phong nhẹ nhàng lướt qua đầu Lý Hán Chí.

Đột nhiên, trên tay anh xuất hiện sáu mươi bốn sợi tóc của Lý Hán Chí.

Lý Phong trực tiếp cắm sáu mươi bốn sợi tóc ngắn này vào mặt, tai, đỉnh đầu và sau đầu của Lý Hàn Chí với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được!

Lý Hán Chí, người vẫn đang gào thét điên cuồng, vào lúc này đột nhiên im bặt.

Đầu anh ta hơi cúi xuống.

Lúc đầu, Lý Hán Chí không có bất kỳ động thái nào.

Nhưng từ từ, có người phát hiện trong miệng Lý Hán Chí có nước bọt.

Khi Lý Hán Chí ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt của Lý Hán Chí đã thay đổi.

Khuôn mặt của anh ta bắt đầu vặn vẹo.

Ở trạng thái này, người bình thường dù thế nào cũng không thể có biểu cảm như này được!

Chỉ những người thực sự có vấn đề về tâm thần mới có trạng thái như vậy!

Lý Hán Chí điên rồi.

Miệng anh ta lệch đi.

Chảy nước dãi từa lưa.

Khi anh ta cười, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết anh ta là một kẻ ngốc.

Anh ta khi thì điên điên khùng khùng ngu ngu.

Sau đó, khoa chân múa tay la hét chạy nhảy khắp nơi.

Đại trưởng lão nhìn thấy vậy, lập tức cho thuộc hạ khống chế Lý Hán Chí.

Dù sao, Lý Hán Chí cũng là một thành viên của gia tộc họ Lý.

Đại trưởng lão nhìn Lý Thiên Sách, thấy Lý Thiên Sách không có phản ứng gì, lập tức nói: "Mau nhốt Lí Hán Chí lại cho tôi, mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho cậu ta".

Lý Phong nhẹ nói: "Không cần tìm, bác sĩ giỏi nhất thế giới ở đây này".

"Tôi đã cắt đứt dây thần kinh não của hắn rồi".

"Não trái của hắn đã chết".

Những người xung quanh không khỏi hít vào một hơi.

Không ngờ Lý Phong lại ra tay tàn nhẫn như vậy!

Vào lúc này, Lý Thiên Sách đã không thể thực hiện bất kỳ động thái nào nữa.

Khoảnh khắc nhìn thấy đầu của Long Thế Điển, ông ta biết mình đã toang rồi.

Nhưng ông ta vẫn không thể tin được.

Nếu đó không phải là cơn đau từ cơ thể liên tục nói với ông ta rằng đây không phải là một giấc mơ.

Thì Lý Thiên Sách hẳn là vẫn nghĩ mình gặp ác mộng, còn chưa tỉnh.

Lý Thiên Sách ngẩng đầu nhìn Lý Phong: "Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?"

Lý Phong cười lạnh, anh không thèm để ý tới Lý Thiên Sách.

Quay đầu nhìn Lý Tấn, lạnh lùng nói: "Việc tiếp theo giao cho ông đấy".

Dứt lời, Lý Phong dẫn theo anh em Hắc Bạch, xoay người chậm rãi rời đi.

...

Hứa Mộc Tình đã ngủ bảy ngày rồi.

Không có dấu hiệu tỉnh lại.

Mấy ngày nay, Lý Phong đều ở bên cạnh Hứa Mộc Tình, có thể nói là không rời nửa bước.

Tất cả các dấu hiệu thể chất của Hứa Mộc Tình đã đạt đến mức cân bằng.

Bây giờ cô cũng giống như người thường, thậm chí có thể nói là dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lý Phong.

Thân hình của Hứa Mộc Tình còn đẹp hơn người thường.

Nhưng bởi vì Hứa Mộc Tình lần này đã bị chấn thương tinh thần.

Chấn thương dữ dội này đã kích hoạt cơ chế bảo vệ cơ thể của Hứa Mộc Tình.

Cho dù bây giờ cơ thể của cô có tốt hơn người thường đi chăng nữa.

Nhưng cô vẫn không thể thức dậy.

Muốn Hứa Mộc Tình tỉnh lại thì phải dựa vào ý chí của chính cô.

Ngay cả Lý Phong cũng không làm gì được.

Đúng như Lý Phong đã nói trong diễn võ đường của gia tộc họ Lý trước đây.

Anh là bác sĩ hàng đầu trên thế giới, hơn nữa anh còn là bác sĩ đa khoa.

Đối với Tây y mà nói, Lý Phong có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao nhất của nhân loại.

Không ai có thể vượt qua anh.

Vì vậy, nếu Lý Phong không thể làm cho Hứa Mộc Tình tỉnh lại.

Thì chỉ có thể dựa vào phương pháp khác.

Trong thời gian này, Lý Phong đã đích thân đến thăm một số thầy thuốc đông y đức cao vọng trọng.

Nhưng trong tình huống này, ngay cả một thầy thuốc đông y với sáu bảy mươi năm kinh nghiệm cũng bất lực.

Bây giờ hầu hết mọi người đều chỉ có một việc để làm, đó là chờ đợi.

Chờ Hứa Mộc Tình tự mình tỉnh lại.

Trong khi chăm sóc cơ thể của Hứa Mộc Tình, Lý Phong không nói với Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân về việc này.

Hứa Hạo Nhiên, người luôn mồm mép, cũng không tiết lộ tin tức gì về Hứa Mộc Tình cho gia đình.

Ngoài ra, bản thân Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương hiện nay cũng tương đối bận rộn.

Vì vậy, trong một thời gian ngắn, họ sẽ không biết về tình hình của Hứa Mộc Tình.

Tuy nhiên, điều này không thể tiếp diễn mãi mãi.

Lý Phong yên lặng ngồi bên Hứa Mộc Tình.

Anh nhìn Hứa Mộc Tình với ánh mắt đầy trìu mến.

Lý Phong nói chuyện với Hứa Mộc Tình mỗi ngày.

Đây là một cách để đánh thức Hứa Mộc Tình.

Lúc này, Lý Phong trong phòng chăm sóc đặc biệt, như thường lệ, thì thầm một điều gì đó mới mẻ và thú vị với Hứa Mộc Tình.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

Hứa Hạo Nhiên từ ngoài cửa xông vào.

"Anh rể, anh rể, em vừa nhận được một tin".

"Có một huyện nhỏ bên cạnh Trường An, có một người rất lợi hại".

"Có lẽ ông ta có cách để đánh thức chị gái em đấy".

Nếu là bình thường, Lý Phong sẽ chả buồn để ý tới Hứa Hạo Nhiên.

Bởi vì Hứa Hạo Nhiên trước giờ luôn là người không đáng tin cậy.

Với tính cách cẩu thả của cậu ta, khó mà làm việc gì cho tròn vẹn được.

Nhưng hiện tại đối với Lý Phong, chỉ cần có thể cứu được Hứa Mộc Tình, anh sẽ thử bất kỳ biện pháp nào, gặp bất kỳ người nào.

Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên rời khỏi phòng bệnh.

Lúc hai người vào thang máy, Hứa Hạo Nhiên muốn ấn xuống lầu.

Thì Lý Phong lại ấn thang máy lên tầng cao nhất.

Hứa Hạo Nhiên không khỏi sững sờ, nói với Lý Phong: "Anh rể, tại sao chúng ta lại lên tầng cao nhất?"

Bệnh viện này đã được Lý Phong mua lại.

Để chăm sóc Hứa Mộc Tình, Lý Phong đã thực hiện một cuộc cải tạo đơn giản.

Lý Phong trầm mặc không nói gì, đưa Hứa Hạo Nhiên lên tầng cao nhất.

Khi hai người ra khỏi thang máy, Hứa Hạo Nhiên không khỏi thốt lên: "Oa! Máy bay trực thăng!"

Chương 712: Người đàn ông trong nhà tang lễ

Chiếc trực thăng trước mặt Hứa Hạo Nhiên lần này không còn là chiếc trực thăng bọc thép mà Lý Phong đã dán lại bằng keo 502 nữa.

Đây là loại trực thăng dân dụng với đường nét tương đối mềm mại.

Vẻ ngoài của nó trông hơi mini, nhỏ và thậm chí còn khá dễ thương.

Chiếc trực thăng này vốn là quà của Lý Phong tặng Hứa Mộc Tình.

Nhưng bây giờ nó đã trở thành phương tiện của Lý Phong để tìm cách đánh thức Hứa Mộc Tình.

Cả hai nhanh chóng lên trực thăng và bay đến vị trí mà Hứa Hạo Nhiên nói.

Huyện nhỏ mà Hứa Hạo Nhiên đề cập đến cách Trường An khoảng một tiếng rưỡi lái xe.

Huyện này không lớn, không có ngành công nghiệp đặc biệt nào.

Mọi thứ ở đây có vẻ tương đối giản dị.

Mà quận này có một vị trí rất đặc biệt.

Đó là ngôi mộ của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên Hoa Hạ!

Nếu là bình thường Lý Phong và Hứa Mộc Tình ở bên nhau, anh có thể sẽ đưa Hứa Mộc Tình đến lăng mộ của Nữ hoàng đi dạo một vòng.

Nhưng bây giờ Lý Phong không có hứng thú này, trực thăng đậu trên bãi đất bằng phẳng bên ngoài huyện.

Hiện đã có một chiếc sedan Volkswagen màu đen với ngoại hình khác thường đậu sẵn ở đó.

Hai người bước vào chiếc xe màu đen và phóng nhanh vào thị trấn bên trong của huyện.

Khi xe dừng lại, Lý Phong hạ cửa kính xe xuống, nhìn tòa nhà trước mặt.

Anh quay đầu hỏi Hứa Hạo Nhiên: "Em có chắc là ở đây không?"

Hứa Hạo Nhiên cũng thò cổ ra ngoài cửa kính.

Chớp chớp mắt sau đó lại rụt cổ vào.

Trên mặt nở nụ cười gượng gạo, khẽ gật đầu với Lý Phong.

"Anh rể, chính nó đó, dì Trương nói, vị này là một người kì lạ".

"Sự ra đời của ông ta là một tai nạn".

Hứa Hạo Nhiên nói với Lý Phong rằng người mà họ sắp đến thăm rất khác thường.

Người này tên là Võ Giải.

Khi Võ Giải còn nhỏ, ông ấy có biệt danh là Quan Tài Tử.

Tên này có ý nghĩa không giống với bình thường.

Trước khi Võ Giải được sinh ra, mẹ của ông ấy đã qua đời rồi.

Mẹ ông ấy chết vì đau tim, chết ở lưng chừng núi.

Khi mọi người tìm thấy bà ấy, bà ấy đã chết được hơn bảy tám giờ rồi.

Ai cũng nghĩ đứa con trong bụng không giữ được nữa.

Điều không ngờ là khi người ta đưa xác mẹ ông ấy vào nhà tang lễ.

Vào giữa đêm, Võ Giải đã bò từ bụng mẹ ra.

Võ Giải từ nhỏ đã bị phân biệt đối xử, không ai thích chơi với ông ấy cả.

Ông ấy dường như cũng rất sợ hãi thế giới này.

Luôn thu mình vào một góc khuất một mình.

Sau một thời gian dài, mọi người đều coi ông ấy như không khí.

Trong một thời gian dài, không ai nhận ra sự tồn tại của Võ Giải.

Không biết từ khi nào bắt đầu lan truyền tin rằng Võ Giải có thể nhìn thấy những thứ mà mọi người không thể nhìn thấy.

Và dần dần, một vài chuyện rất kỳ lạ đã xảy ra với ông ấy.

Trong mắt mọi người, những chuyện này không thể nào giải quyết được.

Nhưng Võ Giải đã giải quyết từng việc một.

Dì Trương mà Hứa Hạo Nhiên đề cập tới có một người cháu họ có tình trạng tương tự như Hứa Mộc Tình.

Cô cháu họ này nhát gan từ nhỏ.

Một đêm, khi đi làm về một mình, bị một vài tên côn đồ bắt nạt trên đường.

Khi mọi người tìm thấy cô ấy, cô ấy đã ngất đi rồi.

Kể từ ngày đó, cháu họ của dì Trương cứ bất tỉnh như vậy, không hề tỉnh lại.

Sau đó, dì Trương cũng nghe lời giới thiệu của người khác mới tìm đến Võ Giải.

Cô cháu họ dì Trương đã bất tỉnh hơn nửa năm.

Trong suốt thời gian đó, đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng không có cách nào đánh thức được cô ấy.

Nhưng Võ Giải chỉ mất chưa đầy vài phút để khiến cháu họ dì Trương mở mắt.

Sau khi nghe Hứa Hạo Nhiên nói, Lý Phong xuống xe muốn thử xem xem thế nào.

Hai người vào nhà tang lễ.

Nhà tang lễ vẫn lạnh lẽo như những gì người ta nghĩ về nó.

Bước vào cổng, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ không khí bên trong giảm xuống.

Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Phong bất giác rùng mình.

"Đậu! Sao nơi này lạnh thế? Cảm giác như bước vào tủ lạnh ấy!"

Khi đang nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên há miệng muốn hắt hơi.

Lý Phong lập tức đưa tay ra, vỗ nhẹ lên vai Hứa Hạo Nhiên.

Lập tức, Hứa Hạo Nhiên thu cái hắt hơi lại.

Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: "Không nên hắt hơi ở nơi này".

"Khi một người hắt hơi, khí trên thân người đó sẽ thay đổi".

"Có thể dẫn dắt tà ác ngoại lai xâm chiếm".

Hứa Hạo Nhiên chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ: "Anh rể, anh đừng làm em sợ!"

Lý Phong nhẹ giọng nói: "Những gì anh vừa nói mang tính học thuật, không có ý nghĩa nào khác".

"Xoạch".

"Xoạch".

Tiếng bước chân của hai người vang vọng trên hành lang rộng rãi và u ám của nhà tang lễ.

Đi qua hành lang, Lý Phong kinh ngạc phát hiện bên tay trái có một khu vườn.

Trong khu vườn này, những đóa hoa tươi sắc đang nở rộ.

Trong số đó có một bông hoa màu xanh nhạt khiến Lý Phong chú ý.

Khi nhìn thấy loại hoa này, Lý Phong khẽ nhíu mày.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên lại giống như khám phá ra thế giới mới.

Cậu ta giơ tay chỉ vào một bóng người xinh đẹp trong đám hoa.

"Anh rể, anh rể, ở đó có mỹ nữ kìa!"

Khi Lý Phong quan sát những cô gái khác, thậm chí cả những đại mỹ nhân như Suzaku bên cạnh.

Lý Phong chưa bao giờ coi họ là những người khác giới.

Giữa anh và họ chỉ duy trì mối quan hệ giữa sếp và cấp dưới.

Trong mắt anh, chỉ có Hứa Mộc Tình.

Nhưng mà, lúc này Lý Phong lại nhìn cô gái kia thật lâu.

Như Hứa Hạo Nhiên đã nói, đây là một người đẹp tuyệt vời không gì sánh được.

Vẻ ngoài của cô ấy không hề kém cạnh Hứa Mộc Tình.

Mà trên người cô ấy, Lý Phong thậm chí còn cảm thấy một sự lạnh lẽo như không nên tồn tại ở nhân gian.

Cô gái này mặc một chiếc váy giản dị.

Cô ấy đang đứng giữa những bông hoa, đôi lông mày của cô ấy rõ ràng là bắt mắt hơn cả những bông hoa lộng lẫy kia.

Sau khi Lý Phong nhìn kỹ cô gái kia, trong mắt anh hiện lên một tia đặc biệt.

Anh vỗ vai Hứa Hạo Nhiên và nói: "Đi thôi".

"Người đẹp này là hoa đã có chủ rồi".

Nghe những gì Lý Phong nói, vẻ mặt phấn khích của Hứa Hạo Nhiên sụp đổ ngay lập tức.

"Anh rể, làm sao anh biết cô ấy đã có bạn trai?"

Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên nói: "Không phải bạn trai, mà là chồng".

"Em không để ý rằng cô ấy đang đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út của bàn tay trái sao?"

"Trời ạ! Kẻ nào may mắn vậy, lấy được cô vợ đẹp như tiên ấy!"

Trong tiếng than thở của Hứa Hạo Nhiên, hai người đi qua khu vườn và đến một căn phòng bên ngoài.

Lúc này, cánh cửa khép hờ.

Lý Phong vươn tay gõ cửa hai cái.

Sau đó, một giọng nói hơi trầm của một người đàn ông từ trong phòng phát ra.

"Mời vào".

Lý Phong đẩy vào.

Anh vô cảm bước vào.

Hứa Hạo Nhiên chỉ đi theo sau anh hai bước.

Khi Hứa Hạo Nhiên nhìn rõ thứ trong phòng, không khỏi giật mình: "Mẹ ơi!"

Chương 713: Võ Giải

Khiến Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên đến vậy không phải là con người.

Mà là một xác chết nằm trên bàn.

Lúc này có một người đàn ông đẹp trai, vóc dáng cường tráng đang trang điểm cho xác chết.

Một số bộ phận của cơ thể xác chết dường như đã bị phân hủy rất nặng.

"Ọe!"

Hứa Hạo Nhiên vừa nhìn thấy, lập tức che miệng, xoay người chạy ra khỏi phòng, ói lên ói xuống.

Lý Phong bình thản nhìn người đàn ông trung niên, dùng kim sửa sang thi thể.

Nhìn thấy Lý Phong đang đứng nhìn, người nọ không khỏi ngẩng đầu liếc Lý Phong.

Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua mắt ông ấy.

Người đàn ông cười với Lý Phong nói: "Cậu không sợ sao?"

Lý Phong thờ ơ đáp: "So với đám người sống mưu mô thì xác chết trông thân thiện hơn nhiều".

Trước khi đến, Lý Phong chỉ có thái độ muốn thử thôi.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng Lý Phong đã đoán ra.

Anh tin rằng tất cả những điều dì Trương nói đều là sự thật.

Người đàn ông trước mặt anh có năng lực đặc biệt.

Lý Phong có thể cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng thuần khiết trên người ông ấy.

Người này chưa từng tập võ.

Nhưng khí tức này thuần khiết hơn khí tức bên trong những đã tu luyện hàng chục năm.

Có thể thấy người này khi còn trẻ là một cao thủ.

"Nếu cảm thấy không thoải mái, có thể đợi ngoài cửa. Mấy phút nữa là xong thôi".

Khi Võ Giải còn đang nói, Lý Phong đã nhanh chóng bước lên.

Lý Phong cầm lấy kim chỉ trên kệ bên cạnh.

Với đôi tay như một chiếc máy khâu, anh khâu từng vết thương bị tổn thương nghiêm trọng của xác chết với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Kỹ thuật khâu vết thương của Lý Phong khiến đàn ông ngạc nhiên.

Với nỗ lực phối hợp của hai người, cái xác nát bươm đã nhanh chóng được khâu lại.

Võ Giải nhẹ nhàng che phần trên của xác chết lại bằng một tấm vải trắng, sau đó quay sang Lý Phong cười nói.

"Chào cậu, tôi tên là Võ Giải, rất vui được làm quen với cậu".

"Tôi tên là Lý Phong. Hôm nay tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ".

Võ Giải khẽ gật đầu nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện".

Võ Giải đưa Lý Phong đến khu vườn bên cạnh hành lang vừa rồi.

Có một cái bàn bằng đá ở đây.

Đã có một số đồ ăn nhẹ trên đó.

Người đẹp mặc thường phục lặng lẽ đứng bên cạnh.

Nhận định của Lý Phong trước đây là đúng.

Người phụ nữ này đã kết hôn.

Cô ấy là vợ của Võ Giải.

Người phụ nữ có vẻ hơi sợ người lạ.

Sau khi gật đầu với Lý Phong, cô ấy xoay người rời đi.

Lý Phong khẽ cau mày nhìn theo bóng lưng của cô ấy.

Võ Giải hỏi Lý Phong: "Sao vậy?"

Lý Phong suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Tôi không biết có nên nói cái này hay không".

"Hơn nữa tôi cảm thấy hẳn là ông biết".

Võ Giải sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười.

Lý do tại sao Lý Phong không nói rõ.

Đó là vì vợ của Võ Giải có những đặc điểm cơ thể khác với người thường.

Người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp này chỉ có nửa tần số nhịp tim của người bình thường.

Tim đập là để bơm máu đi khắp cơ thể.

Nếu tần suất đập của một người chỉ bằng một nửa so với người bình thường.

Chưa kể là đi đứng hoạt động, cho dù là nằm ở giường bệnh cũng không cứu được.

Lý Phong không nói ra vấn đề này.

Đó là để tôn trọng quyền riêng tư của vợ chồng Võ Giải.

Người phụ nữ này, giống như Võ Giải, không phải là một người bình thường.

"Cảm ơn cậu đã hiểu".

Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh nghe mà chả hiểu gì, cậu ta thậm chí còn không biết hai người đang nói về điều gì.

"Ông anh đẹp trai à, tôi muốn hỏi vợ ông có chị hay em gái không?"

Lý Phong đá Hứa Hạo Nhiên.

Võ Giải cười và nói: "Cô ấy là trẻ mồ côi như tôi".

Lý Phong chuyển chủ đề về vợ của Võ Giải, nói ngắn gọn về tình hình của Hứa Mộc Tình với Võ Giải.

Võ Giải im lặng sau khi nghe anh nói xong.

Ông ấy nhìn Lý Phong.

"Lúc nãy khi cậu dùng kim chỉ để khâu, tôi đoán rằng cậu là một bác sĩ rất giỏi".

"Nhưng vấn đề này không thể đơn giản xem xét từ quan điểm y tế được".

"Chúng ta phải nhìn nhận vấn đề này theo một cách suy nghĩ khác".

Lúc này, Võ Giải nói với Hứa Hạo Nhiên: "Cậu có thể ra ngoài hái một cành liễu giúp tôi không".

Hứa Hạo Nhiên nhướng mày, khi Lý Phong gật đầu, cậu ta lập tức quay người.

Chẳng mấy chốc, Hứa Hạo Nhiên đã trở lại với một cành liễu tươi.

Võ Giải bứt một chiếc lá liễu xanh non mềm mại trên cành.

Sau đó, đi đến một cái vạc gốm bên vườn.

Bình gốm này chứa đầy nước thanh tịnh.

Bên trên còn có một đóa sen.

Có một vài con cá sặc sỡ đang bơi dưới đáy.

Võ Giải nhẹ nhàng đặt chiếc lá liễu vào chum nước.

Ông ấy lẩm bẩm niệm gì đó trong miệng.

"Bao quanh tất cả mọi thứ, tiết lộ sự thật".

Sau đó, một cảnh tượng rất đặc biệt xuất hiện trước mặt Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.

Một hình ảnh hiện ra trên mặt nước hơi gợn sóng.

Trong đó, Hứa Mộc Tình nằm lặng lẽ trên giường bệnh.

Bên cạnh cô, Suzaku đứng nghiêm trang.

"Wow! Thần kì quá?"

Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh bô bô, nhưng vẻ mặt của Lý Phong vẫn không thay đổi.

Rõ ràng, anh không phải là người mới lần đầu nhìn thấy kỹ thuật này.

Lý Phong đã từng thấy loại phương thức tương tự như này rồi.

Võ Giải đưa tay ra khuấy nhẹ trên mặt nước.

Chẳng mấy chốc, chiếc lá liễu từ từ chìm xuống.

Nhưng điều kỳ lạ là sau khi lá liễu chìm xuống nửa chừng, nó lại từ từ nổi lên.

Khi các gợn sóng dần ổn định, hình ảnh hiện lên trên mặt phẳng vẫn không thay đổi.

Sau đó, Võ Giải bứt tất cả những chiếc lá trên cành liễu vào giữa lòng bàn tay của mình.

Sau đó, Võ Giải ném tất cả các lá liễu lên trên không.

Những chiếc lá liễu liên tục nhảy múa trong không trung.

Khi những chiếc lá này đáp xuống, hai mắt Lý Phong sáng lên ngay lập tức.

Bởi vì những chiếc lá liễu này cùng hướng về một hướng.

Thấy vậy, Lý Phong xoay người rời đi mà không nói lời nào.

"Này, anh rể, có chuyện gì vậy?"

Hứa Hạo Nhiên ngẩn người, thấy Lý Phong sải bước nhanh, cậu ta lập tức chắp tay tạm biệt Võ Giải, sau đó xoay người đuổi theo.

"Anh rể, chờ em với!"

Võ Giải nhìn theo bóng lưng xa xa của Lý Phong, khẽ thở dài nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng!"

"Hy vọng cậu có thể vượt qua cửa ải này".

Lúc này, vợ của Võ Giải lặng lẽ đứng bên cạnh Võ Giải.

Cô ấy nói một câu bằng một giọng rất hay.

"Anh ta rất mạnh, những người đó không phải là đối thủ của anh ta".

...

"Anh rể, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Tại sao ông anh kia ném bừa mấy cái lá liễu mà hình ảnh chị gái em lại hiện ra dưới nước, trông rõ thần kì!"

Trên đường trở về, Hứa Hạo Nhiên liên tục đặt câu hỏi, nhưng Lý Phong không trả lời câu nào.

Lúc này, sắc mặt anh vô cùng u ám.

Cả người toát ra khí thế cuồn cuộn!

Chương 714: Đạo Chính Nhất và đạo Toàn Chân

"Anh rể, dù sao vẫn còn thời gian, anh nói cho em biết đi".

Lên trực thăng rồi mà Hứa Hạo Nhiên vẫn không buông tha.

Lý Phong thực sự thấy phiền trước mấy câu hỏi của cậu ta, liền lên tiếng.

"Thứ người đó sử dụng lúc nãy là đạo thuật".

Nghe vậy, mắt Hứa Hạo Nhiên bất giác sáng lên.

"Anh rể, ý của anh là, người vừa rồi là một đạo sĩ có thể bắt quỷ hàng yêu sao?"

Lý Phong gật đầu.

"Nhưng mà không đúng! Vị đạo sĩ này không phải giống như hòa thượng không thể lập gia đình sinh con sao?"

Lý Phong biết tính cách của Hứa Hạo Nhiên xưa nay đã hỏi là phải hỏi đến cùng, cậu ta sẽ không bỏ cuộc khi chưa có được câu trả lời.

Mà Lý Phong càng không nói, Hứa Hạo Nhiên sẽ càng vặn hỏi.

Lý Phong khẽ thở dài, sau đó nói.

"Ở Hoa Hạ chúng ta, đạo sĩ có hai môn phái".

"Lần lượt là "đạo Chính Nhất" và " đạo Toàn Chân".

Nghe đến những danh từ mà mình quen thuộc, Hứa Hạo Nhiên lập tức cười haha.

"Đạo Toàn Chân có phải là môn phái Toàn Chân trong tiểu thuyết võ hiệp không? Người sáng lập môn phái là Vương Trùng Dương".

Lý Phong gật đầu, đúng là Hứa Hạo Nhiên này lần đầu tiên trong đời nói đúng như vậy.

"Em nói đúng, phái Toàn Chân được thành lập vào thời nhà Tống, ông tổ của nó là Vương Trùng Dương".

Hứa Hạo Nhiên có vẻ rất hào hứng, cậu ta hình như rất hứng thú với kiến thức này.

"Anh rể, thế còn đạo Chính Nhất?"

"Lịch sử của đạo Chính Nhất tương đối sớm. Nó được thành lập bởi Trương Đạo Lăng vào thời Đông Hán".

"Vào thời điểm đó, đạo Chính Nhất còn được gọi là đạo Thiên Sư, giáo Ngũ Đấu Mễ".

Hứa Hạo Nhiên càng nghe càng phấn khích: "Giáo Ngũ Đấu Mễ thì em biết, nó đã có từ thời Tam Quốc rồi!"

Hứa Hạo Nhiên không chỉ thích hát mà còn thích chơi game.

Đôi khi, cậu ta nhốt mình trong phòng, chơi game hơn mười tiếng đồng hồ.

Thông thường, người kết thúc việc chơi game của Hứa Hạo Nhiên là Liễu Ngọc Phân.

Liễu Ngọc Phân luôn đá văng cánh cửa, sau đó nhéo tai Hứa Hạo Nhiên kéo ra ngoài.

Lý Phong còn nói: "Sự khác biệt giữa đạo Toàn Chân và đạo Chính Nhất không quá lớn".

"Đều tuân theo đạo tổ Tam Thanh".

"Tuy nhiên, đối với các đạo sĩ ngày nay, có một điểm khác biệt lớn nhất".

"Đó là, đạo Toàn Chân có rất nhiều quy tắc. Một khi chính thức nhập đạo, thì không thể kết hôn và sinh con".

"Nhưng Chính Nhất không có quy tắc như vậy".

"Đem so sánh với nhau, các đạo sĩ của Chính Nhất tự do hơn".

"Giáo Toàn Chân phải buộc tóc, nhưng các đạo sĩ Chính Nhất có thể để kiểu tóc thịnh hành nhất lúc đó".

"Anh rể, chúng ta không biết bọn họ đã kết hôn hay chưa, nhìn thoáng qua làm sao có thể phân biệt được?"

"Xem mũ trên đầu họ".

"Mũ của đạo Toàn Chân có hình tròn, nó còn được gọi là khăn Hỗn Nguyên".

"Mũ đạo Chính Nhất hình vuông, gọi là khăn Cửu Lương".

Nghe vậy, Hứa Hạo Nhiên cuối cùng cũng vỗ tay một cái.

"Anh rể, theo lời anh nói, ông chú chuyên đi bắt cương thi trên TV thuộc đạo Chính Nhất đúng không?"

Lý Phong sững người một lúc, sau đó gật đầu.

"Ừ, đúng vậy".

Hứa Hạo Nhiên nhiệt tình hỏi.

"Anh rể, vừa rồi ông anh kia không nói gì, sao anh lại vội vàng rời đi thế?"

Lúc này, ánh mắt của Lý Phong đã nhìn về vị trí của bệnh viện không xa phía trước.

Sau đó, ánh mắt của Lý Phong dần dần hướng về phía tây nam của bệnh viện.

Nơi đó là phố cổ Trường An.

Môi trường tổng thể ở đó khá hỗn loạn.

Ngoài ra còn có một trường học khá cũ.

Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lý Phong dần trở nên tối sầm lại.

Anh nói với Hứa Hạo Nhiên.

"Có một số điều ông ấy không cần nói, anh cũng biết".

"Anh rể, tình hình chị em như nào rồi? Làm sao mới có thể đánh thức chị ấy?"

Lý Phong hít sâu một hơi, giọng nói dần dần trở nên lạnh lùng.

"Chị gái của em có thể sẽ tỉnh dậy vào tối nay".

"Thật không? Thế thì tốt quá".

So với sự phấn khích của Hứa Hạo Nhiên, biểu hiện của Lý Phong nghiêm túc hơn.

Đôi mắt anh đảo từ ngôi nhà cổ này sang ngôi nhà cổ khác.

Có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Trở lại bệnh viện, Lý Phong lập tức vào phòng bệnh của Hứa Mộc Tình.

Nhìn Hứa Mộc Tình đang nằm ngủ say trên giường bệnh.

Lý Phong chậm rãi ngồi ở bên cạnh thủ thỉ.

"Em ngủ thêm chút nữa đi, rồi anh sẽ đánh thức em sớm thôi".

Nói xong, Lý Phong quay đầu nói với Suzaku đang đứng bên cạnh.

"Đề cao cảnh giác, không cho ai vào căn phòng này".

"Vâng!"

Nói xong, Lý Phong bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đuổi theo: "Anh rể, chúng ta đi đâu vậy?"

Lý Phong đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên.

Có thể nói đây là lần đầu tiên Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên nghiêm túc như vậy.

Đến mức Hứa Hạo Nhiên lập tức không quen.

Cậu ta bị ánh mắt kỳ quái của Lý Phong nhìn chằm chằm.

"Anh rể, sao anh lại nhìn em vậy?"

Lý Phong lúc này đột nhiên nói: "Dù sao em cũng rảnh".

"Hơn nữa không phải lúc nào cũng la hét, muốn mở mang tầm mắt sao, đi thôi!"

Tuy rằng Hứa Hạo Nhiên có chút háo hức muốn thử, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Phong.

Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện, cũng không lái xe như trước nữa.

Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên đã đi theo Lý Phong lên một chiếc xe buýt.

Trong ấn tượng của Hứa Hạo Nhiên, người anh rể này giàu có đến mức đốt không hết tiền, chưa bao giờ đi xe buýt.

Hứa Hạo Nhiên nghiêng đầu đến bên cạnh Lý Phong, trầm giọng hỏi.

"Anh rể, anh hôm nay làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đi xe bus?"

"Trong bãi đậu xe của bệnh viện, có hai chiếc xe nhà ta mà".

Lý Phong không đáp lại Hứa Hạo Nhiên.

Hai người tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Cứ ngồi như vậy.

Nhìn đám đông lên xuống.

"Đã đến trường trung học số bảy. Hành khách chuẩn bị xuống xe vui lòng mang theo đồ đạc, chuẩn bị xuống xe".

Lý Phong vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, hai người lập tức đứng dậy xuống xe.

Lúc này Hứa Hạo Nhiên phát hiện hai người họ đang đứng trước một ngôi trường trông rất cổ kính.

Bảng hiệu của trường này không còn là trường trung học cơ sở số bảy nữa.

Thay vào đó, là bảng tên của trường dạy nghề.

"Anh rể, chúng ta đến đây làm gì?"

"Tìm đồ".

Nói xong, Lý Phong dẫn Hứa Hạo Nhiên đi nhanh về phía cổng trường.

"Dừng lại!"

Khi đi qua cổng trường, đột nhiên có một ông già gọi Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên lại.

"Hai người có chuyện gì vậy?"

"Giờ đã tan học rồi, hai người đến đây làm gì?"

Ông già đi tới, nheo mắt nhìn Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.

"Quái lạ, hai người trông rất lạ, không giống giáo viên ở đây".

Lý Phong không nói gì.

Mà cẩn thận quan sát ông già.

Anh phát hiện ra rằng ngón giữa và ngón trỏ bên trái của ông lão rõ ràng là có màu vàng.

Khi ông ta nói, miệng ông ta đầy răng vàng.

Hơn nữa còn có một mùi khói nồng nặc trên cơ thể ông ta.

Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên lại, nói với cậu ta: "Em đi mua hai hộp thuốc lá Trung Hoa ở căng tin bên cạnh đi".

Chương 715: Tòa nhà này có gì đó

Dù không biết Lý Phong định làm gì, nhưng Hứa Hạo Nhiên đã làm theo lời anh, mua hai hộp thuốc lá Trung Hoa.

Sau khi đưa hai hộp thuốc Trung Hoa qua, thái độ của ông ta quay ngoắt 180 °.

Ông ta mỉm cười kéo Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên ngồi xuống.

"Cậu trai, hai người đến đây để livestream mấy thứ kinh dị phải không?"

Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên nhìn nhau.

Hứa Hạo Nhiên vội hỏi: "Chú! Làm sao chú biết được?"

Ông già châm một điếu thuốc Trung Hoa và cười.

"Trường của chúng tôi vậy mà nổi tiếng đấy".

"Lâu lâu lại có một nhóm thanh niên như các cậu tới đây, cầm điện thoại di động livestream mấy thứ kinh dị?"

"Tôi nói mấy người trẻ tuổi các cậu! Làm cái gì tốt đẹp không làm, lại đi làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy".

Hứa Hạo Nhiên cũng biết một chút về livestream kinh dị.

Cái gọi là livestream kinh dị chính là mấy người trẻ tuổi rảnh quá, không có gì làm.

Cầm theo điện thoại di động đến một số nơi đã xảy ra các sự kiện siêu nhiên.

Sau đó livestream.

Trên thực tế, toàn bộ buổi livestream sẽ không xuất hiện con yêu ma quỷ quái nào cả.

Nó chỉ là một dạng khác của trò chơi thám hiểm, tập trung vào tâm lý con người.

Lý Phong trầm mặc ngồi ở bên cạnh, cuối cùng hỏi.

"Chú à, trường này có chuyện gì thật sự kì quái xảy ra không?"

"Đương nhiên là có rồi, nếu như chưa từng xảy ra, thì tôi còn khuyên hai cậu làm gì?"

"Tôi nói cho các cậu biết, đừng nhìn trường học chúng tôi gió êm sóng lặng hiện giờ".

"Khi trời tối, trường học của chúng tôi rất u ám. Chuyện gì cũng có thể xảy ra đấy".

"Hai người nghe lời khuyên của tôi, đừng đi vào nữa".

"Tôi nhớ hai tháng trước, có hai thanh niên không biết thế nào lại đi leo vào trường từ cửa sau và đến phòng thí nghiệm để livestream kinh dị vào ban đêm".

"Kết quả là sau khi vào, họ không bao giờ đi ra nữa".

"Khi chúng tôi tìm thấy họ vào ngày hôm sau, họ đã ngất xỉu trong nhà vệ sinh của phòng thí nghiệm".

"Một người trong hai thanh niên này bị sốc nặng, tôi nghe nói dường như điên rồi".

"Còn người còn lại giờ vẫn nằm trong bệnh viện, chưa tỉnh lại".

Lý Phong tiếp tục hỏi.

"Chú, dù sao cháu cũng rảnh, chú nói thêm cho chúng cháu biết về trường này đi".

Có hai hộp thuốc lá Trung Hoa trước mặt, ông già không dễ gì từ chối.

Vì vậy, ông ta hút một điếu thuốc và kể cho Lý Phong nghe về những gì đã xảy ra trong ngôi trường này.

Theo lời kể của ông ta, ngôi trường này vốn là trường Trung học cơ sở số 7 Trường An.

Hơn hai mươi năm trước, một chuyện kinh hoàng đã xảy ra trong tòa nhà thí nghiệm của trường.

Vào một đêm, một nữ giáo viên mang thai đã sinh con một mình trong nhà vệ sinh của tòa nhà phòng thí nghiệm.

Sau đó, nữ giáo viên cắt cổ tay trong nhà vệ sinh rồi tự tử.

Khi cô ấy chết, đứa con trong tay cô ấy vẫn còn ấm.

Nhưng người phụ nữ quét dọn nhà vệ sinh ngày hôm sau đã tìm thấy hai xác chết, một lớn và một nhỏ, trong nhà vệ sinh.

Kể từ ngày đó, nhiều chuyện kì quái đã xảy ra trong phòng thí nghiệm của trường.

Ngay cả ban ngày khi học sinh đi vệ sinh trong phòng thí nghiệm, họ cũng sẽ gặp những chuyện đáng sợ.

Ví dụ, khi ngồi xổm trong nhà vệ sinh, liền nhìn thấy một bàn tay thò ra từ dưới hố.

Có người xả nước trong nhà vệ sinh, nhưng thứ chảy xuống không phải nước, mà là máu đỏ tươi.

Giờ tự học buổi tối, có người thấy một người phụ nữ ở hành lang ôm một đứa trẻ.

Dần dần, nhiều người đều có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Ngoài ra còn có tiếng hát ảm đạm của phụ nữ dỗ trẻ con.

Nghe đến đây, Hứa Hạo Nhiên bất giác toàn thân rùng mình.

Cậu ta phát hiện ra rằng toàn bộ bàn tay của mình đã nổi hết da gà.

Hứa Hạo Nhiên rụt cổ lại.

"Chú! Đừng nói mấy thứ đáng sợ như vậy chứ? Trên đời này làm gì có mấy chuyện như vậy?"

Ông già khịt mũi: "Có tin hay không là tùy các cậu".

"Dù sao tôi cũng đã nói rồi, nếu hai cậu đi vào mà gặp rắc rối thì đừng trách tôi không nói trước".

Nói xong, ông già cầm lấy chiếc ghế đẩu nhỏ và đi về phía phòng trực ban.

Đi được vài bước, ông ta dừng lại và hơi xoay người.

Lúc này, trên mặt lông già hiện lên một nụ cười rất kỳ quái.

"Nếu hai người thực sự muốn gặp loại chuyện đó".

"Tôi khuyên các cậu nên đợi sau 9:00 tối hẵng đến tòa nhà phòng thí nghiệm".

Khi ông già đi rồi, Hứa Hạo Nhiên nuốt nước bọt nói với Lý Phong.

"Anh rể, hai chúng ta sẽ không tới tòa nhà thí nghiệm kinh khủng kia vào nữa đêm đấy chứ?"

Lý Phong cười nhìn Hứa Hạo Nhiên: "Sao em lại sợ thế?"

"Anh đùa em chắc, em mà sợ gì?"

"Thế thì, sau chín giờ chúng ta lại đến".

Nói xong, Lý Phong nắm lấy cổ áo Hứa Hạo Nhiên, hai người bước nhanh rời đi.

Sau khi hai người rời khỏi trường học.

Ông già ngồi trong phòng thường trực hút thuốc, khoanh chân.

Nhìn thấy hai người rời đi, trên mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm.

Ông già nói với không khí xung quanh mình.

"Thế nào? Hai thằng này nhìn cũng được, đúng không?"

Có giọng nói của một người đàn ông khác trong không khí.

"Thằng lớn đó không chỉ đẹp trai mà máu cũng rất ngon".

"Hì hì, còn tôi thích thằng nhỏ hơn".

Sau khi dứt lời, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt ông già trong phòng trực ban.

...

9:00 buổi tối.

Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên dễ dàng trèo qua bức tường ngoài trường học.

Sau khi tiếp đất, Hứa Hạo Nhiên bất giác rùng mình.

Lúc trước đến đây, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy trường học này rất an tĩnh.

Bây giờ sau khi trời đã tối, cậu ta lại cảm thấy bầu không khí và môi trường của trường học đặc biệt u ám.

Đèn đường trong trường vẫn sáng.

Nhưng ngay cả khi có ánh đèn này, toàn bộ ngôi trường trông vẫn âm u và lạnh lẽo.

Lý Phong liếc nhìn xung quanh, sau đó nói với Hứa Hạo Nhiên Nhiên: "Nếu em sợ thì cứ đợi ở đây đi".

Tác dụng của phương pháp khích tướng của Lý Phong rất tốt.

Tinh thần của Hứa Hạo Nhiên đột nhiên tăng vọt.

"Anh rể, đừng coi thường em".

"Mặc dù không biết sẽ gặp chuyện gì".

"Nhưng để cứu chị gái, chuyện gì em cũng sẽ làm!"

Lý Phong khẽ gật đầu rồi dẫn Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đến tòa nhà phòng thí nghiệm.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến tầng dưới của tòa nhà phòng thí nghiệm.

Đi mãi đi mãi, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy như thể cậu ta nhìn thấy một thân ảnh lung lay nơi khóe mắt của mình.

Cậu ta đột ngột quay đầu lại và nhìn sang.

"Hóa ra là một cái cây nhỏ".

Hứa Hạo Nhiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hai người lúc này bước vào hành lang.

"Cộp cộp!"

Bước chân của Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên Nhiên vang vọng trên dãy hành lang dài.

Đang đi, Lý Phong đột nhiên dừng lại.

Bởi vì Lý Phong nhanh chóng dừng lại.

Hứa Hạo Nhiên không kịp phản ứng đã đập mạnh vào lưng Lý Phong.

"Anh rể, anh làm sao vậy…"

Hứa Hạo Nhiên còn chưa kịp nói xong, Lý Phong đã ra hiệu cho cậu ta im lặng.

"Đừng nói gì, nghe đi".

Chương 716: Anh rể, cái đó là thứ gì

Lúc này, có tiếng của phụ nữ bên ngoài hành lang.

Nghe có vẻ như cô ấy đang hát.

Chỉ là tiếng hát nghe rất thê lương.

Hơn nữa giữa trời tối đen như mực thế này lại có âm thanh quỷ dị liên tục vọng lại khiến người ta không khỏi rùng mình.

“Anh… anh rể, đây là cái gì thế?”

Hứa Hạo Nhiên bắt đầu run rẩy lắp bắp, đến nói chuyện cũng không rõ ràng nữa.

Lý Phong bình thản nói: “Trước đây, không phải em hỏi anh là đến đây làm gì à?”

“Tối nay chúng ta đến đấy để tìm thứ này đây”.

Nói xong, Lý Phong đi về phía có tiếng động.

“Anh rể, chúng ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến tìm thứ này à, chúng ta cũng đâu có phát trực tiếp phim kinh dị đâu”.

Mặc dù Hứa Hạo Nhiên không muốn tiến đến gần, nhưng cậu ta đã ở trong hoàn cảnh này rồi chỉ có thể đi theo Lý Phong mà thôi.

Nếu không một mình ở lại hành lang chỉ khiến cậu ta càng sợ hãi!

Đi mãi đi mãi, đột nhiên Hứa Hạo Nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi sau lưng mình.

Cả người cậu ta nổi da già.

Khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại nhìn, cậu ta trợn tròn mắt lên.

Bởi vì quả nhiên sau lưng cậu ta có một bóng đen đang đứng đó.

“Ôi mẹ ơi!”

Hứa Hạo Nhiên nhảy cẫng lên.

Khung cảnh trước mắt thực sự làm cậu ta sợ hết hồn.

Thế nhưng khung cảnh kì dị hơn đã xuất hiện.

Khi Hứa Hạo Nhiên nhìn về phía cái bóng đen.

Thì phát hiện cái bóng đen trước mặt cậu ta đang dần dần biến mất.

“Anh rể, anh rể, anh rể! Thứ đó là cái quái gì vây?”

Lý Phong cũng nhìn thấy cái bóng đen đang biến mất dần dần.

Lý Phong mặt không biến sắc, bình thản nói: “Giống như thứ em đã nhìn thấy, chẳng qua chỉ là một cái bóng mà thôi”.

“Đi thôi, còn có nhiều thứ thú vị đang chờ đợi chúng ta ở phía trước”.

Biểu hiện vô cùng bình tĩnh của Lý Phong đã tiếp cho Hứa Hạo Nhiên không ít dũng khí.

Hứa Hạo Nhiên đi theo bước chân Lý Phong.

“Đợi một chút, nếu chúng ta gặp ma thật thì sao! Phải làm thế nào?”

Lý Phong dừng bước, quay đầu lại hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Em gặp ma bao giờ chưa?”

Hứa Hạo Nhiên lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ!”

“Đúng rồi, em chưa gặp ma bao giờ, làm sao em biết hình dáng con ma thế nào cơ chứ?”

Hứa Hạo Nhiên ngơ người ra một lúc.

Tiện tay chỉ về chỗ cái bóng đen vừa biến mất nói.

“Nhưng mà lúc nãy cái chúng ta nhìn thấy, nó biến mất trước mặt chúng ta”.

“Cả lúc ở hành lang, tiếng hát thê lươngu, cũng là ma ý chứ”.

“Nếu em chưa gặp ma bao giờ, sao em có thể phán đoán chúng là ma được?”

Hứa Hạo Nhiên nói một cách rất hợp tình hợp lý: “Như thế không phải là ma à?”

Lý Phong khẽ nhếch mép.

Anh lạnh lùng nói: “Ở thời xưa, con người đều coi nhưng thứ mình không biết, đổ thừa cho cái thứ đó là ma quái”.

“Không ai biết rằng trên thế giới này có tồn tại ma quỷ thật hay không”.

“Thế nhưng có một điều có thể chắc chắn”.

“Nếu có ma thật, nó sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta như khi nãy đâu”.

“Tiếp theo, em chỉ cần mở mắt to nhìn cho rõ là được rồi”.

“Đây cũng chính là một lần để em luyện tập”.

Nói xong, Lý Phong xoay người đi về phía nhà vệ sinh đang phát ra tiếng hát.

Tiếng hát văng vẳng trong màn đêm tối đen như mực đang bao phủ khắp dãy hành lang.

Cứ văng vẳng bên tai Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.

Cho dù những lời Lý Phong vừa nói khi nãy, nhưng trong tình thế như này, nếu đổi lại là bất kì ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy kinh hãi đáng sợ.

Bây giờ Hứa Hạo Nhiên đến đi bộ cũng rón rén đi bằng mũi chân.

Cậu ta đi sát theo sau Lý Phong.

Chỉ lo nếu mình không chú ý một giây thôi, Lý Phong sẽ biến mất ngay trước mắt cậu ta giống như trong phim.

Sau đó một mình cậu ta đơn độc đối mặt với khung cảnh vô cùng đáng sợ.

Trong nháy mắt, hai người đã đi đến chỗ cửa nhà vệ sinh phía cuối hành lang.

Đối diện hai người là một tấm gương.

Vốn dĩ, đèn trước cửa nhà vệ sinh đã bị cháy.

Nhưng khi hai người đứng đối diện cái gương thì bóng đèn đột nhiên vụt sáng.

Lúc đèn sáng, bất giác Hứa Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Lúc có ánh sáng, Hứa Hạo Nhiên có thể cảm thấyan toàn.

Thế nhưng, bóng đèn vàng lại vụt tắt.

Lúc đèn tắt, Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy có một bóng đen xuất hiện trong gương.

Mà cái bóng đen này đứng ở phía sau Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong.

Hứa Hạo Nhiên còn chưa kịp nhìn rõ cái bóng đen đó.

Bóng đèn lại vụt sáng.

Lúc đèn sáng trong gương không có bóng đen nào cả.

Bóng đèn vừa vụt tắt, bóng đen lại xuất hiện.

“Ối mẹ ơi!”

Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức khoa chân múa tay.

Lúc này, đột nhiên Lý Phong rút từ trong túi áo ra một đồng tiền xu.

Anh bắn nhẹ đồng xu lên bóng đèn trên đầu mình.

Chỉ nghe thấy tiếng “bịch”, bóng đèn trên trên nhà vỡ toang.

Sau khi đèn vỡ, bóng đen sau lưng Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên lại xuất hiện một lần nữa.

Kỳ lạ là khi Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại thì phát hiện sau lưng mình không có cái bóng đen nào cả.

Mà bóng đen trong gương cũng biến mất dần dần trước mắt hai người.

“Anh rể, rốt cuộc đây như này là thế nào?”

Lý Phong bình thản nói: “Đợi tí nữa anh sẽ nói với em, chúng ta vào trong đã”.

Nói xong, Lý Phong cùng Hứa Hạo Nhiên đi vào bên trong nhà vệ sinh.

Những việc kỳ quái được lan truyền rất nhanh.

Cho dù là ban ngày, đám học sinh cũng không dám đi vệ sinh ở đây, vì vậy nhà vệ sinh này rất sạch sẽ.

Hai người bước đi đều phát ra tiếng động.

Lý Phong đi đến ô cuối cùng trong nhà vệ sinh.

Lý Phong bảo Hứa Hạo Nhiên đi lên trước, mở cánh cửa ra.

Lúc này, bên trong đó đang phát ra tiếng hát kỳ dị của một người phụ nữ.

Nếu là người khác, đều không dám tiến lên mở cánh cửa ấy.

Ban đầu Hứa Hạo Nhiên hơi chần chừ.

Nhưng cuối cùng cũng có gan từ từ đưa tay ra mở cánh cửa.

Cánh cửa đã mở.

Lúc cánh cửa được mở ra, tiếng của người phụ nữ biến mất.

Bên trong ô nhà vệ sinh trống không, không có gì hết.

Hứa Hạo Nhiên thở phào một cái, đưa tay lên vỗ vỗ ngực mình.

“Trời đất, hóa ra chả có gì hết, dọa em sợ chết khiếp”.

Nhưng ngay sau khi Hứa Hạo Nhiên vứt dứt lời.

Bên dưới bệ vệ sinh đột nhiên chảy ra một thứ dịch màu đỏ tươi.

“Anh rể, máu! Là máu!”

Trong khi Hứa Hạo Nhiên hét lên ầm ỹ, dịch màu đỏ tưỡi chảy ra từ dưới bệ ngồi vệ sinh.

Nó chảy không ngừng, thậm chí còn chảy đến chỗ hai người đang đứng.

Lúc này Lý Phong nhìn xung quanh.

Đúng lúc này, Lý Phong ra tay rồi.

Tay Lý Phong rất nhanh xuyên qua không khí, đâm xuyên qua bức tường sau lưng.

“Bịch!”

Tay Lý Phong giống như làm bằng sắt thép vậy, kẻ đứng sau bức tường vững chắc kia đã bị Lý Phong dùng năm đầu ngón tay tóm lấy.

Tiếp đó, Lý Phong lôi từ sau bức tường ra một người!

Chương 717: Thuật che mắt

Lúc này, tay Lý Phong bóp chặt cổ họng một người.

Anh nhấc bổng người đó lên khỏi mặt đất.

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng bật đèn pin ở điện thoại lên.

Lúc đèn pin chiếu vào mặt người kia, Hứa Hạo Nhiên liền hét ầm lên: “Ông già, sao lại là ông thế?”

Người trốn bên trong bức tường lại là bảo vệ của phòng trực ban.

Lúc này, nét mặt ông già tràn đầy sự nghi ngờ.

Ông ta kinh ngạc nhìn Lý Phong.

Do bị Lý Phong bóp cổ, ông ta không thể giãy giụa được, chỉ có thể xin Lý Phong tha mạng.

“Chàng trai, có gì từ từ nói, cậu đừng có ra tay”.

Lúc này, sắc mặt Lý Phong hết sức trầm ngâm.

Khí tức vô cùng kinh khủng đang bao phủ toàn thân anh.

Giống như bầu không khí đặc biệt khi nãy.

Bây giờ khiến người ta cảm thấy sợ hãi chính là Lý Phong.

Lý Phong liên tục nhìn lão bảo vệ.

Ánh mắt anh giống như vũ khí khiến cho ông già bảo vệ cảm thấy da mặt rất đau đớn.

Lý Phong lạnh lùng hỏi: “Vì sao ông lại làm cái trò này?”

Lão bảo vệ không biết mục đích của Lý Phong là gì.

Lúc này, ông ta biết tính mạng mình đang nằm trong tay Lý Phong.

Chỉ cần Lý Phong dùng lực một chút thôi cũng đủ để bóp nát cổ của ông ta.

Ông ta chỉ có thể nói cho Lý Phong toàn bộ sự thật.

“Người phụ nữ đã chết là cô giáo của trường này, đó chính là con gái tôi, khụ khụ khụ!”

Lão bảo vệ còn chưa nói xong, cổ họng ông ta bị Lý Phong dùng lực siết mạnh, vì vậy ông ta không ngừng ho sằng sặc.

Giọng nói Lý Phong lạnh dần, anh nói: “Tôi cho ông cơ hội nói chuyện, không phải để ông chém gió”.

“Đừng có nói với tôi mấy lời vô căn cứ vô ích như vậy”.

“Tôi muốn biết mấy người làm cái trò này để làm gì?”

“Tôi nói thật, tôi nói thật, tôi không lừa ai cả”.

Lý Phong cười lạnh lẽo.

Lúc này, Lý Phong nhìn ông già bảo vệ một lượt từ đầu đến chân.

Lúc ánh mắt anh dừng lại trên cơ thể ông ta.

Trong mắt lão bảo vệ bất giác có chút hoảng loạn.

Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Em giúp anh cởi quần áo của ông ta ra đi”.

Mặc dù không biết vì sao Lý Phong lại muốn làm vậy.

Nhưng Hứa Hạo Nhiên rất vui khi làm trò quái đản này.

Vì vậy, cậu ta cười ha ha xoa xoa hai bàn tay với nhau tiến về phía lão bảo vệ.

“Đừng đừng đừng đừng, tôi nói”.

Lão bảo vệ này dường như rất kiêng kị và vô cùng hoảng hốt khi có người muốn động vào quần áo của ông ta.

Ông ta nói: “Chúng tôi cố tình làm ra mấy chuyện thần bí kỳ dị này là vì muốn thu hút những thanh niên nam nữ không sợ chết, sau đó ra tay với bọn họ”.

Lý Phong nghe xong, nói với Hứa Hạo Nhiên: “Lúc nãy không phải em hỏi anh mục đích chúng ta đến đây là gì à?”

“Bây giờ em hãy đi kiểm tra răng của ông ta đi”.

Hứa Hạo Nhiên làm theo lời Lý Phong, đút tay vào mồm lão bảo vệ.

Nhìn bề ngoài răng của ông ta không khác gì răng của người bình thường.

Thế nhưng khi Hứa Hạo Nhiên sờ lên răng ông ta liền giật mình.

“Ôi mẹ ơi! Anh rể ơi, răng ông ta nhọn quá, nhọn như dao ý!”

Lý Phong ném ông ta xuống đất, nhìn ông ta và nói.

“Thuật che mắt của ông không được coi là siêu đẳng lắm”.

“Bây giờ thì hiện nguyên hình của mình đi”.

Lão bảo vệ thở dài, sau đó phủi quần áo rồi chầm chậm đứng dậy.

Sau đó, ông ta làm một động tác vô cùng dễ thương khiến Hứa Hạo Nhiên buồn nôn.

“Trông anh đẹp trai thế, mà lại chẳng lãng mạn gì cả?”

Lúc Hứa Hạo Nhiên che miệng sắp nôn đến nơi đột nhiên cậu ta nhận ra một điều.

Giọng của lão bảo vệ đã thay đổi rồi.

Ban đầu giọng rất thô, có mùi của người nghiện thuốc.

Thế nhưng bây giờ khi mở lời lại là giọng con gái.

Hơn nữa nghe rất quyến rũ gợi cảm.

Ngay sau đó, dưới con mắt vô cùng kinh ngạc của Hứa Hạo Nhiên.

Vốn dĩ là một lão bảo vệ răng vàng khè, nhìn vô cùng thô thiển dần dần biến thành một cô gái mặc một bộ quần áo màu đỏ vô cùng xinh đẹp.

Đến bây giờ Hứa Hạo Nhiên mới hiểu vì sao Lý Phong lại bảo cậu ta cởi quần áo của lão bảo vệ.

Hóa ra người trước mắt mình lại là một cô gái!

Hơn nữa lại là một con gái vô cùng xinh đẹp.

Cô gái trong bộ quần áo màu đỏ nhận ra Hứa Hạo Nhiên đang nhìn mình chằm chằm thì lập tức hằm hằm nhìn lại cậu ta.

“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa bà đây móc mắt cậu ra bây giờ”.

“Hi hi hi”.

Đối mặt với sự uy hiếp của phụ nữ, Hứa Hạo Nhiên không những không sợ mà còn cười hề hề hất mặt lên nói với cô gái.

“Cô gái xinh đẹp ơi cô tên gì thế? Có người yêu chưa?”

Cô ta nhìn Hứa Hạo Nhiên một cách dữ dằn, sau đó nhìn Lý Phong hỏi: “Anh là ai? Vì sao lại phát hiện ra thuật che mặt của tôi?”

Lý Phong bình thản nói: “Cái gọi là thuật che mắt là trò ảo thuật làm lu mờ thị giác, thính giác thậm chí là về cả tinh thần”.

“Thủ thuật che mắt của cô rất cao cấp”.

“Chỉ là chả là gì đối với tôi”.

“Trên thế giới này, không có thứ gì mà tôi không nhìn ra cả”.

Khi Lý Phong nói chuyện, trong mắt anh lóe lên một tia sáng.

Lúc đó cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ bị giật mình.

Cô ta đưa tay ra, run rẩy chỉ thẳng vào Lý Phong: “Anh, anh, anh, anh là mắt trời, anh là người của Sở môn à?”

Lý Phong khẽ lắc đầu: “Cô không cần sợ hãi vậy đâu, tôi không phải người của Sở môn”.

Khi nghe Lý Phong phủ nhận, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, đưa ta lên vỗ vỗ ngực.

“Tôi nói chứ, người như anh, vốn dĩ thực lực rất mạnh, rảnh rỗi không có việc gì làm, tối đến tìm tôi tiêu khiển à”.

Lý Phong chầm chậm quay đầu, nhìn về phía cửa sổ.

Lúc này, có một tia sáng xuyên qua cửa sổ rọi vào nền gạch nhà vệ sinh.

Trong mắt Hứa Hạo Nhiên, ở đây không có gì cả.

Thế nhưng trong tầm mắt Lý Phong, có một người đang đứng ở đó.

Đây là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.

Hắn ta mặc một bộ quần áo đen.

Lúc này, hắn ta đang bước đi, chầm chậm vòng ra phía sau Lý Phong.

Người đàn ông dùng tay huơ huơ trước mặt Lý Phong.

Phát hiện Lý Phong quả thật không nhìn thấy mình, sắc mặt lập tức lộ vẻ giễu cợt.

Hắn ta ra hiệu cho cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ.

Sau đó há miệng.

Trong miệng người đàn ông lộ ra răng nanh sắc nhọn như dã thú.

Hắn ta đã nhắm chuẩn vào cổ Lý Phong, há miệng, nhắm vào mục tiêu cắn một cách hung ác!

“Rắc!”

Hàm răng sắc nhọn của người đàn ông cắn vào một vật gì đó rất cứng.

Vì hắn ta dùng lực cắn mạnh.

Kết quả là cắn vỡ cái thứ này.

“Phụt!”

“Phụt phụt phụt!”

Người đàn ông mặc áo màu đen vội vàng nhổ xỉ gạch ra khỏi miệng.

Lúc hắn ta ra sức nhổ xỉ gạch thì phát hiện Hứa Hạo Nhiên đang đứng bên cạnh nhìn mình.

Hắn ta lập tức đưa tay ra muốn tát vào mặt Hứa Hạo Nhiên.

Khi hắn ta đưa tay ra được nửa chừng liền bị Hứa Hạo Nhiên tóm lấy tay.

Hắn ta sững sờ một lúc.

Đến tận bây giờ hắn ta mới nhận ra, hóa ra Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy mình.

“Sao cậu lại có thể nhìn thấy tôi?”

Chương 718: Xin anh hùng tha mạng

Hứa Hạo Nhiên thản nhiên nói: "Sao tôi lại không nhìn thấy chứ?"

"Nhìn tướng tá anh bỉ ổi thế này, không thấy mới lạ đấy".

"Người anh em, mùi vị gạch anh tôi chuẩn bị cho anh thế nào? Có đập gãy hàm răng của anh không?"

Gã áo đen lập tức giãy khỏi tay của Hứa Hạo Nhiên.

Hắn ta lóe thành một cái bóng đen, lao về phía cửa sổ định bỏ trốn.

Nhưng ngay khi hắn ta vừa nhảy đến chỗ cửa.

Có một bàn tay từ phía sau thò tới tóm chặt lấy cổ hắn ta.

"Anh hùng xin tha mạng, anh hùng xin tha mạng".

Hắn ta vội vàng xin tha.

"Chúng tôi chỉ là hạng tiểu yêu bình thường thôi".

"Chúng tôi chưa bao giờ hại người".

"Chỉ dùng cách này để lừa đám thanh niên, sau đó hút chút máu của bọn họ mà thôi".

"Không phải loài người các anh vẫn hay kêu gọi mỗi tháng hiến máu một lần à?"

"Giờ coi như hiến máu miễn phí cho chúng tôi đi".

Lý Phong tiện tay ném người đàn ông xuống bên cạnh người phụ nữ đồ đỏ, trịch thượng nhìn bọn họ.

Hứa Hạo Nhiên nghe gã áo đen nói thế, thấy có vấn đề.

Cậu ta vội vàng quay đầu nhìn Lý Phong hỏi: "Anh rể ơi, hắn ta nói thế nghĩa là sao?"

"Chẳng lẽ hai người bọn họ là quỷ hút máu từ nước ngoài đến à?"

"Ôi, thế giới này có quỷ hút máu thật á?"

"Vậy có phải có cương thi không? Còn có người sói nữa?"

Hứa Hạo Nhiên trẻ trâu cảm thấy rất hưng phấn.

Lý Phong đá cậu ta một cái nói: "Hiện tại thì bọn họ không phải từ nước ngoài đến mà là mấy tiểu yêu của nước ta?"

"Yêu á?"

Hứa Hạo Nhiên trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào hai người trước mắt.

"Đúng là nhìn thôi thì không biết, em thấy bọn họ chả khác gì người thường chúng ta cả".

"Em nhìn không ra vì em không đủ năng lực".

"Nữ là một con hồ ly thành tinh, nam chắc là một con dơi".

"Hồ ly tinh á! Ôi trời! Hóa ra truyền thuyết là có thật".

"Hồ ly tinh toàn là đại mĩ nữ thôi".

Vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên hưng phấn nói với Lý Phong: "Anh rể ơi, trên đời này có yêu tinh thật à".

"Có thì có, nhưng số lượng không nhiều lắm".

"Không gian bọn họ sinh sống đa số đã bị con người chiếm lấy".

"Giờ một là chúng trốn ở nơi rừng sâu, hai là trốn ở một nơi đặc thù nào đó, sống qua ngày thôi".

"Cũng có mấy tiểu yêu giống như bọn họ, sống cùng loài người".

"Người bình thường sẽ không biết sự tồn tại của bọn họ".

"Bởi vì bọn họ đã hòa nhập vào xã hội này rồi".

"Có khả năng ông già ban ngày cùng em ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành là một con yêu quái thực lực rất mạnh".

Gã áo đen thở dài một hơi nói với người phụ nữ đồ đỏ bên cạnh.

"Tại cô cả, vừa nãy tôi đã nói người đàn ông này không giống người thường, chúng ta không nên chọc vào anh ta rồi".

Người phụ nữ đồ đỏ trách móc hắn ta.

"Có đéo ý! Rõ ràng vừa nãy anh bảo máu của anh ta uống sẽ ngon lắm".

"Máu của anh ta chắc chắn là ngon, nhưng ai biết thực lực của anh ta mạnh như vậy?"

"Vừa nãy anh ta ra tay tôi còn không cảm nhận được gió, quá nhanh".

Người phụ nữ hét lên: "Đó là vì thực lực của anh quá yếu".

Vẻ mặt hắn ta nhăn nhó.

"Trời ạ, tôi là dơi, tôi có sóng siêu âm".

"Lúc anh ta ra tay, sóng siêu âm của tôi còn không cảm ứng được gì nữa là".

"Tốc độ của anh ta đã vượt qua sóng âm, cô có biết không?"

Lý Phong nhìn hai con yêu quái sắp lao vào đánh nhau, nói: "Hai người muốn sống không?"

Đôi này nghe thấy thế thì gật đầu lia lịa.

"Muốn! Cực kì muốn!"

Con dơi vội vàng cầu xin Lý Phong tha cho: "Anh Phong ơi, tôi chỉ là một tiểu yêu thôi, tôi thật sự chưa từng hại người".

"Anh tha cho chúng tôi đi".

"Tôi hứa từ giờ trở đi, sẽ không bao giờ... đi hút máu người khác nữa".

"Cùng lắm là tôi đi trộm chút máu trong bệnh viện, được không?"

Hồ ly tinh lắc lư thân mình, liên tục liếc mắt đưa tình với Lý Phong.

"Người anh hùng ơi, tôi mới chỉ là một con hồ ly hai đuôi thôi".

"Nếu anh giúp tôi có ba cái đuôi".

"Tôi còn xinh hơn nữa cơ".

Lý Phong nhìn hai người bọn họ dửng dưng nói.

Hôm nay tôi đến tìm hai người là có chuyện muốn hỏi.

"Ở gần đây có phải có yêu quái thực lực rất mạnh, chuyên đi không chế ý thức của con người không?"

"Như lúc nãy có người ở phòng trực ban có nói với tôi, có một cô bé đến đấy livestream mấy chuyện kinh dị ý".

"Sau đó bị dọa ngất đi, giờ vẫn đang hôn mê trong viện".

"Tôi muốn biết tại sao sức khỏe cô ta vẫn ổn, không bị làm sao mà lại hôn mê mãi không tỉnh?"

Nghe Lý Phong nói, hai tiểu yêu thở phào nhẹ nhõm.

Hồ ly tinh lắc lư cơ thể nóng bỏng của mình, liếc mắt tình tứ nhìn Lý Phong nói.

"Úi giời, anh chàng đẹp trai ơi, hóa ra anh hỏi chuyện này à".

"Thế mà không nói sớm, làm tôi sợ đến mức tim đập thình thịch".

Nói xong, ả ta dựa sát vào gần Lý Phong.

"Anh đẹp trai, có muốn sờ thử tim tôi đập thế nào không?"

Lý Phong tiện tay kéo Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh, nói với cậu ta.

"Em giơ tay sờ thử tim cô ta đập đi".

Nghe Lý Phong nói thế, Hứa Hạo Nhiên vui như Tết đến.

Cậu ta cười hì hì thò tay ra, ai ngờ ả ta sợ đến giật lùi lại.

"Đồ lưu mạnh, đừng có đến gần tôi".

Hứa Hạo Nhiên bĩu môi nói: "Rõ ràng cô cho người ta sờ thử mà".

Giọng Lý Phong lạnh dần: "Nếu hai người muốn đi thì phải trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi".

Hai con yêu quái nhìn nhau, sao đó hồ ly tinh nói.

"Anh Phong này, ở chỗ chúng tôi đúng là có một con yêu quái thực lực rất mạnh, nhưng hắn rất lạ".

"Lạ chỗ nào?", Lý Phong hỏi.

"Hắn không giống đám tiểu yêu bình thường, thân thế của hắn cực kì khủng, mà cũng khác đám yêu quái khác".

"Hắn là một con Lợn Vòi".

Lúc Lý Phong nghe nói đến thân phận của hắn thì nhíu mày.

Mà Hứa Hạo Nhiên đứng bên nghe thấy tên con vật này cũng hoang mang.

"Anh rể ơi, Lợn Vòi là cái gì thế?"

Hồ ly tinh nhìn Hứa Hạo Nhiên như nhìn thằng ngu.

Hứa Hạo Nhiên mặt dày cười ha hả với ả ta: "Người đẹp đừng có nhìn tôi như vậy".

"Nếu cô cứ nhìn tôi thế, tôi sợ mình không không kìm lòng được mà yêu cô đấy".

Vẻ mặt hồ ly tinh chán chường.

"Anh hung không thèm giải thích thì để tôi nói với cậu".

"Lợn Vòi là một con vật mang may mắn, nhìn bề ngoài hơi giống con lợn thường".

"Nhưng mũi của nói hơi giống vòi con voi".

"Theo phân tích nghiên cứu động vật thì nó là họ hàng gần của voi".

"Nhưng ở yêu giới, Lợn Vòi có địa vị rất cao quý".

"Hắn là một loài thú mang may mắn, ở dân gian được mọi người gọi là Thực Mộng Mô".

Chương 719: Mối lo về trí nhớ của Hứa Mộc Tình

"Bình thường Thực Mộng Mô sẽ mang đến vận may cho mọi người, hắn có thể nuốt hết ác mộng của mọi người".

"Bọn họ vừa sinh ra đã có địa vị cao hơn chúng tôi rất nhiều lần".

"Yêu quái gia tộc Lợn Vòi có thực lực rất mạnh".

Giọng Lý Phong bình tĩnh hỏi hồ ly tinh: "Thế con Lợn Vòi này làm sao, sao lại hại người?"

"Hắn từng yêu một người phụ nữ loài người".

"Hai người rất yêu nhau, nhưng hình như sau đó xảy ra chuyện nên hắn rất căm ghét loài người".

"Hắn thường xuyên ra tay với những người phụ nữ xinh đẹp, để cho bọn họ hôn mê mãi không tỉnh".

"Lúc bọn họ hôn mê mơ về cái gì thì tôi cũng không rõ".

"Nhưng trước kia có mấy người sau khi hôn mê tỉnh dậy thì tính tình thay đổi hoàn toàn".

"Cái cô nàng thích livestream lúc trước mà tôi nói ý, sau khi hôn mê tỉnh lại thì chia tay với bạn trai luôn".

Vừa nghe thấy thế, Hứa Hạo Nhiên giãy nảy lên.

"Không phải chứ, anh rể ơi, chả nhẽ sau khi chị em tỉnh lại sẽ chia tay với anh à?"

Vẻ mặt Lý Phong xám xịt, Hứa Mộc Tình hôn mê mãi không tỉnh đã làm anh cảm thấy cực kỳ đau khổ rồi.

Nếu đúng như những gì ả hồ ly tinh nói.

Hứa Mộc Tình sau khi tỉnh lại không nhận ra anh, thế thì gay go rồi.

Chuyện này không đơn giản như việc xử lý một hai kẻ địch.

Đối phó với kẻ thù Lý Phong chưa bao giờ nhẹ tay, anh có rất nhiều cách để xử lí bọn chúng.

Nhưng anh chỉ sợ sẽ xảy ra những chuyện như vậy với Hứa Mộc Tình.

"Cô có cách nào để vợ tôi đang hôn mê mà tỉnh lại không?"

Hồ ly tinh cười nói: "Người anh hùng này! Tôi chỉ có mấy cái kỹ xảo che mắt để lừa những người còn xanh và non thôi".

"Chứ những người lão làng thì nhìn thấu kỹ xảo của tôi ngay".

"Vừa nãy anh cũng dễ dàng lôi cổ tôi từ trong bức tường ra đấy thôi".

Con ngươi ả ta đảo liên hồi, sau đó nhìn chằm chằm Lý Phong.

Ả ta thấy Lý Phong không giống người thường.

Ả ta chỉ là một tiểu yêu.

Trên đời này bất kì người nào có thực lực hơi mạnh cũng có thể đối phó với ả ta, thậm chí là bắt ả ta hầu hạ.

Nhưng Lý Phong không bị sắc đẹp của ả ta làm cho mê mẩn, chuyện này khiến ả ta nảy sinh một loại tình cảm rất đặc biệt với Lý Phong.

Đồng thời ả ta cũng có cảm giác tin tưởng Lý Phong.

Ả ta định coi Lý Phong thành chỗ dựa vững chắc của mình.

Hồ ly tinh vội nói: "Nhưng chuyện này còn chưa đến mức nguy hiểm như thế".

"Thực lực của Lợn Vòi rất mạnh nhưng hắn cũng không phải là người không biết lý lẽ".

"Cứ nói chuyện với hắn trước đi, có thể sẽ có cách giải quyết".

Lý Phong khẽ gật đầu, lập tức kéo tay hồ ly tinh lôi đi: "Đi, dẫn tôi đi gặp hắn".

Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống của khách sạn Hilton ở Trường An.

Một người đàn ông mặc đồ tím, thảnh thơi vắt chéo hai chân ngồi trên sô pha.

Mặc dù anh ta bây giờ khác hoàn toàn lúc trước.

Nhưng bất kì ai trong nhà Hứa Mộc Tình liếc mắt cũng sẽ nhận ra anh ta.

Người này không xa lạ gì.

Chính là Hứa Thiên Tứ có thù không đội trời chung với cả nhà Hứa Mộc Tình.

So với lúc trước thì giờ Hứa Thiên Tứ khác nhiều rồi.

Thời gian này anh ta thay đổi một cách bất ngờ.

Những chuyện anh ta gặp được chỉ sợ trong sách cũng không viết nổi.

Lúc trước anh ta lên tàu đến Đảo Quốc.

Dựa vào tin tức trước khi chết của Chu Mỹ Trân, không ngờ anh ta đã tìm được nơi mà Chu Mỹ Trân giấu rất nhiều tiền.

Anh ta dùng số tiền này để kêu gọi đàn em.

Trong lúc đang kêu gọi người, anh ta đã gặp được một người phụ nữ rất đặc biệt.

Người này đang bị một đám người đuổi giết, Hứa Thiên Tứ vô tình cứu mạng cô ta.

Cô ta tự nhận mình là một vu nữ.

Nhiều thế hệ nhà cô ta đều bảo vệ một tòa Thần Xã.

Bên trong Thần Xã trấn áp một cái cây.

Nhìn bề ngoài thì nó là một cây cổ thụ tuổi thọ hơn hai nghìn năm.

Nhưng thực ra nó là một cái cây có thể giết người.

Cây cổ thụ này hơn hai nghìn tuổi rồi.

Không ai biết nó từ đâu tới.

Từ lúc nó tồn tại mọi người đã đề phòng nó rồi.

Bởi vì cây này ra một loại quả.

Sau khi một người ăn quả này rồi thì dục vọng của người đó sẽ tăng lên vô hạn.

Ví dụ một người bình thường đi làm phải chịu oan ức.

Sau khi bị sếp mắng, trong lòng người đó có oán khí với sếp.

Nếu lúc này người đó đi qua cái cây này, trên cây rụng quả xuống.

Quả này nhìn thì giống quả táo nhưng nhỏ hơn một chút.

Mà nhìn bề ngoài trông rất ngon.

Nếu người đó ăn quả này rồi, sau khi về nhà việc đầu tiên làm là cầm dao đi giết sếp của mình.

Sau khi ăn quả, lúc đi làm năng lực của người đó sẽ được nâng cao lên rất nhiều.

Người bình thường chỉ cần ăn một quả lập tức sẽ biến thành cao thủ võ lâm.

Nếu cái cây này sống ở đô thị tấp nập thì xã hội này sẽ rối loạn đến mức nào chứ.

Hứa Thiên Tứ lợi dụng tiền tài của mình, kêu gọi được một đám lưu manh.

Chiếm lấy Thần Xã đang trấn áp cái cây này.

Hứa Thiên Tứ nhờ có vu nữ, hái được quả to nhất ở chính giữa cây.

Sau khi ăn xong, anh ta không chỉ có được thực lực mạnh vô cùng.

Mà còn có thể khống chế những người cũng ăn quả này.

Giờ Hứa Thiên Tứ cứ như một người phụ nữ ở hộp đêm, đánh mắt đen đậm.

Anh ta ăn mặc cực kỳ diêm dúa, quỷ dị.

Có một gã trung niên quỳ trước mặt Hứa Thiên Tứ.

Lúc đối mặt với Hứa Thiên Tứ, ông ta không dám ngẩng đầu.

Càng không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Ông ta dùng giọng điệu hèn mọn nói.

"Ông chủ, Lợn Vòi đã bị tôi thuyết phục rồi".

"Hứa Mộc Tình đã tiến vào giấc mơ mà Lợn Vòi đặc biệt tạo ra".

"Sau khi cô ta tỉnh dậy sẽ mãi mãi quên đi Lý Phong".

Hứa Thiên Tứ nghe xong cười ha hả nói: "Làm tốt lắm".

"Nhưng tôi hơi tò mò, ông thuyết phục Lợn Vòi kiểu gì thế?"

"Lúc trước ông nói với tôi Lợn Vòi là một người cực kỳ cố chấp mà".

"Giờ thân phận của hắn là giáo viên dạy vật lý cấp hai nhỉ?"

Ông ta gật đầu: "Ông chủ nói đúng ạ!"

"Cuộc sống của Lợn Vòi rất quy tắc, tư tưởng cũng rất cổ hủ".

"Hắn có thể khống chế ý thức của người khác".

"Nên thành tích các học sinh lớp hắn rất tốt".

"Lúc lên lớn, hắn có thể khiến học sinh chăm chú nghe giảng".

"Hai năm trước hắn yêu một giáo viên dạy sinh học".

"Giáo viên dạy sinh học này là một người rất năng động, hoạt bát".

"Trước khi cô ta yêu Lợn Vòi đã có mấy mối tình rồi".

"Cô ta cũng không phải người chung thủy trong tình yêu".

"Sau đó thì sao?"

Chương 720: Hứa Thiên Tứ trở về rồi

Vẻ mặt Hứa Thiên Tứ giễu cợt.

Tuy là bây giờ anh ta nghĩ rằng bản thân đã dư sức giết chết Lý Phong rồi.

Nhưng anh ta không làm thế.

Bởi vì anh ta muốn chơi trò mèo vờn chuột với Lý Phong.

Anh ta muốn từng bước đạp đổ những gì Lý Phong có được.

Anh ta muốn sau khi Lý Phong mất đi tất cả.

Sẽ tự tay móc tim Lý Phong ra.

Dùng loại quả của mình thay thế vào đó để Lý Phong phải làm kẻ hầu người hạ cho anh ta cả đời.

"Sau đó cô giáo dạy sinh này thay lòng đổi dạ, chia tay với Lợn Vòi".

"Lợn Vòi thật lòng yêu cô ta nên không chấp nhận được chuyện này, đau khổ níu kéo".

"Nhưng cô ta vẫn chia tay hắn rồi yêu thầy giáo dạy thể dục".

"Chuyện này là biến cố lớn với Lợn Vòi, hắn bắt đầu nghi ngờ cuộc đời này".

"Nhất là tình cảm của con người với nhau".

"Hắn không cho phép hai người không thật lòng yêu nhau".

"Tôi liền bịa chuyện nói Hứa Mộc Tình và Lý Phong không thật lòng yêu nhau".

"Mà lúc này Hứa Mộc Tình vì giật mình mà ngất đi".

"Nên Lợn Vòi đã đi vào giấc mơ của cô ta".

"Khiến cô ta bị giam trong giấc mơ của mình, không thể tỉnh dậy".

Hứa Thiên Tứ cười tự tin: "Chuyện này ông làm rất tốt".

Nói xong, lòng bàn tay anh ta có một quả giống như quả táo xanh từ từ hiện ra.

Bề ngoài của nó có hoa văn nhìn giống như mạch máu vậy, trông rất buồn nôn.

Nhưng ông ta vừa nhìn thấy nó, hai mắt sáng rực lên.

Ông ta rất muốn có được nó.

Hứa Thiên Tứ tiện tay ném nó cho ông ta, cười nói.

"Đi đi, nhìn chòng chọc vào Lý Phong cho tôi, chỉ cần nó làm gì thì cũng phải nhanh chóng báo lại".

"Vâng ạ!"

Hứa Thiên Tứ từ từ đứng lên.

Anh ta đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn rực rỡ trước mắt.

Hứa Thiên Tứ nhìn bầu trời đêm cười tự tin.

"Lý Phong, chắc chắn mày không biết thế giới này phức tạp hơn mày tưởng nhiều".

"Ẩn giấu đằng sau có thế giới bình thường này là những thứ mà người bình thường không bao giờ nghĩ đến".

Vừa nói, Hứa Thiên Tứ vừa vươn một ngón tay ra.

Móng tay anh ta từ từ dài ra.

Mà còn sắc nhọn như móng vuốt của loài thú vậy.

Hứa Thiên Tứ giơ bàn tay đầy móng vuốt của mình cào nhẹ một cái lên cửa kính.

Cửa kính lập tức rạn nứt.

Thủy tinh vỡ vụn thành những hạt nhỏ như hạt gạo rồi rơi xuống đất.

Hứa Thiên Tứ rất hài lòng với chiêu thức của mình.

Anh ta chia quả cho những người bên cạnh.

Bởi vì anh ta giống như thân cây.

Mà những người này giống như rễ cây vậy.

Rễ càng nhiều, thì chất dinh dưỡng anh ta hút được càng nhiều.

Thực lực anh ta cũng sẽ nhanh chóng mạnh lên.

Hứa Thiên Tứ lẩm bẩm.

"Lý Phong, chắc chắn mày không ngờ được. Giờ trước mặt đám người này tao là một pho tượng thần".

"Tao không chỉ là chủ nhân của bọn chúng, tao còn là tín ngưỡng của bọn chúng".

"Hướng tao chỉ là hướng bọn chúng đi".

"Trước mặt tao bọn chúng chỉ có thể quỳ rạp xuống".

"Mày chỉ là viên đá tao đạp lên trên đường đi mà thôi".

"Chờ tao xử đẹp mày, tao sẽ bắt đầu chiếm lấy thế giới này".

Hứa Thiên Tứ giang rộng hai tay, cười vênh váo.

"Ha ha ha ha ha..."

Lý Phong dẫn theo hồ ly tinh và Hứa Hạo Nhiên đứng trước một dãy nhà ngang cũ kĩ.

Ả ta chỉ vào căn phòng sáng đèn bên trái ở tầng năm nói: "Lợn Vòi ở phòng 507".

Lý Phong định bước lên lầu, ả ta vội vàng giữ chặt Lý Phong lại.

"Người anh hùng, anh phải bình tĩnh đã".

"Tuy là hắn nhìn có vẻ rất nhã nhặn, làm chuyện gì cũng rất lịch sự".

"Nhưng đừng khiến hắn tức giận".

"Nếu hắn mà giận điên lên thì kinh khủng lắm".

Lý Phong thờ ơ nhìn ả ta.

"Tôi không quan tâm hắn có tức giận không".

"Nhưng trên đời này những người làm tôi giận đều biến mất rồi".

Nói xong, Lý Phong bước lên trên.

Hồ ly tinh sửng sốt.

Lý Phong nói câu này đáng để ả ta cẩn thận suy nghĩ.

"Úi, người anh hùng này, chờ tôi với".

Ả ta vội chạy lên, đuổi theo bước chân Lý Phong.

"Anh Phong, không ngờ anh lại si tình như vậy".

"Anh si tình với vợ thế, chắc chắc vợ anh cũng là đại mỹ nữ nhỉ".

"Thực ra tôi cũng tự tin với vẻ đẹp của mình lắm đấy".

"Tôi nói cho anh biết, dáng người và vẻ đẹp của tôi là trời sinh đấy nhé, không có đụng dao kéo gì đâu".

Lúc này, Lý Phong đột nhiên đứng khựng lại.

Anh hơi nghiêng đầu nhìn ả ta nói: "Câm miệng!"

"Ơ!"

Thấy Lý Phong lên lầu, Hứa Hạo Nhiên cười hì hì ghé sát đầu lại.

"Ha ha, bị anh rể tôi quát à".

"Tôi nói cho cô biết, có rất nhiều cô gái yêu thầm anh rể tôi".

"Nhưng trong mắt anh rể chỉ có chị tôi thôi".

"Cô từ bỏ đi".

"Mà trên đời này nơi nào chả có cỏ thơm".

Vừa nói Hứa Hạo Nhiên vừa hất đầu, bày ra dáng vẻ tự cho là rất đẹp trai của mình.

Hồ ly tinh nhìn Hứa Hạo Nhiên hét: "Cút đi!"

Ba người nhanh chóng đi tới phòng 507.

Lý Phong giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Cửa nhanh chóng mở ra.

Một người đàn ông cao gầy đứng trước mặt Lý Phong.

"Anh là ai?"

"Có việc gì?"

Giọng hắn rất bình tĩnh.

Nhìn thì có vẻ hắn là người có học thức, rất nhã nhặn.

Lúc nói chuyện cũng rất từ tốn, đâu vào đấy.

Lý Phong nhìn hắn chằm chằm, trong mắt anh lóe lên sự sắc bén.

Lợn Vòi nhanh chóng cảm nhận được sự sắc bén mà Lý Phong phóng ra.

Hắn lập tức lùi về sau hai bước.

Vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ hơi ngạc nhiên.

Vừa ngạc nhiên nhưng cũng có phần dè chừng.

Hai người còn chưa đánh nhau nhưng Lợn Vòi đã cảm nhận thấy Lý Phong không giống người thường.

"Anh đến đây để gây chuyện đấy à?"

Lợn Vòi nhìn Lý Phong, giọng điệu không còn bình tĩnh như lúc nãy.

"Nếu tôi đến gây chuyện thật thì giờ anh đã không thể đứng đây nói chuyện với tôi thế này rồi".

Giọng Lý Phong có phần không khách khí.

Nhưng thực ra Lý Phong đã kiềm chế bản thân rồi.

Nếu không phải người trước mặt có liên quan đến sức khỏe của Hứa Mộc Tình.

Thì Lý Phong đã bóp nát cổ hắn rồi.

Lý Phong bước vào phòng.

Anh đi thẳng qua người Lợn Vòi, ngồi trên chiếc sô pha cũ kĩ.

Lợn Vòi khẽ xoay hạt châu bạc của mình.

Sau đó cùng vào theo Lý Phong, rót cho anh một chén trà.

"Nói đi, anh đến tìm tôi làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK