Chỉ là que này không phải mua cho Lý Phong.
Anh ta thích Trương Hiểu Bình cùng phòng làm việc rất lâu rồi.
Nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội thích hợp để mở lời, chỉ có thể mỗi ngày mua cho cô ấy một que kẹo hồ lô.
Ra khỏi thang máy, Trương Hiểu Bình và mấy đồng nghiệp đúng lúc đi tới từ đối diện.
Hà Lương Sinh căng thẳng lấy kẹo hồ lô trong túi mình ra đưa cho Trương Hiểu Bình.
Cô ấy đang muốn duỗi tay nhận lấy, Lý Phong đột nhiên la lên: “Đợi đã”.
Nghiêm túc.
Giọng nói của Lý Phong lúc này cực kỳ nghiêm túc.
Anh lạnh mặt bước tới trước mặt Trương Hiểu Bình và Hà Lương Sinh.
“Đây là thứ gì?”
Mọi người đều sửng sốt nhìn Lý Phong.
Bình thường Lý Phong gặp ai cũng hi hi ha ha, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của anh.
Hà Lương Sinh nhỏ giọng nói: “Đây là kẹo hồ lô”.
“Cậu đưa kẹo hồ lô cho Trương Hiểu Bình làm gì?”
“Tôi, tôi tặng cho cô ấy”.
“Thứ rẻ tiền như kẹo hồ lô mà cậu cũng tặng được ư?”
Một câu của Lý Phong khiến Hà Lương Sinh cúi thấp đầu.
Người vây xem bên cạnh cũng nhỏ giọng bàn tán.
“Đúng vậy, làm gì có ai tặng kẹo hồ lô cho con gái chứ, quá mất giá”.
Lúc này, Lý Phong đột nhiên giành lấy kẹo hô lô trong tay Hà Lương Sinh.
“Kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt, sao có thể tặng cho cô gái mình thích được?”
Anh lạnh lùng nói.
“Muốn tặng thì tặng cái này này”.
Nói xong, Lý Phong lấy một thứ trong túi mình ra để vào tay Hà Lương Sinh.
Lúc này, mấy người bên cạnh không khỏi giật mình la lên.
Vì đây là một cái hộp trang sức!
Lúc này cái hộp đã được Lý Phong mở ra, bên trong để một chiếc nhẫn kim cương!
“Wow, nhẫn kim cương kìa!”
“Nhẫn kim cương thương hiệu này rất đắt tiền, chiếc này ít nhất cũng mấy chục nghìn nhỉ”.
Hà Lương Sinh quay đầu ngơ ngác nhìn Lý Phong.
Lý Phong thì vỗ lên bả vai anh ta: “Còn ngơ ngác làm cái gì? Mau cầu hôn đi!”
Cầu hôn, cầu hôn, cầu hôn!
Người bên cạnh không ngại lớn chuyện, liên tục ồn ào.
Hơn nữa còn cố ý vây quanh Trương Hiểu Bình và Hà Lương Sinh.
Còn Lý Phong thì vui vẻ cầm que kẹo hồ lô đi vào phòng làm việc của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình đang cúi đầu làm việc vừa nghe thấy tiếng bước chân là biết tên xấu xa Lý Phong đến.
Cô hơi nhướng mày.
Liếc mắt một cái đã thấy kẹo hồ lô vừa ngọt vừa chua vừa ngon trong tay Lý Phong.
“Bà xã mệt rồi đúng không, có muốn ăn kẹo hồ lô không?”
Hứa Mộc Tình đã từng bị Lý Phong chơi xấu hai lần rồi.
Lần này, cô quyết định phải kiên trì với giới hạn của mình, quyết tâm không thể bị trái cây ác ma của Lý Phong hấp dẫn nữa.
Cô quay đầu đi: “Hừ, em không cần ăn nước miếng của anh đâu”.
“Trời đất chứng giám, lần này thật sự không có dính nước miếng của anh”.
“Vậy chắc chắn anh cũng chạm răng vào rồi”.
“Không có, không có, tuyệt đối không có”.
“Thật chứ?”
“Thật!”
Hứa Mộc Tình nửa tin nửa ngờ nhận lấy.
Kết quả lúc cô ăn que kẹo hồ lô này lại cảm thấy không ngon bằng hai que trước, không nhịn được nói.
“Có phải anh mua ở tiệm khác không? Sao lại không ngon như hai lần trước thế?”
Vừa nói ra câu này, Hứa Mộc Tình lập tức che miệng mình.
Lúc này Lý Phong vô cùng bỉ ổi kề sát bên tai Hứa Mộc Tình, nhỏ giọng phun ra khí nóng.
“Bà xã, có phải em muốn nói nước miếng của anh ăn rất ngon không?”
“Tránh, tránh, tránh, tránh ra, ghét chết đi được!”
Chương 182: Bà ngoại xảy ra chuyện
Hứa Mộc Tình vội vàng đuổi Lý Phong ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Lý Phong rời khỏi, Hứa Mộc Tình lại ăn kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt.
Tỉ mỉ nhai nuốt mấy lần, cứ cảm thấy thật sự không ngon như hai lần trước.
Cô không khỏi lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ dính nước miếng rồi sẽ ngon hơn à?”
Hứa Mộc Tình thử thè lưỡi ra liếm hai cái lên trên kẹo hồ lô.
Kết quả ăn vào hương vị cũng không có gì khác hết.
Chẳng lẽ nước miếng của anh rất ngon à…
Lý Phong mới ra khỏi phòng làm việc không bao lâu, điện thoại trong túi đã reo lên.
Là Liễu Ngọc Phân gọi đến.
Bình thường giờ này Liễu Ngọc Phân gọi đến đều sẽ hỏi buổi tối Lý Phong muốn ăn gì?
Lý Phong ngẫm nghĩ tối nay nên ăn sườn xào chua ngọt hay đậu hũ Tây Thi.
Kết quả vừa nghe máy, chợt nghe thấy giọng nói lo lắng của Liễu Ngọc Phân.
“Tiểu Phong, con mau về đi, bà ngoại xảy ra chuyện rồi!”
Mau!
Mau!
Mau!
Trên đường trở về nhà bà ngoại, Lý Phong gần như đạp hết chân ga!
Lúc này, có mấy chiếc xe đỗ trên sườn núi cách nhà bà ngoại không xa.
Một đám lưu manh hung ác cầm xẻng trong tay đang vây quanh một ngôi mộ nhỏ.
Bà ngoại đang nằm sấp trên mộ.
Hai tay bà ôm chặt lấy bia mộ, không ngừng la lên: “Không được động vào, không ai được động vào hết”.
Cậu Liễu Đông Thanh, mợ Hà Nguyệt Cầm đứng trước một đám lưu manh.
Mặc dù bọn họ có sợ hãi, người cũng hơi run rẩy.
Nhưng bọn họ vẫn đứng thẳng người.
Liễu Đông Thanh đeo kính đen dày nặng tuy trông rất yếu ớt, nhưng lúc này ông ấy lại ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay nắm chặt thành quyền.
“Mảnh đất này vốn là của chúng tôi, chúng tôi không bán, các người có quyền gì mà ép buộc chứ?”
“Có quyền gì á?”, lúc này, một người đàn ông đầu trọc đi tới.
Gã duỗi tay sờ lên cái đầu trơn bóng của mình, hỏi Liễu Đông Thanh: “Ông có biết tôi là ai không?”
“Tôi không quen anh”.
Liễu Đông Thanh vừa nói ra câu này, tên đầu trọc đột nhiên giơ chân đá mạnh một cái vào bụng ông ấy.
Liễu Đông Thanh đau đến mức ôm bụng ngồi xổm xuống.
“Ông đây tên Cường Đầu Trọc, ông nhớ kỹ cho tôi”.
Cường Đầu Trọc túm lấy tóc Liễu Đông Thanh, xách cả người ông ấy lên.
“Tôi cho ông biết, nếu hôm nay các người không chịu dời ngôi mộ này đi, thì ông đấy sẽ chôn hết cả nhà mấy người theo cùng luôn!”
Nói xong, Cường Đầu Trọc đẩy ngã Liễu Đông Thanh xuống đất, sau đó giơ chân đạp vào ngực ông ấy.
Gã càng giẫm mạnh, Liễu Đông Thanh càng kêu thê thảm hơn.
Tiếng kêu thảm thiết của Liễu Đông Thanh khiến bà ngoại vẫn luôn ôm lấy bia mộ rơi nước mắt.
Hà Nguyệt Cầm bên cạnh cũng bị hai tên côn đồ kéo lấy đè xuống đất, không thể nhúc nhích.
Nơi này cũng không phải rất hẻo lánh, nhưng bên cạnh lại không có một ai vây xem.
Nói thật ra không phải không có, mà là không dám.
Mọi người đều biết Cường Đầu Trọc là người của tập đoàn Tô thị.
Có nhà họ Tô làm chỗ dựa ở sau lưng, gã muốn làm gì đều không có ai dám ngăn cản.
Tháng trước có một công ty nhỏ vì đắc tội cậu hai của tập đoàn Tô thị.
Cuối cùng chỉ trong một đêm, nhà, xe, công ty đều mất hết, người đàn ông kia cũng nhảy sông tự tử.
Lúc con gái hắn ta bị phát hiện là đang khoả thân, trốn trong một góc, tinh thần đã không còn bình thường nữa.
Quan trọng hơn là con gái của hắn ta chỉ mới mười bốn tuổi!
Chẳng những bị Cường Đầu Trọc và đàn em của gã chơi đùa!
Thậm chí còn ném vào trong một góc tối tăm làm chuyện vô nhân đạo.
Liễu Đông Thanh là một giáo viên, người yếu ớt, sau khi bị đạp mấy cái thì không nói nên lời nữa.
Cường Đầu Trọc cảm thấy nhàm chán, bèn nói với hai đàn em: “Hai đứa bây đi lên kéo bà già kia đi cho tôi!”
“Đại ca, em có thể cho bà già này một xẻng cho bà ta chết luôn không, vừa nhìn đã thấy phiền”.
Một đàn em ở bên cạnh nói một câu, Cường Đầu Trọc nghe thấy thế thì vỗ đùi cười to.
“Ý kiến này của mày hay đấy! Bây giờ mày đi lên giết chết bà già này đi, tao sẽ thưởng cho mày năm nghìn tệ”.
“Cảm ơn đại ca!”
Chương 183: Để mẹ chịu khổ rồi
Tên đàn em này thật sự khiêng xẻng lên đi về phía bà ngoại.
Trong mắt cậu ta loé lên ánh sáng khát máu.
Tên côn đồ này không hề sợ điều gì cả!
Vì sau lưng cậu ta có gia tộc Tô thị.
Dù bây giờ hành động của bọn họ quá đáng đến mức nào, gia tộc Tô thị đều sẽ dẹp yên cho bọn họ!
Tên đàn em khiêng xẻng đã đứng trước mặt bà ngoại, cậu ta giơ cao xẻng lên.
“Mẹ! Mẹ mau chạy đi! Mau chạy đi!”, Liễu Đông Thanh giãy dụa xông lên, nhưng đi được nửa đường đã bị Cường Đầu Trọc đá ngã lần nữa.
Lập tức có máu tươi chảy ra từ trong miệng ông ấy.
Hốc mắt ông ấy đẫm lệ, miệng phun máu, lên tiếng la to: “Đám ác ma các người! Các người nhất định sẽ gặp báo ứng!”
“Ha ha ha ha!”
Cường Đầu Trọc ngẩng mặt nhìn trời cười to: “Báo ứng của tôi không biết khi nào sẽ đến, nhưng báo ứng của các người đã đến rồi đây”.
Lúc này, tên đàn em càng giơ xẻng cao hơn.
Bà ngoại nhắm hai mắt lại, ôm chặt lấy bia mộ.
Liễu Đông Thanh cũng nhắm chặt mắt, miệng đầy máu.
Trong mắt Hà Nguyệt Cầm chỉ còn lại nước mắt, ngẩng mặt lên trời la to: “Ai đến cứu tôi! Cứu chúng tôi với!”
“Đám điêu dân thấp kém các người, cho các người tiền để các người dời mộ thì không chịu”.
“Còn muốn kiếm thêm một khoản của ông đây, sao các người không xem thử người sau lưng ông đây là ai”.
“Bây giờ dù các người có hối hận cũng không có cơ hội nữa rồi”.
Dứt lời, xẻng trong tay tên đàn em bắt đầu đập mạnh xuống đầu bà ngoại.
“Vèo!”
Gió lạnh thấu xương đột nhiên gào thét thổi qua bên người!
Vào khoảnh khắc xẻng sắp chạm vào đầu bà ngoại, đột nhiên có một bóng đen lướt ngang qua trong đám người.
Tay!
Một bàn tay!
Một bàn tay vừa mạnh vừa đanh thép đột nhiên xuyên qua không khí nắm lấy cái xẻng đang giáng xuống.
Lúc này, đầu xẻng bén nhọn chỉ cách đầu bà ngoại một cái móng tay!
Cùng lúc đó, người trong hiện trường đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo uy nghiêm xông thẳng từ lòng bàn chân lên đầu!
Lý Phong đến rồi.
Anh ngồi xổm bên cạnh bà ngoại, nắm lấy phần sắc bén của xẻng.
“Mẹ! Mẹ!”, Liễu Ngọc Phân vội vàng nghiêng ngả chạy lảo đảo đến từ phía xa.
Có một tên côn đồ đứng cách Liễu Ngọc Phân khá gần, hắn giang tay ra muốn chặn Liễu Ngọc Phân lại.
Mà đúng lúc này, tên côn đồ đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh thổi qua sau lưng.
Không đợi hắn phản ứng kịp, cây xẻng vốn muốn đánh lên đầu bà ngoại mang theo nội lực mạnh mẽ đập “beng” một tiếng lên lưng hắn.
Tên côn đồ cứ thế ngã xuống.
Trong tiếng kêu gào của tên côn đồ, Lý Phong chậm rãi đứng lên.
Tay anh thuận thế bóp lấy cổ tên đàn em muốn giết chết bà ngoại.
Tên đàn em liều mạng giãy dụa, hai tay không ngừng đánh lên cánh tay của Lý Phong.
Nhưng cánh tay của Lý Phong lại cứng như sắt thép vậy!
Ánh mắt của anh cũng như một con dao vô cùng bén nhọn.
Cường Đầu Trọc đưa mắt ra hiệu cho mấy đàn em bên cạnh, mọi người nhanh chóng bao vây xung quanh.
Lúc này, Liễu Ngọc Phân đã chạy tới ôm chặt lấy bà ngoại.
“Mẹ, con đến muộn, khiến mẹ chịu khổ rồi”.
Lúc này, hốc mắt Liễu Ngọc Phân chứa đầy nước mắt.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời bà ấy nhìn về phía người ngoài với ánh mắt vô cùng tức giận.
Liễu Ngọc Phân chỉ vào Cường Đầu Trọc quát to: “Đám súc sinh này! Suýt chút nữa các người đã giết chết mẹ tôi rồi!”
Cường Đầu Trọc cười khẩy nhìn Liễu Ngọc Phân: “Nếu các người không đi, chẳng những tôi sẽ giết chết bà già kia, còn có thể chôn sống mấy người luôn đấy”.
“Các người đúng là coi trời bằng vung, có còn thiên lý không chứ?”, Liễu Ngọc Phân rống giận.
“Nhà họ Tô sau lưng tôi chính là thiên lý”.
“Bọn họ muốn các người sống thì các người có thể sống vui vẻ, tháng ngày trôi qua thoải mái”.
“Nhưng nếu bọn họ muốn các người chết, thì bây giờ các người sẽ phải chết ngay lập tức!”
Liễu Ngọc Phân hô to: “Chồng tôi là chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu, ông ấy sẽ không bỏ qua cho các người đâu”.
“Ha ha ha, a ha ha ha…”
“Tập đoàn Lăng Tiêu chó má gì chứ, ông đây chưa từng nghe nói tới”.
“Răng rắc!”
Chương 184: Mày có biết tao là ai không?
Đột nhiên, có tiếng xương gãy truyền đến.
Tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Tên đệ lúc nãy hùng hùng hổ hổ định dùng xẻng đập chết bà ngoại đã bị Lý Phong bẻ gãy cả hai tay rồi.
Sau đó, Lý Phong đập nát xương toàn thân của tên này trước mặt mọi người.
Lý Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Cường Đầu Trọc: "Trước đây chưa nghe danh, nhưng từ nay về sau, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ trở thành cơn ác mộng lớn nhất của chúng mày."
Lập tức, cơ thể Lý Phong khẽ rung lên một cái trước mặt Cường Đầu Trọc.
"Vù!"
Trong nháy mắt, Lý Phong ra tay.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Chỉ trong chốc lát, trừ Cường Đầu Trọc ra, mấy tên đệ bên cạnh đều kêu la thảm thiết, ngã phịch xuống đất.
Gãy tay!
Gãy chân!
Nát xương!
Lý Phong từng bước đi về phía Cường đầu Trọc.
Cường Đầu Trọc sợ đến mức toàn thân toát cả mồ hôi lạnh, gã bắt đầu lùi lại.
"Đừng tới đây, tao nói cho mày biết, người đứng đằng sau tao là tập đoàn Tô Thị ở tỉnh đấy".
"Ông chủ của tao là Tô Chính Quốc, nếu mày dám động đến tao, thì mai ông chủ tao sẽ giết chết cả nhà mày!"
"Bốp!"
Một cái tát giòn tan.
Cơ thể Cường Đầu Trọc bay lên.
Xương má trái của gã đã bị Lý Phong tát vỡ tan tành.
Cùng với bộ mặt biến dạng, cơ thể gã xoay tròn trong không trung rồi nặng nề rơi xuống đất.
Sau khi Cường Đầu Trọc trượt trên bãi cỏ hơn mười mét, thì gã va phải một hòn đá, lúc này cơ thể gã mới dừng lại.
Lý Phong bước lại gần, anh giẫm lên người gã như lúc gã giẫm chân lên người Liễu Đông Thanh ban nãy, anh nhấc chân đạp mạnh xuống!
"A!!!"
Chỉ với một cú giẫm của Lý Phong, chân phải của Cường Đầu trọc đã vỡ nát.
"A!! Đồ khốn kiếp!! Ông đây sẽ không tha cho mày đâu! Tập đoàn Tô Thị sẽ không tha cho mày đâu!"
Cường Đầu Trọc vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi đi.
Thấy vậy, Lý Phong dừng tay, lặng lẽ đứng trước gió lạnh.
Cơn gió lạnh bên sườn núi lướt nhẹ trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh.
Đôi mắt anh nhìn về phía xa xăm.
Lý Phong đang đợi.
Anh giống như một con vật khổng lồ cổ đại đứng trên đỉnh núi.
Chờ con mồi dẫn xác đến!
Ngay sau đó, Cường Đầu Trọc vừa phun máu vừa cười: "Hahahaha, mày chết chắc rồi!"
"Người nhà họ Tô Thị sẽ tới đây ngây bây giờ đấy".
"Tao nói cho mày biết, mày xác định đi, cả nhà mày hôm nay sẽ chết chắc!!!"
Lý Phong từ từ nhấc chân giẫm lên ngực của gã.
"Rắc rắc!"
"Ư a !!!"
Không lâu sau, có rất nhiều ô tô nối tiếp nhau đi đến từ con đường phía trước.
Nhiều xe đến nỗi gần như kín hết con đường bên cạnh ngọn núi.
Ngoài xã hội đen ra, thì còn có những người mặc đồng phục.
Những người này cầm theo gậy và khiên, hùng hổ bao vây lấy gia đình bà ngoại.
Sau đó, từ một chiếc ô tô màu đen, có một vài người đàn ông trung niên với cái bụng bự bước xuống.
“Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, một người đàn ông Địa Trung Hải dẫn đầu, trừng mắt bước đến.
Xương ngực Cường Đầu Trọc đã bị dập nát hết.
Khi nhìn thấy người đàn ông Địa Trung Hải, gã lập tức ngậm máu hô lớn: "Anh rể, mau đến cứu em, anh rể!"
Tên Địa Trung Hải sốc nặng, ông ta càng tức giận hơn.
Ông ta chỉ vào Lý Phong, miệng phun đầy nước miếng: "Mày dám động đến người của tao, mày biết nó là ai không? Mày có biết tao là ai không!?"
Sau đó, người đàn ông liền nói ra chức vị của mình.
Ông ta tên là Tô Chính Trạch, là lãnh đạo của huyện này, có chức vị tương đối cao.
Chương 185: Hiếu tử hiền tôn
Tô Chính Trạch thấy Lý Phong không lên tiếng, liền cho rằng Lý Phong đã sợ rồi.
Lập tức cười lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào người bên cạnh nói: "Chúng mày còn đứng đó làm gì? Mau đưa em rể tao đến viện đi!"
Vài tên bên cạnh vội vã chạy đến.
Nhưng bọn chúng vừa mới tới gần, còn chưa kịp phản ứng thì liên tiếp vang lên tiếng "bốp bốp bốp".
Những tên này đều bị Lý Phong tát cho bay cả người đi.
Sắc mặt Lý Phong không thay đổi, anh thản nhiên nhìn Tô Chính Trạch: "Chúng mày đã đến rồi thì khỏi đi luôn đi”.
Trang nghiêm!
Tĩnh lặng!
Lý Phong tựa như một đỉnh núi cô độc trên vách núi trong gió lạnh của Bắc Quốc.
Mỗi lời anh thốt ra lại khiến trái tim người ta theo đó mà trùng xuống.
"Mày ... mày, mày, mày, đồ điên!"
"Bốp!"
Lại một cái tát khác.
Tô Chính Trạch ôm mặt: "Mày dám đánh tao à! Mày có biết hôm nay tao dẫn theo bao nhiêu người không?"
"Mày có biết tao có địa vị như nào không? Mày dám đánh tao à!"
Tô Chính Trạch chỉ vào Lý Phong: "Giờ tao sẽ bắt mày cùng mấy đứa kia về tội cản trở người thi hành công vụ!"
"Bốp”.
Thêm một cái tát nữa.
"Tao là người nhà họ Tô Thị, anh tao là tộc trưởng nhà họ Tô Thị đấy!"
"Mày dám đánh tao, tao giết mày!"
Tô Chính Trạch ra hiệu cho đám người phía sau: "Lên hết cho tao, giết hết lũ này cho tao!"
Kiêu ngạo và độc đoán! Xem mạng người như cỏ rác!
Nhà họ Tô, quả đúng là người nhà họ Tô!
Lý Phong cười lạnh: "So số lượng đúng không? Ok, xem bên nào nhiều người hơn nhé”.
Vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng còi xe rất lớn.
Khi mọi người quay đầu lại nhìn, thì thấy một chiếc xe ủi hạng nặng đang lao tới từ con đường phía trước.
Chiếc xe ủi đã đẩy những chiếc xe phía trước, dù là tư nhân hay công cộng, sang một bên.
Khi chiếc xe hạng nặng đi qua, tất cả những chiếc xe kia đều bị bẹp dúm hoặc bị lật nhào!
Phía sau là cả một đoàn xe.
Màu xanh lá.
Ngụy trang.
Xe vận tải quân sự!
Có cả xe bọc thép!
Sau tiếng phanh gấp, tất cả xe đồng loạt dừng lại.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo đen quần đen đeo kính râm màu đen bước xuống.
Tất cả mọi người đều đeo một dải vải trắng.
Hiếu tử hiền tôn!
Bà và ông ngoại chỉ sinh được hai cô con gái.
Mà lúc này, hàng trăm người chỉnh tề ngay ngắn ở đây đều đến để thăm viếng ông ngoại!
Họ chỉnh tề!
Họ trang nghiêm!
Cùng lúc đó, có một âm thanh lạ từ trên không trung xa xăm truyền đến.
Mọi người nhìn lên, là trực thăng!
Lại là trực thăng!
Lần này chiếc trực thăng không phải là chiếc Lý Phong dùng keo 502 dán vào nữa.
Mà đó là một đại đội trực thăng!
Tổng cộng có mười bốn chiếc trực thăng bọc thép!
Trên mỗi chiếc đều treo một câu đối.
"Vu quốc hữu công chân bất thế, dân vi hãn hoạn canh hà nhân!"
"Hồn phách thác nhật nguyệt, can đảm ánh hà sơn!"
"Chính khí lưu thiên cổ, đan tâm chiếu vạn niên!"
"Thanh sơn bất cải, anh hồn vĩnh tại!"
Tô Chính Trạch nhìn đám người mặc quần áo đen trước mặt, bước đi rất trang nghiêm, chậm rãi đi về phía ngôi mộ cô độc kia.
Kinh hãi!
Sợ chết khiếp!