“Ông thì biết cái gì? Người có xuất thân như Hứa Mộc Tình bám được cành cao như cậu Tô, thế thì tổ tiên nhà họ Hứa bọn họ bốc khói xanh luôn rồi”.
“Tôi là dì của nó, tôi làm thế cũng là vì muốn tốt cho nó thôi, sau này chắc chắn nó sẽ rất biết ơn tôi”.
Liễu Hồng Hoa đang lái xe, bà ta càng nghĩ càng kích động: “Lần này chúng ta phát tài thật rồi!!”
Ngày tiếp theo, giống như những gì Trương Diệu Diệu đã nói, tập đoàn Tô thị thật sự cử một nhóm nhân viên xuống Đông Hải để thương lượng về nghiệp vụ với tập đoàn Lăng Tiêu.
Lần thương lượng này rất thuận lợi.
Đồng thời, tập đoàn Tô thị cũng mời Hứa Mộc Tình dẫn theo nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu lên tỉnh khảo sát vào ba ngày sau.
Trường đại học của Hứa Mộc Tình cũng nằm trên tỉnh.
Bởi thế, cô cũng đã quen thuộc với nơi đây.
Nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiên được lên tỉnh, cậu ta kích động đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên lên tỉnh với mục đích khác nhau.
Cậu ta nhận được lời mới từ một công ty phim ảnh trên tỉnh mời đến thử vai.
Sau khi đến tỉnh, nhóm người Hứa Mộc Tình bắt đầu bận rộn.
Bọn họ được tập đoàn Tô thị dẫn đi khảo sát ở khắp chốn.
Lý Phong luôn kề cận bên cạnh Hứa Mộc Tình, anh có thể cảm nhận rõ ràng Hứa Mộc Tình đã ngày càng trưởng thành.
“Tinh tinh tinh…”
Vào lúc Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang ngồi trong phòng họp.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc họp của bọn họ.
Lý Phong lấy điện thoại từ trong túi ra, anh quay người đi ra khỏi phòng họp.
Người gọi là Hứa Hạo Nhiên.
Anh vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên.
“Anh rể mau đến cứu em với!”
Giọng nói của cậu ta không giống như đang diễn.
Giọng nói ồm ồm của một người đàn ông nhanh chóng vang lên trong điện thoại.
“Thằng ranh, muốn cứu em vợ của mày thì lập tức cầm một triệu tiền mặt sang đây”.
“Trong vòng mười phút, nếu như mày không tới thì tao sẽ cắt hai lỗ tai của nó xuống rồi gửi cho mày”.
Sau khi đọc địa chỉ, hắn ta lập tức cúp máy.
Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình một tiếng rồi vội vàng đi xuống lầu.
Lúc đến hầm gửi xe, Lý Phong không lên xe của Hứa Mộc Tình mà bước thẳng về phía chiếc xe thương vụ Toyota.
Diêu Nhược Nam đang ngồi trong chiếc xe thương vụ Toyota sợ hết hồn.
Lý Phong mở cửa xe, ngồi vào trong.
“Anh, anh… Sao anh biết tôi ở đây!?”
Lý Phong nói hờ hững: “Kể từ ngày đầu tiên tôi bước chân đến tỉnh, cô luôn nấp trong bóng tối”.
“Từ trước đến nay đã thay bảy chiếc xe, có cần tôi đọc biển số xe cho cô nghe không?”
Diêu Nhược Nam nghĩ thầm:
Kỹ năng theo dõi của mình kém cỏi như thế từ bao giờ?
Không đúng, là vì anh giỏi quá!
Không hổ danh là người đàn ông mà mình thích!
Lý Phong đọc một số điện thoại: “Điều tra giúp tôi xem chủ nhân của số điện thoại này là ai, thế lực nào chống lưng cho hắn ta?”
Nếu là người khác, ai dám ra mệnh lệnh như vậy với cô ta kia chứ!?
Cũng chỉ có một mình Lý Phong mà thôi!
Diêu Nhược Nam nhanh chóng tìm được: “Biệt danh của người này là Chó Hoang”.
“Ban đầu hắn ta theo Trương Toàn Vũ lăn lộn”.
“Sau khi Trương Toàn Vũ bị phế, hắn ta dẫn theo mấy chục anh em dưới trước mình đầu quân cho Đổng Bưu, một trong số bốn thiên vương”.
Sau khi nghe thấy thế, Lý Phong khẽ nhíu mày: “Ai chống lưng cho Đổng Bưu?”
Diêu Nhược Nam nói ngay: “Nhà họ Tô!”
Vào thời điểm hiện tại, trong một lò mổ bị bỏ hoang ở ngoại ô.
Gần hai trăm người tụ tập ở đây.
Chó Hoang đi theo Đổng Bưu, một trong số bốn thiên vương trên tỉnh, có thể nói bây giờ hắn ta lên như diều gặp gió.
Hiện nay trong số bốn thiên vương trên tỉnh chỉ còn sót lại hai người mà thôi.
Rất nhiều địa bàn đang bỏ trống, chắc chắn mai sau chẳng thể nào tránh khỏi một trận chém giết đẫm máu!
Chó Hoang có hai trăm anh em bên cạnh mình, chỉ cần hắn ta ngoan ngoãn đi theo Đổng Bưu thì sau này ắt sẽ trở thành ông lớn như Trương Toàn Vũ.
Nghĩ đến đây, Chó Hoang vui như mở cờ trong bụng.
“Thằng khốn, chúng mày chết chắc rồi!”
Vào lúc ngày, tiếng mắng chửi của Hứa Hạo Nhiên lập tức vang lên.
Hứa Hạo Nhiên đã bị người khác treo ngược.
Chương 142: Người đến rồi
Cậu ta bị treo giữa không trung như một miếng thịt xông khói.
Phía dưới Hứa Hạo Nhiên có một chiếc giá gỗ.
Trên chiếc giác gỗ cắm mười mấy ống thép được chuốt nhọn.
Chỉ cần Hứa Hạo Nhiên rơi xuống thì cơ thể sẽ bị xuyên thủng ngay.
“Đợi anh rể của tao đến đây đi, tới lúc đó anh ấy sẽ rút gân lột da chúng mày!”
Hứa Hạo Nhiên vừa mới nói dứt lời đã bị vài tên côn đồ bên cạnh đánh đập.
Sau khi bị đánh vài roi, Hứa Hạo Nhiên lập tức trở nên ngoan ngoãn ngay.
“Nhóc con, không phải khi nãy mày gào hăng lắm à? Gào nữa đi, tiếp tục kêu gào cho tao nghe!”
Hứa Hạo Nhiên trừng mắt gào lên: “Đám khốn nạn chúng mày! Nếu như chúng mày dám đụng vào tao thì anh rể tao sẽ không tha cho chúng mày đâu!”
Hứa Hạo Nhiên càng nói thế thì đám lưu manh lại càng cười lớn tiếng hơn.
Nhất là Chó Hoang đang ngồi trên ghế sô pha.
Hắn ta vừa ôm một cô gái nhuộm tóc như đầu gà trống vừa cười nói.
“Đợi anh rể của mày đến đây đi, tao muốn coi coi rốt cuộc nó có thể làm được trò trống gì?”
Một thằng lưu manh ở bên cạnh lập tức nịnh nọt ngay: “Nghe rất nhiều anh em nói phi tiêu của anh Chó bách phát bách trúng”.
“Đợi thằng anh rể cứt chó gì đó của thằng này đến đây, chúng ta có thể trói nó vào bàn xoay, để anh Chó thể hiện kỹ thuật ném phi tiêu của mình cho anh em xem”.
“Nói hay lắm, đợi đến khi giải quyết xong hai cái thằng vô dụng này, tối nay tao mời khách, mọi người cùng nhau đến hộp đêm quẩy tưng bừng!”
Hắn ta vừa mới nói dứt lời, đám lưu manh bên cạnh bắt đầu nhảy múa hoan hô.
Vào lúc này, có hai tên vội vội vàng vàng đi vào trong.
“Anh Chó, nó đến rồi”.
Chó Hoang thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, hắn ta vẫy tay: “Đi lôi nó vào đây cho tao”.
Đám lưu manh phấn khởi ùa ra ngoài.
Vào lúc đó, Lý Phong bước xuống từ chiếc xe thương vụ Toyota.
Diêu Nhược Nam muốn theo anh xuống xe nhưng Lý Phong tiện tay đóng cửa xe lại.
“Cô ngồi trong xe nhìn là được rồi”.
Lý Phong hờ hững nói với cô ta một câu, anh lập tức sải bước đi vào trong cánh cửa lò mổ.
Chẳng đi được bao nhiêu bước đã có mấy chục tên bao vây Lý Phong lại.
Diêu Nhược Nam dán mình vào cửa kính, cô ta nhìn theo bóng lưng của Lý Phong đăm đăm.
Dáng người của anh thắng tắp và rắn rỏi.
Bước chân của anh rất vững vàng.
Trong mắt của anh, dường như đám lưu manh hùng hùng hổ hổ ấy chỉ là cỏ dại ven đường, là bầy kiến trong khe đá.
Sau khi vài tên lưu manh kêu gào, mười mấy tên xông lên trước.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Đám người ấy vừa mới lại gần đã bay ngược ra ngoài!
Đám lưu manh trong lò mổ đưa mắt nhìn nhau.
Chuyện gì thế này?
Khi nãy xảy ra chuyện gì thế?
Rốt cuộc anh ta làm cái gì rồi?
Không có ai nhìn thấy rõ Lý Phong đã ra tay thế nào!
Bây giờ, có một tên lưu manh lớn tiếng thét lên: “Chúng ta đông người như thế mà sợ nó làm chi!?”
Sau khi nghe tiếng thét ấy, đám lưu manh cũng trở nên hung hăng, chúng vung dùi cui trong tay rồi xông lên.
Chẳng bao lâu sau, mấy chục tên lưu manh đều bị đánh bò lăn ra đất.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang rền.
Lý Phong không hề ngừng bước.
Anh đi thẳng một nước vào trong lò mổ như thể đây là chốn không người.
“Vèo!”
Vào giây phút Lý Phong vừa bước chân vào lò mổ.
Có một chiếc phi tiêu lao về phía anh!
“Cẩn thận!”, Diêu Nhược Nam đang ngồi trong xe lập tức hét lên.
Nhưng đột nhiên chiếc phi tiêu tập kích Lý Phong ngừng lại cách anh chừng mười cm.
Hai ngón tay!
Hai đầu ngón tay vừa trắng trẻo vừa thon thả nhẹ nhàng kẹp chiếc phi tiêu ấy lại.
“Bốp bốp bốp!”
Chương 143: Có còn là người không?
Chó Hoang vừa vỗ tay vừa đứng dậy từ ghế sô pha.
“Khá lắm, nhóc con, mày khá lắm, không ngờ mày có thể chụp được phi tiêu của tao”.
Chó Hoang dẫn theo một trăm thằng lưu manh còn sót lại chậm rãi bao vây Lý Phong.
Hắn ta cầm phi tiêu, nhanh nhẹn chơi đùa trong tay.
“Có nhìn thấy cậu em vợ bị treo lơ lửng giữa không trung của mày chưa?”
“Bây giờ chỉ cần tao nhẹ nhàng ném phi tiêu trong tay”.
“Dây thừng mà đứt thì nó sẽ rơi xuống, bị đâm thành cái sàng, chết thảm trước mặt mày ngay!”
“Reng reng reng…”
Chó Hoang vừa mới nói dứt lời, điện thoại trong túi đã đổ chuông.
Người gọi là Tô Phương Hoa.
Cách một chiếc điện thoại, Chó Hoang vẫn vội vàng khom lưng uốn gối, tỏ vẻ nịnh bợ.
“Chào cậu Tô… Ồ, ồ, được rồi, được rồi!”
Chó Hoàng quay điện thoại về phía Lý Phong, Tô Phương Hoa xuất hiện trên màn hình.
Anh ta hết sức đắc ý.
“Lý Phong, tao có một tin tức tốt muốn báo cho mày biết”.
“Vợ của sắp được mang đến biệt thự của tao rồi”.
“Bây giờ mày phải chọn một trong hai, muốn cứu em vợ mày hay là tới cứu vợ mày?”
“Đương nhiên rồi, cho dù mày qua đây thì cũng chỉ nhìn thấy cảnh tượng tao chơi vợ mày mà thôi”.
Lý Phong nhíu mày, anh nhanh chóng ném phi tiêu trong tay.
“Vèo!”
Phi tiêu xé ngang không trung, lao vút đến cắt đứt sợi dây thừng cột hai chân của Hứa Hạo Nhiên.
“Á á, anh rể, anh rể, mau cứu em với!”
Tiếng kêu la thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên vang vọng giữa không trung.
Đột nhiên Lý Phong đi như bay đến đá mạnh vào ngực của Chó Hoang.
“Á á!”
Xương sườn của Chó Hoang lập tức bị vỡ vụn!
Hắn ta bị Lý Phong đá bay như một trái banh da.
Cơ thể của hắn ta đập phải Hứa Hạo Nhiên giữa không trung, hai người ngã lăn ra vùng đất bên cạnh.
“Anh rể, anh có sốt ruột hơn nữa cũng đừng đối xử với em như thế chứ!”
Hứa Hạo Nhiên lồm cồm bò dậy từ dưới mặt đất: “Khi nãy suýt nữa em đã chết rồi”.
Cậu ta vừa mới đứng dậy, cảnh tượng trước mắt làm cậu ta hết sức kinh sợ!
Lý Phong đã lao vào đánh nhau với đám lưu manh.
Lý Phong giống như một con rồng dữ mang hình người, những nơi anh bước qua đều không có ai cản nổi cú đấm của anh.
Một đấm rồi lại một đấm!
Mỗi một đấm đều trúng da thịt!
Giữa lúc xương cốt vỡ vụn, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của đám lưu manh.
Ác quá! Mạnh quá! Cậu ta có phải là người không?
Trong chớp mắt, một trăm thằng lưu manh đã bị Lý Phong đánh ngã lăn ra mặt đất.
Thê lương!
Khóc than!
Các loại âm thanh hòa vào nhau, trở thành nhạc nền chuyên dụng của Lý Phong lúc anh chiến đấu.
Lý Phong mặt không đổi sắc, anh chậm rãi bước đến chiếc điện thoại rớt trên mặt đất.
Gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên của Tô Phương Hoa hiện lên trên điện thoại.
“Chuyện gì thế này? Xảy ra chuyện gì thế này? Sao tôi chẳng nhìn thấy gì cả?”
Lý Phong đã bước đến bên chiếc điện thoại, nhìn xuống Tô Phương Hoa trong màn hình.
Lúc nhìn thấy Lý Phong một lần nữa, nụ cười của Tô Phương Hoa chẳng hề nhạt đi.
“Ha ha ha! Lý Phong, không ngờ mày đánh đấm giỏi như vây? Thế mà đám chó mèo này lại bị mày đánh gục bằng vài ba cú”.
“Có điều mày giỏi đánh đấm hơn nữa thì có làm sao? Vợ của mày đã được đưa đến đây rồi”.
“Mày có nghe thấy tiếng xả nước trong bồn của tao không?”
“Đợi lát nữa đi, tao sẽ cho vợ mày ngâm bồn thơm phưng phức”.
“Rồi sau đó tao sẽ dùng lưỡi liếm khắp người cô ta…”
Tô Phương Hoa vẫn còn chưa nói xong, Lý Phong đã nhấc chân đạp mạnh xuống!
Màn hình điện thoại có chiếu bóng dáng của Tô Phương Hoa lập tức vỡ nát thành từng mảnh!
“Bốp!”
Chương 144: Tôi từ chối
Tô Phương Hoa mạnh bạo ném điện thoại của mình xuống đất.
Anh ta cười lạnh một tiếng, nói với mấy vệ sĩ bên cạnh.
“Đi, chúng ta xuống lầu nghênh đón cô Hứa!”
Lúc này, một chiếc xe chậm rãi dừng lại trong sân của biệt thự.
Hứa Mộc Tình và Trương Diệu Diệu bước từ trên xe xuống.
Hứa Mộc Tình nhìn ra cổng lớn của biệt thự, không nhịn được hỏi.
“Lạ vậy, sao xe của mấy người giám đốc Trần vẫn chưa đến thế? Rõ ràng khi nãy bọn họ còn chạy sau lưng chúng ta mà”.
“Có lẽ vì chúng ta chạy quá nhanh đấy, chúng ta vào trong biệt thự tham quan một chút trước đi”.
Nói xong, Trương Diệu Diệu duỗi tay kéo Hứa Mộc Tình.
Nhưng cô lại cảnh giác lùi về sau mấy bước.
“Chị họ, chúng ta vẫn nên đợi ngoài cửa một lát đi”.
“Dù sao đây cũng là biệt thự của giám đốc Trần, chúng ta tự ý bước vào nhà người khác cũng không tốt lắm”.
Nếu Trương Diệu Diệu đã lừa được Hứa Mộc Tình tới đây thì cũng không muốn giả vờ nữa.
Cô ta cười nói: “Tiền lương một tháng của giám đốc Trần chỉ có mấy chục nghìn”.
“Đây là căn biệt thự Bán Sơn đắt nhất tỉnh, một căn hai trăm triệu, cô cảm thấy giám đốc Trần mua nổi không?”
“Nói thật cho cô biết, căn biệt thự này là của cậu Tô, cậu Tô đang đợi cô ở bên trong, chúng ta vào thôi”.
Vừa nghe thấy là biệt thự của Tô Phương Hoa, Hứa Mộc Tình lập tức đi về tới chỗ xe của mình.
Mà đúng lúc này, cổng lớn biệt thự cách đó không xa đột nhiên đóng lại.
Ngay sau đó, một vài vệ sĩ mặc đồ đen xông ra.
Đám vệ sĩ ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây lấy Hứa Mộc Tình.
“Chị họ, sao chị lại lừa tôi!”
“Tôi lừa cô thì thế nào?”
Trương Diệu Diệu khinh thường: “Từ nhỏ đến lớn, đồ ngốc là cô đã bị tôi lừa bao nhiêu lần rồi?”
“Lần nào cũng thế, chỉ cần tôi hoà nhã nói chuyện với cô thì cô đều sẽ bị tôi lừa, cô và mẹ cô đều ngu ngốc y như nhau vậy!”
Trương Diệu Diệu cũng không muốn giả vờ nữa, trên khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ xuất hiện một nụ cười xấu xí.
“Hứa Mộc Tình, tôi không hiểu rốt cuộc tên thần kinh Lý Phong kia có gì tốt?”
“Sao cậu ta có thể sánh bằng cậu Tô được chứ?”
“Tôi làm như vậy cũng là tốt cho cô, bây giờ cô đã không trốn thoát được rồi, còn không bằng ngoan ngoãn hầu hạ cậu Tô đi”.
“Nếu làm thế, cả nhà cô đều sẽ có lợi”.
“Cô ta nói đúng lắm”, lúc này, Tô Phương Hoa dẫn một nhóm vệ sĩ đi tới.
Khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn của anh ta nở nụ cười tự tin.
Tô Phương Hoa vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình đã cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Anh ta không nhịn được muốn tiến lên ôm chặt lấy Hứa Mộc Tình.
Bắt lấy cô!
Sờ cô!
Hung hăng vuốt ve, chà đạp cô!
“Hứa Mộc Tình, bây giờ tôi cho cô một cơ hội cuối cùng”.
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn ôm tôi, những chuyện đã xảy ra trước kia tôi đều sẽ bỏ qua hết”.
“Chẳng những tôi sẽ cho cô những thứ tốt nhất, còn có thể giúp đỡ cô trên con đường sự nghiệp nữa”.
“Tôi sẽ khiến tập đoàn Lăng Tiêu của các cô trở thành công ty đứng thứ hai của tỉnh”.
“Cũng sẽ khiến gia tộc của cô trở thành danh môn thế gia thật sự”.
Nụ cười như ánh mặt trời, giọng điệu vô cùng tự tin.
Bây giờ Tô Phương Hoa chính là người nắm quyền cao cao tại thượng.
Anh ta cho rằng mình đưa ra điều kiện hậu hĩnh như vậy chắc chắn Hứa Mộc Tình sẽ đồng ý.
Còn thứ anh ta sắp nắm trong tay chính là số phận của Hứa Mộc Tình.
Nghĩ đến Hứa Mộc Tình sẽ quyến rũ nằm trong lòng mình, Tô Phương Hoa cảm thấy trên người mình lại bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn!
Anh ta đã không nhịn được nữa rồi!
“Tôi từ chối”.
Hứa Mộc Tình cứng rắn nói ra ba chữ rất đơn giản.
“Mẹ nó, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à”.
Tô Phương Hoa nổi giận.
Anh ta cảm thấy mình bị Hứa Mộc Tình làm mất mặt!
Anh ta là ai? Là công tử đứng đầu tỉnh.
Anh ta muốn loại phụ nữ nào mà không được?
Bình thường người phụ nữ nào nhìn thấy anh ta mà không muốn nhảy vào lòng, ra vẻ lẳng lơ chứ?
Chương 145: Cứ giao con nhỏ này cho tôi
Chỉ có Hứa Mộc Tình!
Chỉ có mỗi Hứa Mộc Tình!
"Chúng mày còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đem cô Hứa vào phòng của tao đi”.
Sau tiếng rít của Tô Phương Hoa, mấy vệ sĩ nhanh chóng bao vây lấy cô.
Có một tên vệ sĩ bước rất nhanh.
Hắn nhanh chóng đi vòng qua đầu xe, vươn tay muốn bắt lấy Hứa Mộc Tình.
Đột nhiên, lúc này cửa xe đang đóng đã mở ra.
Nữ tài xế Trần Quả đập mạnh cửa xe vào người tên vệ sĩ.
"Ô, không ngờ còn có một người nữa trốn ở đây đấy”.
Tô Phương Hoa nhìn Hứa Mộc Tình và Trần Quả với một khuôn mặt đầy dâm tà.
Sau khi nhìn kỹ Trần Quả, anh ta không khỏi thốt lên: "Cô em này cũng được đấy, tuy da có hơi đen một tí nhưng điện nước rất đầy đủ”.
"Chúng mày đâu, lên hết cho tao, đưa hai em này vào phòng của tao nhanh!"
Theo mệnh lệnh của Tô Phương Hoa, đám vệ sĩ hùng hổ xông tới.
Theo quan điểm của chúng, cho dù Trần Quả có thể đánh nhau, thì cô ấy cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi.
Cả một đám đàn ông to con mà không thể đối phó với một đứa con gái hay sao?
Tuy nhiên, những tên vệ sĩ có suy nghĩ như vậy đã bị Trần Quả lần lượt hạ gục.
Cô ấy đâu phải là một cô gái, cô ấy là một con hổ cái.
Trần Quả di chuyển như thỏ, nhanh như chớp.
Cánh tay mảnh mai của cô ấy vung ra những nắm đấm hết sức mạnh mẽ.
Một tên vệ sĩ cao hơn hai mét và nặng hơn 180 ký sau khi hứng trọn nắm đấm của cô ấy.
Thì cơ thể hắn đã bay xa hơn mười mét.
Từ đó có thể thấy, nắm đấm của cô ấy ghê gớm đến thế nào.
Hàng chục tên vệ sĩ đã bị Trần Quả đánh bại.
Tất cả đều ôm lấy vết thương, nằm rạp trên mặt đất kêu thảm thiết.
"Bốp bốp bốp.....”
Tô Phương Hoa, người đứng bên xem nãy giờ, vào lúc này vỗ tay một cách thản nhiên.
"Không tồi, không ngờ một nữ tài xế như cô lại biết đánh đấm như vậy”.
"Chơi loại phụ nữ mạnh mẽ như này mới sướng chứ”.
Tô Phương Hoa càng nói càng hèn mọn.
Anh ta như thể đã nhìn thấy hai cô gái khỏa thân ở tư thế đẹp mê hồn, nằm trên giường mặc cho anh ta chơi đùa.
Trong khi anh ta đang nói, thì có hai người đàn ông đi ra từ phía sau Tô Phương Hoa.
Một người bên trái một người bên phải, một cao một thấp, một béo một gầy.
Tô Phương Hoa nói: "Tôi xin giới thiệu hai vị này một chút”.
Tô Phương Hoa chỉ vào người đàn ông cao và gầy bên trái, nói: "Đây là đại sư Cung. Ông ấy chuyên về kungfu chân. Ông ấy có thể đá tung cánh cửa chống trộm chỉ với một cú đá”.
"Người bên phải tôi là đại sư Tống. Ông ấy đã khổ luyện tập Kim Chung Tráo hơn 20 năm rồi. Dao cứa vào người, thậm chí còn không để lại dấu vết gì!" ( *Kim Chung Tráo là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ võ Thiếu Lâm. Dùng vải thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng. Đứng thứ ba trong Thiếu Lâm tứ đại thần công, được Đạt Ma sáng tạo) .
Tô Phương Hoa nhìn Trần Quả nở nụ cười, còn có phần trêu tức.
Anh ta giống như một con mèo đang nhìn một con chuột đã bị mắc bẫy của mình.
Anh ta đang đùa giỡn với Trần Quả!
"Cậu Tô, cứ giao con nhỏ này cho tôi”.
Đại sư Cung vừa nói xong, thì lập tức tiến lên một bước.
Chân ông ta như lò xo, cơ thể nhảy vút lên cao.
Cuộn mình trong không trung một cái, rồi đá mạnh vào Trần Quả.
"Bốp!"
Mặc dù Trần Quả đã lĩnh trọn cú đá của đại sư Cung.
Nhưng cơ thể cô ấy chỉ lùi lại vài bước.
Đột nhiên, Trần Quả kêu lên một tiếng, chân cuồn cuộn một đám bụi, cô ấy lao về phía đại sư Cung.
"Bốp!"
Trần Quả vừa mới lao lên, đại sư Cung đã đá cô ấy bay ngược trở lại.
Trần Quả đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Ngay khi tiếp đất, cô ấy lại lao về phía đại sư Cung.
Đại sư Cung cười lạnh một tiếng rồi đá liên tiếp về phía Trần Quả.
Trần Quả liên tiếp lui về phía sau, lăn đến bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đỡ Trần Quả dậy.
Lúc này, khóe miệng Trần Quả đã chảy máu.