Mục lục
Một Lời Hứa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241: Đưa em đi du lịch

“Đúng vậy, cô ta mặc bikini trông đẹp quá!”

“Này, tôi nói cho cậu biết! Vừa nãy lúc anh Phong nhìn thấy Cố Ngôn Hi mặc bikini, hai mắt như muốn rơi ra ngoài!”

“Đừng nói anh Phong, hai con ngươi của tôi cũng sắp rơi xuống đến nơi rồi, quá đẹp! Thật sự không biết giám đốc của chúng ta mặc bikini trông như thế nào?”

“Giám đốc sao có thể so sánh với cô Cố được chứ, người ta là ngôi sao lớn đó”.

“Nói bậy, thân hình của giám đốc cũng rất đẹp”.

“Vậy sao?”

Câu nói cuối cùng “Vậy sao?” của nhân viên khiến Hứa Mộc Tình bốc hỏa trong lồng ngực!

Hừ! Dám nói tôi thân hình không đẹp.

Tôi không thèm so bì với Cố Ngôn Hi!

Khi nghĩ đến cảnh Lý Phong nhìn thấy Cố Ngôn Hi mặc bikini, hai mắt anh sáng rực lên.

Hứa Mộc Tình cảm thấy dường như mình bị người khác cướp mất thứ gì đó rất quý giá.

Cô âm thầm cổ vũ bản thân, sau đó chọn một bộ bikini màu xanh dương rồi mặc vào.

“A--- ”

Hứa Mộc Tình dịu dàng mở cửa phòng thay đồ bằng bàn tay trắng nõn nà của mình.

Cô từ từ ló đầu ra và liếc nhìn xung quanh.

A, không có người?

Lúc này, Hứa Mộc Tình đi chân trần, đôi chân thon dài mảnh mai giống như được tạc từ bạch ngọc, từ từ đi ra bãi cát mềm mại bên ngoài.

Hai tay cô ôm chặt ngực.

Nhưng vì vậy mà đường cong tròn trịa được lộ ra.

Bên ngoài phòng thử đồ là một khu rừng nhỏ.

Khi Hứa Mộc Tình băng qua khu rừng nhỏ để đi đến bãi biển, cô thấy bãi biển rộng lớn như vậy nhưng lại không có một bóng người!

Chuyện gì vậy?

Mọi người đi đâu cả rồi?

Hứa Mộc Tình ngạc nhiên nhìn bốn xung quanh.

Cô thấy xe của mình đỗ cách đó không xa.

Nhưng trên xe không có ai.

Những nơi mà cô có thể nhìn thấy đều không có một bóng người.

Đúng lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên phát hiện hình như có một người đang trôi nổi ở vùng nước sâu phía trước.

Cô nhìn kỹ, mặt tái mét vì sợ hãi.

Là Lý Phong.

Hứa Mộc Tình không nói lời nào, lập tức lao thẳng xuống chỗ nước sâu.

Ánh nắng vàng ươm chiếu rọi trên bờ cát trắng.

Nước biển cũng nhuốm màu vàng của nắng.

Hứa Mộc Tình với thân hình mảnh mai cao ráo, đôi chân dài trắng như ngọc lao xuống biển.

Giống như một nàng tiên cá đắm mình xuống biển.

Cô bơi trên đầu ngọn sóng, lúc gặp sóng lớn, cô ngụp xuống biển sâu.

Cô giống như một chú cá đang bơi hết tốc lực.

Trong chớp mắt đã bơi đến bên cạnh Lý Phong.

Hứa Mộc Tình vội vàng ôm Lý Phong đang trôi nổi trên mặt nước.

Lúc này, Lý Phong nhắm chặt hai mắt.

“Chồng, chồng ơi!”, Hứa Mộc Tình vội vã hét lên.

Nhưng Lý Phong không có chút phản ứng.

Hứa Mộc Tình thấy phần bụng dưới của Lý Phong hơi phồng lên.

Mặc dù trong lòng hoảng loạn, nhưng Hứa Mộc Tình vẫn ôm chắc cơ thể Lý Phong bơi nhanh về phía bãi cát.

Hứa Mộc Tình đặt Lý Phong nằm trên bãi cát.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng nâng cổ Lý Phong.

Sau đó, cô dùng những ngón tay mảnh mai của mình để mở miệng Lý Phong ra.

Cô dùng tư thế rất chuyên nghiệp bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Lý Phong.

Hai tay ấn mạnh vào ngực anh .

Mỗi lần ấn, những giọt nước biển như những hạt pha lê trên mái tóc dài thướt tha của cô lại rơi xuống.

Cô dùng lực ấn mạnh.

Sau khi ấn xong ba mươi lần, Hứa Mộc Tình bóp chặt mũi Lý Phong và bắt đầu thổi khí vào miệng.

Liên tục như vậy.

“Chồng! Chồng ơi! Anh không được xảy ra chuyện, anh nhất định không được xảy ra chuyện!”

“Anh đã hứa với em, sẽ đưa em đi du lịch!”

“Anh đã hứa đưa em đi núi tuyết, anh đã hứa đưa em đi sa mạc”.

“Vẫn còn rất nhiều việc anh chưa làm cùng em!”

Mỗi lần dùng lực ấn xuống, những giọt nước mắt như những hạt pha lê lăn dài trên gò má thanh tú của Hứa Mộc Tình.

Chảy dọc theo chiếc cổ mảnh mai.

Chảy dọc theo hai ngọn núi hình vòng cung hoàn mỹ ở trước ngực.

Lúc này, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Lý Phong khẽ nheo lại.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy những gợn sóng cuồn cuộn.

Mà gợn sóng này màu trắng, hình vòng cung căng tròn.

Hết đợt này đến đợt khác.

Nhìn mãi Lý Phong không tự chủ được mà chảy máu mũi.

Mà lúc này, Hứa Mộc Tình đã ấn xong, chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho Lý Phong.

Kết quả, cô phát hiện Lý Phong chảy rất nhiều máu mũi.

Hứa Mộc Tình đột nhiên dừng lại.

Tay phải của cô đặt trên ngực Lý Phong.

Lúc này, cô phát hiện tim của Lý Phong đập rất nhanh.

Tần suất như vậy cô mới chỉ cảm nhận được vào đêm hôm đó, khi nằm trên người Lý Phong.

Hứa Mộc Tình hơi quay đầu lại nhìn đũng quần của Lý Phong.

Lý Phong mặc một cái quần bơi.

Lúc này, một “ngọn núi” sừng sững đã được dựng lên ở đó.

Hứa Mộc Tình cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Đột nhiên, cô cúi đầu, nhe hai hàm rằng trắng như vỏ sò.

Sau đó, cắn mạnh vào môi của Lý Phong.

“Ai ya!”

Kèm theo đó là tiếng kêu than của Lý Phong.

Anh đột nhiên mở rộng vòng tay mạnh mẽ của mình, ôm chặt cơ thể mềm mại và ấm áp của Hứa Mộc Tình vào lòng.

“Đồ xấu xa! Anh có biết vừa nãy anh làm em sợ chết khiếp không?”

Hứa Mộc Tình đấm nhẹ vào ngực Lý Phong.

“Ai ya!”

Lý Phong kêu lên một tiếng.

“Vợ, em làm anh đau”.

Hứa Mộc Tình hờn dỗi nói: “Em còn muốn dùng búa đánh chết anh đấy”.

Lý Phong mân mê đôi môi đỏ mọng và gợi cảm của Hứa Mộc Tình, cười nói: “Em không nỡ đâu”.

“Được rồi, không đùa với anh nữa, không phải nói quay quảng cáo sao, đi đâu hết rồi?”

Lý Phong lúc này mới nói với Hứa Mộc Tình: “Bọn họ đều đi hết rồi, quảng cáo đã quay xong từ lâu rồi”

Hứa Mộc Tình ngây người ra một lúc: “Bọn họ đều đi rồi? Không phải nói để em thay cô Cố sao?”

“Nhân viên đi đâu hết rồi?”

“Ừm, anh đã điều động toàn bộ người trong bán kính mười km đi hết rôi”.

“Những hộ dân sống ở gần đây, cho mỗi một hộ 20.000 nhân dân tệ để đi chơi”.

“Đúng là người nhiều tiền". Hứa Mộc Tình hờn dỗi nhìn Lý Phong.

“Ai ya, tự mình hưởng thụ không bằng cùng mọi người hưởng thụ, dù sao chồng em cũng là người có tiền, tiêu mãi cũng không hết”.

Nói xong, Lý Phong ôm chặt Hứa Mộc Tình lăn qua lăn lại trên bãi cát mềm mại.

Ban đầu Hứa Mộc Tình nghĩ rằng Lý Phong đang đùa mình.

Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ra rằng Lý Phong không biết xấu hổ đang lợi dụng cô bằng cách này.

“Ôi, vợ ơi, hai mảnh vải trên ngực em đẹp quá, có bị cộm không, nào, để anh cởi giúp em nhé”.

“Đáng ghét, không cộm chút nào đâu nhé”.

“Vậy sao lại cứng thế này nhỉ?”

“Huh, anh không được chạm vào!”

Giọng nói ngọt ngào.

“Đáng ghét, anh đừng có lợi dụng em”.

“Ha ha, vợ mình mà không tranh thủ lợi dụng thì đúng là tên khốn nạn”.

Tiếng cười đắc ý của Lý Phong vang vọng khắp bãi biển rộng lớn này.

Chương 242: Hai lần

Lúc này, trung tâm vận tải hành khách Đông Hải.

Một nhóm nam nữ xuống xe, lần lượt bước ra ngoài.

Một số người trong số này đã lên xe buýt.

Một số bắt taxi.

Một số chọn đi bộ.

Bọn họ nhanh chóng tách ra.

Nửa tiếng sau, mười mấy người đến nhà kho của một cửa hàng kim khí.

Chờ người cuối cùng đến.

Một thanh niên dẫn đầu cởi mũ, lạnh lùng hỏi: “Mọi người đã đến đủ hết chưa?”

Tên nhỏ con bên cạnh, hai con dao ngắn gắn ở thắt lưng, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Đến đủ rồi”.

Người đàn ông dẫn đầu liếc nhìn mọi người xung quanh.

Hắn lấy ra một phong bì và đặt một vài bức ảnh lên bàn.

“Những người trong ảnh đều phải đặc biệt quan tâm chú ý”.

“Đặc biệt là người đàn ông tên Lý Phong này”.

“Theo tình báo, thực lực của hắn không hề yếu, có thể đến từ gia tộc lớn ở phía Nam.

Mọi người gật đầu, hắn tiếp tục nói.

“Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, khiến đất Đông Hải nhỏ bé này chìm trong hỗn loạn”.

“Tiếp sau đó cứ ba người một nhóm, sử dụng những kỹ năng tốt nhất của mọi người để phá hủy thành phố sạch đẹp này”.

“Hãy biến thành phố này trở nên bẩn thỉu và hôi hám!”

“Sau khi truyền thuyết về vùng đất cấm Đông Hải bị phá vỡ, chúng ta sẽ cùng nhau tập hợp lực lượng và đối phó với Lý Phong”.

“Đúng!”

Chẳng mấy chốc, những người này giống như những con chuột trong bóng tối, lao nhanh về phía khắp các ngóc ngách ở Đông Hải.

Sau khi màn đêm buông xuống, Đông Hải vắng lặng hơn nhiều so với ban ngày.

Âu Dương Diểu Diểu xuống xe buýt, đeo cặp đi về phía con hẻm không xa phía trước.

Cô ấy từ nhỏ đã lớn lên ở đây.

Cô ấy đã đi bộ qua con hẻm này hơn mười năm, và thậm chí khi nhắm mắt cô ấy cũng có thể thuận lợi đi qua được.

Hôm nay mặc dù là ngày đầu tiên cô ấy đi làm, nhưng Âu Dương Diểu Diểu có cảm giác như đã tìm được ngôi nhà mới.

Ở công ty, mọi người đều hòa thuận.

Ai cũng nở một nụ cười hạnh phúc.

Mọi người cũng rất xông xáo.

Sự nỗ lực của mỗi người, cấp trên đều có thể thấy được.

Thành quả làm việc của mỗi người, cấp trên cũng rất trân trọng.

Âu Dương Diểu Diểu biết rằng cuộc sống sau này của mình sẽ ngày càng ttốt hơn.

Nghĩ đến những chuyện vui vẻ, Âu Dương Diểu Diểu đang đi trên đôi giày cao gót nhẹ nhàng nhảy chân sáo trên sàn bê tông cứng.

Trong khi ngâm nga một bài hát, cô ấy đi về phía nhà của mình.

Chỉ cần rẽ vào phía trước và đi bộ thêm vài chục mét là đến nhà cô ấy.

Đúng lúc này, đột nhiên có một luồng gió lạnh từ phía sau thổi tới.

Âu Dương Diểu Diểu rùng mình.

Đồng thời, cô ấy cũng cảm thấy có người ở phía sau mình.

Và ngay lúc cô ấy quay đầu lại, một bàn tay to đột nhiên duỗi ra!

“Bụp!”

Đối phương nắm lấy đầu của Âu Dương Diểu Diểu và đập mạnh vào bức tường bên cạnh.

Ngay lập tức, máu trào ra, Âu Dương Diểu Diểu cảm thấy thế giới như quay cuồng.

Trước khi cô có thể đứng vững, đối phương đã ấn đầu cô thêm một lần nữa và tiếp tục đập mạnh vào tường.

“Bụp!”

Một lần!

“Bụp!”

Hai lần!

Trên trán Âu Dưởng Diểu Diểu hằn sâu nhiều vết máu, cơ thể cô ấy ngã gục trên mặt đất.

Ý thức của cô ấy bắt đầu mờ dần.

Cô ấy rất muốn hét lên thật to.

Nhưng không còn sức lực.

Cô ấy cũng muốn vùng dậy chạy trốn.

Nhưng không còn sức lực.

Cô ấy càng muốn ngầng đầu lên nhìn, là ai đã đối xử với mình như vậy.

Nhưng không còn sức lực!

Bóng đen này nắm lấy tóc của Âu Dương Diểu Diểu và từ từ kéo cô ấy đi về hướng khác....

“Tinh tinh tinh....”

Kèm theo đó là tiếng chuông điện thoại reo lên.

Lý Phong vừa trở về nhà, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Là Lưu Đức Luân gọi tới.

Giọng nói của Lưu Đức Luân trong điện thoại vô cùng u ám.

Đồng thời cũng mang theo âm điệu lạnh lùng: “Đại ca, xảy ra chuyện rồi!”

Lý Phong cau mày: “Nói”.

“Vừa rồi, hơn hai mươi người đã bị tấn công bởi những kẻ lạ mặt”.

“Mấu chốt là những người bị tấn công đều là những người dân bình thường”.

“Bọn họ không có bất kỳ chống lưng nào, cũng không gây thù chuốc oán với bất kỳ ai”.

“Hơn nữa, trong đó còn có một số nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu”.

Lý Phong cầm điện thoại bước ra sân.

Ngày thường nhìn thấy Lý Phong, những chú cá koi sẽ bơi đến há miệng đòi ăn.

Nhưng lúc này, bọn chúng lần lượt chìm xuống dưới đáy.

Chúng co ro dưới gầm cầu.

Hoặc trốn trong các khe đá.

Không dám tiến tới.

Giờ phút này, Lý Phong giống như một con dao dính máu, đằng đằng sát khí!

“Có ai chết không?”

Khi nghe thấy câu hỏi của Lý Phong, giọng Lưu Đức Luân cũng từ từ trầm xuống.

“Có, năm người đã chết”.

“Năm người này không có quan hệ gì với tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Tuy nhiên, vừa nghe thấy có người nói, một nhân viên nữ của tập đoàn Lăng Tiêu hình như đã mất tích”.

Cánh cửa sau lưng Lý Phong lúc này đột nhiên bị đẩy ra.

Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy tới: “Anh rể, anh rể!”

“Không biết xảy ra chuyện gì, không gọi điện thoại được cho Diểu Diểu”.

“Có thể là do điện thoại em hỏng rồi, anh cho em mượn điện thoại một chút”.

Câu nói này của Hứa Hạo Nhiên khiến lòng Lý Phong thêm nặng trĩu.

Âu Dương Diểu Diểu là đàn em khóa dưới cùng trường đại học với Hứa Mộc Tình.

Mối quan hệ thời đại học của hai người rất tốt.

Những năm gần đây vẫn luôn liên lạc với nhau.

Cô ấy cũng là một nhân viên mà Hứa Mộc Tình rất xem trọng.

Đồng thời, Lý Phong cũng chưa từng nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên cuống quýt vì một cô gái nào như vậy.

Có thể thấy rằng Hứa Hạo Nhiên thật sự rất thích Âu Dương Diểu Diểu.

Lý Phong vươn tay nhẹ nhàng khoác lên vai Hứa Hạo Nhiên: “Em đừng lo lắng, anh sẽ nhanh chóng tìm được cô ấy”.

Hứa Hạo Nhiên ngây người ra: “Anh rể, anh nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Diểu Diểu bị bắt cóc rồi sao?”

Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong, điện thoại nhận được một đoạn video ngắn.

Do một người lạ gửi tới.

Vừa nhấp mở video.

Lý Phong hai mắt trợn tròn.

Còn Hứa Hạo Nhiên nổi giận đùng đùng.

Đoạn video không có âm thanh, nhưng hình ảnh rất rõ ràng.

Một người đàn ông.

Hắn mặc bộ đồ màu đen.

Hắn đứng sau lưng Âu Dương Diểu Diểu, ấn đầu cô ấy và lần lượt đập mạnh vào tường.

Cho đến khi Âu Dương Diểu Diểu mềm nhũn ngã xuống đất.

Sau đó, hắn nắm tóc Âu Dương Diểu Diểu, từ từ nhấc cô ấy lên khỏi mặt đất.

Sau đó, dí thẳng vào ống kính.

Khuôn mặt đầy máu.

Máu tươi be bét che khuất khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Diểu Diểu, khiến cho người khác nhìn thấy mà phát hoảng.

“Mẹ kiếp, em phải giết hắn, em phải giết hắn!”

Hứa Hạo Nhiên giận dữ gào lên, rồi xoay người muốn xông ra khỏi biệt thự.

Lý Phong túm lấy cổ áo sau của Hứa Hạo Nhiên khiến cho cậu ta ngã sõng soài ra đất.

Lý Phong lạnh lùng nhìn Hứa Hạo Nhiên: “Muốn đi cứu người, trước tiên hãy nghĩ xem mình có năng lực đó hay không”.

Nói xong, Lý Phong xoay người đi về phía bãi đậu xe, anh nói mà không quay đầu lại..

“Bảo mẹ, món thịt băm xào chua ngọt hôm nay nhớ để phần anh một nửa”.

Chương 243: Có chút thú vị

Bên ngoài sân tập luyện, trong xe Rolls Royce của Lưu Đức Luân.

Sau khi xem xong đoạn video trên điện thoại di động của Lý Phong, tay Lưu Đức Luân bất giác rung lên.

Không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận.

Cơn tức giận dữ dội khiến gương mặt Lưu Đức Luân trở nên méo mó.

“Những tên khốn này! Bọn chúng rốt cuộc là ai, tại sao lại tấn công những người vô tội này?!”

Lý Phong bình thản đưa tay về phía Lưu Đức Luân: “Cho tôi điếu thuốc”.

Lưu Đức Luân ngây người ra.

Bởi vì trong nhận thức của anh ta, chưa từng thấy Lý Phong hút thuốc bao giờ.

Lưu Đức Luân luôn cho rằng Lý Phong không hút thuốc.

Vì vậy, anh ta không bao giờ dám hút một điếu thuốc nào bên cạnh Lý Phong.

Lưu Đức Luân lấy ra một gói Hoàng Hạc Lầu phiên bản giới hạn.

Khi anh ta lấy ra một điếu thuốc từ trong bao bì vàng bóng, Lý Phong bình thản lắc đầu.

“Lũ chúng nó không xứng hút loại thuốc này”.

Lưu Đức Luân không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của Lý Phong.

Còn Lý Phong hạ cửa kính xe xuống, ngoắc tay về phía Vương Tiểu Thất ở bên cạnh, lấy một gói Phù Dung Vương từ tay cậu ta, châm lửa.

Thời gian Lưu Đức Luân và đám người này tiếp xúc với Lý Phong không dài.

Thật ra bọn họ không hề biết, Lý Phong bình thường không hút thuốc.

Nhưng một khi anh đã hút thuốc, nhất định sẽ có kẻ chết.

Người như thế nào chết, Lý Phong sẽ hút loại thuốc như vậy!

Lý Phong hỏi Vương Tiểu Thất: “Có thể xác định vị trí của những kẻ này không?”

Vương Tiểu Thất trầm giọng nói: “Chúng tôi đã phái người tiến hành tìm kiếm, lục soát toàn bộ thành phố Đông Hải. Rất nhanh sẽ tìm ra được nơi ở của bọn cặn bã này”.

“Không được, thời gian càng kéo dài, cô gái này sẽ càng nguy hiểm. Bây giờ đưa tôi đến nơi cô ấy bị bắt cóc”.

Vài phút sau, Lý Phong đứng ở nơi mà Âu Dương Diểu Diểu bị đánh.

Mặc dù vết máu trên tường đã khô lại và chuyển sang màu nâu sẫm.

Nhưng trong không khí vẫn thoang thoảng mùi máu tanh nồng.

Đứng đó sau vài giây, Lý Phong không nói lời nào quay người, đi về phía bên trái.

Cứ đi mãi, Lý Phong va vào tường.

Ngay lúc Vương Tiểu Thất ở phía sau định lên tiếng nhắc nhở, lúc này Lý Phong đột nhiên bật người lên, trực tiếp nhảy qua bức tường.

“Mọi người đi theo!”

Phía Bắc thành phố Đông Hải.

Trong nhà kho cấp đông tối tăm, không gian lạnh lẽo ảm đạm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếp “bốp bốp bốp”.

“Không tồi không tồi! Không ngờ mày có thể chịu đựng lâu như vậy, thật ngoài sức tưởng tượng của tao”.

Trên nóc nhà kho, một ngọn đèn khẽ lay động.

Ở một góc mà ánh sáng có thể chiếu đến.

Hai tay Âu Dương Diểu Diểu bị trói bằng xiềng xích, cả người bị treo trên không trung.

Người đàn ông đứng trước mặt cô ấy, liên tục vỗ tay.

Hắn tên Vưu Căn Thủy, đội trưởng đội Ám Ảnh ở Hàn Sơn.

Vưu Căn Thủy đi vòng quanh Âu Dương Diểu Diểu, cười nói: “Tao đã chơi qua rất nhiều con đàn bà, mày là người đầu tiên khiến tao cảm thấy phấn khích như vậy”.

“Thật đáng tiếc, mày là người Đông Hải”.

“Nếu như mày sinh ra ở Cô Tô, có lẽ tao đã phóng trong cơ thể mày, để mày sinh cho tao một đứa con”.

“Phì!”

Âu Dương Diểu Diểu nhổ nước bọt thẳng vào mặt Vưu Căn Thủy.

Vưu Căn Thủy không tức giận.

Hắn đưa tay ra lau nước bọt trên mặt, rồi lùng lưỡi liếm nó.

“Chà, nước bọt người đẹp nhổ ra cũng thấy thơm”.

Nói xong, Vưu Căn Thủy vươn tay ra đánh gãy mặt Âu Dương Diểu Diểu: “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, trông cũng xinh đẹp đấy chứ”.

“Chỉ là da trên trán bị sứt một ít rồi, nhưng mà không sao, dù sao mày cũng sắp chết, đẹp hay xấu không quan trọng”.

Lúc này, trên mặt Âu Dương Diểu Diểu lộ ra vẻ sợ hãi.

Âu Dương Diểu Diểu nhìn chằm chằm Vưu Căn Thủy bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nốt sống: “Tôi muốn biết, tôi rốt cuộc đã đắc tội với ai? Tại sao mấy người lại đối xử với tôi như vậy?”

Vưu Căn Thủy cười lớn, cười một cách rất sảng khoái: “Câu này hỏi hay lắm”.

“Tao còn tưởng, khi mày nghe thấy tao nói sẽ giết chết mày, mày sẽ mở miệng ra cầu xin tao”.

“Nhưng không ngờ, mày lại nói câu này, thật sự có chút thú vị”.

Nói xong, Vưu Căn Thủy dùng tay tách miệng Âu Dương Diểu Diểu ra.

Sau đó, hắn búng tay.

Người ở bên cạnh mang một cái hộp nhựa tới.

Bên trong chứa đầy đinh sắt!

“Thật ra chỉ có thể trách bản thân xui xẻo”.

“Mày nói xem mày đi làm ở công ty nào không làm, sao lại cứ phải làm ở tập đoàn Lăng Tiêu?”

Vừa dứt lời, Vưu Căn Thủy lấy ra một chiếc đinh sắt, đặt vào trong miệng Âu Dương Diểu Diểu, rồi ép cô ấy ngậm miệng lại.

Hắn vỗ nhẹ vào mặt Âu Dương Diểu Diểu: “Chúng ta cùng chơi một trò chơi, được không nào?”

“Sau đây, mỗi khi tao đặt một cái đinh sắt vào miệng của mày, tao sẽ tát mày một cái”.

“Nếu như mày có thể kiên trì sau hai mươi cái tát, tao sẽ tha cho mày”.

Run sợ!

Âu Dương Diểu Diểu run lên vì tức giận.

Những kẻ ở trước mặt không phải người, bọn chúng là cầm thú.

“Bốp!”

Trong bóng tối, âm thanh của cái tát vang lên một cách rõ ràng.

Vưu Căn Thủy tiếp tục mở miệng Âu Dương Diểu Diểu và đặt một chiếc đinh sắt vào trong đó.

Lúc hắn ta định ép cô ấy ngậm miệng lại, trên mặt hắn bất ngờ lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

“Tao đột nhiên thay đổi chủ ý rồi, đặt một cái đinh sắt thì chậm quá, hay là đặt hai cái đi”.

Vưu Căn Thủy lại đặt thêm một cái đinh sắt vào trong.

Sau đó hắn lại nói: “Ai ya, hai cái cũng không đủ, đặt ba cái đi”.

Vừa nói, hắn vừa nhét tổng cộng bốn cái đinh sắt vào trong miệng Âu Dương Diểu Diểu.

Lúc này, hắn nói với một người đàn ông bên cạnh đang quay video bằng điện thoại di dộng: “Mày tiến lại gần chút, quay cận cảnh gương mặt nó cho tao”.

“Xem cái tát này của tao sẽ có mấy cái đinh văng ra từ gương mặt xinh đẹp này”.

Người đàn ông cầm điện thoại lập tức tiến lại gần và chĩa máy quay vào khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Diểu Diểu.

“Người đẹp, tao sẽ đếm ngược từ ba”.

Vưu Căn Thủy bắt đầu đếm ngược.

Hắn đếm rất chậm.

Bây giờ hắn đang hưởng thụ quá trình tra tấn Âu Dương Diểu Diểu.

Cảm giác này thậm chí còn vui hơn chơi đùa với cơ thể phụ nữ!

“Ba hai một!”

Lúc Vưu Căn Thủy đếm đến một, đột nhiên trong bóng tối có một bóng đen phi tới!

Một tia sáng lóe lên trong mắt Vưu Căn Thủy.

Việc đầu tiên hắn làm là duỗi tay ra, túm lấy tên đồng bọn đang quay phim ở bên cạnh, sau đó dùng anh ta chặn ở trước mặt hắn.

"Phập!"

Bóng đen đó trực tiếp xuyên qua cổ họng tên đồng bọn của Vưu Căn Thủy.

“Bụp!”

Âm thanh xuyên qua cơ thể con người đột ngột dừng lại!

Lúc này, tay còn lại của Vưu Căn Thủy, bắt được chiếc đinh han gỉ cách ngực hắn ta khoảng hai cm.

“Không ngờ lại đến nhanh như vậy”.

Vưu Căn Thủy cười lạnh một tiếng, vứt xác của tên đồng bọn sang bên cạnh.

Lúc này, cửa nhà kho mở ra.

Lý Phong cùng Lưu Đức Luân bước vào.

Vưu Căn Thủy nhìn thấy hai người Lý Phong, không nhịn được cười: “Sao lại chỉ có hai người thế này?”

“Tao còn tưởng rằng mày sẽ gọi hết mấy chục anh em thuộc hạ đến cơ”.

Trong lúc nói chuyện, Vưu Căn Thủy vớ lấy hộp đinh sắt ném về phía Lý Phong.

“Pặc!”

Những chiếc đinh sắt sắc nhọn trong không gian tối tăm,

Như một cơn mưa xối xả lao về phía Lý Phong.

Trận mưa đinh sắt của Vưu Căn Thủy, càng ngày càng gần Lý Phong.

Nụ cười trên gương mặt hắn trở nên rạng rỡ hơn.

Hắn dường như đã nghĩ đến cảnh những tiếng la hét khủng khiếp và biểu cảm kinh hoàng mà Lý Phong kêu lên khi bị những chiếc đinh sắt này xuyên qua cơ thể.

Hắn ta đang tưởng tượng.

Tưởng tượng xem Lý Phong sẽ nói câu gì để cầu xin sự thương hại?

Để được sống tiếp, có khi nào sẽ dâng ả đàn bà của mình lên cho hắn chơi đùa không?

Bởi vì đây k phải lần đầu tiên hắn ta làm như thế.

Tuy nhiên, đấy là dưới góc nhìn của Vưu Căn Thủy.

Chương 244: Đều ngã xuống hết

Bóng Lý Phong đột nhiên lóe lên .

Tất cả những chiếc đinh sắt được bắn ra không trung đều rơi xuống cánh cửa cách đó không xa.

“Hả?”

Kinh ngạc.

Vưu Căn Thủy vô cùng kinh ngạc.

“Không ngờ rằng mày lại có thể tránh được”.

Vưu Căn Thủy vừa nói vừa vỗ tay

Trong bóng tối gần đó, vài người đàn ông bước ra.

Khí thế!

Những người này đều mang một luồng sát khí bức người!

Bọn chúng giống như một thứ vũ khí, trên người ai cũng bê bết máu, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Lúc này, Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất nhanh chóng bước đến đứng bên cạnh Lý Phong.

“Đại ca, những tên này giao cho bọn tôi đi”.

Lúc này, trong mắt đám người Lý Nhị Ngưu tràn đầy lửa giận.

Vừa dứt lời, Lý Nhị Ngưu xông đến trước mặt một tên trong số đó.

Lý Nhị Ngưu tập luyện võ chân.

Anh ta bật lên, xoay hai vòng trong không trung, đá thẳng vào người đàn ông.

“Phịch!”

Lý Nhị Ngưu vừa nhảy lên, cơ thể anh ta đột nhiên bay ngược trở lại, ngã mạnh xuống bên cạnh Lý Phong.

Tên đánh Lý Nhị Ngưu bay lên trong không trung, vẻ mặt khinh thường phun ra hai chữ: “ Vô dụng!"

Lý Nhị Ngưu lập tức đứng dậy, lại xông lên.

Tuy nhiên, anh ta vừa xông lên lại bị đánh bay ngược về.

Dương Thiện Tề ở bên cạnh muốn lên giúp đỡ nhưng bị Lý Phong vươn tay cản lại.

Lý Phong nói với Tang Cẩu, Vương Tiểu Thất và Dương Thiện Tề: “Hãy chọn đối thủ của các cậu, mỗi người một tên”.

Vưu Căn Thủy phá lên cười khi nghe thấy những lời này của Lý Phong.

Khi tiếng cười của hắn vừa dứt, lập tức giận dữ nhìn chằm chằm anh: “Tự cho mình là tài giỏi, thật ngu dốt”.

“Trong đám phế vật chúng mày, chỉ có một mình thằng Lý Phong mày còn được coi là có chút bản lĩnh”.

“Bọn đứng bên cạnh mày là cái thá gì?”

“Phế liệu nhặt ra từ bãi rác lại dám trưng lên quầy?”

“Thật đáng xấu hổ mà!”

Đám người Lý Nhị Ngưu nhìn nhau, không nói nhiều lời lập tức gầm lên một tiếng giết

Trận chiến ngay lập tức bắt đầu.

Cú đấm liên tục không dứt!

Tiếng la thất thanh không ngừng!

Người của Lý Phong ai cũng không sợ chết, đồng thời cũng có sức chịu đựng phi thường.

Nhưng đối thủ của bọn họ thật sự quá mạnh.

Hai bên hoàn toàn không cùng đằng cấp.

Đặc biệt là Vương Tiểu Thất.

Đối thủ của cậu ta nắm chặt hai con dao ngắn trong tay.

Vương Tiểu Thất bây giờ người toàn vết thương.

Quần áo của cậu ta thấm đẫm màu máu.

Nhưng cậu ta từ đầu đến cuối vẫn luôn nghiến răng chịu đựng.

Một con thú dữ cho dù có bị thương thì ánh mắt vẫn luôn tràn đầy sát khí.

Không chịu thua!

Không thể thua!

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Trận chiến ác liệt!

Hai bên lao vào đánh nhau, tiếng tay đấm chân đá bịch bịch.

Âm thanh như bị bóp nghẹt phát ra từ Vương Tiểu Thất và những người khác.

Dù cho có kiên trì chiến đấu đến đâu, dũng cảm xông lên như thế nào.

Đối mặt với sức mạnh áp chế tuyệt đối, tất cả đều ngã xuống.

Từng người một ngã xuống bên cạnh Lý Phong, thậm chí không đứng dậy nổi.

“Ha ha ha! Đã nhìn thấy chưa, đây chính là những tên phế vật mà mày đã dày công nuôi dưỡng”.

“Rác rưởi mãi mãi là rác rưởi, ngoài việc mang đến lò để đốt thì làm gì còn tác dụng gì nữa”.

Khi Vưu Căn Thủy đang nói chuyện, thuộc hạ của hắn từng người một vây quanh Lý Phong.

Lúc này, Lưu Đức Luân đứng sau lưng Lý Phong đã di chuyển.

Chỉ là, Lưu Đức Luân mới tiến lên hai bước.

Lý Phong đột nhiên nói: “ Đứng im".

Lý Phong bình thản nhìn Lưu Đức Luân nói: “Giờ học đã kết thúc”.

Nói xong, Lý Phong tiến lên trước một bước.

Vào lúc ngón chân anh chạm đất.

Thay đổi!

Bầu không khí của toàn bộ nhà kho đột nhiên thay đổi!

“Tí tách.”

Giống như từng giọt nước rơi xuống chậu.

Một làn sóng tập trung ở chỗ Lý Phong, từ từ cuộn trào ra bốn phía.

“Ào ào!”

“Ào ào!”

Lúc này, bao gồm cả nhóm người Lý Nhị Ngưu, tất cả mọi người đều bất giác đưa tay ra ôm chặt ngực.

Bởi vì bọn họ không thể kiểm soát được nhịp đập dữ dội của trái tim mình.

Lý Phong lại tiến lên một bước.

Đột nhiên, nhóm người Vưu Căn Thủy đồng loạt lùi lại hai bước.

Đồng thời, hai tay ôm ngực càng siết chặt hơn.

Bọn chúng giống như bị ai đó giáng cho một cú đấm, rất khó chịu! Vô cùng khó chịu!

Vưu Căn Thủy lập tức hét lên: “Đừng ngây ra đó nữa, xông lên đi!”

“Bụp!”

Hơn chục người đồng loạt xếp thành hình quạt tấn công Lý Phong.

Tên đầu tiên lao về phía Lý Phong chính là tên vừa rồi dùng dao chém Vương Tiểu Thất.

Tốc độ của hắn nhanh hơn bất kỳ ai.

Hai con dao trong tay hắn giống như một cơn lốc xoáy!

Dao lóe sáng.

Trong bóng tối u ám, hàng chục lưỡi dao sắc nhọn phát sáng vụt qua!

Tên đó sử dụng tốc độ nhanh nhất của mình.

Tuy nhiên, rõ ràng hắn đã chém về phía Lý Phong.

Nhưng trên người Lý Phong không có một nhát dao nào.

Tránh được một cách hoàn hảo.

Ngay khi tên đó chuẩn bị công kích đợt thứ hai, cổ tay của hắn đột nhiên bị nắm lấy.

Lúc hắn nhìn lên, cổ tay đã bị vặn ngược lại.

Con dao dùng để chém người bất ngờ xuyên qua ngực hắn.

Điếng người!

Tên này chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ kết thúc cuộc đời mình theo cách này!

Lúc này, nghe thấy Lý Phong nói một câu: “Mượn dao của mày dùng một chút”.

“Chiêu mày vừa dùng là Phi Yến mười bảy dao, nhưng đáng tiếc, mày dùng sai rồi”.

Vừa dứt lời, hai con dao trên tay hắn không còn nữa.

Hai con dao này như tự mình bay vào tay Lý Phong.

Sau đó.

Ánh sáng lóe lên.

Trong không khí u ám, mười bảy lưỡi dao sắc bén xẹt qua.

Khi mọi người nhìn thấy con dao lóe sáng, tiếng la hét thất thanh đã truyền đến bên tai họ!

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng!

Cùng với âm thanh ngã xuống đất, gần như trong chốc lát, mười bảy tên cao thủ đều chết hết!

“Trả dao cho mày”.

Hai con dao bị lấy mất giờ đã quay trở về trong tay của hắn.

Mà lúc này, cơ thể hắn đang xiêu vẹo.

Hắn vớ lấy hai con dao và ngã rầm xuống đất

Hắn cười.

Chương 245: Lại đâm thêm một nhát

Trước khi chết lại có thể được nhìn thấy dao pháp nhanh như vậy.

Chết không hối tiếc.

Lại nhìn Vưu Căn Thủy.

Kinh hãi!

Hoảng loạn!

Lần này, người hắn đem tới đều là những người tài giỏi xuất chúng nhất.

Mười tám cao thủ dường như chỉ trong chớp mắt đều bị Lý Phong xử sạch sẽ.

Đây tốc độ gì vậy?

Đây là dao pháp gì vậy?

Liên tục lùi lại phía sau.

Đột nhiên, Vưu Căn Thủy cảm thấy cơn đau ập đến từ sau lưng.

Và khi hắn quay đầu lại, hắn nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng tức giận.

Đây vốn dĩ là khuôn mặt thiếu niên non nớt chưa trưởng thành.

Nhưng lúc này đã bị bao phủ bởi sự tức giận không thể kiểm soát.

Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên giận điên người.

Lúc này, cậu ta như một con thú hoang.

Từ phía sau đâm một dao vào người Vưu Căn Thủy.

“Thằng khốn, mày đã làm gì Diểu Diểu của tao? Mày chết đi cho tao! Chết đi! Chết đi!”

Hứa Hạo Nhiên bình thường đến con cá cũng không dám giết, vào lúc này, cậu ta như biến thành một con thú điên.

Cậu ta phẫn nộ!

Cậu ta bùng phát!

Cậu ta dồn hết sức lực vào con dao!

Đâm mạnh!

Lại đâm mạnh!

Hết nhát này đến nhát khác!

Cho đến khi cơ thể Vưu Căn Thủy thủng lỗ chỗ như tổ ong.

Cho đến khi không còn máu đỏ tươi bắn ra nữa!

Hứa Hạo Nhiên mới dừng lại.

“Trời!”

Nhìn thấy mọi thứ trước mắt, Hứa Hạo Nhiên bây giờ mới kịp phản ứng lại, run lên vì sợ hãi.

Con dao trong tay cậu ra rơi xuống đất kêu vang một tiếng.

Cậu ta đột ngột lùi lại vài bước, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.

Lúc này, Âu Dương Diểu Diểu từ bên cạnh đi tới, cô ấy đưa tay ra với Hứa Hạo Nhiên…..

………

Hàn Sơn ở thành Cô Tô.

“Nói gì cơ? Toàn bộ đội quân đều bị diệt sạch!”

Ngô Chí Vinh sau khi nghe được tin đó, mặt lão tái đi vì sợ hãi.

Lão đột ngột đứng dậy và vội vàng đi về phía Chung Vô Thất đang câu cá cách đó không xa.

“Sư huynh!”

“Suỵt, đừng làm ồn, giọng của đệ to như vậy sẽ dọa cá của huynh chạy mất đó”.

Chung Vô Thất với dáng vẻ bình tĩnh và điềm đạm, tư thế phong trần cổ đạo.

Giống như những người đã chết không phải là đệ tử của họ mà chỉ là những kẻ ăn xin bên vệ đường.

Chung Vô Thất thậm chí còn không ngước mắt lên, ánh mắt ông ta không ngừng nhìn mặt nước tĩnh lặng trước mặt.

Lúc này, gió nổi lên.

Gió khẽ lay động mặt hồ gợi sóng lăn tăn.

Không lâu sau, chiếc dây câu ban đầu thằng tắp đột nhiên rung lên.

Khóe miệng Chung Vô Thất hơi nhếch lên: “Mắc câu rồi”.

Ông ta kéo nhẹ dây câu, bỗng một con cá to béo dưới nước nhảy vụt lên.

Con cá này trực tiếp rơi vào một cái thùng cách Chung Vô Thất không xa.

Chung Vô Thất cầm lấy cần câu, bình thản nhìn Ngô Chí Vinh: “Sư đệ, bình tĩnh, đừng nóng vội”.

“Những người đã thành danh, không thể vì những tình huống bất ngờ mà cảm thấy hoảng loạn được”.

“Dưới môn phái của huynh có hàng trăm đệ tử. Những người được phải tới Đông Hải lần này chỉ là một vài con tép riu mà thôi”.

Trong khi nói chuyện, Chung Vô Thất tóm lấy một con giun đất còn sống và móc vào móc câu.

“Sư đệ, đối phó với Đông Hải cũng giống như câu cá, làm sao có thể câu một con cá lớn mà không cần ném chút mồi trước chứ?”

Nghe vậy, Ngô Chí Vinh chợt hiểu ra.

“Không hổ là sư huynh, nhìn xa trông rộng, mưu kế như thần!

Sau vài câu nịnh nọt, Ngô Chí Vinh vội vàng hỏi: “Sư huynh, chúng ta làm gì tiếp theo?”

Chung Vô Thất lại ném cần câu xuống.

Khi con giun đất rơi xuống nước, mặt nước vốn đang gợn sóng không ngừng từ từ bình lặng trở lại.

Lúc này, Chung Vô Thất bình tĩnh lên tiếng: “Chúng ta không bao giờ biết được rằng khi ném cần câu này xuống sẽ bắt được con cá to như thế nào”.

“Nhưng có thể khẳng định một điều”.

“Con cá này càng béo, càng thông minh thì thời gian chờ đợi càng lâu và càng khó để bắt nó”.

“Đất Đông Hải này thật sự rất thú vị, tên Lý Phong này thực lực càng mạnh, thì lợi ích phía sau càng nhiều”.

“Một người trẻ tuổi đã có thể đánh bại nhiều vao thủ lâu đời như vậy”.

“Chỉ trong một đêm khiến đệ tử trong môn phái của huynh đều chết nơi đất khách”.

“Điều đó có nghĩa là gì?”

Nghe xong câu hỏi của Chung Vô Thất, Ngô Chí Vinh nghĩ một lát rồi nói.

“Điều đó cho thấy ở Đông Hải, nhất định có gì đó đặc biệt”.

“Nếu không như vậy thì gia tộc phía sau Lý Phong cũng sẽ không để một thanh niên trai tráng trẻ tuổi đi tới Đông Hải giết thời gian như vậy”.

Chung Vô Thất ngẩng đầu nhìn Ngô Chí Vinh: “Sư đệ vẫn cho rằng đằng sau Lý Phong này có thế lực gia tộc nào đó?”

Ngô Chí Vinh ngây người ra: “Lẽ nào không phải sao?”

Chung Vô Thất chỉ cười không nói gì.

“Hai ngày nay, huynh đã cho người điều tra kỹ lưỡng”.

“Hắn chỉ là một kẻ ăn xin lang thang trên đường phố, sau lưng không có bóng dáng của gia đình dòng tộc nào”.

“Hắn có thể được thực lực như hiện nay, chỉ là do xảy ra chút kì tích mà thôi”.

“Nếu đã như vậy, tại sao bây giờ chúng ta không dồn hết sức lực….”

Chung Vô Thất giơ tay ngắt lời Ngô Chí Vinh: “Không”.

“Không thể để xảy ra việc quân địch tổn thất một nghìn, quân ta cũng tổn phải tổn thất hơn một nửa được”.

“Hơn nữa….”

Vẻ mặt Chung Vô Thất thích thú.

“Người này, nếu có thể thu nhận hắn vào môn phái”.

“Không chỉ Đông Hải trở thành thuộc địa của chúng ta”.

“Mà sức mạnh của sẽ còn được phát triển hơn nữa”.

Nói đến đây, Chung Vô Thất cười nhàn nhã: “Một mũi tên trúng hai đích”.

“Chẳng lẽ sư huynh muốn đích thân ra trận sao?”, Ngô Chí Vinh vội vàng hỏi.

“Không vội. Trước lúc đó, còn có một việc phải làm”.

“Việc gì?”

“Đuổi hổ nuốt sói, xem xem tên Lý Phong này rốt cuộc là một con sói, hay một con chó đây?”

Chung Vô Thất đưa mắt nhìn mặt nước bằng phẳng trước mặt.

“Bề mặt mặt nước giống như một tấm gương, nhưng ai có thể nghĩ rằng dòng nước ngầm đang cuồn cuộn sâu dưới đáy”.

“Miếng thịt Đông Hải càng béo bở thơm ngon thì càng có nhiều người thèm muốn nó”.

“Về phía Thành Hải, một số người lâu nay đã quá tham lam”.

“Chỉ cần chúng ta dừng lại, bọn chúng nhất định sẽ động thủ”.

“Lúc này không ngại chờ đợi một chút, để phía bên Thành Hải khám phá thực lực của Lý Phong giúp chúng ta”.

“Đối mặt với đại gia tộc Thành Hải, Lý Phong nhất định sẽ thua”.

“Đến lúc đó, chúng ta ra tay tương trợ, hắn đương nhiên sẽ cảm tạ ơn đức, cúi đầu nhận thầy thôi”.

Nghe đến đây, Ngô Chí Vinh lộ vẻ kích động: “Sư huynh, đệ và Lý Phong có mối thù không đội trời chung với nhau!”

“Sư đệ, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết”.

Khóe miệng Ngô Chí Vinh mấp máy vài cái, cuối cùng lão thở dài một hơi.

Chung Vô Thất nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nữa có sẽ một vị khách vô cùng tôn quý tới, lúc đó huynh sẽ giới thiệu cho đệ”.

“Khách, khách quý?”

Ngô Chí Vinh không ngờ rằng mình có thể nghe thấy từ cao quý thốt ra từ miệng Chung Vô Thất.

Trong ấn tượng của lão, một bậc thầy như sư huynh lão đã là người cao quý hùng dũng, thống trị một phương rồi.

Vị khách quý kia rốt cuộc là thân phận gì mà có thể khiến sư huynh của lão gọi là “khách quý?”

Hắn ta vì sao lại tới Cô Tô?

Chung Vô Thất dường như nhìn thấu tâm tư của Ngô Chí Vinh, cười nhẹ nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn”.

“Càng leo lên cao, đệ sẽ càng phát hiện ra thế giới này rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì đệ tưởng tượng”.

“Đệ không cần nghĩ gì nhiều, đệ chỉ cần chiêu đãi thật tốt vị khách quý này là được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK