Lý Phong đứng sững lại trước tủ sách lớn.
Anh lấy một cuốn sách trong tủ sách và ấn vào đáy cuốn sách một cái.
"Cạch!"
Đột nhiên, toàn bộ tủ sách bắt đầu di chuyển.
Phía sau tủ sách, một cánh cửa bảo hiểm lớn xuất hiện!
Cánh cửa bảo hiểm này giống như loại cửa trong ngân hàng, trông rất phức tạp.
Có một bức tường cao như vậy!
Nhìn cánh cửa bảo hiểm trước mặt, Hứa Mộc Tình không khỏi hỏi: "Làm sao có thể mở được cánh cửa dày như vậy chứ?"
Vương Tiểu Thất phủi tay tiến lên: "Chị dâu, giao cho em đi”.
Khi Vương Tiểu Thất đứng ở trước cửa bảo hiểm, cậu ta gõ gõ vài chỗ.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong với ánh mắt tò mò.
"Ông xã, làm sao anh biết Mã Hoành để đồ dưới tầng hầm?"
Lý Phong cười nhạt: "Vì tổ tiên của bọn họ đều là trộm mộ, nên có thói quen cất đồ dưới lòng đất, không phải ở trên mặt đất”.
"Thỏ khôn đào ba hang, để đồ đạc dưới đất, nếu đào thêm vài đoạn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể dời đi một cách thuận tiện”.
Đang nói thì đột nhiên có giọng nói vang lên từ hành lang.
"Chúng mày mới là trộm ấy!"
Đột nhiên, một nhóm vệ sĩ từ bên ngoài xông vào!
Những vệ sĩ này đều cầm roi điện trên tay, ai nấy đều rất hung dữ.
Mã Hoành rẽ đám đi ra.
Anh ta giơ tay hung ác chỉ vào Lý Phong: "Chúng mày, chúng mày dám cả gan vào nhà tao làm loạn!"
"Nếu đã vào thì đừng mong ra được nữa!"
Mã Hoành nhìn Hứa Mộc Tình.
"Cô Hứa, bây giờ tôi cho cô một cơ hội sống sót”.
"Lại đây quỳ dưới chân tôi, liếm đế giày cho tôi!"
"Tôi sẽ thưởng cho cô một cơ hội được làm người phụ nữ của tôi!"
Hứa Mộc Tình hừ lạnh một tiếng: "Đừng có mơ nữa đi!"
"Người nên lo lắng lúc này là anh đấy”.
"Chồng tôi rất lợi hại đấy”.
"Các người còn chả bõ cho anh ấy đánh nữa ấy”.
Hứa Mộc Tình hoàn toàn tin tưởng vào Lý Phong.
Ở trong mắt cô, Lý Phong là người mạnh nhất thế giới!
Vương Tiểu Thất từ phía sau tiến lên, siết chặt nắm đấm, cười nói: "Chị dâu, chỉ là mấy quả cà chua hôi thối và trứng chim thối này, không cần đại ca ra tay, một mình em làm được rồi".
"Hahahaha!"
Mã Hoành cười lớn.
"Mấy con khỉ hoang từ phía Nam, chúng mày cho rằng đại gia tộc phía Bắc của tao chỉ có chút ít vậy thôi à?"
Mã Hoành vỗ tay.
Đột nhiên, một người đàn ông bước ra từ phía sau anh ta.
Đây là một người da đen.
Vóc dáng trông giống như một bức tường, cao và mạnh mẽ!
Toàn thân anh ta cơ bắp cuồn cuộn.
Anh ta, đứng đó.
Đôi mắt đầy vẻ dữ tợn.
Cơ thể tràn đầy khí tức mạnh mẽ!
Mã Hoành tự hào giới thiệu với mọi người: "Anh ta tên là Pasko, quyền vương thế giới ngầm của nước Mễ!"
"Nắm đấm của anh ta có thể vỡ đá nát rừng!"
Mã Hoành duỗi hai ngón tay ra.
"Một tông sư, một đại tông sư, cũng không đỡ nổi mười chiêu của anh ta!"
"Chúng mày biết kết cục của vị đại tông sư kia như nào không?"
"Tay phải của anh ta bị gãy, chân nát. Hiện anh ta đang ăn xin bên vệ đường!"
"Hahaha, nhưng đừng lo lắng, tao sẽ không để cho chúng mày đi ăn xin đâu”.
"Bởi vì tao sẽ băm chúng mày ra cho chó ăn!"
Mã Hoành lùi lại hai bước và nói với Pasko: “Ngoại trừ Hứa Mộc Tình, ba người còn lại đánh chết cho tôi!"
Pasko gầm lên một tiếng, ‘rầm rầm’ bước tới.
"Tôi sẽ đối phó với anh ta!"
Thang Chiêu Đệ lập tức vung nắm đấm lên, lao đến.
"Bùm!"
"Bùm!"
Nắm đấm hai người đụng vào nhau!
Thang Chiêu Đệ bị đánh lùi về phía sau.
Vương Tiểu Thất nhanh chóng đi lên ôm lấy Thang Chiêu Đệ.
"Cô ổn chứ?"
Trước khi Thang Chiêu Đệ mở miệng nói, Mã Hoành đã chửi ầm lên.
"Thang Chiêu Đệ, con khốn!"
"Ông đây mang mày từ nông thôn đến đây, cho mày ăn, cho mày ở!"
"Thế mà mày dám ăn cháo đá bát thế à!"
"Mày đợi đấy! Chút nữa, tao sẽ lột sạch quần áo của mày, ném mày cho lũ ăn mày!"
"Để những tên ăn xin già nua, xấu xí, bẩn thỉu và hôi hám đó chơi mày!"
Vương Tiểu Thất quay đầu nhìn chằm chằm Mã Hoành: "Câm mồm đi, thằng vắt cổ chày ra nước!"
Nói rồi, thân ảnh của Vương Tiểu Thất thoáng qua, cậu ta nhanh chóng lao về phía Mã Hoành.
"Vù!"
Một bóng người đột nhiên vụt qua trước mặt Vương Tiểu Thất.
"Bùm!"
Một cú đấm!
"Bùm!"
Trong nháy mắt, cơ thể Vương Tiểu Thất bay ngược lại, nặng nề đập vào bức tường phía sau.
Pasko ngạo nghễ đứng trước mặt mọi người
Anh ta là một ngọn núi.
Cao ngất ngưởng!
Cao chót vót!
Đến mức không thể chạm tới!
"Hahaha, ah, hahaha…”
Ngông cuồng!
Tiếng cười của Mã Hoành càng lúc càng trở nên tự phụ.
"Thấy chưa? Đây chính là quyền vương đấy!"
"Tông sư, đại tông sư đứng trước mặt anh ta còn chả là cái thá gì, chúng mày tuổi tôm?"
"Ngừng chống cự vô ích đi. Chúng mày càng chống cự thì sẽ chỉ càng bị thương nặng hơn thôi”.
"Giờ ngoan ngoãn mà quỳ xuống, dập đầu liếm chân cho tao, thì còn có cơ hội sống sót!"
Trong khi nói, Mã Hoành chỉ vào Lý Phong rồi nói với Thang Chiêu Đệ.
"Thang Chiêu Đệ, tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng”.
"Nếu bây giờ cô ra tay với Lý Phong, giết chết hắn”.
"Thì tôi sẽ tha cho cô lần này, còn có thể cho cô mượn 200.000 tệ nữa”.
"Không tính lãi”.
"Phẹt!"
Thang Chiêu Đệ nhổ ra một bãi đờm.
"Dù chưa từng đi học nhưng tôi vẫn biết liêm sỉ là gì!"
Lúc này, Thang Chiêu Đệ đột nhiên phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ lao về phía Pasko.
"Ahhhhh !!"
Thang Chiêu Đệ rú lên như một con thú cái.
Cô ấy đấm rất nhanh, cú trước mạnh hơn cú sau!
"Ầm!"
"Ầm! Ầm!"
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Những cú đấm được tung ra liên tiếp.
Cả không gian tràn ngập tiếng động đinh tai nhức óc.
"Bùm!"
Thật không may, cuối cùng Thang Chiêu Đệ vẫn không thể đánh bại được Pasko.
Cơ bắp cuồn cuộn của Pasko cứng như thép.
Nắm đấm của Thang Chiêu Đệ đánh trúng anh ta, thì cũng không có tác dụng lắm!
Sau đó là một tiếng động lớn.
Thang Chiêu Đệ đột ngột bị đánh bay ngược trở lại và đập vào người Vương Tiểu Thất.
"Pasko, nhanh lên! Giết chúng!"
Pasko vô cảm!
Anh ta giống như một cỗ máy giết người!
Anh ta vung nắm đấm, lao về phía Vương Tiểu Thất và Thang Chiêu Đệ một cách quyết liệt.
Nhìn thấy nắm đấm khổng lồ của Pasko, không ngừng lao về phía Thang Chiêu Đệ.
Vương Tiểu Thất nhanh chóng xoay người, che chắn cho Thang Chiêu Đệ, và quay lưng lại với Pasko.
"Vù!"
Lúc này, Lý Phong hành động.
Nhanh như gió!
Nhanh như chớp!
"Bùm!"
Nắm đấm thậm chí có thể xuyên qua tường của Pasko, không chạm vào được Vương Tiểu Thất và Thang Chiêu Đệ.
Tay!
Một cánh tay!
Tay Lý Phong ở giữa không trung, chặn nắm đấm nặng hơn ngàn cân của Pasko lại.
Lúc này.
Vẻ mặt của Lý Phong vô cùng bình thản, ung dung.
Còn gương mặt của Pasko rất dữ tợn.
Toàn thân căng cứng.
Pasko đột nhiên gầm lên một tiếng.
Anh ta nhanh chóng thoát ra và lùi lại vài bước.
Sau đó Pasko nhảy nhót trước mặt Lý Phong.
Chân anh ta bắt đầu nhảy nhót không ngừng.
Đồng thời, nắm đấm cũng đung đưa theo.
Anh ta vào thế tấn công rất chuyên nghiệp.
Mã Hoành có vẻ rất thích thú khi thấy Pasko thực hiện hành động này.
"Ồ, xuất hiện rồi! Nó cuối cùng đã xuất hiện rồi!"
"Tuyệt chiêu tất sát của Pasko cuối cùng cũng đã xuất hiện!"
"Hahaha, lần này mày chết chắc!"
Chương 392: Đập vỡ đồ cổ
“Lý Phong!”, Mã Hoành hét lên với Lý Phong.
"Tao nóng lòng muốn thấy anh ta dùng tay đấm vào cái đầu con chó của mày!"
"Cái cảnh tròng mắt chó của mày nhảy ra khỏi hốc mắt hẳn là rất đẹp mắt đây!"
Lý Phong chậm rãi giơ tay phải lên.
Anh duỗi một ngón tay ra và ngoắc ngoắc Pasko.
Một tiếng gầm giận dữ.
Cơ thể Pasko đột nhiên căng phồng lên!
Bắp tay anh ta cứng như sắt!
Những đường gân xanh nổi rõ trên cơ thể như giun đất!
Đôi mắt anh ta mở to, khí tức cuộn cuộn tỏa ra từ đồng tử của anh ta!
Pasko nói tiếng Anh với Lý Phong.
"Thằng ma bệnh Đông Á, dám ở trước mặt tao to mồm à!"
Lúc này, khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên thành một đường vòng cung.
Anh cũng nói tiếng Anh với giọng Tây rất chuẩn.
"Khi mày đến, ‘Quyền Hoàng Taylor không nhắc nhở mày là ở phương Đông, không nên dùng bốn từ ‘ma bệnh Đông Á’ à?"
Khi nghe danh hiệu "Quyền Hoàng Taylor", Pasko không khỏi sửng sốt.
Ngay lập tức, một khí tức dữ dội hơn tỏa ra từ toàn thân anh ta.
Anh ta gầm lên với Lý Phong: "Mày còn dám gọi tên của hoàng tao à, chết đi!"
Một cú đấm thẳng!
Nhanh như chớp!
Trong nháy mắt, anh ta đã ở trước mặt Lý Phong.
Tay Lý Phong lặng lẽ nắm lấy cổ tay Pasko.
Ngay sau đó, Lý Phong khẽ bẻ một cái.
"Rắc rắc!"
"A!!"
Hét lên!
Pasko hét lên một tiếng, nước bọt bắn ra từ miệng anh ta.
Lý Phong nắm lấy tay Pasko và đập mạnh vào cánh cửa bảo hiểm phía sau.
"Bùm!"
Ngay sau đó, nghe thấy Lý Phong lạnh lùng nói.
"Tha cho cái mạng chó của mày, quay về nói với Taylor”.
"Phương Đông bây giờ do tao bảo hộ”.
"Nếu hắn muốn chết, thì có thể đến bất cứ lúc nào cũng được”.
Nói xong, Lý Phong nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Pasko.
Không nhìn thấy Lý Phong dùng lực.
Cũng không thấy bất kỳ động thái lớn nào.
Chỉ nhìn thấy tay của Lý Phong khẽ rung lên.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Ba lần liên tiếp!
Dương Quan Tam Điệp!
Nếu bây giờ có một cao thủ cấp đại tông sư “Bát Quái Chưởng” ở đây, nhất định sẽ trợn tròn mắt há hốc mồm kinh hãi.
Dương Quan Tam Điệp!
Nó là một khúc cổ cầm từ thời nhà Đường.
Nhưng đồng thời, đó là ý nghĩa sâu xa của Bát Quái Chưởng!
Chiêu này đã bị thất truyền trăm năm trước!
Pasko giống như một đống thịt mềm, từ từ trượt xuống đất.
Mà cánh cửa chống trộm phía sau, do bị Lý Phong dùng lực cực kỳ mạnh lúc nãy, đã bật ra!
Pasko ngồi bệt xuống đất, hai tay run run.
Đồng thời, đồng tử của anh ta cũng đang run rẩy.
Anh ta đã từng nghe Quyền Hoàng Taylor nói.
Trên đời này, có một người đàn ông không thể đắc tội.
Anh ta đứng ở đỉnh của Hồng Hải.
Anh ta là vị thần duy nhất của Hồng Hải!
Trước mặt anh ta không được nhắc đến hai chữ “ma bệnh Đông Á”.
Nếu không thì.
Chết chắc!
Sợ hãi!
Nỗi sợ hãi khủng khiếp ập đến!
Pasko có bị đánh chết cũng không ngờ tới.
Vị thần tối cao của Hồng Hải sẽ xuất hiện ở đây!
Kể từ bây giờ, toàn bộ cục diện phương Đông sẽ được cải tổ lại!
Vì anh đã trở lại!
Chiến thần đã trở lại!
Còn đám người Mã Hoành.
Điếng người.
Không thể tin được!
Không ai nghĩ rằng Lý Phong có vẻ thư thái như vậy, cú đánh nhẹ nhàng của anh lại có thể mở cánh cửa bảo hiểm mà ngay cả xe bọc thép cũng không thể mở được.
Lúc này, Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình tiến vào căn phòng Mã Hoành đang cất giấu bảo vật.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình vừa bước vào, Mã Hoành còn không kịp phản ứng.
Thì đã nghe thấy tiếng đồ gốm vỡ.
"Choang!"
Mã Hoành sợ tới mức nhảy dựng lên.
Anh ta tuyệt vọng lao đến cửa gian phòng.
"Mày đang làm gì đấy!?"
Toàn Thân Mã Hoành run lên.
Không phải vì sợ hãi.
Là do Lý Phong vừa đập vỡ một đồ sứ trắng xanh thời Tống trị giá tám triệu!
"Tao chỉ muốn biết sau khi thứ này bị hỏng thì cảm giác sẽ thế nào thôi mà?"
"Nói cách khác, đồ sứ trắng xanh thời nhà Tống vừa rồi, nếu đem đấu giá quốc tế, hẳn là sẽ được chín triệu tệ nhỉ”.
"Mày, mày, mày, mày biết mà vẫn đập nát!"
"Không phải nó chỉ là một đồ sứ bị vỡ thôi sao. Nó là một công cụ trong thời cổ đại, trong thời hiện đại thì cũng chỉ là một công cụ thôi”.
"Vỡ rồi thì cho vỡ luôn đi”.
"Đồ công nghệ tạo ra bây giờ còn tinh xảo hơn nó nhiều”.
Nói xong, Lý Phong vươn tay cầm lấy một cái bình gốm.
"A, đừng!"
Lưỡi của Mã Hoành líu hết cả vào!
Anh ta không dám lao tới, chỉ có thể xua tay không ngừng.
"Đừng đập cái này, đừng đập! Cả phía Bắc cũng chưa có đến ba cái đâu!"
Lý Phong cầm trong tay, thản nhiên nhìn một cái: "Ầy, không phải chỉ là một cái bình vỡ có hoa văn hoa sen ở lò Long Tuyền thời Nguyên thôi sao”.
Nói rồi, Lý Phong đưa cái bình ở lò Long Tuyền này cho Hứa Mộc Tình.
"Vợ, em cũng xem một chút đi”.
“Cái này đắt tiền lắm đúng không?”, Hứa Mộc Tình cẩn thận cầm lấy món đồ cổ từ tay Lý Phong.
Lúc Hứa Mộc Tình đang cẩn thận cầm món đồ như nâng trứng như hứng hoa.
Thì Lý Phong đột nhiên chỉ tay vào góc tường phía sau Hứa Mộc Tình: "Con gián!"
"Á!"
Nhiều cô gái thành thị đều sợ hai thứ, chuột và gián.
Hứa Mộc Tình không sợ chuột.
Nhưng Lý Phong biết rằng cô rất sợ gián.
Khoảnh khắc Lý Phong kêu lên, Hứa Mộc Tình lập tức nhảy dựng lên, cái lọ hoa văn hoa văn ở lò Long Tuyền thời nhà Nguyên trong tay cô rơi xuống đất!
"Choang!"
"Á không!!!"
Lúc này, Mã Hoành, giống như người mẹ đã khuất của mình, nằm bất động trên mặt đất.
Lý Phong hỏi Hứa Mộc Tình: "Em cảm thấy thế nào?"
Hứa Mộc Tình nhìn bình gốm vỡ trên mặt đất.
"Cái này đáng giá vài triệu phải không?"
"Không nhiều, chỉ mười hai triệu thôi”.
Bàn tay mảnh khảnh của Hứa Mộc Tình che đi đôi môi đỏ mọng gợi cảm, vẻ mặt kinh ngạc.
Vừa rồi thấy Lý Phong đập vỡ là một chuyện.
Nhưng thứ hơn mười triệu này đã bị chính tay cô đập thành từng mảnh, đó là một cảm giác khác.
Cảm giác này.
Phá hoại!
Tuyệt quá!
"Choang!"
"Choang!"
Đột nhiên, trong căn phòng mà nhà họ Mã dùng để cất giấu bảo vật, không ngừng vang lên tiếng đồ cổ vỡ vụn.
Hứa Mộc Tình đang cầm một chiếc bát Quân Dao màu xanh lam trên tay.
"Chồng, cái này bao nhiêu tiền?"
"Ba triệu”.
"Choang!"
Hứa Mộc Tình ném mạnh xuống đất.
"Đại ca, con ngựa màu xanh xanh đỏ đỏ này là cái gì thế?"
Vương Tiểu Thất cầm gốm màu thời Đường to bằng quả dưa hấu trên tay.
"Đó là đồ gốm thời Đường, hai mươi triệu”.
"Choang!"
Thang Chiêu Đệ lấy một bức tranh từ trên kệ xuống, bên trên viết những từ mà cô ấy không thể hiểu được.
"Những thứ mọi người đập phá, đắt quá”.
"Loại tranh này mua ở ngoài đường cũng không đáng bao nhiêu, đúng không?"
"Xoẹt!"
"Xoẹt!"
Nói rồi, Thang Chiêu Đệ xé bức tranh chữ này đi.
"Đó là "Lan Nhược Đồ của Đường Sơn" ah ah ah!"
Mã Hoành trợn ngược mắt!
Bởi bức tranh chữ mà Thang Chiêu Đệ vừa xé có giá tới 370 triệu!
Đó là món đồ cổ đắt nhất trong toàn bộ căn phòng!
Món đồ cổ này vừa được một đại gia ở thủ đô lấy về, anh ta định đêm nay sẽ đem tặng!
Có thể đập vỡ hết.
Có thể xé nát tất cả.
Không cần biết là thật hay là giả!
Từ xưa đến nay, đồ cổ là đồ chơi của giới nhà giàu!
Miễn là nó không thể ăn được.
Miễn là nó không thể dùng được.
Đối với những người bình thường, đó là sự lãng phí!
"Choang!"
Chương 393: Ai mà biết thằng Lý Phong lại biến thái như vậy chứ
Thủ đô, biệt thự nhà họ Hậu.
"Mày nói gì!?"
Hậu Thụy Niên nắm lấy áo của Mã Hoành và nhấc Mã Hoành lên khỏi mặt đất.
Một luồng sát khí mạnh mẽ bao trùm cơ thể Mã Hoành.
Chỉ cần một ý niệm.
Mã Hoành sẽ đầu một nơi thân một nẻo!
"Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi "Lan Nhược Đồ của Đường Sơn "là dành tặng cho một vị quý nhân cực kỳ quan trọng, thế mà mày lại làm rách mất!"
"Tôi, tôi, tôi, tôi không cố ý!"
"Ai mà biết tên khốn Lý Phong lại biến thái như vậy!"
Bây giờ khi nghĩ đến cảnh đám Lý Phong đập phá đồ cổ, Mã Hoành cảm thấy bụng thắt lại!
Xót xa!
Trái tim anh ta đang rỉ máu!
"Rác rưởi, một lũ rác rưởi!"
Sau đó, Hậu Thụy Niên quẳng Mã Hoành xuống đất.
Hậu Thụy Niên nhìn Mã Hoành bằng ánh mắt nham hiểm.
"Trong hai ngày này, mày ở lại thủ đô đi, đừng đi đâu hết!"
"Vâng!"
Mã Hoành run lẩy bẩy.
Hậu Thụy Niên nhanh chóng rời khỏi dinh thự.
Đi đâu đó trong khu vườn cung điện.
"Lạo xạo”.
"Lạo xạo”.
"Lạo xạo”.
Hậu Thụy Niên vội vã bước qua hành lang dài.
"Nô tài bái kiến giáo chủ”.
Không lâu sau, từ cửa vang lên giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông.
"Tới đây vào giờ này, có phải ông đã đem ‘Lan Nhược Đồ của Đường Sơn’ đến rồi không?"
Mồ hôi lạnh.
Đột nhiên chảy xuống từ trán của Hậu Thụy Niên.
Ông ta cúi đầu.
Khom người.
Cơ thể cong như con tôm.
"Bẩm giáo chủ, nô tài đáng chết!"
"Nô tài bất tài!"
"Bức tranh chữ kia bị người ta xé rách rồi ạ”.
Yên tĩnh.
Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Mặc dù giọng điệu khàn khàn đó vẫn không thay đổi, nhưng trong lời nói của ông ta đã có chút tức giận.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Bẩm giáo chủ, ngoài việc bức tranh chữ kia bị phá hủy, lần này nô tài còn có một việc rất quan trọng cần báo cáo”.
"Nói”.
"Lý Phong, kẻ mà giáo chủ luôn để ý tới, rất có thể là con trai thứ của nhà họ Lý đã bị đuổi khỏi nhà năm đó”.
"Tối hôm trước, hắn đem người lẻn vào nhà Mã Hoành”.
"Tiêu hủy tất cả cổ vật trong tay Mã Hoành”.
"Trong đó bao gồm "Lan Nhược Đồ của Đường Sơn", mà giáo chủ muốn”.
Trong phòng, giọng nói của người đàn ông dần trở nên lạnh lùng sau khoảng lặng ngắn ngủi.
"Nếu Lý Phong này thật sự là đứa nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà khi đó”.
"Ông cho rằng hắn đến nhà họ Mã, thật sự chỉ để phá hủy mấy món đồ chơi đó sao?"
Hậu Thụy Niên sốc!
"Chẳng lẽ nói?"
Bên trong cửa, người đàn ông trầm giọng nói: "Nếu Lý Phong này thật sự là con trai thứ của Lý Tấn, thì không thể bỏ qua cho hắn được!"
"Nếu như tôi không đoán sai, thì lần này Lý Phong tới nhà họ Mã, rất có thể là để điều tra nguyên nhân cái chết của Lý Mộc”.
Lý Mộc.
Con trai cả nhà họ Lý trong bốn gia tộc lớn nhất thủ đô.
Anh trai ruột Lý Phong!
Mà Lý Mộc này lại chết trong tay của giáo chủ.
Có một tia sáng sắc bén trong con ngươi của Hậu Thụy Niên.
"Thuộc hạ hiểu rồi, giờ thuộc hạ sẽ lập tức phái người tới Thiên Môn, giết chết Lý Phong này!"
"Không!"
Giọng nói khàn khàn trong phòng lạnh lùng nói.
"Giết hết mấy kẻ nhà họ Mã tham gia vào vụ việc năm đó cho tôi”.
"Hơn nữa không cần giữ lại thằng Mã Hoành vô dụng đó để làm gì nữa”.
"Về phần Lý Phong, tôi sẽ tự mình phái người đi xử lý!"
"Vâng!"
Vào lúc này, trong sân nhà họ Lý.
Lý Tấn vẫn ngồi trong phòng làm việc như thường lệ, tay cầm bút lông viết những nét chữ lớn.
Mỗi nét ông ta viết đều tràn đầy khí thế và sức mạnh.
Mỗi từ sau khi được hoàn thành, có thể mang lại cho mọi người một cảm xúc sôi sục.
Lần này trở về từ Đông Hải đã mang đến cho Lý Tấn một sự cổ vũ và động viên to lớn.
Năm đó đuổi Lý Phong ra khỏi nhà cũng là vì bất đắc dĩ thôi.
Nhưng bây giờ có vẻ như quyết định đó là đúng đắn.
Cho dù Lý Phong với ông ta bây giờ như nước với lửa, rõ ràng ông ta đã đến tận cửa mà anh lại chả thèm quan tâm.
Ngay cả thân là một người làm bố như Lý Tấn, trong lòng cũng có phần khó chịu.
Nhưng nhìn chung, khi ở Đông Hải, anh có vẻ sống tốt hơn trước đây.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy con dâu Hứa Mộc Tình, Lý Tấn cảm thấy gia tộc họ dường như có rất nhiều cơ hội phát triển.
Không chỉ bản thân Lý Tấn mà vợ của ông cũng rất hài lòng với cô con dâu này.
Một người có thể giữ chiến thần Hồng Hải bên cạnh đâu thể là hạng người tầm thường được?
Lý Tấn biết rằng sau này con dâu ông ta sẽ làm nên chuyện lớn!
Sẽ bay cao bay xa!
Quản gia Lý Lâm lúc này vội vàng đi vào.
"Ông chủ, có một chuyện muốn báo cáo ông”.
"Nói”.
"Cậu hai tối hôm trước đã đưa thiếu phu nhân đến nhà họ Mã”.
Tay Lý Tấn đột nhiên dừng lại.
Một giọt mực nhỏ ra từ đầu cọ, nhỏ xuống tờ giấy, làm nó bị mờ đi nhanh chóng.
"Ý của ông là, nó đã biết những chuyện năm đó?"
Quản gia Lý Lâm lắc đầu: "Tôi nghĩ cậu hai có thể vẫn chưa biết đâu”.
"Với tính cách của cậu hai, nếu biết được cậu cả đã bị người khác giết chết”.
"Tôi e rằng cậu ấy đã mang theo dao đến chém chết Hậu Thụy Niên và Vũ Thế Huân rồi”.
Gần đây, Lý Lâm đã bí mật quan sát Lý Phong.
Qua những việc Lý Phong làm, Lý Lâm ít nhiều cũng hiểu được phần nào tính cách của cậu hai nhà mình.
Tính cách của Lý Phong hoàn toàn khác với cha anh là Lý Tấn.
Lý Tấn là một người rất giỏi nhẫn nại.
Tuy nhiên, Lý Phong lại giống như một túi thuốc nổ.
Chỉ cần có một tia lửa nhỏ thôi, sẽ nổ tung trong tích tắc.
Hơn nữa, sức mạnh tạo ra sau vụ nổ cũng đủ để làm rung chuyển bốn phương!
Lúc này, Lý Tấn chấm mực, viết một chữ "giết" lớn lên tờ giấy!
Lý Tấn ném chiếc bút lông đi.
Chiếc bút vẽ một vòng cung trong không khí.
Sau đó, nó rơi xuống một cái chậu cách đó không xa.
Lúc này, trong mắt Lý Tấn tràn ngập sát khí.
Ông ta trầm giọng nói: "Năm đó, để bảo vệ hai mẹ con nó”.
"Con trai cả của tôi, Lý Mộc, đã hi sinh bản thân mình”.
"Bao năm qua, tôi thường mơ thấy cảnh Lý Mộc bước ra khỏi nhà năm đó”.
Hậu Thụy Niên!
Vũ Thế Huân!
Khi thốt ra tên của hai người này, Lý Tấn đã nắm chặt nắm đấm.
Một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ bùng phát.
Tờ giấy trên bàn trước mặt bị luồng khí tức cực mạnh vo thành một quả bóng!
"Hai lão già khốn kiếp này, thù này tôi nhất định phải trả!"
Lý Lâm nhanh chóng khuyên nhủ Lý Tấn: "Ông chủ, hai kẻ Hậu Thụy Niên và Vũ Thế Huân này chỉ là hai con chó giữ cửa được thế lực phía sau nuôi mà thôi”.
"Cho dù hai người này có chết, thế lực kia vẫn sẽ nuôi được những kẻ khác giống hệt vậy”.
"Việc quan trọng nhất lúc này là tìm ra người đó là ai?"
"Sau nhiều năm như vậy, hắn làm sao có thể ẩn mình kĩ như vậy chứ?"
Lý Tấn cười lạnh: "Hắn có ẩn mình kĩ hơn nữa thì cũng có sao? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt được cái đuôi cáo của hắn”.
"Nhưng ông chủ, cậu hai hiện tại làm việc quá liều lĩnh”.
"Nếu bị người ta chú ý đến rồi sai người đến giết thì sao?"
Lý Tấn đột nhiên phá lên cười.
"Hahahahaha”.
Lý Lâm sững sờ nhìn Lý Tấn.
Từ nhỏ, ông ấy đã ở bên Lý Tấn.
Bao nhiêu năm đã trôi qua, hiếm khi nào thấy Lý Tấn như bây giờ.
Trong mắt ông ấy, Lý Tấn luôn là người rất giỏi che giấu cảm xúc.
Lúc này, Lý Tấn nhìn về phía Lý Lâm nói: "Ông ấy! Ông coi thường chiến thần Hồng Hải quá rồi đấy!"
Chương 394: Một đòn chết luôn
“Tuy nhiên, không thể trách ông được".
"Dù sao thì cũng có rất ít người biết chuyện xảy ra ở Hồng Hải”.
"Cho dù những người đó có nghe nói đến chiến thần Hồng Hải, cũng không biết chiến thần này đáng sợ đến cỡ nào!"
Lý Lâm thì thào nói: "Vậy mình có nên nhắc nhở cậu hai không?"
"Dù sao thì, những kẻ này đều là lũ cáo già và xảo quyệt, chúng rất giỏi giở trò mà”.
"Nếu cậu hai bị thương, thì sẽ không tốt đâu”.
Lý Tấn xua tay nói: "Đừng lo lắng, từ lúc nó trở thành chiến thần Hồng Hải".
"Trên đời này làm gì còn ai có thể làm nó bị thương được nữa!"
...
Cùng lúc đó, tại Thiên Môn.
Biệt thự của Vũ Thạc.
"Rác rưởi! Một lũ rác rưởi!"
Chiến lược của Vũ Thạc để đối phó với Lý Phong và Hứa Mộc Tình chả đem lại kết quả gì.
Toàn bộ thế lực ngầm Thiên Môn đột nhiên bị một đám người tiêu diệt.
Tất cả các thế lực ngầm liên quan đến việc truy đuổi Hứa Mộc Tình dường như đều biến mất khỏi Thiên Môn chỉ trong một đêm.
An ninh của Thiên Môn cũng được nâng lên một tầm cao mới trong nháy mắt.
Trước đây, nhiều phụ nữ công chức không dám đi bộ một mình vào buổi tối sau khi tan sở.
Giờ đây, ngay cả khi cầm theo túi xách hay để lộ đôi chân đi tất dài, họ đều có thể yên tâm đi qua con hẻm tối.
Khi Vũ Thạc đang trút giận lên đám thuộc hạ, thì Raven từ cửa bước vào.
Cô ta đang cầm một đĩa tinh dầu trà, thứ dùng để xoa bóp cho Vũ Thạc.
Vũ Thạc lúc này đầy tức giận.
Hắn đá thư ký một phát.
Sau đó hắn bước nhanh đến, nắm lấy tay Raven và ném Raven lên ghế sô pha.
Vũ Thạc bắt đầu cởi từng cúc áo, mặt đỏ bừng, giống như dã thú.
"Không được! Tôi không nhịn được nữa!"
"Tôi ngày nào cũng thấy cô õng ẹo trước mặt tôi!"
"Nhưng chỉ được ngắm, không được ăn, khổ vãi!"
Một nét hoảng sợ lóe lên trong mắt Raven.
Tuy nhiên, cô ta không la hét và cầu xin sự thương xót như những cô gái bình thường.
Vào lúc này, cô ta lại mở miệng nói.
"Chủ nhân của tôi trước đây đã nói rằng bạo lực không thể giải quyết được vấn đề”.
"Nếu muốn một người đau đến chết đi sống lại thì phải đánh vào điểm chí mạng của người ta”.
Vũ Thạc sửng sốt trong giây lát.
Hắn cau mày và nói: "Chủ nhân mà cô đang nói đến là Hậu Thư Hạo, phải không?"
Vũ Thạc đứng bên cạnh Raven, nhìn cô ta với vẻ trịnh thượng.
Hắn rất thất vọng.
Đã một thời gian kể từ khi Raven đến với hắn.
Nhưng dù có làm gì đi chăng nữa, hắn cũng không thể ăn tươi nuốt sống người phụ nữ này.
Bây giờ, nghe cô ta nói hai từ ‘chủ nhân’ khiến hắn cảm thấy rất khó chịu!
"Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, hiện tại tôi mới là chủ nhân của cô”.
"Hậu Thư Hạo không còn liên quan gì đến cô nữa!"
Đối mặt với tiếng gầm của Vũ Thạc, Raven bình tĩnh nói.
"Tôi vừa nghe thư ký nói rằng tập đoàn Lăng Tiêu đã mua lại một công ty mỹ phẩm”.
"Sản phẩm mới của hãng mỹ phẩm này sẽ được tung ra thị trường vào ngày mai”.
"Họ thuê Cố Ngôn Hi, một ca sĩ nổi tiếng, làm người đại diện”.
Vũ Thạc nhíu mày: "Thì sao?"
Raven tiếp tục: "Cố Ngôn Hi bây giờ rất có giá”.
"Các công ty tập đoàn bình thường không thể mời nổi cô ấy”.
"Cố Ngôn Hi sẽ trở thành người phát ngôn của mỹ phẩm này, điều này cho thấy tập đoàn Lăng Tiêu rất coi trọng mỹ phẩm này. Nếu anh …”
Raven dừng một chút.
"Nếu chủ nhân phá loại mỹ phẩm này, nó sẽ có thể làm mất uy tín của tập đoàn Lăng Tiêu và thậm chí còn khiến họ bị đuổi ra khỏi Thiên Môn”.
"Khi họ rời khỏi Thiên Môn, chủ nhân có thể giáng cho họ một đòn chí mạng”.
Vũ Thạc sững sờ nhìn Raven.
"Ai nói phụ nữ tóc dài thì não sẽ ngắn?"
Vũ Thạc đưa tay chạm vào khuôn mặt thanh tú của Raven, mỉm cười nói: "Cô là người có đầu óc linh hoạt nhất trong số những mỹ nhân mà tôi từng thấy đấy!"
"Ha ha, nhặt được bảo bối rồi!"
Vũ Thạc lập tức xoay người, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của một người.
"Tiểu Lưu, tôi có việc cho cậu đây!"
...
Văn phòng công ty mỹ phẩm phương Đông.
Hứa Hạo Nhiên lén lút từ bên ngoài văn phòng bước vào.
"Chị ơi, em kể chuyện cười cho chị nghe nhé?"
Lúc này Hứa Mộc Tình đang nhìn xuống tài liệu.
Mỹ phẩm mới của họ sẽ được tung ra thị trường vào sáng mai, Hứa Mộc Tình đang kiểm tra từng chi tiết một.
Không ngẩng đầu lên, cô khẽ gật đầu: "Em nói đi”.
"Là như này, hôm nay em đến ngân hàng rút tiền”.
"Em nói với nhân viên giao dịch:"Rút một trăm"".
"Sau đó, nhân viên giao dịch nói 'không có nhiều thế’”.
"Khi đó em tá hỏa lên!"
Hứa Mộc Tình không thể không ngẩng đầu lên khi cô nghe thấy vậy, cô nhìn Hứa Hạo Nhiên.
"Sau đó thì sao?"
Hứa Hạo Nhiên cười toe toét.
"Sau đó em đã rất tức giận”.
"Em đã nói họ không có một trăm nhân dân tệ trong một ngân hàng lớn như vậy, thì tốt hơn hết là dẹp tiệm đi!"
"Chị biết nhân viên nói gì không?"
Hứa Mộc Tình lắc đầu.
Lý Phong lúc này mới từ cửa đi vào: "Nhân viên giao dịch nói, thẻ của anh không có nhiều tiền như vậy”.
"Anh rể, anh quả là Gia Cát Lượng tái thế! Thế mà anh cũng đoán ra”.
Hứa Mộc Tình đánh Hứa Hạo Nhiên một cách tức giận: "Không có tiền thì cứ nói thẳng đi, vòng vo vậy làm gì?"
“Hehe”, nhìn thấy Hứa Mộc Tình lấy ví tiền ra, Hứa Hạo Nhiên xoa xoa tay, cười rạng rỡ.
Hứa Mộc Tình mở ví, lấy ra một tờ một trăm tệ đưa cho Hứa Hạo Nhiên: "Đây, một trăm nhé”.
Hứa Hạo Nhiên há hốc miệng.
Đôi mắt cậu ta chớp chớp.
"Chị, sao, sao chị chỉ cho có một trăm?"
Hứa Mộc Tình nín cười: "Em kể một tràng dài như thế không phải chỉ vì muốn xin một trăm thôi sao?"
Hứa Hạo Nhiên như sắp khóc đến nơi.
"Chị, một trăm tệ làm sao đủ? Chị cho em thêm chín tờ nữa đi?"
"Em cần nhiều tiền thế làm gì?"
Hứa Hạo Nhiên đảo mắt, rồi cậu ta ghé vào tai Hứa Mộc Tình thì thầm: "Ngày mai là sinh nhật Diểu Diểu”.
"Em định làm cô ấy ngạc nhiên”.
Lý Phong lập tức đưa thẻ đen cho Hứa Hạo Nhiên: "Cầm đi, mật khẩu là ngày sinh của chị gái em”.
"Anh rể! Anh quả đúng là anh rể của em”.
Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên nhanh nhảu rời đi với tấm thẻ đen, Hứa Mộc Tình không thể không nhìn Lý Phong.
"Tại sao lại đưa thẻ đen cho nó, mật khẩu của thẻ đen này sao lại là ngày sinh của em được?"
Lý Phong ghé miệng vào lỗ tai Hứa Mộc Tình, thổi hơi ấm vào đó.
"Mọi thứ trên người anh đều liên quan đến em”.
"Em đã khắc sâu vào người anh rồi”.
Nói xong, Lý Phong nắm lấy bàn tay dịu dàng của Hứa Mộc Tình.
"Ở đây này”.
Đặt nó trên ngực anh.
"Đây”.
Khuôn mặt.
"Và cả ……"
Vào lúc này, Lý Phong đã đặt tay Hứa Mộc Tình lên miệng mình, hôn vào lòng bàn tay ấm áp của Hứa Mộc Tình.
Trái tim Hứa Mộc Tình như tan chảy bởi sự dịu dàng và nụ hôn ấm áp của Lý Phong.
Môi của hai người ngày càng lại gần nhau hơn.
"Úi!"
Ngoài cửa, tiếng kêu kinh ngạc của Cố Ngôn Hi đột nhiên vang lên.
Hứa Mộc Tình lập tức giống như một con thỏ con sợ hãi, vội vàng quay đầu đi.
Đôi má thanh tú ửng hồng.
Hành động này đã lưu lại trong mắt Lý Phong.
Dễ thương chết được.
"Đáng ghét!"
Hứa Mộc Tình hờn dỗi ‘đuổi’ Lý Phong ra khỏi văn phòng.
"Rầm!"
Hứa Mộc Tình vừa đóng cửa văn phòng lại thì mặt cô đã đỏ lên.
Vương Tiểu Thất từ góc rẽ bên cạnh bước nhanh tới.
Cậu ta nói với một giọng bình thản: "Đại ca, em vừa nhận được tin Mã Hoành đã chết!"
Chương 395: Tôi muốn rút tiền
"Ừ?"
Lý Phong nhướng mày.
Vương Tiểu Thất tiếp tục: "Ngoài ra, có mấy người trong gia tộc họ Mã cũng đã chết”.
"Tên đó là một cao thủ, một phát chết luôn!"
Lý Phong cười nhạt.
Một sự lạnh lùng lóe lên trong mắt anh.
"Lần này đánh rắn động cỏ xem ra đã thành công”.
"Họ càng cố gắng che đậy, tôi càng phải phanh phui ra".
"Chắc chắn ở đây phải có một bí mật không thể nói cho ai biết”.
Vương Tiểu Thất nói: "Đại ca, anh có muốn em cử anh em đi theo dõi các thành viên chủ chốt của nhà họ Mã 24/24 không?"
"Không cần, mấy người đáng chết đã chết rồi”.
"Những người sống sót cũng là những kẻ tép riu không đáng kể đến”.
Một tia sáng dịu nhẹ lóe lên trong mắt Lý Phong.
Trên thực tế, anh đưa Hứa Mộc Tình và Vương Tiểu Thất đến biệt thự của Vũ Thạc trước đó.
Một mặt, là để Hứa Mộc Tình rèn luyện tinh thần.
Mặt khác, như anh nói vừa rồi, là để đánh rắn động cỏ.
Lần này đến phương Bắc, Lý Phong không chỉ thành lập một phân bộ của tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn.
Kể từ khi Lý Phong biết tin mẹ ruột của mình vẫn còn sống.
Lý Phong nhận ra rằng phải có điều gì đó khuất tất đằng sau việc anh bị gia tộc đuổi đi hồi đó.
Lý Phong không cần đi gặp Lý Tấn để hỏi một số chuyện.
Anh chỉ cần dùng một chút tiểu xảo là có thể khiến đối phương lộ chân tướng.
Bây giờ rắn đã bị kinh động.
Tiếp theo, là thời điểm để thả mồi.
Khi nói đến mồi, e rằng không ai thích hợp hơn Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên vui vẻ cầm lấy chiếc thẻ đen do Lý Phong đưa, đi đến ngân hàng.
Cậu ta lấy thẻ đen quẹt nhẹ vào máy.
Đột nhiên, một nhân viên ngân hàng mặc đồng phục bên cạnh chạy tới.
"Xin chào, anh cần gì ạ?"
Hứa Hạo Nhiên nhìn lên, lần đầu tiên trong đời cậu ta có cảm giác như một đại gia trong ngân hàng.
Thông thường, khi vào ngân hàng, cậu ta phải mất hơn hai giờ đồng hồ xếp hàng nếu khi đó có quá nhiều người.
Đâu như bây giờ, ngay sau khi thẻ đen được lấy ra, người quản lý tiền sảnh liền chạy đến.
"Tôi muốn rút tiền”.
Quản lý sảnh mời Hứa Hạo Nhiên một cách lịch sự đến văn phòng tổng giám đốc.
Trà trong phòng tổng giám đốc đã sẵn sàng.
Khi quản lý nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên bước vào, ông ta lập tức tươi cười mới Hứa Hạo Nhiên ngồi xuống ghế sofa.
"Thưa quý khách, quý khách muốn rút bao nhiêu?"
Hứa Hạo Nhiên khẽ cau mày nhìn giám đốc ngân hàng hỏi: "Tôi vừa mới vào, chưa nói gì. Làm sao ông biết tôi muốn rút tiền?"
Giám đốc ngân hàng sửng sốt một chút, ánh mắt khẽ lay động, nhanh chóng nói: "À, là như này”.
"Khi anh quẹt thẻ lúc nãy, đã ấn vào mục tiền mặt kinh doanh, vì vậy bên tôi đã nhận được tin”.
Hứa Hạo Nhiên gật đầu, không nghĩ nhiều.
"Lấy cho tôi hai, không, lấy 200.000”.
Vốn dĩ là muốn lấy 20.000 tệ, nhưng sau khi nghĩ lại thấy anh rể Lý Phong giàu cỡ nào.
Lấy quá ít thì không nể mặt anh ấy.
Dù sao tiền của anh rể tiêu cũng không hết, 20.000 với 200.000 cũng không có gì khác nhau.
"Được, chúng tôi sẽ chuẩn bị tiền mặt cho anh ngay lập tức”.
Ngay sau đó, nhân viên mang đến 200.000 tệ tiền mặt.
Cùng lúc đó, một nhân viên cười nói với Hứa Hạo Nhiên.
"Thưa quý khách, anh may thật đấy”.
"Khi anh quẹt thẻ của mình trên máy vừa rồi, anh đã tình cờ rút được giải thưởng từ ngân hàng của chúng tôi”.
"Oh?"
Đôi mắt Hứa Hạo Nhiên sáng lên.
Khi đi qua miếu Thành Hoàng vừa rồi, một thầy bói nói rằng cậu ta sẽ gặp nhiều may mắn trong hai ngày này.
Không ngờ lại là thật à.
Đối với Hứa Hạo Nhiên, giải thưởng của ngân hàng chắc cũng chỉ là những món quà nhỏ như ô và tách trà thôi.
Tuy nhiên, nhân viên ngân hàng đã đưa một tờ giấy vào tay Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên nhìn lướt qua.
Cậu ta nhìn kỹ hơn.
Cậu ta cúi đầu, dán mắt vào tờ giấy.
Cậu ta lại ngẩng đầu nhìn nhân viên ngân hàng: "Người đẹp, cô chắc là mình không lấy nhầm chứ?"
Nhân viên cười lắc đầu: "Không có chuyện đó đâu ạ”.
"Cái mà anh vừa trúng là giải đặc biệt của ngân hàng chúng tôi. Cả thành phố chỉ có một cái duy nhất thôi”.
"Oa! Phát tài rồi!"
Hứa Hạo Nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng mình trúng giải đặc biệt của ngân hàng.
Trên mảnh giấy này có ghi là một đêm du thuyền lãng mạn!
Các nhân viên nhanh chóng ở bên cạnh giải thích.
Với giải đặc biệt này, Hứa Hạo Nhiên có thể rủ gia đình hoặc bạn bè của mình tận hưởng một buổi tối vô cùng lãng mạn trên du thuyền.
Đồ uống và đồ ăn trên du thuyền.
Tất cả đều miễn phí!
Ăn chùa!
Uống chùa!
Chơi chùa!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Các sản phẩm chiết xuất từ tinh chất mới được phát triển, mặt nạ tinh dầu thực vật thiên nhiên nguyên chất và các sản phẩm liên quan do công ty mỹ phẩm Đông Phương phát triển sẽ đồng loạt ra mắt.
Tập đoàn Lăng Tiêu đã tổ chức một sự kiện ra mắt sản phẩm mới quy mô lớn.
Tại sự kiện, Cố Ngôn Hi đã có màn ra mắt vô cùng hoành tráng.
Sự xuất hiện của cô ta đã khiến rất nhiều khán giả hâm mộ, hò hét vang dội.
Lý Phong đứng dưới sân khấu lại rất vô tư.
Đã lâu không gặp Cố Ngôn Hi, cô ta có vẻ đã tự tin hơn trước, nụ cười trên môi cũng rạng rỡ hơn trước rất nhiều.
Mọi chuyển động của cô ta đều sang trọng và quyến rũ.
Người hâm mộ vừa nhìn không dứt, vừa nhấc điện thoại di động lên phát trực tiếp.
Khi sự kiện đang diễn ra rất trôi chảy.
Thì trong góc, một phụ nữ trẻ đeo kính râm và ăn mặc rất thời trang đang đứng đó.
Nếu bây giờ có người thường xem phim truyền hình ở đây, thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra người phụ nữ này.
Cô ta tên là Quan Hồng Đồng, cô ta là một ngôi sao trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình gần đây.
Một năm quay bốn bộ phim truyền hình và hai bộ phim điện ảnh.
Có thể nói là cô ta rất được yêu thích.
Quan Hồng Đồng khoanh tay trước ngực.
Khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Buổi trình diễn sản phẩm mới ra mắt?
Một ca sĩ nhỏ mà lại muốn vào làng điện ảnh và truyền hình lớn ở phía Bắc à.
Hừ hừ, đợi đấy, lần này tôi sẽ làm cho cô thân bại danh liệt.
Quan Hồng Đồng quay đầu nhìn một vệ sĩ mặc áo đen bên cạnh hỏi: "Người đã chuẩn bị xong chưa?"
"Theo lệnh của cô, tôi đã chọn ra mười lăm diễn viên phụ diễn xuất tốt nhất”.
"Đêm qua, họ cũng đã được huấn luyện xung kích để đảm bảo rằng họ có thể hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay”.
Quan Hồng Đồng cười lạnh một tiếng.
"Tốt lắm, tôi muốn con ca sĩ đến từ phương Nam biết rằng bầu trời phương Bắc u ám hơn cô ta tưởng tượng rất nhiều!"
Không lâu sau, hơn chục phụ nữ lao vào nơi tổ chức sự kiện, bất ngờ la lối.
Những người phụ nữ này đeo khẩu trang, họ đều rất hung dữ.
"Đồ dối trá, xuống ngay cho tôi!"
Có một người phụ nữ cường tráng, cầm chai nước khoáng trên tay, đập mạnh vào người Cố Ngôn Hi.
Đứng trên khán đài, Lý Phong nhặt một hạt dưa và búng nhẹ, làm thay đổi quỹ đạo của chai nước khoáng và đáp xuống chân Cố Ngôn Hi. Đọc thêm chương mới tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
"Đừng tin cô ta!"
"Cô ta đang nói dối, đừng mua thứ này!"
"Thứ này có độc!"
Khi đang nói chuyện, một người phụ nữ đã tháo khẩu trang trên mặt ra.
Lập tức, những người đứng gần đó không khỏi giật mình.
Bởi vì người phụ nữ này nổi mẩn đỏ dày đặc trên mặt!