CHƯƠNG 101: BÃI THA MA
Gia Cát Minh tìm nửa ngày cùng một đêm mà không có kết quả đành phải quay về.
Chàng ta bắt đầu không còn bình tĩnh được nữa. Tuy trước đó chàng ta nghi ngờ Ôn Yến tự mình rời đi, nhưng cô không giống với người đi mà không căn dặn như vậy. Cho dù cô có rời đi cũng nên nói lại một tiếng mới phải. Nàng hẳn phải biết mình tự nhiên mất tích, nhất định sẽ gây ầm ĩ đến mức trong phủ người ngã ngựa đổ. Trừ khi cô muốn quậy cho Tống Vĩnh Kỳ không thể kết hôn, không cưới Trần Vũ Trúc nữa.
Gần sáng, Tống Vĩnh Kỳ mới ra khỏi cung, trên mặt chàng gần như đã chết lặng. Chàng nói lại tất cả những lời Cửu vương gia đã nói với chàng cho Gia Cát Minh nghe. Gia Cát Minh im lặng thật lâu cũng nói không được lời nào, trong lòng cảm nhận được nổi đau khổ của chàng nên khẽ thở dài, nhưng không nói một lời an ủi.
“Không tìm được nàng thì bản vương sẽ không thành hôn!” Tống Vĩnh Kỳ chỉ nói những lời này rồi lập tức đi tới sa trường điểm binh, chàng không tiếc lật tung cả thành, cũng phải tìm cho ra Ôn Yến.
Gia Cát Minh suy nghĩ một lát. Mình tìm ở trong thành lâu như vậy vẫn không có phát hiện gì. Nếu Tống Vĩnh Kỳ tìm khắp thành, vậy không bằng chàng ta ra khỏi thành tìm kiếm.
Cho nên chàng ta dẫn theo thị vệ ra khỏi thành, đi thẳng tới ngoại ô.
Khi chàng ta ra khỏi thành mới phát hiện trên đường lớn có rất nhiều thị vệ của vương phủ Trí Viễn, có thể đoán được bọn họ đang đi tìm Hoàng tôn An Nhiên.
Chàng ta tiến tới hỏi thăm: “Các ngươi đã có tin tức gì của hoàng tôn chưa?”
Thị vệ nhận ra được Gia Cát Minh liền trả lời: “Là Gia Cát tiên sinh à, tiên sinh có lòng rồi, Hoàng tôn tất nhiên đã bình an trở về!”
Gia Cát Minh ngạc nhiên: “Bình an trở về rồi? Thế sao các ngươi điều động nhiều người như vậy? Ở đâu xảy ra chuyện xấu à?”
Thị vệ do dự một lát mới ôm quyền nói: “Đây là việc công, thứ lỗi cho tại hạ không tiện nói cho tiên sinh biết được.” Hắn ta nói dứt lời liền dẫn theo thị vệ đi về phía bãi tha ma.
Gia Cát Minh nghi ngờ nên lệnh cho thị vệ đi tới ngoại ô tìm kiếm, còn mình thì lặng lẽ đi theo thị vệ của vương phủ Trí Viễn.
Gia Cát Minh vẫn luôn giấu kỹ tài cao của mình, thật ra võ công của chàng ta không kém hơn Tống Vĩnh Kỳ, chỉ là chàng ta vẫn không ra tay, cho nên rất nhiều người đều cho rằng chàng ta chỉ là một thư sinh nho nhã.
Trên đoạn đường theo dõi này, thị vệ của vương phủ Trí Viễn vẫn không hề phát hiện ra.
Gia Cát Minh thấy bọn họ tới bãi tha ma, trên bãi tha ma đã có rất nhiều thị vệ, bọn họ chia nhau ra khắp nơi, hình như đang tìm kiếm gì đó.
Lúc chàng ta đang nghi ngờ lại nhìn thấy bóng dáng của Tống Vân Cương, chàng ta khẽ run lên. Tống Vân Cương tự mình đến bãi tha ma? Đây là vì sao vậy?
Không biết vì sao, trong lòng chàng ta tự nhiên thấy khủng hoảng. Liệu chuyện Ôn Yến mất tích một ngày một đêm có liên quan gì với bọn họ không? Sẽ không phải là Tống Vân Cương bắt Ôn Yến đi chứ? Chàng vẫn luôn căm giận Ôn Yến, nói nàng là hồng nhan họa thủy, nói nàng mê hoặc hoàng đế, mê hoặc Tống Vĩnh Kỳ, chẳng lẽ là chàng xuống tay với Ôn Yến?
Trong tâm chàng ta bối rối, len lén tới gần bắt lấy một thị vệ, kéo lại đá loạn rồi hạ thấp giọng hỏi: “Các ngươi đang tìm kiếm gì vậy?”
Thị vệ kia bỗng nhiên bị người khống chế thì trên gương mặt lộ vẻ hoảng sợ, đợi tới lúc nhìn thấy rõ ràng là Gia Cát Minh, lúc này mới bình tĩnh lại. Hắn ta quay đầu liếc nhìn, thấy mọi người xung quanh chỉ lo tìm kiếm, cũng không để ý đến mình mới khẽ nói: “Gia Cát đại phu, ty chức không thể nói cho biết ngài chuyện này được. Ngài vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi. Nếu để cho vương gia phát hiện ra ngài thì sẽ không tốt đâu.”
Gia Cát Minh nghe nói hắn ta nói vậy, trong lòng càng thêm khủng hoảng, giọng điệu sốt ruột nói: “Ngươi nói mau đi, có phải vương gia của các ngươi đã bắt đi Ôn đại phu của vương phủ Ninh An hay không?”
Thị vệ im lặng không nói.
Trong lòng Gia Cát Minh chợt lạnh, ánh mắt lóe lên sự tức giận: “Hắn thật sự bắt Ôn đại phu sao? Vậy bây giờ các ngươi đang tìm cái gì? Các ngươi tìm cái gì ở bãi tha ma chứ?” Bởi vì chàng ta quá kích động nên không hạ thấp giọng nữa, lập tức làm kinh động tới thị vệ gần đó.
Đám thị vệ thì xông lên, bao vây xung quanh chàng ta.
Tuy mọi người đều biết Gia Cát Minh nhưng vì có vương gia ở đây nên cũng không tiện vì tình riêng mà làm trái lệnh, chỉ đành phải lạnh lùng nói: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Vương gia Trí Viễn cũng phát hiện ra Gia Cát Minh, chàng phi thân lên, thi triển khinh công từ giữa sườn núi hạ xuống trước mặt Gia Cát Minh, gương mặt bình tĩnh nói với thị vệ: “Các ngươi tiếp tục đi tìm đi!”
Các thị vệ nhận lệnh liền rời đi, ngay cả thị vệ bị Gia Cát Minh bắt giữ cũng vội vàng rời đi.
Gia Cát Minh xông lên, một tay túm lấy áo của Tống Vân Cương, tức giận nói: “Thật sự là ngài đã bắt Ôn Yến đi sao?”
Tống Vân Cương nghe được tên của Ôn Yến thì toàn thân đột nhiên chấn động, chàng nhìn Gia Cát Minh: “Nàng thật sự là Ôn Yến sao?”
Gia Cát Minh thả chàng ra và lui ra phía sau một bước, nghiêm giọng nói: “Không cần quan tâm nàng là ai, ngài không thể bắt nàng, thả nàng ra.”
Tống Vân Cương hỏi: “Nàng có phải là Ôn Yến không? Có phải là Ôn Yến của ba năm trước đây không?”
Gia Cát Minh biết nếu lúc này mình không nói ra thân phận của Ôn Yến, chỉ sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện. Chàng ta nhìn chằm chằm vào Tống Vân Cương và nặng nề gật đầu: “Phải!”
Gió núi thổi tới mặt, những cành cây tiêu điều phía sau khẽ lắc lư, có quạ đen cúi đầu bay quanh quẩn trên không trung, phát ra những tiếng than khóc “quạ quạ quạ”, mùi hôi từ khắp nơi trong bãi tha ma bị gió núi thổi qua, gần như làm cho mọi người không thể thở nổi.
Tống Vân Cương chống tay vào cành cây phía sau, đôi môi nhất thời run rẩy. Tuy chàng đã đoán được, nhưng sau khi nghe Gia Cát Minh chính miệng chứng minh đó là sự thực, trong lòng vẫn ngạc nhiên không có cách nào nói hết.
Chàng lẩm bẩm: “Ôn Yến chết, Ôn Yến chết rồi…”
Gia Cát Minh cho rằng chàng đang nói về ba năm trước đây liền giải thích: “Không sai, ba năm trước đây nàng đúng là đã chết rồi, nhưng linh hồn bám vào trên thân một người khác lại trở về. Nàng chính là Ôn Yến ba năm trước đây, ngài không biết vương phủ Ninh An đang sốt ruột muốn lật trời rồi đấy, nhanh giao nàng ra đi.”
Tống Vân Cương ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh, trên gương mặt đẹp trai lại tái nhợt đầy vẻ chán nản, đôi mắt trống rỗng. Chàng nhìn Gia Cát Minh nhưng Gia Cát Minh lại không phát hiện ra tiêu điểm trong con ngươi của chàng. Gia Cát Minh thấy chàng như vậy thì trong lòng nhất thời ý thức được điều gì đó. Chàng ta nắm lấy chàng, ngạc nhiên hỏi: “Ngài giết nàng rồi?”
Bãi tha ma yên tĩnh như cái chết, vào lúc này ngay cả gió núi cũng dừng thổi, không biết đám quạ đen đã bay đi hết từ lúc nào, đại khái chỉ biết ở đây có người sống, không có thi thể mục nát.
Gia Cát Minh tuyệt vọng nhìn đầu Tống Vân Cương chậm rãi gật một cái, sau đó, toàn thân chàng dựa vào trên thân cây khô phía sau lưng, thân cây rung lên làm mấy chiếc lá khô héo rụng xuống.
Gia Cát Minh nghe được giọng nói gian nan kèm theo run rẩy của mình: “Ném thi… ở đây sao?”
Tống Vân Cương không nói chuyện, vẫn lặng lẽ gật đầu.
Gia Cát Minh bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu hung ác và xông lên đấm một cái vào trên mặt Tống Vân Cương, sau đó là những cái tát trút xuống. Tống Vân Cương không đánh trả, chỉ lặng lẽ để Gia Cát Minh đánh.
Gia Cát Minh ngã ngồi dưới đất, nước mắt tràn ra, chàng che mặt nói: “Trời ạ, nàng thật vất vả mới trở về mà ngươi lại giết nàng.”
“Ngươi giết nàng thì có khác nào muốn lấy mạng của Tống Vĩnh Kỳ!”
“Vì sao ngươi thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời như vậy? Nàng đã cứu Vương phi Trí Viễn, đã cứu An Nhiên, sao ngươi có thể xuống tay được?”
“Tống Vân Cương, ngươi chắc hẳn là đi tìm chết rồi!”
Gia Cát Minh vừa lầm bầm nói chuyện, trong mắt có vẻ tuyệt vọng như đã chết.
Tống Vân Cương đứng lên. Gia Cát Minh ngẩng đầu nhìn chàng, trong con ngươi lóe lên sự oán độc, trong lòng có một ý nghĩ, đó chính là phải báo thù cho Ôn Yến.
Chàng ta còn chưa kịp ra tay, Tống Vân Cương đã rút trường kiếm từ bên thắt lưng ra, nhắm thẳng vào trái tim của mình và muốn dùng sức đâm xuống.
Chàng ta thoáng ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng xông tới cướp lấy thanh kiếm, tức giận nói: “Ngươi muốn chết à? Ngươi gây ra tình trạng hỗn loạn như vậy liền nghĩ tới cái chết sao?”
Tống Vân Cương ngửa đầu cười to: “Ha ha ha, không sai, ngươi nói không sai. Bản vương đúng là một kẻ khốn kiếp! Ta thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời, đúng là không chết cũng vô ích. Bản vương vẫn hy vọng có kỳ tích xuất hiện. Khi nàng thật sự trở về lại chết ở trong tay bản vương, bản vương sống sót còn có ý nghĩa gì nữa? Còn không bằng chuộc tội với nàng!” Chàng dừng tiếng cười thì nước mắt đong đầy, gương mặt vặn vẹo dữ tợn vì quá đau khổ.
Trong trái tim Gia Cát Minh dường như có một lỗ thủng lớn, trống trải. Chàng ta nhìn Tống Vân Cương, gằn rõ từng câu từng lời: “Ngươi nghĩ cách mà ăn nói với Kỳ đi. Cho dù ngươi có muốn chết, cũng phải giữ lại để cho hắn ra tay.”
“Ba năm, hắn đã đau khổ suốt ba năm, thật vất vả mới trông mong được nàng trở về. Chắc hẳn Ôn Yến chết thì hắn cũng không sống nổi nữa…” Gia Cát Minh xoay người, dùng tay lau loạn trên mặt một lát và hỏi: “Thi thể của nàng đâu?”
Giọng nói của Tống Vân Cương gần như không còn sức sống nói: “Đêm qua, người của bản vương tìm được nàng cùng An Nhiên. Nàng bế An Nhiên nhìn thấy người của bản vương lại cứ chạy trốn, bản vương tưởng nàng bắt An Nhiên đi, lại nghĩ tới phụ hoàng có tình cảm với nàng, thậm chí còn muốn nạp nàng làm phi đã cho rằng nàng cố tình dụ dỗ phụ hoàng, cho nên trong cơn tức giận, ta đã sai người giết nàng và ném thi thể ở đây. Mãi đến khi An Nhiên nói với bản vương là nàng đi cứu An Nhiên, bản vương mới biết được mình đã nghĩ oan cho nàng thì đã quá muộn. Thị vệ đã nghe theo mệnh lệnh của bản vương giết nàng, đồng thời ném thi thể ở đây. Khi bản vương đi tới đây thì không thấy thi thể của nàng đâu cả. Trên đường đi có thú hoang thường lui tới và dấu vết thi thể bị kéo đi. Chắc là nàng đã bị sói hoang kéo đi rồi.”
Chết không toàn thây!
Đầu Gia Cát Minh như muốn nổ tung, đau lòng đến mức gần như gập cả người lại, thoáng cái máu trong cơ thể dường như vọt lên đến đầu, ngay cả mắt cũng đỏ tới kinh người. Khóe miệng chàng ta hiện ra một nụ cười thê lương: “Ngươi thật sự nên đi chết đi. Nếu như có thể, ta muốn tự tay giết ngươi!”
Gương mặt Tống Vân Cương buồn bã nói: “Bản vương sẽ đích thân nói với hoàng đệ!”
Gia Cát Minh ngồi ở trên tảng đá, hai tay ôm đầu và đau khổ nức nở.
Tống Vân Cương chậm rãi xuống núi, chân bước đi không vững, trong lòng chàng rất hối hận lại không thể quay đầu lại. Chàng phải đích thân cho Tống Vĩnh Kỳ một câu trả lời, đệ ấy muốn giết, muốn róc xương, chàng đều sẽ tùy đệ ấy.
Gia Cát Minh bị gió núi thổi một lúc thì đầu óc mới tỉnh táo được một chút. Chàng ta suy nghĩ một lát lại vội vàng chạy xuống núi, đuổi theo Tống Vân Cương, xoay vai chàng qua và lạnh lùng nói: “Ngươi phải tạm thời giữ bí mật về chuyện này.”
Tống Vân Cương kinh ngạc nghi ngờ nhìn chàng ta: “Giữ bí mật? Vì sao phải giữ bí mật?”
Gia Cát Minh nói: “Thứ nhất, nếu như ngươi báo cho Kỳ biết tin Ôn Yến đã chết, hắn nhất định sẽ không thành thân nữa, đến lúc đó phụ hoàng tốt của ngươi lại có lý do để phế bỏ hoàng hậu. Thứ hai, ngươi giết chết Ôn Yến, phụ hoàng tốt của ngươi đại khái sẽ không tha cho cả gà chó trong vương phủ Trí Viễn của ngươi. Ngươi hồ đồ, ngươi đáng chết là chuyện của ngươi, nhưng cả gia tộc của hoàng hậu cùng vương phủ Trí Viễn và cả Du phi đều không nên bị ngươi làm liên lụy.”
Tống Vân Cương ngạc nhiên: “Phụ hoàng muốn phế bỏ hoàng hậu sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Gia Cát Minh cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ bây giờ ngươi còn chưa nhìn thấy rõ sao? Ngươi và Kỳ đang tranh đấu với nhau đều là do phụ hoàng ngươi gây xích mích, mục đích chính là muốn huynh đệ các ngươi nội đấu, không rảnh mơ ước tới ngôi vị hoàng đế của ông ta. Ôn Yến chưa từng chủ động dụ dỗ phụ hoàng ngươi. Quốc sư là người của ngươi, ông ta chắc hẳn đã nói với ngươi về chuyện Ôn Yến là quý nữ, đặc biệt bây giờ nàng còn là chủ nhân của Phi Long Môn. Ở các thời đại trước, chủ nhân của Phi Long Môn đều sẽ lên làm hoàng hậu, cho nên phụ hoàng ngươi xác định Ôn Yến là quý nữ, có thể giúp ông ta bình định thiên hạ. Sau khi thái hậu mất, trong vòng ba năm ông ta không thể lựa chọn phi tần, do muốn sớm cưới Ôn Yến vào cung, ông ta cuối cùng đã có suy nghĩ muốn phế bỏ hoàng hậu, muốn nâng Ôn Yến lên vị trí hoàng hậu. Chuyện thái hậu lâm chung chỉ hôn cho Kỳ cũng chỉ là chuyện giả dối. Thái hậu chưa từng đưa ra ý chỉ như vậy. Ngược lại, thái hậu còn từng ở trước mặt hoàng thượng nói muốn để cho Tống Vĩnh Kỳ cưới Ôn Yến, nhưng bị phụ hoàng của ngươi ra sức phản đối, thậm chí còn nổi giận ở trước mặt của thái hậu. Vì muốn chặt đứt ý định của Kỳ đối với Ôn Yến, ông ta lý do thái hậu lâm chung chỉ hôn, muốn hắn thành hôn trong vòng một trăm ngày là để tránh cho đêm dài nhiều mộng, cho nên muốn phế bỏ hoàng hậu sớm còn kịp cưới Ôn Yến vào cung…”
Tống Vân Cương giơ tay ngăn cản chàng nói tiếp, hỏi có vẻ không lưu loát: “Nghe ngươi nói vậy, An Nhiên cũng là do ông ta ra lệnh cho người bắt đi? Mục đích là muốn huynh đệ chúng ta nghi ngờ đấu đá với nhau sao?”
Gia Cát Minh lạnh lùng nhìn chằm chẳm vào chàng: “Ngươi cũng không đến mức hoàn toàn hồ đồ!”