CHƯƠNG 167: CÔ THẬT SỰ KHÔNG VUI
Hắn cách Ôn Yến rất gần, mà đám người Tống Vĩnh Kỳ, Chung Chương, Lãnh Ninh, Lý Luân đều tương đối xa, không có người nào dự đoán được hắn sẽ đột nhiên ra tay, tay của hắn bóp cổ của Ôn Yến, hai mắt bởi vì hận ý mà đỏ như máu. Hắn hạ thủ rất nặng, muốn lập tức vặn gãy cổ của Ôn Yến. Nhưng hắn lại không được như ý, bởi vì khi tay của hắn bóp cổ của Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ đã kinh hô, thân thể như chim ưng bay đến.
Trong lòng của hắn, bỗng dưng hận Tống Vĩnh Kỳ, nhưng chàng suy cho cùng là Quân Vương, mà hắn là thần tử, hắn có thể đối với chàng không tôn trọng, nhưng không thể động thủ với chàng. Cho nên, khi Tống Vĩnh Kỳ ép sát hắn, đột nhiên hắn nhấc Ôn Yến lên, nhún nhẹ người một cái, phi lên tường mà bay đi.
Thị vệ thấy Tống Vĩnh Kỳ xuất thủ, đều lần lượt đuổi theo, nhưng, võ công Trần Nguyên Khánh cao cường như vậy, giờ phát huy khinh công trốn thoát, thị vệ đâu thể đuổi kịp?
Mà Tống Vĩnh Kỳ thời điểm Trần Nguyên Khánh muốn chạy đã muốn đuổi theo, nhưng, Thiên Sơn phi ra, đứng chắn trước Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Chủ nhân có lệnh, có cho phép đuổi theo!”
Thấy Tống Vĩnh Kỳ không tin, Thiên Sơn lại nói: “Tất cả đều nằm trong dự liệu của chủ nhân, Hoàng thượng yên tâm, Trần Nguyên Khánh không phải đối thủ của chủ nhân!”
Tống Vĩnh Kỳ nửa tin nửa ngờ nhìn Thiên Sơn, trong đầu nghĩ đến năng lực của Ôn Yến, cô nhìn thì yếu đuối, nhưng trong lúc nguy cơ, sẽ bạo phát tiềm năng. Cô cho mọi người không cần đuổi theo, thiết nghĩ có dụng ý khác, cẩn thận kỹ lại, liền hạ lệnh: “Không cần đuổi theo!”
Lãnh Ninh liếc Thiên Sơn, có chút thích lại có chút thương tâm nói: “Cô nương khỏe rồi sao?”
Thiên Sơn vô thức chạm phải ánh mắt của Lãnh Ninh, cúi đầu, nói: “Coi như là khỏi đi!”
Lãnh Ninh thấy giữa lông mày của nàng có chút gì đó không vui, biết nàng để ý dung mạo, bèn an ủi: “Cô nương vẫn xinh đẹp như trước đây!”
Thiên Sơn liếc nhìn hắn, cái gì cũng không nói, lại khó chịu đi vào trong phòng.
Tư Không đại nhân đến trước mặt Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Hoàng thượng, có cần ngự y khám lại cho tiểu nữ được không?
Tống Vĩnh Kỳ hỏi Thượng Quan ngự y: “Thượng Quan ái khanh cảm thấy như nào?”
Thượng Quan ngự y bước lên bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng, trên mặt của Thiên Sơn cô nương có vài vết, nhưng sắc mặt đã khởi sắc, tin chắc không lâu nữa, những vết hồng đó sẽ từ từ biến mất, hơn nữa, người mắc bệnh đậu mùa, theo bệnh tình phán đoán, người bệnh lúc này chắc đến giai đoạn hấp hối rồi, cho nên, vi thần to gan suy đoán, Thiên Sơn cô nương không mắc bệnh đậu mùa, mà giống như Tư Không đại nhân đã nói, chỉ là mọc mụn mà thôi!”
Các ngự y và đại phu hùa theo, ngược lại ngự y trước đây khám cho Thiên Sơn, có chút sững sờ, hắn ta thấy Hoàng đế nhìn mình, hai chân liền run, hấp tấp quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận, vi thần tài sơ học thiển, lại chuẩn đoán sai bệnh, thiếu chút nữa phạm phải đại tội, xin Hoàng thượng trách phạt!”
Tống Vĩnh Kỳ trong lòng có tính toán, ngự y này cũng là người có năng lực, chàng cũng sẽ không tùy tiện bóp chết tiền đồ của hắn ta, nói: “Việc học không có tận cùng, bất luận là việc học hay y thuật, đều không nên tự phụ, trị bệnh cũng được, làm người cũng được, nhất định phải suy nghĩ trước sau, y giả, trên vai có trách nhiệm rất trọng đại, tuy có chút khác biệt, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng cần phải cẩn trọng, lần này trẫm phạt ngươi ba tháng bổng lộc, hy vọng ngươi nhớ bài học lần này, nếu còn tái phạm, cũng đã phụ lòng tin tưởng của trẫm!”
Vị ngự y vốn đã làm tốt tư tưởng bị cách chức bắt giam, dù sao lần này rơi vào cái bẫy lớn như vậy, ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động, còn liên lụy Ôn đại phu bị bắt đi, vốn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ trút giận lên hắn ta, kết quả, chỉ bị trừ ba tháng bổng bộc, thậm chí không có trách phạt nặng nề, thật sự khiến hắn ta cảm động đến rơi nước mắt!
Đại phu dân gian có mặt ở đây nghe thấy lời của Hoàng đế, liền gật gật đầu, Tân đế nhân từ, là phúc của bách tính!
Trần Nguyên Khánh bắt Ôn Yến, cả đường phi bước đại, nhảy qua vô số nóc nhà trong kinh thành, lao ra ngoài thành.
Ra đến ngoại thành, đến bờ sống, chắc chắn không có người đuổi theo, hắn lúc này mới dừng cước bộ, đẩy Ôn Yến ra, hơi thở rối loạn, hô hấp không đều, sắc mặt đỏ bừng.
Hắn hiểm ác nhìn Ôn Yến, hô hấp nặng nhọc: “Lần này, ta xem ai đến cứu ngươi!” Chỉ là, thấy Ôn Yến hơi thở ổn định, sắc mặt không thấy chút gì là hoảng sợ cả, ngược lại, còn rất bình tĩnh nhìn hắn. Trong lòng không hiểu sao kinh ngạc, vừa rồi trên cả đoạn đường hắn dùng nội công để chạy, cho dù cô không tốn chút sức lực nào, nhưng bị hắn nhấc đi lâu như vậy, lại không chóng mặt mệt mỏi, hơi thở hoàn toàn không có loạn, thật sự khiến hắn kinh ngạc!
Ôn Yến mỉm cười, nói: “Quả thật không có ai đến cứu ta, nhưng ngươi cũng chưa hẳn giết nổi ta!”
Trần Nguyên Khánh bật cười: “Ha ha, thật sự là buồn cười, bản tướng không thể giết ngươi? Ngươi cũng đừng đánh giá quá cao bản thân mình như vậy chứ?”
Ôn Yến nói: “Ngươi có thể thử!”
Trần Nguyên Khánh tức giận, thôi động nội lực, hai chưởng xuất ra, thân thể lao về Ôn Yến, song, chưởng của hắn chưa thể chạm được y sam của Ôn Yến, chỉ thấy chưởng phong của hắn phóng ra ngoài, Ôn Yến nhanh nhẹn tránh, lập tức ở không trung, không động đậy.
Hắn ngơ ngác, thế gian lại có loại khinh công cao như vậy sao? Mà cô, lại biết võ công?
Hắn phát giận, liên tiếp đánh ra mấy chưởng, thời khắc đó, chỉ thấy chưởng phong thôi động khiến cát đá, lá cây bay loạn, trên sông có con cò đang kiếm ăn, tai bay vạ gió mất đi tính mạng.
Mà Ôn Yến cuối cùng ở trong chưởng phong của hắn, bay qua bay lại, lúc xa lúc gần, lúc trên lúc dưới, như hồ điệp mang hoa, tư thế cực đẹp, tinh thần điềm nhiên.
Cuối cùng, hắn đánh mệt, ôm ngực thở dốc nhìn cô, hắn chỉ cảm thấy huyết khí trong lồng ngực đang cuộn trào, nội lực dường như mau chóng rút đi, trong lòng hắn kinh hoàng, nhưng, đối diện với lâu với kẻ địch của mình, vẫn là không nhịn được.
Ôn Yến ngồ trên tảng đá lớn, đưa tay sửa mái tóc dài hơi rối, nhìn Trần Nguyên Khánh nói: “Ngươi cố chấp muốn giết ta, chẳng qua là vì ngươi cảm thấy ta hại chết muội muội của ngươi hoặc thấy chết không cứu. Có điều, ta nói lại một lần nữa, ta không phải thấy chết không cứu, càng không có hại chết cô ta. Mà quả thật có người hại cô ta, nhưng người đó không phải ta, mà là Khanh Nhi!”
Hắn lành lạnh nói: “Ngươi tưởng bản tướng sẽ tin ngươi sao? Một người mắc bệnh đậu mùa ngươi có thể cứu sống, người sắp chết ngươi có thể cứu được, thậm chí người chết rồi ngươi cũng có thể cứu sống, duy nhất không cứu được muội muội của ta, ai tin chứ?”
Ôn Yến cười lạnh: “Ta lừa ngươi làm cái gì? Ngươi sắp chết rồi, ta căn bản không có sợ ngươi, ngươi cũng không giết được ta, hiện nay ta muốn giết ngươi, là chuyện dễ như chở bản tay. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không giết ngươi, chính là vì nói dối lừa ngươi?”
“Ngươi muốn giết ta thì cứ việc giết, đừng ở đây phí lời, ngươi tha cho ta, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi, ngược lại, ta hôm nay không giết được ngươi, ngày sau ta nhất định sẽ giết ngươi!” Sắc mặt của Trần Nguyên Khánh càng lúc càng đỏ, hô hấp khó khăn.
Ôn Yến ngạc nhiên nói: “Ngày sau? Ngươi có ngày hôm sau rồi hãy nói, kịch độc trong người ngươi, trong vòng ba canh giờ nhất định sẽ độc phát mà chết!”
Sắc mặt của Trần Nguyên Khánh đại biến, cắn răng nói: “Ngươi hạ độc ta? Quả thật là hèn hạ!”
Ôn Yến cười lạnh: “Nói ngươi ngốc ngươi quả thật ngốc, ta muốn giết ngươi cần phải tốn sức đi hạ độc hay sao?” Cô vừa dứt lời, thân hình lóe lên, nhanh chóng lao đến đoạt lấy kiếm của hắn, đợi hắn phản ứng lại, kiếm của hắn đã rơi vào tay của cô, rồi chỉ vào cổ hắn.
Trần Nguyên Khánh nói không nên lời, cho dù là Tống Vĩnh kỳ hay Trấn Quốc Vương gia Tống Vân Canh, cũng không thể đoạt kiếm trên người hắn, hơn nữa, là trong lúc hắn đang cảnh giác.
Ôn Yến thu lại ý cười, lời nói sắc bén: “Ngươi cảm thấy ngươi rất thông minh, cảm thấy bản thân rất có bản lĩnh, có phải không? Không, ngươi chỉ là một tên đầu heo, ngươi bị một nữ tử quay cho vòng vòng, vì cô ta lợi dụng, bị cô ta hạ độc cũng không biết. Ngươi tưởng ngươi đang giúp muội muội của ngươi báo thù, sự thật là, ngươu đang giúp người đã hạ độc muội muội của ngươi, ta nói lại một lần nữa, Trần Vũ Trúc là bị kẻ khác hạ độc, nhưng ngươi hạ độc không phải là ta, mà là Khanh Nhi!”
Hắn nghiến răng nói: “Không thể!”
Ôn Yến cười mỉa, nói: “Tại sao lại không thể? Ngươi có thể khẳng định là ta hạ độc, tại sao không tin Khanh Nhi cũng biết hạ độc? Ngươi và cô ta quen biết lâu như vậy, chẳng lẽ không biết cô ta cũng thích Tống Vĩnh Kỳ sao? Cô ta không chỉ hạ độc Trần Vũ Trúc, cô ta còn từng hạ độc ta. Ngươi tin cũng được, không tin cũng thôi, chân tướng sự việc chính là như vậy. Ta còn ở lại Hoàng cung, không phải ta muốn ở bên Tống Vĩnh Kỳ, mà là ta còn chưa điều tra ra muội muội ngươi rốt cuộc trúng phải loại độc gì, một khi điều tra ra, ta sẽ rời khỏi Hoàng cung, rời khỏi kinh thành.”
Cô vứt kiếm trên đất, vung áo rời đi!
Trần Nguyên Khánh nhặt kiếm lên, bay về phía Ôn Yến, Ôn Yến không có quay đầu, thân hình lóe một cái, đã cách xa mười trượng.
Trần Nguyên Khanh chỉ cảm thấy huyết khí trong lồng ngực cuộn trào một trận, hai mắt hắn tối đen, thân thể khuỵu xuống, rồi hôm mê bất tỉnh.
Ôn Yến đứng xa, lặng lẽ nhìn hắn, hồi lâu, cô mới thở dài một hơi: “Kiếp trước ta thật sự đã nợ hai huynh muội các ngươi hả!”
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Trần Nguyên Khánh từ từ tỉnh lại, mặt trời trên đỉnh đầu đã ngả sang phía tây, ánh tịch dương màu đỏ cam lan khắp bầu trời, tuyệt đẹp mà hư ảo.
Hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể một chút sức cũng không có, đan điền trống rỗng, không điều động được chân khí, nhưng, đã không có cảm giác khó chịu của huyết khí cuộn trào rồi.
Hắn nhìn thấy Ôn Yến ngồi trên tảng đá lớn, trong tay cô cẩm một mảnh vải đang lau châm vàng, những chiếc châm vàng trông sáng rực qua ánh chiều tà, cứ thể trôi qua, chỉ nhìn thấy một góc mặt của cô, cô có lông mi dài, làn da trắng nõn, trên đỉnh đầu là ánh tịch dương, dường như tạo lên một bức tranh tuyệt đẹp.
“Tại sao lại cứu ta?” Hắn yếu ớt lên tiếng hỏi.
Cô hơi nhíu mày nhưng đầu cũng không ngẩng lên, điềm nhiên nói: “Ta là đại phu, ta sẽ không thấy chết không cứu, cho dù ta cứu ngươi, ngươi vẫn muốn giết ta!”
“Ta xác thực vẫn sẽ giết ngươi!” Trần Nguyên Khánh khi nói câu này, bản thân hắn cũng cảm thấy có một chút mờ mịt, một câu của Ôn Yến “Ta là đại phu, ta sẽ không thấy chết không cứu”, khiến hắn đặc biệt cảm động, cũng đặc biệt cảm giác giống thật.
Trong đầu của hắn lặng lẽ nhớ lại những lời Khanh Nhi đã nói với hắn, hôm nay, bình tĩnh nghĩ kỹ, hắn biệt, bản thân có lẽ thật sự tin nhầm người!
Nhưng, hắn là người tự kiêu như vậy, sao có thể thừa nhận bản thân đã sai chứ? Hắn sai rồi, đoạn thời gian đó hắn không phải giống như một thằng ngốc bị người khác điều khiển sao? Đường đường là một tướng quân, lại bị một nữ tử như nhược không biết võ công lừa gạt, vì cô ta, không tiếc mạo phạm Hoàng đế, đắc tội với triều thần, mà buồn cười nhất là, người đó lại là hung thủ hại chết muội muội của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, lành lạnh nói: “Không cần nói nữa, bản tướng sẽ không tin ngươi!”
Ôn Yến ngước lên, nói: “Ngươi tin hay không, ta không để tâm, ngươi cũng sẽ không chết, nghỉ ngơi hai canh giờ thì có thể khôi phục nguyên khí, ta đi đây!” Nói xong, cô đứng dậy, không tiếng động mà rời khỏi.
Trần Nguyên Khánh nhìn bóng hình của cô, bóng hình bị ánh tịch dương chiếu vào kéo dài trên đất, hắn nằm trên đất nhìn qua, lại cảm thấy bóng hình của cô hiu quạnh mà cô đơn, trong lòng hắn đột nhiên bừng tỉnh, cô, thật ra đang không vui sao?