CHƯƠNG 174: SỰ NGHI NGỜ CỦA NHU PHI
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ đi thì mấy người Bát Nương chạy vào.
Thiên Sơn đau lòng nhìn Ôn Yến, nói: “Chủ nhân, vì sao người phải nói như vậy? Hoàng thượng sẽ thật sự cho rằng người hại chết Trần Vũ Trúc!”
Bát Nương cũng nói: “Đúng thế, vừa nãy Hoàng thượng rất tức giận, phải làm sao bây giờ?”
Thanh Nhi ngược lại rất bình tĩnh nói: “Ta thấy, lần này chủ tử làm đúng lắm, nếu đoán không lầm thì sớm mai cung Vĩnh Minh bên kia sẽ truyền tin Khanh Nhi không sao rồi. Bây giờ chủ tử có thai, tránh được mũi nhọn là tốt nhất, nàng ta biết chủ tử trở mặt với Hoàng thượng chắc chắn sẽ thả lỏng, không còn nhìn chằm chằm chủ tử nữa.”
Ôn Yến nhìn Thanh Nhi, nước mắt hoen bờ mi, nói: “Vẫn là ngươi hiểu ta, sao ta có thể vui lòng được? Nhưng chỉ cần chàng tin tưởng ta một chút thì sẽ không hiểu sai lời ta mà tin tưởng Khanh Nhi, bây giờ chàng đã hoàn toàn tin tưởng Khanh Nhi, không thể bảo vệ ta được nữa, ta phải nghĩ cách bảo vệ đứa con trong bụng.”
Thiên Sơn hung hăng nói: “Ta nói muốn giết người phụ nữ kia đi, bây giờ thì hay rồi, nàng ta đã chiếm thế thượng phong, chúng ta đều phải sợ ả.”
Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, nói: “Ngươi đừng xúc động như vậy, cho dù không nghĩ cho ta thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng ta. Tâm cơ Khanh Nhi thâm trầm, tâm địa độc ác, đồng thời suy nghĩ cũng lệch lạc khác xa người bình thường, khả năng hạ độc xuất thần nhập hoá, chúng ta khó lòng phòng bị, cẩn thận vẫn hơn!”
“Vậy chúng ta phải nhịn đến lúc nào?” Thiên Sơn buồn bực nói.
Ôn Yến nhìn Thanh Nhi rồi nói: “Nhịn đến lúc thích hợp!”
Thanh Nhi quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt đau khổ. Nàng ấy biết thực ra Ôn Yến muốn nàng ra mặt chỉ điểm Khanh Nhi, nhưng cho dù nàng nói thì sư huynh sẽ tin sao? Hơn nữa, để chàng biết Khanh Nhi đã từng hạ độc mình thì chàng sẽ đau lòng đến mức nào?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Ôn Yến, ngày thứ hai cung Vĩnh Minh truyền ra tin tức Khanh Nhi đã tỉnh lại.
Thiên Sơn cười lạnh: “Rốt cuộc vẫn là mưu kế của nàng ta!”
Ôn Yến cười nhạt, nói: “Bình tĩnh một chút, từ nay trở đi, chúng ta phải khiêm tốn một chút, người của cung Vĩnh Minh không ai được chọc vào!”
“Vì sao phải sợ bọn họ? Người của Phi Long Môn chúng ta sao phải sợ ai?” Thiên Sơn tức giận nói.
Ôn Yến nghiêm mặt nói: “Quả thật chúng ta không sợ Khanh Nhi nhưng cho dù ngươi có thừa nhận hay không thì khả năng hạ độc của nàng ta vẫn rất tuyệt diệu, nếu như có thể, ta vẫn muốn rời khỏi Hoàng cung, an tâm dưỡng thai.” Rốt cuộc vẫn không nỡ, cũng biết Tống Vĩnh Kỳ sẽ không để cô rời đi. Bây giờ chàng là Đế quân, trên người mang trọng trách của giang sơn xã tắc, cô không thể để chàng vì cô mà chán chường sa sút tinh thần, làm lỡ việc nước, trừ phi chàng bằng lòng để cô đi.
Thanh Nhi cũng nói: “Đúng thế, chuyện đã tới hôm nay, chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, đợi đứa bé sinh ra rồi tính sau.”
Thiên Sơn trừng lớn hai mắt, nói: “Phải nhịn tới khi nào? Ngày tháng này lúc nào mới kết thúc? Sau này đứa bé ra đời cũng phải phòng trừ nàng ta hạ độc, không bằng chúng ta dứt khoát giết nàng ta luôn.”
Thanh Nhi đột nhiên ngẩng đầu, thốt lên: “Không được, không thể giết nàng ta!”
Thiên Sơn trừng mắt nhìn Thanh Nhi: “Vì sao không thể? Nàng ta không đáng chết sao?”
Thanh nhi lùi lại sau mấy bước, quay mặt đi, không tự nhiên nói: “Không phải, chỉ là Hoàng thượng rất coi trọng tình cảm huynh muội này, nếu giết nàng ta, Hoàng thượng và chủ tử sẽ không thể quay lại được nữa.”
Thanh Nhi nhìn Ôn Yến, thấy vẻ mặt cô có chút bi thương, lại nghĩ đến đoạn đường vô cùng gian nan của cô và Tống Vĩnh Kỳ, nếu thật sự vì một người phụ nữ ác độc mà đi tới đường cùng thì quả thật đáng tiếc, chỉ là cứ nhịn mãi như vậy cũng không phải là cách.
Nàng ấy thở dài: “Chỉ có thể như vậy trước đã, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, thật sự làm khó người khác.”
Ôn Yến hờ hững nói: “Ngày tháng khổ sở hơn nữa chúng ta cũng gắng gượng được thì bây giờ có tính là gì? So với khi Tiên đế còn sống, bây giờ coi như khá ổn. Khanh Nhi làm phi cũng tốt, ít nhất một thời gian nữa không cần phải cẩn thận từng bước từng bước, lo lắng bị người khác tính kế hạ độc khắp nơi.”
Ai đều biết Ôn Yến nói vậy là cố ý để mọi người thấy cô không đau lòng, nhưng người mình yêu lại thành hôn với một nữ tử khác, sự đau đớn này cho dù chưa từng trải qua cũng có thể tưởng tượng được.
Nhưng không ai nói gì nữa, tình huống này cho dù nói gì cũng không thể khiến lòng cô dễ chịu hơn chút nào.
Mọi người đều đi hết ra ngoài, để một mình Ôn Yến ở lại trong điện. Ôn Yến rất cảm ơn họ đã cho cô không gian riêng, một không gian để cô có thể mặc sức bi thương rơi lệ!
Một lúc sau, Thiên Sơn đi vào và nói: “Nhu phi đến rồi!”
Ôn Yến vốn đang nằm trên giường, nghe vậy khẽ ngẩng đầu: “Để nàng ấy vào đi.”
Thiên Sơn do dự một lát: “Nhưng trước đây nàng ấy rất thân với Khanh Nhi, có sợ…”
Ôn Yến lắc đầu: “Không sao, nàng không cùng kiểu người như Khanh Nhi, chỉ là trong tay Khanh Nhi có điểm yếu của nàng nên nàng ấy không thể không nghe lời Khanh Nhi.”
Thiên Sơn ‘ừm’ một tiếng rồi nói: “Thực ra ta cũng cảm thấy Nhu phi không có ác ý với người, thậm chí, nàng ấy còn có tình cảm đặc biệt với người, chỉ là, thái độ nàng ấy vẫn luôn kỳ quái, có lúc tốt với người, có lúc lại muốn hãm hại người, thật mâu thuẫn!”
Ôn Yến nói: “Nàng không có ác ý với ta, cho dù có, nàng cũng không có khả năng hãm hại ta. Để nàng vào đi!” Cô lấy gối che đi bách độc truyền trên giường, thời gian này cô dùng toàn bộ thời gian để nghiên cứu bách độc truyền. Thực ra cuốn sách này không dày, nhưng bên trong trang bị loạn quá nhiều, cô muốn sắp xếp nối liền nội dung lại với nhau có chút khó khăn.
Nhu phi đi vào, nàng khom người hành lễ: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương!”
Ôn Yến ngạc nhiên: “Hoàng hậu nương nương? Nhu phi, ta không phải!”
Nhu phi cười nói: “Trước đây Hoàng thượng đã hạ chỉ muốn sắc phong người làm Hoàng hậu, thánh chỉ Hoàng thượng đã hạ tức là danh phận đã định!”
Ôn Yến lắc đầu: “Vậy sao? Chuyện sau này không ai biết cả, trước mắt ta vẫn là Ôn Yến.”
Nhu phi ngồi xuống cạnh cô, đưa tay nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta tới đây là muốn nói một câu ‘xin lỗi’ với ngươi!”
Ôn Yến nhìn nàng ấy, không nói lời nào.
Ánh mắt Nhu phi thê lương: “Ta lựa chọn giấu giếm rất nhiều chuyện là bởi vì điểm yếu của ta nằm trong tay Khanh Nhi, đời này ta đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng đều không bằng một lần sai đó!”
Ôn Yến biết nàng ấy muốn nói gì, cầm ngược lại tay nàng, nhẹ giọng nói: “Đều là chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ lại nữa, làm người phải hướng về phía trước.”
Nhu phi lắc đầu cười khổ: “Ngươi không hiểu, chuyện này với ta mà nói là một sự sỉ nhục, ta nguyện chết cũng không muốn để Hoàng thượng biết. Trước đây, ta đã từng tung tin đồn nhảm, hại chết tỷ tỷ mình, Hoàng thượng hận ta ba năm, không dễ dàng gì bây giờ chàng mới đối tốt với ta một chút, ta thực sự không muốn quay lại quãng thời gian bị chàng hận thù như ba năm đó nữa.”
Ôn Yến trầm mặc một lát mới ngẩng đầu nhìn Nhu phi nói: “Là chuyện ngươi đẩy nàng xuống hồ sao?”
Nhu phi ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
Ôn Yến nói: “Ta vẫn luôn biết, Dương Bạch Lan không đẩy Khanh Nhi xuống nước, không phải nàng chỉ có thể là ngươi.”
Nhu phi kinh ngạc không thôi nhìn Ôn Yến: “Sao ngươi biết tỷ tỷ ta không đẩy Khanh Nhi xuống nước?”
“Đừng quan tâm vì sao ta biết, tóm lại, ta rất rõ, Dương Bạch Lan không đẩy Khanh Nhi xuống nước!” Ôn Yến nói rất chắc chắn.
Nhu phi trầm mặc, trên mặt hiện lên rất nhiều vẻ phức tạp, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, nhẹ giọng nói: “Ta đã từng nghe người khác nói hôm đó tỷ tỷ không chết, nàng chính là Ôn Yến bây giờ!”
Ôn Yến cười nhạt: “Chuyện này ngươi có tin không? Nghe rất hoang đường!”
“Sau khi tỷ tỷ chết, tinh thần Hoàng thượng rất sa sút, trong lúc đó Tiền Thái hậu nương nương nói tới chuyện hôn nhân vài lần đều bị Hoàng thượng từ chối, trong lòng chàng chỉ có tỷ tỷ, bao nhiêu thiên kim tiểu thư trong kinh thành đều muốn có được trái tim chàng, chàng đều không để vào mắt. Nhưng, ngươi vừa xuất hiện…” Nhu phi nói đến đây, ngẩng đầu yên lặng nhìn Ôn Yến, có chút do dự không biết có nên nói tiếp không, nếu suy đoán của nàng sai tức là nàng đang gây chia rẽ tình cảm Ôn Yến và Hoàng thượng. Dù sao, không có nữ nhân nào không để ý chuyện này.
Ôn Yến từ chối cho ý kiến, chỉ cười nhạt rồi nói: “Ừm, chuyện duyên phận rất khó nói!”
Ánh mắt Nhu phi mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn Ôn Yến, nàng rất muốn biết rốt cuộc Ôn Yến có phải Dương Bạch Lan ngày đó hay không. Nàng hy vọng là phải, chỉ có như vậy thì sự áy náy trong lòng mới có thể hết được, nàng cũng mới có cơ hội nói một câu xin lỗi tỷ tỷ.
Nhưng mặt Ôn Yến bình tĩnh, không nhìn ra trong lòng cô đang nghĩ gì, cuối cùng nàng ấy khẽ thở dài: “Cho dù có phải hay không thì chỉ cần là người Hoàng thượng yêu sâu đậm, ta đều phải bảo vệ, ta đã nợ chàng quá nhiều rồi.”
Ôn Yến nước mắt tràn mi, nói: “Không phải ngươi nợ chàng mà là chàng nợ ngươi, hai người vốn dĩ là hai bên tình nguyện…”
Cô còn chưa nói xong, Nhu phi đã lắc đầu cười khổ, nói: “Không, trước nay đều không phải hai bên tình nguyện, mọi thứ đều chỉ là kế hoạch của ta, ban đầu chàng cưới ta là vì thứ chàng nhìn thấy chỉ là một sự giả dối, trước mặt chàng ta đã giả vờ, thậm chí vì được ở riêng với chàng mà ta đã hãm hại tỷ tỷ rất nhiều lần để chàng ghét tỷ tỷ, mà trước đó chàng lại có hảo cảm với tỷ tỷ.”
Ôn Yến không biết những chuyện quá khứ này, chỉ thấy sau này Tống Vĩnh Kỳ kiên trì muốn lấy Nhu phi làm Trắc phi, cho rằng hai người họ thật lòng yêu nhau, cũng vì thế mà cô luôn cảm thấy có chút áy náy với Nhu phi. Thực ra, cho dù bây giờ biết thì cũng không thể nói Nhu phi có điều gì sai, một nữ tử vì để hấp dẫn nam nhân mình yêu sâu đậm, làm ra hành vi quá kích, vốn không có gì đáng trách. Chỉ là nàng hại Dương Bạch Lan, nàng thật sự hổ thẹn với nàng ấy.
Thực ra nghĩ lại thì Dương Bạch Lan thật đáng thương, chết không minh bạch, đến muội muội ruột cũng ngấp nghé nam nhân của mình, mà điều quan trọng là, ấn tượng của Tống Vĩnh Kỳ về nàng vẫn luôn kém như vậy, đừng nói không yêu mà đến niềm tin vào hảo cảm ban đầu cũng không còn.c
Cuối cùng Ôn Yến nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nữa!”
Nhu phi thê lương mà nói: “Thực ra ta không hề mang thai, mọi chuyện đều là mưu kế của Hoàng thượng, chàng từng xin ý kiến của ta, ban đầu chàng khăng khăng muốn xử lý nữ nhân kia, chỉ là không biết vì sao, bây giờ lại hoàn toàn tin tưởng nàng ta, thậm chí còn lật lọng, thay đổi thánh chỉ phong công chúa thành Hoàng quý phi, chuyện này truyền ra ngoài chỉ sợ triều thần sẽ chê cười.”
Ôn Yến trầm mặc, dù trước đây Tống Vĩnh Kỳ muốn điều tra Khanh Nhi nhưng chàng lại không nỡ xử trí Khanh Nhi, chàng luôn do dự, có vài chuyện rất ẽ ràng, nhưng chàng lại làm như không thấy, thà rằng lừa gạt bản thân, ý đồ kéo dài. Tình cảm chàng dành cho Khanh Nhi, tin rằng đã qua tình cảm huynh muội ruột. Có lẽ đáy lòng chàng thực ra đã thích Khanh Nhi, chỉ là chàng vẫn luôn lừa gạt bản thân, cho rằng đó là tình cảm huynh muội. Chỉ là những điều này ai có thể biết được? Hơn nữa nếu không yêu thì vì sao một vở kịch tệ như thế chàng vẫn bị mắc lừa?
Lòng cực kỳ chua xót, cơn đau dưới đáy lòng không ngừng lan ra. Ý nghĩ muốn rời đi lại nảy sinh một lần nữa. Mà sáng nay cô còn cảm thấy bản thân rời đi sẽ tạo thành tổn thương cho chàng, nếu như chàng thật sự yêu Khanh Nhi thì điều bản thân lo lắng chỉ là dư thừa, có lẽ chàng chỉ đau lòng một lát mà thôi, nhưng chắc chắn sẽ không giống lần trước.