Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 537: TIN TỨC CỦA CỬU VƯƠNG.

“Ta đã từng nói ngươi và Tống Vĩnh Kỳ đều là cháu của ta, ta sẽ không thiên vị bất kỳ một người nào, ta muốn rời đi, cũng chỉ là muốn thỏa thích ngao du sơn thủy, dù sao đây cũng là lý tưởng nhiều năm nay của ta rồi.” Mặc dù tâm tâm niệm niệm là muốn gặp được Ôn Yến, nhưng trong giọng nói của Cửu Vương vẫn là thêm mấy phần chính khí lẫm liệt.

Tống Vân Lễ nhìn Cửu Vương, nhẹ giọng cười một tiếng, nhỏ nhẹ nói: “Vương thúc vẫn nên là về ân ái triền miên với thím Vương bé bỏng đi, nếu như ta thắng, vậy ta để cho thúc tự do, để cho thúc có thể thỏa thích sơn thủy, nếu như ta thua, ta cũng không thể yên tâm để Vương thúc lưu lại đây, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi gặp hoàng tổ phụ.”

Cửu Vương nghe Tống Vân Lễ như vậy nói, ngược lại lại không nói gì, chỉ đứng dậy đi ra ngoài điện.

“Cửu Vương thúc, ta nói là nếu như ta thất bại, chúng ta sẽ cùng nhau chết.” Tống Vân Lễ không ngờ Cửu Vương lại bình tĩnh như vậy, hắn thậm chí hoài nghi Cửu Vương chắc chắn không nghe rõ lời hắn noi cho nên mới cao giọng đem ý đồ của mình nói lại một lần nữa.

Cửu Vương xoay người, thương hại nhìn Tống Vân Lễ, vẫn im lặng.

“Thúc yên tâm, nếu ta muốn cho thúc chết thì thúc cũng không cách nào trốn thoát được, chỉ có thể cam chịu số phận mà thôi. Chúng ta đều là hoàng tử sa cơ, thúc không có lý do gì được sống sung sướng hơn ta cả, trừ phi ta trở thành hoàng thượng.” Tống Vân Lễ đang giải thích nguyên nhân mình làm như vậy, lúc nói chuyện hắn còn không quên quan sát Cửu Vương, Cửu Vương vẫn cứ bình tĩnh, bị hạn chế tự do năm năm trời ở Lang Đính Phong này nhưng trông có vẻ vẫn vô cùng hiên ngang sảng khoái.

Cái thế giới này thật là quá không công bằng…

“Ta biết ý của ngươi, cho nên bây giờ ta phải hưởng thụ thật tốt quãng thời gian cuối cùng này, nếu không ta sẽ hối hận.” Thấy Tống Vân Lễ còn muốn mở miệng, rốt cuộc Cửu Vương cũng lên tiếng trước, hắn không muốn nghe Tống Vân Lễ nói cuồng nói loạn giống như một kẻ điên nữa, hắn cũng thấy thương hại Tống Vân Lễ như vậy, dẫu sao hắn cũng là cháu của mình.

“Ông trời vẫn đối với ngươi rất tốt, ta qua loa sắp xếp đàn bà cho thúc, thế mà lại là chân ái của đời thúc, Cửu Vương thúc, vận khí của thúc cũng thật tốt quá.” Tống Vân Lễ nghe Cửu Vương nói vẫn thấy không cam lòng, nhưng đã không còn nồng nặc sát ý như trước nữa.

“Chắc ông trời cảm thấy ta quá thảm, trước bị tiên hoàng kiêng kỵ, cả người bệnh tật, sau thì rốt cuộc gặp được Ôn Yến giải được độc, nhưng lại bị ngươi bắt, ngươi có thấy ai thảm như vậy trong hoàng tộc không hả?” Cửu Vương bây giờ giống đang tự giễu vậy, nói xong liền xoay người rời đi.

Mà ông ta vừa rời khỏi đại điện không bao lâu thì có một bóng người nhảy ra ngán đường, ông cũng giơ tay lên đem nàng ôm vào lòng.

“Cửu Vương, lần này thu hoạch như thế nào? Ta nghe nói Tống Vân Lễ gần đây tương đối nóng nảy, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Có phải ổ của hắn ta lại bị ai bưng rồi không hả?” Từ sau khi chuyện ở thành Khắc Châu, núi Phi Long xảy ra, Vạn Lương vẫn luôn cảm thấy Tống Vân Lễ là một kẻ rất cẩn trọng, cảm thấy hắn sẽ có rất nhiều hang ổ, mà lần trước Tống Vân Lễ tức giận như vậy, lúc dọa người trên núi đến không dám thở mạnh, chính là lúc môn chủ Ôn Yến còn sống đi ra khỏi núi Phi Long.

“Hắn có thể có chuyện gì, bất quá là cuộc sống quá nhàm chán cảm thấy không có ý nghĩa thôi.” Cửu Vương nhìn lướt qua chung quanh, biết có kẻ ngầm theo dõi bọn họ, cho nên lúc nói chuyện còn thảng hoặc ra hiệu bằng mắt với Vạn Lương.

Nói xong ông ta còn không quên sờ đầu Vạn Lương một cái, nha đầu này ở Lang Đính Phong này càng lúc càng không biết cảnh tỉnh rồi, cũng không để ý chung quanh có người của Tống Vân Lễ hay không đã lo mở miệng, thật may nàng còn chú ý một chút, không trực tiếp gọi Ôn Yến là chủ nhân của hai người.

Vạn Lương lúc này cũng ý thức được mình nhanh mồm nhanh miệng, nàng cười áy náy nhìn về phía Tống Vân Lễ, sau đó nghiêm túc nói: “Ta…”

“Tốt lắm, ta còn không biết nàng nữa sao, bên ngoài lạnh quá rồi, trở về nhà thôi.” Cửu Vương lại sờ đầu Vạn Lương một chút, sau đó ôm lấy hắn nàng đi về chỗ bọn họ ở.

Vừa mới vào nhà, nghe được tiếng đóng cửa, Vạn Lương liền xoay người ngẩng đầu nhìn Cửu Vương, từng chữ từng câu hỏi: “Nói mau, chàng lấy được tin tức gì rồi?”

“Nàng đoán xem.” Sự u ám lúc gặp Tống Vân Lễ trong nháy mắt bị quét sách, Cửu Vương mỉm cười nhìn nữ nhân nhỏ bé tinh quái trước mặt, nhẹ giọng hỏi.

“Ta có thể đoán được thì còn hỏi chàng sao? Nhanh lên nào, lắm lắm rồi ta chưa báo được tin tức gì cho chủ nhân bên kia nữa, nếu còn không truyền được tình báo trọng yếu nào, sợ chủ nhân sẽ hoài nghi ta phản bội mất.” Vạn Lương nghiêm túc nói chuyện, nói xong vẫn không quên mỉm cười nhìn Cửu Vương.

Cửu Vương thần sắc bình tĩnh, hoàn toàn không có ý lên tiếng.

“Chàng một chút cũng không lo lắng cho ta sao? Mạng ta là gì hả? Khó lắm mới tìm được một đàn ông, vậy mà người ta chẳng nghĩ cho ta một chút nào cả…” Vạn Lương cố làm ra vẻ khổ sở, Cửu Vương cũng an tĩnh nhìn nàng ở đó biểu diễn, nụ cười dần dần nở ra trên khuôn mặt bình tĩnh.

“Yên tâm, ta không lo lắng nàng cũng sẽ lo cho Ôn Yến, vậy nên ta sẽ cho người truyền tin tức đi, nàng cứ chờ bị chủ nhân nàng hoài nghi phản bội đi.” Cửu Vương bộ dạng nghiêm túc nói với Vạn Lương.

“Chủ nhân còn lâu mới hoài nghi ta, chàng không biết Phi Long Môn có rất ít người phản bội sao, huống chi là ta chứ, chủ nhân chắc chắn biết ta trung thành.” Nói đến Ôn Yến, nói đến Phi Long Môn của mình, cả người Vạn Lương trở nên đầy sức sống hơn hẳn.

Nhìn Vạn Lương bay bổng, trong lòng Cửu Vương cảm thấy vô cùng áy náy, nếu như không phải là bởi vì mình thì có lẽ Vạn Lương đã sớm rời đi rồi nhỉ? Phi Long Môn mới đúng là thế giớ của nữ nhân này.

Nhưng ông ta vẫn cứ ích kỷ đem nàng giam cầm bên cạnh mình…

“Vậy nàng còn nói bậy nói bạ lừa gạt ta đem tin tức nói cho nàng à.” Cửu Vương đã sớm biết chuyện Vạn Lương nói chủ nhân nghi ngờ nàng phản bội là điều không thể xảy ra được, chẳng qua là Vạn Lương thuận miệng giả bịp mình thôi, mặc dù cam tâm tình nguyện bị nàng lừa như vậy, nhưng ông cảm thấy vẫn phải phạt nàng một chút, không thể để cho nàng cứ như vậy ăn nói lung tung được.

“Ta không có, ta chẳng qua là nôn nóng muốn biết chuyện của Tống Vân Lễ thôi, chàng cũng biết đó, ở nơi Lang Đỉnh Phong mười năm nửa đời người rồi mà không lấy được một chút tin tức, ta dầu gì cũng là thị nữ thân cận của chủ, không có một chút công lao nào thì quả thật mất mặt quá nên mới sốt ruột vậy. Ta không nên nói bậy bạ, ta biết chàng đối với ta tốt nhất, chàng nhất định sẽ nói cho ta có phải hay không?” Đôi mắt lấp lánh của Vạn Lương chớp chớp nhìn Cửu Vương, lần này nàng nói tuyệt đối là nói những lời thật tâm thật dạ.

“Nàng đó, nếu như không phải là nói nhảm nhiều như vậy thì ta đã kể hết kết quả cho nàng biết rồi, sau đó nàng nói cũng không muộn mà, đến bây giờ mà chúng ta còn chưa nói được chút chuyện chính nào cả đấy.” Cửu Vương thở dài, Vạn Lương tự mình nói đến đáng thương, nhưng ông ta cũng đang nói sự thật, cũng là bởi vì chuyện này, ông ta đã định là sẽ nói tất cả những gì mình biết, cho dù ông vốn có đường tắt khác để báo cho Ôn Yến biết, nhưng nếu đây là mong muốn của Vạn Lương thì ông sẽ thành toàn cho nàng ta.

Dù sao kết quả sau cùng vẫn là thứ ông ta cần.

“Vậy chàng nói mau, rốt cuộc chuyện là thế nào? Chủ nhân thật sự đang làm chuyện lớn gì khiến cho Tống Vân Lễ sợ hãi bất an đến vậy? Bây giờ Tống Vân Lễ không có bao nhiêu tiền để đặt cuộc, tiếp tục như vậy nữa thì Tống Vân Lễ lập tức biến thành tư lệnh rỗng mà thôi.” Vạn Lương vừa nói chuyện vừa xúc động, Cửu Vương liền cười nhìn nàng, không nói gì.

“Ai ya, ta lại lắm mồm nữa rồi, Cửu Vương à, ta không phải cố ý đâu, thật không phải cố ý, chàng tha thứ ta, ta bảo đảm sẽ không nói loạn nữa.” Vạn Lương vừa nói chuyện vừa định chận miệng mình lại, nhưng lời nói cứ tiếp tục tuôn ra, Cửu Vương nhìn Vạn Lương mâu thuẫn, nụ cười trên mặt càng thêm tươi.

Cửu Vương cúi người, môi bắt được cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải không ngừng của Vạn Lương, rốt cuộc Vạn Lương cũng nguyện im miệng, có điều cả người đều sững sờ.

“Tống Vân Lễ trúng độc, Khanh Nhi hạ độc, hơn nữa là loại đại phu tầm thường chẩn không ra, hãy bảo Ôn Yến ráng kiên nhẫn, không chừng có thể xem được một màn kịch lớn chó cắn lẫn nhau.” Cửu Vương chậm rã nói, Vạn Lương nghe vậy, trong mắt đều là hưng phấn.

Chó cắn chó cái gì, nàng thích nhất là xem đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK