Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 234: COI TRỜI BẰNG VUNG

Sư cô đưa Ôn Yến đến Phật đường, nhưng lại không nói chuyện ở Phật đường mà là đi ra ngoài, điều này khiến cho người ta cảm thấy một màn niệm kinh vừa rồi ở phật đường chỉ là diễn trò.

Thế nhưng, Lăng quý thái phi muốn diễn kịch cho Ôn Yến nhìn, chứng tỏ trong lòng bà ta đang có phần nào đó kiêng dè Ôn Yến.

Lăng quý thái phi đưa Ôn Yến đến phòng bên cạnh, và sai người dâng trà.

Sau đó, bà ta chậm rãi nói: “Cô về kinh thành từ lúc nào?”

Ôn Yến trả lời: “Mới trở được mấy ngày thôi.”

“Mới trở về được mấy ngày, đã tới gặp ai gia, thật sự khiến cho ai gia thụ sủng nhược kinh.” Lăng quý thái phi châm chọc nói.

Sắc mặt Ôn Yến không đổi, nhẹ nhàng nói: “Dù sao cũng quen biết nên tới gặp mặt.”

“Giao hảo cũng không sâu, lần này cô đến đây khó tránh cho người ta nghi ngờ mục đích.” Lăng quý thái phi cũng không kiêng kỵ, trực tiếp nói thẳng.

Tính tình của bà ta vốn khá kiêu ngạo và thanh cao, trước đó vốn coi thường Ôn Yến, cảm thấy lai lịch của Ôn Yến không rõ ràng, cùng với đương kim Hoàng Đế dây dưa không rõ ràng, thậm chí còn liên quan đến cái chết của Tiên đế.

Ôn Yến nghe bà ta nói xong thì mỉm cười, nhìn chằm chằm vào mắt bà ta: “Tại sao Quý thái phi lại nói như vậy? Đây là nơi thanh tu, ngoài việc gặp mặt nói chuyện niệm kinh bái Phật thì còn có thể có mục đích gì đây?”

Lăng quý thái phi rõ ràng không muốn đùa cợt với cô: “Cô vừa nói tìm ai gia nói chút chuyện, nếu ai gia không gặp cô thì cô sẽ đi tìm Thái úy, lời này là có ý gì? Cô vẫn nên nói rõ ra một chút đi, ai gia ngu dốt, nghe không hiểu những lời cô nói.”

Lời nói rõ ràng và sắc bén như vậy, ngược lại vô cùng phù hợp với tính tình thường ngày của bà ta.

Ôn Yến thấy bà ta cố ý đi thẳng vào vấn đề như vậy, cũng không tiếp tục vòng vo nữa: “Được, là thế này, ta nghe được tin đồn từ bên ngoài, nói là Thái úy cứ ba ngày lại đến chỗ này một lần, ta thật sự rất tò mò, một am ni cô như vậy, có cái gì để Thái úy nhớ thương mà đến mức cứ ba ngày lại đến một lần?”

Lăng quý thái phi cười lạnh một tiếng: “Sự tò mò của cô không phải là quá nặng rồi sao?”

“Không phải thói quen tốt, rất mong thứ lỗi!”

“Thái úy không đến Thanh Hư Quan, chỉ là đến khu vực bên cạnh đi săn, ai gia đã từng nghe nói, nếu sự tò mò quá nghiêm trọng sẽ hại chết người, ai gia và cô cũng quen biết nên cho cô một lời khuyên, tốt hơn hết là không nên quan tâm đến những chuyện không phải của mình.”

Trong lời nói của Lăng quý thái phi mang đầy ý tứ cảnh cáo.

Ôn Yến nhìn Lăng quý thái phi, thấy mặt mũi bà ta đã phủ một tầng sương lạnh, có vẻ như rất khó chịu.

Cô chuyển đề tài: “Quý thái phi đã ở đây hai năm, trong cung xảy ra những chuyện gì, Quý thái phí có biết không?”

“Không biết!” Lăng quý thái phi lạnh lẽo cứng rắn nói, nhưng vẻ mặt lại có chút không được tự nhiên.

“Vậy Quý thái phi có hứng thú muốn biết không?” Ôn Yến hỏi.

Lăng quý thái phi nhìn chằm chằm vào cô: “Không có hứng thú, ai gia không muốn biết bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện trong cung, ai gia đã ở đây tu hành, chính là rời xa thế tục, thực chất đến cả cô ai gia cũng không muốn gặp.”

Ôn Yến cười cười: “Quý thái phi không muốn gặp ta, nhưng lại để cho người mời ta đi vào là vì sao vậy?”

Lăng quý thái phi cười lạnh: “Hoàng Quý Phi giá lâm, ta có thể không gặp sao?”

“Không phải nói Thanh Hư Quan là nơi của Phật, miễn bàn đến luật lệ trong cung sao?”

Lăng quý thái phi nghiêm nghị nói: “Đủ rồi, cô muốn nói điều gì thì nói thẳng đi, đừng ở chỗ này đoán tới đoán lui.”

Ôn Yến uống một ngụm trà, nói: “Thật ra ta đến đây cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là nghe nói Quý thái phi ở đây tu hành, lại nhớ Hoàng thái hậu bây giờ đang bệnh nặng, nên mong Quý thái phi niệm kinh cầu phúc cho Hoàng thái hậu, hi vọng ông trời phù hộ cho Hoàng thái hậu sớm ngày bình phục.”

“Không cần cô nói, ai gia đương nhiên sẽ làm như vậy!” Lăng quý thái phi lạnh lùng nói: “Nếu như không còn chuyện gì khác, mời cô rời đi.”

Ôn Yến cười cười: “Vừa rồi Quý thái phi nói không biết chuyện trong cung, nhưng khi ta nói Hoàng Thái hậu bệnh nặng bà lại không cảm thấy ngạc nhiên, hiển nhên là bà đã sớm biết chuyện của Hoàng Thái hậu, Quý thái phi cũng không phải mặc kệ sự đời như chính lời của mình nói.”

Lăng quý thái phi hừ một tiếng: “Có điều gì đáng ngạc nhiên sao? Con người ăn ngũ cốc và các loại lương thực đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, cô cho rằng ai ai cũng giống như cô, làm thế nào cũng không chết sao?”

Vẻ mặt Ôn Yến giống như đã hiểu: “Đúng vậy, con người đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, không có điều gì đáng ngạc nhiên, nếu đã như vậy, mời Quý thái phi cầu phúc cho Hoàng thái hậu, ta xin cáo từ.”

“Không tiễn!” Lăng quý thái phi nói xong, đứng dậy quay đi, bước chân vội vàng, một phút cũng không muốn dừng lại.

Ôn Yến bỗng nhiên cao giọng nói: “Đúng rồi, nghe nói Hoàng thái hậu không phải bị bệnh, mà là trúng cổ độc, bị trúng chi độc, là độc cổ lúc Khanh Nhi còn sống đã nghiên cứu và chế rạo ra, Quý thái phi và Khanh Nhi khi còn sống cũng coi như có chút tình cảm qua lại, không biết độc của nàng ta…”

Lăng quý thái phi bỗng nhiên quay người, hung dữ ngắt lời cô: “Cô muốn nói điều gì? Muốn nói ai gia lấy được cổ độc từ chỗ Khanh Nhi, sau đó hãm hại Hoàng thái hậu? Gần đây ai gia mới nghe nói chuyện Hoàng thái hậu bị bệnh, nhưng ai gia vẫn luôn ở Thanh Hư Quan, đã hai năm, xin hỏi Hoàng quý phi, ai gia làm sao có thuật phân thân để vừa ở chỗ này tu hành vừa trở về bên cạnh Hoàng thái hậu hạ độc?”

Ôn Yến nhìn chằm chằm mặt của bà ta, nhàn nhạt cười: “Quý thái phi không cần phải kích động như vậy, ý của ta không phải như vậy.”

Lăng quý thái phi khinh bỉ nói: “Cô cứ nhận đi, cô từ xa tới chính là nghi ngờ ai gia hạ độc Hoàng thái hậu, tới tìm hiểu thực hư thôi, có điều, cô nghi ngờ thì nghi ngờ, nếu không có chứng cứ rõ ràng thì đừng ra ngoài nói lung tung.”

Ôn Yến nhìn thấy sự khinh bỉ trong ánh mắt bà ta, xem ra bà ta ngay cả giả tạo cũng không muốn, hận thù như vậy lại có chút bất ngờ.

Ôn Yến nói: “Không có chứng cứ rõ ràng, ta sẽ không nói lung tung, hơn nữa cũng không hỏi loạn lên, tôi đi, Quý thái phi bảo trọng!”

Nói xong, cô nhanh chân bước ra ngoài.

Lăng quý thái phi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ôn Yến, sự hận thù trong ánh mắt dần được thay thế bằng sự lo lắng, hướng sư cô bên cạnh nói: “Nàng ta sẽ không tự nhiên tìm tới nơi này, chắc chắn nàng ta đang nghi ngờ điều gì đó.”

Sư cô nói: “Quý thái phi đừng gấp gáp, Thái úy sẽ xử lý.”

Lăng quý thái phi cau mày: “Bảo ông ấy nhất định không được quá xúc động, Ôn Yến không phải loại dễ đối phó hơn nữa nàng ta còn là môn chủ Phi Long môn, nhưng Hoàng đế rất chiếu cố nàng ta.”

“Bất cứ kẻ nào muốn thương tổn đến Quý thái phi, Thái úy đều không cho phép.” Sư cô nói.

Đáy mắt Lăng quý thái phi dần dần sinh ra cảm giác hạnh phúc, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Rốt cuộc thì người đời cũng không cho phép, có có thể thế nào chứ? Thôi, trôi qua một ngày thì tính một ngày.”

Sư cô cười nói: “Quý thái phi cần gì phải lo lắng quá mức như vậy? Chỉ cần chủ tử nhà ta trở thành Hoàng đế, ông ấy sẽ giúp ngài giải trừ thân phận Quý thái phi, đến lúc đó ngài và Thái úy có thể mãi mãi bên nhau, không cần trốn trong vùng núi thẳm này, chắc chắn Quý thái phi cũng không muốn sống một cuộc sống thế này mãi.”

Quý thái phi lắc đầu: “Cũng không phải, nếu như có thể bên cạnh ông ấy, dù là ở chỗ nào cũng không sao, nói cho chủ tử các ngươi, bên phía Hoàng thái hậu trước tiên cứ từ từ đã, hoặc là để người ta chỉ điểm cho Ôn Yến cách giải độc cho bà ta, không vội vàng được.”

Sư cô cười nói: “Quý thái phi yên tâm, chủ tử tự có sắp xếp của riêng mình, hơn nữa bây giờ ngài ấy đang không ngừng xúi giục đại thần đối lập với Tống Vĩnh Kỳ, chỉ cần Tống Vĩnh Kỳ phạm sai lầm, Ngự sử đại phu nhất định sẽ có hành động lớn.”

“Thế nhưng trong những năm này, Hoàng đế tuy không có công lớn, nhưng cũng không hề phạm sai lầm, làm thế nào để bới móc ra?” Lăng quý thái phi cau mày.

“Chủ tử sắp xếp cho Ôn Yến về kinh, chính là muốn Tống Vĩnh Kỳ phạm sai lầm. Ôn Yến là Hoàng Quý Phi của Tiên đế, hắn ta và Ôn Yến ở cùng nhau chính là coi trời bằng vung.”

“Nhưng trước đó, không phải nói giữa Hoàng đế và Ôn Yến vẫn luôn giữ khoảng cách sao? Nếu như hắn không muốn ở cùng Ôn Yến, chúng ta phải làm thế nào?”

Sư cô lạnh lùng cười một tiếng: “Những năm này Tống Vĩnh Kỳ vì Ôn Yến vẫn luôn giữ mình trong sạch, hắn ta sẽ từ bỏ Ôn Yến sao? Không thể nào, hắn ta chỉ là nhẫn nhịn, hoặc nói đúng hơn là khống chế chính bản thân mình, thế nhưng tình cảm là thứ không thể nào khống chế được, Ôn Yến cũng như vậy, đợi khi công chúa Nam Chiếu quốc vào kinh thành, đương nhiên sẽ nổi lên sóng gió, bọn họ muốn giả vờ cũng không giả nổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK