CHƯƠNG 145: CỨU NƯƠNG
Đến trước Thiên Sơn, chính là Tống Vĩnh Kỳ!
Ôn Yến biết chàng sẽ đến, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Cô đi Tư Không phủ cứu người, thiết nghĩ Lãng Nguyệt cả đường này đều đi theo rồi về bẩm báo lại. Nhưng khi cô rời cung, chàng bị quốc sự quấn thân, cô nghĩ chàng ngày mai mới đến, không ngờ, chàng bận như vậy mà vẫn rút thời gian rảnh đến.
Chàng không mang theo thị vệ, bên cạnh chỉ mang theo Tiểu Tam Tử và Chung Chương .
Chàng vào cửa thì đã ôm lấy Ôn Yến, hít thở sâu, nói: “Nhớ nàng!”
Ôn Yến vừa ấm lòng vừa chua chát, mới xa nhau mới mấy ngày? Cô đã thấy như cách cả một đời. Chàng nhớ cô, cô không phải cũng nhớ chàng đến phát điên sao? Mùi vị tình yêu, thật sự là chín phần chua chát một phần ngọt ngào.
Hai người ôm nhau một lúc, mới kéo tay cô ngồi xuống nói chuyện.
Ôn Yến muôn đi pha trà cho chàng, nhưng Tông Vĩnh Kỳ kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi của bản thân, nhìn vào đôi mắt hồng hồng của cô, vẻ mặt mệt mỏi, đau lòng nói: “Mệt lắm sao?”
Ôn Yến mỉm cười, hàm răng trắng lộ ra tựa như thái dương, cô lắc lắc đầu: “Không mệt, mệt thế này, cũng ngọt như đường!”
Càng hiểu ý của cô, trong lòng chàng càng thấy khổ sở, chàng đã đăng cơ làm Hoàng đế, cũng nhờ cô lao tâm, tốn nhiều tâm tư, mới có thể ở bên cạnh của chàng.
“Nàng cứu phu nhân và cháu trai của hắn, hắn nếu cứ nói muốn nàng rời đi, ta cũng sẽ không nhịn nữa!” Tống Vĩnh Kỳ ánh mắt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ôn Yến giơ tay sờ mặt của chàng, khẽ lắc đầu, nói: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian, không cần vội, với cả, Tư Không đại nhân quả thật là trụ cột của đất nước, ban đầu cũng không phải muốn hại ta…”
“Không cần nói thay hắn, ai không thể chúng ta bên nhau, đối với ta mà nói đều là người xấu!” Chàng nói như một đứa trẻ đang giận dỗi, rồi lại tiếp tục nói: “Chúng ta cả quãng đường này, chịu bao nhiêu đau khổ, người ngoài sao có thể biết? Vốn tưởng rằng hôm nay khổ tận cam lai, thế nhưng vẫn còn bên phản đối, luận lý đạo đức thật sự quan trọng như vậy sao? Nếu thật sự quan trọng, ngày trước hắn cũng không biết thân phận của nàng còn cưỡng ép nàng vào cung.”
Hắn vẫn tiếp tục nói: “Nếu nói chúng ta cần tôn trọng sự thật, sự thật chính là nàng ban đầu chính là thê tử của Tống Vĩnh Kỳ ta, hiện nay ta lấy nàng, bất quá là lập lại trật tự. Nàng không cần lo lắng, trong triều người ủng hộ ta rất nhiều, chỉ có số ít lên tiếng phản đối thôi, bởi vì ai cũng biết, trước khi nàng vào cung, đã ở trong Vương phủ một khoảng thời gian, mà cũng có rất người biết, khi đó chúng ta đã tình đầu ý hợp!”
Ôn Yến kinh ngạc nhìn chàng: “Có người biết ta từng ở Vương phủ thì không có gì kỳ lạ, nhưng chàng nói chúng ta ở Vương phủ tình đầu ý hợp, điều này không có bao nhiêu người biết.”
“Không sai.” Chàng nhìn cô, khóe miệng cong lên: “Ta đã ra lệnh cho người khác truyền tin ra, nói ngày đó nàng vì cứu ta mà vào cung, sau khi vào cung chưa từng được sủng hạnh. Chắc người bị chỉ trích không phải nàng không phải ta, mà là người đó!” Tống Vĩnh Kỳ vẫn hận Tiên đế, ngay cả một tiếng phụ hoàng cũng không bằng lòng kêu, chỉ dùng người đó đến chỉ.
Ôn Yến có chút bất an, tóm lại cứ cảm giác có chỗ không ổn. Thiên tử và triều thần, hôm nay chàng là Đế quân, chàng nói cái gì thì là cái đó, hôm nay chàng lại lộ ra nét bi tình, quả thực rất dễ nhận được sự đồng tình của bách tính. Nhưng, trong lòng Ôn Yến lại có chút không chân thực. Cô không cần phải danh chính ngôn thuận ở bên cạnh chàng, cô căn bản không cần phong phi, chỉ cần có thể ở cạnh chàng là đủ rồi. Cho nên nói, cô để tâm không phải lời phản đối của người khác, mà những thần tử lên tiếng phản đối kia có gây bất lợi với Tống Vĩnh Kỳ hay không, có ảnh hưởng đến việc chấp chính của chàng không.
Chàng chỉ có thể ở đây nửa canh giờ thì phải rời đi, hai vị tướng gia đang ở Ngự Thư phòng đợi chàng, muốn thương nghị quốc sự, cho dù không nhỡ, nhưng chàng cũng chỉ có thể rời đi.
Lúc Tống Vĩnh Kỳ ra khỏi phòng, sắc mặt thay đổi rất ngưng trọng. Chàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt buồn, môi cũng mím lại. Chàng cảm thấy diều châm biếm nhất là, hắn đã trở thành người tôn quý nhất trong thiên hạ mà ngay cả nữ nhân mà bản thân muốn có lại cầu không được. Chàng không biết Ôn Yến đã có chủ ý rời đi hay không? Cô tưởng chàng không biết, nhưng chàng vẫn nhìn ra được suy nghĩ trong tâm của cô. Chàng có thể cho phép không? Không, chàng quá hiểu cô, chàng nếu không đồng ý, cô sẽ lén lút đi. Chàng không thể tình huống này xảy ra. Chàng cho cô xuất cung vài hôm, nhưng sẽ cho cả đội ám vệ đi theo cô, mỗi một hành động của cô chàng đều nắm trong tay, bất luận cô đi đâu, ám vệ đều sẽ hồi báo.
Lần này Tư Không phủ xảy ra chuyện, cô cứu người của Tư Không phủ, điều này đối với chàng mà nói là một tin tốt. Nếu ơn cứu mạng cũng không thể khiến ông ta thay đổi chủ ý, vậy thì, cũng đừng trách chàng ra tay độc ác.
“Hoàng thượng, Ôn đại phu gầy đi rất nhiều!” sau khi xa ngựa vào cung, Chung Chương bỗng nhiên than một câu.
Trái tim của Tống Vĩnh Kỳ khẽ thắt lại, chàng thở dài, nói: “Nàng ấy đem rất nhiều đều giấu trong lòng, ngay cả trẫm cũng không nói, như thế này, nàng ấy không chỉ gầy đi, còn bị bệnh!”
Tiểu Tam Tử nói: “May vẫn còn có Gia Cát đại phu ở bên cạnh chăm sóc!”
Tông Vĩnh Kỳ nghe thấy lời này, không có là vui cả. Gia Cát Minh cùng Lãnh Ninh đã từng là bằng hữu tốt của chàng, so với Lãnh Ninh, Gia Cát Minh còn thân hơn một chút. Chàng cả đoạn đường từng chút nhớ lại chuyện giữa bản thân cùng Ôn Yến, nhưng, chàng bởi vì tính ích kỷ của bản thân, một lần rồi lại một lần lừa gạt bản thân, dẫn đến hôm nay hai người dù có gặp mặt, cũng là cục diện không có lời để nói.
Chàng không oán trách Gia Cát, nhưng đã không biết làm sao để đối mặt với hắn. Chàng biết, Gia Cát chắc cũng không muốn gặp chàng đâu.
“Đúng rồi, Hoàng thượng, Nhu phi nương nương phong hàn đã khỏi, Lam Ngự y y thuật không tồi!” Chung Chương bỗng nhiên nói đến chuyện khác. Mấy ngày nay, Nhu phi bỗng dưng bị phong hàn, vốn bệnh tình rất nghiêm trọng, không ngờ có mấy ngày, Lam Ngự y đã trị khỏi cho nàng ta rồi.
“Ừm!” Chàng không nói nhiều, chỉ lạnh nhạt đáp một câu. Bạch Phi muội muội, là tên chàng từng gọi nàng ta. Trong ký ức về nàng ta, là một cô nương xinh đẹp tốt bụng! Nhưng mà, nàng ta lại khiêu khích với Ôn Yến, sau đó còn hạ độc Ôn Yến, nàng ta làm những việc này, còn có thể xứng đáng hai từ lương thiện?
Chỉ là, không biết tại sao, hôm nay chàng lại nảy sinh sự thương xót với Nhu phi. Tất cả hành vi của nàng ta, chắc đều vì chàng, không có được tình yêu, sẽ khiến người ta điên cuồng. Mà chàng bây giờ, tình cảnh tuy không giống, nhưng tâm cảnh lại giống.
Chàng nói với Chung Chương: “Ngươi đi Ngự Thư phòng nói với hai vị Tướng gia, nói trẫm một khắc nữa sẽ qua đó!”
“Hoàng thương muốn đi đâu ạ?” Chung Chương ngạc nhiên hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ trầm mặc đi được hai bước, nói: “Đi xem xem Nhu phi!”
Trong Phiêu Tứ cung, cả một khoảng yên tĩnh. Một là vì nàng ta không được sủng ái, cung nhân sẽ không muốn ở đây. Hai là nàng ta hôm nay đang bị bệnh, không muốn có tiếng ồn, cho nên cho người đi ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Tiểu Tinh hầu hạ.
Tống Vĩnh Kỳ không có kêu người thông báo mà cứ đi thẳng vào. Tiểu Tinh ở trong tẩm cung nghiền hạt mè, muốn cho Nhu phi làm kẹo vừng mè. Cô ta thấy Hoàng thượng đến, sững người một chút, vọi vàng hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng!”
Tống Vĩnh Kỳ chỉ ừm một tiếng: “Nhu phi đã khỏe hơn chưa?”
“Bẩm Hoàng thượng, nương nương đã đỡ nhiều rồi!” Tiểu Tinh trả lời.
Nhu phi nằm trên giường, chiếc màn che hạ thấp, nàng ta vốn đã ngủ, nghe thấy tiếng của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta còn tưởng là đang mơ, vội vàng ngồi dậy, vén màn che rồi cúi người hành lễ, Tống Vĩnh Kỳ liếc nhìn nàng ta, đến gần nói: “Người nằm ngủ đi!”
Nhu phi ngoan ngoãn nằm trở lại, nhìn nam nhân từ sau khi vào cung chưa từng gặp được, vui mừng như gặp mơ vậy: “Vâng, thần thiếp tạ Hoàng thượng đồng tình!”
Tống Vĩnh Kỳ ngồi ở ghế đẩu cạnh giường, nhìn mặt nàng ta không có huyết sắc tiều tụy vô cùng, hỏi: “Đỡ chưa?”
Nhu phi mỉm cười đáp: “Thần thiếp không sao, trước nay đều không sao.”
“Không sao thì tốt!” Tống Vĩnh Kỳ nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, ngày tháng ở trong cung thường nhàm chán, sau khi ngươi đỡ rồi, nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn!”
Nhu phi lại ngẩn người, ở trong phủ nàng ta đã bị cấm túc, sau khi vào cung mặc dù tất cả đều không có nói rõ, nhưng nàng ta cũng không dám ra ngoài, chỉ đi quanh Phiêu Tứ cung này thôi. Nàng ta có chút không hiểu hồ nghi nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Thần thiếp thật sự có thể ra ngoài?”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng ta, trong lòng có chút chua chát: “Đúng vậy!” Thật ra, nàng ta độc ác như vậy là do bản thân chàng tạo thành cho, hà tất phải bận tâm với nàng ta? Nghĩ như vậy, chàng nói: “Nay hoa sen vừa nở, thân thể của ngươi nếu được, có thể ra ngoài đi dạo, thưởng thức không khí mang mùi hoa sen!”
Nhu phi liên tục gật đầu, nước mắt chậc trào, cô nghẹn ngào nói: “Được, được, thần thiếp lập tức ra ngoài đi dạo!”
“Không vội, thời kỳ hoa nở vẫn chưa qua, ngươi chờ thân thể khỏe hẳn rồi hãy đi, mà trời nắng to, ngươi sao bị nhiễm phong hàn được vậy? Thấy cơ thể của ngươi không tốt, trước điều dưỡng một khoảng thời gian đi!” Tống Vĩnh Kỳ nói.
“Được, được, thần thiếp đều nghe theo Hoàng thượng!” Nhu phi ngoãn ngoãn gật đầu, mái tóc dài xỏa trên gối, sắc mắt thiếu nữ tràn đầy ý cười, ánh mắt lay động, toát ra vài phần phong tình. Tống Vĩnh Kỳ mặc dù không động tâm, cũng không ngừng thương tiếc.
Nói thêm vài câu, Tống Vĩnh Kỳ mới rời đi!
Tống Vĩnh Kỳ không biết sự dịu dàng hôm nay của chàng, đã cho Nhu phi bao nhiêu xúc động và hạnh phúc, những đồng thời, cũng đem đến cho nàng ta tại họa ngập đầu!
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ rời đi, Ôn Yến tay cầm quyển sách, nhưng bất luận đọc thế nào cũng không vào, trong lòng cô nhớ lại những lời Tống Vĩnh Kỳ lúc nãy nói với cô. Thở dài một hơi, ngẩng đầu lên thì thấy Thiên Sơn xông vào.
Trên mặt Thiên Sơn là nước mắt, đến quỳ trước mặt Ôn Yến, khóc nói: “Chủ nhân, cầu xin người, đi cứu bà ấy đi!”
Thấy một Thiên Sơn ngày bình thường kiên cường như vậy mà lại rơi lệ, Ôn Yến cũng đau lòng, cô kéo nàng ta lên, nói: “Trước khi đi cứu bà ấy, ngươi có thể cho ta xem cánh tay của ngươi không!”
Thiên Sơn lắc đầu: “Không cần xem, trên cánh tay của ta có vết sẹo bỏng. Chúng ta đi thôi, mau đi, muộn nữa sẽ không hay đâu!”
Ôn Yến để quyển sách xuống, nói: “Người có thể cứu bà ấy không phải là ta, mà là ngươi!”
Thiên Sơn nghi hoặc nhìn cô, trong mắt vẫn còn nước mắt lay động.
Ôn Yến đỡ vai của nàng ta, trịnh trọng nói: “Bà ấy hiện nay không cần đại phu, cách duy nhất khiến bà ấy vượt qua giai đoạn nguy hiểm, là ngươi, bà ấy hiện nay mặc dù chưa tỉnh, nhưng luôn tâm tâm niệm niệm về đứa con gái thất lạc, bà ấy có thể nghe chúng ta nói, ngươi chỉ cần ở bên cạnh nói bà ấy là ngươi đã trở lại rồi, Trương Minh Châu đã trở lại rồi, kích thích tâm trí của bà ấy, cho bà ấy sức mạnh để chống đỡ được, như thế có khi tìm được một tia sinh cơ!”
Thiên Sơn lùi lại một chút, nàng sợ hãi nhìn Ôn Yến: “Chủ nhân, người có từng nghĩ qua, ta có thể không phải là con gái của họ không!”
Ôn Yến sớm biết nàng ta lo lắng điều gì, nói: “Thật ra ngươi cẩn thận nhìn kỹ, ngươi cùng Tư Không phu nhân có vài phần giống nhau, cây trâm của ngươi, vết bỏng trên cánh tay của ngươi, còn có một điểm, cho dù ngươi không muốn thừa nhận, nhưng cũng là sự thật, đó chính là tính cách của ngươi và Tư Không lão đầu tử giống y hệt nhau, đều rất cứng đầu.”
Thiên Sơn lau nước mắt, có chút hờn dỗi nói: “Đâu có? Ta có chỗ nào giống ông ta chứ, ai muốn giống ông ta?”
Ôn Yến cười cười: “Thế thì, ngươi bây giờ bằng lòng cùng ta đi cứu mẫu thân của ngươi chưa?”
Thiên Sơn trầm mặc một chút, gật gật đầu: “Có phải ta đi rồi, bà ấy sẽ khỏe lại không!”
Ôn Yến nói: “Ít nhất, sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều!”
Thiên Sơn ngừng một lát, nặng nề gật đầu, có một loại cảm xúc mãnh liệt đi ra ngoài, kiên quyết nói: “Được, ta đi!”