Ngày hôm sau, Ôn Yến vẫn theo thường lệ vào cung chữa bệnh cho Hoàng đế.
Trị liệu nốt ngày hôm nay là kết thúc hoàn toàn một liệu trình, nếu như Hoàng đế không phát tác nữa thì chỉ cần uống thuốc bổ điều trị một chút là được.
Cho nên, ngày hôm nay sau khi châm cứu xong Ôn Yến không tiếp tục mát xa cho Hoàng thượng nữa mà nhẹ nhàng cúi đầu: “Hoàng thượng mấy hôm nay còn đau đầu không?”
Hoàng đế xoay cổ, vui vẻ nói: “Mấy ngày nay đều không phát tác, không những như thế cổ trẫm trước đây vẫn luôn cảm thấy đau cứng, có hơi mỏi, mấy ngày nay cũng không thấy đau nữa rồi. Ôn Noãn, y thuật của ngươi quả là cao minh!”
Ôn Yến cười: “Không thông ắt sẽ đau, đau ắt là không thông. Bây giờ khí huyết của Hoàng thượng đã vận hành vô cùng thông thuận rồi, tự nhiên sẽ không đau đớn.”
Hoàng đế vung tay, nói: “Những ngự y trong cung của trẫm, một chút bản lĩnh cũng không có, đến một phần của ngươi cũng không bằng.”
Ôn Yến thấy hôm nay Hoàng đến nói khoa trương quá lời về mình như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo sợ không yên. Cô không phải không có cảm giác, hai ngày nay thái độ của Hoàng đế với cô dường như có chút mờ ám, cô hiểu được sự lo lắng ngày đó của Tống Vĩnh Kỳ không phải không có lý do, lập tức lui về phía sau một bước, khiêm tốn nói: “Dân nữ không dám kể công, trên thực tế, ngự y trong cung lợi hại hơn dân nữ rất nhiều, dân nữ chỉ là trùng hợp có nghiên cứu về châm cứu, nếu như để dân nữ dùng thuốc, dân nữ cũng sẽ ù ù cạc cạc thôi.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm Ôn Yến: “Hiếm có một người y thuật cao minh còn khiêm tốn như ngươi, trẫm nghe nói Khanh Nhi tỉnh lại rồi, đây cũng là công lao của ngươi phải không?”
Ôn Yến thật sự không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành đứng thẳng ở một bên, cúi đầu nói: “Cái này đại phu Gia Cát và ngự y cũng có công không nhỏ.”
Hoàng đế ‘ừm’ một tiếng: “Trẫm sẽ luận công mà thưởng, Ôn Noãn, trẫm có một câu muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời trẫm như đúng sự thật.”
Ôn Yến cung kính nói: “Dân nữ nhất định sẽ trả lời như đúng sự thật, mời Hoàng thượng hỏi.”
Hoàng đế từ trường tháp đứng lên, dùng tay phủi vết nhăn trên long bào vàng chói, nơi bị nhăn lập tức được vuốt thẳng. Ông đi tới trước mặt Ôn Yến, theo bản năng cô lùi lại sau một bước, Hoàng đế nhíu mày nhìn cô: “Dường như ngươi rất sợ trẫm!”
Ôn Yến miễn cưỡng cười: “Hoàng đế thiên uy nghiêm nghị, dân nữ kính sợ trong lòng.”
Hoàng đế cười: “Kính thì có thể nhưng sợ thì không nên.”
Khoảng cách hai người rất gần, mùi hương trên người Hoàng đế rất nồng, xộc thẳng vào não khiến cô hít thở không thông, Ôn Yến khó nhọc hô hấp, thân mình lùi về sau một chút, theo bản năng kéo dãn khoảng cách.
Chỉ là cô lùi một bước, Hoàng đế lại tiến một bước, Ôn Yến dường như không còn chỗ để tránh nữa, cô không dám nhìn vào mắt Hoàng đế, ánh mắt ái muội này cô hiểu rất rõ là ý gì. Làm một bác sĩ, cô càng biết rõ bây giờ Hoàng đế đang như khổng tước xòe đuôi phóng ra mị lực nam tính để hấp dẫn cô.
Khi Ôn Yến không còn đường lùi nữa, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là giọng của Tiểu Đức Tử đang kính cẩn nói ở bên ngoài: “Hoàng thượng, quốc sư nói có chuyện muốn diện kiến Hoàng thượng.”
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: “Bảo hắn ở ngoài chờ.”
Ôn Yến thấy thời cơ đến, vội vàng khom người: “Hoàng thượng, quốc sư đại nhân tìm người có lẽ là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, dân nữ vẫn là không nên cản trở Hoàng thượng bàn chính sự, dân nữ cáo lui.” Nói xong, cô hơi khom người thuận thế cúi chào rồi nhanh chóng ra ngoài.
Trên mặt Hoàng đế mang theo ý chơi đùa vui vẻ: “Nha đầu này, chạy trốn thật nhanh, cũng tốt, nữ tử nên biết rụt rè một chút.”
Ôn Yến ra đến chính điện Càn Khôn đúng lúc đối mặt với quốc sư, quốc sư hơi ngạc nhiên mà Ôn Yến trong lòng lại hoảng loạn nên cũng không để ý chàng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tống Vĩnh Kỳ ở ngoài cổng vòm chờ, thấy cô vội vội vàng vàng đi ra, thần sắc hoảng hốt, trong lòng bỗng dưng trầm xuống, vội vàng đi lên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Yến muốn nói lại thôi, cô nhìn đám cung nhân phía sau chàng thấp giọng nói: “Đi về rồi nói.”
Tống Vĩnh Kỳ trong lòng biết có chuyện không ổn, mặt trầm xuống dẫn Ôn Yến xuất cung.”
Vừa ra khỏi cửa cung, Tống Vĩnh Kỳ liền nắm lấy tay Ôn Yến hỏi: “Đã có chuyện gì rồi?”
Lúc này Ôn Yến đã bình tĩnh lại, sắc mặt cô nặng nề: “Kỳ, vừa nãy Phụ hoàng chàng… dường như có chút khác thường.”
Tim Tống Vĩnh Kỳ trầm xuống: “Ý nàng là, ông ta đối với nàng…”
Ôn Yến lặng lẽ gật đầu, không nói gì.
Tống Vĩnh Kỳ nắm chặt hai nắm đấm, lạnh giọng nói: “Ông ta đã ngoài bốn mươi rồi mà vẫn còn động tâm với nàng?” Chàng nhin Ôn Yến, trong mắt mang theo sự giận dữ: “Có phải nàng đã làm chuyện gì khiến ông ấy hiểu lầm không?”
Ôn Yến nhíu mày, hơi giận nhìn chàng: “Chàng có ý gì? Chàng nói ta câu dẫn Phụ hoàng chàng à?”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: “Nếu như không phải lời nói hành động của nàng không thích hợp thì sao ông ta lại có ý nghĩ không an phận với nàng được chứ?”
Ôn Yến lạnh nhạt nói: “Chàng đúng là buồn cười, ta không muốn tranh chấp chuyện này với chàng nữa, ta cho chàng thời gian bình tĩnh lại, bây giờ ta không muốn nói chuyện với chàng.” Nói xong, cô cầm hòm thuốc rời đi.
Tống Vĩnh Kỳ đuổi theo kéo cô lại, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ: “Xin lỗi, ban nãy là bổn vương không có chừng mực, nói năng linh tinh, chỉ là nàng thật sự không làm bất kỳ điều gì khiến ông ấy hiểu lầm chứ?”
Lời của chàng không khỏi quá mức đả thương người, Ôn Yến không có cách nào chấp nhận được sự hoài nghi như vậy, cô lùi lại một bước rồi nói: “Ta ở trước mặt Phụ hoàng chàng chỉ có một thân phận, đó là đại phu chữa bệnh cho ông ấy, ta chưa từng nghĩ đến điều gì khác, càng không nghĩ đến ông ấy sẽ nghĩ đến phương diện khác. Nếu như chàng không tin ta, ta sẽ rời khỏi kinh thành.”
Chàng ôm lấy cô: “Mơ tưởng!”
Ôn Yến thấp giọng nói: “Tống Vĩnh Kỳ, nếu như chàng đến một chút tín nhiệm dành cho ta cũng không có thì chàng hoàn toàn không cần phải tiếp tục dây dưa với ta.”
Tống Vĩnh Kỳ vô tâm suy nghĩ, lời của Ôn Yến khiến chàng kinh sợ, chàng dùng lực ôm chặt nàng, mờ mịt nói: “Bổn vương sai rồi, ta không nên hoài nghi nàng, chỉ là bây giờ chuyện đã đến nước này, Phụ hoàng sẽ không chịu để yên đâu.” Chàng buông tay ra, nhìn cô chăm chú rồi bỗng nhiên nắm lấy tay cô, kiên quyết nói: “Chúng ta về thôi, xin Phụ hoàng ban hôn.” Thân vương cưới chính phi cần có chỉ thị ban hôn của Hoàng đếm nếu không sẽ bị người khác nghị tội.
Ôn Yến có hơi bàng hoàng, nếu lscu này đi xin Hoàng đế ban hôn chỉ sợ địa vị của Tống Vĩnh Kỳ trong lòng Hoàng đế sẽ tụt dốc không phanh. Cô không thể đi cùng chàng cả đời nhưng cũng không thể tìm đến tai họa cho chàng được.
Trong lúc do dự thì thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, Ôn Yến theo bản năng muốn kéo khoảng cách với Tống Vĩnh Kỳ, vì cô nhận ra chiếc xe ngựa đó là của Tống Vĩnh Cung Vương gia Trí Viễn.
Quả nhiên, chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt hai người, Tống Vĩnh Cung kéo rèm che, lạnh nhạt nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Hôm nay sao Hoàng đệ lại có thời gian rảnh vào cung thế này?”
Thần sắc Tống Vĩnh Kỳ cũng có chút lạnh nhạt: “Hoàng huynh không phải cũng vậy sao?”
Tống Vĩnh Cung nhìn Ôn Yến phía sau Tống Vĩnh Kỳ: “Nghe nói Hoàng đệ tiến cử đại phu Ôn đến khám bệnh cho Phụ hoàng, họ Ôn lại là nữ đại phu trẻ tuổi, chỉ là dù có năng lực hơn nữa thì cũng chỉ là hàng giả thôi, sao có thể sánh được với người đó chứ?”
Ôn Yến hơi nâng mắt, có chút kinh ngạc nhìn Tống Vĩnh Cung.
Tống Vĩnh Cung thả rèm xuống, nói với người chạy xe: “Vào cung!”
Tống Vĩnh Kỳ cứng họng không nói câu nào, lời Tống Vĩnh Cung đã nhắc nhở chàng một chuyện, đó chính là thân phận Ôn Yến không thể lộ ra ánh sáng, nếu không không biết chàng ta sẽ làm ra chuyện gì. Chỉ là nếu như không làm sáng tỏ thân phận Ôn Yến, Phụ hoàng chưa chắc đã bỏ nhưng thứ yêu thích xuống mà ban hôn.
Ôn Yến rất kỳ quái về thái độ của Tống Vĩnh Cung, lại nghĩ đến tình thâm của huynh đệ bọn họ, không ngừng than thở. Nếu như vì quyền thế danh lợi hay Hoàng vị mà đấu tranh thì sẽ khiến cho mối quan hệ gắn bó mật thiết của huynh đệ họ trở mặt thành thù, vậy tranh đoạt Hoàng vị còn có ý nghĩa gì?
Đương nhiên, Ôn Yến ở trong thái bình không thể hiểu được sự tàn khốc của tranh đoạt Hoàng vị. Rất nhiều lúc, không phải là do đương sự có tâm tranh đoạt mà là thế lực sau lưng người đó cũng không ngừng thúc tiến tâm tính quyền lực hóa của người ấy.
Đúng vậy, có chuyện gì còn có thể khiến người ta có cảm giác thành tựu hơn việc xưng vương thiên hạ chứ?
Trong xe ngựa, ngoài Tống Vĩnh Ucng còn có Vương phi Trấn Viễn Dĩnh Nhi và Hoàng tử An Nhiên.
Nàng kéo tay Tống Vĩnh Cung, nhíu mày: “Chàng hà tất phải nói lời như vậy, Ôn Yến đã chết, đệ ấy cũng đã đau lòng ba năm rồi.”
Vẻ mặt Tống Vĩnh Cung không cảm xúc: “Hắn đau lòng? Vẻ đau lòng của hắn chỉ là bề ngoài cho Phụ hoàng phụ mẫu xem thôi, để cho mọi người thấy hắn tình sâu như biển. Vừa nãy nàng khốn thấy vẻ mặt mờ ám của hắn khi lôi lôi kéo kéo vị nữ đại phu kia sao? Ôn Yến đã đi ba năm rồi, hắn muốn nhanh chóng tìm một người phụ nữ bù vào ghế trống thôi. Người phụ nữ kia cho dù cũng họ Ôn, cũng là đại phu nhưng nàng ấy có thể so với Ôn Yến không?”
An Nhiên năm nay đã ba tuổi, cậu còn nhỏ đương nhiên không biết Ôn Yến là ai, chỉ là nghe thấy phụ vương và mẫu phi cứ nói suốt bèn hỏi: “Phụ vương, Ôn Yến là ai vậy?”
Tống Vĩnh Cung bế An Nhiên lên, hôn lên khuôn mặt non nớt của cậu bé: “Ôn Yến là nghĩa mẫu của con, không có nàng sẽ không có mẫu phi, không có tiểu An Nhiên cho nên Ôn Yến là ân nhân cứu mạng của An Nhiên và mẫu phi.”
An Nhiên cái hiểu cái không, chớp đôi mắt to: “Vậy nghĩa mẫu có dáng dấp thế nào?”
Vương phi cười: “Nghĩa mẫu con là nữ nhân xinh đẹp nhất trong thiên hạ.”
“Còn xinh đẹp hơn cả mẫu phi sao?” An Nhiên ngửa đầu nhìn Vương phi, đôi bàn tay bé mũm mĩm mò khắp người Vương phi tìm kẹo.
Vương phi nói: “Xinh đẹp hơn mẫu phi gấp trăm lần, vẻ đẹp của con người không nằm trên dung mạo mà là ở tâm hồn. An Nhiên có hiểu không?”
An Nhiên thành thực lắc đầu: “Không ạ, đẹp là đẹp, không đẹp là không đẹp.”
Tống Vĩnh Cung và Vương phi hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười ấm áp. Bọn họ đều biết, hạnh phúc trước mắt không dễ gì mới có được, bọn họ phải trân trọng.
Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến tâm sự nặng nề về phủ, đúng lúc Chung Phục Viễn tìm Ôn Yến, một tay ôm Đầu Than , một tay nắm tay Mao chủ nhiệm.
Tống Vĩnh Kỳ lạnh nhạt nhìn Chung Phục Viễn: “Ngươi tới làm gì?” Chàng có địch ý với Chung Phục Viễn là do hai lần nhìn thấy thái độ thân thiết của hắn với Ôn Yến. Mặc dù, Ôn Yến chứng có có sức thuyết phục giữa bọn họ không có gì nhưng chàng vẫn không vừa mắt Chung Phục Viễn. Đương nhiên, trên thân phận Chung lão tướng quân, chàng cũng không làm ra bất kỳ hành vi quá khích nào.
Chung Phục Viễn lại không hề có địch ý gì với Tống Vĩnh Kỳ, chàng ta cười khanh khách: “Đầu Than bị ốm rồi, ta đưa nó đến cho Ôn Yến khám bệnh.”
“Đầu Than ?” Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Ngươi nói ai là Đầu Than ?”
Ôn Yến ôm Đầu Than nói: “Đương nhiên là nó rồi, sao lại bị ốm? Chắc chắn là ngươi lại đưa nó đi bơi đây mà, làm ơn tìm người đi cùng ngươi đi, nếu không ngươi sẽ giày vò chúng suốt.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm Đầu Than , hơi nghiến răng: “Nàng nói con chó này tên Đầu Than ?”
Ôn Yến ý cười dạt dào: “Đúng thế, tên hay không?”
Tống Vĩnh Kỳ trừng mắt nhìn nàng, ‘hừ’ một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Ôn Yến và Chung Phục Viễn nhìn nhau, Chung Phục Viễn kinh ngạc nói: “Hắn tức giận cái gì vậy? Cô đắc tội chàng à?”
Ôn Yến lắc đầu cũng có chút mờ mịt: “Không phải ta, vừa nãy vẫn tốt mà.” Ánh mắt hai người dừng trên người Đầu Than , hai miệng một lời: “Chàng không thích chó!”
Tuy Tống Vĩnh Kỳ không thích chó, nhưng vì Đầu Than bệnh rồi, cho nên Ôn Yến tạm thời nuôi nó trong Chỉ Nghi Các.
Hai ngày kế tiếp Tống Vĩnh Kỳ không đến Chỉ Nghi Các, Ôn Yến rất tò mò, nhưng đoán chừng chàng đang bận, hoặc là nghĩ cách nói với Hoàng thượng chuyện tứ hôn, vì thế không quá để ý.
Tiểu Tình rất thích Đầu Than , lúc Đầu Than khoẻ lên một chút, Tiểu Tình dùng nước ấm tắm cho nó, còn vừa tắm vừa đùa giỡn, nhìn Đầu Than vẫy nước, nàng ta vui đến mức cười ha ha.
Ngày thứ ba, trong cung truyền chỉ, nói rằng bệnh đau đầu của Hoàng Thượng lại tái phát, truyền Ôn Yến vào cung trị liệu cho Hoàng thượng.
Ốn Yến khẽ run, theo lý thuyết bệnh của Hoàng thượng đã khá lên nhiều, dù cho tái phát, cũng không nên tái phát lúc này. Cô biết là kế, nhưng lại không biết từ chối thế nào, đành phải nhờ Tống Vĩnh Kỳ giúp đỡ.
Nhưng hôm đó Tống Vĩnh Kỳ đã đi quân doanh, nói rằng buổi tối mới trở về, dưới tình huống không có cách giải quyết nào, Ôn Yến đành phải đi theo cung nhân vào cung.
Cung nhân dẫn Ôn Yến đến ngự thư phòng, sắc mặt của Hoàng đế không tốt lắm, ánh mắt của ông nhìn Ôn Yến cũng có chút nghiêm túc, lạnh lẽo.
Sau khi Ôn Yến hành lễ liền đứng ở một bên, đợi Hoàng đế lên tiếng.
Một lát sau, Hoàng đế mới chậm rãi mở miệng: “Hai ngày này, tại sao không thấy ngươi vào cung?”
Ôn Yến nói: “Dân nữ cảm thấy, Hoàng thượng nên vui mừng vì dân nữ không vào cung mới phải, như vậy cho thấy long thể của Hoàng thượng khoẻ mạnh, mọi thứ đều tốt đẹp!”
Hoàng đế hừ một tiếng: “Trẫm không cảm thấy tốt đẹp, bây giờ bệnh đau đầu của Trẫm lại tái phát, ngươi đến xoa bóp cho Trẫm một chút.”
Giọng nói của Hoàng đế manh theo uy nghiêm và hờn giận, trong chốc lát Ôn Yến không biết phản ứng thế nào, đành phải lấy bọc châm trong hòm thuốc ra, nhưng Hoàng đế lại phất tay nói: “Không cần châm cứu, ngươi chỉ cần đến xoa bóp cho Trẫm là được.”
Ôn Yến nói: “Hoàng thượng đau đầu, hiển nhiên là máu không thông, xoa bóp vô dụng, chỉ có thể châm cứu.”
Hoàng đế cau mày: “Trẫm nói không cần là không cần!”
Ôn Yến vẫn kiên trì nói: “Hoàng thượng, nếu ngài đã để dân nữ vào cung trị liệu cho ngài, trị liệu như thế nào, xin Hoàng thượng tôn trọng cách thức của dân nữ.”
Hoàng đế cau mày, giọng nói lạnh lẽo: “Trẫm hỏi ngươi, ngươi và Kỳ Nhi có quan hệ gì?”
Ôn Yến chợt sững sờ, trong lòng suy đoán có phải ông ấy biết chút chuyện gì rồi không? Hay là vẫn luôn không buông bỏ nghi ngờ ban đầu? Cô cúi đầu xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời: “Dân nữ và Vương gia , không có quan hệ gì cả.”
Hoàng đế nhìn kỹ cô: “Ngẩng đầu lên nhìn Trẫm!”
Ôn Yến hít thở sâu một hơi, ngẩng đầu, dùng ánh mắt thản nhiên mà nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn nữ tử tuy dịu dàng ngoan ngoãn nhưng lại có chút quật cường trước mắt, cô không tính là rất đẹp, trong hậu cung này, có khối người có dung nhan đẹp dẽ hơn cô. Thế nhưng, cô lại làm cho ông nhớ thương. Đặc biệt là những lời mà ngày kia Quốc sư nói với ông, ông càng yêu tha thiết nữ tử này. Nhưng cũng là ngày hôm đó, Vĩnh Cung đến nói với ông rằng nhìn thấy cô và Kỳ Nhi ở ngoài cung đi với nhau, biểu cảm mập mờ, ông rất hoảng hốt, theo đó mà nổi giận.
Ông kìm chế hai ngày, cô không vào cung nữa, ông đăng cơ hơn hai mươi năm, chưa từng nếm qua cảm giác đứng ngồi không yên, lo được lo mất như hiện tại. Vì thế, hôm nay không quan tâm đến tôn nghiêm Hoàng đế, viện cớ bị bệnh lừa cô vào cung.
Ông đứng dậy, đi đền trước mặt cô, vẫn đến gần cô như hôm đó.
Ôn Yến nhìn chằm chằm ông, trước đó luôn nhượng bộ, có lẽ khiến ông ấy nghĩ rằng cô có ý, xem ra, bây giờ không nói ra tiếng lòng là không được.
Cô nói: “Ý của Hoàng thượng, trong lòng dân nữ hiểu rõ, dân nữ rất biết ơn Hoàng thượng yêu thích như thế, nhưng mà dân nữ đã từng thề, đời này gả cho bệnh nhân, gả cho sự nghiệp y thuật, không dính vào chuyện tình yêu nam nữ.”
Hoàng đế sững sờ: “Vì sao nàng lại lập lời thề như thế này? Hơn nữa, lời thề này không khỏi hoang đường, há có đạo lý nữ tử không lấy chồng?”
Ôn Yến nói: “Dân nữ cảm thấy, tình yêu của nam tử, cũng chỉ như là, hậu cung của Hoàng thượng sủng phi vô số, những người kia đã từng là thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, lòng của các nàng đều hướng về Hoàng thượng, khẩn cầu sự chú ý, thương xót của Hoàng thượng. Dần dần, thời gian trôi qua, lửa giận trong lòng lụi tàn. Các nàng vì một nam nhân mà bỏ phí cả đời, đáng tiếc, đáng thương, đáng buồn đến bao nhiêu? Dân nữ cho rằng, sinh mệnh rất quý giá, quý giá ở chỗ sinh mệnh ngắn ngủi và không thể lặp lại, không thể cầu, dân nữ thực sự không muốn vì một nam nhân, một đoạn tình cảm mà hao phí cả đời mình. Dân nữ thà rằng dùng sinh mệnh ngắn ngủi của mình làm một chút chuyện dân nữ thích, mà lại cảm thấy vô cùng có ý nghĩa. Nếu Hoàng thượng thương tiếc dân nữ, xin cho dân nữ tự mình lựa chọn con đường tương lai của mình, không phải giam cầm dân nữ trong cái lồng lộng lẫy này, cả đời buồn bực sầu não.”
Hoàng đế nghe vậy, có hơi xúc động, ông nhìn Ôn Yến, hồi lâu không nói gì.
Ôn Yến không chắc thuyết phục được Hoàng thượng, cô nói ra những lời này, đã chuẩn bị tốt bị giáng tội, bởi vì, từ xưa đến nay, uy nghiêm của quân vương đều là không dung thứ sự thách thức. Nhưng cô nói như vậy, cũng chặt đứt đường lui của mình và Tống Vĩnh Kỳ rồi.
Hồi lâu, Hoàng đế mới chậm rãi nói: “Vậy thì, nàng cho rằng ở cùng Trẫm, thì sẽ hao phí sinh mệnh, thời gian của nàng? Nàng không tin Trẫm có thể cho nàng hạnh phúc, sợ Trẫm sớm muộn có một ngày sẽ chán ghét nàng? Trẫm có thể đảm bảo……”
“Hoàng thượng!” Ôn Yến cắt lời ông: “Đừng cố ý xuyên tạc ý của dân nữ, dân nữ rất thích cuộc sống tự do tự tại hiện tại, không muốn vì đạt được sự thương tiếc của một nam nhân mà uất ức chính mình đi làm những chuyện chính mình khinh thường, dân nữ không thích như vậy.”
“Trẫm sẽ không để nàng uất ức!” Hoàng đế thấp giọng nói.
Ôn Yến lắc đầu: “Thế nhưng, dân nữ cho rằng, hai người có thể tiến với với nhau, nhất định phải có một điều kiện cần thiết, diều kiện này chính là yêu nhau. Dân nữ kính trọng Hoàng thượng, nhưng giới hạn chỉ là kính trọng, không có cảm xúc khác.”
Trán Hoàng thượng co giật, hơi giận nói: “Nàng đừng không biết tốt xấu, thiên hạ này bao nhiêu nữ nhân muốn nhận được sự yêu thích của Trẫm, Trẫm đều không để mắt đến, nàng chớ có thân ở trong phúc mà không biết phúc, càng đừng có ý đồ khiêu chiến sự phẫn nộ của Trẫm, hậu quả nàng chưa chắc có thể chịu nổi.”
Nói đến đây, Ôn Ý trái lại thả lỏng, cô cười nhạt một tiếng: “Hậu quả gì mà dân nữ chịu không nổi? Không gì ngoài chết mà thôi!”
Hoàng đế nổi giận: “Ý của nàng là nàng thà rằng chết, cũng không muốn vào cung? Nếu Trẫm khăng khăng muốn phong nàng làm phi, nàng lại làm gì?”
Ôn Yến không chút do dự ngẩng đầu, từng câu từng chữ nói ra: “Vậy đời này Hoàng thượng cũng sẽ không gặp lại dân nữ.”
Hoàng đế phất tay áo, ngồi trở về long ỷ, trán co giật, gân xanh bạo hiện, râu ria ngày xưa mà ông để lại, hai ngày trước liền cạo hết toàn bộ, cái cằm trơn nhẵn hiện tại lộ ra một chút vẻ trẻ tuổi, thế nhưng, dù có lộ ra tuổi trẻ, ông biết mình đã hơn bốn mươi. Trong lòng ông ít nhiều có phỏng đoán, vì ông lớn tuổi nên Ôn Yến không muốn chấp nhận ông.
Mà càng quan trọng hơn là, ông đăng cơ đến nay, vẫn chưa có người nào dám thách thức uy nghiêm của ông, dám coi thường mệnh lệnh của ông. Vì thế, trong khoảng thời gian ngắn, ông cũng không nghĩ ra phải trừng trị nữ nhân trước mắt như thế nào.
Hồi lâu, ông nhìn chằm chằm Ôn Yến nói: “Trẫm cho nàng thời gian ba ngày, nàng về suy nghĩ cho cẩn thận, Trẫm đợi câu trả lời của nàng, hy vọng nàng đừng làm Trẫm thất vọng.”
Ôn Yến còn muốn nói, chỉ là Hoàng đế vươn tay chặn lại: “Đừng không biết tốt xấu, có một số chuyện, cũng nên suy nghĩ cặn kẽ mới thông suốt.”
Ôn Yến biết đây đã là ranh giới của Hoàng đế, nếu cô lại không biết tốt xấu mà góp lời, chỉ sợ liền bị giam. Cô hơi cúi người thi lễ: “Dân nữ cáo lui!”
Ôn Yến ra khỏi thượng thư phòng, chỉ cảm thấy ngực có một cục gạch, ép tới cô không thở nỗi, cô khó khăn hít thở sâu một hơi, đi lên phía trước một bước, đầu óc bỗng có cảm giác trời đất quay cuồng.
Trong lòng cô cảm thấy không ổn, chẳng lẽ đại nạn đã đến sớm rồi?
Tim đập thình thịch, máu dường như đông lại, loại nhận thức này khiến cô ý thức được bản thân bất lực đến bao nhiêu. Thậm chí cô còn không kịp nói lời từ biệt với Tống Vĩnh Kỳ.
Cô vịn cột trụ nghỉ ngơi một hồi, Tiểu Đức Tử thấy cô khác thường, tiến đến hỏi: “Ôn đại phu, ngài không khoẻ sao?”
Ôn Yến lắc đầu, mắt lập tức tối sầm lại, hai chân mềm nhũn, người lảo đảo lăn xuống thềm đá.
“Ôn đại phu!” Tiểu Đức Tử kinh sợ hô: “Người đâu!”
Hoàng đế bỗng kéo cửa vọt ra, thấy tình huống như vậy, bị doạ đến sắc mặt trắng bệt, vội xuống ôm lấy Ôn Yến, vỗ mặt cô hô: “Ôn Yến, Ôn Yến, nàng tỉnh lại đi, nàng tỉnh lại đi!”
Ôn Yến hơi mở mắt, cảm thấy hai chân có đau đớn tê tâm liệt phế truyền tới, loại cảm giác đau đớn đã lâu không gặp này khiến cô càng thêm sợ hãi, lần trước lúc cô chết, cũng có loại cảm giác đau đớn này, cô hít thở sâu một hơi, lại phát hiện dường như không hít thở nổi, cô hốt hoảng nắm lấy cánh tay Hoàng đế: “Dân nữ……không yên lòng chàng……” Lời còn chưa nói xong, bóng tối bao phủ, nhấn chìm cô.
Tay cô rũ xuống, đầu nặng nề rơi vào ngực Hoàng đế.
Hoàng đế mặt cắt không có chút máu, vươn tay dò hơi thở của cô, cảm giác hơi thở của cô dù yếu ớt, nhưng vẫn nhẹ nhàng thổi phất qua ngón tay ông, ông ôm Ôn Yến dậy, hô lớn: “Truyền ngự y!”
Hoàng đế ôm Ôn Yến tiến vào Thiên Điện của ngự thư phòng, đặt trên giường, chẳng mấy chốc ngự y liền tới.
Có hai vị ngự y tới, một vị là thượng quan ngự y mà Ôn Yến từng cứu, một vị là Long Phi.
Hai người kiểm tra Ôn Yến, Hoàng đế sốt ruột, giận dữ hỏi: “Sao rồi? Biết vì sao nàng bỗng té xỉu không?
Thượng quan ngự y xoay người nói: “Bẩm Hoàng thượng, thân thể Ôn đại phu có nhiều chỗ bị thương, hơn nữa những vết thương này có dấu hiệu nhiễm trùng, đây đều không phải là vấn đề, chỉ cần cẩn thận xử lý vết thương là được, về phần vì sao nàng bỗng té xỉu, hẳn là do trúng độc mạn tính gây nên.”
“Trúng độc? Đang iên lành vì sao lại trúng độc?” Hoàng đế hoảng sợ: “Nàng bị trúng độc gì? Có cách giải độc không?”
Thượng quan ngự y nói: “Bẩm Hoàng thượng, đây là một loại độc mãn tính của Tây Vực, may mà trúng độc không sâu, chỉ cần uống thuốc giải độc mấy ngày, liền không có việc gì. Loại độc mạn tính này, bình thường không đến khoảng nửa tháng thì không phát hiện được, có thể vì Ôn đại phu có thương tích trong người, thân thể suy yếu một chút so với người khác, cho nên độc tính xâm nhập quá nhanh, dẫn đến té xỉu, cũng may ngài ấy té xỉu, nếu không, độc này lại ăn mòn thêm nửa tháng mười ngày, sợ là thần tiên khó cứu.”
Hoàng đế hít một hơi lạnh: “Rốt cuộc là ai muốn đẩy nàng vào chỗ chết?”
Phi Long đáp: “Hoàng thượng, dựa theo phân lượng này, nửa tháng sau chắc chắn chết. Thực ra, muốn điều tra cũng không khó, bởi vì mùi vị của loại độc này có phần kì lạ, phải trộn vào đồ ăn, che giấu mùi vị, cho nên, điều tra người phụ trách ăn uống của Ôn đại phu là có thể tra ra manh mối!”
Hoàng đế lập tức hạ lệnh: “Truyền Ninh An Vương vào cung!”
Thượng quan ngự y vội ngăn cản, nói: “Hoàng thượng, bình tĩnh chớ vội, có lẽ Ôn đại phu có tính toán, bởi vì bản thân nàng là đại phu, hẳn là biết rõ độc tính, nhất định không có khả năng bị người hạ độc, chi bằng, chở nàng tỉnh lại hỏi ý nàng rồi mới đưa ra quyết định, chớ đánh rắn động cỏ sớm.”
Hoàng đế không cho là đúng: “Nếu nàng biết, tại sao lại ăn? Tuy nàng là đại phu, nhưng cũng chỉ am hiểu châm cứu, chưa hẳn hiểu rõ độc tính, Trẫm không cho phép kẻ nào tổn thương nàng.” Nói hết câu, vậy mà hiện ra một ý tàn nhẫn.