CHƯƠNG 339: ƯỚC NGUYỆN BAN ĐẦU CỦA TỐNG VĨNH KỲ
Tống Vĩnh Kỳ vừa ra khỏi cung Ôn Yến, trong cung đã truyền ra tin tức, nói Ôn Yến giận dỗi với Hoàng thượng.
Nguyên nhân vẫn bởi vì Tống Vĩnh Kỳ sủng hạnh Lương phi.
Đương nhiên còn có người chứng minh sự thực là ngày hôm qua khi Hoàng thượng đi tìm môn chủ Ôn Yến, đã bị môn chủ chặn ở ngoài cửa. Sau đó, Hoàng thượng cố xông vào cung Thải Vi, chỉ một đêm mà đồ sứ trong cung Thải Vi đã được đổi thành đồ mới.
Hôm nay lâm triều, Ôn môn chủ còn dùng một miếng Phi Long để Hoàng thượng nạp Nhu phi, rất nhiều thần tử trong triều đều biết rõ tình hình lúc đó. Hoàng thượng căn bản không muốn để Nhu phi vào cung.
Trong giây lát, trong cung xôn xao những lời đồn đại, tất cả bàn luận liên quan tới Hoàng thượng và Ôn môn chủ không ngừng vang lên bên tai.
Tuy nhiên cuối cùng tất cả đều kết luận là Ôn môn chủ ghen tuông, bản thân không thể ở cùng với Hoàng thượng, còn không cho phép Hoàng thượng ở cùng với người khác. Thấy Hoàng thượng thích Lương phi, lại tăng thêm cung phi cho Hoàng thượng.
Đương nhiên Hoàng thượng vô cùng thất vọng khi thấy Ôn môn chủ làm như vậy, cho nên hôm nay đi tới cung Thải Vi cãi nhau với Ôn môn chủ một trận, sau đó vừa khéo lại đi tới cung điện của Lương phi.
Đương nhiên, điều khiến cho các cung phi hưng phấn không phải là quan hệ của hai người, mà Hoàng thượng cuối cùng đã bằng lòng sủng hạnh hậu cung. Nếu chàng bằng lòng cho Lương phi cơ hội, vậy bọn họ cũng có cơ hội.
Đương nhiên trong tất cả những người hưng phấn, Lương phi lại hưng phấn nhất. Cho dù là ngày hôm qua, nàng ta cũng không ngờ mình và Hoàng thượng thật sự có quan hệ da thịt gần gũi. Tuy sau đó mình đã mê man, hôm nay tỉnh lại thì Hoàng thượng đã vào triều, nhưng sau đó vẫn có người nói cho mình biết tất cả mọi chuyện sau khi mình ngủ.
Tuy trong lòng Hoàng thượng không nói nhưng nhất định là thích mình, nghĩ ngày tới hôm qua khi mình bất tỉnh, cơ thể ấm áp kia đã ôm mình vào trong lồng ngực, mặt nàng ta cũng đỏ bừng.
Nàng ta vào cung đã bốn năm, từ trước đến nay chưa từng có tiếp xúc riêng với Hoàng thượng , mặc dù hôm qua đam mê triền miên, nhưng nghĩ đến mình và Tống Vĩnh Kỳ còn có thể tiếp xúc, nàng ta vẫn không khỏi xấu hổ, chân tay không khỏi luống cuống.
Tất cả mọi người biết nàng ta bị phụ thân đưa vào cung, trên lưng mang vinh quang của gia tộc, không có ai biết nàng ta cũng thích Tống Vĩnh Kỳ. Chỉ là Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn rất lạnh lùng với nàng ta nên nàng ta không có cơ hội tiếp xúc mà thôi.
Trước kia, nàng ta đã nghĩ muốn được ăn cả ngã về không, vì mình mà liều mạng một lần. Nhưng nàng ta vẫn không dám, nàng ta sợ mình sẽ vạn kiếp bất phục, nàng ta sợ phụ thân sẽ hoàn toàn vứt bỏ mình. Cho nên nàng ta vẫn chuẩn bị nhưng không dám hành động.
Hôm qua, nàng ta thật sự là tìm được đường sống trong cõi chết. Ôn Yến tất nhiên biết chuyện giao dịch giữa nàng ta và Khanh Nhi, cũng biết mình không để ý chết sống của Tiểu Thiến. Nàng ta theo bản năng nghĩ Hoàng thượng cũng sẽ biết chuyện này, nàng ta sợ Hoàng thượng biết mình là người phụ nữ độc ác, nếu nói vậy, mình thật sự không còn có cơ hội nữa.
Cho nên nàng ta được ăn cả ngã về không, sau đó đánh cược thắng.
Bây giờ trong lòng nàng ta đầy hạnh phúc chờ đợi người đàn ông mình yêu. Nàng ta thậm chí biết, Hoàng thượng sẽ không ban thưởng cho mình vì e ngại Ôn Yến.
Nhưng nàng ta sẽ nhịn, nàng ta cần dùng sự dịu dàng và săn sóc của mình làm cho Hoàng thượng biết, nàng ta tốt hơn Ôn Yến điêu ngoa ghen tuông kia gấp trăm, gấp nghìn lần.
Nàng ta sẽ không tính toán tới danh tiếng và địa vị, nàng ta chỉ cần có thể gặp chàng mỗi ngày, có thể ở bên cạnh chàng là đủ rồi.
Cho nên khi Tống Vĩnh Kỳ xuất hiện ở cung điện của mình, nàng ta cảm thấy thế giới của mình đột nhiên đầy ánh nắng chan hòa.
Nàng ta mỉm cười ra đón, thấy Tống Vĩnh Kỳ nhíu chân mày thì không nhịn được giơ tay lên, muốn xóa đi nếp nhăn trên trán cho chàng.
Tống Vĩnh Kỳ thấy nàng ta giơ tay ra thì lập tức xoay mặt đi để tránh bị nàng ta chạm vào. Lương phi cũng thức thời thả tay xuống, chỉ đi theo Tống Vĩnh Kỳ tới bên ghế, nhìn chàng ngồi xuống. Nàng ta hoảng loạn bảo thị nữ dâng trà. Tống Vĩnh Kỳ lại uống trà. Hai người im lặng một lúc lâu, không nói câu nào.
“Hoàng thượng , ta…” Lương phi khẩn trương khi thấy thời gian trôi qua, trong lòng có vô số lời yêu thương nhưng chẳng nói được câu nào.
“Nàng rất tốt.” Tống Vĩnh Kỳ chỉ lãnh đạm liếc nhìn Lương phi, sau đó tiếp tục uống trà.
Chờ uống trà xong, chàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lương phi muốn mở miệng ngăn cản, nhưng không ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại đột nhiên mở miệng: “Bảo Phủ Nội Vụ đưa vài đồ tinh xảo tới cung của Lương phi, lại đối chiếu theo quy cách của cung Thải Vi.”
Khi Tống Vĩnh Kỳ nói câu sau cùng, Lương phi cao hứng gần như muốn nhảy dựng lên.
Những người phụ nữ trong cung như bọn họ tuy không muốn mở miệng thừa nhận, nhưng đều hiểu rõ tình cảm của Hoàng thượng dành cho Ôn Yến. Trước khi Ôn Yến vào cung Thải Vi, mọi đồ vật trang trí trong cung đều được thay đổi hoàn toàn. Nghe nói là do Hoàng thượng tự mình chọn lựa đấy.
Cho nên, tuy Hoàng thượng không nói với mình được mấy lời nhưng chẳng phải ý của chàng đã đặc biệt rõ ràng rồi sao?
“Sau này đừng đi tìm Ôn Yến, đừng để mình phải chịu oan ức mà chẳng có lý do.” Vào lúc Lương phi còn đang trợn tròn mắt, Tống Vĩnh Kỳ đã chạy tới cửa đại điện. Lúc Lương phi cho rằng chàng sẽ rời đi, giọng nói ôn hoà hiền hậu lại đầy xúc cảm của chàng lập tức làm cho Lương phi giống như đang ở trên đám mây.
Lương phi làm sao biết được, lúc này Tống Vĩnh Kỳ làm như vậy đều là vì Ôn Yến, chỉ có che giấu sự để ý của chàng dành cho Ôn Yến, ánh mắt của Khanh Nhi và những người có tâm mới có thể tập trung vào trên thân Lương phi.
Nếu nàng ta dám tính kế với mình, vậy chàng sẽ tính kế ngược lại. Chẳng qua chỉ là một thù đổi một thù mà thôi, Tống Vĩnh Kỳ hoàn toàn không thấy có gánh nặng gì.
Chỉ là Lương phi đâu phải là người thật sự nghe lời, nhất là nàng ta rất thích Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta hận không thể để cho mọi người trên thế giới, đặc biệt là Ôn Yến biết Tống Vĩnh Kỳ đối xử tốt với mình.
Cho nên một buổi chiều, Lương phi giống như con gà trống kiêu ngạo tuyên bố cho khắp nơi biết Tống Vĩnh Kỳ sủng ái mình. Nàng ta không biết, người thật sự được Tống Vĩnh Kỳ yêu vốn không biết chuyện, Khanh Nhi yêu Tống Vĩnh Kỳ đến tận xương tỷ lại ghen tỵ muốn chết.
Nhất là nàng ta biết rất rõ Lương phi đã dùng cách gì để có được trái tim của sư huynh.
Nàng ta coi thường cách buồn nôn đó của Lương phi, bởi vì nàng ta hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai hết sự đơn thuần của sư huynh. Nếu một người vì tình cảm mà dùng độc dược để ở cùng một chỗ với chàng, chàng chắc chắn sẽ không thích, cho nên nàng ta mới có thể đưa độc dược cho Lương phi.
Nhưng nàng ta không nghĩ tới sư huynh tự nhiên…
Khanh Nhi chưa từng thấy qua sư huynh khác thường như vậy.
Nhưng nàng ta thoả mãn về phản ứng của Ôn Yến, nàng ta cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần Ôn Yến lại nhằm vào Lương phi, ngày Ôn Yến bị đuổi ra khỏi cũng sẽ chẳng còn xa.
Cho nên, cho dù nàng ta hận chết Lương phi, nàng ta cũng phải giữ Lương phi lại. Nàng ta chính là cái gai trong lòng Ôn Yến. Chỉ cần nàng ta ở đó, sẽ luôn có một ngày sư huynh và Ôn Yến sẽ gây tổn thương nặng nề cho nhau.
Đến lúc đó chính là lúc mình làm ngư ông được lợi.
Lúc này Khanh Nhi hận nhất là một người phụ nữ khác sắp tiến cung, một người phụ nữ giống với Trần Vũ Trúc trước kia.
Người phụ nữ kia mà Tống Vân Lễ muốn nói tới chính là Trần Vũ Trúc sao?