CHƯƠNG 296 XIN LỖI.
”Vạn Lương ” Cười haha: ”Phải không? Nếu biết thân phận của ta từ sớm thì sai ngươi vẫn để ta ở bên cạnh? Sao có thể chứ…”
Nàng đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn Ôn Yến: ”Ngươi cố ý phải không? Các người đã sớm có kế hoạch cho hôm nay.”
Ôn Yến lẳng lặng nhìn nàng: ”Phải, không sai.”
”Vạn Lương” Chiếc mặt nạ da bị lột xuống, một khuôn mặt khoảng ba mươi tuổi lộ ra. Ngũ quan tinh xảo, nhưng làn da trông rất yếu ớt. Nguyên nhân có lẽ là do da không được thông thoáng vì phải đeo mặt nạ quanh năm.
”Ta từng gặp người!” Ôn Yến nhìn nàng: ”Ngươi là người trước kia hay đi cùng quốc sư, tên ngươi là… Lạc Thanh.”
Vẻ mặt Lạc Thanh cứng đờ, khẽ hừ một tiếng: ”Trí nhớ của ngươi cũng thật tốt”
”Trước giờ vẫn vậy!” Ôn Yến thản nhiên nói.
Lạc Thanh lạnh lùng cười: ”Sao ngươi lại biết ta? Ta không tin người ngoài cung lại nhận được ra ta đâu.”
”Vạn Lương biết khứu giác của ta đã khôi phục từ lâu rồi, nhưng ngươi lại không biết, ngươi còn nhớ lúc Lương Quang Tường đưa cho ta giải dược, ta có thể ngửi được mùi của nó, ngươi lại hỏi ta có ngửi được không không? Lúc ấy ta cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, liền cẩn thận quan sát ngươi, cuối cùng phát hiện ra ngươi là giả.”
”Nhưng ngươi lại ở bên cạnh ta, thậm chí còn để mặc ta lên kế hoạch lần này.” Lạc Thanh lạnh lùng nói: ”Quân đội Phi Long vốn không lên núi đúng không?’
Ôn Yến lắc đầu: ”Không, quân đội Phi Long lên núi rồi, ta chỉ muốn biết sự sống chết của Lãnh Ninh từ miệng ngươi mà thôi, ngươi và Thiên Sơn bảo rằng Lãnh Ninh chưa chết nên ta liền hành động, có điều là tương kế tựu kế.”
Lạc Thanh haha cười: ”Tương kế tựu kế ư? Ngươi tính sai rồi, ngươi cho rằng quân đội Phi Long thực sự lợi hại như vậy ư? Đủ loại thiên la địa võng giăng trong núi, chỉ cần quân đội Phi Long lên đó thì toàn bộ sẽ táng thân ở đó thôi.”
Ôn Yến cũng cười: ”Phải không? Chỉ e không phải như vậy.”
Lạc Thanh khinh thường: ”Sương trong núi có độc do Khanh Nhi chế ra, độc của Khanh Nhi ngươi không giải được đâu. Cứ cho như là quân đội Phi Long chịu được làn sương độc ấy, thì bên trong vẫn có vô số bẫy rập đang đợi họ thôi.”
Ý cười của Ôn Yến càng thêm sâu: ”Độc của Khanh Nhi không phải là không thể giải. Vì sao đến bây giờ ta mới hành động, là bởi vì trước đó ta chưa chế ra được thuốc giải. Tất nhiên ta cũng biết cả việc các ngươi giăng bẫy chờ quân đội Phi Long lao đầu vào chỗ chết, nhưng ngươi có biết Vạn Thuần đã đi đâu không?”
Vẻ mặt Lạc Thanh thay đổi: ”Đi đâu?”
”Trước khi hành động, ta đã cho Vạn Thuần quay về tổng bộ để huy động quân đội Phi Long. Hôm nay đã hoàn toàn nắm rõ được tình hình trên núi, cho nên không phải là các ngươi giăng bẫy quân đội Phi Long, mà là quân đội Phi Long bao vây các ngươi.”
Lạc Thanh cười lạnh: ”Ngươi chế ra thuốc giải? Không thể nào, nếu ngươi có thể giải được độc của Khanh Nhi thì sao lại không giải được độc của Hoàng thái hậu cơ chứ, còn nữa, ngươi cho rằng độc của ngươi được giải thật rồi ư? Ngươi cho là thứ mà Lương Quang Tường cho ngươi chỉ đơn giản là thuốc giải độc ư?”
”Còn một loại độc khác” Ôn Yến lẳng lặng nói: ”Ta biết, cho nên thực ra ta không nuốt thuốc giải độc kia xuống.”
Lạc Thanh lắc đầu: ”Ngươi lừa ta, nếu ngươi không nuốt nó xuống thì sao mắt của ngươi lại nhìn thấy được?”
Ôn Yến đáp:” Ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy mà không biết ngày nào ta cũng tự châm cho mình sao? Ta đẩy độc tụ lại một chỗ rồi khống chế nó bằng cách dùng ngân châm châm lên.”
Sắc mặt Lạc Thanh hơi tái nhợt, lập tức nở nụ cười: ”Thì sao chứ? Mặc dù ngươi nhận ra ta, thì hôm nay cũng là ngày chết của ngươi rồi!”
Ôn Yến lại cười: ”Đừng uy hiếp ta, đầu tiên, Khanh Nhi hạ độc ta chỉ có thể chứng minh một điều trong thời gian ngắn nàng sẽ không giết ta mà chỉ muốn khống chế ta, sao lại để ta chết được cơ chứ? Thứ hai, ngươi đánh giá cao chính mình quá rồi, ngươi có chắc là ngươi có thể giết được ta không?”
Đáy mắt Lạc Thanh bỗng nhiên hiện lên một tia sát khí, rút thanh kiếm trong tay ra khỏi vỏ, vẻ mặt tàn bạo: ”Vậy thì ngươi thử xem, Khanh Nhi không giết ngươi, nhưng Vương gia bọn ta chưa từng nói sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Vứt vỏ kiếm sang một bên, cả người như một mũi tên phóng về phía Ôn Yến, mũi kiếm xé rách không khí mà lao đi.
Ôn Yến cong môi cười một cái, không tránh không né, chỉ đến lúc mũi kiếm cách nàng còn 50cm thì đột nhiên giơ hai ngón tay kẹp lấy kiếm của Lạc Thanh.
Ra chiêu mạnh mẽ như vậy, nàng lại chế trụ nó chỉ bằng hai ngón tay, chuyện này khiến Lạc Thanh không thể tin được.
Hai mắt nàng ta mở to, vẻ mặt không dám tin nhìn Ôn Yến: ”Ngươi biết võ công?”
”Chủ tử của ngươi không nói cho ngươi ư?” Ôn Yến thu lại ý cười trên mặt, sát khí trong mắt chợt lóe, hôm nay Lạc Thanh nhất định phải chết.
Ôn Yến dùng lực, thanh kiếm liền bị gãy đôi. Nàng cầm một đầu của thanh kiếm, đè lại cảm xúc không nỡ trong lòng, nói: ”Lạc Thanh, ta không muốn giết ngươi, ngươi nói cho ta biết Vạn Lương ở đâu?”
”Ngươi giết được ta ư?”Lạc Thanh đột nhiên nổi giận, cầm một nửa đầu kiếm còn lại lao về phía Ôn Yến.
Cả người Ôn Yến bay lên, trong nháy mắt đã ở sau lưng Lạc Thanh, trước khi Lạc Thanh kịp phản ứng lại thì đoạn kiếm đã đâm vào lưng nàng, Lạc Thanh bị đau liền vung tay lên. Ôn Yến đã bay đến trước mặt nàng.
”Vạn Lương ở đâu?” Ôn Yến lại hỏi.
Lạc Thanh chịu đựng cơn đau ở sau lưng, cười lạnh: ”Ngươi giết ta ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết. Có điều, không phải trước giờ ngươi vẫn đi rêu rao ngươi chỉ cứu người không giết người đấy ư? Nếu ngươi giết ta, thanh danh cả đời của ngươi cũng sẽ bị hủy.”
Ôn Yến khẽ thở dài, vẻ mặt lo lắng: ”Ta không giết ngươi không phải vì muốn thanh danh gì đó, chỉ là ta cảm thấy không có ai có tư cách thương tổn sinh mạng của một người. Nhưng ta cũng không ngốc đến mức người ta muốn giết mình mà mình còn niệm từ bi gì đó.”
Tay nàng vừa động, một chiếc ngân châm từ trong tay áo bay thẳng về phía ấn đường của Lạc Thanh.
Cây ngâm châm xuyên qua đầu Lạc Thanh, bay ra phía sau, sau đó lại quay về tay Ôn Ý.
Ôn Ý lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên ngâm châm, sau đó nhìn Lạc Thanh đã không còn động đậy ở trước mặt: ”Nếu ngươi không chịu nói Vạn Lương ở đâu, vậy thì ta chỉ còn cách giết ngươi thôi.”
Cây ngân châm kia ngoài việc đâm thủng đầu của Lạc Thanh, còn mang theo xung lực phá vỡ mạch máu trong đầu nàng ta.
Máu từ trong miệng và mũi của Lạc Thanh dần dần chảy ra, hai mắt mở to, dường như không thể tin được mình cứ như vậy mà chết trong tay Ôn Yến, cả người cũng chậm rãi ngã về phía sau.
Ôn Yến ngồi xuống, trong lòng có cảm giác buồn bực nói không nên lời. Nàng không muốn giết người, nhưng, nàng không còn nhiều thời gian nữa, cứ chậm chạp đấu với Tống Vân Lễ thì nàng không biết bản thân còn có thể áp chế được độc của Khanh Nhi bao lâu. Nàng phải tranh thủ thời gian, vì người hắn yêu thương, loại bỏ hết tất cả khó khăn cản trở hắn.
Điều quân đội Phi Long bao vây tấn công lên đỉnh Thiên Lang, là để cho Tống Vân Lễ biết, nàng một khi ra tay thì nhất định sẽ long trời lở đất.
Mọi người đừng ẩn nấp nữa, quang minh chính đại mà đánh đi.
Ôn Yến lấy tay vuốt hai mắt Lạc Thanh lại, nhẹ giọng nói: ”Xin lỗi!”
Sau đó vác theo hòm thuốc, xoay người đi xuống núi, đáy mắt chứa sự kiên định trước này chưa từng có.
Nàng có người nàng muốn bảo vệ, chỉ cần nàng vẫn còn một hơi thở, đừng mong có ai thương tổn được hắn.