CHƯƠNG 655: TÌM NHẦM NGƯỜI RỒI
Thiên Sơn nhìn Tống Vĩnh Kỳ, trịnh trọng nói một câu: “Thiên Sơn và Lãnh Linh không nghe, Thiên Sơn chỉ nghe lời chủ tử, bây giờ chủ tử không ở đây, ta chỉ quan tâm đến tiểu chủ tử.”
Nói xong, Thiên Sơn đã lắc người bay vào trong phủ Thái tử, đám thị vệ phụ trách trông coi phủ Thái tử và đám ám vệ nườm nượp tiến lên, giao đấu với Thiên Sơn.
“Cô nương, đây là phủ Thái tử, không phải ai cũng có thể xông vào đâu, tiểu chủ tử của cô ta sẽ lập tức đưa ra ngoài, mong cô rời đi.” Thủ lĩnh thị vệ đương nhiên biết chuyện xảy ra ở cổng phủ, hắn tha thứ cho việc Thiên Sơn lo lắng cho tiểu chủ tử của mình, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ cho phép Thiên Sơn xông vào phủ Thái tử như vậy.
Bây giờ phủ Thái tử đang bấp bênh không yên, không được xảy ra bất cứ sai sót nào.
“Tất cả mọi thứ trong phủ Thái tử của bọn ngươi ta đều không có hứng thú, bọn ngươi có thể đưa ta đi tìm tiểu chủ tử của ta, ta sẽ đích thân đưa người ra ngoài, ta không yên tâm về bọn ngươi.” Thiên Sơn vừa so chiêu với thủ lĩnh thị vệ, vừa nói.
“Mong cô nương hiểu cho, thân phận của cô chưa rõ, bọn ta không thể…” Tên thủ lĩnh thị vệ kia đã thất bại trong quá trình giao đấu với Thiên Sơn, nhưng cho dù như vậy hắn cũng không thể để người khác xông vào phủ Thái tử, cho dù Thiên Sơn không hề có ác ý với phủ Thái tử, bọn họ cũng không thể để mặc như vậy được.
“Chuyện này không tới lượt ngươi quản.” Thiên Sơn vừa nói, vừa nhấc chân giẫm lên vai và đầu của tên thủ lĩnh thị vệ vượt qua, khi thủ lĩnh thị vệ nghe thấy tiếng kêu của đồng đội ở phía sau do bị Thiên Sơn đá, cơ thể của hắn cũng lập tức trở nên cứng nhắc.
Bị điểm huyệt đạo, bây giờ hắn chỉ có thể đứng ở đây như cá nằm trên thớt.
“Bọn ngươi thả hết vũ khí xuống đi, ta thật sự không có ác ý, chỉ muốn đưa tiểu chủ tử của ta đi thôi, không yên tâm thì bọn ngươi có thể đi theo ta, sau chuyện ngày hôm nay, ta sẽ không nói ai cả. Đưa ta đi đi.” Thiên Sơn nhìn đám thị vệ và đám ám vệ bị nàng ta đánh tan tác, bất lực nói.
Nàng ta thật sự không muốn kết thù với đám người này, vì họ cũng là người của chủ tử, nhưng lúc này an nguy của tiểu chủ tử là quan trọng nhất, nàng ta không thể…
“Đắc tội rồi.” Thấy đám thị vệ còn lại không còn có ý định dây dưa tiếp, Thiên Sơn mới nói xin lỗi với thủ lĩnh thị vệ.
Tên thủ lĩnh kia không nói gì, là một người bại trận dưới tay người ta, lời khuyên ngăn hắn cũng không thể nói ra được nữa, hắn chỉ ra hiệu cho đám thị vệ đi theo Thiên Sơn.
Dù sao đây cũng không phải hoa viên phía sau nhà hắn, không ngăn cản đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
“Cô nương, ban nãy tiểu chủ tử nhà cô rời đi từ nơi này, chúng ta đi nhanh một chút là có thể đuổi theo thôi.” Một tên thị vệ nói với Thiên Sơn chỗ ngã rẽ, Thiên Sơn nhanh chóng bước tiếp.
Chủ tử không còn nữa, tiểu chủ tử đã thành tín ngưỡng của nàng ta, sự trung thành và cảm kích của nàng ta với chủ tử đã dồn hết sang cho tiểu chủ tử, vậy nên tiểu chủ tử chạy rồi, nàng ta là người lo lắng nhất.
Thiên Sơn sợ tiểu Niệm Y đi vào nơi không nên đi vào, dù sao đây cũng là phủ Thái tử của Tử Húc Quốc.
Điều Thiên Sơn không biết là, tiểu Niệm Y không những đi vào nơi không nên đi, mà còn gặp phải người không nên gặp, lúc Thiên Sơn đuổi kịp cậu bé, cậu bé đang ôm chân Ôn Yến, còn gọi hết lần này tới lần khác: Mẹ.
Từ khi Thiên Sơn biết sư phụ của môn chủ dùng mạng của mình để đổi lấy cơ hội sống cho môn chủ, nàng ta vẫn luôn nghĩ về cảnh tiểu Niệm Y gặp được môn chủ, mỗi lần nghĩ đến đều không kìm được mà sụt sịt, nàng ta vẫn luôn mong việc này xảy ra.
Chỉ là không có cảnh mẫu từ tử hiếu như nàng ta tưởng tượng, gương mặt tiểu Niệm Y tràn đầy vẻ hiếu kính, nhưng công chúa Ôn Tư hiển nhiên đã bị dọa sợ.
Một tiểu cô nương như nàng, còn chưa từng gả đi, lại bị một đứa nhóc ôm lấy gọi là mẹ, đây quả thực không phải một trải nghiệm tốt đẹp gì cả.
Chỉ là đứa bé mềm mại, trắng trẻo này rõ ràng là đáng yêu hơn Thành Nhi rất nhiều, nàng vừa nhẹ nhàng giải thích mình không phải mẹ của cậu bé, vừa vỗ về gương mặt mềm mại của cậu bé.
Vốn muốn nói với đứa bé này nàng không phải mẹ của nó, nhưng lời nói ra lại biến thành: “Con tên là gì, người nhà con đâu?”
Lúc nói chuyện đáy mắt Ôn Yến tràn ngập vẻ ấm áp, dịu dàng, không biết tại sao, nàng không nỡ khiến đứa bé này buồn bã.
“Mẹ, mẹ, Niệm Y muốn mẹ, mẹ à.” Tiểu Niệm Y thấy mẹ nói chuyện với mình, nước mắt lại không khống chế được mà lăn xuống, cậu bé ôm chặt lấy chân công chúa Ôn Tư, liên tục gọi mẹ, giọng nói non nớt mang theo sự đau lòng, khiến Ôn Tư cảm thấy muốn rơi nước mắt, đã quên việc nên nói với cậu bé, nàng không phải người mẹ mà cậu bé muốn tìm.
“Môn… chủ, môn chủ.” Thiên Sơn chậm rãi bước đến trước mặt công chúa Ôn Tư, nàng ta kích động không biết nên mở lời thế nào, tuy đã sớm biết môn chủ chính là công chúa Ôn Tư, nhưng việc tận mắt nhìn thấy và nghe Hoàng thượng nói, cảm nhận hoàn toàn khác nhau.
Thiên Sơn chỉ cảm thấy đám mây đen vây lấy nàng ta hơn một năm nay đã lập tức biến mất, nàng ta vui mừng nhìn công chúa Ôn Tư, nếu như không phải biết được nàng đã mất đi kí ức trước kia, có lẽ Thiên Sơn sẽ không màng mọi thứ xông tới trước mặt nàng rồi bật khóc thật lớn.
Môn chủ của nàng ta, đã để nàng ta đợi rất lâu rồi, may mà, cuối cùng nàng ta cũng đợi được.
Thiên Sơn đợi được tín ngưỡng của mình, Niệm Y đợi được mẹ của mình, Hoàng thượng Tống Vĩnh Kỳ đợi được mạng của mình.
“Môn chủ gì chứ, cô nương, không phải mấy người nhận nhầm người rồi chứ?” Công chúa Ôn Tư thấy ánh mắt long lanh nước mắt của Thiên Sơn, lại cúi đầu nhìn cái bánh bao nhỏ mềm mại, cuối cùng hiểu ra, khẽ hỏi.
“Muội không nhận nhầm người, thật sự không nhận nhầm, người chính là môn chủ của muội, chính là mẹ của tiểu chủ tử.” Thiên Sơn rất chắc chắn, nữ nhân trước mặt này chính là môn chủ của nàng muội, tuy nàng đã quên mất bản thân, nhưng sự trong sáng trong ánh mắt, sự gần gũi khi nói chuyện với người khác sẽ không thay đổi, nhất là sự dịu dàng từ sâu trong đáy lòng đối với Niệm Y.
“Cô nương, cô thật sự nhận nhầm rồi, ta là công chúa Ôn Tư, vẫn chưa thành hôn, càng không phải môn chủ gì đó, cũng chưa từng quen biết cô nương, cô vẫn nên đưa đứa bé rời đi đi.” Công chúa Ôn Tư nhẹ nhàng nói, tuy nàng có thể cảm nhận được hai người này xông vào phủ không có địch ý, nhưng xông vào phủ Thái tử, cũng là một tội không nhỏ, nàng không truy cứu, đã là sự lương thiện lớn nhất rồi.
Đương nhiên, công chúa Ôn Tư không ý thức được, trong tiềm thức nàng đã có thiện ý với hai người này.
Nếu là người khác, không nay có lẽ không thể thản nhiên mà rời đi được.
Thái tử bệnh nặng, bất kể ai xông vào phủ Thái tử đều có thể có ý đồ bất chính, công chúa Ôn Tư trước nay vẫn luôn phụng mệnh mà làm, thà giết nhầm chứ không bỏ sót, nhưng lần này nàng lại mềm lòng, đến hậu quả cũng không nghĩ tới, chỉ muốn thả bọn họ rời đi.
“Môn chủ, người nghĩ kĩ đi, muội là Thiên Sơn, chúng ta từng cùng nhau vào sinh ra tử, người cũng từng cứu mạng muội, cứu mạng phu quân của muội, nếu người quên muội, vậy người cũng không nhớ Hoàng thượng sao? Người vì Hoàng thượng mà nhiều lần đến cả tính mạng mình cũng không cần, hơn một năm nay Hoàng thượng…” Nói đến Tống Vĩnh Kỳ, nước mắt của Thiên Sơn lại không kìm chế nổi nữa.
Trước kia trong lòng nàng ta chỉ có sự oán hận với Tống Vĩnh Kỳ, cảm thấy là Tống Vĩnh Kỳ đã khiến Ôn Yến dốc hết tâm tư, là Tống Vĩnh Kỳ khiến cô mất mạng quá sớm, nhưng hơn một năm nay người đàn ông từng quay bờ kia đã mọc thêm tóc trắng vì môn chủ, cũng đích thân nuôi dạy ba đứa bé, nàng ta cũng cảm nhận được sự thâm tình của Hoàng thượng đối với môn chủ.
Vì vậy, tuy trong lòng nàng ta vẫn còn sự oán hận nhưng cũng đã mềm lòng hơn, nàng ta cũng mong môn chủ và Hoàng thượng có thể nên duyên với nhau.
“Vị cô nương này, ta vẫn luôn cùng sư phụ ở trên núi học y, mười mấy năm nay chưa từng nhập thế, nên chưa từng cứu qua cô, Hoàng thượng mà cô nói ta cũng chưa từng gặp, thế nên cô thật sự tìm nhầm người rồi.” Công chúa Ôn Tư nhìn cô nương phong thái hào sảng khóc trước mặt mình, trong lòng không khỏi ngậm ngùi, nhưng lại nghiêm túc nói với nàng ta, nàng thật sự không phải người bọn họ muốn tìm.