CHƯƠNG 571: THÀNH GIAO
Nhìn Khanh Nhi tự cho mình là đúng như vậy, cơn giận của Tống Vân Lễ cũng giảm đi không ít. Hắn cười tà ác nhìn Khanh Nhi, ánh mắt giống như kim châm đâm vào trong tim Khanh Nhi.
“Chỉ cần ngươi cho ta thuốc giải, ta sẽ làm cho ngươi trở thành người phụ nữ được Tống Vĩnh Kỳ sủng ái nhất.” Tống Vân Lễ khẽ nói.
Vừa rồi uy hiếp chỉ làm cho Khanh Nhi rơi vào trong sự điên cuồng, cho nên Tống Vân Lễ thay đổi sách lược, dùng cái lợi dụ dỗ. Ở trong mắt Khanh Nhi, cái lợi duy nhất lại chỉ còn là Tống Vĩnh Kỳ.
Đối mặt với sự chắc chắn của Tống Vân Lễ, Khanh Nhi cũng không muốn ngụy biện nữa. Nàng ta biết rất rõ, Tống Vân Lễ đã biết nàng ta hạ độc hắn. Mình còn phủ nhận tiếp, cuộc đàm phán của hai người chỉ có thể kết thúc mà không có kết quả. Nhất là Tống Vân Lễ nhắc tới chuyện sẽ làm nàng ta trở thành người phụ nữ được Tống Vĩnh Kỳ sủng ái nhất.
Điều này cám dỗ quá lớn.
Đây là lý tưởng mà sau khi nàng ta sống lại vẫn luôn nghĩ tới.
Cũng chỉ có chuyện này mới có thể khiến nàng mất lý trí, từ bỏ giữ vững.
“Tống Vân Lễ, ngươi giữ lời chứ?” Trong mắt Khanh Nhi ánh lên sự hy vọng. Con ngươi của nàng ta hình như có mồi lửa được đốt lên, chỉ cần một trận gió đông là có thể lập tức cháy lan đồng cỏ.
“Nói cho ta biết thuốc giải, ta sẽ khiến ngươi được như mong muốn.” Tống Vân Lễ khẽ nói, trong giọng nói lộ ra vẻ mất kiên nhẫn. Đối với người phụ nữ ác độc này, hắn thật sự không còn kiên trì để lá mặt lá trái nữa. Chẳng qua chỉ có nàng ta biết thuốc giải, hắn không thể không hạ thấp thân phận, không thể không cố gắng lấy lòng.
Tống Vân Lễ bây giờ đã không phải là người có thể lật đổ giang sơn của Tống Vĩnh Kỳ trước kia nữa. Hắn mất đi Phi Long Sơn, mất mấy chục nghìn đại quân, mất Lang Phong Đỉnh, bây giờ hắn càng giống một con chó nhà có tang hơn.
Nhưng Tống Vân Lễ sẽ không chấp nhận số phận. Bây giờ hắn cần chính là sống tiếp, chỉ cần còn sống, hắn còn có thể từ hai bàn tay trắng lại phấn đấu đến vua của một nước. Nhưng bây giờ hắn không biết mình còn có thể sống sót hay không. Bởi vì độc của Khanh Nhi, ngoại trừ Khanh Nhi thì không ai có thể giải được.
Hắn là người duy nhất trên thế giới này trúng chất độc này, cho nên hắn phải xin Khanh Nhi cho mình một con đường sống.
Cũng may Khanh Nhi còn có điều mong muốn.
“Ngươi nắm lấy tính mạng của ta, ngươi cảm thấy ta còn có năng lực không giữ lời sao?” Tống Vân Lễ cười hỏi Khanh Nhi, trong mắt vẫn là vẻ khát máu. Hắn hận không thể giết chết người phụ nữ trước mắt này. Nhưng hắn biết rõ r hơn, hắn phải giữ nàng ta lại, còn phải lấy lòng nàng ta.
Đây thật sự là nhận thức khiến người ta chán nản.
“Bây giờ sư ca muốn để cho người phụ nữ Ôn Yến kia làm hoàng hậu của huynh ấy, muốn một hoạt tử nhân làm hoàng hậu, đúng là…” Khanh Nhi hiểu rõ lời Tống Vân Lễ nói hẳn là sự thật, cho nên cũng không e ngại Tống Vân Lễ nữa, thất thần nói.
“Ý của ngươi… ?” Tống Vân Lễ dĩ nhiên hiểu rõ tâm tư của Khanh Nhi. Cho tới bây giờ, tâm tư của người phụ nữ này vẫn lớn như vậy, lại còn muốn làm hoàng hậu của Tống Vĩnh Kỳ?
“Chính là ý mà ngươi nghĩ.” Khanh Nhi khẽ nói. Nếu Tống Vân Lễ có thể làm như mình mong muốn, nàng ta cũng không ngại để cho hắn sống lâu thêm mấy ngày.
“Không có khả năng.” Tống Vân Lễ trả lời rất nhanh chóng, cũng rất chắc chắn.
“Sao lại không có khả năng? Ôn Yến cũng chết rồi, ngươi thậm chí còn đấu không lại một người chết, ngươi đúng là không có năng lực.” Khanh Nhi rất căm tức châm chọc nói.
“Ngươi cũng không lợi hại hơn ta bao nhiêu đâu. Người chết Ôn Yến kia, ngươi cũng không đấu thắng. Hơn nữa bây giờ ngươi còn đang cầu ta.” Tống Vân Lễ không vì vậy mà gây gổ, vừa cười vừa nói.
“Nhưng ta lại muốn làm hoàng hậu của sư ca. Ôn Yến dựa vào cái gì mà có thể ngồi trên vị trí hoàng hậu chứ? Nàng là Hoàng quý phi của Tiên đế, sư ca không thể không để ý tới luân thường đạo lý.” Khanh Nhi sốt ruột nói, trong lòng đã hoảng sợ. Nàng ta đã từng hiểu rõ tính tình Tống Vĩnh Kỳ nhất. Tuy nhìn hắn có vẻ ôn hòa, nhưng khi hắn thật sự quyết định làm một việc gì, sợ rằng không ai có thể ngăn cản được hắn.
Ôn Yến thật sự đã quan trọng đến mức làm cho sư ca bất chấp tất cả rồi sao? Cho dù gánh trên lưng xiềng xích trái với luân thường đạo lý, y cũng sẽ không tiếc à?
“Ta không có cách nào làm được yêu cầu này.” Nhìn vẻ dữ tợn trong mắt Khanh Nhi, tâm tình Tống Vân Lễ đột nhiên thấy tốt hơn.
“Ta lại muốn làm hoàng hậu của sư ca, ta là công chúa Nam Chiếu, ta có hoàng tử bên người, còn có ủng hộ cực lớn từ người của ngươi, lại không có cách nào làm cho ta trở thành hoàng hậu của sư ca sao?” Khanh Nhi không nghĩ ra, vì sao mình không có cách nào trở thành hoàng hậu của sư ca. Mình thích sư ca như thế, sư ca chung quy cũng sẽ hiểu rõ tấm chân tình của mình, hai người bọn họ vốn nên đứng chung một chỗ, vốn phải là hoàng thượng và hoàng hậu, không phải sao?
Lúc này trong lòng Khanh Nhi đầy cố chấp, hoàn toàn quên mất, trước khi Tống Vân Lễ tiến tới, nàng ta tâm tâm niệm niệm muốn để cho sư ca biết được tâm tư của mình, làm thế nào để cho sư ca thích mình, mà không phải trở thành Hoàng hậu.
Thỉnh cầu của Tống Vân Lễ làm nàng ta có tham vọng làm Hoàng hậu. Bởi vì sự từ chối của Tống Vân Lễ, tham vọng này giống như lửa gặp gió, lập tức cháy lan ở trong lòng.
Tống Vân Lễ không nói gì. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ này của Khanh Nhi, tâm tình hắn tốt chưa từng có.
Khi Khanh Nhi hạ độc cho hắn thì đã không phải là đồng minh của hắn nữa. Cho nên khi nhìn thấy nàng ta chật vật, điên cuồng, nhìn thấy nàng ta cầu mà không được, tâm tình của hắn đúng là rất sảng khoái.
Nếu trước đó hắn nói với Khanh Nhi không làm được là sự thật, vậy bây giờ hắn có thể làm được cũng sẽ không làm.
“Ta làm không được. Nếu ngươi có thể làm được thì cứ việc làm, bảo người của ta làm việc giúp ngươi cũng không có vấn đề gì.” Tống Vân Lễ lòng tốt nói.
“Ngươi không phải biết tính kế người khác sao? Trọng thần trong triều đều có thể nằm trong sự khống chế của ngươi. Ta chẳng qua là một người phụ nữ, ta không có tâm cơ, thủ đoạn của ngươi, ta chỉ muốn làm hoàng hậu của người mình yêu nhất. Cho nên, ngươi phải giúp ta.” Khanh Nhi nắm lấy trang phục Tống Vân Lễ, trong mắt có phần cố chấp lại điên cuồng. Tống Vân Lễ chỉ lãnh đạm nhìn sự điên cuồng của nàng ta, như đang nhìn một con chó lên cơn điên.
“Bây giờ ta không có Phi Long Sơn, không có quân đội, ngay cả Lang Phong Đỉnh cũng không có, bọn họ dựa vào đâu mà nghe theo ta? Cho nên, tha lỗi cho ta bất lực.” Lời Tống Vân Lễ nói rất nghiêm túc, lại làm cho Khanh Nhi giống như rơi xuống vực sâu.
“Vậy ngươi lại chờ bị độc phát mà chết đi. Ta sẽ không cho ngươi thuốc giải.” Khanh Nhi hung hăng nói lời uy hiếp.
Tống Vân Lễ nhìn Khanh Nhi thở dài, khẽ nói: “Nếu ngươi không cho ta thuốc giải, đừng nói là vị trí hoàng hậu, cho dù là trái tim của Tống Vĩnh Kỳ, ngươi cũng không chiếm được.”
Tống Vân Lễ nói xong liền đứng dậy rời đi, hình như thật sự không quan tâm tới thuốc giải trong tay Khanh Nhi nữa. Khanh Nhi thấy thái độ lạnh lùng của Tống Vân Lễ, trong lòng đột nhiên cảm giác vô cùng hoảng loạn.
Nàng ta cho rằng thuốc giải chính là thần binh lợi khí, sẽ làm cho Tống Vân Lễ khuất phục, cho nên nàng ta mới có thể đưa ra yêu cầu khó thể thực hiện như vậy. Bây giờ thấy Tống Vân Lễ muốn đi, nàng ta lại hoảng sợ trước rồi.
Hóa ra, nàng ta thật sự yêu cầu quá cao, hoặc Tống Vân Lễ thật sự làm không được.
“Ta muốn Ôn Yến không làm được hoàng hậu, ta muốn sư ca sủng ái ta. Nếu ngươi có thể làm được, ta lại cho ngươi thuốc giải.” Khanh Nhi buông tha kiên trì của mình, cao giọng kêu lên.
Nàng ta bất đắc dĩ mới lùi lại một bước, nhìn theo bóng lưng của Tống Vân Lễ, thấy Tống Vân Lễ dừng lại, xoay người nhìn mình.
“Như vậy, ngươi chắc hẳn có thể làm được chứ? Quần thần đều phản đối Ôn Yến làm hoàng hậu, còn có Trần Nguyên Khánh nữa. Dù sao ngươi cũng phải có cách khiến Ôn Yến không làm được hoàng hậu chứ? Chỉ cần Ôn Yến không làm được hoàng hậu, sau đó sư ca thích ta, ta lại cho ngươi thuốc giải, ta cảm thấy như vậy rất công bằng.” Khanh Nhi sốt ruột nói, trong lòng lại lo sợ bất an. Nàng ta sợ Tống Vân Lễ thậm chí cũng không làm được yêu cầu đơn gian như vậy của mình.
“Cái này, ta thật ra có thể làm được, thành giao.” Tống Vân Lễ cười nói với Khanh Nhi một câu, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tống Vân Lễ biến mất khỏi tầm mắt, Khanh Nhi mới lấy lại tinh thần. Hóa ra trong lúc giao phong với Tống Vân Lễ, sau lưng nàng ta đã sớm ướt sũng mồ hôi.
Nhưng có thể có kết quả như vậy, thật sự… không tệ.