CHƯƠNG 572: MỘT BẦU NHIỆT HUYẾT
Nhưng Khanh Nhi càng thấy may mắn hơn là Tống Vân Lễ không đòi mình thuốc giải ngay bây giờ.
Thứ có thể làm cho lòng người thay đổi, sao có thể có thuốc giải được? Bây giờ, hy vọng duy nhất của nàng ta chính là khi Tống Vân Lễ thật sự làm cho nàng ta được như mong muốn, độc của hắn cũng có thể phát ra…
Trên thời gian, chắc là không sai…
Bản thân Khanh Nhi cũng không tin, ban đầu bản thân tự nhiên có thể điên cuồng như vậy…
Tuy nhiên nàng ta vẫn rất tin tưởng vào năng lực của người đàn ông Tống Vân Lễ kia…
Khanh Nhi không biết hành động điên cuồng này của nàng ta đều rơi vào trong mắt của Trọng Lâu.
Trọng Lâu không dám nói lời nào, nhưng trước sau vẫn ở một nơi bí mật gần đó quan sát từng hành động cử chỉ của Khanh Nhi…
Cậu bé biết mẹ đã chìm trong hôn mê, cậu bé rất muốn đi thăm mẹ nhưng sợ đánh rắn động cỏ. Cậu bé còn chưa làm xong chuyện mẹ đã dặn. Bây giờ, điều cậu bé có thể làm chính là chờ đợi thời cơ, một lần hành động phá hủy Khanh Nhi.
Muốn làm hoàng hậu, muốn phụ hoàng yêu à? Người phụ nữ ác độc, điên cuồng như vậy làm sao xứng chứ?
Tống Vân Lễ quả nhiên bảo người của hắn phản đối Tống Vĩnh Kỳ phong hậu ở trên triều đình, như đã nhận lời với Khanh Nhi.
Tuy sự kiên quyết của Tống Vĩnh Kỳ ở trên triều đình khiến bọn họ bất ngờ lại kinh hãi, nhưng sau khi khiếp sợ, thái độ của bọn họ lại càng thêm kiên định. Nếu sự kiên trì của hoàng thượng giành được chiến thắng trong chuyện này, vậy sau này có chuyện lớn liên quan tới quốc gia, làm gì còn khả năng cho bọn họ có thể xen vào nữa?
Cho nên, những người có mưu đồ trước đó dường như đã giao hẹn với nhau, quyết đoán đứng ở phía đối lập với Tống Vĩnh Kỳ.
Người của Tống Vân Lễ là nhận lệnh làm. Tuy Trần Nguyên Khánh ở biên quan, nhưng người của hắn ta đều biết rất rõ, Trần Nguyên Khánh muốn Nhu phi làm hoàng hậu. Bây giờ Trần Nguyên Khánh không ở đây, nếu bọn họ không ngăn cản Tống Vĩnh Kỳ phong Ôn Yến làm hoàng hậu, vậy bọn họ tất nhiên sẽ phải nhận lấy cơn thịnh nộ của Trần Nguyên Khánh. Cho nên thái độ của bọn họ cũng kiên quyết. Về phần dư đảng của đám người Lương Huy, Trương Tiên Huy ngoại trừ muốn thần phục hoàng thượng, những người khác lại phải ném ra một phần danh trạng để thể hiện thái độ của mình, bất kể là cho Trần Nguyên Khánh hay Tống Vân Lễ.
Đương nhiên, sau khi Tống Vân Lễ hao binh tổn tướng, bọn họ phần nhiều là muốn dựa vào Trần Nguyên Khánh.
Dưới sự cân nhắc lợi ích của các phía, tiếng phản đối của bọn họ càng thêm kiên quyết. Thậm chí có lão thần bởi vậy mà khóc chảy nước mắt, lời nói đanh thép, giống như Tống Vĩnh Kỳ phong Ôn Yến làm hoàng hậu thì quốc gia sẽ chẳng còn là quốc gia nữa.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ cười nhìn đám quần thần thể hiện ra đủ loại thái độ khác nhau. Khi bọn họ sức cùng lực kiệt, tâm tình y tốt đột nhiên mở miệng hỏi: “Hậu cung không thể một ngày không có chủ. Trước đó Ôn Yến nắm giữ phượng ấn, bây giờ nàng còn đang hôn mê, vậy nên đưa phượng ấn này cho ai quản lý?”
Tống Vĩnh Kỳ chẳng khác nào biến tướng hỏi bọn họ, hoàng hậu mà trong lòng bọn họ hướng tới là ai.
“Hoàng thượng, Nhu phi là em gái Trần tướng quân. Nếu để cho Nhu phi nương nương nắm giữ hậu cung, vậy trong lòng Trần tướng quân ở biên quan tất nhiên sẽ cảm kích, không có nỗi lo về sau, hắn mới có thể không ngừng nỗ lực, đánh thẳng phủ Hoàng Long.”
“Hoàng thượng, chuyện sắc phong Thái tử sẽ được tiến hành vào năm sau, về phần hậu cung phượng…”
“Mẫu thân của Thái tử là Như quý phi, tuy có phân vị cao trong hậu cung nhưng lại là công chúa Nam Chiếu, không phải người của tộc ta…”
“Như quý phi vào cung đã hơn nửa năm, ở trong cung vẫn luôn an phận thủ thường, chưa bao giờ đi quá giới hạn, bây giờ còn nuôi nấng hoàng tử, có công với xã tắc…”
“Tính tình Nhu phi dịu dàng, đôn hậu, thích hợp làm quốc mẫu hơn…”
“…”
“…”
Tống Vĩnh Kỳ nghe bọn họ nói những lời lẽ đanh thép, khóe miệng càng lúc càng hiện rõ nụ cười lạnh.
Chỉ là một đề nghị đơn giản, lại phân chia trận doanh của những kẻ trước kia kiên quyết phản đối mình phong hoàng hậu, đúng là không chịu nổi một đòn…
“Các vị công thần trở lại suy nghĩ thật kỹ đi về người quản lý hậu cung đi. Trẫm chỉ có một yêu cầu đối với người quản lý hậu cung này. Trẫm hi vọng bọn họ cũng có thể có công với xã tắc như Ôn Yến.”
Giọng Tống Vĩnh Kỳ không lớn, lại giống như sấm sét vang lên ở bên tai các triều thần.
Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, Đế Vương trước giờ luôn ôn hòa nghe bọn họ thảo luận lại dễ dàng như trở bàn tay kéo bọn họ vào trong hố.
Ý của y đã quá rõ ràng, trong lòng người nắm giữ phượng ấn nhất định phải có dân chúng còn hơn cả Ôn Yến.
Ôn Yến có thể vì vô số dân chúng trúng độc mà rút hết máu trên người mình, có thể lấy thân ngăn cản đao để ngăn cản binh biến. Ôn Yến…
Thật ra bọn họ đều hiểu, những việc Ôn Yến làm vì hoàng thượng, vì quốc gia và dân chúng, những người đàn ông như bọn họ đều không làm được.
Cho nên không ai có thể tốt hơn Ôn Yến. Hoàng thượng biết rất rõ về điểm này, bọn họ cũng hiểu rõ. Chỉ là bọn họ vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.
“Nếu các vị công thần có thể tìm ra một người như vậy, lại nói cho trẫm biết. Người đó không chỉ được nắm giữ phượng ấn, nàng cũng chính là hoàng hậu của trẫm.”
Tống Vĩnh Kỳ cười nói, vẫn là vị quân vương ôn hòa, nhân từ trước kia, chỉ là không ai nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt y.
“Hoàng thượng, ngài dùng yêu cầu như vậy để chọn hoàng hậu, điều này là không công bằng với các nương nương trong hậu cung. Ôn Yến là môn chủ của Phi Long Môn. Nếu nàng không phải là môn chủ của Phi Long Môn, chuyện ở Khắc Châu, nàng không có khả năng dựa vào sức một người lại giải quyết thích đáng…”
“Nếu ta đưa vị trí môn chủ Phi Long Môn cho bọn họ, bọn họ có thể làm gì cho trẫm, cho quốc gia này?” Tống Vĩnh Kỳ cười đứng dậy, hỏi với vẻ giễu cợt.
Các triều thần đều im lặng…
“Nếu nhường vị trí môn chủ Phi Long Môn í cho Như quý phi, không chừng bây giờ Nam Chiếu đã đánh qua biên giới Đại Lương chúng ta. Nếu nhường cho Nhu phi nương nương, vậy chắc hẳn Phi Long Môn vẫn có thể yên lặng trong dân chúng giống như trước đây, hoặc sẽ cùng Trần tướng quân uy hiếp hoàng thượng, đưa hoàng tử tới làm con thừa tự dưới danh nghĩa của Nhu phi.”
Tiêu Tướng thấy mọi người đều im lặng không nói gì, liền nói có chút giễu cợt.
“Tiêu Tướng nói năng cẩn thận. Như quý phi sẽ không làm ra chuyện có hại cho Đại Lương ta. Từ ngày nàng được gả vào Đại Lương, lại không còn là công chúa Nam Chiếu nữa, mà là quý phi của Đại Lương ta.”
“Tính tình Nhu phi nương nương ngoan ngoãn, sao có thể làm ra chuyện uy hiếp hoàng thượng như vậy chứ? Tiêu Tướng ngươi nói chuyện giật gân.”
“Có phải nói chuyện giật gân hay không, trong lòng các ngươi hiểu rõ. Ở trong lòng lão thần, không quan tâm hoàng thượng có phong môn chủ Ôn Yến làm hoàng hậu hay không, nàng đều hoàn toàn xứng đáng làm Hoàng hậu nương nương. Chỉ có nàng mới xứng đáng làm Hoàng hậu Đại Lương ta.”
Tiêu Tướng cao giọng nói xong, liền quỳ trên đại điện, thỉnh cầu hoàng thượng phong Ôn Yến làm hoàng hậu.
Trương Tư Không cũng từ trong đám quần thần bước ra khỏi hàng, quỳ gối trước mặt Tống Vĩnh Kỳ và cao giọng nói: “Ôn Yến hoàn toàn xứng đáng làm hoàng hậu Đại Lương ta. Thần bằng lòng cùng thượng thư của Lễ Bộ nghiên cứu kỹ thủ tục đại điện phong hoàng hậu.”
“Hoàng thượng, tuyệt đối không thể được. Ngài phong Ôn Yến làm hoàng hậu, lại đặt thể diện của Tiên đế ở đâu? Ngài phong Ôn Yến làm hoàng hậu, phải làm thế nào để chặn miệng dân chúng trong thiên hạ? Hoàng thượng, ngài tuyệt đối không thể hồ đồ đến như vậy.” Một lão thần râu tóc bạc trắng thấy hướng gió của triều đình đã thay đổi, lớn tiếng khóc và kêu lên.
Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy liền nhìn về phía lão thần này. Ông ta râu tóc bạc trắng, vẻ mặt không sợ hãi đang nhìn mình.
Tống Vĩnh Kỳ nhớ ông ta. Đó là người trung thành với phụ hoàng tới chết, mấy năm nay vẫn luôn bị mình vắng vẻ…
Tống Vĩnh Kỳ không khỏi cười. Y không ngờ được, ở trên triều đình, thái độ phản đối kiên quyết nhất lại là vị công thần này của phụ hoàng.
Điểm xuất phát sự phản đối của ông ta không giống với những người khác. Bọn họ vì lợi ích của bản thân, còn lão thần này lại vì thể diện của Tiên đế.
Chỉ là thần tử trung thành này có thể không biết, Tiên đế mà ông ta thần phục đã sớm chẳng còn thể diện gì. Một phụ thân cưỡng đoạt con dâu, một quân vương mơ ước con dâu…
Nhưng lúc này trong lòng Tống Vĩnh Kỳ biết rất rõ, cho dù phụ hoàng đã đi về cõi tiên cũng không có cách nào ngăn cản bước chân hắn phong hoàng hậu.
“Nếu trẫm cố ý muốn phong hoàng hậu, Trần đại nhân tính làm thế nào?” Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên cười, nhìn về phía lão thần kia. Khóe miệng y kèm theo ý cười, không ai nhìn ra được trong lòng y đang có cảm xúc thế nào.
“Lão thần chỉ có một bầu nhiệt huyết, hy vọng có thể đánh thức lòng hiếu thảo của hoàng thượng.” Lão thần này nhìn ra được vẻ phẫn nộ trong mắt Tống Vĩnh Kỳ, lại không chút để ý, cao giọng nói.