CHƯƠNG 214: NGƯƠI BỊ HIỀM NGHI LỚN NHẤT
Lam Ngự y có chút xấu hổ nói: “Vi thần nông cạn, không hiểu.”
Ôn Yến nói: “Bởi vì trong cơ thể của bà ấy có ký sinh trùng, hơn nữa những thuốc này không có cách nào giết chết được ký sinh trùng, ngược lại khiến chúng phát triển hơn, nhưng nếu như ký sinh trùng ở trong ruột, thuốc liều lượng mạnh như vậy nhất định sẽ gây tổn hại với chúng, Hoàng Thái hậu sẽ cảm thấy bụng đau đớn khó chịu, nhưng bà ấy lại không có, có thể thấy ký sinh trùng ở trong máu, thuốc vào ruột tiến vào trong máu không nhiều, không gây hại đến chúng, mà còn đánh thức tính hoang dã của chúng khiến chúng đẩy nhanh tăng độ nhoi nhúc, đẩy nhanh tốc độ lưu thông máu cho nên mới khiến Hoàng Thái hậu nhìn thì thấy tinh thần tốt đã tốt lên.”
Lam Ngự y hoảng hốt: “Trong máu có trùng?”
Ôn Yến nghiêm trọng gật đầu: “ Nếu như ta đoán không sai, chắc cùng một loại cổ độc mà Trần Vũ Trúc trúng phải, ta đối với cổ độc không có nghiên cứu nhiều, nhưng cũng biết cổ độc nếu như tiến vào máu thì càng trở nên lợi hại, muốn giải độc rất khó.”
Ngừng một chút, nàng lại nói: “Nhưng, mọi thứ phải đợi báo cáo thử nghiệm máu của ta mới có thể chẩn đoán chính xác.”
“Báo cáo thử nghiệm máu? Một giọt máu đó có thể nhìn ra được cái gì? Muốn biết cổ độc ẩn trong máu, bằng mắt thường chưa chắc có thể nhìn ra.”
Ôn Yến nói: “Bằng mắt thường thì không nhìn thấy, nhưng có thể thông qua nuôi cấy bằng phương pháp khác hoặc từ bên cạnh quan sát, nếu như bị người hạ độc, tóm lại có thể tra ra manh mối.”
“Vậy theo Ôn đại phu thấy, loại cổ độc này hạ kiểu gì vào trong người? Người hạ độc là người bên cạnh Hoàng Thái hậu sao?” Lam Ngự y hỏi.
Ôn Yến giải thích: “Chắc là thông qua vết thương hở mà nhiễm vào, trực tiếp đưa độc tố vào trong máu.”
“Không phải hạ độc trong đồ ăn sao?” Lam Ngự y truy hỏi: “Suy luận của Ôn đại phu có cơ sở từ đâu?”
Ôn Yến nói: “Bởi vì nếu như thông qua đồ ăn tiến vào cơ thể, đầu tiên cổ độc sẽ xâm chiếm dạ dày, sau đó đến ruột, rõ ràng hiện nay chỉ ở trong máu, mà máu sẽ lưu thông qua tim phổi, dẫn đến tim phổi sẽ bị ăn mòn cho nên bắt đầu xuất hiện các loại tình trạng khác thường, máu đi qua phổi, phổi sẽ bị tổn thương nghiêm trọng nhất, bởi vì phổi hít khí O2 thở ra khí CO2, rất dễ bị nhiễm vi khuẩn, vi khuẩn lại kết hợp với cổ độc, nó là chất xúc tác khiến cho cổ độc tấn công nhanh hơn cho nên sau này các ngươi chuẩn đoán bệnh lao phổi sẽ thấy người bệnh ho rất nghiêm trọng.
Lam Ngự y kinh hãi: “Nếu như ở trong máu, máu lại vận chuyển toàn thân, há không phải khắp cơ thể đều bị nhiễm sao?”
“Mức độ lây lan của cổ độc cần thời gian, bệnh của Hoàng Thái hậu đã được mấy tháng mới lây lan đến phổi, như vậy có thể thấy tốc độ lây lan của cổ độc tương đối chậm, nhưng như thế cũng nguy hiểm nhất, bởi vì lây lan chậm, nó sẽ càng mạnh, đến lúc phát tác thì không thể làm được gì nữa.”
Giọng nói của Ôn Yến rất nghiêm trọng, nàng không có cách nào chữa trị cho Trần Vũ Trúc, nói thật thì nàng đối với loại cổ độc này không có lòng tin.
Ngay cả tốc độ lây lan và phát triển của loại độc này, nàng đã rất vất vả, hiện nay còn chưa có manh mối rõ ràng.
Lam Ngự y nghe thấy nàng nói thế cũng có chút chán nản: “Ôn đại phu chắc chắn cổ độc mà Hoàng Thái hậu trúng là loại cổ độc năm đó Ninh An Vương phi trúng sao?”
Ôn Yến trầm mặc một lúc: “Vẫn chưa, nhưng giống 80% – 90%, mọi thứ phải đợi thử nghiệm của ta xem thế nào đã.”
“Nhưng mà Khanh Nhi đã chết rồi, còn có người nào biết luyện chế loại cổ độc như này nữa chứ?” Lam Ngự y cảm thấy hết sức kỳ quái.
Ôn Yến cũng cảm thấy nghi hoặc, theo lý mà nói, Khanh Nhi từ trong hôn mê tỉnh lại, cuối cùng chết đi, người tiếp xúc với nàng ta cũng không nhiều.
Phần lớn là người của Vương phủ và trong cung, nhưng trong những người này, hình như đều rất trung thành với Tống Vĩnh Kỳ, ai lại đi hại Hoàng Thái hậu?
Mà Khanh Nhi sẽ đem loại cổ độc này truyền cho ai?
“Ta phải cùng Hoàng thượng bàn bạc mới được.” Ôn Yến nói.
“Bắt đầu tìm hiểu từ nguồn gốc lây nhiễm sao?” Lam Ngự ý hỏi.
Ôn Yến gật đầu: “Phải, theo như những gì ta vừa nói, là thông qua vết thương hở mà bị nhiễm, người có thể tiếp xúc với Hoàng Thái hậu không nhiều, người có thể xử lý vết thương của Hoàng Thái hậu càng ít.”
Sắc mặt của Lam Ngự ý trắng bệch, hắn đột nhiên nhớ ra, vào vài tháng trước Hoàng Thái hậu từng xuất cung đi lễ phật có bị ngã trầy đầu gối, là hắn đích thân chữa trị.
Hắn vội vàng đem chuyện này nói cho Ôn Yến.
Ôn Yến hỏi: “Vậy trừ ngươi có tiếp xúc với vết thương của Hoàng Thái hậu ra còn có ai tiếp xúc qua nữa?”
Lam Ngự ý nghỉ một lát: “Cũng không có ai, người trong cung của Hoàng Thái hậu tuy nhiều nhưng người cũng chỉ tin Bát Nương và Tôn ma ma, chỉ là hai người này đều nhất mực trung thành, tuyệt đối sẽ không hại Hoàng Thái hậu.”
Ôn Yến nói: “Ta biết, Tôn ma ma và Bát Nương đều không phải.”
Lam Ngự y vẫn có chút bất an: “Thật ra vi thần hoài nghi, trừ vi thần ra không có ai đụng vào vết thương.”
Ôn Yến liếc nhìn hắn, hiểu sự lo lắng của hắn là gì, một khi đã điều tra, chỉ có một mình hắn tiếp xúc với vết thương, vậy hắn sẽ trở thành người bị nghi ngờ lớn nhất.
“Hoàng Thái hậu trừ lần đó ra không từng bị thương nữa sao?” Ôn Yến hỏi.
Lam Ngự y nghĩ một lát: “Ít nhất cho truyền Ngự ý thì chỉ có một lần đó, trừ lần xuất cung đó ra, thiết nghĩ cũng sẽ không khiến Thái hậu bị thương, người hầu hạ trong cung này nhiều như vậy, lão nhân gia người sẽ không bị thương đâu?”
Ôn Yến nghĩ cũng phải, nếu như nói như thế, Lam Ngự y nhất định sẽ bị hoài nghi,
“Ngươi đem tình hình khi đó nói lại một lượt cho ta nghe, chi tiết vụn vặt cũng phải nói.” Ôn Yến nói.
Lam Ngư y nói: “Vâng, hôm đó trời vừa mưa xong, Hoàng Thái hậu hạ chỉ kêu vi thần cùng xuất cung đến Đông Sơn lễ phật, khi xe ngựa đến chân núi thì buộc phải đi bộ lên, vốn có chuẩn bị kiệu nhưng Hoàng Thái hậu vì biểu hiện lòng thành, kiên trì muốn tự mình đi, kết quả bậc thềm vì trời mưa nên trơn trượt, Hoàng Thái hậu đi được một đoạn thì kiệt sức mà vấp ngã, sau khi bị ngã các thị vệ vội vàng chạy đến đỡ người dậy, vi thần cũng đến kiểm tra, sau khi kiểm tra thì phát hiện Hoàng Thái hậu bị trầy đầu gội, có chảy máu, nhưng không nghiêm trọng, trừ vết thương ở đầu gối, tay cũng bị trầy xước nhẹ nhưng không có chạy máu, rửa sạch tiêu độc xong thì bôi thuốc, sau đó lão nhân gia ngươi vẫn kiên trì tự đi lên chùa, ở trong chùa khoảng một canh giờ, cùng phương trượng nói chuyện một lúc khoảng thời gian uống ba ly trà, sau đó liền rời khỏi. Sau khi về cung, vi thần lại giúp Hoàng Thái hậu rửa sạch vết thương và thay thuốc, sau đó băng bó lại, ngày hôm sau lại thay một lần, kéo dài trong năm ngày thì vết thương đã khép miệng.”
“Trừ ngươi ra có ai đụng vào vết thương không?” Ôn Yến nói.
Lam Ngự y mặt mày tái nhợt: “Không có.”
Ôn Yến nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này không nên nói với Hoàng thượng trước, ta sẽ điều tra lại.”
Lam Ngự y thất hồn lạc phách nhìn cô: “Nhưng mà nếu không nói thì làm sao điều tra?”
Ôn Yến cũng đau đầu về vấn đề này, nếu như không nói cho Tống Vĩnh Kỳ thì làm sao mở cuộc điều tra trong cung của Hoàng Thái hậu?
Cô không có cái quyền hạn này.
Nhưng nếu như kết quả điều tra là không có ai tiếp xúc với vể thương thì người bị nghi ngờ lớn nhất chính là Lam Ngự y rồi.
Nhưng mà cô tin Lam Ngự y sẽ không ra tay với Hoàng Thái hậu, khi xưa cứu Lam Ngự y từ tay Tiên đế thì nàng biết lòng dạ của hắn không xấu.
Lam Ngự y hạ quyết tâm: “Vẫn là nói cho Hoàng thượng biết để Hoàng thượng điều tra đi, nếu như không tra ra người hạ độc là ai, chỉ sợ Hoàng Thái hậu thậm chí Hoàng thượng cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Điểm này Ôn Yến cũng nghĩ đến, nhưng không có manh mối nào thì làm sao điều tra?
Nàng phất tay: “Đừng vội, đợi báo cáo của ta rồi nói tiếp.”