Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại (Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 128: TRẦN VŨ TRÚC CHẾT RỒI

Quay về cung, trong đầu Ôn Yến vẫn luôn quanh quẩn mấy câu cuối cùng của Dương Bạch Phi: Ta muốn ngươi chết, chỉ khi ngươi chết, ta mới có thể độc chiếm Vương gia, còn Trần Vũ Trúc nữa, nàng ta không bị bệnh, là ta hạ độc hại nàng ta, loại độc này, không có thuốc giải, cho dù y thuật của ngươi có cao siêu bao nhiêu, cho ngươi thời gian năm ba năm, ngươi cũng không thể tra ra cuối cùng là độc gì. Nhưng mà, mạng của nữ nhân kia cũng chưa được năm ba năm, năm ba ngày là nhiều cho nàng ta rồi!

Mấy câu nói đó, cứ mãi khuấy động suy nghĩ của Ôn Yến, cô biết Dương Bạch Phi muốn lộ ra cho cô một vài tin tức. Trần Vũ Trúc là trúng độc? Hơn nữa cách thời hạn phát độc tử vong chỉ có năm ba ngày? Có phải là ý này không? Lời nàng ta muốn độc chiếm Vương gia trước đó có ý nghĩa gì không? Chắc chắn có, nàng ta sẽ không vô cớ nói lời đó.

Thật ra, trong lòng Ôn Yến đã sớm có một loại suy nghĩ, đây chính là Dương Bạch Phi sử dụng thân phận của Khanh Nhi nói những lời này với cô. Vì Khanh Nhi ở đó, nàng ta không thể nói thẳng, nàng ta có nhược điểm ở trên người Khanh Nhi, nàng ta kiêng dè Khanh Nhi, cho nên không dám nói trước mặt Khanh Nhi. Là Khanh Nhi vì muốn độc chiếm Tống Vĩnh Kỳ, cho nên ra sức muốn giết phụ nữ bên người Tống Vĩnh Kỳ? Ngày đó mình trúng độc, cũng đã nghi ngờ Khanh Nhi hạ độc, bây giờ Trần Vũ Trúc cũng như vậy. Nhưng mà triệu chứng của Trần Vũ Trúc thật sự không giống như trúng độc, cô đã sử dụng kim châm kiểm tra, trong máu của cô ta không có độc tính. Nếu một người trúng độc, chắc chắn độc tính sẽ ngấm vào trong máu, sau đó thông qua mạch máu vận hành ở các cơ quan trong cơ thể.

Nếu lời nói của Dương Bạch Phi thật sự là ý mình đoán, như vậy, nói cách khác, Trần Vũ Trúc cũng chỉ còn lại vài ngày thôi.

Tuy cô không chắc Trần Vũ Trúc có trúng độc hay không, nhưng cô không dám mạo hiểm, cô cho Trần Vũ Trúc uống vào viên thuốc giải còn lại cuối cùng. Nếu như trúng độc, thuốc này có thể giải đi độc tính trong cơ thể cô ta.

Nhưng tình trạng của Trần Vũ Trúc vẫn không tốt lên, nói cách khác, cô ta cũng không trúng độc. Ngày hôm sau, cô ta vẫn bị hộc máu, hơn nữa còn phun ra nhiều máu hơn so với lần trước, sau khi phun máu xong, cả người cô ta đều hư thoát, nhắm mắt lại, gần như thở không ra nổi một hơi.

Ôn Yến hoàn toàn không còn cách nào, cô lệnh cho Thiên Sơn tìm Gia Cát Minh vào cung, hai người cùng nhau thảo luận về bệnh tình của Trần Vũ Trúc một phen, đều không thể đưa ra kết luận gì. Ôn Yến làm nghề y ở cổ đại đã lâu, dựa vào thuật châm cứu chữa trị cho vô số người, ở Việt Châu ba năm, cô nổi tiếng là thần y châm cứu, người bệnh chỉ còn lại một hơi thở cô cũng có thể cứu được, bây giờ đối mặt với bệnh của Trần Vũ Trúc, cô lại nghĩ mãi không ra.

Ở hiện đại, cô cũng từng gặp rất nhiều bệnh không thể chữa khỏi, mỗi lần đối mặt với sinh mệnh dần trôi đi, cô đều cảm thấy đau lòng. Mà lần này lại càng sâu sắc hơn, vì Trần Vũ Trúc nằm ở trên giường, là thê tử của chàng, là muội muội của ân nhân đã cứu mạng chàng, vì tuy Trần Vũ Trúc mang cái danh Trữ An Vương phi, nhưng trong lòng Trữ An Vương gia, lại chứa mỗi mình cô.

Gia Cát Minh biết trong lòng cô khó chịu, an ủi nói: “Nàng đã cố gắng hết sức rồi, đừng tự trách mình, hơn nữa, nàng cũng không nợ nàng ta, trước khi có nàng ta, nàng đã ở bên Kỳ rồi.” Sau khi Gia Cát Minh ở cùng với cô một khoảng thời gian, đã ít nhiều có thể hiểu rõ suy nghĩ của cô.

Ôn Yến miễn cưỡng cười: “Nói là như vậy, nhưng mà, rốt cuộc ta vẫn thiếu nàng ta.”

Gia Cát Minh thở dài một tiếng, nói: “Nếu lúc trước hai người có thể không quan tâm không để ý gì cả, rời khỏi Kinh thành, cũng sẽ không có cục diện hôm nay!”

Ôn Yến nhìn Gia Cát Minh, nói: “Nói thì đơn giản, nhưng làm lại cực kỳ khó khăn, toàn bộ đều là người thân của mình, sao có thể không quan tâm không để ý được? Cho dù bọn ta thật sự trốn đi, hi sinh trao đổi nhiều người như vậy, vẫn sẽ hạnh phúc sao? Trước mắt tuy khó khăn, nhưng ta tin rằng tất cả đều sẽ trôi qua.”

“Nàng có thể lạc quan như vậy, ta cũng yên tâm hơn, bây giờ nàng ở trong cung, cho dù xảy ra chuyện gì, bọn ta đều không thể giúp được, vào cung một chuyến không phải là chuyện dễ dàng.” Gia Cát Minh buồn bực không vui, mấy ngày gần đây, chàng không sống thoải mái được dù là một ngày, xấu hổ với bạn tốt, xấu hổ với lương tâm của mình, mỗi ngày giống như một cái xác không hồn, chỉ có thể dựa vào công việc làm mình quên đi.

Ôn Yến cũng biết chàng ta không thoải mái, liền an ủi nói: “Nếu lúc trước ta đã lựa chọn vào cung thì đã suy nghĩ rõ ràng rồi, cũng tự tin mình có đủ khả năng bảo vệ mình, ngươi không cần lo lắng cho ta, ngược lại ở ngoài cung, ngươi giúp đỡ Kỳ nhiều hơn một chút, tình cảnh của chàng ấy nguy hiểm hơn ta nhiều.”

Ánh mắt Gia Cát Minh trở nên tối tăm, nhìn thẳng vào cô: “Chuyện đến bây giờ rồi, nàng vẫn lo lắng cho chàng ta mọi chuyện!”

Ôn Yến không nói nữa, chỉ cúi đầu nhìn kim châm cứu trên mặt bàn, cô dựa vào kim châm cứu được rất nhiều mạng người, nhưng lúc này đâu, thật sự có lòng mà không có sức.

Tình hình của Trần Vũ Trúc ngày càng kém đi, lúc đầu có thể đút chút cơm nước, nhưng mà dần dần, cái gì cũng ăn không vào nữa.

Đêm nay, trên trời bắt đầu rơi xuống trận mưa nhỏ, đến lúc đêm khuya, mưa dần dần lớn hơn, cùng với tiếng sấm chớp lóe, bầu trời cũng như bị xé rách ra, mưa nhỏ đột nhiên biến thành mưa to như trút nước.

Từ giờ Hợi Trần Vũ Trúc đã không thể đi vào giấc ngủ nữa, Ôn Yên ở bên cạnh nàng ta, luôn luôn quan sát tình trạng của nàng ta.

Khoảng giờ Sửu, Trần Vũ Trúc đột nhiên trở nên có tinh thần, cô ta nghiêng tai nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ôn đại phu!”

Ôn Yến ngồi bên người cô ta im lặng suy nghĩ, nghe thấy tiếng kêu của Trần Vũ Trúc, cô ngẩng đầu, ừ một tiếng, đưa tay cầm tay cô ta, nói: “Ta ở đây!”

Đan Tuyết và Hiểu Lan gác đêm cũng ở bên cạnh, hai người đến gần, hỏi: “Vương phi, người tỉnh rồi sao?’

Trong đôi mắt của Trần Vũ Trúc có chút tia sáng, nói với Đan Tuyết và Hiểu Lan: “Ta có chút đói bụng, hai người các ngươi đi nấu cháo gạo kê cho ta đi!”

Đan Tuyết và Hiểu Lan nghe vậy, mừng rỡ, mấy ngày nay chỉ ước gì chủ tử có thể ăn vào được chút đồ ăn, nhưng mỗi lần đút canh, chủ tử đều lắc đầu, thậm chí còn không có ý thức. Bây giờ chủ tử chủ động muốn ăn gì đó, có lẽ, tình trạng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp rồi.

Hai người lên tiếng trả lời, lập tức vội vã đi.

Trần Vũ Trúc nhìn bóng lưng của hai người, chậm chạp thu lại tầm mắt, đáy mắt một mảnh thê lương.

Ôn Yếu hiểu là xảy ra chuyện gì, trong lòng vô thức khó chịu, nắm chặt lấy tay cô ta, giống như nắm như vậy, Trần Vũ Trúc sẽ không chết đi.

Trần Vũ Trúc thu lại tầm mắt, nhẹ giọng hỏi: “Ôn đại phu, e rằng ta không chịu được nữa rồi, Vương gia phải nhờ vào ngươi, ngươi chăm sóc chàng ấy thật tốt nhé!”

Đôi mắt của Ôn Yến lập tức che phủ một tầng nước mắt, cô cúi đầu nói: “Nói hưu nói vượn cái gì vậy? Ngươi sẽ tốt lên thôi.”

Trần Vũ Trúc lắc đầu, trên mặt mang nụ cười tươi sáng, nói: “Ta hiểu rất rõ thân thể của mình, ta không xong rồi, ta cố ý sai hai người bọn họ rời đi, là có vài lời muốn nói với Ôn đại phu.”

Ôn Yến yên lặng nhìn Trần Vũ Trúc, khổ sở nói: “Ta không tinh thông y thuật, đến lúc này rồi vẫn không thể chẩn đoán ra ngươi bị bệnh gì.”

Trần Vũ Trúc cầm ngược lấy tay cô, nói: “Không, không liên quan đến ngươi, là ta bạc phận. Ngươi nghe ta nói, ta biết Vương gia thích ngươi, vì Vương phi lúc trước qua đời mà chàng ấy đã đau lòng rất lâu, bây giờ ta không thể ở bên cạnh an ủi chàng ấy, ta muốn giao Vương gia cho ngươi, Ôn đại phu, ta biết ngươi cũng thích Vương gia, có đúng không? Sở dĩ ngươi vào cung cũng là vì phải cứu Vương gia, ta biết, ta đều biết hết. . . . . .”

Ôn Yến muốn mở miệng giải thích, Trần Vũ Trúc kéo tay cô, nói: “Ngươi nghe ta nói, ta không để ý, ta thật sự không để ý chút nào, ngược lại ta còn rất vui, bởi vì ta biết chắc chắn hai người có thể ở bên nhau lần nữa, nửa đời còn lại của chàng ấy, cũng sẽ không lẻ loi hiu quạnh một mình.”

Hốc mắt của Ôn Yến càng ẩm ướt hơn, cô nói: “Ngươi đừng nói những lời này, nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không sao đâu.”

Trần Vũ Trúc nhẹ nhàng thở dài một hơi, có chút mờ mịt nói: “Không biết thế giới này thật sự có linh hồn hay không? Người chết đi rồi, còn có một nơi để trở về không? Ta thật sự mong là có, như vậy, ta có thể tiếp tục ở bên cạnh chàng ấy, bảo vệ chàng ấy.”

Trong lòng Ôn Yến chợt cảm thấy khó chịu, linh hồn? Thế giới này đúng là có, cô vốn chính là một linh hồn, chỉ là cô may mắn hơn người bình thường, cô có cơ hội sống lại. Nhưng mà, sau khi Trần Vũ Trúc chết rồi sẽ thế nào? Cô thật sự không biết, cũng không có cách nào trả lời cô ta.

Lúc cháo gạo kê được bưng lên, Trần Vũ Trúc ăn mấy ngụm, sắc mặt lại bắt đầu nhợt nhạt, cô ta nằm trên giường, hơi thở mong manh, tầm mắt bắt đầu có chút rời rạc, cô ta lẩm bẩm: “Ta muốn trở về phủ. . . . . .”

Trần Vũ Trúc được đưa xuất cung trong đêm, ban đêm mưa to tầm tã, tia chớp xé rách bầu trời, bên tai là tiếng sấm cuồn cuộn rung trời.

Thiên Sơn tự mình xuất cung bảo Tống Vĩnh Kỳ đến đón Trần Vũ Trúc, Ôn Yến dựa bên cạnh cửa, nhìn Tống Vĩnh Kỳ ôm Trần Vũ Trúc lên xe ngựa, rời đi trong đêm mưa tối đen.

Ngày hôm sau, tin Trần Vũ Trúc đã chết được truyền vào trong cung, tuy Ôn Yến đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt khi nghe thấy tin tức kia, vẫn không ngừng rơi nước mắt.

Mưa to rơi liên tục ba ngày, ông trời dường như cũng thương tiếc hồng nhan bạc mệnh, ba ngày này, mưa to chưa từng dừng rơi dù là một khắc.

Sau khi Trần Vũ Trúc được chôn cất, Tống Vĩnh Kỳ từng trộm vào cung một lần, chàng có vẻ rất suy sụp tinh thần, tuy rằng chưa từng yêu Trần Vũ Trúc, nhưng khuôn mặt của Trần Vũ Trúc rất giống Dương Bạch Lan, vẫn làm chàng nhớ đến cái loại cảm giác đau đớn như khoét xương lúc Ôn Yến chết ngày đó.

Chàng ôm lấy Ôn Yến trong cung Thải Vy, ôm rất chặt rất chặt, giống như sợ buông lỏng tay, người ngủ dưới đất kia sẽ là Ôn Yến vậy.

Sau khi Trần Vũ Trúc mất, Khanh Nhi cũng xuất cung, nàng ta nói lo cho Tống Vĩnh Kỳ, muốn xuất cung ở bên cành.

Lúc nàng ta xuất cung, Ôn Yến vẻ mặt trống rỗng nói với nàng ta: “Khanh Nhi, rất nhiều chuyện trên đời, không phải chúng ta cố gắng hoặc bất chấp thủ đoạn là có thể có được.

Khanh Nhi mỉm cười nói với Ôn Yến: “Đúng vậy, cố gắng chưa chắc có thể có được, nhưng mà không cố gắng, thì chắc chắn không có được.” Dừng một chút, giọng điệu của nàng ta lại mang theo chút lạnh lùng nói: “Nhưng mà, trên đời này luôn có vài người may mắn, không cần trả giá hay cố gắng gì cũng có thể có được thứ người ta mong chờ cả đời, ông trời, có đôi khi thật sự không công bằng.”

“Trần Vũ Trúc chết rồi, hình như muội rất vui vẻ!” Ôn Yến nhìn chằm chằm nàng ta.

Khanh Nhi hờ hững cười: “Tỷ nghĩ nhiều rồi, muội không có rất vui vẻ!” Nàng ta nhìn Ôn Yến, nói tiếp: “Nhưng mà, muội cũng không khó chịu, bởi vì, đây là số mệnh của nàng ta.”

Nói xong, nàng ta liền thong thả xuất cung.

Ôn Yến nhìn chằm chằm bóng lưng của Khanh Nhi, trong mắt xẹt qua một tia ý lạnh, dùng giọng nói không thể nghe thấy nói: “Khanh Nhi, tốt nhất ngươi đừng để ta tìm thấy chứng cứ ngươi hại Trần Vũ Trúc, nếu không, ta sẽ khiến ngươi cũng không cười nổi nữa!”

Cô không bình tĩnh như vậy, là vì cô không chắc Trần Vũ Trúc là bị hạ độc, vì Trần Vũ Trúc uống viên giải độc rồi vẫn không có tác dụng gì. Nhưng mà, cô từng nghe Gia Cát Minh nói, Khanh Nhi là cao thủ sử dụng độc, viên giải độc chưa hẳn có thể giải hết tất cả loại độc trong thiên hạ.

Tối hôm tuần thất đầu tiên của Trần Vũ Trúc, trong cung của Ôn Yến có một người xông vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK