CHƯƠNG 230: CHÍNH THỨC TRỞ VỀ PHI LONG MÔN
Chung Phục Viễn và Ôn Yến nhìn mặt nhau, Chung Phục Viễn nói: “Đây là một vấn đề lớn, nếu Lãnh Ninh biết rằng cô ta không muốn gả đi, chắc sẽ khóc chết mất.”
Ôn Yến nói: “Hai người đồng tâm hợp ý như vậy, tại sao lại không muốn thành thân, trước đây ngày thành thân cũng đã quyết định xong rồi, điều đó chứng tỏ rằng Thiên Sơn đã từng có suy nghĩ muốn gả cho hắn ta nên mới quyết định việc này.”
Có quỷ mới biết tâm tư của Thiên Sơn, thần kinh rồi chắc!
Hắn liếc nhìn Ôn Yến rồi nói: “Đã biết ai quấy rầy ngươi rồi chứ?”
Ôn Yến đáp: “Gián điệp của Phi Long Môn từ lâu đã báo cáo, là ngự sử đại phu Lương Khuê.”
“Lão già chết tiệt, khi ở trong triều còn oán hận Tống Vĩnh Kỳ, hiện giờ lại đối phó với ta, nếu không gây ra chuyện gì đó ông ta sẽ không cam tâm đâu.” Chung Phục Viễn thở phì phò nói.
Ôn Yến nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ họ, làm tốt việc của bản thân là được.”
“Nhưng điều này lại cứ quấy rầy ngươi, cũng không có cách nào làm việc chính sự, làm thế nào đây.”
Ôn Yến phủi bụi trên quần áo: “Sẽ không quấy rầy quá lâu đâu, ông ta chỉ muốn thăm dò xem Phi Long môn có ra tay giúp ta hay không. Ông ta nghi ngờ rằng cái chức chủ nhân Phi Long Môn của ta sớm không giữ nổi!”
“Vậy ông ta phải thất vọng rồi, bao nhiêu năm qua, chủ nhân của Phi Long Môn không hề thay đổi.” Chung Phục Viễn buông thả tay nói tiếp: “Nhưng ta nghĩ, ngươi mặc dù đã nắm giữ Phi Long Môn, nhưng về việc của Phi Long Môn ngươi đã từng hỏi qua chưa? Ngươi đã từng quan tâm đến nó chưa? Phi Long Môn về sau sẽ thế nào? Bọn họ hiện giờ là bảo vệ chủ nhân? Hay là quan tâm đến Lưỡng quốc, có phải là nên đưa ra một vài phương châm không, đừng có lãng phí nhân tài của Phi Long Môn.”
Ôn Yến nói: “Những điều anh nói ta đều đã nghĩ qua, thực ra, ta cũng có ý định quay lại Phi Long Môn, chính thức quản lý các vấn đề trong môn phái, hơn nữa, như ngươi nói, đưa ra phương châm, hay vấn đề về sử dụng người tài, chỉ có giang sơn của Phi Long Môn lâm vào nguy hiểm thì mới xuất hiện. Nếu tùy tiện nói giúp đỡ Tống Vĩnh Kỳ, ta sợ rằng sẽ có sự phản đối, bởi vì Phi Long Môn bấy lâu nay đều ẩn hình.
Chung Phục Viễn nói: “Một triều thiên tử một triều thần, môn trưởng như ngươi đều có thể quyết định.”
Ôn Yến nói: “Tuy nhiên, đây không phải là điều mà một mình ta có thể tự quyết định, không phải vẫn còn quy tắc của Phi Long Môn sao? Phi Long môn tốt nhất không nên tham gia vào triều đình.”
“Đừng dùng tư tưởng hiện đại để nhìn mọi thứ ở đây, hơn nữa, Phi Long Môn là một tổ chức có tính phục tùng rất cao, ngươi xem Thiên Sơn khăng khăng như vậy là biết rồi.”
Ôn Yến suy nghĩ một lúc và thấy hắn ta nói rất đúng. Thực tế, ngay từ đầu, nàng đã hy vọng Phi Long môn giúp đỡ Tống Vĩnh Kỳ, và tin rằng sự can thiệp của Phi Long Môn sẽ khiến nhiều đại thần phải kiêng nể.
“Ta phải đến tổng bộ một chuyến!” Ôn Yến nói.
“Ta sẽ đi với ngươi..” Chung Phục Viễn nói.
Phi Long Môn có một căn cứ ở trong cung, nhưng rất ít người biết đến.
Căn cứ này là tổng bộ của Tào bang.
Phi Long Môn chưa bao giờ cần sự hỗ trợ của triều đình, bởi vì việc buôn bán của Phi Long Môn trải rộng trên khắp cả nước, Tào bang ở trong thành thậm chí cả nước cũng đều thuộc một băng phái rất lớn, tuy nhiên, cũng không mấy người biết rằng Tào bang là của Phi Long Môn.
Vì thế, chưa một ai từng nhìn thấy bang chủ của Tào bang, chỉ vì chưa bao giờ nhìn thấy môn chủ của Phi Long Môn..
Vị trí bang chủ rất nhẹ nhàng, nhưng lại không thực sự nhẹ nhàng, chỉ là để Ôn Yến làm môn chủ trên danh nghĩa.
Không phải tất cả mọi người trong Tào bang đều là người của Phi Long Môn, nhưng mỗi năm, đều chọn lựa một nhóm đệ tử gia nhập. Cứ thế năm này qua năm khác, khi mọi người nghĩ rằng Phi Long Môn đã suy yếu, thực ra nó lại không ngừng lớn mạnh.
Nó phát triển đến mức không ai có thể tưởng tượng được.
Ôn Yến bước vào tổng bộ của Tào bang ở trong cung. Đây là một bộ phận của Phi Long Môn, hàng năm, sổ sách của Tào bang và các nơi khác sẽ được chuyển đến tay Ôn Yến, Phi Long Môn cũng mở các ngân hàng tư nhân ở các nơi trên khắp đất nước, để mua bán đồ vật, có thể nói, Phi Long Môn giàu đến mức vô danh vô tức.
Chỉ là nữ chủ nhân này, trong năm năm vừa qua, có nghèo đi một chút.
“Môn chủ, người đến rồi!”
Tào bang được quản lý bởi Mãn thúc trường lão của Phi Long Môn, Mãn thúc năm nay 57 tuổi, trông giống như một thư sinh nho nhã, tuy nhiên, phán quan bút của ông được coi là xuất thần nhập hóa, trong giang hồ, người có thể thắng được không rất ít.
Mãn thúc mỗi năm đều đích thân đến thành Nam Sơn một chuyến để bái kiếm môn chủ, Ôn Yến xem qua sổ sách của Tào bang, hết sức rõ ràng, vì vậy nàng cũng tin vào khả năng làm việc của Mãn thúc.
“Mãn thúc, một năm không gặp, ngược lại trông trẻ hơn đấy.” Ôn Yến cười nói.
“Môn chủ cứ đùa, thuộc hạ năm nay cũng là người cao tuổi rồi, chỉ có ngày càng già đi, chứ làm gì có chuyện trông trẻ ra nữa.” Mãn thúc cười nói.
“Trong lòng trẻ, con người sẽ trông trẻ hơn thôi, xem ra việc buôn bán của Tào bang rất tốt.” Ôn Yến hài lòng nói.
Mãn thúc không khỏi thấy tự hào: “Nhờ có phúc của môn chủ, năm nay ghi vào sổ sách hết sức khả quan.”
Tiến vào phòng sách, Mãn thúc mời Ôn Yến ngồi vào ghế môn chủ, đến khi Ôn Yến lên tiếng, bảo ông ngồi xuống, ông mới ngồi.
Ôn Yến thấy Mãn thúc quá thận trọng, không thể nhịn được mà cười: “Mãn Thúc, ở Phi Long môn, ngoại trừ Thiên Sơn ra, người ta tiếp xúc nhiều nhất là ông. Ông không cần phải như thế này trước mặt ta, hôm nay ta đến đây, chỉ là muốn tìm một người nói chuyện, chứ không có chuyện hệ trọng gì.”
Mãn thúc nói: “Thuộc hạ chỉ là thấy, môn chủ bằng lòng đến Tào bang, là cho thuộc hạ thể diện lớn rồi.”
Kể từ khi Ôn Yến tiếp quản, chỉ đến tổng bộ của Phi Long Môn đúng một lần, càng chưa bao giờ đến các chi nhánh khác. Tào bang là căn cứ gần nhất của Phi Long Môn ở trong cung, nhưng Ôn Yến chưa bao giờ đến đây.
Vì vậy, Mãn thúc rất vui, ông cho rằng cuối cùng môn chủ cũng danh chính ngôn thuận để tiếp quản.
Ôn Yến nghe câu nói đó xong không khỏi cảm thấy áy náy: “Thành thật mà nói, ta vẫn luôn đứng ở ngoài, chưa từng để ý đến việc của Phi Long mMn. Đều để mọi người giải quyết hết, trong lòng ta thực sự rất áy náy.”
“Môn chủ đừng bao giờ nói như vậy, môn chủ ở thành Nam Sơn này năm năm, chữa trị cho không ít bệnh nhân. Hơn nữa, thành Nam Sơn được như bây giờ, cũng có phần của chúng ta, xem như là có công lao của môn chủ.”
Ôn Yến bật cười: “Không, ta không có công lao gì hết, ta thậm chí chưa từng đến bộ phận nào ở thành Nam Sơn.”
“Tóm lại, nếu môn chủ không đến thành Nam Sơn, Phi Long Môn cũng sẽ không có bộ phận nào ở thành Nam Sơn, vì vậy tất cả những điều này, ít nhiều cũng nhờ có môn chủ.”
Ôn Yến thấy ông nói như vậy, trong lòng nàng càng thấy áy náy hơn. Nàng nhìn Mãn thúc, như thể đã hạ quyết tâm: “Mãn thúc, ông sắp xếp một bản dữ liệu của Phi Long Môn cho ta đi, đưa số người của Phi Long Môn, căn cứ buôn bán các nơi, đến cả nhiệm vụ của mọi người trong mỗi bộ phận đều gửi cho ta.”
Mãn thúc vui mừng khôn xiết: “Ý của môn chủ là?”
Ôn Yến nói khẽ: “Ta là người được gọi là môn chủ, cũng nên làm gì đó chứ.”
Mãn thúc đứng phắt dậy, kích động nói: “Môn chủ những lời này là thật sao?”
Ôn Yến nhìn ông: “Nhưng ta lại không hiểu gì cả, cần Mãn thúc chỉ bảo.”
“Thuộc hạ mặc cho môn chủ sai khiến.” Mãn thúc vẫn không giấu nổi sự phấn khích. Sau bao nhiêu năm, mỗi lần ông đến thành Nam Sơn để dâng sổ sách của Tào bang, nhưng môn chủ cũng chả buồn xem. Hội nghị trưởng lão mỗi năm một lần, mọi người đều lo lắng đến việc này, chính là môn chủ không sẵn sàng tiếp quản Phi Long Môn.
Phi Long Môn không khác gì các môn phái khác, nó có liên quan chặt chẽ đến triều đình hoàng thất. Các quy tắc được truyền lại từ tổ tiên, nhất định phải do tiền môn chủ chỉ định tiếp nhận chọn người, hiện nay, ngoại trừ Ôn Yến, không ai có thể thích hợp tiếp nhận Phi Long Môn.